Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 376: - Nhìn Trong Đêm


Chương 392: Câu cá tranh tài  

             Nhưng mà đối với bốn con thú con thì còn quá nhỏ, cho nên Cổ Dục phải giúp bọn chúng điều chỉnh lại thực đơn một chút. Nhất là Khờ Nhất và Khờ Nhị, hai con gấu con này về bản chất là loài ăn tạp, do đó Cổ Dục đành bớt chút thời gian để chuẩn bị thức ăn cho bọn chúng.  

             Trong khi bốn con thú con đang ra sức ăn phần thức ăn của mình, thì lúc này Cổ Dục cũng lê cái thân mệt mỏi ra hậu viện. Mặc dù bây giờ trời rất nóng, nhưng dù sao thì con người cũng cần phơi nắng một chút.  

             Mà nhìn gương mặt của Cổ Dục dưới ánh mặt trời, gương mặt của Lý Vân Vân, Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân không khỏi có chút đỏ lên. Trong mắt người tình hóa Tây Thi, huống chi các cô còn say mê hắn sâu đậm như vậy.  

             “Chú Dục, chú Dục!” Lúc Cổ Dục đang đứng ở sân sau hít thở bầu không khí trong lành thì giọng nói của Cổ Dũng và Cổ Vận cũng vọng ra từ sân trước.  

             “Là hai cháu à, tìm Tú Tú và Phi Phi chơi sao? Bọn họ ở trên lầu đó!” Nghe được lời nói của Cổ Dũng và Cổ Vận, Cổ Dục liếc nhìn bọn nhóc cười nói.  

             “Bọn cháu không đến đây để tìm Tú Tú và Phi Phi. À! cũng là đến để tìm bọn họ, nhưng quan trọng nhất là tìm được chú.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Cổ Dũng và Cổ Vận không có vội lên lầu, mà chạy tới bên cạnh Cổ Dục rồi lo lắng nói.  

             “Có chuyện gì vậy?” Không tìm Tú Tú và Phi Phi mà lại tìm mình? Cổ Dục không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.  

             Nếu chỉ đơn giản là tìm hắn thì chắc chắn có chuyện gì đó, rất có thể là có chuyện không hay xảy ra trong gia đình. Nhưng bây giờ vừa tìm hắn lại tìm cả Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi, vậy thì nhất định là muốn ra ngoài chơi. Mặc dù Cổ Dục thường xuyên cùng đám trẻ con này đi ra ngoài chơi, nhưng dường như đám trẻ con này sẽ không chủ động tìm mình như thế này, đây là tình huống gì vậy?  

             “Đúng vậy, tất cả đều là do lũ tiểu nhân ở thôn Vĩnh Bình kia!”  

             “Đúng, chính là tên Đinh Hoàn Tử kia, tên tiểu nhân hèn hạ!”  

             Sau khi nghe Cổ Dục nói, Cổ Dũng và Cổ Vận tỏ thái độ tức giận lập tức mở miệng nói.  

             Đinh Hoàn Tử là thằng nhóc mập mạp ở thôn Vĩnh Bình, người mà lần trước bị đám nhóc nhà Cổ Dục đuổi đi ở chỗ rừng cây óc chó vào ngày hôm trước. Khi trở về, Cổ Dục cũng hỏi thăm một chút về thông tin của nó.  

             Tên đầy đủ của nhóc mập đó là Đinh Tứ Hỉ, vì khi thằng nhóc sinh ra thì trong nhà xảy ra bốn việc vui. Một là nhóc này được sinh ra, hai là chú hai của nhóc đỗ đại học, ba là cha nhóc đã trúng số lúc chăm sóc cho mẹ nó. Tuy không nhiều nhưng cũng có hơn mấy trăm ngàn, sau khi trả tiền viện phí thì vẫn còn dư, thứ tư là con lợn do ông nội của nó nuôi đã bán được giá rất cao. Tứ hỉ lâm môn, vì vậy mới có cái tên là Đinh Tứ Hỉ.   

             Vốn dĩ cái tên chẳng có gì, ở quê cũng không mấy ai biết món Tứ Hỉ Hoàn Tử, dù gì đây cũng không phải là món ăn ở Đông Bắc. Nhưng mà tên nhóc này là cháu trưởng, từ nhỏ đã tham ăn tham uống, được chăm sóc cẩn thận, cho nên nhóc con này dáng vẻ rất mập mạp.  

             Sau đó đến tuổi đi học, có một lần ở trường học nhà ăn làm món Tứ Hỉ Hoàn Tử. Từ đó về sau, ở trong trường nhóc con bị bạn bè gọi thành Đinh Hoàn Tử, quả thật quá thích hợp…  

             Hôm nay là ngày bọn trẻ thôn Cổ Gia và thôn Vĩnh Bình đánh nhau, nhưng mà đánh tới đánh lui vẫn không ai phục ai, khi về nhà còn bị người lớn giáo huấn.  

             Ở Đông Bắc khi trẻ con đánh nhau sẽ không có người lớn nào được can thiệp, ngoại trừ một số rất ít phụ huynh không biết xấu hổ mà xen vào.   

             Cổ Dục khi còn nhỏ cũng đã như thế này. Đi chơi hay đi đánh nhau không quan trọng, nếu thắng về nhà sẽ được thưởng, cha hắn sẽ làm cho hắn món thịt ướp nước mắm rồi chiên. Nếu phụ huynh đưa đứa trẻ bị đánh tới tận cửa để tìm, thì phụ huynh trong nhà chắc chắn sẽ giả vờ nói vài câu dễ nghe, tiếp đó thì tiễn họ ra về. Quay đầu sẽ nói với con họ là về sau không cho phép chơi cùng đứa đó nữa.  

             Những đứa trẻ chơi xấu như vậy, thì tuổi thơ sẽ không còn bạn để chơi, hoặc có thể nói là rất ít bạn bè.  

             Những đứa trẻ ở thôn Cổ Gia và thôn Vĩnh Bình cũng chính là như vậy, rất khó để phân biệt người chiến thắng sau một cuộc chiến dài. Nhưng hôm nay những đứa trẻ này đã nghĩ ra một cách khác để phân định người chiến thắng, đó chính là đi câu cá!  

             Ban đầu đây chỉ là cuộc chiến giữa những đứa trẻ, nhưng hôm nay khi Cổ Dũng và Cổ Vận đi ra bờ sông để câu cá, bọn chúng phát hiện ra bọn nhóc ở thôn bên kia lại mang theo ngoại viện. Đinh Tứ Hỉ thậm chí còn gọi chú của nó đến, điều này thật sự không công bằng, cho nên bọn nhóc bèn chạy về tìm Cổ Dục để làm cứu viện.  

             Vốn dĩ Cổ Dục rất lười đối phó với lũ nhóc này.  

             Nhưng Cổ Dục lại không chịu được cảnh bọn nhóc này làm ầm ĩ bên cạnh mình, hơn nữa hắn cũng không có chuyện gì gấp gáp, thế là hắn bèn quyết định đi xem thử một chút.  

             “Được rồi! Được rồi! Đi thôi, chú giúp các cháu báo thù.” Bất lực liếc nhìn hai tên nhóc con trước mặt, Cổ Dục đi lên lầu cầm túi đồ, mang theo ít trang bị rồi đi theo Cổ Dũng, Cổ Vận, còn có Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng nhau tới bờ sông.  

             Nhưng khi vừa đến bờ sông, hắn đã nhìn thấy một người quen.  

             “Đinh Quang?” Nhìn thấy Đinh Quang đang hí hoáy với đống dụng cụ câu cá, Cổ Dục không khỏi hô lên một tiếng.  
 
Chương 369: - Bị Phát Hiện


Chương 385: Con nít thôn bên cạnh  

             Nghe Lâm Lôi nói như vậy, Phùng Thư Nhân cũng cười đi về phòng của mình. Nói ra được tâm tình thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều.  

             Thế Nhưng tâm tình Lâm Lôi lúc này lại không phải quá tốt. Nằm trên giường, đầu óc cô một mực xoay quanh lời nói của Phùng Thư Nhân và khuôn mặt Cổ Dục.  

             “Ài! Thật là phiền, thật là phiền!” Dùng sức lấy gối đập vào đầu một cái, Lâm Lôi cũng không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm. Có một số việc chính là phiền phức như vậy.  

             Mà lúc này ở nhà Cổ Dục….  

             Tốt lắm, hắn phiền cái rắm, hắn đã ngủ rất say...  

             Trong nháy mắt đã đến ngày hôm sau.  

             Sáng nay, Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân đều đã điều chỉnh xong tâm tình của mình. Về phần Cổ Dục, hắn điều cái rắm, hắn căn bản không để trong lòng, vẫn tham ăn tham uống như cũ.  

             Buổi sáng ở nhà chơi cho tới trưa, buổi trưa ăn cơm xong, thì cùng với hai anh em Cô Dũng và Cổ Vận đi đến bên kia núi, tất nhiên cũng có cả Cổ Tú Tú cùng với Lưu Phi Phi rồi. Bọn họ muốn đi hái hạch đào ở nơi đó, chỗ đó có một đám   

             Cổ Dục đi tìm Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng nhau nô đùa. Hai anh em Cổ Dũng và Cổ Vận cùng sang bên kia núi, bọn họ muốn đi hái quả óc chó. Ở bên đó có một đám cây óc chó dại, lúc trước Cổ Dục đã từng nói qua.  

             Mà bây giờ, những quả óc chó ở trên cây có một ít đã có thể hái được rồi.  

             Người trong thôn không ai đi hái thứ này. Bởi vì những quả óc chó này đa phần là quả óc chó cứng, không có cách nào để ăn. Có người nói, quả óc chó này cũng có thể làm đồ chơi văn hóa gì đó, có thể bán kiếm tiền. Nhưng phải biết, những thứ này đều là cây hoang dại.  

             Không chỉ là trời sinh trời dưỡng, còn phải đề phòng rắn rết, chim, chuột, kiến. Trước đó cũng có người bỏ ra hơn 30,000 để thu mua, cuối cùng cũng không thu hoạch nổi cái gì mà còn phải bỏ tiền ra bồi thường. Dù sao những thứ này cũng không có người trồng, nếu trồng thì có thể khống chế điều chỉnh một chút, còn những thứ này thì không có cách nào để bồi dưỡng.   

             Cho nên dần dà, cũng không còn người vào núi hái thứ này nữa. Cái này cuối cùng chỉ làm đồ chơi cho bọn trẻ ở vùng nông thôn này.  

             “Chú, nhanh lên, nhanh lên!”. Cầm gậy tre thật dài, dưới sự thúc giục của bọn trẻ, Cổ Dục cũng đi theo bọn chúng đi đến mảnh rừng đầy quả óc chó kia.  

             Có thể thấy, đám cây óc chó này thật sự không đáng tiền. Mặc dù quả óc chó bây giờ đã chín, thế mà không có lấy một người đến để thu hoạch.  

             Cổ Dục liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó chọn trúng một cây óc chó tương đối thấp bắt đầu thu hoạch, loại cây óc chó này khá là cao, một cây cao trung bình từ 20 đến 25 mét, tương đương với toà nhà cao khoảng bảy tám tầng.  

             Cây óc chó nơi này không thiếu những cây có tuổi đời trên trăm năm, thậm chí có cây già hơn ngàn năm, nên thân cây vô cùng cao lớn.  

             Muốn hái từ những cây này thật sự không dễ dàng.  

             Đây cũng là nguyên nhân mà không ai đến thu hoạch. Nếu là được trồng nhân tạo thì cây không lớn như vậy, cây hoang dại muốn hái được quả thật sự là khó khăn.  

             Thế nhưng cũng may, bọn trẻ Cổ Dũng, Cổ Vận đối với việc hái quả óc chó rất hứng thú. Bọn chúng hôm nay mang theo sáu cây gậy tre thật dài, sau đó sẽ nối lại với nhau. Trước đây cần rất nhiều bạn nhỏ mới có thể dựng cây gậy này lên, nhưng hôm nay đã có Cổ Dục đến, cho nên việc này sẽ thuận tiện hơn nhiều.  

             Rất nhanh Cổ Dục và bọn trẻ đã dùng băng dính nối sáu cây gậy tre lại với nhau chắc chắn rồi dựng đứng nó lên. Sau khi được cả nhà đồng tâm hiệp lực, cuối cùng Cổ Dục đã dựng được cây gậy rồi sau đó bắt đầu đập những quả óc chó trên cao để chúng rơi xuống đất.  

             Ngoại trừ Cổ Dục, những đứa trẻ khác đều bị quả óc chó rơi trúng, bọn nhỏ lập tức bỏ chạy tản ra xung quanh. Nhìn bộ dạng của chúng, Cổ Dục không nhịn được cười.  

             Sau khi những quả óc chó rơi xuống đất, công việc tiếp theo là đi nhặt lại chúng.  

             Bởi vì bên ngoài óc chó có một lớp vỏ rất dày, cho nên không thể thấy được hình dạng bên trong của nó. Bọn nhóc trực tiếp cho chúng vào túi đựng.  

             Nhặt lên một quả óc chó, Cổ Dục nhìn thấy bề ngoài quả này rất giống quả mận. Nói thật, nếu không gặp qua người trồng óc chó thì rất khó để liên tưởng quả này với quả óc chó. Nhưng đây đúng là dáng vẻ nguyên bản của quả óc chó.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 377: - Chuẩn Bị Ăn Tết Trung Thu


Chương 393: Mè đầu to  

             "Đúng vậy, nó tên là Đinh Tứ Hỉ. Hôm nay không phải nó đánh cược câu cá với mấy tên nhóc thôn cậu sao, nhưng nó không biết câu cá nên mới kéo tôi đi qua. Có điều cậu cũng biết, cha mẹ tôi có quan hệ với nhà của tên nhóc này, không đến không được!”. Nhìn Cổ Dục, Đinh Quang lắc đầu thở dài sau đó mang theo vẻ bất lực nói.  

             Chuyện này thực ra cũng bình thường, ở quê từ xưa đến nay luôn có tình trạng trọng nam khinh nữ. Đặc biệt ở vùng Đông Bắc có câu ‘lão nhi tử đại tôn tử, lão đầu lão thái thái mệnh căn tử.’ (ý là ông bà trong nhà luôn quý con trai trưởng và cháu trai trưởng hơn)  

             Đinh Tứ Hỉ này chính là cháu trai trưởng của nhà họ Đinh, thường hay ở trong nhà quậy phá, chỉ muốn đi câu cá mà phải lôi cả chú Hai của nó đến hộ tống.  

             "Anh mà không đi theo, có nước bị chửi sấp mặt ha ha. À, đúng rồi! Trại chăn nuôi của anh gần đây thế nào, bây giờ vẫn còn bận rộn không?” Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Đinh Quang, Cổ Dục không khỏi cảm thán nhưng cũng không nhịn được mà vui vẻ trò chuyện, tiếp đó lại nói việc nhà cùng với Đinh Quang.  

             “Gần đây trang trại đã được tăng cường lên rồi, nên không còn bận rộn như trước nữa.” Nghe được câu hỏi của Cổ Dục, Đinh Quang cũng mỉm cười trả lời hắn.  

             Đinh Quang chủ yếu nuôi ếch rừng, kế đó là Phi Long.  

             Phi Long nghe thì có vẻ cao xa, nhưng thật ra nó là chính là chim đa đa. Nuôi thứ này không khác gì nuôi chim trĩ, chỉ khác là không thể nuôi nhốt. Cho nên chỉ còn cách là rào lại cả ngọn đồi để nó không bay ra ngoài là được, đồng thời cũng cần phải đề phòng một chút mấy con thú săn mồi như chồn, rắn… là được.  

             Về cơ bản chỉ cần cho nó ăn hai hoặc ba lần trong một ngày, chủ yếu là chúng phụ thuộc vào số lượng côn trùng ở khu vực xung quanh. Nếu có quá nhiều côn trùng, ví dụ như mùa hè như bây giờ cho chúng ăn hai lần một ngày là đủ. Vào mùa xuân và mùa đông không có côn trùng thì cho chúng ăn ngày ba lần, đồ ăn cũng không phức tạp, có thể là thức ăn thừa, cơm thừa, lá rau, vỏ dưa, vân vân... những thứ này đều được, Cổ Dục cũng nuôi bọn này cho nên hắn cũng biết rõ.  

             Còn về ếch rừng, Cổ Dục cũng nuôi nhưng hắn nuôi nó bằng nước giếng, cho nên không có gì để trao đổi kinh nghiệm. Nước giếng của hắn không có thứ gì mà nuôi không được.  

             Nhưng mà Đinh Quang muốn nuôi thì phức tạp hơn nhiều.  

             Nhưng mà dù sao thứ này cũng sống trong rừng, đối với chúng điều quan trọng nhất chính là nhiệt độ và độ ẩm, hiện tại vẫn đang là mùa hè, Đinh Quang không cần canh chừng nhiệt độ, chỉ cần giữ độ ẩm là được, cho nên bây giờ Đinh Quang mới có thời gian mà đi câu cá thế này.  

             Trong khi trò chuyện, Cổ Dục và Đinh Quang cũng lắp ráp xong cần câu của họ, hai người hất cần câu lên quăng lưỡi câu xuống nước.  

             Cổ Dục dùng tổng cộng hai chiếc cần câu, một chiếc dài và một chiếc ngắn. Chiếc dài thì dành để câu cá lớn ở giữa sông, chiếc cần ngắn hơn thì để câu cá nhỏ gần bờ.  

             Tuy nhiên, khi cần câu vừa mới buông xuống, hai đám nhóc rắm thối vốn dĩ còn chơi đùa xung quanh. Lúc này lập tức bu lại rồi bắt đầu kêu gào.  

             “Cố lên, cố lên, cố lên!”  

             “Đi, đi, đi ra chỗ khác chơi, không ai câu cá mà đứng ở trên kêu gào như vậy cả, làm như vậy sẽ làm cá sợ chạy hết mất.” Nghe thấy tiếng cổ vũ ồn ào chói tai của bón nhóc, Cổ Dục không thể không phất tay đuổi bọn chúng đi, bọn nhóc này chỉ giỏi làm loạn mà thôi.  

             Có thể lúc này ai đó sẽ nói rằng hò hét cổ vũ cũng không sao, bởi vì cá không nghe được âm thanh. Nếu ai đó nói điều này thì người này là một gã ngoài nghề thực thụ, một gã không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu biết.  

             Cá mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng cơ thể chúng có thể cảm nhận được sóng rung trong nước. Sau khi âm thanh truyền vào mặt nước thì rung động sẽ lan truyền, điều này đương nhiên ảnh hưởng đến việc câu cá. Loại kiến thức này chỉ cần học đến tiểu học là không thể không biết.  

             Sau khi đuổi mấy đứa nhóc này đi chơi, Cổ Dục và Đinh Quang cũng bắt đầu câu lên cá, nhưng bọn chúng đều là cá nhỏ. Một số con cá tuyết, cá lòng tong, cá bống tượng, vài con cá diếc nhỏ, cá chép nhỏ, cá trê… Đám cá này sau khi được câu lên đều bị Cổ Dục và Đinh Quang ném trở lại sông. Mấy con cá nhỏ này đều là tài nguyên trên sông, câu cá cũng không phải là đánh cá, không cần thiết phải bắt hết mấy con cá nhỏ này. Trong lúc câu cá, hai người vừa câu vừa trò chuyện.  

             Mấy đứa nhóc ở bên kia cũng đã chơi lại với nhau rồi. Trẻ con chính là vậy đấy, giây trước còn có thể đánh nhau long trời lở đất, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy giây sau thì chúng có thể lại chơi với nhau như những người bạn tốt. Và rồi có thể mọi chuyện sẽ lại bắt đầu trong vài phút nữa.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 377: - Chuẩn Bị Ăn Tết Trung Thu


Chương 393: Mè đầu to  

             "Đúng vậy, nó tên là Đinh Tứ Hỉ. Hôm nay không phải nó đánh cược câu cá với mấy tên nhóc thôn cậu sao, nhưng nó không biết câu cá nên mới kéo tôi đi qua. Có điều cậu cũng biết, cha mẹ tôi có quan hệ với nhà của tên nhóc này, không đến không được!”. Nhìn Cổ Dục, Đinh Quang lắc đầu thở dài sau đó mang theo vẻ bất lực nói.  

             Chuyện này thực ra cũng bình thường, ở quê từ xưa đến nay luôn có tình trạng trọng nam khinh nữ. Đặc biệt ở vùng Đông Bắc có câu ‘lão nhi tử đại tôn tử, lão đầu lão thái thái mệnh căn tử.’ (ý là ông bà trong nhà luôn quý con trai trưởng và cháu trai trưởng hơn)  

             Đinh Tứ Hỉ này chính là cháu trai trưởng của nhà họ Đinh, thường hay ở trong nhà quậy phá, chỉ muốn đi câu cá mà phải lôi cả chú Hai của nó đến hộ tống.  

             "Anh mà không đi theo, có nước bị chửi sấp mặt ha ha. À, đúng rồi! Trại chăn nuôi của anh gần đây thế nào, bây giờ vẫn còn bận rộn không?” Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Đinh Quang, Cổ Dục không khỏi cảm thán nhưng cũng không nhịn được mà vui vẻ trò chuyện, tiếp đó lại nói việc nhà cùng với Đinh Quang.  

             “Gần đây trang trại đã được tăng cường lên rồi, nên không còn bận rộn như trước nữa.” Nghe được câu hỏi của Cổ Dục, Đinh Quang cũng mỉm cười trả lời hắn.  

             Đinh Quang chủ yếu nuôi ếch rừng, kế đó là Phi Long.  

             Phi Long nghe thì có vẻ cao xa, nhưng thật ra nó là chính là chim đa đa. Nuôi thứ này không khác gì nuôi chim trĩ, chỉ khác là không thể nuôi nhốt. Cho nên chỉ còn cách là rào lại cả ngọn đồi để nó không bay ra ngoài là được, đồng thời cũng cần phải đề phòng một chút mấy con thú săn mồi như chồn, rắn… là được.  

             Về cơ bản chỉ cần cho nó ăn hai hoặc ba lần trong một ngày, chủ yếu là chúng phụ thuộc vào số lượng côn trùng ở khu vực xung quanh. Nếu có quá nhiều côn trùng, ví dụ như mùa hè như bây giờ cho chúng ăn hai lần một ngày là đủ. Vào mùa xuân và mùa đông không có côn trùng thì cho chúng ăn ngày ba lần, đồ ăn cũng không phức tạp, có thể là thức ăn thừa, cơm thừa, lá rau, vỏ dưa, vân vân... những thứ này đều được, Cổ Dục cũng nuôi bọn này cho nên hắn cũng biết rõ.  

             Còn về ếch rừng, Cổ Dục cũng nuôi nhưng hắn nuôi nó bằng nước giếng, cho nên không có gì để trao đổi kinh nghiệm. Nước giếng của hắn không có thứ gì mà nuôi không được.  

             Nhưng mà Đinh Quang muốn nuôi thì phức tạp hơn nhiều.  

             Nhưng mà dù sao thứ này cũng sống trong rừng, đối với chúng điều quan trọng nhất chính là nhiệt độ và độ ẩm, hiện tại vẫn đang là mùa hè, Đinh Quang không cần canh chừng nhiệt độ, chỉ cần giữ độ ẩm là được, cho nên bây giờ Đinh Quang mới có thời gian mà đi câu cá thế này.  

             Trong khi trò chuyện, Cổ Dục và Đinh Quang cũng lắp ráp xong cần câu của họ, hai người hất cần câu lên quăng lưỡi câu xuống nước.  

             Cổ Dục dùng tổng cộng hai chiếc cần câu, một chiếc dài và một chiếc ngắn. Chiếc dài thì dành để câu cá lớn ở giữa sông, chiếc cần ngắn hơn thì để câu cá nhỏ gần bờ.  

             Tuy nhiên, khi cần câu vừa mới buông xuống, hai đám nhóc rắm thối vốn dĩ còn chơi đùa xung quanh. Lúc này lập tức bu lại rồi bắt đầu kêu gào.  

             “Cố lên, cố lên, cố lên!”  

             “Đi, đi, đi ra chỗ khác chơi, không ai câu cá mà đứng ở trên kêu gào như vậy cả, làm như vậy sẽ làm cá sợ chạy hết mất.” Nghe thấy tiếng cổ vũ ồn ào chói tai của bón nhóc, Cổ Dục không thể không phất tay đuổi bọn chúng đi, bọn nhóc này chỉ giỏi làm loạn mà thôi.  

             Có thể lúc này ai đó sẽ nói rằng hò hét cổ vũ cũng không sao, bởi vì cá không nghe được âm thanh. Nếu ai đó nói điều này thì người này là một gã ngoài nghề thực thụ, một gã không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu biết.  

             Cá mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng cơ thể chúng có thể cảm nhận được sóng rung trong nước. Sau khi âm thanh truyền vào mặt nước thì rung động sẽ lan truyền, điều này đương nhiên ảnh hưởng đến việc câu cá. Loại kiến thức này chỉ cần học đến tiểu học là không thể không biết.  

             Sau khi đuổi mấy đứa nhóc này đi chơi, Cổ Dục và Đinh Quang cũng bắt đầu câu lên cá, nhưng bọn chúng đều là cá nhỏ. Một số con cá tuyết, cá lòng tong, cá bống tượng, vài con cá diếc nhỏ, cá chép nhỏ, cá trê… Đám cá này sau khi được câu lên đều bị Cổ Dục và Đinh Quang ném trở lại sông. Mấy con cá nhỏ này đều là tài nguyên trên sông, câu cá cũng không phải là đánh cá, không cần thiết phải bắt hết mấy con cá nhỏ này. Trong lúc câu cá, hai người vừa câu vừa trò chuyện.  

             Mấy đứa nhóc ở bên kia cũng đã chơi lại với nhau rồi. Trẻ con chính là vậy đấy, giây trước còn có thể đánh nhau long trời lở đất, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy giây sau thì chúng có thể lại chơi với nhau như những người bạn tốt. Và rồi có thể mọi chuyện sẽ lại bắt đầu trong vài phút nữa.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 370: - Vây Bắt Dương Bân


Chương 386: Trẻ trâu  

             Khi Cổ Dục nhìn qua, phát hiện có không ít trẻ em cũng đang khiêng gậy gỗ và bao tải chạy đến với vẻ mặt vô cùng lo lắng.  

             “Dừng tay, cây óc chó khu này là của chúng tôi! Thôn Cổ Gia chúng mày mau cút đi!” Trong núi bọn trẻ con đúng là rất gấu, dù nhìn thấy Cổ Dục nhưng không hề sợ hãi chút nào. Tên nhóc cầm đầu là một thằng nhóc mập mạp khoảng bảy, tám tuổi. Một ngón tay chỉ vào Cổ Dục rồi lớn tiếng nói.  

             “Đinh Hoàn Tử, mày bảo ai cút đi hả? Mảnh rừng này thuộc về thôn Cổ Gia chúng tao. Muốn cút thì chính mày mới phải cút!” Lần này không cần Cổ Dục lên tiếng, Cổ Dũng bên này đã đứng dậy, tức giận mà hô lên.  

             Nghe lời nói của Cổ Dũng, Cổ Dục lập tức hiểu ra. Đám trẻ con này hẳn là người ở thôn Vĩnh Bình trên thượng du. Cũng chính là thôn của Đinh Quang mà Cổ Dục đã mua ếch Cỏ và chim đa đa.  

             Giống như Phùng Thư Nhân đã giới thiệu qua cho Cổ Dục, bởi vì liên quan đến nguồn nước nên quan hệ của thôn Vĩnh Bình và thôn Cổ Gia từ xưa đến nay không tốt cho lắm. Quan hệ mấy chục năm nay mới tốt lên một chút là nhờ đã từng cùng nhau đánh trận, cùng nhau buôn bán.  

             Lại thêm khoa học phát triển, nên vấn đề tranh đoạt nguồn nước cũng đã được giải quyết triệt để. Cho nên hai thôn mới có thể tương đối êm đẹp như hiện giờ.  

             Nhưng thế hệ trước lại thường xuyên mang mâu thuẫn với thôn Cổ Gia làm chuyện kể cho bọn trẻ nghe. Đương nhiên, cái này không chỉ có người thôn Vĩnh Bình kể, người già thôn Cổ Gia cũng kể chuyện như vậy cho đám trẻ. Cho nên bọn Cổ Dũng và Cổ Vận mới có địch ý như thế.  

             “Cổ Dũng, có phải mày ngứa da không?” Nghe Cổ Dũng nói xong, thằng nhóc mập bên kia cũng ra vẻ vén ống tay áo lên, cũng không để ý mình đang mặc là áo ba lỗ, ống tay áo đâu mà vén.  

             “Tao thấy mày mới ngứa da đấy!” Nghe được lời của tên nhóc đó, Cổ Dũng và Cổ Vận đều đứng dậy. Đánh trận thành huynh đệ, ra trận phụ tử binh. Cổ Dục với Cổ Dũng đứng trước Cổ Dục thì ngoan ngoãn là vì Cổ Dục có hỗ trợ.  

             Cha chúng, mẹ chúng, ông chúng đều dặn Cổ Dục là người có năng lực, không được chọc chú ấy tức giận. Đã thế trong nhà Cổ Dục còn có Vua Núi, lại có Vua Bầu Trời. Hai con thú có lực uy hiếp quá lớn, dẫn đến bọn chúng không dám hỗn láo, chị sợ Cổ Dục gọi bọn kia đến cắn mình.  

             Cuối cùng lại chính là do Cổ Dục làm đồ ăn quá ngon, cho nên bọn chúng mới đành ngoan ngoãn trước mặt Cổ Dục. Nhưng không có nghĩa là trẻ con ở độ tuổi này cũng sẽ ngoan ngoãn khi ở trường học.  

             Rõ ràng bọn chúng và tên nhóc mập mạp kia đánh nhau không phải ngày một ngày hai. Ngay lập tức ba đứa đã muốn xông vào một chỗ. Chứng kiến cảnh này, Cổ Dục có chút ngơ ngác, bọn chúng là không thèm nhìn đến mình sao?  

             “Đùng, đùng” hai tiếng. Gậy tre trong tay Cổ Dục vung lên, ngay lập tức ngăn cản hai đám trẻ sang hai bên. Sau đó, hắn đến trước mặt Cổ Dũng và Cổ Vận nhìn đến đám người bên thằng nhóc mập mạp kia.  

             “Này, người lớn trong nhà các cháu không dạy các cháu thế nào là phải xếp hàng theo thứ tự à? Muốn hái óc chó thì một là đi chỗ khác, hai là chờ bọn chú hái xong.” Đứng nhìn lũ trẻ con này, Cổ Dục nhướn lông mày lên, giả vờ hung dữ với bọn chúng, nói.  

             “Đúng vậy! Phải có trước có sau, tới trước phải đi ra cho người tới sau đến, người lớn trong nhà chú không có nói với chú sao?” Nghe được lời Cổ Dục, một tên nhóc đầu trọc, hơi gầy trong đám nhóc thôn Vĩnh Bình chạy ra, chỉ vào Cổ Dục nói.  

             “Hắc hắc, bộ giáo viên thể dục dạy các cháu ngữ văn hay sao hả? Chú phải gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm để hỏi, cho giáo viên dạy dỗ lại các cháu!” Nghe tên nhóc này nói, đầu Cổ Dục cũng bốc khói trắng, đây gọi là ngụy biện kiểu hay sao?  

             “Bọn cháu mới học lớp 1, Đinh Tứ Hỉ mới có hai tuổi, bọn cháu còn chưa học cái này đâu! Lêu lêu lêu….” Nhìn Cổ Dục, đám trẻ con đều lè lưỡi, xoay mông lên, vẻ mặt đắc ý nói. Nhìn những thằng nhóc ngứa đòn này, Cổ Dục cảm giác mình sắp tức chết.  

             “Cháu cho chú biết, chú cũng đừng cậy lớn bắt nạt bé nha, bọn cháu trẻ con đánh nhau, đến cảnh sát cũng mặc kệ. Nhưng nếu chú đánh bọn cháu, cảnh sát sẽ bắt chú!” Có thể là cảm nhận được sát khí trên người Cổ Dục, lúc này tên mập mạp tên là Đinh Tứ Hỉ bên kia cũng cười bỉ ổi nói.  

             Đây là năm nay nó mới học qua luật bảo vệ trẻ em vị thành niên. Khi nó về nhà còn lấy cái này ra uy hiếp cha mẹ nó. Đương nhiên… nó bị đánh một trận te tua….  

             Sau khi bị đánh, nó lặng lẽ báo cảnh sát. Cảnh sát đến nhà quan sát, thấy là cha mẹ ruột đánh thằng con hư nên lại đi, sau đó…. Nó lại bị đánh trận nữa….  

             Về sau nó phát hiện, chiêu này không có tác dụng gì với cha mẹ. Tuy nhiên đối với người lớn ở bên ngoài vẫn có chút tác dụng.  

             Quả nhiên, sau khi nghe mấy lời của thằng nhóc, khoé mắt Cổ Dục không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, cũng không trách được bây giờ trên mạng toàn là đám trẻ trâu phản nghịch. Bọn này quá muốn ăn đòn!  

             “Đánh chúng mày không cần đến chú Dục, xem đây!” Đúng lúc Cổ Dục đang phân vân có nên vứt cái tôn nghiêm của người lớn xuống, để đánh bọn này một trận hay không, thì Cổ Dũng ở bên cạnh đã hét to, rồi ném một quả óc chó vỏ xanh sang.  

             Thứ này bên ngoài vẫn khá cứng chắc, bị đập trúng tất nhiên là đau. Hơn nữa, nhựa của nó còn có độc, chạm vào người là đen cả người. Có tắm cũng không sạch, lại bốc lên mùi khó ngửi.  
 
Chương 378: - Xe Gắn Máy


Chương 394: Chưng cá  

             Mè Đầu to, tên khoa học gọi làm cá mè hoa, ở phía nam còn gọi cá chép hoa. (về sau gọi cá mè hoa cho dễ)  

             Loại cá này về cơ bản thì Đông Bắc quả thật không có, Hoàng Hà phía bắc cũng rất khó nhìn thấy nó. Nhưng bởi vì loại cá này vảy không nhiều và cá trưởng thành có cơ thể khá lớn, là một loại cá mang lại kinh tế cao. Cho nên ở Đông Bắc cũng rất sớm được đưa vào nuôi dưỡng, thế nên bây giờ ở Đông Bắc vùng nước nào cũng có loại cá này.  

             Nhưng mà loại cá này tại Đông Bắc kỳ thực cũng không thường gặp loại cá này trên bàn ăn, bởi vì người Đông Bắc ăn cá sông thì chọn lựa đầu tiên vẫn là loại cá chép có ba đường vảy, còn có các loại cá trích.  

             Cá mè hoa tại Miền nam được nhiều người ưa chuộng hơn, đặc biệt là người dân tỉnh Hồ Nam, ở đó hương vị đúng là rất ngon.  

             Nhìn con cá này, theo tiềm thức trong đầu Cổ Dục nghĩ đến làm món đầu cá chua cay, phần thân thì có thể làm được làm thành món cá chưng tương cũng không tệ.  

             Nhấc cá lên nhìn một chút, hắn thấy con cá này kỳ thực không hề nhỏ, nó nặng khoảng hơn 6kg. Nhìn là muốn ăn ngay, nhưng mà Cổ Dục lại không muốn ăn loại cá này.  

             Bởi vì con cá này mặc dù là cá ngoài tự nhiên, nhưng mà nếu muốn ăn thì phải thả nó trong nước giếng một chút.  

             Loại cá bắt ngoài tự nhiên thế này hắn cũng chẳng muốn ăn, cho nên sau khi xem qua một chút thì hắn đem con cá này đưa cho người đang mang vẻ mặt đầy hâm mộ là Đinh Quang.  

             “Cho anh, cầm về ăn đi !”  

             “Hả? Đây là cá cậu bắt được, sao lại cho tôi mang về ăn, không thích hợp đâu.” Nghe Cổ Dục muốn đem cá đưa cho mình, Đinh Quang lập tức khoát tay từ chối.  

             Ҥắn cùng Cổ Dục nhiều lắm là xem như có quen biết, cũng không tính là bạn bè. Hơn nữa, một con cá mè hoa thiên nhiên nặng hơn 6kg thế này. Nếu như muốn bán, thì giá cũng không hề thấp chút nào.  

             Thế nhưng, Cổ Dục là người quan tâm đến chút tiền nhỏ này hay sao?  

             À! Đúng, Cổ Dục đúng là quan tâm đến tiền, nhưng mà chút tiền lẻ này hắn không quan tâm.  

             “Có gì mà thích hợp hay không thích hợp, tôi làm gì anh cũng không phải không biết. Nếu là muốn ăn thì chỗ của tôi cũng có, cho anh đó cứ cầm lấy đi.” Nhìn dáng vẻ của Đinh Quang, Cổ Dục nở nụ cười, sau đó đem con cá nhét vào tay Đinh Quang. Khi nghe Cổ Dục nói như vậy, Đinh Quang cũng cười cười, tiếp đó hơi ngại ngùng đem cá cất xuống rổ.  

             Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, chờ sau khi một nhóm chim Đa Đa và Ếch rừng trưởng thành. Hắn nhất định sẽ đem qua đưa cho Cổ Dục, giao tình có lúc chính là như thế.  

             “Đi, về nhà thôi!” Thấy Đinh Quang đã nhận cá, Cổ Dục cũng cười, khẽ liếc bầu trời một cái. Ở chân trời đã xuất hiện ráng đỏ, đã đến lúc cần phải trở về.  

             Vung tay lên một cái, Cổ Dục dẫn đám nhóc nhỏ của thôn Cổ gia đi trở về thôn.  

             Đương nhiên, mặc dù bọn chúng còn chưa có chơi chán, nhưng cũng đành bất đắc dĩ đi theo. Bọn chúng đã đi học, cho nên chúng cũng biết thời gian này là phải về nhà ăn cơm. Thế là tất cả theo thứ tự cùng Cổ Dục chào hỏi rồi ai về nhà nấy. Mà Cổ Dục cũng mang theo Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi trở về nhà của mình.  

             Hôm nay mặc dù hắn không có giữ con cá mè hoa đó lại, nhưng mà không có nghĩa là hắn không ăn.  

             Sau khi về nhà rồi đi một vòng quanh ao cá ở hậu viện, Cổ Dục chọn lấy một con cá mè hoa mà hắn bắt được ngày hôm trước. Khi bị bắt con cá này lên thì nó nặng hơn 7kg, sau ba ngày nuôi trong nước giếng thì con cá này đã nặng 8 - 9kg sức sống rất mãnh liệt  

             Sau khi bắt cá lên, Cổ Dục đi vào trong phòng bếp để chế biến.  

             Sau khi làm sạch vảy cá, mang cá, cùng nội tạng… thì bắt tay vào chế biến, Cổ Dục ra tay xử lý có thể nói chính là xe nhẹ đường quen. Mấy ngày gần đây, Cổ Dục cũng xử lý không ít hải sản, mặc dù hắn không thích ăn cá, thế nhưng ở trong nhà số lần xử lý cá cũng không ít. Sau khi xử lý con cá xong, Cổ Dục cũng cắt cái đầu con cá xuống.  

             Hôm nay làm hết thảy hai món ăn, một món là đầu cá sốt cay, một món chính là cá chưng tương.  

             Đầu cá sốt cay món ăn này cũng không phải quá khó, cách làm rất đơn giản. Món ăn này chủ yếu chính là xem nguyên liệu có tươi hay không.  

             Nguyên liệu cũng chỉ có hai thứ. Một cái là đầu cá, một cái là nước sốt ớt.  

             Đầu cá thì không cần phải nói nhiều, nước sốt ớt cũng không tệ. Tuy rằng ớt này không phải do hắn trồng, nhưng mà xem tay nghề nấu nướng của hắn thì nước sốt ớt này không có vấn đề.  

             Muốn làm mấy món ăn này, trước tiên cần nấu nước sốt, gừng, tỏi, xì dầu, tương, món cá chưng thì không thể thiếu những gia vị này.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 378: - Xe Gắn Máy


Chương 394: Chưng cá  

             Mè Đầu to, tên khoa học gọi làm cá mè hoa, ở phía nam còn gọi cá chép hoa. (về sau gọi cá mè hoa cho dễ)  

             Loại cá này về cơ bản thì Đông Bắc quả thật không có, Hoàng Hà phía bắc cũng rất khó nhìn thấy nó. Nhưng bởi vì loại cá này vảy không nhiều và cá trưởng thành có cơ thể khá lớn, là một loại cá mang lại kinh tế cao. Cho nên ở Đông Bắc cũng rất sớm được đưa vào nuôi dưỡng, thế nên bây giờ ở Đông Bắc vùng nước nào cũng có loại cá này.  

             Nhưng mà loại cá này tại Đông Bắc kỳ thực cũng không thường gặp loại cá này trên bàn ăn, bởi vì người Đông Bắc ăn cá sông thì chọn lựa đầu tiên vẫn là loại cá chép có ba đường vảy, còn có các loại cá trích.  

             Cá mè hoa tại Miền nam được nhiều người ưa chuộng hơn, đặc biệt là người dân tỉnh Hồ Nam, ở đó hương vị đúng là rất ngon.  

             Nhìn con cá này, theo tiềm thức trong đầu Cổ Dục nghĩ đến làm món đầu cá chua cay, phần thân thì có thể làm được làm thành món cá chưng tương cũng không tệ.  

             Nhấc cá lên nhìn một chút, hắn thấy con cá này kỳ thực không hề nhỏ, nó nặng khoảng hơn 6kg. Nhìn là muốn ăn ngay, nhưng mà Cổ Dục lại không muốn ăn loại cá này.  

             Bởi vì con cá này mặc dù là cá ngoài tự nhiên, nhưng mà nếu muốn ăn thì phải thả nó trong nước giếng một chút.  

             Loại cá bắt ngoài tự nhiên thế này hắn cũng chẳng muốn ăn, cho nên sau khi xem qua một chút thì hắn đem con cá này đưa cho người đang mang vẻ mặt đầy hâm mộ là Đinh Quang.  

             “Cho anh, cầm về ăn đi !”  

             “Hả? Đây là cá cậu bắt được, sao lại cho tôi mang về ăn, không thích hợp đâu.” Nghe Cổ Dục muốn đem cá đưa cho mình, Đinh Quang lập tức khoát tay từ chối.  

             Ҥắn cùng Cổ Dục nhiều lắm là xem như có quen biết, cũng không tính là bạn bè. Hơn nữa, một con cá mè hoa thiên nhiên nặng hơn 6kg thế này. Nếu như muốn bán, thì giá cũng không hề thấp chút nào.  

             Thế nhưng, Cổ Dục là người quan tâm đến chút tiền nhỏ này hay sao?  

             À! Đúng, Cổ Dục đúng là quan tâm đến tiền, nhưng mà chút tiền lẻ này hắn không quan tâm.  

             “Có gì mà thích hợp hay không thích hợp, tôi làm gì anh cũng không phải không biết. Nếu là muốn ăn thì chỗ của tôi cũng có, cho anh đó cứ cầm lấy đi.” Nhìn dáng vẻ của Đinh Quang, Cổ Dục nở nụ cười, sau đó đem con cá nhét vào tay Đinh Quang. Khi nghe Cổ Dục nói như vậy, Đinh Quang cũng cười cười, tiếp đó hơi ngại ngùng đem cá cất xuống rổ.  

             Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, chờ sau khi một nhóm chim Đa Đa và Ếch rừng trưởng thành. Hắn nhất định sẽ đem qua đưa cho Cổ Dục, giao tình có lúc chính là như thế.  

             “Đi, về nhà thôi!” Thấy Đinh Quang đã nhận cá, Cổ Dục cũng cười, khẽ liếc bầu trời một cái. Ở chân trời đã xuất hiện ráng đỏ, đã đến lúc cần phải trở về.  

             Vung tay lên một cái, Cổ Dục dẫn đám nhóc nhỏ của thôn Cổ gia đi trở về thôn.  

             Đương nhiên, mặc dù bọn chúng còn chưa có chơi chán, nhưng cũng đành bất đắc dĩ đi theo. Bọn chúng đã đi học, cho nên chúng cũng biết thời gian này là phải về nhà ăn cơm. Thế là tất cả theo thứ tự cùng Cổ Dục chào hỏi rồi ai về nhà nấy. Mà Cổ Dục cũng mang theo Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi trở về nhà của mình.  

             Hôm nay mặc dù hắn không có giữ con cá mè hoa đó lại, nhưng mà không có nghĩa là hắn không ăn.  

             Sau khi về nhà rồi đi một vòng quanh ao cá ở hậu viện, Cổ Dục chọn lấy một con cá mè hoa mà hắn bắt được ngày hôm trước. Khi bị bắt con cá này lên thì nó nặng hơn 7kg, sau ba ngày nuôi trong nước giếng thì con cá này đã nặng 8 - 9kg sức sống rất mãnh liệt  

             Sau khi bắt cá lên, Cổ Dục đi vào trong phòng bếp để chế biến.  

             Sau khi làm sạch vảy cá, mang cá, cùng nội tạng… thì bắt tay vào chế biến, Cổ Dục ra tay xử lý có thể nói chính là xe nhẹ đường quen. Mấy ngày gần đây, Cổ Dục cũng xử lý không ít hải sản, mặc dù hắn không thích ăn cá, thế nhưng ở trong nhà số lần xử lý cá cũng không ít. Sau khi xử lý con cá xong, Cổ Dục cũng cắt cái đầu con cá xuống.  

             Hôm nay làm hết thảy hai món ăn, một món là đầu cá sốt cay, một món chính là cá chưng tương.  

             Đầu cá sốt cay món ăn này cũng không phải quá khó, cách làm rất đơn giản. Món ăn này chủ yếu chính là xem nguyên liệu có tươi hay không.  

             Nguyên liệu cũng chỉ có hai thứ. Một cái là đầu cá, một cái là nước sốt ớt.  

             Đầu cá thì không cần phải nói nhiều, nước sốt ớt cũng không tệ. Tuy rằng ớt này không phải do hắn trồng, nhưng mà xem tay nghề nấu nướng của hắn thì nước sốt ớt này không có vấn đề.  

             Muốn làm mấy món ăn này, trước tiên cần nấu nước sốt, gừng, tỏi, xì dầu, tương, món cá chưng thì không thể thiếu những gia vị này.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 379: - Mắt Chó Coi Thường Người Khác


Chương 395: Nhà cụ Tống  

             Đồ ăn nhiều như rừng, tổng cộng có 6 món. Cả nhà Cổ Dục ở dưới trời chiều bắt đầu ăn một bữa thoải mái.  

             Sau bữa tối, đồ ăn còn thừa tự nhiên sẽ thuộc về Vua Núi cùng Bạo Quân, mà con lợn Bạo Quân này có bao nhiêu đồ ăn nó đều có thể ăn hết, không cần lo lắng vấn đề lãng phí.  

             Lúc Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân thu dọn đồ đạc, Cổ Dục cùng với Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì ngồi ăn tráng miệng bằng trái cây. Quả thật! Lúc này cảm giác bọn họ giống như là người một nhà.  

             Đáng tiếc là sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, mấy người bọn họ sẽ rời đi.  

             Tuy vậy, Cổ Dục cũng đã quen với chuyện này, hôm nay có thể nói là một ngày nhàn nhã đối với hắn. Hắn mỗi ngày đều nguyện ý thoải mái nhàn nhã thế này cho qua ngày.  

             Tâm lý hiện tại của hắn đang dần chuyển biến giống như cảm giác ‘Hái cúc dưới hàng rào phía đông, thản nhiên nhìn thấy Nam Sơn’. Châm ngôn nói rất hay. Nếu bạn không cố gắng, cho nên bạn không biết được, đỉnh cao sẽ như thế nào. Nếu bạn chưa từng từ bỏ, cho nên bạn không biết, từ bỏ sẽ có được sự thoải mái thế nào.  

             Bây giờ Cổ Dục chính là  rất thoải mái.  

             Cứ như vậy, chớp  mắt đã qua mấy ngày, thời gian trôi qua quá nhanh. Hiện tại đã là cuối tháng bảy cách tháng tám chỉ còn có mấy ngày.  

             Những ngày này Cổ Dục vẫn như thường lệ, trải qua cuộc sống nhàn nhã của mình. Thế nhưng hôm nay hắn muốn bận rộn một chút, bởi vì hắn muốn đi đưa lá trà cho ông cụ Tống.  

             "Buổi trưa hôm nay chắc tôi sẽ không trở về, mọi người cứ ăn trước đi. Đến tối tôi xem tình hình thế nào rồi sẽ gọi điện cho mọi người sau.”  

             Sáng hôm nay sau khi thức dậy thì việc đầu tiên của Cổ Dục là đi câu cá, sau khi câu cá xong hắn đi tới phía sau chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G63 6X6. Tiếp đó đặt mấy bao lá trà mà hắn hái được trong ngày hôm nay bỏ lên đó, sau đó mới đi chuẩn bị điểm tâm.  

             Chờ khi Lâm Lôi, Lý Vân Vân đến thì Cổ Dục cũng nói cho các cô ấy biết rằng hôm nay hắn có việc phải đi ra ngoài. Sau đó dưới ánh mắt của các cô ấy, xe của hắn cũng bắt đầu di chuyển ra khỏi nhà.  

             Vị trí của nhà cụ Tống thì cụ Tống đã nói cho Cổ Dục biết từ lâu. Tuy nhiên bình thường Cổ Dục rất lười đi ra ngoài, cho nên dù cụ Tống đã tới nhà hắn mười mấy hai mươi lần nhưng Cổ Dục một lần cũng chưa đi qua nhà ông ấy. Hôm nay số lá trà này căn bản hắn có thể gọi ông ấy tới lấy, nhưng sau khi hắn suy nghĩ một chút thì quyết định mang lá trà qua cho cụ Tống một lần, dù sao con đường này cũng không phải là rất xa.  

             Đối với đường ở nông thôn thì Cổ Dục cũng có thể dễ dàng lái xe vượt qua. Không thể không nói xe Mercedes-Benz G63 6X6 đúng là trâu bò, với 6 cái bánh xe lớn này thì vấn đề trèo đèo lội suối đều không thành vấn đề.  

             Tuy nhiên nếu xe này xui xẻo chết máy thì nó cũng không dễ dàng đẩy giống như xe nhỏ, bởi vì nó thật sự là quá lớn và quá nặng.  

             Khi xe chạy trên đường thì có một vài người quay lại nhìn, đương nhiên đối với những người hiểu biết về xe thì họ sẽ biết đây là một chiếc xe siêu cao cấp. Tuy nhiên ở phía xa một chút cũng có một số người không hiểu nhiều về xe, đại đa số là tài xế nữ họ sẽ không hiểu vì sao lại có một chiếc xe bán tải mà lại mang logo của thương hiệu Mercedes Benz? Chắc chiếc xe này là giả rồi....  

             Đối với những suy nghĩ này của nữ giới thì đại đa số nam giới cũng chỉ có thể cười trừ mà thôi.  

             Cổ Dục đương nhiên sẽ không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn mua xe kỳ thực cũng không phải muốn phô trương. Ặc! Đúng, chủ yếu là không nhằm mục đích phô trương, hắn cũng chắc chắn rằng hắn không phải người ham hư vinh.  

             Hắn mua xe chủ yếu với mục đích là dùng nó thuận tiện thôi, cũng vì chính lý do đó mà hắn có tới hai chiếc xe bán tải. Một chiếc là SUV, một chiếc là MPV.  

             Đương nhiên điểm quan trọng của hai xe này chính là thuận tiện, nhưng ngoại trừ thuận tiện nó còn có những điều thiết thực khác nữa. Ví dụ như là đi rất thoải mái, khả năng xử lý cũng như khả năng vượt địa hình rất là ưu việt… đương nhiên để có thể có được những tính năng tuyệt vời như trên thì quan trọng nhất là bạn phải có khả năng tài chính thật cao.  

             Vừa lái xe vừa xem bản đồ chỉ dẫn, rất nhanh Cổ Dục đã đi đến nhà cụ Tống.  

             Tuy nhiên khi hắn đi tới nhà cụ Tống thì hắn không khỏi ngạc nhiên mà ồ lên một tiếng.  

             Tất nhiên hắn biết nhà cụ Tống chắc chắn sẽ không nhỏ, hơn nữa chắc chắn là rất đẹp, nhưng hắn không ngờ nó lại quá to lớn và quá đẹp như vậy.  

             Nhà của cụ Tống cũng không phải ở trong thôn mà là ở ngoại ô thành phố, chính vì vậy giao thông cũng thuận tiện hơn nhiều. Toàn bộ khu nhà này có diện tích khoảng 2,000m2.  

             Đừng nghĩ 2,000m2 là nhỏ, nhà của Cổ Dục tuy lớn nhưng đó là tính cả sân trước và sân sau chứ không phải diện tích của cả căn nhà.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 371: - Bắn Nhau


Chương 387: Sức chiến đấu của lũ trẻ con  

             Có mấy đứa trẻ con thích sạch sẽ không chạy đến nhặt, chỉ còn lại có mấy đứa dám nhặt. Cho nên hoả lực không bằng bọn trẻ thôn Cổ Gia, ngay lập tức bị ném trúng phải chạy trối chết.  

             Nhìn tình trạng thảm hại của bọn trẻ này, Cổ Dục cũng không ngờ tình huống lại thay đổi nhanh như vậy.  

             Châm ngôn nói rất hay, có thể cắn chết chó cũng chỉ có… Ặc! Đây là châm ngôn cái quái gì. Đây là lời mà Cổ Dũng thường xuyên nói, mà người đè nó xuống dạy dỗ chính là chú hai của nó.  

             Lời này cũng hơi nói quá một chút, không chết chó? Sư tử cắn không chết chó? Con báo cắn không chết chó? Mà linh miêu cũng có thể cắn chết chó đấy.  

             Nhưng bây giờ Cổ Dục dường như mới hiểu ý, giống bây giờ. Nếu như mình không biết xấu hổ có thể đánh mấy thằng nhóc mập mạp kia chạy, thế nhưng vấn đề là chẳng lẽ mình không cần thể diện sao? Cho nên dưới tình huống đặc biệt này, có thể đối phó bọn trẻ con cũng chỉ có bọn trẻ con. Có thể cắn chết chó cũng chỉ có chó, ừm, hợp lý!  

             “Chúng mày, chúng mày đợi đấy!” Nhìn qua hoả lực bên mình không đủ, nhóm trẻ thôn Vĩnh Bình bắt đầu lúng túng. Nhóc mập mạp kia kêu lên một tiếng trước rồi trốn đi, sau đó nhận thua. Những đứa trẻ bên thôn Cổ Gia cũng hưng phấn reo lên. Đối với những đứa trẻ này mà nói, có thể đánh lui bọn trẻ thôn bên cạnh chính là chuyện đáng vui nhất. Mà nhìn dáng vẻ của bọn chúng, Cổ Dục cũng không kiềm được mà nở nụ cười.  

             Tuy rằng bọn chúng thắng, nhưng mà thằng hơi vất vả.  

             Có mấy đứa không sợ bẩn, bị ném trúng là quả óc chó đã nát, quả đấy tuy đập vào người không đau nhưng trên người, trên quần áo, khắp nơi đều là nước thối. Sau khi về, chắc hẳn mấy đứa trẻ này cũng bị cha mẹ đánh cho một trận.  

             “Được rồi! Chúng ta tiếp tục thôi.” Thế nhưng nhìn bọn chúng vui vẻ như vậy, Cổ Dục cũng không nói cho chúng biết kết quả khi về nhà, mà một lần nữa ra hiệu cho chúng tiếp tục thu hoạch quả óc chó.  

             Những đứa trẻ này cũng hò reo một tiếng rồi tiếp tục đi nhặt quả.  

             Buổi trưa này, Cổ Dục cũng nhặt đầy ắp một túi, bọn trẻ thì giơ cao bao tải đi sau Cổ Dục trở  về thôn.  

             Sau khi chia cho mỗi nhà một ít, Cổ Dục vẫn thừa nửa bao tải, hắn cũng cầm trở về.  

             Mà nhìn thấy Cổ Dục mang nửa bao tải óc chó về, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đều đi theo cười. Lúc nhỏ, các cô cũng từng đi hái quả này, chẳng qua hái xong cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa óc chó này cũng là óc chó cứng, cũng không có thịt để ăn. Ngoại hình thì xấu, không bán được tiền. Tuy nhiên, những thứ này dù không đáng tiền, nhưng là do Cổ Dục mang về nên các cô vẫn sắp xếp giúp Cổ Dục.  

             Đầu tiên là rửa sạch vỏ, sau đó là phơi trên nóc nhà dưới nắng to, phơi mấy ngày cho vỏ bên ngoài khô lại. Đến lúc đó sẽ mang đi xử lý phần vỏ bên ngoài, phần nhân óc chó bên trong sẽ xuất hiện.  

             Việc này không vội được. Dù sao thì Cổ Dục chỉ hái chơi, hắn cũng không để ý lắm.  

             Lúc Lý Vân Vân đưa Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú đi tắm, Cổ Dục cũng đi tắm một cái, rửa sạch những mùi kia trên cơ thể.  

             Mặc dù vừa rồi không có quả óc chó nát nào ném vào người Cổ Dục, nhưng mùi cũng bám vào trên thân, mùi này đúng là quá khó ngửi….  

             Tắm rửa sạch sẽ, Cổ Dục chuẩn bị đi nấu cơm tối. Một ngày này trôi qua quá nhanh, dường như mình vẫn đang ở buổi sáng, chưa làm được cái gì đã đến giờ làm cơm tối rồi.  

             Nhưng thời gian trôi nhanh như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến Cổ Dục. Thời gian nhanh có nghĩa là Cổ Dục không có gì phiền lòng. Mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, nên thời gian cũng thật tự nhiên mà trôi nhanh.  

             Như bây giờ, Cổ Dục cảm thấy cuộc sống như vậy không có gì là không tốt.  

             Ăn cơm xong, dọn dẹp đồ đạc, cho nhóm động vật nhỏ trong nhà ăn xong. Sau đó Cổ Dục tiễn Lâm Lôi các cô về rồi lại lên tầng hai, nằm trên giường, xem TV, chơi điện thoại.  

             Mùa hè vùng đông bắc, buổi tối không cần mở điều hoà cũng rất mát mẻ. Cổ Dục bây giờ chính là một bên hóng gió, một bên nằm trên giường hưởng thụ, thật vô cùng thoải mái.  

             “Cứ như thế này, nếu có thể sống kiểu này mãi thì không còn gì bằng!” Nở nụ cười tự giễu, Cổ Dục cắm sạc điện thoại sau đó trở mình. Cuộc sống như vậy, quá thoải mái!  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 379: - Mắt Chó Coi Thường Người Khác


Chương 395: Nhà cụ Tống  

             Đồ ăn nhiều như rừng, tổng cộng có 6 món. Cả nhà Cổ Dục ở dưới trời chiều bắt đầu ăn một bữa thoải mái.  

             Sau bữa tối, đồ ăn còn thừa tự nhiên sẽ thuộc về Vua Núi cùng Bạo Quân, mà con lợn Bạo Quân này có bao nhiêu đồ ăn nó đều có thể ăn hết, không cần lo lắng vấn đề lãng phí.  

             Lúc Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân thu dọn đồ đạc, Cổ Dục cùng với Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì ngồi ăn tráng miệng bằng trái cây. Quả thật! Lúc này cảm giác bọn họ giống như là người một nhà.  

             Đáng tiếc là sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, mấy người bọn họ sẽ rời đi.  

             Tuy vậy, Cổ Dục cũng đã quen với chuyện này, hôm nay có thể nói là một ngày nhàn nhã đối với hắn. Hắn mỗi ngày đều nguyện ý thoải mái nhàn nhã thế này cho qua ngày.  

             Tâm lý hiện tại của hắn đang dần chuyển biến giống như cảm giác ‘Hái cúc dưới hàng rào phía đông, thản nhiên nhìn thấy Nam Sơn’. Châm ngôn nói rất hay. Nếu bạn không cố gắng, cho nên bạn không biết được, đỉnh cao sẽ như thế nào. Nếu bạn chưa từng từ bỏ, cho nên bạn không biết, từ bỏ sẽ có được sự thoải mái thế nào.  

             Bây giờ Cổ Dục chính là  rất thoải mái.  

             Cứ như vậy, chớp  mắt đã qua mấy ngày, thời gian trôi qua quá nhanh. Hiện tại đã là cuối tháng bảy cách tháng tám chỉ còn có mấy ngày.  

             Những ngày này Cổ Dục vẫn như thường lệ, trải qua cuộc sống nhàn nhã của mình. Thế nhưng hôm nay hắn muốn bận rộn một chút, bởi vì hắn muốn đi đưa lá trà cho ông cụ Tống.  

             "Buổi trưa hôm nay chắc tôi sẽ không trở về, mọi người cứ ăn trước đi. Đến tối tôi xem tình hình thế nào rồi sẽ gọi điện cho mọi người sau.”  

             Sáng hôm nay sau khi thức dậy thì việc đầu tiên của Cổ Dục là đi câu cá, sau khi câu cá xong hắn đi tới phía sau chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G63 6X6. Tiếp đó đặt mấy bao lá trà mà hắn hái được trong ngày hôm nay bỏ lên đó, sau đó mới đi chuẩn bị điểm tâm.  

             Chờ khi Lâm Lôi, Lý Vân Vân đến thì Cổ Dục cũng nói cho các cô ấy biết rằng hôm nay hắn có việc phải đi ra ngoài. Sau đó dưới ánh mắt của các cô ấy, xe của hắn cũng bắt đầu di chuyển ra khỏi nhà.  

             Vị trí của nhà cụ Tống thì cụ Tống đã nói cho Cổ Dục biết từ lâu. Tuy nhiên bình thường Cổ Dục rất lười đi ra ngoài, cho nên dù cụ Tống đã tới nhà hắn mười mấy hai mươi lần nhưng Cổ Dục một lần cũng chưa đi qua nhà ông ấy. Hôm nay số lá trà này căn bản hắn có thể gọi ông ấy tới lấy, nhưng sau khi hắn suy nghĩ một chút thì quyết định mang lá trà qua cho cụ Tống một lần, dù sao con đường này cũng không phải là rất xa.  

             Đối với đường ở nông thôn thì Cổ Dục cũng có thể dễ dàng lái xe vượt qua. Không thể không nói xe Mercedes-Benz G63 6X6 đúng là trâu bò, với 6 cái bánh xe lớn này thì vấn đề trèo đèo lội suối đều không thành vấn đề.  

             Tuy nhiên nếu xe này xui xẻo chết máy thì nó cũng không dễ dàng đẩy giống như xe nhỏ, bởi vì nó thật sự là quá lớn và quá nặng.  

             Khi xe chạy trên đường thì có một vài người quay lại nhìn, đương nhiên đối với những người hiểu biết về xe thì họ sẽ biết đây là một chiếc xe siêu cao cấp. Tuy nhiên ở phía xa một chút cũng có một số người không hiểu nhiều về xe, đại đa số là tài xế nữ họ sẽ không hiểu vì sao lại có một chiếc xe bán tải mà lại mang logo của thương hiệu Mercedes Benz? Chắc chiếc xe này là giả rồi....  

             Đối với những suy nghĩ này của nữ giới thì đại đa số nam giới cũng chỉ có thể cười trừ mà thôi.  

             Cổ Dục đương nhiên sẽ không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn mua xe kỳ thực cũng không phải muốn phô trương. Ặc! Đúng, chủ yếu là không nhằm mục đích phô trương, hắn cũng chắc chắn rằng hắn không phải người ham hư vinh.  

             Hắn mua xe chủ yếu với mục đích là dùng nó thuận tiện thôi, cũng vì chính lý do đó mà hắn có tới hai chiếc xe bán tải. Một chiếc là SUV, một chiếc là MPV.  

             Đương nhiên điểm quan trọng của hai xe này chính là thuận tiện, nhưng ngoại trừ thuận tiện nó còn có những điều thiết thực khác nữa. Ví dụ như là đi rất thoải mái, khả năng xử lý cũng như khả năng vượt địa hình rất là ưu việt… đương nhiên để có thể có được những tính năng tuyệt vời như trên thì quan trọng nhất là bạn phải có khả năng tài chính thật cao.  

             Vừa lái xe vừa xem bản đồ chỉ dẫn, rất nhanh Cổ Dục đã đi đến nhà cụ Tống.  

             Tuy nhiên khi hắn đi tới nhà cụ Tống thì hắn không khỏi ngạc nhiên mà ồ lên một tiếng.  

             Tất nhiên hắn biết nhà cụ Tống chắc chắn sẽ không nhỏ, hơn nữa chắc chắn là rất đẹp, nhưng hắn không ngờ nó lại quá to lớn và quá đẹp như vậy.  

             Nhà của cụ Tống cũng không phải ở trong thôn mà là ở ngoại ô thành phố, chính vì vậy giao thông cũng thuận tiện hơn nhiều. Toàn bộ khu nhà này có diện tích khoảng 2,000m2.  

             Đừng nghĩ 2,000m2 là nhỏ, nhà của Cổ Dục tuy lớn nhưng đó là tính cả sân trước và sân sau chứ không phải diện tích của cả căn nhà.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 380: - Sân Khấu Ngoài Trời


Chương 396: Tâm Tình  

             Ngoài sân trước thì căn nhà của ông ấy cũng rất lớn và đẹp.  

             Nhà của Cổ Dục đương nhiên là không nhỏ nhưng so với nhà của cụ Tống thì không là gì cả. Nhà của cụ Tống có diện tích ít nhất phải gấp đôi nhà của Cổ Dục trở lên, hơn nữa nó còn được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ đại.  

             Căn nhà tổng cộng có hai tầng rưỡi, phía trên hai tầng còn có một cái gác xếp giống như cảnh trong phim vậy. Nhìn thấy ánh mắt của Cổ Dục thì cụ Tống cảm thấy rất là tự hào.  

             “Đã gọi cậu tới nhiều lần nhưng mãi mà cậu cũng không tới, ha ha ha ha. Đến đây, ta sẽ đưa cậu đi xem nhà của ta một chút." Hài lòng nắm tay của Cổ Dục, cụ Tống tự hào nói.  

             “Trước tiên không vội, để cháu lấy một số đồ vật trên xe xuống cho ông trước đã." Nhìn thấy dáng vẻ tự mãn kia của cụ Tống thì Cổ Dục cũng cười lắc đầu. Sau đó hắn đi lại ghế sau lấy ra một số món đồ đã chuẩn bị từ trước. Dù sao cũng là lần đầu tiên đi tới nhà cụ Tống, vì vậy cũng không thể đi tay không đến được.  

             Đương nhiên những đồ vật này hắn cũng không thể chọn bừa được, bởi vì hắn biết cụ Tống sẽ không muốn chúng. Vì vậy hắn đã mang một số đồ vật trong nhà để làm quà như một trái dưa hấu, vài chậu lan, một lít rượu thuốc mà hắn đã ngâm và còn có một số rau quả.  

             Khi cụ Tống nhìn thấy những thứ này, hai mắt ông ấy đều đang sáng lên. Bởi vì ông ta đều biết những thứ này đều là đồ tốt, vì vậy ông lại càng vui vẻ hơn. Sau đó ông ta vội vàng kéo tay Cổ Dục vào nhà. Còn về phần Tống Mính thì cô ấy còn phải ở lại đây để xử lý số lá trà kia.  

             Đừng thấy Cổ Dục chỉ tùy tiện đem những lá trà này vào túi rồi ném lên trên xe mà xem thường. Những lá trà này sau khi được rang xào xong thì đều có giá hàng trăm triệu, vì vậy mà cô ấy phải thật cẩn thận.  

             Tuy nhiên khi cô ấy nhìn về phía Cổ Dục thì ánh mắt của cô lúc này cũng trở nên dịu dàng hơn.  

             Đi theo cụ Tống vào nhà. Đầu tiên Cổ Dục đem số đồ vật mang theo vào nhà bếp giao cho đầu bếp của nhà ông cụ nấu nướng, sau đó hắn đi theo cụ Tống trở vào phòng.  

             Người xưa nói càng già thì càng trẻ con, bây giờ cụ Tống quả thật giống như một đứa trẻ vậy. Ông ấy bắt đầu lôi Cổ Dục ra khoe khoang không ngừng về nhà của ông ấy.  

             Mặc dù Cổ Dục cũng muốn mạnh miệng phản bác lại một lần, nhưng không thể không thừa nhận cụ Tống quả thật có lý do để khoe khoang. Trong nhà này dù là sắp xếp hay là trang trí thì so với nhà hắn đều tốt hơn rất nhiều...  

             Mang cảm giác ngưỡng mộ trong lòng, Cổ Dục và cụ Tống đã xong việc giới thiệu nhà. Sau đó cả hai người đi đến phòng trà ở tầng một. Lúc này Tống Mính cũng đã kiểm tra xong đống trà dưới kia và vừa mới đi tới. Khi cô nhìn thấy Cổ Dục và cụ Tống thì chủ động đi tới pha trà cho hai người bọn họ.  

             “Ha ha ha ha, Cổ Dục này, tay nghề nấu nướng của cậu đúng là thiên hạ vô song, khả năng nuôi dưỡng đồ vật của cậu đúng là từ cổ chí kim không ai sánh bằng. Hơn nữa, còn biết ngâm rượu chữa bệnh, biết thư pháp, làm vườn. Tất cả đều quá tuyệt vời, nhưng mà hình như nhà của cậu không có đẹp bằng nhà của ta phải không, ha ha.”  

             Tự hào uống một ngụm trà mà Tống Mính đã pha, lúc này cụ Tống cười một cái rồi nói.  

             Nghe lời nói của cụ Tống thì Cổ Dục không khỏi cong môi, ông ấy đúng là một người có tính trẻ con. Nói thật sau khi xem xong nhà của cụ Tống thì hắn có một suy nghĩ là có nên trang hoàng lại nhà cửa của hắn một lần nữa hay không?   

             Đương nhiên là hắn cũng không thể nào làm giống như vậy, hắn cần phải thiết kế nhà của hắn thật đặc sắc mới được. Nhưng phải làm như thế nào và nhờ ai làm, điều này mới chính là vấn đề...  

             “Có phải anh đang suy nghĩ về việc trang trí và thiết kế lại nhà không?” Nhìn thấy Cổ Dục trầm mặc thì lúc này Tống Mính đang rót một chén trà cho Cổ Dục không khỏi mở miệng cười nói.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 372: - Bắt Sống Dương Bân


Chương 388: Chocolate  

             Nhà kính đã lắp đặt xong, anh ta cũng đi kiểm tra một lượt cho đến khi không thấy bất kỳ vấn đề gì. Mặc dù Cổ Dục cũng không vội vàng, hắn nói rằng trước mùa đông hoàn thành là được. Nhưng anh ta không muốn như vậy.  

             Đây chính là một công trình lớn, xong sớm một chút, anh ta cũng yên tâm hơn một chút.  

             Cho nên hôm nay buổi sáng đến nơi này, anh ta lập tức bắt đầu lắp đặt, sau đó thì lắp kính vào vị trí. Bởi vì tránh kéo dài thời gian, cho nên anh ta còn gọi thêm rất nhiều người đến thi công.  

             Do đó, hôm nay Cổ Dục cố ý gọi hết đám động vật nuôi đi vào bên trong phòng, không có việc thì không cho đi ra ngoài. Bên ngoài chỉ cần có hắn, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đứng nhìn là được.  

             Thật không nghĩ tới, hắn vừa mới chọn xong mấy quả óc chó thì Khổng Hạo Văn lại đến.  

             “Chú em đúng là biết hưởng thụ. Chậc chậc! À đúng rồi! Cái này cho chú!” Nhìn thấy đám công nhân đang bận tíu tít, Khổng Hạo Văn hơi nhỏ giọng lầm bẩm. Sau đó tay cầm ra một thứ đưa cho Cổ Dục.  

             Khổng Hạo Văn rất hay đến nhà Cổ Dục chơi. Trên cơ bản thì mỗi tuần sẽ đến một lần, thức ra là muốn đến ăn chực. Mà mỗi lần đến anh ta rất ít khi đến tay không.  

             Lúc trước khi còn chưa quá quen biết, anh ta thường xuyên cầm đến rượu hoặc thuốc lá hay thứ gì đó. Mặc dù toàn là đồ đắt tiền, nhưng đối với Cổ Dục lại không có ý nghĩa gì.  

             Bởi vì Cổ Dục không hút thuốc lá, rượu thì bọn họ thỉnh thoảng mới uống một chút.  

             Có điều, kể từ khi Cổ Dục ngâm rượu, anh ta phát hiện ra rượu của mình có chút không ra hồn gì. Cho nên anh ta cũng không mang rượu đến cho Cổ Dục nữa, nhưng lúc bình thường cũng sẽ không đến tay không. Đương nhiên, Cổ Dục cũng không muốn nhận đồ của anh ta.  

             Thế nhưng nhìn từ góc độ của Khổng Hạo Văn, đến ăn chực là không được đi tay không. Đây là truyền thống của gia đình cho nên không cần nói lại. Do đó Cổ Dục cũng đành miễn cường không đề cập tới nữa.  

             Bởi vì về sau, đồ Khổng Hạo Văn mang đến cũng không nói là quá quý giá. Đem so sánh mà nói, ví dụ Khổng Hạo Văn bình thường thích nhất là uống bia, bia có giá một tệ một chai, anh ta sẽ mang đến một két bia. Mặc dù so với thuốc lá và rượu có giá thấp hơn, nhưng cũng sẽ không thấp hơn quá nhiều.  

             Thế nhưng hôm nay anh ta lại mang theo thứ khác.  

             Bởi vì cái này là mấy hộp Chocolate…?  

             “Ặc, cái này?…” cầm mấy hộp Chocolate. Cổ Dục hơi nghi ngờ, anh ta nghĩ thế nào mà lại tặng hắn Chocolate?  

             “Hắc hắc, không phải tôi nói với chú em là tôi có đối tượng sao, quan hệ vẫn đang tiến triển. Mấy hôm trước, nhà cô ấy đi Châu Âu chơi nên đã mang về cho anh đấy.” Nhìn ánh mắt Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cười hì hì rồi mở ra một hộp Chocolate. Tiếp đó cầm lấy một viên ném vào miệng ăn.  

             “Oa, có Chocolate! Tú Tú, Phi Phi, đến đây nhanh, có Chocolate này.” Nghe thấy âm thanh ở đằng trước nhà, Phùng Thư Nhân cũng chạy ra xem, liếc mắt đã nhìn thấy Cổ Dục và Khổng Hạo Văn, còn cả Chocolate trên tay Cổ Dục.  

             Nghe có Chocolate ăn, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều chạy tới, mỗi người cầm một viên vui vẻ ăn. Sau đó vừa ăn vừa khen ngon.  

             Chính xác, thì từ xưa đến nay người Trung Quốc không ăn thứ này. Mặc dù trong nước có rất nhiều hãng sản xuất, nhưng họ vẫn thích lựa chọn những thương hiệu và hương vị đến từ nước ngoài, như vậy sẽ ngon hơn một chút. Đặc biệt là một số nhà máy sản xuất Chocolate thủ công ở châu Âu.  

             Những loại Chocolate này chắc chắn là bạn gái của Khổng Hạo Văn đã chọn lựa tỉ mỉ để mang về. Hương vị dĩ nhiên là rất tốt.  

             Nhìn thấy bọn trẻ ăn vui vẻ như vậy, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười. Tiếp đó, một loại trêu đùa ác ý dâng lên trong lòng của hắn  

             “Chocolate ăn ngon không?” Nhìn bọn trẻ, Cổ Dục cười ha hả hỏi.  

             “Ăn ngon ạ!”   

             “Chú không ăn sao?”  

             “Vâng, ăn ngon lắm!”  

             Nghe được lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều đứng lên, mà nghe được lời khen, Khổng Hạo Văn không nhịn được cười đắc ý. Chocolate anh ta ăn đều là loại ngon, sao có thể kém được.  

             “Các cháu biết không? Kỳ thật loại các cháu đang ăn ngoại trừ Chocolate còn có một ít xác côn trùng, lông chuột, phân chim….” Cổ Dục vừa nói vừa giơ ngón tay đếm. Nghe được lời Cổ Dục, bốn người bên này không khỏi biến sắc.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 380: - Sân Khấu Ngoài Trời


Chương 396: Tâm Tình  

             Ngoài sân trước thì căn nhà của ông ấy cũng rất lớn và đẹp.  

             Nhà của Cổ Dục đương nhiên là không nhỏ nhưng so với nhà của cụ Tống thì không là gì cả. Nhà của cụ Tống có diện tích ít nhất phải gấp đôi nhà của Cổ Dục trở lên, hơn nữa nó còn được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ đại.  

             Căn nhà tổng cộng có hai tầng rưỡi, phía trên hai tầng còn có một cái gác xếp giống như cảnh trong phim vậy. Nhìn thấy ánh mắt của Cổ Dục thì cụ Tống cảm thấy rất là tự hào.  

             “Đã gọi cậu tới nhiều lần nhưng mãi mà cậu cũng không tới, ha ha ha ha. Đến đây, ta sẽ đưa cậu đi xem nhà của ta một chút." Hài lòng nắm tay của Cổ Dục, cụ Tống tự hào nói.  

             “Trước tiên không vội, để cháu lấy một số đồ vật trên xe xuống cho ông trước đã." Nhìn thấy dáng vẻ tự mãn kia của cụ Tống thì Cổ Dục cũng cười lắc đầu. Sau đó hắn đi lại ghế sau lấy ra một số món đồ đã chuẩn bị từ trước. Dù sao cũng là lần đầu tiên đi tới nhà cụ Tống, vì vậy cũng không thể đi tay không đến được.  

             Đương nhiên những đồ vật này hắn cũng không thể chọn bừa được, bởi vì hắn biết cụ Tống sẽ không muốn chúng. Vì vậy hắn đã mang một số đồ vật trong nhà để làm quà như một trái dưa hấu, vài chậu lan, một lít rượu thuốc mà hắn đã ngâm và còn có một số rau quả.  

             Khi cụ Tống nhìn thấy những thứ này, hai mắt ông ấy đều đang sáng lên. Bởi vì ông ta đều biết những thứ này đều là đồ tốt, vì vậy ông lại càng vui vẻ hơn. Sau đó ông ta vội vàng kéo tay Cổ Dục vào nhà. Còn về phần Tống Mính thì cô ấy còn phải ở lại đây để xử lý số lá trà kia.  

             Đừng thấy Cổ Dục chỉ tùy tiện đem những lá trà này vào túi rồi ném lên trên xe mà xem thường. Những lá trà này sau khi được rang xào xong thì đều có giá hàng trăm triệu, vì vậy mà cô ấy phải thật cẩn thận.  

             Tuy nhiên khi cô ấy nhìn về phía Cổ Dục thì ánh mắt của cô lúc này cũng trở nên dịu dàng hơn.  

             Đi theo cụ Tống vào nhà. Đầu tiên Cổ Dục đem số đồ vật mang theo vào nhà bếp giao cho đầu bếp của nhà ông cụ nấu nướng, sau đó hắn đi theo cụ Tống trở vào phòng.  

             Người xưa nói càng già thì càng trẻ con, bây giờ cụ Tống quả thật giống như một đứa trẻ vậy. Ông ấy bắt đầu lôi Cổ Dục ra khoe khoang không ngừng về nhà của ông ấy.  

             Mặc dù Cổ Dục cũng muốn mạnh miệng phản bác lại một lần, nhưng không thể không thừa nhận cụ Tống quả thật có lý do để khoe khoang. Trong nhà này dù là sắp xếp hay là trang trí thì so với nhà hắn đều tốt hơn rất nhiều...  

             Mang cảm giác ngưỡng mộ trong lòng, Cổ Dục và cụ Tống đã xong việc giới thiệu nhà. Sau đó cả hai người đi đến phòng trà ở tầng một. Lúc này Tống Mính cũng đã kiểm tra xong đống trà dưới kia và vừa mới đi tới. Khi cô nhìn thấy Cổ Dục và cụ Tống thì chủ động đi tới pha trà cho hai người bọn họ.  

             “Ha ha ha ha, Cổ Dục này, tay nghề nấu nướng của cậu đúng là thiên hạ vô song, khả năng nuôi dưỡng đồ vật của cậu đúng là từ cổ chí kim không ai sánh bằng. Hơn nữa, còn biết ngâm rượu chữa bệnh, biết thư pháp, làm vườn. Tất cả đều quá tuyệt vời, nhưng mà hình như nhà của cậu không có đẹp bằng nhà của ta phải không, ha ha.”  

             Tự hào uống một ngụm trà mà Tống Mính đã pha, lúc này cụ Tống cười một cái rồi nói.  

             Nghe lời nói của cụ Tống thì Cổ Dục không khỏi cong môi, ông ấy đúng là một người có tính trẻ con. Nói thật sau khi xem xong nhà của cụ Tống thì hắn có một suy nghĩ là có nên trang hoàng lại nhà cửa của hắn một lần nữa hay không?   

             Đương nhiên là hắn cũng không thể nào làm giống như vậy, hắn cần phải thiết kế nhà của hắn thật đặc sắc mới được. Nhưng phải làm như thế nào và nhờ ai làm, điều này mới chính là vấn đề...  

             “Có phải anh đang suy nghĩ về việc trang trí và thiết kế lại nhà không?” Nhìn thấy Cổ Dục trầm mặc thì lúc này Tống Mính đang rót một chén trà cho Cổ Dục không khỏi mở miệng cười nói.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 381: - Tiết Mục Văn Nghệ Nông Thôn


Chương 397: Sửa nhà  

             “Không có chi, đối với tôi anh không cần ngại.” Nghe lời nói của Cổ Dục thì Tống Mính cũng bĩu môi một cái, sau đó bưng chén trà lên nói với Cổ Dục.  

             Nghe thấy lời nói của cô ấy thì Cổ Dục có chút xấu hổ, lời nói thế này đúng là có chút mập mờ rồi. Mà cụ Tống ngồi ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của Tống Mính và Cổ Dục lại cười vui vẻ hơn. Thật ra ông ấy vẫn luôn rất lo lắng cho việc chung thân đại sự của cô cháu gái này.  

             Điều này trước đó đã từng nói qua, không phải cô ấy không tốt mà là vì cô ấy quá tốt.  

             Vì sao những người cầm quyền thời cổ đại đa số đều cho rằng phụ nữ không có tài thì chính là có đức?  

             Thứ nhất là bởi vì nếu như phụ nữ quá mức xuất sắc thì đối với đàn ông đó chính là một loại áp lực.  

             Thứ hai là bởi vì nếu như phụ nữ quá xuất sắc thì đối với đàn ông trong gia đình cũng là một loại áp lực. Có thể điều này là kỳ thị giới tính nhưng quả thật nó đã được toàn thế giới công nhận.  

             Giống như Tống Mính bây giờ, tất cả những gia tộc phù hợp với nhà họ Tống đều đã từng nghĩ qua rồi.  

             Nếu con trai của bọn họ kết hôn với Tống Mính thì về sau nếu họ chết đi thì con trai của họ có thể đảm bảo tài sản và sản nghiệp không rơi vào tay của Tống Mính hay không?  

             Họ không biết khi cho con trai của họ kết hôn với Tống Mính thì có đấu lại được Tống Mính hay không?  

             Hay là bị tính toán của Tống Mính hủy hoại khiến bản thân họ phải phá sản, và bị đuổi ra khỏi nhà?  

             Đây đều là điều mà bọn họ phải đắn đo và suy xét.  

             Những gia đình giàu có sẽ không quan tâm một cô gái có hành động gì hay gây rắc rối hay không, bởi vì nếu như làm ra những hành động nghiêm trọng và quá mức thì họ chỉ cần lập tức đuổi đi là được. Nhưng nữ nhân như Tống Mính thì bọn họ bắt buộc phải đề phòng.  

             Chính vì vậy mà nhà họ Tống hiện tại vẫn luôn lo lắng, bọn họ không biết Tống Mính rốt cuộc có thể tìm được người thực sự yêu thương mình hay không, về sau có thể bị ức hiếp hay không...  

             Dù gì Tống Mính năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi vì vậy trong nhà bọn họ không vội vàng mới là lạ.  

             Tuy nhiên bây giờ cụ Tống đã nhìn thấy thái độ của Tống Mính đối với Cổ Dục, ông ta có cảm giác như được an ủi phần nào. Tuy ông ta cũng không biết sau này Tống Mính và Cổ Dục có thể ở cùng một chỗ với nhau hay không, nhưng dù sao đây cũng là một khởi đầu tốt. Nhìn tình huống trước mắt có lẽ Cổ Dục đã lọt vào mắt xanh của Tống Mính rồi.  

             “Trưa nay chúng ta hãy ăn uống một trận thoải mái nha. Đúng rồi, cháu ra đây chơi cờ tướng với ông đi, ta sẽ cho cháu xem bộ cờ tướng bằng ngọc của ta!” Uống một ngụm trà vào miệng, cụ Tống tự hào nói sau đó ông ấy lôi Cổ Dục đi lên lầu hai rồi bắt đầu chơi cờ tướng. Tống Mính thì ở bên cạnh pha thêm trà và nước cho hai người họ. Nghiêm túc mà nói thì cái cảm giác này có chút khác biệt so với Lâm Lôi và Lý Vân Vân.  

             Nhưng khác biệt như thế nào thì với EQ của Cổ Dục cũng rất khó hình dung ra.  

             Giữa trưa Cổ Dục và gia đình nhà cụ Tống ăn một bữa. Tuy nhiên bọn họ cũng không có uống rượu bởi vì Cổ Dục còn phải lái xe. Mặc dù cụ Tống có ý định muốn Cổ Dục ở lại chỗ này, nhưng Cổ Dục chắc chắn sẽ không ở lại đây. Dù sao nhà hắn cũng không xa nơi đây thì ở lại đây làm gì?  

             Cho nên sau khi ăn cơm trưa xong thì hơn ba giờ chiều Cổ Dục lái xe trở về nhà.  

             Tạm biệt cụ Tống và Tống Mính xong Cổ Dục lập tức rời khỏi nhà họ Tống.  

             “Tiểu Mính à, con cảm thấy tiểu Cổ là người như thế nào?” Nhìn thấy đèn đuôi xe của Cổ Dục dần dần biến mất thì lúc này cụ Tống mới mở miệng hỏi Tống Mính.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 373: - Bình An Trở Về


Chương 389: Ý nghĩ  

             Chỉ có Phùng Thư Nhân ăn quá nhanh, cô nhóc đã hoàn toàn nuốt chocolate xuống bụng.  

             “Không được! Không thể chỉ có chúng ta giẫm mìn, còn có… Mẹ nhỏ, dì Lâm!” Mặc dù sắc mặt có chút khó coi, nhưng ánh mắt Phùng Thư Nhân bất chợt di chuyển, sau đó quay qua cướp lấy chocolate Cổ Dục đang cầm trong tay, chạy về hướng hậu viện.  

             Nhìn bộ dạng của cô ấy, Cổ Dục cũng không nhịn được nở nụ cười. Thật tốt, cảm giác chơi như thế này rất vui.  

             Khi Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi nhìn thấy Phùng Thư Nhân chạy ra hậu viện, hai cô bé cũng chạy theo xem náo nhiệt, không thể không nói nhà của Cố Dục đúng là rất vui vẻ.  

             “Ôi! Tình huống bên này có tiến triển gì không?” Nhìn thấy ba cô nhóc chạy mất, lúc này Khổng Hạo Văn nhỏ giọng hỏi.  

             “Cái gì, tiến triển chứ?” Nhìn Khổng Hạo Văn, Cổ Dục có chút không rõ mà hỏi lại.  

             “Giả bộ, lại còn giả bộ, còn có thể có tiến triển gì chứ! Chính là mấy người có hay không?” Nhìn Cổ Dục làm ra vẻ nghiêm túc, Khổng Hạo Văn khinh bỉ nhìn hắn một cái, sau đó làm ra hành động đưa hai bàn tay chập vào nhau rồi cử động rất nhanh phát ra tiếng ‘phập phập phập’.  

             Động tác này, nếu là đàn ông thì đều hiểu nó là gì, Cổ Dục đương nhiên cũng biết.  

             “Không có...” Khinh bỉ liếc mắt nhìn lại Khổng Hạo Văn, Cổ Dục nghiêm túc nói.  

             Quả thực mấy ngày nay, kể từ sau khi hắn rút trúng vị giác nâng cao, thái độ của Lâmc Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân đối với hắn hình như có chút không giống như trước.  

             Đầu tiên là lúc đang dùng cơm, các cô sẽ chủ động gắp thức ăn cho Cổ Dụcy, điều này trước kia không có. Nhất là khi ăn tôm cua, các cô đều lột sẵn rồi mới đặt vào chén cho Cổ Dục. Cho nên, Cổ Dục cũng không cự tuyệt, có người lột sẵn để cho hắn ăn thì cũng rất sảng khoái nha!  

             Hơn nữa, các cô ấy dường như không hề để ý đến việc tiếp xúc cơ thể với hắn. Có lúc khi đang nấu cơm, Cổ Dục thậm chí còn có cảm giác Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đi qua sau lưng, sau đó còn vô ý đụng chạm cơ thể của hắn.  

             Những lúc Cổ Dục nhìn lén, bọn họ cũng không che đậy hay ngượng ngùng gì cả. Cảm giác như vậy, Cổ Dục không biết phải dùng từ nào để hình dung cho tốt, ngược lại hắn lại cảm thấy có chút mừng thầm trong lòng.  

             “Chú em như thế này là không được nha! Tôi đều có thể nhìn ra bọn họ đối với chú em có ý. Nếu như gặp chuyện không giải quyết được, vậy thì cứ kéo họ đi khách sạn, đến lúc đó thì coi như nước chảy thành sông.”  

             “Cút! Cái tên sắc lang này.” Nhìn dáng vẻ không đứng đắn của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục khinh bỉ liếc hắn một cái, một mặt khó chịu nói.  

             “Ôi! Chú em đúng thật là, có phải chú em thích hưởng thụ loại cảm giác này phải không vừa gần lại vừa xa? Nếu như cậu thật sự  không có hứng thú với các cô ấy, vậy qua mấy ngày nữa để anh sẽ dẫn bạn gái của anh ghé qua chỗ này của chú chơi. Sẵn tiện để cô ấy dẫn bạn thân của cô ấy đến, anh đây sẽ giới thiệu cho hai người làm quen một chút, thế nào?” Thấy Cổ Dục làm ra bộ dạng khó chịu, Khổng Hạo Văn tiếp tục mở miệng dụ hoặc.  

             Thế nhưng, vừa nghe Khổng Hạo Văn nói xong, Cổ Dục lập tức xua tay. Hiện tại hắn cũng đang suy nghĩ, có phải bản thân quá mức tự kỷ hay không, nhưng mà hiện tại hắn cũng có chút rục rịch, cũng có hơi lo lắng.  

             “Đúng rồi, lươn huyết nuôi trong nhà đã trưởng thành. Một hồi ông anh có thể lấy về một ít, ăn bồi bổ một chút đi!” Xoa mặt một cái, Cổ Dục đưa ra quyết định, tạm thời không thèm nghĩ đến những thứ này nữa. Hắn đứng lên, nhìn Khổng Hạo Văn rồi nói.  

             “Lươn huyết sao? Đây đúng là đồ tốt, còn rất tốt nữa nha!” Mặc dù biết rõ là Cổ Dục đang cố nói sang chuyện khác, nhưng Khổng Hạo Văn vẫn như cũ, vui vẻ chuyển chủ đề cùng hắn.  

             Khổng Hạo Văn đã muốn ăn những con lươn này rất lâu rồi, nhưng Cổ Dục vẫn không cho ai đụng vào chúng. Bởi vì hắn còn muốn giữ lại bọn lươn này để sinh sản thêm một ít, nhưng bây giờ cũng đã trôi qua hơn hai tháng, lươn con mới sinh cũng càng ngày càng nhiều. Mấy con lươn lớn lúc trước bây giờ đã có thể thịt rồi.  

             Có lẽ sẽ có người nghi hoặc, tại sao lại muốn ăn những con lươn đầu tiên làm gì?  

             Giữ lại mạng cho bọn chúng không phải là càng tốt sao?  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 381: - Tiết Mục Văn Nghệ Nông Thôn


Chương 397: Sửa nhà  

             “Không có chi, đối với tôi anh không cần ngại.” Nghe lời nói của Cổ Dục thì Tống Mính cũng bĩu môi một cái, sau đó bưng chén trà lên nói với Cổ Dục.  

             Nghe thấy lời nói của cô ấy thì Cổ Dục có chút xấu hổ, lời nói thế này đúng là có chút mập mờ rồi. Mà cụ Tống ngồi ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của Tống Mính và Cổ Dục lại cười vui vẻ hơn. Thật ra ông ấy vẫn luôn rất lo lắng cho việc chung thân đại sự của cô cháu gái này.  

             Điều này trước đó đã từng nói qua, không phải cô ấy không tốt mà là vì cô ấy quá tốt.  

             Vì sao những người cầm quyền thời cổ đại đa số đều cho rằng phụ nữ không có tài thì chính là có đức?  

             Thứ nhất là bởi vì nếu như phụ nữ quá mức xuất sắc thì đối với đàn ông đó chính là một loại áp lực.  

             Thứ hai là bởi vì nếu như phụ nữ quá xuất sắc thì đối với đàn ông trong gia đình cũng là một loại áp lực. Có thể điều này là kỳ thị giới tính nhưng quả thật nó đã được toàn thế giới công nhận.  

             Giống như Tống Mính bây giờ, tất cả những gia tộc phù hợp với nhà họ Tống đều đã từng nghĩ qua rồi.  

             Nếu con trai của bọn họ kết hôn với Tống Mính thì về sau nếu họ chết đi thì con trai của họ có thể đảm bảo tài sản và sản nghiệp không rơi vào tay của Tống Mính hay không?  

             Họ không biết khi cho con trai của họ kết hôn với Tống Mính thì có đấu lại được Tống Mính hay không?  

             Hay là bị tính toán của Tống Mính hủy hoại khiến bản thân họ phải phá sản, và bị đuổi ra khỏi nhà?  

             Đây đều là điều mà bọn họ phải đắn đo và suy xét.  

             Những gia đình giàu có sẽ không quan tâm một cô gái có hành động gì hay gây rắc rối hay không, bởi vì nếu như làm ra những hành động nghiêm trọng và quá mức thì họ chỉ cần lập tức đuổi đi là được. Nhưng nữ nhân như Tống Mính thì bọn họ bắt buộc phải đề phòng.  

             Chính vì vậy mà nhà họ Tống hiện tại vẫn luôn lo lắng, bọn họ không biết Tống Mính rốt cuộc có thể tìm được người thực sự yêu thương mình hay không, về sau có thể bị ức hiếp hay không...  

             Dù gì Tống Mính năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi vì vậy trong nhà bọn họ không vội vàng mới là lạ.  

             Tuy nhiên bây giờ cụ Tống đã nhìn thấy thái độ của Tống Mính đối với Cổ Dục, ông ta có cảm giác như được an ủi phần nào. Tuy ông ta cũng không biết sau này Tống Mính và Cổ Dục có thể ở cùng một chỗ với nhau hay không, nhưng dù sao đây cũng là một khởi đầu tốt. Nhìn tình huống trước mắt có lẽ Cổ Dục đã lọt vào mắt xanh của Tống Mính rồi.  

             “Trưa nay chúng ta hãy ăn uống một trận thoải mái nha. Đúng rồi, cháu ra đây chơi cờ tướng với ông đi, ta sẽ cho cháu xem bộ cờ tướng bằng ngọc của ta!” Uống một ngụm trà vào miệng, cụ Tống tự hào nói sau đó ông ấy lôi Cổ Dục đi lên lầu hai rồi bắt đầu chơi cờ tướng. Tống Mính thì ở bên cạnh pha thêm trà và nước cho hai người họ. Nghiêm túc mà nói thì cái cảm giác này có chút khác biệt so với Lâm Lôi và Lý Vân Vân.  

             Nhưng khác biệt như thế nào thì với EQ của Cổ Dục cũng rất khó hình dung ra.  

             Giữa trưa Cổ Dục và gia đình nhà cụ Tống ăn một bữa. Tuy nhiên bọn họ cũng không có uống rượu bởi vì Cổ Dục còn phải lái xe. Mặc dù cụ Tống có ý định muốn Cổ Dục ở lại chỗ này, nhưng Cổ Dục chắc chắn sẽ không ở lại đây. Dù sao nhà hắn cũng không xa nơi đây thì ở lại đây làm gì?  

             Cho nên sau khi ăn cơm trưa xong thì hơn ba giờ chiều Cổ Dục lái xe trở về nhà.  

             Tạm biệt cụ Tống và Tống Mính xong Cổ Dục lập tức rời khỏi nhà họ Tống.  

             “Tiểu Mính à, con cảm thấy tiểu Cổ là người như thế nào?” Nhìn thấy đèn đuôi xe của Cổ Dục dần dần biến mất thì lúc này cụ Tống mới mở miệng hỏi Tống Mính.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 382: - Đắc Tội Không Nổi


Chương 398: Nhà thiết kế  

             Khi Tống Mính muốn làm việc gì thì cô ấy đều làm rất sạch sẽ gọn gàng.  

             Cũng như bây giờ, tính từ thời điểm Cổ Dục từ nhà cụ Tống trở về, thì tới sáng ngày thứ ba Tống Mính đã dẫn một người tới trước cửa nhà Cổ Dục rồi.  

             "Ồ! Nhanh như vậy sao, tôi còn tưởng rằng phải mất mấy ngày nữa cô mới tới, xin chào.” Cổ Dục dẫn hai người vừa mới lái xe tới vào nhà hắn. Nhìn thấy người đàn ông đi cùng với Tống Mính xuống xe lúc này Cổ Dục khách khí duỗi tay ra vừa cười vừa nói.  

             “Đã đáp ứng giúp anh rồi nên tôi cũng không dám chậm trễ, vị này là Khâu Ninh bạn học năm cấp 3 của tôi, là kiến trúc sư nổi tiếng ở trong nước về thiết kế nhà cửa và thiết kế nội thất.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục thì Tống Mính cũng giới thiệu người đàn ông bên cạnh cho Cổ Dục.  

             "Xin chào, anh Cổ.” Người đàn ông này vừa nhìn Cổ Dục vừa nở một nụ cười sau đó bắt tay hắn.  

             Cả hai cùng nắm chặt tay nhau đồng thời lúc này Cổ Dục cũng đánh giá người đàn ông tên là Khâu Ninh này.   

             Người đàn ông này nhìn rất nam tính, dáng dấp cũng không có mỏng manh ngược lại cảm giác rất kiên cường, ngũ quan sắc sảo, chiều cao trên dưới khoảng 1m85 ngang bằng với Cổ Dục. Tóc trên đầu không dài nhưng cũng không phải là đầu đinh. Dưới cằm còn để râu, chắc là cố ý không cạo sạch. Ngoài ra thân hình của hắn khá vạm vỡ, có lẽ là thường xuyên tập thể dục.  

             Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì lập tức đi nước ngoài du học về ngành thiết kế kiến trúc, vì vậy nhìn anh ta có nét rất tây, phải nói thế nào nhỉ?  

             Phong cách của anh ấy rất giống với phong cách của quý ông, mạnh mẽ theo kiểu người phương Tây khác hẳn với phong cách nam tính bình dị của Cổ Dục.  

             Không hiểu sao Cổ Dục thấy ánh mắt của Tống Mính nhìn anh ta dường như không có quá nhiều cảnh giác, điều này làm cho trái tim của hắn đập thình thịch.  

             Đương nhiên đây cũng không phải là do Cổ Dục thích Tống Mính, chỉ là tự dưng bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp mà hắn quen biết là Tống Mính đột nhiên xuất hiện một người đàn ông như thế khiến tâm trạng của Cổ Dục có chút là lạ. Tuy nhiên hắn cũng không hề thể hiện động thái gì, chỉ đơn giản mời người đàn ông đó đi vào.  

             Trong khi anh ta đi quan sát sân trước và sân sau nhà Cổ Dục thì lúc này Cổ Dục cũng lặng lẽ đi tới bên cạnh Tống Mính.  

             “Có vẻ như cô và bạn học của cô quan hệ rất tốt nhỉ?” Sau khi do dự một chút cuối cùng Cổ Dục cũng nhỏ giọng hỏi.  

             " n? Anh đây là... Đang ghen à?” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục, Tống Mính đang đi theo phía sau nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau đó vừa cười vừa nhỏ giọng hỏi lại.  

             “Tôi ghen cái gì chứ, tôi đây là đang hiếu kỳ.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Mính thì Cổ Dục không khỏi sửng sốt một cái, sau đó vừa cười vừa nói.  

             “Yên tâm đi! Tôi không có hứng thú gì đối với anh ta cả, nhưng so với tôi thì anh mới là người nên cẩn thận thì đúng hơn.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cổ Dục lúc này Tống Mính cũng nhỏ giọng nói.  

             “Tôi sao?” Nhìn dáng vẻ của Tống Mính, Cổ Dục chỉ tay vào mình càng thêm khó hiểu.  

             “Anh ta, mặc dù là đàn ông nhưng chính là một cái “Tiểu Thụ” đó nha, hắn không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông mạnh mẽ, hiểu không?” Tống Mính vừa nói, vừa vỗ vào bờ ngực cứng như đá của Cổ Dục, nhướng mày nói.  

             Nghe thấy Tống Mính nói như vậy, Cổ Dục không khỏi rùng mình một cái. Điều này khiến cho hắn nghĩ tới mấy video trên mạng mà cảm thấy sợ hãi.  

             Chẳng lẽ mấy tên đàn ông vạm vỡ như thế này ở nước ngoài lại thích chơi đấu vật với nhau hay sao? Thật khó có thể tưởng tượng được...  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 382: - Đắc Tội Không Nổi


Chương 398: Nhà thiết kế  

             Khi Tống Mính muốn làm việc gì thì cô ấy đều làm rất sạch sẽ gọn gàng.  

             Cũng như bây giờ, tính từ thời điểm Cổ Dục từ nhà cụ Tống trở về, thì tới sáng ngày thứ ba Tống Mính đã dẫn một người tới trước cửa nhà Cổ Dục rồi.  

             "Ồ! Nhanh như vậy sao, tôi còn tưởng rằng phải mất mấy ngày nữa cô mới tới, xin chào.” Cổ Dục dẫn hai người vừa mới lái xe tới vào nhà hắn. Nhìn thấy người đàn ông đi cùng với Tống Mính xuống xe lúc này Cổ Dục khách khí duỗi tay ra vừa cười vừa nói.  

             “Đã đáp ứng giúp anh rồi nên tôi cũng không dám chậm trễ, vị này là Khâu Ninh bạn học năm cấp 3 của tôi, là kiến trúc sư nổi tiếng ở trong nước về thiết kế nhà cửa và thiết kế nội thất.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục thì Tống Mính cũng giới thiệu người đàn ông bên cạnh cho Cổ Dục.  

             "Xin chào, anh Cổ.” Người đàn ông này vừa nhìn Cổ Dục vừa nở một nụ cười sau đó bắt tay hắn.  

             Cả hai cùng nắm chặt tay nhau đồng thời lúc này Cổ Dục cũng đánh giá người đàn ông tên là Khâu Ninh này.   

             Người đàn ông này nhìn rất nam tính, dáng dấp cũng không có mỏng manh ngược lại cảm giác rất kiên cường, ngũ quan sắc sảo, chiều cao trên dưới khoảng 1m85 ngang bằng với Cổ Dục. Tóc trên đầu không dài nhưng cũng không phải là đầu đinh. Dưới cằm còn để râu, chắc là cố ý không cạo sạch. Ngoài ra thân hình của hắn khá vạm vỡ, có lẽ là thường xuyên tập thể dục.  

             Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì lập tức đi nước ngoài du học về ngành thiết kế kiến trúc, vì vậy nhìn anh ta có nét rất tây, phải nói thế nào nhỉ?  

             Phong cách của anh ấy rất giống với phong cách của quý ông, mạnh mẽ theo kiểu người phương Tây khác hẳn với phong cách nam tính bình dị của Cổ Dục.  

             Không hiểu sao Cổ Dục thấy ánh mắt của Tống Mính nhìn anh ta dường như không có quá nhiều cảnh giác, điều này làm cho trái tim của hắn đập thình thịch.  

             Đương nhiên đây cũng không phải là do Cổ Dục thích Tống Mính, chỉ là tự dưng bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp mà hắn quen biết là Tống Mính đột nhiên xuất hiện một người đàn ông như thế khiến tâm trạng của Cổ Dục có chút là lạ. Tuy nhiên hắn cũng không hề thể hiện động thái gì, chỉ đơn giản mời người đàn ông đó đi vào.  

             Trong khi anh ta đi quan sát sân trước và sân sau nhà Cổ Dục thì lúc này Cổ Dục cũng lặng lẽ đi tới bên cạnh Tống Mính.  

             “Có vẻ như cô và bạn học của cô quan hệ rất tốt nhỉ?” Sau khi do dự một chút cuối cùng Cổ Dục cũng nhỏ giọng hỏi.  

             " n? Anh đây là... Đang ghen à?” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục, Tống Mính đang đi theo phía sau nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau đó vừa cười vừa nhỏ giọng hỏi lại.  

             “Tôi ghen cái gì chứ, tôi đây là đang hiếu kỳ.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Mính thì Cổ Dục không khỏi sửng sốt một cái, sau đó vừa cười vừa nói.  

             “Yên tâm đi! Tôi không có hứng thú gì đối với anh ta cả, nhưng so với tôi thì anh mới là người nên cẩn thận thì đúng hơn.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cổ Dục lúc này Tống Mính cũng nhỏ giọng nói.  

             “Tôi sao?” Nhìn dáng vẻ của Tống Mính, Cổ Dục chỉ tay vào mình càng thêm khó hiểu.  

             “Anh ta, mặc dù là đàn ông nhưng chính là một cái “Tiểu Thụ” đó nha, hắn không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông mạnh mẽ, hiểu không?” Tống Mính vừa nói, vừa vỗ vào bờ ngực cứng như đá của Cổ Dục, nhướng mày nói.  

             Nghe thấy Tống Mính nói như vậy, Cổ Dục không khỏi rùng mình một cái. Điều này khiến cho hắn nghĩ tới mấy video trên mạng mà cảm thấy sợ hãi.  

             Chẳng lẽ mấy tên đàn ông vạm vỡ như thế này ở nước ngoài lại thích chơi đấu vật với nhau hay sao? Thật khó có thể tưởng tượng được...  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 374: - Bình An Trở Về (2)


Chương 390: Nhà kính  

             “Đi thôi!” Đem quả óc chó trên mặt đất thu thập một chút, sau đó Cổ Dục đi lên lầu vớt mấy con lươn xuống, buổi trưa trước tiên làm vài món nếm thử một chút.  

             Về phần nói muốn cho Khổng Hạo Văn mang về, trước khi đi lại đi lên lầu bắt là được.  

             Những con lươn này thật ra sức sống không kém như tưởng tượng, bởi vì bên ngoài thân chúng có dịch nhờn. Cho nên chỉ cần bảo vệ cho thân bên ngoài luôn ẩm ướt, chúng sẽ không dễ dàng chết đi, ít nhiều cũng có thể tự chống đỡ đến hai ngày. Vậy là hắn ta có thể ăn được hai bữa, đến lúc đó bạn gái hắn ta đến, có thể cho hắn thể hiện một mặt uy phong ở trên giường cũng không còn là vấn đề lớn.  

             Hơn nữa, trong nhà Cổ Dục không chỉ có lươn, mà còn có cả hàu, rượu thuốc… Nếu thật sự không được, chỉ cần đem những thứ này ra sử dụng, cũng không tin hắn không thể mạnh mẽ như hổ.  

             Đắc ý ở lại nhà Cổ Dục ăn ké hai bữa cơm. Buổi tối khi về, Khổng Hạo Văn xách theo hơn 20 con lươn huyết, còn có 10kg hàu đi lên xe, tiếp đó đắc ý lái xe trở về thành phố.  

             Khổng Hạo Văn đi rồi, nhưng những lời hôm nay hắn ta đã nói với Cổ Dục cũng lưu lại trong lòng Cổ Dục. Nếu như trong lòng Cổ Dục không thích cái cảm giác như gần như xa kia, vậy có phải hay không cũng phải nghĩ ra biện pháp thoát khỏi kiếp độc thân?  Đây đúng là một vấn đề…  

             Giữa trưa hôm qua, Cổ Tuấn Tài đã làm xong đường đi ở sân trước và sân sau nhà của Cổ Dục. Quá trình làm cái này rất nhanh nhưng khó khăn nhất vẫn là cái nóc nhà bằng kính.  

             Ngày hôm sau, khi Lâm Lôi và Lý Vân Vân tới làm, Cổ Tuấn Tài cùng công nhân của gã cũng đến để bắt đầu xây dựng mái kính nhà Cổ Dục. Bởi vì đã bị giam một ngày, cho nên những con vật nhỏ trong nhà của Cổ Dục không còn lo lắng như hôm qua nữa.  

             Mà sau khi đặt những tấm kính vào đúng vị trí đã được định sẵn, lúc này nhà của Cổ Dục thực sự đã có cảm giác như là một cung điện làm bằng thủy tinh.  

             Chẳng mấy chốc đã đến trưa, tuy nhiên muốn hoàn thành cái mái này cũng cần ít nhất hai ngày. Đã là làm việc cho nhà Cổ Dục, Cổ Dục tuyệt nhiên sẽ không bao giờ keo kiệt, hắn xuống bếp làm bữa trưa cho mọi người cùng ăn.  

             Bữa trưa này ngon đến mức đám Cổ Tuấn Tài muốn nuốt lưỡi vào trong, quả thực ngon đến mức có thể nhìn thấy ảo giác.  

             Mấy ngày nay ăn càng ngày càng nhiều, gặp ảo giác càng ngày càng nhiều, suy nghĩ về chuyện Cổ Dục có chuốc thuốc gì hay không của Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đã sớm tan thành mây khói. Không nói cái khác, nhiều người như vậy đều ăn đồ ăn giống nhau.    

             Nếu Cổ Dục thực sự bỏ thuốc gì đí vào, tại sao những người này không có phản ứng gì cả?  

             Cho nên những suy nghĩ đó trong nháy mắt đã bị đập tan, tất nhiên cũng không phải là đi Cổ Dục dùng thủ đoạn nào đó. Chỗ nên, tình cảm trong lòng các cô đối với Cổ Dục lại càng sâu, cũng chỉ có một khả năng…  

             Đó chính là các cô cảm giác như mình có thể đã thực sự yêu thích Cổ Dục…  

             Trong lòng mấy cô gái nghĩ thế nào, Cổ Dục cũng không biết, thế nhưng lời nói của Khổng Hạo Văn thì Cổ Dục vẫn ghi nhớ trong lòng, tuy nhiên mấy ngày nay bận rộn hắn lại quên mất.  

             Trong hai ngày tấm kính cuối cùng cũng đã lắp xong, sân trước và sân sau của nhà Cổ Dục đều được bao phủ bởi một lớp kính.  

             Bây giờ từ bên ngoài nhìn vào nhà của Cổ Dục có thể nói thật sự rất đẹp, giống như một viên kim cương lớn phản chiếu ánh sáng khắp nơi, vô cùng hấp dẫn.  

             Đương nhiên, nhìn từ bên trong thì cũng đẹp không kém, nhưng những thứ này đẹp là phụ chủ yếu vẫn là để giữ ấm. Đến mức, vào mùa đông khi ở đây còn có thể cảm giác được như là mùa xuân, đương nhiên chỉ dựa vào những tấm kính thủy tinh là không đủ, mà còn phải cần hệ thống sưởi dưới sàn. Cổ Tuấn Tài cũng trực tiếp lắp miễn phí cho Cổ Dục một số đường ống sưởi sàn.  

             Chỉ là một vài đường ống sưởi mà thôi, so với cái công trình lắp đặt giá trị thế này cũng chẳng tính là cái gì.  

             Hơn nữa, mấy ngày nay bọn họ được ăn đồ ăn ngon ở nhà Cổ Dục, cũng có thể tính là đã thu hồi lại vốn rồi. Sau khi bọn họ rời đi, tin tức về tài nấu nướng của Cổ Dục cũng bị bọn họ truyền đi.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 383: - Phỉ Thuý


Chương 399: Phong cách thiết kế  

             Phong cách trang trí chủ yếu được chia làm hai loại, một là phong cách Trung Hoa, hai là phong cách phương Tây. Trong những năm gần đây phong cách phương Tây được sử dụng rất nhiều, phong cách Baroque là loại phù hợp nhất để xây nhà lầu. Nhà của anh Cổ đây muốn theo phong cách châu  u, phong cách Mỹ, phong cách đồng quê Mỹ hay phong cách Địa Trung Hải đều được....”  

             Nhìn thấy Cổ Dục có vẻ như không hiểu lắm lúc này Khâu Ninh lấy một chiếc ipad từ trong túi xách của mình ra, sau đó mở file PPT của mình lên bắt đầu trình chiếu những bức ảnh thể hiện những phong cách khác nhau.  

             “Kiểu phong cách nhà Trung Hoa gần đây phổ biến, ngoài ra cũng có phong cách Nhật Bản, phong cách Thái, hoặc là phong cách Đông Nam Á. Những thứ này đều giống như kiểu nhà Trung Hoa, đương nhiên nếu như anh Cổ thích phong cách Trung Hoa thuần túy cũng vẫn được. Phong cách Trung Hoa thì được chia thành phong cách sông nước Giang Nam, phong cách vườn Tô Châu, phong cách biệt thự miền bắc, phong cách Trung Hoa với các yếu tố hiện đại đang xen, và còn phong cách nữa đó là phong cách cổ điển. Anh có thể thấy nhà của cụ Tống chính là trang trí theo phong cách cổ điển.”  

             Nghe thấy lời nói của Khâu Ninh, Cổ Dục cũng nhìn xem từng bức hình trong slide PPT. Nói thật là hắn đều rất thích, tuy nhiên làm kiểu gì, dạng gì hắn vẫn chưa có chủ ý nào cả.  

             "Thư Nhân, chị Lâm, chị Lý có ở đó không, lại đây giúp tôi đưa ra một vài ý kiến nào." Cổ Dục chính là như vậy, có lúc hắn cũng sẽ lộ ra vẻ do dự, thiếu quyết đoán. Bởi vì bản thân không thể quyết định được vậy thì hỏi ý kiến người khác sẽ tốt hơn. Dù sao nhà này có thay đổi hay không thì ba người Phùng Thư Nhân bọn họ cũng thường xuyên nhìn vậy thì hỏi ý kiến các cô ấy một chút cũng tốt.  

             Khi ba người họ nghe thấy Cổ Dục gọi thì cũng đi tới giúp đỡ đưa ra ý kiến. Tuy nhiên lúc này Tống Mính đang ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn ba người họ chợt nheo lại một chút.  

             Giống như Lâm Lôi, bọn họ đều cảm thấy được sự uy hiếp từ Tống Mính. Tất nhiên Tống Mính cũng cảm nhận được uy hiếp của các cô ấy, các cô ấy so với Tống Mính đều có ưu nhược điểm rất rõ ràng.  

             So sánh ba người Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân, Lý Vân Vân với Tống Mính thì ai cũng có những ưu điểm và nhược điểm rất rõ ràng.  

             Điểm bất lợi là cả ba người họ đều không mạnh bằng Tống Mính, gia thế không tốt bằng, bối cảnh cũng không tốt bằng, cả thông minh và học thức cũng không thể sánh bằng.  

             Nhưng ưu thế của bọn họ chính là... tòa nhà gần mặt nước sẽ là tòa nhà đầu tiên đón được ánh trăng, tức là người ở gần thì sẽ có lợi hơn so với người ở xa.  

             Nữ nhân theo đuổi nam nhân khác với nam nhân theo đuổi nữ nhân. Nam nhân theo đuổi nữ nhân phụ thuộc nhiều vào việc theo đuổi và kiên trì.  

             Những nữ nhân vì để thể hiện sự dè dặt tất nhiên sẽ không muốn chủ động tấn công, cũng rất ít biểu lộ. Đương nhiên đây chỉ là rất ít, cũng không phải không có người chủ động.  

             Tống Mính có hứng thú đối với Cổ Dục cũng không phải ngày một ngày hai, tuy nhiên cô ấy vẫn án binh bất động. Một là muốn cân nhắc lại bản thân, hai là đang quan sát Cổ Dục. Đương nhiên, điều thứ ba cũng là vì cô ấy hy vọng Cổ Dục sẽ chủ động theo đuổi cô ấy trước.  

             Tuy nhiên nhìn tình hình bây giờ có vẻ như là có chút nguy hiểm.  

             Không nói những cái khác chỉ riêng ba cô gái mà trước đó Tống Mính không có để ở trong mắt, vậy mà bây giờ rõ ràng thân phận của các cô ấy trong lòng của Cổ Dục là rất cao, vì vậy Tống Mính cần phải chú ý những cô gái này.  

             Mấy người Lâm Lôi tất nhiên là không biết suy nghĩ này của Tống Mính. Bây giờ các cô vẫn đang bận nhìn cái PPT kia để xem thử mình thích loại phong cách nào.  

             Trong ba người bọn họ thì Phùng Thư Nhân là người đưa ra lựa chọn nhanh nhất, dù sao cô ấy cũng còn nhỏ lại bị nhiễm nặng phim truyền hình Hàn Quốc. Chính vì vậy cô đã đưa ra lựa chọn của mình là… phong cách Nhật Bản...  

             Điều này cũng không thể trách cô được, bởi vì cách trang trí nội thất trong phim Hàn rất giống với phong cách Nhật Bản.  

             Đất nước Hàn Quốc thật sự rất kì lạ, không chỉ bởi vì con người bọn họ kì lạ, không biết xấu hổ mà tư tưởng của bọn họ cũng rất khác người. Ví dụ như trong cộng đồng quốc tế bọn họ quả thật rất ghét Nhật Bản, bởi một số vấn đề về lịch sử dẫn đến toàn bộ Châu Á đối với Nhật Bản cũng không có hảo cảm mấy, do đó tất nhiên Hàn Quốc cũng không ngoại lệ.  

             Nhưng mặt khác, bọn họ lại rất hy vọng có được sự công nhận từ Nhật Bản. Có vẻ như toàn bộ nhóm nhạc, mặc kệ là nam hay nữ sau khi đạt được thành tích nhất định ở quê hương của mình thì họ phải đi đến Nhật Bản để chinh phục. Nếu như họ muốn được công nhận, điều này rất được hoan nghênh ở trong nước họ.  

             Về vấn đề kinh tế thì bọn họ cho rằng Trung Quốc đang đuổi theo họ, còn bọn họ thì đang đuổi theo Nhật Bản. Nhưng bọn họ lại không biết trên thực tế Trung Quốc căn bản không có để bọn họ và Nhật Bản vào trong mắt, mục tiêu của Trung Quốc vẫn là đứng thứ nhất.  

             Mặc dù quốc gia này kỳ lạ, dân tộc này kì lạ, nhưng bọn họ vẫn có sức mạnh to lớn để đầu độc đại đa số thế hệ trẻ và Phùng Thư Nhân chính là nhân chứng cho điều này. Tuy nhiên ý kiến của cô rất nhanh đã bị phủ nhận.  

             Còn phong cách Thái và phong cách Đông Nam Á cũng đều bị bỏ, ngay cả phong cách biệt thự ở miền Bắc và phong cách vườn ở miền nam cũng đều bị lược bỏ.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom