Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ăn Mày Tu Tiên

Chương 142: C142: Bên trong cửa hàng


Đã thế còn liên tục nói mình sai, mang điện thoại vào trường cũng không sao…

Cuối cùng, thầy xám mặt bị đám người Giang Nam mang đi, lòng đầy hối hận, chỉ có thể tự trách mình đã phạm sai lầm.

Đỗ Tử Mặc khẽ nhếch miệng, anh Kha quả nhiên rất lợi hại!

Tiểu Kha không thèm để ý đến khúc nhạc đệm này, cẩn thận lướt danh sách hot search trên Weibo.

"Em trai của Vương Tâm Như, Vương Tiểu Kha!"

"Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ở Ma Đô – Vương Tiểu Kha!"

"Cảnh ngộ bi thảm của Vương Tiểu Kha!"

"Em trai của Vương Nhạc Nhạc lại là cậu bé?"

"Bốn chị em nhà họ Vương đều là chị gái của cậu bé!"

"Đội hình tổ chức tiệc sinh nhật ở Ma Đô xa hoa thế nào?"

"Món quà sinh nhật giá trên trời, hot!"




Một danh sách dài các hot search đã có hơn một tỷ lượt click và mấy chục tỷ lượt xem!

Cả mười hot search đều xoay quanh bữa tiệc sinh nhật của cậu, cậu cũng được công bố trước công chúng.

Cậu không hề biết rằng ngày hôm qua do lượng truy cập quá lớn nên hệ thống phụ trợ của Weibo đã bị lỗi hơn chục lần…

Tiểu Kha bấm vào trang chính của mình, số lượng người hâm mộ đã vượt quá hai triệu, khoảng hai triệu năm trăm ngàn!

Thu hút hàng triệu người hâm mộ chỉ sau một đêm, số liệu này khiến người ta khó có thể tin.

Có vẻ như số lượng người hâm mộ vẫn ngày càng tăng và fan club của Tiểu Kha cũng đã được thành lập.

Chỉ là tên fan club hơi lạ, tên là "Kha Kha ăn mập mạp".

Không chỉ vậy, người hâm mộ của cậu còn tự xưng là "fan mẹ", "fan chị gái", "fan anh trai", còn có… "fan bố" của Tiểu Kha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu co quắp, mấy chú này khoa trương quá đi.


Tiểu Kha cất điện thoại, từ từ bình tĩnh lại.

Chẳng trách hôm nay ánh mắt người khác nhìn cậu kỳ lạ như vậy, lại có nhiều người đuổi theo cậu như thế.

Vậy có lẽ cô Lưu cũng là fan mẹ của cậu?

Chờ đã, trong lòng Tiểu Kha thắt lại, nhận ra có gì đó không ổn.

Vừa rồi chủ cửa hàng đối xử tốt với cậu như vậy, chẳng lẽ là…

Bên trong cửa hàng.

Ông chủ mỉm cười mở Weibo, vào "Nhóm giao lưu fan bố của Tiểu Kha" và đăng ảnh chụp bóng lưng của Tiểu Kha.

Có người trong nhóm phản ứng ngay lập tức.

Tâm Như Nước Lặng: Tiểu Kha thật dễ thương! Mọi người mau xem đi!

Anh Hắc: Anh chụp ảnh cục cưng Tiểu Kha ở đâu vậy?

Tâm Như Nước Lặng: Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.



Ông chủ cất điện thoại, mỉm cười rồi tiếp tục công việc kinh doanh.
 
Chương 233: C233: Cậu bé không nhịn được


Sau khi trở về phòng của mình, Tiểu Kha lập tức nhảy lên giường.

Cậu bé lấy gà rán và coca từ trong nhãn trữ vật ra, khuôn mặt lập tức rạng rỡ như hoa.

Cậu bé không nhịn được suy nghĩ viển vông.

Sau này phải đi mấy chuyến đến nhà họ Vương ở kinh đô nhiều hơn, dù sao. thì các chị của cậu bé cũng không cho phép cậu mua gà rán.

Sau khi ăn uống no nê, cậu bé ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.

Cùng lúc đó, nhà họ Vương ở kinh đô.

Mấy người đàn ông trung niên nhận được tin tức, đều lo lắng chạy vội về gia tộc.

Sau khi chứng kiến tòa nhà trung tâm sụp đổ, mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.


Bên trong phòng họp, bầu không khí hết sức ngột ngạt, cảm giác đó khiến người khác nghẹt thở.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

“Kế hoạch của lão Lục đã thất bại, có người thần bí đã cứu Vương Tư Kỳ.” “Hơn nữa người thần bí chắc hẳn cũng là người đã tập kích nhà họ Vương.”

“Trước đây lão Lý bắt Vương Tiểu Kha thất bại, rất có khả năng người này đã ra tay.”

Vương Lâm Phong bình thản lên tiếng, nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đầu.

Lão Nhị nhà họ Vương, Vương Trung Hoa tức giận đập bàn, hạ thấp giọng nói.

“Hừ, cho dù kẻ đó là ai, kẻ nào dám đến nhà họ Vương giở thói ngang ngược, thì bắt buộc phải trả giá đắt!”

Lúc này, lão Lục ngồi trong xó xen miệng vào nói.

“Người thần bí này có thực lực bất phàm, ngay cả đại cung phụng cũng chưa chắc có thể hạ gục được người này.”

“Tôi thấy hay là từ bỏ bàn cờ này thì hơn, nghĩ cách khác đi thôi.”

Vương Trung Hoa nghỉ hoặc nhìn lão Lục, không nhịn được mở miệng hỏi. “Chú còn có cách khác sao?”

Lão Lục nhà họ Vương nở nụ cười nham hiểm, lạnh nhạt mở miệng nói. “Người mặc áo trắng đã ở Ma Đô thì có thể chạy ra khỏi Hoa Hạ hay sao?” Vương Lâm Phong kinh ngạc nhìn ông ta, không biết ý ông ta là gì.

“Con gái của Vương Nhạc Hạo là Vuơng Văn Nhã, nghe nói gần đây tham gia một cuộc họp ở nước M..”


Sáng sớm. Tiểu Kha ở trong phòng nhổ ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt ra.

“Tốc độ tu luyện tăng nhanh hơn rất nhiều.”

Trong đan điền, hai quả cầu ánh sáng không ngừng tỏa ra linh khí thuần khiết, có thể được cậu bé trực tiếp chuyển hóa và hấp thụ.

Với tốc độ tu luyện này, khoảng hai tháng là có thể thử đánh vào Trúc Cơ Trung Kỳ.

Cậu bé vui vẻ đứng dậy, sắp xếp xong xuôi rồi vội vàng chạy xuống tầng.

Vừa đi đến phòng khách, cậu bé bỗng nhìn thấy chị bảy đang xem máy tính trên bàn ăn.

Trước sự tò mò, Tiểu Kha nhẹ nhàng bước đến bên cạnh chị gái của mình.

Một cái đầu tròn thò vào màn hình máy tính, trên màn hình tràn ngập những dòng chữ nhỏ xíu.

“Chị bảy ơi, chị đang làm gì vậy?” Vương Tư Kỳ quay đầu lại, dịu dàng giải thích với Tiểu Kha. “Đây là sách kế hoạch kinh doanh của tập đoàn Vương thị chúng ta.”


Không lâu sau, những người khác trong nhà cũng lần lượt xuống tầng, đồng loạt ngồi vào bàn.

Hôm nay Vương Anh mặc bộ đồ thể dục màu xanh quân đội, càng làm nổi bật vẻ ngoài hiên ngang của cô ấy.

Vương Tâm Như cũng tỏ ra bất lực khi ôm bộ đồ thể dục cỡ nhỏ với vẻ bất đắc dĩ.

“Em trai à, em đi thay quần áo đi, lát nữa đưa hai em đi huấn luyện.” Vương Anh nhếch miệng, cười nói với Tiểu Kha. “Huấn luyện sao?”

Cậu bé sững sờ nhận lấy bộ đồ thể dục cỡ nhỏ, ngoan ngoãn chạy lên tầng thay quần áo.

Không bao lâu sau, cậu bé đã thay quần áo xong và đi tới trước mặt mọi người.

Nhìn thấy cậu bé vô cùng nhanh nhẹn trước mặt, Vương Anh hài lòng gật đầu. dì Lam bưng bữa sáng tới, cả nhà nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Trước sự hướng dẫn của Vương Anh, ba người đi ra khỏi biệt thự.

Vừa mới bước ra khỏi cửa, Tiểu Kha đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại xoay người đi trở về.
 
Chương 141: C141: Chủ cửa hàng không lấy tiền


Tiểu Kha có vẻ ngoài ngây thơ, trong đôi mắt to mang theo nghi hoặc lớn.

Ông chủ cửa hàng khen ngợi rồi nói.

"Bây giờ có ai không biết cháu cơ chứ? Cháu đã thống trị các hot search rồi."

"Hả?"

Chủ cửa hàng không lấy tiền của Tiểu Kha mà còn hào phóng nói muốn mời cậu ăn miễn phí.

Hai người cầm đồ ăn vặt lắc lư ra khỏi cửa, ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa nghỉ ngơi.

Tiểu Kha lấy điện thoại di động ra mở Weibo, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú.

Tình cờ, thầy quản sinh và một số giáo viên vừa trò chuyện vừa đi về phía bên này.

Sắc mặt của thầy quản sinh lập tức tối sầm khi thấy cậu bé đang nghịch điện thoại di động.

Thầy chắp tay sau lưng đi về phía trước, chộp lấy điện thoại di động, nghiêm túc nhìn Tiểu Kha.


"Em học lớp nào? Không biết trường học cấm sử dụng điện thoại di động à? Giáo viên chủ nhiệm của em là ai? Mời cha mẹ em đến đây cho tôi để tôi xem bọn họ dạy dỗ em như thế nào!"

Tiểu Kha hoang mang khi bị mắng.

Xa xa, Giang Nam đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng, luôn chú ý tới động tĩnh của cậu chủ.

Anh ta vỗ hai người đàn ông bên cạnh, trên mặt hiện lên một nụ cười.

"Đi thôi, cậu chủ đã xảy ra chuyện."

Hai người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

“Đợi lâu như vậy, cuối cùng đã có việc!”

"Đi!"

Ba người họ nhanh chóng đi về phía cậu, nhanh như báo săn.


Thầy quản sinh vẫn đang nói luyên thuyên.

Đột nhiên, thầy cảm thấy vai mình bị hai người giữ chặt.

Thầy quản sinh quay đầu lại, lần này đến lượt thầy bối rối.

Cô giáo đứng cạnh chạy tới nhắc nhở thầy quản sinh.

"Thầy à, cậu bé kia chính là Vương Tiểu Kha…"

"Vương Tiểu Kha cái gì! Ai cũng không được phép mang theo… Vương… Vương Tiểu Kha?"

Thầy quản sinh cảm giác như bị năm tia sét giáng xuống đầu.

Thầy biết Vương Tiểu Kha nha.

Lần trước khi thành viên hội đồng trường học bị bắt đi, thầy còn có mặt ở hiện trường, chỉ là cách hơi xa nên không thấy rõ bộ dạng của cậu.

Giang Nam thả cây kẹo mút vào miệng, cười nói.

"Thầy quản sinh phải không? Đi với chúng tôi đi."

Từ góc nhìn của thầy quản sinh, trong nụ cười Giang Nam giấu dao, không có ý tốt.

Thầy lập tức chuyển sang vẻ mặt hòa ái, quay người lại và đưa điện thoại cho Tiểu Kha bằng cả hai tay.
 
Chương 234: C234: Vương tâm như nghỉ


Không lâu sau, cậu bé liền bế Tiểu Hắc đang ngủ say đến bên cạnh các chị gái của mình.

Vương Tâm Như nghỉ hoặc nhìn Tiểu Hắc, không biết em trai mình muốn làm gì.

Mấy người đi về phía sân sau, vừa đến một chỗ, hai cô gái đều sững sờ.

Chỉ thấy toàn bộ sân sau vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là đá vụn và hoa cỏ cành lá.

Chẳng lẽ sân sau không có người quét dọn sao?

Lúc này thủ phạm đang bĩu môi, nhìn lên bầu trời một góc 45 độ, như thể chuyện đó không liên quan gì đến mình.

Vương Anh cau mày nhìn một vòng, lập tức gọi điện thoại cho dì Lam.

Không lâu sau, dì Lam liền dẫn nhóm người Tiểu Lưu đến quét dọn sân. Khi nhìn thấy cảnh này, bà ấy cũng rất ngạc nhiên.

Bình thường sân sau không cần phải quét dọn, thỉnh thoảng sai người đến quét lá rụng là được.

Tại sao khoảng thời gian này lại có nhiều lá rụng đến vậy? Áp lực ngay lập tức đè nặng lên phía Vương Tiểu Kha.


Những người giúp việc nhanh chóng dọn dẹp sân sau, thấy quét dọn gần xong rồi, Vương Anh lập tức ra lệnh bắt đầu nhiệm vụ hôm nay.

“Để sinh tồn ở nơi hoang dã trong tương lai, chị cần hai em tập luyện một cách nghiêm khắc.”

“Bắt đầu từ bây giờ, nghiêm túc phục tùng mệnh lệnh của chị, bắt đầu báo. sối”

Vương Tâm Như: 1! Tiểu Kha: 2!

Tiểu Kha nhìn Tiểu Hắc ngủ say trong lòng mình, liền ném nó ra khỏi lòng mình.

Đầu nó đập vào mặt đất, lập tức phát ra âm thanh chói tai.

“Gâu gâu!”

Hai người phụ nữ đỡ trán, hơi đồng cảm liếc nhìn Tiểu Hắc.

“Được, bây giờ tiến hành nhiệm vụ thứ nhất, chạy bộ ba kilomet.”


Vương Tâm Như trợn trừng mắt, không thể tin được nhìn chị hai của mình.

“Bắt đầu!”

Sau khi cô ấy ra lệnh, Tiểu Kha lập tức dẫn đầu chạy về phía sân sau với tốc độ khiến hai người chị trợn mắt há hốc miệng, e rằng còn chạy nhanh hơn cả quán quân thế giới.

Tuy không muốn nhưng em trai đã bắt đầu chạy, Vương Tâm Như cũng chỉ đành phải chạy theo sau.

Tiểu Hắc vẫn còn ngẩn người tại chỗ, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy ánh mắt áp bức vô cùng của Vương Anh.

Thân thể nó run rẩy, đôi chân ngắn ngủn đuổi theo chủ nhân của mình. Tiểu Hắc: Tình hình gì thế này?

Hai người một chó chạy nhanh trong sân, Vương Anh khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy nụ cười.

Bây giờ đã đến mùa thu, nhưng thời tiết ở Ma Đô vẫn rất oi bức.

Ánh mặt trời nóng hừng hực, Vương Tâm Như nhanh chóng mệt đến mức thở hổn hển.

Vợ chồng Vương Nhạc Hạo và Vương Nhạc Nhạc cũng đến sân sau xem Tiểu Kha.

Điều khiến người khác ngạc nhiên là Tiểu Kha và Tiểu Hắc chạy nhanh như bay trong sân, thoạt nhìn có vẻ rất thành thạo.

Còn người chị là Vương Tâm Như lại mệt đến mức đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, quần áo đã thấm ướt mồ hôi.
 
Chương 142: C142: Bên trong cửa hàng


Đã thế còn liên tục nói mình sai, mang điện thoại vào trường cũng không sao…

Cuối cùng, thầy xám mặt bị đám người Giang Nam mang đi, lòng đầy hối hận, chỉ có thể tự trách mình đã phạm sai lầm.

Đỗ Tử Mặc khẽ nhếch miệng, anh Kha quả nhiên rất lợi hại!

Tiểu Kha không thèm để ý đến khúc nhạc đệm này, cẩn thận lướt danh sách hot search trên Weibo.

"Em trai của Vương Tâm Như, Vương Tiểu Kha!"

"Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ở Ma Đô – Vương Tiểu Kha!"

"Cảnh ngộ bi thảm của Vương Tiểu Kha!"

"Em trai của Vương Nhạc Nhạc lại là cậu bé?"

"Bốn chị em nhà họ Vương đều là chị gái của cậu bé!"

"Đội hình tổ chức tiệc sinh nhật ở Ma Đô xa hoa thế nào?"

"Món quà sinh nhật giá trên trời, hot!"




Một danh sách dài các hot search đã có hơn một tỷ lượt click và mấy chục tỷ lượt xem!

Cả mười hot search đều xoay quanh bữa tiệc sinh nhật của cậu, cậu cũng được công bố trước công chúng.

Cậu không hề biết rằng ngày hôm qua do lượng truy cập quá lớn nên hệ thống phụ trợ của Weibo đã bị lỗi hơn chục lần…

Tiểu Kha bấm vào trang chính của mình, số lượng người hâm mộ đã vượt quá hai triệu, khoảng hai triệu năm trăm ngàn!

Thu hút hàng triệu người hâm mộ chỉ sau một đêm, số liệu này khiến người ta khó có thể tin.

Có vẻ như số lượng người hâm mộ vẫn ngày càng tăng và fan club của Tiểu Kha cũng đã được thành lập.

Chỉ là tên fan club hơi lạ, tên là "Kha Kha ăn mập mạp".

Không chỉ vậy, người hâm mộ của cậu còn tự xưng là "fan mẹ", "fan chị gái", "fan anh trai", còn có… "fan bố" của Tiểu Kha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu co quắp, mấy chú này khoa trương quá đi.


Tiểu Kha cất điện thoại, từ từ bình tĩnh lại.

Chẳng trách hôm nay ánh mắt người khác nhìn cậu kỳ lạ như vậy, lại có nhiều người đuổi theo cậu như thế.

Vậy có lẽ cô Lưu cũng là fan mẹ của cậu?

Chờ đã, trong lòng Tiểu Kha thắt lại, nhận ra có gì đó không ổn.

Vừa rồi chủ cửa hàng đối xử tốt với cậu như vậy, chẳng lẽ là…

Bên trong cửa hàng.

Ông chủ mỉm cười mở Weibo, vào "Nhóm giao lưu fan bố của Tiểu Kha" và đăng ảnh chụp bóng lưng của Tiểu Kha.

Có người trong nhóm phản ứng ngay lập tức.

Tâm Như Nước Lặng: Tiểu Kha thật dễ thương! Mọi người mau xem đi!

Anh Hắc: Anh chụp ảnh cục cưng Tiểu Kha ở đâu vậy?

Tâm Như Nước Lặng: Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.



Ông chủ cất điện thoại, mỉm cười rồi tiếp tục công việc kinh doanh.
 
Chương 143: C143: Tiểu hổ và một số bạn cùng lớp


Hai người Tiểu Kha trở lại lớp, đồ ăn vặt mà họ ôm trên tay khiến các bạn cùng lớp chảy nước miếng.

Tiểu Hổ và một số bạn cùng lớp khác vây quanh cậu, ánh nhìn đầy khao khát.

Cậu không chịu nổi những ánh mắt nóng bỏng này nên hào phóng lấy ra mấy gói que cay đưa cho mấy bạn.

Tiểu Hổ vui vẻ cầm lấy que cay, nhe hàm răng to trắng cười một cách ngây thơ.

Chỉ là cậu bé bị mất một chiếc răng cửa nên trông khá buồn cười.

"Cảm ơn anh Kha. Anh Kha thật tốt bụng. Từ nay về sau anh sẽ là đại ca của chúng em, em sẵn sàng vì đại ca mà lên thiên đường xuống địa ngục."

Tiểu Kha vội vàng ngắt lời bọn họ, cậu không thích cảm giác được tâng bốc.

Chẳng mấy chốc, chuông vào học buổi chiều lại vang lên.

Cửa phòng học bị đẩy ra, một người đàn ông có thân hình cân đối, làn da ngăm đen bước vào.

Thầy nào đây nhỉ, sao mình chưa từng gặp thầy bao giờ nhỉ?

Tiểu Kha nghi hoặc hỏi Đỗ Tử Mặc.


"Thầy ấy là giáo viên thể dục của chúng ta. Mỗi tuần đều có một tiết thể dục, nhưng hình như cậu vẫn chưa từng học tiết thể dục nào…"

Nghe vậy, cậu cũng biết nguyên nhân.

Trong hơn một tháng này, cậu mới đi học được sáu ngày.

Phần lớn thời gian đều bị chậm trễ, lại vô tình nghỉ tất cả các tiết thể dục…

Giáo viên thể dục bước lên bục giảng, giọng giảng bài to rõ.

"Xin chào các em, thầy là giáo viên thể dục của các em, Thái Quảng Khôn. Tiết này thầy sẽ dẫn các em đến sân bóng rổ, tất cả học sinh hãy xếp thành hàng…”

Cả lớp bước ra ngoài và chẳng mấy chốc đã xếp thành hai hàng trước cửa lớp.

Dưới sự hướng dẫn của giáo viên thể dục, Tiểu Kha bước vào một phòng tập bóng rổ mà trước đây cậu chưa từng đến.

Adv

Phòng tập bóng rổ rất rộng rãi và cũng đầy đủ cơ sở vật chất, đặc biệt là sân bóng rổ và sàn cao su cực kỳ sạch sẽ.

Giáo viên thể dục cho các học sinh đứng ngay ngắn, bắt đầu nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.


Tiếp theo là một bài phát biểu hùng hồn.

"Các em, trong tiết này chúng ta sẽ luyện tập phát bóng bằng hai tay, nếu có thắc mắc thì phải liên hệ với giáo viên kịp thời. Ngoài ra, sau này con gái không nên mặc váy và con trai không nên mặc quần yếm trong giờ học thể dục.”

Nói rồi thầy đặc biệt chỉ vào Tiểu Kha.

"Sau này có tiết thể dục nhớ đừng mặc quần yếm nữa. Mặc quần yếm có thể chơi bóng rổ à?"

Tiểu Kha bối rối nhìn quần áo của mình, hôm nay cậu cố ý mặc quần yếm mẹ may.

Trong cái đầu nho nhỏ của cậu có dấu chấm hỏi thật to.

Quần yếm trông khá đẹp, tại sao lại không được phép mặc?

Giáo viên thể dục nói xong liền đi vào phòng thiết bị mang đến hơn mười quả bóng rổ.

Đỗ Tử Mặc thì thầm vào tai cậu.

“Anh Kha, quả bóng rổ này còn to hơn đầu anh nữa.”

Tiểu Kha không nói nên lời.

Bóng rổ được phát cho học sinh, cậu và Đỗ Tử Mặc cũng ôm một quả bóng rổ trên tay.

Adv

"Tiếp theo, các em đi theo tôi."
 
Chương 235: C235: Tiểu kha chạy


Chẳng lẽ là do Tiểu Kha là người tu tiên nên thể lực tốt hơn sao? Trong đầu mọi người đều nảy lên suy nghĩ này.

Một người một chó nhanh chóng chạy xong ba kilomet, còn Vương Tâm Như mới chạy xong tám trăm mét...

Tiểu Kha chạy đến bên cạnh người nhà, Vương Nhạc Nhạc kinh ngạc che miệng nhỏ nhắn.

Em trai cô ấy chạy lâu như vậy mà lại chẳng đổ mồ hôi sao?

Vương Nhạc Hạo ôm chầm lấy cậu bé, không nhịn được khen ngợi cậu. “Con trai của cha giỏi quá, phong độ giống cha năm đó, ha ha ha!”

Một lúc lâu sau, cuối cùng Vương Tâm Như cũng chạy xong ba kilomet. Lúc chạy đến trước mặt mọi người, đôi chân của cô ấy cứ run lẩy bẩy. “Chị... Chị hai, bây giờ... Kết thúc được chưa?”

Vương Anh cười nhẹ nhàng với em gái mình và trả lời cô ấy.

“Nghỉ ngơi mười lăm phút đã, sau đó tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.” “Còn có nữa sao? Em không làm được.”

Cô ấy suy sụp ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng có chút sụp đổ.

Thể lực của em trai cô ấy tốt như vậy, lần này cố tình huấn luyện cô ấy đúng không?

Tuy Trần Tuệ hơi đau lòng nhưng cũng không ngăn cản hành động của con gái mình.

Dù sao thì sau này cũng phải đối mặt với sự sinh tôn nơi hoang dã, bây giờ huấn luyện cũng vì muốn tốt cho họ.


Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua.

Vương Anh nghiêm túc nhìn về phía hai người, ngay sau đó bèn cao giọng nói. “Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, bắt đầu báo số!”

Vương Tâm Như: 1!

Tiểu Kha: 2

Tiểu Hắc: Gâu!

“Tốt lắm, tiếp theo tiến hành huấn luyện kiến thức hoang dãt”. Truyện Việt Nam

Người giúp việc ở bên cạnh lập tức đưa ba quyển sách đến, cung kính đặt trước mặt đội ngũ.

“Môi trường hoang dã chắc chăn có rất nhiều thức ăn, cũng có rất nhiều thứ không thể ăn”

“Quyển sách này ghi lại một số loại thực phẩm và chất độc hoang dã khá phổ biến.

“Bây giờ bắt đầu học, lát nữa chị sẽ kiểm tra, bắt đầu ngay bây giờ nhé!”

Nhìn quyển sách trước mặt, Vương Tâm Như không khỏi thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui mừng vì không cần phải huấn luyện thể lực nữa.

Cô ấy cầm lấy quyển sách cẩn thận lật xem, trông rất say sưa.

Tiểu Kha cầm quyển sách lên, nhanh chóng lật trang, dường như chỉ nhìn lướt qua rồi lật trang tiếp theo.

Bên khác, Tiểu Hắc ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chòng chọc vào quyển sách trước mặt, rơi vào trầm tư.

Mọi người trong nhà họ Vương đều nhìn về phía Tiểu Kha.

Như vậy là đang đọc sách sao? Nói đùa gì vậy chứ?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Mười phút sau, cậu bé tự tin gấp quyển sách lại và nở nụ cười ngọt ngào. Vương Anh không vui ra mặt, chậm rãi nói với cậu bé.


“Em trai à, em không nghiêm túc học tập, đến nơi hoang dã sẽ dễ nhầm thứ có độc..."

Thấy chị hai của mình nói không ngừng, Tiểu Kha bèn giơ tay phát biểu. “Chị hai ơi, em đọc xong rồi, cũng nhớ kỹ rồi đấy.”

Vương Anh đột nhiên sững sờ, nghi hoặc nhìn em trai của mình.

“Em... Thật sự nhớ kỹ rồi sao?”

Cô ấy cầm quyển sách lên, tùy tiện lật bừa một trang.

Sau đó cô ấy che lời giải thích chỉ tiết về bức tranh và hỏi cậu bé.

“Loại nấm này có thể ăn được không?”

Tiểu Kha lập tức thốt lên.

“Không ăn được, đây là một loại nấm lá xanh, người ta sẽ bị suy nội tạng sau khi ăn nó.”

Vương Anh nghiêm mặt, lại tùy ý lật một trang khác và hỏi cậu bé. “Cái này có thể ăn được không?” “Được ạ, đây là cây tể thái, một trong những loại rau dại có thể ăn được.”

Lần này mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa, không ngờ rằng Tiểu Kha có thể nói nội dung trong sách một cách chính xác.

Chẳng lẽ điều này cũng liên quan đến việc tu tiên sao?

Nhìn thấy em trai mình đã hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu, Vương Anh mỉm cười vui vẻ gật đầu.

“Em vào trong đình mát nghỉ ngơi trước đi, để chị năm tiếp tục đọc sách.” Nghe vậy, Tiểu Kha nhảy chân sáo chạy vào trong đình mát ngồi.


Vợ chồng Vương Nhạc Hạo và Vương Nhạc Nhạc cũng đi theo Tiểu Kha vào trong đình mát nghỉ ngơi.

Tiểu Hắc chờ đúng thời cơ, nhanh chóng chạy vào đình mát.

Trong lúc nhất thời chỉ còn lại một mình Vương Tâm Như ngồi đọc sách.

Cô ấy nghiến răng tiếp tục học tập chăm chỉ dưới áp lực của chị hai của mình. Trong đình nghỉ mát, Tiểu Kha lấy điện thoại ra mở Weibo.

Sau đó cậu bé liền chú ý đến những từ ngữ trong bảng hot search.

[Chiến tích vinh quang của Tướng quân Vương Nhạc Hạo!]

[Chiến tranh biên cương kết thúc, bốn trăm ngàn quân nước E bị tiêu diệt!]

[Quốc chủ sẽ ban thưởng gì cho Vương tướng quân?]

Sau khi liếc nhìn bảng hot search, cậu bé không khỏi liếc nhìn cha của mình.

Sau đó cậu bé lại lướt xuống, ở cuối bảng hot search có một hot search thu hút ánh mắt của cậu bé.

“Chương trình tạp kỹ mới của đạo diễn Hoa [Tuyệt địa sinh tồn] sắp khởi quay!”
 
Chương 144: C144: Nhìn thấy cảnh này


Giáo viên thể dục nhặt quả bóng rổ lên rồi dùng cả hai tay đập quả bóng rổ xuống sàn.

Dưới sự giảng giải kiên nhẫn của thầy, các học sinh nhanh chóng tản ra để tập đập bóng.

Nhìn thấy cảnh này, Thái Quảng Khôn vui vẻ gật đầu, sau đó ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

Công việc này đối với anh ta là rất nhàn hạ, chỉ cần ngày ngày quan sát bọn trẻ chơi đùa và chú ý đến sự an toàn của chúng là được.

Hàng ngày ngồi ở sân vận động, lương tháng tám ngàn đồng, năm ngày nghỉ hai ngày, còn lấy được năm loại bảo hiểm, đây là công việc mà bao nhiêu người mơ ước.

Thái Quảng Khôn mỉm cười lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.

Bên kia, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đang chơi bóng rổ trong góc.

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao giáo viên thể dục không cho phép mặc quần yếm.

Mỗi lần đánh bóng vài cái, dây đeo vai như muốn trượt xuống.

Tiểu Kha dùng linh lực buộc chặt dây đeo vai vào người mình.

Tùy tiện luyện tập hai cái, cậu đã thành thạo cách chơi bóng rổ, hiện tại có thể đập bóng rất ổn định bằng một tay.


Thái Quang Khôn đang ngồi lướt Weibo cau mày, nhìn tin tức trên danh sách xu hướng tìm kiếm…

"Anh Kha, sao anh biết đập bóng bằng một tay thế? Thầy chúng ta bảo tập đập bóng bằng hai tay mà?"

Tiểu Kha dừng lại, thở dài, cảm thấy việc đập bóng không hề vui chút nào.

Rồi cậu để ý đến khung giỏ bóng rổ bên cạnh mình.

Cậu nhớ giáo viên nói rằng trong một trận bóng rổ thì phải ném bóng vào rổ.

Thế là Tiểu Kha cầm quả bóng rổ lên và nhắm.

Cậu nhẹ nhàng ném một cái, quả bóng rổ đi thẳng vào lưới.

Các bạn cùng lớp vẫn đang ném bóng bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đặt hết lực chú ý lên người Tiểu Kha.

Đỗ Tử Mặc thốt lên kinh ngạc, chạy tới, nhặt bóng lại đưa cho Tiểu Kha.

Sau khi nhận được bóng, Tiểu Kha lùi lại vài bước, nhắm và ném.


Quả bóng rổ vẽ một đường parabol đẹp mắt rồi đi vào cái rổ rỗng tuếch.

Oa!

Các học sinh vây xem đều vỗ tay tán thưởng.

Thái Quảng Khôn đang ngồi trên ghế xem các hot search về Vương Tiểu Kha, hoàn toàn không biết về hành vi bất thường trên sân bóng rổ.

Bóng lại được nhặt lên, Tiểu Kha cũng say mê ném bóng.

Cậu ghi điểm liên tiếp nhiều lần, khoảng cách với rổ dần dần tăng lên.

Vào rổ!

Oa!

Lại một quả khác lọt vào lưới!

Oa!

Ghi bàn! Ghi bàn! Ghi bàn!

Các học sinh kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Kha, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn.

Khi Tiểu Kha không có bóng, các bạn cùng lớp lần lượt đưa bóng cho cậu.
 
Chương 143: C143: Tiểu hổ và một số bạn cùng lớp


Hai người Tiểu Kha trở lại lớp, đồ ăn vặt mà họ ôm trên tay khiến các bạn cùng lớp chảy nước miếng.

Tiểu Hổ và một số bạn cùng lớp khác vây quanh cậu, ánh nhìn đầy khao khát.

Cậu không chịu nổi những ánh mắt nóng bỏng này nên hào phóng lấy ra mấy gói que cay đưa cho mấy bạn.

Tiểu Hổ vui vẻ cầm lấy que cay, nhe hàm răng to trắng cười một cách ngây thơ.

Chỉ là cậu bé bị mất một chiếc răng cửa nên trông khá buồn cười.

"Cảm ơn anh Kha. Anh Kha thật tốt bụng. Từ nay về sau anh sẽ là đại ca của chúng em, em sẵn sàng vì đại ca mà lên thiên đường xuống địa ngục."

Tiểu Kha vội vàng ngắt lời bọn họ, cậu không thích cảm giác được tâng bốc.

Chẳng mấy chốc, chuông vào học buổi chiều lại vang lên.

Cửa phòng học bị đẩy ra, một người đàn ông có thân hình cân đối, làn da ngăm đen bước vào.

Thầy nào đây nhỉ, sao mình chưa từng gặp thầy bao giờ nhỉ?

Tiểu Kha nghi hoặc hỏi Đỗ Tử Mặc.


"Thầy ấy là giáo viên thể dục của chúng ta. Mỗi tuần đều có một tiết thể dục, nhưng hình như cậu vẫn chưa từng học tiết thể dục nào…"

Nghe vậy, cậu cũng biết nguyên nhân.

Trong hơn một tháng này, cậu mới đi học được sáu ngày.

Phần lớn thời gian đều bị chậm trễ, lại vô tình nghỉ tất cả các tiết thể dục…

Giáo viên thể dục bước lên bục giảng, giọng giảng bài to rõ.

"Xin chào các em, thầy là giáo viên thể dục của các em, Thái Quảng Khôn. Tiết này thầy sẽ dẫn các em đến sân bóng rổ, tất cả học sinh hãy xếp thành hàng…”

Cả lớp bước ra ngoài và chẳng mấy chốc đã xếp thành hai hàng trước cửa lớp.

Dưới sự hướng dẫn của giáo viên thể dục, Tiểu Kha bước vào một phòng tập bóng rổ mà trước đây cậu chưa từng đến.

Adv

Phòng tập bóng rổ rất rộng rãi và cũng đầy đủ cơ sở vật chất, đặc biệt là sân bóng rổ và sàn cao su cực kỳ sạch sẽ.

Giáo viên thể dục cho các học sinh đứng ngay ngắn, bắt đầu nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.


Tiếp theo là một bài phát biểu hùng hồn.

"Các em, trong tiết này chúng ta sẽ luyện tập phát bóng bằng hai tay, nếu có thắc mắc thì phải liên hệ với giáo viên kịp thời. Ngoài ra, sau này con gái không nên mặc váy và con trai không nên mặc quần yếm trong giờ học thể dục.”

Nói rồi thầy đặc biệt chỉ vào Tiểu Kha.

"Sau này có tiết thể dục nhớ đừng mặc quần yếm nữa. Mặc quần yếm có thể chơi bóng rổ à?"

Tiểu Kha bối rối nhìn quần áo của mình, hôm nay cậu cố ý mặc quần yếm mẹ may.

Trong cái đầu nho nhỏ của cậu có dấu chấm hỏi thật to.

Quần yếm trông khá đẹp, tại sao lại không được phép mặc?

Giáo viên thể dục nói xong liền đi vào phòng thiết bị mang đến hơn mười quả bóng rổ.

Đỗ Tử Mặc thì thầm vào tai cậu.

“Anh Kha, quả bóng rổ này còn to hơn đầu anh nữa.”

Tiểu Kha không nói nên lời.

Bóng rổ được phát cho học sinh, cậu và Đỗ Tử Mặc cũng ôm một quả bóng rổ trên tay.

Adv

"Tiếp theo, các em đi theo tôi."
 
Chương 236: C236: Lướt xuống dưới


Vì tò mò nên cậu đã bấm vào để kiểm tra, không ngờ, người ở bên trong bức ảnh lại chính ông chú mà cậu đã gặp vào hôm nay.

Hơn nữa khi nhìn vào phần giới thiệu, cậu thấy được, ông ta cũng chính là đạo diễn của chương trình tạp kỹ này.

Lướt xuống dưới, cậu bỗng nhiên chú ý đến tấm hình của một đám minh tinh.

Trong số họ, có một vài người mà Tiểu Kha đã thấy qua trong bữa tiệc sinh nhật.

Một người là nam thần quốc dân, Quý Lạc Xuyên có 40 triệu fan trên Weibo.

Một người khác là Hạ Thiên Ca, một trong bốn tiểu hoa đán có 31 triệu fan 'Weibo.

Còn những minh tỉnh khác, Tiểu Kha cũng không nhận ra họ, có một điểm giống nhau đó chính là trong bức ảnh tuyên truyền này, bên cạnh mỗi một minh tỉnh, đều có một người bạn nhỏ đứng bên cạnh.

Cậu hào hứng lướt xuống, cố gắng tìm kiếm ảnh chụp của chị gái và mình.

Nhưng cho đến khi cậu lướt xuống tận dưới cùng thì cũng không nhìn thấy bức ảnh tuyên truyền của mình và chị gái.

Chỉ trong chốc lát, trong đầu cậu hiện lên vô số dấu chấm hỏi. Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Khi nhấp vào phần bình luận, Tiểu Kha nhìn vào những bình luận được cư dân mạng đăng tải.


"A a a, Quý anh yêu và em trai sắp quay chương trình tạp kỹ mới, ủng hộ ủng hột"

"Anh Thiên của nhà chúng ta cũng tới, mau đẩy tôi lên đi."

"Da trắng, tướng mạo xinh đẹp, chân dài, đó chính là Bạch nữ thần của nhà ta, fan Bạch gia mau tới đẩy tôi lên đi!"

"Tinh Hà trên bầu trời đang dịch chuyển, Cố Tinh Hà, fan của Cố gia tới rồi!"

"Haizz ~"

Tiểu Kha thất vọng thở dài.

Vương Nhạc Nhạc nhận thấy sự khác thường của em trai, cô ấy tò mò dò hỏi. "Sao vậy em trai, đang buồn sao?"

Cậu lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía chị năm ở phía xa.

Lúc này đây, cậu rất muốn chạy đến đó và hỏi chị gái là tại sao lại không có ảnh của cậu.

Tiểu Hắc ngáp một cái rồi lại nằm xuống tiếp tục ngủ.

Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó họ thì thầm nói chuyện.


"Vợ à, em nói xem có phải là con trai không muốn tham gia huấn luyện hay. không?”

"Cũng có thể, nếu không... Tại sao thằng bé lại để cho con nhóc năm tự mình huấn luyện chứ?"

"Em như thế này chẳng phải là đang thiên vị sao?"

"Em thiên vị đấy, anh muốn chuyển ra ngoài ngủ rồi đúng không?"

"Thực xin lỗi vợ, anh sai rồi...

Tiểu Kha khinh thường nhìn cha mình, cậu nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện vừa rồi của họ.

Quả nhiên, mẹ mới chính là lão đại trong nhà, cha quá kém cỏi ~ Vương Nhạc Nhạc đang ngồi ngay ngắn ở một bên đột nhiên lên tiếng.

"Em trai, em có thể cho mọi người thấy năng lực người tu tiên của mình không?”

Cô ấy vừa dứt lời, hai vợ chồng Vương Nhạc Hạo cũng di chuyển ánh mắt về phía bên này, họ cũng rất tò mò và muốn biết được rốt cuộc thì con trai mình có siêu năng lực gì.

Tiểu Kha vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi nhảy ra khỏi ghế ngồi.

Cậu đang suy nghĩ về việc phải biểu diễn cái gì cho những thành viên trong nhà xem, cậu chợt nảy ra một ý tưởng.

Dưới ánh mắt chăm chú của ba người họ, cậu chạy đến bên cạnh hồ nước cách đó không xa.

Trong hồ nước, có rất nhiều loại cá vàng đầy đủ màu sắc đang bơi lội, trên mặt nước còn được điểm xuyết bằng một vài lá sen, làm cho hồ nước trông yên

tĩnh và thanh bình.
 
Chương 145: C145: Đập trúng đầu


Bên ngoài vạch ba điểm, Tiểu Kha nhẹ nhàng nhảy lên, quả bóng rổ rơi vào rổ một cách chính xác.



Thái Quảng Khôn nhìn cậu bé trong ảnh, trầm ngâm, cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Đúng lúc anh ta đang suy nghĩ, một quả bóng rổ nảy lên và bay về phía anh ta.

Binh!

Đập trúng đầu.

Thái Quảng Khôn bị bóng rổ đập trúng mà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng rổ.

Cái nhìn này suýt chút nữa khiến anh ta kinh ngạc đến mức rớt cằm.

Chỉ thấy một cậu bé non nớt đang đứng ở giữa sân, nhặt một quả bóng rổ và nhắm vào rổ.

Anh ta vội vàng đứng dậy định cản nhưng cậu bé đã ném bóng đi mất.


Dưới cái nhìn của mọi người, quả bóng rổ xoay tròn và vẽ một đường parabol giữa không trung.

Đường vòng cung này rất đẹp, mọi người đều nhìn đến ngây người.

Ghi bàn, vào lưới!

Thái Quảng Khôn trợn tròn mắt, đây là sức mạnh gì, vận may gì vậy?

Cậu bé Tiểu Kha làm động tác “yeah”, sau đó nhận lấy quả bóng rổ từ tay bạn cùng lớp và chạy lon ton về cuối sân.

Khoảng cách tròn hai mươi tám mét, Tiểu Kha tự tin cầm bóng nhắm.

Giáo viên thể dục lao về phía cậu, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lỡ như ông tổ này đập trúng một bạn học khác, vậy anh ta sẽ không thể thoát khỏi liên quan!

Tuy nhiên, dù chạy nhanh đến đâu, anh ta cũng không thể theo kịp tốc độ ném của Tiểu Kha.


Cậu bé ngồi xổm xuống, thân thể như một cái lò xo, nhảy lên cao tới một mét và ném quả bóng rổ ra.

“Đừng!”

Thái Quảng Khôn thốt lên, ra hiệu về phía Tiểu Kha.

Cùng với tiếng reo hò của mọi người, quả bóng rổ vẽ một đường cong trên không trung, giống như một ngôi sao băng trong đêm tối.

Đỗ Tử Mặc hưng phấn há to mồm.

Bang!

Giáo viên thể dục nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ.

Bóng đã vào lưới!

Tiếng reo hò của lũ trẻ vang lên trong sân, đám Tiểu Hổ nhảy cẫng lên cười vang.

Quả bóng rổ nảy lên trên sàn vài cái rồi dừng lại.

Đầu óc Thái Quảng Khôn trống rỗng, nhìn quả bóng rổ rồi lại nhìn Tiểu Kha.

"Làm sao… làm sao có thể!"
 
Chương 144: C144: Nhìn thấy cảnh này


Giáo viên thể dục nhặt quả bóng rổ lên rồi dùng cả hai tay đập quả bóng rổ xuống sàn.

Dưới sự giảng giải kiên nhẫn của thầy, các học sinh nhanh chóng tản ra để tập đập bóng.

Nhìn thấy cảnh này, Thái Quảng Khôn vui vẻ gật đầu, sau đó ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

Công việc này đối với anh ta là rất nhàn hạ, chỉ cần ngày ngày quan sát bọn trẻ chơi đùa và chú ý đến sự an toàn của chúng là được.

Hàng ngày ngồi ở sân vận động, lương tháng tám ngàn đồng, năm ngày nghỉ hai ngày, còn lấy được năm loại bảo hiểm, đây là công việc mà bao nhiêu người mơ ước.

Thái Quảng Khôn mỉm cười lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.

Bên kia, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đang chơi bóng rổ trong góc.

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao giáo viên thể dục không cho phép mặc quần yếm.

Mỗi lần đánh bóng vài cái, dây đeo vai như muốn trượt xuống.

Tiểu Kha dùng linh lực buộc chặt dây đeo vai vào người mình.

Tùy tiện luyện tập hai cái, cậu đã thành thạo cách chơi bóng rổ, hiện tại có thể đập bóng rất ổn định bằng một tay.


Thái Quang Khôn đang ngồi lướt Weibo cau mày, nhìn tin tức trên danh sách xu hướng tìm kiếm…

"Anh Kha, sao anh biết đập bóng bằng một tay thế? Thầy chúng ta bảo tập đập bóng bằng hai tay mà?"

Tiểu Kha dừng lại, thở dài, cảm thấy việc đập bóng không hề vui chút nào.

Rồi cậu để ý đến khung giỏ bóng rổ bên cạnh mình.

Cậu nhớ giáo viên nói rằng trong một trận bóng rổ thì phải ném bóng vào rổ.

Thế là Tiểu Kha cầm quả bóng rổ lên và nhắm.

Cậu nhẹ nhàng ném một cái, quả bóng rổ đi thẳng vào lưới.

Các bạn cùng lớp vẫn đang ném bóng bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đặt hết lực chú ý lên người Tiểu Kha.

Đỗ Tử Mặc thốt lên kinh ngạc, chạy tới, nhặt bóng lại đưa cho Tiểu Kha.

Sau khi nhận được bóng, Tiểu Kha lùi lại vài bước, nhắm và ném.


Quả bóng rổ vẽ một đường parabol đẹp mắt rồi đi vào cái rổ rỗng tuếch.

Oa!

Các học sinh vây xem đều vỗ tay tán thưởng.

Thái Quảng Khôn đang ngồi trên ghế xem các hot search về Vương Tiểu Kha, hoàn toàn không biết về hành vi bất thường trên sân bóng rổ.

Bóng lại được nhặt lên, Tiểu Kha cũng say mê ném bóng.

Cậu ghi điểm liên tiếp nhiều lần, khoảng cách với rổ dần dần tăng lên.

Vào rổ!

Oa!

Lại một quả khác lọt vào lưới!

Oa!

Ghi bàn! Ghi bàn! Ghi bàn!

Các học sinh kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Kha, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn.

Khi Tiểu Kha không có bóng, các bạn cùng lớp lần lượt đưa bóng cho cậu.
 
Chương 237: C237: Con trai


Nhìn thấy Tiểu Kha đứng bên cạnh hồ nước, ba người họ thầm suy đoán cậu sẽ làm cái gì.

Chẳng lẽ cậu đang muốn biểu diễn tiết mục thiếu nhi bơi tự do sao?

Khi Tiểu Kha đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu trực tiếp nhảy về phía trước và nhảy. xuống hồ nước.

"Con trai!". Truyện Mạt Thế

Điều này làm cho Vương Nhạc Hạo cảm thấy sợ hãi, ông vội vàng đứng dậy tìm con trai mình.

Nhưng sau khi mọi người thấy rõ bóng dáng trên hồ nước, họ lập tức trở nên sững sờ đứng im tại chỗ.

Một màn xuất hiện của cậu làm cho mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên, Tiểu Kha lại nhảy vào mặt nước và đứng vững vàng phía trên mặt nước.

Mặt nước lập tức tựa như mặt đất bằng phẳng. Trần Tuệ là người ngạc nhiên nhất, bà mở to hai mắt, ngạc nhiên há miệng. "Con trai... Con có khinh công và có thể nổi trên mặt nước sao?"

Lúc này, Vương Anh cũng ngơ ngác nhìn về phía em trai mình, ngay cả Vương 'Tâm Như đang học thuộc bài cũng có bộ dạng giống như cô ấy.

Tiểu Kha từ từ đi đến giữa hồ nước, sau đó ngồi xổm xuống rồi mũi chân cậu điểm nhẹ một cái.

Vèo một cái, cậu lập tức nhảy thẳng lên không trung cao hơn mười mét.


Giữa cái hồ nước như có một tảng đá được ném ra, nó lập tức nổi lên những gợn sóng lăn lăn và làm cho những cá con ở xung quanh phân tán.

Giữa không trung, Tiểu Kha giơ tay phải lên và nhanh chóng nắm chặt thành nắm đấm.

"Xích Diễm Cửu Quyền!"

Giọng nói non nớt của cậu quát một tiếng, linh lực ngưng tụ ở nắm đấm và tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm.

"Quyền thứ nhất, hỏa quyền!"

Một nắm đấm rực lửa khổng lồ có kích thước vài mét biến hóa khôn lường xuất hiện.

Bùm!

Năm đấm rực lửa đánh vào giữa hồ nước, những gợn sóng lập tức nổi lên cuồn cuộn, nhiệt độ nóng rực làm bốc hơi một lượng nước lớn.

Ngay sau đó, mặt nước lại trở nên tĩnh lặng, Tiểu Kha cũng đáp xuống mặt nước trở lại.

Hồ nước như thể nước đun sôi, hơi nóng không ngừng bốc lên. Một số lượng lớn cá vàng ngửa bụng lên nổi trên mặt nước.

Cậu bước tới từng bước một, sương mù vờn quanh làm cho cậu lộ ra mười phần tiên khí.


Một màn này quả thực rất chấn động.

Tất cả những người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng, ngạc nhiên nhìn Tiểu Kha đang đi về phía mình.

Mãi cho đến khi cậu đến gần mọi người, những thành viên trong gia đình mới có phản ứng.

Đây chính là năng lực người tu tiên sao? Thực sự quá lợi hại rồi!

Thấy được biểu cảm khiếp sợ của mọi người, Tiểu Kha không khỏi thầm lẩm bẩm trong lòng.

"Chẳng lẽ mình đã bộc lộ quá nhiều sức mạnh rồi sao?"

"Không thể nào, mình chỉ mới dùng một phần sức mạnh thôi mà?"

Vương Nhạc Hạo gượng gạo cười hai tiếng, ôm con trai và khen ngợi.

"Con trai thực sự rất lợi hại, sắp đuổi kịp cha rồi đấy, ha ha ha ~"

Trần Tuệ hung hăng véo mạnh vào hông ông một cái.

"Anh hả, có thể mạnh bằng một nửa con trai mình là được rồi."

Cả nhà cười nói vui vẻ, ai nấy cũng đều nhìn Tiểu Khả một cách cưng chiều. Cá vàng: Ai có thể lên tiếng cho tôi không...

Một giờ sau.

Vương Anh cầm cuốn sách lên và chọn ngẫu nhiên vài cây để khảo hạch Vương Tâm Như.
 
Chương 145: C145: Đập trúng đầu


Bên ngoài vạch ba điểm, Tiểu Kha nhẹ nhàng nhảy lên, quả bóng rổ rơi vào rổ một cách chính xác.



Thái Quảng Khôn nhìn cậu bé trong ảnh, trầm ngâm, cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Đúng lúc anh ta đang suy nghĩ, một quả bóng rổ nảy lên và bay về phía anh ta.

Binh!

Đập trúng đầu.

Thái Quảng Khôn bị bóng rổ đập trúng mà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng rổ.

Cái nhìn này suýt chút nữa khiến anh ta kinh ngạc đến mức rớt cằm.

Chỉ thấy một cậu bé non nớt đang đứng ở giữa sân, nhặt một quả bóng rổ và nhắm vào rổ.

Anh ta vội vàng đứng dậy định cản nhưng cậu bé đã ném bóng đi mất.


Dưới cái nhìn của mọi người, quả bóng rổ xoay tròn và vẽ một đường parabol giữa không trung.

Đường vòng cung này rất đẹp, mọi người đều nhìn đến ngây người.

Ghi bàn, vào lưới!

Thái Quảng Khôn trợn tròn mắt, đây là sức mạnh gì, vận may gì vậy?

Cậu bé Tiểu Kha làm động tác “yeah”, sau đó nhận lấy quả bóng rổ từ tay bạn cùng lớp và chạy lon ton về cuối sân.

Khoảng cách tròn hai mươi tám mét, Tiểu Kha tự tin cầm bóng nhắm.

Giáo viên thể dục lao về phía cậu, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lỡ như ông tổ này đập trúng một bạn học khác, vậy anh ta sẽ không thể thoát khỏi liên quan!

Tuy nhiên, dù chạy nhanh đến đâu, anh ta cũng không thể theo kịp tốc độ ném của Tiểu Kha.


Cậu bé ngồi xổm xuống, thân thể như một cái lò xo, nhảy lên cao tới một mét và ném quả bóng rổ ra.

“Đừng!”

Thái Quảng Khôn thốt lên, ra hiệu về phía Tiểu Kha.

Cùng với tiếng reo hò của mọi người, quả bóng rổ vẽ một đường cong trên không trung, giống như một ngôi sao băng trong đêm tối.

Đỗ Tử Mặc hưng phấn há to mồm.

Bang!

Giáo viên thể dục nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ.

Bóng đã vào lưới!

Tiếng reo hò của lũ trẻ vang lên trong sân, đám Tiểu Hổ nhảy cẫng lên cười vang.

Quả bóng rổ nảy lên trên sàn vài cái rồi dừng lại.

Đầu óc Thái Quảng Khôn trống rỗng, nhìn quả bóng rổ rồi lại nhìn Tiểu Kha.

"Làm sao… làm sao có thể!"
 
Chương 146: C146: Bé cưng tiểu kha ở đâu vậy


Điều này quả thực đã phá vỡ nhận thức của anh ta.

Một cậu bé lớp 1 ném bóng vào rổ từ bên lề sân, quái vật gì thế này?

Hơn nữa, cậu còn đang mặc quần yếm!

Anh ta cố gắng bình tĩnh lại và đi về phía cậu bé, đứng trước mặt cậu cau mày nói.

"Bạn nhỏ, thầy không cho các em ném bóng, nhỡ nó trúng các học sinh khác thì sao?"

Tiểu Kha lúng túng sờ sờ đầu, cười toe toét nhìn thầy.

Thái Quảng Khôn đột nhiên kinh ngạc trước khuôn mặt của cậu bé, thật đáng yêu quá đi, trông rất non nớt.

"Hả? Không phải!"

Thái Quảng Khôn lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị ảnh của Tiểu Kha.

Anh ta nhìn bức ảnh rồi nhìn cậu bé.

"Shhh!"


Tướng mạo trông giống hệt nhau, hơn nữa cậu bé trước mặt còn dễ thương hơn cậu bé trong ảnh.

Anh ta hỏi dò.

"Bạn nhỏ, em… tên là Vương Tiểu Kha?"

Tiểu Kha gật đầu đáp phải.

Chân Thái Quảng Khôn mềm nhũn.

Vừa nãy anh ta có thấy Vương Tiểu Kha có bốn triệu người hâm mộ!

Hôm nay anh ta đã gặp được một ngôi sao sống, đồng thời còn là học trò của anh ta!

Anh ta hưng phấn ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Tiểu Kha.

"Tiểu Kha, em có thể chụp ảnh với thầy được không? Không nhiều đâu, chỉ một bức thôi.”

Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng dù sao anh ta cũng là thầy giáo của cậu, Tiểu Kha suy nghĩ một chút bèn đồng ý.


Tách! Tách! Tách…

Sau khi chụp liên tiếp hơn mười bức ảnh, Thái Quang Khôn mỉm cười đặt điện thoại xuống.

Cả khuôn mặt anh ta tươi cười như một đóa cúc nở rộ, chụp ảnh xong thì lập tức chạy ra ghế băng nghịch nghịch điện thoại.

Tiểu Kha cảm thấy bối rối, chẳng lẽ giáo viên thể dục cũng là fan của cậu sao?

Thái Quảng Khôn đã nhấp vào trang chủ Weibo của Vương Tiểu Kha và trực tiếp đăng ký tham gia "Nhóm giao lưu fan bố của Tiểu Kha".

Sau khi được duyệt, anh ta trực tiếp nhấn chọn hơn mười bức ảnh rồi gửi vào nhóm.

Biết Đủ Là Vui: Bé cưng Tiểu Kha ở đâu vậy?

Anh Hắc: Ông mù à, không thấy đây là sân bóng rổ sao?

Anh Hắc: @Anh Khôn, sân bóng rổ này ở đâu vậy?

Anh Khôn: sân bóng rổ của Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.



Chỉ trong một ngày, lượng người hâm mộ của Tiểu Kha đã vượt quá bốn triệu!

Lúc này, cậu không hề biết rằng những bức ảnh của mình đang được các nhóm người hâm mộ truyền đi một cách điên cuồng…
 
Chương 238: C238: Cuối cùng


Nhưng cô ấy vẫn luôn ấp úng và không có một chút ấn tượng gì về những thứ đó.

Cuối cùng, cô ấy bị phạt chạy hai km.

Chẳng mấy chốc đã đến dự án tiếp theo, hai người một chó đứng xếp hàng ngăn ngắn.

Vương Anh quét mắt nhìn hai người, sau đó thản nhiên nói.

"Điều quan trọng nhất để sinh tồn ở nơi hoang dã là thức ăn."

"Sau đó là nơi trú ẩn, ngủ ở nơi hoang dã thực sự rất nguy hiểm đấy."

"Vì vậy nhiệm vụ thứ ba, sử dụng đạo cụ để xây dựng một nơi trú ẩn trong thời gian quy định!"

Cô ấy vỗ vỗ tay, một nhóm lớn người làm khuân đồ đi vào và đặt xuống trước mặt mọi người.

Tất cả những thứ này đều là một vài cành cây, lá cây, côn gỗ và bùn...

Nếu như theo thường ngày thì trong mắt mọi người, đây chỉ là những thứ đồ bỏ đi, nhưng đây lại chính là những vật liệu sẵn có ở nơi hoang dã.

Vương Hân Như tủi thân nhìn về phía chị hai.


Bắt cô ấy phải đụng chạm vào đống bùn dơ bẩn này, cô ấy quả thực khó mà chịu đựng được.

Cô ấy lập tức đưa ra lời kháng nghị! Sau đó... Kháng nghị không có hiệu quả.

Tiểu Kha tò mò nâng gậy gỗ lên và dựng thành hình một chiếc bè trên bãi đất trống.

Mặc dù cực kỳ không tình nguyện nhưng Vương Tâm Như cũng không còn lựa chọn nào khác, nên đành phải bắt tay vào xây dựng một nơi trú ẩn.

Nửa giờ sau, hai người một chó đã xây dựng và làm xong mọi thứ.

Các thành viên nhà họ Vương cũng trở thành ban giám khảo, họ nhìn vào 'tác phẩm trên bãi đất trống.

Nơi trú ẩn đầu tiên là một cái tổ hình lều phức tạp do Vương Tâm Như tỉ mỉ chế tạo.

Gậy gỗ dùng làm giá đỡ lều, lá cây được trải bên trong lều làm giường, bên ngoài phủ một lớp bùn để bảo vệ.

Nhìn tổng thể thì cũng không tệ, lầm đầu tiên Vương Anh đưa ra lời khen chọ cô em thứ năm.

Lại nhìn vào nơi trú ẩn thứ hai, đây chính là tác phẩm do Tiểu Kha tỉ mỉ lắp ráp.


Nhìn tổng thể thì nó giông như một cái bè, một số gậy gỗ ghép lại với nhau để làm giường.

Ở phía trên, nó cũng được phủ một lớp bùn và rắc lá cây một ít lá cây để làm một chiếc giường đơn giản.

Điểm hạn chế duy nhất đó chính là nơi trú ẩn này không có tác dụng che nắng che mưa.

Nếu như ngủ trên đó, ngộ nhỡ gặp phải trời mưa thì người đó sẽ bị nước mưa xối cho ướt sũng.

Mặc dù không được tốt nhưng rốt cuộc Vương Anh vẫn khen em trai mình vài câu.

Tiếp tục hướng mắt nhìn sang một bên, mọi người nhìn vào 'tác phẩm mà Tiểu Hắc đã dành ra cả buổi trời để làm.

Đó chính là một cái chuồng chó nhỏ làm được làm từ gậy gỗ và lá nhỏ, nhìn sơ qua thì nó cũng tương tự như một cái tổ chim.

Những thành viên nhà họ Vương ngạc nhiên dò xét Tiểu Hắc, họ không ngờ là nó lại thông minh như vậy.

Vương Nhạc Nhạc không khỏi nghĩ đến những lời em trai đã nói, chẳng lẽ Tiểu Hắc thực sự là đệ tử của em trai cô ấy sao?

Đây là lần đâu tiên họ nhìn thấy một con chó tu tiên, vì vậy nó thực sự có linh tính sao?

Buổi huấn luyện kết thúc vào buổi trưa, mọi người cũng cùng nhau trở về biệt thự.

Vừa bước vào cửa, Tiểu Kha đã chạy vào trong phòng lấy ra một cái ngọc bội. Vương Anh sững sờ nhận lấy miếng ngọc bội mà em trai đưa tới.

Vào lúc miếng ngọc bội chạm vào lòng bàn tay thì cô ấy phát hiện ra, miếng ngọc bội này thế mà lại vô cùng ấm áp, hiển nhiên là một thứ có giá trị rất xa xỉ.

"Cảm ơn em trai, ngoan quá."
 
Chương 146: C146: Bé cưng tiểu kha ở đâu vậy


Điều này quả thực đã phá vỡ nhận thức của anh ta.

Một cậu bé lớp 1 ném bóng vào rổ từ bên lề sân, quái vật gì thế này?

Hơn nữa, cậu còn đang mặc quần yếm!

Anh ta cố gắng bình tĩnh lại và đi về phía cậu bé, đứng trước mặt cậu cau mày nói.

"Bạn nhỏ, thầy không cho các em ném bóng, nhỡ nó trúng các học sinh khác thì sao?"

Tiểu Kha lúng túng sờ sờ đầu, cười toe toét nhìn thầy.

Thái Quảng Khôn đột nhiên kinh ngạc trước khuôn mặt của cậu bé, thật đáng yêu quá đi, trông rất non nớt.

"Hả? Không phải!"

Thái Quảng Khôn lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị ảnh của Tiểu Kha.

Anh ta nhìn bức ảnh rồi nhìn cậu bé.

"Shhh!"


Tướng mạo trông giống hệt nhau, hơn nữa cậu bé trước mặt còn dễ thương hơn cậu bé trong ảnh.

Anh ta hỏi dò.

"Bạn nhỏ, em… tên là Vương Tiểu Kha?"

Tiểu Kha gật đầu đáp phải.

Chân Thái Quảng Khôn mềm nhũn.

Vừa nãy anh ta có thấy Vương Tiểu Kha có bốn triệu người hâm mộ!

Hôm nay anh ta đã gặp được một ngôi sao sống, đồng thời còn là học trò của anh ta!

Anh ta hưng phấn ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Tiểu Kha.

"Tiểu Kha, em có thể chụp ảnh với thầy được không? Không nhiều đâu, chỉ một bức thôi.”

Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng dù sao anh ta cũng là thầy giáo của cậu, Tiểu Kha suy nghĩ một chút bèn đồng ý.


Tách! Tách! Tách…

Sau khi chụp liên tiếp hơn mười bức ảnh, Thái Quang Khôn mỉm cười đặt điện thoại xuống.

Cả khuôn mặt anh ta tươi cười như một đóa cúc nở rộ, chụp ảnh xong thì lập tức chạy ra ghế băng nghịch nghịch điện thoại.

Tiểu Kha cảm thấy bối rối, chẳng lẽ giáo viên thể dục cũng là fan của cậu sao?

Thái Quảng Khôn đã nhấp vào trang chủ Weibo của Vương Tiểu Kha và trực tiếp đăng ký tham gia "Nhóm giao lưu fan bố của Tiểu Kha".

Sau khi được duyệt, anh ta trực tiếp nhấn chọn hơn mười bức ảnh rồi gửi vào nhóm.

Biết Đủ Là Vui: Bé cưng Tiểu Kha ở đâu vậy?

Anh Hắc: Ông mù à, không thấy đây là sân bóng rổ sao?

Anh Hắc: @Anh Khôn, sân bóng rổ này ở đâu vậy?

Anh Khôn: sân bóng rổ của Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.



Chỉ trong một ngày, lượng người hâm mộ của Tiểu Kha đã vượt quá bốn triệu!

Lúc này, cậu không hề biết rằng những bức ảnh của mình đang được các nhóm người hâm mộ truyền đi một cách điên cuồng…
 
Chương 147: C147: Đã đến lúc tan học


Đã đến lúc tan học tại Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Cạnh cổng trường, một cậu bé da trắng nõn nà đang xách chiếc cặp nhỏ tựa vào hàng rào trước cửa.

Cậu lén lút thò đầu ra ngoài quan sát, mắt đảo qua lại giữa đám đông ở cửa.

Lúc này, có một đám đông hỗn tạp ở cổng của Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Không chỉ có nhiều người vác micro và camera trên lưng dò xét mà còn có một số nam nữ cầm bảng tiếp ứng chặn cửa.

Bảng tiếp ứng có ghi rõ tên và ảnh của Vương Tiểu Kha.

Tiểu Kha bất đắc dĩ thở dài, tuổi còn nhỏ như vậy đã phải gánh chịu phiền toái lớn đến thế.

Cậu thầm phàn nàn về chị năm của mình, sớm biết thế thì lẽ ra không nên làm ngôi sao rồi.



Đến cửa, Tiểu Kha giơ hai tay che mặt, cúi đầu giữa đám người đi ra khỏi trường.

Các phóng viên truyền thông tuần tra đã theo dõi sát sao từng học sinh tiểu học bước ra ngoài.

"Cậu nhóc đó có giống Vương Tiểu Kha không?"

"Có vẻ… khá giống."


Mấy phóng viên chú ý tới Tiểu Kha che mặt đi ra ngoài, không khỏi sinh ra hoài nghi.

Sau đó bốn người chặn đường cậu, hỏi với giọng điệu khá dịu dàng.

"Em trai, tên em là gì thế?"

Tiểu Kha cúi đầu, nhưng vẫn không bỏ bàn tay mũm mĩm đang che mặt mình xuống.

Bị bốn người vây quanh, Tiểu Kha trực tiếp chui ra khỏi khe hở.

Đôi chân nhỏ bé của cậu dường như được bôi dầu, chạy rất nhanh.

"Chính là cậu bé, Vương Tiểu Kha!"

"Ở đâu, các anh em, đuổi theo!"

Adv

"Tôi vẫn không tin hôm nay không đuổi kịp một thằng nhóc chưa mọc đủ lông."

"Các anh em! Lấy hết sức bình sinh đi!"

"Cái gì, con trai yêu quý của tôi đâu? Các fan mẹ đến đây!"


“Mau, nhanh, nhóm fan bố của Tiểu Kha mau đuổi theo, dốc sức yểm trợ!”



Cuộc rượt đuổi lại bắt đầu nhưng lần này số lượng người đã tăng lên hàng trăm người.

Ba người Giang Nam theo sát cậu chủ, biến thành lá chắn người khi đám đông đến gần.

Sau đó.

Hàng trăm người di chuyển như trâu rừng, xô ngã ba người.

Nếu không phải có thực lực võ giả, ba người bọn họ đã bị đám người này giẫm nát.

Giang Nam nằm im lặng trên đất mà rơi lệ, trên khuôn mặt tuấn tú in hằn mấy dấu giày.

Toàn bộ cổng Tiểu học Ma Đô hỗn loạn, tiếng la hét không ngừng.

Cảnh tượng này khiến các bậc phụ huynh đón con hoang mang.

Bên kia đường, Vương Tâm Như ngồi trong xe đeo khẩu trang, đeo kính râm, cẩn thận nhìn về phía cổng trường.

Cô ấy nhìn đám học sinh đi ra từ xa, song mãi mà vẫn không thấy bóng dáng em trai mình.

Adv

Điều này khiến cô ấy lo lắng đến mức hận không thể chạy đến cổng trường đợi Tiểu Kha ra ngoài.

Nhưng một siêu sao điện ảnh và truyền hình như cô ấy lại không dám tùy tiện xuất hiện, một khi có người nhận ra cô ấy thì sẽ rất phiền phức…

"Hửm?"
 
Chương 239: C239: Đó là một sự ấm áp


Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Kha, trong lòng tuôn ra một dòng nước ấm áp.

Đó là một sự ấm áp mà cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được trên chiến trường.

dì Lam cho người bưng cơm trưa lên, mười mấy món ăn nhanh chóng được bày lên trên bàn.

Trong bữa ăn, Vương Anh liên tục gắp rau bỏ vào bát của em trai. Chẳng mấy chốc, cái bát nhỏ của cậu đã bị chất đầy. Ngay cả Vương Nhạc Hạo cũng không khỏi đỡ trán.

Con nhóc thứ hai này, đúng là hành động điên rồ rồi, con trai làm sao có thể ăn hết chỗ này chứ?

Cho dù có yêu thích em trai mình đến mức nào thì cũng không thể biến thằng bé thằng một con lợn mà cho ăn chứ?

Sau khi ăn xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Tiểu Kha một mình chạy đến thư phòng, cậu đã tìm được "Kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã" trong số hơn mười mấy cái giá sách.

Sau khi lấy được cuốn sách, cậu chạy nhanh như chớp trở về phòng.

Cậu dành cả buổi trưa để nghiên cứu các kỹ thuật sinh tồn nơi hoang dã.

Không chỉ vậy, cậu còn c‹ m xem một vài "Phim tài hoang dã của Ngưu Gia" trong điện thoại di động.

lệu về sinh tồn nơi

Mặc dù nó rất nhàm chán nhưng cậu vẫn kiên trì xem hết.


Bên kia, Vương Tâm Như đang nằm thoải mái trên giường, không cần rèn luyện thân thể là điều thoải mái nhất.

Đinh Đinh Đỉnh ~

Chiếc điện thoại di động bên cạnh cô ấy reo lên, cô ấy trở mình để trả lời điện thoại.

"Cô Vương, tổ chương trình muốn hỏi là cô có muốn được tham gia huấn luyện sinh tồn ở nơi hoang dã hay không?”

"Chúng tôi sợ rằng các vị khách quý không có kỹ thuật để sinh tồn, đến lúc đó lại chịu không nổi..."

Vương Tâm Như nhíu mày, không vui vẻ gì mà trả lời. "Không cần, chúng tôi không đi huấn luyện."

Sau khi cúp máy, cô ấy tiếp tục nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Sau một khoảng thời gian làm việc mệt nhọc, cô ấy còn lâu mới thèm tham gia cái thứ gọi là huấn luyện đó.

Trong bốn ngày tiếp theo, hai người họ ngày nào cũng phải lặp lại bài huấn luyện của Vương Anh.

Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng thể lực và khả năng sinh tồn nơi hoang dã của Vương Tâm Như đã được cải thiện rất nhiều.

Tiểu Kha thì càng không cần phải nói, thể lực của cậu dường như là vô tận.

Ngay cả Tiểu Hắc, sau một hồi bồi luyện thì nó cũng có thể tự mình xây dựng một chuồng chó sang trọng.


Tiểu Hắc: Gâu gâu ~

Thành tích của hai người họ cũng dần dần làm cho Vương Anh thỏa mãn, họ chờ đến lúc chương trình chính thức được ghi hình.

Cùng lúc đó, mức độ phổ biến của chương trình "Tuyệt địa sinh tồn" trên Internet đã dần dần tăng lên.

Chương trình tạp kỹ này chính là để cho các minh tỉnh sống trong cuộc sống hoang dã.

Không chỉ có vậy, mỗi một minh tinh khách mời còn có thể dẫn theo một người em trai hoặc em gái tham gia ghi hình.

Không còn gì để nghỉ ngờ nữa, đây chính là một cú huých lớn, nó lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Tổ chương trình thông báo rằng sẽ có một nhóm bí ẩn cũng sẽ tham gia ghi hình. Tiếng thảo luận suy đoán càng lúc càng lớn, giọng nói nghi ngờ cũng càng ngày càng nhiều.

"Chẳng lẽ lại là một trong bốn tiểu hoa đán khác sao?"

"Tôi nghĩ chắc hẳn là Uông Dương Dương đấy, mọi người đừng quên là anh ấy còn có một cô em gái."

"Lầu trên, em gái của anh ấy đã trưởng thành rồi, bạn nghĩ rằng điều này có thể xảy ra sao?"

"Tôi nghĩ chắc là Hoàng Dĩnh Nhi đấy, em trai của cô ấy chỉ mới 9 tuổi...

"Chắc hắn là Thái Cáp Cáp nhà tôi rồi, các bạn chớ có đoán mò nữa."

Bốn giờ sáng, Tiểu Kha bí mật mở cửa rồi rón rén chui ra khỏi biệt thự.

Nhân lúc mọi người trong nhà vẫn còn đang ngáy o o, cậu nhanh chóng chạy ra sân sau.

"Kim Ô~" Vừa đến sân sau, cậu lập tức triệu hồi Kim Ô.

Nhẹ nhàng nhảy lên, Tiểu Kha đứng trên phi kiếm và bay thẳng về phía chân trời.
 
Chương 147: C147: Đã đến lúc tan học


Đã đến lúc tan học tại Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Cạnh cổng trường, một cậu bé da trắng nõn nà đang xách chiếc cặp nhỏ tựa vào hàng rào trước cửa.

Cậu lén lút thò đầu ra ngoài quan sát, mắt đảo qua lại giữa đám đông ở cửa.

Lúc này, có một đám đông hỗn tạp ở cổng của Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Không chỉ có nhiều người vác micro và camera trên lưng dò xét mà còn có một số nam nữ cầm bảng tiếp ứng chặn cửa.

Bảng tiếp ứng có ghi rõ tên và ảnh của Vương Tiểu Kha.

Tiểu Kha bất đắc dĩ thở dài, tuổi còn nhỏ như vậy đã phải gánh chịu phiền toái lớn đến thế.

Cậu thầm phàn nàn về chị năm của mình, sớm biết thế thì lẽ ra không nên làm ngôi sao rồi.



Đến cửa, Tiểu Kha giơ hai tay che mặt, cúi đầu giữa đám người đi ra khỏi trường.

Các phóng viên truyền thông tuần tra đã theo dõi sát sao từng học sinh tiểu học bước ra ngoài.

"Cậu nhóc đó có giống Vương Tiểu Kha không?"

"Có vẻ… khá giống."


Mấy phóng viên chú ý tới Tiểu Kha che mặt đi ra ngoài, không khỏi sinh ra hoài nghi.

Sau đó bốn người chặn đường cậu, hỏi với giọng điệu khá dịu dàng.

"Em trai, tên em là gì thế?"

Tiểu Kha cúi đầu, nhưng vẫn không bỏ bàn tay mũm mĩm đang che mặt mình xuống.

Bị bốn người vây quanh, Tiểu Kha trực tiếp chui ra khỏi khe hở.

Đôi chân nhỏ bé của cậu dường như được bôi dầu, chạy rất nhanh.

"Chính là cậu bé, Vương Tiểu Kha!"

"Ở đâu, các anh em, đuổi theo!"

Adv

"Tôi vẫn không tin hôm nay không đuổi kịp một thằng nhóc chưa mọc đủ lông."

"Các anh em! Lấy hết sức bình sinh đi!"

"Cái gì, con trai yêu quý của tôi đâu? Các fan mẹ đến đây!"


“Mau, nhanh, nhóm fan bố của Tiểu Kha mau đuổi theo, dốc sức yểm trợ!”



Cuộc rượt đuổi lại bắt đầu nhưng lần này số lượng người đã tăng lên hàng trăm người.

Ba người Giang Nam theo sát cậu chủ, biến thành lá chắn người khi đám đông đến gần.

Sau đó.

Hàng trăm người di chuyển như trâu rừng, xô ngã ba người.

Nếu không phải có thực lực võ giả, ba người bọn họ đã bị đám người này giẫm nát.

Giang Nam nằm im lặng trên đất mà rơi lệ, trên khuôn mặt tuấn tú in hằn mấy dấu giày.

Toàn bộ cổng Tiểu học Ma Đô hỗn loạn, tiếng la hét không ngừng.

Cảnh tượng này khiến các bậc phụ huynh đón con hoang mang.

Bên kia đường, Vương Tâm Như ngồi trong xe đeo khẩu trang, đeo kính râm, cẩn thận nhìn về phía cổng trường.

Cô ấy nhìn đám học sinh đi ra từ xa, song mãi mà vẫn không thấy bóng dáng em trai mình.

Adv

Điều này khiến cô ấy lo lắng đến mức hận không thể chạy đến cổng trường đợi Tiểu Kha ra ngoài.

Nhưng một siêu sao điện ảnh và truyền hình như cô ấy lại không dám tùy tiện xuất hiện, một khi có người nhận ra cô ấy thì sẽ rất phiền phức…

"Hửm?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom