Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 240


"Mày dám đánh gấy tay tao, mày có tin...., Ngô Hưng Khôn nén cơn đau, gào lên.

“Mày có tin nếu như mày tiếp tục lắm lời nữa thì cánh tay còn lại của mày cũng gãy luôn không", Trần Triệu Dương lướt nhìn Ngô Hưng Khôn, lạnh lùng đáp.

“Mày cứ đợi đấy", Ngô Hưng Khôn lập tức ngậm miệng lại rồi nhanh chóng rời đi.

“Trần Triệu Dương, anh manh động quá rồi, nhà họ Ngô này cũng không dễ chọc tới đâu", Nam Cung Yến chứng kiến Trần Triệu Dương đánh gãy tay của Ngô Hưng Khôn, nhất thời lo lẵng nói.

“Dù anh không đánh gấy tay tên đó, thì nhà họ Ngô cũng. sẽ tìm cách đối phó với anh thôi, trên đường tới đây anh đã đắc tội với Ngô Hưng Khâm rồi, giờ lại tiếp tục đắc tội Ngô Hưng Khôn, nên là, đắc tội nhiều rồi thì cần gì sợ nữa".

Trần Triệu Dương lắc đầu, lạnh lùng đáp.

“Hơn nữa tên đó còn dám theo đuổi vợ anh trước mặt anh... Không dạy cho Ngô Hưng Khôn một bài học thì tên đó không nhớ được đâu", Trần Triệu Dương trả lời một cách bá đạo.

“Ai là vợ của anh chứ, đừng có mà nói bừa", Nam Cung Yến đẩy tay Trần Triệu Dương ra, đỏ mặt đáp.

“Đương nhiên là em rồi, hai chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi mà, giờ em là vợ hợp pháp của anh”, Trần Triệu Dương thản nhiên đáp.

“Tôi phải làm việc rồi, anh mau đi ra đi", Nam Cung Yến vừa nghe anh nói vậy liền tức giận, lập tức đuổi Trần Triệu Dương ra ngoài.

“Đúng là vô tình mà, lợi dụng xong là không thèm nhìn mặt nhau nữa", Trần Triệu Dương bày ra vẻ mặt đau khổ, nói.

Còn Ninh Tĩnh đứng bên ngoài tròn xoe mắt, này là thế nào đây? Dường như cô ta đã đánh hơi được tin giật gân nào rồi.

Trần Triệu Dương về tới bộ phận quan hệ xã hội, đang chuẩn bị mở máy tính lên để coi phim thì trông thấy trên bàn mình có một bưu phẩm.

"Hử? Ai gửi cho mình vậy?", Trần Triệu Dương có chút thäc mắc, theo thói quen dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn lướt qua.

Ngay sau đó anh lập tức đứng phắt dậy, cầm lấy hộp bưu phẩm và xông ra bên ngoài.

Bởi vì, trong hộp bưu phẩm đó có một trái bom, hơn nữa còn là một trái bom hẹn giờ chỉ còn 15 giây sẽ phát nổ.

Nhờ vào đôi mắt xuyên thấu anh phát hiện ra, sức công phá của trái bom này rất lớn, nếu như nó phát nổ, e rằng trong phạm vi mấy chục mét sẽ chẳng còn ai sống sót.

Mọi người ở bộ phận quan hê xã hội thấy vậy đều bị doạ một phen, lập tức đi theo ra ngoài.

“Tất cả tránh ra, mau lên".

Trần Triệu Dương không đi thang máy mà trực tiếp chạy thang bộ.

Đương nhiên, anh không chạy thang bộ theo cách thông thường mà dẫm lên tay vịn cầu thang và trượt xuống, không tới 10 giây sau đã xuống tới tầng trệt.

“Sắp hết thời gian rồi".

Trần Triệu Dương liên tục quan sát trái bom, khi đồng hồ đếm ngược của nó chỉ còn lại 5 giây cuối cùng, säc mặt anh trở nên cực kì khó coi.

Không còn thời gian để chậm trễ nữa rồi, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu lướt nhìn một lượt, phát hiện ra lúc này vị trí của anh vẫn còn cách cửa chính rất xa, hơn nữa lại rất đông người, nếu như trái bom phát nổ, căn bản không đủ thời gian để sơ tán mọi người.

Gần với anh nhất bây giờ có một phòng vệ sinh, nhảy qua cửa sổ sẽ tới phía bên hông công ty, ở đó có một bụi rậm, sẽ an toàn hơn nhiều.

Ngay lập tức, Trần Triệu Dương đưa ra quyết định, cả người trực tiếp xông về phía đó.

Chỉ có điều anh không nhìn thấy, đó lại là phòng vệ sinh nữ, anh cũng chẳng còn thời gian để mở cửa nữa mà trực tiếp tông cửa xông vào, kết quả là vừa xông vào bên trong liền nghe thấy một tiếng hét thất thanh.
 
Chương 241


Trần Triệu Dương liếc nhìn một cái, phát hiện ra bên trong có một cô gái.

“Này, anh là ai vậy", cô gái vốn đang định sửa lại lớp make-up, kết quả bị tiếng tông cửa làm hoảng sợ mà hét lên, sau đó lại thấy Trân Triệu Dương xông vào, khiến khuôn mặt cô nhất thời tái mét.

Trần Triệu Dương chỉ nhìn thoáng qua, căn bản là cũng chẳng nhìn rõ mặt mũi của cô gái đó, anh nhanh chóng leo lên cửa sổ, đạp vỡ kính và thanh chẳản cửa.

Lúc này, thời gian đếm ngược chỉ còn lại 3 giây, cả người Trần Triệu Dương như một mũi tên, điên cuồng lao về chỗ không có người.

Còn 2 giây cuối cùng, Trần Triệu Dương dồn lực ném hộp. bưu phẩm trong tay về phía trước, cả người anh lăn sang một bên.

"Đùng...."

Một tiếng nổ dữ dội vang lên, ngay sau đó, sóng xung kích của vụ nổ ập về phía anh.

Trần Triệu Dương đang nằm trên mặt đất lập tức bị hất văng lên trời, sau đó rơi mạnh xuống đất.

Cô gái đang make-up vốn định nhìn coi tên biến thái xông vào phòng vệ sinh nữ đi đâu rồi, vừa hay lại chứng kiến cảnh tượng này.

Nhìn thấy vậy, cô cuối cùng cũng hiểu ra vì sao người đó. phải xông vào phòng vệ sinh rồi.

Men theo lỗ hổng Trần Triệu Dương đạp vỡ khi nấy, cô nhảy ra phía bên ngoài, chạy tới trước mặt Trần Triệu Dương đang ngất lịm vì sóng xung kích của vụ nổ.

"Cũng đẹp trai đó, vậy tôi sẽ miễn cưỡng cứu anh một mạng vậy", cô gái nhìn thấy Trần Triệu Dương mặc dù bị vụ nổ hất tung ra ngoài nhưng vẫn đẹp trai vô cùng, cô nhất thời đỏ mặt, lập tức chạy về phía anh.

Quả nhiên, khi cô vừa kéo Trần Triệu Dương đi liền có một đám người chạy tới hiện trường.

Cô gái nhanh chóng trốn kĩ, cô đoán không sai chút nào.

Cô ban đầu vốn không định lo chuyện bao đồng đâu, nhưng cô đột nhiên nghĩ ra, có khi nào anh chàng đẹp trai này đang bị người ta truy sát không, sau đó trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng lúc sau.

Kết quả cô đã đoán đúng rồi, hy vọng đám người kia không phát hiện ra cô.

Lúc này cô lại có chút hối hận, nếu như vì anh chàng đẹp trai này mà đẩy bản thân vào đống rắc rối kia thì không đáng chút nào.

Cũng may là đám người đó chỉ nhìn qua một chút rồi rời đi.

“Hù..., cô gái thấy đám người đó rời đi liền khẽ thở hắt một tiếng, sau đó nhìn về phía anh chàng đẹp trai đang năm trên mặt đất.

"Aaaa..., khi cô quay qua phía Trần Triệu Dượng thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt cười đùa của anh, nhất thời bị doạ một phen.

“Cảm ơn cô nha người đẹp", Trần Triệu Dương chỉ là có chút choáng váng do vụ nổ, thấy cô gái này không có ý xấu nên anh cũng để mặc cho cô lôi mình đi.

Kết quả, không ngờ cô lại cứu anh một mạng, đám người xông tới kia chắc chăn là kẻ đã đặt bom, bọn khốn nạn, không chỉ muốn giết anh mà còn muốn nổ chết những người ở gần anh.

Đúng là quá ác độc mà.

“Cảm ơn cô nhé, nếu không có cô, chắc tôi đã bị đám người xấu đó bắt đi rồi", Trần Triệu Dương phát hiện ánh mắt cô gái này rất trong sáng, giống như dòng nước mùa thu trong Veo.

Chỉ là, ánh mắt này có chút quen thuộc, nhưng anh không chắc mình đã từng gặp cô trước đây.

“Không cần khách sáo, tôi chỉ là vô tình trông thấy thôi, tình tiết giống y trong phim vậy, không ngờ có người xấu thật", cô gái không dám nhìn trực diện ánh mắt của Trần Triệu Dương.

“Tôi nhớ cô rồi, Ngải Viên Viên. Nhưng mà giờ tôi còn chút việc, tôi đi trước đây", Trần Triệu Dương nhìn bảng tên của cô, cười nói.

“Aaa...", nhìn theo bóng lưng Trần Triệu Dương rời đi, Ngải Viên Viên nhất thời có chút thất vọng, tới khi anh đã đi khỏi cô mới lộ ra vẻ tự trách.

“Sao lại ngốc vậy chứ, đến anh ấy tên gì cũng không hỏi".

“Nhưng mà, anh ấy đẹp trai thật đó".

Ngải Viên Viên có chút si mê, bật cười.
 
Chương 242


Đương nhiên là Trần Triệu Dương đuổi theo đám người đó rồi, anh muốn biết rốt cuộc kẻ nào muốn ám hại mình, có lẽ nào là người nhà họ Diệp?

Trần Triệu Dương không hấp tấp mà lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ.

Chỉ là, bọn họ không hề quay về mà lại chạy tới một khu nhà cũ kĩ, sau đó không rời đi nữa.

“Không ngờ cũng cảnh giác đó, nếu như đã không theo đuôi được, thì chỉ còn cách hỏi rồi", Trần Triệu Dương lập tức đi vào phía trong khu nhà.

Anh không làm kinh động những người khác mà đi thẳng tới phòng của bọn họ.

Anh dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, Trần Triệu Dương hơi chau mày, bọn họ xem ra đã sống ở đây một thời gian rồi, không giống như mới tới, hơn nữa trên người và trên giường của bọn bọ đều có súng ống và vũ khí.

“Bịch bịch bịch..." Đám người đó mới ra ngoài làm nhiệm vụ xong, quay về liền có người gõ cửa, bọn họ lập tức trở nên cảnh giác, thông qua mắt chống trộm trên cửa nhìn ra bên ngoài.

Trần Triệu Dương trốn vào góc chết cửa mắt chống trộm, bọn họ thấy bên ngoài không có ai, càng thêm nghỉ hoặc.

Khi bọn họ cầm lấy vũ khí tập trung trước cửa, Trần Triệu Dương tới phía trước và đạp mạnh về phía cửa.

“Mẹ kiếp..." Người đang nhìn qua mắt chống trộm chứng kiến cảnh này cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó hẳn liền cảm nhận được đầu mình bị đập mạnh rồi lập tức mất hết cảm giác.

Còn đám người sau lưng hắn vì khoảng cách quá gần, đầu bọn họ đập vào nhau, vài tên cũng ngất lịm đi.

Còn những tên không ngất đi, lúc này cũng rên lên đau đớn.

Trần Triệu Dương xông thẳng vào phòng, ba tên chưa bị đánh ngất vốn định cầm súng lên bản, nhưng tốc độ của Trần Triệu Dương còn nhanh hơn rất nhiều, ngay khi bọn họ vừa cầm súng lên liền bị anh đá một nhát, súng trong tay bọn họ đều rơi xuống, còn ba tên đó cũng ngất lịm đi.

Trần Triệu Dương nhanh chóng thu hết vũ khí của bọn họ. lại, rồi tát mạnh vào mặt một tên trong số đó.

“Tỉnh lại đi, nói coi, bọn mày là ai? Tao không có thù oán gì với bọn mày, sao lại gửi bom tới chỗ tao", Trần Triệu Dương cợt nhả nhìn tên đó và hỏi.

"Haha"", hẳn lộ ra ánh mắt cương quyết không khuất phục. Trần Triệu Dương cau mày, có gì đó không ổn.

Quả nhiên, hơi thở của hắn yếu dần đi, ngay sau đó liền nôn ra một ngụm máu đen.

“Chết tiệt, hoá ra là răng độc", Trần Triệu Dương vạch miệng hẳn ra, phát hiện hẳn đã cần nát răng độc để tự tử.

Cứng đầu như vậy, chẳng nhế bọn họ là đám tử sĩ do nhà họ Diệp bồi dưỡng.

Nhưng mà giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn tử sĩ ư?

Sau đó, Trần Triệu Dương nhổ hết răng độc trong miệng những tên còn lại rồi mới đánh thức một tên để hỏi cung.

Kết quả, anh còn chưa kịp hỏi gì thì tên đó đã cắn lưỡi tự tử.

“Khốn nạn”, Trần Triệu Dương liên tiếp đánh thức vài người, nhưng đều không thành công, mỗi người đều tự tử một cách khác nhau, Trần Triệu Dương đã dùng mọi cách mà cũng không ngăn được, hiện tại chỉ còn sót lại một tên cuối cùng mà thôi.

Trần Triệu Dương lập tức dùng kim bạc phong toả tất cả những bộ phận có thể động đậy của hẳn, chỉ chừa lại mỗi miệng, hơn nữa miệng hẳn cũng chỉ đủ để nói chuyện mà thôi, còn muốn tự sát là không thể.
 
Chương 243


“Người cuối cùng, hy vọng là thành công", Trần Triệu Dương đánh thức tên cuối cùng.

“Không cần vội vàng tự sát vậy đâu, tao cũng phục bọn mày rồi, sao nhất định phải tự sát chứ? Có chuyện gì nghĩ không thông sao?", Trần Triệu Dương nhìn vào ánh mắt tên đối diện, vội vàng lên tiếng.

Hắn nghe thấy những lời Trần Triệu Dương nói, ánh mắt khế thay đổi, đáp: "Bọn họ đều chết rồi?"

“Đúng, đều tự sát rồi, chỉ còn lại mình mày thôi. Nhưng mà, nếu giờ mày cũng chết thì manh mối của tao sẽ đứt, nên là, tao cho mày một cơ hội”.

“Chỉ cần mày nói ra kẻ đứng đằng sau điều khiển bọn mày là ai, tao sẽ thả mày đi, hơn nữa còn cho mày một khoản tiền đủ để mày sống sung sướng tới già".

Trần Triệu Dương lên tiếng thăm dò.

“Haha, mày đừng có tốn công vô ích nữa, bọn tao sẽ không nói đâu, sứ mệnh của bọn tao chính là hoàn thành nhiệm vụ, dù cho giờ mày có thả tao đi thì tao cũng không biết phải sống tiếp như thế nào, thế nên, nếu như giờ tao phản bội, thì ý nghĩa cuộc sống của tao cũng mất rồi".

“Đối với những người như bọn tao, mục đích sống chính là để hoàn thành nhiệm vụ".

“Mày không hiểu đâu".

Nụ cười của hẳn tái nhợt, nói lầm bầm trong miệng, sau đó giọng nói của hẳn từ từ tắt hẳn, và tim cũng không còn đập nữa.

“Chết tiệt, không ngờ có thể tự thôi miên chính mình để rơi vào trạng thái chết não".

Sau khi thấy dấu hiệu sự sống của hän mất hẳn, Trần Triệu Dương bất lực hoàn toàn, đám người này được đó.

Sau đó, Trần Triệu Dương gọi điện cho Hồ Lục Chỉ, dù gì thì đống thi thể này cũng cần người giải quyết, đám người Hồ Lục Chỉ chính là những tay lão làng trong vấn đề này.

Hồ Lục Chỉ nhận được điện thoại của Trần Triệu Dương liền tức tốc đem người chạy tới

Khi Hồ Lục Chỉ nhìn thấy đống thi thể nằm đầy trong phòng, ông ta khẽ ớn lạnh, trong lòng càng thêm nể sợ thủ đoạn của Trần Triệu Dương.

Sau khi giao đống thi thể cho Hồ Lục Chỉ giải quyết, Trần Triệu Dương buồn bực rời khỏi khu nhà đó, sau chuyện lần này, anh càng thêm cảnh giác hơn đối với nhà họ Diệp.

Không ngờ nhà họ Diệp lại có thể bồi dưỡng ra những tử. sĩ đích thực như vậy, đối với gia tộc thế này, chäc chẳn người đứng đầu không phải dạng vừa đâu.

Xem ra, ông cụ Diệp không đơn giản chút nào.

Giờ đây, Trần Triệu Dương lại có chút mong đợi được gặp. ông cụ Diệp, anh muốn xem xem người đứng đầu của nhà họ Diệp rốt cuộc là người như thế nào.

“Ting ting ting..." Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.

“Em trai tốt, sao dạo này không tới chỗ chị vậy, có phải quên chị rồi không?", trong điện thoại truyền tới một giọng nói đầy quyến rũ.

“Khụ khụ... Chị Mị, sao có chuyện đó được, chẳng qua tôi không có thời gian thôi", nghe thấy giọng nói đó, Trần Triệu Dương cảm thấy toàn thân mềm nhữn, đồ yêu tinh này, sớm muộn cũng phải "làm thịt" cô ta.

“Cậu em, chị thấy không phải cậu không có thời gian, mà căn bản trong lòng cậu không có chị thôi", Tô Hồng Mị ở đầu dây bên kia giọng nói nhẹ như liễu, khẽ đáp.

“Chị MỊị, chị tìm tôi có chuyện gì ư?", Trần Triệu Dương không dám để Tô Hồng Mĩ tiếp tục gợi chuyện nữa, không là nhất định cô ta sẽ kéo anh xuống cống mất.

“Đúng là đồ vô lương tâm mà, "thịt" xong liền không thèm quan tâm nữa", Tô Hồng Mị vẫn tiếp tục khiên khích Trần Triệu Dương đôi câu, sau đó mới chịu nói ra mục đích của mình.

“Còn hai ngày nữa sẽ tới Đại hội Nam Hải, cậu có rảnh không?", Tô Hồng Mị lúc này mới nói ra mục đích thật sự của mình.

“Chắc là có, tới lúc đó chị đưa tôi thời gian và địa điểm là được", Trần Triệu Dương gật đầu, trước đây anh đã từng hứa với Tô Hồng Mị sẽ tham gia Đại hội Nam Hải lần này, nên nhất định không thể nuốt lời.

“Được, vậy là chị yên tâm rồi", Tô Hồng Mị lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, tuy rằng cô ta cũng mời cao thủ khác tới, nhưng không hiểu vì sao cô ta vẫn cảm thấy không an lòng, cho tới tận lúc Trần Triệu Dương đồng ý.

“Cậu em, chị chờ cậu đó. Cúp máy đây", Tô Hồng Mị vẫn tiếp tục khiêu khích Trần Triệu Dương một câu rồi mới chịu Cúp máy.
 
Chương 244


Sau khi cúp máy, Trần Triệu Dương nhằm tịt hai mắt lại.

Ban đầu, trước khi đi tìm Diệp Thiên Phàm để tính sổ, anh có hỏi thăm tin tức từ chỗ Triệu Ngũ gia, thế nên chuyện Diệp Thiên Phàm biết trước răng anh sẽ đến, e là do chính ông ta tiết lộ.

Xem ra, Triệu Ngũ gia này chính là tên gió chiều nào xoay chiều ấy, muốn lấy lòng cả hai bên, càng không muốn đắc tội bên nào đây mà.

Nếu đã như vậy thì đừng trách anh không khách khí.

Chỉ là Trần Triệu Dương không biết tên Triệu Ngũ gia này đã sớm cao chạy xa bay, bí mật chạy đến đảo Hồng Kông rồi.

“Tại sao tên khốn kiếp này vẫn chưa chết? Nhà họ Diệp. đều là đồ phế vật sao? Đến bây giờ còn chưa giết được tên Trần Triệu Dương kia”, trong câu lạc bộ, vẻ mặt Tất Văn Bách vô cùng u ám khi nghe những tin tức mới nhất về Trần Triệu Dương do người của mình cung cấp. Hẳn ta tức giận đến nỗi đập phá tất cả mọi thứ.

“Cậu chủ không cần phải lo lắng về chuyện này. Tôi nhận được tin tức rằng nhà họ Diệp đã mời Huyết Hồ - một tổ chức giết người nổi tiếng quốc tế ra tay. Cậu phải biết rằng Huyết Hồ là tổ chức giết người lớn thứ mười trên thế giới. Giết một người dễ như trở bàn tay”.

Tên đàn em báo ngay thông tin vừa nhận được cho Tất Văn Bách biết.

“Tốt lắm, tao còn tưởng rằng nhà họ Diệp sẽ chấp nhận làm con rùa rụt đầu mà cho qua chuyện này chứ”.

Nghe thấy tin này, hẳn ta mới cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một chút.

“Được rồi, mày đi đi, tiếp tục dò la tin tức cho tao”, sau đó Tất Văn Bách lập tức kéo một người phụ nữ vào lòng mình rồi bắt đầu thân mật trước mặt đàn em.

Chỉ là tên đàn em đó đã sớm quen với những loại chuyện này, gã ta liếc mắt nhìn diện mạo và thân hình hoàn mỹ của ả ta một cái rồi liền ra khỏi phòng.

Trần Triệu Dương đương nhiên không hề biết chuyện này, cho dù có biết, e răng anh cũng không thèm để ý tới.

Chỉ đứng thứ mười thôi đã đòi đến giết anh, nên biết rằng ban đầu anh lập nên Huyết Lang thì nó chính là tổ chức đứng đầu thế giới, hơn nữa gần như bỏ xa vị trí hai.

Trần Triệu Dương đi bộ về công ty, lúc này công ty đã sớm loan tin về vụ đánh bom ở tầng dưới, chỉ là bọn họ không hề liên kết sự việc này với việc anh đột ngột rời khỏi công ty.

Điều này khiến Trần Triệu Dương rất vui mừng, dù sao nếu thật sự để cho đám yêu tinh trong bộ phận quan hệ xã hội biết, bản thân chắc sẽ bị làm phiền đến chết mất.

Anh rất vui, có thể nói là bản thân rất thoải mái khi được làm việc tại bộ phận quan hệ xã hội, ở đây có rất nhiều người đẹp để trêu ghẹo, lại còn có các bữa trưa, bữa xế với nhiều hương vị khác nhau. Đây quả là thiên đường của nhân gian mà.

“Tít tít.

Khi sắp đến giờ tan ca, Trần Triệu Dương nhận được một tin nhắn, lúc nhìn thấy tin nhắn, anh khá kinh ngạc.

Thực ra đó là một tin nhắn do Nam Cung Yến gửi, cô nói rằng có chuyện cần tìm anh nên sẽ đợi anh sau khi hết giờ làm việc.

“Tan ca rồi sao cậu vẫn chưa về? Có phải đang đợi tôi không?”, sau khi tan ca, những người khác đều đã rời đi, Hứa Mỹ Tình nhìn thấy anh vẫn ngồi ở bàn làm việc liền hỏi.

“Chị Mỹ Tình, sao chị vẫn chưa về?”, Trần Triệu Dương không khỏi run lên khi nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành và quyến rũ của cô ấy.

“Tôi về sớm như vậy làm gì chứ? Dù gì ở nhà cũng chẳng có ai đợi mình”, Hứa Mỹ Tình có chút buồn bã nhìn Trần Triệu Dương, sau đó nói: “Hay là đến nhà tôi đi? Tôi sẽ cho cậu xem ảnh riêng tư của tôi một cách thỏa thích”.

“Khụ khụ..., Trần Triệu Dương lập tức bị lời nói của cô ấy làm cho sửng sốt, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
 
Chương 245


Thật tiếc là Nam Cung Yến đã sớm gửi tin nhắn rồi, dù không biết rõ là chuyện gì nhưng anh cũng không dám lỡ hẹn.

“Không được rồi, tôi còn có chút việc phải làm sau khi tan ca, đợi tối sau khi về nhà rồi, chị gửi ảnh cho tôi xem có được không?”, anh nhìn Hứa Mỹ Tình với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

“Hừ, đừng có nằm mơ, nếu tối nay cậu đã có hẹn rồi thì phụ nữ có tuổi như tôi đây không dám làm phiền đến cậu nữa, tạm biệt”, Hứa Mỹ Tình lườm Trần Triệu Dương một cái, sau đó uốn éo thân hình gợi cảm rời đi.

“Yêu tinh, quả là yêu tinh mà”, Trần Triệu Dương cứ lẩm bẩm trong miệng, rồi đi về phía văn phòng của Nam Cung Yến.

Khi đến văn phòng, anh nhìn thấy cô vẫn còn đang làm việc thì liền bước tới.

“Vợ ơi, tan ca rồi, chúng ta về nhà thôi”, Trần Triệu Dương bước tới, nhìn Nam Cung Yến vẫn đang làm việc rất chăm chỉ thì cười nói.

“Về nhà gì chứ? Buổi tối anh phải đi dự tiệc rượu với tôi”, Nam Cung Yến nhíu mày lại, tên khốn kiếp này, xưng hô càng ngày càng không có phép tắc.

“Không thành vấn đề”, nghe vậy, Trần Triệu Dương không khỏi bật cười, anh không ngờ rằng người phụ nữ băng giá này thế mà lại chuẩn bị đưa mình đi dự tiệc, đó chẳng phải là đang ngầm thừa nhận mình sao!

“Anh cười gì? Tôi sợ mình uống rượu không lái xe được nên mới để anh làm tài xế mà thôi”, cô đương nhiên biết tên khốn đó đang cười điều gì, liền nói.

“Đã rõ!”, Trần Triệu Dương không hề cảm thấy tức giận. “Đi thôi!", Nam Cung Yến kiểm tra lại công việc thêm một lần nữa, sau đó thì đứng dậy, ném chìa khóa xe cho Trần Triệu Dương rồi đi về phía trước.

Khi đến gara dưới tầng hầm, anh vốn nghĩ mình sẽ có cơ hội được gần cô một lần, nhưng không ngờ anh ngồi ở ghế lái, còn cô thì lại ngồi ở phía sau, khiến anh không khỏi thất vọng.

“Đến trung tâm thương mại Hải Thiên”, nói xong, cô nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.

“Sao lại đến trung tâm thương mại?”, Trần Triệu Dương có chút khó hiểu.

“Lã nào anh định mặc bộ đồ này đi dự tiệc sao? Đương nhiên phải đi mua cho anh một bộ khác rồi”, Nam Cung Yến bất đắc dĩ mở mắt, có chút khó chịu nói.

“Cảm ơn vợ nhiều, vợ anh thật tốt”, trong lòng Trần Triệu Dương dao động, cười híp mắt nói.

Cô phớt lờ những lời đường mật của anh, cô biết rằng càng bận tâm đến anh thì anh càng hăng say hơn.

Mười phút sau, Trần Triệu Dương lái xe đến trung tâm mua sắm Hải Thiên, đây có thể nói là một trung tâm mua sắm khá cao cấp, quần áo nam thì ở tầng hai.

Nam Cung Yến không do dự mà đưa Trần Triệu Dương đến cửa hàng cao cấp nhất, nhìn thấy những thương hiệu này, Trần Triệu Dương thầm lắc đầu vì quá xa xỉ.

Đừng nghĩ rằng anh dẫn đầu tổ chức đứng đầu thế giới thì sẽ có rất nhiều tiền, vì mỗi lần phần thưởng nhiệm vụ đều bị ông già kia lấy mất, cho nên anh cũng chưa từng được hưởng thụ.

Nhìn thấy những bộ quần áo này, anh không tránh khỏi kích động muốn mổ xẻ chúng ra xem thử.

Lễ nào chúng được làm bằng vàng ư? Sao mà đắt như vậy chứ!

Rẻ nhất cũng đã năm mươi ngàn tệ rồi. Quả là ăn cướp mà.

“Rất hân hạnh được đón tiếp quý cô. Nếu cô cần bất cứ ngạc nhiên khi nhìn thấy sự kết đôi kỳ lạ này.

Vừa nhìn đã thấy được rằng hai người hoàn toàn thuộc về hai thế giới, khoảng cách chênh lệch giàu nghèo rất lớn nhưng lại đi mua sắm cùng nhau.

Tuy nhiên, vì chuyên môn tốt nên cô ta không để tâm đến những chuyện này, ngay cả khi đối mặt với Trần Triệu Dương cũng mỉm cười tiếp đón, khiến người ta cảm thấy như đang đón gió xuân vậy.

“Giúp tôi phối hợp quần áo cho anh ấy”, Nam Cung Yến không nói nhiều, mà đẩy Trần Triệu Dương ra.

Những nhân viên tư vấn đó ngay lập tức làm theo yêu cầu của cô.

Khi Trần Triệu Dương bước ra khỏi phòng thử đồ, toàn bộ người tại cửa hàng bỗng nhiên yên lặng hẳn đi.

Bộ vest được khoác lên người anh rất vừa vặn lại vô cùng tôn dáng.

Hơn nữa, Trần Triệu Dương vốn đã có vóc dáng rất chuẩn, bộ vest này như thể được may riêng cho anh vậy, nó khiến anh càng tăng thêm phong độ.
 
Chương 246


Những nhân viên bán hàng nhìn thấy vẻ đẹp trai ngút trời của Trần Triệu Dương thì hai mắt sáng lên. Đến lúc này thì bọn họ mới hiểu ra, người đẹp ăn mặc sang trọng quyến rũ kia vì sao lại nhìn trúng thăng cha nghèo kiết xác này.

Người đẹp vì lụa, thăng cha này nhìn nghèo mạt rệp vậy mà vừa chưng diện lên nhìn chẳng khác gì cậu ấm con nhà giàu.

"Được, lấy bộ này đi, thêm vài bộ nữa", nhìn thấy vẻ đẹp trai "chết người" của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến cũng thầm khen trong lòng, người này ăn mặc chỉnh chu lại cũng rất gì và này nọ.

Trần Triệu Dương không nói gì đi thử thêm vài bộ nữa.

Thử bộ nào cũng làm cho Nam Cung Yến vô cùng hài lòng, sau cùng mua luôn năm bộ tiêu hơn một triệu tệ, mí mắt Trần Triệu Dương không ngừng co giật.

"Bạn gái anh tốt với anh quá", ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn Trần Triệu Dương có chút khinh khỉnh, suy cho cùng bọn họ cũng đang nghĩ anh đẹp trai này là được người đẹp kia bao nuôi, quả thật mất mặt mà.

Một người đàn ông lành lặn như này lại đi làm chuyện như vậ

Ban đầu, Trần Triệu Dương cảm thấy có chút là lạ, nhưng sau đó anh liền hiểu ra, cũng đành cười cho qua.

Mình thế mà lại thành thăng ăn bám rồi, thôi kệ ăn bám thì ăn bám, dù sao không phải ai muốn cũng được.

Xách mấy túi quần áo này, Trần Triệu Dương còn tưởng là xong rồi, không ngờ Nam Cung Yến vẫn tiếp tục muốn đi dạo, lý do là vì vẫn chưa đi đủ.

Cuối cùng, dưới ánh mắt giết người của đám đàn ông, Trần Triệu Dương theo chân Nam Cung Yến vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi cửa hàng.

Mà trên người anh đã treo đầy đồ, ngoại trừ năm bộ quần áo của anh, tất cả những thứ còn lại đều là của Nam Cung Yến, cô nhất định chính là một người nghiện shopping.

Nếu không phải sắp tới thời gian dự tiệc rượu, hẳn là Nam Cung Yến sẽ đi dạo đến khi trung tâm thương mại đóng cửa mất.

Người phụ nữ này đi shopping thật sự là không biết mệt, anh dù sao cũng là thiên tài võ giả, nhưng hai chân anh đã mệt rã rời, điều này làm anh hoài nghi không biết mình có phải người học võ hay không.

"Đến tiệc rượu đừng có đắc tội lung tung với người khác biết chưa?", vừa đến trước nhà hàng, Nam Cung Yến dặn dò Trần Triệu Dương lại lần nữa, cô mặc một chiếc váy dạ tiệc. gợi cảm nhưng không quá hở hang bước xuống xe.

Trần Triệu Dương tự nhiên đưa tay ra tỏ ý để Nam Cung "Yến nằm lấy tay mình.

Nam Cung Yến thế mà không làm anh mất mặt, đưa tay choàng lấy tay Trần Triệu Dương cùng nhau bước vào tiệc rượu.

Tiệc rượu vừa bắt đầu, cũng là lúc Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đến, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Dù sao tối nay, Nam Cung Yến thật sự quá lộng lẫy, người đàn ông nào nhìn thấy cũng si mê, người phụ nữ nào nhìn thấy cũng tự ti mặc cảm.

"Anh, tên khốn đó đến thật kìa, làm sao đây?", ngay lúc Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến vừa bước vào thì có hai cặp mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm vào Trần Triệu Dương.

"Yên tâm, hắn còn dám đến tiệc rượu, để xem lát anh chỉnh hắn thế nào".

Người đang nói chuyện là hai anh em Ngô Hưng Khâm và Ngô Hưng Khôn, mặc dù chỉ là anh em họ nhưng hai người lại rất thân thiết, Ngô Hưng Khâm vốn chịu thiệt nên tính nhờ anh họ là Ngô Hưng Khôn đến giúp, sau cùng lại biết được anh mình cũng đã bị thương.

Sau đó hai người ngồi lại thì mới biết được, người làm bọn họ bị thương là cùng một người, điều này lại khiến quan hệ bọn họ càng khẩn khít hơn, bởi vì cùng một kẻ thù.
 
Chương 247


"Anh, anh có kế hoạch gì không?", Ngô Hưng Khâm vừa nghe anh mình nói vừa hưng phấn hỏi.

"Cậu có biết buổi tiệc hôm nay được tổ chức vì ai không?", Ngô Hưng Khôn läc đầu không trả lời em gã ta mà lại hỏi.

"Nghe nói là vì một cậu ấm tới từ Vân Hải, mà nếu như chỉ là cậu ấm nhà bình thường thì sẽ không mời nhà họ Ngô chúng ta đến. Nhưng mà em không biết cậu ấm này thì có gì khác biệt chứ?", Ngô Hưng Khâm lắc đầu khinh khỉnh nói.

"Suyt! Đừng có nói linh tinh. Cậu ấm này tên là Ngụy Cường, là đồ đệ của nhà họ Nguy ở Vân Hải, nhà họ Ngụy này chỉ đứng sau gia tộc lớn nhất thôi, cũng như nhà họ Diệp ở Nam Hải vậy, thiếu chút nữa đã trở thành thế gia rồi".

Ngô Hưng Khôn vội chặn miệng em trai gã ta lại, chỉ lo tai vách mạch rừng.

"Nhưng dù nhà họ Ngụy có lớn mạnh thì sao, liên quan gì tới việc chúng ta chỉnh tên Trần Triệu Dương kia chứ?", Ngô Hưng Khâm khó hiểu hỏi.

"Ngụy Cường này rất mê gái, chỉ cần để hẳn ta gặp Nam Cung Yến, với cái bản tính đó, e r"ắng muốn chiếm làm của riêng không chừng”, trên mặt Ngô Hưng Khôn mang một nụ cười bí hiểm nói.

"Không được đâu anh, Nam Cung Yến kia là của hai anh em ta nhìn trúng mà, anh làm thế khác nào mang người đẹp dâng lên miệng kẻ khác sao?", Ngô Hưng Khâm hơi khó chịu nói.

"Cậu đần quá đi mất, với địa vị của chúng ta, muốn phụ nữ kiểu nào mà không có? Chỉ cần để Trần Triệu Dương đắc tội với Ngụy Cường, với cái tính ngông cuồng của Trần Triệu Dương, chắc chắn sẽ bất hoà với Ngụy Cường, thậm chí là đắc tội luôn cả nhà họ Ngụy".

Ngô Hưng Khôn có chút câm nín nhìn thăng em họ này, đúng là chỉ số IQ làm cho người khác phải sốt ruột giùm.

"À em hiểu rồi", Ngô Hưng Khâm tuyệt đối tin lời anh họ hắn ta.

"Anh ở đây ăn chút gì đi, tôi còn phải đi bàn chuyện làm ăn, sẽ nhanh chóng quay lại", Nam Cung Yến tìm kiếm một hồi trong đại sảnh thì không tìm thấy người cần tìm, trái lại cô lại nhận được một tin nhắn.

Đọc xong tin nhắn, mặc dù có chút khó xử, nhưng Nam Cung Yến vẫn trả lời tin nhắn với đối phương là đồng ý.

"Cậu Cường, tôi đã giúp cậu hẹn được Nam Cung Yến đến", trong giang phòng trên lầu hai, một ông chú mập mạp trông có vẻ nịnh hót đang ngồi trên sofa nói với người thanh niên đang sờ mó trên dưới một người phụ nữ.

"Ờ, cơ mà ông có chắc người phụ nữa này đẹp như trong hình không?", dáng vẻ người thanh niên bất cần đời, bàn tay mạnh mẽ xoa nẳng ngực của người phụ nữ kia, trong đôi mắt híp kia mang một tia sắc bén.

"Cậu Cường, người phụ nữ này còn đẹp hơn trong hình nữa là, cô ấy vô cùng nổi tiếng ở đất Nam Hải chúng tôi, mệnh danh là nữ hoàng băng giá, nhưng chắc chản đến khi cậu Cường ra tay, băng giá gì thì cũng tan hết".

"Được rồi, nếu chuyện này ổn thoả, tôi nhất định giao bản hợp đồng này cho ông", cậu Cường xua tay ra vẻ nói.

"Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn cậu Cường", nghe thế, người đàn ông trung niên kia kích động thiếu chút nữa đã quỳ xuống cảm ơn.

"Cốc cốc..."

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đàn ông trung niên bèn chạy nhanh ra mở cửa.

"Tổng giám đốc Nam Cung, cô đến rồi à, mời vào", gã đàn ông trung niên nhìn Nam Cung Yến như nhìn thấy báu vật thế gian với một ánh mắt dơ bẩn.

Tiếc ghê, người phụ nữ như này mình lại chả chấm mút được gì, nhưng mà nghĩ tới chuyện dâng hiến người phụ nữ này đổi lại lợi ích cho mình, ông ta mới cảm thấy cân bãng lại được.

"Tổng giám đốc Vu, ông xem hợp đồng năm nay, ông định ký như thế nào vậy?", mặc dù Nam Cung Yến không ưa cái ánh mắt của gã đàn ông đang nhìn mình, nhưng cô cũng chỉ có thể cố nhịn, bởi vì ông ta nắm trong tay 40% doanh số công ty cô.

"Đừng vội chứ, giới thiệu với cô một người", Vu Đại Đâu dẫn Nam Cung Yến đến trước mặt Ngụy Cường.

"Đẹp quá", lúc này con ngươi Ngụy Cường nhìn sắp lọt tròng, nước miếng cũng sắp chảy ra.
 
Chương 248


Nam Cung Yến không ngờ lại có lúc rơi vào tình huống thế này, nhất thời làm đôi mày thanh tú của cô phải nhíu lại, nhưng vì doanh số, cô chỉ đành chịu đựng cho qua.

"Vị này chính là cậu chủ nhà họ Ngụy, gia tộc đứng đầu ở. thành phố Vân Hải, cậu Ngụy Cường", Vu Đại Đầu mang vẻ nịnh hót giới thiệu với Nam Cung Yến.

"Cậu chủ Ngụy Cường, vị này là cô Nam Cung Yến, người đẹp nhất thành phố Nam Hải chúng tôi, hai vị đều là người người trẻ tuổi, nên giao thiệp một chút".

Sau khi nói xong, Vu Đại Đầu lui về sau mấy bước, nhường chỗ lại cho Nam Cung Yến và Ngụy Cường.

"Xin chào, cô Nam Cung, cô đẹp quá, là người đẹp nhất trong những người phụ nữ tôi từng gặp", trong mắt Ngụy. Cường lộ ra vẻ si mê, hẳn ta định vươn tay ra chạm vào Nam Cung Yến.

"Cậu chủ Ngụy, mong anh tự trọng", Nam Cung Yến lùi về phía sau, gương mặt bỗng chốc lạnh lẽo.

"Haha, nếu cô Nam Cung không thích nghi thức chào hỏi hôn tay phương tây này, vậy thì đành miễn thôi. Nào, mời ngồi", Ngụy Cường có chút ngớ ra, nhưng sau đó hắn ta lại nhanh chóng mỉm cười, đưa tay mời Nam Cung Yến ngồi.

Vốn là Nam Cung Yến định quay người rời đi, nhưng nghĩ đến công ty cô không thể không ngồi xuống.

"Thấy Nam Cung Yến ngồi xuống, Ngụy Cường mới cười híp mắt bước qua.

"Cô Nam Cung, nào, lần đầu gặp mặt, tôi mời cô một ly", trên mặt Ngụy Cường tươi cười, cầm hai ly rượu lên đưa cho Nam Cung Yến một ly.

"Tôi không biết uống rượu, thôi thì tôi lấy tra thay rượu, kính anh một ly", vẻ mặt Nam Cung Yến miễn cưỡng, sau đó đó bưng tách trà trên bàn lên uống.

"Cô Nam Cung không nể mặt tôi à, vậy thì mời cô Nam Cung về cho", vẻ mặt Ngụy Cường khó chịu, đặt mạnh ly rượu lên bàn.

Nam Cung Yến vừa nhìn đã thấy không ổn rồi, nhưng cô cũng không thể vì doanh số mà bán mình được.

Hơn nữa, Ngụy Cường này rõ ràng không có ý tốt, nếu như mình uống ly rượu đó thật, e răng muốn đi cũng không đi được nữa.

"Cậu chủ Ngụy, tôi thật sự không biết uống rượu", Nam Cung Yến đương nhiên cũng không thể bỏ đi mặc kệ được, lúc này, cô miễn cưỡng mỉm cười đáp.

"Nếu không uống rượu được cũng đành chịu, cô Nam Cung uống trà đi", Ngụy Cường đương nhiên không thể để "báu vật" này rời đi như thế được, hän ta cười khà khà rót cho Nam Cung Yến một tách trà.

"Cảm ơn cậu Nguy", đến đây thì Nam Cung Yến cũng thở phào nhẹ nhõm, bưng tách trà lên cụng ly với Ngụy Cường rồi uống.

"Thấy Nam Cung Yến uống, trên mặt Ngụy Cường nhất thời thoáng qua một ý cười đáng sợ, trong mắt cất giấu dục. vọng chiếm hữu.

Cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Cường, trong lòng Nam Cung Yến nhất thời cảm thấy có chút bất an.

Đối mặt với một người băng mặt không bãng lòng như Ngụy Cường, bàn tay cô bỏ vào túi lén bấm vào nút gọi khẩn cấp, nút mà Trần Triệu Dương đã ép cô phải cài đặt số điện thoại của anh vào.

Vốn dĩ cô còn chống cự, nhưng giờ thì lại thấy may mà Trần Triệu Dương cài đặt số gọi khẩn cấp là số của anh, không thì hôm nay toang thật rồi.

Nhưng cũng mong là Trần Triệu Dương có thể nghe được.

Trần Triệu Dương vô cùng buồn chán đi tới đi lui trong buổi tiệc rượu, cũng có không ít quý cô xinh đẹp đến bắt chuyện nhưng anh lại lười nói chuyện với mấy cố ấy.

"Làm gì mà lâu vậy chứ, đi đâu thế không biết?", Trân Triệu Dương có chút sốt ruột, bởi vì Nam Cung Yến đi đã lâu, bàn bạc làm ăn gì mà lâu thế chứ.

"Reng reng..."
 
Chương 249


Ngay lúc này, Trần Triệu Dương cảm thấy điện thoại di động của mình đang reo.

Anh lấy ra xem thì nhất thời con ngươi bỗng co rút.

Bởi vì anh nhìn thấy, Nam Cung Yến gọi đến cho anh bằng cách quay số khẩn cấp.

Trần Triệu Dương cố ý cài cho Nam Cung Yến tiếng chuông điện thoại gọi bình thường khác với tiếng chuông. khẩn cấp.

"Không xong, gặp nguy hiểm rồi!", lúc này Trần Triệu Dương buông đồ trong tay xuống, vội vàng chạy nhanh về hướng Nam Cung Yến đã đi.

Cùng lúc, anh dùng khả năng nhìn thấu điên cuồng tìm kiếm, chẳng màng tiêu hao thể lực.

Khách sạn này thật sự quá lớn, Trần Triệu Dương lên lầu hai quét mắt một vòng cũng không phát hiện tung tích của Nam Cung Yến đâu.

"Dừng lại, ở đây là phòng riêng, không được vào", lúc Trần Triệu Dương định lên lầu ba thì đi ngang một cái cửa, trước cửa đang có hai người đứng gác.

Trần Triệu Dương định đẩy cửa đi vào thì lập tức bị hai người kia ngăn lại.

Trần Triệu Dương cảm thấy có gì đó không đúng, dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn vào thì thấy được một hành lang dài, cuối hành lang là một căn phòng sa hoa, mà Nam Cung Yến thì đang ở bên trong.

Khi Trần Triệu Dương nhìn rõ cục diện bên trong phòng thì hai mắt anh bỗng chốc đỏ bừng.

"Bọn mày muốn chết à", trên người Trần Triệu Dương ngập tràn sát khí, sau đó trực tiếp xông vào trong.

"Không được vào trong", hai người kia vội vàng ngăn cản.

"Cút ngay!", trong mắt Trần Triệu Dương chợt lóe hung quang, đột ngột xông thẳng về phía trước, làm cho hai người kia té văng ra đụng vào tường, hôn mê bất tỉnh.

"Mấy người... trong trà mấy người cũng bỏ thuốc, khốn nạn!", Nam Cung Yến cảm nhận được cơ thể cô ngày càng rệu rã, nhất thời tức giận.

Cô không ngờ người này sẽ làm ra chuyện đê tiện như vậy, lúc này cô mong mỏi Trần Triệu Dương có thể nghe thấy tín hiệu cầu cứu của cô đến nhường nào.

"Haha, khốn nạn à, người đẹp à, em yên tâm nha, cậu đây sẽ yêu thương em mà, nhất định sẽ làm cho em vô cùng sung sướng", Ngụy Cường nở nụ cười hèn hạ nói.

"Mấy người nhanh thả tôi ngay, nếu không đợi đến khi chồng tôi đến, thì mấy người chết chắc rồi", Nam Cung Yến không biết làm sao, chỉ còn biết mang Trần Triệu Dương hù doaạ.

"Hở? Cô đã kết hôn rồi sao? Chết tiệt, không phải ông nói cô ấy còn độc thân sao?", Ngụy Cường nghe Nam Cung Yến nói thế thì nổi giận.

Đáng lẽ hắn ta còn tưởng là hàng còn zin, hoá ra đã qua sử dụng.

"Ơ, tôi cũng không rõ, nghe nói cô ấy còn chưa kết hôn, thậm chí cả bạn trai còn chưa có, chắc cô ấy muốn gạt cậu đó", Vụ Đại Đầu nhất thời có chút luống cuống vội vàng phân bua.

"Hừ! Dù cho không phải hàng zin, người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng sướng lắm rồi", Ngụy Cường nhìn Nam Cung "Yến hoảng hốt lo sợ nhưng vẫn ra vẻ bất khuất, nhất thời trong lòng trỗi dậy một ham muốn chỉnh phục.

"Hôm nay mấy người dám đụng vào tôi, chồng tôi nhất định không để yên cho mấy người... Ngay cả nhà họ Diệp cũng không dám trêu vào anh ấy đấy", lúc này Nam Cung Yến chỉ mong kéo dài được chút thời gian.

Nghe Nam Cung Yến nói xong, Vu Đại Đầu và Ngụy Cường nhìn nhau sau đó bật cười ha hả.

"Haha..." "Người đẹp ơi, vì để câu giờ cái gì em cũng dám nói nhỉ?"

"Nhà họ Diệp chính là gia tộc lớn nhất thành phố Nam Hải, mặc dù chưa phải là thế gia nhưng cũng không ai dám dây vào, cô lại dám nói chồng cô ngay cả nhà họ Diệp cũng không dám trêu vào, cô đang kể chuyện cười à".

Mặc dù Ngụy Cường không phải là người ở đây, nhưng vẫn hiểu rõ thể cục ở thành phố Nam Hải.

Trái lại, không phải không có ai dám dây vào nhà họ Diệp, ngoại trừ ở thành phố Nam Hải, vẫn còn nhiều thế gia lớn mạnh, càng không ít thế lực tầm thường, nhưng mà những nhân vật có thế lực như thế, có mấy người vì một người phụ nữ bình thường mà ra mặt đâu?
 
Chương 250


“Được rồi, cô gái xinh đẹp ơi, tôi đến đây”, Ngụy Cường nói đến đây thì hai mắt phát sáng hết cả lên rồi lập tức nhào về phía Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến giờ phút này vô cùng tuyệt vọng, cô không ngờ mình chỉ tham gia một tiệc rượu mà lại gặp phải chuyện như thế này.

Nếu sớm biết thế này thì không bằng cho tên xấu xa kia “lợi dụng” một chút. Ít nhất bây giờ cô cũng không thấy chán ghét anh nữa.

“Rầm...

Đúng lúc Nam Cung Yến đang suy nghĩ linh tinh thì có một tiếng động lớn vang lên.

“Aaaa..."

Cùng với đó là một tiếng hét vô cùng thảm thiết truyền đến tai cô.

Nam Cung Yến ngạc nhiên đến mức mở to cả hai mắt lên, rồi trong tầm mắt cô hiện ra một hình bóng quen thuộc.

Nhìn thấy Trần Triệu Dương bước vào như một vị thần thì Nam Cung Yến lập tức cảm thấy bình tĩnh lại.

Cô biết, chỉ cần người đàn ông này đến thì mình chắc chăn sẽ không có chuyện gì.

“Tên khốn, cậu là ai mà lại dám đánh ông đây? Cậu biết tôi là ai không?”, Ngụy Cường vốn còn muốn yêu thương người con gái làm hẳn ta phải xao động này, thế nhưng hắn ta còn chưa động được vào người cô thì đã bay ra ngoài.

“Tên nhóc này, cậu thế mà lại dám đánh cậu chủ Ngụy, không ai cứu được cậu đâu”, Vu Đại Đầu nhìn thấy Ngụy Cường bị người ta một phát đá bay ra ngoài thế thì đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Cậu chủ Ngụy là người mà ông ta đích thân mời đến, nếu cậu chủ xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng xác định.

“Tôi là người ông không dây vào được đâu, ông trong mắt tôi cũng chỉ như một người chết mà thôi”, Trần Triệu Dương bước nhanh đến chỗ Nam Cung Yến rồi cởi áo khoác ngoài của mình ra choàng lên vai cho cô.

“Đừng sợ, anh đến dịu dàng an ủi cô

“Ừ”, Nam Cung Yến cả người không còn chút sức lực nào, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông như một vị thần trước mặt, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Đây là một người có thể vì cô mà đắc tội với cả thế giới, cho nên cô không sợ gì cả.

“Chú Nguyên, giúp cháu giết chết tên nhóc này đi”, Ngụy Cường đứng lên rồi tức giận hét lớn.

Theo tiếng hét của hẳn ta thì một bóng người đã lao vụt đến bên cạnh.

Đây là một ông cụ mặc bộ đồ nhà Thanh, chỉ là sắc mặt ông ta lúc này không được tốt lắm.

“Cậu nhóc, tôi cho cậu một cơ hội, tự chặt đứt tay chân mình thì coi như tôi tha cho cậu một mạng”, Ngụy Nguyên nói với Trần Triệu Dương một cách thách thức.

“Chú Nguyên, không những cháu muốn chặt đứt tay chân của hắn mà cháu còn muốn chặt đứt “cậu em” của hẳn ta nữa”, Ngụy Cường thấy chú Nguyên - người hộ vệ của mình đến thì nói một cách dứt khoát.

Đúng lúc này thì Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn ba người bọn họ một cái.

Khi anh nhìn thấy Ngụy Nguyên thì nhướng nhướng mi.

Bởi vì thực lực của ông ta còn mạnh hơn Cố Ngôn trước. đây, chắc là một thiên tiên võ giả. tên công tử bột như Ngụy Cường mà lại có một người hộ vệ là thiên tiên võ giả, xem ra thân phận của hẳn ta cũng không tầm thường.

“Cắt “cậu em”, không tệ đâu, đúng là một ý kiến hay”, Trần Triệu Dương gật đầu, nói một cách tán đồng.
 
Chương 251


“Haha, tên nhóc, xem như cậu biết điều”, Ngụy Cường nghe thấy lời nói này của Trần Triệu Dương thì cười một cách đắc ý, chắc hẳn là hắn ta nghĩ Trần Triệu Dương biết sợ rồi.

“Đúng thế, chặt đứt “cậu em” của cậu là còn nhân nhượng cho cậu rồi đấy, cậu phải biết là một cọng tóc của cậu chủ Ngụy đây còn đáng giá hơn cả gia tài của cậu đấy, thế mà cậu dám đánh cậu chủ Ngụy thì thật sự là chán sống rồi mà”, Vu Đại Đầu chống nạnh nói như vũ bão.

Chỉ có Ngụy Nguyên là nhăn mày, bởi vì đối phương thực sự quá bình tĩnh, hơn nữa ông còn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm chưa từng có.

“Một tên công tử bột, một con chó, giết mấy người tôi còn sợ bẩn tay nữa là”, Trần Triệu Dương cười rồi lạnh nhạt nói: “Nếu đã như thế thì thôi, thỏa theo nguyện vọng mà cắt đứt “cậu em” của mấy người vậy”.

“Cái gì?", Ngụy Cường và Vu Đại Đầu nghe được thì trợn trừng cả mắt lên.

Ngay cả Ngụy Nguyên cũng cảm thấy tức giận bừng bừng, mình là một thiên tiên võ giả, đi đến đâu cũng được người ta tôn trọng thế mà bây giờ lại bị khinh thường như thế này.

“Tên nhóc này, cậu giỏi lắm, tôi lại muốn nhìn thử xem cậu làm thế nào để cắt đứt được “cậu em” của cậu chủ Ngụy”, Ngụy Nguyên lúc này thực sự tức giận, ông ta trực tiếp xoay người tung một cú đấm về phía Trần Triệu Dương.

“Chú Nguyên, để hẳn ta hiểu rõ thế nào gọi là người có sức mạnh đi”, Ngụy Cường nhìn thấy chú Nguyên ra tay thì hưng phấn đến nỗi hai mắt phát sáng, hét lớn.

“Rác rưởi”.

Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói, rồi chậm rãi nhấc chân lên. “Bịch..” Ngụy Nguyên bị Trần Triệu Dương dùng tốc độ nhanh hơn đá bay ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi mới từ từ trượt xuống.

“Phụt...”

Ông ta phun ra một ngụm máu rồi nhìn Trần Triệu Dương bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Cậu là thiên tiên võ giả”.

Ngụy Nguyên vừa nói thế thì Ngụy Cường đã trợn trừng hai mắt, nhà họ Ngụy của hẳn là dòng dõi võ thuật nên tất nhiên là hẳn ta hiểu được thiên tiên võ giả là gì, không thể nào. ngờ được rằng Trần Triệu Dương thế mà lại là một thiên tiên võ giả.

Vu Đại Đầu không hiểu thiên tiên võ giả là gì, nhưng hiện giờ ông ta hiểu rõ một điều, chính là mình sắp thảm rồi.

“Sao có thể? Tôi thấy cậu mới chỉ khoảng 20 tuổi, sao có thể là thiên tiên võ giả được cơ chứ?”, Ngụy Nguyên nhìn Trần Triệu Dương chằm chằm rồi hỏi với vẻ không dám tin.

“Ha, ông không dám tin không có nghĩa là không có, điều này chỉ chứng tỏ là tư chất thiên tiên võ giả của ông kém, có tu luyện cả đời may ra mới bước chân vào được hàng ngũ này”, Trần Triệu Dương thu chân lại rồi lạnh nhạt nói.

Những lời này của Trần Triệu Dương làm ông ta cảm thấy xấu hổ, vốn dĩ ông ta còn luôn tự hào mình là thiên tiên võ giả thì cao hơn người khác một bậc, nhưng hôm nay lại bị một phát đạp của người ta phá nát mộng tưởng.

“Mày... mày muốn làm gì?”, Ngụy Cường nhìn Trần Triệu Dương đang tiến lại gần thì hỏi với sự hoảng loạn.

“Anh muốn làm gì tôi thì tôi làm lại như thế với anh, rất công bằng mà”, Trần Triệu Dương đi đến bên cạnh Ngụy Cường rồi lạnh nhạt nói.

“Mày dám sao, nếu mày dám làm gì tao thì nhà họ Ngụy chúng tao sẽ không tha cho mày đâu”, Ngụy Cường bị dọa đến ngốc luôn rồi, hắn ta chỉ là một tên công tử bột thích ăn chơi lêu lổng chứ thực sự chưa bao giờ trải qua chuyện như: thế này.

“Cậu nhóc, tôi thừa nhận tư chất thiên tiên võ giả của cậu rất cao, nhưng đừng có nghĩ cậu là thiên tiên võ giả thì có thể thoải mái đắc tội người khác, nhà họ Ngụy cậu không dây vào. được đâu, cậu tốt nhất là nghĩ cho thật kĩ”.

Lúc này Ngụy Nguyên mới hoàn hồn lại từ trong bất ngờ ban nấy, ông ta thấy Trần Triệu Dương muốn ra tay thì nói một cách bực bội.

Vốn Ngụy Cường bị đánh cũng là do ông ta không bảo vệ tốt, nếu mà hắn ta thực sự bị cắt hai chân, hai tay, cả “cậu em” nữa thì coi như ông ta mất việc rồi, không những thế ông ta còn sợ sẽ bị trừng phạt theo gia pháp.

*Ồ, sao tôi lại không dây vào được chứ?”, Trần Triệu Dương cười rồi lập tức giãm mạnh vào một chân của Ngụy Cường.

“Răng rắc...”

Một tiếng xương gấy vang lên, chân của Ngụy Cường lập. tức biến dạng. Mà đây không đơn thuần chỉ là gãy chân, sợ rằng đến xương cốt cũng nát luôn rồi, vết thương như thế này căn bản không có cách nào hồi phục lại như thường được.

“Cậu.”

Ngụy Nguyên thực sự đơ người rồi, tên nhóc này thế mà thực sự dám đánh gấy chân Ngụy Cường.

“Răng rắc..."

Trần Triệu Dương không đợi họ phản ứng lại đã làm đứt gãy hết tứ chỉ của Ngụy Cường, thậm chí xương cốt của hẳn ta còn lộ hết cả ra ngoài.

Ngụy Cường thì sớm đã đau đến ngất đi rồi.

“Còn một chỗ nữa, vợ à, em quay mặt đi”, Trân Triệu Dương cười cười rồi nói với Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến sao lại không hiểu được ý của anh chứ, cô đỏ mặt quay đầu sang hướng khác.
 
Chương 252


“Cậu nhóc, cậu dám sao, nếu cậu thực sự làm ra chuyện. đó thì cậu chắc chắn sẽ không còn đường lui đâu”, Ngụy Nguyên nhìn thấy nụ cười như ma quỷ của Trần Triệu Dương thì đổ mồ hôi lạnh đầy người, hét lên.

Ông ta biết, mình toang thật rồi, kể cả có trở về thì cũng không có kết cục gì tốt cả.

“Vút".

Trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên tia lạnh lẽo, anh đi lại gần ông ta rồi vung tay một cái, Ngụy Nguyên lập tức bay ra ngoài.

Vu Đại Đầu bây giờ chỉ tiếc tại sao mình không ngất luôn đi, ông ta cứ trợn trừng mắt lên nhìn Ngụy Cường bị đánh gãy tứ chỉ mà khổ không gì nói nổi.

Tại sao mình lại đi giới thiệu Nam Cung Yến cho Ngụy Cường chứ, thật sự là tự mình đi tìm đường chết mà.

Trần Triệu Dương giãẫm chân xuống, đúng lúc này Ngụy Cường tỉnh lại, hắn ta thực sự cảm thấy đau thấu tận tâm gan, chỉ là tay chân bị phế hết cả rồi, không còn cách nào khác mà chỉ có thể run lẩy bẩy, miệng phát ra những tiếng như tiếng giết heo vậy.

“Đến ông rồi”, Trần Triệu Dương tất nhiên không thể nào. bỏ qua cho Vu Đại Đầu. Mặc kệ ông ta có cầu xin như thế nào thì anh cũng sẽ đối xử với ông ta như vậy.

“Nhớ lấy, tôi là Trần Triệu Dương, đừng có trả thù nhầm người”, anh gọi Ngụy Nguyên dậy, rồi đập vào vùng đan điền của ông ta nói một cách lạnh lùng.

Nói xong anh đỡ Nam Cung Yến lên rồi đi ra ngoài. Đám anh em nhà họ Ngô quan sát Trần Triệu Dương và Ngô Cường từ nãy đến giờ, sau khi nhìn thấy anh đỡ Nam

Cung Yến đi khỏi thì mới dám đi vào phòng SVỊP.

Sau khi hai anh em họ nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Đây..”, Ngô Hưng Khâm bị dọa đến sững người, còn may. mà tay chân hẳn ta vẫn khỏe mạnh bình thường, tên Trần Triệu Dương này thực sự đúng là sát nhân.

“Xảy ra chuyện lớn rồi”, Ngô Hưng Khôn hiểu rõ, chuyện này anh em họ tốt nhất không nên nhúng tay vào, nếu không để người khác phát hiện hai anh em họ cũng có can dự vào chuyện này thì nhà họ Ngô bọn họ cũng bị tai bay vạ gió mất.

“Đi”, Ngô Hưng Khôn giữ chặt lấy em mình rồi lao nhanh ra ngoài.

Rồi gã ta lặng lẽ mang cả camera đi luôn, chỉ cần không ai biết chuyện này có dính dáng gì đến hai anh em họ là được rồi.

Còn chuyện sống chết của người nhà họ Nguy thì gã ta không quản được.

Sau khi rời khỏi tiệc rượu, Trần Triệu Dương đặt Nam Cung Yến ngồi vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho cô xong mới khởi động xe đi về nhà.

Thực sự Trần Triệu Dương cũng rất sợ hãi, anh chỉ sợ mình không đến cứu kịp thời, nếu như có chuyện gì xảy ra thì lúc đó anh hối hận cũng không kịp nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Trần Triệu Dương như. thế thì Nam Cung Yến cũng không biết nên nói gì, cô thấy may mà mình còn dẫn theo anh đến tiệc rượu, may mà Trần Triệu Dương đã cài cuộc gọi khẩn cấp vào máy cho cô.

“Nóng quá, sao anh không mở điều hòa lên?”, Nam Cung Yến cảm thấy cả người nóng bừng rồi nói với Trần Triệu Dương.

Nghe thấy lời này của Nam Cung Yến thì Trần Triệu Dương cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì giọng nói của cô tràn ngập sự nũng nịu, nó khiến cho ngọn lửa trong lòng Trần Triệu Dương suýt nữa thì bùng phát.

“Chết tiệt, họ không những bỏ thuốc mê mà còn bỏ cả thuốc kích dục”, Trần Triệu Dương quay sang nhìn Nam Cung Yến, phát hiện ra tình huống của cô thì thầm mắng một tiếng sau đó nhấn ga phóng nhanh về nhà.

“Ngồi im nào”, Trần Triệu Dương sốt ruột bởi vì Nam Cung Yến lúc này cả người nóng ran nên đang xé quần áo của mình.

Bộ lễ phục dưới tay cô bị xé thành từng mảnh nhỏ, lộ ra bờ vai ngọc ngà, Trần Triệu Dương thấy vậy thì nuốt một ngụm nước bọt.
 
Chương 253


Thực sự quá hấp dẫn.

Vốn anh còn định dẫn Nam Cung Yến vào một khách sạn gần đây, nhưng với hình tình bây giờ thì sợ là không kip nữa rồi.

Dưới tình thế cấp bách này thì anh chỉ có thể dừng xe ở một nơi hoang vu vắng vẻ.

“Cố nhịn một chút”, Trần Triệu Dương cầm một chiếc châm bạc trong tay rồi lập tức châm lên người Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến ngất đi nhưng tình trạng của cô thì vẫn không tốt lên mấy, điều này cho thấy tác dụng của thuốc kích dục này thực sự rất mạnh.

Trần Triệu Dương lập tức lấy châm châm vào huyệt của cô để tống hết dược tính của thuốc đó ra ngoài.

Vốn dĩ châm cứu đối với anh là một chuyện vô cùng đơn giản nhưng Nam Cung Yến lúc này thực sự là quá hấp dẫn, điều này đối với anh đúng thật là một lần khảo nghiệm tâm lý.

May là anh vẫn là một người có tố chất tâm lý tốt, anh đẩy nhanh tốc độ châm cứu lên. Cuối cùng ngay khi anh nghĩ mình sắp không chịu được nữa thì thuốc kích dục trong người Nam Cung Yến đã bị đẩy ra ngoài.

“Phù... nguy hiểm quá”, Trần Triệu Dương âm thầm thở ra một hơi rồi tiện tay lấy quần áo của mình che lên người cho cô rồi mới giúp cô cài lại dây an toàn.

Sau khi về đến biệt thự, Trần Triệu Dương hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không đánh thức cô dậy.

Chuyện hôm nay đối với Nam Cung Yến thực sự khá kích thích, để cô ngủ một giấc rồi mai tỉnh lại chắc sẽ đỡ hơn thôi.

Vì thế nên Trần Triệu Dương quyết định ôm Nam Cung Yến vào biệt thự.

Chỉ là anh bắt đầu cảm thấy bối rối, quần áo cô mặc đều bị xé nát rồi, hơn nữa lúc nấy khi anh đẩy dược tính của thuốc. kích dục ra ngoài cho cô thì quần áo của cô đều ướt đẫm mồ hôi... thực sự quá hấp dẫn rồi.

Cuối cùng anh vẫn không nghe theo tiếng nói của con quỷ nhỏ trong lòng mình mà gọi thư ký của Nam Cung Yến là Ninh Tĩnh đến.

Ninh Tĩnh biết chuyện kết hôn của hai người, chỉ là cô ta không biết chuyện hai người sống chung.

Nhưng sau khi nghe xong yêu cầu của Trần Triệu Dương thì cô ta ngạc nhiên đến sững sờ.

"Tên này thế mà không nhân cơ hội lợi dụng Nam Cung Yến?

Trần Triệu Dương tất nhiên không biết cô ta đang nghĩ gì, nếu anh biết chäc cũng cạn lời thôi.

Sau khi anh đi xuống tầng thì trở lại phòng mình bắt đầu tu luyện.

Anh phát hiện là thời gian anh tiếp xúc cùng Nam Cung Yến càng nhiều thì tốc độ tu luyện của anh càng nhanh.

Thực lực của anh cũng đã bước vào ngưỡng thiên tiên tiểu thành rồi. Đây đúng là nước chảy thành sông, anh chẳng có tý cảm giác bị trì trệ nào cả.

Xem ra ông già đó bảo mình đến Nam Hải cũng có nguyên nhân của nó, Nam Cung Yến chắc cũng là người được ông ấy xem xét từ sớm.

Một đêm bình yên.

Trần Triệu Dương không tu luyện nữa mà đi ra khu đất trống trong biệt thự để bắt đầu tập thể dục.

Nhưng chưa tập được bao lâu thì từ tầng hai trong khu biệt thự truyền ra một tiếng hét.

Trần Triệu Dương bị dọa giật bắn mình, anh không chạy vào bằng cửa chính mà lập tức leo lên cửa sổ tầng hai rồi nhảy vọt vào phòng Nam Cung Yến.

“Sao thế?”, anh liếc nhìn quanh căn phòng một lần nhưng không thấy có gì nguy hiểm cả.

Chỉ là khi anh nhìn thấy tình trạng của Nam Cung Yến lúc này thì hai mắt trợn tròn cả lên.

Lúc này trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ băng tơ. lụa, hai bên đùi trắng nõn thon thả lộ ra hết, nửa thân trên cũng lộ gần hết bờ vai ngọc ngà... thực sự là cái gì cũng nhìn thấy một cách rõ ràng.

“Tên xấu xa này, anh nhìn đủ chưa?”, Nam Cung Yến vốn vừa tỉnh lại, nhìn thấy tình trạng của mình thế này thì mới hét lên.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ đến tiếng hét của mình đã kéo Trần Triệu Dương đến.

Hơn nữa tên này còn nhảy thẳng vào tầng hai, lẽ nào anh không biết tôn trọng sự riêng tư của con gái sao.
 
Chương 254


Thấy Trần Triệu Dương cứ nhìn mình chằm chằm như vậy. thì Nam Cung Yến cũng cảm thấy có chút tự hào, chỉ là cô lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn, tên khốn này thế mà vẫn còn nhìn.

“Không, vẫn chưa nhìn đủ”, Trần Triệu Dương trả lời.

“Cút ra đi”, Nam Cung Yến lập tức lấy chăn che kín người rồi nói một cách tức giận.

Không còn cảnh đẹp để ngắm nữa nên Trần Triệu Dương thầm cảm thấy tiếc nuối.

“Đều là vợ chồng già cả rồi, sợ gì chứ, dù gì tối qua cái gì nên nhìn anh cũng nhìn thấy hết rồi”.

Trần Triệu Dương không xấu hổ chút nào mà còn nói như vậy rồi mới đi về phía cửa.

“Anh quay lại cho tôi”, Nam Cung Yến ngớ người ra rồi nhìn anh với ánh mắt buốt lạnh, cắn răng nói.

“Sao thế? Vợ muốn anh mặc quần áo cho à?”, Trần Triệu Dương vui vẻ rồi chạy nhanh đến trước giường của Nam Cung Yến.

“Yên tâm đi, anh là một tay lão luyện trong vấn đề mặc. quần áo đấy, chắc chắn sẽ vừa nhanh vừa chỉnh tề”.

Nghe thấy lời nói này của Trần Triệu Dương, lại nhìn thấy anh đang đứng ngay trước mặt mình, Nam Cung Yến còn ngửi được mùi thơm phát ra từ người anh thì mặt bắt đầu đỏ rực cả lên.

“Anh im miệng cho tôi”, Nam Cung Yến trừng anh một cái rồi hỏi: “Nói, tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Còn nữa, quần áo tôi đang mặc là ai thay cho?”

Nói xong, Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt khó chịu, chỉ cần anh trả lời không tốt thì cô nhất định sẽ khiến anh hối hận khi là một thằng đàn ông.

“Haiz, chuyện tối qua  nói đến đây thì anh lại nở một nụ cười thâm sâu khó lường

Chỉ là thấy vẻ mặt của Nam Cung Yến ngày càng tệ đi thì anh mới ngừng cười.

“Tối qua anh đưa em về nhà thì thấy cả người em ướt đẫm mồ hôi vì thế anh đã gọi Ninh Tĩnh đến xử lý”, Trần Triệu Dương xua tay: “Chuyện chỉ có thế thôi”.

Khi nghe được vế trước của Trần Triệu Dương thì Nam Cung Yến còn lo lắng không yên, chỉ là khi nghe hết lời anh nói thì cô lại thấy mình trách lầm anh rồi.

Hơn nữa tối qua trước khi cô hôn mê thì cô còn nhớ hình như mình đã uống phải một loại thuốc không biết tên, không biết là Trần Triệu Dương giúp mình giải độc như thế nào?

“Khụ khụ... anh biết anh rất đẹp trai nhưng mà em cũng không cần nhìn anh với một ánh mắt “thèm thuồng” như thế chứ, anh sẽ xấu hổ đây”.

Nhìn thấy Nam Cung Yến cứ nhìn mình chăm chăm như. vậy thì Trần Triệu Dương cũng hơi sợ, anh lập tức cười trêu.

“Được rồi, tôi phải dậy đây, anh đi ra ngoài đi”, đối với việc Trần Triệu Dương bảt đầu diễn kịch như thế thì Nam Cung Yến lại khôi phục lại sự lạnh lùng nói.

Trần Triệu Dương lắc đầu rồi quay người đi xuống tầng.

Sau khi xuống tầng thì anh đi thẳng vào phòng bếp để làm bữa sáng.

Đợi khi Nam Cung Yến đi xuống thì bữa sáng đã làm xong rồi.

Nhìn thấy đồ ăn sáng tinh xảo được bày biện trên bàn ăn như vậy thì cô lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ rằng tên này còn biết nấu ăn, lại còn làm được: ngon như thế này.

“Vợ ơi lại đây ăn sáng thôi, hôm nay anh làm burger thăn bò, cháo trứng thịt nạc, bánh bí đỏ, tất cả đều là những món em thích ăn đó”.

Trần Triệu Dương gọi Nam Cung Yến đang chuẩn bị rời đi lại.

Cô lúc này thực sự ngạc nhiên đến sững sờ, anh thế mà lại còn nhớ món mình thích ăn?

Mình cũng chưa ăn cùng anh nhiều, sao mà anh biết được?
 
Chương 255


Nhưng ngửi cái mùi thơm này thôi thì bụng Nam Cung Yến cũng bắt đầu réo lên rồi.

“Đến đây nào”.

Trần Triệu Dương nói r tức kéo Nam Cung Yến đến trước bàn ăn, đưa cho cô đôi đũa.

Nam Cung Yến không từ chối nữa mà bắt đầu ăn.

Ăn một miếng vào miệng rồi cô không thể nào ngừng được nữa.

Thực sự là quá ngon miệng, không ngờ tài nấu ăn của tên này lại giỏi như thế, đúng là ngoài mong đợi mà.

Nếu sau này thực sự sống cùng anh thì cũng không cần quá lo lảng.

Ay, Nam Cung Yến, mày đang nghĩ linh tinh gì thế?

Trần Triệu Dương không biết Nam Cung Yến đang nghĩ gì mà chỉ nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi liên tục, anh còn nghĩ là lẽ nào chuyện tối qua vẫn còn ảnh hưởng đến cô hay sao.

“Nếu không khỏe thì hôm nay không cần đi làm đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi”, Trần Triệu Dương khuyên.

Nam Cung Yến ngớ người ra, sao đột nhiên anh lại nói thế?

“Nếu tôi không đi làm thì công ty phải làm sao? Tôi không như anh coi việc đi làm như đi nghỉ dưỡng thế đâu cậu chủ Trần ạ”, Nam Cung Yến nói một cách khinh miệt rồi cầm một miếng burger cuối cùng trên bàn đi.

“Này, vợ ơi, anh còn chưa ăn mà, sao em lại ăn hết cả rồi?, Trần Triệu Dương nhìn miếng burger cuối cùng cứ thế rời xa mình thì nói một cách buồn bực.

Từ trước đến nay anh đều cho rằng nhìn người đẹp ăn cơm là một việc vô cùng tận hưởng, chỉ là nếu người đó ăn hết đồ ăn của bạn thì bạn chắc chắn sẽ không thấy tận hưởng nữa đầu.

“Không ngờ rằng, băng sơn nữ vương lại có thể ăn giỏi như thế, hình như cô ấy rất thích ăn đồ mình nấu”.

Trần Triệu Dương cười vui vẻ rồi bắt tay vào dọn dẹp chén bát.

Sau khi dọn xong thì anh đi làm với một tâm trạng vô cùng hứng khởi.

Đến công ty thì những thứ lung tung rối loạn đã được dọn. sạch cả rồi, mọi người ở công ty lại đi làm bình thường trở lại.

Trần Triệu Dương cũng không nghe được lời bàn tán gì từ bộ phận quan hệ xã hội và phòng bảo vệ nữa cả, điều này khiến anh an tâm hơn nhiều.

“Anh Dương, anh em tối qua đã tỉnh lại rồi”, Trần Triệu Dương vừa về đến chỗ của mình thì Hồ Tiểu Nhạc đã vui vẻ chạy đến chỗ anh nói một cách hưng phấn.

“Thật sao, thế thì tốt quá rồi, đợi đến trưa tôi sẽ qua thăm cậu ta”.

Nghe được tin tốt như thế thì Trần Triệu Dương lại càng vui hơn, xem ra hôm nay là một ngày may mãn vì tất cả mọi chuyện đều là tin tốt.

“Được, cảm ơn anh, anh Dương”, Hồ Tiểu Nhạc nói một cách nũng nịu.

“Đừng khách sáo, sao, còn chuyện gì nữa à?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng này của cô thì biết chắc chắn cô vẫn muốn nói gì đó.

“Cái đó, mẹ em nói là anh em tỉnh lại được tất cả đều nhờ có anh giúp đỡ, nên muốn mời anh đến nhà ăn bữa cơm”, Hồ Tiểu Nhạc nói một cách xấu hổ.

Dù gì lần trước khi anh đến nhà cũng bị mẹ cô dọa sợ rồi, mong là lần này anh đến mẹ cô không làm ra chuyện gì quá mức nữa cả.

“Khụ khụ, chuyện này... không có gì đâu, tôi với Hồ Đại Quân là anh em mà, đây đều là chuyện tôi nên làm thôi. Nếu không thì thế này đi, đợi sau khi tan ca, tôi gọi đám anh em phòng bảo vệ, chúng ta cứ tìm đại một quán ăn nào đó gần nhà cô ăn, tôi mời”.

Nghe được lời nói của Hồ Tiểu Nhạc thì Trần Triệu Dương lập tức run cầm cập.

Anh thực sự sợ Ngô Quế Hoa cho nên lần này nhất định không đến ăn một mình được, kiểu gì cũng phải gọi thêm đám Tiểu Mao, có phúc cùng hưởng mà.

“Được... được thôi”, nghe được lời này của Trần Triệu Dương, Hồ Tiểu Nhạc tuy có hơi thất vọng nhưng dù gì Trần Triệu Dương cũng đồng ý rồi.

“Sao nào, lại đi gặp mẹ vợ à? Tốc độ cũng nhanh đấy, mới thế mà đã bắt được cô gái trẻ trung nhất bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta đi rì

Ngay khi Hồ Tiểu Nhạc rời đi thì có một giọng nói mềm mại truyền vào tai anh.

Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn, hóa ra là Hứa Mỹ Tình.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ôm body, nó khiến thân hình hấp dẫn của cô càng thu hút hơn.
 
Chương 256


“Khụ khụ... làm gì có, tôi và Hồ Tiểu Nhạc rất trong sáng, huống hồ tôi đã có vợ rồi, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ”.

Trần Triệu Dương lắc đầu nói rất chắc chắn.

“ồ... cậu định nói răng chủ tịch Nam Cung là vợ của cậu chắc”, Hứa Mỹ Tình nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trần Triệu Dương, lập tức che miệng cười khúc khích.

“Được rồi mà”, Trần Triệu Dương nhún vai, nói thật mà không ai thèm tin, sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người với người đâu mất hết rồi?

Trần Triệu Dương nhàn rỗi làm việc ở bộ phận quan hệ xã hội, kết quả sau khi sắp tan ca buổi trưa thì có một người đàn ông trung niên đột nhiên đến bộ phận của anh.

“Trưởng phòng Hứa, đem theo hai nhân viên cùng tôi đi tiếp vài vị khách”, người đàn ông trung niên vừa đến bộ phận quan hệ thì nhìn thấy Hứa Mỹ Tình chuẩn bị tan ca đi ăn cơm, ông ta lập tức không khách khí gì mà ra lệnh.

“Phó tổng giám đốc Giang, anh có phải hiểu lầm ý nghĩa của hai từ “quan hệ” rồi không? Chúng tôi là bộ phận quan hệ xã hội, không phải bên chuyên đi tiếp rượu khách hàng, vậy nên, xin anh hãy tôn trọng chúng tôi một chút!”

Nghe thấy lời của Giang Viễn Chinh, sắc mặt của Hứa Mỹ Tình lập nên khó coi, lập tức phản bác.

“Còn nữa, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, nếu có việc gì, buổi chiều tính sau”.

Hứa Mỹ Tình mặc kệ sắc mặt dần trở nên tím tái vì tức giận của Giang Viễn Chinh, tiếp tục nói.

“Cô..”

Nghe thấy mấy lời phản bác của Hứa Mỹ Tình, sắc mặt Giang Viễn Chinh vô cùng khó coi, hẳn ta nhìn khuôn mặt thanh tú của Hứa Mỹ Tình, hận không thể trực tiếp đè cô ấy xuống.

“Hứa Mỹ Tình, cô chỉ là một trưởng phòng cỏn con mà dám đối đầu với tôi?”, Giang Viễn Chinh gắn giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Phó tổng Giang, bây giờ tan ca rồi, cho dù chủ tịch yêu cầu tôi làm việc tôi cũng không làm, chưa kể công việc này không thuộc về bộ phận chúng tôi”, Hứa Mỹ Tình cũng không chịu thua mà vặn lại.

“Được lắm, cô đúng là lợi hại”, khuôn mặt Giang Viễn Chinh trở nên vặn vẹo, hừ lạnh nói: “Đây là việc của công ty, hơn nữa hợp đồng này cực kỳ quan trọng, nếu như chậm trễ, đến lúc ấy cô sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm”.

Nghe thấy Giang Viễn Chinh đổ toàn bộ trách nhiệm nên đầu mình, Hứa Mỹ Tình thật sự cạn lời, mặc dù cô ấy không muốn cấp dưới của mình tham gia vào chuyện này, nhưng nếu hợp đồng này thật sự quan trọng, cô cứ như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của công ty hay sao?

“Ôi, chó mèo ở đâu lại chạy đến bộ phận chúng ta sủa loạn lên thế này?”

Khi Hứa Mỹ Tình còn đang do dự cho nên đồng ý hay không thì một giọng nói lãnh đạm truyền đến từ phía sau.

“Cậu là ai?”, Giang Viễn Chinh không ngờ lúc này rồi lại có người dám đứng ra, sắc mặt hắn ta liền trở nên lạnh lùng là Trần Triệu Dương, là một nhân viên của phòng quan hệ xã hội, hay là tôi đi cùng anh nhé?”, Trần Triệu Dương tươi cười nói.

“Hừ, một nhân viên vô danh như cậu cũng dám lên tiếng ở đây à, cút ra xa một chút... không thì tôi sẽ làm cho cậu mất công việc này bất cức lúc nào đấy”, Giang Viễn Chinh biết được Trần Triệu Dương chỉ là một nhân viên quèn, có chút tự đắc nói.

“Anh chỉ là một phó tổng mà thôi, có tư cách gì để sa thải tôi? Còn nữa, anh kiêu ngạo như vậy, bố anh có biết việc này không?”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Nhóc con, có tin là tôi sẽ gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài ngay bây giờ hay không?”, sắc mặt Giang Viễn Chinh tái mét, trong công ty này lại dám có người muốn đối đầu với hẳn ta, đúng là không biết sống chết mà.

Vốn dĩ Hứa Mỹ Tình muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy lời này thì lập tức im lặng.
 
Chương 257


Cô ấy biết Trần Triệu Dương trước đây là người của đội bảo vệ, muốn yêu cầu bảo vệ ném anh ra ngoài, đúng là chỉ có Giang Viễn Chinh mới nghĩ ra được.

Có điều, Giang Viễn Chinh vừa mới đi công tác trở về, e rằng vẫn chưa biết được những việc trọng đại mà Trần Triệu Dương đã làm kia, đặc biệt là việc lần trước Vạn Quế Chỉ đem người đến niêm phong công ty, nếu không có Trần Triệu Dương ở đây thì sợ rằng công ty thật sự xong đời rồi.

Vì vậy, Hứa Mỹ Tình cũng không lo lắng lắm về việc Trần Triệu Dương sẽ bị thiệt.

“Nếu đã như vậy, tôi có nên cho anh một lí do không? Không thể vì tôi cãi lại anh hai câu mà anh cho người ném tôi ra ngoài đấy chứ”.

Trần Triệu Dương nở nụ cười, dần đi đến chỗ Giang Viễn Chinh.

“Cậu... cậu muốn làm gì?”, Giang Viễn Chinh tuy răng khá †o cao nhưng thân thể lại rất yếu, đối diện với một Trần Triệu Dương mạnh mẽ như vậy, trong lòng hẳn ta có chút chấn động.

“Đương nhiên là cho anh một lý do rồi”, Trần Triệu Dương giơ tay ra, trực tiếp tát lên mặt Giang Viễn Chinh một cái.

Bốp....

Một âm thanh vô cùng bắt tai vang lên, thân hình nặng hơn 100kg của Giang Viễn Chỉnh trực tiếp bị tát bay ra ngoài.

“A... mày... mày lại dám tát tao? Mày chết chắc rồi”, Giang Viễn Chinh không ngờ Trần Triệu Dương lại thật sự dám đánh mình.

Hắn ta cảm thấy một nửa khuôn mặt mất đi cảm giác, đầu kêu ong ong, sắp bị chấn thương não đến nơi rồi.

“Ừm, hiện giờ anh có thể gọi người lên được rồi, lí do tôi đã cho anh rồi đấy”, Trần Triệu Dương nói xong, giơ tay kéo một cái ghế, thoải mái ngồi xuống.

“Đồ khốn, tao sẽ làm cho mày cả đời này không tìm được công việc nữa”, Giang Viễn Chinh nhổ ra một đống máu kèm theo răng, tức giận gào lên.

“Ôi anh làm tôi sợ quá, làm thế nào bây giờ”, Trần Triệu Dương lập tức giả bộ sợ hãi.

“Nếu muốn tao bỏ qua cho mày cũng được thôi, bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tự tát mình 100 cái, mỗi lần tát nói một câu, tôi sai rồi lần sau tôi không dám nữa... nếu như thế thì tao sẽ tha cho”.

Giang Viễn Chinh khi nghe thấy lời này cho răng Trần Triệu Dương thật sự sợ mình, lại tiếp tục kiêu ngạo nói.

“Được, cứ làm vậy đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Giang Viễn Chinh.

Nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, Giang Viễn Chinh ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhãn nhìn vào. anh.

Mà đám nhân viên nữ trong bộ phận quan hệ nghe thấy lời của Trần Triệu Dương thì có chút thất vọng, họ nghĩ rằng Trần Triệu Dương sẽ ra tay và giúp họ đòi lại công bằng.

Xét cho cùng, trong công ty này, vị trí của bộ phận quan hệ xã hội có chút nhạy cảm, có nhiều lúc, bọn họ sẽ bị đem đi tiếp rượu khách hàng.

Trong một thời gian dài, bọn họ chỉ có thể bấm bụng chịu.

“Qùy xuống đi”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói.

“Gì cơ?”, Giang Viễn Chinh sững sờ, tình huống này không. giống với trong kịch bản.

“Tai anh có vấn đề à, tôi bảo anh quỳ xuống”, Trần Triệu Dương giơ tay ra, vỗ vỗ khuôn mặt mập mạp của Giang Viễn Chinh cười nói.

“Đồ khốn, mày dám chơi tao, có tin tao..., Giang Viễn Chinh nghe vậy thì lửa giận trong lòng lại lập tức bùng lên.

Chỉ là Trần Triệu Dương không đợi hẳn ta nói xong, trực tiếp đạp vào đầu gối Giang Viễn Chinh làm hản ta quỳ xuống trên đất.

Tất cả các cô gái đều thầm võ tay khi nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là Hứa Mỹ Tình, cô ấy là người xinh đẹp nhất và chịu nhiều thiệt thòi nhất trong bộ phận quan hệ xã hội, bây giờ Trần Triệu Dương giúp họ chủ trì công lý, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Bắt đầu đi, đừng để tôi phải động tay, không thì anh sẽ rất thảm đấy”, Trần Triệu Dương hờ hững nói.

“Tao quen biết với Tam gia đấy, mày có tin tao làm cho mày không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa không?”, Giang Viễn Chinh cố nén đau, nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Chương 258


“Tam gia? Tam gia nào?”, Trần Triệu Dương thoáng sửng. sốt hỏi.

“Lý Tam Đa, Lý tam gia”, Giang Viễn Chinh đáp.

Nét mặt Hứa Mỹ Tình và các cô gái đều thay đổi, bởi cho dù là bọn họ cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Lý Tam Đa, đó là một tên xã hội đen, nghe nói hẳn tâm tính ác độc ra †ay tàn bạo, dưới trướng có rất nhiều huynh đệ, không hề dễ chọc.

“Là vậy à, vậy được, anh bảo hẳn tới đi, tôi sẽ đợi hẳn ở đây", Trần Triệu Dương nghe cái tên này có chút quen tai, suy nghĩ một hồi có lẽ là một trong những thế lực của giới xã hội đen Nam Hải mà Tô Hồng Mị đã từng nhắc tới.

Nhưng ngay đến cả Triệu Ngũ gia và Hồ Lục Chỉ đều cúi đầu xưng thần với anh thì Lý Tam Đa hắn càng không cần phải nói đến.

“Cái gì?", Giang Viễn Chinh nghe vậy còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Hứa Mỹ Tình và những người khác cũng bắt đầu lo âu, dù gì đó cũng là một tên xã hội đen, không đùa được đâu.

“Trần Triệu Dương, được rồi, như thế này đi, làm ầm lên không ai có lợi cả”, Hứa Mỹ Tình mặc dù cũng không muốn bỏ qua cho tên này nhưng cô không thể khiến Trần Triệu Dương phải đứng ra chịu trách nhiệm được.

Giang Viễn Chinh tất nhiên không thực sự nguyện ý gọi Lý Tam Đa tới, hẳn ta cùng Lý Tam Đa nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ anh trả tiền tôi ra sức, hơn nữa đối phương cũng sẽ không đích thân ra tay, làm sao mà hản ta gọi đến được chứ.

Do đó khi Hứa Mỹ Tình đã ngỏ lời cầu xin thì hắn ta cũng không cần phải cứng miệng nữa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Đợi hắn ta quay trở về tìm Lý Tam Đa, đến lúc đó nhất định sẽ khiến Trần Triệu Dương phải quỳ xuống trước mặt hắn, hung ác dạy dỗ tên khốn này một trận.

“Vậy được, nếu chị Mỹ Tình đã thay anh cầu xin, vậy tôi tạm thời sẽ bỏ qua cho anh, nếu để tôi biết được anh có ý định động tới người đẹp bộ phận quan hệ của công ty chúng ta, tôi chắc chắn sẽ khiến đời này của anh không thể đứng lên được nữa”.

Trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên một tia lạnh lễo, lạnh lùng nói.

“Hừ”, Giang Viễn Chinh lần này không nói thêm lời nào thô bạo nữa, hẳn ta hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ nhịn xuống cơn đau ở hai chân, chậm rãi đứng lên, dựa vào tường khó khăn từng bước rời khỏi phòng quan hệ xã hội.

“0a, anh Dương, anh thật là quá ngầu”.

“Anh Dương, cảm ơn anh nhiều läm, lúc trước chúng tôi không biết đã bị hẳn ta ức hiếp bao nhiêu lần rồi”.

“Tôi biết anh Dương là người tốt nhất mà”.

Những cô gái trong bộ phận quan hệ xã hội cô một câu, tôi một tiếng, toàn bộ đều là ánh mắt sùng bái.

Trần Triệu Dương lập tức đỏ mặt, yêu tinh các cô đúng là quá... yêu tỉnh rồi.

“Được rồi, đừng làm ồn nữa”, Hứa Mỹ Tình thấy những cô. gái này quá sức điên cuồng, không biết phải làm thế nào chỉ có thể kêu dừng lại.

“Trần Triệu Dương, Giang Viễn Chinh người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hôm nay đắc tội với hắn ta, e rằng những ngày tháng sau này của cậu sẽ khó sống đấy”.

“Hơn nữa, Lý Tam Đa kia cũng không phải người dễ chơi, hẳn ta là xã hội đen, nghe nói có rất nhiều thuộc hạ dưới trướng”.

Hứa Mỹ Tình lo lẳng nói. Những người khác vừa nghe được lời này, toàn bộ đều lộ ra biểu cảm lo lảng, rõ ràng họ vừa vui vẻ nói cười vậy mà lại quên đi những nguy hiểm này.
 
Chương 259


“Yên tâm, không có chuyện gì đâu, tôi cũng không phải là người ăn chay”, Trần Triệu Dương xua tay, biểu hiện không có vấn đề gì.

Sau khi an ủi nhóm yêu tinh của phòng quan hệ xã hội, Trần Triệu Dương mới đi tới phòng làm việc của Nam Cung Yến.

Buổi tối anh sẽ tới nhà Hồ Tiểu Nhạc sau khi tan sở, hiển nhiên phải đi điểm danh trước, thuận tiện hỏi thăm tình hình của Giang Viễn Chinh.

Kết quả là ngay khi Trần Triệu Dương bước tới cửa phòng làm việc của Nam Cung Yến liền nghe được bên trong truyền ra tiếng đập bàn.

“Chủ tịch Nam Cung, tôi nói cho cô biết, nhanh chóng khai trừ tên Trần Triệu Dương đó cho tôi, nếu không thì cô sẽ phải hối hận đớ”, giọng nói của Giang Viễn Chinh vọng ra, Trần Triệu Dương tức khắc nhíu chặt lông mày.

Anh không nghĩ tới vừa mới bị anh dạy cho một trận xong, hắn ta liền chạy tới gây rắc rối với vợ của mình, xem ra là vẫn chưa sợ.

Trần Triệu Dương lập tức muốn đẩy cửa đi vào, kết quả lại bị Ninh Tĩnh ngăn lại.

“Ôi chao, đại thiếu gia của tôi, anh đừng vào, bên trong sắp đánh nhau rồi”, Ninh Tĩnh thấy Trần Triệu Dương tiến lại gần, vội vàng bước lên chặn lại.

“Chuyện gì thế? Một phó chủ tịch như Giang Viễn Chinh lại dám nói chuyện với Tiểu Yến như vậy”, Trần Triệu Dương tò mồ hỏi.

“Ôi, Giang Viễn Chinh này là con trai của ông cụ Giang, nguyên lão của công ty, ông cụ Giang lúc đầu là người đã cùng chủ tịch hội đồng quản trị gây dựng lên công ty này, bởi vậy cho dù là chủ tịch Nam Cung cũng không dám quở trách hắn ta”.

Ninh Tĩnh nói tới đây thì khuôn mặt tràn ngập khinh thường.

“Ồ, thì ra là một tên dựa vào người nhà mà thăng tiến, nếu bố hắn ta đã không dạy dỗ được vậy thì để tôi dạy”.

Trần Triệu Dương sắc mặt nghiêm túc, lập tức mở cửa bước thẳng vào.

Hai người đang đứng trong phòng là Nam Cung Yến và Giang Viễn Chinh đồng loạt nhìn về phía cửa, thấy Trần Triệu Dương tới, Nam Cung Yến có chút hoảng loạn, cô biết rõ tính tình của anh, ngộ nhỡ anh lại hành động theo cảm tính thì sợ rằng việc này càng khó xử lý hơn.

Mà Giang Viễn Chinh hoàn toàn trái ngược, sau khi thấy Trần Triệu Dương, hẳn ta trước tiên cảm thấy toàn thân đau đớn, sau đó liền trở nên vui mừng.

“Tiểu Yến, chính là tên khốn này, vừa rồi lại dám đánh tôi, hơn nữa còn bắt tôi quỳ xuống, loại côn đồ này nhất định phải bị khai trừ”, Giang Viễn Chinh nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương với vẻ mặt tự mãn, hắn ta không tin, Nam Cung Yến sẽ vì một tên nhân viên quèn mà đắc tội với mình.

“Xem ra anh thực sự không muốn đôi chân kia nữa”, trên mặt Trần Triệu Dương lộ ra một tia lạnh lùng, trong giây lát anh đã bước tới trước mặt Giang Viễn Chinh, liền muốn ra tay.

“Trần Triệu Dương, dừng tay”, Nam Cung Yến vừa thấy dáng vẻ này của anh thì đã biết là mọi việc hỏng bét, cô vội vàng mở miệng ngăn lại.

“Đừng lo lăng, chỉ là một tên đốn mạt, sẽ không có chuyện gì đâu”, Trần Triệu Dương không để ý mà nói với cô.

“Trần Triệu Dương, nể mặt tôi, đừng ra tay ở công ty”, Nam Cung Yến cũng đã chán ngấy tên Giang Viễn Chinh này rồi, chỉ là cô lại không thể động chạm tới hản ta, chỉ có thể cảnh cáo bằng lời nói nhưng hiệu quả cực thấp.

Nghe được lời này của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương lập tức vui vẻ, không được ra tay ở công ty, vậy cũng có nghĩa là, trừ công ty ra, anh có thể dạy dỗ tên kia ở những chỗ khác.

“Quá bừa bãi rồi, Tiểu Yến, nếu như cô không đuổi hắn đi, tôi nhất định sẽ tìm chủ tịch hội động quản trị”, Giang Viễn Chinh tức giận tới cực điểm, không ngờ Trần Triệu Dương ngay trước mắt Nam Cung Yến còn muốn đánh hắn ta.

“Phó giám đốc Giang, không phải là tôi không muốn khai trừ anh ta, mà là tôi không có quyền hạn ấy, hay là ông đi tìm ông nội tôi, để ông đuổi anh ta đi?”, Nam Cung Yến vừa nghe vậy thì lập tức đá trái bóng cho ông nội mình.

Phải biết răng, lúc đầu người đồng ý mối hôn sự này chính là ông nội cô.

“Cái này...”, Giang Viễn Chinh nghe đến đây thì ngẩn người.

Phải biết răng trước kia hẳn ta chỉ cần nói như vậy, Nam Cung Yến nhất định sẽ chịu khuất phục, nhưng lần này lại không thành công.

“Còn không nhanh cút đi, nếu không phải là chủ tịch thay anh cầu xin thì tôi đã khiến anh phải bò ra ngoài rồi”, Trần Triệu Dương vừa nói vừa hươ lên nắm đấm.

“Các người được lắm, đợi đó cho tôi”, Giang Viễn Chinh biết bản thân không làm gì được, chỉ có thể hằn học rời đi.

Đợi Giang Viễn Chinh rời khỏi, Nam Cung Yến liền dữ dăn trừng mắt với Trần Triệu Dương.

“Chỉ biết gây họa cho tôi, lần này là vì chuyện gì?”,Nam Cung Yến đương nhiên không thể chỉ nghe lời một phía của Giang Viễn Chinh, lập tức hỏi.

Không còn cách nào khác Trần Triệu Dương chỉ đành kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra.

“Em nói đi, loại người này có phải là thiếu đòn hay không? Anh đánh hắn ta lẽ nào là sai sao?”

Trần Triệu Dương thản nhiên ngồi xuống sofa, bắt chéo. hai chân, cầm lấy một quả táo bảt đầu gặm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom