Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 664: Vậy không phải là cả một đời sao?”


Chương 665: Không có cảm giác gì sao?  

             Choi HyunA không lên xe, cô cầm túi xách của mình, đeo khẩu trang rồi bắt một chiếc taxi.  

             Bời vì xe công ty còn phải đưa Kim Eun Hye đến nhà ga mà hành trình lại ngược hướng về nhà cô cho nên để tránh làm chậm trễ thời gian của Kim Eun Hye cô quyết định tự mình bắt xe về nhà.  

             Xe đi qua thành thị phồn hoa, rất nhanh đi đến phía đông thành phố hẻo lánh. Lúc chỉ còn cách nhà bốn năm trăm mét, bởi vì trời mưa nhỏ khiến mặt đường trơn trượt làm cho phía trước xảy ra tai nạn giao thông, hai chiếc xe va chạm vào nhau dẫn đến tắc nghẽn một đoạn đường dài.  

             Choi HyunA nhìn một chút sau đó trả tiền taxi rồi xuống xe, một tay cầm túi nhỏ  một tay che ô đi về nhà.  


             Choi HyunA rất nhanh đã đi vào một con hẻm nhỏ, đi qua con hẻm này thêm khoảng ba trăm mét chính là nhà của cô.  

             Đi thêm tầm một trăm mét, cô bỗng thấy ở ngã ba con hẻm xuất hiện một người đàn ông dáng người cao gầy mặc áo mưa, toàn thân hắn trùm kín khiến cho người ta không thấy rõ bộ dạng của hắn.  

             Choi HyunA liếc nhìn đối phương một cái nhưng không quan tâm lắm, dù sao cũng gần đến nhà cô rồi.  

             Nhưng mà ngay tại lúc hai người đi qua nhau, người đàn ông kia đột nhiên xoay người, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, hắn siết chặt cổ Choi HyunA từ phía sau, còn đưa tay kéo khẩu trang của cô xuống.  

             Không đợi Choi HyunA hô lên, hắn dùng tay còn lại cầm khăn tay đưa lên bịt kín mũi và miệng cô.  

             Sau khi Triệu Dật tỉnh ngủ thì thảnh thơi tự tại, hắn đi ra ngoài bắt đầu mua sắm.  

             Dù sao cũng là đi ra nước ngoài một lần, đương nhiên là phải mang quà về cho mọi người rồi.  

             Món quà có lẽ không đáng bao nhiêu tiền nhưng quan trọng hơn chính là tấm lòng .  

             Dành cả buổi sáng để mua sắm, đến trưa Triệu Dật vui vẻ trở về khách sạn, hấn lười mang theo hành lý nên đã đem tất cả đồ đạc để cho người ta đóng gói sau đó chuyển phát nhanh về căn biệt thự trị giá 80 triệu kia.  

             Vào cuối năm ngoái căn biệt thự kia, Triệu Dật đã ném cho Quan Tâm để cô ấy quản lý, bao gồm việc sửa chữa lại biệt thự một lần từ trên xuống dưới cùng mua sắm lại toàn bộ đồ dùng và dụng cụ. Hiện tại nó đã được Quan Tâm xử lý  gọn gàng, ngăn nắp có thể xem nói là như mới.  


             Từ đầu năm tới giờ Triệu Dật  vẫn luôn bận rộn nên hắn chưa từng đi qua biệt thự đó ở lại.  

             Ngoài việc gửi quà về Giang Châu, hắn còn gửi quà đến Thượng Hải và Thiên Phủ tặng cho Tần Băng Lạc và Khổng Hi.  

             Sau khi giải quyết xong tất cả, Triệu Dật bắt đầu hẹn gặp Kim Ji Hyun.  

             Triệu Dật: Ngày mai tôi phải về nước rồi, tối nay có thời gian không tôi mời cô ăn cơm.  

             Kim Ji Hyun: Được, tôi sẽ đến tiễn cậu.  

             Triệu Dật: Ăn nhà hàng tây được chứ?  

             Kim Ji Hyun: Không có vấn đề!  

             Triệu Dật gọi điện thoại cho nhà hàng Tây ngon nhất và đặt bàn, sau đó gửi thời gian và địa điểm cho Kim Ji Hyun.  

             Nếu bạn là một người đàn ông được một người phụ nữ xinh đẹp, còn là nữ thần quốc dân ôm bạn ngủ cả đêm, trong lòng bạn sẽ không có cảm giác gì sao?

 
Chương 657: "Nhà hàng thịt nướng?"


Chương 658: Nghệ sĩ có tên tuổi đều mở nhà hàng?  

             Park Jeong Yong và Lee Dong Myung hiểu chuyện nên nói rằng ngày mai còn phải dậy sớm làm việc không thể đi được. Song Min Gook càng không xen vào, hắn hiểu rất rõ bản thân chỉ là một nhân viên nhỏ bé. Bởi vì lúc trước hắn được tiếp xúc nhiều với Triệu Dật nên mới có cơ hội tham gia bữa tiệc này.  

             Kim Ji Hyun thấy hai vị lãnh đạo từ chối thì có vẻ không bất ngờ lắm, cô nghiêng đầu nói với Triệu Dật: "Hai người này nhạt nhẽo thật đấy."  

             Hiện giờ Kim Ji Hyun đã rời khỏi công ty quản lý và tự mở một văn phòng làm việc của riêng cô. Hơn nữa cô đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm nên cũng sớm có được chỗ đứng riêng. Vả lại, cô quen biết rất nhiều tiền bối và còn là bạn thân của Park Jeong Yong nên có thể vô tư trêu chọc mà không cần kiêng kị gì. Trước tình huống này Park Jeong Yong cũng chỉ cười ha hả.  


             Kim Ji Hyun cũng không quên việc nhóm SunGirl đang ngồi ở bên phải của Triệu Dật, cô liền hỏi họ: "Các em thì sao, có muốn đi cùng không?"  

             Tất nhiên là bốn thành viên của SunGirl muốn tiếp xúc nhiều hơn với Kim Ji Hyun. Dù gì cô cũng là minh tinh quốc dân, đối với những người hậu bối như SunGirl mà nói, Kim Ji Hyun chính là hình mẫu sáng chói, giống như thần tượng vậy.  

             Ai lại không muốn được tiếp xúc nhiều hơn với thần tượng của mình cơ chứ?  

             Nhưng họ nào dám tự quyết định, chỉ có thể e dè liếc nhìn Park Jeong Yong.  

             Park Jeong Yong cười nói: "Mấy cô cũng không cần góp vui nữa. Nhìn mặt mấy cô đều đỏ lên hết rồi, uống nữa sợ là sẽ bị say. Hãy về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải quay MV."  

             Chủ tịch đã nói vậy thì bốn người họ chỉ đành giữ kín mong muốn trong lòng mà chấp nhận từ chối.  

             Ngược lại, Kim Ji Hyun không có ý kiến gì với chuyện này. Dù sao hiện tại SunGirl tuy rất nổi tiếng, nhưng họ chỉ là ca sĩ mới ra mắt, sao có thể tự do như cô bây giờ?  


             Kim Ji Hyun thuận miệng hỏi: "Quay MV ư? Sắp ra mắt bài hát mới sao?"  

             Triệu Dật chủ động giải thích: "Không phải, là tôi nhờ các cô ấy giúp tôi quay một MV riêng để tặng cho bạn gái của tôi. Vì bạn gái tôi rất hâm mộ SunGirl…"  

             Park Jeong Yong nói thêm: "Đích thân giám đốc Triệu cũng tham gia vào phần vũ đạo của MV, nghe nói giám đốc Triệu nhảy rất tốt. Giám đốc Triệu của chúng ta đúng là văn võ song toàn, lợi hại vô cùng nha!"  

             Đôi mắt của Kim Ji Hyun sáng rực lên, nói: "Quà tặng cho bạn gái ư? Lại còn đích thân tham gia vào MV nữa, cậu thật là chu đáo nha. Tôi nghĩ nếu cô ấy nhận được chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."  

             Triệu Dật cười nói: "Đây chính là một món quà bất ngờ nên tôi cũng rất mong chờ phản ứng của cô ấy."  

             Triệu Dật nhìn xung quanh, nói: "Nhà hàng nhìn không tệ nha. Có phải sau khi nghệ sĩ thành công và kiếm được nhiều tiền thì cô đều đầu tư mở nhà hàng hay không? Mở nhà hàng thịt nướng hay quán lẩu gì đó…"

 
Chương 665: Tự mình đi cứu!


Chương 666: Tự mình đi cứu người  

             Nếu bạn là một người phụ nữ được ôm một người đàn ông tựa như một mẫu nam thần hoàn hảo ngủ cả một đêm, bạn sẽ cảm thấy thế nào?  

             Chẳng qua cả hai đều là người trưởng thành, đều biết khắc chế suy nghĩ trong lòng mình.  

             Chỉ nói về tình bạn, không nói chuyện yêu đương.  

             Hai người vừa ăn vừa nói chuyện nên đến tận 8 giờ hơn thì bữa ăn này mới kết thúc.  

             Chờ Triệu Dật tính tiền xong, hai người cùng đi xuống lầu, Kim Ji Hyun hỏi: “Cậu đến đây một mình sao?”  

             Triệu Dật gật đầu: “Vâng.”  

             Kim Ji Hyun cười nói: “Vậy để tôi đưa cậu về trước đi.”  

             Triệu Dật cũng không khách sáo, cười nói: “Được, vậy cảm ơn chị.”  

             Triệu Dật ngồi trên ghế phụ, chiếc xe lập tức lăn bánh về phía khách sạn Triệu Dật đang ở, bỗng nhiên lúc này điện thoại của Triệu Dật vang lên.  

             Triệu Dật nhận điện thoại: “Alo, trưởng phòng Song, có chuyện gì vậy?”  

             Song Min Gook hỏi: “Giám đốc Triệu, xin hỏi hôm qua sau khi anh cùng Choi HyunA tạm biệt thì có liên hệ gì với nhau nữa không, gọi điện hay nhắn tin gì đó?”  

             Triệu Dật nhíu mày: “Không có liên lạc đâu, làm sao vậy?”  

             Giọng nói của Song Min Gook ở đầu bên kia có chút sốt ruột: “Choi HyunA mất tích rồi!”  

             Triệu Dật lập tức ngồi thẳng người, giọng điệu kinh ngạc hỏi: “Mất tích?”  

             Song Min Gook gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua sau khi kết thúc bữa tiệc Choi HyunA một mình bắt xe về nhà, ngày hôm nay cô ấy hẳn là phải về công ty nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô ấy đến. Gọi điện thoại cho cô ấy thì di động báo đã tắt máy, gọi điện cho gia đình cô ấy thì lại được biết tối qua cô ấy căn bản không có về nhà, chỉ gửi một tin nhắn nói là trong nhóm lâm thời xảy ra chuyện nên sẽ không về nhà. Nhưng rõ ràng hôm qua cô ấy đã đi về mà.”  

             “Bên này chúng tôi đã báo cảnh sát, điều tra lại camera và liên lạc được với tài xế hôm qua đã chở Choi HyunA, tài xế nói hôm qua trên đường gặp tai nạn giao thông nên Choi HyunA đã xuống xe, cách nhà mấy trăm mét, nhưng cô ấy lại không có về nhà. Thông qua camera giám sát cho thấy cô ấy thật sự đã xuống xe, đi vào ngõ nhỏ gần nhà nhưng không ngờ cô ấy lại mất tích.”  

             Lòng Triệu Dật chợt lạnh, trong đầu đột nhiên hiện ra một tin tức.  

             Tin tức liên quan kẻ biến thái giết người hàng loạt kia?  

             “Chúng tôi đã báo cảnh sát nhưng bây giờ không có manh mối, do đêm qua trời mưa to khiến khắp nơi đều là sương mù làm cho tầm nhìn bị hạn chế. Chúng tôi lo lắng cô ấy gặp phải kẻ xấu, nhất là gần đây xuất hiện kẻ giết người hàng loạt khiến lòng người bất an...”  

             Hiển nhiên không chỉ có mình Triệu Dật lo lắng như vậy, những người khác cũng có lo lắng giống hắn.  

             Song Min Gook giải thích xong, không dám quấy rầy Triệu Dật: “Giám đốc Triệu, tôi không làm phiền anh nữa, tạm biệt!”  


             Sau khi Song Min Gook cúp máy, Triệu Dật nâng đồng hồ đeo tay lên nhìn, trong lòng nhất thời hoảng sợ.  

             Ngày hôm qua hắn cùng bốn cô gái nhóm Sungirl tạm biệt là khoảng 8 giờ rưỡi tối. Bây giờ đã là 8 giờ 10 phút, nói cách khác là mình và Choi HyunA tách ra chỉ thiếu 20 phút nữa là tròn 24 giờ rồi!!!  

             Thẻ định vị!  

             Triệu Dật trong nháy mắt nghĩ đến tấm thẻ định vị mà hắn mới rút được vài ngày trước, chỉ cần là người hoặc vật đã tiếp xúc trong vòng 24 giờ thì tấm thẻ này có thể xác định được vị trí chính xác của đối phương.  

             Triệu Dật không chút do dự lập tức ra lệnh cho hệ thống.  

             “Hệ thống, dùng thẻ định vị đối với Choi HyunA, thành viên nhóm nhạc nữ Sungirl.”  

             “Vâng! Ký chủ sử dụng thẻ định vị, mục tiêu: Choi HyunA.”  

             “Đang tiến hành định vị.....”  

             “Định vị thành công, vị trí của mục tiêu là 734-32 Quận Gwangjin, Seoul. Thời gian kết thúc định vị: 19 phút 35 giây.  

             Tìm được rồi!  

             Triệu Dật lấy điện thoại di động ra, nhập địa chỉ vào khung tìm kiếm của bản đồ ra tra một chút thì thấy địa điểm cách nơi này khoảng ba mươi phút lái xe.  

             Phải làm sao bây giờ?  

             Kim Ji Hyun không nói hai lời đã trực tiếp dừng xe bên lề đường, tiếp đó xuống xe cùng Triệu Dật thay đổi vị trí người lái, Triệu Dật nói nhanh: “Hiện tại tôi đang vội đến một nơi nên có khả năng sẽ chạy quá tốc độ, sẽ vượt đèn đỏ...”

 
Chương 665: Tự mình đi cứu!


Chương 666: Tự mình đi cứu người  

             Nếu bạn là một người phụ nữ được ôm một người đàn ông tựa như một mẫu nam thần hoàn hảo ngủ cả một đêm, bạn sẽ cảm thấy thế nào?  

             Chẳng qua cả hai đều là người trưởng thành, đều biết khắc chế suy nghĩ trong lòng mình.  

             Chỉ nói về tình bạn, không nói chuyện yêu đương.  

             Hai người vừa ăn vừa nói chuyện nên đến tận 8 giờ hơn thì bữa ăn này mới kết thúc.  

             Chờ Triệu Dật tính tiền xong, hai người cùng đi xuống lầu, Kim Ji Hyun hỏi: “Cậu đến đây một mình sao?”  

             Triệu Dật gật đầu: “Vâng.”  

             Kim Ji Hyun cười nói: “Vậy để tôi đưa cậu về trước đi.”  

             Triệu Dật cũng không khách sáo, cười nói: “Được, vậy cảm ơn chị.”  

             Triệu Dật ngồi trên ghế phụ, chiếc xe lập tức lăn bánh về phía khách sạn Triệu Dật đang ở, bỗng nhiên lúc này điện thoại của Triệu Dật vang lên.  

             Triệu Dật nhận điện thoại: “Alo, trưởng phòng Song, có chuyện gì vậy?”  

             Song Min Gook hỏi: “Giám đốc Triệu, xin hỏi hôm qua sau khi anh cùng Choi HyunA tạm biệt thì có liên hệ gì với nhau nữa không, gọi điện hay nhắn tin gì đó?”  

             Triệu Dật nhíu mày: “Không có liên lạc đâu, làm sao vậy?”  

             Giọng nói của Song Min Gook ở đầu bên kia có chút sốt ruột: “Choi HyunA mất tích rồi!”  

             Triệu Dật lập tức ngồi thẳng người, giọng điệu kinh ngạc hỏi: “Mất tích?”  

             Song Min Gook gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua sau khi kết thúc bữa tiệc Choi HyunA một mình bắt xe về nhà, ngày hôm nay cô ấy hẳn là phải về công ty nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô ấy đến. Gọi điện thoại cho cô ấy thì di động báo đã tắt máy, gọi điện cho gia đình cô ấy thì lại được biết tối qua cô ấy căn bản không có về nhà, chỉ gửi một tin nhắn nói là trong nhóm lâm thời xảy ra chuyện nên sẽ không về nhà. Nhưng rõ ràng hôm qua cô ấy đã đi về mà.”  

             “Bên này chúng tôi đã báo cảnh sát, điều tra lại camera và liên lạc được với tài xế hôm qua đã chở Choi HyunA, tài xế nói hôm qua trên đường gặp tai nạn giao thông nên Choi HyunA đã xuống xe, cách nhà mấy trăm mét, nhưng cô ấy lại không có về nhà. Thông qua camera giám sát cho thấy cô ấy thật sự đã xuống xe, đi vào ngõ nhỏ gần nhà nhưng không ngờ cô ấy lại mất tích.”  

             Lòng Triệu Dật chợt lạnh, trong đầu đột nhiên hiện ra một tin tức.  

             Tin tức liên quan kẻ biến thái giết người hàng loạt kia?  

             “Chúng tôi đã báo cảnh sát nhưng bây giờ không có manh mối, do đêm qua trời mưa to khiến khắp nơi đều là sương mù làm cho tầm nhìn bị hạn chế. Chúng tôi lo lắng cô ấy gặp phải kẻ xấu, nhất là gần đây xuất hiện kẻ giết người hàng loạt khiến lòng người bất an...”  

             Hiển nhiên không chỉ có mình Triệu Dật lo lắng như vậy, những người khác cũng có lo lắng giống hắn.  

             Song Min Gook giải thích xong, không dám quấy rầy Triệu Dật: “Giám đốc Triệu, tôi không làm phiền anh nữa, tạm biệt!”  


             Sau khi Song Min Gook cúp máy, Triệu Dật nâng đồng hồ đeo tay lên nhìn, trong lòng nhất thời hoảng sợ.  

             Ngày hôm qua hắn cùng bốn cô gái nhóm Sungirl tạm biệt là khoảng 8 giờ rưỡi tối. Bây giờ đã là 8 giờ 10 phút, nói cách khác là mình và Choi HyunA tách ra chỉ thiếu 20 phút nữa là tròn 24 giờ rồi!!!  

             Thẻ định vị!  

             Triệu Dật trong nháy mắt nghĩ đến tấm thẻ định vị mà hắn mới rút được vài ngày trước, chỉ cần là người hoặc vật đã tiếp xúc trong vòng 24 giờ thì tấm thẻ này có thể xác định được vị trí chính xác của đối phương.  

             Triệu Dật không chút do dự lập tức ra lệnh cho hệ thống.  

             “Hệ thống, dùng thẻ định vị đối với Choi HyunA, thành viên nhóm nhạc nữ Sungirl.”  

             “Vâng! Ký chủ sử dụng thẻ định vị, mục tiêu: Choi HyunA.”  

             “Đang tiến hành định vị.....”  

             “Định vị thành công, vị trí của mục tiêu là 734-32 Quận Gwangjin, Seoul. Thời gian kết thúc định vị: 19 phút 35 giây.  

             Tìm được rồi!  

             Triệu Dật lấy điện thoại di động ra, nhập địa chỉ vào khung tìm kiếm của bản đồ ra tra một chút thì thấy địa điểm cách nơi này khoảng ba mươi phút lái xe.  

             Phải làm sao bây giờ?  

             Kim Ji Hyun không nói hai lời đã trực tiếp dừng xe bên lề đường, tiếp đó xuống xe cùng Triệu Dật thay đổi vị trí người lái, Triệu Dật nói nhanh: “Hiện tại tôi đang vội đến một nơi nên có khả năng sẽ chạy quá tốc độ, sẽ vượt đèn đỏ...”

 
Chương 658: "Tôi hỏi như vậy có làm cậu có khó chịu không?"


Chương 659: Chỉ là hợp tác  

             Kim Ji Hyun cười nói: "Công việc của người nghệ sĩ nay đây mai đó, không có gì là đảm bảo. Ai cũng hiểu ánh hào quang rực rỡ của sự nổi tiếng sẽ không kéo dài lâu, nên một ngày nào đó sẽ không thể kiếm tiền bằng nghề này nữa. Vì vậy, thừa dịp mở một nhà hàng coi như là nghề tay trái vừa giúp có thêm thu nhập, vừa là tài sản dự phòng cho mai sau. Hơn nữa, có rất nhiều nghệ sĩ mở nhà hàng thịt nướng, tuy hương vị và cách phục vụ giống nhau nhưng không gian quán khác nhau, đem lại sự trải nghiệm khác nhau."  

             Triệu Dật cười nói: "Rất tốt. Ít nhất nếu bản thân mình muốn ăn thì có thể ăn bất cứ lúc nào."  

             Kim Ji Hyun gật đầu nói: "Đúng vậy! Có một quán thịt nướng cũng tiện cho tôi và bạn bè đến uống rượu. Bởi vì chúng tôi thường nhậu khá muộn nên nếu uống trong các nhà hàng khác thì chưa chắc đã thuận tiện. Vả lại nếu lỡ uống quá chén cũng rất dễ bị người ta chụp hình đưa tin. Trong nhà hàng của tôi có một phòng ngủ, bình thường tôi uống xong đều ngủ luôn ở đây vì lười về nhà. Làm vậy vừa an toàn và vừa tránh được scandal ngoài ý muốn."  

             Triệu Dật cười nói: "Cô chính là đang tự đào cho mình một cái hồ rượu nha."  

             Kim Ji Hyun gật đầu nói: "Đúng vậy, ngoại trừ uống rượu ra thì tôi không có nhiều sở thích lắm."  

             Triệu Dật cười nói: "Chúng ta thật giống nhau nha. Tôi cũng thích nhất là uống rượu với bạn bè, cảm giác rất thoải mái."  

             Kim Ji Hyun cười nói: "Nơi này của tôi có mấy loại rượu hương vị đều không tệ, cậu nên nếm thử. Dù sao cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta hãy uống từ từ. Tôi rất tò tò về cậu, bằng cách nào mà cậu phát triển được sự nghiệp thành đạt khi vẫn còn trẻ tuổi như vậy? Trong khi những người khác ở độ tuổi của cậu đều còn đang mải mê tán tỉnh các em gái ở trường học?"  

             Triệu Dật cười nói: "Tôi cũng là sinh viên đang học đại học mà."  

             Kim Ji Hyun sửng sốt nói: "Sinh viên ư? Cậu vẫn còn là một sinh viên sao?"  

             Kim Ji Hyun cầm kẹp gắp và chủ động nướng thịt, lại cầm bình rượu lên rồi rót cho Triệu Dật một ly đầy.

 
Chương 666: Điều này thật kỳ lạ!


Chương 667: Cô ấy họ Choi tên là Choi HyunA  

             Triệu Dật còn chưa dứt lời, Kim Ji Hyun đã trực tiếp ngắt lời hắn: “Không sao, cậu chú ý an toàn là được rồi. Có liên quan gì đến việc mất tích của Choi HyunA không?”  

             Triệu Dật nghiêng mặt nhìn thoáng qua Kim Ji Hyun: “Đúng vậy, nhưng xin chị tạm thời giữ bí mật chuyện này.”  

             Kim Ji Hyun đáp: “Được!”  

             Triệu Dật đã bày xong điện thoại di động, nhìn hướng dẫn ở bên trên rồi đạp chân ga khởi động khiến chiếc xe gào thét vọt ra ngoài.  

             Lúc này đã là hơn 8 giờ tối, dù đã qua giờ cao điểm nhưng trên đường vẫn còn không ít xe, Triệu Dật điều khiển xe của Kim Ji Hyun chạy như điên giữa dòng xe cộ tấp nập.  

             Vượt qua các xe, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ, phách lối vô cùng.  


             Ước chừng một đường như thế đi không biết đã bị trừ bao nhiêu điểm, bị phạt hết bao nhiêu tiền, sợ rằng tấm bằng lái xe này là chạy không thoát rồi.  

             Vốn dĩ mọi người chạy tốc độ chỉ có bốn mươi, năm mươi km/h, thế nhưng Triệu Dật chạy với tốc độ lên đến tám, chín mươi thậm chí là hơn một trăm km/h. Quãng đường vốn phải mất hết ba mươi lăm phút bị Triệu Dật mạnh mẽ dùng mười sáu phút chạy hết.  

             Triệu Dật kiểm tra hướng dẫn vị trí một chút thấy bản thân đã đến nơi, cách mục tiêu khoảng một trăm mét, chỗ cần đến nằm trong một con hẻm cũ nát.  

             Nơi này phần lớn đều là những gian phòng cũ nát, khắp nơi tối đen như mực, ngay cả đèn đường cũng không có lấy một cái, trong hẻm nhỏ lộ ra bóng đêm đen kịt.  

             Hai bên hẻm nhỏ cũng đều là những gian phòng tối đen giống như đã lâu rồi không có người ở, chỉ có một hai gian phòng lộ ra một chút ánh đèn mờ nhạt.  

             Triệu Dật xuống xe, nhanh chóng vọt vào hẻm nhỏ, hắn phải tranh thủ lúc còn định vị nhanh chóng tìm được Choi HyunA.  

             Hắn bật đèn điện thoại di động lên, lần theo định vị chạy vào phía bên trong, lúc đi qua cửa một nhà đã thuận tay kéo một chiếc áo thun đen đang được phơi ở ngoài cửa.  

             Triệu Dật vừa đi vừa nhanh chóng quấn áo thun lên đầu, che đi mặt mũi cùng đầu tóc, chỉ để lộ ra một đôi mắt giống y như là ‘thích khách’ nửa đêm ra ngoài giết người cướp của trong mấy bộ phim võ hiệp.  

             Hắn không thể giải thích cho người khác vì sao mình lại biết Choi HyunA ở đây, cho nên hắn nhất định phải che giấu thân phận.  

             “Thời gian tiếp xúc cuối cùng sắp đến 24 giờ, định vị sắp hết hiệu lực.”  

             “10, 9, 8, ...”  

             Triệu Dật nhanh chóng tìm kiếm, rốt cục ở mấy giây cuối cùng hắn cũng nhìn thấy con số cần tìm trên bảng địa chỉ dưới ánh đèn di động.  

             743-32.  


             Định vị của hệ thống thể hiện Choi HyunA đang ở ngay chỗ này!  

             Nói cách khác, cô ấy đang ở trong căn phòng này, nhưng mà cô ấy hiện tại như thế nào? Còn sống hay đã chết?  

             Nếu như cô ấy còn sống thì điều đó có nghĩa là tên giết người liên hoàn biến thái kia cũng có khả năng đang ở trong đó.  

             Vì phòng ngừa tình huống ném chuột sợ vỡ đồ, Triệu Dật quyết định dụ người bên trong ra ngoài.  

             Triệu Dật hít một hơi thật sâu, tắt đèn điện thoại di động đi, bước đến cửa giơ tay lên.  

             Nhưng mà tay hắn còn chưa chạm vào ván cửa đã thấy cửa phòng đột nhiên tự mở ra.  

             “Két!!!”  

             Cánh cửa mở ra một khe hở chừng 10cm, một người đàn ông cao gầy đứng chặn ở cửa đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Dật.  

             Tay Triệu Dật nhất thời giơ lên giữa không trung.  

             Phòng khách ngôi nhà không bật đèn, chỉ có một căn phòng nhỏ bên trong bật, ánh sáng yếu ớt từ trong đó chiếu ra lọt ra ngoài khe cửa.  

             Vì vậy khi người đàn ông đứng quay lưng về phía ánh đèn mờ khiến cả người gã phảng phất như biến mất trong bóng tối.  

             Triệu Dật cười cười: "Cô ấy họ Choi tên là Choi HyunA. ”

 
Chương 666: Điều này thật kỳ lạ!


Chương 667: Cô ấy họ Choi tên là Choi HyunA  

             Triệu Dật còn chưa dứt lời, Kim Ji Hyun đã trực tiếp ngắt lời hắn: “Không sao, cậu chú ý an toàn là được rồi. Có liên quan gì đến việc mất tích của Choi HyunA không?”  

             Triệu Dật nghiêng mặt nhìn thoáng qua Kim Ji Hyun: “Đúng vậy, nhưng xin chị tạm thời giữ bí mật chuyện này.”  

             Kim Ji Hyun đáp: “Được!”  

             Triệu Dật đã bày xong điện thoại di động, nhìn hướng dẫn ở bên trên rồi đạp chân ga khởi động khiến chiếc xe gào thét vọt ra ngoài.  

             Lúc này đã là hơn 8 giờ tối, dù đã qua giờ cao điểm nhưng trên đường vẫn còn không ít xe, Triệu Dật điều khiển xe của Kim Ji Hyun chạy như điên giữa dòng xe cộ tấp nập.  

             Vượt qua các xe, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ, phách lối vô cùng.  


             Ước chừng một đường như thế đi không biết đã bị trừ bao nhiêu điểm, bị phạt hết bao nhiêu tiền, sợ rằng tấm bằng lái xe này là chạy không thoát rồi.  

             Vốn dĩ mọi người chạy tốc độ chỉ có bốn mươi, năm mươi km/h, thế nhưng Triệu Dật chạy với tốc độ lên đến tám, chín mươi thậm chí là hơn một trăm km/h. Quãng đường vốn phải mất hết ba mươi lăm phút bị Triệu Dật mạnh mẽ dùng mười sáu phút chạy hết.  

             Triệu Dật kiểm tra hướng dẫn vị trí một chút thấy bản thân đã đến nơi, cách mục tiêu khoảng một trăm mét, chỗ cần đến nằm trong một con hẻm cũ nát.  

             Nơi này phần lớn đều là những gian phòng cũ nát, khắp nơi tối đen như mực, ngay cả đèn đường cũng không có lấy một cái, trong hẻm nhỏ lộ ra bóng đêm đen kịt.  

             Hai bên hẻm nhỏ cũng đều là những gian phòng tối đen giống như đã lâu rồi không có người ở, chỉ có một hai gian phòng lộ ra một chút ánh đèn mờ nhạt.  

             Triệu Dật xuống xe, nhanh chóng vọt vào hẻm nhỏ, hắn phải tranh thủ lúc còn định vị nhanh chóng tìm được Choi HyunA.  

             Hắn bật đèn điện thoại di động lên, lần theo định vị chạy vào phía bên trong, lúc đi qua cửa một nhà đã thuận tay kéo một chiếc áo thun đen đang được phơi ở ngoài cửa.  

             Triệu Dật vừa đi vừa nhanh chóng quấn áo thun lên đầu, che đi mặt mũi cùng đầu tóc, chỉ để lộ ra một đôi mắt giống y như là ‘thích khách’ nửa đêm ra ngoài giết người cướp của trong mấy bộ phim võ hiệp.  

             Hắn không thể giải thích cho người khác vì sao mình lại biết Choi HyunA ở đây, cho nên hắn nhất định phải che giấu thân phận.  

             “Thời gian tiếp xúc cuối cùng sắp đến 24 giờ, định vị sắp hết hiệu lực.”  

             “10, 9, 8, ...”  

             Triệu Dật nhanh chóng tìm kiếm, rốt cục ở mấy giây cuối cùng hắn cũng nhìn thấy con số cần tìm trên bảng địa chỉ dưới ánh đèn di động.  

             743-32.  


             Định vị của hệ thống thể hiện Choi HyunA đang ở ngay chỗ này!  

             Nói cách khác, cô ấy đang ở trong căn phòng này, nhưng mà cô ấy hiện tại như thế nào? Còn sống hay đã chết?  

             Nếu như cô ấy còn sống thì điều đó có nghĩa là tên giết người liên hoàn biến thái kia cũng có khả năng đang ở trong đó.  

             Vì phòng ngừa tình huống ném chuột sợ vỡ đồ, Triệu Dật quyết định dụ người bên trong ra ngoài.  

             Triệu Dật hít một hơi thật sâu, tắt đèn điện thoại di động đi, bước đến cửa giơ tay lên.  

             Nhưng mà tay hắn còn chưa chạm vào ván cửa đã thấy cửa phòng đột nhiên tự mở ra.  

             “Két!!!”  

             Cánh cửa mở ra một khe hở chừng 10cm, một người đàn ông cao gầy đứng chặn ở cửa đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Dật.  

             Tay Triệu Dật nhất thời giơ lên giữa không trung.  

             Phòng khách ngôi nhà không bật đèn, chỉ có một căn phòng nhỏ bên trong bật, ánh sáng yếu ớt từ trong đó chiếu ra lọt ra ngoài khe cửa.  

             Vì vậy khi người đàn ông đứng quay lưng về phía ánh đèn mờ khiến cả người gã phảng phất như biến mất trong bóng tối.  

             Triệu Dật cười cười: "Cô ấy họ Choi tên là Choi HyunA. ”

 
Chương 659: Cả hai đều đã say mèm.


Chương 660: Có thể đứng lên trước được không?  

             "Ngược lại đã bị cậu nhìn thấu hết mọi việc. Nhưng nếu cậu không tinh ý như vậy thì sao có thể gây dựng được sự nghiệp thành đạt như hiện tại. Triệu Dật này, tôi rất tò mò không biết gia đình cậu kinh doanh gì nhỉ?..."  

             Triệu Dật cười nói: "Cha tôi có một công ty cung cấp vật liệu xây dựng quy mô không lớn lắm. Tiền của tôi đều là do bản thân tự đầu tư rồi tích lũy dần. Bắt đầu khởi nghiệp từ cổ phiếu, đây cũng là lĩnh vực chính của công ty của tôi. Tôi kiếm tiền từ cổ phiếu Mỹ, hợp đồng tương lai, sau khi có đủ vốn rồi thì đầu tư sang các lĩnh vực khác."  

             Kim Ji Hyun có chút khâm phục, cô nhìn Triệu Dật rồi nói: "Dù cậu đầu tư vào lĩnh vực gì thì cũng đều thành công, chỉ trong mấy năm đã tự kiếm được nhiều tiền như vậy. Thật sự rất lợi hại nha."  

             Triệu Dật cười nói: "Thứ gì có thể kiếm tiền thì tôi đầu tư vào thứ đó. Tôi đầu tư khá nhiều lĩnh vực, đầu tư nhỏ thì có nhà hàng ăn nhanh, chuỗi nhà hàng mì. Đầu tư lớn thì có nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, còn đầu tư tầm trung thì có điện ảnh và bất động sản…"  

             Kim Ji Hyun trợn tròn mắt, giật mình nhìn Triệu Dật nói: "Tuy rằng tôi hỏi thế này có hơi đường đột nhưng tôi không nhịn được nên muốn hỏi một chút, rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiền? Sao mà có thể đầu tư nhiều thứ như vậy?"  

             Triệu Dật cười nói: "Hiện tại à? Tất cả tài sản của tôi cộng lại là khoảng mười, hai mươi tỷ."  

             Triệu Dật tính nhanh một lượt, song con số này đã đủ để người ta phải khiếp sợ.  

             Cho dù là minh tinh quốc dân nổi tiếng Hàn Quốc Kim Ji Hyun cũng không ngoại lệ.  

             Kim Ji Hyun khiếp sợ nhìn Triệu Dật, nói: "Thật sự rất nhiều tiền nha. Khẳng định là cậu vô cùng nổi tiếng ở Trung Quốc. Còn trẻ như vậy đã kiếm được nhiều tiền thế này, chắc hẳn phải có rất nhiều người trong giới đầu tư thần tượng cậu."  

             Triệu Dật lắc đầu và cười ha hả rồi nói: "Không, cô nghĩ sai rồi. Tôi không hề nổi tiếng chút nào, thậm chí ở trường học cũng không nổi tiếng. Có lẽ mọi người cảm thấy điều kiện của tôi không tệ nhưng tuyệt đối sẽ không ai biết tôi có nhiều tài sản như vậy."  

             Kim Ji Hyun ngạc nhiên hỏi: "Bạn cùng lớp cũng không biết sao?"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Phải, ngoại trừ một người bạn ở cùng phòng với tôi, bởi vì cậu ấy cũng tham gia vào một số dự án đầu tư của tôi. Hơn nữa gia đình cậu ấy và tôi đã cùng hợp tác đôi lần, cho nên cậu ấy tương đối hiểu rõ công việc của tôi. Còn những người bạn cùng phòng khác thì chỉ biết tôi có rất nhiều tiền chứ không biết cụ thể những dự án mà tôi đang làm, càng không biết tôi có bao nhiêu tiền…"  


             Kim Ji Hyun cảm thán nói: "20 tỷ, chuyển sang tiền Hàn Quốc là khoảng mấy nghìn tỷ won. Xem ra hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi…"  

             (Tỷ giá hiện tại 1000 won bằng 17,540 vnd, 1000 tệ bằng 3,378,000 vnd)  

             Triệu Dật nâng chén rượu lên và nói: "Cảm thán thì cảm thán, rượu vẫn phải uống."  

             Kim Ji Hyun không nhịn được cười mà nói: "Cậu rất có phong thái của một kẻ nghiện rượu nha. Những thứ khác đều không quan trọng, uống rượu mới là quan trọng nhất."  

             Hai người vừa nướng thịt vừa uống rượu. Bởi vì uống nhiều loại rượu khác nhau nên rất nhanh sau đó cả hai đều có vẻ hơi say. Họ bắt đầu tán gẫu về những chuyện trong quá khứ và cả những chuyện tình cảm từ thuở thiếu thời.  

             Có những chuyện Kim Ji Hyun luôn giấu kỹ trong lòng, bấy lâu nay chưa từng tâm sự cùng ai. Nhưng hôm nay vừa có rượu ngon vừa có bạn tâm giao nên muốn tâm sự đôi câu.  

             Sắc mặt Triệu Dật có hơi kỳ quái nhưng hắn không lên tiếng mà chờ Kim Ji Hyun đang lảo đảo đứng lên.

 
Chương 667: Choi HyunA vẫn còn sống!


Chương 668: Hiệp sĩ che mặt  

             Khi Triệu Dật nói câu này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông cao gầy trong khe cửa, cũng đã làm xong tính toán. Nếu đối phương đóng cửa lại thì chính mình sẽ dùng bạo lực phá cửa mà vào.  

             Nhưng mà hành vi của tên đó lại nằm ngoài dự đoán của Triệu Dật một lần nữa.  

             Người đàn ông cao gầy im lặng một chút, sau đó bước một bước sang bên cạnh làm cánh cửa mở ra hơn phân nửa: “Vào đi.”  

             Triệu Dật sải bước vào trong, lại bước thêm một bước, kéo ra khoảng cách với người đàn ông.  

             Gã tiện tay đóng cửa phòng lại, sau đó nhìnTriệu Dật đang nhìn mình chằm chằm thì chỉ tay vào gian phòng bên trong: “Cô ta ở trong đó.”  

             Triệu Dật nghiêng người đi đến căn phòng có ánh sáng, mắt đảo qua đã có thể thu hết tình cảnh trong gian phòng vào mắt, vừa nhìn vào đã thấy hết.  

             Trong phòng còn có một cánh cửa nữa, có thể đây là phòng tắm nhưng mà giờ phút này trong đó đang truyền ra tiếng ô ô trầm thấp cùng tiếng giãy dụa nhỏ bé.  

             Choi HyunA vẫn còn sống!  

             Triệu Dật xoay người đã thấy gã đàn ông đứng ở cuối cánh cửa trực tiếp ngắt công tắc điện trong phòng, đồng thời gã cũng rút ra một thanh dao găm hẹp dài sắc bén được giấu trong cánh tay phải.  

             Ngay sau đó, cả căn phòng lập tức chìm vào trong bóng tối, gã đàn ông giống như một bóng ma trong đêm lao về phía Triệu Dật, tay cầm dao găm đâm mạnh về phía hắn.  

             Trong bóng đêm, ánh mắt gã lóe lên ánh sáng hung ác lạnh lùng, từ khi vừa nhìn thấy Triệu Dật hắn đã biết việc mình làm đã bị người khác phát hiện.  

             Mặc dù gã không biết tại sao Triệu Dật phải che kín mặt mũi giấu diếm thân phận, nhưng vào giây phút mà Triệu Dật nói ra tên của Choi HyunA thì gã đã nổi lên sát tâm mãnh liệt với hắn.  

             Giết hắn!  

             Có thể đối phương có chuẩn bị mà đến nhưng ở đây là nhà của mình, bản thân đối với nơi này vô cùng quen thuộc Dù là đang ở trong bóng tối thì chính mình cũng có thể tiến lên một cách chính xác còn đối phương thì lại không thể như vậy!  

             Lợi dụng sự quen thuộc địa hình để giết chết đối phương, sau đó lập tức thay đổi vị trí để chạy ra khỏi nơi này!  

             Mặc dù đối phương tìm được mình nhưng lại không có người bao vây xung quanh, như vậy bản thân sẽ có cơ hội chạy trốn.  

             Trong bóng tối, thân thể Triệu Dật nháy mắt phóng ra khỏi vị trí ban đầu đi đến chỗ cạnh bàn ăn một cách chuẩn xác, thân thể dán vào tường một chút cũng không lệch.  

             Triệu Dật có kỹ năng đã nhìn một lần sẽ không quên, vì vậy lúc vừa vào cửa hắn đã chú ý cách bài trí đồ đạc cùng khoảng cách giữa các vật trong phòng, cho nên bây giờ dù có nhắm mắt lại thì hắn vẫn có thể di chuyển trong căn phòng này một cách chính xác.  

             Gã đàn ông cao gầy không nghĩ đến Triệu Dật có kỹ năng này nên nhát dao đầu chém hụt vào khoảng không, không những thế còn làm bại lộ vị trí của chính mình.  

             Lần thứ hai Triệu Dật bước ra một bước để thay đổi vị trí, trong lúc đó còn cố ý tạo ra tiếng động, nhưng tay hắn lại nhẹ nhàng duỗi ra bắt được chính xác tay vịn của một cái ghế gỗ.  

             Gã đàn ông gầy gò nhào tới một lần nữa nhưng dưới chân hắn lại vấp phải một cái ghế không biết xuất hiện từ bao giờ khiến gã vấp ngã.  

             Không chờ gã đứng dậy thì một chiếc ghế gỗ nặng nề đã đập một cái lên đầu gã.  

             “Rầm”  

             Ánh sáng trong phòng lại sáng lên.  

             Choi HyunA nhìn Triệu Dật che mặt đi vào, ánh mắt cô nhất thời vô cùng hoảng sợ.

 
Chương 667: Choi HyunA vẫn còn sống!


Chương 668: Hiệp sĩ che mặt  

             Khi Triệu Dật nói câu này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông cao gầy trong khe cửa, cũng đã làm xong tính toán. Nếu đối phương đóng cửa lại thì chính mình sẽ dùng bạo lực phá cửa mà vào.  

             Nhưng mà hành vi của tên đó lại nằm ngoài dự đoán của Triệu Dật một lần nữa.  

             Người đàn ông cao gầy im lặng một chút, sau đó bước một bước sang bên cạnh làm cánh cửa mở ra hơn phân nửa: “Vào đi.”  

             Triệu Dật sải bước vào trong, lại bước thêm một bước, kéo ra khoảng cách với người đàn ông.  

             Gã tiện tay đóng cửa phòng lại, sau đó nhìnTriệu Dật đang nhìn mình chằm chằm thì chỉ tay vào gian phòng bên trong: “Cô ta ở trong đó.”  

             Triệu Dật nghiêng người đi đến căn phòng có ánh sáng, mắt đảo qua đã có thể thu hết tình cảnh trong gian phòng vào mắt, vừa nhìn vào đã thấy hết.  

             Trong phòng còn có một cánh cửa nữa, có thể đây là phòng tắm nhưng mà giờ phút này trong đó đang truyền ra tiếng ô ô trầm thấp cùng tiếng giãy dụa nhỏ bé.  

             Choi HyunA vẫn còn sống!  

             Triệu Dật xoay người đã thấy gã đàn ông đứng ở cuối cánh cửa trực tiếp ngắt công tắc điện trong phòng, đồng thời gã cũng rút ra một thanh dao găm hẹp dài sắc bén được giấu trong cánh tay phải.  

             Ngay sau đó, cả căn phòng lập tức chìm vào trong bóng tối, gã đàn ông giống như một bóng ma trong đêm lao về phía Triệu Dật, tay cầm dao găm đâm mạnh về phía hắn.  

             Trong bóng đêm, ánh mắt gã lóe lên ánh sáng hung ác lạnh lùng, từ khi vừa nhìn thấy Triệu Dật hắn đã biết việc mình làm đã bị người khác phát hiện.  

             Mặc dù gã không biết tại sao Triệu Dật phải che kín mặt mũi giấu diếm thân phận, nhưng vào giây phút mà Triệu Dật nói ra tên của Choi HyunA thì gã đã nổi lên sát tâm mãnh liệt với hắn.  

             Giết hắn!  

             Có thể đối phương có chuẩn bị mà đến nhưng ở đây là nhà của mình, bản thân đối với nơi này vô cùng quen thuộc Dù là đang ở trong bóng tối thì chính mình cũng có thể tiến lên một cách chính xác còn đối phương thì lại không thể như vậy!  

             Lợi dụng sự quen thuộc địa hình để giết chết đối phương, sau đó lập tức thay đổi vị trí để chạy ra khỏi nơi này!  

             Mặc dù đối phương tìm được mình nhưng lại không có người bao vây xung quanh, như vậy bản thân sẽ có cơ hội chạy trốn.  

             Trong bóng tối, thân thể Triệu Dật nháy mắt phóng ra khỏi vị trí ban đầu đi đến chỗ cạnh bàn ăn một cách chuẩn xác, thân thể dán vào tường một chút cũng không lệch.  

             Triệu Dật có kỹ năng đã nhìn một lần sẽ không quên, vì vậy lúc vừa vào cửa hắn đã chú ý cách bài trí đồ đạc cùng khoảng cách giữa các vật trong phòng, cho nên bây giờ dù có nhắm mắt lại thì hắn vẫn có thể di chuyển trong căn phòng này một cách chính xác.  

             Gã đàn ông cao gầy không nghĩ đến Triệu Dật có kỹ năng này nên nhát dao đầu chém hụt vào khoảng không, không những thế còn làm bại lộ vị trí của chính mình.  

             Lần thứ hai Triệu Dật bước ra một bước để thay đổi vị trí, trong lúc đó còn cố ý tạo ra tiếng động, nhưng tay hắn lại nhẹ nhàng duỗi ra bắt được chính xác tay vịn của một cái ghế gỗ.  

             Gã đàn ông gầy gò nhào tới một lần nữa nhưng dưới chân hắn lại vấp phải một cái ghế không biết xuất hiện từ bao giờ khiến gã vấp ngã.  

             Không chờ gã đứng dậy thì một chiếc ghế gỗ nặng nề đã đập một cái lên đầu gã.  

             “Rầm”  

             Ánh sáng trong phòng lại sáng lên.  

             Choi HyunA nhìn Triệu Dật che mặt đi vào, ánh mắt cô nhất thời vô cùng hoảng sợ.

 
Chương 660: Rõ ràng là siết tay ôm chặt muốn chết.


Chương 661: Là cậu ta đứng đắn hay là mình đã già rồi  

             Triệu Dật trở mình đứng dậy và hơi khom lưng đưa tay đỡ Kim Ji Hyun rồi tắt bếp nướng thịt.  

             "Được rồi, hôm nay uống tới đây thôi nha. Tôi đưa cô về phòng "  

             Kim Ji Hyun khoác tay Triệu Dật và chỉ đường: "Ở ngay phía sau căn phòng này."  

             Triệu Dật dìu Kim Ji Hyun đi men theo lối đi, quả nhiên thấy ở phía sau có một căn phòng đóng kín cửa.  

             Hắn mở cửa rồi ngắm nhìn căn phòng một chút. Bên trong rất sạch sẽ và được bày trí theo kiểu tối giản.  

             Chỉ có một chiếc giường và một cái ghế sa lông dài cùng một bàn làm việc, ngoài ra không có gì cả.  


             Triệu Dật dìu Kim Ji Hyun vào phòng rồi đặt cô nằm lên giường. Hắn giúp cô cởi giày và tiện thể đắp chăn cho cô luôn.  

             Hiện tại đã là tháng năm, thời tiết khá ấm áp nên không cần lo lắng chuyện cô bị cảm lạnh.  

             Triệu Dật đang chuẩn bị rời đi thì Kim Ji Hyun xoay người rồi trực tiếp ôm lấy eo của hắn, còn nhắm mắt và lẩm bẩm nói: "Đừng đi mà… Sao anh bỏ em lại một mình?"  

             Triệu Dật ngẩn người cúi đầu nhìn mấy lần rồi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.  

             Hắn nhẹ nhàng kéo tay Kim Ji Hyun ra thì phát hiện cô ôm rất chặt. Phải vất vả một hồi mới gỡ được một cánh tay của cô. Nhưng cô giống như một đứa trẻ mè nheo, lập tức nhõng nhẽo siết tay ôm chặt hắn thêm lần nữa.  

             Hắn chỉ đành để mặc cho cô tùy ý ôm, có lẽ làm vậy giúp cô thấy an tâm hơn.  

             Không thể tưởng tượng được một minh tinh nổi tiếng như Kim Ji Hyun khi say rượu lại có bộ dạng thế này. Đây là biểu hiện của một người có nội tâm bất an sao?  

             Triệu Dật cũng không biết rốt cuộc cô đang coi hắn là ai, lẽ nào cô đang nhận nhầm hắn là bạn trai cũ sao?  

             Lúc này Triệu Dật cũng hơi choáng váng, hắn do dự một hồi rồi cởi giày và ngồi lên giường. Hắn dựng một chiếc gối lên để tựa lưng rồi nhắm mắt lại và để mặc cho Kim Ji Hyun tùy ý quấn lấy mình.  

             Không được làm gì cả, đây là quy tắc, được không?  

             Ngủ đi!  

             Bất tỉnh nhân sự!  

             Tiếng mở cửa làm Triệu Dật giật mình tỉnh giấc.  

             Hắn mơ hồ khẽ mở mắt, đầu óc quay cuồng một hồi rồi chợt bừng tỉnh khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.  


             Phải rồi, tối hôm qua mình và Kim Ji Hyun đã uống say. Sau đó cô ấy ôm chặt mình không cho đi, cuối cùng mình đã dựa vào thành giường mà ngủ thiếp đi.  

             Triệu Dật tự nhìn lại bản thân một lúc, mơ hồ không biết từ lúc nào đã nằm ngửa trên giường mà ngủ.   

             Hắn nâng tay lên nhìn đồng hồ, 7 rưỡi sáng.  

             Tuy rằng chỉ ngủ hơn bốn tiếng, đầu óc còn hơi choáng váng và có chút mệt mỏi nhưng thần trí của hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.  

             Vừa rồi là Kim Ji Hyun mở cửa đi ra ngoài đúng không?  

             Thực tình hắn và cô không xảy ra chuyện nam nữ gì. Chỉ là không biết trong lòng cô sẽ suy nghĩ như thế nào?   

             Triệu Dật ngồi dậy rồi xuống giường, vừa đứng dậy bỗng thấy cổ đơ cứng.  

             Mẹ kiếp, đau quá!  

             Xem ra đây là di chứng của việc tối hôm qua đã dựa đầu vào thành giường ngủ…  

             Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cổ một lúc để giảm bớt cơn đau.  

             Cửa được mở ra một lần nữa, Kim Ji Hyun đứng ngoài cửa nhìn Triệu Dật đang xoa bóp cổ thì lập tức nở nụ cười.  

             "Cổ bị đau sao?"  

             Là cậu ta quá đứng đắn và tử tế, hay là vì mình già rồi nên không còn sức quyến rũ nữa?

 
Chương 668: Triệu Dật không lo lắng thân phận sẽ bị bại lộ.


Chương 669: Bị nhận ra  

             “Tôi tới cứu cô, tên bắt cóc kia đã bị tôi đánh gục.”  

             Choi HyunA kinh ngạc, ánh mắt cô vô cùng mừng rỡ.  

             Triệu Dật đi lên phía trước, xé băng dính trên miệng Choi HyunA, sau đó cởi trói ở tay và chân cô.  

             Choi HyunA vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Triệu Dật, cô luôn cảm thấy người này rất quen mặt!  

             “Anh là ai?”  

             Triệu Dật lắc đầu nói: “Cô không cần quan tâm tôi là ai, tôi dùng phương pháp đặc biệt tìm được vị trí của cô. Nhưng phương pháp này tôi không có cách nào giải thích với người khác, cho nên cô cũng không cần truy hỏi tôi, bây giờ theo tôi đi ra ngoài đi”  

             Choi HyunA ừ một tiếng, thật cẩn thận đi theo Triệu Dật ra khỏi phòng tắm.  

             Triệu Dật đi đến trước một cái bàn, chỉ một cái điện thoại di động màu đỏ trên bàn hỏi: “Điện thoại này là của cô sao?”  

             Choi HyunA gật đầu nói: “Là điện thoại của tôi”  

             Triệu Dật gật đầu nói: “Vậy cô cầm lấy điện thoại di động rồi theo tôi ra ngoài. Sau khi đến ven đường lớn, cô lập tức gọi cảnh sát, chờ người tới đón cô thuận tiện bắt tên sát nhân hàng loạt này, biết không?”  

             “Được.”  

             Hai người đi vào phòng khách, Choi HyunA liếc mắt một cái thì thấy mấy người đàn ông giống như ác ma. Lúc này đã bị đánh người đầy máu me và bị trói vào ghế, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.  

             “Đi thôi!”  

             Triệu Dật mặc kệ kẻ giết người bị trói kia lập tức rời khỏi phòng, Choi HyunA vội vàng đi theo phía sau.  

             Đi đến cửa thì Triệu Dật chỉ vào số nhà, ý bảo Choi HyunA nhớ kỹ số nhà.  

             Choi HyunA tỏ ý đã hiểu, hai người lúc này mới rời khỏi hẻm nhỏ, Triệu Dật dừng bước nói: “Được rồi, bây giờ cô có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.”  

             Choi HyunA mở điện thoại di động, gọi điện thoại báo cảnh sát.  

             Triệu Dật lại nói: “Cô phải đồng ý với tôi nếu như có ai hỏi ai là người cứu cô thì cô cứ nói là người che mặt, không biết là ai, được không?”  

             Choi HyunA gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ quái.  

             Người này thật sự có chút quen thuộc.  

             Đôi mắt kia, thân hình kia, khí chất kia...  


             “Cô ở đây chờ cảnh sát đến nhé.”  

             Triệu Dật nói xong lập tức lưu loát rời đi, sau đó lên xe, lái xe chạy thẳng ra ngoài.  

             Choi HyunA nhìn bóng lưng Triệu Dật, ánh mắt bỗng nhiên lộ ra sự kinh ngạc.  

             Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra người đàn ông này giống như ai!  

             Triệu Dật!  

             Chiều cao, đôi mắt, khí chất...  

             Và quần áo  

             Bộ quần áo này không phải lần đầu tiên gặp Triệu Dật anh ấy đã mặc như vậy sao?  

             Chẳng lẽ thật sự là Triệu Dật?  

             Choi HyunA cẩn thận nhớ lại âm thanh vừa rồi người kia nói chuyện với mình. Cô càng nghĩ lại càng thấy giống, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc và nghi ngờ không thôi.  

             Triệu Dật làm sao có thể tìm được mình?  

             Vừa rồi Triệu Dật nói dùng phương pháp đặc biệt không cách nào giải thích với người khác. Hơn nữa nghe giọng điệu của Triệu Dật tựa hồ cũng đoán được mình có thể nhận ra anh ấy, cho nên mới dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình để mình không làm bại lộ thân phận thật sự của anh ta.  

             Triệu Dật lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Kim Ji Hyun.

 
Chương 668: Triệu Dật không lo lắng thân phận sẽ bị bại lộ.


Chương 669: Bị nhận ra  

             “Tôi tới cứu cô, tên bắt cóc kia đã bị tôi đánh gục.”  

             Choi HyunA kinh ngạc, ánh mắt cô vô cùng mừng rỡ.  

             Triệu Dật đi lên phía trước, xé băng dính trên miệng Choi HyunA, sau đó cởi trói ở tay và chân cô.  

             Choi HyunA vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Triệu Dật, cô luôn cảm thấy người này rất quen mặt!  

             “Anh là ai?”  

             Triệu Dật lắc đầu nói: “Cô không cần quan tâm tôi là ai, tôi dùng phương pháp đặc biệt tìm được vị trí của cô. Nhưng phương pháp này tôi không có cách nào giải thích với người khác, cho nên cô cũng không cần truy hỏi tôi, bây giờ theo tôi đi ra ngoài đi”  

             Choi HyunA ừ một tiếng, thật cẩn thận đi theo Triệu Dật ra khỏi phòng tắm.  

             Triệu Dật đi đến trước một cái bàn, chỉ một cái điện thoại di động màu đỏ trên bàn hỏi: “Điện thoại này là của cô sao?”  

             Choi HyunA gật đầu nói: “Là điện thoại của tôi”  

             Triệu Dật gật đầu nói: “Vậy cô cầm lấy điện thoại di động rồi theo tôi ra ngoài. Sau khi đến ven đường lớn, cô lập tức gọi cảnh sát, chờ người tới đón cô thuận tiện bắt tên sát nhân hàng loạt này, biết không?”  

             “Được.”  

             Hai người đi vào phòng khách, Choi HyunA liếc mắt một cái thì thấy mấy người đàn ông giống như ác ma. Lúc này đã bị đánh người đầy máu me và bị trói vào ghế, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.  

             “Đi thôi!”  

             Triệu Dật mặc kệ kẻ giết người bị trói kia lập tức rời khỏi phòng, Choi HyunA vội vàng đi theo phía sau.  

             Đi đến cửa thì Triệu Dật chỉ vào số nhà, ý bảo Choi HyunA nhớ kỹ số nhà.  

             Choi HyunA tỏ ý đã hiểu, hai người lúc này mới rời khỏi hẻm nhỏ, Triệu Dật dừng bước nói: “Được rồi, bây giờ cô có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.”  

             Choi HyunA mở điện thoại di động, gọi điện thoại báo cảnh sát.  

             Triệu Dật lại nói: “Cô phải đồng ý với tôi nếu như có ai hỏi ai là người cứu cô thì cô cứ nói là người che mặt, không biết là ai, được không?”  

             Choi HyunA gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ quái.  

             Người này thật sự có chút quen thuộc.  

             Đôi mắt kia, thân hình kia, khí chất kia...  


             “Cô ở đây chờ cảnh sát đến nhé.”  

             Triệu Dật nói xong lập tức lưu loát rời đi, sau đó lên xe, lái xe chạy thẳng ra ngoài.  

             Choi HyunA nhìn bóng lưng Triệu Dật, ánh mắt bỗng nhiên lộ ra sự kinh ngạc.  

             Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra người đàn ông này giống như ai!  

             Triệu Dật!  

             Chiều cao, đôi mắt, khí chất...  

             Và quần áo  

             Bộ quần áo này không phải lần đầu tiên gặp Triệu Dật anh ấy đã mặc như vậy sao?  

             Chẳng lẽ thật sự là Triệu Dật?  

             Choi HyunA cẩn thận nhớ lại âm thanh vừa rồi người kia nói chuyện với mình. Cô càng nghĩ lại càng thấy giống, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc và nghi ngờ không thôi.  

             Triệu Dật làm sao có thể tìm được mình?  

             Vừa rồi Triệu Dật nói dùng phương pháp đặc biệt không cách nào giải thích với người khác. Hơn nữa nghe giọng điệu của Triệu Dật tựa hồ cũng đoán được mình có thể nhận ra anh ấy, cho nên mới dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình để mình không làm bại lộ thân phận thật sự của anh ta.  

             Triệu Dật lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Kim Ji Hyun.

 
Chương 661: Cảm ơn cô!”


Chương 662: Cuộc sống của idol cũng không dễ dàng gì  

             Triệu Dật quay lại khách sạn lập tức tắm một trận thật sảng khoái sau đó mới xoay người đi ngủ.  

             Ngủ một giấc đến giữa trưa hắn mới hồi phục lại thể lực.  

             Triệu Dật vừa cầm điện thoại lên xem đã nhìn thấy một bức ảnh do Kim Ji Hyun chụp được gửi đến lúc 9 giờ rưỡi, có vẻ như vì ngủ chưa đủ giấc nên thần sắc của cô không được tốt lắm.  

             Kim Ji Hyun: Ngủ không ngon, hy vọng trạng thái quay phim ngày hôm nay không quá tệ, nếu không sẽ bị đạo diễn mắng mất.  


             Triệu Dật: Cô là minh tinh quốc dân Kim Ji Hyun đấy, ai dám mắng cô chứ, ai lại nỡ mắng nữ thần?  

             Kim Ji Hyun trả lời tin nhắn rất nhanh, vẫn là một tấm hình, là một bữa ăn với một phần thức ăn mặn, một phần chay cùng một bát canh, nhìn thôi cũng khiến người ta muốn ăn.  

             Kim Ji Hyun: Đang ăn cơm trưa nè, bây giờ cậu mới dậy sao?  

             Triệu Dật: Đúng vậy, ngủ lấy sức đến bây giờ, dù sao buổi sáng tôi cũng không có việc gì.  

             Kim Ji Hyun: Cậu là nhà tư sản đương nhiên không phải cực khổ đóng phim kiếm tiền trang trải cuộc sống như tôi.  

             Triệu Dật: Đừng đùa, cô cũng là bà chủ còn gì.  

             Kim Ji Hyun: Bao giờ thì cậu đi vậy?  

             Triệu Dật: Nếu công việc thuận lợi thì có thể là ngày mai hoặc ngày kia sẽ đi.  

             Kim Ji Hyun: Khi nào xác định thời gian thì nói với tôi một tiếng để tôi đi tiễn cậu.  

             Triệu Dật: Được, cô đi làm việc đi!  

             Triệu Dật ăn cơm trưa xong lập tức liên lạc với Song Min Gook.  

             Rất nhanh sau đó Song Min Gook đã đưa Triệu Dật tới công ty. Bốn người nhóm nhạc Sungirl đã đợi sẵn ở đó, đồng thời còn có các nhân viên khác như thợ trang điểm, thợ quay phim,... Hôm nay Triệu Dật muốn quay xong MV làm quà tặng.  

             Triệu Dật cũng được trang điểm và thay đổi trang phục vô cùng đẹp mắt, tiếp đó tất cả bắt đầu quay MV.  

             Ròng rã đến tận trưa mới quay chụp xong toàn bộ MV, sau đó chỉ cần tốn thời gian một ngày để xử lý hậu kỳ thì nó đã có thể trở thành một tác phẩm hoàn chỉnh.  

             Tác phẩm này rất hoàn mỹ và kỳ công, i  thậm chí có thể phát hành luôn lên mạng.  

             “Kết thúc công việc!”  

             Triệu Dật lau trán đầm đìa mồ hôi, quay sang nhìn thấy bốn cô gái cũng đang lấm tấm mồ hôi thì cười nói: “Mọi người vất vả rồi! Buổi tối hôm nay tôi mời mọi người đi ăn tiệc nhé, mong mọi người nể mặt!”  

             Cuộc sống của các idol Hàn Quốc thực sự là không dễ dàng gì, mà đây còn là nhóm nhạc nữ nổi tiếng, còn mấy nhóm chưa nổi tiếng thì lại càng khó khăn hơn, đãi ngộ cũng kém hơn và càng không có nhân quyền.

 
Chương 669: “Em căn dặn cô ấy thế nào?”


Chương 670: Nữ thần là fan cuồng   

             “Chị Ji Hyun, gửi cho em địa chỉ chỗ của chị, em lái xe chị trở về!”  

             Kim Ji Hyun vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc hỏi: “Chị vừa đọc tin tức, Choi HyunA đã được cứu, tên sát nhân liên hoàn kia cũng đã bị bắt. Nghe nói một người đàn ông bịt mặt tìm được chỗ của tên sát nhân liên hoàn, đánh tên sát nhân liên hoàn bị thương sau đó cứu Choi HyunA, người kia là em sao?”  

             Việc này cơ bản không thể gạt được Kim Ji Hyun cho nên Triệu Dật cũng dứt khoát không giấu diếm, sảng khoái trả lời: “Là em, chỉ là chị Ji Hyun, chuyện này chị có thể giúp em giữ bí mật được không?”  


             “Nhưng sao em…”  

             Kim Ji Hyun nói được nửa câu chợt lại tự mình dừng lại: “Quên đi, chị gửi cho em một địa chỉ, em lại đây đi.”  

             “Được”  

             Triệu Dật rất nhanh nhận được định vị của Kim Ji Hyun gửi tới. Triệu Dật lái xe trở về, lúc này hắn lái xe đúng quy định, xe không hề có bất kỳ hiện tượng va chạm nào.  

             Một lúc lâu sau, Triệu Dật lái xe tới cửa biệt thự của Kim Ji Hyun, cửa chậm rãi mở ra, Triệu Dật lái xe tiến vào trong biệt thự.  

             Triệu Dật dừng xe xong, vừa xuống xe thì nhìn thấy Kim Ji hyun đứng ở cửa đón, Triệu Dật áy náy nói: “Chị Ji Hyun, chuyện lúc trước khẩn cấp, em lái với tốc độ rất nhanh, không chỉ chạy quá tốc độ, còn vượt đèn đỏ, chỉ sợ…”  

             Kim Ji Hyun không thèm để ý trả lời: “Không có việc gì, sau này chị tìm người xử lý là được, vào đây trước đi.”  


             Triệu Dật nhìn thoáng qua biệt thự trước mắt, do dự một chút rồi nói: “Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, em vẫn là không nên đi vào”  

             Kim Ji Hyun đưa tay giữ chặt tay Triệu Dật, cười nói: “Em lập tức đi vào đây, nếu em cứ đi như vậy, tối nay chị nhất định sẽ mất ngủ.”  

             Mất ngủ?  

             Triệu Dật thoáng có chút xấu hổ, bị Kim Ji Hyun lôi kéo, không đi theo cũng không được. Triệu Dật nhất thời đi theo Kim Ji Hyun vào biệt thự.  

             “Ở dưới nói chuyện không tiện lắm, đến phòng sách của chị đi.”  



 
Chương 669: “Em căn dặn cô ấy thế nào?”


Chương 670: Nữ thần là fan cuồng   

             “Chị Ji Hyun, gửi cho em địa chỉ chỗ của chị, em lái xe chị trở về!”  

             Kim Ji Hyun vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc hỏi: “Chị vừa đọc tin tức, Choi HyunA đã được cứu, tên sát nhân liên hoàn kia cũng đã bị bắt. Nghe nói một người đàn ông bịt mặt tìm được chỗ của tên sát nhân liên hoàn, đánh tên sát nhân liên hoàn bị thương sau đó cứu Choi HyunA, người kia là em sao?”  

             Việc này cơ bản không thể gạt được Kim Ji Hyun cho nên Triệu Dật cũng dứt khoát không giấu diếm, sảng khoái trả lời: “Là em, chỉ là chị Ji Hyun, chuyện này chị có thể giúp em giữ bí mật được không?”  


             “Nhưng sao em…”  

             Kim Ji Hyun nói được nửa câu chợt lại tự mình dừng lại: “Quên đi, chị gửi cho em một địa chỉ, em lại đây đi.”  

             “Được”  

             Triệu Dật rất nhanh nhận được định vị của Kim Ji Hyun gửi tới. Triệu Dật lái xe trở về, lúc này hắn lái xe đúng quy định, xe không hề có bất kỳ hiện tượng va chạm nào.  

             Một lúc lâu sau, Triệu Dật lái xe tới cửa biệt thự của Kim Ji Hyun, cửa chậm rãi mở ra, Triệu Dật lái xe tiến vào trong biệt thự.  

             Triệu Dật dừng xe xong, vừa xuống xe thì nhìn thấy Kim Ji hyun đứng ở cửa đón, Triệu Dật áy náy nói: “Chị Ji Hyun, chuyện lúc trước khẩn cấp, em lái với tốc độ rất nhanh, không chỉ chạy quá tốc độ, còn vượt đèn đỏ, chỉ sợ…”  

             Kim Ji Hyun không thèm để ý trả lời: “Không có việc gì, sau này chị tìm người xử lý là được, vào đây trước đi.”  


             Triệu Dật nhìn thoáng qua biệt thự trước mắt, do dự một chút rồi nói: “Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, em vẫn là không nên đi vào”  

             Kim Ji Hyun đưa tay giữ chặt tay Triệu Dật, cười nói: “Em lập tức đi vào đây, nếu em cứ đi như vậy, tối nay chị nhất định sẽ mất ngủ.”  

             Mất ngủ?  

             Triệu Dật thoáng có chút xấu hổ, bị Kim Ji Hyun lôi kéo, không đi theo cũng không được. Triệu Dật nhất thời đi theo Kim Ji Hyun vào biệt thự.  

             “Ở dưới nói chuyện không tiện lắm, đến phòng sách của chị đi.”  



 
Chương 662: “Oppa thật là lợi hại!”


Chương 663: Oppa thật là lợi hại  

             Triệu Dật cũng chỉ cảm thán một chút thôi vì hắn cảm thấy bản thân mình cũng không thể thay đổi gì cho họ cả.  

             Triệu Dật thấy bốn cô gái vui mừng đủ rồi mới cất giọng hỏi: “ Mấy cô muốn ăn gì nào?”  

             Bốn cô gái kiềm chế hưng phấn liếc nhìn nhau, Choi HyunA thấp giọng hỏi: “Bọn tôi có thể lựa chọn sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Tôi đã nói mời mọi người ăn một bữa lớn mà, muốn ăn cái gì cũng được: đồ Tây, đồ Pháp, đồ Ý, hải sản hay là lẩu cũng được. Mọi người cứ chọn tự nhiên, không cần sợ đắt đâu, dù sao thì mấy cô cũng không thể ăn sạt nghiệp tôi được.”  

             Ăn đến sạt nghiệp sao?  


             Anh chính là cổ đông của công ty đấy, cứ xem như là chúng tôi ăn tới no bể bụng cũng đâu có ăn được bao nhiêu đâu.  

             “Ăn thịt nướng đi!”  

             Hai mắt Choi HyunA sáng rực nhìn Triệu Dật nói: “Đi ăn thịt nướng đi! Tôi muốn ăn thịt ba chỉ, còn có thịt bò Wagyu ủ tuyết, cùng nướng lên rồi cuộn với rau xà lách. Ôi… Chỉ nghĩ thôi cũng ứa nước miếng rồi!”  

             Ăn thịt nướng?  

             Được đó! Triệu Dật cũng biết đại khái là ở Hàn Quốc bên này thì thịt ba chỉ, bò Wagyu,.. mấy thứ này đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp. Có nhiều người khi ăn thịt nướng đều chọn thịt ba chỉ để tiết kiệm một chút, không giống như thịt ở Trung Quốc rẻ như cho không. Chỉ cần buffet mấy chục đồng tiền là có thể ăn thịt ba chỉ một cách tùy thích đến no bụng.  

             Điều này không phải có ý nói người Hàn Quốc nghèo mà chủ yếu là do nguyên liệu thực phẩm tương đối thiếu thốn tạo thành lỗ hổng cho hiện tượng này phát sinh.  

             Vì là quốc gia nhỏ nên không có đủ khả năng tự cung cấp đầy đủ lương thực thực phẩm.  

             “Được, vậy đi ăn thịt nướng đi! Cô biết chỗ nào ngon sao?”  

             Triệu Dật dứt khoát quyết định, dù tối hôm qua đã ăn thịt nướng nhưng có vẻ đêm nay lại phải ăn thêm bữa nữa rồi.  

             Tuy rằng nhà Kim Ji Hyun mở một tiệm thịt nướng nhưng Triệu Dật không hề có ý muốn đi đến đó. Buổi sáng mới tạm biệt nhau mà buổi tối đã đến, lại còn đi cùng mấy cô gái xinh đẹp thì thật sự có chút xấu hổ.  

             Có nên thông báo cho cô ấy biết không?  

             Cũng vẫn xấu hổ!  


             “Có một tiệm ở gần công ty, đồ ăn hương vị cực ngon chỉ là có hơi đắt...”  

             Triệu Dật cười nói: “Ăn thịt nướng thì có thể hết bao nhiêu đâu chứ. Đi, mọi người cứ ăn tự nhiên, đừng khách sáo với tôi.”  

             Kim Eun Hye cười đáp: “Vậy chúng tôi về ký túc xá sửa soạn lại một chút nhé!”  

             Triệu Dật nhìn đồng hồ, nói: “Được, vậy 6 giờ tập trung tại đại sảnh công ty.”  

             “Được!”  

             …  

             Lúc 5:50 Triệu Dật đến đại sảnh công ty đã thấy bốn cô gái nhóm Sungirl ở đó, đi cùng với các cô là người quản lý.  

             Bọn họ không phải đến để theo dõi Triệu Dật mà là để phục vụ hắn tốt hơn.  

             Hôm nay người mà nhóm Sungirl đi ăn cùng không phải là các vị khách bình thường cũng không phải đi xã giao, mà là một trong những vị cổ đông quan trọng của công ty, người mà ngay cả chủ tịch cũng  phải tiếp đón cẩn thận.  

             Bọn họ nào dám can thiệp vào tiệc tụ họp của Triệu Dật và nhóm Sungirl chứ, chỉ cần Triệu Dật nói một câu đã có thể khiến bọn họ biến đi ngay lập tức rồi.  

             “Oppa thật là lợi hại!”

 
Chương 670: Chỉ cần... Khiêu vũ?


Chương 671: Nhất thời có chút xúc động  

             Đây là sự thật.  

             92 điểm tố chất thân thể đủ để nghiền ép mấy kẻ giết người kia, kỹ năng chiến đấu càng làm cho kẻ giết người cầm dao găm chỉ giống như là một đứa trẻ.  

             Tuy rằng đối phương rất thông minh cắt đứt nguồn điện, lợi dụng việc bản thân quen thuộc với địa hình trong phòng để làm ưu thế, thế nhưng chênh lệch quá lớn.  

             Triệu Dật không chỉ có kỹ năng chiến đấu, thân thể nhanh nhạy, hơn nữa còn có khả năng nhìn qua một lần thì sẽ không quên.  

             Từ lúc hắn mở cửa đối mặt với Triệu Dật thì kết quả này đã định trước.  


             Đương nhiên nếu không có đủ tự tin như vậy thì Triệu Dật cũng sẽ không một mình đi gặp tên sát nhân kia.  

             Nếu như không phải do thời gian vô cùng khẩn cấp thì Triệu Dật cũng sẽ không tự mình ra tay, mà sẽ lựa chọn yên lặng đi đến đó. Sau đó gọi điện thoại nặc danh báo cảnh sát để cảnh sát ra tay cứu người.  

             Kim Ji Hyun nghe Triệu Dật giảng giải, đối với Triệu Dật càng thêm khâm phục.  

             Bản thân là một tỷ phú, lại có thể tự mình mạo hiểm tính mạng đi cứu một người không liên quan đến mình, đây thật sự là tuyệt vời.  

             Anh hùng!  

             Triệu Dật thấy sự tình đã nói rõ ràng thì tạm biệt: “Thời gian không còn sớm, em cũng nên về khách sạn thôi…”  

             Kim Ji Hyun thoáng do dự nói: “Thời gian muộn như vậy rồi, cần gì phải phiền phức như vậy. Chỗ này của chị có rất nhiều phòng còn trống, em ở lại đi.”  

             Ở lại?  

             Triệu Dật thoáng có chút kinh ngạc.  

             Kim Ji Hyun đã rất tự nhiên đứng lên, cười nói: “Em vừa mới hóa thân bảo vệ cho Choi HyunA, đêm nay ở nơi này đi để cho chị trải nghiệm cảm giác an toàn được anh hùng bảo hộ một chút đi, chị lập tức sai người chuẩn bị phòng cho em.”  

             Triệu Dật thấy Kim Ji Hyun nói đến đây thì cũng không nói nhảm nữa, mỉm cười nói: “Vậy em xin làm phiền vậy.”  

             Sắp xếp phòng xong, Kim Ji Hyun lấy ra một bộ đồ ngủ nam hoàn toàn mới đưa cho Triệu Dật nói: “Đồ ngủ cho em.”  


             Tựa hồ lo lắng Triệu Dật thắc mắc làm sao cô lại có sẵn đồ ngủ nam, Kim Ji Hyun lại giải thích: “Cha của chị mỗi năm đều đến đây ở một thời gian ngắn, đây là chị mua trước cho ông ấy mấy bộ.”  

             “Cám ơn chị, thời gian không còn sớm, chị nghỉ ngơi sớm một chút.”  

             Triệu Dật tắm rửa, thay đồ ngủ, nằm trên giường cầm lấy điện thoại di động thì phát hiện trên điện thoại di động có một tin nhắn mới.  

             Choi HyunA: Oppa, có phải là anh không?  

             Quả nhiên bị nhận ra rồi sao?  

             Triệu Dật: Ừm, em không sao chứ?  

             Choi HyunA: Thật sự là anh! Oppa, thật sự rất cảm ơn anh, nếu không phải anh đến cứu em thì em e rằng ngày mai sẽ chết. Tên kia là một kẻ biến thái, hắn ta nói hắn ta thích nhìn người khác như ruồi bọ mò mẫm tìm đường trong hoảng loạn, hắn ta còn kể cho em nghe chuyện giết người của hắn trước đó. Mỗi lần hắn bắt được người nào đều đợi hai ngày để quan sát xem cảnh sát có thể tìm được hắn hay không. Khi không có người tìm được hắn, hắn sẽ không chờ đợi nữa, hắn sẽ chậm rãi giết chết người bị bắt cóc rồi lại ném xác đi. Hắn muốn mọi người phải sợ hãi hắn, hắn rất thích bị người ta nói đến cảm giác người khác sợ hãi hắn như thế nào...  

             Triệu Dật: Hắn ta không làm gì em chứ?  

             Choi HyunA: ...  

             Trong lòng Triệu Dật trầm xuống, chẳng lẽ tên biến thái kia đã làm gì Choi HyunA sao?  

             Kim Ji Hyun lấy lại tinh thần, đưa tay vén tóc cười nói: “Chị đã mấy năm rồi không ăn sáng cùng đàn ông cho nên nhất thời có chút xúc động…”

 
Chương 670: Chỉ cần... Khiêu vũ?


Chương 671: Nhất thời có chút xúc động  

             Đây là sự thật.  

             92 điểm tố chất thân thể đủ để nghiền ép mấy kẻ giết người kia, kỹ năng chiến đấu càng làm cho kẻ giết người cầm dao găm chỉ giống như là một đứa trẻ.  

             Tuy rằng đối phương rất thông minh cắt đứt nguồn điện, lợi dụng việc bản thân quen thuộc với địa hình trong phòng để làm ưu thế, thế nhưng chênh lệch quá lớn.  

             Triệu Dật không chỉ có kỹ năng chiến đấu, thân thể nhanh nhạy, hơn nữa còn có khả năng nhìn qua một lần thì sẽ không quên.  

             Từ lúc hắn mở cửa đối mặt với Triệu Dật thì kết quả này đã định trước.  


             Đương nhiên nếu không có đủ tự tin như vậy thì Triệu Dật cũng sẽ không một mình đi gặp tên sát nhân kia.  

             Nếu như không phải do thời gian vô cùng khẩn cấp thì Triệu Dật cũng sẽ không tự mình ra tay, mà sẽ lựa chọn yên lặng đi đến đó. Sau đó gọi điện thoại nặc danh báo cảnh sát để cảnh sát ra tay cứu người.  

             Kim Ji Hyun nghe Triệu Dật giảng giải, đối với Triệu Dật càng thêm khâm phục.  

             Bản thân là một tỷ phú, lại có thể tự mình mạo hiểm tính mạng đi cứu một người không liên quan đến mình, đây thật sự là tuyệt vời.  

             Anh hùng!  

             Triệu Dật thấy sự tình đã nói rõ ràng thì tạm biệt: “Thời gian không còn sớm, em cũng nên về khách sạn thôi…”  

             Kim Ji Hyun thoáng do dự nói: “Thời gian muộn như vậy rồi, cần gì phải phiền phức như vậy. Chỗ này của chị có rất nhiều phòng còn trống, em ở lại đi.”  

             Ở lại?  

             Triệu Dật thoáng có chút kinh ngạc.  

             Kim Ji Hyun đã rất tự nhiên đứng lên, cười nói: “Em vừa mới hóa thân bảo vệ cho Choi HyunA, đêm nay ở nơi này đi để cho chị trải nghiệm cảm giác an toàn được anh hùng bảo hộ một chút đi, chị lập tức sai người chuẩn bị phòng cho em.”  

             Triệu Dật thấy Kim Ji Hyun nói đến đây thì cũng không nói nhảm nữa, mỉm cười nói: “Vậy em xin làm phiền vậy.”  

             Sắp xếp phòng xong, Kim Ji Hyun lấy ra một bộ đồ ngủ nam hoàn toàn mới đưa cho Triệu Dật nói: “Đồ ngủ cho em.”  


             Tựa hồ lo lắng Triệu Dật thắc mắc làm sao cô lại có sẵn đồ ngủ nam, Kim Ji Hyun lại giải thích: “Cha của chị mỗi năm đều đến đây ở một thời gian ngắn, đây là chị mua trước cho ông ấy mấy bộ.”  

             “Cám ơn chị, thời gian không còn sớm, chị nghỉ ngơi sớm một chút.”  

             Triệu Dật tắm rửa, thay đồ ngủ, nằm trên giường cầm lấy điện thoại di động thì phát hiện trên điện thoại di động có một tin nhắn mới.  

             Choi HyunA: Oppa, có phải là anh không?  

             Quả nhiên bị nhận ra rồi sao?  

             Triệu Dật: Ừm, em không sao chứ?  

             Choi HyunA: Thật sự là anh! Oppa, thật sự rất cảm ơn anh, nếu không phải anh đến cứu em thì em e rằng ngày mai sẽ chết. Tên kia là một kẻ biến thái, hắn ta nói hắn ta thích nhìn người khác như ruồi bọ mò mẫm tìm đường trong hoảng loạn, hắn ta còn kể cho em nghe chuyện giết người của hắn trước đó. Mỗi lần hắn bắt được người nào đều đợi hai ngày để quan sát xem cảnh sát có thể tìm được hắn hay không. Khi không có người tìm được hắn, hắn sẽ không chờ đợi nữa, hắn sẽ chậm rãi giết chết người bị bắt cóc rồi lại ném xác đi. Hắn muốn mọi người phải sợ hãi hắn, hắn rất thích bị người ta nói đến cảm giác người khác sợ hãi hắn như thế nào...  

             Triệu Dật: Hắn ta không làm gì em chứ?  

             Choi HyunA: ...  

             Trong lòng Triệu Dật trầm xuống, chẳng lẽ tên biến thái kia đã làm gì Choi HyunA sao?  

             Kim Ji Hyun lấy lại tinh thần, đưa tay vén tóc cười nói: “Chị đã mấy năm rồi không ăn sáng cùng đàn ông cho nên nhất thời có chút xúc động…”

 
Chương 663: “Là do tôi khiến các cô bị chậm trễ, thật xin lỗi!”


Chương 664: Tiệc cám ơn  

             Choi HyunA không hề che giấu ánh mắt sùng bái lấp lánh ánh sao và vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.  

             Hàn Quốc và Nhật Bản là hai quốc gia vô cùng chú trọng lễ nghi, tương ứng với đó là tư tưởng phân biệt giai cấp vô cùng nghiêm trọng. Cũng bởi vậy, sâu trong tâm trí họ luôn muốn hướng tới và sùng bái những người hùng mạnh.  

             Người như Triệu Dật trên cơ bản có thể thỏa mãn tất cả ảo tưởng của phái nữ đối với nam nhân, làm sao không sùng bái hắn được chứ?  

             Triệu Dật cười nói: “Sau này nếu mấy cô có cơ hội tới Trung Quốc và đến Giang Châu, tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn đồ ăn ngon, thức ăn ở đó mới là mỹ thực thiên đường. Tuy nhiên mấy cô phải học ăn cay nếu không thì… Ha ha, các cô nhìn thấy đồ ăn ngon nhưng lại không dám ăn, vậy thì thực uổng phí.”  


             Ánh mắt của Kim Eun Hye có thêm hai phần khát khao, nói: “Chúng tôi cũng hy vọng có cơ hội đến Trung Quốc chơi, chúng tôi chưa đến đó lần nào cả, nghe nói ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon còn có rất nhiều chỗ thú vị nữa,..”  

             Triệu Dật cười đáp: “Khắp nơi trên thế giới đều có vẻ đẹp và sự đặc sắc của riêng mình nhưng nếu nói về mỹ thực thì khó có đồ ăn nước nào có thể so sánh được với đồ ăn Trung Quốc .”  

             “Oppa, sao tiếng Hàn của anh lại tốt như vậy, ngữ âm cũng quá chuẩn đi,i làm tôi có cảm giác mình là người địa phương mà nói không chuẩn bằng anh nữa đó.”  

             Choi HyunA bưng lyn rượu lên nhấp một ngụm khiến cho gương mặt đỏ bừng lên, trông rất xinh đẹp.  

             Phong cách của Choi HyunA thay đổi khó lường, thường lấy gợi cảm nóng bỏng làm chủ, đặc biệt là trong lúc nhảy. Nhưng cô cũng là một nữ hoàng biết biến hóa tài tình, bây giờ ở trên bàn rượu này, cô lại lộ ra sự hoạt bát đáng yêu.  

             “Lúc tôi học thì tương đối tập trung, cho nên học gì cũng rất nhanh.”  

             Bốn cô gái vừa nghe lập tức nhớ đến tốc độ khi Triệu Dật học nhảy, nhất thời hiểu rõ, đồng thời có chút hâm mộ hắn.  

             “Oppa, nếu bọn tôi mà có năng lực học tập như anh thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”  

             Seong Yoona hỏi: “Khi nào thì anh trở về Trung Quốc vậy?”  


             Triệu Dật cười nói: “Có lẽ là ngày mốt sẽ đi, ngày mai không phải còn chế tác hậu kỳ mất một ngày sao? Tuy rằng tôi có thể trở về rồi xem cũng được nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy thành quả cuối cùng rồi mới đi.”  

             Muốn chờ xem thành quả là một mặt, mặt khác Triệu Dật còn muốn mời Kim Ji Hyun ăn một bữa cơm. Lúc trước Kim Ji Hyun mời hắn ăn thịt nướng uống rượu, có qua có lại hắn cũng phải mời lại một bữa mới được nha.  

             “Sáng sớm ngày mốt bọn tôi đã bắt đầu phải bận rộn, sợ rằng không thể đi tiễn anh lên máy bay được.”  

             Triệu Dật cười nói: “Bên tôi có người đi tiễn rồi, các cô không cần quan tâm đâu. Hãy chăm chỉ làm việc và tranh thủ thời gian để sớm ngày nổi tiếng hơn, sớm ngày trở thành nhóm nhạc quốc dân.”  

             “Ngày mai các cô không phải là được nghỉ sao? Tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt đi, sợ là bình thường các cô cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy.”  

             Bốn cô gái đều đồng tình, nói rằng bản thân đã bao lâu không được nghỉ ngơi nên sẽ tranh thủ nghỉ ngơi cho thật tốt, mỗi người đều nói lên kế hoạch của mình.  

             Nhà của Choi HyunA ở ngay tại Seoul nên cô chuẩn bị về nhà thăm cha mẹ. Seong Yoona thì muốn ngủ bù và đi dạo phố. Kim Eun Hye cũng muốn về nhà nhưng do nhà cô ở hơi xa nên sẽ phải đi vội mới kịp. Còn Rim Ga In dự định sẽ ở trong phòng và lười biếng ngủ cả một ngày.  

             …

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom