Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 383: - Phỉ Thuý


Chương 399: Phong cách thiết kế  

             Phong cách trang trí chủ yếu được chia làm hai loại, một là phong cách Trung Hoa, hai là phong cách phương Tây. Trong những năm gần đây phong cách phương Tây được sử dụng rất nhiều, phong cách Baroque là loại phù hợp nhất để xây nhà lầu. Nhà của anh Cổ đây muốn theo phong cách châu  u, phong cách Mỹ, phong cách đồng quê Mỹ hay phong cách Địa Trung Hải đều được....”  

             Nhìn thấy Cổ Dục có vẻ như không hiểu lắm lúc này Khâu Ninh lấy một chiếc ipad từ trong túi xách của mình ra, sau đó mở file PPT của mình lên bắt đầu trình chiếu những bức ảnh thể hiện những phong cách khác nhau.  

             “Kiểu phong cách nhà Trung Hoa gần đây phổ biến, ngoài ra cũng có phong cách Nhật Bản, phong cách Thái, hoặc là phong cách Đông Nam Á. Những thứ này đều giống như kiểu nhà Trung Hoa, đương nhiên nếu như anh Cổ thích phong cách Trung Hoa thuần túy cũng vẫn được. Phong cách Trung Hoa thì được chia thành phong cách sông nước Giang Nam, phong cách vườn Tô Châu, phong cách biệt thự miền bắc, phong cách Trung Hoa với các yếu tố hiện đại đang xen, và còn phong cách nữa đó là phong cách cổ điển. Anh có thể thấy nhà của cụ Tống chính là trang trí theo phong cách cổ điển.”  

             Nghe thấy lời nói của Khâu Ninh, Cổ Dục cũng nhìn xem từng bức hình trong slide PPT. Nói thật là hắn đều rất thích, tuy nhiên làm kiểu gì, dạng gì hắn vẫn chưa có chủ ý nào cả.  

             "Thư Nhân, chị Lâm, chị Lý có ở đó không, lại đây giúp tôi đưa ra một vài ý kiến nào." Cổ Dục chính là như vậy, có lúc hắn cũng sẽ lộ ra vẻ do dự, thiếu quyết đoán. Bởi vì bản thân không thể quyết định được vậy thì hỏi ý kiến người khác sẽ tốt hơn. Dù sao nhà này có thay đổi hay không thì ba người Phùng Thư Nhân bọn họ cũng thường xuyên nhìn vậy thì hỏi ý kiến các cô ấy một chút cũng tốt.  

             Khi ba người họ nghe thấy Cổ Dục gọi thì cũng đi tới giúp đỡ đưa ra ý kiến. Tuy nhiên lúc này Tống Mính đang ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn ba người họ chợt nheo lại một chút.  

             Giống như Lâm Lôi, bọn họ đều cảm thấy được sự uy hiếp từ Tống Mính. Tất nhiên Tống Mính cũng cảm nhận được uy hiếp của các cô ấy, các cô ấy so với Tống Mính đều có ưu nhược điểm rất rõ ràng.  

             So sánh ba người Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân, Lý Vân Vân với Tống Mính thì ai cũng có những ưu điểm và nhược điểm rất rõ ràng.  

             Điểm bất lợi là cả ba người họ đều không mạnh bằng Tống Mính, gia thế không tốt bằng, bối cảnh cũng không tốt bằng, cả thông minh và học thức cũng không thể sánh bằng.  

             Nhưng ưu thế của bọn họ chính là... tòa nhà gần mặt nước sẽ là tòa nhà đầu tiên đón được ánh trăng, tức là người ở gần thì sẽ có lợi hơn so với người ở xa.  

             Nữ nhân theo đuổi nam nhân khác với nam nhân theo đuổi nữ nhân. Nam nhân theo đuổi nữ nhân phụ thuộc nhiều vào việc theo đuổi và kiên trì.  

             Những nữ nhân vì để thể hiện sự dè dặt tất nhiên sẽ không muốn chủ động tấn công, cũng rất ít biểu lộ. Đương nhiên đây chỉ là rất ít, cũng không phải không có người chủ động.  

             Tống Mính có hứng thú đối với Cổ Dục cũng không phải ngày một ngày hai, tuy nhiên cô ấy vẫn án binh bất động. Một là muốn cân nhắc lại bản thân, hai là đang quan sát Cổ Dục. Đương nhiên, điều thứ ba cũng là vì cô ấy hy vọng Cổ Dục sẽ chủ động theo đuổi cô ấy trước.  

             Tuy nhiên nhìn tình hình bây giờ có vẻ như là có chút nguy hiểm.  

             Không nói những cái khác chỉ riêng ba cô gái mà trước đó Tống Mính không có để ở trong mắt, vậy mà bây giờ rõ ràng thân phận của các cô ấy trong lòng của Cổ Dục là rất cao, vì vậy Tống Mính cần phải chú ý những cô gái này.  

             Mấy người Lâm Lôi tất nhiên là không biết suy nghĩ này của Tống Mính. Bây giờ các cô vẫn đang bận nhìn cái PPT kia để xem thử mình thích loại phong cách nào.  

             Trong ba người bọn họ thì Phùng Thư Nhân là người đưa ra lựa chọn nhanh nhất, dù sao cô ấy cũng còn nhỏ lại bị nhiễm nặng phim truyền hình Hàn Quốc. Chính vì vậy cô đã đưa ra lựa chọn của mình là… phong cách Nhật Bản...  

             Điều này cũng không thể trách cô được, bởi vì cách trang trí nội thất trong phim Hàn rất giống với phong cách Nhật Bản.  

             Đất nước Hàn Quốc thật sự rất kì lạ, không chỉ bởi vì con người bọn họ kì lạ, không biết xấu hổ mà tư tưởng của bọn họ cũng rất khác người. Ví dụ như trong cộng đồng quốc tế bọn họ quả thật rất ghét Nhật Bản, bởi một số vấn đề về lịch sử dẫn đến toàn bộ Châu Á đối với Nhật Bản cũng không có hảo cảm mấy, do đó tất nhiên Hàn Quốc cũng không ngoại lệ.  

             Nhưng mặt khác, bọn họ lại rất hy vọng có được sự công nhận từ Nhật Bản. Có vẻ như toàn bộ nhóm nhạc, mặc kệ là nam hay nữ sau khi đạt được thành tích nhất định ở quê hương của mình thì họ phải đi đến Nhật Bản để chinh phục. Nếu như họ muốn được công nhận, điều này rất được hoan nghênh ở trong nước họ.  

             Về vấn đề kinh tế thì bọn họ cho rằng Trung Quốc đang đuổi theo họ, còn bọn họ thì đang đuổi theo Nhật Bản. Nhưng bọn họ lại không biết trên thực tế Trung Quốc căn bản không có để bọn họ và Nhật Bản vào trong mắt, mục tiêu của Trung Quốc vẫn là đứng thứ nhất.  

             Mặc dù quốc gia này kỳ lạ, dân tộc này kì lạ, nhưng bọn họ vẫn có sức mạnh to lớn để đầu độc đại đa số thế hệ trẻ và Phùng Thư Nhân chính là nhân chứng cho điều này. Tuy nhiên ý kiến của cô rất nhanh đã bị phủ nhận.  

             Còn phong cách Thái và phong cách Đông Nam Á cũng đều bị bỏ, ngay cả phong cách biệt thự ở miền Bắc và phong cách vườn ở miền nam cũng đều bị lược bỏ.  
 
Chương 375: - Bắt Gian?


Chương 391: Càng ngày càng rõ  

             Bây giờ đừng nói là mua nhà tại Cáp Nhĩ Tân, cho dù hắn có mua căn hộ lớn ở cạnh sông Thượng Hải, mua Tứ Hợp Viện ở Thủ Đô. Hay mua một căn hộ gần biển ở Thẩm Quyến, thì số dư trong tài khoản của hắn vẫn đủ. Hắn không phải là đệ nhất phú hào nhưng nếu so vốn lưu động thì hắn có thể xem như là một nhân vật có số má.  

             Quan trọng nhất chính là, hắn chỉ mới thu được cái giếng biến dị này chẳng bao lâu, tính ra cũng chưa đến bốn tháng. Vậy mà hắn đã kiếm được một khối tài sản lớn như vậy, nếu là trải qua thêm bốn năm hoặc mười bốn năm nữa thì sao?  

             Việc trở thành người giàu nhất thế giới là điều hoàn toàn có thể xảy ra!  

             Vì vậy hắn không vội vàng chút nào, bây giờ cũng không có gì khiến hắn dùng đến tiền.  

             Hai ngày sau, khi mái nhà đã được sửa và hệ thống sưởi sàn trong sân được lắp đặt, nhà của Cổ Dục đã hoàn toàn mang một dáng vẻ mới.  

             Nghĩ đến vài tháng nữa mùa đông sẽ đến, nhà người khác thì trong sân đầy tuyết, mà nhà hắn lại có thể ngắm cây cảnh ngay trong sân, suy nghĩ một chút thì đã thấy thích thú rồi.  

             Còn Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đương nhiên rất vui vẻ, bao gồm cả những con vật trong nhà Cổ Dục, kỳ thực chúng cũng rất vui mừng.  

             Trong số những con vật này, ngoại trừ Thương lão sư một mực bị chăn nuôi, thì những con thú con mới tới như Ngu Ngơ, Ngốc Ngốc, Khờ Nhất, Khờ Nhị đều đã từng ở bên ngoài trải qua mùa động lạnh giá.  

             Chúng hiểu rõ hơn hết mùa đông khốn khổ như thế nào. Không chỉ lạnh giá mà còn rất khó để săn mồi, đặc biệt là đối với một loài chim ăn thịt to lớn như Vua Bầu Trời. Bọn chúng phải tiêu hao năng lượng vô cùng nhiều cho việc đi săn, nếu như bắt được con mồi không đủ lớn, không béo mập thì không thể bù đắp được năng lượng của một lần đi săn. Huống chi chưa kể còn có những lần đi săn không thành công.  

             Số lần không thành công lớn hơn rất nhiều so với số lần thành công, cho nên đa phần các loài động vật đều không thích mùa đông. Nhưng năm nay thì khác, với cái nhà kính này, có lẽ đây là năm trải qua mùa đông mà chúng thoải mái nhất.  

             Ngay cả ánh mắt của Tiêu hoàng hậu và Trưởng công chúa lúc này cũng đã dịu đi. Đương nhiên, chủ yếu là vì mấy ngày nay bọn chúng uống nước giếng của Cổ Dục, bọn chúng trở nên thông minh hơn, tự nhiên hiểu được cái gì là sẽ có lợi cho bản thân.  

             Con thú dù có thông minh đến đâu cũng không phải là người. Cho dù là người thì cũng tồn tại cảnh chồng, cha bị giết. Tiếp đó, cũng chỉ đành sống nương nhờ kẻ thù. Huống chi đây chỉ là hai con sói, mạnh được yếu thua, luật rừng đã được khắc sâu vào trong cơ thể của chúng.  

             Cho nên mấy ngày nay, bọn chúng cũng có chút dấu hiệu quy thuận, nhưng đối với Cổ Dục mà nói, có nên tin bọn chúng hay không lại là chuyện khác ...  

             ...  

             "Thật thoải mái ..." Phùng Thư Nhân nằm ở trên ghế tựa của Cổ Dục liếc mắt nhìn ánh mặt trời vừa duỗi eo nói.  

             “Lười chảy nước rồi kìa! Mau đứng lên hoạt động đi, nhanh đi quét sân!” Phùng Thư Nhân chưa thoải mái được bao lâu thì Lâm Lôi đã cầm cây chổi đi tới đưa cho cô nhóc.  

             "A..." Nghe mẹ nhỏ nói như vậy, Phùng Thư Nhân không khỏi bĩu môi rồi cầm chổi đứng lên đi đến phía dưới cây xuân bắt đầu quét lá, mặc dù lá rụng không nhiều nhưng mỗi ngày cũng cần có người đến quét dọn.  

             Những ngày qua, tình cảm của Phùng Thư Nhân dành cho Cổ Dục ngày càng sâu đậm, cô dường như ngày càng trở nên 'ỷ lại' hơn. Tất nhiên, sự “ỷ lại” này phải được để trong dấu ngoặc kép. Trước đây sau khi phát trực tiếp xong, cô còn muốn chạy đi khắp nơi để tìm kiếm xem ngày mai mình sẽ phát trực tiếp cái gì hay là đi nghe ngóng tin tức các kiểu, dù sao đối với một cô gái nhỏ mà nói cái gì cũng rất hiếu kỳ.  

             Nhưng bây giờ, mỗi ngày sau khi phát trực tiếp xong thì cô ở lại trong nhà Cổ Dục bày ra vẻ mặt ngẩn ngơ suy nghĩ. Nhưng mà thật ra là cô nhóc đang một mực quan sát Cổ Dục để tìm cơ hội để tán tỉnh Cổ Dục.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 384: - Về Nhà


Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 400: Chuyển biến  

             Còn về phong cách phương Tây thì hiện tại nhà của Cổ Dục đang mang phong cách đồng quê phương Đông, lại đổi qua phong cách đồng quê phương Tây thì nó hơi kỳ? Cái này người ta gọi ăn no rửng mỡ á.  

             Còn những kiểu khác thì hắn cũng không có nhìn trúng loại nào cả.  

             Cuối cùng Lâm Lôi và Lý Vân Vân coi trọng phong cách Địa Trung Hải còn Cổ Dục khá thích phong cách mới của Trung Quốc.  

             “Quả thật ở đây cũng không thích hợp với phong cách Địa Trung Hải dù sao Địa Trung Hải thì ít nhất ở đây cũng phải có biển mới được. Tuy nhiên gần đây ngay cả một con sông nhỏ cũng không có huống chi là biển.” Nghe thấy mấy người Cổ Dục nói ra phong cách trang trí mà bọn họ thích thì lúc này Tống Mính mới lên tiếng. Tuy nhiên khi vừa nói là biết ý cô ấy đang đứng về phía của Cổ Dục.  

             Nghe thấy Tống Mính nói như vậy, bên này Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều khẽ nhìn nhau một cái. Hai người họ tuy chưa học qua trường lớp nào nhưng cũng không ngốc, vì vậy khi nghe xong lời nói của Tống Mính bọn họ đều có thể đại khái đoán được ý của cô nàng Tống Mính này.  

             Thế là bọn họ đều khẽ dùng tay uốn tóc mình sau đó nhìn về phía Cổ Dục.  

             “Chúng tôi cũng không hiểu nhiều về những thứ này, cô Tống là chuyên gia, cô ấy hẳn là rành những cái này hơn so với chúng tôi." Nhìn qua Cổ Dục, Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng cười nói.  

             Nghe được các cô ấy nói như vậy, Cổ Dục cũng không có cảm giác gì, nhưng mà ánh mắt của Tống Mính lại khẽ nheo lại một chút. Một chiêu lấy lùi làm tiến này dùng thật chính xác, quả thật đã xem thường các cô ấy rồi.  

             Có vẻ như Lâm Lôi và Lý Vân Vân tán thành lời nói của Tống Mính, nên đã nhượng bộ.  

             Nhưng châm ngôn nói rất hay, tranh đấu chính là không tranh đấu, không tranh đấu chính là tranh đấu.  

             Nam nhân cũng chỉ là cái móng heo lớn, đặc biệt là Cổ Dục, về phương diện tình cảm thì hắn là người không quyết đoán. Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cùng nói như vậy, tất nhiên sẽ khiến trong lòng của hắn như mang thêm quả cân, như vậy cho dù là ban đầu hắn có phản đối thì cũng sẽ có chút hoà hoãn.  

             Quả nhiên khi hai người Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói xong thì lúc này Cổ Dục cũng sờ cằm một cái rồi sau đó mở miệng nói.  

             “Nếu như tất cả đều thiết kế theo phong cách mới của Trung Quốc thì đúng là có chút đơn điệu. Nếu như có thể kết hợp với một chút hương vị của Địa Trung Hải thì chắc chắn cũng không tệ.”  

             “Đúng là hai cao thủ.” Nhìn động thái của Cổ Dục thì lúc này Tống Mính cũng nheo mắt lại khẽ liếc qua Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân, sau đó cười nhẹ.  

             “Khâu Ninh, phong cách Trung Quốc mới kết hợp với một chút phong cách Địa Trung Hải không có vấn đề gì lớn chứ.” Tống Mính vào lúc này đã cho thấy một khía cạnh khác của mình, đó là quyết đoán và dứt khoát, mà cái này chính là khuyết điểm của Cổ Dục.  

             Sau khi nghe Tống Mính giúp mình quyết định, Cổ Dục cũng không có bất kỳ bất mãn gì. Quả thật dạng kết hợp này chính xác là không tệ. Khi nhìn thấy Cổ Dục gật đầu thì lúc này Khâu Ninh cũng bắt đầu cười.  

             “Không có vấn đề gì, khoảng một tuần sau tôi sẽ đưa ra phương án thiết kế. Đến lúc đó anh Cổ hãy tìm người tới thi công là được rồi." Khâu Ninh để giúp cho Tống Mính tăng chút thể diện vì thế đã lập tức đồng ý.  

             “Quá tốt rồi, để tôi chuẩn bị bữa cơm trưa, anh Khâu đừng vội đi ở lại cùng dùng bữa cơm nhé. Không biết Tống Mính đã nói với anh về tài nghệ nấu nướng của tôi khá tốt chưa nhỉ?” Nhìn thấy Khâu Ninh thống khoái như vậy, Cổ Dục cũng cười một cái sau đó thì đi lên lầu hai để chuẩn bị làm một vài món ăn.  

             "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Nghe xong lời nói của Cổ Dục lúc này Khâu Ninh cũng lập tức nở nụ cười. Quả thật trước khi cậu ta tới đây đã nghe Tống Mính nói qua, đồ ăn của Cổ Dục làm ra đã được đầu bếp chuyên nghiệp của chính phủ công nhận, những món ăn đó phải gọi là thiên hạ vô song.  

             Mà vừa rồi lúc ở tại lầu hai anh ta cũng đã nhìn thấy những nguyên liệu cực phẩm của Cổ Dục trên đó. Nào là tôm hùm lớn, bào ngư lớn, cua lớn… Anh ta bây giờ thực sự rất mong chờ tới bữa cơm này.   



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 384: - Về Nhà


Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 400: Chuyển biến  

             Còn về phong cách phương Tây thì hiện tại nhà của Cổ Dục đang mang phong cách đồng quê phương Đông, lại đổi qua phong cách đồng quê phương Tây thì nó hơi kỳ? Cái này người ta gọi ăn no rửng mỡ á.  

             Còn những kiểu khác thì hắn cũng không có nhìn trúng loại nào cả.  

             Cuối cùng Lâm Lôi và Lý Vân Vân coi trọng phong cách Địa Trung Hải còn Cổ Dục khá thích phong cách mới của Trung Quốc.  

             “Quả thật ở đây cũng không thích hợp với phong cách Địa Trung Hải dù sao Địa Trung Hải thì ít nhất ở đây cũng phải có biển mới được. Tuy nhiên gần đây ngay cả một con sông nhỏ cũng không có huống chi là biển.” Nghe thấy mấy người Cổ Dục nói ra phong cách trang trí mà bọn họ thích thì lúc này Tống Mính mới lên tiếng. Tuy nhiên khi vừa nói là biết ý cô ấy đang đứng về phía của Cổ Dục.  

             Nghe thấy Tống Mính nói như vậy, bên này Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều khẽ nhìn nhau một cái. Hai người họ tuy chưa học qua trường lớp nào nhưng cũng không ngốc, vì vậy khi nghe xong lời nói của Tống Mính bọn họ đều có thể đại khái đoán được ý của cô nàng Tống Mính này.  

             Thế là bọn họ đều khẽ dùng tay uốn tóc mình sau đó nhìn về phía Cổ Dục.  

             “Chúng tôi cũng không hiểu nhiều về những thứ này, cô Tống là chuyên gia, cô ấy hẳn là rành những cái này hơn so với chúng tôi." Nhìn qua Cổ Dục, Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng cười nói.  

             Nghe được các cô ấy nói như vậy, Cổ Dục cũng không có cảm giác gì, nhưng mà ánh mắt của Tống Mính lại khẽ nheo lại một chút. Một chiêu lấy lùi làm tiến này dùng thật chính xác, quả thật đã xem thường các cô ấy rồi.  

             Có vẻ như Lâm Lôi và Lý Vân Vân tán thành lời nói của Tống Mính, nên đã nhượng bộ.  

             Nhưng châm ngôn nói rất hay, tranh đấu chính là không tranh đấu, không tranh đấu chính là tranh đấu.  

             Nam nhân cũng chỉ là cái móng heo lớn, đặc biệt là Cổ Dục, về phương diện tình cảm thì hắn là người không quyết đoán. Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cùng nói như vậy, tất nhiên sẽ khiến trong lòng của hắn như mang thêm quả cân, như vậy cho dù là ban đầu hắn có phản đối thì cũng sẽ có chút hoà hoãn.  

             Quả nhiên khi hai người Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói xong thì lúc này Cổ Dục cũng sờ cằm một cái rồi sau đó mở miệng nói.  

             “Nếu như tất cả đều thiết kế theo phong cách mới của Trung Quốc thì đúng là có chút đơn điệu. Nếu như có thể kết hợp với một chút hương vị của Địa Trung Hải thì chắc chắn cũng không tệ.”  

             “Đúng là hai cao thủ.” Nhìn động thái của Cổ Dục thì lúc này Tống Mính cũng nheo mắt lại khẽ liếc qua Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân, sau đó cười nhẹ.  

             “Khâu Ninh, phong cách Trung Quốc mới kết hợp với một chút phong cách Địa Trung Hải không có vấn đề gì lớn chứ.” Tống Mính vào lúc này đã cho thấy một khía cạnh khác của mình, đó là quyết đoán và dứt khoát, mà cái này chính là khuyết điểm của Cổ Dục.  

             Sau khi nghe Tống Mính giúp mình quyết định, Cổ Dục cũng không có bất kỳ bất mãn gì. Quả thật dạng kết hợp này chính xác là không tệ. Khi nhìn thấy Cổ Dục gật đầu thì lúc này Khâu Ninh cũng bắt đầu cười.  

             “Không có vấn đề gì, khoảng một tuần sau tôi sẽ đưa ra phương án thiết kế. Đến lúc đó anh Cổ hãy tìm người tới thi công là được rồi." Khâu Ninh để giúp cho Tống Mính tăng chút thể diện vì thế đã lập tức đồng ý.  

             “Quá tốt rồi, để tôi chuẩn bị bữa cơm trưa, anh Khâu đừng vội đi ở lại cùng dùng bữa cơm nhé. Không biết Tống Mính đã nói với anh về tài nghệ nấu nướng của tôi khá tốt chưa nhỉ?” Nhìn thấy Khâu Ninh thống khoái như vậy, Cổ Dục cũng cười một cái sau đó thì đi lên lầu hai để chuẩn bị làm một vài món ăn.  

             "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Nghe xong lời nói của Cổ Dục lúc này Khâu Ninh cũng lập tức nở nụ cười. Quả thật trước khi cậu ta tới đây đã nghe Tống Mính nói qua, đồ ăn của Cổ Dục làm ra đã được đầu bếp chuyên nghiệp của chính phủ công nhận, những món ăn đó phải gọi là thiên hạ vô song.  

             Mà vừa rồi lúc ở tại lầu hai anh ta cũng đã nhìn thấy những nguyên liệu cực phẩm của Cổ Dục trên đó. Nào là tôm hùm lớn, bào ngư lớn, cua lớn… Anh ta bây giờ thực sự rất mong chờ tới bữa cơm này.   



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 376: - Nhìn Trong Đêm


Chương 392: Câu cá tranh tài  

             Nhưng mà đối với bốn con thú con thì còn quá nhỏ, cho nên Cổ Dục phải giúp bọn chúng điều chỉnh lại thực đơn một chút. Nhất là Khờ Nhất và Khờ Nhị, hai con gấu con này về bản chất là loài ăn tạp, do đó Cổ Dục đành bớt chút thời gian để chuẩn bị thức ăn cho bọn chúng.  

             Trong khi bốn con thú con đang ra sức ăn phần thức ăn của mình, thì lúc này Cổ Dục cũng lê cái thân mệt mỏi ra hậu viện. Mặc dù bây giờ trời rất nóng, nhưng dù sao thì con người cũng cần phơi nắng một chút.  

             Mà nhìn gương mặt của Cổ Dục dưới ánh mặt trời, gương mặt của Lý Vân Vân, Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân không khỏi có chút đỏ lên. Trong mắt người tình hóa Tây Thi, huống chi các cô còn say mê hắn sâu đậm như vậy.  

             “Chú Dục, chú Dục!” Lúc Cổ Dục đang đứng ở sân sau hít thở bầu không khí trong lành thì giọng nói của Cổ Dũng và Cổ Vận cũng vọng ra từ sân trước.  

             “Là hai cháu à, tìm Tú Tú và Phi Phi chơi sao? Bọn họ ở trên lầu đó!” Nghe được lời nói của Cổ Dũng và Cổ Vận, Cổ Dục liếc nhìn bọn nhóc cười nói.  

             “Bọn cháu không đến đây để tìm Tú Tú và Phi Phi. À! cũng là đến để tìm bọn họ, nhưng quan trọng nhất là tìm được chú.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Cổ Dũng và Cổ Vận không có vội lên lầu, mà chạy tới bên cạnh Cổ Dục rồi lo lắng nói.  

             “Có chuyện gì vậy?” Không tìm Tú Tú và Phi Phi mà lại tìm mình? Cổ Dục không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.  

             Nếu chỉ đơn giản là tìm hắn thì chắc chắn có chuyện gì đó, rất có thể là có chuyện không hay xảy ra trong gia đình. Nhưng bây giờ vừa tìm hắn lại tìm cả Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi, vậy thì nhất định là muốn ra ngoài chơi. Mặc dù Cổ Dục thường xuyên cùng đám trẻ con này đi ra ngoài chơi, nhưng dường như đám trẻ con này sẽ không chủ động tìm mình như thế này, đây là tình huống gì vậy?  

             “Đúng vậy, tất cả đều là do lũ tiểu nhân ở thôn Vĩnh Bình kia!”  

             “Đúng, chính là tên Đinh Hoàn Tử kia, tên tiểu nhân hèn hạ!”  

             Sau khi nghe Cổ Dục nói, Cổ Dũng và Cổ Vận tỏ thái độ tức giận lập tức mở miệng nói.  

             Đinh Hoàn Tử là thằng nhóc mập mạp ở thôn Vĩnh Bình, người mà lần trước bị đám nhóc nhà Cổ Dục đuổi đi ở chỗ rừng cây óc chó vào ngày hôm trước. Khi trở về, Cổ Dục cũng hỏi thăm một chút về thông tin của nó.  

             Tên đầy đủ của nhóc mập đó là Đinh Tứ Hỉ, vì khi thằng nhóc sinh ra thì trong nhà xảy ra bốn việc vui. Một là nhóc này được sinh ra, hai là chú hai của nhóc đỗ đại học, ba là cha nhóc đã trúng số lúc chăm sóc cho mẹ nó. Tuy không nhiều nhưng cũng có hơn mấy trăm ngàn, sau khi trả tiền viện phí thì vẫn còn dư, thứ tư là con lợn do ông nội của nó nuôi đã bán được giá rất cao. Tứ hỉ lâm môn, vì vậy mới có cái tên là Đinh Tứ Hỉ.   

             Vốn dĩ cái tên chẳng có gì, ở quê cũng không mấy ai biết món Tứ Hỉ Hoàn Tử, dù gì đây cũng không phải là món ăn ở Đông Bắc. Nhưng mà tên nhóc này là cháu trưởng, từ nhỏ đã tham ăn tham uống, được chăm sóc cẩn thận, cho nên nhóc con này dáng vẻ rất mập mạp.  

             Sau đó đến tuổi đi học, có một lần ở trường học nhà ăn làm món Tứ Hỉ Hoàn Tử. Từ đó về sau, ở trong trường nhóc con bị bạn bè gọi thành Đinh Hoàn Tử, quả thật quá thích hợp…  

             Hôm nay là ngày bọn trẻ thôn Cổ Gia và thôn Vĩnh Bình đánh nhau, nhưng mà đánh tới đánh lui vẫn không ai phục ai, khi về nhà còn bị người lớn giáo huấn.  

             Ở Đông Bắc khi trẻ con đánh nhau sẽ không có người lớn nào được can thiệp, ngoại trừ một số rất ít phụ huynh không biết xấu hổ mà xen vào.   

             Cổ Dục khi còn nhỏ cũng đã như thế này. Đi chơi hay đi đánh nhau không quan trọng, nếu thắng về nhà sẽ được thưởng, cha hắn sẽ làm cho hắn món thịt ướp nước mắm rồi chiên. Nếu phụ huynh đưa đứa trẻ bị đánh tới tận cửa để tìm, thì phụ huynh trong nhà chắc chắn sẽ giả vờ nói vài câu dễ nghe, tiếp đó thì tiễn họ ra về. Quay đầu sẽ nói với con họ là về sau không cho phép chơi cùng đứa đó nữa.  

             Những đứa trẻ chơi xấu như vậy, thì tuổi thơ sẽ không còn bạn để chơi, hoặc có thể nói là rất ít bạn bè.  

             Những đứa trẻ ở thôn Cổ Gia và thôn Vĩnh Bình cũng chính là như vậy, rất khó để phân biệt người chiến thắng sau một cuộc chiến dài. Nhưng hôm nay những đứa trẻ này đã nghĩ ra một cách khác để phân định người chiến thắng, đó chính là đi câu cá!  

             Ban đầu đây chỉ là cuộc chiến giữa những đứa trẻ, nhưng hôm nay khi Cổ Dũng và Cổ Vận đi ra bờ sông để câu cá, bọn chúng phát hiện ra bọn nhóc ở thôn bên kia lại mang theo ngoại viện. Đinh Tứ Hỉ thậm chí còn gọi chú của nó đến, điều này thật sự không công bằng, cho nên bọn nhóc bèn chạy về tìm Cổ Dục để làm cứu viện.  

             Vốn dĩ Cổ Dục rất lười đối phó với lũ nhóc này.  

             Nhưng Cổ Dục lại không chịu được cảnh bọn nhóc này làm ầm ĩ bên cạnh mình, hơn nữa hắn cũng không có chuyện gì gấp gáp, thế là hắn bèn quyết định đi xem thử một chút.  

             “Được rồi! Được rồi! Đi thôi, chú giúp các cháu báo thù.” Bất lực liếc nhìn hai tên nhóc con trước mặt, Cổ Dục đi lên lầu cầm túi đồ, mang theo ít trang bị rồi đi theo Cổ Dũng, Cổ Vận, còn có Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng nhau tới bờ sông.  

             Nhưng khi vừa đến bờ sông, hắn đã nhìn thấy một người quen.  

             “Đinh Quang?” Nhìn thấy Đinh Quang đang hí hoáy với đống dụng cụ câu cá, Cổ Dục không khỏi hô lên một tiếng.  
 
Chương 385: - Mua Lễ Vật


Chương 401: Tạ lễ  

             Không thể không nói, Cổ Dục câu lên cái nâng cao vị giác này, thế nhưng hắn lại không biết công dụng và hiệu quả của nó lại có thêm đặc tính này. Đương nhiên, nếu như hắn mà biết thì cũng sẽ không định nấu ăn tiếp.  

             Hắn nấu đồ ăn, cũng không khác gì bỏ thuốc mê cho người ta…  

             Một bữa cơm trưa này khiến mấy người Cổ Dục ai nấy cũng đều tương đối vui vẻ. Đương nhiên khi Khâu Ninh đi về thì Cổ Dục cũng đã cho anh ta không ít đồ vật mang về. Bởi vì theo Tống Mính nói, Khâu Ninh chịu vẽ ra bản thiết kế thế này là cực hiếm. Nếu người khác muốn hắn vẽ một bản thiết kế thì trước hết hắn phải xem diện tích của đối phương có đủ lớn ko.  

             Sao đó định giá một mét vuông là một ngàn tệ, theo tính toán thì một cái biệt thự bốn, năm trăm mét vuông anh ta có thể thu về tiền thiết kế đến 400 - 500 ngàn tệ. Vậy mà cung còn không đủ cầu.  

             Ban đầu Cổ Dục muốn đưa tiền, do nơi này của hắn diện tích quá lớn. Mà bởi vì hắn quen biết Tống Mính nên chỉ cần giảm giá cho hắn là đã tốt lắm rồi. Vậy mà sau khi Khâu Ninh ăn đồ ăn hắn nấu thì nhất quyết không lấy tiền của Cổ Dục. Đối với anh ta việc được làm quen với Cổ Dục tốt hơn nhiều so với việc kiếm lời số tiền thiết kế này.  

             Nghe thấy anh ta không lấy tiền, Cổ Dục cảm thấy rất ngại, dù sao nợ vật có giá trị thì còn có thể trả được chứ nợ ân tình thì rất khó trả. Vì vậy lúc Khâu Ninh đi về hắn đã đưa tặng cho anh ta khá nhiều đồ vật.   

             Rất nhanh Tống Mính đã đưa Khâu Ninh ra sân bay Tề Tề Cáp Nhĩ. Khâu Ninh xách theo những bảo bối này, yên lặng ngồi trên máy bay bay trở về Thượng Hải. Nói chung hôm nay anh ta thu hoạch tương đối khá.  

             Sau khi đưa Khâu Ninh ra sân bay thì Tống Mính cũng trở về nhà. Tuy nhiên bây giờ trời cũng đã tối rồi nên cô ấy tùy tiện ăn một chút salad xem như xong bữa cơm chiều. Tống Mính đi tắm một cái sau đó nằm trên giường của mình bắt đầu chơi điện thoại.  

             Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một chút, cô lập tức tắt ứng dụng video ngắn đã mở lúc nãy. Sau đó mở ra wechat, nhìn phía trên avatar của Cổ Dục một lúc rồi nhẹ nhàng ấn vào, sau đó gửi một câu tin nhắn thoại: “Anh đang làm gì vậy?”  

             Nhắn xong câu sau thì Tống Mính lập tức bĩu môi, cô thực ra không hài lòng về câu nói mà mình vừa gửi đi. Câu này thật không tốt chút nào, kỳ thực câu này giống như là lộ ra nồng nặc mùi điểu ti, hạ thấp bản thân.  

             “Tôi vừa tắm xong, đang xem TV đây. Khâu Ninh đã về rồi à!” Lúc cô còn đang do dự có nên rút tin nhắn thoại về hay không thì Cổ Dục ở bên kia đã truyền tới một giọng nói.  

             Trên thực tế gửi tin nhắn thoại so với tin nhắn chữ thì không nghiêm túc bằng. Nếu như không phải là người rất thân thì gửi tin nhắn chữ vẫn tốt hơn là tin nhắn thoại.  

             Giống như Cổ Dục và Tống Mính vậy. Trước đây bọn họ vẫn luôn nhắn tin bằng chữ, nhưng mà không biết do cái gì hôm nay Tống Mính lại rất muốn nghe âm thanh của Cổ Dục. Cho nên cô mới gửi tin nhắn bằng thu âm, đây có lẽ là do tình cảm trong lòng có sự chuyển biến.  

             "Ừm, đã đưa anh ta ra sân bay từ lâu, lúc tôi trở về nhà thì anh ta đã nhắn tin cho tôi nói rằng đã tới Thượng Hải rồi.” Nghe Cổ Dục hỏi Tống Mính cười vui vẻ nói.  

             “Vậy là tốt rồi, lần này thật đúng là cám ơn cô.”  

             “Không cần phải khách sáo với tôi. Thật là, chẳng qua nếu như anh muốn cảm ơn tôi thì chỉ cần cử động miệng là được rồi." Nhẹ nhàng nghịch tóc của mình, Tống Mính nghe Cổ Dục nói, thì nói lại một câu nghịch ngợm. Mặt khác Cổ Dục nghe được Tống Mính nói như vậy thì cảm thấy sửng sốt một chút.  

             "Ặc, vậy để tôi mời cô ăn cơm nha?” Lời nói của Tống Mính như vậy, chắc chắn không phải là muốn đòi tiền. Vị phú bà này so với Cổ Dục lại càng có tiền hơn. Hơn nữa cô ấy và Cổ Dục bây giờ đang là bạn làm ăn của nhau. Lá trà của Cổ Dục đều giao cho cô ấy buôn bán, giá cả thì lại được ưu đãi. Nếu không phải vì tiền thì biện pháp mà Cổ Dục trả nhân tình chỉ có thể là mời khách thôi.  

             “Tốt, vậy thì ngày mai nha, tuy nhiên không phải ở nhà anh ăn, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục lúc này ánh mắt của Tống Mính nheo lại một chút sau đó vui vẻ nói.  

             Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Cổ Dục cũng không có suy nghĩ gì. Muốn ra ngoài ăn thì ra ngoài ăn thôi. Dù sao hắn cũng không có chuyện gì làm vì vậy hắn lập tức đồng ý.  

             “Tốt, vậy ngày mai nhé.”  

             “Được, vậy ngày mai tôi sẽ chờ anh."  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 385: - Mua Lễ Vật


Chương 401: Tạ lễ  

             Không thể không nói, Cổ Dục câu lên cái nâng cao vị giác này, thế nhưng hắn lại không biết công dụng và hiệu quả của nó lại có thêm đặc tính này. Đương nhiên, nếu như hắn mà biết thì cũng sẽ không định nấu ăn tiếp.  

             Hắn nấu đồ ăn, cũng không khác gì bỏ thuốc mê cho người ta…  

             Một bữa cơm trưa này khiến mấy người Cổ Dục ai nấy cũng đều tương đối vui vẻ. Đương nhiên khi Khâu Ninh đi về thì Cổ Dục cũng đã cho anh ta không ít đồ vật mang về. Bởi vì theo Tống Mính nói, Khâu Ninh chịu vẽ ra bản thiết kế thế này là cực hiếm. Nếu người khác muốn hắn vẽ một bản thiết kế thì trước hết hắn phải xem diện tích của đối phương có đủ lớn ko.  

             Sao đó định giá một mét vuông là một ngàn tệ, theo tính toán thì một cái biệt thự bốn, năm trăm mét vuông anh ta có thể thu về tiền thiết kế đến 400 - 500 ngàn tệ. Vậy mà cung còn không đủ cầu.  

             Ban đầu Cổ Dục muốn đưa tiền, do nơi này của hắn diện tích quá lớn. Mà bởi vì hắn quen biết Tống Mính nên chỉ cần giảm giá cho hắn là đã tốt lắm rồi. Vậy mà sau khi Khâu Ninh ăn đồ ăn hắn nấu thì nhất quyết không lấy tiền của Cổ Dục. Đối với anh ta việc được làm quen với Cổ Dục tốt hơn nhiều so với việc kiếm lời số tiền thiết kế này.  

             Nghe thấy anh ta không lấy tiền, Cổ Dục cảm thấy rất ngại, dù sao nợ vật có giá trị thì còn có thể trả được chứ nợ ân tình thì rất khó trả. Vì vậy lúc Khâu Ninh đi về hắn đã đưa tặng cho anh ta khá nhiều đồ vật.   

             Rất nhanh Tống Mính đã đưa Khâu Ninh ra sân bay Tề Tề Cáp Nhĩ. Khâu Ninh xách theo những bảo bối này, yên lặng ngồi trên máy bay bay trở về Thượng Hải. Nói chung hôm nay anh ta thu hoạch tương đối khá.  

             Sau khi đưa Khâu Ninh ra sân bay thì Tống Mính cũng trở về nhà. Tuy nhiên bây giờ trời cũng đã tối rồi nên cô ấy tùy tiện ăn một chút salad xem như xong bữa cơm chiều. Tống Mính đi tắm một cái sau đó nằm trên giường của mình bắt đầu chơi điện thoại.  

             Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một chút, cô lập tức tắt ứng dụng video ngắn đã mở lúc nãy. Sau đó mở ra wechat, nhìn phía trên avatar của Cổ Dục một lúc rồi nhẹ nhàng ấn vào, sau đó gửi một câu tin nhắn thoại: “Anh đang làm gì vậy?”  

             Nhắn xong câu sau thì Tống Mính lập tức bĩu môi, cô thực ra không hài lòng về câu nói mà mình vừa gửi đi. Câu này thật không tốt chút nào, kỳ thực câu này giống như là lộ ra nồng nặc mùi điểu ti, hạ thấp bản thân.  

             “Tôi vừa tắm xong, đang xem TV đây. Khâu Ninh đã về rồi à!” Lúc cô còn đang do dự có nên rút tin nhắn thoại về hay không thì Cổ Dục ở bên kia đã truyền tới một giọng nói.  

             Trên thực tế gửi tin nhắn thoại so với tin nhắn chữ thì không nghiêm túc bằng. Nếu như không phải là người rất thân thì gửi tin nhắn chữ vẫn tốt hơn là tin nhắn thoại.  

             Giống như Cổ Dục và Tống Mính vậy. Trước đây bọn họ vẫn luôn nhắn tin bằng chữ, nhưng mà không biết do cái gì hôm nay Tống Mính lại rất muốn nghe âm thanh của Cổ Dục. Cho nên cô mới gửi tin nhắn bằng thu âm, đây có lẽ là do tình cảm trong lòng có sự chuyển biến.  

             "Ừm, đã đưa anh ta ra sân bay từ lâu, lúc tôi trở về nhà thì anh ta đã nhắn tin cho tôi nói rằng đã tới Thượng Hải rồi.” Nghe Cổ Dục hỏi Tống Mính cười vui vẻ nói.  

             “Vậy là tốt rồi, lần này thật đúng là cám ơn cô.”  

             “Không cần phải khách sáo với tôi. Thật là, chẳng qua nếu như anh muốn cảm ơn tôi thì chỉ cần cử động miệng là được rồi." Nhẹ nhàng nghịch tóc của mình, Tống Mính nghe Cổ Dục nói, thì nói lại một câu nghịch ngợm. Mặt khác Cổ Dục nghe được Tống Mính nói như vậy thì cảm thấy sửng sốt một chút.  

             "Ặc, vậy để tôi mời cô ăn cơm nha?” Lời nói của Tống Mính như vậy, chắc chắn không phải là muốn đòi tiền. Vị phú bà này so với Cổ Dục lại càng có tiền hơn. Hơn nữa cô ấy và Cổ Dục bây giờ đang là bạn làm ăn của nhau. Lá trà của Cổ Dục đều giao cho cô ấy buôn bán, giá cả thì lại được ưu đãi. Nếu không phải vì tiền thì biện pháp mà Cổ Dục trả nhân tình chỉ có thể là mời khách thôi.  

             “Tốt, vậy thì ngày mai nha, tuy nhiên không phải ở nhà anh ăn, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục lúc này ánh mắt của Tống Mính nheo lại một chút sau đó vui vẻ nói.  

             Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Cổ Dục cũng không có suy nghĩ gì. Muốn ra ngoài ăn thì ra ngoài ăn thôi. Dù sao hắn cũng không có chuyện gì làm vì vậy hắn lập tức đồng ý.  

             “Tốt, vậy ngày mai nhé.”  

             “Được, vậy ngày mai tôi sẽ chờ anh."  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 377: - Chuẩn Bị Ăn Tết Trung Thu


Chương 393: Mè đầu to  

             "Đúng vậy, nó tên là Đinh Tứ Hỉ. Hôm nay không phải nó đánh cược câu cá với mấy tên nhóc thôn cậu sao, nhưng nó không biết câu cá nên mới kéo tôi đi qua. Có điều cậu cũng biết, cha mẹ tôi có quan hệ với nhà của tên nhóc này, không đến không được!”. Nhìn Cổ Dục, Đinh Quang lắc đầu thở dài sau đó mang theo vẻ bất lực nói.  

             Chuyện này thực ra cũng bình thường, ở quê từ xưa đến nay luôn có tình trạng trọng nam khinh nữ. Đặc biệt ở vùng Đông Bắc có câu ‘lão nhi tử đại tôn tử, lão đầu lão thái thái mệnh căn tử.’ (ý là ông bà trong nhà luôn quý con trai trưởng và cháu trai trưởng hơn)  

             Đinh Tứ Hỉ này chính là cháu trai trưởng của nhà họ Đinh, thường hay ở trong nhà quậy phá, chỉ muốn đi câu cá mà phải lôi cả chú Hai của nó đến hộ tống.  

             "Anh mà không đi theo, có nước bị chửi sấp mặt ha ha. À, đúng rồi! Trại chăn nuôi của anh gần đây thế nào, bây giờ vẫn còn bận rộn không?” Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Đinh Quang, Cổ Dục không khỏi cảm thán nhưng cũng không nhịn được mà vui vẻ trò chuyện, tiếp đó lại nói việc nhà cùng với Đinh Quang.  

             “Gần đây trang trại đã được tăng cường lên rồi, nên không còn bận rộn như trước nữa.” Nghe được câu hỏi của Cổ Dục, Đinh Quang cũng mỉm cười trả lời hắn.  

             Đinh Quang chủ yếu nuôi ếch rừng, kế đó là Phi Long.  

             Phi Long nghe thì có vẻ cao xa, nhưng thật ra nó là chính là chim đa đa. Nuôi thứ này không khác gì nuôi chim trĩ, chỉ khác là không thể nuôi nhốt. Cho nên chỉ còn cách là rào lại cả ngọn đồi để nó không bay ra ngoài là được, đồng thời cũng cần phải đề phòng một chút mấy con thú săn mồi như chồn, rắn… là được.  

             Về cơ bản chỉ cần cho nó ăn hai hoặc ba lần trong một ngày, chủ yếu là chúng phụ thuộc vào số lượng côn trùng ở khu vực xung quanh. Nếu có quá nhiều côn trùng, ví dụ như mùa hè như bây giờ cho chúng ăn hai lần một ngày là đủ. Vào mùa xuân và mùa đông không có côn trùng thì cho chúng ăn ngày ba lần, đồ ăn cũng không phức tạp, có thể là thức ăn thừa, cơm thừa, lá rau, vỏ dưa, vân vân... những thứ này đều được, Cổ Dục cũng nuôi bọn này cho nên hắn cũng biết rõ.  

             Còn về ếch rừng, Cổ Dục cũng nuôi nhưng hắn nuôi nó bằng nước giếng, cho nên không có gì để trao đổi kinh nghiệm. Nước giếng của hắn không có thứ gì mà nuôi không được.  

             Nhưng mà Đinh Quang muốn nuôi thì phức tạp hơn nhiều.  

             Nhưng mà dù sao thứ này cũng sống trong rừng, đối với chúng điều quan trọng nhất chính là nhiệt độ và độ ẩm, hiện tại vẫn đang là mùa hè, Đinh Quang không cần canh chừng nhiệt độ, chỉ cần giữ độ ẩm là được, cho nên bây giờ Đinh Quang mới có thời gian mà đi câu cá thế này.  

             Trong khi trò chuyện, Cổ Dục và Đinh Quang cũng lắp ráp xong cần câu của họ, hai người hất cần câu lên quăng lưỡi câu xuống nước.  

             Cổ Dục dùng tổng cộng hai chiếc cần câu, một chiếc dài và một chiếc ngắn. Chiếc dài thì dành để câu cá lớn ở giữa sông, chiếc cần ngắn hơn thì để câu cá nhỏ gần bờ.  

             Tuy nhiên, khi cần câu vừa mới buông xuống, hai đám nhóc rắm thối vốn dĩ còn chơi đùa xung quanh. Lúc này lập tức bu lại rồi bắt đầu kêu gào.  

             “Cố lên, cố lên, cố lên!”  

             “Đi, đi, đi ra chỗ khác chơi, không ai câu cá mà đứng ở trên kêu gào như vậy cả, làm như vậy sẽ làm cá sợ chạy hết mất.” Nghe thấy tiếng cổ vũ ồn ào chói tai của bón nhóc, Cổ Dục không thể không phất tay đuổi bọn chúng đi, bọn nhóc này chỉ giỏi làm loạn mà thôi.  

             Có thể lúc này ai đó sẽ nói rằng hò hét cổ vũ cũng không sao, bởi vì cá không nghe được âm thanh. Nếu ai đó nói điều này thì người này là một gã ngoài nghề thực thụ, một gã không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu biết.  

             Cá mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng cơ thể chúng có thể cảm nhận được sóng rung trong nước. Sau khi âm thanh truyền vào mặt nước thì rung động sẽ lan truyền, điều này đương nhiên ảnh hưởng đến việc câu cá. Loại kiến thức này chỉ cần học đến tiểu học là không thể không biết.  

             Sau khi đuổi mấy đứa nhóc này đi chơi, Cổ Dục và Đinh Quang cũng bắt đầu câu lên cá, nhưng bọn chúng đều là cá nhỏ. Một số con cá tuyết, cá lòng tong, cá bống tượng, vài con cá diếc nhỏ, cá chép nhỏ, cá trê… Đám cá này sau khi được câu lên đều bị Cổ Dục và Đinh Quang ném trở lại sông. Mấy con cá nhỏ này đều là tài nguyên trên sông, câu cá cũng không phải là đánh cá, không cần thiết phải bắt hết mấy con cá nhỏ này. Trong lúc câu cá, hai người vừa câu vừa trò chuyện.  

             Mấy đứa nhóc ở bên kia cũng đã chơi lại với nhau rồi. Trẻ con chính là vậy đấy, giây trước còn có thể đánh nhau long trời lở đất, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy giây sau thì chúng có thể lại chơi với nhau như những người bạn tốt. Và rồi có thể mọi chuyện sẽ lại bắt đầu trong vài phút nữa.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 386: - Có Bất Ngờ


Chương 402: Hẹn hò  

             Nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của Cổ Dục, ba cô gái lúc này nhìn nhau sau đó đều mỉm cười rồi rời đi làm công việc của mình. Tuy nhiên trong mắt của các cô ấy rõ ràng đều có một chút mất mát, ngoài cảm giác mất mác thì còn có một hương vị không thể nói rõ được…  

             Có thể các cô cảm giác gần đây tiến triển quá chậm rồi, đây là thời điểm phải đẩy nhanh tốc độ Bằng không sẽ có một ngày tự nhiên rơi xuống một bà chủ vậy thì các cô sẽ là người buồn bực nhất.  

             Lúc này Cổ Dục đang lái xe ở trên đường không hề biết mấy cô gái đang nghĩ đến mình.  

             “Hẹn hò?” Ngồi trên chiếc Cullinan của mình, Cổ Dục lái xe rời khỏi nhà, một bên nhỏ giọng nói một bên suy nghĩ về những gì Phùng Thư Nhân đã nói vừa rồi.  

             Bây giờ hắn như thế này có phải là đi hẹn hò hay không nhỉ?  

             Trên thực tế, cái từ này vẫn còn cách Cổ Dục quá xa xôi.  

             Đánh giá tính cách của Cổ Dục, không khó để nhận ra rằng Cổ Dục là một tên thẳng nam tổng hợp của nhiều tên thẳng nam lại. Mặc dù chưa bao giờ nghiêm túc yêu đương, thế nhưng hắn đã từng hẹn hò với người con gái khác.   

             Lúc hắn còn học đại học, bạn cùng phòng của hắn đã giúp hắn giới thiệu một cô gái là bạn cùng ký túc xá của bạn gái cậu ta, sau đó bọn họ cũng đi chơi với nhau... Đây xem như là một buổi hẹn hò.  

             Chỉ là cuối cùng vẫn không có kết quả.  

             Ở quãng thời gian hắn không có tiền, không có tương lai, gia cảnh bình thường, học hành kém cỏi, chơi thể thao cũng không phải là quá tốt. Những chàng trai cùng cảnh ngộ khác thì lại dùng cái miệng khéo léo để thu hút các cô gái, còn cái miệng của hắn thì đần ra, giống như cái thắt lưng quần chỉ chưng cho có.  

             Chỉ có cô gái nào mù mới đi tìm hắn làm bạn trai?  

             Con gái và con trai phải kết giao bạn bè chắc chắn phải vì điều gì đó bị thu hút, hoặc vì họ có cùng sở thích hoặc là có chung chủ đề để nói chuyện. Hoặc đơn giản là vì người con trai có điều gì đó đặc biệt khiến người con gái ngưỡng mộ, cho nên mới sùng bái vì vậy mà được hoan nghênh, bằng không cũng là bởi vì người đó có tiền và quyền lực, những cô gái thích vật chất sẽ ở bên hắn ta.  

             Nhưng vấn đề là Cổ Dục không có cái gì cả, tính khí lại còn rất cứng rắn, không biết nói những lời dễ nghe, tuy rằng tính tình tương đối tốt và chính trực. Thế nhưng với tính cách như vậy, con gái cùng lắm xem hắn như là một người bạn, đến làm lốp dự phòng cũng khó có khả năng. Tiền đề của một chiếc lốp dự phòng là trở thành một loại người la liếm lấy lòng người khác.  

             Nhưng mà tính cách của Cổ Dục sao có thể hạ mình trở thành một người la liếm như vậy được?  

             Vì vậy, Cổ Dục cho đến nay đã 25 tuổi tuy đã hẹn hò vài lần trong đời, nhưng những mối quan hệ này chưa từng được xác nhận dù chỉ một lần, nói ra đúng là có chút xấu hổ.  

             "Này, đang nghĩ cái gì vậy hả? Không chừng chỉ là đi ăn một bữa mà thôi, đừng có tự mình đa tình" Có lẽ là do tính cách của hắn. Ban đầu, Cổ Dục còn hơi lo lắng khi nghĩ đến chuyện hẹn hò, nhưng ngay sau đó, hắn buộc mình phải nói với bản thân rằng đây có thể chỉ là ảo giác.  

             Sau đó hắn lại tiếp tục lái xe đến nhà của cụ Tống.  

             Khi đến nơi, cụ Tống và Tống Minh đang ngồi nói chuyện ở trong sân, thấy Cổ Dục đến thì cụ Tống lập tức đuổi Tống Minh ra khỏi nhà.  

             Tống Minh hôm nay rõ ràng là ăn mặc chỉnh tề, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng tôn lên đường cong của cô một cách hoàn hảo, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy bụng, khoác bên ngoài là một cái áo khoác thun màu xanh lá cây bó sát người. Thân dưới là một cái váy xếp ly, váy ngắn khoe đôi chân siêu dài thon thả và thẳng tắp, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng, trong vừa vặn lại trẻ trung, đúng là xinh đẹp hết chỗ chê.  

             Tống Mính có trang điểm, Cổ Dục cũng không hiểu nhiều về cái này, nhưng vẫn nhìn ra dáng vẻ vốn có của cô. Trời sinh cô ấy đã có nét đẹp sẵn có, cho nên cũng không có trang điểm quá đậm, cô ấy trang điểm chính là loại nhẹ nhàng hoặc quả trang (trang điểm ngọt ngào như trái cây, mọng nước khiến người ta nhìn thấy là muốn cắn một miếng).  

             Tống Minh là như vậy, bởi vì cô ấy rất tự tin vào bản thân.  

             “Nhóc con, chú ý an toàn!” Nhìn Tống Minh đã lên xe, ông cụ Tống nở nụ cười nham hiểm nói.  

             “Cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ đưa cô ấy trở về an toàn.” Nghe được lời nói của ông Tống, Cổ Dục lập tức trả lời.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 378: - Xe Gắn Máy


Chương 394: Chưng cá  

             Mè Đầu to, tên khoa học gọi làm cá mè hoa, ở phía nam còn gọi cá chép hoa. (về sau gọi cá mè hoa cho dễ)  

             Loại cá này về cơ bản thì Đông Bắc quả thật không có, Hoàng Hà phía bắc cũng rất khó nhìn thấy nó. Nhưng bởi vì loại cá này vảy không nhiều và cá trưởng thành có cơ thể khá lớn, là một loại cá mang lại kinh tế cao. Cho nên ở Đông Bắc cũng rất sớm được đưa vào nuôi dưỡng, thế nên bây giờ ở Đông Bắc vùng nước nào cũng có loại cá này.  

             Nhưng mà loại cá này tại Đông Bắc kỳ thực cũng không thường gặp loại cá này trên bàn ăn, bởi vì người Đông Bắc ăn cá sông thì chọn lựa đầu tiên vẫn là loại cá chép có ba đường vảy, còn có các loại cá trích.  

             Cá mè hoa tại Miền nam được nhiều người ưa chuộng hơn, đặc biệt là người dân tỉnh Hồ Nam, ở đó hương vị đúng là rất ngon.  

             Nhìn con cá này, theo tiềm thức trong đầu Cổ Dục nghĩ đến làm món đầu cá chua cay, phần thân thì có thể làm được làm thành món cá chưng tương cũng không tệ.  

             Nhấc cá lên nhìn một chút, hắn thấy con cá này kỳ thực không hề nhỏ, nó nặng khoảng hơn 6kg. Nhìn là muốn ăn ngay, nhưng mà Cổ Dục lại không muốn ăn loại cá này.  

             Bởi vì con cá này mặc dù là cá ngoài tự nhiên, nhưng mà nếu muốn ăn thì phải thả nó trong nước giếng một chút.  

             Loại cá bắt ngoài tự nhiên thế này hắn cũng chẳng muốn ăn, cho nên sau khi xem qua một chút thì hắn đem con cá này đưa cho người đang mang vẻ mặt đầy hâm mộ là Đinh Quang.  

             “Cho anh, cầm về ăn đi !”  

             “Hả? Đây là cá cậu bắt được, sao lại cho tôi mang về ăn, không thích hợp đâu.” Nghe Cổ Dục muốn đem cá đưa cho mình, Đinh Quang lập tức khoát tay từ chối.  

             Ҥắn cùng Cổ Dục nhiều lắm là xem như có quen biết, cũng không tính là bạn bè. Hơn nữa, một con cá mè hoa thiên nhiên nặng hơn 6kg thế này. Nếu như muốn bán, thì giá cũng không hề thấp chút nào.  

             Thế nhưng, Cổ Dục là người quan tâm đến chút tiền nhỏ này hay sao?  

             À! Đúng, Cổ Dục đúng là quan tâm đến tiền, nhưng mà chút tiền lẻ này hắn không quan tâm.  

             “Có gì mà thích hợp hay không thích hợp, tôi làm gì anh cũng không phải không biết. Nếu là muốn ăn thì chỗ của tôi cũng có, cho anh đó cứ cầm lấy đi.” Nhìn dáng vẻ của Đinh Quang, Cổ Dục nở nụ cười, sau đó đem con cá nhét vào tay Đinh Quang. Khi nghe Cổ Dục nói như vậy, Đinh Quang cũng cười cười, tiếp đó hơi ngại ngùng đem cá cất xuống rổ.  

             Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, chờ sau khi một nhóm chim Đa Đa và Ếch rừng trưởng thành. Hắn nhất định sẽ đem qua đưa cho Cổ Dục, giao tình có lúc chính là như thế.  

             “Đi, về nhà thôi!” Thấy Đinh Quang đã nhận cá, Cổ Dục cũng cười, khẽ liếc bầu trời một cái. Ở chân trời đã xuất hiện ráng đỏ, đã đến lúc cần phải trở về.  

             Vung tay lên một cái, Cổ Dục dẫn đám nhóc nhỏ của thôn Cổ gia đi trở về thôn.  

             Đương nhiên, mặc dù bọn chúng còn chưa có chơi chán, nhưng cũng đành bất đắc dĩ đi theo. Bọn chúng đã đi học, cho nên chúng cũng biết thời gian này là phải về nhà ăn cơm. Thế là tất cả theo thứ tự cùng Cổ Dục chào hỏi rồi ai về nhà nấy. Mà Cổ Dục cũng mang theo Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi trở về nhà của mình.  

             Hôm nay mặc dù hắn không có giữ con cá mè hoa đó lại, nhưng mà không có nghĩa là hắn không ăn.  

             Sau khi về nhà rồi đi một vòng quanh ao cá ở hậu viện, Cổ Dục chọn lấy một con cá mè hoa mà hắn bắt được ngày hôm trước. Khi bị bắt con cá này lên thì nó nặng hơn 7kg, sau ba ngày nuôi trong nước giếng thì con cá này đã nặng 8 - 9kg sức sống rất mãnh liệt  

             Sau khi bắt cá lên, Cổ Dục đi vào trong phòng bếp để chế biến.  

             Sau khi làm sạch vảy cá, mang cá, cùng nội tạng… thì bắt tay vào chế biến, Cổ Dục ra tay xử lý có thể nói chính là xe nhẹ đường quen. Mấy ngày gần đây, Cổ Dục cũng xử lý không ít hải sản, mặc dù hắn không thích ăn cá, thế nhưng ở trong nhà số lần xử lý cá cũng không ít. Sau khi xử lý con cá xong, Cổ Dục cũng cắt cái đầu con cá xuống.  

             Hôm nay làm hết thảy hai món ăn, một món là đầu cá sốt cay, một món chính là cá chưng tương.  

             Đầu cá sốt cay món ăn này cũng không phải quá khó, cách làm rất đơn giản. Món ăn này chủ yếu chính là xem nguyên liệu có tươi hay không.  

             Nguyên liệu cũng chỉ có hai thứ. Một cái là đầu cá, một cái là nước sốt ớt.  

             Đầu cá thì không cần phải nói nhiều, nước sốt ớt cũng không tệ. Tuy rằng ớt này không phải do hắn trồng, nhưng mà xem tay nghề nấu nướng của hắn thì nước sốt ớt này không có vấn đề.  

             Muốn làm mấy món ăn này, trước tiên cần nấu nước sốt, gừng, tỏi, xì dầu, tương, món cá chưng thì không thể thiếu những gia vị này.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 386: - Có Bất Ngờ


Chương 402: Hẹn hò  

             Nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của Cổ Dục, ba cô gái lúc này nhìn nhau sau đó đều mỉm cười rồi rời đi làm công việc của mình. Tuy nhiên trong mắt của các cô ấy rõ ràng đều có một chút mất mát, ngoài cảm giác mất mác thì còn có một hương vị không thể nói rõ được…  

             Có thể các cô cảm giác gần đây tiến triển quá chậm rồi, đây là thời điểm phải đẩy nhanh tốc độ Bằng không sẽ có một ngày tự nhiên rơi xuống một bà chủ vậy thì các cô sẽ là người buồn bực nhất.  

             Lúc này Cổ Dục đang lái xe ở trên đường không hề biết mấy cô gái đang nghĩ đến mình.  

             “Hẹn hò?” Ngồi trên chiếc Cullinan của mình, Cổ Dục lái xe rời khỏi nhà, một bên nhỏ giọng nói một bên suy nghĩ về những gì Phùng Thư Nhân đã nói vừa rồi.  

             Bây giờ hắn như thế này có phải là đi hẹn hò hay không nhỉ?  

             Trên thực tế, cái từ này vẫn còn cách Cổ Dục quá xa xôi.  

             Đánh giá tính cách của Cổ Dục, không khó để nhận ra rằng Cổ Dục là một tên thẳng nam tổng hợp của nhiều tên thẳng nam lại. Mặc dù chưa bao giờ nghiêm túc yêu đương, thế nhưng hắn đã từng hẹn hò với người con gái khác.   

             Lúc hắn còn học đại học, bạn cùng phòng của hắn đã giúp hắn giới thiệu một cô gái là bạn cùng ký túc xá của bạn gái cậu ta, sau đó bọn họ cũng đi chơi với nhau... Đây xem như là một buổi hẹn hò.  

             Chỉ là cuối cùng vẫn không có kết quả.  

             Ở quãng thời gian hắn không có tiền, không có tương lai, gia cảnh bình thường, học hành kém cỏi, chơi thể thao cũng không phải là quá tốt. Những chàng trai cùng cảnh ngộ khác thì lại dùng cái miệng khéo léo để thu hút các cô gái, còn cái miệng của hắn thì đần ra, giống như cái thắt lưng quần chỉ chưng cho có.  

             Chỉ có cô gái nào mù mới đi tìm hắn làm bạn trai?  

             Con gái và con trai phải kết giao bạn bè chắc chắn phải vì điều gì đó bị thu hút, hoặc vì họ có cùng sở thích hoặc là có chung chủ đề để nói chuyện. Hoặc đơn giản là vì người con trai có điều gì đó đặc biệt khiến người con gái ngưỡng mộ, cho nên mới sùng bái vì vậy mà được hoan nghênh, bằng không cũng là bởi vì người đó có tiền và quyền lực, những cô gái thích vật chất sẽ ở bên hắn ta.  

             Nhưng vấn đề là Cổ Dục không có cái gì cả, tính khí lại còn rất cứng rắn, không biết nói những lời dễ nghe, tuy rằng tính tình tương đối tốt và chính trực. Thế nhưng với tính cách như vậy, con gái cùng lắm xem hắn như là một người bạn, đến làm lốp dự phòng cũng khó có khả năng. Tiền đề của một chiếc lốp dự phòng là trở thành một loại người la liếm lấy lòng người khác.  

             Nhưng mà tính cách của Cổ Dục sao có thể hạ mình trở thành một người la liếm như vậy được?  

             Vì vậy, Cổ Dục cho đến nay đã 25 tuổi tuy đã hẹn hò vài lần trong đời, nhưng những mối quan hệ này chưa từng được xác nhận dù chỉ một lần, nói ra đúng là có chút xấu hổ.  

             "Này, đang nghĩ cái gì vậy hả? Không chừng chỉ là đi ăn một bữa mà thôi, đừng có tự mình đa tình" Có lẽ là do tính cách của hắn. Ban đầu, Cổ Dục còn hơi lo lắng khi nghĩ đến chuyện hẹn hò, nhưng ngay sau đó, hắn buộc mình phải nói với bản thân rằng đây có thể chỉ là ảo giác.  

             Sau đó hắn lại tiếp tục lái xe đến nhà của cụ Tống.  

             Khi đến nơi, cụ Tống và Tống Minh đang ngồi nói chuyện ở trong sân, thấy Cổ Dục đến thì cụ Tống lập tức đuổi Tống Minh ra khỏi nhà.  

             Tống Minh hôm nay rõ ràng là ăn mặc chỉnh tề, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng tôn lên đường cong của cô một cách hoàn hảo, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy bụng, khoác bên ngoài là một cái áo khoác thun màu xanh lá cây bó sát người. Thân dưới là một cái váy xếp ly, váy ngắn khoe đôi chân siêu dài thon thả và thẳng tắp, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng, trong vừa vặn lại trẻ trung, đúng là xinh đẹp hết chỗ chê.  

             Tống Mính có trang điểm, Cổ Dục cũng không hiểu nhiều về cái này, nhưng vẫn nhìn ra dáng vẻ vốn có của cô. Trời sinh cô ấy đã có nét đẹp sẵn có, cho nên cũng không có trang điểm quá đậm, cô ấy trang điểm chính là loại nhẹ nhàng hoặc quả trang (trang điểm ngọt ngào như trái cây, mọng nước khiến người ta nhìn thấy là muốn cắn một miếng).  

             Tống Minh là như vậy, bởi vì cô ấy rất tự tin vào bản thân.  

             “Nhóc con, chú ý an toàn!” Nhìn Tống Minh đã lên xe, ông cụ Tống nở nụ cười nham hiểm nói.  

             “Cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ đưa cô ấy trở về an toàn.” Nghe được lời nói của ông Tống, Cổ Dục lập tức trả lời.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 387: - Cả Nhà Mở Tiệc


Chương 403: Dạo chơi trong trung tâm thương mại  

             Mà Tống Minh nhìn Cổ Dục đang giả bộ dửng dưng như vậy không khỏi bật cười, đôi mắt như có lửa của cô không có nhìn lầm, rõ ràng là Cổ Dục đang có chút căng thẳng?  

             Nghĩ tới điều này? Cô không khỏi tự hào nghiêng đầu sang một bên, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.  

             Theo sự hướng dẫn của cô, Cổ Dục lái xe đưa bọn họ đến một tòa nhà trung tâm thương mại.  

             Khi Cổ Dục đi mua đồ, hắn suy nghĩ về thứ mình muốn mua ở nhà trước, sau đó thì sẽ đi mua ngay cũng không dừng lại quá lâu làm gì. Mua xong thì lập tức trở về nhà, nhưng mà đối với phụ nữ thì là một chuyện hoàn toàn khác.  

             Mặc dù Cổ Dục chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy, nhưng cũng đã ăn qua thịt lợn. Cho nên hôm nay hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cuộc dạo chơi và mua sắm này. Nhưng mà để cho hắn bất ngờ là sau khi đến nơi này, Tống Mính lộ ra dáng vẻ không giống như lúc ở nhà, bọn họ ở đây đi dạo Tống Mính còn chủ động lôi kéo Cổ Dục đi ăn quà vặt, cùng đi chơi gắp thú, chơi đủ các loại trò chơi…  

             Không thể không nói, Tống Minh thật sự không phải người bình thường. Có lẽ cô ấy cũng giống như những người con gái khác, thích đi mua sắm, xem quần áo đẹp, mua đồ trang điểm. Nhưng không thể không nói cô ấy cũng biết để ý đến nội tâm và ý nghĩ của Cổ Dục, cô không hề để cho Cổ Dục nhàm chán chiều theo ý mình mà lẽo đẽo theo phía sau. Mà cô lựa chọn chính là chủ động tìm một thứ gì đó hoặc đồ vật mà cả cô và Cổ Dục đều hứng thú, tiếp đó hai người vừa chơi đùa vừa đi dạo ở trong trung tâm.  

             Ban đầu, Cổ Dục đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để sống một ngày dài như một năm. Nhưng kết quả hắn phát hiện là hai người họ đi chơi rất vui vẻ, vô tình hai người chơi xong thì đã phát hiện lúc này đã là giữa trưa. Tiếp đó họ tìm đến một nhà hàng lẩu hải sản, nhà hàng này trước đó Cổ Dục đã đưa Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đến đây ăn rồi, hương vị cũng tạm được. Nhưng không thể không nói, những nhà hàng nổi tiếng ở trên mạng như thế này đúng là rất hấp dẫn thực khách, nhất là hấp dẫn sự chú ý của các cô gái.  

             Xem như Tống Mính là một người thuộc dạng người lý trí cũng không thoát khỏi sự dụ hoặc.  

             Hôm nay hai người đến đây ăn một bữa thịnh soạn, ăn lẩu xong hai người lại lên lầu xem phim, sau đó lại xuống lầu uống một tách cafe, tiếp đó ăn một số món tráng miệng ở quán cafe trong trung tâm thương mại rồi mời rời khỏi đây.  

             Nhưng mà, hai người bọn họ cũng không có lập tức lái xe rời đi, bởi vì nhà hàng họ định ăn vào buổi tối cũng ở gần đó. Hơn nữa vừa vặn bên cạnh chỗ này có một dòng sông nhỏ, bọn họ có thể đi dạo một chút trên con đường nhỏ ven sông này.  

             Trời ở đông bắc sáng rất sớm, và những người chưa từng đến đông bắc sẽ khó hình dung ra mới ba giờ sáng thì trời đã sáng là cảnh tượng thế nào, nhưng sự thật chính là vậy.  

             Cũng như vậy, sáng sớm thì cũng sớm tối.  

             Cổ Dục và Tống Minh ăn trưa xong là đã hai giờ chiều, sau khi họ xem phim xong và đi uống cafe lúc đi ra ngoài đã là 5 giờ chiều. Lúc 5 giờ chiều thì những địa phương khác ở Trung Quốc chỉ là buổi chiều, nhưng ở đây thì trời đã chạng vạng tối rồi.  

             Dù cho là thời điểm bầu trời sáng lâu nhất thì đối với ở nơi này, bảy giờ rưỡi tối thì trời đã hoàn toàn tối đen. Hiện tại là 5 giờ chiều, bầu trời lúc này đã ngã về phía tây rồi.  

             Gió bên sông thổi nhè nhẹ, Cổ Dục và Tống Minh đi song song với nhau trên đường, cảnh tượng này đúng là có chút tươi mới và thú vị.  

             Cổ Dục và Tống Minh, mỹ nam và mỹ nữ, thật sự rất hòa hợp khi đi cùng nhau, đặc biệt là thỉnh thoảng họ lại nói chuyện và cười đùa, quả là hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh.  

             Trên đường đi, thỉnh thoảng có nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ.  

             Đương nhiên cũng không xuất hiện tình huống cẩu huyết hại não nào, dù sao cũng chỉ mới có 5 giờ nên sẽ không có người uống quá chén. Hơn nữa, nhìn dáng người của Cổ Dục như vậy, chắc chắn sẽ không có người nào có đầu óc mà lại đi tìm hắn gây phiền phức.   



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 379: - Mắt Chó Coi Thường Người Khác


Chương 395: Nhà cụ Tống  

             Đồ ăn nhiều như rừng, tổng cộng có 6 món. Cả nhà Cổ Dục ở dưới trời chiều bắt đầu ăn một bữa thoải mái.  

             Sau bữa tối, đồ ăn còn thừa tự nhiên sẽ thuộc về Vua Núi cùng Bạo Quân, mà con lợn Bạo Quân này có bao nhiêu đồ ăn nó đều có thể ăn hết, không cần lo lắng vấn đề lãng phí.  

             Lúc Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân thu dọn đồ đạc, Cổ Dục cùng với Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì ngồi ăn tráng miệng bằng trái cây. Quả thật! Lúc này cảm giác bọn họ giống như là người một nhà.  

             Đáng tiếc là sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, mấy người bọn họ sẽ rời đi.  

             Tuy vậy, Cổ Dục cũng đã quen với chuyện này, hôm nay có thể nói là một ngày nhàn nhã đối với hắn. Hắn mỗi ngày đều nguyện ý thoải mái nhàn nhã thế này cho qua ngày.  

             Tâm lý hiện tại của hắn đang dần chuyển biến giống như cảm giác ‘Hái cúc dưới hàng rào phía đông, thản nhiên nhìn thấy Nam Sơn’. Châm ngôn nói rất hay. Nếu bạn không cố gắng, cho nên bạn không biết được, đỉnh cao sẽ như thế nào. Nếu bạn chưa từng từ bỏ, cho nên bạn không biết, từ bỏ sẽ có được sự thoải mái thế nào.  

             Bây giờ Cổ Dục chính là  rất thoải mái.  

             Cứ như vậy, chớp  mắt đã qua mấy ngày, thời gian trôi qua quá nhanh. Hiện tại đã là cuối tháng bảy cách tháng tám chỉ còn có mấy ngày.  

             Những ngày này Cổ Dục vẫn như thường lệ, trải qua cuộc sống nhàn nhã của mình. Thế nhưng hôm nay hắn muốn bận rộn một chút, bởi vì hắn muốn đi đưa lá trà cho ông cụ Tống.  

             "Buổi trưa hôm nay chắc tôi sẽ không trở về, mọi người cứ ăn trước đi. Đến tối tôi xem tình hình thế nào rồi sẽ gọi điện cho mọi người sau.”  

             Sáng hôm nay sau khi thức dậy thì việc đầu tiên của Cổ Dục là đi câu cá, sau khi câu cá xong hắn đi tới phía sau chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G63 6X6. Tiếp đó đặt mấy bao lá trà mà hắn hái được trong ngày hôm nay bỏ lên đó, sau đó mới đi chuẩn bị điểm tâm.  

             Chờ khi Lâm Lôi, Lý Vân Vân đến thì Cổ Dục cũng nói cho các cô ấy biết rằng hôm nay hắn có việc phải đi ra ngoài. Sau đó dưới ánh mắt của các cô ấy, xe của hắn cũng bắt đầu di chuyển ra khỏi nhà.  

             Vị trí của nhà cụ Tống thì cụ Tống đã nói cho Cổ Dục biết từ lâu. Tuy nhiên bình thường Cổ Dục rất lười đi ra ngoài, cho nên dù cụ Tống đã tới nhà hắn mười mấy hai mươi lần nhưng Cổ Dục một lần cũng chưa đi qua nhà ông ấy. Hôm nay số lá trà này căn bản hắn có thể gọi ông ấy tới lấy, nhưng sau khi hắn suy nghĩ một chút thì quyết định mang lá trà qua cho cụ Tống một lần, dù sao con đường này cũng không phải là rất xa.  

             Đối với đường ở nông thôn thì Cổ Dục cũng có thể dễ dàng lái xe vượt qua. Không thể không nói xe Mercedes-Benz G63 6X6 đúng là trâu bò, với 6 cái bánh xe lớn này thì vấn đề trèo đèo lội suối đều không thành vấn đề.  

             Tuy nhiên nếu xe này xui xẻo chết máy thì nó cũng không dễ dàng đẩy giống như xe nhỏ, bởi vì nó thật sự là quá lớn và quá nặng.  

             Khi xe chạy trên đường thì có một vài người quay lại nhìn, đương nhiên đối với những người hiểu biết về xe thì họ sẽ biết đây là một chiếc xe siêu cao cấp. Tuy nhiên ở phía xa một chút cũng có một số người không hiểu nhiều về xe, đại đa số là tài xế nữ họ sẽ không hiểu vì sao lại có một chiếc xe bán tải mà lại mang logo của thương hiệu Mercedes Benz? Chắc chiếc xe này là giả rồi....  

             Đối với những suy nghĩ này của nữ giới thì đại đa số nam giới cũng chỉ có thể cười trừ mà thôi.  

             Cổ Dục đương nhiên sẽ không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn mua xe kỳ thực cũng không phải muốn phô trương. Ặc! Đúng, chủ yếu là không nhằm mục đích phô trương, hắn cũng chắc chắn rằng hắn không phải người ham hư vinh.  

             Hắn mua xe chủ yếu với mục đích là dùng nó thuận tiện thôi, cũng vì chính lý do đó mà hắn có tới hai chiếc xe bán tải. Một chiếc là SUV, một chiếc là MPV.  

             Đương nhiên điểm quan trọng của hai xe này chính là thuận tiện, nhưng ngoại trừ thuận tiện nó còn có những điều thiết thực khác nữa. Ví dụ như là đi rất thoải mái, khả năng xử lý cũng như khả năng vượt địa hình rất là ưu việt… đương nhiên để có thể có được những tính năng tuyệt vời như trên thì quan trọng nhất là bạn phải có khả năng tài chính thật cao.  

             Vừa lái xe vừa xem bản đồ chỉ dẫn, rất nhanh Cổ Dục đã đi đến nhà cụ Tống.  

             Tuy nhiên khi hắn đi tới nhà cụ Tống thì hắn không khỏi ngạc nhiên mà ồ lên một tiếng.  

             Tất nhiên hắn biết nhà cụ Tống chắc chắn sẽ không nhỏ, hơn nữa chắc chắn là rất đẹp, nhưng hắn không ngờ nó lại quá to lớn và quá đẹp như vậy.  

             Nhà của cụ Tống cũng không phải ở trong thôn mà là ở ngoại ô thành phố, chính vì vậy giao thông cũng thuận tiện hơn nhiều. Toàn bộ khu nhà này có diện tích khoảng 2,000m2.  

             Đừng nghĩ 2,000m2 là nhỏ, nhà của Cổ Dục tuy lớn nhưng đó là tính cả sân trước và sân sau chứ không phải diện tích của cả căn nhà.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 387: - Cả Nhà Mở Tiệc


Chương 403: Dạo chơi trong trung tâm thương mại  

             Mà Tống Minh nhìn Cổ Dục đang giả bộ dửng dưng như vậy không khỏi bật cười, đôi mắt như có lửa của cô không có nhìn lầm, rõ ràng là Cổ Dục đang có chút căng thẳng?  

             Nghĩ tới điều này? Cô không khỏi tự hào nghiêng đầu sang một bên, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.  

             Theo sự hướng dẫn của cô, Cổ Dục lái xe đưa bọn họ đến một tòa nhà trung tâm thương mại.  

             Khi Cổ Dục đi mua đồ, hắn suy nghĩ về thứ mình muốn mua ở nhà trước, sau đó thì sẽ đi mua ngay cũng không dừng lại quá lâu làm gì. Mua xong thì lập tức trở về nhà, nhưng mà đối với phụ nữ thì là một chuyện hoàn toàn khác.  

             Mặc dù Cổ Dục chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy, nhưng cũng đã ăn qua thịt lợn. Cho nên hôm nay hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cuộc dạo chơi và mua sắm này. Nhưng mà để cho hắn bất ngờ là sau khi đến nơi này, Tống Mính lộ ra dáng vẻ không giống như lúc ở nhà, bọn họ ở đây đi dạo Tống Mính còn chủ động lôi kéo Cổ Dục đi ăn quà vặt, cùng đi chơi gắp thú, chơi đủ các loại trò chơi…  

             Không thể không nói, Tống Minh thật sự không phải người bình thường. Có lẽ cô ấy cũng giống như những người con gái khác, thích đi mua sắm, xem quần áo đẹp, mua đồ trang điểm. Nhưng không thể không nói cô ấy cũng biết để ý đến nội tâm và ý nghĩ của Cổ Dục, cô không hề để cho Cổ Dục nhàm chán chiều theo ý mình mà lẽo đẽo theo phía sau. Mà cô lựa chọn chính là chủ động tìm một thứ gì đó hoặc đồ vật mà cả cô và Cổ Dục đều hứng thú, tiếp đó hai người vừa chơi đùa vừa đi dạo ở trong trung tâm.  

             Ban đầu, Cổ Dục đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để sống một ngày dài như một năm. Nhưng kết quả hắn phát hiện là hai người họ đi chơi rất vui vẻ, vô tình hai người chơi xong thì đã phát hiện lúc này đã là giữa trưa. Tiếp đó họ tìm đến một nhà hàng lẩu hải sản, nhà hàng này trước đó Cổ Dục đã đưa Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đến đây ăn rồi, hương vị cũng tạm được. Nhưng không thể không nói, những nhà hàng nổi tiếng ở trên mạng như thế này đúng là rất hấp dẫn thực khách, nhất là hấp dẫn sự chú ý của các cô gái.  

             Xem như Tống Mính là một người thuộc dạng người lý trí cũng không thoát khỏi sự dụ hoặc.  

             Hôm nay hai người đến đây ăn một bữa thịnh soạn, ăn lẩu xong hai người lại lên lầu xem phim, sau đó lại xuống lầu uống một tách cafe, tiếp đó ăn một số món tráng miệng ở quán cafe trong trung tâm thương mại rồi mời rời khỏi đây.  

             Nhưng mà, hai người bọn họ cũng không có lập tức lái xe rời đi, bởi vì nhà hàng họ định ăn vào buổi tối cũng ở gần đó. Hơn nữa vừa vặn bên cạnh chỗ này có một dòng sông nhỏ, bọn họ có thể đi dạo một chút trên con đường nhỏ ven sông này.  

             Trời ở đông bắc sáng rất sớm, và những người chưa từng đến đông bắc sẽ khó hình dung ra mới ba giờ sáng thì trời đã sáng là cảnh tượng thế nào, nhưng sự thật chính là vậy.  

             Cũng như vậy, sáng sớm thì cũng sớm tối.  

             Cổ Dục và Tống Minh ăn trưa xong là đã hai giờ chiều, sau khi họ xem phim xong và đi uống cafe lúc đi ra ngoài đã là 5 giờ chiều. Lúc 5 giờ chiều thì những địa phương khác ở Trung Quốc chỉ là buổi chiều, nhưng ở đây thì trời đã chạng vạng tối rồi.  

             Dù cho là thời điểm bầu trời sáng lâu nhất thì đối với ở nơi này, bảy giờ rưỡi tối thì trời đã hoàn toàn tối đen. Hiện tại là 5 giờ chiều, bầu trời lúc này đã ngã về phía tây rồi.  

             Gió bên sông thổi nhè nhẹ, Cổ Dục và Tống Minh đi song song với nhau trên đường, cảnh tượng này đúng là có chút tươi mới và thú vị.  

             Cổ Dục và Tống Minh, mỹ nam và mỹ nữ, thật sự rất hòa hợp khi đi cùng nhau, đặc biệt là thỉnh thoảng họ lại nói chuyện và cười đùa, quả là hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh.  

             Trên đường đi, thỉnh thoảng có nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ.  

             Đương nhiên cũng không xuất hiện tình huống cẩu huyết hại não nào, dù sao cũng chỉ mới có 5 giờ nên sẽ không có người uống quá chén. Hơn nữa, nhìn dáng người của Cổ Dục như vậy, chắc chắn sẽ không có người nào có đầu óc mà lại đi tìm hắn gây phiền phức.   



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 388: - Trung Thu


Chương 404: Chơi bóng rổ  

             Dù sao, người chơi ván trượt cũng chỉ có một đoạn đường, sau khi qua đoạn đường này thì ở xa xa xuất hiện một sân bóng rổ. Cái sân bóng rổ này nhìn qua đã có không ít năm rồi, mặt sân đã xuống cấp nhựa đường loang lổ, trên rổ cũng không có lưới, vạch kẻ ba điểm cũng chỉ còn lờ mờ không còn thấy rõ ràng.  

             Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người đang chơi ở đây vào lúc này.  

             Một số là sinh viên, nhưng nhiều hơn là người trong xã hội, đang thi đấu năng nổ nhất, chói mắt nhất chính là một ông chú đã hói đầu. Ông chú này đi bóng có thể nói là không tệ, phía đối diện là mấy sinh viên đại học đang nghỉ phép bị ông chú vờn cho chết đi sống lại.  

             Nhìn bọn họ thi đấu, Cổ Dục không khỏi đi chậm lại rồi đứng ở bên cạnh xem.  

             Mà nhìn theo ánh mắt Cổ Dục, Tống Mính đương nhiên sẽ không thúc giục hắn, ngược lại cô cũng đi theo hắn dừng chân lại xem. Mặc dù xem không hiểu quá nhiều, nhưng cô vẫn nguyện ý cùng Cổ Dục xem mới là điều quan trọng nhất. Nhìn một hồi, lúc này đột nhiên có một người cao to đội mũ ném bóng tới, tốc độ của quả bóng này không tính là chậm, thế nhưng đối với Cổ Dục mà nói là chậm hơn nhiều.   

             Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, sau đó đỡ được quả bóng.  

             “Này, người anh em, ném lại đây.” Nhìn thấy Cổ Dục nhặt được quả bóng, người bên kia cũng giơ tay kêu lên. Mà Cổ Dục cầm quả bóng trong tay, cũng nhẹ nhàng chùn gối nhảy lên một cái, tiếp đó tay phải nhẹ nhàng đẩy quả bóng ra.  

             Động tác ném rổ này của hắn, chính là lúc còn học đại học bắt chước của một cầu thủ ngôi sao bóng rổ học được. Ra tay nhanh, đường bóng đi cao, nhưng khuyết điểm là dễ bị đối phương quấy nhiễu. Đương nhiên đây không phải là sân bóng chuyên nghiệp, đơn giản đây chỉ là một sân bóng chung để mọi người cùng chơi giải trí.  

             Cho nên không cần chú ý nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa hắn học xong thì đã định hình, cho nên hiện tại hắn cũng không nguyện ý sửa lại động tác làm gì.  

             Bình thường lúc ở trong nhà chơi bóng, hắn ngẫu nhiên cũng luyện một chút bóng rổ. Nhưng nói thật, hắn ném bóng ở gần tỷ lệ ném trúng so với ở xa ném thì thấp hơn…  

             Cũng không biết có phải bởi vì tố chất thân thể trở nên quá mạnh hay không, mà lúc ở trong vòng lúc ném bóng thì lúc nào cũng không cảm nhận lực đạo tốt. Lúc nào bóng cũng mạnh hơn, nhưng mà khi ở xa ném bóng thì càng xa lại càng chuẩn. Đương nhiên ở trong sân thì ném vẫn là chuẩn nhất.  

             Hiện tại chỗ hắn đứng chính là ở khu vực bên ngoài sân bóng. Nhìn thấy người ở ngoài sân là Cổ Dục ném bóng, quả bóng rổ như là một cái đạn đạo lao nhanh bay về phía cái rổ.  

             Tiếp đó… “Xoát”... bóng vào rổ…  

             “A!!”  

             “Wao!”  

             “Quá trâu!”  

             “Có lầm không? Tôi gặp ảo giác rồi sao?”  

             Thấy quả bóng đi vào rổ, lúc này mọi người ở trên sân đều mang vẻ mặt chấn kinh.  

             Mà lúc này Cổ Dục sững sờ một lúc rồi cũng bắt đầu cười, từ trước tới giờ hắn chưa từng ở khoảng cách xa như vậy mà ném được bóng vào rổ. Không nghĩ hôm nay lại làm được như vậy.  

             “Anh bạn! Thay tôi đấu một lát đi, vừa lúc tôi đang mệt không có ai để thay.” Nhìn thấy động tác của Cổ Dục, lúc này một ông chú ở trên sân cười ha hả đi về phía Cổ Dục, ông chú này nhìn qua tuổi tác đã không còn nhỏ, nhưng chơi bóng lại là phong cách liều mạng cứng rắn. Vừa rồi chính là ông chú này chơi cứng với một sinh viên bên kia, tiếp đó thì bị úp rổ nên bóng mới bay sang bên này.  

             Có thể thấy ông chú này bây giờ thật sự có chút mệt mỏi, hơn nữa nhìn thấy Cổ Dục có vẻ chơi bóng cũng không tệ, cho nên mới tới bắt chuyện với Cổ Dục.  

             “Đi đi, nhanh nào!” Nghe được ông chú nói như vậy, Cổ Dục đúng là có chút động tâm. Chơi bóng rổ thì nhiều người mới thú vị, hắn ở nhà luyện một mình đúng là có chút nhàm chán. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không phải đi một mình, cho nên hắn đang chuẩn bị cự tuyệt. Nếu như sau này muốn chơi, lúc đó hắn lại đến đây chơi là được. Thế nhưng hắn vẫn còn chưa lên tiếng thì lúc này Tống Mính đã đẩy hắn tới, tiếp đó cười tủm tỉm đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống.  

             “Ặc! Được rồi!” Nhìn dáng vẻ của Tống Mính, Cổ Dục mặc dù có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đi tới chơi bóng một hồi.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 388: - Trung Thu


Chương 404: Chơi bóng rổ  

             Dù sao, người chơi ván trượt cũng chỉ có một đoạn đường, sau khi qua đoạn đường này thì ở xa xa xuất hiện một sân bóng rổ. Cái sân bóng rổ này nhìn qua đã có không ít năm rồi, mặt sân đã xuống cấp nhựa đường loang lổ, trên rổ cũng không có lưới, vạch kẻ ba điểm cũng chỉ còn lờ mờ không còn thấy rõ ràng.  

             Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người đang chơi ở đây vào lúc này.  

             Một số là sinh viên, nhưng nhiều hơn là người trong xã hội, đang thi đấu năng nổ nhất, chói mắt nhất chính là một ông chú đã hói đầu. Ông chú này đi bóng có thể nói là không tệ, phía đối diện là mấy sinh viên đại học đang nghỉ phép bị ông chú vờn cho chết đi sống lại.  

             Nhìn bọn họ thi đấu, Cổ Dục không khỏi đi chậm lại rồi đứng ở bên cạnh xem.  

             Mà nhìn theo ánh mắt Cổ Dục, Tống Mính đương nhiên sẽ không thúc giục hắn, ngược lại cô cũng đi theo hắn dừng chân lại xem. Mặc dù xem không hiểu quá nhiều, nhưng cô vẫn nguyện ý cùng Cổ Dục xem mới là điều quan trọng nhất. Nhìn một hồi, lúc này đột nhiên có một người cao to đội mũ ném bóng tới, tốc độ của quả bóng này không tính là chậm, thế nhưng đối với Cổ Dục mà nói là chậm hơn nhiều.   

             Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, sau đó đỡ được quả bóng.  

             “Này, người anh em, ném lại đây.” Nhìn thấy Cổ Dục nhặt được quả bóng, người bên kia cũng giơ tay kêu lên. Mà Cổ Dục cầm quả bóng trong tay, cũng nhẹ nhàng chùn gối nhảy lên một cái, tiếp đó tay phải nhẹ nhàng đẩy quả bóng ra.  

             Động tác ném rổ này của hắn, chính là lúc còn học đại học bắt chước của một cầu thủ ngôi sao bóng rổ học được. Ra tay nhanh, đường bóng đi cao, nhưng khuyết điểm là dễ bị đối phương quấy nhiễu. Đương nhiên đây không phải là sân bóng chuyên nghiệp, đơn giản đây chỉ là một sân bóng chung để mọi người cùng chơi giải trí.  

             Cho nên không cần chú ý nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa hắn học xong thì đã định hình, cho nên hiện tại hắn cũng không nguyện ý sửa lại động tác làm gì.  

             Bình thường lúc ở trong nhà chơi bóng, hắn ngẫu nhiên cũng luyện một chút bóng rổ. Nhưng nói thật, hắn ném bóng ở gần tỷ lệ ném trúng so với ở xa ném thì thấp hơn…  

             Cũng không biết có phải bởi vì tố chất thân thể trở nên quá mạnh hay không, mà lúc ở trong vòng lúc ném bóng thì lúc nào cũng không cảm nhận lực đạo tốt. Lúc nào bóng cũng mạnh hơn, nhưng mà khi ở xa ném bóng thì càng xa lại càng chuẩn. Đương nhiên ở trong sân thì ném vẫn là chuẩn nhất.  

             Hiện tại chỗ hắn đứng chính là ở khu vực bên ngoài sân bóng. Nhìn thấy người ở ngoài sân là Cổ Dục ném bóng, quả bóng rổ như là một cái đạn đạo lao nhanh bay về phía cái rổ.  

             Tiếp đó… “Xoát”... bóng vào rổ…  

             “A!!”  

             “Wao!”  

             “Quá trâu!”  

             “Có lầm không? Tôi gặp ảo giác rồi sao?”  

             Thấy quả bóng đi vào rổ, lúc này mọi người ở trên sân đều mang vẻ mặt chấn kinh.  

             Mà lúc này Cổ Dục sững sờ một lúc rồi cũng bắt đầu cười, từ trước tới giờ hắn chưa từng ở khoảng cách xa như vậy mà ném được bóng vào rổ. Không nghĩ hôm nay lại làm được như vậy.  

             “Anh bạn! Thay tôi đấu một lát đi, vừa lúc tôi đang mệt không có ai để thay.” Nhìn thấy động tác của Cổ Dục, lúc này một ông chú ở trên sân cười ha hả đi về phía Cổ Dục, ông chú này nhìn qua tuổi tác đã không còn nhỏ, nhưng chơi bóng lại là phong cách liều mạng cứng rắn. Vừa rồi chính là ông chú này chơi cứng với một sinh viên bên kia, tiếp đó thì bị úp rổ nên bóng mới bay sang bên này.  

             Có thể thấy ông chú này bây giờ thật sự có chút mệt mỏi, hơn nữa nhìn thấy Cổ Dục có vẻ chơi bóng cũng không tệ, cho nên mới tới bắt chuyện với Cổ Dục.  

             “Đi đi, nhanh nào!” Nghe được ông chú nói như vậy, Cổ Dục đúng là có chút động tâm. Chơi bóng rổ thì nhiều người mới thú vị, hắn ở nhà luyện một mình đúng là có chút nhàm chán. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không phải đi một mình, cho nên hắn đang chuẩn bị cự tuyệt. Nếu như sau này muốn chơi, lúc đó hắn lại đến đây chơi là được. Thế nhưng hắn vẫn còn chưa lên tiếng thì lúc này Tống Mính đã đẩy hắn tới, tiếp đó cười tủm tỉm đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống.  

             “Ặc! Được rồi!” Nhìn dáng vẻ của Tống Mính, Cổ Dục mặc dù có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đi tới chơi bóng một hồi.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 380: - Sân Khấu Ngoài Trời


Chương 396: Tâm Tình  

             Ngoài sân trước thì căn nhà của ông ấy cũng rất lớn và đẹp.  

             Nhà của Cổ Dục đương nhiên là không nhỏ nhưng so với nhà của cụ Tống thì không là gì cả. Nhà của cụ Tống có diện tích ít nhất phải gấp đôi nhà của Cổ Dục trở lên, hơn nữa nó còn được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ đại.  

             Căn nhà tổng cộng có hai tầng rưỡi, phía trên hai tầng còn có một cái gác xếp giống như cảnh trong phim vậy. Nhìn thấy ánh mắt của Cổ Dục thì cụ Tống cảm thấy rất là tự hào.  

             “Đã gọi cậu tới nhiều lần nhưng mãi mà cậu cũng không tới, ha ha ha ha. Đến đây, ta sẽ đưa cậu đi xem nhà của ta một chút." Hài lòng nắm tay của Cổ Dục, cụ Tống tự hào nói.  

             “Trước tiên không vội, để cháu lấy một số đồ vật trên xe xuống cho ông trước đã." Nhìn thấy dáng vẻ tự mãn kia của cụ Tống thì Cổ Dục cũng cười lắc đầu. Sau đó hắn đi lại ghế sau lấy ra một số món đồ đã chuẩn bị từ trước. Dù sao cũng là lần đầu tiên đi tới nhà cụ Tống, vì vậy cũng không thể đi tay không đến được.  

             Đương nhiên những đồ vật này hắn cũng không thể chọn bừa được, bởi vì hắn biết cụ Tống sẽ không muốn chúng. Vì vậy hắn đã mang một số đồ vật trong nhà để làm quà như một trái dưa hấu, vài chậu lan, một lít rượu thuốc mà hắn đã ngâm và còn có một số rau quả.  

             Khi cụ Tống nhìn thấy những thứ này, hai mắt ông ấy đều đang sáng lên. Bởi vì ông ta đều biết những thứ này đều là đồ tốt, vì vậy ông lại càng vui vẻ hơn. Sau đó ông ta vội vàng kéo tay Cổ Dục vào nhà. Còn về phần Tống Mính thì cô ấy còn phải ở lại đây để xử lý số lá trà kia.  

             Đừng thấy Cổ Dục chỉ tùy tiện đem những lá trà này vào túi rồi ném lên trên xe mà xem thường. Những lá trà này sau khi được rang xào xong thì đều có giá hàng trăm triệu, vì vậy mà cô ấy phải thật cẩn thận.  

             Tuy nhiên khi cô ấy nhìn về phía Cổ Dục thì ánh mắt của cô lúc này cũng trở nên dịu dàng hơn.  

             Đi theo cụ Tống vào nhà. Đầu tiên Cổ Dục đem số đồ vật mang theo vào nhà bếp giao cho đầu bếp của nhà ông cụ nấu nướng, sau đó hắn đi theo cụ Tống trở vào phòng.  

             Người xưa nói càng già thì càng trẻ con, bây giờ cụ Tống quả thật giống như một đứa trẻ vậy. Ông ấy bắt đầu lôi Cổ Dục ra khoe khoang không ngừng về nhà của ông ấy.  

             Mặc dù Cổ Dục cũng muốn mạnh miệng phản bác lại một lần, nhưng không thể không thừa nhận cụ Tống quả thật có lý do để khoe khoang. Trong nhà này dù là sắp xếp hay là trang trí thì so với nhà hắn đều tốt hơn rất nhiều...  

             Mang cảm giác ngưỡng mộ trong lòng, Cổ Dục và cụ Tống đã xong việc giới thiệu nhà. Sau đó cả hai người đi đến phòng trà ở tầng một. Lúc này Tống Mính cũng đã kiểm tra xong đống trà dưới kia và vừa mới đi tới. Khi cô nhìn thấy Cổ Dục và cụ Tống thì chủ động đi tới pha trà cho hai người bọn họ.  

             “Ha ha ha ha, Cổ Dục này, tay nghề nấu nướng của cậu đúng là thiên hạ vô song, khả năng nuôi dưỡng đồ vật của cậu đúng là từ cổ chí kim không ai sánh bằng. Hơn nữa, còn biết ngâm rượu chữa bệnh, biết thư pháp, làm vườn. Tất cả đều quá tuyệt vời, nhưng mà hình như nhà của cậu không có đẹp bằng nhà của ta phải không, ha ha.”  

             Tự hào uống một ngụm trà mà Tống Mính đã pha, lúc này cụ Tống cười một cái rồi nói.  

             Nghe lời nói của cụ Tống thì Cổ Dục không khỏi cong môi, ông ấy đúng là một người có tính trẻ con. Nói thật sau khi xem xong nhà của cụ Tống thì hắn có một suy nghĩ là có nên trang hoàng lại nhà cửa của hắn một lần nữa hay không?   

             Đương nhiên là hắn cũng không thể nào làm giống như vậy, hắn cần phải thiết kế nhà của hắn thật đặc sắc mới được. Nhưng phải làm như thế nào và nhờ ai làm, điều này mới chính là vấn đề...  

             “Có phải anh đang suy nghĩ về việc trang trí và thiết kế lại nhà không?” Nhìn thấy Cổ Dục trầm mặc thì lúc này Tống Mính đang rót một chén trà cho Cổ Dục không khỏi mở miệng cười nói.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 389: - Tự Làm Bánh Trung Thu


Chương 405: Tùy tiện chơi đùa  

             Bởi vì lúc Cổ Dục còn đi học khi chơi bóng cũng như thế. Nếu như có tên nào dẫn theo bạn gái đi cùng, thế nào cũng phải chơi cho tên đó một hai vố, để tên đó mặt mặt trước bạn gái.  

             Đương nhiên bọn hắn sẽ không có ngu ngơ cho rằng làm đối phương mất mặt như vậy, thì sẽ khiến cho bạn gái người ta đối với bọn hắn coi trọng. Nhưng mà cái loại cảm giác làm cho người ta khó chịu đúng là rất thoải mái trong lòng đó nha.  

             Người này có lẽ hiện tại cũng chính là đang suy nghĩ như vậy đi.  

             Ông chú bên cạnh bắt đầu đi bóng, ông nhìn thoáng qua bên trong vòng. Lúc này có thể nói là vị trí nhận bóng của Cổ Dục rất tốt, nhưng dù sao ông cũng chưa từng chơi bóng với Cổ Dục. Hơn nữa bên trong vòng đối phương còn có một tên rất mạnh, cho nên ông chú này quyết định không chuyền bóng cho Cổ Dục, mà là chuyền cho một ông chú khác bên cạnh.   

             Hai ông chú chuyền bóng với nhau một hồi, tiếp đó giả vờ đột phát rồi hai người chạy ngang qua nhau thuận tay chuyền bóng nhanh một cái. Tiếp đó thì ngăn cản đối phương tạo không gian cho ông chú giữ bóng ra tay.  

             Đối phương lập tức phòng ngự rất nhanh, nếu như là ném rổ mà nói thì dựa theo tốc độ ra tay của ông chú này chắc chắn là cơ hội ghi điểm là không có. Nhưng mà ông chú này quen thuộc nhất chính là lên rổ, như vậy là cũng đủ rồi.  

             Một cái xoay người, sau đó tay phải ngoắc nhẹ một cái thả bóng lên rổ, trong nháy mắt được thực hiện ra.  

             Thế nhưng khi quả bóng này rời tay, tất cả mọi người đều biết. Lực hơi mạnh rồi, bởi vì bóng bay thẳng tới mép rổ.  

             "Binh!" Một tiếng giòn tan vang lên, quả bóng rổ này đập vào mép rổ rồi sau đó bắn ra ngoài. Tên sinh viên đứng dưới rổ vừa định nhảy lên cướp bóng, thì trong phút chốc cảm giác được một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến. Lúc này gã kinh hãi quay đầu lại nhìn, thì đã phát hiện Cổ Dục vốn còn bị chắn phía sau đã hoàn toàn bật cao lên, đầu của Cổ Dục lúc này đã vượt qua độ cao của giỏ. Sau đó Cổ Dục nhanh chóng vươn tay đoạt được quả bóng bật ra, tiếp đó động tác liền mạch và mạnh mẽ như đang bổ xuống một cái rìu chiến.  

             “Bang!” Một tiếng giòn tan, tên sinh viên kia thì trực tiếp bị đẩy ra ngoài, còn Cổ Dục thì đang ở trên rổ đu một chút rồi mới nhảy xuống, dù sao thì an toàn vẫn là trên hết.  

             Thế nhưng lúc hắn tiếp đất thì những người khác đều cảm thấy choáng váng, con mẹ nó, bật cao thế này làm sao mà phòng thủ đây?  

             "Ặc! Tốt hơn là tôi nên ở bên ngoài vòng ném rổ vậy!” Nhìn dáng vẻ kinh hãi của tên sinh viên bị đẩy ra kia, Cổ Dục không khỏi sờ sờ mũi, cười nói.  

             "Ừm! Cậu vẫn nên chơi ở vòng ngoài đi.” Nuốt một ngụm nước bọt, ông chú bên này cũng đồng ý với Cổ Dục. Tiếp theo Cổ Dục chơi ở khu vực bên ngoài vòng, nếu hắn còn đứng ở trong vòng, đoán chừng cũng không ai dám chơi tiếp nữa. Nhưng cho dù hắn ở bên ngoài thì cũng không có ai có thể ngăn cản hắn được.  

             Trước đó đã nói, Cổ Dục ném ba điểm là cực kỳ chuẩn, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ cần có một không gian là có thể ném rổ. Lần thứ hai bóng được chuyền đến, vị trí của Cổ Dục kỳ thật cũng không quá tốt, hiện tại hắn cách đường ba điểm tương đối xa. Kỳ thật khoảng cách này gần vạch giữa sân hơn một chút, nhưng mà sau khi hắn tiếp nhận bóng thì lập tức ném rổ…  

             Hắn cứ như vậy mà ném rổ… sau đó bóng đi thẳng một đường vòng cung vào rổ…  

             "Con mẹ nó! Vầy sao chơi nữa đây…” Nhìn bóng rổ trực tiếp bay vào rổ, lúc này đối phương cũng đành buông xuôi. Sau đó mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói, cái này cũng thật sự là quá khi dễ người ta rồi.  

             Mà nghe đối phương nói, Cổ Dục cũng nở nụ cười. Quả thật, nếu như mình vẫn chơi như vậy thì không có cách nào đấu lại nữa. Thấy vậy, bắt đầu tiếp bóng lần thứ ba, Cổ Dục cũng thu liễm lại, hắn cũng không có ném bóng ở vạch ba điểm, trừ phi đồng đội thử qua vài lần không thành công thì hắn mới chớp cơ hội ném một cái. Hơn nữa, khi nhận bóng xong cũng không đột phá vòng tròn bên trong, nhiều lắm là luyện một chút khả năng đột phá cùng dẫn bóng, đa phần thời gian còn lại đều chuyền bóng cho đồng đội ghi điểm.  

             Lúc phòng thủ cũng chỉ phòng thủ khu vực của mình, trên cơ bản chính là chơi một kèm một.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 381: - Tiết Mục Văn Nghệ Nông Thôn


Chương 397: Sửa nhà  

             “Không có chi, đối với tôi anh không cần ngại.” Nghe lời nói của Cổ Dục thì Tống Mính cũng bĩu môi một cái, sau đó bưng chén trà lên nói với Cổ Dục.  

             Nghe thấy lời nói của cô ấy thì Cổ Dục có chút xấu hổ, lời nói thế này đúng là có chút mập mờ rồi. Mà cụ Tống ngồi ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của Tống Mính và Cổ Dục lại cười vui vẻ hơn. Thật ra ông ấy vẫn luôn rất lo lắng cho việc chung thân đại sự của cô cháu gái này.  

             Điều này trước đó đã từng nói qua, không phải cô ấy không tốt mà là vì cô ấy quá tốt.  

             Vì sao những người cầm quyền thời cổ đại đa số đều cho rằng phụ nữ không có tài thì chính là có đức?  

             Thứ nhất là bởi vì nếu như phụ nữ quá mức xuất sắc thì đối với đàn ông đó chính là một loại áp lực.  

             Thứ hai là bởi vì nếu như phụ nữ quá xuất sắc thì đối với đàn ông trong gia đình cũng là một loại áp lực. Có thể điều này là kỳ thị giới tính nhưng quả thật nó đã được toàn thế giới công nhận.  

             Giống như Tống Mính bây giờ, tất cả những gia tộc phù hợp với nhà họ Tống đều đã từng nghĩ qua rồi.  

             Nếu con trai của bọn họ kết hôn với Tống Mính thì về sau nếu họ chết đi thì con trai của họ có thể đảm bảo tài sản và sản nghiệp không rơi vào tay của Tống Mính hay không?  

             Họ không biết khi cho con trai của họ kết hôn với Tống Mính thì có đấu lại được Tống Mính hay không?  

             Hay là bị tính toán của Tống Mính hủy hoại khiến bản thân họ phải phá sản, và bị đuổi ra khỏi nhà?  

             Đây đều là điều mà bọn họ phải đắn đo và suy xét.  

             Những gia đình giàu có sẽ không quan tâm một cô gái có hành động gì hay gây rắc rối hay không, bởi vì nếu như làm ra những hành động nghiêm trọng và quá mức thì họ chỉ cần lập tức đuổi đi là được. Nhưng nữ nhân như Tống Mính thì bọn họ bắt buộc phải đề phòng.  

             Chính vì vậy mà nhà họ Tống hiện tại vẫn luôn lo lắng, bọn họ không biết Tống Mính rốt cuộc có thể tìm được người thực sự yêu thương mình hay không, về sau có thể bị ức hiếp hay không...  

             Dù gì Tống Mính năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi vì vậy trong nhà bọn họ không vội vàng mới là lạ.  

             Tuy nhiên bây giờ cụ Tống đã nhìn thấy thái độ của Tống Mính đối với Cổ Dục, ông ta có cảm giác như được an ủi phần nào. Tuy ông ta cũng không biết sau này Tống Mính và Cổ Dục có thể ở cùng một chỗ với nhau hay không, nhưng dù sao đây cũng là một khởi đầu tốt. Nhìn tình huống trước mắt có lẽ Cổ Dục đã lọt vào mắt xanh của Tống Mính rồi.  

             “Trưa nay chúng ta hãy ăn uống một trận thoải mái nha. Đúng rồi, cháu ra đây chơi cờ tướng với ông đi, ta sẽ cho cháu xem bộ cờ tướng bằng ngọc của ta!” Uống một ngụm trà vào miệng, cụ Tống tự hào nói sau đó ông ấy lôi Cổ Dục đi lên lầu hai rồi bắt đầu chơi cờ tướng. Tống Mính thì ở bên cạnh pha thêm trà và nước cho hai người họ. Nghiêm túc mà nói thì cái cảm giác này có chút khác biệt so với Lâm Lôi và Lý Vân Vân.  

             Nhưng khác biệt như thế nào thì với EQ của Cổ Dục cũng rất khó hình dung ra.  

             Giữa trưa Cổ Dục và gia đình nhà cụ Tống ăn một bữa. Tuy nhiên bọn họ cũng không có uống rượu bởi vì Cổ Dục còn phải lái xe. Mặc dù cụ Tống có ý định muốn Cổ Dục ở lại chỗ này, nhưng Cổ Dục chắc chắn sẽ không ở lại đây. Dù sao nhà hắn cũng không xa nơi đây thì ở lại đây làm gì?  

             Cho nên sau khi ăn cơm trưa xong thì hơn ba giờ chiều Cổ Dục lái xe trở về nhà.  

             Tạm biệt cụ Tống và Tống Mính xong Cổ Dục lập tức rời khỏi nhà họ Tống.  

             “Tiểu Mính à, con cảm thấy tiểu Cổ là người như thế nào?” Nhìn thấy đèn đuôi xe của Cổ Dục dần dần biến mất thì lúc này cụ Tống mới mở miệng hỏi Tống Mính.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 382: - Đắc Tội Không Nổi


Chương 398: Nhà thiết kế  

             Khi Tống Mính muốn làm việc gì thì cô ấy đều làm rất sạch sẽ gọn gàng.  

             Cũng như bây giờ, tính từ thời điểm Cổ Dục từ nhà cụ Tống trở về, thì tới sáng ngày thứ ba Tống Mính đã dẫn một người tới trước cửa nhà Cổ Dục rồi.  

             "Ồ! Nhanh như vậy sao, tôi còn tưởng rằng phải mất mấy ngày nữa cô mới tới, xin chào.” Cổ Dục dẫn hai người vừa mới lái xe tới vào nhà hắn. Nhìn thấy người đàn ông đi cùng với Tống Mính xuống xe lúc này Cổ Dục khách khí duỗi tay ra vừa cười vừa nói.  

             “Đã đáp ứng giúp anh rồi nên tôi cũng không dám chậm trễ, vị này là Khâu Ninh bạn học năm cấp 3 của tôi, là kiến trúc sư nổi tiếng ở trong nước về thiết kế nhà cửa và thiết kế nội thất.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục thì Tống Mính cũng giới thiệu người đàn ông bên cạnh cho Cổ Dục.  

             "Xin chào, anh Cổ.” Người đàn ông này vừa nhìn Cổ Dục vừa nở một nụ cười sau đó bắt tay hắn.  

             Cả hai cùng nắm chặt tay nhau đồng thời lúc này Cổ Dục cũng đánh giá người đàn ông tên là Khâu Ninh này.   

             Người đàn ông này nhìn rất nam tính, dáng dấp cũng không có mỏng manh ngược lại cảm giác rất kiên cường, ngũ quan sắc sảo, chiều cao trên dưới khoảng 1m85 ngang bằng với Cổ Dục. Tóc trên đầu không dài nhưng cũng không phải là đầu đinh. Dưới cằm còn để râu, chắc là cố ý không cạo sạch. Ngoài ra thân hình của hắn khá vạm vỡ, có lẽ là thường xuyên tập thể dục.  

             Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì lập tức đi nước ngoài du học về ngành thiết kế kiến trúc, vì vậy nhìn anh ta có nét rất tây, phải nói thế nào nhỉ?  

             Phong cách của anh ấy rất giống với phong cách của quý ông, mạnh mẽ theo kiểu người phương Tây khác hẳn với phong cách nam tính bình dị của Cổ Dục.  

             Không hiểu sao Cổ Dục thấy ánh mắt của Tống Mính nhìn anh ta dường như không có quá nhiều cảnh giác, điều này làm cho trái tim của hắn đập thình thịch.  

             Đương nhiên đây cũng không phải là do Cổ Dục thích Tống Mính, chỉ là tự dưng bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp mà hắn quen biết là Tống Mính đột nhiên xuất hiện một người đàn ông như thế khiến tâm trạng của Cổ Dục có chút là lạ. Tuy nhiên hắn cũng không hề thể hiện động thái gì, chỉ đơn giản mời người đàn ông đó đi vào.  

             Trong khi anh ta đi quan sát sân trước và sân sau nhà Cổ Dục thì lúc này Cổ Dục cũng lặng lẽ đi tới bên cạnh Tống Mính.  

             “Có vẻ như cô và bạn học của cô quan hệ rất tốt nhỉ?” Sau khi do dự một chút cuối cùng Cổ Dục cũng nhỏ giọng hỏi.  

             " n? Anh đây là... Đang ghen à?” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục, Tống Mính đang đi theo phía sau nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau đó vừa cười vừa nhỏ giọng hỏi lại.  

             “Tôi ghen cái gì chứ, tôi đây là đang hiếu kỳ.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Mính thì Cổ Dục không khỏi sửng sốt một cái, sau đó vừa cười vừa nói.  

             “Yên tâm đi! Tôi không có hứng thú gì đối với anh ta cả, nhưng so với tôi thì anh mới là người nên cẩn thận thì đúng hơn.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cổ Dục lúc này Tống Mính cũng nhỏ giọng nói.  

             “Tôi sao?” Nhìn dáng vẻ của Tống Mính, Cổ Dục chỉ tay vào mình càng thêm khó hiểu.  

             “Anh ta, mặc dù là đàn ông nhưng chính là một cái “Tiểu Thụ” đó nha, hắn không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông mạnh mẽ, hiểu không?” Tống Mính vừa nói, vừa vỗ vào bờ ngực cứng như đá của Cổ Dục, nhướng mày nói.  

             Nghe thấy Tống Mính nói như vậy, Cổ Dục không khỏi rùng mình một cái. Điều này khiến cho hắn nghĩ tới mấy video trên mạng mà cảm thấy sợ hãi.  

             Chẳng lẽ mấy tên đàn ông vạm vỡ như thế này ở nước ngoài lại thích chơi đấu vật với nhau hay sao? Thật khó có thể tưởng tượng được...  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom