Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 887: C887: Là mày giết người lang tộc bọn tao


Diệp Phàm bình tĩnh nói. “Thiếu quân chủ, không xong rồi.” Một chiến sĩ quân Thiên Sách vội vã chạy vào hét lớn.

Diệp Phàm nhíu mày, không chờ người này nói chuyện hắn đã chạy ra khỏi doanh trướng, những người khác cũng đi theo.

Bên trong quân doanh quân Thiên Sách, một đám người sói xông vào điên cuồng tàn sát chiến sĩ quân Thiên Sách.

Diệp Phàm thấy vậy lạnh lùng đi ra ngoài.

“Là mày giết người Lang tộc bọn tao?”

“Không sai, trên người mày có hơi thở Lang tộc, chính là mày!” Một tiếng quát lạnh băng vang lên.

Một người Lang quốc tóc nâu, thân hình cao lớn vạm vỡ đứng ở trước mặt Diệp Phàm, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

“Lại là đám sói các người, có vẻ các người không sợ chết!”

Diệp Phàm lạnh lùng quát.

“Dám động đến Lang tộc, chết.”

Người này nổi giận gầm lên, hú lên, hắn ta biến thân, thân thể biến to gấp đôi, hai tay mọc ra móng vuốt sắc bén, cả người mọc đầu lông sói trắng, trong miệng mọc răng nanh, hơi thở cực kỳ thô bạo.


Sau đó hăn ta nhào về phía Diệp Phàm.

Thực lực vị cao thủ Lang tộc này tương đương Quân cảnh thất trọng, chiến lực cực mạnh.

Nhưng đối với Diệp Phàm của hiện tại, chút thực lực này không là gì cả. Hắn đánh ra một quyền.

Rắc!

Hai móng vuốt sói của vị cao thủ Lang tộc này bị Diệp Phàm dập nát. Phụt!

Diệp Phàm xuyên thủng ngực của vị cao thủ Lang tộc này, máu tươi văng khắp nơi, sau đó xé nát thân thể của người sói thành hai nửa.



Cả người Diệp Phàm phủ đầy máu tươi, hắn liếc nhìn về những người sói khác, xông ra ngoài.


Đùng đùng đùng!

Diệp Phàm g iết chết tất cả những người đó.

Cuối cùng mấy trăm người sói đều chết thảm trong tay Diệp Phàm. “Lang tộc, Lang quốc, vậy bắt đầu từ các người vậy.”

“Cung Thâu Dã!” Diệp Phàm kêu lên.

“Thiếu quân chủ." Cung Thâu Dã nói.

“Cùng các quân đoàn trưởng khác bảo vệ tốt quân Thiên Sách.” Diệp Phàm nói.

Cung Thâu Dã nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Thiếu quân chủ, ngài muốn...” “Diệt Lang quốc, bình Lang quốc!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Sau đó Diệp Phàm rời khỏi nơi này đến Lang quốc.

Diệp Phàm định dùng Lang quốc khai đao trước, rốt cuộc Lang quốc gần Long quốc nhất, giải quyết tai họa ngầm này trước rồi tính.

Rất nhanh, tin tức Diệp Phàm chạy đến Lang quốc truyền đến tai bảy vị quốc chủ còn lại.

“Thăng ranh này cũng dám bén mảng đến Lang quốc, thật to gan.”

“Nếu đến, vậy để hắn chứng kiến sự lợi hại của Lang quốc!”

Quốc chủ Lang quốc lạnh lùng nói.
 
Chương 729: C729: Tôi muốn khống chế thế giới này trong tay


Diệp Phàm và Tử Hồ Long Quân đi xuyên qua hành lang dài trong hồ đến trong đình.

Diệp Phàm nhìn người đàn ông đưa lưng về phía hắn, ăn mặc theo phong cách cổ trang, lạnh nhạt nói: “Ông là người muốn gặp tôi?”

Người đàn ông xoay người này, mỉm cười nói: “Diệp công tử, tại hạ là Mai Nhược Sơn, gia chủ nhà họ Mai Đế Đô.”

“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi thẳng. “Diệp công tử, mời ngồi.”

Mai Nhược Sơn mời Diệp Phàm ngồi xuống, hai người ngồi trước một cái bàn tròn, trên bàn cắm một nén hương, để hai bộ ấm trà.

Tử Hồ Long Quân chủ động pha trà cho hai người. “Diệp công tử nếm thử Bích Loa Xuân, trăm năm mới mọc ra ba lá." Mai Nhược Sơn cầm chén trà nhấp một ngụm, giới thiệu cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm cầm chén trà, nhấp một ngụm, nói: “Tôi không muốn nghe vô nghĩa.”

“Diệp công tử còn trẻ lại có thiên phú xuất chúng như vậy, sau lưng còn được nhiều vị đại sư dạy dỗ, đúng là kỳ tài."

“Con người của tôi lại rất thích tài, bởi vậy hy vọng Diệp công tử có thể gia nhập nhà họ Mai, trợ giúp tôi tạo dựng sự nghiệp lớn.”

Mai Nhược Sơn để chén trà xuống, nói thẳng.

“Cùng tạo dựng sự nghiệp lớn? Ông muốn làm gì? Muốn làm Hoàng đế?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.


“Tôi muốn khống chế thế giới này trong tay.”

Mai Nhược Sơn nói.

“Dã tâm không nhỏ, nhưng tôi không có thời gian chơi với ông.”

Diệp Phàm đứng dậy định rời khỏi.

Lúc này bên hồ xuất hiện một đám người, tay cầm vũ khí, ngăn chặn hành lang.

“Nếu ông muốn mời chào tôi, có lẽ biết rõ thực lực của tôi, ông cảm thấy chỉ bằng bọn họ có thể ngăn cản được tôi?”

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Đúng là bọn họ không ngăn được Diệp công tử, nhưng Diệp công tử cảm thấy hiện tại cậu còn có thể dùng toàn lực không?”

Mai Nhược Sơn mỉm cười nói.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Ông bỏ thuốc? Nhưng tại sao


trong trà không có độc?” “Bên trong nước trà không có độc, nhưng nếu ngửi xong mừi hương này, lại uống nước trà sẽ tạo thành một loại độc độc đáo, loại độc này không lấy mạng cậu, nhưng sẽ làm cậu không thể dùng sức trong một canh giờ.”

Mai Nhược Sơn nói.

“Nhuyễn Cân Tán!” Diệp Phàm nói.

Mai Nhược Sơn nghe vậy thì rất ngạc nhiên: “Không ngờ công tử cũng biết loại thuốc này.”

“Tất nhiên là biết, tôi còn chơi với nó lúc 10 tuổi.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Mai Nhược Sơn nhíu mày, nhìn về phía Tử Hồ Long Quân. Tử Hồ Long Quân hơi do dự, cuối cùng vẫn ra tay.

Tử Hồ Long Quân vừa ra tay đã bị Diệp Phàm bóp cổ, lạnh nhạt nói: “Tại sao phản bội điện Long Vương?”

“Cậu không bị gì?” Mai Nhược Sơn khiếp sợ nói.

Diệp Phàm nhìn Tử Hồ Long Quân, lạnh lùng nói: “Cô biết kết cục của kẻ phản bội không?”

“Cô ta đã là người của tôi từ lâu rồi.” Mai Nhược Sơn nói.

“Thiếu chủ, xin lỗi, đều do năm đó tôi bị ông ta dụ dỗ nên mới bị khống chê,s phản bội điện Long Vương, ngài giết tôi đi.”

Tử Hồ Long Quân nói. Rắc!
 
Chương 1257: C1257: Lẽ nào cũng là người thượng cổ


Cuối cùng, Nữ hoàng Băng Tuyết liền thi triển phong ấn, sức mạnh băng giá chợt dâng lên gấp mười lần, nhanh chóng đóng băng hết tất cả thiên sứ, từng người đều biến thành tượng băng, sinh mệnh cũng bị dập tắt.

Soạt!

Nữ hoàng Băng Tuyết lại liếc nhìn Thiên Chiếu: "Ngươi đến đây để cướp hay giết nam nhân của ta?"

“Rốt cuộc ngươi là ai?"

“Lẽ nào cũng là người thượng cổ?”

Sắc mặt Thiên Chiếu vô cùng khó coi, lạnh lẽo nhìn châm châm vào Nữ hoàng.

“Ta không phải là người thượng cổ, thời đại này đã không thuộc về đám người các ngươi nữa, các ngươi không nên xuất hiện!" Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh lẽo nói.

“Hừ, nếu như không phải thực lực của ta chưa phục hồi, làm sao có thể để các ngươi ngang ngược như vậy?”

Thiên Chiếu lạnh lẽo liếc nhìn Nữ hoàng Băng Tuyết, Đường Sở Sở và Diệp Phàm.

“Thực lực chưa hồi phục, còn dám chạy ra ngoài khoe khoang, ngươi không chết thì ai chết?”


Giọng nói của Diệp Phàm chợt vang lên, hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Chiếu, sau đó vung tay lên, yêu đan của Lang Thần rơi thắng vào tay hẳn.

Lúc này Diệp Phàm thi triển công pháp, kim đan trong cơ thể liền sinh ra một luồng năng lượng đáng sợ, bắt đầu điên cuồng nuốt chửng lấy sức mạnh của yêu đan.

Trong nháy mắt, sức mạnh của yêu đan đã bị kim đan trong cơ thể Diệp Phàm nuốt chửng,

Kim đan của Diệp Phàm không giống với kim đan bình thường. Kim đan của người khác chỉ có thể chứa đựng nguyên khí, nhưng kim đan của hắn có thế nuốt những sức mạnh khác để chuyển hóa thành của mình, hơn nữa tốc độ nuốt chửng còn nhanh hơn tốc độ bản thân Diệp Phàm hấp thụ. Thậm chí còn có thể nuốt chửng bất kỳ sức mạnh nào, lúc trước ma khí của hậu duệ Ma Thăn Xi Vưu cũng đã bị kim đan của hân nuốt chửng.

Chức năng này thật đáng kinh ngạc, Diệp Phàm cũng vừa mới phát hiện ra nó!

Bùm!!!

Khi sức mạnh của yêu đan bị Diệp Phàm nuốt hết, một tiếng gầm phát ra từ cơ thể của hắn, sức mạnh không những khôi phục mà còn tăng vọt lên!

Hơn nữa, uy lực của yêu đan còn chưa được luyện hóa hoàn toàn, dù sao sức mạnh của Lang Thần vẫn rất cường đại!

Cửu Kiếm Tu La!


Nhát kiếm thứ chín!

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lẽo, hét lên và bộc phát toàn bộ sức mạnh của yêu đan vừa được luyện hóa, kết hợp với Tu La Kiếm rồi chém xuống.

Bùm bùm bùm!!!

Sát khí của Tu La dâng lên cuồn cuộn, bao phủ cả trời đất, trong nháy mắt không gian biến thành địa ngục Tu La, tà khí ngập trời!

Lúc này một thanh kiếm đẫm máu ngàn trượng giáng xuống và chém thắng về phía Thiên Chiếu.

Nhát kiếm này dường như chẻ đôi trời đất, khiến Thiên chiếu cảm nhận được hơi thở chết chóc vô cùng nồng nặc. .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Thẳng nhóc này còn có thể thi triển được nhát kiếm cuối cùng của Tu La?”

“Tiểu Phàm đã lĩnh ngộ được sức mạnh của Tu La đến mức này rồi sao?”

Tứ sư phụ của Diệp Phàm là Tu La thấy vậy, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc, tự lẩm bẩm một mình.

Phải biết rằng ngay cả bản thân Tu La cũng chưa thể thi triển hết được nhát kiếm cuối cùng của Tu La Cửu kiếm, bởi vì công pháp này vốn không phải do ông tạo ra, ông cũng biết rõ sức mạnh của Tu La Cửu Kiếm như thế nào. Người bình thường không thể thi triển được nhát kiếm thứ chín, trừ khi

“Lẽ nào Tiểu Phàm cũng có liên quan đến nơi đó?"

Lúc này Tu La nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, vẻ mặt không ngừng thay đổi, cũng không biết ông đang nghĩ cái gì.
 
Chương 888: C888: Tôi hiểu rồi


Quốc chủ bảy nước còn lại bàn bạc một hồi, từng người phát ra cao thủ đứng đầu nước mình đi đến Lang quốc, với mong muốn khiến đệ tử chiến thần Thiên Sách hoàn toàn mất mạng ở Lang quốc.

Ngoài ra, bảy nước còn triệu tập binh lực xâm chiến Long quốc trong lúc Diệp Phàm đến Lang quốc.

Ở phía Tây Nam, một người thanh niên mặc chiến phục, khoác áo choàng, khí thế phi phàm đứng ở đó, cười nói: “Dám một mình xông vào Lang quốc, rất to gan!”

Người thanh niên này chính là vị thiếu soái chiến bộ thần bí kia.

Lúc này vị thiếu soái này nhận được một cuộc gọi, ánh mắt lóe lên, nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Đi, đi quân doanh quân Thiên Sách.” Vị thiếu soái này đi thẳng đến quân doanh quân Thiên Sách. 𝙏гờ um 𝘵гum hu𝒚ề𝔫 𝘵гùm [ 𝙏RuM𝙏R𝖴 Ye𝑁.𝑽𝔫 ]

Một trận gió lốc lớn hơn lại nổi lên.thủ lĩnh của Bảy Phụ Quốc biết được kết quả của trận chiến này và vô cùng bàng hoàng!

Họ không bao giờ ngờ rằng đội quân triệu quân của Bảy vương quốc lại bị đánh bại, thất bại nặng nề đến mức ngay cả thống chế uy nghiêm cũng bị giết.

Và khi họ biết được thủ phạm dẫn đến sự thất bại của quân đội Bảy Phụ Quốc và tàn sát các nguyên soái của Bảy Phụ Quốc thực chất lại là một chàng trai trẻ, họ càng sốc hơn.


Chẳng bao lâu sau, Chúa tể của Bảy vương quốc đã phát hiện ra rằng chàng trai trẻ này chính là Chỉ huy trẻ của Quân đội Tiance và là đệ tử của Thần chiến tranh Tiance!

Khi biết tin, họ trông rất xấu xí.

Chính quân đội của Tiance đã dẫn đến sự thất bại của Lực lượng Đồng minh Ngũ quốc. Không ngờ, sau ngần ấy năm, Chiến thần Tiance không còn †ồn tại, và các đệ tử của ông lại xuất hiện, gây ra một thất bại khác cho Lực

lượng Đồng minh của Ngũ quốc. Bảy quốc gia!

Đây tuyệt đối là một sự xấu hổ và nhục nhã lớn đối với họ, đặc biệt là đối với năm quốc gia đó hồi đó!

"Tên này nhất định phải diệt trừ!"

Ngay lập tức, người đứng đầu bảy nước nhất trí đồng ý.

Lần này bọn họ tổn thất lớn như vậy, ngay cả một nguyên soái uy nghiêm của một quốc gia cũng bị giết, tự nhiên không thể quên chuyện đó, nếu không thì mặt mũi của bọn họ làm sao còn lưu lại trên thế giới?

Nhưng nếu muốn đối phó với Vương quốc Rồng, trước tiên họ phải loại bỏ thủ lĩnh trẻ tuổi của Quân đội Tiancel


Tiếp theo, họ bắt đầu thảo luận về cách đối phó với đứa trẻ này!

Mà trong tộc sói của đất sói, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Giết nhiều người như vậy trong tộc sói của chúng ta, tiểu tử này phải chết, báo cho Satsuma ngay lập tức và yêu cầu hắn dẫn người giết tiểu tử này!"

Vào lúc này, tại Sở Chiến tranh Vương quốc Rồng,

Một thanh âm truyền đến: “Thằng nhóc này thật là vô liêm sỉ, còn dám giết Lam Trạm!”

Sau đó, giọng nói lại vang lên: "Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch!"

Chớp mắt một đêm đã trôi qua!

Ngày hôm sau, vào sáng sớm,

Một tin tức từ Bộ Chiến tranh lan truyền khắp thế giới.

Đêm qua Thống chế Bộ Chiến tranh đã dẫn quân quét sạch toàn bộ quân đội Sói Vương quốc ở phía tây nam, chiếm lại toàn bộ phía tây nam và giải cứu người dân phía tây nam!

Tin tức này vừa mới truyền ra, đã dấy lên khắp Long Quốc thảo luận sôi nổi, vô số người trong Long Quốc đều khen ngợi vị nguyên soái trẻ tuổi của Bộ Chiến Tranh!

Vị nguyên soái trẻ tuổi đến từ Bộ Chiến tranh đột nhiên xuất hiện này bỗng trở nên nổi tiếng và trở thành một anh hùng vĩ đại trong lòng người dân Vương quốc Rồng!
 
Chương 730: C730: Cậu đủ tàn nhẫn


Diệp Phàm bóp nát cổ của Tử Hồ, vứt xuống đất, lạnh lùng nhìn Mai Nhược Sơn.

“Cậu đủ tàn nhẫn.”

Mai Nhược Sơn thấy Diệp Phàm quyết đoán giết Tử Hồ Long Quân, sắc mặt hơi thay đổi.

“Kẻ phản bội đều đáng chết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Đủ tuyệt tình.”

“Nhưng nếu hôm nay cậu đã đến, muốn rời khỏi nơi này chỉ có hai con đường, hoặc thần phục tôi, hoặc táng thân trong hồ này.”

Mai Nhược Sơn nói. “Tôi lựa chọn con đường thứ ba, ông chết!” Diệp Phàm lao về phía Mai Nhược Sơn.

Mai Nhược Sơn phóng một luồng tinh thần khủng bố đè ép về phía Diệp Phàm.

Người này là một thuật sĩ hệ tinh thần, tỉnh thần lực cực khủng bố, cho dù cao thủ Quân cảnh cũng không cản được đòn tấn công của ông ta.


Mai Nhược Sơn thấy đối phương dùng tinh thần lực để tấn công nhưng lại không có phản ứng gì.

Chỉ trong nháy mắt, tinh thần lực của ông ta đâm vào trong đầu của Diệp Phàm.

“Nếu không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì đừng trách tao.” “Từ nay về sau hãy trở thành con rối của tao đi.” Mai Nhược Sơn lạnh lùng nói.

Ông ta muốn dùng tinh thần lực để khống chế ý thức linh hồn của Diệp Phàm, biến hắn thành một con rối.

Đối với thuật sĩ hệ tỉnh thần, loại thủ đoạn này không quá khó.

Nhưng Mai Nhược Sơn không ngờ tỉnh thần lực của ông ta mới đi vào trong đầu của Diệp Phàm đã biến mất không còn tí gì.

Phụt!

Mai Nhược Sơn hộc máu, sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin tưởng: “Mày...”


“Ông cảm thấy tôi sẽ để yên cho ông thao túng?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. ÄmII

Dứt lời, một luồng tinh thần lực cuồng bạo xông ra từ trong đầu hắn, lao về phía Mai Nhược Sơn.

Mai Nhược Sơn chưa kịp nói gì, lưồng tinh thần lực kia đã nhảy vào trong đầu ông ta, nghiền nát linh hồn ông ta.

Phụt!

Mai Nhược Sơn lại hộc máu, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thất khiếu chảy máu, tắt thở.

Mai Nhược Sơn đến chết cũng không ngờ Diệp Phàm cũng là một thuật sĩ hệ tinh thần, lực lượng tinh thần còn cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn nghiền nát ông ta.

“Cứ phải ép tôi ra tay.”

Diệp Phàm bĩu môi.

Hắn chưa bao giờ bày ra lực lượng tỉnh thần gì đó trước mặt người khác, nhưng lực lượng tinh thần của hắn mạnh đến mức ngay cả vài vị sư phụ cũng phải ngạc nhiên.

Nhưng Đại sư phụ từng nhắc nhở hắn không được tùy tiện sử dụng tỉnh thần lực trước mặt người ngoài, bởi vậy Diệp Phàm chưa bao giờ thi triển tỉnh thần lực.
 
Chương 1258: C1258: Thật náo nhiệt


Ầm!!!

Mũi kiếm dừng trước người Thiên Chiếu, người kia dùng hết sức lực vận cấm thuật để cản lại kiếm này.

Trong tiếng gầm rú vô tận, người Thiên Chiếu như cánh diều đứt dây bay ngược ra ngoài đập mạnh xuống đất rồi hộc máu.

'Đòn tấn công này khiến Thiên Chiếu bị thương nặng, nếu như không phải ả ta biết trước mà sử dụng cấm thuật thì có lẽ đã không ngăn được!

Lúc này, Diệp Phàm cầm kiếm bước tới, lạnh nhạt nói: “Cô muốn chết thế nào?”

Thiên Chiếu tức giận nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam tâm.

“Không cam lòng à?”

Diệp Phàm cười lạnh, nói: “Đột nhiên tôi lại không định giết cô nữa, không phải cô muốn tôi trở thành nô lệ hầu hạ cô sao? Vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện để cô được biết cảm giác làm nô lệ hầu hạ người khá là như thế nào!”

"Anh dám?”

Thiên Chiếu nghe thấy lời Diệp Phàm nói thì vô cùng tức giận.

“Từ nay trở đi, cô chính là nô lệ của tôi!"

Diệp Phàm lạnh lùng quát, câu nói của hân đã rực tiếp tuyên án cho tương lai của Thiên Chiếu!


Thiên Chiếu căm tức mà không thể phản kháng.

“Anh biến cô ta thành nô lệ chắc hẳn có ý với ả nhỉ!"

“Hừ, tôi kém ả ta sao?”

Nữ hoàng Băng Tuyết đi tới ầm rì nói, giọng điệu lộ ra vẻ u oán,

Rõ ràng nữ hoàng Băng Tuyết nghĩ Diệp Phàm có ý với Thiên Chiếu, nghĩ tới hồi trước mình từng có ý muốn kết hôn với với hắn lại bị từ chối nên thấy không vui.

"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cô ta làm nô lệ cho tôi thôi không có ý gì khác!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Thật sao?" Nữ hoàng Băng Tuyết không tin nhìn Diệp Phàm.

“Đương nhiên, vợ tôi xinh đẹp hơn cô ta!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Vợ anh? Vợ anh là ai?”

Nữ hoàng Băng Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

"Tôi!"

Lúc này, Đường Sở Sở lên tiếng.

Xoẹt!

Nháy mắt, nữ hoàng Băng Tuyết nhìn về phía 'Đường Sở Sở, hai người đối đầu trực tiếp, ánh mắt như tóe lên tia lửa.

“Thật náo nhiệt!"

Long Ngạo suy ngắm cười.

“Tiểu Phàm, cẩn thận nội bộ lục đục!”

Chung VôDiệm run run khóe miệng nhắc nhở Diệp Phàm.


“Cô là vợ anh ấy à dáng vẻ cũng được chẳng biết thực lực thế nào?”

Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh nhạt nói.

"Cô có thể thử!”

'Đường Sở Sở lạnh mặt.

Rầm!

Lúc này, nữ hoàng Băng Tuyết tung một chưởng về phía Đường Sở Sở, người kia bình thản nhẹ nhàng phất tay chân lại, chưởng hai người va chạm tại chỗ.

Ầm!!!

Một tiếng sấm rền vang, hai người tách ra lui về sau.

“Vẻ ngoài, thực lực không kém, chẳng trách anh lại không muốn kết hôn với tôi!”

Nữ hoàng Băng Tuyết nói.

“Nữ hoàng Băng Tuyết, đừng nói vớ vấn!"

“Tôi từ chối cô không liên quan tới Sở Sở!”

Diệp Phàm nhìn thẳng nữ hoàng Băng Tuyết.

"Người đàn ông mà Tuyết Vô Cơ tôi nhìn trúng. không thoát được đâu!”


“Bổn hoàng nhất định sẽ khiến anh đồng ý cưới tôi làm vợt"

Nữ hoàng Băng Tuyết tự tin nhìn Diệp Phàm.

Ầm!

Đúng lúc này, Thiên Chiếu đột nhiên vận lực muốn bỏ chạy, vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi đang định ngăn lại. Chợt thấy nữ hoàng Băng Tuyết đã lao ra dùng một chưởng đánh cô ta nằm lần ra đất.

“Cô tưởng thoát được sao?”

Nữ hoàng Băng Tuyết khinh thường nhìn Thiên Chiếu, hai tay cô thi triển một ấn huyền ảo, lực lượng hàn băng ngưng tụ thành ấn kí trong suốt, bàn tay trực tiếp đánh vào mi tâm Thiên Chiếu.

A!!!

Thiên Chiếu kêu lên đầy đau khổ, sắc mặt trắng bệch.

“Cô đã làm gì với tôi?”

Thiên Chiếu giận dữ nhìn chằm chằm nữ hoàng Băng Tuyết.

“Bây giờ trong người cô có Băng Linh ấn của bổn hoàng, ấn này khi đánh vào trong linh hồn sẽ có thể không chế được cơ thể đó!"

“Giờ chỉ cần một ý nghĩ của bổn hoàng cũng có thể khiến cô sống không bằng chết, cô đừng nghĩ tới việc giả gì, trừ khi tôi chết. Không thì Băng Linh ấn này sẽ không bao giờ giải được, cho dù cô có mạnh tới đâu cũng vậy!"
 
Chương 889: C889: Nhiều đài truyền hình


Và chuyện này vẫn chưa kết thúc, sau đó bộ chiến tranh lại tung ra tin tức,

Đêm qua, vị nguyên soái trẻ tuổi này đã dẫn đầu quân Thanh Long, quân Suzaku và quân của hai chiến khu Tây Nam chặn đứng đội quân triệu quân của Bảy vương quốc ở biên giới, cuối cùng hắn đã thành công tiêu diệt các nguyên soái. của Bảy Phụ Quốc, đẩy lùi quân đội của Bảy Phụ Quốc, và bảo vệ biên giới của Vương Quốc Rồng.!

Tin tức vừa truyền ra, cảm xúc của người dân Long Quốc đột nhiên bùng nổ, tất cả đều hét lên gọi vị nguyên soái trẻ tuổi của Bộ Chiến tranh, coi vị nguyên soái trẻ tuổi của Bộ Chiến tranh là vị thánh bảo trợ của Long quốc. Nhiều người thậm chí còn khen hắn xuất sắc hơn hồi đó, Chiến Thần lại càng anh hùng và mạnh mẽ hơn!

Nhiều đài truyền hình, phương tiện truyền thông, báo chí và Internet đều đang đưa tin về vị nguyên soái trẻ tuổi của bộ chiến tranh này!

Có một thời gian, vị nguyên soái trẻ tuổi bí ẩn đến từ bộ chiến tranh này đã rất nổi tiếng ở Vương quốc Rồng và trở thành một anh hùng vĩ đại và vị thánh bảo trợ trong lòng mọi người!

Trong doanh trại của quân Tiance, Tiantu đập bàn và hét lên: "Bọn họ thật vô liêm sỉ, mới có thể nói những lời như vậy!"

"Không sai, rõ ràng là thủ lĩnh trẻ tuổi của quân đội đã gi ết chết và đánh bại quân đội của bảy nước, rõ ràng là nguyên soái của Bảy vương quốc. Khi nào anh ta trở thành nguyên soái trẻ tuổi đó?"

Tần Trình tức giận nói.

Lúc này, sau khi biết được tin tức từ Bộ Chiến tranh, những vị tư lệnh quân đội này vô cùng tức giận và vô cùng bất công!


Về phần Mark Ngồi đó, anh ấy có vẻ rất bình tĩnh.

"Thiếu tướng, ngươi nghĩ thế nào?"

Điền Khuyết liếc nhìn Diệp Phàm.

"Thiếu chỉ huy, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, rõ ràng là công lao của ngươi, vì sao lại bị vị nguyên soái trẻ tuổi kia lấy đi hết!" Đoạn Đạo tức giận hét lên.

"Tất cả tín dụng đều trống rỗng, nếu họ muốn thì hãy đưa cho người khác!"

“Điều chúng ta phải làm là giành chiến thắng hoàn toàn trong trận chiến này và bảo vệ Vương quốc Rồng!"

Diệp Phàm bình tĩnh nói. "Thiếu tướng, không tốt!" Lúc này, một tên quân nhân Thiên Tộc xông vào, hét lớn với Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phạm hai mắt nheo lại, người đàn ông còn chưa kịp nói chuyện đã lao ra khỏi lều, những người khác cũng đi theo hắn.


Vào lúc này, một lượng lớn người sói xông vào doanh trại quân đội của quân đội Tiance, chúng điên cuồng tàn sát những người lính của quân đội Tiananee.

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lùng, đi ra ngoài.

"Ngươi giết thành viên tộc sói của ta?"

"Đúng vậy, ngươi có khí chất sói tộc của ta, chính là ngươi!"

Đột nhiên, một thứ đồ uống lạnh vang vọng vào tai Mark.

Một nam tử cường tráng đến từ Sói Quốc với mái tóc nâu đứng trước mặt Diệp Phàm, giật giật mũi, lạnh lùng nhìn hắn.

"Lại là các ngươi người sói, thật sự không sợ chết!"

Diệp Phàm lạnh lùng hét lên.

"Ai giết tộc sói của ta, chết!!!"

Người đàn ông gầm lên giận dữ, phát ra một tiếng sói hú, hắn trực tiếp biến hình, cơ thể tăng gấp đôi, đôi tay mọc ra những móng tay dài và sắc nhọn, trên người phủ đầy lông sói trắng, răng nanh sói mọc ra từ miệng hắn, toát ra một cỗ cực kỳ hung hãn. Khí tức cuồng bạo nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Ngay lập tức, anh lao về phía Mark.
 
Chương 731: C731: Căn cứ chiến bộ


Diệp Phàm cũng không biết tại sao Đại sư phụ lại nói vậy, nhưng hắn chỉ cần làm theo là được, bởi vì Đại sư phụ sẽ không bao giờ hại hắn.

Diệp Phàm liếc nhìn thi thể của Mai Nhược Sơn, rời khỏi đình.

Đám thuộc hạ của Mai Nhược Sơn thấy chủ nhân bị giết, tất cả đều biến sắc, không biết nên làm gì.

Cuối cùng đám thuộc hạ này của Mai Nhược Sơn không dám ra tay với Diệp Phàm, để mặc cho hắn công khai rời khỏi nơi này.

Diệp Phàm trở lại điện Long Vương, Bạch Ưng Long Quân nói: “Thiếu chủ, Tử Hồ đâu?”

“Cô ta phản bội điện Long Vương bị tôi giết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Ba vị Long Quân nghe thấy vậy đều vô cùng kinh sợ, bọn họ không ngờ Tử Hồ sẽ phản bội điện Long Vương.

Căn cứ chiến bộ.


Trên vị trí vốn thuộc về Long Chiến Thiên, một người đàn ông có đôi mắt như chim ưng, sắc mặt âm u đang ngồi trên đó.

“Diệp Phàm!”

Người đàn ông này gằn từng chữ một, giọng nói lạnh băng vô tình.

Ông ta là một trong chín Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc, Mộ Vấn Thiên.

“Tôn chủ, người này quá ngông cuồng, dám giết chết đệ tử của ngài trước mặt mọi người, còn uy hiếp ngài, không coi ai ra gì, để tôi triệu tập quân đội đi tiêu diệt hắn ta.”

“Tôi cũng không tin hắn ta có thể thoát khỏi sự bao vây tiêu trừ của 10 vạn quân.”

Lúc này một người đàn ông mặc chiến phục đứng trước Mộ Vấn Thiên, tức giận nói.

“Không vội, giữ mạng cho hắn ta, để vị kia tự tay giải quyết." Mộ Vấn Thiên lạnh lùng nói. Trong Long Tượng Tông, một tông môn thần bí.


“Một con kiến giới võ đạo cũng dám giết chấp sự ngoại môn của Long Tượng Tông, thật to gan.”

“Đi thông báo cho hiệp hội lánh đời, bảo bọn họ lập tức đưa hung thủ đến cho ta, nếu không Long Tượng Tông sẽ xóa sổ giới võ đạo Long quốc.”. Truyện Đoản Văn

Một tiếng quát lạnh băng bá đạo vang lên.

Cùng lúc đó ở thế giới phương Tây, trong một đại điện hắc ám. “Đệ tử của Cổ Tam Thông xuất hiện?”

“Xem ra là ý trời.”

“Lập tức thông báo cho năm vị chủ tịch quốc hội, không tiếc giá nào phải bắt lấy đệ tử của Cổ Tam Thông.

“30 năm trước nợ máu để thằng nhãi này trả lại.”

Một tiếng quát lạnh băng vô tình tràn đầy sát khí vang lên trong đại điện. Rạng sáng.

Diệp Phàm đang nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình, có cảm giác xấu.

Hắn vội vàng gọi điện cho Đường Sở Sở lại không có người nghe máy. “Không lẽ Sở Sở đã xảy ra chuyện?”
 
Chương 1259: C1259: Thiên hải


Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh lùng nói.

"Cô..."

Thiên Chiếu cực kì tức giận nhìn nữ hoàng Băng. Tuyết, cô tiếp tục nói: “Từ giờ trở đi, cô là nô lệ của hắn, phải nghe mọi mệnh lệnh. Nếu có ý đõ gì khác, bổn hoàng sẽ khiến cô nếm thử cảm giác sống không bằng chết. Tất nhiên cô có thể chọn cái chết, như vậy. sẽ không phải làm nô lệ nữa, chỉ là cô có dám chết không!"

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Thiên Chiếu thay đổi không ngừng, trở nên cực kỳ xấu xí

Cuối cùng sau hồi lựa chọn, Thiên Chiếu buông

bỏ hết thảy thể diện và tự tôn lực chọn khuất phục, nói với Diệp Phàm: “Thiên Chiếu tham kiến chủ nhân!”

“Từ giờ cô ta là nô lệ của anh!”

“Anh cũng đừng lo cô ta sẽ chạy trốn hay gây hại gì cho anh!"

Nữ hoàng Băng Tuyết nhìn Diệp Phàm.

“Cảm ơn!”

Diệp Phàm nói cảm ơn.

“Anh là người đàn ông của bổn hoàng không căn cảm ơn!”

Nữ hoàng Băng Tuyết nói thẳng.


“Tôi sẽ không cưới cô, cô đừng lãng phí thời gian nữa, thực lực của cô mạnh như vậy, cũng không căn phải song tu với tôi!”

Diệp Phàm bất đắc dĩ nhìn nữ hoàng Băng Tuyết.

“Quả thực không cần nhưng anh là người đầu tiên ôi nhìn trúng, nếu bổn hoàng không có được anh thì sao có thể cai quả thần quốc Băng Tuyết!”

Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh lùng nói.

“Nói rất hay, tôi ủng hộ!”

Long Ngạo vỗ tay cười.

“Ngũ sư phụ, người đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!"

Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.

“Không ổn, hậu nhân của ma thần Xi Vưu chạy rồi!"

Đột nhiên, Tiêu Thiên Sách kêu lên, Diệp Phàm liếc nhìn phát hiện hậu nhân của ma thần Xi Vưu thừa dịp bỏ chạy.

Long Đào cũng định nhân cơ hội bỏ chạy nhưng bị Long Ngạo giế t chết bằng một chiêu.

“Lần trước tha cho ngươi, lần này tôi sẽ không nương tay nữa!"

Long Ngạo lạnh lùng quát.

Sau đó, Diệp Phàm bước tới bên người Quốc chủ Long Quốc bắt đầu tiến hành chữa trị.

Sau nửa ngày, thần chí quốc chủ đần khôi phục.

"Diệp Phàm, trẫm...”

Quốc chủ Long Quốc nhìn Diệp Phàm chợt sửng sốt rồi nghĩ ngay tới gì đó, đang định mở miệng, đối phương đã nói: “Quốc chủ, người bị Long Đào khống chế, giờ Long Đào đã chết, người đừng lo.”

“Đúng vậy, Long Đào đã không chế người ra lệnh. cho các căn cứ quân sự tập kích các thành phố lớn, Quốc chủ, xin người lập tức thông báo ngừng tập kích ngay!”

Lúc này, Diệp Phàm đột nhiên nghĩ tới lời Long Đào nói, hắn vội vàng nói với quốc chủ.

“Cái gì? Có việc này sao?"

'Vẻ mặt quốc chủ thay đối lập tức liên hệ các căn cứ quân sự lớn.


Dưới nhắc nhở của Diệp Phàm, cuối cùng quốc chủ Long Quốc cũng đã ngăn kế hoạch tập kích của Long Đào kịp thời!

“Đúng rồi, quốc chủ, nhị sư phụ và tam sư phụ của tôi vẫn không có tin gì trong Long Cấm sao?”

Diệp Phàm dò hỏi quốc chủ.

"Không có, cửa Long Cấm tuy đã được tam sư phụ của cậu mở nhưng bọn họ vẫn chưa ra ngoài. Trằm cũng phái không ít người vào đó thăm dò nhưng không ai sống sót, chỉ sợ hai vị sư phụ đã...

“Không thể nào, nhị sư phụ và tam sư phụ sẽ không sao!"

“Tôi muốn tự vào trong tìm hai người họ!”

Diệp Phàm quyết định.

“Giờ tình huống trong Long Cấm không rõ thế nào sẽ rất nguy hiểm không thể vào trong được!"

Quốc chủ Long Quốc vội nhắc nhở.

“Tôi phải vào tìm họ!”

“Quốc chủ, tôi đã quyết định rồi ngài không cần nói thêm nữa!"

Diệp Phàm trầm giọng.

“Tiểu Phàm, bọn ta đi vào với con!”

Tiêu Thiên Sách nhìn Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm lắc đầu, “Các vị sư phụ, mọi người trấn thủ Long Quốc đi, con sợ lúc đó xảy ra chuyện gì có mọi người ở đây, con cũng yên tâm hơn!”

“Vậy anh Tiểu Phàm, em đi cùng anh!”


Lúc này, Đường Sở Sở lên tiếng.

“Bổn hoàng cũng đi!"

Nữ hoàng Băng Tuyết nói thẳng.

"Tôi..."

“Anh Tiểu Phàm nếu anh không cho em theo, em cũng sẽ không cho anh đi đâu!"

'Đường Sở Sở không cho Diệp Phàm nói xong đã kiên quyết nói.

"Được rồi!" . Web‎ đọc‎ 𝒏ha𝒏h‎ tại‎ (‎ t𝗿uⅿt𝗿u‎ ye𝒏﹒V𝑵‎ )

Diệp Phàm thấy Đường Sở Sở kiên quyết tới vậy chỉ có thể gật đầu.

“Bổn hoàng cũng đi, anh là người đàn ông mà bốn hoàng nhận định nên tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện gì!"

Nữ hoàng Bằng Tuyết liếc nhìn Diệp Phàm nói.

Cuối cùng, Diệp Phàm dẫn theo Đường Sở Sở và nữ hoàng Băng Tuyết vào Long Cấm.

Lúc bọn họ bước vào trong, đột nhiên một đám người không mời mà tới xuất hiện tại nhà họ Đường ở Thiên Hải!
 
Chương 890: C890: Tiểu tử này lại dám tới ta sói nước


Sức mạnh của cường giả tộc sói này có thể so sánh với cường giả Vương giới cấp bảy, sức chiến đấu của hắn cực kỳ mạnh mết!

Nhưng đối với Diệp Phàm hôm nay mà nói, loại sức mạnh này căn bản không là gì cả.

Anh ta đấm thẳng ra ngoài. Nhấp chuột!

Trong phút chốc, một đôi vuốt sói của gã sói mạnh mẽ này đã bị Diệp Phàm đập nát thành từng mảnh.

Gặp sự cối

Diệp Phạm đấm xuyên qua ngực chiến sĩ sói, máu bắn tung tóe khắp nơi! Chậc!

Anh ta trực tiếp xé xác người sói làm đôi.

Trong lúc nhất thời, Diệp Phạm toàn thân đầy máu, liếc nhìn những người sói khác của tộc sói rồi lao ra ngoài.

Bang bang bang bang!!!

Diệp Phàm vung nắm đấm, đánh bay những người sói này từng người một!

Cuối cùng, mấy trăm người sói này đều chết thảm trong tay Diệp Phàm. Vẻ mặt khát máu của Diệp Phạm lúc này khiến người ta rùng mình! "“Sói Tộc, Sói Quốc, chúng ta ra tay với các ngươi!"


Diệp Phàm tự lẩm bẩm, làm ra quyết định.

"Thiên Khuyết!"

Diệp Phàm hét lớn.

"Thiếu gia!" Tianque bước tới và trả lời.

"Ngươi cùng cái khác quân đoàn thống lĩnh bảo vệ Thiên Sách quân!"

Diệp Phàm lớn tiếng nói.

Lúc này Thiên Khuyết nhìn Diệp Phàm hỏi: "Thiếu gia, ngươi có muốn..."

"Tiêu diệt tộc sói và mang lại hòa bình cho đất nước sói!"

Diệp Phàm thờ ơ nói.

Tiếp theo, Diệp Phàm trực tiếp rời đi nơi này, đi tới Sói Quốc!


Trong Liên minh tám quốc này, Ye Fan dự định là người đầu tiên tấn công Vương quốc Sói, dù sao Vương quốc Sói là nơi gần nhất với Vương quốc Rồng, trước tiên hãy giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất này!

Chẳng bao lâu, tin tức Diệp Phàm xông tới Vương quốc Sói đã truyền đến tai Sói Vương quốc và bảy vương quốc khác.

"Tiểu tử này lại dám tới ta sói nước, thật dũng cảm!"

"Bây giờ anh ấy đã ở đây, hãy để anh ấy thấy sức mạnh của đất nước sói chúng ta!"

Thủ lĩnh của Vương quốc Sói lạnh lùng hét lên.

Những người đứng đầu của bảy vương quốc khác thậm chí còn thảo luận về điều này, và mỗi người đều cử những chiến binh giỏi nhất của mình đến Vương quốc Sói, hy vọng có thể khiến đệ tử của Chiến thần này chết hoàn toàn trong Vương quốc Sói!

Ngoài ra, Thất Đại Quốc nhân dịp Diệp Phàm đi đến Sói Quốc, một lần nữa điều động quân đội xâm chiếm Long Quốc, chuẩn bị nở rộ hai bên!

Mà ở đâu đó ở Tây Nam, một thanh niên oai vệ mặc chiến phục, khoác áo choàng đứng ở đây, khóe môi nở nụ cười tà ác: “Ngươi dám một mình xông vào sói quốc, ngươi khá là dũng cảm!”

Chàng trai trẻ này chính là nguyên soái trẻ bí ẩn của bộ chiến tranh.

Lúc này, thiếu niên nguyên soái nhận được điện thoại, hai mắt lóe lên nói: "Ta hiểu được!"

"Chúng ta đi đến doanh trại quân đội Thiên Trang!"

Vị nguyên soái trẻ tuổi đã trực tiếp đến doanh trại quân đội Tiance!

Một cơn bão lớn hơn đang đến!
 
Chương 732: C732: Anh không được đến đây


Trực giác của Diệp Phàm nói cho hắn, chắc chắn Sở Sở đã xảy ra chuyện.

Diệp Phàm lập tức đặt vé máy bay chạy về Thiên Hải.

5 phút trước, trong biệt thự của Đường Sở Sở, một đám khách không mời mà đến đã đến, đúng là đám người Sở Thiên.

Đám người Đại Hổ Nhị Hổ canh giữ ngoài biệt thự bị Càn lão bên cạnh Sở

Thiên đả thương. “Tại sao lại là anh?” Đường Sở Sở biến sắc. “Không phải tôi, chẳng lẽ là tên Diệp Phàm kia?”

Sở Thiên cười nói. “Anh muốn làm gì?”

Đường Sở Sở nhíu mày, nói.

“Tôi muốn cô.” Sở Thiên nhìn chằm chằm Đường Sở Sở với ánh mắt nóng rực, giống như đang nhìn con mồi.

“Mời anh lập tức rời đi, nếu không anh Tiểu Phàm biết được sẽ không bỏ qua cho anh.” Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

“Không cần dùng tên kia để đe dọa tôi, chờ tôi chỉnh phục cô, hấp thu lực Huyền Âm trong cơ thể cô, thực lực của tôi có thể đột phá, đến lúc đó tên kia


không là gì cả.” Sở Thiên nói. Đường Sở Sở nghe vậy thì biến sắc, lao ra bên ngoài.

Càn lão đứng chắn trước mặt Đường Sở Sở, Đường Sở Sở đột nhiên ra tay.

Bây giờ thực lực của Đường Sở Sở đã lên đến Thiên cảnh ngũ trọng, có thể thấy được tốc độ tu luyện của thân thể Huyền Âm cực nhanh.

Nhưng ở trong mắt Càn lão, chút thực lực này vẫn chưa đủ.

Ẩm!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Càn lão tung ra một chưởng đánh bay Đường Sở Sở ra ngoài, ngã trên đất hộc máu.

“Người đẹp, đừng giấy giụa, đêm nay cô đã được định sẵn là của tôi.” Sở Thiên lạnh lùng nói, bước từng bước về phía Đường Sở Sở.


“Anh... Anh không được đến đây.”

Đường Sở Sở không ngừng kêu to, Sở Thiên tiến lên bắt đầu xé rách quần áo của cô.

“Không!” Đường Sở Sở hét lên.

Đột nhiên trong cơ thể của Đường Sở Sở bộc phát ra một luồng khí lạnhđến tận xương.

Sở Thiên bị luồng khí lạnh này bắn bay ra ngoài.

Sở Thiên phun ra một ngụm máu tươi, Càn lão biến sắc, đỡ được đối phương, kết quả thân thể cũng bị chấn động liên tục lùi về sau.

“Công tử, ngài sao rồi?” Càn lão vội vàng hỏi. “Cô ta bị làm sao vậy?” Sở Thiên khiếp sợ nói. . Đam Mỹ Sắc

Lúc này trong cơ thể Đường Sở Sở bộc phát ra từng luồng khí lạnh âm lãnh, thân thể bị đóng băng, lan ra cả ngôi biệt thự.

“Không xong, lực Huyền Âm trong cơ thể cô ta mất khống chế, nhanh chạy đi!

Càn lão kêu lên. Ông ta mang theo Sở Thiên chạy khỏi biệt thự.

Bọn họ vừa rời khỏi biệt thự, cả ngôi biệt thự đã bị khí lạnh khủng bố này đóng băng.

Đường Sở Sở biến thành một khối băng, không biết sống chết!
 
Chương 1260: C1260: Đây là loại quái vật gì vậy


Long Cấm!

Đúng lúc này Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Nữ hoàng Băng Tuyết đã xuất hiện ở đây.

Vừa bước vào nơi này, bọn họ liền nhận ra trong không khí tràn ngập linh khí nồng đậm, xen lẫn một chút tà khí.

Nhìn thoáng qua, trên mặt đất được phủ đầy cát vàng, còn có rất nhiều xương cốt và vũ khí.

Phần lớn những vũ khí này đều đã hỏng, hơn nữa vẫn còn vết máu, cầm lên còn có thể ngửi thấy mùi máu nồng đậm, đã lâu như vậy mà chưa thể tiêu tán, chứng tỏ trận chiến lúc đó ác liệt đến mức nào!

“Xem ra nơi này chính là một chiến trường cổ”

Diệp Phàm nhìn cảnh tượng xung quanh rồi nhẹ giọng nói.


“Chiến trường cổ? Chẳng lẽ là chiến trường của thời thượng cổ sao? Vậy thì nơi này đã tồn tại rất lâu rồi!" Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh nhạt nói.

“Ngươi cũng biết về thượng cổ?” Diệp Phàm có chút kinh ngạo, hỏi Nữ hoàng

Trước đây hắn từng nghe mấy vị sư phụ nói về thời thượng cổ, thời đại đó đã tồn tại cách đây ít nhất cũng phải mấy vạn năm lịch sử!

Vào thời đại đó, linh lực trên trái đất ở trong thời kỳ hoàng kim, không hề cạn kiệt như bây giờ. Cường giả cũng xuất hiện không ngừng, tất cả đều có thể hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển, thậm chí còn sản sinh ra rất nhiều tiên nhân!

Lúc đó không có pháp luật, không có trật tự, mọi thứ đều thuộc về kề mạnh!

Ở thời đại đó, chúng ta bây giờ còn không đáng để nhắc đến!

Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, linh khí trời đất bỗng nhiên cạn kiệt, khiến tu hành giá không thế nào tu luyện được nữa, rất nhiều người đã cố gắng rời bỏ trái đất này, hoặc chết vì già; còn có một số người đã sử dụng những công pháp bí mật để phong ấn bản 'thân, chờ đợi đến thời điểm thích hợp.

Những người này được gọi là người thượng cổ, Thiên Chiếu Đại Thần và Lang Thần đều thuộc về thời đại đó, cho nên bọn họ cũng là người thượng cổ!

“Ta nhận được truyền thừa của tổ tiên Băng Tuyết Thần Quốc, đương nhiên biết về thượng cố. Thời đại này, Băng Tuyết Thần Quốc là bá chủ của một phương với hàng triệu người!" Nữ hoàng kiêu ngạo đáp.

“Anh Tiểu Phàm, chiến trường cổ này trông có vẻ rất lớn, e rằng chúng ta không thể dễ dàng tìm được hai vị sư phụ!" Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.

“Không dễ dàng cũng phải tìm, chúng ta phải đảm bảo hai sư phụ bình an vô sự mới có thể yên tâm được!” Diệp Phàm lên tiếng.


Soạt, soạt, soạt!!!

Trên mặt đất đột nhiên truyền đến những tiếng xào xạc, khiến sắc mặt của đám người Diệp Phàm chợt thay đối.

“Cẩn thận!" Diệp Phàm hét lên.

Giây tiếp theo, những con thú có hình dáng kỳ lạ lao ra từ bãi cát vàng rồi tấn công bọn họ.

Những con quái thú này đều tỏa ra tà khí nồng đậm, tốc độ tấn công rất nhanh và lực tấn công cũng rất mạnh!

Đám người Diệp Phàm vội vàng ra tay, chiến đấu quyết liệt với đám quái thú này.

Đùng đùng đùng đùng!!!

Sau một trận chiến khốc liệt, đám quái thú đều bị ba người giết sạch.


“Đây là loại quái vật gì vậy?” Nữ hoàng Băng Tuyết hừ lạnh một tiếng.

“Chiến trường cổ không đơn giản, không biết còn có nguy hiểm gì nữa, nên hãy cẩn thận!” Diệp Phàm nhắc nhở.

Sau đó ba người đi sâu vào trong, dọc đường gặp đủ loại xương cốt và vũ khí hư hỏng, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy rất nhiều Ngọc Giản, bên trong những Ngọc Giản này đều ấn chứa một công pháp tuyệt kỹ nào đó; đương nhiên là do những cường giá trong trận chiến năm đó để lại. Phần lớn Ngọc Giản đã bị hư hỏng, những cái còn nguyên vẹn đều được Diệp Phàm cất đi; chờ khi nào hẳn có được lĩnh thức thì sẽ kiểm ra từng cái một!

“Đó là gì vậy?"

Đột nhiên Nữ hoàng Băng Tuyết chỉ về phía trước rồi hét lên.

Diệp Phàm và Đường Sở Sở nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi.

Một đám mây màu máu chợt xuất hiện, hơn nữa đám mây này còn đang bay về phía họ.
 
Chương 891: C891: Yên tâm


“Đúng, chúng ta không thể không phòng chuyện này!”

Mục Kình Thiên - quân đoàn trưởng số 7 của quân Thiên Sách cũng đồng ý điều này.

Mộ Bạch cau mày liếc nhìn Thiên Khuyết quân đoàn trưởng số 1 và Hoàng Bộ Thương quân đoàn trưởng số 2 của quân Thiên Sách: “Hai người nghĩ sao?”

“Những gì Đồ Phu nói không phải là không thể, nhưng dù sao thì hiện tại chúng ta vẫn là một quân nhân. Đã là quân nhân thì khi sự sống còn của đất nước bị đe dọa, chúng ta cần phải ra tay!”

“Hơn nữa Chiến Bộ đã hạ lệnh, nếu như chúng ta không xuất binh thì người dân Long Quốc sẽ cho rằng quân Thiên Sách chúng ta sợ hãi, hèn

nhát, không dám chiến đấu!”

“Đến lúc đó, thanh danh của quân Thiên Sách được quân chủ một tay đánh hạ sớm muộn gì cũng bị hủy hoại!”

“Quân Thiên Sách cũng sẽ trở thành tội đồ của Long Quốc!”

“Cho nên dù sao đi nữa thì trận chiến này, chúng ta nhất định phải đánh!”

“Cho dù không có viện binh, chúng ta cũng phải đánh, không phải vì điều gì khác mà là vì hàng vạn người dân Long Quốc, vì tín ngưỡng của một quân nhân và hơn thế nữa là xứng đáng với ba chữ quân Thiên Sách này!”

Thiên Khuyết hét lên từng chữ.

Mà lời ông nói trực tiếp làm cho tất cả quân đoàn trưởng trở nên nghiêm túc, nhiệt huyết trong lòng họ sôi lên ùng ục.


“Đúng vậy, Thiên Khuyết nói đúng. Tôn chỉ của quân Thiên Sách chúng ta là bảo vệ Long Quốc, ngăn chặn kẻ thù xâm lược. Năm đó quân chủ vì bảo vệ Long Quốc đã lãnh đạo quân Thiên Sách chúng ta đánh bại liên quân năm nước, nhờ đó mà quân Thiên Sách đã trở thành thần bảo vệ trong lòng người

dân Long Quốc.”

“Nếu lần này chúng ta không xuất binh, vậy chúng ta không chỉ có lỗi với người dân Long Quốc, mà càng có lỗi với quân chủ!”

Hoàng Bộ Thương cũng nói. “Nếu đã vậy thì cứ đánh đi!”

“Năm đó đại quân năm nước không phải cũng bị chúng ta đánh cho chạy trối chết sao? Lần này đại quân bảy nước thì sao, giết không thaI”

Đồ Phu lạnh lùng quát.

“Nếu đã vậy thì xuất chiến đi!”

“Hãy nhớ, trong trận chiến này, cho dù quân Thiên Sách chỉ còn một người chiến đấu đến cuối cùng, chúng ta cũng không bao giờ cho phép đại quân bảy nước được tiến nửa bước vào biên cảnh của Long Quốc!”

Cung Khuyết lạnh lùng hét lên.

“Đúng!!”

Những người khác sôi nổi gật đầu.


Tiếp theo, toàn bộ quân Thiên Sách tập hợp lại và đi tới biên cảnh để chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước!

Ở một bên khác, trong doanh trại quân Thanh Long.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Mục Thanh quân chủ quân Thanh Long lóe lên.

“Quân chủ, bên trên nói thế nào?”

Một quân đoàn trưởng của quân Thanh Long nhìn Mục Thanh hỏi. “Bên trên ra lệnh khi nào toàn quân Thiên Sách bị tiêu diệt thì ra tay!” Mục Thanh lạnh nhạt nói.

“Gái này..."

Vị quân đoàn trưởng kinh ngạc, hỏi: “Bên trên muốn nhân cơ hội diệt trừ quân Thiên Sách?”

“Thằng nhãi Diệp Phàm là thiếu quân chủ quân Thiên Sách, trước đây hắn giết Từ tôn chủ đã làm mấy vị Hộ Quốc Chí Tôn khác bất mãn, nên bên trên mới muốn nhân cơ hội này diệt trừ quân Thiên Sách!”

Mục Thanh giải thích.

“Nhưng nếu quân Thiên Sách bị diệt trước, lấy thực lực của chúng ta có thể chống đỡ được đại quân bảy nước sao? Chưa kể sau lưng chúng ta còn có đại quân Lang Quốc!”

Quân đoàn trưởng lo lắng nói.

“Yên tâm, các vị Hộ Quốc Chí Tôn vẫn còn chiêu sau!”

Mục Thanh bình tĩnh nói.

Tiếp đó, quân Thanh Long, quân Chu Tước, chiến khu Tây Bộ và chiến khu Nam Bộ đều chạy tới biên cảnh!

Một trận đại chiến sắp nổ ra!
 
Chương 733: C733: Sở sở làm sao vậy


Khi mặt trời bắt đầu mọc và ánh sáng chiếu rọi cả Long Quốc, Diệp Phàm đi từ Đế Đô về Thiên Hải, tiến thẳng vào biệt thự.

Lúc Diệp Phàm tới thì Đại Hổ, Nhị Hổ, Natasha Romanoff, mười cao thủ Ảnh Bộ và mấy người Xuân Lan đều đang đứng chờ ở đây.

“Chủ nhân, thật xin lỗi!” Đại Hổ và Nhị Hổ quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.

“Thiếu chủ, là chúng tôi vô dụng không bảo vệ được cô Đường!” Natasha Romanoff cúi đầu nói.

Soạt! Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phàm liền tối sầm lại: “Sở Sở làm sao vậy?”

“Thiếu chủ, cô Đường ở bên trong, nhưng...”

Xuân Lan chỉ vào phía biệt thự, nhưng còn chưa kịp nói xong Diệp Phàm đã lao vào trong.

Soạt!

Vừa bước vào biệt thự, hắn liền cảm nhận được một luồng khí tức lạnh buốt xông thẳng về phía mình, khiến toàn thân hắn khẽ run lên.


Diệp Phàm liếc mắt nhìn, sắc mặt chợt lạnh lão.

Lúc này, khắp nơi trong biệt thự đều tràn ngập không khí lạnh buốt, giống như đang ở trong hầm băng, hàn khí khủng khiếp này khiến người ta không thể nào bước vào.

Giữa biệt thự, Đường Sở Sở đang nằm trên mặt đất, nhưng toàn thân đã bị khí lạnh đóng băng, giống như bị đóng trong quan tài băng vậy.

“Sở SởII"

Diệp Phàm hét lớn một tiếng rồi trực tiếp huy động sức mạnh để chống cự khí lạnh đang lao về mình.

Khi Diệp Phàm nhìn thấy Đường Sở Sở, trong lòng chợt thắt lại, cảm thấy vô cùng đau lòng.

AhlI! Diệp Phàm gầm lên, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

Sau đó Diệp Phàm lập tức ra tay xua tan toàn bộ khí lạnh trong biệt thự và trên người Sở Sở.


Nửa giờ sau, khí lạnh trong biệt thự và trên người Đường Sở Sở đều đã không còn, nhưng toàn thân hắn cũng đã tiêu hao không ít sức lực.

Khí lạnh này thực ra chính là khí Huyền Âm nằm trong cơ thể của Đường Sở Sở, lúc trước Sở Sở đã phải chịu sự giày vò của khí Huyền Âm này, sau đó Diệp Phàm dùng Cửu Châm Quỷ Cốc để áp chế hoàn toàn nó.

Hơn nữa hắn cũng để Sở Sở bắt đầu tu luyện, từ từ khống chế được khí Huyền Âm, chuyển hóa nó thành sức mạnh Huyền Âm, trở thành một phần sức mạnh trong cơ thể của Đường Sở Sở, để cô ấy không còn phải chịu sự đau đớn do khí Huyền Âm nữa.

Nhưng lần này không biết tại sao khí Huyền Âm lại bộc phát, còn vượt quá khả năng mà cơ thể Đường Sở Sở có thể chịu đựng, nên mới thành ra như thế này.

Nếu thân thể Đường Sở Sở không phải là võ giả, thực lực cũng không thấp thì có lẽ đã bị khí Huyền Âm giết chết.

Nhưng dù vậy, mạng sống của Đường Sở Sở vào lúc này đã như ngàn cân treo sợi tóc.

Diệp Phàm nhanh chóng điều động toàn bộ sức mạnh của Cửu Châm Quỷ Cốc để chữa trị cho Đường Sở Sở.

Một giờ sau, trán hắn đã đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt và toàn thân rất mệt mỏi.

Xuân Lan và những người khác lo lắng đứng một bên, không dám thở mạnh nhìn Diệp Phàm.

Phù~ Cuối cùng, Diệp Phàm cũng thở phào một hơi rồi cất châm bạc đi. “Thiếu chủ, cô Đường thế nào rồi?” Natasha Romanoff hỏi.

“Tính mạng tạm thời đã được cứu, nhưng nếu muốn hoàn toàn bình phục, tôi còn cần một thứ!” Diệp Phàm nghiêm túc nói.
 
Chương 892: C892: Miêu tộc


Miêu tộc, miếu Vu Thần!

Ầm!!!!

Đột nhiên, một tiếng nổ vang từ trong miếu Vu Thần truyền ra. Luồng khí tức kh ủng bố bộc phát, quét qua toàn bộ khu rừng!

Toàn bộ người Miêu tộc đều cảm nhận được cỗ hơi thở này, vẻ mặt ai nấy đều thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn về hướng miếu Vu Thần!

“Đây là...”

Ánh mắt kinh hãi của Đại trưởng lão Miêu tộc nhìn chăm chằm vào miếu Vu Thần.

Đại điện bên trong Vu Thần Miếu, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên mặt đất. Toàn thân thấm máu do bị áp bức trước đó, lúc này trên người hắn phủ đầy vảy máu đang không ngừng tróc ra.

Khi vảy máu rơi xuống, da thịt Diệp Phàm hiện ra. So với trước đây, Diệp Phàm của hiện tại như đã hoàn toàn lột xác, nước da sáng bóng trở nên cường tráng hơn, từng tấc da tấc thịt đều tràn ngập sức mạnh bùng nổ.

Trên người hắn tản ra một cỗ cảm giác áp bách rất mạnh, khiến cho người ta không thở nổi!

Uy áp quét qua toàn bộ khu rừng phát ra từ Diệp Phàm, uy áp này mạnh đến mức khiến cho cường giả Quân Cảnh mất đi năng lực phản kháng.


Diệp Phàm mở hai mắt sáng choang, ánh mắt áp bách làm người khác không dám nhìn thẳng!

Hắn đứng dậy, hai tay siết chặt, quanh người vang lên những tiếng nổ lách tách, trong nháy mắt không khí xung quanh như biến mất!

Lúc này, cảm giác áp bức do Diệp Phàm tản ra càng thêm đáng sợ, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt!

“Không ngờ, lực lượng của huyết dịch này lại mạnh như vậy!”

Diệp Phàm thẩm lẩm bẩm.

Hắn đã luyện chế lực lượng của giọt máu kia.

Sau khi luyện hóa xong, cơ thể lại trải qua một lần lột xác mới, kết quả của lần luyện hóa này mang lại còn hơn gấp trăm lần so với khi hắn luyện hóa Long Tỷ!

Hôm nay, sức mạnh của Diệp Phàm đã đạt đến cấp bậc mà ngay cả hắn cũng không thể lường được, đúng là thâm sâu khó lường!

Về phần phòng ngự vật lý, Diệp Phàm cảm thấy, cho dù là một trăm cường giả Quân Cảnh cùng xông lên thì chưa chắc đã có thể làm hắn bị thương!


Đây chính là sự lợi hại của thân xác Diệp Phàm!

Lần này thể lực tăng lên, Diệp Phạm cảm giác được nguồn sức mạnh †hần bí vốn không thể khống chế được trong cơ thể mình hiện tại đã có thể từ từ bị áp chế, mặc dù không hoàn toàn bị khống chế, nhưng đã không còn như trước, một khi bộc phát thì không thể nào áp chết

Một giọt máu tươi đã khiến Diệp Phàm thay đổi nhiều như vậy, có thể chứng minh loại máu này đặc biệt như thế nào!

Diệp Phàm nhìn thoáng qua mười một bình còn lại, hắn kiểm tra, phát hiện trong mỗi bình cũng có một giọt máu!

“Mười hai giọt máu? Có liên quan gì đến mười hai người này không?” Diệp Phạm liếc mắt nhìn mười hai pho tượng khổng lồ rồi suy đoán.

Ngay sau đó, Diệp Phàm lạy một cái với pho tượng hẳn là Vu Thần ở trước mặt, hắn cầm Xích Dương Thảo xoay người đi ra ngoài.

Diệp Phàm không lấy đi máu trong mười một bình kia.

Dù sao, nó cũng thuộc về Vu tộc, hắn dùng một giọt là được rồi, cầm hết đi thì có hơi vô liêm sỉ!

Rất nhanh, Diệp Phàm đã gặp được hai người trông coi miếu.

Lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Phàm đã không còn như trước. “Cậu luyện hóa máu của Tổ Vu rồi?”

Một người trông miếu hỏi Diệp Phàm.

“Máu Tổ Vu? Đó là cái gì?”

Ánh mắt Diệp Phàm khựng lại.
 
Chương 1261: C1261: Đám mây có màu máu


“Đám mây có màu máu sao?” Nữ hoàng ngạc nhiên hỏi.

“Không phải là đám mây, mà là sát khí, vô số sát khí ngưng tụ lại với nhau, cẩn thận!” Diệp Phàm nheo mất lại, nhắc nhở.

Lúc này, đám mây màu máu đã tới, hóa thành sát khí cuồn cuộn lao về phía đám người Diệp Phàm.

Lưỡng sát khí này cực kỳ đáng sợ, thậm chí còn ngưng tụ thành thực thể, chứng tỏ sát khí nhiều vô cùng; hơn nữa nó đã tích tụ trong một thời gian rất dài, vậy nên càng trở nên đáng sợ!

Sát khí vừa xâm nhập vào cơ thể, Diệp Phàm liền thấy cực kỳ khó chịu, toàn thân nóng nảy, thần trí dần hỗn loạn, trong lòng dâng lên đủ loại tà niệm, cảm giác như sắp bị tẩu hỏa nhập ma!

Diệp Phàm ngay lập tức thi triển công pháp, bộc phát toàn bộ sức mạnh trong cơ thể để ngăn chặn lại sự xâm lấn của tà khí này. Thế nhưng sát khí quá mạnh, ngược lại đã áp chế được toàn bộ sức mạnh trong cơ thể của Diệp Phàm!

Đường Sở Sở và Nữ hoàng Băng Tuyết cũng đồng loạt thúc đẩy sức mạnh để chống cự.

Một người bộc phát ra lưỡng ánh sáng thánh thiện để loại bỏ tà khí đến gần, còn một người thì tỏa ra khí lạnh cuồn cuồn để tạo thành một tấm khiên băng bao quanh cơ thể mình.

Thực lực của Diệp Phàm khá yếu, không dễ dàng cản được luồng sát khí này, khiến cho sát khí âm nhập vào cơ thể ngày càng nhiều, sắc mặt hẳn dần trở nên vô cùng thống khổ, hai mắt đỏ ngầu như máu


“Anh Tiểu Phàm!"

Đường Sở Sở lo lắng nhìn Diệp Phàm, cô muốn ra tay giúp đỡ, nhưng sát khí quá mạnh, căn bản không thể giúp được gì, Nữ hoàng Băng Tuyết bên này cũng cùng cảnh ngộ!

Bùm bùm bùm!!!

Lúc này, những đường vân kim đan trong cơ thể Diệp Phàm bất đầu phát sáng, tỏa ra sức mạnh cường đại rồi bắt đầu điên cưỡng nuốt chứng tà khí.

Phần lớn sát khí đã đan trong cơ thể Diệp Phàm nuốt chứng, nhưng vẫn còn một ít tà khí xông thẳng vào tâm trí, ăn mòn linh hồn của hắn, nhưng kim đan không thể nuốt được, chỉ có thể dựa vào sức mạnh linh hồn của Diệp Phàm để tiêu diệt.

Mặc dù Diệp Phàm sở hữu sức mạnh tỉnh thần lực phi thường, nhưng vẫn còn khá kém để đối phó với tà khí.

Sát khí vẫn tiếp tục xâm nhập vào linh hồn hắn và bắt đầu ăn mòn linh hồn để cố gắng kiểm soát nó.

Một khi linh hồn bị khống chế, Diệp Phàm sẽ trở thành một thây ma biết đi.

Hồn Quyết!

Lúc này, Diệp Phàm đột nhiên nghĩ tới công pháp Hồn Quyết mà lúc trước hắn lấy được ở Tàng Bảo Các của Võ Minh!

Đó chính là công pháp linh hồn được các hồn giả chuyên tâm tu luyện!

Lúc đó Diệp Phàm còn dự định tìm cơ hội để tu luyện, nhưng sau đó lại quên mất!

Bây giờ hẳn đột nhiên nhớ tới nó!

Hắn đã ghi nhớ toàn bộ công pháp này, hơn nữa còn nhớ rằng có một phần giới thiệu trong Hồn Quyết. Đó là một khi bắt đầu tu luyện Hồn Quyết, thì linh hồn có thể trở thành một lò nung, nuốt chửng mọi thứ trên thế giới và biến nó thành cúa mình.


Điều này có nghĩa là một khi tu luyện Hồn Quyết, có thể nuốt chửng những sức mạnh khác để không ngừng nâng cao sức mạnh linh hồn của bản thân!

Bây giờ sát khí đã xâm nhập vào linh hồn, liệu cũng có thể nuốt chửng được không?

Nghĩ tới đây, Diệp Phàm liền bắt đầu tu luyện Hồn Quyết.

Vù!!!

Khi Diệp Phàm bắt đầu tu luyện, linh hồn hân khế run rẩy, tỏa ra một luồng hơi thở thần bí!

Hắn rất nhanh đã nhập định, đắm chìm trong tu luyện.

Mười phút sau, sát khí xâm nhập vào linh hồn Diệp Phàm dần bị chính linh hồn hẳn hấp thụ hết

Thế là một nửa tà khí bị kim đan của hắn nuốt chứng, nửa còn l h hồn của hắn hấp thụ.

Có được nguồn năng lượng sát khí này, Diệp Phàm nhanh chóng đã nhập môn Hồn Quyết, sức mạnh linh hồn cũng tăng lên không ngừng.

Đối mặt với sự nuốt chứng và hấp thụ này của Diệp Phàm, sát khí trong chiến trường cổ đang dần tiêu tan, cuối cùng tất cả đều bị Diệp Phàm nuốt chứng.


Nhưng hắn vẫn đang tu luyện, chưa tỉnh lại.

Nữ hoàng Băng Tuyết và Đường Sở Sở cùng bảo vệ Diệp Phàm, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Diệp Phàm vẫn tu luyện. Nhưng lúc này, trong nhà họ Đường ở Thiên Hải chợt có một tiếng găm vang lên.

Uy lực của huyết mạch đột nhiên bộc phát ra, tạo thành một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ!

“Phong Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” bà cụ Đường đứng ngoài cửa phòng, phấn khích hét lên.

Bây giờ bà cụ Đường đã hoàn toàn khác với trước. kia, bà ta đã thực sự bước vào hàng ngũ của tu hành. giả!

Lúc này, có một nhóm người đứng cạnh bà cụ Đường, thực lực của bọn họ đều là Nguyên Anh trở lên, hơn nữa toàn thân còn tỏa ra uy lực huyết mạch rất đặc biệt.

Soạt!
 
Chương 734: C734: Cái gì


“Cái gì?”

Mọi người đều tò mò.

“Xích Dương Thảo!”

Diệp Phàm đáp. Xích Dương Thảo này là dược liệu cực kỳ quý hiếm, lại là vật cực dương.

Bây giờ thân thể Đường Sở Sở đã bị khí Huyền Âm ăn mòn, dẫn đến âm dương trong cơ thể mất cân bằng.

Trong cơ thể của một người có âm khí và dương khí, cả hai đều phải cân bằng, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, cơ thể người đó sẽ xảy ra chuyện!

Lần này, khí Huyền Âm đã phá vỡ hoàn toàn sự cân bằng âm dương trong cơ thể Đường Sở Sở, khiến phần lớn dương khí trong cơ thể cô đã không còn nên Đường Sở Sở không thể nào tỉnh lại.

Nếu muốn tỉnh lại, cần phải bổ sung dương khí và Xích Dương Thảo có thể làm được điều đó!

Bây giờ cần phải nhanh chóng tìm ra Xích Dương Thảo để khôi phục sự cân bằng âm dương trong cơ thể Đường Sở Sở, một khi thời gian kéo dài quá lâu, ngay cả Diệp Phàm cũng sẽ không cứu được cô!


“Truyền lệnh của tôi thông báo cho quân Thiên Sách, điện Long Vương, Bách Hoa Lâu, thương hội Thiên Long, yêu cầu bọn họ lập tức điều động toàn bộ lực lượng đi tìm Xích Dương Thảo. Cho dù có lật tung Long Quốc, bọn họ cũng phải tìm ra Xích Dương Thảo trong vòng một tuần!” Diệp Phàm lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng!” Mọi người đều gật đầu.

Sau đó bốn thế lực lớn gồm điện Long Vương, Bách Hoa Lâu, thương hội Thiên Long và quân đội Thiên Sách đều bắt đầu tìm kiếm Xích Dương Thảo trên khắp Long Quốc.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau khi sắp xếp xong tất mọi chuyện, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ rồi lạnh lùng hỏi.

“Thiếu chủ, là do Sở Thiên đêm qua đột nhiên xuất hiện cùng một đám người, rồi đánh bại tất cả chúng tôi, còn có ý đồ ra tay với cô Đường, kết quả là lưồng khí lạnh trong cơ thể cô Đường liền bộc phát!” Đại Hổ nói.

“Sở Thiên!!!” Soạt! II

Trong phút chốc, sắc mặt Diệp Phàm liền tối sâm lại, ánh mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo rồi trực tiếp gọi điện thoại.

“Alo!” Giọng nói của Sở Cửu Ca vang lên từ đầu dây bên kia. “Sở Thiên đâu?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi. “Sở Thiên? Có chuyện gì vậy?” Sở Cửu Ca trầm giọng hỏi.


“Dám động vào người phụ nữ của tôi, tôi muốn mạng của hắn ta!” Diệp Phàm tức giận hét lên.

Sở Cửu Ca nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó giọng nói của Diệp Phàm lại truyền đến: “Nếu lần này cô còn bảo vệ hẳn ta, đừng trách tôi vô tình!”

“Hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đem hắn ta đến trước mặt anh!” Sở Cửu Ca nói.

“Được!” Diệp Phàm nói xong liền cúp điện thoại!

Lúc này, ánh mắt Sở Cửu Ca khẽ lóe lên, cô trực tiếp rời khỏi tập đoàn Sở thị!

Trên một đỉnh núi Côn Lôn - núi thần của Long Quốc có một tòa nhà.

Trong tòa nhà này, có một bà lão đang ngồi xếp bằng, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ở đây, quỳ xuống nói: “Đại trưởng lão, vừa nhận được

tin tức thân thể Huyền Âm đã xuất thế!”

“Thân thể Huyền Âm!”

“Chắc chắn chứ?”

Đôi mắt của bà lão đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào người này.
 
Chương 893: C893: Đúng vậy


“Tổ Vu chính là mười hai thuộc hạ dưới trướng của Vu Thần, được xưng là mười hai Tổ Vu, có thực lực thông thiên triệt địa!”

Đối phương đáp.

Diệp Phàm nghe xong, hai mắt hắn sáng lên: “Mười hai pho tượng ở bên trong chính là mười hai Tổ Vu?”

“Đúng vậy?” Hai người trông miếu gật đầu.

“Vậy máu ở bên trong mười lai lọ kia là máu của mười hai Tổ Vu để lại sao?”

Diệp Phàm lại hỏi, hai người đối diện vẫn gật đầu.

“Không ngờ thứ tôi luyện hóa lại là máu Tổ Vu, chẳng trách lại mạnh như vậy!

Lúc này, Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên, hắn ngại ngùng nói: “Gì nhỉ, xin lỗi nhé, không xin đã luyện hóa mất máu Tổ Vu của các người!”

“Lần sau có cơ hội tôi sẽ tới bồi tội!”


Dứt lời, hắn trực tiếp rời đi, hắn phải nhanh chóng trở về Thiên Hải, để Sở Sở dùng Xích Dương Thảo.

“Anh nói xem, cậu ta thật sự là truyền nhân của Vu Tộc trong lời tiên đoán sao?”

Một trong hai người trông miếu không nhịn được nói.

“Hắn ta mới luyện hóa được một giọt máu Tổ Vu mà thôi, trừ khi hắn luyện hết mười hai giọt, lấy được truyền thừa của Vu Thần thì mới chứng minh được hắn chính là truyền nhân trong lời tiên tri, có thể dẫn dắt Vu tộc quật khởi một lần nữa!

Một vị canh miếu khác lên tiếng nói.

Lúc này, Diệp Phàm vừa rời khỏi miếu Vu Thần đã thấy Đông Phương Hạo. Thiên vẫn canh giữ ở bên ngoài, đối phương vội vàng hô lên: “Thiếu chủ, thế nào rồi?”

“Lấy được Xích Dương Thảo rồi, đi thôi!" Bọn họ trực tiếp trở về Miêu tộc.

“Cậu vậy mà còn sống ra ngoài?”

Đại trưởng lão Miêu tộc thấy Diệp Phàm xuất hiện, gương mặt ông lộ ra vẻ khiếp sợ.


“Anh lại ra được khỏi miếu Vu Thần?”

Linh Nhi cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.

“Tôi đã lấy được Xích Dương Thảo, sau này sẽ gặp lại!”

Diệp Phàm nói xong, liền dẫn theo Đông Phương Hạo Thiên rời đi.

Ánh mắt của đại trưởng lão Miêu tộc không ngừng lóe lên, Linh Nhi kinh ngạc nói: “Hắn ta lợi hại thật!”

“Linh nhi, cháu cũng chuẩn bị vào miếu Vu Thần đi!” Đại trưởng lão đột nhiên nói.

“Cháu vào đó làm gì?” Linh Nhi khó hiểu nói.

“Đương nhiên là để nâng cao thực lực của cháu, đồng thời để cho thánh cổ trong tay cháu thức tỉnh, cháu thân là con gái của tộc trưởng, lại là thánh nữ của Vu tộc, nhất định phải gánh vác gánh nặng bảo vệ Vu tộc!”

“Đại trưởng lão Miêu tộc nghiêm túc nói.”

Ngay sau đó, bà dẫn theo Linh Nhi tới miếu Vu Thần.

Diệp Phàm bên này, sau khi ra khỏi rừng rậm, hắn gọi cho Mai Hà tới đón bọn họ.

Chỉ là Diệp Phàm gọi điện thoại nhưng không có người nghe máy, hắn phát hiện trên điện thoại di động có rất nhiều cuộc điện thoại nhỡ, bởi vì trong rừng rậm không có tín hiệu, nên hắn không nhận được cuộc gọi.
 
Chương 1262: C1262: Thành một người tài chỉ sau một đêm


Cửa phòng đột nhiên mở ra, một thanh niên từ từ bước tới, chính là Đường Phong.

Anh ta lúc này không những hồi phục lại đôi chân lúc trước bị Diệp Phàm đánh tàn phế, mà còn bước vào hàng ngũ của tu hành giả, trực tiếp tiến vào Kim Đan Cảnh, trong cơ thể tràn ngập một lưỡng sức mạnh đáng sợ!

“Đúng vậy, huyết mạch tam phẩm quả nhiên là hạt giống tốt!”

Một người đàn ông trung niên bên cạnh bà cụ Đường nhìn Đường Phong rồi khẽ gật đầu, người bên cạnh ông ta cũng nói: “Tư tế đại nhân không phải đã nói ở đây sẽ sinh ra thiên tài có huyết mạch ít nhất thất phẩm trở lên sao?”

Người đàn ông trung niên nghe vậy khẽ cau mày, nhìn bà cụ Đường: “Trong thế hệ trẻ nhà họ Đường còn có ai nữa sao?”

“Đó chỉ có thể là..” Đôi mắt bà ta chợt lóe lên.

“Còn ai nữa?” Người đàn ông trung niên lạnh lũng hét lên.

“Đường Sở Sở - cháu gái của tôi bà cụ Đường vội vàng cung kính đáp.


“Cô ta đang ở đâu?"

Người đàn ông trung niên hỏi thẳng, bà Đường đáp: "Chuyện đó tôi cũng không rõ, quan hệ của nó với chúng tôi không tốt lắm, nó từ lâu đã không còn ở đây nữa!”

Người đàn ông trung niên lạnh lẽo quát: “Lập tức đi tìm về đây!"

“Vâng!” bà cụ Đường gật đầu nói: “Đại nhân, cháu trai của tôi.."

“Thiên phú huyết mạch của cậu ta khá tốt, đủ tư cách gia nhập dòng chính của nhà họ Đường!"

Người đàn ông trung niên nói, ánh mắt dán chặt vào Đường Phong: “Từ giờ trở đi, cậu sẽ là thành viên của dòng chính nhà họ Đường”

“Cảm ơn đại nhân!” Đường Phong cung kính nói, ánh mắt tràn ngập vui mừng

Thức tỉnh được huyết mạch vô thượng, đạt đến Kim Đan Cảnh và trở thành thành viên của gia tộc thượng cổ.


Lúc này trong lòng Đường Phong vô cùng hưng phấn!

Anh ta chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình có thể từ một kẻ tàn phế trở thành một người tài chỉ sau một đêm!

Soạt!

Đột nhiên ánh mắt Đường Phong lóe lên tia lạnh lẽo, tự lầm bẩm: “Diệp Phàm, mày dám khiến tao phải đau đón, bây giờ tao sẽ trả lại cho mày tất cải"

Bùm!!!

Tại Long Cấm, trong đầu Diệp Phàm chợt có một tiếng gầm vang lên, một lưỡng sáng tím chói mắt bộc phát ra từ linh hồn của hẳn rồi bản thẳng lên trời!

Sắc mặt của Đường Sở Sở và Nữ hoàng Băng Tuyết liền thay đổi, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc

Lúc này, trong linh hồn của Diệp Phàm xuất hiện một không gian thần bí.

Đây chính là linh hải - nơi chứa dựng của linh hồn, chỉ khi nào đạt tới Phân Thần Cảnh mới có thể mở ra!

Một khi linh hải được mở ra, sức mạnh linh hồn sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa có linh hải bảo vệ, linh hồn sẽ càng an toàn hơn!
 
Chương 735: C735: Sợ cái gì


“Vâng!” Người này gật đầu.

“Không ngờ rằng thân thể Huyền Âm hiếm có mấy ngàn năm nay lại xuất hiện, lập tức thông báo cho tứ trưởng lão, để bà ta đích thân đi, đem thân thể Huyền Âm về đây!" Bà lão hét lên uy nghiêm.

“Vâng!” Người này liền đáp.

Khi khí Huyền Âm trong cơ thể Đường Sở Sở bùng nổ, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều thế lực thần bí!

Đối với nam chiến binh mà nói, một nữ nhân có thân thể Huyền Âm có thể giúp bọn họ nhanh chóng tăng thực lực, một khi xuất hiện sẽ khiến vô số cường giả thèm muốn, muốn dùng cô ấy làm lò tu luyện!

Diệp Phàm bây giờ vẫn chưa biết chuyện này.

Lúc này, trong biệt thự Dương Ngọc Lan và Đường Chính Nhân đã đến.

“Sở SởI!!”

“Sở Sở, con làm sao vậy? Tỉnh lại đi?”


Dương Ngọc Lan nhìn Đường Sở Sở đang nhắm mắt năm trên giường, không ngừng gọi cô.

“Tiểu Phàm, Sở Sở làm sao vậy?” Đường Chính Nhân nhìn Diệp Phàm.

“Chú, thật xin lỗi, cháu đã không bảo vệ được Sở Sở, khiến cô ấy bị thương, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ chữa khỏi cho Sở Sở!” Diệp Phàm nghiêm túc nói.

“Đồ khốn, nhìn xem cậu đã khiến con gái tôi trở thành như thế nào?”

Dương Lan Ngọc giận dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và đánh hắn.

Nhưng Diệp Phàm không hề phản kháng, mặc kệ để bà ta đánh mắng.

Lần này Sở Sở vì hắn mới trở nên như vậy, nếu trước đây hắn giết Sở Thiên thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra!

“Được rồi, Dương Ngọc bình tĩnh chút đi!" Đường Chính Nhân giữ bà ta lại rồi nói.

“Trước đây tôi đã nói cậu vốn không xứng với Sở Sở, đáng tiếc con bé không thèm nghe, kết quả lại thành ra như thế này!” Dương Lan Ngọc rất tức giận.


“Xin lỗi!"

Diệp Phàm cúi đầu xin lỗi Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan.

Sau đó, khi Đường Chính Nhân đã khuyên nhủ được Dương Ngọc Lan, ông liền nói với Diệp Phàm: “Tiểu Phàm, đừng để ý, dì Dương nhìn thấy Sở Sở như thế, cho nên mới kích động hành động như vậy!”

“Không sao đâu ạ!” Diệp Phàm lắc đầu nói: “Chú, chú yên tâm, mấy ngày nữa Sở Sở sẽ ổn thôi!”

“Được, tôi tin cậu!” Đường Chính Nhân gật đầu. Trong chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.

Tại Sở tộc, trong một cung điện nguy nga, Sở Thiên đang ngồi ở đây uống rượu, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không bắt được nữ nhân kia!”

“Công tử, theo tình huống này cô ta chắc chắn sẽ không thể sống sót. Nếu Diệp Phàm đó biết chuyện này có liên quan đến chúng ta, liệu hắn ta có...” Lúc này Lão Càn lên tiếng, trong mắt hiện lên một tỉa lo lắng.

“Sợ cái gì?”

“Cứ cho là hắn ta biết thì đã sao? Chẳng lẽ hắn ta còn dám đến Sở tộc để lấy mạng của tôi?” Sở Thiên khinh thường nói.

“Hắn ta không thể giết cậu, nhưng tôi có thể!” Rầm!!!

Khi giọng nói lạnh lùng này đột nhiên vang lên, cánh cửa cung điện cũng vỡ nát thành từng mảnh.

Sắc mặt Sở Cửu Ga lạnh lẽo đi vào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom