Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 155: C155: Kiếm tiền


Mình so tài với thẳng đó?

Nghe Ninh Chiết nói, Thạch Viễn khinh thường hừ lạnh: "Mày là cái thá gì? Mày xứng để so tài với tao sao?"

“Ba cái chuyện này ấy mà, chỉ có dám so hay không dám so, chứ ai lại đi bàn luận xứng hay không xứng ở đây" Ninh Chiết nhìn Thạch Viễn đây khiêu khích: “Không dám so thì cùng lắm bị người ta cười là hèn nhát thôi, việc gì mà phải xấu hổ.."

"Anh Ninh, đừng anh ơi!” Bạch Phi chật vật đứng dậy, tận tình khuyên nhủ Ninh Chiết:" Em biết anh đánh nhau rất giỏi, rất mạnh, nhưng đây là ở trên lưng ngựa, anh còn chưa biết cưỡi ngựa mà, anh đừng cậy mạnh."

Thứ này cũng giống như ky binh và bộ binh.

Ninh Chiết chính là điển hình của lính bộ binh.

Sau khi xuống ngựa, anh thừa sức cho Thạch Viễn một trận nhữ tử đến mức nhập viện.

Nhưng bây giờ so tài ở trên lưng ngựa thì khó nói.

Nghe lời Bạch Phi nói, Thạch Viễn vẻ mặt khinh thường cười lớn: 'Người ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi còn dám so với tao?"

Mày cũng có dám so với người mà ngựa cũng không biết cưỡi là tao đâu! Mày tự hào cái mẹ gì!" Ninh Chiết bĩu môi, vẻ mặt buồn cười.

“Dám nói chuyện với Thạch thiếu như vậy, mày muốn chết à!”


“Thạch thiếu, nhất định phải cho thắng đó một bài học!”

"Đúng vậy, cho thẳng đó biết Thạch thiếu lợi hại như thế nào, thằng đó chắc chưa biết Mã vương gia có bao nhiêu con mắt!" (Mã vương gia có bao nhiêu con mắt: ý chỉ người đó có bao nhiêu lợi hại, đây là câu nói nổi tiếng hay được dùng trên mạng.)

"Đợi lát nữa bị thương, tao không ngại giúp mày gọi xe cứu thương..."

Ninh Chiết vừa dứt lời, mấy người bên cạnh Thạch Viễn liền kêu gào.

Một thẳng vô danh tiểu tốt, còn dám coi khinh Thạch thiếu?

Không thấy ngay cả Bạch Phi cũng thua sao?

Thạch Viễn lạnh lùng nhìn Ninh Chiết: "Mày đã muốn thử cảm giác ngã ngựa, ông đây ngại gì mà không giúp mày một tay. Nhưng mà mày có tiền không?”

“Tao không có nhưng Bạch thiếu có!" Ninh Chiết chỉ qua phía Bạch Phi.

Bạch Phi thấp giọng hỏi: “Anh Ninh, anh chơi thật à?"

Ninh Chiết gật đầu: "Nếu thua thì coi như số tiền đó là tôi mượn anh."

“Đây không phải vấn đề tiền bạc” Bạch Phi thấp giọng kêu rên: "Em sợ anh bị thương đó!”

Đây chính là người mà anh phải cung phụng như tổ tiên đó!

Nếu Ninh Chiết bị thương mà để cho lão già Bạch Nhạc Chương biết, lão già đó sẽ lột da của anh luôn!

“Yên tâm đi! Tôi biết tôi đang làm gì mà” Ninh Chiết tràn đây tự tin nói

Anh rất muốn cảm thụ một chút cái trò chơi cưỡi ngựa đấu thương này.

Có thể tìm lại được ký ức quen thuộc, còn có thể kiếm tiền nữa, ngu gì mà không làm chứt

Kiếm tiền! Kiếm tiền!


Ninh Chiết ở trong lòng hô hào.

Khuyên mãi không có kết quả, Bạch Phi chỉ có thể đồng ý chỉ tiền.

Có Bạch Phi đứng ra đảm bảo, Thạch Viễn cũng không sợ Ninh Chiết quỵt tiền.

Sau đó Ninh Chiết cũng ký hợp đồng miễn trách nhiệm với trường đua ngựa, nhanh chóng hoàn thành khâu chuẩn bị quần áo bảo hộ.

Bạch Phi thấp thỏm bất an nhìn Ninh Chiết: “Anh Ninh, anh cẩn thận vào nha anh, anh làm ơn ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì đó!"

Bộ dạng của Bạch Phi trông còn khẩn trương hơn lúc nãy anh tự mình thi đấu nữa.

“Yên tâm đi!"

Ninh Chiết cho Bạch Phi một ánh mắt trấn an.

Anh bây giờ có thể khẳng định chắc chắn Bạch Phi không còn ý định muốn hại anh nữa.

Chỉ là anh vẫn không biết nguyên nhân nào khiến cho thái độ của Bạch Phi đối với anh thay đổi nhiều như vậy.

“Mày đợi nhập viện đi!”

Thạch Viễn tay cầm thương, hung tợn nhìn Ninh Chiết.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, mà đã buông lời tàn nhẫn.


Ninh Chiết khế mím môi, tặng cho Thạch Viễn nụ

cười nửa miệng gợi đòn: "Tuy rằng suy nghĩ của mày đáng ăn đập lầm nhưng mà tao vẫn sẽ nương tay với mày chút đỉnh vậy!"

Ninh Chiết vừa nói xong, cả đám người lại bắt đầu nhao nhao cười nhạo.

“Thằng đó nói xạo cũng không sợ bị gió cắt lưỡi kìa tụi mày!"

"Mày thì biết gì! Nó đang kiếm cớ sẵn đó, để lát thua thì nó đỡ nhục!"

“Đúng, đúng! Lát mà thua nó sẽ nói là nó nương tay đó tụi mày!

Ninh Chiết cũng không để tâm đến sự cười nhạo của cái lũ này.

Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, Ninh Chiết lập tức kẹp bụng ngựa, cầm thương trong tay xông về phía Thạch Viễn.

Thạch Viễn cũng đồng thời lao nhanh tới.

Bạch Phi đau lòng nhắm mắt lại, anh không dám nhìn nữa đâu.
 
Chương 156: C156: Ông đây nhận thua


Anh không dám trông cậy Ninh Chiết có thể thẳng, chỉ hy vọng Ninh Chiết may mắn chút, ngàn vạn lần đừng có bị thương.

Ninh Chiết là anh dẫn đến đây!

Nếu Ninh Chiết xảy ra chuyện, cha anh sẽ không bỏ qua cho anh!

Một trăm mét là khoảng cách rất ngắn Chỉ trong chớp mắt, hai bên đã va vào nhau.

Ninh Chiết dễ dàng né tránh đòn tấn công vụng về của Thạch Viễn, thương trong tay anh đánh mạnh vào. đồ bảo hộ trên người Thạch Viễn.

Răng rắc.....

Cây thương của Ninh Chiết gãy vụn.

Thạch Viễn cũng bị đánh bay, rơi từ trên lưng ngựa xuống.

Ai nấy hết hồn trợn to mắt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Thiên Hà Đơn Độc
3. Tôi Gửi Nhầm BVS Cho Trùm Trường
4. Học Bá Đụng Phải Giáo Bá
=====================================


Cái thắng này không phải không biết cưỡi ngựa sao?

Sao mà đẩy được Thạch Viễn xuống vậy?

Hơn nữa, động tác của thẳng này thành thạo như thế kia, hoàn toàn không giống như người không biết cưỡi ngựa chút nào!

“Cái thằng này chơi xấu!”

“Thăng này rõ ràng biết cưỡi ngựa!”

“Thì ra lúc nãy hai đứa tụi nó đóng kịch, mục đích là muốn Thạch thiếu khinh địch! Tụi này quá vô liêm sỉ!"

“Đúng vậy, thẳng như này mà vinh quang gì!"

Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi thì đám người cũng tỉnh táo lại, căm phẫn hét lên, bất bình thay Thạch Viễn.

Bạch Phi cuối cùng cũng dám mở mất.

Ninh Chiết còn ở trên ngựa, mà Thạch Viễn ngã sấp mặt đang được người khác đỡ đứng lên.

Thằng?

Bạch Phi vui mừng khôn xiết, khó tin nhìn Ninh Chiết.

Trong lòng anh hiểu rõ, một người không biết cưỡi ngựa, muốn thắng một người cưỡi ngựa thành thạo trong trò cưỡi ngựa đấu thương này là không có khả năng!

Nhưng Ninh Chiết vẫn thắng.

Anh Ninh?

Hay do may mắn? May mắn thẳng được Thạch Viễn?

Thạch Viễn nhịn đau đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết: "Mày là cái thằng âm hiểm!"

“Tao biết, tao biết, lúc nấy mày khinh địch nên mới thua chứ gì! Chúng ta đấu lần nữa, lần này Thạch Thiếu mày phải nghiêm túc đi đó!"

Ninh Chiết cười híp mắt nhìn Thạch Viễn.

Anh vừa rồi đã nương tay rồi đó, bởi vì anh không muốn Thạch Viễn bị thương.

Mới huề tiền thôi!


Còn chưa kiếm lời đồng nào mà!

“Thạch thiếu, đấu tiếp với thằng đó đi!"

“Thạch thiếu, lăn này phải nghiêm túc lên, thằng nhãi này không phải đối thủ của anh đâu Thạch Thiếu!”

“Đúng, Thạch thiếu nhất định phải dạy dỗ thằng đó một trận!"

“Đối với loại người âm hiểm như thằng này, phải cho nó biết Thạch thiếu lợi hại!”

Mọi người nhao nhao giật dây Thạch Viễn, để hắn tiếp tục đấu với Ninh Chiết.

Bản thân Thạch Viễn cũng không phục, lại bị mọi người hô hào giật dây, hẳn không muốn mất mặt nên lại tiếp tục đồng ý đấu trận nữa.

Rất nhanh, hai bên đã chuẩn bị xong xuôi.

Thạch Viễn còn cố ý đổi một con ngựa có sức bật mạnh hơn.

Ninh Chiết ngược lại, vô cùng tùy ý, cứ vậy cưỡi ngựa lao về phía trước.

Bây giờ Bạch Phi không nhẩm mắt nữa.

Nhìn Ninh Chiết ngồi trên ngựa vững như bàn thạch, Bạch Phi có thế chắc chắn anh Ninh cưỡi ngựa rất giỏi! Nói không biết cưỡi ngựa là bịp bợm!

Anh đúng là đang!

Rất nhanh, hai bên lại chạm mặt.

Ngựa của Thạch Viễn sức bật càng mạnh, khoảng cách chạy nước rút càng xa.


Nhưng mà chỉ vừa mới chạm mặt nhau thôi, Thạch Viễn lại một lăn nữa bị Ninh Chiết đâm cho ngã ngựa.

Lần này mọi người đều không biết phải mắng chửi như thế nào, chỉ có thể vội vàng lao tới, nâng Thạch Viễn vừa ngã sấp mặt lên

Dưới tình huống như thế này mà Thạch Viễn vẫn thua. Nếu như lại lấy lý do khinh địch ra làm cái cớ thì có hơi vô liêm sỉ.

“Được, mày giỏi! Ông đây nhận thua!”

Trong lòng Thạch Viễn tuy rằng không phục, nhưng thắng bại đã có kết quả, hẳn cũng không thể chơi xấu trước mặt nhiều người như vậy.

“Thạch Viễn à, tao chỉ là may mắn mà thôi." Ninh Chiết cười đùa nói: " Chúng ta lại tiếp tục đấu một trận đi ha?!

“Con mẹ nó mày tưởng ông đây ngu?”

Thạch Viễn rống giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết.

May mắn cái búa đó chứ may mắn!

Thăng này nó chỉ muốn thắng tiền của hắn mà thôi!

“Mày sẽ không nhát gan vậy chứ!"

Ninh Chiết thất vọng nhìn Thạch Viễn: “Hay là thế này đi, lần này tao không mặc đồ bảo hộ, cho mày cơ hội trả thù tao, thế nào? Hấp dẫn không?
 
Chương 157: C157: Hấp dẫn


Không mặc đồ bảo hộ?

Mọi người kinh ngạc nhìn Ninh Chiết.

Thắng này tự tin hay là ngông cưỡng quá mức vậy?

Hạng mục thi đấu này nếu không mặc đồ bảo hộ, cho dù đầu thương đã được bọc vải dày kín thì lực va chạm kia cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được!

Nếu như bị thương đâm trúng, không gãy tay gãy. chân thì cũng đi tong mấy cái xương sườn.

Thạch Viễn nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết, hai mắt gần như phun ra lửa.

Cái thằng này đã nói nó không mặc đồ bảo hộ, nếu hẳn còn không dám đấu vậy thì còn mặt mũi nào mà nhìn người khác!

“Được! Để ông đây nhìn coi mày mạnh cỡ nào!"

Sau một hồi hai bên giao chiến võ mồm, Thạch 'Viễn cuối cùng vẫn phải đồng ý đấu tiếp, hắn hung tợn quát khẽ: "Mày tốt nhất nên cầu nguyện đừng để bị ông đây đâm trúng người!"

Ninh Chiết gật đầu cười: "Đúng rồi, đây mới là Thạch thiếu chứ! Hổ làm sao mà sinh ra khuyển tử. được! Câu thành ngữ này là để khen ngợi Thạch thiếu đó!"

Nói xong, Ninh Chiết thật sự cởi hết đồ bảo hộ. đang mặc trên người xuống.


Bạch Phi vốn định khuyên bảo, nhưng do dự một phen, quyết định không mở miệng.

Anh cũng nhìn ra Ninh Chiết đang muốn thẳng tiền.

Nếu anh dám khuyên bảo, Thạch Viễn lại mượn cớ đó mà không đấu nữa. Ninh Chiết nhất định sẽ trút giận lên đầu anh! Cho anh nhập viện lần nữa luôn!

“Thạch thiếu, xử lý thẳng đó đi!"

“Dám khiêu khích Thạch thiếu, vậy cho nó nhập viện!"

“Thạch thiếu, cố lên!”

Hai bên vừa mới chuẩn bị xong, đàn em của Thạch Viễn lập tức ồn ào hò hét cổ vũ khí thế cho hẳn.

Thạch Viễn vốn không có mấy tự tin, nghe được lời của đám xung quanh thì đen mặt mắng to: "Con mẹ nó câm hết cho ông!"

Tiếng cổ vũ của mọi người im bặt, nhao nhao ngậm miệng lại.

Rất nhanh, tỷ thí của hai bên lại bắt đầu.

Ngay khi cả hai sắp vọt tới, Thạch Viễn đột nhiên giơ thương chữa thắng ngay gáy Ninh Chiết.

“Thạch Viễn! Con mẹ nó mày dám!”

Bạch Phi giận dữ, hai mắt đỏ ngầu rống to. Con mẹ nó thãng khốn dám nhảm vào đầu!! Ninh Chiết trên đầu không đội mũ bảo hột

Con mẹ nó nếu bị đâm trúng, không chết cũng phải mất nửa cái mạng!

Có gào thêm đi nữa thì tốc độ của ngựa cũng không giảm.

Bạch Phi cho dù muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.

Ngay lúc Bạch Phi căng thẳng hoảng sợ, thương trong tay Ninh Chiết khế động, dễ dàng đẩy ra cây thương đang có ý đồ tập kích vào gáy mình.


Anh trở tay, hung hãng nộn cây thương trong tay lên ngực Thạch Viễn.

Lúc này Ninh Chiết cũng không nương tay nữa, anh còn cố ý đem một tia chân khí rót vào trong cây thương.

"Bịch!"

Thạch Viễn bị thương trong tay Ninh Chiết hất văng!

Bay ngược ra ngoài tận bảy tám mét, sau đó cả cơ thể nặng nề của Thạch Viễn nện trên mặt đất, làm bụi đất văng khắp nơi.

“Phụttt!”

Thạch Viễn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hiến nhiên là hẳn bị thương không nhẹ.

“Thạch thiếu!"

'Đám đàn em gào lên, vội vàng lao về phía Thạch Viễn.

“Con mẹ nó, dám làm Thạch thiếu bị thương!”

“Mày mau lăn lại đây quỳ xuống dập đầu với Thạch thiếu!”

"Thẳng kia mày chết chắc rồi! Ông chủ Hổ sẽ không bỏ qua cho mày!”


"Mày chờ bị đánh nhập viện đi!"

Đám đàn em luống cuống tay chân cởi quần áo bảo hộ cho Thạch Viễn, còn không quên phun mấy câu đe doa Ninh Chiết.

Ninh Chiết bĩu môi, không thèm để ý chút nào.

Bạch Phi cũng hừ lạnh một tiếng, "Tụi mày cho rằng ông già nhà tao sợ ông già nhà nó hả? Thạch Hổ muốn ra tay thì ông già tao cũng không ngại khô máu đến cùng với nhà nó đâu!"

Thạch Viễn chật vật được mọi người đỡ đứng dậy, hai mắt phun lửa nhìn Ninh Chiết: 'Món nợ này, ông mày nhớ kỹ!"

Nói xong, Thạch Viễn ra hiệu cho đám đàn em hẳn rời đi.

Ninh Chiết thấy vậy lập tức ngăn cản đường đi của đám người

Ninh Chiết nhướng mày nhìn Thạch Viễn, "Ơ hay Thạch thiếu, mày cũng tính là người có tiếng tăm đó, sao mà thua kèo rồi quyt nợ bỏ đi vậy? Má nó còn quyt nợ công khai nữa đó mày!"

“Ông mày mà quỵt nợ á!”

Thạch Viễn giơ tay lau đi máu tươi ở khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ông đây thua tụi mày hai mươi triệu, đúng không?"
 
Chương 158: C158: Vậy mà còn ăn vạ


"Ờ, học toán cũng giỏi đó.” Ninh Chiết gật đầu cười.

“Hai mươi triệu chứ gì, ông mày nhận!”

Thạch Viễn trong mắt loé lên tia sáng dữ tợn: "Nhưng mà, mày làm tao bị thương nặng, tiền thuốc men, năm viện, bồi bổ của tao thì sao? Mày định tính sao?"

Ninh Chiết nghe vậy, trên mặt nhất thời tối sầm.

Con hàng này định chơi xấu ăn vạ đấy à?

Cha hẳn không phải trùm xã hội đen hả?

Đối với ông trùm xã hội đen không phải hai mươi triệu nó nhỏ bé hơn cả cái móng tay sao?

Vậy mà còn ăn vạ?

“Con mẹ mày bớt ở đây ăn vạ đi!”


Bạch Phi căm tức nhìn Thạch Viễn, "Chúng ta ai cũng ký hợp đồng miễn trách nhiệm trước khi đấu rồi, trước mặt nhïều người như vậy còn ăn vạ, mày con mẹ nó không biết xấu hổ hay gì?”

“Ô hay tao ký hợp đồng với trường đua ngựa chứ tao ký với tụi mày à?" Thạch Viễn đã sớm chuẩn bị lời thoại, vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Ninh Chiết: "Tiền chữa bệnh của tao cộng thêm phí bồi bổ tổng cộng ba mươi triệu! Trừ hai mươi triệu tao thua tụi mày thì tụi mày phải trả tao mười triệu!”

Nghe Thạch Viễn báo giá mà Ninh Chiết cũng phải giật mình trợn mắt.

Bọn họ thẳng ba trận, còn phải trả cho Thạch Viễn mười triệu?

Giới tư bản mà gặp con hàng này chắc khóc thét mất!

Ninh Chiết yên lặng cảm khái một phen, sau đó giơ ngón cái khen ngợi Thạch Viễn:: "Tao rất khâm phục thái độ không biết xấu hố, không biết khiêm tốn, không ngại hống hách nói phét này của mày ghê á!”

Bạch Phi cũng tức quá mà cười: "Thạch Viễn, mày con mẹ nó nếu uống say thì nói tao một tiếng, tao không ngại tè lên mặt mày giúp mày tình rượu đâu! Bộ mày nghĩ bọn tao là dê béo để mày muốn giết thịt là giết sao?”

“Bớt nói nhảm đi!”

Thạch Viễn hung tợn nhìn chằm chằm cả hai: "Mười triệu không được thiếu một cắc, nếu không tao đánh gãy răng bọn mày!”

Nghe Thạch Viễn nói vậy, đám đàn em của hắn lập tức tiến lên.

Đầy vẻ uy hiếp, không cần nói cũng biết đang muốn cướp tiền của hai người Ninh Chiết và Bạch Phi.

Bạch Phi nhíu mày, như cười như không nhìn Thạch Viễn: "Như này là sao, mày thấy bọn tao chỉ có hai người, định lấy đông hiếp yếu để ép buộc bọn tao hả?”

Thạch Viễn cũng không giả bộ nữa, hẳn ngả bài nói: "Ông mày định vậy đó! Hôm nay tao muốn ỷ bên tao đông, hốt mày luôn đó!"

“Mày gan đó!"

Bạch Phi đột nhiên lạnh mặt, nói với Ninh Chiết: "Anh Ninh, mấy con tôm tép này cứ để em cho chúng nó một bài học đi, không cần anh động thủ! Anh đứng nhìn là được rồi.”


Dứt lời, Bạch Phi lập tức giơ nắm đấm xông lên.

Ai mà ngờ Bạch Phi thế mà khinh địch

Tuy rằng anh cũng là người luyện võ, nhưng đàn em của Thạch Viễn cũng đâu phải dạng chưa từng lăn lộn!

Sau mấy hiệp, Bạch Phi một thân một mình xông lên đã vinh quang ngã xuống.

“Đánh! Đánh mạnh vào cho tao!”

“Mẹ nó chỉ có hai thăng mà còn định trâu bò với tao?”

“Bạch Phi, hôm nay ông đây sẽ đưa mày vào bệnh viện!"

Mắt thấy Bạch Phi không đánh lại đám đàn em của mình, Thạch Viễn vui sướng ngông cưöng kêu gào.

Ngay lúc Thạch Viễn đang kêu gào hãng say thì hắn thấy một bóng người loé lên lao vào trận chiến.

Bốp.. Binh.. Bang... Bịch...

Âm thanh quyền đấm cước đá vang lên nghe thật sống động.


Thạch Viễn còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra, đám đàn em của hắn toàn bộ nằm trên mặt đất kêu la thám thiết không ngừng.

Trên mặt Thạch Viễn hung hăng co rút, nụ cười ngông cưỡng tắt hẳn.

Người đang đỡ Thạch Viễn dùng sức dụi mắt của mình, giống như không tin được những gì đang diễn ra.

Ninh Chiết đỡ Bạch Phi đang ngã trên mặt đất lên, cười hỏi: "Bạch thiếu này, anh nói xem bây giờ tôi xin của Thạch thiếu bốn mươi triệu, có tính là cướp của người giàu chia cho người nghèo không?”

Hai mươi triệu không muốn đưa chứ gì! Còn định ăn vạ tống tiền chứ gì!

Đã như vậy thì số tiền tăng gấp đôi!

“Tính, chắc chắn tính!” Bạch Phi dùng sức gật đầu, vẻ mặt hung tợn nhìn Thạch Viễn còn chưa hồi phục tỉnh thần.

“Vậy là tốt rồi!"

Ninh Chiết cất bước đi tới trước mặt Thạch Viễn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Viễn: "Bốn mươi triệu, dám thiếu một cắc, tao đánh gãy răng mày!"
 
Chương 159: C159: Muốn tiền đúng không


Đối mặt với uy hiếp của Ninh Chiết, sắc mặt Thạch Viễn nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

Hắn luôn đe dọa người khác.

Khi nào thì đến lượt người khác đe dọa hắn?

“Muốn tiền đúng không?”

Thạch Viễn hung tợn nhìn chằm chằm Ninh Chiết "Ông đây không có tiền! Muốn tiền, để tao gọi ông già tao tới, mày có gan thì đi đòi ông già tao ấy!”

"Mày định lấy cha mày đè đầu tao à?" Ninh Chiết trên mặt tối sầm "Tao nói cho mày biết, hôm nay kể cả Thiên Vương lão tử hạ phàm, mày cũng phải ói tiền ra cho tao!"

“Được, mày con mẹ nó có dũng khí!"

Thạch Viễn nghiến răng nghiến lợi găm nhẹ một câu, lập tức lấy điện thoại di động ra.

“Gì? Mày gọi người đúng không?” Bạch Phi cũng lấy điện thoại di động ra: “Mỗi minh mày biết gọi người hay gì? Mày nghĩ tao ở đây làm cảnh à?”

Nói xong, hai người liền tự mình bất đầu gọi điện thoại cho cha già ở nhà, điều động đám đàn em.


Ninh Chiết tỏ vẻ không sao hết.

Mặc kệ bọn họ gọi bao nhiêu người đi nữa, mục tiêu của anh vẫn chỉ có tiền!

Ba mươi triệu, một cắc cũng không thể thiếu!

Đợi Bạch Phi nói chuyện điện thoại xong, Ninh Chiết không khỏi nhìn Bạch Phi phàn nàn: "Tôi còn tưởng rằng mấy chục triệu ở trong mắt người như các anh giống như mưa bụi! Sao mà dòm thắng họ Thạch kia áp lực dữ vậy!"

Bạch Phi nghe Ninh Chiết nói xong thì có hơi cạn lời: "Anh ơi, bộ anh nghĩ trung bình nhà bọn em, nhà nào nhà nấy tài sản cũng hơn chục tỷ hả?”

“Tôi đúng là nghĩ vậy đó.” Ninh Chiết gật đầu cười.

Khóe miệng Bạch Phi khẽ co rút, trong lòng không khỏi cười khổ,

Đó là tiền!

Không phải giấy rơm!

Cái gì mà tài sản trung bình chục tỷ ở đâu ra?

Không nói người khác, chỉ tính Bạch gia bọn họ thôi, tất cả sản nghiệp cộng lại chỉ có vỏn vẹn hai tỷ, cách con số chục tỷ rất xa.

Nhưng đó là cũng đâu phải tiền mặt, là tổng giá trị sản nghiệp bao gồm đất đai, các hạng mục đầu tư,..

Trong tài khoản nhà bọn họ thật sự không có nhiều tiền như vậy!

Cho nên, Thạch Viễn muốn quyt nợ cũng bình thường.

Nhìn hai người không coi ai ra gì nói chuyện phiếm, Thạch Viễn không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, đợi cha hắn dẫn đàn em qua đây nhất định phải dạy dỗ cho hai thẳng này một trận.

Hơn mười phút sau, Thạch Hổ dẫn đầu mang theo một đám đàn em đông đúc tới.

Nhìn sơ qua chỉ sợ là có gần trăm người.

“Tụi mày chuẩn bị quỳ xuống cầu xin tao tha mạng đi!"


Nhìn thấy Thạch Hổ dẫn người chạy tới, Thạch Viễn lại ngông cuồng.

“Ờ thì vẫn đang chờ đây!”

Ninh Chiết gật đầu cười, lại nhẹ nhàng chọt Bạch Phi một cái: 'Bạch thiếu cha anh đâu? Sao chưa tới? Hay cha anh định để anh tự xử?”

“Không thể nào?”

Mí mắt Bạch Phi giật giật, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn.

Thạch Hổ mang theo đám đàn em đông như vậy tới đây, hiển nhiên là muốn đánh với Bạch gia!

Nếu cha anh không dẫn người qua đây giúp, cho dù Ninh Chiết có thể đánh, nhưng mà nhiều người như thế kia thì đánh làm sao?

Vào thời điểm Bạch Phi đang vô cùng thấp thỏm bất an, Thạch Hổ đã dẫn người đi tới, gần trăm người đứng thành một vòng tròn, bao vây hai người Ninh Chiết và Bạch Phi bên trong.

Thạch Hổ trời sinh cao lớn uy mãnh, trên mặt còn có một vết sẹo, vừa nhìn đã biết không phải là dạng người lương thiện gì.

“Nói một chút đi, có chuyện gì?”

Thạch Hổ đi tới trước mặt Thạch Viễn, đen mặt hồi.

Thạch Viễn lập tức kể lại chuyện đã xảy ra, trong quá trình kể cũng thêm mắm dặm muối không ít.


Nghe Thạch Viễn nói xong, sắc mặt Thạch Hổ lạnh lẽo, vung tay tát lên mặt Thạch Viễn một bạt tai.

Một cái tát này, ngay lập tức làm cho Thạch Viễn choáng váng đứng không vững.

Ninh Chiết và Bạch Phi bối rối, hai mặt nhìn nhau, không biết Thạch Hổ lên cơn gì!

“Thứ vô dụng!"

Thạch Hổ đen mặt trừng mắt nhìn thẳng con, giận dữ quát: "Mày bị người đánh ra nông nỗi này mới cần chỉ phí chữa bệnh? Bộ mày nghĩ mạng sống của con trai tao rẻ mạt vậy hả? Sao mày chỉ lấy từng đó tiền?”

Cái đệch!

Ninh Chiết và Bạch Phi đồng thời cạn lời.

Thì ra là ông ta cảm thấy Thạch Viễn báo giá tiền thuốc men còn ít!

Thạch Viễn phục hồi tỉnh thăn, vội vàng gật đầu nói: "Lần sau còn có chuyện như vậy, con.. nhất định sẽ đòi thêm tiền thuốc men!"

Nói xong, Thạch Viễn còn đắc ý liếc Ninh Chiết và Bạch Phi một cái.
 
Chương 160: C160: Vô giá


“May mà mày báo con số nghe còn tạm được!”

Thạch Hổ hừ lạnh một tiếng, lại nghênh ngang đi tới trước mặt Bạch Phi:"Tiểu Phi, cháu cảm thấy cái mạng này của cháu trị giá bao nhiêu tiền?"

“Vô giá.” Bạch Phi khó chịu trả lời.

“Cái này không được” Thạch Hổ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cháu không ra cái giá cố định thì chú làm sao đàm phán với cha cháu đòi tiền được đây?"

Vừa nghe Thạch Hổ nói xong mọi người ai nấy đều hiểu được ông ta muốn làm gì. Thạch Hồ định đùng cái mạng của Bạch Phi để làm điều kiện trao đổi tiền với Bạch Nhạc Chương.

Cái mạng Bạch Phi trị giá bao nhiêu tiền, Thạch Hổ sẽ đòi Bạch Nhạc Chương bấy nhiêu tiền.

“Mạng của Bạch thiếu, nhìn thế nào cũng đáng giá hơn trăm triệu chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy!"

“Bạch thiếu, anh nên nói cha anh nhanh chóng đưa tiền qua đây đi!"

"Ông chủ Hổ là nể mặt cha mày mới đòi tiền đó, đổi lại là người khác mà dám làm bị thương Thạch thiếu, ông chủ Hổ đã lột da nó ra rồi!"


Đám đàn em dưới trướng Thạch Hổ nhao nhao bắt đầu phụ họa.

Nghe cả đám người nói, Ninh Chiết không khỏi lắc đầu cười

Không hổ là hai cha con!

Thạch Viễn đã khốn nạn lắm rồi, Thạch Hổ còn khốn nạn hơn cả con mình.

Động một chút là hơn trăm triệu tiền thuốc men?

Ông ta cho rằng con trai ông ta là thái tử hay gì?

Bạch Phi không sợ uy hiếp của Thạch Hổ, anh cười lạnh nói: “Thạch Hổ, ông bớt ở trước mặt tôi ra vẻ đi Hôm nay tôi có đứng im ở đây thì ông cũng có cái gan dám động đến tôi à?”

“Không dám sao?" Thạch Hổ vẻ mặt ngông cưỡng: 'Mày cảm thấy, Giang Châu này còn có chuyện mà Thạch Hổ tao không dám làm? Đừng nói là mày, kể cả bây giờ là Bạch Nhạc Chương ở đây dám chọc giận ao, tao cũng sẽ lấy mạng chó của lão!”

Công việc kiếm sống của Thạch Hổ chính là liếm máu trên lưỡi dao.

Ông ta có thể xưng hùng xưng bá ở thế giới ngâm Giang Châu, ngoại trừ kỹ thuật quyền cước xuất sắc, còn lại là dựa vào lá gan lớn và sự tàn nhãn vô độ.

Thạch Hổ đương nhiên biết Bạch Nhạc Chương không dễ chọc.

Nhưng hắn cũng có phải dạng người hiền lành tử tế gì!

Ông ta quả thật đang muốn đụng độ với Bạch Nhạc Chương một lần!

Chỉ căn đánh bại kẻ thù truyền kiếp Bạch Nhạc Chương này, về sau ông ta mới danh xứng với thực, chân chính trở thành kẻ đứng đầu thế giới ngâm Giang Châu!

Bạch Phi hừ lạnh nói: "Có can đảm ông đợi cha tôi tới đi, ở trước mặt cha tôi lặp lại mấy lời vừa nãy ấy"

“Được! Tao đợi Bạch lão tứ tới để xem lão có làm gì nên hồn không!”


Thạch Hổ cười ha ha, ánh mắt lại rơi vào trên người Ninh Chiết: "Tao nghe nói nắm đấm của mày cũng khá lắm đúng không?”

“Cũng được”

Ninh Chiết gật gật đầu: "Đối phó với ông chắc là đủ đó.”

Ninh Chiết vừa nói xong, cả đám người nhất thời xôn xao.

“Ha ha, thật đúng là không biết sống chết!”

“Nói chuyện uy phong quá ta, còn muốn đối phó ông chủ Hổ?"

"Lần trước cái thẳng kia cũng dám nói chuyện với ông chủ Hổ như thế này, cuối cùng bị ông chủ Hổ nghiền nát cả xương ném cho chó ăn!”

“Thằng nhãi, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nhận sai với ông chủ Hổ đi, biết đâu tâm trạng ông chủ Hổ tốt, nói không chừng còn có thể cho mày chết được toàn thây!"

“Ông chủ Hổ, trước tiên cắt đầu lưỡi của thằng nhãi này nhằm rượu....."

Một đám đàn em hùng hổ kêu gào.

Còn có không ít người mặt mũi dữ tợn đang trừng mắt nhìn Ninh Chiết.


Giống như chỉ cần Thạch Hổ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nhào lên bằm Ninh Chiết thành thịt vụn.

“Lá gan của mày đúng là rất lớn!"

Thạch Hổ ánh mắt hung ác trừng Ninh Chiết: “Đã như vậy, hôm nay tao dùng mày để thị phạm cho Bạch lão tứ xem trước! Để cho lão giả đó xem nếu không lấy tiền ra thì sẽ cho con trai lão chịu số phận giống mày!”

Nói xong, Thạch Hổ phất tay với đám đàn em: "Đánh gãy tay chân rồi treo nó lên cho tao!”

Nhận được mệnh lệnh của Thạch Hổ, một đám đàn em siết chặt nằm đấm tới gần Ninh Chiết.

"Ơ kia, ông chủ Hổ, oai phong ghê đó!"

Đúng lúc này, bên ngoài vòng vây đột nhiên vang lên một giọng nói đùa cợt

Nghe được âm thanh này, mọi người nhất thời hơi sửng sốt, theo bản năng quay lại nhìn.

Bên ngoài, bốn người khuôn mặt tươi cười đang, hướng bên này đi tới....
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom