Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Chương 381: Chén Rượu Bỏ Thuốc.


Đám giỗ của gia đình làm vào buổi trưa, và khi mọi người đã ăn uống no say, thắp nhang cho người quá cố, xong xuôi hết mọi chuyện, mọi người bắt đầu trở về nhà của mình. Gia đình họ Nguyễn lúc này chỉ còn có hai mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng mà thôi. A Tú và Nguyệt Hằng sau khi dọn dẹp xong, nghỉ ngơi buổi ban trưa. Nguyệt Hằng trở về phòng của mình, còn A Tú ở lại, trong lòng chất chứa ưu tư. Những câu nói của những người hàng xóm không phải là không có chút tác động nào, nhưng nỗi sợ sâu trong lòng của người góa phụ ấy đã khiến bà ta phớt lờ đi tất cả . Bà ta lúc này đang tự hỏi, không biết tên Bình Tâm kia đang ở đâu? Tâm trạng mông lung, A Tú từ trong nhà ngó ra ngoài trời , nhìn cái chòi mà tên Bình Tâm vẫn thường ở trong đó. Cái chòi được dựng lên cho hắn ở với danh nghĩa hộ vệ cho gia đình, và cho cả làng này . Hiện tại cái chòi ấy đang trống, kẻ ở trong chòi bây giờ không biết ở nơi nào, có còn trong trấn Nông Sơn hay không? A Tú ngẫm nghĩ về những lời khuyên của hàng xóm láng giềng, khuyên nàng ta cùng với trưởng làng lên trên trấn để bái kiến trưởng trấn đại nhân , mục đích tìm hiểu chân tướng của tên hộ vệ Bình Tâm. Điều này là việc nên làm, cần làm, và phải làm, thế nhưng lại bị A Tú cự tuyệt. A Tú chỉ vừa mới nghĩ tới đó đã vội lắc đầu gạt phắt ngay suy nghĩ ấy, nàng luôn tự nhủ hộ vệ kia là thật , tình yêu của hộ vệ cũng là thật, tất cả đều là thật, không việc gì phải kiểm chứng làm gì. Nhu cầu sinh lý của một người phụ nữ đang thiếu thốn tình cảm không phải đơn giản chỉ là tình cảm gái trai , mà thiếu thốn một người đàn ông bảo vệ che chở , một người đàn ông trụ cột trong gia đình . Những thiếu thốn ấy cùng với nỗi sợ trong quá khứ đã khiến người phụ nữ này sợ, và tìm tới người mang đến cho nàng ta cảm giác an toàn. Sự thật, người phụ nữ ấy đã tự lừa dối bản thân mình, tự lừa dối rằng tất cả những gì mình thấy là đúng, là thật, là chắc chắn không thể sai được . Nghĩ đến những điều đó, A Tú tự trấn an mình bằng những suy nghĩ mơ hồ không có thật. A Tú nở một nụ cười hài lòng , trong vô thức nàng ta bước ra ngoài , hướng tới cái chòi của tên Bình Tâm kia . A Tú thẫn thờ nhìn cái chòi canh gác này, trong lòng nhiều cảm xúc. Đã một năm trôi qua, cái chòi được dựng lên trên đất họ Nguyễn này đã giúp cho mẹ con nàng an tâm hơn rất nhiều, không sợ bị quấy phá bởi những thứ gì đó bên ngoài . Chồng nàng bị cướp giết, điều đó khiến nàng bị ám ảnh bởi những nỗi sợ nỗi sợ khủng khiếp không dám nói tên. A Tú cảm thấy rất biết ơn người hộ vệ đã bảo vệ gia đình nàng, trong lòng lại cảm thấy thiện cảm vô cùng nên đã mời hắn tới dự ngày giỗ đầu của chồng mình. Bình Tâm nói rằng có việc bận không tham dự được khiến cho nàng cảm thấy một chút thiếu vắng . A Tú bước lại gần , rồi đưa tay đặt nhẹ lên một cây cột của chòi , trong lòng mông lung. Trong một thoáng dạt dào cảm xúc, nàng tự hỏi rằng không biết vị hộ vệ ấy đã làm xong việc chưa, có an toàn hay không, có bình an trở về hay không? Những dòng cảm xúc vừa nhớ nhung vừa lo lắng đấy, cùng với khung cảnh yên tĩnh ban trưa khiến người ta cảm thấy buồn não nùng. A Tú đang mơ màng, bất chợt phát hiện từ ngoài xa có bóng dáng quen thuộc đang bước về. Nàng chú ý quan sát, thấy một người đàn ông bên hông đeo đao, tay cầm một bình rượu đang hướng về phía căn chòi của nàng mà bước tới . A Tú rất nhanh chóng nhận ra người đó là ai , trong lòng vui mừng. Người đó chính là vị hộ vệ đang bảo vệ làng , là một hộ vệ bên cạnh trưởng trấn Nông Văn rau , được ông ta phái tới để bảo vệ gia đình nhà họ Nguyễn, bảo vệ cái làng hẻo lánh này. Hắn không phải ai xa lạ, chính là Bình Tâm. Trong lòng người góa phụ trẻ xinh đẹp vui mừng khi gặp lại người ấy, người mà nàng cho rằng cao quý, không biết rằng hắn chỉ là rác thải , là cặn bã của xã hội mà thôi.

Bình Tâm từ đằng xa đã thấy A Tú đang đứng ngay cái chòi nhìn về phía hắn, khiến hắn trong lòng vui mừng lắm. Bình Tâm lấy cớ bận để trốn tránh tham gia bữa cơm gia đình này, đây cũng là một phần trong ý định của hắn. Hắn đã đoán biết trước được một số tình huống và đang lên kế hoạch để chiếm đoạt người phụ nữ tội nghiệp ngây thơ kia . Hắn vừa bước lại gần đã thấy A Tú chào đón hắn với một nụ cười trên môi . Nhìn nụ cười ấy, Bình Tâm biết rằng người phụ nữ đang mong chờ, hắn liền tỏ ra vô cùng lịch lãm mà nói .

- "Nguyễn phu nhân , sao phu nhân lại đứng ở đây, giữa trời nắng thế này ? Mau vào trong đi rồi nói chuyện"

Rất lịch lãm, vừa nói vừa mở cửa rồi mời lịch sự. A Tú theo lời mời bước vào trong, hắn mới theo sau, lịch lãm kéo ghế cho người đẹp. Khi A Tú ngồi vào ghế , Bình Tâm lúc này lại dịu dàng hỏi thăm.

- " Nguyễn phu nhân, mọi việc vẫn tốt đẹp chứ? Ngày giỗ đầu có gì đó rắc rối hay không?"

A Tú mỉm cười trước hành động quan tâm của hắn, nàng vui vẻ lắc đầu nói.

- " không, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, mọi việc đều rất tốt đẹp"

A Tú với nụ cười dịu dàng trên môi, vui vẻ trả lời, không hề nói đến chuyện dân làng nghi ngờ cái tên hộ vệ này, bởi vì thực ra trong đầu nàng cũng không còn nghĩ tới điều đó nữa . Bình Tâm đặt bình rượu của mình lên bàn và ngồi xuống ghế, hắn thở dài nói .

- " chà... công việc thật sự rất vất vả . Ta theo trưởng trấn đi truy lùng bọn phản tặc ở phía tây, mãi đến giờ mới về, còn chưa kịp ăn uống gì. Đi dọc đường chỉ kịp mua được bình rượu này rồi về thẳng đây, thật vất vả"

Vươn vai một cái đầy mệt mỏi, trưng ra khuôn mặt uể oải của mình, lời nói của Bình Tâm đều dẫn dắt đối tượng vào bẫy. A Tú không hề hay biết gì , vừa nghe hắn nói làm việc vất vả mà chưa kịp ăn uống thì ồ lên một tiếng , vội vã nói .

- "nếu hộ vệ đại nhân chưa kịp ăn uống gì, thì trong nhà vẫn còn ít đồ ăn . Để dân phụ vào lấy ra mời đại nhân thưởng thức, đại nhân thấy sao?"

Mọi việc đều đúng như ý Bình Tâm muốn, hắn biết người ấy sẽ nói thế liền vui vẻ mà gật đầu.

- " được , vậy thì phiền phu nhân vất vả một chút rồi"

Đoạn nở một nụ cười vui vẻ. A Tú không hề thấy vất vả gì , trong lòng vui vẻ chạy vô nhà mang những đồ ăn bên trong nhà mời hắn. Khi A Tú chạy vào trong, Bình Tâm nhìn theo bóng dáng ấy mà nở một nụ cười dâm đãng, ánh nhìn thèm muốn. Hắn liền quay lại bàn rót hai chén rượu, một chén dành cho A Tú và một chén cho mình. Đồng thời, hắn lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ, rắc một chút thuốc vừa đủ liều lượng vào trong chén rượu của A Tú , đưa tay khuấy đều thuốc tan vào trong rượu. Hắn vừa khuấy vừa cười, một nụ cười dâm đãng với ánh mắt vô cùng tham lam. Thứ thuốc mà hắn cho vào chén rượu ấy chính là thuốc kích dục mà hắn mua trong trấn, và hôm nay hắn quyết tâm sẽ chiếm đoạt được người phụ nữ này. A Tú nào đâu hay biết gì , nàng vào trong nhà lấy những món ăn ngon rồi bưng ra mời Bình Tâm thưởng thức. Thức ăn dọn ra bàn, một bữa cơm có thịt có trứng ,những món ăn ngon được bày lên thịnh soạn. Bình Tâm nhìn qua một lượt những cái đĩa thức ăn này, rõ ràng đây là phần đã để sẵn cho hắn, không phải là những thứ còn thừa lại sau bữa tiệc. Xem ra người phụ nữ này đã suy nghĩ đến hắn rất nhiều, với một kẻ lão luyện trong nghề lừa tình thì đương nhiên phải hiểu tâm lý phụ nữ, biết rằng hắn đã có một vị trí rất quan trọng trong lòng người góa phụ ấy. Kế hoạch của hắn càng lúc càng thuận lợi, hôm nay là lúc đoạt được thứ hắn mong muốn. A Tú sau khi đặt những món ăn ngon lên bàn , nàng tươi cười nói.



- " hộ vệ đại nhân, xin mời thưởng thức. Trong nhà không có gì ngon, mong hộ vệ đại nhân dùng tạm "

Không có gì ngon sao? Chỉ là nói khiêm nhường mà thôi. Những món ngon bày ra trước mắt, Bình Tâm nhìn vô những món ăn thơm ngon mà cảm thấy rất hài lòng . Hắn ngồi xuống hướng về A Tú mà nói.


- " Nguyễn phu nhân, biết rằng phu nhân đã ăn cơm rồi, nhưng thôi vẫn ngồi xuống uống với ta chén rượu cho vui. Ta ăn một mình buồn lắm, mong phu nhân cùng dùng bữa"

Vừa nói vừa hướng tay mời mỹ nữ vào ghế . A Tú nhìn xuống bàn, thấy chén rượu đã rót sẵn , ai trong trường hợp này cũng hiểu là chén rượu rót sẵn cho nàng. A Tú ngập ngừng, nhẹ lắc đầu từ chối.

- " hộ vệ đại nhân, ta không có uống rượu, xin đại nhân lượng thứ "

Phụ nữ uống rượu là điều ít xảy ra thời phong kiến, nơi mà gông cùm xiềng xích trói buộc họ rất chặt. Bình Tâm nghe vậy thì mỉm cười, không một chút nao núng, tựa như biết là người phụ nữ này sẽ từ chối vậy. Cơ mà không sao, từ chối thì ép mời, hắn đã cài A Tú vào thế rồi thì A Tú liệu có thể thoát được không? Bình Tâm mỉm cười nhẹ nhàng, hắn mời mọc nhiệt tình mà nói.

- " không ăn chén cơm thì uống chén rượu cũng được. Phu nhân đừng lo , rượu này nhẹ lắm, uống không say đâu. Ta chỉ mời phu nhân một chén, chỉ uống một chén với ta thôi , không cần phải uống chén thứ hai . Ta chỉ mời có một chén, không lẽ chỉ như vậy cũng không thể được sao?"

Cái sự nhiệt tình cùng với lời trách móc nhẹ nhàng khiến A Tú không thể từ chối được . Nàng đang khó xử, đành bấm bụng gật đầu, ngại ngùng đồng ý.

- "vậy... đại nhân ăn cơm đi, ta chỉ uống một chén thôi đấy nhé"

Con mồi đã đến trước cạm bẫy , chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ sập bẫy rồi. Hắn rất hứng thú, nhìn A Tú xinh đẹp cùng chén rượu bỏ thuốc kích dục càng khiến tên Bình Tâm nắng cực, thứ trong quần hắn lại thức tỉnh mạnh mẽ. Dù như vậy, nhưng với kinh nghiệm và kỹ năng được rèn luyện qua năm tháng, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản và nụ cười vui vẻ mà gật đầu.

- " được rồi, chỉ một chén thôi . Phu nhân, xin mời ngồi xuống "

A Tú yểu điệu thục nữ, nhẹ nhàng ngồi vào bàn . Trước mặt nàng là một chén rượu, và đối diện làng là một tên đàn ông to khỏe . Nàng không biết rằng tên đàn ông ấy là một tên khốn kiếp đang giăng bẫy để hại nàng . Trong lòng nàng vẫn đang quý trọng vị hộ vệ đại nhân cao quý kia . Khi nàng vừa ngồi xuống, cũng là lúc tên Bình Tâm mừng rỡ nở một nụ cười ẩn ý. Trong lòng hắn đã cảm thấy sung sướng, cơ thể rạo rực ham muốn chiếm đoạt, cái bẫy hắn giăng ra đã đến lúc thu hoạch . Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt hắn , người phụ nữ mà suốt một năm hắn ròng rã theo đuổi, cũng đến lúc phải sập bẫy của hắn rồi . Càng nghĩ đến chuyện đó, hắn càng cảm thấy rạo rực đê mê. Bình Tâm siết chặt nắm tay lại, hít một hơi thật sâu . Hắn nâng chén rượu lên, đưa về phía người phụ nữ kia mà mời .

- "được rồi, Nguyễn phu nhân, xin mời cạn chén."
 
Chương 384: Trai Tốt Và Trai Xấu.


Bình Tâm sau khi chơi được góa phụ xinh đẹp kia thì trong lòng vô cùng khoái chí. Đương nhiên hắn không thỏa mãn ở chỗ này, mà kế hoạch của hắn còn dài hơn nữa . Khi cưỡng đoạt A Tú , hắn không hành động như những kẻ hưởng thụ bình thường khác , mà tâm thế của hắn lúc đó là kẻ phục vụ. Hắn muốn A Tú lên đỉnh thiên thai, cho nên mọi động tác đều là phục vụ người phụ nữ ấy . Hắn lúc chơi phải kiềm chế bản thân mình, phải giữ sức đưa người phụ nữ lên đỉnh cực khoái, trong khi bản thân vẫn chưa đạt đến đỉnh khoái cảm. Hắn kìm chế không xuất, giữ sức để phục vụ là một phần trong kế hoạch, cho nên giờ đây hắn vẫn còn đang sung mãn, chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo . Hắn với kinh nghiệm nhiều lần chinh chiến trên thân thể nhiều người phụ nữ khác nhau. Hắn không chỉ hiểu tâm lý phụ nữ, mà còn hiểu được đặc tính của loại thuốc mà mình đã bỏ vào rượu. Hắn nắm rõ từ liều lượng đến tác dụng, biết thời gian phai thuốc. Tất cả mọi khía cạnh đều hiểu rất rõ , nên lúc này hắn đang rất chú ý vào căn nhà kia.

Bên bên trong nhà, A Tú và con gái đang tựa vào nhau . Sau một hồi mẹ con tâm sự những chuyện trên trời dưới đất, Nguyệt Hằng vui vẻ trở về lại phòng của mình . Con gái đi rồi, A Tú mới thở dài một tiếng, biết rằng lúc này mình có một vấn đề cần phải giải quyết . Cơ thể của nàng vừa mới giao hoan với một người đàn ông , dính rất nhiều mồ hôi của kẻ đó, cần phải tắm rửa để tẩy đi những mùi không được sạch sẽ . A Tú lững thững đứng dậy, bước vào trong phòng tắm. Nàng sẽ tắm rửa, và đây cũng là một điều mà Bình Tâm với kinh nghiệm dày dặn của mình đã biết trước. Một lần nữa hắn mai phục, rón rén lén vào phía sau phòng tắm chờ đợi cơ hội . A Tú nào đâu biết có kẻ gian trốn gần đấy rình mình, tự nhiên làm những việc mình muốn. Nàng vào trong, cởi hết y phục ra, nhìn lại cơ thể mình thấy vẫn còn xinh đẹp lắm . A Tú còn trẻ trung và tràn đầy sức sống, còn sung mãn trong chuyện tình ái, đây cũng là điều bình thường thôi. A Tú lại thở dài, nhớ lúc ở ngoài cái chòi của tên Bình Tâm, nàng đã hưởng thụ sự xâm hại của hắn, cảm nhận khúc thịt kia đâm vào sâu trong mình mà đê mê. Nàng xấu hổ, tự hỏi tại sao mình lại có cảm giác sung sướng ấy. Lương tâm giằng xé, đâu biết rằng mình bị bỏ thuốc, và càng không biết thứ thuốc mà nàng uống có công hiệu lâu dài. Dù đã đạt cực khoái, nhưng không phải chỉ một lần là hết, mà thuốc vẫn còn đang ngấm trong người. A Tú cảm thấy thèm làm tình, cơ thể nàng lại tiếp tục bị thuốc kích dục làm cho hưng phấn, cảm giác lại thèm muốn. Nàng ngồi trong nhà tắm với cơ thể nguyên sơ không một mảnh vải che thân ấy, nhớ lại lúc mình bị đàn ông đè lên trên cái giường trong chòi canh gác. Khi nhớ lại chuyện đó, cơ thể vẫn còn thuốc trong người khiến cho bụng nóng lên, cơn hứng tình lại bị thuốc kích dục làm cho tái phát. A Tú gội một gầu nước lạnh lên người để xua tan đi cái nóng nực bên trong, thế nhưng cái nóng nực ấy không bị nước lạnh làm vơi đi mà vẫn còn hừng hực . Càng lúc càng nóng ran, bất giác không chịu được, A Tú một tay đưa lên sờ ngực, một tay chạm xuống phía dưới cọ xát . Khi các ngón tay chạm vào những chỗ nhạy cảm, nàng vô thức rên lên một tiếng khoái cảm. Bình Tâm lúc này đã rình quan sát tất cả , biết rằng thuốc lại có tác dụng và người phụ nữ kia đã bị cơn hứng tình làm mê mị nữa rồi . Tất nhiên lần thứ hai sẽ không cường bạo như lần trước, người phụ nữ ấy vẫn sẽ giữ được lý trí của mình , cơ mà điều đấy không còn quan trọng lúc này nữa . Chơi được lần đầu là sẽ chơi được lần sau, đây không phải là đặc tính cơ bản của phụ nữ thời phong kiến hay sao? Bình Tâm sẽ chơi thêm lần nữa, đây cũng là một phần trong kế hoạch của hắn. Thời cơ đã đến, hắn lén lút chui đằng cửa sổ vào trong nhà tắm, tiếp cận cơ thể khỏa thân của người phụ nữ xinh đẹp. Đối với một người đang trong cơn hứng tình, thì khó có thể để ý được xung quanh , cho nên A Tú không hề biết có kẻ đang áp sát mình. Bình Tâm rón rén lại gần, nhìn bờ lưng trần của người phụ nữ khỏa thân ấy càng khiến hắn thêm phần nắng cực . Hắn nhẹ nhàng thoát toàn bộ y phục, chĩa cây dương trụ về phía trước, từ từ tiếp cận. Khi khoảng cách đủ gần, liền bất ngờ vòng tay tới ôm lấy người phụ nữ góa đang hứng tình mà thì thầm.

- " A Tú, ta yêu nàng ...xin đừng cự tuyệt ta nữa, ta thật tình yêu nàng mà..."

Bất ngờ tấn công từ phía sau, vừa nói vừa ôm chặt , hai tay xoa nắn mân mê những chỗ nhạy cảm. A Tú giật mình vì bị tấn công bất ngờ , nhưng nghe giọng nói quen thuộc thì cũng biết người tấn công mình là ai, nàng ta hoảng hốt nói.

- " sao ngươi lại vào đây ? Ai cho ngươi vào đây, mau đi ra ngay cho ta..."

Hoảng hốt xua đuổi, đưa tay chống cự, nhưng cái sự chống cự của A Tú yếu ớt đến lạ thường . Bình Tâm đương nhiên hiểu chuyện và không đi ra, hắn càng ôm chặt người góa phụ, lại hôn hít lên bờ vai của người phụ nữ xinh đẹp mà luôn miệng cầu xin.

- " ta xin nàng A Tú, đừng xua đuổi ta . Ta yêu nàng bằng tất cả trái tim của mình, ta không thể sống được mà thiếu nàng, cuộc sống mà không có nàng tựa như không còn ý nghĩa gì nữa "



Bốc phét những câu ngọt ngào, miệng hoạt động liên tục vừa nói vừa hôn xuống dưới, chạm tới chỗ kín đáo mà há miệng ngậm lấy bầu sinh mệnh của người phụ nữ ấy. A Tú đang rất hứng tình vì trúng thuốc, bị người đàn ông này tấn công càng làm cơn hứng tình tăng cao . Ý chí dần dần phai nhạt , nàng đẩy tên khốn kiếp ấy ra một cách yếu ớt mà rên rỉ.


- " không... không được.. xin đừng làm những chuyện bậy bạ như vậy . Ta phải chịu tang chồng ba năm, hãy đợi ta ba năm, xin ngươi đừng làm như thế nữa."

Rên rỉ yếu ớt , A Tú không dám la to sợ người khác nghe thấy. A Tú chống cự một các yếu ớt , toan vùng lên bỏ chạy nhưng đã bị Bình Tâm ôm chặt đè xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nằm đè lên và lập tức đưa cần tăng dân số của hắn chạm vào cội nguồn nhân loại của nàng, rồi đâm thẳng vô bên trong. Cái kỹ năng của hắn tung ra thật mượt mà, đâm phát trúng luôn. Nếu là một người đàn ông bình thường khác, liệu có khả năng đó mà không đâm trượt đôi ba lần? A Tú thoáng chốc lại bị cần tăng dân số đâm vào sâu trong cơ thể, con đường nhân loại vốn đã bị ướt đẫm nước lại bị xâm phạm, nhanh đến không ngờ. A Tú chỉ kịp cảm nhận dương trụ của tên kia đút vào sâu bên trong mình, nàng rên lên một tiếng.

- " á... đừng làm vậy... rút ra đi... ta không thể..."

Tiếng rên cầu xin của nàng nào có giá trị gì , chỉ càng làm cho hắn thêm hứng thú. Một lần nữa hắn lại cắm cái cần tăng dân số của hắn vào trong cơ thể A Tú, nhấp nhả bành bạch. Chỉ vừa mới nảy thôi , A Tú còn hứa với con gái mình là sẽ để tang chồng ba năm, sao giờ đây lại tiếp tục bị như thế này rồi ? Nàng ứa nước mắt , nhưng sao cơ thể nàng không như ý, cảm giác như đang đón nhận người đàn ông này một cách đê mê. Bình Tâm hiểu rõ cơ thể phụ nữ, hắn biết cơ thể này đang hứng tình và đón nhận hắn . Mặc dù nước mắt A Tú ứa ra, nhưng rõ ràng cơ thể thì không hề chống đối , điều này càng làm hắn sung sướng . Hắn nhấp nhả nhẹ nhàng, từ từ tăng tốc, hưởng thụ người phụ nữ ngay trong phòng tắm của nàng ta. Tại sao lại như vậy, tại sao hắn có thể hiểu tâm lý người phụ nữ giỏi đến như vậy? Hắn có thể bày mưu tính kế, đưa người phụ nữ vào tròng dễ dàng đến như vậy, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ "kinh nghiệm" mà thôi.

Có người nói "trai tốt thường không biết tán gái , mà trai tán gái giỏi thường không tốt" , điều này không phải là không có lý do của nó . Nhiều người phản bác quan điểm này cho rằng "tán gái ngu tự nhận mình trai tốt" , nghe thật chua chát. Thực ra, những kẻ tán gái ngu không phải ai cũng tốt, nhưng những chàng trai tốt thì thường không có kinh nghiệm tán gái. Hiểu dễ dàng đơn giản rằng một người võ công cao cường thì phải qua luyện tập và chính chiến rất nhiều . Một người thầy thuốc tài năng thì cũng phải qua học tập và khám chữa bệnh rất nhiều . Tương tự như vậy, một kẻ tán gái đỉnh cao như Bình Tâm thì cũng phải qua luyện tập và chinh chiến rất nhiều lần. Thời gian của con người là như nhau , mỗi người đều có một ngày 12 canh giờ để sinh sống . Những chàng trai tốt sẽ tập trung thời gian để lo học hành xây dựng sự nghiệp bền vững rồi cưới vợ về, như vậy mới có thể chăm sóc được cho gia đình mình . Còn những kẻ như Bình Tâm thì ham ăn nhác làm, chẳng chịu học tập kiến thức gì cả . Thứ hắn học tập chính là đi học cách tán tỉnh, học cách lừa tình phụ nữ mà thôi. Lại nói chuyện tình trường , nếu một người đàn ông tốt thì họ sẽ không bao giờ xem tình yêu là một trò chơi để theo đuổi cả. Thứ họ cần thật sự là một mái ấm gia đình, một cuộc sống an nhiên hạnh phúc. Giả như họ gặp được một đối tượng tốt và hai người đến với nhau trở thành vợ chồng, thì hẳn người đàn ông đấy sẽ không bao giờ đi tán tỉnh một người phụ nữ nào nữa. Nếu là một người đàn ông đúng đắn, người ta sẽ không đi tán tỉnh phụ nữ khác để làm tổn hại gia đình mình, vợ con mình . Cho nên tình trường của những người đàn ông tốt rất ngắn, thì làm sao có thể dày dặn kinh nghiệm cho được chứ? Còn trai xấu thì khác, chúng xem tình yêu như trò chơi . Sau khi chinh phục được người phụ nữ này, bọn chúng sẽ đi chinh phục người phụ nữ khác. Cứ như vậy, kinh nghiệm tình ái của hắn ngày càng nhiều, lịch sử tình ái dày dặn, và kỹ năng tán gái đạt tới một đỉnh cao mà những chàng trai tốt sẽ không bao giờ có thể chạm tới. Đơn giản thôi, con người bình thường không ai đi vứt bỏ lương tâm danh dự của một người đàn ông mà hãm hại những người phụ nữ như cái tên rác rưởi Bình Tâm này vậy.

Không biết tán gái chưa hẳn đã là người đàn ông tốt, nhưng một người đàn ông tốt không thể có kinh nghiệm tình trường dày dặn được . Cho nên mà nói , đàn ông tốt không biết tán gái là đúng. Còn đàn ông tốt mà biết đã tán gái, dày dặn kinh nghiệm, tình trường trải qua hàng chục, thậm chí cả trăm người phụ nữ thì người đàn ông tốt ấy chỉ có thể là "tốt làn" mà thôi.
 
Chương 382: Cừu Vào Miệng Sói.


Vào thời điểm buổi trưa , cuối giờ ngọ chuyển sang đầu giờ mùi, ánh mặt trời đ

vẫn còn đang chói chang. Trong cái chòi canh gác, tên Bình Tâm đang ngồi cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp, đó là A Tú. A Tú là một người góa phụ còn đang tràn trề nhựa sống, vẻ xinh đẹp chưa hề bị tàn phai dù là một chút. Người phụ nữ xinh đẹp ấy đang ngồi bên bàn cơm, trước một chén rượu đã bị âm thầm pha thuốc kích dục. A Tú không hề biết gì về chén rượu và âm mưu của tên đàn ông kia muốn chiếm đoạt nàng. Bình Tâm đưa chén rượu lên trước, miệng hối thúc.

- " Nguyễn phu nhân, xin mời"

Bình Tâm lại hối thúc, đưa chén rượu lên trước mời . A Tú trước sự nhiệt tình ấy thì không nỡ từ chối, ngập ngừng nâng chén rượu lên trước, hướng gã đàn ông kia mà mời lại.

- " vậy...xin mời đại nhân"

Hai chén rượu đưa tới chạm nhau một cái nhẹ, Bình Tâm lập tức đưa rượu lên uống cạn. Hắn đặt chén rượu xuống, nhìn sang thấy A Tú vẫn còn ngập ngừng thì tiếp tục hối.

- " kìa, phu nhân. Chén rượu ta đã uống cạn, sao phu nhân còn chưa uống"

Thiên la địa võng đã giăng sẵn, chỉ cần người phụ nữ uống nữa là xong. A Tú ngập ngừng, đưa chén rượu lên uống. Đôi môi đỏ xinh ngậm lấy ngụm rượu uống vào trong, dòng rượu vào miệng xuống cổ rồi vào trong bụng, nàng rên lên một tiếng " A..." . Tiếng rên của nàng là tiếng rên của một người không biết uống rượu, phải uống và cảm nhận vị cay nồng của nó, là một tiếng rên bình thường, nhưng tên Bình Tâm thì không nghĩ như vậy. Khi A Tú đưa rượu lên môi, hắn đã quan sát từng chút một, từng cử động nhỏ nhất . Khi người phụ nữ xinh đẹp bị lừa uống thứ rượu kích dục ấy, hắn chăm chú theo dõi, vô thức đưa lưỡi liếm môi thèm thuồng, và khi A Tú rên lên thì hắn lại mường tượng đó là tiếng rên của mỹ nữ khi bị hắn đưa lên đỉnh thiên thai. A Tú đặt chén rượu xuống, trong chén ấy rượu đã vơi đi một nửa. Bình Tâm sung sướng nở một nụ cười đắc thắng, nhưng chưa mãn nguyện mà cười nói.

- " kìa, phu nhân. Chén rượu uống thì phải uống hết, sao lại để dở như thế?"

Hắn muốn người góa phụ ấy uống hết chỗ thuốc kích dục ấy, để hắn có thể thêm phần chắc chắn. Hắn vừa nói, vừa gắp thức ăn lên bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Hắn phải nạp năng lượng để lát nữa chinh phục người phụ nữ bị bỏ thuốc kia. A Tú không biết gì cả, lại đưa chén rượu lên uống tiếp, không biết rằng mình đã sa lưới thợ săn, một tên thợ săn tình ái. A Tú uống từng ngụm rượu, cảm nhận vị cay nồng, không biết rằng tên dâm ô kia đang nhìn ngắm cơ thể đẫy đà của nàng. Kế hoạch của tên Bình Tâm đã thành, chỉ chờ thuốc ngấm nữa là xong. Hắn lại rót một chén rượu, uống một hơi cạn, bắt đầu tán phét. Hắn vừa ăn vừa hỏi chuyện vu vơ, kéo A Tú vào những câu chuyện không đầu không cuối, cho đến khi A Tú bắt đầu cảm thấy không ổn. Đôi mắt của góa phụ mơ hồ, bất giác thấy người nóng ran rạo rực, mồ hôi đổ nhiều, mà nhìn người đàn ông trước mặt tự nhiên thấy hớp dẫn lạ thường. Bình Tâm biết thời cơ đã tới, hắn đứng dậy và dịu dàng nói.

- " phu nhân, thấy phu nhân có vẻ nóng, để ta đi đóng cửa sổ cho bớt nắng"

Cái gì mà đóng cửa sổ cho bớt nóng chứ? Không phải là mở rộng cửa cho gió vào thì sẽ mát hơn sao? Cơ mà A Tú cũng chẳng còn biết gì nữa, mơ hồ cảm nhận cơ thể đang thèm khát đàn ông. Nàng đâu biết rằng mình đã bị bỏ thuốc, khi cơn hứng tình khiến con người đê mê rồi thì tất cả những thứ khác đều trở nên mơ hồ. Tên Bình Tâm đóng hết cửa lại, chốt của bên trong chắc chắn. Khi mọi thứ đã an toàn, hắn nhẹ nhàng tới đằng sau người phụ nữ xinh đẹp đang thở dốc vì trúng thuốc, hắn bất ngờ ôm chầm lấy mà rên lên.



- " A Tú, ta yêu nàng, ta yêu nàng chết mất..."

Vừa rên rỉ vừa ôm lấy mỹ nữ mà sờ soạng, nắn bóp những chỗ kín đáo nhất. A Tú trúng thuốc đê mê, nhưng tâm trí vẫn chưa đánh mất hoàn toàn, nàng thở dốc chống cự một cách yếu ớt. Hai tay nàng cố gắng che đi những chỗ bị tên đàn ông kia xâm phạm, rên rỉ van xin.

- " đại nhân, xin đừng làm thế. Kỳ hạn ba năm chưa hết, hôm nay lại giỗ của phu quân quá cố, chúng ta không thể làm chuyện này...a... ư..."

Thuốc càng lúc càng ngấm, ý chí mỗi lúc một bào mòn, chống cự càng lúc càng yếu ớt. Bình Tâm nhếch mép cười, hắn mặc kệ người phụ nữ ấy van xin, cuồng bạo lao vào hôn hít. Người phụ nữ xinh đẹp dùng tất cả ý chí còn sót lại của mình mà rên lên.

- " a... Đại nhân, xin dừng lại. Nếu đại nhân còn tiếp tục, ta la lên bây giờ..."

Bằng tất cả tình yêu của mình cho người chồng đã khuất, A Tú chống cự lại liều thuốc kích dục mà nàng đã trúng phải. Bình Tâm cười dâm đãng, nhìn người phụ nữ đang phê thuốc nằm gọn trong vòng tay mình. Hắn đưa tay vào trong quần A Tú, chạm vào suối nguồn tình yêu, thấy nước nguồn chảy ra ướt nhẹp thì khoái chí.

- " nàng la lên đi, la lên cho cả cái làng này biết là ta yêu nàng như thế nào. La đi, và ta sẽ nói với tất cả rằng ta yêu nàng "

Bình Tâm tự tin, bởi hắn biết A Tú không thể chống cự được nữa. Đang lúc say tình, bất chợt bên ngoài có tiếng người đi ngang qua, hắn giật mình bịt miệng A Tú lại, mà A Tú cũng không thể rên la được nữa. Không phải hắn vừa kêu A Tú la lên cho cả làng biết, để hắn có thể công khai tình yêu của mình với nàng sao? Nói thì hay lắm, chung quy cũng chỉ là bốc phét. Hắn bịt miệng người góa phụ xinh đẹp, sợ nàng la lên làm hỏng kế hoạch của hắn, cho đến khi tiếng những người đi đường đã đi xa mất thì hắn mới bỏ tay ra. Hắn nhìn người góa phụ xinh đẹp đang nằm gọn trong vòng tay của hắn. Nàng bị trúng thuốc không còn cử động được nữa, cơn hứng tình khiến nàng run rẩy, cổ họng phát ra những tiếng rên không rõ ràng. Bình Tâm nhếch mép cười dâm đãng, hắn nhẹ nhàng bế A Tú lên, đi về phía giường của mình. Cuối cùng, phải, cuối cùng thì sau một năm trời ròng rã, hắn cũng bế được người phụ nữ này lên giường rồi.

A Tú đã làm gì sai ? Nàng có phải là một người phụ nữ xấu xa dâm loạn không? Không , tất nhiên là không rồi . Nàng đã chống cự rất tốt , đã phòng vệ rất tốt, nhưng không thể chống lại sức tấn công của một tên lừa tình lão luyện như Bình Tâm . Câu chuyện của A Tú giống như chuyện sói và cừu vậy. Nguyễn Văn Thiên là chủ nhà, còn A Tú với Nguyệt Hằng tựa như những con cừu được chủ nhà bảo vệ . Nay chủ nhà không may đã mất rồi , hai con cừu này trở nên bơ vơ không người bảo vệ. Còn Bình Tâm , hắn giống như một con sói . Hắn thấy cừu ngon mà nhà vắng không có ai bảo vệ thì lẻn vào trong ấy săn bắt. Sói chui vào nhà, một con cừu như A Tú sao có thể thoát được nanh vuốt của một con sói chứ? Đừng trách A Tú, nàng đã cố gắng chống cự, cố gắng hết sức rồi. Cừu bị sói săn thịt vì không có người bảo vệ, đây là điều hiển nhiên. A Tú sập bẫy của Bình Tâm có lẽ cũng chỉ là một chuyện bình thường trong thế giới này mà thôi.

Bình Tâm bế A Tú lên giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nhìn nàng nằm yên không cử động với khuôn mặt phê thuốc đỏ ửng đầy hứng tình. Hắn nhẹ nhàng cởi áo nàng ra, để lộ cơ thể trắng nõn của người góa phụ trẻ đẹp còn tràn trề nhựa sống. A Tú không thể chống cự, cơn phê thuốc khiến nàng không biết trời đất gì nữa, còn chẳng biết bản thân mình sắp làm chuyện gì và hậu quả ra làm sao. Nàng sắp bị một tên đào mỏ lừa tình cưỡng đoạt mà không thể làm gì được.

Trong cuộc sống này cũng có rất nhiều người giống A Tú, bị rơi vào những tình huống mà mình không thể quyết định được số phận mình . Chúng ta phải nhìn nhận rõ ràng , dù là đàn ông hay đàn bà thì cũng có người tốt và người xấu giống nhau cả thôi . Đàn ông cũng có nhiều người tốt , mà cũng có nhiều tên khốn nạn cặn bã như tên Bình Tâm vậy . Phụ nữ cũng có nhiều người trắc nết lăng loàn, dâm loạn xấu xa, độc ác vô sỉ, nhưng cũng có nhiều người phụ nữ tốt đẹp lại vì hoàn cảnh không thể chống cự mà bị sa lầy vào bùn đen, giống như A Tú chẳng hạn . Sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà là gì? Thật ra không có nhiều khác biệt lắm đâu . Con người khác nhau là ở cái đầu, ở nền giáo dục , hay nói nôm na là ở linh hồn của người đó . Chứ sự khác biệt không nằm ở chỗ cái háng , dù cái háng của con người có lòi ra một thứ gọi là dương vật, hay là con người đó bị lõm vô trong gọi là âm đạo, thì bản chất con người là bình đẳng với nhau. A Tú là một người phụ nữ tốt , nàng đã cố gắng lắm rồi , nhưng vô ích. Đến sau này, khi mà nàng bị tên Bình Tâm lừa tình và lừa hết tài sản, người ta sẽ chửi nàng ngu. Cuộc đời cũng vậy , có rất nhiều A Tú khác trên cõi đời này . Sau khi những người phụ nữ đáng thương ấy bị những tên lừa tình lọc lõi lừa gạt hết , bị rớt vào bùn đen, thì thứ họ nhận được chỉ là những lời lăng mạ của những kẻ xung quanh. Những kẻ ấy sẽ nói những lời đại loại như "vì mày ngu mày mới bị nó lừa. Thì do mày dâm, cho nên mày mới sa vào vòng tay của nó". Con người ta sẽ bịa ra rất nhiều chuyện để giày vò, chửi bới, lăng mạ người phụ nữ, trong khi người phụ nữ đó chỉ đơn giản là một con cừu bị sa lầy vào một con con sói đói độc ác. Người ta chửi bới lăng mạ người phụ nữ bởi vì họ bị hãm hại thì thật sự quá rất vô lý , nhưng lại có lý đến không tưởng. Con người mà, bản chất thích đi bắt nạt người khác . Mà đã là bắt nạt thì người ta chỉ đi bắt nạt kẻ yếu, chứ có ai đời đi bắt nạt kẻ mạnh đâu ? Trong chuyện của A Tú và Bình Tâm thì rõ ràng A Tú là kẻ yếu, còn Bình Tâm là một con sói mạnh . Người ta sẽ chửi bới lăng mạ A Tú , sẽ bắt nạt A Tú vì nàng là người kẻ yếu . Sẽ chẳng mấy ai đi chửi bới lăng mạ hay bắt nạt Bình Tâm cả , vì chửi hắn thì hắn xách đao chém cho thì sao ? Bọn họ làm sao mà dám chửi kẻ có thể làm hại họ, đó chính là bản chất của những kẻ bắt nạt, là HÈN NHÁT. Sống trên đời này, nếu thấy ai đó bị lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì đừng vội chửi họ ngu, đừng vội lăng mạ họ, mà hãy dang rộng đôi tay với trái tim yêu thương để thông cảm cho họ, giống như thông cảm cho nàng A Tú tội nghiệp vậy. Làm như thế, chúng ta mới xứng đáng là một con người đúng đắn.
 
Chương 385: Phần Người Và Phần Con.


A Tú đang bị tên Bình Tâm đè ngửa ra chơi ngay trong nhà tắm, cơ thể đê mê hưởng thụ giao hoan . Nhưng mà nàng ta là một phụ nữ có đạo đức, mặc dù bị thuốc ngấm khiến con người ta mụ mị đi , nhưng A Tú vẫn còn chút lý trí . Nàng vùng vẫy xô tên Bình Tâm ra một cách yếu ớt, rên lên tuyệt vọng.

- " không được, ta đã nói là không được cơ mà. Ngươi đã đồng ý với ta là để ta chịu tang ba năm, sao còn làm những chuyện như vậy? Ngươi không được làm như vậy nữa, mau rút ra đi..."

Chống cự giữa bản năng và lý trí, trong khoảnh khắc dồn hết sức lực của mình A Tú đã đẩy được tên Bình Tâm ra. Gã lừa tình bị đẩy sang một bên, cây trụ của hắn cũng bị kéo tuột ra khỏi người A Tú. Nàng lồm cồm bò dậy , bỏ chạy ra tới cửa, chưa kịp mở chạy thoát thì tên Bình Tâm đã bắt kịp nàng . Hắn từ sau ôm chầm lấy, không cho nàng mở cửa chạy đi. Và từ phía sau , trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi đấy, với kỹ năng được trui rèn của mình hắn lại đâm cây dương trụ của hắn vào sâu trong cội nguồn nhân loại của góa phụ. Không một phát đâm trượt, đã đâm là trúng, một cách chính xác không thể tin được. Cây dương trụ lại một lần nữa trượt dọc con đường nhân loại, chạm tới điểm tận cùng, vào sâu bên trong cơ thể A Tú. A Tú Tú lại lên lên một tiếng, cơ thể run rẩy.

- " a... không được... Cái này không được... Ngươi không được làm thế ...buông ta ra ngay đi..."

Sự chống cự yếu ớt cùng tiếng kêu xin vô nghĩa, tên Bình Tâm đâu có quan tâm. Hắn ôm chặt lấy A Tú , hai tay sờ soạng xoa bóp lên làn da trắng nõn của người góa phụ. Miệng hắn ghé sát tai , hắn vừa hôn vào cổ vừa thì thầm.

- " A Tú, ta sẽ đợi ba năm. Sau ba năm chịu tang của nàng, ta sẽ đưa kiệu hoa tới rước nàng về làm vợ . Từ giờ tới lúc đó , xin hãy cho ta được ở bên nàng, được gần gũi nàng. Đừng cự tuyệt ta nữa, ta không thể chịu đựng được, cầu xin nàng hãy chấp nhận ta..."

Ngọt ngào dịu dàng, vừa nói vừa nhấp hông từ phía sau , tiếng da trắng vỗ bì bạch tăng dần khiến cho cơ thể A Tú run lên vì sung sướng. Khi đã đê mê lên rồi thì con người ta còn biết cái gì nữa đâu? A Tú mơ hồ nghe hắn nói hắn sẽ đợi ba năm, trong ba năm ấy xin đừng rời xa hắn, hiểu nôm na là từ giờ đến hết hạn chịu tang ba năm thì A Tú cứ cho hắn chơi thoải mái đi , rồi hết hạn hắn sẽ mang kiệu hoa tới rước. Hàm ý là như vậy, ai cũng hiểu đây là một kiểu khôn lỏi, mà gọi theo cách đậm chất dân gian là " khôn như chó" . Mặc dù vậy, A Tú lại không chửi vào mặt hắn, bởi vì con người ta lúc đã đê mê lên rồi thì đâu còn sáng suốt gì nữa , mà còn cảm thấy có chút gì đó hợp lý. A Tú mơ hồ, hai tay nắm chặt thanh chốt cửa, run rẩy cảm nhận thứ đó của gã đàn ông kia đâm vào rồi lại rút ra liên tục trong cơ thể của mình. Đê mê và sung sướng là cảm giác mà người phụ nữ bị trúng thuốc kích dục cảm thấy lúc này, tâm trí mơ hồ hưởng thụ tư thế tấn công giao hoan từ sau . Tên Bình Tâm lúc này cũng khoái lắm, người phụ nữ này đã bị hắn chinh phục bị mất rồi . Hắn với kỹ năng được trui rèn của mình , nhẹ nhàng đâm vô rồi lại kéo ra khiến cho bất cứ người phụ nữ nào trong hoàn cảnh này cũng phải trở nên đê mê, không còn biết trời đất là gì nữa. Những tiếng da trắng vỗ bì bạch hoà vào tiếng rên rỉ của góa phụ xinh đẹp tạo nên một âm thanh dâm dục đến ngơ người. Cả hai đang hưởng thụ giây phút giao thoa, tưởng chừng lạc vào cõi thiên thai vô tận thì bất ngờ phía bên ngoài phòng tắm có tiếng gọi vô .

- "mẹ ơi ... mẹ có sao không ? Con nghe tiếng mẹ rên la , mẹ bị chuyện gì à ?"

Là tiếng Nguyệt Hằng gọi. A Tú và Bình Tâm đều giật mình, thì ra hai người nãy giờ chơi cuồng nhiệt đã gây ra tiếng động không nhỏ khiến cho Nguyệt Hằng cảm thấy ngạc nhiên. Nguyệt Hằng không biết có chuyện gì xảy ra trong phòng tắm, cảm thấy lo lắng liền tới gần mà hỏi thăm. Bình Tâm đang nhấp nhả bành bập, nghe tiếng gọi ấy thì khựng người lại lo lắng . Trong lòng hồi hộp , tim đập nhanh , nhưng hắn không hề rút dương trụ ra mà vẫn để nguyên hiện trường vụ án như vậy. A Tú cũng vậy , nàng không có động thái phi tang chứng cứ, vẫn giữ nguyên hiện trường vụ án, chỉ ngưng rên la mà thôi. A Tú lúc này vẫn đang bị tên Bình Tâm cưỡng đoạt, hai tay nàng chống vô cửa phòng tắm mà nói vọng ra.

- " mẹ không sao, con đừng có lo, con trở về phòng đi."

Cả hai người đều không hề có dấu hiệu chấm dứt, chỉ là tạm thời án binh bất động chờ đợi yên tĩnh rồi lại bừng lên ngọn lửa giao hoan. Nguyệt Hằng ở ngoài nghe rõ bên trong có tiếng mẹ rên la, nàng không biết chuyện gì, nghĩ rằng mẹ đang gặp chuyện gì đau đớn lắm nên cảm thấy lo lắng . Nàng ép sát vào cửa mà hỏi vọng vô.

- " mẹ ơi, hay là để con vào trong tắm với mẹ nhé, để con kỳ lưng cho mẹ"

Chuyện hai mẹ con nàng tắm chung với nhau cũng là điều bình thường , không có gì kỳ lạ cả, và cũng không ít lần mẹ và con gái tắm chung với nhau rồi . Nhưng lúc này thì không được , bởi sau lưng A Tú là một người đàn ông đang ôm lấy, đang cắm sâu đoạn thịt dài của hắn vào chỗ âm sâu của nàng ta . Nàng ta nghe Nguyệt Hằng đòi vào tắm chung thì giật mình, vội vàng lắc đầu mà từ chối .



- " không được , con không được vào đây. Bây giờ mẹ chỉ muốn được ở một mình, con về phòng của mình đi."

A Tú đang bị Bình Tâm cưỡng đoạt, không phải lúc này là lúc la lên kêu cứu đó sao? Thế tại sao nàng lại đuổi người con gái của mình đi , để mình ở lại với một kẻ đang cưỡng đoạt mình ? Bình Tâm nhìn nhận ra vấn đề này, hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú . Hắn đang chơi mẹ của Nguyệt Hằng ngay sát bên, chỉ cách nhau một cánh cửa, và cô gái trẻ ấy vẫn không hề hay biết . Bình Tâm nhận thấy trong bản thân rất hứng thú, cảm giác hồi hộp và phiêu lưu, thật thú vị. Bình Tâm lại nhấp một phát nữa, một phát thật mạnh vào bờ vầng trăng khuyết của người thiếu nữ. " Á..." , cái sự bất ngờ và cường bạo khiến A Tú rên lên một tiếng, làm cho Nguyệt Hằng lại nghe tiếng rên của mẹ thì lo lắng nói vào.


- " mẹ ơi...cho con vào đi, con muốn xem mẹ thế nào . Hình như mẹ đang rất đau đớn thì phải, đừng có giấu con nữa, cho con vào đi mẹ ơi..."

Tình cảm của đứa con gái dành cho mẹ mình khi nghe tiếng mẹ mình rên la, lo lắng mẹ mình gặp chuyện gì đó mà đau đớn thế . Nhưng nàng đâu biết rằng tiếng rên rỉ ấy không phải là bên rỉ của đau đớn, mà là tiếng rên của sung sướng. A Tú nghe con đòi vào thì giật mình, vô thức quát lên trong lo lắng.

- " KHÔNG ĐƯỢC... mẹ nói rồi, mẹ không sao cả, con đi về phòng đi..."

Tiếng quát của người mẹ khiến đứa con gái giật mình. Nguyệt Hằng đâu có dám cãi lời mẹ, nghe mẹ nói vậy thì ngập ngừng trả lời.

- " vậy... con đi vào phòng, mẹ tắm nhanh rồi ra nhé, đừng tắm lâu kéo cảm lạnh "

Vẻ mặt lo lắng, Nguyệt Hằng ngập ngừng bước chân không dứt khoát mà trở về phòng . Tên Bình Tâm thấy mọi chuyện thì càng khoái chí , hắn lại nhấp hông dập bì bạch vào người phụ nữ xinh đẹp, mỗi lúc một mạnh hơn . Hai tay xoa nắn những chỗ nhảy cảm, hôn hít đê mê. Bọn họ cùng nhau hưởng thụ cảm giác vụng trộm trong phòng tắm, cái cảm giác vụng trộm này khiến cho cả hai người đều thấy rất là mới lạ và hứng thú. Thứ cảm giác khi đứng giữa ranh giới mong manh của việc thành công và bị bắt quả tang càng khiến cho những kẻ phiêu lưu mạo hiểm thêm phần mê mị . Bản thân Bình Tâm cũng có vợ con rồi , nhưng chưa bao giờ hắn chơi vợ hắn mà lại có cảm giác sung sướng trong hồi hộp như ngày hôm nay. Có người nói bản chất của con người là bạo lực và tình dục, là phiêu lưu vào mạo hiểm . Nếu kết hợp được những thứ này lại với nhau sẽ đạt được cực đỉnh khoái cảm . Bình Tâm vừa đạt được tình dục với người phụ nữ xinh đẹp, vừa đạt được bạo lực cường bạo khi cưỡng đoạt người phụ nữ góa chồng, vừa phiêu liêu mạo hiểm khi vụng trộm với người phụ nữ này trong phòng tắm mà ngăn cách chỉ một cánh cửa thôi là đứa con gái của nàng ta đứng ngoài gọi vào, thật sự là đã đạt được ba kiểu khoái cảm ấy càng khiến hắn đê mê . Hắn nhấp càng lúc càng mạnh khiến cho A Tú run rẩy sung sướng, và điều ấy lại đến một lần nữa. A Tú cong người lên sung sướng, bắn những dòng nước tình yêu của mình tràn ra ngoài , đạt được khoái cảm . Một lần nữa, nàng đã bị tên Bình Tâm lừa đưa lên đỉnh thiên thai.

Tên Bình Tâm kia đê mê, nở nụ cười đắc thắng. Tại sao hắn lại có khoái cảm khi đi đạo dụ như vậy? Trong khi hắn cũng có vợ, mà vợ hắn cũng đẹp chứ có phải xấu gì đâu? Tại sao hắn không ở nhà phục vụ vợ mình , không ở nhà dùng kỹ năng của mình mà đưa vợ mình lên đỉnh thiên thai, mà lại cứ lao vào những cuộc vui chơi tình ái ? Tại sao không chăm sóc vợ mình mà cứ đi chơi vợ của người khác? Người ta hay nói vợ là cơm nguội của mình , nhưng lại là tô phở thơm ngon của thằng hàng xóm . Vụng trộm đem lại cho người đàn ông cảm giác phiêu liêu khoái cảm, có phải như vậy không?

Của nhà không ngon bằng của dại, cảm giác đi chinh phục, đi chiếm đoạt cái của người khác đem lại một cảm giác chiến thắng thỏa mãn cho người đàn ông. Mà dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng giống nhau cả thôi . Vợ mình xinh đẹp hơn vợ hàng xóm, nhưng vợ hàng xóm mới đem lại cảm giác phiêu lưu và kích thích. Vụng trộm với người phụ nữ khác, không chỉ là chiếm đoạt được cái không phải của mình, mà còn đem lại cảm giác chiến thắng của mình với người chồng của cô ta, đem lại cảm giác vụng trộm thật sự rất kích thích . Có rất nhiều người quan hệ ngoại tình vụng trộm với nhau, dẫn nhau ra bờ đê chơi , vào khách sạn chơi cho đến khi đã chán với cảm giác ấy rồi thì lại muốn một cảm giác mới lạ hơn. Thế là lúc này người đàn ông lại muốn chui vào nhà người ta, chơi vợ người ta trên chính cái giường của người ta, đạt đến đỉnh cao phiêu lưu khoái cảm. Những người đàn bà dẫn trai vào nhà của mình, để người ấy chơi mình ngay trên chiếc giường của vợ chồng, rồi lỡ mang thai con của người đàn ông ấy mà còn chẳng biết. Ngoại tình là cái thứ cảm xúc kích thích, không chỉ đàn ông mà phụ nữ cũng đều có thứ cảm xúc này, như là bản năng của nhân loại.

Con người có hai phần , đó là phần "người" và phần "con" . Phần người chính là nhân , lễ, nghĩa , trí, tín. Phần người là hiểu biết đạo lý cuộc đời, là ý chí và kiến thức hiểu biết . Còn phần "con" chính là những bản năng con vật, là những cảm xúc tầm thường . Bình Tâm nếu như phần người của hắn lớn hơn , hắn sẽ ở nhà chăm lo vợ con, sống như một con người đàng hoàng . Nhưng phần người của hắn quá ít, hắn đi chiếm đoạt đào mỏ lừa gạt tình cảm người ta. Hắn với những hành động dựa theo bản năng thú vật của mình lấn át đi phần người, thì hắn chỉ ngàng hàng với cầm thú.

Sống trên cõi đời này phải biết việc gì cần làm , nên làm, và phải làm. Cũng phải biết điều gì cần tránh, nên tránh , và phải tránh. Làm người đừng để bản năng tầm thường chiến thắng lý trí, mà phải để lý trí làm chủ cuộc đời mình. Phải như vậy, con người ta mới xứng đáng với chữ "NGƯỜI"

Nếu sống trên đời thả trôi mình theo ham muốn bản năng, thì kẻ đó chỉ đang sống cuộc đời thú vật trong thân xác con người, giống như tên Bình Tâm chẳng hạn.
 
Chương 383: Mẹ Và Con Gái.


A Tú bị hắn bế lên giường, cơ thể run rẩy vì bị kích thích, mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra nữa . Bình Tâm nhè nhẹ cởi hết toàn bộ những gì trên người A Tú, thoáng chốc cơ thể nguyên sơ của người phụ nữ đã hiện ra trước mặt hắn . Không cần mơn trớn , không cần phải làm gì cả, tất cả đã có thuốc kích dục làm thay. A Tú bây giờ đã lâm vào trạng thái mơ hồ rồi, việc của hắn là nhẹ nhàng bò lên người mỹ nữ xinh đẹp. Bình Tâm dang rộng hai chân của người góa phụ ấy, nhìn thấy suối nguồn đã ướt đẫm nước từ lâu. Với tình trạng bây giờ đúng là lúc chiếm đoạt, tên dâm tặc từ từ nhẹ nhàng đưa cần tăng dân số của mình chạm vào cội nguồn nhân loại . A Tú bị thứ ấy chạm vào thì cơ thể run rẩy, đang mơ màng thì bị hắn đẩy mạnh mà một cái. "Á ..." A Tú rên lên một tiếng, cần tăng dân số của Bình Tâm đã chui vào trong con đường nhân loại, cắm thẳng vào chạm tới điểm giới hạn của người phụ nữ. A Tú rên rỉ trong sung sướng, cơ thể bị bỏ thuốc phản ứng lại đầy mãnh liệt, cả người nàng run bắn lên . Nàng đã bị hắn xâm phạm , chính thức bị hắn đưa lên đĩa rồi.

A Tú quên hết tất cả, quên luôn ngày hôm nay là ngày giỗ của chồng mình, quên luôn cả người con gái đang ở trong nhà đợi mẹ . Nàng run rẩy cảm nhận cái thứ của người đàn ông kia ở sau bên trong cơ thể mình, mơ hồ sung sướng đê mê. Cái cơ thể này vẫn còn trẻ, còn tràn trề nhựa sống, còn nhu cầu sinh lý cao. Tiếng rên rỉ cùng biểu hiện khoái cảm của góa phụ xinh đẹp ấy khiến Bình Tâm nhìn vào mà đê mê. Hắn cắm sâu cái của hắn vào bên trong góa phụ, dừng lại một nhịp để cảm nhận thành quả của mình. Bình Tâm run rẩy, con đường nhân loại của A Tú suốt một năm qua không ai ghé thăm đã khít lại khiến cho hắn cảm nhận sự chật chội. Hắn càng mơ hồ sung sướng, cảm giác thỏa mãn trong một trò chơi tình ái mà hắn đã phá đảo thành công . Hắn sung sướng hưởng thụ nhẹ nhàng, nhấp nhô cơ thể khiến cho người phụ nữ kia đê mê . Cứ thế , thời gian trôi qua, hắn dùng sức mạnh của mình mà kéo dài thời gian hưởng thụ. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, A Tú rùng mình cong người sung sướng, công lực bùng phát đạt được khoái cảm đỉnh cao. Cơ thể nõn nà xinh đẹp của góa phụ gồng lên, hai chân kẹp chặt Bình Tâm , hắn đã đưa được người góa phụ này tới cõi thiên thai. Bình Tâm rất hài lòng, mỉm một nụ cười khoái chí. Sau khoảnh khắc cong người lên sung sướng, A Tú nằm dài ra không còn sức nữa, cơ thể mỏi mệt. Thở dốc sau trận mây mưa sung sướng, lúc này cơn hứng tình đã được thỏa mãn, nàng ta mới lấy lại ý thức của mình. A Tú cảm nhận mọi chuyện xung quanh, giật mình bừng tỉnh. "không thể nào được, hôm nay là ngày giỗ của chồng mình mà?". Trong dòng nhận thức, nàng nhìn lại người đàn ông vẫn đang hì hục cày ruộng trên mảnh đất nhỏ của nàng , mồ hôi của hắn đầm đìa rớt xuống bụng nàng, nàng giật mình la lên .

- " không... không được... dừng lại đi... Xin đừng làm như thế..."

Vừa gào lên một tiếng , A Tú lấy hết sức lực đẩy Bình Tâm ra . Bình Tâm đang sung sướng nhấp nhả, bất ngờ bị đẩy ra, dương trụ bị kéo tuột ra khỏi cơ thể đối tượng. Hắn không tức giận, dường như đã biết trước phản ứng này, hắn giả vờ ra vẻ giật mình hoảng hốt mà nói.

- " Nguyễn phu nhân, tha lỗi cho ta. Ta đã không kiềm chế được , thật đáng tội chết..."

Tỏ vẻ lịch lãm trong lúc này liệu có hợp lý hay không? Đó là kinh nghiệm của hắn, là kiến thức thu được qua thời gian dài hành nghề đào mỏ. A Tú đã qua cơn hứng tình, được thỏa mãn lên đỉnh cũng là lúc bình tĩnh lại . Bừng tỉnh sau cơn mê, nàng vội vàng mặc quần áo, hốt hoảng mở cửa chạy ra ngoài . Bình Tâm nhìn theo bóng dáng người phụ nữ ấy mà cười nhạt , hắn cảm thấy rất là sung sướng. Mục đích của hắn không chỉ dừng lại ở đây , hắn đưa người phụ nữ ấy lên đỉnh thiên thai nhưng hắn thì chưa chạm tới đỉnh . Hắn kiềm chế để có thể phục vụ được tốt nhất , để có thể khiến người phụ nữ kia hài lòng, hắn sẽ còn tiếp tục kế hoạch của mình . Còn nói về A Tú, sau khi đạt cơn khoái cảm và tỉnh giấc mơ mộng, nàng xấu hổ chạy vô nhà trốn . Ngồi một góc trong nhà , cảm thấy rất là tội lỗi , nàng tự hỏi tại sao mình lại có thể phạm vào một lỗi lầm như thế? Tại sao mình có thể làm chuyện sai trái đến như vậy? Làm việc này ngay trong ngày giỗ đầu của chồng mình? A Tú rơi vào trạng thái hoảng loạn xấu hổ, phút chốc không biết chuyện gì đã xảy ra.

Có nhiều người sẽ tự hỏi "tại sao lúc đang hứng tình thì không xấu hổ đi? Tại sao khi đang chơi sung sướng thì không bừng tỉnh đi, để sướng xong rồi thì mới xấu hổ , có phải là đạo đức giả hay không?" . Câu hỏi này khó trả lời, hay đây vốn là một phần trong bản chất của con người mà đấng tạo hóa trong lúc tạo ra con người đã cài đặt như vậy?

Có một câu chuyện thế này. Một đôi vợ chồng cưới nhau và có con với nhau. Trong một lần cãi vã, người vợ tức giận nói "đứa trẻ là con tôi, không phải con anh" . Vì câu nói ấy, cả hai đi xét nghiệm và đứa trẻ không phải con anh ta thật. Người vợ lúc này ngớ người, nhớ lại trước đây có gặp người yêu cũ. Lúc đó, trong một phút yếu lòng đã phạm sai lầm, cô vợ thề rằng mình sau vụ ấy đã bừng tỉnh và cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với người ấy. Người chồng cười nhạt hỏi rằng sao không bừng tỉnh trước khi sướng, mà đến khi sướng xong mới bừng tỉnh vậy? Câu hỏi nghe ngô nghê đầy tính chế diễu, nhưng lại xảy ra nhiều đến không ngờ.

Xã hội thời nào cũng vậy, bất kể đàn ông hay phụ nữ đều lâm vào những tình huống như vậy. Có những đứa trẻ ăn trộm tiền của cha mẹ đi tiêu xài . Lúc tiêu xài thì chẳng thấy xót xa xấu hổ, chẳng thương cha thương mẹ . Đến khi tiêu xài hết tiền rồi, lúc đói không ai nuôi, cơm không có ăn thì lại nhớ về cha mẹ. Đến lúc đó ký ức ùa về, nhớ cha mẹ đã tảo tần nuôi dưỡng mình, đã chăm sóc yêu thương mình, đã lo lắng cho mình như thế nào. "Vì nhớ thương cha mẹ" mà lại mò về với cha mẹ, nhưng mà được bao lâu? Khi về với cha mẹ được một thời gian , lại phát hiện ra chỗ cha mẹ cất giấu tiền, thế là lại trộm tiền đi tiêu xài. Tương tự như vậy , trong cuộc sống này có rất nhiều tội phạm làm những chuyện độc ác . Khi ăn trộm ăn cướp , đốt nhà giết người thì chẳng thấy hối hận đâu. Đến khi bị bắt vào tù, bị đem ra xử , lúc đó lại ăn năn hối hận, lúc đó lại khóc thút thít "bởi vì hồi đó tôi bồng bột nông nỗi" . Lại nói có những tên quan to , lúc ăn hối lộ, lúc nhận tiền thì cười híp mắt, đến khi bị bắt xử tội tham nhũng thì lại khóc thút thít hối hận "vì lúc đó đã không nhận thức được việc mình làm là sai" . Liệu đây có phải là bản chất chung của con người hay không?

Chuyện của A Tú thì không thể trách nàng ta được, nàng ta đã chống cự rất tốt rồi . Đối diện kẻ thù quá lọc lõi với thuốc quá công hiệu, A Tú đã không thể nào chống cự được, như một con cừu không thể thoát khỏi nanh vuốt của một con sói. A Tú chạy vào trong nhà ngồi nép mình vào một góc, cảm thấy ăn năn hối hận . Cách đó không xa, bàn thờ của chồng nàng vẫn còn đang nhang khói, bài vị của chồng nàng vẫn đang còn ở đó, nhưng nàng đã không còn là duy nhất của người đàn ông ấy nữa rồi , nàng đã bị một người khác hưởng dụng. A Tú siết nắm tay lại , khuôn mặt bần thần không hiểu chuyện gì xảy ra . Nàng đâu biết rằng nàng đã trúng thuốc, đã bị dẫn dụ vào trong bẫy, cho nên mọi việc làm ấy nàng đều tự trách bản thân mình. A Tú tự trách mình đã không đúng đắn giữ mình , cảm thấy có lỗi với người đã khuất, nước mắt nàng ứa ra . Nguyệt Hằng lúc này trong phòng đi ra, thấy mẹ ngồi sát một góc nhà như vậy, ngạc nhiên mà hỏi .

- "mẹ ơi, sao lại ngồi ở đó, có chuyện gì à?"

Vừa nói, Nguyệt Hằng vừa lại gần mẹ mình, phát hiện khuôn mặt A Tú đang chảy hai nước mắt, Nguyệt Hằng giật mình hỏi.



- " mẹ khóc sao? Tại sao mẹ khóc ? Chuyện gì đã xảy ra, ai đã bắt nạt mẹ ?"

A Tú lắc đầu, vội gạt dòng nước mắt, quay sang nhìn con gái mà nói.


- " không, Không có ai bắt nạt mẹ cả . Mẹ chỉ đang nhớ tới cha con mà thôi, con đừng lo lắng quá"

A Tú không thể nói sự thật rằng mình mới cùng tên Bình Tâm kia mây mưa , vì vậy mà lời nói của nàng không phải là lời nói đúng, khiến cho câu chữ cũng trở nên sượng sùng. Nguyệt Hằng nghe mẹ nói vậy đương nhiên không có lý do gì để nghi ngờ , nàng ngồi sát bên mẹ mình mà mỉm cười.

- " mẹ à, cha đã đi cũng một năm rồi . Tai nạn thì là điều không ai muốn , mọi chuyện đã xảy ra như vậy âu cũng là số phận . Mẹ nhớ cha thì tốt, nhưng cũng đừng quá đau buồn, bởi những chuyện xảy ra đâu có thể thay đổi được nữa đâu"

Vừa nói vừa đưa tay lau nhẹ nước mắt của mẹ . A Tú thấy đứa con ngoan của mình thương mẹ , cũng là người có hiểu biết. A Tú suy nghĩ một chút về những chuyện xảy ra, nhớ lại những cơn khoái cảm của mình, và cả những lời hứa hẹn mà tên Bình Tâm đã hứa. Vốn dĩ đã xiêu lòng, vấn đề bây giờ là không biết tâm ý con gái thế nào. Trong khoảnh khắc, A Tú nhìn Nguyệt Hằng mà ngập ngừng hỏi.

- " con ơi, giả như...mẹ nói là chỉ giả sử như thôi . Nếu mẹ gặp một người đàn ông tốt có thể lo lắng cho hai mẹ con mình, và người đàn ông ấy muốn cưới mẹ về làm vợ, con nghĩ mẹ nên đi bước nữa hay không?"

Nguyệt Hằng tròn xoe mắt ngạc nhiên, bất ngờ trước câu hỏi của mẹ mình. Nàng không phải là không nhìn nhận ra một số vấn đề, nhưng thời điểm này nói câu này có hơi sớm hay không? Nguyệt Hằng nhìn mẹ mà nói.

- " mẹ à, mẹ còn trẻ, việc mẹ đi bước nữa thì cũng là điều nên làm . Sau này con đi lấy chồng rồi mẹ sẽ bơ vơ một mình , nếu như có người đàn ông nào đó yêu thương mẹ và nguyện đến với mẹ thì tốt quá. Lúc ấy mẹ cũng bớt cô đơn, để hai người sớm tối có nhau . Đó là một điều tốt đẹp, con hoàn toàn ủng hộ . Nhưng phụ thân mất chưa được bao lâu, hôm nay mới chỉ là ngày giỗ đầu , có chăng nếu đi bước nữa thì cũng nên để tang cha được ba năm cho trọn đạo, mẹ thấy có phải không?"

Chịu tang 3 năm cho trọn đạo nghĩa, đó luôn là điều mà người đời hay làm. Không chỉ A Tú, mà cả Nguyệt Hằng cũng đang để tang ba năm mới nghĩ đến chuyện mai mối. A Tú không phải không hiểu, gật đầu nói.

- "phải , con nói đúng . Cái gì thì cũng phải chịu tang ba năm cho cha con , rồi lúc đó mẹ mới tính tiếp"

A Tú đã nhìn nhận ra vấn đề, vẫn là nên để tang ba năm, việc nàng lỡ lầm xem như tai nạn mà giấu kín. Nguyệt Hằng mỉm cười vui vẻ, lại gần dựa vào vai mẹ, mà A Tú cũng ôm con gái mình vào lòng , đồng thời ngoái đầu nhìn lên bài vị của người chồng quá cố. A Tú biết rằng mình đã làm chuyện có lỗi, tâm tư thầm một tiếng xin lỗi " phu quân, tha lỗi cho thiếp, thiếp biết mình sai rồi"
 
Chương 386: Người Chồng Khiếm Khuyết.


Bình tâm sau khi chơi A Tú thỏa thích, mãn nguyện với việc đưa nàng ta lên đỉnh thiên thai thì cũng nhanh chóng rời khỏi phòng tắm mà trở về. A Tú cũng nhanh chóng dọn dẹp hiện trường vụ án, bước ra gặp con mình, xem như không có chuyện gì xảy ra. Buổi tối hôm đó trời đã khuya , ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm giữa vùng núi rừng biên giới. A Tú trong người nóng nực, đó là hiệu quả của thuốc kích dục vẫn còn tàn dư. Và mặc dù không dồn dập như lúc ban trưa, không cuồng nhiệt như lúc ban chiều, nhưng ban đêm này vẫn còn khiến nàng ta cảm thấy hứng tình lắm . A Tú mường tượng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cũng là ngày giỗ đầu của chồng mình mà đê mê. Hôm nay là ngày giỗ đầu, ấy vậy mà A Tú chẳng còn nhớ đến người chồng ấy nữa . Bây giờ trong đầu nàng chỉ nhớ đến khoảnh khắc mình bị cưỡng hiếp, bị đưa lên đỉnh thiên thai bởi người đàn ông tên Bình Tâm kia. A Tú thở dài , trong lòng cảm thấy nhiều mâu thuẫn . Cơ thể nóng bức vì hứng tình kèm theo nhiều tâm tư rối bời khiến A Tú không ngủ được, nàng lén lút bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. A Tú ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, ánh sao và Ánh Trăng chiếu xuống khiến cho màn đêm tự nhiên trở nên đẹp một cách ma mị lạ lùng, giống như tâm trạng mê mị của nàng ngày hôm nay vậy.

A Tú không hiểu tâm trạng của mình là thế nào, càng mơ hồ cảm nhận những gì đang xảy ra trong cơ thể . Hôm nay nàng đã bị một người đàn ông cưỡng hiếp, không những không đau khổ mà lại cảm thấy sung sướng. Người đàn ông không phải chồng nàng nhưng đã cùng nàng làm tình, đưa nàng lên đỉnh thiên thai, thật kỳ lạ. A Tú nhớ mình đã đạt cực khoái những hai lần, nhưng sao bây giờ lại vẫn còn có cảm giác thèm thuồng , muốn được giao hoan thêm lần nữa. A Tú giờ phút này vẫn chưa biết rằng mình bị trúng thuốc, chỉ nghĩ đơn giản rằng cơ thể mình có gì đó kỳ lạ mà thôi .

Trong bóng tối ban đêm, dưới ánh trăng và sao mờ ảo , A Tú phát hiện trong chòi có người đang lững thững bước ra . Kẻ bước ra đó là kẻ mà ai cũng biết đó là ai, không cần phải nói tên cũng hiểu. A Tú im lặng vờ như không biết , mặc kệ kẻ ấy lại gần mình . Khi tên Bình Tâm tiến lại đủ gần, hắn cúi đầu thi lễ nói.

- " Nguyễn phu nhân, tại sao phu nhân chưa đi ngủ ? Đêm khuya sương lạnh, phu nhân vẫn còn đứng đây ngắm trăng thế này sẽ ảnh hưởng sức khỏe "

Một tiếng "Nguyễn phu nhân" nghe có vẻ lịch sự và xa cách nhỉ ? Chỉ mới đó còn đè người ta ra trong bồn tắm dập bành bạch, vậy mà bây giờ ra vẻ lịch lãm thế này sao? A Tú "hứ..." một tiếng, ra vẻ bất cần mà quay lưng bỏ đi. Nàng tính đi vô nhà , tên Bình Tâm thấy vậy thì vội vàng bước lên chặn lại khiến A Tú khựng người . Hắn nhìn A Tú với ánh mắt si tình, mỉm cười nói.

- " Tú nhi à, sao vừa thấy ta đã vội bỏ đi rồi ? Tại sao không ở lại nói với ta vài câu?"



Bây giờ thì lại gọi là "Tú nhi" một cách gọi nhẹ nhàng êm ái , ân tình dạt dào vậy sao? A Tú trong lòng đang rạo rực, nghe những tiếng nói ngọt ngào thì vô thức mỉm cười. Nàng cố gắng giấu đi nụ cười ấy của mình , cúi người lướt qua hắn đi vào nhà , nhưng chưa kịp đi đã bị hắn ôm chầm phía sau lại . Cái khoảnh khắc ôm chầm ấy, thứ từ trong đủng quần của hắn cứng lên và lại chạm đến bờ mông của nàng . Cái thứ ấy, một thứ mà nàng biết rất rõ, một thứ mà mới chiều nay thôi còn đang nằm sâu trong cơ thể của nàng. A Tú khựng người lại , lặng im không nói gì . Tên Bình Tâm biết rất rõ thuốc kích dục vẫn chưa hoàn toàn tan hết , hắn biết rằng người phụ nữ này vẫn đang hứng tình , đấy là kinh nghiệm nghề nghiệp của hắn. Bình tâm từ phía sau hôn lên gáy người phụ nữ, vòng tay xoa bóp cơ thể xinh đẹp ấy một cách nhẹ nhàng mà thì thầm vào tai người góa phụ tội nghiệp kia.


- " Tú nhi , ta nhớ nàng quá . Chỉ một quãng thời gian ngắn không gặp mà ta cảm giác dài như hàng năm trời vô tận vậy"

Hắn vừa nói vừa sờ soạng vào những chỗ nhạy cảm, nhẹ nhàng mơn trớn. A Tú đứng yên không chống cự , môi lại thoáng nở một nụ cười vô thức . Cái gì mà lâu rồi không gặp chứ ? Chỉ mới hồi chiều thôi còn làm hùng hục trong nhà tắm cơ mà. Lại nhớ đến chuyện hồi chiều và hồi trưa khiến A Tú đang hứng tình càng hứng tình hơn, cơ thể bắt đầu không còn tuân theo ý chí nữa , nàng để mặc cho tên Bình Tâm làm gì thì làm. Hắn sờ soạng mơn trớn kích thích , thọc tay nhẹ nhàng vào bên trong áo mân mê bầu ngực mỹ nữ. Tay chạm vào da thịt, cảm thấy bầu nhũ hoa sinh mệnh đã cương cứng, lại thọc tay xuống dưới cội nguồn nhân loại, thấy suối nguồn đã rỉ ra nhiều nước ướt át hương vị tình yêu . Với một kẻ kinh nghiệm đầy mình như hắn, Bình Tâm hiểu rằng người phụ nữ này đã sẵn sàng để giao hoan, tiếp tục cho hắn chơi tàn bạo. Nở một nụ cười đắc thắng, hắn nhẹ nhàng bế A Tú lên, vừa bế vừa ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của góa phụ . Người góa phụ ấy không hề chống cự , quay mặt đi né tránh ánh nhìn dâm đãng của người đàn ông đối tác. Khuôn mặt của A Tú biểu cảm đê mê nhưng vẫn còn đang rất ngại ngùng, dù ngại ngùng nhưng vẫn sẵn sàng giao hợp, và đây chính là cú chốt hạ của Bình Tâm . Vốn là kế hoạch mà hắn vạch sẵn , là bước cuối cùng để chinh phục người phụ nữ này. Hắn bế A Tú chạy thẳng vô căn chòi của mình, nhẹ nhàng đặt người phụ nữ ấy lên giường và đóng hết cửa nẻo lại. Người góa phụ xinh đẹp bây giờ không thể chống cự một chút gì cả, không một chút phản đối , dường như đã cam chịu hắn rồi.

Trong căn nhà lá , bóng tối bao phủ, ánh nến lập lòe . Người góa phụ xinh đẹp đã nằm yên trên giường mà không hề bỏ chạy, sẳn sàng đón nhận những chuyện sắp xảy ra, những chuyện mà ai cũng biết nó sẽ như thế nào. Bình Tâm vô cùng khoái chí , hắn mục đích là đánh gục hoàn toàn sự chống cự của người phụ nữ kia, chiếm đoạt hoàn toàn từ thể xác đến linh hồn của người phụ nữ ấy. Hắn sẽ chiếm đoạt toàn bộ , thể hiện sự thống trị tuyệt đối. Bây giờ là lúc thực hiện cú chốt hạ cuối cùng trong ngày trước khi thuốc tan hết . Hắn nhẹ nhàng lại gần, khỏa thân hoàn toàn đứng bên cạnh nhìn người thì goá phụ. A Tú xinh đẹp bây giờ đã không còn chống cự , nàng mơ hồ nhìn về người đàn ông khỏa thân ấy đang chĩa cây dương trụ về phía mình . Dưới ánh nến lập lòe , cây dương trụ phủ bóng lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, bây giờ nàng mới thực sự nhìn ngắm kỹ cái thứ mà hôm nay đã hai lần thọc vào trong cơ thể của mình. A Tú vẫn nằm đó, nằm yên không hề chống cự, cũng không hề vội vã đón lấy, đây có thể hiểu là đã cam chịu nhưng vẫn chưa đón nhận hoàn toàn . Bình Tâm nhẹ nhàng leo lên giường, bắt đầu cởi từng món đồ trên người A Tú. Hắn nhẹ nhàng cởi từng chút ,từng chút một , vừa làm vừa hôn hít kích thích khiến người phụ nữ ấy đê mê. Khi miếng vải cuối cùng trên cơ thể của A Tú bị gỡ ra khỏi cơ thể nàng, nàng đã khỏa thân hoàn toàn nằm yên chờ đợi. Ngắm nhìn cơ thể đẹp đẫy đà không mảnh vải che thân, tựa như lạc vào tiên cảnh nhân gian vậy. Bình Tâm nhẹ nhàng dùng hai tay đặt nhẹ lên hai đầu gối A Tú, dùng một lực thật nhẹ để banh hai chân ấy ra . A Tú không hề chống cự mà lại thuận theo, nhẹ nhàng dạng ra theo lực đẩy của bàn tay, tựa như con ngựa nghe theo người dắt ngựa. Mỹ nữ xinh đẹp còn tràn trề nhựa sống ấy phút chốc đã dạng chân ra, đưa thẳng cội nguồn nhân loại về phía trước, chờ đón bước tiếp theo. Bình Tâm nở một nụ cười đắc thắng, cái dạng chân này không phải là do lực hắn banh ra, mà do người phụ nữ ấy đã thuận tình theo mà hành động, đây rõ ràng là đã thuận tình với hắn. Người góa phụ này đã bị hắn chinh phục hoàn toàn rồi , cả thể xác lẫn linh hồn đều là của hắn. Bình Tâm hiểu rằng hắn đã thành công, kể từ giờ phút này hắn muốn chơi người phụ nữ này lúc nào cũng được, không cần phải bày mưu tính kế nữa . Hắn nuốt nước bọt một cái, vươn người cầm cây dương trụ của mình từ từ đặt vào vị trí cội nguồn nhân loại của A Tú . Không cần phải gấp gáp vội vã, không cần phải dùng kỹ năng đâm chính xác như trước đây. Giờ phút này chỉ việc từ từ hưởng thụ, chỉ việc từ từ đặt đúng vị trí và đâm vào mà thôi. Hắn không phải sợ gì nữa , hắn đặt dương trụ chạm vào cội nguồn nhân loại và từ từ đút vào, từ từ đâm vào một cách nhẹ nhàng . Người phụ nữ đã thuần phục hắn hoàn toàn, không còn phản kháng, đây là chiến thắng hoàn hảo của hắn. Nhẹ nhàng đưa vào, nhẹ nhàng vào sâu, rồi bất ngờ đâm mạnh một phát chìm sâu vào trong con đường tình ái. "Á... ớ..." A Tú lại một lần nữa đánh vần, một lần nữa rên lên trong sung sướng, cảm nhận cái vật thể kia của người đàn ông không phải chồng mình đang đâm sâu vào trong cơ thể của mình . Tiếng da trắng vỗ bì bạch lại phát ra, và kết hợp cùng những tiếng rên rỉ ứ á đánh vần làm cho không gian càng trở nên dâm dục.

Bình tâm chơi bành bạch cơ thể A Tú, đạo tàn bụ, cứ thế đến lúc đạt được đỉnh cao khoái cảm . A Tú cong người lên , run rẩy gồng mình, hai chân kẹp cứng siết chặt cơ thể đàn ông bên trong mình mà rên lên một tiếng "á...". Nàng lại một lần nữa đạt được cực khoái, sung sướng nằm bệt xuống giường thả lỏng thở dốc, cảm nhận cơn khoái cảm vừa đi qua. Chỉ trong một ngày A Tú đã bị tên Bình Tâm chơi đạt cực khoái đến những ba lần, điều mà trong suốt cuộc đời làm chồng của mình, Nguyễn Văn Thiên đã không thể đưa nàng lên đỉnh cực khoái dù chỉ một lần.

Tại sao lại như vậy, tại sao Nguyễn Văn Thiên lại chưa từng đưa vợ mình lên đỉnh thiên thai dù chỉ một lần? Có phải là do hắn ta yếu sinh lý? Không, hoàn toàn không phải như vậy. Việc đó là do hoàn cảnh và giáo dục giới tính. Nhưng cho dù lý do gì đi nữa, nếu một người chồng mà không thể khiến cho vợ mình đạt cực khoái, một người chồng mà không thể đưa vợ mình lên đỉnh thiên thai, thì người chồng ấy có tốt thế nào vẫn sẽ có khiếm khuyết cực lớn, vẫn sẽ là một người chồng khiếm khuyết mà thôi. Bởi nhu cầu đạt được cực khoái của phụ nữ là nhu cầu chính đáng cũng giống như muốn được ăn ngon và mặc đẹp vậy. Không đáp ứng được nhu cầu này, người đàn ông ấy chắc chắn là một người chồng khiếm khuyết.
 
Chương 384: Trai Tốt Và Trai Xấu.


Bình Tâm sau khi chơi được góa phụ xinh đẹp kia thì trong lòng vô cùng khoái chí. Đương nhiên hắn không thỏa mãn ở chỗ này, mà kế hoạch của hắn còn dài hơn nữa . Khi cưỡng đoạt A Tú , hắn không hành động như những kẻ hưởng thụ bình thường khác , mà tâm thế của hắn lúc đó là kẻ phục vụ. Hắn muốn A Tú lên đỉnh thiên thai, cho nên mọi động tác đều là phục vụ người phụ nữ ấy . Hắn lúc chơi phải kiềm chế bản thân mình, phải giữ sức đưa người phụ nữ lên đỉnh cực khoái, trong khi bản thân vẫn chưa đạt đến đỉnh khoái cảm. Hắn kìm chế không xuất, giữ sức để phục vụ là một phần trong kế hoạch, cho nên giờ đây hắn vẫn còn đang sung mãn, chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo . Hắn với kinh nghiệm nhiều lần chinh chiến trên thân thể nhiều người phụ nữ khác nhau. Hắn không chỉ hiểu tâm lý phụ nữ, mà còn hiểu được đặc tính của loại thuốc mà mình đã bỏ vào rượu. Hắn nắm rõ từ liều lượng đến tác dụng, biết thời gian phai thuốc. Tất cả mọi khía cạnh đều hiểu rất rõ , nên lúc này hắn đang rất chú ý vào căn nhà kia.

Bên bên trong nhà, A Tú và con gái đang tựa vào nhau . Sau một hồi mẹ con tâm sự những chuyện trên trời dưới đất, Nguyệt Hằng vui vẻ trở về lại phòng của mình . Con gái đi rồi, A Tú mới thở dài một tiếng, biết rằng lúc này mình có một vấn đề cần phải giải quyết . Cơ thể của nàng vừa mới giao hoan với một người đàn ông , dính rất nhiều mồ hôi của kẻ đó, cần phải tắm rửa để tẩy đi những mùi không được sạch sẽ . A Tú lững thững đứng dậy, bước vào trong phòng tắm. Nàng sẽ tắm rửa, và đây cũng là một điều mà Bình Tâm với kinh nghiệm dày dặn của mình đã biết trước. Một lần nữa hắn mai phục, rón rén lén vào phía sau phòng tắm chờ đợi cơ hội . A Tú nào đâu biết có kẻ gian trốn gần đấy rình mình, tự nhiên làm những việc mình muốn. Nàng vào trong, cởi hết y phục ra, nhìn lại cơ thể mình thấy vẫn còn xinh đẹp lắm . A Tú còn trẻ trung và tràn đầy sức sống, còn sung mãn trong chuyện tình ái, đây cũng là điều bình thường thôi. A Tú lại thở dài, nhớ lúc ở ngoài cái chòi của tên Bình Tâm, nàng đã hưởng thụ sự xâm hại của hắn, cảm nhận khúc thịt kia đâm vào sâu trong mình mà đê mê. Nàng xấu hổ, tự hỏi tại sao mình lại có cảm giác sung sướng ấy. Lương tâm giằng xé, đâu biết rằng mình bị bỏ thuốc, và càng không biết thứ thuốc mà nàng uống có công hiệu lâu dài. Dù đã đạt cực khoái, nhưng không phải chỉ một lần là hết, mà thuốc vẫn còn đang ngấm trong người. A Tú cảm thấy thèm làm tình, cơ thể nàng lại tiếp tục bị thuốc kích dục làm cho hưng phấn, cảm giác lại thèm muốn. Nàng ngồi trong nhà tắm với cơ thể nguyên sơ không một mảnh vải che thân ấy, nhớ lại lúc mình bị đàn ông đè lên trên cái giường trong chòi canh gác. Khi nhớ lại chuyện đó, cơ thể vẫn còn thuốc trong người khiến cho bụng nóng lên, cơn hứng tình lại bị thuốc kích dục làm cho tái phát. A Tú gội một gầu nước lạnh lên người để xua tan đi cái nóng nực bên trong, thế nhưng cái nóng nực ấy không bị nước lạnh làm vơi đi mà vẫn còn hừng hực . Càng lúc càng nóng ran, bất giác không chịu được, A Tú một tay đưa lên sờ ngực, một tay chạm xuống phía dưới cọ xát . Khi các ngón tay chạm vào những chỗ nhạy cảm, nàng vô thức rên lên một tiếng khoái cảm. Bình Tâm lúc này đã rình quan sát tất cả , biết rằng thuốc lại có tác dụng và người phụ nữ kia đã bị cơn hứng tình làm mê mị nữa rồi . Tất nhiên lần thứ hai sẽ không cường bạo như lần trước, người phụ nữ ấy vẫn sẽ giữ được lý trí của mình , cơ mà điều đấy không còn quan trọng lúc này nữa . Chơi được lần đầu là sẽ chơi được lần sau, đây không phải là đặc tính cơ bản của phụ nữ thời phong kiến hay sao? Bình Tâm sẽ chơi thêm lần nữa, đây cũng là một phần trong kế hoạch của hắn. Thời cơ đã đến, hắn lén lút chui đằng cửa sổ vào trong nhà tắm, tiếp cận cơ thể khỏa thân của người phụ nữ xinh đẹp. Đối với một người đang trong cơn hứng tình, thì khó có thể để ý được xung quanh , cho nên A Tú không hề biết có kẻ đang áp sát mình. Bình Tâm rón rén lại gần, nhìn bờ lưng trần của người phụ nữ khỏa thân ấy càng khiến hắn thêm phần nắng cực . Hắn nhẹ nhàng thoát toàn bộ y phục, chĩa cây dương trụ về phía trước, từ từ tiếp cận. Khi khoảng cách đủ gần, liền bất ngờ vòng tay tới ôm lấy người phụ nữ góa đang hứng tình mà thì thầm.

- " A Tú, ta yêu nàng ...xin đừng cự tuyệt ta nữa, ta thật tình yêu nàng mà..."

Bất ngờ tấn công từ phía sau, vừa nói vừa ôm chặt , hai tay xoa nắn mân mê những chỗ nhạy cảm. A Tú giật mình vì bị tấn công bất ngờ , nhưng nghe giọng nói quen thuộc thì cũng biết người tấn công mình là ai, nàng ta hoảng hốt nói.

- " sao ngươi lại vào đây ? Ai cho ngươi vào đây, mau đi ra ngay cho ta..."

Hoảng hốt xua đuổi, đưa tay chống cự, nhưng cái sự chống cự của A Tú yếu ớt đến lạ thường . Bình Tâm đương nhiên hiểu chuyện và không đi ra, hắn càng ôm chặt người góa phụ, lại hôn hít lên bờ vai của người phụ nữ xinh đẹp mà luôn miệng cầu xin.

- " ta xin nàng A Tú, đừng xua đuổi ta . Ta yêu nàng bằng tất cả trái tim của mình, ta không thể sống được mà thiếu nàng, cuộc sống mà không có nàng tựa như không còn ý nghĩa gì nữa "



Bốc phét những câu ngọt ngào, miệng hoạt động liên tục vừa nói vừa hôn xuống dưới, chạm tới chỗ kín đáo mà há miệng ngậm lấy bầu sinh mệnh của người phụ nữ ấy. A Tú đang rất hứng tình vì trúng thuốc, bị người đàn ông này tấn công càng làm cơn hứng tình tăng cao . Ý chí dần dần phai nhạt , nàng đẩy tên khốn kiếp ấy ra một cách yếu ớt mà rên rỉ.


- " không... không được.. xin đừng làm những chuyện bậy bạ như vậy . Ta phải chịu tang chồng ba năm, hãy đợi ta ba năm, xin ngươi đừng làm như thế nữa."

Rên rỉ yếu ớt , A Tú không dám la to sợ người khác nghe thấy. A Tú chống cự một các yếu ớt , toan vùng lên bỏ chạy nhưng đã bị Bình Tâm ôm chặt đè xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nằm đè lên và lập tức đưa cần tăng dân số của hắn chạm vào cội nguồn nhân loại của nàng, rồi đâm thẳng vô bên trong. Cái kỹ năng của hắn tung ra thật mượt mà, đâm phát trúng luôn. Nếu là một người đàn ông bình thường khác, liệu có khả năng đó mà không đâm trượt đôi ba lần? A Tú thoáng chốc lại bị cần tăng dân số đâm vào sâu trong cơ thể, con đường nhân loại vốn đã bị ướt đẫm nước lại bị xâm phạm, nhanh đến không ngờ. A Tú chỉ kịp cảm nhận dương trụ của tên kia đút vào sâu bên trong mình, nàng rên lên một tiếng.

- " á... đừng làm vậy... rút ra đi... ta không thể..."

Tiếng rên cầu xin của nàng nào có giá trị gì , chỉ càng làm cho hắn thêm hứng thú. Một lần nữa hắn lại cắm cái cần tăng dân số của hắn vào trong cơ thể A Tú, nhấp nhả bành bạch. Chỉ vừa mới nảy thôi , A Tú còn hứa với con gái mình là sẽ để tang chồng ba năm, sao giờ đây lại tiếp tục bị như thế này rồi ? Nàng ứa nước mắt , nhưng sao cơ thể nàng không như ý, cảm giác như đang đón nhận người đàn ông này một cách đê mê. Bình Tâm hiểu rõ cơ thể phụ nữ, hắn biết cơ thể này đang hứng tình và đón nhận hắn . Mặc dù nước mắt A Tú ứa ra, nhưng rõ ràng cơ thể thì không hề chống đối , điều này càng làm hắn sung sướng . Hắn nhấp nhả nhẹ nhàng, từ từ tăng tốc, hưởng thụ người phụ nữ ngay trong phòng tắm của nàng ta. Tại sao lại như vậy, tại sao hắn có thể hiểu tâm lý người phụ nữ giỏi đến như vậy? Hắn có thể bày mưu tính kế, đưa người phụ nữ vào tròng dễ dàng đến như vậy, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ "kinh nghiệm" mà thôi.

Có người nói "trai tốt thường không biết tán gái , mà trai tán gái giỏi thường không tốt" , điều này không phải là không có lý do của nó . Nhiều người phản bác quan điểm này cho rằng "tán gái ngu tự nhận mình trai tốt" , nghe thật chua chát. Thực ra, những kẻ tán gái ngu không phải ai cũng tốt, nhưng những chàng trai tốt thì thường không có kinh nghiệm tán gái. Hiểu dễ dàng đơn giản rằng một người võ công cao cường thì phải qua luyện tập và chính chiến rất nhiều . Một người thầy thuốc tài năng thì cũng phải qua học tập và khám chữa bệnh rất nhiều . Tương tự như vậy, một kẻ tán gái đỉnh cao như Bình Tâm thì cũng phải qua luyện tập và chinh chiến rất nhiều lần. Thời gian của con người là như nhau , mỗi người đều có một ngày 12 canh giờ để sinh sống . Những chàng trai tốt sẽ tập trung thời gian để lo học hành xây dựng sự nghiệp bền vững rồi cưới vợ về, như vậy mới có thể chăm sóc được cho gia đình mình . Còn những kẻ như Bình Tâm thì ham ăn nhác làm, chẳng chịu học tập kiến thức gì cả . Thứ hắn học tập chính là đi học cách tán tỉnh, học cách lừa tình phụ nữ mà thôi. Lại nói chuyện tình trường , nếu một người đàn ông tốt thì họ sẽ không bao giờ xem tình yêu là một trò chơi để theo đuổi cả. Thứ họ cần thật sự là một mái ấm gia đình, một cuộc sống an nhiên hạnh phúc. Giả như họ gặp được một đối tượng tốt và hai người đến với nhau trở thành vợ chồng, thì hẳn người đàn ông đấy sẽ không bao giờ đi tán tỉnh một người phụ nữ nào nữa. Nếu là một người đàn ông đúng đắn, người ta sẽ không đi tán tỉnh phụ nữ khác để làm tổn hại gia đình mình, vợ con mình . Cho nên tình trường của những người đàn ông tốt rất ngắn, thì làm sao có thể dày dặn kinh nghiệm cho được chứ? Còn trai xấu thì khác, chúng xem tình yêu như trò chơi . Sau khi chinh phục được người phụ nữ này, bọn chúng sẽ đi chinh phục người phụ nữ khác. Cứ như vậy, kinh nghiệm tình ái của hắn ngày càng nhiều, lịch sử tình ái dày dặn, và kỹ năng tán gái đạt tới một đỉnh cao mà những chàng trai tốt sẽ không bao giờ có thể chạm tới. Đơn giản thôi, con người bình thường không ai đi vứt bỏ lương tâm danh dự của một người đàn ông mà hãm hại những người phụ nữ như cái tên rác rưởi Bình Tâm này vậy.

Không biết tán gái chưa hẳn đã là người đàn ông tốt, nhưng một người đàn ông tốt không thể có kinh nghiệm tình trường dày dặn được . Cho nên mà nói , đàn ông tốt không biết tán gái là đúng. Còn đàn ông tốt mà biết đã tán gái, dày dặn kinh nghiệm, tình trường trải qua hàng chục, thậm chí cả trăm người phụ nữ thì người đàn ông tốt ấy chỉ có thể là "tốt làn" mà thôi.
 
Chương 387: Trách Nhiệm Của Người Chồng.


Bình Tâm đang hì hục chơi A Tú trong căn chòi của hắn, chơi say mê. Với kỹ năng điệu nghệ của mình cùng kinh nghiệm tình trường dày dặn, hắn lại một lần nữa đưa A Tú lên đỉnh thiên thai. A Tú thả lỏng người thở dốc, cơ thể dường như không còn chút sức lực . Nàng đang cảm nhận sự đê mê sung sướng khi được thỏa mãn trong quan hệ ái tình, điều mà trước đây chưa một lần được hưởng thụ cùng người chồng của mình. A Tú nằm dài trên giường, thả lỏng cơ thể thư giãn. Tên Bình Tâm rút cái của hắn ra khỏi cơ thể góa phụ xinh đẹp, lại lấy khăn ra lau cơ thể cho A Tú một cách rất là dịu dàng và chu đáo khiến cho A Tú rất là ngạc nhiên . Cuộc đời làm vợ của A Tú, sau bao nhiêu năm cùng người chồng quá cố của nàng, thì sau khi làm tình xong người chồng đều mệt nhoài lăn ra ngủ , chưa bao giờ quay sang phục vụ nàng chu đáo đến như vậy . Trong lòng A Tú thấy tên Bình Tân này chu đáo như vậy, tự nhiên cảm thấy hắn hoàn hảo đến một cách lạ kỳ. Bình Tâm rất chu đáo, không những lau dọn sạch sẽ những tàn dư chinh chiến, hắn còn nằm cạnh A Tú và ôm ấp nàng vào lòng, nói những lời yêu thương dịu ngọt, đây là điều mà lần đầu tiên trong đời A Tú cảm nhận khiến nàng càng đê mê.

Nguyễn Văn Thiên có thể là một người chồng tốt, một người chồng rất tốt, nhưng lại là một người chồng khiếm khuyết . Riêng cái khoảng giường chiếu thì lại quá kém cỏi , không phải vì yếu sinh lý mà bởi sự thiếu hiểu biết của mình . Tại sao lại như vậy ? Đơn giản thôi, dù có là làm tình với phụ nữ thì đó cũng là một kiến thức trong cuộc sống này, và phải học thì mới biết, không học thì làm sao mà biết được. Bản thân người phụ nữ có cũng có những điểm khoái cảm giống như đàn ông . Trong một cuộc giao hoan, điểm cực khoái của người đàn ông chính là xuất ra những dòng sinh mệnh vào trong cơ thể phụ nữ, còn điểm cực khoái của phụ nữ không phải người đàn ông nào cũng biết . Những người đàn ông vô tâm thiếu kiến thức sau khi đã đạt trạng thái cực khoái xong thì bỏ mặc người phụ nữ, họ chẳng biết và có lẽ cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc người phụ nữ đã đạt cực khoái hay chưa . Rất nhiều người đàn ông trong số đó không phải vô tâm mà là không có hiểu biết, họ còn không biết rằng người phụ nữ cũng có điểm khoái cảm của mình . Tên Bình Tâm thì lại hiểu rất rõ điều này, biết rằng người phụ nữ cũng có đến điểm cực khoái, và hắn cũng biết rằng sau khi giúp người phụ nữ lên tới điểm cực khoái thì người phụ nữ sẽ thích được ôm ấp vỗ về. Hắn chính là làm đúng cái điều mà hắn đã tìm hiểu, ôm ấp và nói những lời yêu thương vào tai người góa phụ kia sau một buổi giao hoan. Thực ra việc làm tình và đạt được khoái cảm trong làm tình nó cũng là một nhu cầu căn bản của con người, không có gì xấu cả. Dù bất kể là đàn ông hay phụ nữ thì nhu cầu đó đều là nhu cầu chính đáng , không có gì sai. Vì vậy, việc giúp người phụ nữ đạt được khoái cảm đó có lẽ là trách nhiệm của người chồng, bởi vì dù sao người chồng cũng là người làm chủ cuộc chơi. Thế nhưng thời phong kiến tam tòng tứ đức, chuyện chăn gối lại là chuyện thầm kín, phụ nữ không có quyền lên tiếng đòi hỏi . Những người phụ nữ chưa đạt được điểm cực khoái như A Tú nào dám mở mồm nói với chồng là "em còn muốn nữa" , nào dám nói ra những điều như vậy? Chính xiềng xích tam tòng tứ đức thời phong kiến đã khóa chặt người phụ nữ đến độ nhu cầu bình thường và chính đáng là đạt được khoái cảm trong giao hoan cũng không dám nói ra. Những người phụ nữ thời phong kiến chịu thiệt thòi, họ thèm muốn những điều bình thường mà lại không dám nói , thậm chí còn không dám biểu lộ cảm xúc. Những người vợ âm thầm chịu đựng sự thiếu sót, khiến cho cuộc sống mất đi một phần hương vị đê mê, khiến cho sự thú vị trong cuộc sống này đã giảm đi một phần lớn. A Tú chính là người phụ nữ điển hình của thời đại, qua bao nhiêu năm lấy chồng chưa một lần đạt được điểm cực khoái, chưa một lần được chồng đưa lên đỉnh thiên thai. Thực sự là một thiếu sót quá lớn, không chỉ của Nguyễn Văn Thiên mà rất nhiều người đàn ông thời phong kiến . Ở cái thời đại mà chuyện tình dục mở mồm ra nói bị xem là xấu xa , nào là phải kín đáo này nọ , thì cái vấn đề về giáo dục giới tính lại không được xem là quan trọng và không được quan tâm đúng mức. Những cảm xúc của người phụ nữ bị xem nhẹ, khiến người phụ nữ đã thiệt thòi rồi càng thiệt thòi hơn . Lấy vợ chồng Nguyễn Văn Thiên và A Tú là một cặp vợ chồng điển hình, thì Nguyễn Văn Thiên đã không thể để giúp vợ được cảm nhận được đỉnh khoái cảm của tình yêu đôi lứa, cũng bởi vì sự thiếu hiểu biết của mình. A Tú cũng không dám mở miệng nói cho chồng biết, bởi vì xiềng xích tam tòng tứ đức còn đang quấn chặt lấy bất cứ người phụ nữ nào trong thời đại ấy. Và với một sự thiếu thốn tình cảm lớn như vậy chính là mảnh mất màu mỡ cho những tên lừa tình. Tất nhiên, những tên lừa tình sẽ tìm hiểu rất kỹ về tâm sinh lý người phụ nữ mà từ đó khai thác vô hòng kiếm được lợi ích , và đẩy gia đình người ta vào hoàn cảnh tan cửa nát nhà. Khi gia đình tan nát , mọi lời trách móc sẽ không nhắm vào người đàn ông mà đè vào đầu người phụ nữ . Trăm dâu đổ đầu tằm, mọi tội lỗi sẽ bị đổ hết lên đầu người phụ nữ . Người phụ nữ sẽ phải hứng chịu hết tất cả mọi tội lỗi mà không hẳn chỉ do một mình họ gây ra.

Lại nói Nguyễn Văn thiên, tại sao bao nhiêu năm trôi qua lại không một lần đưa vợ lên đỉnh thiên thai như vậy? Có phải là yếu sinh lý hay không, hay vì nguyên nhân nào khác ? Có một câu chuyện về một vùng làng quê nọ . Ở một cái hồ lớn, rất nhiều người làm những cái bè và nuôi cá dưới cái hồ ấy gọi là làng bè, và những người ngư dân ấy gọi là người nhà bè . Họ có rất nhiều con cái, sinh nở rất nhiều. Một người nông dân đi làm rẫy trên nương đã từng nói thế này, "mấy người nhà bè ấy làm việc thì cực thật, nhưng chỉ cực vào cái lúc mùa cá đến mà thôi. Sau khi qua mùa cá kết thúc thì họ chẳng có việc gì làm, ngồi không rảnh rỗi . Cái nhà bè lại nhỏ, vợ chồng đi ngang qua cứ đụng mặt nhau suốt . Thế rồi lại hứng lên, lại làm tình , rồi lại có bầu . Có bầu rồi lại sinh con, sinh con xong rồi tiếp tục làm tình, cho nên bọn họ rất nhiều con . Còn nông dân trên đất liền như mình thì làm mùa vụ vất vả. Khi mùa vụ hết rồi thì vác cuốc đi làm nương rẫy cho địa chủ , kiếm thêm ít tiền công . Mà cái kiếp làm thuê thì siêng năng nó mới mướn , chứ lười nhác nó đuổi luôn, ai mà thèm thuê nữa . Bởi vậy nông dân bọn mình sau khi làm xong về nhà thì mệt lả ra rồi , chỉ muốn nằm ngủ một cái , sức đâu nữa mà chơi . Mà có chơi thì cũng chơi cho nhanh, cho chóng để rồi nghỉ ngơi , chứ đâu còn sức mà chơi lâu, chơi bền, để hưởng thụ nữa chứ?" . Lời kể này của người nông dân lại nói đúng vấn đề của Nguyễn Văn Thiên . Nguyễn Văn Thiên là một người nông dân cực kỳ siêng năng và khỏe mạnh, làm việc nương rẫy gấp đôi, thậm chí gấp ba người bình thường. Và sau khi mệt lả rồi về nhà chỉ muốn được nghỉ ngơi , thấy vợ đẹp thèm thì chơi cái , nhưng đã mệt rồi thì cũng chỉ muốn chơi cho nhanh, cho xong. Bởi vì không có hiểu biết về giáo dục giới tính, không có hiểu biết về nhu cầu sinh lý phụ nữ mà để cho vợ mình bao nhiêu năm chưa một lần lên đỉnh thiên thai. Còn A Tú lại giống như người nhà bè kia , có cực thì cũng cực ở lúc thu hoạch mùa vụ . Lúc đó công việc nhiều, phải lo sắp xếp nhiều việc , còn lúc bình thường thì công việc đồng áng người chồng kia yêu thương vợ đã làm hết rồi, không cho vợ ra ngoài chịu mưa chịu nắng . Cho nên cái thời gian rảnh ấy A Tú còn rất sung sức, rất khỏe mạnh, và nhu cầu tình dục của nàng rất cao . Điều đó là hoàn toàn bình thường, không có gì xấu cả. Và chính vì hoàn cảnh như vậy cho nên vợ chồng đã có độ lệch pha với nhau, khiến cho cuộc sống của họ bị khiếm khuyết đi một phần không đáng có, thật đáng tiếc.

Trong cuộc sống này, người đàn ông vẫn luôn là người làm chủ gia đình, chủ động trong tất cả mọi việc . Vì vậy, người đàn ông nên tìm hiểu về giáo dục giới tính, về tâm sinh lý của vợ mình để có thể giúp vợ cân bằng cuộc sống . Một người chồng tốt thì cũng đừng có quá cắm đầu vào sự nghiệp, vào công việc mà bỏ bê gia đình. Đừng như như Nguyễn Văn Thiên mà hãy làm nhiều một chút thôi, nhưng đừng dồn hết sức lực vào công việc mà để dành sức lực cho vợ con mình , như vậy có phải là điều tốt hơn không? Nếu Nguyễn Văn Thiên làm ít đi một chút, để dành sức lực về với vợ nhiều hơn một chút, thì có lẽ hắn ta không chỉ có một đứa con là Nguyệt Hằng mà sẽ có năm bảy đứa rồi . Điều này hoàn toàn tốt trong thời phong kiến, không có gì xấu cả . Nhưng vì quá siêng năng ham công tiếc việc mà dồn toàn bộ sức lực vào đồng nương, lại vì yêu thương vợ mà để vợ ở nhà không cho đụng vào những việc nắng mưa, khiến cho cuộc sống gia đình trở nên không trọn vẹn.

Sự nghiệp và gia đình là hai thứ tồn tại song song, phải biết cân bằng nhau. Chúng ta không việc gì phải hi sinh tất cả cho một thứ mà bỏ bê đi thứ còn lại . Cuộc sống là phải cân bằng, và khi cân bằng được sự nghiệp và gia đình, đó chính là hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là thứ gì đó quá xa vời , hạnh phúc chính là những điều bình dị nhỏ nhoi trong cuộc sống, trong chính gia đình của mình . Hạnh phúc là những điều giản đơn, là sự cân bằng cuộc sống. Trong bất cứ thời đại nào cũng vậy, người đàn ông là người làm chủ gia đình, làm chủ cuộc chơi . Vì vậy, phải biết được kiến thức về tình dục để có thể đem lại sự cân bằng cho gia đình mình, để đem lại hạnh phúc cho mình, đem lại hạnh phúc cho vợ mình , và đem lại hạnh phúc cho những đứa con của mình . Giữ gìn được gia đình êm ấm , đó là trách nhiệm của một người đàn ông.

 
Chương 385: Phần Người Và Phần Con.


A Tú đang bị tên Bình Tâm đè ngửa ra chơi ngay trong nhà tắm, cơ thể đê mê hưởng thụ giao hoan . Nhưng mà nàng ta là một phụ nữ có đạo đức, mặc dù bị thuốc ngấm khiến con người ta mụ mị đi , nhưng A Tú vẫn còn chút lý trí . Nàng vùng vẫy xô tên Bình Tâm ra một cách yếu ớt, rên lên tuyệt vọng.

- " không được, ta đã nói là không được cơ mà. Ngươi đã đồng ý với ta là để ta chịu tang ba năm, sao còn làm những chuyện như vậy? Ngươi không được làm như vậy nữa, mau rút ra đi..."

Chống cự giữa bản năng và lý trí, trong khoảnh khắc dồn hết sức lực của mình A Tú đã đẩy được tên Bình Tâm ra. Gã lừa tình bị đẩy sang một bên, cây trụ của hắn cũng bị kéo tuột ra khỏi người A Tú. Nàng lồm cồm bò dậy , bỏ chạy ra tới cửa, chưa kịp mở chạy thoát thì tên Bình Tâm đã bắt kịp nàng . Hắn từ sau ôm chầm lấy, không cho nàng mở cửa chạy đi. Và từ phía sau , trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi đấy, với kỹ năng được trui rèn của mình hắn lại đâm cây dương trụ của hắn vào sâu trong cội nguồn nhân loại của góa phụ. Không một phát đâm trượt, đã đâm là trúng, một cách chính xác không thể tin được. Cây dương trụ lại một lần nữa trượt dọc con đường nhân loại, chạm tới điểm tận cùng, vào sâu bên trong cơ thể A Tú. A Tú Tú lại lên lên một tiếng, cơ thể run rẩy.

- " a... không được... Cái này không được... Ngươi không được làm thế ...buông ta ra ngay đi..."

Sự chống cự yếu ớt cùng tiếng kêu xin vô nghĩa, tên Bình Tâm đâu có quan tâm. Hắn ôm chặt lấy A Tú , hai tay sờ soạng xoa bóp lên làn da trắng nõn của người góa phụ. Miệng hắn ghé sát tai , hắn vừa hôn vào cổ vừa thì thầm.

- " A Tú, ta sẽ đợi ba năm. Sau ba năm chịu tang của nàng, ta sẽ đưa kiệu hoa tới rước nàng về làm vợ . Từ giờ tới lúc đó , xin hãy cho ta được ở bên nàng, được gần gũi nàng. Đừng cự tuyệt ta nữa, ta không thể chịu đựng được, cầu xin nàng hãy chấp nhận ta..."

Ngọt ngào dịu dàng, vừa nói vừa nhấp hông từ phía sau , tiếng da trắng vỗ bì bạch tăng dần khiến cho cơ thể A Tú run lên vì sung sướng. Khi đã đê mê lên rồi thì con người ta còn biết cái gì nữa đâu? A Tú mơ hồ nghe hắn nói hắn sẽ đợi ba năm, trong ba năm ấy xin đừng rời xa hắn, hiểu nôm na là từ giờ đến hết hạn chịu tang ba năm thì A Tú cứ cho hắn chơi thoải mái đi , rồi hết hạn hắn sẽ mang kiệu hoa tới rước. Hàm ý là như vậy, ai cũng hiểu đây là một kiểu khôn lỏi, mà gọi theo cách đậm chất dân gian là " khôn như chó" . Mặc dù vậy, A Tú lại không chửi vào mặt hắn, bởi vì con người ta lúc đã đê mê lên rồi thì đâu còn sáng suốt gì nữa , mà còn cảm thấy có chút gì đó hợp lý. A Tú mơ hồ, hai tay nắm chặt thanh chốt cửa, run rẩy cảm nhận thứ đó của gã đàn ông kia đâm vào rồi lại rút ra liên tục trong cơ thể của mình. Đê mê và sung sướng là cảm giác mà người phụ nữ bị trúng thuốc kích dục cảm thấy lúc này, tâm trí mơ hồ hưởng thụ tư thế tấn công giao hoan từ sau . Tên Bình Tâm lúc này cũng khoái lắm, người phụ nữ này đã bị hắn chinh phục bị mất rồi . Hắn với kỹ năng được trui rèn của mình , nhẹ nhàng đâm vô rồi lại kéo ra khiến cho bất cứ người phụ nữ nào trong hoàn cảnh này cũng phải trở nên đê mê, không còn biết trời đất là gì nữa. Những tiếng da trắng vỗ bì bạch hoà vào tiếng rên rỉ của góa phụ xinh đẹp tạo nên một âm thanh dâm dục đến ngơ người. Cả hai đang hưởng thụ giây phút giao thoa, tưởng chừng lạc vào cõi thiên thai vô tận thì bất ngờ phía bên ngoài phòng tắm có tiếng gọi vô .

- "mẹ ơi ... mẹ có sao không ? Con nghe tiếng mẹ rên la , mẹ bị chuyện gì à ?"

Là tiếng Nguyệt Hằng gọi. A Tú và Bình Tâm đều giật mình, thì ra hai người nãy giờ chơi cuồng nhiệt đã gây ra tiếng động không nhỏ khiến cho Nguyệt Hằng cảm thấy ngạc nhiên. Nguyệt Hằng không biết có chuyện gì xảy ra trong phòng tắm, cảm thấy lo lắng liền tới gần mà hỏi thăm. Bình Tâm đang nhấp nhả bành bập, nghe tiếng gọi ấy thì khựng người lại lo lắng . Trong lòng hồi hộp , tim đập nhanh , nhưng hắn không hề rút dương trụ ra mà vẫn để nguyên hiện trường vụ án như vậy. A Tú cũng vậy , nàng không có động thái phi tang chứng cứ, vẫn giữ nguyên hiện trường vụ án, chỉ ngưng rên la mà thôi. A Tú lúc này vẫn đang bị tên Bình Tâm cưỡng đoạt, hai tay nàng chống vô cửa phòng tắm mà nói vọng ra.

- " mẹ không sao, con đừng có lo, con trở về phòng đi."

Cả hai người đều không hề có dấu hiệu chấm dứt, chỉ là tạm thời án binh bất động chờ đợi yên tĩnh rồi lại bừng lên ngọn lửa giao hoan. Nguyệt Hằng ở ngoài nghe rõ bên trong có tiếng mẹ rên la, nàng không biết chuyện gì, nghĩ rằng mẹ đang gặp chuyện gì đau đớn lắm nên cảm thấy lo lắng . Nàng ép sát vào cửa mà hỏi vọng vô.

- " mẹ ơi, hay là để con vào trong tắm với mẹ nhé, để con kỳ lưng cho mẹ"

Chuyện hai mẹ con nàng tắm chung với nhau cũng là điều bình thường , không có gì kỳ lạ cả, và cũng không ít lần mẹ và con gái tắm chung với nhau rồi . Nhưng lúc này thì không được , bởi sau lưng A Tú là một người đàn ông đang ôm lấy, đang cắm sâu đoạn thịt dài của hắn vào chỗ âm sâu của nàng ta . Nàng ta nghe Nguyệt Hằng đòi vào tắm chung thì giật mình, vội vàng lắc đầu mà từ chối .



- " không được , con không được vào đây. Bây giờ mẹ chỉ muốn được ở một mình, con về phòng của mình đi."

A Tú đang bị Bình Tâm cưỡng đoạt, không phải lúc này là lúc la lên kêu cứu đó sao? Thế tại sao nàng lại đuổi người con gái của mình đi , để mình ở lại với một kẻ đang cưỡng đoạt mình ? Bình Tâm nhìn nhận ra vấn đề này, hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú . Hắn đang chơi mẹ của Nguyệt Hằng ngay sát bên, chỉ cách nhau một cánh cửa, và cô gái trẻ ấy vẫn không hề hay biết . Bình Tâm nhận thấy trong bản thân rất hứng thú, cảm giác hồi hộp và phiêu lưu, thật thú vị. Bình Tâm lại nhấp một phát nữa, một phát thật mạnh vào bờ vầng trăng khuyết của người thiếu nữ. " Á..." , cái sự bất ngờ và cường bạo khiến A Tú rên lên một tiếng, làm cho Nguyệt Hằng lại nghe tiếng rên của mẹ thì lo lắng nói vào.


- " mẹ ơi...cho con vào đi, con muốn xem mẹ thế nào . Hình như mẹ đang rất đau đớn thì phải, đừng có giấu con nữa, cho con vào đi mẹ ơi..."

Tình cảm của đứa con gái dành cho mẹ mình khi nghe tiếng mẹ mình rên la, lo lắng mẹ mình gặp chuyện gì đó mà đau đớn thế . Nhưng nàng đâu biết rằng tiếng rên rỉ ấy không phải là bên rỉ của đau đớn, mà là tiếng rên của sung sướng. A Tú nghe con đòi vào thì giật mình, vô thức quát lên trong lo lắng.

- " KHÔNG ĐƯỢC... mẹ nói rồi, mẹ không sao cả, con đi về phòng đi..."

Tiếng quát của người mẹ khiến đứa con gái giật mình. Nguyệt Hằng đâu có dám cãi lời mẹ, nghe mẹ nói vậy thì ngập ngừng trả lời.

- " vậy... con đi vào phòng, mẹ tắm nhanh rồi ra nhé, đừng tắm lâu kéo cảm lạnh "

Vẻ mặt lo lắng, Nguyệt Hằng ngập ngừng bước chân không dứt khoát mà trở về phòng . Tên Bình Tâm thấy mọi chuyện thì càng khoái chí , hắn lại nhấp hông dập bì bạch vào người phụ nữ xinh đẹp, mỗi lúc một mạnh hơn . Hai tay xoa nắn những chỗ nhảy cảm, hôn hít đê mê. Bọn họ cùng nhau hưởng thụ cảm giác vụng trộm trong phòng tắm, cái cảm giác vụng trộm này khiến cho cả hai người đều thấy rất là mới lạ và hứng thú. Thứ cảm giác khi đứng giữa ranh giới mong manh của việc thành công và bị bắt quả tang càng khiến cho những kẻ phiêu lưu mạo hiểm thêm phần mê mị . Bản thân Bình Tâm cũng có vợ con rồi , nhưng chưa bao giờ hắn chơi vợ hắn mà lại có cảm giác sung sướng trong hồi hộp như ngày hôm nay. Có người nói bản chất của con người là bạo lực và tình dục, là phiêu lưu vào mạo hiểm . Nếu kết hợp được những thứ này lại với nhau sẽ đạt được cực đỉnh khoái cảm . Bình Tâm vừa đạt được tình dục với người phụ nữ xinh đẹp, vừa đạt được bạo lực cường bạo khi cưỡng đoạt người phụ nữ góa chồng, vừa phiêu liêu mạo hiểm khi vụng trộm với người phụ nữ này trong phòng tắm mà ngăn cách chỉ một cánh cửa thôi là đứa con gái của nàng ta đứng ngoài gọi vào, thật sự là đã đạt được ba kiểu khoái cảm ấy càng khiến hắn đê mê . Hắn nhấp càng lúc càng mạnh khiến cho A Tú run rẩy sung sướng, và điều ấy lại đến một lần nữa. A Tú cong người lên sung sướng, bắn những dòng nước tình yêu của mình tràn ra ngoài , đạt được khoái cảm . Một lần nữa, nàng đã bị tên Bình Tâm lừa đưa lên đỉnh thiên thai.

Tên Bình Tâm kia đê mê, nở nụ cười đắc thắng. Tại sao hắn lại có khoái cảm khi đi đạo dụ như vậy? Trong khi hắn cũng có vợ, mà vợ hắn cũng đẹp chứ có phải xấu gì đâu? Tại sao hắn không ở nhà phục vụ vợ mình , không ở nhà dùng kỹ năng của mình mà đưa vợ mình lên đỉnh thiên thai, mà lại cứ lao vào những cuộc vui chơi tình ái ? Tại sao không chăm sóc vợ mình mà cứ đi chơi vợ của người khác? Người ta hay nói vợ là cơm nguội của mình , nhưng lại là tô phở thơm ngon của thằng hàng xóm . Vụng trộm đem lại cho người đàn ông cảm giác phiêu liêu khoái cảm, có phải như vậy không?

Của nhà không ngon bằng của dại, cảm giác đi chinh phục, đi chiếm đoạt cái của người khác đem lại một cảm giác chiến thắng thỏa mãn cho người đàn ông. Mà dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng giống nhau cả thôi . Vợ mình xinh đẹp hơn vợ hàng xóm, nhưng vợ hàng xóm mới đem lại cảm giác phiêu lưu và kích thích. Vụng trộm với người phụ nữ khác, không chỉ là chiếm đoạt được cái không phải của mình, mà còn đem lại cảm giác chiến thắng của mình với người chồng của cô ta, đem lại cảm giác vụng trộm thật sự rất kích thích . Có rất nhiều người quan hệ ngoại tình vụng trộm với nhau, dẫn nhau ra bờ đê chơi , vào khách sạn chơi cho đến khi đã chán với cảm giác ấy rồi thì lại muốn một cảm giác mới lạ hơn. Thế là lúc này người đàn ông lại muốn chui vào nhà người ta, chơi vợ người ta trên chính cái giường của người ta, đạt đến đỉnh cao phiêu lưu khoái cảm. Những người đàn bà dẫn trai vào nhà của mình, để người ấy chơi mình ngay trên chiếc giường của vợ chồng, rồi lỡ mang thai con của người đàn ông ấy mà còn chẳng biết. Ngoại tình là cái thứ cảm xúc kích thích, không chỉ đàn ông mà phụ nữ cũng đều có thứ cảm xúc này, như là bản năng của nhân loại.

Con người có hai phần , đó là phần "người" và phần "con" . Phần người chính là nhân , lễ, nghĩa , trí, tín. Phần người là hiểu biết đạo lý cuộc đời, là ý chí và kiến thức hiểu biết . Còn phần "con" chính là những bản năng con vật, là những cảm xúc tầm thường . Bình Tâm nếu như phần người của hắn lớn hơn , hắn sẽ ở nhà chăm lo vợ con, sống như một con người đàng hoàng . Nhưng phần người của hắn quá ít, hắn đi chiếm đoạt đào mỏ lừa gạt tình cảm người ta. Hắn với những hành động dựa theo bản năng thú vật của mình lấn át đi phần người, thì hắn chỉ ngàng hàng với cầm thú.

Sống trên cõi đời này phải biết việc gì cần làm , nên làm, và phải làm. Cũng phải biết điều gì cần tránh, nên tránh , và phải tránh. Làm người đừng để bản năng tầm thường chiến thắng lý trí, mà phải để lý trí làm chủ cuộc đời mình. Phải như vậy, con người ta mới xứng đáng với chữ "NGƯỜI"

Nếu sống trên đời thả trôi mình theo ham muốn bản năng, thì kẻ đó chỉ đang sống cuộc đời thú vật trong thân xác con người, giống như tên Bình Tâm chẳng hạn.
 
Chương 386: Người Chồng Khiếm Khuyết.


Bình tâm sau khi chơi A Tú thỏa thích, mãn nguyện với việc đưa nàng ta lên đỉnh thiên thai thì cũng nhanh chóng rời khỏi phòng tắm mà trở về. A Tú cũng nhanh chóng dọn dẹp hiện trường vụ án, bước ra gặp con mình, xem như không có chuyện gì xảy ra. Buổi tối hôm đó trời đã khuya , ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm giữa vùng núi rừng biên giới. A Tú trong người nóng nực, đó là hiệu quả của thuốc kích dục vẫn còn tàn dư. Và mặc dù không dồn dập như lúc ban trưa, không cuồng nhiệt như lúc ban chiều, nhưng ban đêm này vẫn còn khiến nàng ta cảm thấy hứng tình lắm . A Tú mường tượng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cũng là ngày giỗ đầu của chồng mình mà đê mê. Hôm nay là ngày giỗ đầu, ấy vậy mà A Tú chẳng còn nhớ đến người chồng ấy nữa . Bây giờ trong đầu nàng chỉ nhớ đến khoảnh khắc mình bị cưỡng hiếp, bị đưa lên đỉnh thiên thai bởi người đàn ông tên Bình Tâm kia. A Tú thở dài , trong lòng cảm thấy nhiều mâu thuẫn . Cơ thể nóng bức vì hứng tình kèm theo nhiều tâm tư rối bời khiến A Tú không ngủ được, nàng lén lút bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. A Tú ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, ánh sao và Ánh Trăng chiếu xuống khiến cho màn đêm tự nhiên trở nên đẹp một cách ma mị lạ lùng, giống như tâm trạng mê mị của nàng ngày hôm nay vậy.

A Tú không hiểu tâm trạng của mình là thế nào, càng mơ hồ cảm nhận những gì đang xảy ra trong cơ thể . Hôm nay nàng đã bị một người đàn ông cưỡng hiếp, không những không đau khổ mà lại cảm thấy sung sướng. Người đàn ông không phải chồng nàng nhưng đã cùng nàng làm tình, đưa nàng lên đỉnh thiên thai, thật kỳ lạ. A Tú nhớ mình đã đạt cực khoái những hai lần, nhưng sao bây giờ lại vẫn còn có cảm giác thèm thuồng , muốn được giao hoan thêm lần nữa. A Tú giờ phút này vẫn chưa biết rằng mình bị trúng thuốc, chỉ nghĩ đơn giản rằng cơ thể mình có gì đó kỳ lạ mà thôi .

Trong bóng tối ban đêm, dưới ánh trăng và sao mờ ảo , A Tú phát hiện trong chòi có người đang lững thững bước ra . Kẻ bước ra đó là kẻ mà ai cũng biết đó là ai, không cần phải nói tên cũng hiểu. A Tú im lặng vờ như không biết , mặc kệ kẻ ấy lại gần mình . Khi tên Bình Tâm tiến lại đủ gần, hắn cúi đầu thi lễ nói.

- " Nguyễn phu nhân, tại sao phu nhân chưa đi ngủ ? Đêm khuya sương lạnh, phu nhân vẫn còn đứng đây ngắm trăng thế này sẽ ảnh hưởng sức khỏe "

Một tiếng "Nguyễn phu nhân" nghe có vẻ lịch sự và xa cách nhỉ ? Chỉ mới đó còn đè người ta ra trong bồn tắm dập bành bạch, vậy mà bây giờ ra vẻ lịch lãm thế này sao? A Tú "hứ..." một tiếng, ra vẻ bất cần mà quay lưng bỏ đi. Nàng tính đi vô nhà , tên Bình Tâm thấy vậy thì vội vàng bước lên chặn lại khiến A Tú khựng người . Hắn nhìn A Tú với ánh mắt si tình, mỉm cười nói.

- " Tú nhi à, sao vừa thấy ta đã vội bỏ đi rồi ? Tại sao không ở lại nói với ta vài câu?"



Bây giờ thì lại gọi là "Tú nhi" một cách gọi nhẹ nhàng êm ái , ân tình dạt dào vậy sao? A Tú trong lòng đang rạo rực, nghe những tiếng nói ngọt ngào thì vô thức mỉm cười. Nàng cố gắng giấu đi nụ cười ấy của mình , cúi người lướt qua hắn đi vào nhà , nhưng chưa kịp đi đã bị hắn ôm chầm phía sau lại . Cái khoảnh khắc ôm chầm ấy, thứ từ trong đủng quần của hắn cứng lên và lại chạm đến bờ mông của nàng . Cái thứ ấy, một thứ mà nàng biết rất rõ, một thứ mà mới chiều nay thôi còn đang nằm sâu trong cơ thể của nàng. A Tú khựng người lại , lặng im không nói gì . Tên Bình Tâm biết rất rõ thuốc kích dục vẫn chưa hoàn toàn tan hết , hắn biết rằng người phụ nữ này vẫn đang hứng tình , đấy là kinh nghiệm nghề nghiệp của hắn. Bình tâm từ phía sau hôn lên gáy người phụ nữ, vòng tay xoa bóp cơ thể xinh đẹp ấy một cách nhẹ nhàng mà thì thầm vào tai người góa phụ tội nghiệp kia.


- " Tú nhi , ta nhớ nàng quá . Chỉ một quãng thời gian ngắn không gặp mà ta cảm giác dài như hàng năm trời vô tận vậy"

Hắn vừa nói vừa sờ soạng vào những chỗ nhạy cảm, nhẹ nhàng mơn trớn. A Tú đứng yên không chống cự , môi lại thoáng nở một nụ cười vô thức . Cái gì mà lâu rồi không gặp chứ ? Chỉ mới hồi chiều thôi còn làm hùng hục trong nhà tắm cơ mà. Lại nhớ đến chuyện hồi chiều và hồi trưa khiến A Tú đang hứng tình càng hứng tình hơn, cơ thể bắt đầu không còn tuân theo ý chí nữa , nàng để mặc cho tên Bình Tâm làm gì thì làm. Hắn sờ soạng mơn trớn kích thích , thọc tay nhẹ nhàng vào bên trong áo mân mê bầu ngực mỹ nữ. Tay chạm vào da thịt, cảm thấy bầu nhũ hoa sinh mệnh đã cương cứng, lại thọc tay xuống dưới cội nguồn nhân loại, thấy suối nguồn đã rỉ ra nhiều nước ướt át hương vị tình yêu . Với một kẻ kinh nghiệm đầy mình như hắn, Bình Tâm hiểu rằng người phụ nữ này đã sẵn sàng để giao hoan, tiếp tục cho hắn chơi tàn bạo. Nở một nụ cười đắc thắng, hắn nhẹ nhàng bế A Tú lên, vừa bế vừa ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của góa phụ . Người góa phụ ấy không hề chống cự , quay mặt đi né tránh ánh nhìn dâm đãng của người đàn ông đối tác. Khuôn mặt của A Tú biểu cảm đê mê nhưng vẫn còn đang rất ngại ngùng, dù ngại ngùng nhưng vẫn sẵn sàng giao hợp, và đây chính là cú chốt hạ của Bình Tâm . Vốn là kế hoạch mà hắn vạch sẵn , là bước cuối cùng để chinh phục người phụ nữ này. Hắn bế A Tú chạy thẳng vô căn chòi của mình, nhẹ nhàng đặt người phụ nữ ấy lên giường và đóng hết cửa nẻo lại. Người góa phụ xinh đẹp bây giờ không thể chống cự một chút gì cả, không một chút phản đối , dường như đã cam chịu hắn rồi.

Trong căn nhà lá , bóng tối bao phủ, ánh nến lập lòe . Người góa phụ xinh đẹp đã nằm yên trên giường mà không hề bỏ chạy, sẳn sàng đón nhận những chuyện sắp xảy ra, những chuyện mà ai cũng biết nó sẽ như thế nào. Bình Tâm vô cùng khoái chí , hắn mục đích là đánh gục hoàn toàn sự chống cự của người phụ nữ kia, chiếm đoạt hoàn toàn từ thể xác đến linh hồn của người phụ nữ ấy. Hắn sẽ chiếm đoạt toàn bộ , thể hiện sự thống trị tuyệt đối. Bây giờ là lúc thực hiện cú chốt hạ cuối cùng trong ngày trước khi thuốc tan hết . Hắn nhẹ nhàng lại gần, khỏa thân hoàn toàn đứng bên cạnh nhìn người thì goá phụ. A Tú xinh đẹp bây giờ đã không còn chống cự , nàng mơ hồ nhìn về người đàn ông khỏa thân ấy đang chĩa cây dương trụ về phía mình . Dưới ánh nến lập lòe , cây dương trụ phủ bóng lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, bây giờ nàng mới thực sự nhìn ngắm kỹ cái thứ mà hôm nay đã hai lần thọc vào trong cơ thể của mình. A Tú vẫn nằm đó, nằm yên không hề chống cự, cũng không hề vội vã đón lấy, đây có thể hiểu là đã cam chịu nhưng vẫn chưa đón nhận hoàn toàn . Bình Tâm nhẹ nhàng leo lên giường, bắt đầu cởi từng món đồ trên người A Tú. Hắn nhẹ nhàng cởi từng chút ,từng chút một , vừa làm vừa hôn hít kích thích khiến người phụ nữ ấy đê mê. Khi miếng vải cuối cùng trên cơ thể của A Tú bị gỡ ra khỏi cơ thể nàng, nàng đã khỏa thân hoàn toàn nằm yên chờ đợi. Ngắm nhìn cơ thể đẹp đẫy đà không mảnh vải che thân, tựa như lạc vào tiên cảnh nhân gian vậy. Bình Tâm nhẹ nhàng dùng hai tay đặt nhẹ lên hai đầu gối A Tú, dùng một lực thật nhẹ để banh hai chân ấy ra . A Tú không hề chống cự mà lại thuận theo, nhẹ nhàng dạng ra theo lực đẩy của bàn tay, tựa như con ngựa nghe theo người dắt ngựa. Mỹ nữ xinh đẹp còn tràn trề nhựa sống ấy phút chốc đã dạng chân ra, đưa thẳng cội nguồn nhân loại về phía trước, chờ đón bước tiếp theo. Bình Tâm nở một nụ cười đắc thắng, cái dạng chân này không phải là do lực hắn banh ra, mà do người phụ nữ ấy đã thuận tình theo mà hành động, đây rõ ràng là đã thuận tình với hắn. Người góa phụ này đã bị hắn chinh phục hoàn toàn rồi , cả thể xác lẫn linh hồn đều là của hắn. Bình Tâm hiểu rằng hắn đã thành công, kể từ giờ phút này hắn muốn chơi người phụ nữ này lúc nào cũng được, không cần phải bày mưu tính kế nữa . Hắn nuốt nước bọt một cái, vươn người cầm cây dương trụ của mình từ từ đặt vào vị trí cội nguồn nhân loại của A Tú . Không cần phải gấp gáp vội vã, không cần phải dùng kỹ năng đâm chính xác như trước đây. Giờ phút này chỉ việc từ từ hưởng thụ, chỉ việc từ từ đặt đúng vị trí và đâm vào mà thôi. Hắn không phải sợ gì nữa , hắn đặt dương trụ chạm vào cội nguồn nhân loại và từ từ đút vào, từ từ đâm vào một cách nhẹ nhàng . Người phụ nữ đã thuần phục hắn hoàn toàn, không còn phản kháng, đây là chiến thắng hoàn hảo của hắn. Nhẹ nhàng đưa vào, nhẹ nhàng vào sâu, rồi bất ngờ đâm mạnh một phát chìm sâu vào trong con đường tình ái. "Á... ớ..." A Tú lại một lần nữa đánh vần, một lần nữa rên lên trong sung sướng, cảm nhận cái vật thể kia của người đàn ông không phải chồng mình đang đâm sâu vào trong cơ thể của mình . Tiếng da trắng vỗ bì bạch lại phát ra, và kết hợp cùng những tiếng rên rỉ ứ á đánh vần làm cho không gian càng trở nên dâm dục.

Bình tâm chơi bành bạch cơ thể A Tú, đạo tàn bụ, cứ thế đến lúc đạt được đỉnh cao khoái cảm . A Tú cong người lên , run rẩy gồng mình, hai chân kẹp cứng siết chặt cơ thể đàn ông bên trong mình mà rên lên một tiếng "á...". Nàng lại một lần nữa đạt được cực khoái, sung sướng nằm bệt xuống giường thả lỏng thở dốc, cảm nhận cơn khoái cảm vừa đi qua. Chỉ trong một ngày A Tú đã bị tên Bình Tâm chơi đạt cực khoái đến những ba lần, điều mà trong suốt cuộc đời làm chồng của mình, Nguyễn Văn Thiên đã không thể đưa nàng lên đỉnh cực khoái dù chỉ một lần.

Tại sao lại như vậy, tại sao Nguyễn Văn Thiên lại chưa từng đưa vợ mình lên đỉnh thiên thai dù chỉ một lần? Có phải là do hắn ta yếu sinh lý? Không, hoàn toàn không phải như vậy. Việc đó là do hoàn cảnh và giáo dục giới tính. Nhưng cho dù lý do gì đi nữa, nếu một người chồng mà không thể khiến cho vợ mình đạt cực khoái, một người chồng mà không thể đưa vợ mình lên đỉnh thiên thai, thì người chồng ấy có tốt thế nào vẫn sẽ có khiếm khuyết cực lớn, vẫn sẽ là một người chồng khiếm khuyết mà thôi. Bởi nhu cầu đạt được cực khoái của phụ nữ là nhu cầu chính đáng cũng giống như muốn được ăn ngon và mặc đẹp vậy. Không đáp ứng được nhu cầu này, người đàn ông ấy chắc chắn là một người chồng khiếm khuyết.
 
Chương 388: Tâm Tư Của Nguyệt Hằng.


Trong cái ngày giỗ đầu tiên của người nông dân siêng năng Nguyễn Văn Thiên, vợ của ông ta đã liên tục bị một người đàn ông khác cưỡng bức và đưa lên đỉnh thiên thai . Cả đời A Tú cũng không bao giờ nghĩ được sẽ có một tình cảm như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình . Buổi trưa nàng bị hiếp trong chòi, buổi chiều tối nàng bị hiếp trong nhà tắm, và buổi khuya nàng lại thuận tình với kẻ hiếp mình. Đêm hôm đấy, Bình Tâm uống thuốc cường dương và đã chơi A Tú suốt đêm. Bọn họ giao hoan rất nhiều lần, đến độ sáng hôm sau A Tú trời trở về nhà mà chân đi không khép lại được, phải có Bình Tâm dìu đi. A Tú biết rằng bản thân đã làm chuyện không đúng , nhưng mà mặc kệ, sướng quá rồi thì còn biết gì nữa đâu. Cuộc đời này, nếu làm được một lần rồi thì sẽ làm nhiều lần nữa. Cảm giác tội lỗi của lần đầu tiên luôn là lớn nhất , rồi nó sẽ nhạt phai dần theo những lần sau, và người ta sẽ quen với việc ấy mà không còn chút cảm giác tội lỗi nào, đó là tâm lý chung của con người. A Tú sau đêm hôm đó bị chơi cả đêm sung sướng, lên đỉnh thiên thai không nhớ bao nhiêu lần, thì đã mê mẩn cái thứ cương cứng của tên kia . Nếu giả như tên Bình Tâm thật sự muốn đến với người goá phụ này, thật lòng thật dạ yêu thương người góa phụ này , và nguyện chăm sóc cho người góa phụ này cả đời thì đó là một chuyện vô cùng tốt đẹp, không có gì để phải bàn cãi cả . Chỉ là hắn không hề có mục đích như vậy, hắn chỉ tới để lừa gạt người góa phụ tội nghiệp này mà thôi . A Tú cũng chẳng có tội lỗi gì, nàng ta là một người phụ nữ tốt, nguyện suốt đời ở vậy thờ chồng . Chỉ có điều nàng đã không gặp may khi rơi vào miệng sói, bị tên Bình Tâm nhắm trúng. Những người đàn ông xấu có một thú vui riêng của bọn chúng, đó là chiếm đoạt lấy những người phụ nữ tốt và làm ô uế họ . Người phụ nữ tốt tựa như một viên ngọc quý sáng vậy, và những tên đàn ông xấu sẽ tìm cách chiếm đoạt viên ngọc, làm ô uế viên ngọc và phá nát viên ngọc ấy . A Tú không ngờ rằng mình đã lọt vào tầm ngắm của một tên khốn nạn, một tên đào mỏ xấu xa, mà cứ tưởng rằng mình đã được một vị hộ vệ cao quý đem lòng yêu thương và nguyện che chở. Vì nhầm lẫn như vậy mà thâm tâm nàng cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy được an ủi sau tai nạn khủng khiếp mất chồng . Nàng cảm thấy may mắn vì đã có một sự bù đắp khác, thầm cảm ơn Thiên thượng đã sắp xếp cho nàng một nơi để nàng có thể dựa dẫm, có thể trông chờ.

Sau cái đêm định mệnh ấy , A Tú đã hoàn toàn thuần phục tên Bình Tâm kia. Đêm hôm ấy hắn đã nói với A Tú một điều rằng hắn có việc phải trở về trấn mấy ngày, mất mấy ngày sau sẽ quay trở lại . A Tú đã si mê rồi, cái gì hắn nói đều tin hết cả, và A Tú chờ đợi hắn quay lại . Thế nhưng ba ngày không thấy hắn, A Tú nhớ nhung . Bốn ngày không thấy hắn, A Tú lại càng nhung nhớ . Đến ngày thứ năm không thấy hắn, A Tú cảm thấy chút sợ hãi. Nàng tự hỏi không phải là hắn đã bỏ nàng đi luôn rồi đấy chứ? Hay là có chuyện gì đã xảy ra? Trong cuộc viễn chinh của một vị hộ vệ đi cùng trưởng trấn, chẳng lẽ đã có chuyện gì đó không may với hắn, và hắn không trở về nữa? A Tú lo sợ sợ lắm, luôn thấp thỏm nhìn về phương xa để chờ đợi hình dáng của người đàn ông mà nàng đã si mê. Đến ngày thứ sáu, nổi sợ đã xâm chiếm tâm trí của nàng. A Tú mong ngóng, buổi sáng ra ngoài cửa nhìn về phía xa xăm, thấp thỏm chờ người đàn ông ấy. Rồi tới ngày thứ bảy không thấy người đàn ông ấy về, nàng thật sự hoảng hốt, trong lòng dự tính đi lên trấn để hỏi thăm tin tức tình nhân. May mắn sao, trong lúc âu lo thì từ phía xa thấp thoáng một người đàn ông đang đi về khiến A Tú mừng rỡ vô cùng . Người đàn ông ấy chính là Bình Tâm , vị hộ vệ trong lòng của nàng đã trở về rồi. Khi Bình Tâm đến gần A Tú , nàng đã đón chào hắn với nụ cười trên môi, nàng cúi đầu thi lễ .

- "hộ vệ đại nhân, người đã quay lại rồi"

Bình Tâm nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của A Tú, hắn cũng nở một nụ cười với nàng mà nói.

- " Tú nhi , đừng gọi ta xa cách như vậy, gọi ta là Tâm ca được rồi"

Nói đoạn bước lại ôm lấy A Tú và hôn lên môi nàng một nụ hôn tình ái. A Tú hạnh phúc đón nhận nụ hôn ấy. Nàng bây giờ không còn quan tâm đến việc người khác nhìn mình như thế nào rồi , cũng chẳng xô hắn ra. Cứ để cho hắn ôm hôn như vậy , nàng dịu dàng nói.

- " Tâm ca, huynh đã đi làm việc vất vả, bây giờ vào trong nhà nghỉ ngơi đi"

Nàng cười tươi rạng rỡ và hướng tay vào trong nhà của mình, rõ ràng là mời hắn. Không phải là hắn phải vào cái chòi của hắn sao? Tại sao lại được mời vào trong nhà chứ? Căn nhà đó là của Nguyễn Văn Thiên và vợ con ông ta mà? Bình Tâm đã hiểu chuyện, liền mỉm cười gật đầu.

- " được rồi, chúng ta vào nhà thôi"

Đoạn vươn tay ôm eo A Tú , tình tứ bước vào bên trong căn nhà ấy. Căn nhà đó là của một người đàn ông không may qua đời để lại vợ goá con côi . Bình Tâm nhếch mép cười khoái chí, hắn chính là vạch sẵn kế hoạch này . Sở dĩ hắn đi bảy ngày là có hai mục đích . Trong bảy ngày đó sẽ khiến cho A Tú nhớ nhung lo lắng, lúc gặp lại sẽ mừng rỡ chấp nhận hắn vào nhà. Và một điều thứ hai, trong bảy ngày đó là thời gian đủ dài để cho nhu cầu sinh lý của A Tú trở lại bình thường, để cho nhu cầu được thỏa mãn của A Tú phục hồi lại. Nếu ví von thì giống như kiểu người ta ăn no rồi nhịn ăn 7 ngày, đến lúc gặp lại thì thèm được ăn, đây là mục đích của hắn. Trước giờ A Tú luôn giữ đạo không cho tên Bình Tâm bước vào căn nhà của mình, nhưng bây giờ nàng đã dẫn hắn vào trong, xem như nàng là một viên ngọc bị hắn làm ô uế vậy. Nàng hoen ố không chỉ về cơ thể mà còn cả về cảm xúc và linh hồn . Nàng đã quên mất mình đã từng thắp nhang trước bài vị chồng , thề rằng sẽ trọn đạo thờ chồng , vậy mà bây giờ hạn chịu tang ba năm còn chưa qua nàng đã dẫn trai lạ vào nhà . Bình Tâm cùng A Tú vào bên trong nhà , ngồi ngay tại sảnh chính. Nguyệt Hằng cảm thấy rất ngạc nhiên, lần đầu tiên nàng thấy mẹ mình dẫn người đàn ông này vào trong nhà. Dẫu rằng biết mẹ và người đàn ông này trước giờ có thứ gì đó mờ ám, nhưng cũng không đến độ trắng trợn như thế chứ? Đôi mắt Nguyệt Hằng tròn xoe nhìn hai người ngồi sát bên nhau, còn chưa hiểu chuyện gì thì bất ngờ lúc này Bình Tâm đưa một gói đồ lớn về phía Nguyệt Hằng mà nói.

- " Hằng nhi , ta có mấy bộ đồ dơ chưa kịp giặt, con đi giặt đồ cho ta đi "



Nói xong đặt gói đồ xuống dưới . Nguyệt Hằng tròn xoe mắt ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn là ai mà có thể ra lệnh cho nàng đi giặt đồ cho hắn chứ ? Không danh không phận , chỉ là người lạ. Hắn không phải chồng, chẳng phải cha, thì lấy quyền đâu ra lệnh cho nàng? Chuyện giặt đồ nó không to tát gì, nhưng cái danh phận nó mới là thứ ảnh hưởng phía sau . Đôi mắt Nguyệt Hằng tròn xoe nhìn người đàn ông ấy, không hiểu hắn ta đang nghĩ gì , nhưng mà lúc này A Tú lại nhìn Nguyệt Hằng mà nói.


- " con mang đồ đi giặt đi . Thúc ấy chỉ nhờ con có chút chuyện, chẳng lẽ con làm không được ?"

Thêm một lần nữa Nguyệt Hằng tròn xoe mắt, mẹ nàng không những không phản đối mà còn đồng tình với người đàn ông kia sao? Nguyệt Hằng tuy là cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không cãi lời mẹ, liền ôm lấy túi đồ mà cúi đầu về phía mẹ nói.

- " vậy... con đi giặt đồ đây"

Nàng không cãi lời mẹ mình , cũng chẳng biết được quá nhiều điều, bởi năm nay nàng mới chỉ 14 tuổi , cái tuổi còn quá nhỏ để hiểu biết mọi chuyện . Tuy rằng cảm thấy có gì đó mơ hồ không đúng, nhưng không rõ điều không đúng ấy là gì. Nguyệt Hằng ôm đống đồ dơ của tên Bình Tâm , ánh mắt nhìn về phía hai người đang ngồi sát bên nhau . Mẹ nàng và tên Bình Tâm không có danh phận gì, ngồi sát bên nhau như vậy không phải quá kỳ cục hay sao? Nguyệt Hằng ngước về phía bàn thờ trong nhà, nhìn lên bài vị của cha, cảm thấy có gì đó rất khúc mắc. Nàng định nói gì đó , chưa kịp nói thì lúc này A Tú lại hối .

- "được rồi, con còn ngồi đó làm gì nữa? Mau đi giặt đồ nhanh rồi về"

Nguyệt Hằng quay lại nhìn mẹ, thấy ánh mắt của mẹ cứ như là mẹ đang muốn nàng đi thật nhanh vậy. Không muốn cãi lời mẹ, Nguyệt hằng đằng phải đứng dậy. Tuy có chút ngập ngừng, nhưng cũng phải rời đi.

Nguyệt Hằng bước ra ngoài , ngước nhìn lên bầu trời trong xanh. Một chút trầm ngâm, lại hướng ánh mắt về phía dòng suối ngoài kia . Nàng vừa đi vừa cảm nhận tiếng chim ríu rít trên cành cây, tiếng gió thổi qua tàn lá . Từ đoạn đường ở nhà cho tới suối là một đoạn đường dài. Khi tới đó giặt giũ mất một thời gian, rồi lại đi về cũng thêm một đoạn nữa. Khoảng thời gian đó đủ lâu để tên Bình Tâm hành sự cùng A Tú, đây cũng là mưu đồ của tên hắn . Nguyệt Hằng không hiểu quá nhiều chuyện, vừa đi vừa ngập ngừng suy tư. Nàng nghĩ đến bài vị của cha mình vẫn còn đang nhang khói . Giỗ đầu mới chỉ qua được bảy ngày mà người đàn ông ấy đã vào nhà mình , ngồi sát bên mẹ mình như vậy sao? Nguyệt Hằng thở dài , miệng lẩm bẩm.

- "dẫu rằng mẹ có đi bước nữa cũng là chuyện không có gì xấu, nhưng mà phải chịu tang cha ba năm đã chứ . Chỉ mới có chịu tang một năm mà đã cho tên đàn ông kia vào nhà như vậy, liệu có quá nhanh không? Mẹ có cảm thấy có lỗi với phụ thân không?"

Ánh mắt Nguyệt Hằng trở nên buồn rười rượi, nhưng nàng không biết mình phải làm gì bây giờ . Gói đồ bẩn của tên Bình Tâm này nàng vẫn phải đi giặt , bởi vì đó không phải là mệnh lệnh của tên Bình Tâm , mà là ý muốn của mẹ nàng, nàng phải tuân theo mà thôi.
 
Chương 387: Trách Nhiệm Của Người Chồng.


Bình Tâm đang hì hục chơi A Tú trong căn chòi của hắn, chơi say mê. Với kỹ năng điệu nghệ của mình cùng kinh nghiệm tình trường dày dặn, hắn lại một lần nữa đưa A Tú lên đỉnh thiên thai. A Tú thả lỏng người thở dốc, cơ thể dường như không còn chút sức lực . Nàng đang cảm nhận sự đê mê sung sướng khi được thỏa mãn trong quan hệ ái tình, điều mà trước đây chưa một lần được hưởng thụ cùng người chồng của mình. A Tú nằm dài trên giường, thả lỏng cơ thể thư giãn. Tên Bình Tâm rút cái của hắn ra khỏi cơ thể góa phụ xinh đẹp, lại lấy khăn ra lau cơ thể cho A Tú một cách rất là dịu dàng và chu đáo khiến cho A Tú rất là ngạc nhiên . Cuộc đời làm vợ của A Tú, sau bao nhiêu năm cùng người chồng quá cố của nàng, thì sau khi làm tình xong người chồng đều mệt nhoài lăn ra ngủ , chưa bao giờ quay sang phục vụ nàng chu đáo đến như vậy . Trong lòng A Tú thấy tên Bình Tân này chu đáo như vậy, tự nhiên cảm thấy hắn hoàn hảo đến một cách lạ kỳ. Bình Tâm rất chu đáo, không những lau dọn sạch sẽ những tàn dư chinh chiến, hắn còn nằm cạnh A Tú và ôm ấp nàng vào lòng, nói những lời yêu thương dịu ngọt, đây là điều mà lần đầu tiên trong đời A Tú cảm nhận khiến nàng càng đê mê.

Nguyễn Văn Thiên có thể là một người chồng tốt, một người chồng rất tốt, nhưng lại là một người chồng khiếm khuyết . Riêng cái khoảng giường chiếu thì lại quá kém cỏi , không phải vì yếu sinh lý mà bởi sự thiếu hiểu biết của mình . Tại sao lại như vậy ? Đơn giản thôi, dù có là làm tình với phụ nữ thì đó cũng là một kiến thức trong cuộc sống này, và phải học thì mới biết, không học thì làm sao mà biết được. Bản thân người phụ nữ có cũng có những điểm khoái cảm giống như đàn ông . Trong một cuộc giao hoan, điểm cực khoái của người đàn ông chính là xuất ra những dòng sinh mệnh vào trong cơ thể phụ nữ, còn điểm cực khoái của phụ nữ không phải người đàn ông nào cũng biết . Những người đàn ông vô tâm thiếu kiến thức sau khi đã đạt trạng thái cực khoái xong thì bỏ mặc người phụ nữ, họ chẳng biết và có lẽ cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc người phụ nữ đã đạt cực khoái hay chưa . Rất nhiều người đàn ông trong số đó không phải vô tâm mà là không có hiểu biết, họ còn không biết rằng người phụ nữ cũng có điểm khoái cảm của mình . Tên Bình Tâm thì lại hiểu rất rõ điều này, biết rằng người phụ nữ cũng có đến điểm cực khoái, và hắn cũng biết rằng sau khi giúp người phụ nữ lên tới điểm cực khoái thì người phụ nữ sẽ thích được ôm ấp vỗ về. Hắn chính là làm đúng cái điều mà hắn đã tìm hiểu, ôm ấp và nói những lời yêu thương vào tai người góa phụ kia sau một buổi giao hoan. Thực ra việc làm tình và đạt được khoái cảm trong làm tình nó cũng là một nhu cầu căn bản của con người, không có gì xấu cả. Dù bất kể là đàn ông hay phụ nữ thì nhu cầu đó đều là nhu cầu chính đáng , không có gì sai. Vì vậy, việc giúp người phụ nữ đạt được khoái cảm đó có lẽ là trách nhiệm của người chồng, bởi vì dù sao người chồng cũng là người làm chủ cuộc chơi. Thế nhưng thời phong kiến tam tòng tứ đức, chuyện chăn gối lại là chuyện thầm kín, phụ nữ không có quyền lên tiếng đòi hỏi . Những người phụ nữ chưa đạt được điểm cực khoái như A Tú nào dám mở mồm nói với chồng là "em còn muốn nữa" , nào dám nói ra những điều như vậy? Chính xiềng xích tam tòng tứ đức thời phong kiến đã khóa chặt người phụ nữ đến độ nhu cầu bình thường và chính đáng là đạt được khoái cảm trong giao hoan cũng không dám nói ra. Những người phụ nữ thời phong kiến chịu thiệt thòi, họ thèm muốn những điều bình thường mà lại không dám nói , thậm chí còn không dám biểu lộ cảm xúc. Những người vợ âm thầm chịu đựng sự thiếu sót, khiến cho cuộc sống mất đi một phần hương vị đê mê, khiến cho sự thú vị trong cuộc sống này đã giảm đi một phần lớn. A Tú chính là người phụ nữ điển hình của thời đại, qua bao nhiêu năm lấy chồng chưa một lần đạt được điểm cực khoái, chưa một lần được chồng đưa lên đỉnh thiên thai. Thực sự là một thiếu sót quá lớn, không chỉ của Nguyễn Văn Thiên mà rất nhiều người đàn ông thời phong kiến . Ở cái thời đại mà chuyện tình dục mở mồm ra nói bị xem là xấu xa , nào là phải kín đáo này nọ , thì cái vấn đề về giáo dục giới tính lại không được xem là quan trọng và không được quan tâm đúng mức. Những cảm xúc của người phụ nữ bị xem nhẹ, khiến người phụ nữ đã thiệt thòi rồi càng thiệt thòi hơn . Lấy vợ chồng Nguyễn Văn Thiên và A Tú là một cặp vợ chồng điển hình, thì Nguyễn Văn Thiên đã không thể để giúp vợ được cảm nhận được đỉnh khoái cảm của tình yêu đôi lứa, cũng bởi vì sự thiếu hiểu biết của mình. A Tú cũng không dám mở miệng nói cho chồng biết, bởi vì xiềng xích tam tòng tứ đức còn đang quấn chặt lấy bất cứ người phụ nữ nào trong thời đại ấy. Và với một sự thiếu thốn tình cảm lớn như vậy chính là mảnh mất màu mỡ cho những tên lừa tình. Tất nhiên, những tên lừa tình sẽ tìm hiểu rất kỹ về tâm sinh lý người phụ nữ mà từ đó khai thác vô hòng kiếm được lợi ích , và đẩy gia đình người ta vào hoàn cảnh tan cửa nát nhà. Khi gia đình tan nát , mọi lời trách móc sẽ không nhắm vào người đàn ông mà đè vào đầu người phụ nữ . Trăm dâu đổ đầu tằm, mọi tội lỗi sẽ bị đổ hết lên đầu người phụ nữ . Người phụ nữ sẽ phải hứng chịu hết tất cả mọi tội lỗi mà không hẳn chỉ do một mình họ gây ra.

Lại nói Nguyễn Văn thiên, tại sao bao nhiêu năm trôi qua lại không một lần đưa vợ lên đỉnh thiên thai như vậy? Có phải là yếu sinh lý hay không, hay vì nguyên nhân nào khác ? Có một câu chuyện về một vùng làng quê nọ . Ở một cái hồ lớn, rất nhiều người làm những cái bè và nuôi cá dưới cái hồ ấy gọi là làng bè, và những người ngư dân ấy gọi là người nhà bè . Họ có rất nhiều con cái, sinh nở rất nhiều. Một người nông dân đi làm rẫy trên nương đã từng nói thế này, "mấy người nhà bè ấy làm việc thì cực thật, nhưng chỉ cực vào cái lúc mùa cá đến mà thôi. Sau khi qua mùa cá kết thúc thì họ chẳng có việc gì làm, ngồi không rảnh rỗi . Cái nhà bè lại nhỏ, vợ chồng đi ngang qua cứ đụng mặt nhau suốt . Thế rồi lại hứng lên, lại làm tình , rồi lại có bầu . Có bầu rồi lại sinh con, sinh con xong rồi tiếp tục làm tình, cho nên bọn họ rất nhiều con . Còn nông dân trên đất liền như mình thì làm mùa vụ vất vả. Khi mùa vụ hết rồi thì vác cuốc đi làm nương rẫy cho địa chủ , kiếm thêm ít tiền công . Mà cái kiếp làm thuê thì siêng năng nó mới mướn , chứ lười nhác nó đuổi luôn, ai mà thèm thuê nữa . Bởi vậy nông dân bọn mình sau khi làm xong về nhà thì mệt lả ra rồi , chỉ muốn nằm ngủ một cái , sức đâu nữa mà chơi . Mà có chơi thì cũng chơi cho nhanh, cho chóng để rồi nghỉ ngơi , chứ đâu còn sức mà chơi lâu, chơi bền, để hưởng thụ nữa chứ?" . Lời kể này của người nông dân lại nói đúng vấn đề của Nguyễn Văn Thiên . Nguyễn Văn Thiên là một người nông dân cực kỳ siêng năng và khỏe mạnh, làm việc nương rẫy gấp đôi, thậm chí gấp ba người bình thường. Và sau khi mệt lả rồi về nhà chỉ muốn được nghỉ ngơi , thấy vợ đẹp thèm thì chơi cái , nhưng đã mệt rồi thì cũng chỉ muốn chơi cho nhanh, cho xong. Bởi vì không có hiểu biết về giáo dục giới tính, không có hiểu biết về nhu cầu sinh lý phụ nữ mà để cho vợ mình bao nhiêu năm chưa một lần lên đỉnh thiên thai. Còn A Tú lại giống như người nhà bè kia , có cực thì cũng cực ở lúc thu hoạch mùa vụ . Lúc đó công việc nhiều, phải lo sắp xếp nhiều việc , còn lúc bình thường thì công việc đồng áng người chồng kia yêu thương vợ đã làm hết rồi, không cho vợ ra ngoài chịu mưa chịu nắng . Cho nên cái thời gian rảnh ấy A Tú còn rất sung sức, rất khỏe mạnh, và nhu cầu tình dục của nàng rất cao . Điều đó là hoàn toàn bình thường, không có gì xấu cả. Và chính vì hoàn cảnh như vậy cho nên vợ chồng đã có độ lệch pha với nhau, khiến cho cuộc sống của họ bị khiếm khuyết đi một phần không đáng có, thật đáng tiếc.

Trong cuộc sống này, người đàn ông vẫn luôn là người làm chủ gia đình, chủ động trong tất cả mọi việc . Vì vậy, người đàn ông nên tìm hiểu về giáo dục giới tính, về tâm sinh lý của vợ mình để có thể giúp vợ cân bằng cuộc sống . Một người chồng tốt thì cũng đừng có quá cắm đầu vào sự nghiệp, vào công việc mà bỏ bê gia đình. Đừng như như Nguyễn Văn Thiên mà hãy làm nhiều một chút thôi, nhưng đừng dồn hết sức lực vào công việc mà để dành sức lực cho vợ con mình , như vậy có phải là điều tốt hơn không? Nếu Nguyễn Văn Thiên làm ít đi một chút, để dành sức lực về với vợ nhiều hơn một chút, thì có lẽ hắn ta không chỉ có một đứa con là Nguyệt Hằng mà sẽ có năm bảy đứa rồi . Điều này hoàn toàn tốt trong thời phong kiến, không có gì xấu cả . Nhưng vì quá siêng năng ham công tiếc việc mà dồn toàn bộ sức lực vào đồng nương, lại vì yêu thương vợ mà để vợ ở nhà không cho đụng vào những việc nắng mưa, khiến cho cuộc sống gia đình trở nên không trọn vẹn.

Sự nghiệp và gia đình là hai thứ tồn tại song song, phải biết cân bằng nhau. Chúng ta không việc gì phải hi sinh tất cả cho một thứ mà bỏ bê đi thứ còn lại . Cuộc sống là phải cân bằng, và khi cân bằng được sự nghiệp và gia đình, đó chính là hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là thứ gì đó quá xa vời , hạnh phúc chính là những điều bình dị nhỏ nhoi trong cuộc sống, trong chính gia đình của mình . Hạnh phúc là những điều giản đơn, là sự cân bằng cuộc sống. Trong bất cứ thời đại nào cũng vậy, người đàn ông là người làm chủ gia đình, làm chủ cuộc chơi . Vì vậy, phải biết được kiến thức về tình dục để có thể đem lại sự cân bằng cho gia đình mình, để đem lại hạnh phúc cho mình, đem lại hạnh phúc cho vợ mình , và đem lại hạnh phúc cho những đứa con của mình . Giữ gìn được gia đình êm ấm , đó là trách nhiệm của một người đàn ông.

 
Chương 389: Ngắm Gà Khỏa Thân.


Nguyệt Hằng ôm bọc đồ của tên Bình Tân đi giặt , bước chân dần rời xa căn nhà . Tên Bình Tâm đứng ở một góc ngó theo , khi thấy Nguyệt Hằng đã đi đủ xa, hắn lập tức quay về hướng của A Tú. A Tú vẫn ngồi ở đó chờ đợi , biết rằng hắn tới để làm gì nhưng nàng vẫn giả vờ như không biết , e thẹn khép mình. Khi đã chắc ăn Nguyệt Hằng đi xa rồi, Bình Tâm chạy lại chỗ A Tú, ngay lập tức ôm chầm lấy A Tú vào lòng mà thủ thỉ.

- " Tú nhi của ta, ta nhớ nàng , ta nhớ nàng chết đi mất . Chỉ mấy ngày không gặp mà ta cảm thấy như đã thiên thu vạn thế rồi vậy"

Vừa nói vừa ôm chầm lấy A Tú, mà A Tú cũng không chống cự, ngược lại còn ôm chặt hắn. Những ngày qua nàng chờ đợi hắn trở về, cứ sợ rằng hắn đi mất không về nữa, nhưng cuối cùng hắn cũng trở về với nàng rồi. A Tú vui mừng ôm chầm lấy người đàn ông ấy mà thủ thỉ.

- " thiếp cũng nhớ chàng lắm, nhớ chàng chết đi được . Đáng ghét, bỏ thiếp đi lâu như vậy, thật là đáng ghét "

Cả hai ôm lấy nhau hôn hít điên cuồng, thỏa mãn sự ham muốn khoái lạc. Khác với những lần trước , A Tú không chống cự thì cũng nằm yên , nhưng lần này nàng không những không chống cự, cũng không nằm im mà chủ động lao vào quấn lấy Bình Tâm giống như cách mà hắn quấn lấy nàng. Lần này cả hai đều cùng nhau hành động , cùng nhau phối hợp. Bình Tâm nhanh chóng cởi áo của A Tú ra để lộ tấm thân trắng nõn của người phụ nữ xinh đẹp , mà A Tú cũng vươn vai cởi áo Bình Tâm ra để lộ cơ thể đàn ông . Ngay lập tức lại ôm chầm lấy nhau, phút chốc đã không còn mảnh vải che thân . Hai cơ thể trần truồng cuốn lấy nhau , liên tục sờ mó những chỗ nhạy cảm của nhau. Khi đã kích thích mơn trớn đủ lâu, dòng nước tình yêu đã ướt đẫm cội nguồn nhân loại, cũng đến lúc âm dương giao hòa. Bình Tâm lại từ từ dạng chân người phụ nữ ra, mà người phụ nữ ấy cũng nhanh chóng banh chân đưa cội nguồn nhân loại của mình ra cho hắn . Ngay lập tức, dương trụ lại được đặt vào vị trí, đâm sâu vào trong cội nguồn nhân loại, trượt dọc con đường nhân sinh đầy ẩm ướt. A Tú rên lên một tiếng "Á..." cảm nhận con đường của mình bị lấp đầy. Nàng gồng mình siết chặt người đàn ông ấy, mà Bình Tâm cũng theo đó mà bắt đầu dập nhẹ nhàng. Tốc độ nhanh dần, tiếng da trắng vỗ bì bạch lại phát ra đều đặn. Ngay trong căn nhà của người xấu số Nguyễn Văn Thiên, cơ thể vợ hắn đang theo nhịp điệu mà co siết, bấu lấy cơ thể người đàn ông xa lạ. Nhấp nhả nhịp nhàng, cả hai người run rẫy trong những giây phút sung sướng ấy tưởng chừng như cơn đê mê kéo dài vô tận. Đang chơi khí thế, Bình Tâm bỗng dưng dừng lại khiến A Tú có chút ngạc nhiên. Hắn rút cây dương trụ khỏi cội nguồn nhân loại của A Tú, đưa tay vỗ vào vầng Trăng khuyết của nàng cái bốp mà nói.

- " Tú nhi, đổi tư thế thôi"

Miệng nói tay làm, hắn bắt đầu đưa tay chụp lấy vòng eo của A Tú , hướng cơ thể nàng theo kiểu tư thế quỳ gối chống tay, từ sau đâm tới trước. A Tú ban đầu có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nàng chơi kiểu tư thế này, lại càng cảm thấy mới lạ và thú vị. A Tú quỳ gối, hai tay chống đất, mặt cúi gầm chờ đợi hắn cắm cây trụ của hắn vào người nàng . Tên Bình Tâm từ phía sau đặt dương trụ vào cội nguồn nhân loại, đâm vào một phát khiến A Tú giật nảy , ngước đầu lên rên một tiếng "Á ..." . Nàng không biết rằng cái hướng nàng đang nhìn lại chính là bàn thờ đặt bài vị của chồng mình . Ngay lập tức, tên Bình Tâm vươn tay nắm lấy tóc A Tú từ đằng sau mà giữ nguyên khuôn mặt nàng. Hắn túm tóc nàng kéo về như kéo cương ngựa, tay còn lại chụp lấy eo A Tú , bắt đầu dập bành bạch, nhấp nhô như một người đang cưỡi ngựa. Nhịp điệu phát sinh âm thanh, những phát dập ấy khiến A Tú run lên sung sướng, nàng còn chả biết khuôn mặt mình đang nhìn thẳng vào bài vị của chồng mình . Những tiếng rên rỉ sung sướng dâm đãng vang lên, tiếng rên của người góa phụ khi được thỏa mãn bởi người đàn ông dày dặn kinh nghiệm. A Tú không biết mình đang hướng mặt vô bài vị chồng mình , nhưng Bình Tâm thì biết rất rõ, vì đây chính là ý muốn của hắn . Cái bài vị đó là bài vị thứ mấy rồi hắn không nhớ, nhưng chắc chắn những người góa phụ bị hắn lừa tình đều trải qua những giây phút này . Hắn sung sướng nhất chính là khi chơi người góa phụ ngay trước bài vị của người chồng xấu số. Lúc ấy, hắn sẽ chơi kiểu chó, hướng mặt người góa phụ vào bài vị người chồng. Lần nào cũng vậy, và lần này cũng thế, bàn tay vẫn túm tóc kéo về sau không cho người góa phụ cúi đầu, cố giữ cho cái khuôn mặt người góa phụ hướng về phía bài vị. Bình Tâm sung sướng, phút giây này hắn lẩm bẩm mà chỉ có một mình hắn nghe được . Hắn nhìn bài vị của Nguyễn Văn Thiên mà trợn mắt, lí nhí trong mồm.



- " thằng nông dân ngu dốt, hãy nhìn kỹ đi. Vợ của mày thì mày xem như ngọc như ngà , còn với ta chỉ là một con đ*. Con đĩ này báu vật trong tay ngươi , về tay ta bị ta chơi như chơi một con chó, không hơn không kém"


Lăng mạ người phụ nữ, những lời lẩm bẩm lí nhí ấy chỉ có mình hắn nghe được. A Tú lúc này còn biết gì nữa đâu, những tiếng lí nhí trong miệng của hắn thậm chí còn bị tiếng da trắng vỗ bì bạch lấn át . A Tú quỳ chân chống tay, bị kéo tóc ngẩng lên mặt hướng về bàn thờ chồng mình, đôi mắt lơ mơ rên rỉ trong sung sướng, nào có biết rằng mình đang làm một chuyện vô cùng bậy bạ.

Nguyễn Văn Thiên thật là tội nghiệp, chết rồi không biết có thấy cảnh này không . Nếu thực sự tên Bình Tâm yêu thương người phụ nữ ấy thật lòng, thật sự muốn chăm sóc người góa phụ ấy , thì Nguyễn Văn Thiên dưới suối vàng cũng được yên lòng . Nhưng người phụ nữ mà Nguyễn Văn Thiên coi như châu báu, như ngọc như ngà, đang bị tên Bình Tâm chơi tàn bạo không một chút thương xót. Nguyễn Văn Thiên thật đáng thương , do số mệnh mà không may qua đời, không còn có thể chăm sóc và bảo vệ vợ con mình được nữa.

Ngẫm nghĩ trên đời, người đàn ông sống cuộc sống này nên trân trọng mạng sống của mình hơn một chút . Có nhiều người ra ngoài bàn nhậu, mời rượu không uống cũng đánh nhau, xách dao chém nhau . Có những người cưỡi ngựa ngoài đường, chỉ vì khích nhau một chút đã đua ngựa quá tốc độ đến lúc tai nạn tử vong . Có nhiều người chỉ vì đi ngang qua liếc nhau một cái , lại xông vào đánh nhau sống chết. Muôn chuyện trời ơi đất hỡi mà sinh mạng thật sự bị đem ra xem nhẹ . Cứ cho rằng người đàn ông ấy bất hiếu, không quan tâm cha mẹ mình đau xót khi mình chết . Cứ cho là người đàn ông ấy vô trách nhiệm với vợ con, không quan tâm vợ con mình phải sống cực khổ khi không có mình, thì một người đàn ông nên suy nghĩ một chút về hậu vận của mình . Khi mình chết rồi sẽ có một thằng nào đó mò vô nhà mình . Con mình nó sai , vợ mình nó chơi, mà nó chơi vợ mình như chơi một con chó ngay trước bài vị của mình, hỏi có đau xót hay không? Vì vậy mà nói, một người đàn ông ra ngoài đường không nên vì chén rượu mà chém nhau . Người ta chửi trên bàn nhậu , nhẫn nhịn . Lúc cưỡi ngựa ngoài đường , ai chạy tới bên cạnh dụ đua cũng nhẫn nhịn bỏ qua . Nếu đi ngang qua đường có đứa nào lườm mình, chửi mình, đòi đánh nhau với mình, trừ phi không thể tránh được mà phải tự vệ, còn không thì cứ nhẫn nhịn bỏ qua . Chúng ta bỏ qua không phải vì chúng ta sợ cái thứ ấy, mà chúng ta bỏ qua vì chúng ta đang trân trọng mạng sống của mình . Chúng ta muốn mình được lành lặn để chúng ta có thể trở về nhà cùng vợ con. Chúng ta bình yên trở về ôm vợ vào lòng, trở về bế con trong tay . Chúng ta nhẫn nhịn không phải vì chúng ta hèn nhát... à thì cứ coi như là hèn nhát đi. Hèn nhát một chút để về nhà bảo vệ vợ con ở nhà, còn hơn là nằm lại vĩnh viễn ngoài đường, để rồi ở trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Lúc ấy phải im lặng xem con mình bị nó sai như nô lệ , vợ mình bị nó chơi như chơi một con đ* , mà mình không thể làm được gì. Không phải tự nhiên mà người ta nói " trong các loại trí tuệ thì loại trí tuệ đứng đầu chính là chữ nhẫn" . Nhẫn nhịn không phải hèn nhát, nhẫn nhịn không phải sợ hãi , nhẫn nhịn là một loại trí tuệ. Người ta có trí tuệ để hiểu rằng lúc nào cần đánh mới đánh, lúc nào cần nhịn thì sẽ nhịn. Chúng ta nhẫn nhịn, vì chúng ta có thể nhìn thấy rất nhiều thứ phía sau, đó chính là chữ "NHẪN" . Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu , chính là chữ nhẫn này.

Trước bài vị của Nguyễn Văn Thiên, tên Bình Tâm khốn kiếp đang chơi vợ của người xấu số ấy một cách tàn bạo. Với tư thế bốn chân, hắn không những chỉ chơi A Tú với tư thế quỳ bò, mà còn túm tóc A Tú kéo ngược lên để hướng khuôn mặt A Tú về phía bài vị . Từ phía sau, hắn liên tục dập bành bạch vào cơ thể góa phụ. A Tú bị chơi từ phía sau , bị đạo tàn bụ, run rẩy trong sung sướng khoái cảm . Hắn cứ chơi như thế, rồi cũng đến lúc đạt được trạng thái khoái cảm . Cơ thể A Tú bắt đầu gồng lên, co giật. Tên Bình Tâm này có một tuyệt chiêu, hắn hiểu rất rõ cơ thể phụ nữ . Khi thấy A Tú bắt đầu co giật, biết là cơ thể người phụ này đã sắp đạt đến khoái cảm, hắn lập tức tung tuyệt chiêu tối thượng của mình. Hắn gồng người , tăng tốc độ dập bành bạch , càng lúc càng nhanh hơn . Khi A Tú chịu sự cường bạo tăng tốc, nàng cong người đạt khoái cảm, cũng là lúc hắn gồng mình bắn những dòng sữa ông thọ của hắn vào trong cơ thể nữ nhân. Với kỹ năng như vậy, hắn sẽ cùng lúc lên đỉnh với cơn cực khoái của A Tú, cùng nhau đạt đến đỉnh thiên thai . Kỹ năng này là một kỹ năng tối thượng của hắn, đã được hắn rèn luyện qua rất nhiều người phụ nữ, được đặt tên là "âm dương phi đỉnh" , cùng nhau lên đỉnh cực khoái của khoái cảm. A Tú rùng mình sung sướng , hét lên một tiếng "Á..." , cong người đạt cực khoái rồi nằm gục xuống dưới nền, cơ thể nằm úp . Cơ thể trắng nõn xinh đẹp của người phụ nữ đã nằm yên thỏa mãn, từ trong cội nguồn nhân loại có dòng sữa ông thọ mà Bình Tâm bắn vào đang rỉ ra ngoài. A Tú nằm yên thở dốc, cảm nhận sự đê mê khoái cảm trôi qua. Còn Bình Tâm thì đứng dậy , hắn rút cái dương trụ của hắn ra khỏi người phụ nữ, hướng cơ thể trần truồng của mình về bàn thờ của người đàn ông xấu số Nguyễn Văn Thiên. Hắn nhìn bài vị mà hất hàm một cái, như muốn nói "đấy, vợ người đấy, người làm được gì ta?"

A Tú khoả thân nằm úp mặt xuống nền, trước bàn thờ của chồng mình. Bờ mông căng tròn, sữa ông thọ của trai lạ rỉ ra từ trong cơ thể của nàng. A Tú thở hổn hển, không còn để ý gì xung quanh, không biết cái khung cảnh bây giờ rất bậy. Tên Bình Tâm thì vẫn hướng đôi mắt về phía bàn thờ kia , nhang khói vẫn còn chưa dứt , nhưng con gà khỏa thân cúng trên bàn thờ thì vẫn nằm đó. Hắn liếm mép, đó là một con gà luộc mà A Tú đã chuẩn bị để thắp nhang cho chồng mình . Bình Tâm nhất mép mỉm cười , nhẹ nhàng bước tới bàn thờ, vươn tay lấy luôn con gà khỏa thân ấy mà đưa vào mồm nhai ngấu nghiến. Hắn vừa nhai vừa nhìn xuống người phụ nữ trần truồng nằm gục trước bàn thờ, cảm thấy cũng tựa như một con gà mới bị hắn ăn xong .

Thật đáng thương cho Nguyễn Văn Thiên, ở trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, nhìn con mình bị nó sai đi giặt đồ, vợ mình bị nó chơi như chơi một con chó, còn bản thân mình không làm được gì, thậm chí cả con gà khỏa thân mà vợ cúng cho mình cũng bị hắn ăn mất , thật đau xót vô cùng . Sống trên đời này , phải lập lại một lần nữa là "một người đàn ông nên trân trọng mạng sống của mình" . Không phải cứ chết là hết , mà chết còn rất nhiều điều lưu lại ở phía sau . Cái chết của người đàn ông để lại cả cay đắng và chua xót, không chỉ cho người ở lại mà người chết rồi sợ rằng cũng không thể nhắm mắt được.
 
Chương 388: Tâm Tư Của Nguyệt Hằng.


Trong cái ngày giỗ đầu tiên của người nông dân siêng năng Nguyễn Văn Thiên, vợ của ông ta đã liên tục bị một người đàn ông khác cưỡng bức và đưa lên đỉnh thiên thai . Cả đời A Tú cũng không bao giờ nghĩ được sẽ có một tình cảm như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình . Buổi trưa nàng bị hiếp trong chòi, buổi chiều tối nàng bị hiếp trong nhà tắm, và buổi khuya nàng lại thuận tình với kẻ hiếp mình. Đêm hôm đấy, Bình Tâm uống thuốc cường dương và đã chơi A Tú suốt đêm. Bọn họ giao hoan rất nhiều lần, đến độ sáng hôm sau A Tú trời trở về nhà mà chân đi không khép lại được, phải có Bình Tâm dìu đi. A Tú biết rằng bản thân đã làm chuyện không đúng , nhưng mà mặc kệ, sướng quá rồi thì còn biết gì nữa đâu. Cuộc đời này, nếu làm được một lần rồi thì sẽ làm nhiều lần nữa. Cảm giác tội lỗi của lần đầu tiên luôn là lớn nhất , rồi nó sẽ nhạt phai dần theo những lần sau, và người ta sẽ quen với việc ấy mà không còn chút cảm giác tội lỗi nào, đó là tâm lý chung của con người. A Tú sau đêm hôm đó bị chơi cả đêm sung sướng, lên đỉnh thiên thai không nhớ bao nhiêu lần, thì đã mê mẩn cái thứ cương cứng của tên kia . Nếu giả như tên Bình Tâm thật sự muốn đến với người goá phụ này, thật lòng thật dạ yêu thương người góa phụ này , và nguyện chăm sóc cho người góa phụ này cả đời thì đó là một chuyện vô cùng tốt đẹp, không có gì để phải bàn cãi cả . Chỉ là hắn không hề có mục đích như vậy, hắn chỉ tới để lừa gạt người góa phụ tội nghiệp này mà thôi . A Tú cũng chẳng có tội lỗi gì, nàng ta là một người phụ nữ tốt, nguyện suốt đời ở vậy thờ chồng . Chỉ có điều nàng đã không gặp may khi rơi vào miệng sói, bị tên Bình Tâm nhắm trúng. Những người đàn ông xấu có một thú vui riêng của bọn chúng, đó là chiếm đoạt lấy những người phụ nữ tốt và làm ô uế họ . Người phụ nữ tốt tựa như một viên ngọc quý sáng vậy, và những tên đàn ông xấu sẽ tìm cách chiếm đoạt viên ngọc, làm ô uế viên ngọc và phá nát viên ngọc ấy . A Tú không ngờ rằng mình đã lọt vào tầm ngắm của một tên khốn nạn, một tên đào mỏ xấu xa, mà cứ tưởng rằng mình đã được một vị hộ vệ cao quý đem lòng yêu thương và nguyện che chở. Vì nhầm lẫn như vậy mà thâm tâm nàng cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy được an ủi sau tai nạn khủng khiếp mất chồng . Nàng cảm thấy may mắn vì đã có một sự bù đắp khác, thầm cảm ơn Thiên thượng đã sắp xếp cho nàng một nơi để nàng có thể dựa dẫm, có thể trông chờ.

Sau cái đêm định mệnh ấy , A Tú đã hoàn toàn thuần phục tên Bình Tâm kia. Đêm hôm ấy hắn đã nói với A Tú một điều rằng hắn có việc phải trở về trấn mấy ngày, mất mấy ngày sau sẽ quay trở lại . A Tú đã si mê rồi, cái gì hắn nói đều tin hết cả, và A Tú chờ đợi hắn quay lại . Thế nhưng ba ngày không thấy hắn, A Tú nhớ nhung . Bốn ngày không thấy hắn, A Tú lại càng nhung nhớ . Đến ngày thứ năm không thấy hắn, A Tú cảm thấy chút sợ hãi. Nàng tự hỏi không phải là hắn đã bỏ nàng đi luôn rồi đấy chứ? Hay là có chuyện gì đã xảy ra? Trong cuộc viễn chinh của một vị hộ vệ đi cùng trưởng trấn, chẳng lẽ đã có chuyện gì đó không may với hắn, và hắn không trở về nữa? A Tú lo sợ sợ lắm, luôn thấp thỏm nhìn về phương xa để chờ đợi hình dáng của người đàn ông mà nàng đã si mê. Đến ngày thứ sáu, nổi sợ đã xâm chiếm tâm trí của nàng. A Tú mong ngóng, buổi sáng ra ngoài cửa nhìn về phía xa xăm, thấp thỏm chờ người đàn ông ấy. Rồi tới ngày thứ bảy không thấy người đàn ông ấy về, nàng thật sự hoảng hốt, trong lòng dự tính đi lên trấn để hỏi thăm tin tức tình nhân. May mắn sao, trong lúc âu lo thì từ phía xa thấp thoáng một người đàn ông đang đi về khiến A Tú mừng rỡ vô cùng . Người đàn ông ấy chính là Bình Tâm , vị hộ vệ trong lòng của nàng đã trở về rồi. Khi Bình Tâm đến gần A Tú , nàng đã đón chào hắn với nụ cười trên môi, nàng cúi đầu thi lễ .

- "hộ vệ đại nhân, người đã quay lại rồi"

Bình Tâm nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của A Tú, hắn cũng nở một nụ cười với nàng mà nói.

- " Tú nhi , đừng gọi ta xa cách như vậy, gọi ta là Tâm ca được rồi"

Nói đoạn bước lại ôm lấy A Tú và hôn lên môi nàng một nụ hôn tình ái. A Tú hạnh phúc đón nhận nụ hôn ấy. Nàng bây giờ không còn quan tâm đến việc người khác nhìn mình như thế nào rồi , cũng chẳng xô hắn ra. Cứ để cho hắn ôm hôn như vậy , nàng dịu dàng nói.

- " Tâm ca, huynh đã đi làm việc vất vả, bây giờ vào trong nhà nghỉ ngơi đi"

Nàng cười tươi rạng rỡ và hướng tay vào trong nhà của mình, rõ ràng là mời hắn. Không phải là hắn phải vào cái chòi của hắn sao? Tại sao lại được mời vào trong nhà chứ? Căn nhà đó là của Nguyễn Văn Thiên và vợ con ông ta mà? Bình Tâm đã hiểu chuyện, liền mỉm cười gật đầu.

- " được rồi, chúng ta vào nhà thôi"

Đoạn vươn tay ôm eo A Tú , tình tứ bước vào bên trong căn nhà ấy. Căn nhà đó là của một người đàn ông không may qua đời để lại vợ goá con côi . Bình Tâm nhếch mép cười khoái chí, hắn chính là vạch sẵn kế hoạch này . Sở dĩ hắn đi bảy ngày là có hai mục đích . Trong bảy ngày đó sẽ khiến cho A Tú nhớ nhung lo lắng, lúc gặp lại sẽ mừng rỡ chấp nhận hắn vào nhà. Và một điều thứ hai, trong bảy ngày đó là thời gian đủ dài để cho nhu cầu sinh lý của A Tú trở lại bình thường, để cho nhu cầu được thỏa mãn của A Tú phục hồi lại. Nếu ví von thì giống như kiểu người ta ăn no rồi nhịn ăn 7 ngày, đến lúc gặp lại thì thèm được ăn, đây là mục đích của hắn. Trước giờ A Tú luôn giữ đạo không cho tên Bình Tâm bước vào căn nhà của mình, nhưng bây giờ nàng đã dẫn hắn vào trong, xem như nàng là một viên ngọc bị hắn làm ô uế vậy. Nàng hoen ố không chỉ về cơ thể mà còn cả về cảm xúc và linh hồn . Nàng đã quên mất mình đã từng thắp nhang trước bài vị chồng , thề rằng sẽ trọn đạo thờ chồng , vậy mà bây giờ hạn chịu tang ba năm còn chưa qua nàng đã dẫn trai lạ vào nhà . Bình Tâm cùng A Tú vào bên trong nhà , ngồi ngay tại sảnh chính. Nguyệt Hằng cảm thấy rất ngạc nhiên, lần đầu tiên nàng thấy mẹ mình dẫn người đàn ông này vào trong nhà. Dẫu rằng biết mẹ và người đàn ông này trước giờ có thứ gì đó mờ ám, nhưng cũng không đến độ trắng trợn như thế chứ? Đôi mắt Nguyệt Hằng tròn xoe nhìn hai người ngồi sát bên nhau, còn chưa hiểu chuyện gì thì bất ngờ lúc này Bình Tâm đưa một gói đồ lớn về phía Nguyệt Hằng mà nói.

- " Hằng nhi , ta có mấy bộ đồ dơ chưa kịp giặt, con đi giặt đồ cho ta đi "



Nói xong đặt gói đồ xuống dưới . Nguyệt Hằng tròn xoe mắt ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn là ai mà có thể ra lệnh cho nàng đi giặt đồ cho hắn chứ ? Không danh không phận , chỉ là người lạ. Hắn không phải chồng, chẳng phải cha, thì lấy quyền đâu ra lệnh cho nàng? Chuyện giặt đồ nó không to tát gì, nhưng cái danh phận nó mới là thứ ảnh hưởng phía sau . Đôi mắt Nguyệt Hằng tròn xoe nhìn người đàn ông ấy, không hiểu hắn ta đang nghĩ gì , nhưng mà lúc này A Tú lại nhìn Nguyệt Hằng mà nói.


- " con mang đồ đi giặt đi . Thúc ấy chỉ nhờ con có chút chuyện, chẳng lẽ con làm không được ?"

Thêm một lần nữa Nguyệt Hằng tròn xoe mắt, mẹ nàng không những không phản đối mà còn đồng tình với người đàn ông kia sao? Nguyệt Hằng tuy là cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không cãi lời mẹ, liền ôm lấy túi đồ mà cúi đầu về phía mẹ nói.

- " vậy... con đi giặt đồ đây"

Nàng không cãi lời mẹ mình , cũng chẳng biết được quá nhiều điều, bởi năm nay nàng mới chỉ 14 tuổi , cái tuổi còn quá nhỏ để hiểu biết mọi chuyện . Tuy rằng cảm thấy có gì đó mơ hồ không đúng, nhưng không rõ điều không đúng ấy là gì. Nguyệt Hằng ôm đống đồ dơ của tên Bình Tâm , ánh mắt nhìn về phía hai người đang ngồi sát bên nhau . Mẹ nàng và tên Bình Tâm không có danh phận gì, ngồi sát bên nhau như vậy không phải quá kỳ cục hay sao? Nguyệt Hằng ngước về phía bàn thờ trong nhà, nhìn lên bài vị của cha, cảm thấy có gì đó rất khúc mắc. Nàng định nói gì đó , chưa kịp nói thì lúc này A Tú lại hối .

- "được rồi, con còn ngồi đó làm gì nữa? Mau đi giặt đồ nhanh rồi về"

Nguyệt Hằng quay lại nhìn mẹ, thấy ánh mắt của mẹ cứ như là mẹ đang muốn nàng đi thật nhanh vậy. Không muốn cãi lời mẹ, Nguyệt hằng đằng phải đứng dậy. Tuy có chút ngập ngừng, nhưng cũng phải rời đi.

Nguyệt Hằng bước ra ngoài , ngước nhìn lên bầu trời trong xanh. Một chút trầm ngâm, lại hướng ánh mắt về phía dòng suối ngoài kia . Nàng vừa đi vừa cảm nhận tiếng chim ríu rít trên cành cây, tiếng gió thổi qua tàn lá . Từ đoạn đường ở nhà cho tới suối là một đoạn đường dài. Khi tới đó giặt giũ mất một thời gian, rồi lại đi về cũng thêm một đoạn nữa. Khoảng thời gian đó đủ lâu để tên Bình Tâm hành sự cùng A Tú, đây cũng là mưu đồ của tên hắn . Nguyệt Hằng không hiểu quá nhiều chuyện, vừa đi vừa ngập ngừng suy tư. Nàng nghĩ đến bài vị của cha mình vẫn còn đang nhang khói . Giỗ đầu mới chỉ qua được bảy ngày mà người đàn ông ấy đã vào nhà mình , ngồi sát bên mẹ mình như vậy sao? Nguyệt Hằng thở dài , miệng lẩm bẩm.

- "dẫu rằng mẹ có đi bước nữa cũng là chuyện không có gì xấu, nhưng mà phải chịu tang cha ba năm đã chứ . Chỉ mới có chịu tang một năm mà đã cho tên đàn ông kia vào nhà như vậy, liệu có quá nhanh không? Mẹ có cảm thấy có lỗi với phụ thân không?"

Ánh mắt Nguyệt Hằng trở nên buồn rười rượi, nhưng nàng không biết mình phải làm gì bây giờ . Gói đồ bẩn của tên Bình Tâm này nàng vẫn phải đi giặt , bởi vì đó không phải là mệnh lệnh của tên Bình Tâm , mà là ý muốn của mẹ nàng, nàng phải tuân theo mà thôi.
 
Chương 390: Moi Tiền Góa Phụ.


Sau cái ngày định mệnh ấy, ngày giỗ đầu cũng là ngày tên Bình Tâm chiếm đoạt được hoàn toàn cả thể xác lẫn linh hồn người góa phụ xinh đẹp, hắn đã khiến người góa phụ kia mê mẩn mình rồi. Những tháng ngày sau đó là những tháng ngày A Tú chìm trong niềm giao hoan tình ái, cùng Bình Tâm làm tình mọi lúc mọi nơi . Cần phải nhắc lại tên Bình Tâm này rất giỏi trong chuyện tình ái, không chỉ dùng những loại thuốc hỗ trợ mà còn biết chơi nhiều tư thế , cộng với thay đổi hoàn cảnh liên tục khiến cho A Tú càng lúc càng đê mê hắn . Không những chơi ở tư thế này , tư thế kia, mà còn dẫn A Tú ra bất cứ chỗ nào mới mẻ với những khung cảnh lãng mạn khác nhau . Lúc thì chơi trong nhà bếp, lúc thì nhà tắm, lúc thì dẫn ra ruộng ngô ruộng khoai chơi làm cho người góa phụ kia cảm giác được sống những giây phút đê mê và mới lạ, hoàn toàn đổ gục trong tay hắn. Sau một thời gian dài gục ngã, hôm nay Bình Tâm dẫn A Tú ra bờ suối chơi trong một bụi rậm ở gần đó . Sau một lúc thực hiện những pha giao hoan tình ái rồi sử dụng tuyệt chiêu tối thượng "âm dương phi đỉnh" của mình , cả hai lăn ra thở dốc. Bọn họ nằm trong một bụi rậm gần đó, giao hoan cực khoái rồi dừng lại. Thông thường , lúc lên đỉnh xong là đến lúc Bình Tâm ôm ấp A Tú vào lòng và nói những lời yêu thương . Nhưng lần này hắn lại không làm như vậy, sau khi đưa A Tú lên đỉnh xong hắn lại quay sang thở dài , mắt nhìn về phía xa xăm . A Tú nhìn thấy vẻ mặt đó, rõ ràng là hắn đang buồn và suy tư điều gì . Nàng vẫn cơ thể không một mảnh vải che thân, từ phía sau lại gần ôm lấy hắn mà thì thầm hỏi.

- " Tâm ca, sao thế? Tại sao hôm nay chàng lại trông có vẻ buồn phiền đến thế? Phải chăng đã có chuyện gì đã xảy ra với chàng ?"

Sự quan tâm của người phụ nữ dành cho tình nhân của mình là sự quan tâm thật lòng, tên Bình Tâm ánh mắt lại ra vẻ xa xăm, thở dài thêm cái nữa mà lắc đầu.

- " không có chuyện gì đâu , nàng đừng có lo . Chỉ là một chút chuyện riêng thôi mà, ta tự giải quyết được "

Với một người phụ nữ quan tâm cho người đàn ông của mình, đương nhiên câu hỏi ấy càng khiến họ tò mò và muốn biết . A Tú cũng vậy, nghe tên Bình Tâm nói thế thì càng muốn biết chuyện gì xảy ra, nàng áp sát cơ thể mình vô bờ lưng của hắn, vòng tay siết chặt mà hỏi tiếp.

- " thiếp đã là người của chàng rồi, sao chàng vẫn còn xa cách với thiếp như thế? Khó khăn của chàng cũng là khó khăn của thiếp, chàng có khó khăn gì thì cứ nói ra đi , biết đâu thiếp có thể sẻ chia được phần nào với chàng?"

Bình Tâm lại một lần nữa thở dài, hắn lắc đầu nói.

- " không có chuyện gì đâu, ta là một người đàn ông , việc bảo vệ và che chở cho người phụ nữ của mình là điều đương nhiên . Mọi khó khăn ta phải tự gánh chịu, không nỡ để nàng phải phiền lòng"

Ra vẻ cao thượng và bản lĩnh, rất là này nọ. Bình Tâm lại trưng mặt buồn phiền của mình, điều này càng khiến A Tú không cam tâm. A Tú siết chặt vòng tay của mình mà nói.

- " Tâm ca , chàng nói vậy là không xem thiếp là người của chàng rồi . Nếu thiếp đã là người của chàng, nếu chàng đã muốn cưới thiếp làm vợ và che chở cho thiếp, thì chuyện của chàng cũng là chuyện của thiếp chứ. Tại sao chàng có thể nói như vậy được ? Thiếp không vui đâu, xin chàng hãy cứ nói ra đi."

A Tú ngây thơ không hiểu rằng tên Bình Tâm chỉ đang diễn kịch, đang làm trò trước mặt nàng . Tên Bình Tâm thấy A Tú chân thành như vậy thì trong lòng vui mừng, hắn đang giăng bẫy để lừa người phụ nữ này, lúc này hắn quay sang nhìn A Tú với ánh mắt buồn phiền mà nói.

- " cũng không giấu diếm gì nàng . Căn nhà trên trấn mà ta đang xây hiện giờ vẫn còn thiếu một chút nữa . Ta tuy rằng được trưởng trấn xây căn nhà ấy tặng cho ta, nhưng ta vẫn muốn xây thêm một chút hạng mục trong đó. Hiện giờ bao nhiêu tiền ta đã đổ vào đó hết rồi , không còn tiền để hoàn tất căn nhà , khiến ta đang có chút ưu tư."

Vậy ra là đang kẹt tiền ư? A Tú ồ lên một tiếng, ánh mắt trầm ngâm.

- " chàng thiếu tiền sao? Vậy có thiếu nhiều lắm không? Hãy nói cho thiếp biết, trong nhà thiếp cũng có được chút của cải tích cóp, có thể phụ giúp cho chàng được phần nào "



A Tú đâu biết rằng mình đã mắc bẫy, những lời nói và thái độ của Bình Tâm cũng chỉ cốt moi tiền của nàng. Nhưng nghệ thuật moi tiền không thể nôn nóng và hấp tấp được, phải nhấp nhả từ từ, giống như cái cách mà hắn nhấp nhả A Tú lúc làm tình vậy . Bình Tâm vừa nghe A Tú ngỏ lời giúp tiền cho mình thì mừng thầm, nhưng bên ngoài lại tỏ ra hoảng hốt, vội vàng lắc đầu xua tay nói .

- "không được, tuyệt đối không được, nào có thể như vậy chứ? Tiền của nàng là tiền của nàng, tiền của ta xây dựng để làm nhà rước nàng về thì ta phải tự lo lấy, nào có thể lấy tiền của nàng được? Như vậy còn ra thể thống gì , ta không thể đồng ý "


Một thái độ vô cùng quân tử của một vị hộ vệ trong trấn, càng khiến A Tú nhìn vào thấy yêu mến vô cùng, nào đâu biết cái sự quân tử ấy chỉ là giả dối. A Tú nghe vậy thì nở một nụ cười hiền lành, nhìn người đàn ông của mình mà tươi cười nói .

- "chàng đừng cứ như vậy ,sao lại có thể từ chối thiếp chứ ? Tuy thiếp không có nhiều tiền bạc gì , nhưng số tiền dành dụm vẫn còn đó có thể phụ một phần nhỏ cho chàng. Dù chỉ là một phần nhỏ thôi, nếu giúp được chàng thì thiếp cũng thấy vui lòng rồi. Xin chàng hãy cứ nói, đừng có ngại"

Bình Tâm giấu một nụ cười rất kín, đây chính là mưu đồ moi tiền của hắn . Hắn sẽ moi tiền từ từ , moi cho đến hết . Nếu đùng một cái mà đòi lấy sạch gia sản thì sẽ chẳng có ai cho, nhưng thực hiện kế hoạch tầm ăn dâu , cứ ăn từ từ từng chiếc lá một thì cây dâu ấy dù có xanh tươi cỡ nào cũng sẽ phải trụi lá mà thôi. Bình Tâm giả tạo, hắn lại ra vẻ khó xử nhìn A Tú ngập ngừng nói.

- " vậy... vậy ta cũng không khách sáo nữa. Thực sự thì cũng không cần nhiều lắm đâu, chỉ cần khoảng ba nén vàng là đủ "

A Tú ồ lên một tiếng, bật cười nói.

- " chỉ ba nén vàng thôi sao ? Thế mà làm thiếp tưởng nhiều lắm không bằng. Ba nén vàng thì thiếp có, thiếp sẽ đưa cho chàng"

A Tú ngây thơ chẳng hiểu gì . Lần đầu tiên thì ba nén thôi , chứ lần sau sẽ tiếp tục và nhiều hơn, rồi từ từ lấy sạch gia sản của nhà họ Nguyễn . Người góa phụ ấy đâu có biết rằng trước mặt mình là một tên cáo già lừa tình có số hạng cao, vẫn còn nghĩ hắn là một vị hộ vệ cao quý, cho nên nàng nguyện đem tiền cho hắn . Bình Tâm lại nở một nụ cười rất kín, mọi kế hoạch đều theo đúng ý của hắn . Hắn ra vẻ ngại ngùng mà nói .

- "vậy thì ta nhờ nàng lần này vậy"

Vừa nói vừa vươn tay ôm tới, mà A Tú cũng ôm lấy hắn, hai người lại đè nhau ra trong bụi cây ven suối mà tiếp tục chơi thêm một lần nữa. Hắn lại đè A Tú ra ôm hôn sờ soạng, cắm cái dương trụ của hắn vào bên trong cội nguồn nhân loại, đem cho A Tú những cảm giác đê mê . Khi A Tú đã say đắm trong tình ái rồi thì còn biết đúng sai gì nữa ? Nàng mơ màng nghe lời hắn nói, cái gì cũng cho là đúng cả ,chẳng một chút nghi ngờ.

Từ cái lúc mà tên Bình Tâm chơi A Tú ngay trước bàn thờ bài vị của Nguyễn Văn Thiên, là lúc đó hắn không còn ở trong cái chòi nữa, mà chuyển vào ở luôn trong nhà của A Tú . Việc hắn làm như vậy khiến Nguyệt Hằng rất khó chịu, nhưng lại không biết làm gì hơn, vì lời nói của nàng không còn khiến mẹ nàng quan tâm nữa rồi . Mà không chỉ có Nguyệt Hằng, hàng xóm láng giềng nhìn hắn đều vô cùng ngứa mắt . Một số người đã đi lên trấn hỏi thăm về chuyện của tên Bình Tâm này và được người trong trấn nói sự thật, rằng tên Bình Tâm chỉ là giả mạo . Người ta nói chẳng có tên hộ vệ nào tên là Bình Tâm cả , chỉ có một tên lừa tình chuyên đi ăn bám phụ nữ là Bình Tâm mà thôi. Ấy thế mà về nói lại với A Tú đều bị A Tú gạt phắt ngang, nàng sợ sự thật hay là vì nàng đã đắm chìm trong tình yêu tình ái, trở nên mê mị mà không còn biết gì cả? Khi con người ta yêu đương , con người ta sẽ trở nên ngu si đi. Đó không chỉ là đặc tính của người phụ nữ, mà cả người đàn ông cũng như vậy . Tham, sân, si, hận, là bốn cái sinh ra cái ngu của đời người. Chữ si chính là si mê , trong các loại si mê thì si mê tình ái là loại si mê nặng nhất. A Tú chính là dính vào loại si mê này . Mà cũng đâu riêng gì A Tú, trước A Tú cũng có rất nhiều góa phụ bị tên Bình Tâm đưa vào bẫy . Họ cũng giống như A Tú, chỉ là nạn nhân thôi, đáng thương hơn là đáng trách.

Tên Bình Tâm lại tiếp tục chơi A Tú ngay bên bờ suối, đắm đuối vì mỹ nữ hay là vì tiền? Hắn đã chơi người phụ nữ này rất nhiều lần, bắn rất nhiều sữa ông Thọ vào bên trong người phụ nữ ấy, nhưng A Tú vẫn chưa có thai . Đây cũng là một việc có nguyên do cả. Bình Tâm xem việc đi chinh phục goá phụ là một trò chơi tình ái, trò chơi mà khiến hắn si mê nhất . Để có thể chơi được nhiều người phụ nữ, khiến họ lên đỉnh thiên thai và si mê hắn, hắn không chỉ tập luyện rất nhiều mà còn dùng các loại thuốc tăng cường sinh lý. Chính vì thế, thuốc kích ép vượt quá sức chịu đựng của cơ thể khiến cho hắn không còn có khả năng thụ thai cho bất cứ người phụ nữ nào . Hãy thử tưởng tượng nếu như A Tú lỡ có thai với hắn thì cuộc đời sau này của A Tú sẽ thế nào? Sẽ thật là đau xót . Cơ mà cũng chẳng có sau này, bởi vì một lúc nào đó băng cướp Lương Sơn Đồng sẽ tràn xuống và kết thúc tất cả mọi việc, kết thúc mọi đau khổ của người góa phụ tội nghiệp bị lừa.
 
Chương 389: Ngắm Gà Khỏa Thân.


Nguyệt Hằng ôm bọc đồ của tên Bình Tân đi giặt , bước chân dần rời xa căn nhà . Tên Bình Tâm đứng ở một góc ngó theo , khi thấy Nguyệt Hằng đã đi đủ xa, hắn lập tức quay về hướng của A Tú. A Tú vẫn ngồi ở đó chờ đợi , biết rằng hắn tới để làm gì nhưng nàng vẫn giả vờ như không biết , e thẹn khép mình. Khi đã chắc ăn Nguyệt Hằng đi xa rồi, Bình Tâm chạy lại chỗ A Tú, ngay lập tức ôm chầm lấy A Tú vào lòng mà thủ thỉ.

- " Tú nhi của ta, ta nhớ nàng , ta nhớ nàng chết đi mất . Chỉ mấy ngày không gặp mà ta cảm thấy như đã thiên thu vạn thế rồi vậy"

Vừa nói vừa ôm chầm lấy A Tú, mà A Tú cũng không chống cự, ngược lại còn ôm chặt hắn. Những ngày qua nàng chờ đợi hắn trở về, cứ sợ rằng hắn đi mất không về nữa, nhưng cuối cùng hắn cũng trở về với nàng rồi. A Tú vui mừng ôm chầm lấy người đàn ông ấy mà thủ thỉ.

- " thiếp cũng nhớ chàng lắm, nhớ chàng chết đi được . Đáng ghét, bỏ thiếp đi lâu như vậy, thật là đáng ghét "

Cả hai ôm lấy nhau hôn hít điên cuồng, thỏa mãn sự ham muốn khoái lạc. Khác với những lần trước , A Tú không chống cự thì cũng nằm yên , nhưng lần này nàng không những không chống cự, cũng không nằm im mà chủ động lao vào quấn lấy Bình Tâm giống như cách mà hắn quấn lấy nàng. Lần này cả hai đều cùng nhau hành động , cùng nhau phối hợp. Bình Tâm nhanh chóng cởi áo của A Tú ra để lộ tấm thân trắng nõn của người phụ nữ xinh đẹp , mà A Tú cũng vươn vai cởi áo Bình Tâm ra để lộ cơ thể đàn ông . Ngay lập tức lại ôm chầm lấy nhau, phút chốc đã không còn mảnh vải che thân . Hai cơ thể trần truồng cuốn lấy nhau , liên tục sờ mó những chỗ nhạy cảm của nhau. Khi đã kích thích mơn trớn đủ lâu, dòng nước tình yêu đã ướt đẫm cội nguồn nhân loại, cũng đến lúc âm dương giao hòa. Bình Tâm lại từ từ dạng chân người phụ nữ ra, mà người phụ nữ ấy cũng nhanh chóng banh chân đưa cội nguồn nhân loại của mình ra cho hắn . Ngay lập tức, dương trụ lại được đặt vào vị trí, đâm sâu vào trong cội nguồn nhân loại, trượt dọc con đường nhân sinh đầy ẩm ướt. A Tú rên lên một tiếng "Á..." cảm nhận con đường của mình bị lấp đầy. Nàng gồng mình siết chặt người đàn ông ấy, mà Bình Tâm cũng theo đó mà bắt đầu dập nhẹ nhàng. Tốc độ nhanh dần, tiếng da trắng vỗ bì bạch lại phát ra đều đặn. Ngay trong căn nhà của người xấu số Nguyễn Văn Thiên, cơ thể vợ hắn đang theo nhịp điệu mà co siết, bấu lấy cơ thể người đàn ông xa lạ. Nhấp nhả nhịp nhàng, cả hai người run rẫy trong những giây phút sung sướng ấy tưởng chừng như cơn đê mê kéo dài vô tận. Đang chơi khí thế, Bình Tâm bỗng dưng dừng lại khiến A Tú có chút ngạc nhiên. Hắn rút cây dương trụ khỏi cội nguồn nhân loại của A Tú, đưa tay vỗ vào vầng Trăng khuyết của nàng cái bốp mà nói.

- " Tú nhi, đổi tư thế thôi"

Miệng nói tay làm, hắn bắt đầu đưa tay chụp lấy vòng eo của A Tú , hướng cơ thể nàng theo kiểu tư thế quỳ gối chống tay, từ sau đâm tới trước. A Tú ban đầu có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nàng chơi kiểu tư thế này, lại càng cảm thấy mới lạ và thú vị. A Tú quỳ gối, hai tay chống đất, mặt cúi gầm chờ đợi hắn cắm cây trụ của hắn vào người nàng . Tên Bình Tâm từ phía sau đặt dương trụ vào cội nguồn nhân loại, đâm vào một phát khiến A Tú giật nảy , ngước đầu lên rên một tiếng "Á ..." . Nàng không biết rằng cái hướng nàng đang nhìn lại chính là bàn thờ đặt bài vị của chồng mình . Ngay lập tức, tên Bình Tâm vươn tay nắm lấy tóc A Tú từ đằng sau mà giữ nguyên khuôn mặt nàng. Hắn túm tóc nàng kéo về như kéo cương ngựa, tay còn lại chụp lấy eo A Tú , bắt đầu dập bành bạch, nhấp nhô như một người đang cưỡi ngựa. Nhịp điệu phát sinh âm thanh, những phát dập ấy khiến A Tú run lên sung sướng, nàng còn chả biết khuôn mặt mình đang nhìn thẳng vào bài vị của chồng mình . Những tiếng rên rỉ sung sướng dâm đãng vang lên, tiếng rên của người góa phụ khi được thỏa mãn bởi người đàn ông dày dặn kinh nghiệm. A Tú không biết mình đang hướng mặt vô bài vị chồng mình , nhưng Bình Tâm thì biết rất rõ, vì đây chính là ý muốn của hắn . Cái bài vị đó là bài vị thứ mấy rồi hắn không nhớ, nhưng chắc chắn những người góa phụ bị hắn lừa tình đều trải qua những giây phút này . Hắn sung sướng nhất chính là khi chơi người góa phụ ngay trước bài vị của người chồng xấu số. Lúc ấy, hắn sẽ chơi kiểu chó, hướng mặt người góa phụ vào bài vị người chồng. Lần nào cũng vậy, và lần này cũng thế, bàn tay vẫn túm tóc kéo về sau không cho người góa phụ cúi đầu, cố giữ cho cái khuôn mặt người góa phụ hướng về phía bài vị. Bình Tâm sung sướng, phút giây này hắn lẩm bẩm mà chỉ có một mình hắn nghe được . Hắn nhìn bài vị của Nguyễn Văn Thiên mà trợn mắt, lí nhí trong mồm.



- " thằng nông dân ngu dốt, hãy nhìn kỹ đi. Vợ của mày thì mày xem như ngọc như ngà , còn với ta chỉ là một con đ*. Con đĩ này báu vật trong tay ngươi , về tay ta bị ta chơi như chơi một con chó, không hơn không kém"


Lăng mạ người phụ nữ, những lời lẩm bẩm lí nhí ấy chỉ có mình hắn nghe được. A Tú lúc này còn biết gì nữa đâu, những tiếng lí nhí trong miệng của hắn thậm chí còn bị tiếng da trắng vỗ bì bạch lấn át . A Tú quỳ chân chống tay, bị kéo tóc ngẩng lên mặt hướng về bàn thờ chồng mình, đôi mắt lơ mơ rên rỉ trong sung sướng, nào có biết rằng mình đang làm một chuyện vô cùng bậy bạ.

Nguyễn Văn Thiên thật là tội nghiệp, chết rồi không biết có thấy cảnh này không . Nếu thực sự tên Bình Tâm yêu thương người phụ nữ ấy thật lòng, thật sự muốn chăm sóc người góa phụ ấy , thì Nguyễn Văn Thiên dưới suối vàng cũng được yên lòng . Nhưng người phụ nữ mà Nguyễn Văn Thiên coi như châu báu, như ngọc như ngà, đang bị tên Bình Tâm chơi tàn bạo không một chút thương xót. Nguyễn Văn Thiên thật đáng thương , do số mệnh mà không may qua đời, không còn có thể chăm sóc và bảo vệ vợ con mình được nữa.

Ngẫm nghĩ trên đời, người đàn ông sống cuộc sống này nên trân trọng mạng sống của mình hơn một chút . Có nhiều người ra ngoài bàn nhậu, mời rượu không uống cũng đánh nhau, xách dao chém nhau . Có những người cưỡi ngựa ngoài đường, chỉ vì khích nhau một chút đã đua ngựa quá tốc độ đến lúc tai nạn tử vong . Có nhiều người chỉ vì đi ngang qua liếc nhau một cái , lại xông vào đánh nhau sống chết. Muôn chuyện trời ơi đất hỡi mà sinh mạng thật sự bị đem ra xem nhẹ . Cứ cho rằng người đàn ông ấy bất hiếu, không quan tâm cha mẹ mình đau xót khi mình chết . Cứ cho là người đàn ông ấy vô trách nhiệm với vợ con, không quan tâm vợ con mình phải sống cực khổ khi không có mình, thì một người đàn ông nên suy nghĩ một chút về hậu vận của mình . Khi mình chết rồi sẽ có một thằng nào đó mò vô nhà mình . Con mình nó sai , vợ mình nó chơi, mà nó chơi vợ mình như chơi một con chó ngay trước bài vị của mình, hỏi có đau xót hay không? Vì vậy mà nói, một người đàn ông ra ngoài đường không nên vì chén rượu mà chém nhau . Người ta chửi trên bàn nhậu , nhẫn nhịn . Lúc cưỡi ngựa ngoài đường , ai chạy tới bên cạnh dụ đua cũng nhẫn nhịn bỏ qua . Nếu đi ngang qua đường có đứa nào lườm mình, chửi mình, đòi đánh nhau với mình, trừ phi không thể tránh được mà phải tự vệ, còn không thì cứ nhẫn nhịn bỏ qua . Chúng ta bỏ qua không phải vì chúng ta sợ cái thứ ấy, mà chúng ta bỏ qua vì chúng ta đang trân trọng mạng sống của mình . Chúng ta muốn mình được lành lặn để chúng ta có thể trở về nhà cùng vợ con. Chúng ta bình yên trở về ôm vợ vào lòng, trở về bế con trong tay . Chúng ta nhẫn nhịn không phải vì chúng ta hèn nhát... à thì cứ coi như là hèn nhát đi. Hèn nhát một chút để về nhà bảo vệ vợ con ở nhà, còn hơn là nằm lại vĩnh viễn ngoài đường, để rồi ở trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Lúc ấy phải im lặng xem con mình bị nó sai như nô lệ , vợ mình bị nó chơi như chơi một con đ* , mà mình không thể làm được gì. Không phải tự nhiên mà người ta nói " trong các loại trí tuệ thì loại trí tuệ đứng đầu chính là chữ nhẫn" . Nhẫn nhịn không phải hèn nhát, nhẫn nhịn không phải sợ hãi , nhẫn nhịn là một loại trí tuệ. Người ta có trí tuệ để hiểu rằng lúc nào cần đánh mới đánh, lúc nào cần nhịn thì sẽ nhịn. Chúng ta nhẫn nhịn, vì chúng ta có thể nhìn thấy rất nhiều thứ phía sau, đó chính là chữ "NHẪN" . Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu , chính là chữ nhẫn này.

Trước bài vị của Nguyễn Văn Thiên, tên Bình Tâm khốn kiếp đang chơi vợ của người xấu số ấy một cách tàn bạo. Với tư thế bốn chân, hắn không những chỉ chơi A Tú với tư thế quỳ bò, mà còn túm tóc A Tú kéo ngược lên để hướng khuôn mặt A Tú về phía bài vị . Từ phía sau, hắn liên tục dập bành bạch vào cơ thể góa phụ. A Tú bị chơi từ phía sau , bị đạo tàn bụ, run rẩy trong sung sướng khoái cảm . Hắn cứ chơi như thế, rồi cũng đến lúc đạt được trạng thái khoái cảm . Cơ thể A Tú bắt đầu gồng lên, co giật. Tên Bình Tâm này có một tuyệt chiêu, hắn hiểu rất rõ cơ thể phụ nữ . Khi thấy A Tú bắt đầu co giật, biết là cơ thể người phụ này đã sắp đạt đến khoái cảm, hắn lập tức tung tuyệt chiêu tối thượng của mình. Hắn gồng người , tăng tốc độ dập bành bạch , càng lúc càng nhanh hơn . Khi A Tú chịu sự cường bạo tăng tốc, nàng cong người đạt khoái cảm, cũng là lúc hắn gồng mình bắn những dòng sữa ông thọ của hắn vào trong cơ thể nữ nhân. Với kỹ năng như vậy, hắn sẽ cùng lúc lên đỉnh với cơn cực khoái của A Tú, cùng nhau đạt đến đỉnh thiên thai . Kỹ năng này là một kỹ năng tối thượng của hắn, đã được hắn rèn luyện qua rất nhiều người phụ nữ, được đặt tên là "âm dương phi đỉnh" , cùng nhau lên đỉnh cực khoái của khoái cảm. A Tú rùng mình sung sướng , hét lên một tiếng "Á..." , cong người đạt cực khoái rồi nằm gục xuống dưới nền, cơ thể nằm úp . Cơ thể trắng nõn xinh đẹp của người phụ nữ đã nằm yên thỏa mãn, từ trong cội nguồn nhân loại có dòng sữa ông thọ mà Bình Tâm bắn vào đang rỉ ra ngoài. A Tú nằm yên thở dốc, cảm nhận sự đê mê khoái cảm trôi qua. Còn Bình Tâm thì đứng dậy , hắn rút cái dương trụ của hắn ra khỏi người phụ nữ, hướng cơ thể trần truồng của mình về bàn thờ của người đàn ông xấu số Nguyễn Văn Thiên. Hắn nhìn bài vị mà hất hàm một cái, như muốn nói "đấy, vợ người đấy, người làm được gì ta?"

A Tú khoả thân nằm úp mặt xuống nền, trước bàn thờ của chồng mình. Bờ mông căng tròn, sữa ông thọ của trai lạ rỉ ra từ trong cơ thể của nàng. A Tú thở hổn hển, không còn để ý gì xung quanh, không biết cái khung cảnh bây giờ rất bậy. Tên Bình Tâm thì vẫn hướng đôi mắt về phía bàn thờ kia , nhang khói vẫn còn chưa dứt , nhưng con gà khỏa thân cúng trên bàn thờ thì vẫn nằm đó. Hắn liếm mép, đó là một con gà luộc mà A Tú đã chuẩn bị để thắp nhang cho chồng mình . Bình Tâm nhất mép mỉm cười , nhẹ nhàng bước tới bàn thờ, vươn tay lấy luôn con gà khỏa thân ấy mà đưa vào mồm nhai ngấu nghiến. Hắn vừa nhai vừa nhìn xuống người phụ nữ trần truồng nằm gục trước bàn thờ, cảm thấy cũng tựa như một con gà mới bị hắn ăn xong .

Thật đáng thương cho Nguyễn Văn Thiên, ở trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, nhìn con mình bị nó sai đi giặt đồ, vợ mình bị nó chơi như chơi một con chó, còn bản thân mình không làm được gì, thậm chí cả con gà khỏa thân mà vợ cúng cho mình cũng bị hắn ăn mất , thật đau xót vô cùng . Sống trên đời này , phải lập lại một lần nữa là "một người đàn ông nên trân trọng mạng sống của mình" . Không phải cứ chết là hết , mà chết còn rất nhiều điều lưu lại ở phía sau . Cái chết của người đàn ông để lại cả cay đắng và chua xót, không chỉ cho người ở lại mà người chết rồi sợ rằng cũng không thể nhắm mắt được.
 
Chương 391: A Tú Cạn Tiền.


Cái gì cũng vậy, có được lần đầu rồi sẽ có được lần sau . Bình Tâm lần đầu mượn tiền A Tú , rồi lại mượn lần thứ hai, thứ ba , cứ như thế mà mượn dần . Hắn luôn lấy lý do là để xây nhà, mà căn nhà đó chính là căn nhà mà hắn hứa hẹn sẽ đưa mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng vào ở. A Tú tin lời hắn, cứ khi nào hắn nói cần tiền là A Tú lại vô trong lấy ra cho hắn . Thoáng chốc thời gian trôi qua cũng đã một năm và mùa xuân lại đến. Nguyệt Hằng bây giờ đã là thiếu nữ 15 tuổi , A Tú cũng đang mong ngóng kiếm cho con mình một mối gả vào cho xứng đáng , lại càng mong chờ việc được chuyển vào trong trấn ở , vậy nên cũng chưa từng chối từ việc cho Bình Tâm mượn tiền. Nhưng năm nay A Tú đã cảm thấy có nhiều sự khác biệt, nhiều chuyện khiến nàng cảm thấy suy tư . Trong những mùa xuân trước , không có cái Tết nào mà gia đình họ Nguyễn lại trở nên túng thiếu như vậy . Cái Tết vừa rồi gia đình chẳng còn bao nhiêu tiền nữa, số tiền còn lại phải chi tiêu dè dặt. Gia đình họ Nguyễn lúa thóc đầy kho, tiền tích góp nhiều, và sau khoảng một thời gian cho tên Bình Tâm mượn tiền xài để xây nhà thì chẳng còn gì nữa . Mà hắn mượn chứ hắn có trả bao giờ đâu? Lại lấy lý do xây nhà để rước mẹ con A Tú vào ở làm cho A Tú cũng khó mở miệng để đòi . Mùa xuân lại đến, một cái Tết nữa vừa qua , gia đình họ Nguyễn vẫn đang chứa chấp một cái tên ăn bám trong chính gia đình của mình. A Tú cơm bưng nước rót hầu hạ Bình Tâm chu đáo, mong đợi được một mái ấm gia đình trong trấn , nhưng liệu có thể có không? Khi mà thời gian dài như vậy hắn chưa một lần dẫn nàng vào trong căn nhà mới đó tham quan . Nhiều lần nàng đề nghị việc tới đó xem cho biết, hắn đều khước từ ngay lập tức, chưa một lần đồng ý làm cho A Tú dần dần sinh nghi. Nàng cũng không còn quá mù quáng nữa, mà trong tâm đã bắt đầu có nghi hoặc, cảm thấy có gì đó mờ ám.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, A Tú ở trong nhà nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài kia. Nàng đang lo lắng suy nghĩ gì đó, rồi lặng lẽ đi vô phòng riêng của mình. A Tú tới nơi cất giấu tiền bạc, mở ngăn bí mật ra xem, thì số tiền bên trong chỉ còn lại những đồng bạc lẻ . Chỉ mới chưa đầy một năm trước trong này còn chứa rất nhiều vàng và bạc, mà bây giờ đã chẳng còn gì. Lượm từng đồng tiền cuối cùng còn lại để đi chợ , A Tú cảm thấy mình giống như một kẻ đã sa lầy vào một thứ gì đó khiến cho gia sản cạn kiệt mà không hiểu mơ hồ là tại sao. Những lời hứa còn đó, và thời gian chịu tang ba năm chỉ còn có một năm ngắn ngủi. Phải , chỉ một năm nữa là hắn sẽ đưa mẹ con nàng vào ở trong căn nhà trong trấn. Vậy mà lúc này gia đình hắn thế nào, cha mẹ hắn là ai , nhà cửa ra sao thì A Tú hoàn toàn không biết một chút gì. Càng đến những lúc khánh kiệt con người ta lại càng suy nghĩ đến những thứ thực tế hơn , ảo mộng tình yêu ban đầu bây giờ cũng không còn nồng cháy nữa . Ngoài việc hắn đưa A Tú lên đỉnh nhiều lần thì thực ra hắn còn chẳng làm được bất cứ điều gì cho gia đình này , chỉ là một tên ăn bám chính hiệu . A Tú lờ mờ hiểu được những điều này, nhưng lại sợ sự thật mà không dám tin tưởng . Nàng vón vén những đồng tiền cuối cùng vào tay, lủi thủi bước ra . Nàng nhìn Nguyệt Hằng vẫn còn đang làm việc sau nhà với bộ áo cũ. Cứ mỗi năm tết đến, nàng đều mua cho con gái một bộ đồ đẹp đắt tiền . Nhưng năm nay nàng không còn mua được nữa, bởi tất cả tiền bạc đều đưa cho tên Bình Tâm xây nhà cả rồi . Cảm thấy nghẹn ngào trong lòng mình, nàng đã tự hỏi "mình đã sai ở đâu rồi chăng?"

Đang lúc suy tư bỗng có tiếng ở ngoài nhà gọi vào.

- " Tú nhi, có đó không? Nàng ra đây ta nhờ chút "

A Tú nhanh chóng nhận ra đó là tiếng của tên Bình Tâm đang gọi nàng, nàng nhanh chóng bước ra nhìn hắn mà cúi đầu nói.

- " Tâm ca , thiếp đây . Chàng gọi thiếp có chuyện gì?"

Bình Tâm vỗ vào chỗ bên cạnh, A Tú nhẹ nhàng tới ngồi xuống chỗ đó, hai người ngồi sát bên nhau. Bình Tâm nhìn A Tú, nhe răng cười toe toét nói .

- "ta bây giờ đang kẹt tiền, nàng có tiền không đưa ta hai kim nguyên bảo để ta xây nhà. Sắp xong hết rồi, chỉ còn một chút nữa thôi"

A Tú giật mình, tính từ lần đầu tiên hắn xin ba nén vàng, bây giờ đòi tới hai kim nguyên bảo . Mà đâu chỉ có hai lần này, suốt quãng thời gian qua cứ mỗi lần tới xin một ít, xin hoài thì cái kho tiền của nàng bây giờ đã trống rỗng có còn gì nữa đâu . Nàng siết chặt những đồng tiền lẻ trong tay mình, siết chặt những đồng tiền cuối cùng mới vét trong hộp. Nàng nhìn hắn mà cau mày nói.

- " Tâm ca, chàng nên suy nghĩ lại một chút . Bao nhiêu ngày qua cứ mỗi lần chàng kẹt tiền thiếp đều đưa, nhưng bây giờ rốt cuộc là chàng cần bao nhiêu? Chàng nói rõ đi, chứ tiền bạc trong nhà đã không còn gì nữa rồi . Bây giờ chỉ còn lại có chút tiền để đi chợ, thực sự không còn tiền để cho chàng mượn nữa đâu"

Bình Tâm đang cười toe toét , nghe A Tú khước từ mình thì khựng người lại. Đây cũng là lần đầu tiên nàng khước từ hắn, hắn trợn mắt lên nói.

- " ta xây nhà cũng là để cho mẹ con nàng vào ở . Ta đã hi sinh vì mẹ con nàng quá nhiều, tại sao chỉ có một chút tiền mà cũng không thể đưa cho ta? Nàng như vậy thật sự quá ích kỷ rồi"

A Tú nhăn nhó, nàng không có tiền thực sự là đã hết tiền chứ không phải là không đưa cho hắn . Mới chỉ nói một câu mà hắn đã la làng như vậy, nàng cảm thấy thật sự rất không vui, nhìn hắn mà dịu dàng nói .



- "Tâm ca , thiếp nói thiếp hết tiền thì thực sự là hết tiền chứ hoàn toàn không phải là muốn từ chối chàng . Bây giờ đừng nói hai kim nguyên bảo, chứ một nén bạc thiếp cũng không có . Ngày giỗ của phu quân quá cố đã gần kề mà tiền lo đám giỗ năm nay còn không biết xoay đâu ra, lấy gì đưa hai kim nguyên bảo cho chàng xây nhà chứ? Chàng xem lại coi nhà có cần phải xây quá to đẹp hay không? Xây vừa phải là được rồi, mẹ con thiếp cũng không đòi hỏi nhà cao cửa rộng, chỉ cần chàng đón nhận là mẹ con thiếp vui rồi . Vậy nên chàng đừng có quá cầu kỳ nữa "

Bình Tâm nghe vậy thì trợn mắt, hắn làm gì có xây nhà gì? Mục đích thật sự là để moi tiền của A Tú, nay A Tú khước từ như vậy khiến hắn tức giận, hắn trợn mắt lên mà nói .

- "không thể như thế được, đàn bà ngu dốt thì biết cái gì? Ta đường đường là một hộ vệ bên cạnh trưởng trấn đại nhân, làm sao có thể làm nhà sơ sài? Người ta sẽ cười vào mặt ta, nói ta hà tiện, mất hết danh dự. Ta nhất định phải làm cho đàng hoàng, nàng không giúp ta thì thôi chứ đừng nói những chuyện sằng bậy như vậy"

A Tú nghe mắng thì giật cả mình, suốt cuộc đời làm vợ của nàng chưa một lần chồng nàng là Nguyễn Văn Thiên mắng nàng lấy một câu . Vậy mà hôm nay nàng bị cái tên không danh không phận này mắng như vậy khiến nàng cảm thấy choáng váng. Nàng ngập ngừng xòe tay ra , trong tay chỉ còn năm đồng tiền lẻ, nàng đưa về phía trước mà nói .

- "thiếp chỉ còn có năm đồng này thôi, dùng để đi chợ hôm nay, và gói ghém để cho vài bữa nữa làm một cái đám giỗ thứ hai cho phu quân quá cố. Thiếp thật sự không còn đồng nào đưa cho chàng nữa, mong chàng thông cảm"

A Tú ngập ngừng rón rén, tim đập nhanh trong sợ hãi, dù sao nàng cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối . Bình Tâm vừa nhìn thấy 5 đồng tiền thì vươn tay chụp lấy , giật khỏi tay A Tú mà nói .

- "cái gì mà đám giỗ chứ ? Nàng bây giờ đã là người của ta, chỉ cần biết thờ phụng ta là đủ . Còn cái tên kia đã chết rồi, nàng còn vương vấn hắn làm gì ? Với lại nàng sớm muộn gì cũng sẽ theo ta vào trong trấn, ở trong nhà của ta. Vậy cái căn nhà này, ruộng nương ngoài kia bán quách đi chứ giữ lại làm gì nữa?"

A Tú nghe nói bán nhà bán đất thì giật mình . Nhà đất này đều là do một tay Nguyễn Văn Thiên gầy dựng, bây giờ kêu bán cũng là bán đi những di vật của người chồng đã khuất . Chỉ mới 2 năm thôi, Nguyễn Văn Thiên chỉ mới mất có hai năm thôi, mà sao lại có thể bán nhà bán đất như thế được? A Tú run rẩy nhìn Bình Tâm mà nói .

- "không được, nhà đất này là của phu quân quá cố để lại cho mẹ con thiếp . Chưa nói đến phần của Nguyệt Hằng, mà cho dù là phần của thiếp cũng không bán được . Tiền bạc trước giờ thiếp cho chàng mượn rất nhiều rồi, không cho mượn thêm nữa. Nếu chàng cảm thấy không ưng ý thiếp thì hãy trả lại cho thiếp, thiếp không cần căn nhà trong trấn của chàng nữa. Nếu chàng cảm thấy bao bọc được cho mẹ con thiếp thì thiếp rất cảm ơn, nhưng nếu cảm thấy không được thì chàng cứ về lại trấn của chàng, để mặc mẹ con thiếp. Những số tiền chàng mượn thiếp thì hãy trả lại đây cho thiếp, mẹ con kiếp sống với nhau cũng được rồi, không cần chàng phải quan tâm"

Lần đầu tiên trong ngần ấy thời gian A Tú phản kháng, lần đầu tiên A Tú muốn đuổi hắn ra khỏi nhà . Tên Bình Tâm nghe vậy thì giật mình , hắn tuy rằng đã moi hết tiền A Tú nhưng nhà đất vẫn còn, nào dễ gì hắn buông tha . Cái hắn muốn là muốn hết nhà hết đất, và muốn luôn cả đứa con gái của A Tú . Cơ hội chưa tới, chưa lấy được nhà đất sao hắn chịu bỏ qua? Hắn lập tức dịu giọng nói.

- " Được rồi , ta sai ta sai rồi , nàng đừng giận nữa , để từ từ ta tìm cách"

Nói xong lủi đi mất. A Tú ngồi lại một mình, bây giờ hai bàn tay trắng, năm đồng vừa rồi để chuẩn bị đi chợ cũng bị hắn lấy đi luôn. Lấy gì đi chợ, lát nữa mua cái gì mà ăn đây? Trong lòng A Tú đã bắt đầu nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng trong mối quan hệ của mình . Nàng hướng ánh mắt về phía xa xa, trong lòng tự hỏi "hay là mình lên trấn hỏi thăm một chuyến xem sao?"
 
Chương 392: Vượt Qua Nỗi Sợ.


A Tú nhìn bóng dáng người đàn ông kia đi khuất, lại cúi xuống nhìn vào bàn tay trắng của mình, năm đồng tiền cuối cùng của nàng cũng bị hắn giật lấy đi mất rồi. A Tú mơ hồ suy nghĩ, cảm nhận hiện tại . Nàng lúc này lại ngước lên nhìn bàn thờ chồng mình, khoé mắt cay cay. Đã sắp tới ngày giỗ lần thứ hai của Nguyễn Văn Thiên mà bây giờ trong túi nàng không có một đồng . Suốt bao nhiêu năm làm vợ người đàn ông kia, nàng chưa một lần phải chịu nắng chịu mưa, chưa một lần bị Nguyễn Văn Thiên mắng một câu nặng lời nào. Vậy mà bây giờ lại có người mắng nàng, lại là một tên ăn bám. Nàng nhìn nhận lại vấn đề, thấy nhiều người hàng xóm nói với nàng hắn chỉ là một tên lừa đảo, chẳng phải hộ vệ gì đâu . Nhưng vì nàng sợ , một nỗi sợ khủng khiếp . Trong quá khứ, khi người chồng của nàng bị cướp giết, điều đó đã khiến nàng hoang mang kinh hãi. Và rồi tên Bình Tâm xuất hiện với tư cách một hộ vệ bảo vệ ngôi làng, lúc ấy nàng nghĩ rằng hắn có thể bảo vệ được cho mẹ con mình . Chết đuối vớ được phao, nàng cảm thấy mình được chở che bảo vệ, và khi người ta nói hắn là lừa đảo thì nàng sợ đó là ảo vọng, sợ rằng chỗ dựa của mình không phải là sự thật nên đã gạt phắt đi những lời khuyên ngăn của hàng xóm. Thế nhưng cho dù có tự lừa dối mình như thế nào đi chăng nữa thì sự thật cũng sẽ mãi không bao giờ thay đổi . Sự thật là thứ trân quý nhất, dù nó có xấu xí trần trụi như thế nào thì ta vẫn phải nhìn vào sự thật để có các ứng biến phù hợp. A Tú siết chặt nắm tay, lấy hết can đảm bật đứng dậy , bước chân rời khỏi nhà . Lần này nàng đã quyết tâm rồi , nàng sẽ đi lên trấn hỏi thăm một chuyến cho biết.

Bước chân của A Tú bước đi, lặng lẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ bé , hướng về trấn Nông Sơn . Trời buổi sáng sớm vẫn còn đang mờ hơi ướt , tiếng chim hót líu lo, đoạn đường đi tự nhiên cũng trở thấy bình yên hơn . Mỗi bước chân nặng trĩu tiến về phía trấn Nông Sơn cũng được thiên nhiên làm cho mềm mại. A Tú sợ, rất sợ những gì mình đang chờ đợi hiện ra trần trụi là thứ không nghề có thật . Nhưng con người ta phải đối diện với sự thật mà thôi, không còn lựa chọn nào khác. A Tú mon men bước đi tới trấn, khung cảnh đông đúc của trấn Nông Sơn như thường ngày nó vẫn thế. Bước vào trong trấn, muốn hỏi thăm về tên Bình Tâm thì việc hợp lý nhất lúc này là tới cái căn nhà mà tên Bình Tâm ấy nói, tới căn nhà mà tên Bình Tâm ấy nhận của mình. Nàng sẽ tới đó xem tên Bình Tâm có ở đó không rồi tính tiếp. Nàng lủi thủi đi trên con đường dẫn về phía căn nhà ấy, mỗi bước chân càng khiến nàng sợ hãi âu lo. Khi tới nơi , A Tú vô cùng ngạc nhiên khi căn nhà đã xây xong hết rồi , và thậm chí trước cửa nhà còn có người đang đứng gác. A Tú cảm thấy có gì đó không đúng , căn nhà này dường như là căn nhà đã có người ở từ lâu, chứ không phải là căn nhà đang xây dựng như Bình Tâm hay nói . Khi nhìn vào trong nhà, rõ ràng là căn nhà đã có người sống và sinh hoạt trong đó . A Tú hít một hơi thật sâu lấy can đảm, bước về phía cổng nhà nhìn về người canh gác, nàng cúi đầu thi lễ mà nói.

- " vị quan nhân này, xin cho dân phụ hỏi thăm một chút"

Người đang đứng canh gác nhìn A Tú mà bật cười nói.

- " phu nhân , xin đừng gọi ta là quan nhân . Ta chỉ là một người hầu gác cửa của căn nhà này mà thôi, chẳng phải quan nhân gì hết . Phu nhân muốn hỏi đường hay hỏi chuyện gì , xin cứ nói "

A Tú thoáng giật mình, là người hầu canh cổng ư? Như vậy có vẻ như căn nhà này quả thật là đã có người ở trong đấy rồi. A Tú nhìn người hầu ấy, lại nhìn vô trong nhà, ngập ngừng mà hỏi.

- " vậy thì...đại ca cho ta hỏi , căn nhà này có phải là căn nhà của hộ vệ Bình Tâm , vị hộ vệ dưới trướng của trưởng trấn Nông Văn Rau không? Căn nhà này có phải là do trưởng trấn xây dựng để tặng cho vị hộ vệ tên Bình Tâm ấy không? Xin đại ca hãy nói cho ta biết"

Lời nói nghe tưởng chừng đơn giản, nhưng đã phải lấy hết can đảm trong người thì A Tú mới có thể thốt ra được. A Tú vừa nói , bàn tay vừa siết chặt đặt lên ngực, nơi trái tim đang đập thình thịch mà hồi hộp chờ đợi câu trả lời . Người hầu gác cổng vừa nghe vậy thì tròn xoe đôi mắt, vẻ mặt rất là ngạc nhiên. Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà ngơ ngác nói .

- "phu nhân nói gì vậy? Ta không biết phu nhân từ đâu tới lại đi hỏi những chuyện kỳ lạ như vậy ? Căn nhà này là căn nhà của một vị phú hộ giàu nhất trấn này, không phải là nhà của tên Bình Tâm nào cả . Mà thậm chí trong các hộ vệ của trưởng trấn Nông Văn Rau làm gì có hộ vệ nào tên là Bình Tâm chứ? Phu nhân, có phải có nhầm lẫn gì không?"

A Tú khựng người chết lặng, tưởng như sét đánh ngang tai. Vậy ra tất cả những gì nàng nghe thấy trước kia đều là ảo mộng , đều là giả dối cả sao ? Ngôi nhà này thật sự không phải của tên hộ vệ Bình Tâm , mà ngay cả tên Bình Tâm ấy cũng chẳng phải hộ vệ gì . Vậy ra trước giờ những lời tên Bình Tâm ấy nói đều là giả dối, còn những lời của người hàng xóm láng giềng xung quanh lại là thật ư ?A Tú choáng váng đứng không vững, chập choạng suýt té . Người hầu gác cổng thấy vậy vội tới đỡ lấy , nhìn khuôn mặt tái mét của người phụ nữ, người hầu quan tâm hỏi thăm .

- "phu nhân, người không khỏe chỗ nào sao? Tại sao sắc mặt của người có vẻ xấu đến như vậy? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"



A Tú chập choạng cố gắng đứng vững, hướng người gác cổng mà hỏi .

- " đại ca, căn nhà này không phải của hộ vệ là một chuyện, nhưng đại ca có chắc chắn là bên cạnh trưởng trấn Nông Văn Rau không có một người hộ vệ nào tên là Bình Tâm không?"

Một chút hi vọng cuối cùng , một chút hi vọng mong manh . Ừ thì căn nhà không phải của hắn cũng được, nhưng nếu như hắn là hộ vệ tới bảo vệ làng thì vẫn còn có chút gì đó vớt vát. A Tú vẫn còn chút gì đó, chỉ một chút gì đó thôi mong đợi, không cam tâm mất trắng. Người gác cổng lúc đó khuôn mặt nhăn nhó mà lắc đầu.

- " phu nhân à , hộ vệ bên cạnh trưởng trấn là ai? Họ đều là những người võ công cao cường, chức vụ cao quý . Sự tồn tại của những người hộ vệ ấy cả trấn này ai cũng biết đến. Dù là tên tuổi hay địa chỉ nhà cửa ở đâu, tất cả đều biết chứ đâu phải riêng gì ta . Nếu thực sự bên cạnh trưởng trấn có một hộ vệ tên Bình Tâm thì cả cái trấn này đều biết tới danh tiếng rồi, làm sao mà nhầm lẫn cho được?"

A Tú lại một lần nữa tựa như sét đánh bên tai, hy vọng mong manh cuối cùng cũng bị dập tắt , mà lại còn lòi ra một vấn đề nho nhỏ nữa . Phải rồi , chuyện một vị hộ vệ bên cạnh trưởng trấn là một chức vị cao quý thì cả trấn này đều biết đến danh tiếng, tại sao nàng không lên trấn hỏi thăm một cái để chắc chắn khẳng định rằng Bình Tâm là thật hay giả, mà lại cứ tối tăm mặt mũi tự cho rằng những gì trước mắt mình là thật? Tại sao lại ngu dốt đến như vậy? Khuôn mặt A Tú đã tái còn tái hơn, người gác cổng nhìn thấy vẻ mặt đấy thì càng lo lắng mà hỏi.

- " phu nhân, người thật sự ổn chứ?"

A Tú hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.

- "không sao , dân phụ không sao cả . Dân phụ cảm ơn đại ca đã nói, bây giờ xin được cáo từ"

Vừa cúi đầu thi lễ một cái , vội vã quay lưng đi. A Tú không muốn biết thêm, không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa . Nàng loạng choạng bước đi , rời khỏi căn nhà ấy. A Tú lảo đảo bước đi, thẫn thờ chết lặng, tại sao lại có chuyện như thế? Trong tâm thức còn mơ hồ choáng váng , những bước đi càng lúc càng nặng , bất chợt lúc này thấy có một người lính quân phục chỉnh tề đang đi lại. A Tú nghĩ trong đầu "đi mua rau ngoài chợ cũng hỏi giá hai ba người, vậy thì đi hỏi thăm về một người cũng nên hỏi vài ba người để chắc ăn được. Lỡ như người vừa rồi không phải nói thật thì sao? Chi bằng hãy hỏi người trực tiếp trong quân đội xem thế nào ". Nghĩ như vậy, lập tức A Tú tới trước người lính đang đi ấy, vội cúi đầu thi lễ nói .


- "quan nhân, có thể cho dân phụ hỏi thăm một chút được không?"

Người lính đang đi ấy thấy một người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu thi lễ hỏi mình thì đương nhiên cũng không từ chối , liền gật đầu nói .



- "vị phu nhân này , có việc gì xin cứ hỏi, đừng ngại"

A Tú lại hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, gạt đi giọt mồ hôi trên trán của mình, lại cúi đầu trước người lính thi lễ một cái mà hỏi.

- " thưa quan nhân, dân phụ có một thắc mắc. Dân phụ có quen với một người tên là Bình Tâm , tự xưng là hộ vệ sát bên cạnh trưởng trấn Nông Văn Rau . Không biết quan nhân ở trong quân đội có từng nghe tới vị hộ vệ nào tên Bình Tâm chưa? Xin quan Nhân giúp đỡ."

Người lính nghe vậy thì tròn xoe mắt, hắn nhìn người góa phụ ấy với vẻ mặt ngạc nhiên mà nói.

- " phu nhân, chắc bà bị người ta lừa gạt rồi . Ở trong quân đội , người làm lính tầm thường thì ta có thể không biết, chứ mà làm đến chức hộ vệ bên cạnh trưởng trấn thì không ai mà không biết tới danh tiếng cả . Hai vị hộ vệ bên cạnh đều không phải tên Bình Tâm , mà thậm chí cả những đội trưởng trong quân cũng không có ai tên là Bình Tâm cả. Phu nhân cẩn thận một chút , coi chừng bị người khác lừa rồi."

A Tú lại một lần nữa choáng váng, dù đã sẵn sàng tinh thần trước nhưng vẫn không khỏi thoảng thốt giật mình . Vậy ra sự thật là không có tên Bình Tâm nào làm hộ vệ cả , và cái việc trưởng trấn phái hắn đến làng cũng là giả dối. Sắc mặt của A Tú rất là tệ, tái xanh đi . Người lính nhìn thấy thì có chút lo lắng , nhẹ nhàng hỏi thăm.

- " phu nhân có sao không? Ta nhìn phu nhân có vẻ không được khỏe"

A Tú giật mình xua tay , nàng đang rất xấu hổ vì chuyện mình bị người khác lừa nên không muốn nói gì thêm nữa , vội vàng cúi đầu thi lễ nói .

- "tạ ơn quan nhân đã giúp đỡ, dân phụ xin cáo từ"

Nói xong liền quay lưng đi vội . Người lính nhìn theo mà ngạc nhiên, không hiểu có chuyện gì xảy ra.

A Tú bước chân vội vã rời đi, nhanh chóng đã rời khỏi trấn Nông Sơn . Khi bước chân ra khỏi trấn, nàng khựng người lại một chút, ngoái đầu nhìn lại . Trong lòng vừa căm tức vừa đau buồn . Nếu như cái người hầu kia cho là giả dối, thì người lính kia sao có thể bốc phét được chứ ? Rõ ràng hai người đó đều là nói thật , và mọi chuyện trước giờ đều là nàng bị lừa mà thôi . A Tú quay phắt mặt đi , hướng về ngôi làng của mình mà trở về. Bước những bước chân trên con đường sự thật, trần trụi và xấu xí, dối trá lọc lừa. A Tú vừa bước chân đi vừa nghĩ lại những chuyện đã qua, cắn răng tức giận, cảm thấy mình thật sự ngu ngốc. Lúc hàng xóm láng giềng khuyên ngăn nhiều như vậy, tại sao không một lần nghe lời họ? Lúc hàng xóm nói rằng nên đi lên trấn để kiểm tra thử, nhưng nàng lại gạt phắt đi . Nàng tự hỏi tại sao lại như thế , tại sao mình lại ngu dốt đến như vậy? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với mình, tại sao lại như thế ? Hàng loạt câu hỏi đặt ra, nhưng không có ai giải đáp được cho nàng cả . Một câu hỏi không lời giải đáp, chua xót cho người phụ nữ góa chồng bị một tên lừa tình lừa dối.
 
Chương 390: Moi Tiền Góa Phụ.


Sau cái ngày định mệnh ấy, ngày giỗ đầu cũng là ngày tên Bình Tâm chiếm đoạt được hoàn toàn cả thể xác lẫn linh hồn người góa phụ xinh đẹp, hắn đã khiến người góa phụ kia mê mẩn mình rồi. Những tháng ngày sau đó là những tháng ngày A Tú chìm trong niềm giao hoan tình ái, cùng Bình Tâm làm tình mọi lúc mọi nơi . Cần phải nhắc lại tên Bình Tâm này rất giỏi trong chuyện tình ái, không chỉ dùng những loại thuốc hỗ trợ mà còn biết chơi nhiều tư thế , cộng với thay đổi hoàn cảnh liên tục khiến cho A Tú càng lúc càng đê mê hắn . Không những chơi ở tư thế này , tư thế kia, mà còn dẫn A Tú ra bất cứ chỗ nào mới mẻ với những khung cảnh lãng mạn khác nhau . Lúc thì chơi trong nhà bếp, lúc thì nhà tắm, lúc thì dẫn ra ruộng ngô ruộng khoai chơi làm cho người góa phụ kia cảm giác được sống những giây phút đê mê và mới lạ, hoàn toàn đổ gục trong tay hắn. Sau một thời gian dài gục ngã, hôm nay Bình Tâm dẫn A Tú ra bờ suối chơi trong một bụi rậm ở gần đó . Sau một lúc thực hiện những pha giao hoan tình ái rồi sử dụng tuyệt chiêu tối thượng "âm dương phi đỉnh" của mình , cả hai lăn ra thở dốc. Bọn họ nằm trong một bụi rậm gần đó, giao hoan cực khoái rồi dừng lại. Thông thường , lúc lên đỉnh xong là đến lúc Bình Tâm ôm ấp A Tú vào lòng và nói những lời yêu thương . Nhưng lần này hắn lại không làm như vậy, sau khi đưa A Tú lên đỉnh xong hắn lại quay sang thở dài , mắt nhìn về phía xa xăm . A Tú nhìn thấy vẻ mặt đó, rõ ràng là hắn đang buồn và suy tư điều gì . Nàng vẫn cơ thể không một mảnh vải che thân, từ phía sau lại gần ôm lấy hắn mà thì thầm hỏi.

- " Tâm ca, sao thế? Tại sao hôm nay chàng lại trông có vẻ buồn phiền đến thế? Phải chăng đã có chuyện gì đã xảy ra với chàng ?"

Sự quan tâm của người phụ nữ dành cho tình nhân của mình là sự quan tâm thật lòng, tên Bình Tâm ánh mắt lại ra vẻ xa xăm, thở dài thêm cái nữa mà lắc đầu.

- " không có chuyện gì đâu , nàng đừng có lo . Chỉ là một chút chuyện riêng thôi mà, ta tự giải quyết được "

Với một người phụ nữ quan tâm cho người đàn ông của mình, đương nhiên câu hỏi ấy càng khiến họ tò mò và muốn biết . A Tú cũng vậy, nghe tên Bình Tâm nói thế thì càng muốn biết chuyện gì xảy ra, nàng áp sát cơ thể mình vô bờ lưng của hắn, vòng tay siết chặt mà hỏi tiếp.

- " thiếp đã là người của chàng rồi, sao chàng vẫn còn xa cách với thiếp như thế? Khó khăn của chàng cũng là khó khăn của thiếp, chàng có khó khăn gì thì cứ nói ra đi , biết đâu thiếp có thể sẻ chia được phần nào với chàng?"

Bình Tâm lại một lần nữa thở dài, hắn lắc đầu nói.

- " không có chuyện gì đâu, ta là một người đàn ông , việc bảo vệ và che chở cho người phụ nữ của mình là điều đương nhiên . Mọi khó khăn ta phải tự gánh chịu, không nỡ để nàng phải phiền lòng"

Ra vẻ cao thượng và bản lĩnh, rất là này nọ. Bình Tâm lại trưng mặt buồn phiền của mình, điều này càng khiến A Tú không cam tâm. A Tú siết chặt vòng tay của mình mà nói.

- " Tâm ca , chàng nói vậy là không xem thiếp là người của chàng rồi . Nếu thiếp đã là người của chàng, nếu chàng đã muốn cưới thiếp làm vợ và che chở cho thiếp, thì chuyện của chàng cũng là chuyện của thiếp chứ. Tại sao chàng có thể nói như vậy được ? Thiếp không vui đâu, xin chàng hãy cứ nói ra đi."

A Tú ngây thơ không hiểu rằng tên Bình Tâm chỉ đang diễn kịch, đang làm trò trước mặt nàng . Tên Bình Tâm thấy A Tú chân thành như vậy thì trong lòng vui mừng, hắn đang giăng bẫy để lừa người phụ nữ này, lúc này hắn quay sang nhìn A Tú với ánh mắt buồn phiền mà nói.

- " cũng không giấu diếm gì nàng . Căn nhà trên trấn mà ta đang xây hiện giờ vẫn còn thiếu một chút nữa . Ta tuy rằng được trưởng trấn xây căn nhà ấy tặng cho ta, nhưng ta vẫn muốn xây thêm một chút hạng mục trong đó. Hiện giờ bao nhiêu tiền ta đã đổ vào đó hết rồi , không còn tiền để hoàn tất căn nhà , khiến ta đang có chút ưu tư."

Vậy ra là đang kẹt tiền ư? A Tú ồ lên một tiếng, ánh mắt trầm ngâm.

- " chàng thiếu tiền sao? Vậy có thiếu nhiều lắm không? Hãy nói cho thiếp biết, trong nhà thiếp cũng có được chút của cải tích cóp, có thể phụ giúp cho chàng được phần nào "



A Tú đâu biết rằng mình đã mắc bẫy, những lời nói và thái độ của Bình Tâm cũng chỉ cốt moi tiền của nàng. Nhưng nghệ thuật moi tiền không thể nôn nóng và hấp tấp được, phải nhấp nhả từ từ, giống như cái cách mà hắn nhấp nhả A Tú lúc làm tình vậy . Bình Tâm vừa nghe A Tú ngỏ lời giúp tiền cho mình thì mừng thầm, nhưng bên ngoài lại tỏ ra hoảng hốt, vội vàng lắc đầu xua tay nói .

- "không được, tuyệt đối không được, nào có thể như vậy chứ? Tiền của nàng là tiền của nàng, tiền của ta xây dựng để làm nhà rước nàng về thì ta phải tự lo lấy, nào có thể lấy tiền của nàng được? Như vậy còn ra thể thống gì , ta không thể đồng ý "


Một thái độ vô cùng quân tử của một vị hộ vệ trong trấn, càng khiến A Tú nhìn vào thấy yêu mến vô cùng, nào đâu biết cái sự quân tử ấy chỉ là giả dối. A Tú nghe vậy thì nở một nụ cười hiền lành, nhìn người đàn ông của mình mà tươi cười nói .

- "chàng đừng cứ như vậy ,sao lại có thể từ chối thiếp chứ ? Tuy thiếp không có nhiều tiền bạc gì , nhưng số tiền dành dụm vẫn còn đó có thể phụ một phần nhỏ cho chàng. Dù chỉ là một phần nhỏ thôi, nếu giúp được chàng thì thiếp cũng thấy vui lòng rồi. Xin chàng hãy cứ nói, đừng có ngại"

Bình Tâm giấu một nụ cười rất kín, đây chính là mưu đồ moi tiền của hắn . Hắn sẽ moi tiền từ từ , moi cho đến hết . Nếu đùng một cái mà đòi lấy sạch gia sản thì sẽ chẳng có ai cho, nhưng thực hiện kế hoạch tầm ăn dâu , cứ ăn từ từ từng chiếc lá một thì cây dâu ấy dù có xanh tươi cỡ nào cũng sẽ phải trụi lá mà thôi. Bình Tâm giả tạo, hắn lại ra vẻ khó xử nhìn A Tú ngập ngừng nói.

- " vậy... vậy ta cũng không khách sáo nữa. Thực sự thì cũng không cần nhiều lắm đâu, chỉ cần khoảng ba nén vàng là đủ "

A Tú ồ lên một tiếng, bật cười nói.

- " chỉ ba nén vàng thôi sao ? Thế mà làm thiếp tưởng nhiều lắm không bằng. Ba nén vàng thì thiếp có, thiếp sẽ đưa cho chàng"

A Tú ngây thơ chẳng hiểu gì . Lần đầu tiên thì ba nén thôi , chứ lần sau sẽ tiếp tục và nhiều hơn, rồi từ từ lấy sạch gia sản của nhà họ Nguyễn . Người góa phụ ấy đâu có biết rằng trước mặt mình là một tên cáo già lừa tình có số hạng cao, vẫn còn nghĩ hắn là một vị hộ vệ cao quý, cho nên nàng nguyện đem tiền cho hắn . Bình Tâm lại nở một nụ cười rất kín, mọi kế hoạch đều theo đúng ý của hắn . Hắn ra vẻ ngại ngùng mà nói .

- "vậy thì ta nhờ nàng lần này vậy"

Vừa nói vừa vươn tay ôm tới, mà A Tú cũng ôm lấy hắn, hai người lại đè nhau ra trong bụi cây ven suối mà tiếp tục chơi thêm một lần nữa. Hắn lại đè A Tú ra ôm hôn sờ soạng, cắm cái dương trụ của hắn vào bên trong cội nguồn nhân loại, đem cho A Tú những cảm giác đê mê . Khi A Tú đã say đắm trong tình ái rồi thì còn biết đúng sai gì nữa ? Nàng mơ màng nghe lời hắn nói, cái gì cũng cho là đúng cả ,chẳng một chút nghi ngờ.

Từ cái lúc mà tên Bình Tâm chơi A Tú ngay trước bàn thờ bài vị của Nguyễn Văn Thiên, là lúc đó hắn không còn ở trong cái chòi nữa, mà chuyển vào ở luôn trong nhà của A Tú . Việc hắn làm như vậy khiến Nguyệt Hằng rất khó chịu, nhưng lại không biết làm gì hơn, vì lời nói của nàng không còn khiến mẹ nàng quan tâm nữa rồi . Mà không chỉ có Nguyệt Hằng, hàng xóm láng giềng nhìn hắn đều vô cùng ngứa mắt . Một số người đã đi lên trấn hỏi thăm về chuyện của tên Bình Tâm này và được người trong trấn nói sự thật, rằng tên Bình Tâm chỉ là giả mạo . Người ta nói chẳng có tên hộ vệ nào tên là Bình Tâm cả , chỉ có một tên lừa tình chuyên đi ăn bám phụ nữ là Bình Tâm mà thôi. Ấy thế mà về nói lại với A Tú đều bị A Tú gạt phắt ngang, nàng sợ sự thật hay là vì nàng đã đắm chìm trong tình yêu tình ái, trở nên mê mị mà không còn biết gì cả? Khi con người ta yêu đương , con người ta sẽ trở nên ngu si đi. Đó không chỉ là đặc tính của người phụ nữ, mà cả người đàn ông cũng như vậy . Tham, sân, si, hận, là bốn cái sinh ra cái ngu của đời người. Chữ si chính là si mê , trong các loại si mê thì si mê tình ái là loại si mê nặng nhất. A Tú chính là dính vào loại si mê này . Mà cũng đâu riêng gì A Tú, trước A Tú cũng có rất nhiều góa phụ bị tên Bình Tâm đưa vào bẫy . Họ cũng giống như A Tú, chỉ là nạn nhân thôi, đáng thương hơn là đáng trách.

Tên Bình Tâm lại tiếp tục chơi A Tú ngay bên bờ suối, đắm đuối vì mỹ nữ hay là vì tiền? Hắn đã chơi người phụ nữ này rất nhiều lần, bắn rất nhiều sữa ông Thọ vào bên trong người phụ nữ ấy, nhưng A Tú vẫn chưa có thai . Đây cũng là một việc có nguyên do cả. Bình Tâm xem việc đi chinh phục goá phụ là một trò chơi tình ái, trò chơi mà khiến hắn si mê nhất . Để có thể chơi được nhiều người phụ nữ, khiến họ lên đỉnh thiên thai và si mê hắn, hắn không chỉ tập luyện rất nhiều mà còn dùng các loại thuốc tăng cường sinh lý. Chính vì thế, thuốc kích ép vượt quá sức chịu đựng của cơ thể khiến cho hắn không còn có khả năng thụ thai cho bất cứ người phụ nữ nào . Hãy thử tưởng tượng nếu như A Tú lỡ có thai với hắn thì cuộc đời sau này của A Tú sẽ thế nào? Sẽ thật là đau xót . Cơ mà cũng chẳng có sau này, bởi vì một lúc nào đó băng cướp Lương Sơn Đồng sẽ tràn xuống và kết thúc tất cả mọi việc, kết thúc mọi đau khổ của người góa phụ tội nghiệp bị lừa.
 
Chương 391: A Tú Cạn Tiền.


Cái gì cũng vậy, có được lần đầu rồi sẽ có được lần sau . Bình Tâm lần đầu mượn tiền A Tú , rồi lại mượn lần thứ hai, thứ ba , cứ như thế mà mượn dần . Hắn luôn lấy lý do là để xây nhà, mà căn nhà đó chính là căn nhà mà hắn hứa hẹn sẽ đưa mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng vào ở. A Tú tin lời hắn, cứ khi nào hắn nói cần tiền là A Tú lại vô trong lấy ra cho hắn . Thoáng chốc thời gian trôi qua cũng đã một năm và mùa xuân lại đến. Nguyệt Hằng bây giờ đã là thiếu nữ 15 tuổi , A Tú cũng đang mong ngóng kiếm cho con mình một mối gả vào cho xứng đáng , lại càng mong chờ việc được chuyển vào trong trấn ở , vậy nên cũng chưa từng chối từ việc cho Bình Tâm mượn tiền. Nhưng năm nay A Tú đã cảm thấy có nhiều sự khác biệt, nhiều chuyện khiến nàng cảm thấy suy tư . Trong những mùa xuân trước , không có cái Tết nào mà gia đình họ Nguyễn lại trở nên túng thiếu như vậy . Cái Tết vừa rồi gia đình chẳng còn bao nhiêu tiền nữa, số tiền còn lại phải chi tiêu dè dặt. Gia đình họ Nguyễn lúa thóc đầy kho, tiền tích góp nhiều, và sau khoảng một thời gian cho tên Bình Tâm mượn tiền xài để xây nhà thì chẳng còn gì nữa . Mà hắn mượn chứ hắn có trả bao giờ đâu? Lại lấy lý do xây nhà để rước mẹ con A Tú vào ở làm cho A Tú cũng khó mở miệng để đòi . Mùa xuân lại đến, một cái Tết nữa vừa qua , gia đình họ Nguyễn vẫn đang chứa chấp một cái tên ăn bám trong chính gia đình của mình. A Tú cơm bưng nước rót hầu hạ Bình Tâm chu đáo, mong đợi được một mái ấm gia đình trong trấn , nhưng liệu có thể có không? Khi mà thời gian dài như vậy hắn chưa một lần dẫn nàng vào trong căn nhà mới đó tham quan . Nhiều lần nàng đề nghị việc tới đó xem cho biết, hắn đều khước từ ngay lập tức, chưa một lần đồng ý làm cho A Tú dần dần sinh nghi. Nàng cũng không còn quá mù quáng nữa, mà trong tâm đã bắt đầu có nghi hoặc, cảm thấy có gì đó mờ ám.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, A Tú ở trong nhà nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài kia. Nàng đang lo lắng suy nghĩ gì đó, rồi lặng lẽ đi vô phòng riêng của mình. A Tú tới nơi cất giấu tiền bạc, mở ngăn bí mật ra xem, thì số tiền bên trong chỉ còn lại những đồng bạc lẻ . Chỉ mới chưa đầy một năm trước trong này còn chứa rất nhiều vàng và bạc, mà bây giờ đã chẳng còn gì. Lượm từng đồng tiền cuối cùng còn lại để đi chợ , A Tú cảm thấy mình giống như một kẻ đã sa lầy vào một thứ gì đó khiến cho gia sản cạn kiệt mà không hiểu mơ hồ là tại sao. Những lời hứa còn đó, và thời gian chịu tang ba năm chỉ còn có một năm ngắn ngủi. Phải , chỉ một năm nữa là hắn sẽ đưa mẹ con nàng vào ở trong căn nhà trong trấn. Vậy mà lúc này gia đình hắn thế nào, cha mẹ hắn là ai , nhà cửa ra sao thì A Tú hoàn toàn không biết một chút gì. Càng đến những lúc khánh kiệt con người ta lại càng suy nghĩ đến những thứ thực tế hơn , ảo mộng tình yêu ban đầu bây giờ cũng không còn nồng cháy nữa . Ngoài việc hắn đưa A Tú lên đỉnh nhiều lần thì thực ra hắn còn chẳng làm được bất cứ điều gì cho gia đình này , chỉ là một tên ăn bám chính hiệu . A Tú lờ mờ hiểu được những điều này, nhưng lại sợ sự thật mà không dám tin tưởng . Nàng vón vén những đồng tiền cuối cùng vào tay, lủi thủi bước ra . Nàng nhìn Nguyệt Hằng vẫn còn đang làm việc sau nhà với bộ áo cũ. Cứ mỗi năm tết đến, nàng đều mua cho con gái một bộ đồ đẹp đắt tiền . Nhưng năm nay nàng không còn mua được nữa, bởi tất cả tiền bạc đều đưa cho tên Bình Tâm xây nhà cả rồi . Cảm thấy nghẹn ngào trong lòng mình, nàng đã tự hỏi "mình đã sai ở đâu rồi chăng?"

Đang lúc suy tư bỗng có tiếng ở ngoài nhà gọi vào.

- " Tú nhi, có đó không? Nàng ra đây ta nhờ chút "

A Tú nhanh chóng nhận ra đó là tiếng của tên Bình Tâm đang gọi nàng, nàng nhanh chóng bước ra nhìn hắn mà cúi đầu nói.

- " Tâm ca , thiếp đây . Chàng gọi thiếp có chuyện gì?"

Bình Tâm vỗ vào chỗ bên cạnh, A Tú nhẹ nhàng tới ngồi xuống chỗ đó, hai người ngồi sát bên nhau. Bình Tâm nhìn A Tú, nhe răng cười toe toét nói .

- "ta bây giờ đang kẹt tiền, nàng có tiền không đưa ta hai kim nguyên bảo để ta xây nhà. Sắp xong hết rồi, chỉ còn một chút nữa thôi"

A Tú giật mình, tính từ lần đầu tiên hắn xin ba nén vàng, bây giờ đòi tới hai kim nguyên bảo . Mà đâu chỉ có hai lần này, suốt quãng thời gian qua cứ mỗi lần tới xin một ít, xin hoài thì cái kho tiền của nàng bây giờ đã trống rỗng có còn gì nữa đâu . Nàng siết chặt những đồng tiền lẻ trong tay mình, siết chặt những đồng tiền cuối cùng mới vét trong hộp. Nàng nhìn hắn mà cau mày nói.

- " Tâm ca, chàng nên suy nghĩ lại một chút . Bao nhiêu ngày qua cứ mỗi lần chàng kẹt tiền thiếp đều đưa, nhưng bây giờ rốt cuộc là chàng cần bao nhiêu? Chàng nói rõ đi, chứ tiền bạc trong nhà đã không còn gì nữa rồi . Bây giờ chỉ còn lại có chút tiền để đi chợ, thực sự không còn tiền để cho chàng mượn nữa đâu"

Bình Tâm đang cười toe toét , nghe A Tú khước từ mình thì khựng người lại. Đây cũng là lần đầu tiên nàng khước từ hắn, hắn trợn mắt lên nói.

- " ta xây nhà cũng là để cho mẹ con nàng vào ở . Ta đã hi sinh vì mẹ con nàng quá nhiều, tại sao chỉ có một chút tiền mà cũng không thể đưa cho ta? Nàng như vậy thật sự quá ích kỷ rồi"

A Tú nhăn nhó, nàng không có tiền thực sự là đã hết tiền chứ không phải là không đưa cho hắn . Mới chỉ nói một câu mà hắn đã la làng như vậy, nàng cảm thấy thật sự rất không vui, nhìn hắn mà dịu dàng nói .



- "Tâm ca , thiếp nói thiếp hết tiền thì thực sự là hết tiền chứ hoàn toàn không phải là muốn từ chối chàng . Bây giờ đừng nói hai kim nguyên bảo, chứ một nén bạc thiếp cũng không có . Ngày giỗ của phu quân quá cố đã gần kề mà tiền lo đám giỗ năm nay còn không biết xoay đâu ra, lấy gì đưa hai kim nguyên bảo cho chàng xây nhà chứ? Chàng xem lại coi nhà có cần phải xây quá to đẹp hay không? Xây vừa phải là được rồi, mẹ con thiếp cũng không đòi hỏi nhà cao cửa rộng, chỉ cần chàng đón nhận là mẹ con thiếp vui rồi . Vậy nên chàng đừng có quá cầu kỳ nữa "

Bình Tâm nghe vậy thì trợn mắt, hắn làm gì có xây nhà gì? Mục đích thật sự là để moi tiền của A Tú, nay A Tú khước từ như vậy khiến hắn tức giận, hắn trợn mắt lên mà nói .

- "không thể như thế được, đàn bà ngu dốt thì biết cái gì? Ta đường đường là một hộ vệ bên cạnh trưởng trấn đại nhân, làm sao có thể làm nhà sơ sài? Người ta sẽ cười vào mặt ta, nói ta hà tiện, mất hết danh dự. Ta nhất định phải làm cho đàng hoàng, nàng không giúp ta thì thôi chứ đừng nói những chuyện sằng bậy như vậy"

A Tú nghe mắng thì giật cả mình, suốt cuộc đời làm vợ của nàng chưa một lần chồng nàng là Nguyễn Văn Thiên mắng nàng lấy một câu . Vậy mà hôm nay nàng bị cái tên không danh không phận này mắng như vậy khiến nàng cảm thấy choáng váng. Nàng ngập ngừng xòe tay ra , trong tay chỉ còn năm đồng tiền lẻ, nàng đưa về phía trước mà nói .

- "thiếp chỉ còn có năm đồng này thôi, dùng để đi chợ hôm nay, và gói ghém để cho vài bữa nữa làm một cái đám giỗ thứ hai cho phu quân quá cố. Thiếp thật sự không còn đồng nào đưa cho chàng nữa, mong chàng thông cảm"

A Tú ngập ngừng rón rén, tim đập nhanh trong sợ hãi, dù sao nàng cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối . Bình Tâm vừa nhìn thấy 5 đồng tiền thì vươn tay chụp lấy , giật khỏi tay A Tú mà nói .

- "cái gì mà đám giỗ chứ ? Nàng bây giờ đã là người của ta, chỉ cần biết thờ phụng ta là đủ . Còn cái tên kia đã chết rồi, nàng còn vương vấn hắn làm gì ? Với lại nàng sớm muộn gì cũng sẽ theo ta vào trong trấn, ở trong nhà của ta. Vậy cái căn nhà này, ruộng nương ngoài kia bán quách đi chứ giữ lại làm gì nữa?"

A Tú nghe nói bán nhà bán đất thì giật mình . Nhà đất này đều là do một tay Nguyễn Văn Thiên gầy dựng, bây giờ kêu bán cũng là bán đi những di vật của người chồng đã khuất . Chỉ mới 2 năm thôi, Nguyễn Văn Thiên chỉ mới mất có hai năm thôi, mà sao lại có thể bán nhà bán đất như thế được? A Tú run rẩy nhìn Bình Tâm mà nói .

- "không được, nhà đất này là của phu quân quá cố để lại cho mẹ con thiếp . Chưa nói đến phần của Nguyệt Hằng, mà cho dù là phần của thiếp cũng không bán được . Tiền bạc trước giờ thiếp cho chàng mượn rất nhiều rồi, không cho mượn thêm nữa. Nếu chàng cảm thấy không ưng ý thiếp thì hãy trả lại cho thiếp, thiếp không cần căn nhà trong trấn của chàng nữa. Nếu chàng cảm thấy bao bọc được cho mẹ con thiếp thì thiếp rất cảm ơn, nhưng nếu cảm thấy không được thì chàng cứ về lại trấn của chàng, để mặc mẹ con thiếp. Những số tiền chàng mượn thiếp thì hãy trả lại đây cho thiếp, mẹ con kiếp sống với nhau cũng được rồi, không cần chàng phải quan tâm"

Lần đầu tiên trong ngần ấy thời gian A Tú phản kháng, lần đầu tiên A Tú muốn đuổi hắn ra khỏi nhà . Tên Bình Tâm nghe vậy thì giật mình , hắn tuy rằng đã moi hết tiền A Tú nhưng nhà đất vẫn còn, nào dễ gì hắn buông tha . Cái hắn muốn là muốn hết nhà hết đất, và muốn luôn cả đứa con gái của A Tú . Cơ hội chưa tới, chưa lấy được nhà đất sao hắn chịu bỏ qua? Hắn lập tức dịu giọng nói.

- " Được rồi , ta sai ta sai rồi , nàng đừng giận nữa , để từ từ ta tìm cách"

Nói xong lủi đi mất. A Tú ngồi lại một mình, bây giờ hai bàn tay trắng, năm đồng vừa rồi để chuẩn bị đi chợ cũng bị hắn lấy đi luôn. Lấy gì đi chợ, lát nữa mua cái gì mà ăn đây? Trong lòng A Tú đã bắt đầu nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng trong mối quan hệ của mình . Nàng hướng ánh mắt về phía xa xa, trong lòng tự hỏi "hay là mình lên trấn hỏi thăm một chuyến xem sao?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom