Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 624: “Nhượng lại đất?”


Chương 625: Các người quá tham lam  

             Lập tức, sắc mặt Hoàng Đào hơi thay đổi: “Nhà họ Tôn sao? Tại sao bọn họ lại quen biết nhà họ Tôn vậy? Thế còn đầu tư Thần Minh lại là công ty của ai nữa?”  

             Lại có một tổng giám đốc nhỏ giọng nói: “Lục Thần là em trai của Lục Phong. Lục Phong kia là người của chính phủ thành phố Giang Châu…”  


             Hoàng Đào lập tức biến sắc, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Hắn liếc mắt nhìn Triệu Minh Dương ở bên cạnh, thấy sắc mặt Triệu Minh Dương cũng hơi trầm xuống.   

             Chắc chắn bọn họ không thể ngờ được rằng bất động sản Tứ Hải đã bắt tay với nhà họ Tôn và nhà họ Lục nhanh như vậy. Năng lực của hai nhà này rất mạnh, một nhà là quan chức, một nhà là doanh nhân. Đặc biệt là nhà họ Lục, nếu Lục Phong đã đứng ra thì không ai dám coi thường.  

             Quyền, mãi mãi cao hơn tiền một tầng.  

             Chỉ có điều là cả đám người cùng kéo đến như vậy mà chỉ vì nghe thấy tên tuổi của nhà họ Tôn và nhà họ Lục thì lại trở nên rụt rè như vậy, sợ là sau này sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất.   

             Dù như thế nào đi nữa thì tóm lại là muốn ăn thịt thì phải chịu!   

             Chỉ có điều là có sự tham dự của nhà họ Tôn và nhà họ Lục nên dã tâm khi trước của mấy người này đã vơi đi rất nhiều, không còn ôm suy nghĩ rất lớn như trước nữa.  

             Triệu Minh Dương lạnh lùng nói: “Đúng là bất động sản Nhã Cư rất có năng lực. Nhưng mà suy cho cùng cũng không phải là doanh nghiệp địa phương của Giang Châu nên nguồn lực sẽ có hạn. Nhà họ Tôn và nhà họ Lục cũng có năng lực rất lớn, nhưng mà vấn đề của giới bất động sản thì cuối cùng vẫn cần phải có nhân tài của giới bất động sản chúng ta giải quyết thì mới được. Nếu các ông muốn phát triển thì đến lúc đó toàn bộ các công ty của chúng tôi sẽ cùng nghĩ cách để kiềm chế các ông. Đừng nói đến tiến độ, chỉ sợ khởi công cũng là một vấn đề đấy…”  

             “Vậy các anh có ý kiến gì thì nói thử để chúng tôi có thể tham khảo xem sao.”  

             Cao Minh cũng không trực tiếp từ chối. Dù sao thì trước tiên nghe một chút lợi thế của đối phương cũng không có vấn đề gì.   

             Trong đám đông, một người đàn ông trung niên tiến lên trước, trầm giọng nói: “Tôi là Trương Việt. Đây là gì vậy?”

 
Chương 617: "Tạm thời không thể nói được."


Chương 618: Công ty bất động sản Tứ Hải  

             "Lần đấu giá này không hạn chế về số lần mua. Tất cả mọi người đều dựa vào tiền để nói chuyện. Chỉ cần hắn có đủ thực thì hắn muốn mua bao nhiêu cũng được."  

             "Không thể nào. Bản chất mảnh đất này vốn không có giá trị cao. Muốn xây dựng biệt thự thì mua một lô đất là đủ rồi. Mua nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị xây một quần thể biệt thự cực kỳ lớn hay sao?"  

             "Cũng không phải không có khả năng nha. Lợi nhuận kiếm được từ một lô đất không đáng là bao. Nhưng nếu nhiều lô đất gộp lại, rồi xây một tổ hợp biệt thự cao cấp quy mô lớn thì không chỉ đánh bóng được danh tiếng mà còn thu được lợi nhuận cao hơn."  

             Cao Minh căn bản không để ý tới những lời bàn tán của người khác mà chỉ chuyên tâm giơ bảng.  

             "Chúc mừng công ty bất động sản Tứ Hải đấu giá thành công lô đất D4 với giá 450 triệu."  


             "Tiếp theo chúng ta tiến hành đấu giá lô đất thứ 3, cũng chính là lô đất D5. Giá khởi điểm là 250 triệu."  

             "Chúc mừng công ty bất động sản Tứ Hải đấu giá thành công lô đất D5 với giá 330 triệu."  

             "Chúc mừng công ty bất động sản Tứ Hải đấu giá thành công lô đất D6 với giá 550 triệu."  

             "Chúc mừng công ty bất động sản Tứ Hải đấu giá thành công lô đất D7 với giâ 440 triệu."  

             Cứ như vậy, toàn bộ khán phòng đều kinh hãi.  

             Bất động sản Tứ Hải này bị điên rồi sao?  

             Người này rốt cuộc từ đâu tới? Mãnh long quá giang ư? Nhìn tư thế này của hắn, rõ ràng là đang chuẩn bị thu mua toàn bộ đất ở đây!  

             Mọi người đều cảm thấy chuyện này thật hoang đường và không thể ngờ công ty Tứ Hải lại mua nhiều đất tới vậy.  

             Giá cả của những lô đất này đều được tính toán bởi các chuyên gia nên mỗi công ty đều có số tiền  dự toán đã chứng thực. Nói cách khác, trong quá trình đấu giá họ không được trả quá số tiền dự toán mà công ty đã chứng thực. Bằng không dù có mua được đất mà không có tiền thanh toán. Đối với các công ty bất động sản khác, đây hiển nhiên là điều không thể chấp nhận, chẳng khác gì họ đến đây tốn công vô ích.  

             Trong phiên đấu giá lần này, tất cả người của các công ty đều phát hiện ra rằng, công ty bất động sản Tứ Hải vốn không có thứ gọi là giới hạn tiền đấu giá.  

             Mặc kệ người khác ra giá bao nhiêu họ đều sẽ trả giá cao hơn người đó!  

             Mặc dù trước đó Cao Minh cũng đã thăm dò giá đất cho công ty và trong lòng thầm than giá đất cao. Nhưng Cao Minh chỉ có thể im lặng lạnh lùng giơ bảng giá như một cỗ máy.  

             Điên rồ!  

             Công ty bất động sản Tứ Hải này bị điên rồi!  

             Hắn đã mua bao nhiêu đất rồi?  

             Tốn bao nhiêu tiền rồi?  

             Ít nhất là mấy cũng cả tỷ rồi nhưng vẫn chưa chịu ngừng!  

             Mặc dù rất nhiều công ty bất động sản không mấy nhiệt tình với lô đất này vì tình hình địa chất của chúng giống như gân gà vậy. Nhưng hiện giờ công ty Tứ Hải có thể quật khởi mạnh mẽ khiến cho mọi người đứng ngồi không yên.  

             Liệu có phải là đang muốn tranh tài một trận lớn? Muốn chiến thắng tất cả mọi người ư?  

             Chẳng lẽ công ty Tứ Hải muốn dùng cơn lốc tiền để phô trương sức mạnh?  

             Tuy rằng kinh ngạc, thậm chí cảm thấy như bị khiêu khích nhưng không ai dám trả giá cao hơn vì chẳng ai muốn lấy tiền ra đùa giỡn cả. Càng không ai muốn tự bỏ tiền túi ra mua đất để rồi lỗ vốn.  

             Làm thế nào để sinh ra lợi nhuận?

 
Chương 625: "Rốt cuộc bên trong là cái gì?"


Chương 626: Không thể trêu vào  

             Cao Minh mỉm cười nói: “Đây là một phần quà mà ông chủ của chúng tôi đã cho chuẩn bị cho các vị. Cậu ấy nói rằng nếu như sau khi các anh đã biết rõ chúng tôi đã hợp tác với nhà họ Tôn, nhà họ Lục và bất động sản Nhã Cư rồi mà vẫn không chịu nhượng bộ như cũ thì hãy phát thứ này cho các anh. Sau khi xem xong thì có lẽ các anh sẽ đổi ý.”  

             Trương Việt nhận lấy túi tài liệu và mở ra. Bên trong chứa một số bức ảnh và tài liệu rất dày.  

             Trong lòng ông ta trầm xuống theo phản xạ. Ông ta không vội vàng lấy tài liệu ra mà đi tới một góc phòng để tránh khỏi ánh mắt của một đám người xung quanh, rồi mới dựa lưng vào tường và lấy tài liệu bên trong ra xem.  


             Trương Việt xem cũng không lâu, chỉ khoảng năm phút, nhưng sắc mặt của ông ta đã tái đi một chút. Trong mắt cũng hiện lên sự sợ hãi.   

             Ông ta đút tất cả tài liệu vào trong túi, đi đến trước mặt Cao Minh, giữa tất cả ánh mắt đang chăm chú và phức tạp của mọi người, ông ta nhìn trầm giọng nói: “Ngoài đưa cho anh những thứ này thì ông chủ của anh còn dặn dò gì nữa không?”  

             Cao Minh mỉm cười nói: “Ông chủ của chúng tôi nói là cậu ấy không định trở thành kẻ thù của giới bất động sản Giang Châu. Chỉ là muốn kiếm ít tiền đúng luật pháp mà thôi. Cậu ấy cũng rất muốn làm bạn với các anh bởi vì trong tương lai cũng không thể chắc chắn là hạng mục đầu tư trung tâm thương mại không cần đến sự hỗ trợ của các anh. Cũng như mọi người đã nói đấy, diện tích đất rất lớn nên chúng tôi cũng không hoàn toàn có đủ nguồn lực để phát triển…”  

             Hơi dừng một chút, Cao Minh phủi túi tài liệu: “Vật trong này tôi cũng chưa xem nên tôi cũng không biết là gì. Ông chủ tôi nó có lẽ người xem qua sẽ bằng lòng kết bạn với bất động sản Tứ Hải. Đương nhiên là nếu không muốn thì cậu ấy cũng không ép buộc. Dù sao thì mọi người đều có suy nghĩ khác nhau…”   

             “Tôi bằng lòng!”   

             Trương Việt ngắt ngang lời Cao Minh, không hề do dự nói: “Bất động sản Thúy Phong bằng lòng kết bạn với bất động sản Tứ Hải. Nếu trong quá trình bất động sản Tứ Hải phát triển mảnh đất trống này mà cần hợp tác hay trợ giúp gì thì xin mời liên hệ với bất động sản Thúy Phong. Ngoài ra, tôi cũng hy vọng có thể gặp mặt ông chủ của anh một lần…”   

             Cao Minh cười nói: “Ông chủ của chúng tôi sống rất kín đáo, không thích xuất đầu lộ diện. Cho nên tôi là đại diện công ty, sẽ toàn quyền quyết định công việc. Nếu có gì cần hợp tác thì tôi sẽ trao đổi với các anh.”  

             Trương Việt gật đầu, siết chặt túi tài liệu: “Được! Cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ông chủ của quý công ty. Tôi xin phép về trước. Thật xin lỗi vì hôm nay đã mạo muội đến đây…”  

             Cao Minh mỉm cười gật đầu, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.  

             Quả thực ông chưa xem đồ trong túi văn kiện, bởi vì Triệu Dật đã dặn dò, bảo ông ta đừng nhìn.  

             Ông ta có thể đoán được đại khái bên trong là cái gì, chắc là một ít đồ khiến mấy người này sợ hãi kiêng dè, điểm này có thể nhìn ra từ biểu cảm căng thẳng của Trương Việt.  

             Trương Việt quay người rời đi, Hoàng Đào bên cạnh mở miệng gọi lại: "Trương tổng?"  

             Trương Việt dừng lại nói: "Ngại quá, các vị, việc này bất động sản Thúy Phong chúng tôi sẽ không nhúng tay nữa, sợ là không giúp được gì, tôi xin đi trước."  



 
Chương 625: "Rốt cuộc bên trong là cái gì?"


Chương 626: Không thể trêu vào  

             Cao Minh mỉm cười nói: “Đây là một phần quà mà ông chủ của chúng tôi đã cho chuẩn bị cho các vị. Cậu ấy nói rằng nếu như sau khi các anh đã biết rõ chúng tôi đã hợp tác với nhà họ Tôn, nhà họ Lục và bất động sản Nhã Cư rồi mà vẫn không chịu nhượng bộ như cũ thì hãy phát thứ này cho các anh. Sau khi xem xong thì có lẽ các anh sẽ đổi ý.”  

             Trương Việt nhận lấy túi tài liệu và mở ra. Bên trong chứa một số bức ảnh và tài liệu rất dày.  

             Trong lòng ông ta trầm xuống theo phản xạ. Ông ta không vội vàng lấy tài liệu ra mà đi tới một góc phòng để tránh khỏi ánh mắt của một đám người xung quanh, rồi mới dựa lưng vào tường và lấy tài liệu bên trong ra xem.  


             Trương Việt xem cũng không lâu, chỉ khoảng năm phút, nhưng sắc mặt của ông ta đã tái đi một chút. Trong mắt cũng hiện lên sự sợ hãi.   

             Ông ta đút tất cả tài liệu vào trong túi, đi đến trước mặt Cao Minh, giữa tất cả ánh mắt đang chăm chú và phức tạp của mọi người, ông ta nhìn trầm giọng nói: “Ngoài đưa cho anh những thứ này thì ông chủ của anh còn dặn dò gì nữa không?”  

             Cao Minh mỉm cười nói: “Ông chủ của chúng tôi nói là cậu ấy không định trở thành kẻ thù của giới bất động sản Giang Châu. Chỉ là muốn kiếm ít tiền đúng luật pháp mà thôi. Cậu ấy cũng rất muốn làm bạn với các anh bởi vì trong tương lai cũng không thể chắc chắn là hạng mục đầu tư trung tâm thương mại không cần đến sự hỗ trợ của các anh. Cũng như mọi người đã nói đấy, diện tích đất rất lớn nên chúng tôi cũng không hoàn toàn có đủ nguồn lực để phát triển…”  

             Hơi dừng một chút, Cao Minh phủi túi tài liệu: “Vật trong này tôi cũng chưa xem nên tôi cũng không biết là gì. Ông chủ tôi nó có lẽ người xem qua sẽ bằng lòng kết bạn với bất động sản Tứ Hải. Đương nhiên là nếu không muốn thì cậu ấy cũng không ép buộc. Dù sao thì mọi người đều có suy nghĩ khác nhau…”   

             “Tôi bằng lòng!”   

             Trương Việt ngắt ngang lời Cao Minh, không hề do dự nói: “Bất động sản Thúy Phong bằng lòng kết bạn với bất động sản Tứ Hải. Nếu trong quá trình bất động sản Tứ Hải phát triển mảnh đất trống này mà cần hợp tác hay trợ giúp gì thì xin mời liên hệ với bất động sản Thúy Phong. Ngoài ra, tôi cũng hy vọng có thể gặp mặt ông chủ của anh một lần…”   

             Cao Minh cười nói: “Ông chủ của chúng tôi sống rất kín đáo, không thích xuất đầu lộ diện. Cho nên tôi là đại diện công ty, sẽ toàn quyền quyết định công việc. Nếu có gì cần hợp tác thì tôi sẽ trao đổi với các anh.”  

             Trương Việt gật đầu, siết chặt túi tài liệu: “Được! Cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ông chủ của quý công ty. Tôi xin phép về trước. Thật xin lỗi vì hôm nay đã mạo muội đến đây…”  

             Cao Minh mỉm cười gật đầu, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.  

             Quả thực ông chưa xem đồ trong túi văn kiện, bởi vì Triệu Dật đã dặn dò, bảo ông ta đừng nhìn.  

             Ông ta có thể đoán được đại khái bên trong là cái gì, chắc là một ít đồ khiến mấy người này sợ hãi kiêng dè, điểm này có thể nhìn ra từ biểu cảm căng thẳng của Trương Việt.  

             Trương Việt quay người rời đi, Hoàng Đào bên cạnh mở miệng gọi lại: "Trương tổng?"  

             Trương Việt dừng lại nói: "Ngại quá, các vị, việc này bất động sản Thúy Phong chúng tôi sẽ không nhúng tay nữa, sợ là không giúp được gì, tôi xin đi trước."  



 
Chương 618: Hay lắm!


Chương 619: Bắt đầu triển khai kế hoạch  

             Trừ khi những mảnh đất này có giá trị và trung tâm thương mại vẫn được phép xây dựng.  

             Nhưng không phải quan chức chính phủ đã ra báo cáo chính thức rồi sao?  

             Chẳng lẽ bản báo cáo chính thức có điểm sai sót và Triệu Dật đã biết được việc này nên mới kiên trì muốn mua toàn bộ số đất?  


             Nếu thật sự là như vậy thì có thể giải thích hết mọi vấn đề. Nhưng xác xuất cho trường hợp này cũng quá thấp đi.  

             Không thể nào.  

             Nhưng dường như đây là khả năng duy nhất.  

             Một mặt Cao Minh làm sát thủ giơ bảng giá, mặt khác tự hỏi trong lòng. Dáng vẻ mạnh mẽ này khiến cho bao nhiêu thương nhân bất động sản khác đều phải  ngó nhìn.  

             Quá mạnh mẽ!  

             Đây rõ ràng chính là đang muốn thông sát nha!  

             Người ta điên cuồng ra giá, mình cũng không thể điên cuồng liều mạng như người ra.  

             Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Cao Minh dần mua được từ lô đất này đến lô đất khác.   


             Tuy rằng mỗi người đều muốn công ty mình may mắn đấu giá thành công nhưng lại không có ai thắng được công ty Tứ Hải. Lợi dụng điều này, giá đất đã bị cố tình đẩy lên cao. Nhưng Cao Minh không phản ứng gì mà vẫn bình tĩnh đấu giá.  

             Tuy rằng giá đất bị đẩy lên cao khiến công ty Tứ Hải tốn thêm một khoản tiền lớn. Song từng lô đất vẫn lần lượt về tay công ty Tứ Hải.  

             "Chúc mừng công ty bất động sản Tứ Hải đấu giá thành công lô đất D12 với giá 380 triệu. Hôm nay đã đấu giá xong tất cả các lô đất. Chúng ta hãy chúc mừng công ty Tứ Hải trở thành người chiến thắng lớn nhất hôm nay!"  

             Cuối cùng sắc mặt Cao Minh cũng lộ ra một chút  ý cười. Mặc kệ nói gì đi nữa, hắn đã làm xong nhiệm vụ mà Triệu Dật giao cho, là thu mua toàn bộ số đất này.  

             Hay lắm!  

             Trong lòng Triệu Dật cũng vui vẻ mà hoan hô một tiếng, thành công thu mua hết toàn bộ lô đất rồi!  

             Triệu Dật mỉm cười, gật đầu nói: “Cho nên tôi chuẩn bị giao toàn quyền quyết định hạng mục này cho chú, nhưng mà hiện giờ trong tay tôi chỉ có hơn một tỷ thôi. Ngoài ra, trong vòng một năm, tôi còn phải trả cho tập đoàn Thiên Hà bốn tỷ tiền vay nữa. Chú cảm thấy chúng ta có khả năng phát triển được không?”

 
Chương 626: "Bọn họ có nói gì không?"


Chương 627: Quay lại cắn tôi thì họ sẽ phải hối hận  

             Triệu Minh Dương mặt biến sắc, trong ánh mắt có vài phần hoảng sợ không che giấu được, có điều ông ta đang đưa lưng về phía mọi người để xem, vì vậy mọi người căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của ông ta.  

             Triệu Minh Dương hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại cười nói: "Cao tổng, có thể hẹn ông chủ của anh không, tôi muốn gặp mặt nói chuyện một chút."  

             Cao Minh cười nói: "Ông chủ tôi đoán được có lẽ sẽ có một vài vị tổng giám đốc muốn gặp mặt nói chuyện với cậu ấy, cho nên bảo tôi nói với các vị, thảo luận thì không cần đâu, mọi người nước sông không phạm nước giếng, phát triển hoà bình là được. Cậu ấy chỉ là muốn âm thầm, làm một địa chủ nhàn nhã mà thôi, không hề có hứng thú với các loại ân oán đấu tranh."  

             Triệu Minh Dương nhìn Cao Minh thật sâu, gật đầu: "Được, vậy quyết định như thế."  

             Triệu Minh Dương quay đầu nhìn lướt qua những người đang nhìn mình chằm chằm, cười nói: "Tôi rút khỏi, nếu như các anh muốn tiếp tục, có thể tiếp tục đàm phán với bọn họ."  

             Đàm phán?  

             Còn nói cái lông ấy.  

             Mấy người các ông là lão đại bất động sản có thực lực mạnh nhất bị một cái túi giấy  của người ta đuổi đi luôn rồi, một người hai người đều lộ ra vẻ rất sợ hãi, vậy mà còn bảo chúng tôi đàm phán?  

             Các ông đều không chọc nổi, chẳng lẽ chúng tôi chọc nổi?  

             Không thấy trên bàn làm việc trước mặt Cao Minh vẫn còn hai ba cái túi giấy  à?  

             Triệu Minh Dương cũng mặc kệ bọn họ, quay người rời đi.  

             Mấy người còn  lại ở bên trong phòng, có một ông già ánh mắt rơi vào trên ba cái túi giấy còn lại  kia, ông ta ho khan một tiếng nói: "Cao tổng, ba túi giấy kia là cho ai vậy?”  


             Cao Minh cười nói: "Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là các vị còn muốn đàm phán với bất động sản Tứ Hải chúng tôi không?”  

             Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời lắc đầu.  

             Được rồi, không thể trêu vào! Mặc dù là còn chưa cầm tới túi giấy , nhưng mà ai biết bên trong có phần của mình hay không?  

             Quan trọng là cho dù bên trong không có mình, thì sẽ có nghĩa là bản thân bình an vô sự sao?  

             Mình không thẹn với lương tâm sao?  

             Cả đời chưa từng làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao?  

             "Những thứ trong túi giấy sẽ khiến bọn họ sợ hãi nhưng mà không đến mức bí quá hoá liều đi trả thù tôi. Lại nói nếu thật sự có người nào không biết cao thấp mà quay lại cắn  tôi thì hắn sẽ phải hối hận cho xem ."

 
Chương 626: "Bọn họ có nói gì không?"


Chương 627: Quay lại cắn tôi thì họ sẽ phải hối hận  

             Triệu Minh Dương mặt biến sắc, trong ánh mắt có vài phần hoảng sợ không che giấu được, có điều ông ta đang đưa lưng về phía mọi người để xem, vì vậy mọi người căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của ông ta.  

             Triệu Minh Dương hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại cười nói: "Cao tổng, có thể hẹn ông chủ của anh không, tôi muốn gặp mặt nói chuyện một chút."  

             Cao Minh cười nói: "Ông chủ tôi đoán được có lẽ sẽ có một vài vị tổng giám đốc muốn gặp mặt nói chuyện với cậu ấy, cho nên bảo tôi nói với các vị, thảo luận thì không cần đâu, mọi người nước sông không phạm nước giếng, phát triển hoà bình là được. Cậu ấy chỉ là muốn âm thầm, làm một địa chủ nhàn nhã mà thôi, không hề có hứng thú với các loại ân oán đấu tranh."  

             Triệu Minh Dương nhìn Cao Minh thật sâu, gật đầu: "Được, vậy quyết định như thế."  

             Triệu Minh Dương quay đầu nhìn lướt qua những người đang nhìn mình chằm chằm, cười nói: "Tôi rút khỏi, nếu như các anh muốn tiếp tục, có thể tiếp tục đàm phán với bọn họ."  

             Đàm phán?  

             Còn nói cái lông ấy.  

             Mấy người các ông là lão đại bất động sản có thực lực mạnh nhất bị một cái túi giấy  của người ta đuổi đi luôn rồi, một người hai người đều lộ ra vẻ rất sợ hãi, vậy mà còn bảo chúng tôi đàm phán?  

             Các ông đều không chọc nổi, chẳng lẽ chúng tôi chọc nổi?  

             Không thấy trên bàn làm việc trước mặt Cao Minh vẫn còn hai ba cái túi giấy  à?  

             Triệu Minh Dương cũng mặc kệ bọn họ, quay người rời đi.  

             Mấy người còn  lại ở bên trong phòng, có một ông già ánh mắt rơi vào trên ba cái túi giấy còn lại  kia, ông ta ho khan một tiếng nói: "Cao tổng, ba túi giấy kia là cho ai vậy?”  


             Cao Minh cười nói: "Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là các vị còn muốn đàm phán với bất động sản Tứ Hải chúng tôi không?”  

             Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời lắc đầu.  

             Được rồi, không thể trêu vào! Mặc dù là còn chưa cầm tới túi giấy , nhưng mà ai biết bên trong có phần của mình hay không?  

             Quan trọng là cho dù bên trong không có mình, thì sẽ có nghĩa là bản thân bình an vô sự sao?  

             Mình không thẹn với lương tâm sao?  

             Cả đời chưa từng làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao?  

             "Những thứ trong túi giấy sẽ khiến bọn họ sợ hãi nhưng mà không đến mức bí quá hoá liều đi trả thù tôi. Lại nói nếu thật sự có người nào không biết cao thấp mà quay lại cắn  tôi thì hắn sẽ phải hối hận cho xem ."

 
Chương 619: Chủ tịch, thế thì nhiều lắm!”


Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 620: 5%  

             Cao Minh cười nói: “Chúng ta có đất mà, trước hết chúng ta chỉ cần khảo sát lại địa chất nơi này và đẩy nhanh tiến độ kế hoạch xây dựng trung tâm thương mại. Sau đó chúng ta có thể dùng nó để thế chấp vay ngân hàng. Chỉ cần giá đất hồi phục thì ít nhất cũng có hai mươi đến ba mươi tỷ, muốn đi vay cũng rất dễ.”  

             “Thế chấp đất để xây dựng, xây dựng đến một mức độ nhất định thì mở bán, đến lúc đó có thể thu hồi vốn. Đây là cách mà những nhà đầu tư bất động sản hay làm. Hơn nữa dự án của chúng ta được chính phủ cấp phépnên chúng ta có thể giấy xin xác thực của Chính phủ mà. Dù sao thì đất của chúng ta ở đây, nguyên vật liệu của chúng ta cũng ở đây, ngân hàng hoàn toàn không sợ chúng ta trốn mất nên không lo không vay được đâu…”  

             Cao Minh hơi dừng lại để suy nghĩ một chút: “Có điều lần này bất động sản Tứ Hải chúng ta mua toàn bộ đất nên sau khi vấn đề địa chất bị thay đổi thì sợ là sẽ có một số người phản ứng. Tôi nghĩ sẽ có một số người ghen ghét nên sẽ tìm mọi cách để can thiệp, thậm chí có thể sẽ bị một số quan chức địa phương phản đối.”  

             Triệu Dật gật đầu hiểu. Hắn lợi dụng lúc giá đất rẻ để thu mua thì chắc chắn sẽ có người bị thua lỗ.  

             Mặc dù có hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng nhưng nếu không có người chống lưng cho thì có thể bị người khác hại chết ngay lập tức.  

             Triệu Dật suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy có cách gì không?”  

             Cao Minh không hề do dự, trả lời: “Tôi không rõ rốt cuộc ông chủ có quyền lực gì, nhưng suy cho cùng thì những người này cũng chỉ vì lợi ích thôi. Nên chỉ cần ông chủ bằng lòng chia một phần lợi ích thì việc này sẽ trở nên dễ dàng hơn.”   

             Triệu Dật nhìn Cao Minh chằm chằm, hỏi: “Ví dụ như?”  

             Cao Minh cười nói: “Hợp tác cùng phát triển. Dự án này rất lớn nhưng bây giờ trong công ty chúng ta chỉ có mình tôi giải quyết. Chúng ta như đứa trẻ vớ được núi vàng, nhưng không thể  khai thác toàn bộ trong một thời gian ngắn được. Nên chúng ta có thể giữ lại những khu đất và dự án có chất lượng tốt nhất và lợi dụng sự chênh lệch giữa các khu đất để hợp tác phát triển với các công ty bất động sản khác. Cách này vừa có thể đảm bảo tiến độ của dự án này, lại chắc chắn có thêm đồng minh giúp sức, không đến nỗi đi đâu cũng gặp kẻ thù.”  

             Triệu Dật gật đầu đồng ý: “Chú đi thăm dò tình hình địa chất trước, còn tôi sẽ nghĩ cách phía quan chức địa phương.”   

             “Được!”  


             Triệu Dật hơi ngừng lại: “Bây giờ bàn chuyện đãi ngộ. Chuyện này tôi cũng không nói đùa được, nếu chú toàn tâm toàn ý giúp tôi làm tốt dự án này, tôi sẽ chia cho chú 5% cổ phần công ty.”  

             Năm phần trăm!  

             Cao Minh lập tức mở to hai mắt ngạc nhiên, đây không phải dự án mấy chục triệu, mấy trăm triệu mà là dự án lớn hàng chục tỷ thậm chí hàng trăm tỷ!  

             5% là bao nhiêu?   

             Giả sử toàn bộ giá trị của dự án là 50 tỷ thì 5% là 2,5 tỷ. Nếu giá trị của dự án là 100 tỷ thì 5% là 5 tỷ!  

             Mặc dù chắc chắn hạng mục này không thể làm xong trong một hoặc hai năm, nhưng kể cả mất ba, năm năm mới xong thì sau đó mình chính là phú ông với tài sản hàng tỷ!  



 
Chương 627: Là vì chúng ta sao?


Chương 628: Chắn gió che mưa cho em  

             "Còn nếu như bọn họ chọn rút lui thì mọi chuyện coi như xong xuôi. Không cần phải quan tâm họ nữa, những chuyện còn lại chú  tự xem xét rồi làm đi."  

             Cao Minh nghe Triệu Dật giải thích như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra hắn đang thầm lo sợ rằng Triệu Dật khống chế tình huống như vậy sẽ gây ra hậu quả khó lường. Nhỡ đâu người ta bị dồn ép vào đường cùng bí quá hoá liều thì sao.  

             Đương nhiên Cao Minh không biết Triệu Dật có hệ thống cảnh báo trước các tình huống nguy hiểm. Nếu thật sự có kẻ ngu ngốc muốn trả thù Triệu Dật mà lên kế hoạch thâm độc thì Triệu Dật sẽ là người biết đầu tiên.  Vậy cuối cùng, ai đối phó ai cũng còn chưa biết đâu.  


             Lúc trước sau khi Triệu Dật trở về từ buổi đấu giá đã âm thầm nhờ ‘công ty bảo an’ bảo bọn họ bí mật điều tra các chủ công ty trong giới bất động sản, nhất là những người lúc trước đã cùng tham gia đấu giá với Triệu Dật. Triệu Dật sớm đã đoán được bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội cướp đoạt vơ vét tài sản của hắn. Quả nhiên mọi chuyện không nằm ngoài suy tính của Triệu Dật, càng giúp Triệu Dật thể hiện được bản lĩnh vốn có.   

             Vụ việc này nhất định sẽ được lan truyền trong giới bất động sản rồi truyền đến tai những đối thủ kia, thậm chí là đến tai các đối tác làm ăn của họ.  

             Chung quy đều là chuyện tốt.   

             Chỉ cần để cho mọi người biết được, nếu muốn dùng thủ đoạn chơi xấu Triệu Dật thì nên cân nhắc hậu quả trước khi làm.   

             Triệu Dật cúp điện thoại, Phùng Tiếu Tiếu đi ra từ trong phòng bếp và bưng một đĩa lê đã được xắt miếng thơm ngon. Cô đến ngồi bên cạnh Triệu Dật rồi dùng tăm xiên một miếng đút cho hắn ăn.  

             "Sao mấy ngày này anh lại rảnh rỗi tới mức nằm dài trên ghế thế này? Không bận sao?"  

             Triệu Dật cười nói: " Ở nhà nằm dài không tốt sao? Như vậy mới có thời gian ở cùng em chứ."  

             Phùng Tiếu Tiếu khẽ cười nói: "Đương nhiên là tốt, chỉ là sợ làm trễ nải công việc của anh thôi."  

             Triệu Dật lắc đầu nói: "Chuyện của anh cơ bản sắp xong rồi, còn những thứ vụn vặn thì để cho cấp dưới chống đỡ, anh làm ông chủ chỉ tay năm ngón là được rồi. Dù sao với việc kiếm tiền chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống thôi. Còn em nha, đương nhiên đối với em việc kiếm tiền rất quan trọng vì đó là một cách giúp em thể hiện bản lĩnh của mình. Nhưng mà lúc ở bên cạnh anh, kiếm tiền thật sự không phải chuyện quan trọng nhất với em..."  

             Phùng Tiếu Tiếu lại xiên thêm một miếng lê đưa tới miệng Triệu Dật, nói: "Bởi vì dù em cố gắng kiếm tiền như thế nào đi nữa, cũng không kiếm lại bằng anh, đúng không?"   

             Triệu Dật cười hì hì nói: "Nói như vậy hình như cũng có lý. Anh làm xong dự án này thì cơ bản là  có thể về hưu, cả đời này không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa. Chẳng qua anh còn trẻ và nhàn rỗi nên nếu có cơ hội thì vẫn muốn làm thêm chút chuyện."  

             Phùng Tiếu Tiếu không nhịn được tò mò hỏi: "Dự án này của anh lớn như vậy sao?"  

             Triệu Dật cười nói: "Em thử nghĩ xem, một khu trung tâm thương mại sau khi mở bán các tổ hợp căn hộ nhà ở và văn phòng xong. Còn lại tất cả mặt bằng các cửa hàng, khu giải trí và cả đất nền đều thuộc quyền sở hữu của anh. Em thử tính xem giá trị của chúng đáng bao nhiêu tiền?"   

             Triệu Dật gật đầu nói: "Cũng nhanh đấy, còn ba tháng nữa mới đến, vậy bây giờ em có thông cáo khác hay không?"

 
Chương 627: Là vì chúng ta sao?


Chương 628: Chắn gió che mưa cho em  

             "Còn nếu như bọn họ chọn rút lui thì mọi chuyện coi như xong xuôi. Không cần phải quan tâm họ nữa, những chuyện còn lại chú  tự xem xét rồi làm đi."  

             Cao Minh nghe Triệu Dật giải thích như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra hắn đang thầm lo sợ rằng Triệu Dật khống chế tình huống như vậy sẽ gây ra hậu quả khó lường. Nhỡ đâu người ta bị dồn ép vào đường cùng bí quá hoá liều thì sao.  

             Đương nhiên Cao Minh không biết Triệu Dật có hệ thống cảnh báo trước các tình huống nguy hiểm. Nếu thật sự có kẻ ngu ngốc muốn trả thù Triệu Dật mà lên kế hoạch thâm độc thì Triệu Dật sẽ là người biết đầu tiên.  Vậy cuối cùng, ai đối phó ai cũng còn chưa biết đâu.  


             Lúc trước sau khi Triệu Dật trở về từ buổi đấu giá đã âm thầm nhờ ‘công ty bảo an’ bảo bọn họ bí mật điều tra các chủ công ty trong giới bất động sản, nhất là những người lúc trước đã cùng tham gia đấu giá với Triệu Dật. Triệu Dật sớm đã đoán được bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội cướp đoạt vơ vét tài sản của hắn. Quả nhiên mọi chuyện không nằm ngoài suy tính của Triệu Dật, càng giúp Triệu Dật thể hiện được bản lĩnh vốn có.   

             Vụ việc này nhất định sẽ được lan truyền trong giới bất động sản rồi truyền đến tai những đối thủ kia, thậm chí là đến tai các đối tác làm ăn của họ.  

             Chung quy đều là chuyện tốt.   

             Chỉ cần để cho mọi người biết được, nếu muốn dùng thủ đoạn chơi xấu Triệu Dật thì nên cân nhắc hậu quả trước khi làm.   

             Triệu Dật cúp điện thoại, Phùng Tiếu Tiếu đi ra từ trong phòng bếp và bưng một đĩa lê đã được xắt miếng thơm ngon. Cô đến ngồi bên cạnh Triệu Dật rồi dùng tăm xiên một miếng đút cho hắn ăn.  

             "Sao mấy ngày này anh lại rảnh rỗi tới mức nằm dài trên ghế thế này? Không bận sao?"  

             Triệu Dật cười nói: " Ở nhà nằm dài không tốt sao? Như vậy mới có thời gian ở cùng em chứ."  

             Phùng Tiếu Tiếu khẽ cười nói: "Đương nhiên là tốt, chỉ là sợ làm trễ nải công việc của anh thôi."  

             Triệu Dật lắc đầu nói: "Chuyện của anh cơ bản sắp xong rồi, còn những thứ vụn vặn thì để cho cấp dưới chống đỡ, anh làm ông chủ chỉ tay năm ngón là được rồi. Dù sao với việc kiếm tiền chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống thôi. Còn em nha, đương nhiên đối với em việc kiếm tiền rất quan trọng vì đó là một cách giúp em thể hiện bản lĩnh của mình. Nhưng mà lúc ở bên cạnh anh, kiếm tiền thật sự không phải chuyện quan trọng nhất với em..."  

             Phùng Tiếu Tiếu lại xiên thêm một miếng lê đưa tới miệng Triệu Dật, nói: "Bởi vì dù em cố gắng kiếm tiền như thế nào đi nữa, cũng không kiếm lại bằng anh, đúng không?"   

             Triệu Dật cười hì hì nói: "Nói như vậy hình như cũng có lý. Anh làm xong dự án này thì cơ bản là  có thể về hưu, cả đời này không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa. Chẳng qua anh còn trẻ và nhàn rỗi nên nếu có cơ hội thì vẫn muốn làm thêm chút chuyện."  

             Phùng Tiếu Tiếu không nhịn được tò mò hỏi: "Dự án này của anh lớn như vậy sao?"  

             Triệu Dật cười nói: "Em thử nghĩ xem, một khu trung tâm thương mại sau khi mở bán các tổ hợp căn hộ nhà ở và văn phòng xong. Còn lại tất cả mặt bằng các cửa hàng, khu giải trí và cả đất nền đều thuộc quyền sở hữu của anh. Em thử tính xem giá trị của chúng đáng bao nhiêu tiền?"   

             Triệu Dật gật đầu nói: "Cũng nhanh đấy, còn ba tháng nữa mới đến, vậy bây giờ em có thông cáo khác hay không?"

 
Chương 620: Cậu muốn hợp tác như thế nào?


Chương 621: Làm cầu nối  

             Sau khi nhận được số liệu báo cáo, Triệu Dật xác định đúng là bản báo cáo thăm dò địa chất trước đây có vấn đề nên đã nhanh chóng chuẩn bị tìm kiếm đối tác.  

             Như Cao Minh đã nói, khi chuyện này sáng tỏ thì nhất định sẽ xảy ra một trận chiến lớn trong giới bất động sản, ngay cả quan chức địa phương cũng sẽ có người tham lam muốn được chia chút lợi ích. Thế nên Triệu Dật phải chuẩn bị trước.   

             “@Mọi người, mọi người ơi, tôi đang chuẩn bị một dự án lớn, có ai muốn hợp tác cùng hay không?”  

             Triệu Dật gửi một tin nhắn, nhắc tất cả mọi người trong nhóm đầu tư. Nhóm đầu tư đang im ắng không có hoạt động gì thì bỗng nhiên trở nên sôi nổi hẳn.   

             Lục Đào: Nếu anh Dật đã nói đây là dự án lớn thì chắc chắn là lớn thật luôn, anh Dật mau nói xem là dự án gì đi!  

             Tôn Lượng: Thần tài lên tiếng, cảm giác lại sắp kiếm được tiền rồi.  

             Tô Nhã: Tiểu Dật, dự án lớn gì?  

             Triệu Dật: Vài ngày trước tôi có mua một số mảnh đất và có kế hoạch phát triển. Nhưng mà mọi người đều biết rồi đấy, tôi chỉ là một giám đốc nghèo thôi Mặc dù tôi mới thành lập một công ty bất động sản nhưng tài sản cũng không có nhiều nên tôi muốn mời các công ty bất động sản của nhà họ Lục, nhà họ Tôn cùng hợp tác, nếu Ngụy Xuyên có hứng thú thì cũng có thể góp một phần. Tất nhiên là khi có lợi nhuận thì mọi người sẽ cùng nhau hưởng.   

             Lục Thần: Tổng giám đốc Triệu, nghe khẩu khí này của cậu thì có lẽ cậu mua không ít đất đâu.  

             Triệu Dật: Tôi bỏ ra năm tỷ rưỡi để mua đất, nhưng vì địa chất ở đó có vấn đề nên giá đất đã giảm khoảng hai phần ba…  

             Lục Đào: !!! Giá trị đất bị giảm còn một phần ba mà cậu cũng dám bỏ 5,5 tỷ ra để mua sao?  

             Tôn Hoành:  Công ty bất động sản Tứ Hải là của cậu sao…?  

             Triệu Dật: Tổng giám đốc Tôn nắm bắt tin tức thật nhanh nhạy, tôi mới nói số tiền thôi mà ông đã nghĩ ra rồi.  

             Tô Nhã: Tiểu Dật, là cháu à? Cháu là người đã mua toàn bộ số lô đất từ D3 đến D12 sao ? Lúc trước cháu tìm cô để hỏi tư liệu của khu vực này…  

             Triệu Dật: Công ty  bất động sản Tứ Hải là của tôi.  

             Tôn Hoành: Tổng giám đốc Triệu, cậu cũng thật là liều lĩnh Mặc dù chúng tôi không làm về bất động sản nhưng cũng nghe nói đến chuyện trong giới bất động sản có một người mua hết toàn bộ khu đất trong một lần, không ngờ lại là cậu. Chỉ có điều là báo cáo thăm dò địa chất của khu vực đó có vấn đề nên không thể xây dựng nhà cao ốc, kế hoạch xây dựng trung tâm thương mại trước đó cũng phải ngừng thi công…  

             Triệu Dật: Bây giờ, đội khảo sát chuyên nghiệp bao gồm các chuyên gia hàng đầu của Trung Quốc đang khảo sát lại khu đất của tôi.  

             Trong group này, ngoài Lục Đào, Ngụy Xuyên hơi non nớt ra thì những người khác đều rất sành sỏi, thấy Triệu Dật nói vậy thì bọn họ lấy lại tinh thần ngay lập tức!  

             Triệu Dật mua một lúc nhiều đất như vậy, lại mời một nhóm chuyên gia hàng đầu đến để thăm dò lại địa chất. Việc này nói lên điều gì?  

             Chỉ trong một buổi chiều, Tô Nhã, nhà họ Tôn và nhà họ Lục đã nắm rõ được tình hình. Họ cũng thảo luận được có nên hợp tác hay không, cách thức, mức vốn và thu hoạch.

 
Chương 628: Đó là đất nước hoa anh đào và Hàn Quốc.


Chương 629: Thắng cược  

             Phùng Tiếu Tiếu lắc đầu: "Hiện tại em có chút danh tiếng, ngược lại cũng có không ít thông cáo. Thế nhưng công ty không muốn em bận lòng những chuyện này, bảo em cứ chuyên tâm luyện ca. Nếu mà chỉ chuyên tâm chạy thông cáo thì một là hạ thấp giá trị, hai là ảnh hưởng đến trạng thái. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là chuẩn bị cho tốt album đầu tiên, chỉ khi album đầu tiên tốt rồi thì địa vị mới có thể vững chắc hơn, đến lúc đó mới có thể đi tham gia một ít chương trình ca hát để gia tăng lưu lượng."  

             Triệu Dật cười nói: "Xem như là thật sự vào nghề rồi đó nha, nếu có cái gì cần anh giúp thì cứ việc nói ra nhé."  

             Phùng Tiếu Tiếu lắc đầu nói: "Hiện tại hết thảy đều rất tốt, anh chỉ cần khích lệ em thì em đã thỏa mãn. Dù sao có anh ở đây, em sẽ không có bất kỳ nỗi lo về sau."  

             "Ừm, vậy livestream của em thì sao?"  

             Phùng Tiếu Tiếu giải thích nói: "Bây giờ thời gian phát sóng trực tiếp em đã giảm bớt rất nhiều, chỉ phát livestream rất tối thiểu  coi như là duy trì view, phần lớn sức lực em đều dành cho việc luyện ca rồi."  

             Triệu Dật rất hài lòng, vậy cũng xem như là đang  chuyển từ livestreamer sang ca sĩ, hơn nữa với tư cách ca sĩ thì khẳng định cũng phải gìn giữ giá trị bản thân. Nếu cứ suốt ngày ca hát trên livestream, vậy ai còn coi trọng bạn nữa chứ?   

             Phong cách của ca sĩ, là phải nuôi dưỡng mà ra.  

             Bất động sản Tứ Hải bên kia rất thuận lợi, từ sau khi báo cáo khảo sát uy tín nhất được đưa ra, Cao Minh bên này lại bắt đầu đẩy mạnh việc khởi động lại kế hoạch trung tâm thương mại lần nữa. Đồng thời đang trưng cầu ý kiến của Triệu Dật, có nên nhượng ra không ít diện tích đất dùng để xây dựng các công trình công cộng.  

             Sau một phen khảo sát, khu mới phía bắc cuối cùng chính thức gửi công văn khởi động lại kế hoạch xây dựng trung tâm thương mại lần nữa. Thậm chí về sau còn muốn dời khu chính phủ đến khu vực này luôn, tàu điện ngầm cũng sẽ liên thông. Tóm lại, theo như dự đoán thì năm năm về sau, nơi đây sẽ trở thành khu vực trung tâm thương mại mới nhất phía bắc Giang Châu.  

             Lúc này, thời gian đã lẳng lặng tới cuối tháng tư, kỳ nghỉ ngày mồng một tháng năm sắp đến.  

             Triệu Dật: Anh Đào, ván cược lần đó của chúng ta đến hạn rồi, lần này anh phải chảy máu rồi đó!  

             Lúc trước Triệu Dật đã từng đánh cược với Lục Đào, Lục Đào nói Triệu Dật trước tháng năm nhất định sẽ cưa đổ được trợ lý cá nhân xinh đẹp Quan Tâm kia của hắn. Tuy rằng Triệu Dật từng có một chút tiếp xúc với Quan Tâm, thế nhưng cho đến tận bây giờ hai người cũng không có tiếp xúc sâu hơn.  

             Vì vậy, Lục Đào thua ván cược.  

             Dựa theo cá cược của hai người, từ ngày mồng một tháng năm thì  trong bảy ngày này bọn họ sẽ ra nước ngoài du lịch. Người thua sẽ chịu tất cả chi phí, vì thế, Quách Đông Lai và Lý Dương và cả Triệu Dật dưới sự dưới sự thúc giục đều đã làm xong hộ chiếu.  

             Triệu Dật: Đúng, sở thích nghiệp dư mà thôi, về sau tiếng Nhật tôi cũng suy xét học một chút. Dù sao cũng là quốc gia lân cận, hơn nữa hai quốc gia này mỹ nữ nhiều như vậy, ngôn ngữ này không thông thì nói chuyện nhạt nhẽo cỡ nào chứ.

 
Chương 628: Đó là đất nước hoa anh đào và Hàn Quốc.


Chương 629: Thắng cược  

             Phùng Tiếu Tiếu lắc đầu: "Hiện tại em có chút danh tiếng, ngược lại cũng có không ít thông cáo. Thế nhưng công ty không muốn em bận lòng những chuyện này, bảo em cứ chuyên tâm luyện ca. Nếu mà chỉ chuyên tâm chạy thông cáo thì một là hạ thấp giá trị, hai là ảnh hưởng đến trạng thái. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là chuẩn bị cho tốt album đầu tiên, chỉ khi album đầu tiên tốt rồi thì địa vị mới có thể vững chắc hơn, đến lúc đó mới có thể đi tham gia một ít chương trình ca hát để gia tăng lưu lượng."  

             Triệu Dật cười nói: "Xem như là thật sự vào nghề rồi đó nha, nếu có cái gì cần anh giúp thì cứ việc nói ra nhé."  

             Phùng Tiếu Tiếu lắc đầu nói: "Hiện tại hết thảy đều rất tốt, anh chỉ cần khích lệ em thì em đã thỏa mãn. Dù sao có anh ở đây, em sẽ không có bất kỳ nỗi lo về sau."  

             "Ừm, vậy livestream của em thì sao?"  

             Phùng Tiếu Tiếu giải thích nói: "Bây giờ thời gian phát sóng trực tiếp em đã giảm bớt rất nhiều, chỉ phát livestream rất tối thiểu  coi như là duy trì view, phần lớn sức lực em đều dành cho việc luyện ca rồi."  

             Triệu Dật rất hài lòng, vậy cũng xem như là đang  chuyển từ livestreamer sang ca sĩ, hơn nữa với tư cách ca sĩ thì khẳng định cũng phải gìn giữ giá trị bản thân. Nếu cứ suốt ngày ca hát trên livestream, vậy ai còn coi trọng bạn nữa chứ?   

             Phong cách của ca sĩ, là phải nuôi dưỡng mà ra.  

             Bất động sản Tứ Hải bên kia rất thuận lợi, từ sau khi báo cáo khảo sát uy tín nhất được đưa ra, Cao Minh bên này lại bắt đầu đẩy mạnh việc khởi động lại kế hoạch trung tâm thương mại lần nữa. Đồng thời đang trưng cầu ý kiến của Triệu Dật, có nên nhượng ra không ít diện tích đất dùng để xây dựng các công trình công cộng.  

             Sau một phen khảo sát, khu mới phía bắc cuối cùng chính thức gửi công văn khởi động lại kế hoạch xây dựng trung tâm thương mại lần nữa. Thậm chí về sau còn muốn dời khu chính phủ đến khu vực này luôn, tàu điện ngầm cũng sẽ liên thông. Tóm lại, theo như dự đoán thì năm năm về sau, nơi đây sẽ trở thành khu vực trung tâm thương mại mới nhất phía bắc Giang Châu.  

             Lúc này, thời gian đã lẳng lặng tới cuối tháng tư, kỳ nghỉ ngày mồng một tháng năm sắp đến.  

             Triệu Dật: Anh Đào, ván cược lần đó của chúng ta đến hạn rồi, lần này anh phải chảy máu rồi đó!  

             Lúc trước Triệu Dật đã từng đánh cược với Lục Đào, Lục Đào nói Triệu Dật trước tháng năm nhất định sẽ cưa đổ được trợ lý cá nhân xinh đẹp Quan Tâm kia của hắn. Tuy rằng Triệu Dật từng có một chút tiếp xúc với Quan Tâm, thế nhưng cho đến tận bây giờ hai người cũng không có tiếp xúc sâu hơn.  

             Vì vậy, Lục Đào thua ván cược.  

             Dựa theo cá cược của hai người, từ ngày mồng một tháng năm thì  trong bảy ngày này bọn họ sẽ ra nước ngoài du lịch. Người thua sẽ chịu tất cả chi phí, vì thế, Quách Đông Lai và Lý Dương và cả Triệu Dật dưới sự dưới sự thúc giục đều đã làm xong hộ chiếu.  

             Triệu Dật: Đúng, sở thích nghiệp dư mà thôi, về sau tiếng Nhật tôi cũng suy xét học một chút. Dù sao cũng là quốc gia lân cận, hơn nữa hai quốc gia này mỹ nữ nhiều như vậy, ngôn ngữ này không thông thì nói chuyện nhạt nhẽo cỡ nào chứ.

 
Chương 621


Chương 622: Phương thức hợp tác  

             Khi tất cả mọi người cùng tụ tập lại một chỗ một lần nữa thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Dật, còn có vẻ phức tạp.  

             Một sinh viên năm nhất mới mười chín tuổi quyết định bỏ ra năm tỷ rưỡi để mua đất.  

             Quan trọng hơn chính là chẳng phải trước đó cậu ta vừa mới hoàn thành một hợp đồng tương lai và thu được hai tỷ hay sao? Đã được bao lâu đâu mà cậu ta đã có thể có năm tỷ rưỡi để mua đất rồi vậy!  

             Tài sản đã tăng gần gấp đôi!  

             Cậu ta kiếm tiền cũng nhanh quá đi.  

             Bây giờ, cậu ta bỏ ra năm tỷ rưỡi để mua một khu đất lớn như thế, chờ đến khi báo cáo thăm dò địa chất được công khai thì có lẽ là giá của khu đất này sẽ có giá tăng vọt lên đến mức hơn hai mươi tỷ. Mà đến khi kế hoạch trung tâm thương mại được phê duyệt thì giá cả còn tăng mạnh hơn nữa!  

             Mười chín tuổi có tài sản hai mươi, ba mươi tỷ!  

             Thế cũng đủ làm người khác kinh ngạc quá rồi!  

             Hơn nữa, cậu ta còn đang định tự mình phát triển. Phát triển một diện tích đất lớn như vậy thì giá trị của trung tâm thương mại có thể lên đến bao nhiêu nữa?  

             Năm mươi tỷ hay là một trăm tỷ?  

             Vốn dĩ tất cả mọi người vẫn chỉ cảm thấy Triệu Dật là một hậu bối rất có năng lực, nhưng bây giờ xem lại mới thấy chỉ trong thời gian ngắn mà Triệu Dật đã vượt xa nhóm người bọn họ.  

             Ít nhất, về mặt tài sản là như thế.  

             Lục Thần đầu tư công ty với quy mô khoảng hơn hai tỷ. Tất cả tài sản của nhà họ Tôn cộng lại cũng khoảng hơn ba tỷ. Tập đoàn Nhã Cư của Tô Nhã có quy mô tương đối lớn nhưng xét về tương lai, tiềm lực thì cộng cả ba người lại cũng không thể bằng một hạng mục như thế của Triệu Dật được.  

             Triệu Dật còn gọi riêng cho Tô Nhã một cuộc điện thoại trước để nói rõ đầu đuôi. Tô Nhã vừa nghe đã có kế hoạch phát triển rất cụ thể. Trong lần hợp tác này, hai bên có thể hợp tác đến mức độ sâu sắc nhất, hơn nữa Triệu Dật còn có kế hoạch cho năm tiếp theo.  

             Rõ ràng Lục Thần đã sớm trao đổi qua chuyện này với cha của Lục Đào, gật đầu nói: “Tất nhiên là tất cả mọi người sẽ làm việc theo hợp đồng. Ít nhất thì đám quan chức sẽ không có ai dám ngang nhiên làm khó cậu, cùng lắm là chỉ có thể giở một chút thủ đoạn thôi nên nhà họ Lục và nhà họ Tôn hoàn toàn có thể giúp giải quyết.”

 
Chương 629: Triệu Dật: Ít nhất hiện tại là tôi thắng!


Đề cử quyền sách 'Bắt đầ từ một cái giếng biến dị' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 630: Phát thanh viên  

             Lục Đào: Tôi bày tỏ thái độ hoài nghi, không phải là anh chỉ nói được vài câu Oppa Op má hay gì đó chứ?  

             Triệu Dật: Tinh thông tiếng Hàn, biết cái gì gọi là tinh thông hay không, các cậu đã quên năng lực học tập của tôi rồi à, tôi muốn học cái gì còn không nhanh chắc?  


             Lý Dương: Nếu như anh Dật tinh thông tiếng Hàn, vậy thì chúng ta đây đi Hàn Quốc đi, dù sao mời người phiên dịch nào tốt bằng người của chúng ta. Người đẹp Hàn Quốc cũng cực kỳ nhiều, khẳng định chơi rất vui.  

             Quách Đông Lai: Đồng ý! Nhóm nhạc nữ Hàn Quốc rất xinh đẹp đấy!  

             Lục Đào: Anh Dật, Hàn Quốc, thế nào?  

             Triệu Dật: Được, tôi không ý kiến gì, nếu là Hàn Quốc mà nói, bảo đảm mọi người chơi vui vẻ.  

             Nếu như Triệu Dật hiểu tiếng Hàn, cũng tán thành đi nơi này thì Lục Đào cũng lập tức đánh nhịp: Được, chúng ta đi Hàn Quốc, tôi đi đặt vé!”  

             Triệu Dật: Được, dù sao lần này không làm thịt cậu một lần thì sao xứng đáng với ván cược này, cậu dám nghi ngờ nhân phẩm của tôi, cậu nhất định phải trả giá đắt!  

             Lục Đào: Anh Dật, chỉ là anh cố ý kéo, có lẽ tạm thời mà thôi, sau cùng còn không phải là không chạy được!  

             Triệu Dật: Ít nhất hiện tại là tôi thắng!  

             Lục Đào: Phải phải phải, anh thắng, tôi biết mà! Chúng ta đi Seoul à?  

             Triệu Dật: Hành trình chính là Seoul rồi đến đảo Jeju, nhưng thông thường người ta sẽ đi đảo Jeju trước, sau đó mới về Seoul bắt đầu ‘mua mua mua’ rồi sau đó lên máy bay về địa điểm xuất phát.  

             Lục Đào: Vậy trước tiên đến đảo Jeju là được, tôi phải nghiên cứu xem kế hoạch và lộ trình, đặt khách sạn trước, vậy mới có thể chơi thoải mái. Chẳng qua tôi có một vấn đề, chẳng lẽ bốn thằng đàn ông chúng ta đi du lịch thôi sao, hay là để tôi liên hệ kiếm vài bạn đồng hành nhé?  

             Triệu Dật: Cậu không thể mang mấy em gái Trung Quốc đi theo được nha, vậy còn có ý gì nữa chứ. Muốn tìm cũng phải tìm mỹ nữ Hàn Quốc xinh đẹp mềm mại mới được đó.  

             Lục Đào: Chỗ chúng ta chỉ có anh là biết tiếng Hàn, vậy chuyện này nhất định phải giao cho anh rồi.  

             Bạch Nguyệt biết rõ Triệu Dật có tiền, nhưng mà hắn cũng không phải người địa phương, có tiền cũng chưa chắc có quan hệ. Vì vậy Bạch Nguyệt chưa hề xin Triệu Dật giúp mình tìm việc làm, nhưng không ngờ Triệu Dật vẫn để chuyện của mình trong lòng.

 
Chương 629: Triệu Dật: Ít nhất hiện tại là tôi thắng!


Đề cử quyền sách 'Bắt đầ từ một cái giếng biến dị' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 630: Phát thanh viên  

             Lục Đào: Tôi bày tỏ thái độ hoài nghi, không phải là anh chỉ nói được vài câu Oppa Op má hay gì đó chứ?  

             Triệu Dật: Tinh thông tiếng Hàn, biết cái gì gọi là tinh thông hay không, các cậu đã quên năng lực học tập của tôi rồi à, tôi muốn học cái gì còn không nhanh chắc?  


             Lý Dương: Nếu như anh Dật tinh thông tiếng Hàn, vậy thì chúng ta đây đi Hàn Quốc đi, dù sao mời người phiên dịch nào tốt bằng người của chúng ta. Người đẹp Hàn Quốc cũng cực kỳ nhiều, khẳng định chơi rất vui.  

             Quách Đông Lai: Đồng ý! Nhóm nhạc nữ Hàn Quốc rất xinh đẹp đấy!  

             Lục Đào: Anh Dật, Hàn Quốc, thế nào?  

             Triệu Dật: Được, tôi không ý kiến gì, nếu là Hàn Quốc mà nói, bảo đảm mọi người chơi vui vẻ.  

             Nếu như Triệu Dật hiểu tiếng Hàn, cũng tán thành đi nơi này thì Lục Đào cũng lập tức đánh nhịp: Được, chúng ta đi Hàn Quốc, tôi đi đặt vé!”  

             Triệu Dật: Được, dù sao lần này không làm thịt cậu một lần thì sao xứng đáng với ván cược này, cậu dám nghi ngờ nhân phẩm của tôi, cậu nhất định phải trả giá đắt!  

             Lục Đào: Anh Dật, chỉ là anh cố ý kéo, có lẽ tạm thời mà thôi, sau cùng còn không phải là không chạy được!  

             Triệu Dật: Ít nhất hiện tại là tôi thắng!  

             Lục Đào: Phải phải phải, anh thắng, tôi biết mà! Chúng ta đi Seoul à?  

             Triệu Dật: Hành trình chính là Seoul rồi đến đảo Jeju, nhưng thông thường người ta sẽ đi đảo Jeju trước, sau đó mới về Seoul bắt đầu ‘mua mua mua’ rồi sau đó lên máy bay về địa điểm xuất phát.  

             Lục Đào: Vậy trước tiên đến đảo Jeju là được, tôi phải nghiên cứu xem kế hoạch và lộ trình, đặt khách sạn trước, vậy mới có thể chơi thoải mái. Chẳng qua tôi có một vấn đề, chẳng lẽ bốn thằng đàn ông chúng ta đi du lịch thôi sao, hay là để tôi liên hệ kiếm vài bạn đồng hành nhé?  

             Triệu Dật: Cậu không thể mang mấy em gái Trung Quốc đi theo được nha, vậy còn có ý gì nữa chứ. Muốn tìm cũng phải tìm mỹ nữ Hàn Quốc xinh đẹp mềm mại mới được đó.  

             Lục Đào: Chỗ chúng ta chỉ có anh là biết tiếng Hàn, vậy chuyện này nhất định phải giao cho anh rồi.  

             Bạch Nguyệt biết rõ Triệu Dật có tiền, nhưng mà hắn cũng không phải người địa phương, có tiền cũng chưa chắc có quan hệ. Vì vậy Bạch Nguyệt chưa hề xin Triệu Dật giúp mình tìm việc làm, nhưng không ngờ Triệu Dật vẫn để chuyện của mình trong lòng.

 
Chương 622: Sao cũng được mà, không cần tiền lãi cũng được.


Chương 623: Không thể theo kịp  

             Tôn Hoành gật đầu: “Mặc dù trước đây nhà họ Tôn không làm về bất động sản nhưng mà quanh đi quanh lại thì vẫn chỉ là những người đấy thôi nên chúng tôi có thể đảm bảo rằng không ai có thể giở thủ đoạn với cháu được, đảm bảo phát triển thuận lợi.”  

             Triệu Dật mỉm cười: “Thế thì cháu yên tâm rồi, tiếp theo là muốn xem mọi người muốn hợp tác ở phương diện nào…”  


             Triệu Dật thật sự chỉ chịu trách nhiệm làm cầu nối thôi, mọi thứ còn lại đều giao cho Cao Minh trình bày với bọn họ.  

             Tất nhiên Cao Minh sẽ dựa vào những gì Triệu Dật truyền đạt lại để chốt những vấn đề cần hợp tác, chắc chắn vẫn phải có sự đồng ý của Triệu Dật. Bởi vì mặc dù Triệu Dật hợp tác với nhà họ Lục, nhà họ Tôn vì lợi ích nhưng Triệu Dật cũng phải nắm chắc phần mình.  

             Thế nên bữa cơm này mới chỉ xác định được khái quát phương hướng hợp tác chứ chưa đưa ra được kế hoạch chi tiết nào.  

             Có thể hình dung được rằng Triệu Dật sẽ dành thời gian ở bên ngoài để xây dựng thêm các mối quan hệ riêng tư với mấy nhà này.  

             Mặc dù Triệu Dật giao cho Cao Minh nhiệm vụ đàm phán chi tiết nhưng đương nhiên hắn phải đến để xác định khái quát phương hướng hợp tác giữa nhà họ Lục và nhà họ Triệu, còn Cao Minh chỉ đưa ra đầy đủ các điều khoản cụ thể.   

             Bữa cơm kết thúc. Tô Nhã, Tôn Hoành và Lục Thần về trước. Tôn Lượng, Lục Đào và Ngụy Xuyên vẫn ở lại.  


             “Tìm một chỗ để uống tiếp nhé?”  

             “Được!”  

             Có người lớn ở đây thì tất nhiên Tôn Lượng và Lục Đào sẽ nói ít đi rất nhiều. Bây giờ mấy người họ đã đi rồi nên những người trẻ tuổi cũng tự nhiên hơn.  

             Bọn họ cũng không đi quầy rượu mà chỉ vào bừa một quán ăn, gọi đồ và rượu để uống.  

             Tôn Lượng bưng rượu lên nói: “Người giỏi còn có người giỏi hơn. Núi cao còn có núi cao hơn. Nhân tài như chú em Triệu cũng khó mà gặp được một lần chứ nói gì đến chuyện có thể quen biết, đây đúng là may mắn của chúng ta!”

 
Chương 630: Ngụy Xuyên: Đến đây!


Chương 631: Trùng hợp  

             Triệu Dật cười nói: "Được, anh kéo em vào một nhóm nhỏ, em cũng đã từng gặp. Đó chính là anh Lượng, anh ấy sẽ giúp em một tay."  

             "Được, cám ơn anh, yêu anh chết mất!"  

             Triệu Dật mỉm cười cúp điện thoại, kéo người vào nhóm chat.  

             Triệu Dật: @Tôn Lượng, anh Lượng, Bạch Nguyệt rất có hứng thú với công việc này, làm phiền anh rồi.  

             Tôn Lượng: Việc nhỏ, quá khách sáo thì thành xa lạ rồi.  


             Bạch Nguyệt: Cám ơn anh Lượng hỗ trợ, rất cảm tạ anh!  

             Tôn Lượng: Bạch Nguyệt, bây giờ cô còn chưa tốt nghiệp, vào đài truyền hình cũng là dạng sinh viên thực tập, không bằng cứ làm chương trình phát thanh tin tức giao thông này. Bên này yêu cầu không cao như bên đài truyền hình, cô luyện làm người dẫn chương trình trước, rèn luyện một hai năm. Đợi cô có nhiều kinh nghiệm một chút rồi sẽ nghĩ biện pháp cho cô được điều đến đài truyền hình làm người dẫn chương trình, nếu như lúc đó cô vẫn muốn phát triển ở đài truyền hình.  

             Bạch Nguyệt: Cám ơn, tôi nghe đại ca Triệu.  

             Tôn Lượng: Vậy cô cho tôi một phần sơ yếu lý lịch của cô, tôi sẽ giúp cô chuyển qua đó, vẫn còn phải làm các thủ tục liên quan. Sau đó cô có thể qua tìm người phụ trách, bên kia sẽ có người sắp xếp cho cô.  

             Bạch Nguyệt: Được!  

             Tôn Lượng: Trước ngày mồng một tháng năm còn có hai ngày, tranh thủ hai ngày này làm xong đi, sau ngày lễ quốc tế lao động cô cũng có thể đi làm.  

             Bạch Nguyệt: Sơ yếu lý lịch tôi có sẵn, tôi sẽ gửi ngay cho anh.  

             Tôn Lượng: Được!  

             Tôn Lượng: Chú em, ngày lễ quốc tế lao động chuẩn bị nghỉ ngơi thế nào vậy?  

             Triệu Dật: Em đánh cược với Lục Đào, cậu ta thua, cho nên mời bốn người phòng ngủ bọn em cùng đi Hàn Quốc chơi một chuyến.  

             Tôn Lượng: Đi nước ngoài du lịch, không tệ nha, cậu làm ông chủ vung tay chính là nhàn rỗi. Tôi vẫn còn bị ông già nhà bắt làm cu li, hạng mục bên kia quá nhiều việc rồi. Nhà họ Tôn chúng tôi vốn không phải làm bất động sản, hiện giờ chỉ có bắt tay hợp tác từ phương diện khác, hiện tại toàn bộ nhà họ Tôn đều bị điều động, tôi chạy không nổi!  


             Triệu Dật: Ha ha ha, xin lỗi, em nhìn có chút hả hê nên cười ra tiếng, vậy anh cứ từ từ hưởng thụ, chúng em đi đây!  

             Tôn Lượng: A, đúng rồi! Các cậu đi Hàn Quốc, tên nhóc Ngụy Xuyên kia cũng dẫn theo bạn gái mới, hình như cũng nói là muốn đi Hàn Quốc. Cũng là ngày mồng một tháng năm, các cậu có muốn gộp nhóm đi chung không?  

             Triệu Dật: Trùng hợp như vậy? Bạn gái mới, không nghe nói nha?  

             Tôn Lượng: Không phải cậu ta có ông chú ở kinh thành sao, là do chú cậu ta giới thiệu đấy, cũng coi như là môn đăng hộ đối. Có chút cảm giác quan hệ thông gia chính trị, người cũng xinh lắm, có lẽ chạy không thoát...  

             Triệu Dật: Con mẹ nó, phô trương như vậy sao, lúc này mới được bao lâu chứ, tên lêu lổng này đã rớt xuống hố rồi?  

             Tôn Lượng: Ha ha, về sau cậu ta cũng không tự do như trước nữa, cậu có thể châm chọc cậu ta thỏa thích rồi!  

             Triệu Dật: Được, tới nhóm Hủ Bại chọc cậu ta đi.  

             Triệu Dật đổi nhóm tán chuyện, trở lại nhóm Hủ Bại bốn người Triệu Dật, tag thẳng tên.  

             Triệu Dật: @ Ngụy Xuyên, anh Xuyên, nghe nói cậu có bạn gái sao?  

             Triệu Dật: Cút! Không mang theo! Bốn nam sinh bọn tôi đi ra ngoài chơi bời, cậu mang theo bạn gái, là muốn cắt đường sống của bọn tôi à. Cho dù cô ấy mặc kệ, nhìn thấy bọn tôi chơi như thế nào, cậu nghĩ xem trong lòng cô ấy sẽ nghĩ gì. Ngày thường cậu cùng lăn lộn với bọn tôi, lại có thể tốt hơn chỗ nào chứ. Sau này chúng tôi khẳng định chính là bạn xấu cần canh phòng nghiêm ngặt trong lòng vợ cậu...

 
Chương 630: Ngụy Xuyên: Đến đây!


Chương 631: Trùng hợp  

             Triệu Dật cười nói: "Được, anh kéo em vào một nhóm nhỏ, em cũng đã từng gặp. Đó chính là anh Lượng, anh ấy sẽ giúp em một tay."  

             "Được, cám ơn anh, yêu anh chết mất!"  

             Triệu Dật mỉm cười cúp điện thoại, kéo người vào nhóm chat.  

             Triệu Dật: @Tôn Lượng, anh Lượng, Bạch Nguyệt rất có hứng thú với công việc này, làm phiền anh rồi.  

             Tôn Lượng: Việc nhỏ, quá khách sáo thì thành xa lạ rồi.  


             Bạch Nguyệt: Cám ơn anh Lượng hỗ trợ, rất cảm tạ anh!  

             Tôn Lượng: Bạch Nguyệt, bây giờ cô còn chưa tốt nghiệp, vào đài truyền hình cũng là dạng sinh viên thực tập, không bằng cứ làm chương trình phát thanh tin tức giao thông này. Bên này yêu cầu không cao như bên đài truyền hình, cô luyện làm người dẫn chương trình trước, rèn luyện một hai năm. Đợi cô có nhiều kinh nghiệm một chút rồi sẽ nghĩ biện pháp cho cô được điều đến đài truyền hình làm người dẫn chương trình, nếu như lúc đó cô vẫn muốn phát triển ở đài truyền hình.  

             Bạch Nguyệt: Cám ơn, tôi nghe đại ca Triệu.  

             Tôn Lượng: Vậy cô cho tôi một phần sơ yếu lý lịch của cô, tôi sẽ giúp cô chuyển qua đó, vẫn còn phải làm các thủ tục liên quan. Sau đó cô có thể qua tìm người phụ trách, bên kia sẽ có người sắp xếp cho cô.  

             Bạch Nguyệt: Được!  

             Tôn Lượng: Trước ngày mồng một tháng năm còn có hai ngày, tranh thủ hai ngày này làm xong đi, sau ngày lễ quốc tế lao động cô cũng có thể đi làm.  

             Bạch Nguyệt: Sơ yếu lý lịch tôi có sẵn, tôi sẽ gửi ngay cho anh.  

             Tôn Lượng: Được!  

             Tôn Lượng: Chú em, ngày lễ quốc tế lao động chuẩn bị nghỉ ngơi thế nào vậy?  

             Triệu Dật: Em đánh cược với Lục Đào, cậu ta thua, cho nên mời bốn người phòng ngủ bọn em cùng đi Hàn Quốc chơi một chuyến.  

             Tôn Lượng: Đi nước ngoài du lịch, không tệ nha, cậu làm ông chủ vung tay chính là nhàn rỗi. Tôi vẫn còn bị ông già nhà bắt làm cu li, hạng mục bên kia quá nhiều việc rồi. Nhà họ Tôn chúng tôi vốn không phải làm bất động sản, hiện giờ chỉ có bắt tay hợp tác từ phương diện khác, hiện tại toàn bộ nhà họ Tôn đều bị điều động, tôi chạy không nổi!  


             Triệu Dật: Ha ha ha, xin lỗi, em nhìn có chút hả hê nên cười ra tiếng, vậy anh cứ từ từ hưởng thụ, chúng em đi đây!  

             Tôn Lượng: A, đúng rồi! Các cậu đi Hàn Quốc, tên nhóc Ngụy Xuyên kia cũng dẫn theo bạn gái mới, hình như cũng nói là muốn đi Hàn Quốc. Cũng là ngày mồng một tháng năm, các cậu có muốn gộp nhóm đi chung không?  

             Triệu Dật: Trùng hợp như vậy? Bạn gái mới, không nghe nói nha?  

             Tôn Lượng: Không phải cậu ta có ông chú ở kinh thành sao, là do chú cậu ta giới thiệu đấy, cũng coi như là môn đăng hộ đối. Có chút cảm giác quan hệ thông gia chính trị, người cũng xinh lắm, có lẽ chạy không thoát...  

             Triệu Dật: Con mẹ nó, phô trương như vậy sao, lúc này mới được bao lâu chứ, tên lêu lổng này đã rớt xuống hố rồi?  

             Tôn Lượng: Ha ha, về sau cậu ta cũng không tự do như trước nữa, cậu có thể châm chọc cậu ta thỏa thích rồi!  

             Triệu Dật: Được, tới nhóm Hủ Bại chọc cậu ta đi.  

             Triệu Dật đổi nhóm tán chuyện, trở lại nhóm Hủ Bại bốn người Triệu Dật, tag thẳng tên.  

             Triệu Dật: @ Ngụy Xuyên, anh Xuyên, nghe nói cậu có bạn gái sao?  

             Triệu Dật: Cút! Không mang theo! Bốn nam sinh bọn tôi đi ra ngoài chơi bời, cậu mang theo bạn gái, là muốn cắt đường sống của bọn tôi à. Cho dù cô ấy mặc kệ, nhìn thấy bọn tôi chơi như thế nào, cậu nghĩ xem trong lòng cô ấy sẽ nghĩ gì. Ngày thường cậu cùng lăn lộn với bọn tôi, lại có thể tốt hơn chỗ nào chứ. Sau này chúng tôi khẳng định chính là bạn xấu cần canh phòng nghiêm ngặt trong lòng vợ cậu...

 
Chương 623: Bất động sản Nhã Cư à?


Chương 624: Liên thủ đè ép  

             Triệu Dật cười ha hả nói: “Các anh nói như vậy là không tốt đâu nha, nhiều tiền hay ít tiền thì chúng ta vẫn ăn cơm uống rượu như nhau, phải không nào?”  

             Lục Đào cười hắc hắc nói: “Đúng đúng đúng, mặc kệ có tiền hay không thì chúng ta đều ăn cơm uống rượu, rất vui.”  

             Lục Đào hơi dừng lại một chút, hỏi: “Đúng rồi, cậu đi đây đi đó. Bây giờ lại vội vàng lo sự nghiệp, cậu vẫn còn có thời gian dành cho những bạn gái của cậu sao?”  

             Triệu Dật bất đắc dĩ trả lời: “Chẳng phải tôi vừa đi Thượng Hải ăn sinh nhật với Tần Băng Lạc sao? Sắp tới hạng mục này sẽ cực kỳ bận rộn, tôi cũng chẳng biết phải làm sao. Vậy cho nên tôi mới tính phải giải quyết công việc thật nhanh, sau đó chỉ vung tay làm chưởng quỹ . Tuy có thể sẽ kiếm được ít tiền hơn nhưng mình không thể trở thành nô lệ của đồng tiền được nha…”  


             “Cậu không muốn làm nô lệ của đồng tiền nhưng mà cậu lại quỷ háo sắc!”   

             Một đêm này, Lục Đào nói ra hết những lời kinh điển nhất.   

             Triệu Dật cảm thấy rất tốt.   

             Sự nghiệp và tình yêu thì cũng chính là tiền tài và mỹ nữ mà.   

             Vừa kiếm tiền, vừa hưởng thụ sự ôn nhu của mỹ nữ. Chuyện này có gì là xấu đâu?   

             Gần đây, Triệu Dật vẫn luôn ở cùng Phùng Tiếu Tiếu. Dù sao cũng rất gần trường học nên không ảnh hưởng đến công việc của hắn.   

             Báo cáo thăm dò địa chất cuối cùng cũng được công khai, kết quả đều khiến tất cả xôn xao.  

             Rất nhiều công ty bất động sản ghen tức đỏ con mắt.  

             Bất động sản Tứ Hải có thể nói là đã làm ra chuyện động trời.  

             Rất nhiều công ty bất động sản đều sinh ra nghi ngờ với lần đấu giá này. Mặc dù biết chắc chắn việc này là do sơ suất chứ không phải là do chính quyền hợp tác với doanh nghiệp để bán phá giá tài sản nhà nước. Nhưng việc này vẫn khiến họ rất cay cú, nghi ngờ, thậm chí là bịa đặt làm ồn ào một trận.   


             Biết đâu chừng chính quyền sẽ hủy bỏ kết quả của lần đấu giá này để tiến hành đấu giá lại thì sao?   

             Dù sao cũng chẳng biết bất động sản Tứ Hải này từ đâu chui ra, cũng không nghe nói có ai chống lưng, làm gì thì làm cũng phải bảo vệ doanh nghiệp địa phương một chút chứ có phải không?  

             Có người đã liên hệ chính quyền nghĩ biện pháp xuống tay, cũng có người liên hệ trực tiếp với bất động sản Tứ Hải để nói bóng nói gió muốn được cắn một miếng thịt.   

             Một nhóm người tập trung trong văn phòng của bất động sản Tứ Hải. Bọn họ đều là những tổng giám đốc có tiếng tăm trong lĩnh vực bất động sản ở Giang Châu.  

             “Tứ Hải chơi chiêu này ác quá. Không để lại cho chúng ta một ngụm canh nào. Người ngoại tỉnh mà phách lối như thế thì nhất định phải giáo huấn cho bọn họ một chút.”  

             “Chính xác! Nếu hôm nay hắn không nôn ra ít nhất một nửa khu đất thì chúng ta cũng không thể để yên cho hắn!”   

             “Triệu tổng, bất động sản Long Huy chính là người dẫn đầu của giới bất động sản Giang Châu, vậy nên lần này Triệu tổng phải đại diện cho chúng ta để nói chuyện.”  

             Triệu Minh Dương của bất động sản Long Huy vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chắc chắn rồi. Lần này cũng không phải chỉ có một hai nhà mất mặt mà là tất cả mọi người chúng ta đều mất mặt. Một công ty không có căn cơ gì mà lại muốn ăn một tảng thịt lớn như thế thì cũng phải xem hắn có bản lãnh hay không đã.”  

             Một người đàn ông ở bên cạnh kéo nhẹ Hoàng Đào một cái, nhỏ giọng nói: “Phụ tùng Thiên Hải là người của nhà họ Tôn…”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom