Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ăn Mày Tu Tiên

Chương 186: C186: Nguy hiểm


Một khuôn mặt quá thanh tú không thể nào soi mói, khuôn mặt trắng nõn, chiếc mũi cao thẳng tắp và đôi môi như ngọc.

Dưới cặp lông mày kiếm khí khái là một đôi mắt sáng như sao, sâu thẳm như: hồ băng, ánh lên vẻ kiên nghị và lanh lợi.

'Trên người cậu khoác một chiếc áo choàng trắng, dưới ánh mặt trời trông như một vị thần tiên giáng trần!

Tiểu Kha nhìn chính mình, thấp giọng hỏi Tiểu Hắc. “Thế nào? Giờ hẳn là sẽ không bị phát hiện ra chứ?”

Tiểu Hắc vươn móng vuốt ra khen ngợi, nhưng lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Không thể quan tâm nhiều như vậy, Tiểu Kha bế Tiểu Hắc lao ra chiến trường, bỏ qua sự tuần tra của binh lính.

Lúc này, hai bên giao tranh ác liệt, hỏa lực rất ác liệt.

Trong chiến hào, Tiểu Lưu lợi dụng lúc đồng đội không chú ý, lẻn vào quân đội, trốn vào hố có hỏa lực yếu nhất rồi nằm xuống.

Thật không may, một nhóm nhỏ binh lính nước E nhanh chóng chạy về phía cái hố, dường như muốn chiếm giữ nơi này.

Người dẫn đầu nhìn thấy Tiểu Lưu, Tiểu Lưu cũng chú ý tới anh ta. Ánh mắt họ chạm nhau, thật sự rất khó xử... “Bắn!”


Người lính dẫn đầu hét lên trôi chảy bằng tiếng E, hàng chục quân địch cầm súng trường bắn vào anh ta.

Lần này tiêu thật rồi, Tiểu Lưu bật khóc. Lần này thật sự sẽ chết rồi!

Khi những viên đạn còn cách mặt anh ta mười cm, tất cả đều dừng lại giữa không trung.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Lưu ngơ ngác.

“Anh Tiểu Lưu!”

Một giọng nam đột nhiên vang lên bên cạnh, anh ta quay lại thì thấy một thanh niên tuấn tú xuất hiện bên cạnh mình.

Anh ta kìm nén nỗi sợ hãi và ngạc nhiên hỏi.

“Cậu biết tôi à?”

Tiểu Kha chợt nhận ra mình đã nói sai, lại nói tiếp.

“À, anh...”

“Bắn!”

Quân địch mở miệng ngắt lời cậu, vô số viên đạn lại bắn đến chỗ hai người. Tiểu Kha cau mày.

Những kẻ xấu này muốn giết chết mình, vậy đừng trách mình không khách sáo.

Cậu duỗi bàn tay trẳng nõn về phía trước.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.


Tất cả những viên đạn một lần nữa lơ lửng trước mặt Tiểu Lưu một cách kỳ lạ.

Chỉ bằng một cú búng tay, tất cả những viên đạn đều đổi hướng và bắn vào kẻ thù với tốc độ nhanh hơn.

Trong nháy mắt, mười mấy người phía quân địch đều ngã xuống trong vũng máu.

Tiểu Lưu sợ hãi ngã xuống đất, ngón tay run rẩy chỉ vào cậu. “Cậu... cậu là người hay là ma vậy?”

Tiểu Kha bất lực thở dài, vừa rồi cậu đang nghĩ nếu bộc lộ sức mạnh như vậy hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Sư phụ sẽ không trách mình đâu nhỉ?

“Đương nhiên tôi là người rồi. Anh mau nói cho tôi biết, chị... Vương Anh tướng quân đang ở đâu?”

Tiểu Lưu thấy đối phương không có ác ý, dần dần buông lỏng cảnh giác. Anh ta cúi xuống kể lại mọi chuyện cho Tiểu Kha nghe. “Nước E? Dị năng giả?”

Tiểu Kha nhớ lại cuốn sách lịch sử cận đại trước đây mình đã đọc, trong đó có đề cập đến sự xâm lược của nước E.

Một trăm năm trước, khi thực lực nước Hoa Hạ còn yếu kém, quân đội E và quân đội R đến đốt phá, giết chóc, cướp bóc và phạm đủ mọi tội ác...

Chị hai bị dị năng giả bắt đi, dị năng giả là cái gì? Cậu khẽ vuốt cằm, hỏi Tiểu Lưu dị năng giả là ai.

Tiểu Lưu chỉ vào những người đang chiến đấu với tứ đại tông sư ở phía xa và giải thích.


Sau khi Tiểu Kha có được thông tin này, cuối cùng cậu cũng có được hiểu biết sơ bộ.

Chắc chắn những kẻ dị năng này biết được tung tích của chị hai ở đâu.

Khi cậu nghĩ đến việc mình đã thay đổi diện mạo thì không sợ thực lực sẽ bị bại lộ nữa.

Cậu bay thẳng về phía bốn người họ, tốc độ nhanh đến nỗi kẻ khác phải líu lưỡi.

Chạy được vài bước, một quả đạn băn về phía cậu. Tiểu Lưu vội vàng hét toáng lên.

“Nguy hiểm, mau nằm sấp xuống!”

Bùm!

Ánh kiếm màu vàng lóe lên, viên đạn pháo tách ra làm hai nửa cách cậu một mét.

“Mẹ kiếp!” Tiểu Lưu không khỏi kinh ngạc, thiếu niên thần bí này là thần tiên sao?

Mình vừa được thần tiên cứu ư?
 
Chương 95: C95: Dám đánh mình


Một lúc sau, Đổng Văn Văn mệt nhọc thở hồng hộc cũng không lay chuyển được Tiểu Kha trên ghế.

Thấy cậu không nhường chỗ, Đổng Văn Văn giơ tay tát tới.

Bốp!

Một tiếng vang rõ ràng vang khắp lớp, khuôn mặt Đổng Văn Văn nhanh chóng in lên dấu tay đỏ.

Tiểu Kha thậm chí còn chẳng nhìn thẳng cậu ta.

Dám đánh mình, cũng không coi bản thân nặng mấy cân mấy lạng.

Đoán chừng Đổng Văn Văn còn không đủ để nhét vào kẽ răng con xà yêu kia.

"Oa!"

Bị vả một cái, Đổng Văn Văn ngay lập tức khóc lóc ầm ĩ, nước mắt dàn dụa chảy xuống.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bao bạn học, cậu ta chạy ra khỏi lớp.

Đỗ Tử Mặc đứng xa xa nhìn ra cửa, thấy cậu ta chạy đến máy điện thoại, có vẻ muốn gọi điện.

"Vương Tiểu Kha, không hay rồi."

Đỗ Tử Mặc quay lại bên cạnh cậu, lo lắng báo cáo:


"Đổng Văn Văn có thể gọi cho cha cậu ta, cậu mau đổi chỗ đi, nếu không cha cậu ta tới, cô Lưu cũng không cứu được cậu đâu."

Tiểu Kha nhướng mày, một lúc mới nói ra câu:

"Đây là cái gọi là, đánh nhỏ gọi to à?"

Cậu liếm môi một cái, từ trong cặp lấy ra cuốn "Năm năm mô phỏng kỳ thi đại học ba năm" rồi say sưa đọc.

Các bạn trong lớp ríu rít bàn tán, dường như đã tưởng tượng ra cảnh tượng sắp xảy ra.

Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã vang lên ở cửa lớp.

Đỗ Tử Mặc sợ hãi lẩm bẩm, họ tới rồi!

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trong lúc nhất thời, đột nhiên hai người đàn ông trung niên xông vào lớp.

Một trong số đó đeo kính gọng đen, tay dắt theo Đổng Văn Văn.

Người còn lại cod thân hình mập mạp, cánh tay có vài hình xăm, trông rất hung tợn.

Người đàn ông lạnh lùng quét mắt khắp lớp, sau đó gầm lên:

"Là ai tát con trai cưng của tao!"

Lớp học im phăng phắc, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về Tiểu Kha.

Nhưng cậu dường như không nghe thấy, tiếp tục chăm chú đọc cuốn sách dày cộp.

Đổng Minh Kiệt nói với con trai:

"Ai đánh con, con chỉ ra để cha trả thù cho con."

Đổng Văn Văn kiêu ngạo đi xuống bục giảng, tay chỉ về Tiểu Kha đang đọc sách:

"Chính là cậu ta, cha, cậu ta tát mặt con, sưng lên rồi."

Đổng Minh Kiệt và tên đàn ông xăm hình đi đến bên cạnh cậu, tức giận nói:


"Chính là mày đã đánh con trai tao à?"

Tiểu Kha đóng sách lại, khẽ gật đầu.

Đổ Minh Kiệt liền đá một cái vào cậu, đồng tử Tiểu Kha thoáng lóe lên tia sáng.

Cậu cầm quyển sách lên, dễ dàng đỡ được cú đá của Đổng Minh Kiệt.

"Sao ông lại đánh tôi?"

Cậu ngây thơ hỏi người đàn ông, đồng thời lặng lẽ lấy điện thoại ra bật ghi âm.

"Hừ, mày dám động vào con trai quý báu của tao, tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ mày chứ."

"Nhưng ông có hỏi tôi tại sao lại đánh cậu ta không? Còn có toàn bộ diễn biến sự việc?"

"Hội đồng trường là có thể lộng quyền ỷ thế hiếp người được à?"

Đổng Minh Kiệt khịt mũi cười khinh khỉnh, cố ý nói nhỏ:

"Con trai tao làm gì cũng đúng cả, chỉ tại đứa nhóc mày chọc phải người không nên chọc."



"Chắc cha mẹ mày cũng không phải là người tốt lành gì, mới có thể dạy dỗ ra đứa hoang đàng như mày!"

Tâm trí Tiểu Kha lập tức nảy sinh ý giết chóc, nhưng cậu vẫn bình tĩnh lại.

"Vậy tôi sẽ cho ông xem, cha mẹ nuôi dưỡng tôi thành người thế nào."

Cậu nói xong câu đó với giọng non nớt, rồi lấy điện thoại từ túi ra gọi.


"Alô? Có chuyện gì vậy em trai?"

“Chị, người ta bắt nạt em.”

Tút…

Điện thoại bị cúp máy.

Trong phòng họp Tập đoàn Vương thị, Vương Tư Kỳ tức giận đập tay lên bàn.

"Sắp xếp xe riêng, mang theo vệ sĩ, đến trường tiểu học Ma Đô ngay."

Một bên khác, Vương Văn Nhã nhận được tin, đôi mắt đẹp xen lẫn khí lạnh.

Cô ấy nhắn tin tức khắc cho tất cả thành viên hội đồng Trường Đại học Ma Đô.

'Tất cả thành viên lập tức đến trường tiểu học Ma Đô!'

Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ ở nhà rảnh rỗi, ánh mắt lạnh lẽo, gọi ngay một cuộc điện thoại.

"Hoàng lão đệ à, bây giờ cử người đến trường tiểu học Ma Đô, có kẻ đang bắt nạt con trai tôi."

Ở đầu dây bên kia, sĩ quan trả lời nghiêm túc:

"Tôi sẽ cử người đến ngay!"
 
Chương 187: C187: Nhất định phải cứu chị ra


Chiến trường hỗn loạn, khắp nơi đều là tiếng kêu la của thương binh.

Bất cứ nơi nào trên mặt đất đều có thể nhìn thấy cánh tay và cẳng chân bị đạn pháo bắn nát, cũng như những người bị thương nặng và đang hấp hối.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha cảm thấy buồn nôn, choáng váng.

Mặc dù trước đây cậu đã từng giết khá nhiều kẻ xấu nhưng những cảnh tượng đó không quá kinh hoàng và đẫm máu như vậy.

Linh lực khắp cơ thể cậu đang lưu chuyển, cậu đè nén cảm giác khó chịu trong cơ thể lại, tiếp tục chạy về phía trước.

Nhất định phải cứu chị ra!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cậu càng trở nên kiên định.

Đầu của một chú chó con thò ra khỏi áo cậu và nhìn xung quanh. Cuối cùng Tiểu Hắc cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Những người khác đều mặc quân phục, còn cậu chủ nhỏ thì ăn mặc quá phô trương...

Trên đài cao, một nhóm quan viên cấp cao do Vương Nhạc Hạo dẫn đầu cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu.

“Người thanh niên mặc áo choàng trắng đó là ai?” “Tại sao cậu ta không mặc quân phục?”

Phong Khiếu Thiên nãy giờ vẫn im lặng bỗng kinh ngạc chỉ về hướng đông nam.


Mọi người cũng tò mò nhìn theo bóng dáng đó.

Tiểu Kha đang chạy ở tiền tuyến, vừa chống đạn vừa quan sát bốn người đang chiến đấu với bốn vị tông sư ở phía xa.

Cậu không hề nhận ra rằng mình đang bị một nhóm người theo dõi.

Ba chiếc xe tăng địch gầm lên và lăn về phía trước, không để ý rằng một thanh niên mặc áo choàng trắng đang lao về phía mình.

Ngay khi con thú thép khổng lồ chuẩn bị đè bẹp chàng trai mặc áo choàng trắng thì cậu đã di chuyển!

“Kiếm tới!"

Thanh phi kiếm Kim Ô xuất hiện trong lòng bàn tay, chỉ bằng một cú nhón chân, Tiểu Kha đã nhảy lên độ cao hàng chục mét.

Giữa không trung, áo choàng của cậu tung bay trong gió, mái tóc đen xõa ra sau lưng như thác nước.

Bàn tay ngọc khế vung lên, kiếm khí vẽ ra một vầng trăng lưỡi liềm và chém về phía chiếc xe tăng với sức mạnh cực lớn.

Bùm!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hàng trăm người xung quanh, ba chiếc xe tăng đã bị cắt làm đôi!

“Cái gì! Mọi người trên đài cao đồng thanh kêu lên.


Vương Nhạc Hạo không thể tin nhìn bóng người mặc áo bào trắng, cảm thấy mọi chuyện không hề chân thực chút nào.

Sau khi Tiểu Kha tiếp đất, cậu lại tiếp tục chạy về phía trước.

Trên bầu trời, hai chiếc máy bay địch đã chú ý đến bóng người trên mặt đất, nhằm thẳng vào cậu, bản liên tục.

Tất cả đạn bản ra đều bị tấm khiên linh lực quanh thân chặn lại, Tiểu Kha sốt ruột nhìn chiếc máy bay địch trên bầu trời.

“Đám muỗi thối tha, xem tao cho chúng mày hạ cánh này.”

Nói xong, phi kiếm Kim Ô tự động rời tay, bay về phía chiếc máy bay chiến đấu trên bầu trời với tốc độ cực nhanh.

Bùm, bùm!

Hai chiếc máy bay địch lập tức tan rã và nổ tung ngay trên bầu trời, mảnh vỡ của chúng từ từ rơi xuống đất.

“Mẹ kiếp!”

Trên đài cao, mọi người trợn mắt nhìn nhau.

“Đây có phải là tông sư do hiệp hội võ giả mấy người phái đến không?” Phong Khiếu Thiên ngạc nhiên hỏi Vạn Quy Nhất.

Nhưng ông ta lại lắc đầu, trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.

“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người này trong nhóm tông sư.” Lần này mọi người đều mất bình tĩnh.

Người đàn ông bí ẩn bất ngờ xuất hiện đã dùng một thanh kiếm chém nát chiếc xe tăng và dùng một thanh kiếm chặt hạ máy bay chiến đấu có vũ trang.

Rốt cuộc anh ta là ai? Vạn tông sư trịnh trọng nói với đám đông.
 
Chương 95: C95: Dám đánh mình


Một lúc sau, Đổng Văn Văn mệt nhọc thở hồng hộc cũng không lay chuyển được Tiểu Kha trên ghế.

Thấy cậu không nhường chỗ, Đổng Văn Văn giơ tay tát tới.

Bốp!

Một tiếng vang rõ ràng vang khắp lớp, khuôn mặt Đổng Văn Văn nhanh chóng in lên dấu tay đỏ.

Tiểu Kha thậm chí còn chẳng nhìn thẳng cậu ta.

Dám đánh mình, cũng không coi bản thân nặng mấy cân mấy lạng.

Đoán chừng Đổng Văn Văn còn không đủ để nhét vào kẽ răng con xà yêu kia.

"Oa!"

Bị vả một cái, Đổng Văn Văn ngay lập tức khóc lóc ầm ĩ, nước mắt dàn dụa chảy xuống.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bao bạn học, cậu ta chạy ra khỏi lớp.

Đỗ Tử Mặc đứng xa xa nhìn ra cửa, thấy cậu ta chạy đến máy điện thoại, có vẻ muốn gọi điện.

"Vương Tiểu Kha, không hay rồi."

Đỗ Tử Mặc quay lại bên cạnh cậu, lo lắng báo cáo:


"Đổng Văn Văn có thể gọi cho cha cậu ta, cậu mau đổi chỗ đi, nếu không cha cậu ta tới, cô Lưu cũng không cứu được cậu đâu."

Tiểu Kha nhướng mày, một lúc mới nói ra câu:

"Đây là cái gọi là, đánh nhỏ gọi to à?"

Cậu liếm môi một cái, từ trong cặp lấy ra cuốn "Năm năm mô phỏng kỳ thi đại học ba năm" rồi say sưa đọc.

Các bạn trong lớp ríu rít bàn tán, dường như đã tưởng tượng ra cảnh tượng sắp xảy ra.

Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã vang lên ở cửa lớp.

Đỗ Tử Mặc sợ hãi lẩm bẩm, họ tới rồi!

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trong lúc nhất thời, đột nhiên hai người đàn ông trung niên xông vào lớp.

Một trong số đó đeo kính gọng đen, tay dắt theo Đổng Văn Văn.

Người còn lại cod thân hình mập mạp, cánh tay có vài hình xăm, trông rất hung tợn.

Người đàn ông lạnh lùng quét mắt khắp lớp, sau đó gầm lên:

"Là ai tát con trai cưng của tao!"

Lớp học im phăng phắc, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về Tiểu Kha.

Nhưng cậu dường như không nghe thấy, tiếp tục chăm chú đọc cuốn sách dày cộp.

Đổng Minh Kiệt nói với con trai:

"Ai đánh con, con chỉ ra để cha trả thù cho con."

Đổng Văn Văn kiêu ngạo đi xuống bục giảng, tay chỉ về Tiểu Kha đang đọc sách:

"Chính là cậu ta, cha, cậu ta tát mặt con, sưng lên rồi."

Đổng Minh Kiệt và tên đàn ông xăm hình đi đến bên cạnh cậu, tức giận nói:


"Chính là mày đã đánh con trai tao à?"

Tiểu Kha đóng sách lại, khẽ gật đầu.

Đổ Minh Kiệt liền đá một cái vào cậu, đồng tử Tiểu Kha thoáng lóe lên tia sáng.

Cậu cầm quyển sách lên, dễ dàng đỡ được cú đá của Đổng Minh Kiệt.

"Sao ông lại đánh tôi?"

Cậu ngây thơ hỏi người đàn ông, đồng thời lặng lẽ lấy điện thoại ra bật ghi âm.

"Hừ, mày dám động vào con trai quý báu của tao, tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ mày chứ."

"Nhưng ông có hỏi tôi tại sao lại đánh cậu ta không? Còn có toàn bộ diễn biến sự việc?"

"Hội đồng trường là có thể lộng quyền ỷ thế hiếp người được à?"

Đổng Minh Kiệt khịt mũi cười khinh khỉnh, cố ý nói nhỏ:

"Con trai tao làm gì cũng đúng cả, chỉ tại đứa nhóc mày chọc phải người không nên chọc."



"Chắc cha mẹ mày cũng không phải là người tốt lành gì, mới có thể dạy dỗ ra đứa hoang đàng như mày!"

Tâm trí Tiểu Kha lập tức nảy sinh ý giết chóc, nhưng cậu vẫn bình tĩnh lại.

"Vậy tôi sẽ cho ông xem, cha mẹ nuôi dưỡng tôi thành người thế nào."

Cậu nói xong câu đó với giọng non nớt, rồi lấy điện thoại từ túi ra gọi.


"Alô? Có chuyện gì vậy em trai?"

“Chị, người ta bắt nạt em.”

Tút…

Điện thoại bị cúp máy.

Trong phòng họp Tập đoàn Vương thị, Vương Tư Kỳ tức giận đập tay lên bàn.

"Sắp xếp xe riêng, mang theo vệ sĩ, đến trường tiểu học Ma Đô ngay."

Một bên khác, Vương Văn Nhã nhận được tin, đôi mắt đẹp xen lẫn khí lạnh.

Cô ấy nhắn tin tức khắc cho tất cả thành viên hội đồng Trường Đại học Ma Đô.

'Tất cả thành viên lập tức đến trường tiểu học Ma Đô!'

Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ ở nhà rảnh rỗi, ánh mắt lạnh lẽo, gọi ngay một cuộc điện thoại.

"Hoàng lão đệ à, bây giờ cử người đến trường tiểu học Ma Đô, có kẻ đang bắt nạt con trai tôi."

Ở đầu dây bên kia, sĩ quan trả lời nghiêm túc:

"Tôi sẽ cử người đến ngay!"
 
Chương 96: C96: Vi phạm nội quy mang điện thoại


Tiểu Kha cất điện thoại, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn ra cửa sổ.

Đổng Minh Kiệt lạnh lùng nói:

"Vi phạm nội quy mang điện thoại, còn dám gọi chị gái nữa."

"Đợi chị mày tới, xem tao dạy dỗ hai chị em mày như thế nào!"

Bên cạnh, tên đàn ông xăm hình nhìn chằm chằm Tiểu Kha, hai tay ôm ngực.

Các học sinh khác ngồi yên lặng trên ghế, không dám thở mạnh.

Không lâu sau, cô giáo Lưu bước vào lớp với quyển sách trên tay.

Khi nhìn thấy cảnh trước mắt, cô ấy hơi căng thẳng, nói:

"Có chuyện gì vậy, tại sao hội đồng nhà trường tức giận thế?"

Đổng Minh Kiệt nhìn cô ấy với vẻ khinh khỉnh.

"Không liên quan đến cô, hôm nay tôi muốn xem, thằng nhóc này có thể phản trời không."

Chú ý thấy Tiểu Kha bị vây quanh, cô Lưu tỏ ra khó xử.


Hiệu trưởng đã dặn cô ấy phải quan tâm chăm sóc cậu bé.

Nhưng người tới là thành viên hội đồng nhà trường, cô ấy cũng không dám chen vào cầu xin.

Nếu làm hội đồng nhà trường khó chịu, sự nghiệp giáo viên của cô ấy có thể kết thúc.

Cô Lưu thở dài, thông báo học sinh tự học.

Bên kia.

Hàng chục chiếc siêu xe lao nhanh về trường tiểu học Ma Đô, phía sau là vài chiếc xe quân sự.

Ngoài ra còn có vài chiếc xe riêng của Đại học Ma Đô, nhưng mọi người trên xe đều vẻ mặt khó coi.

Adv

Các thành viên Hội đồng Trường Đại học Ma Đô nhìn nhau, không hiểu tại sao giáo sư Vương gọi họ đến trường tiểu học phụ thuộc.

Bình thường họ không quan tâm đến trường tiểu học đó lắm, dù sao cũng chỉ là trường nho nhỏ thôi.

Không lâu sau, hàng chục chiếc xe dừng trước cổng trường.


Người bảo vệ suýt ngất vì sợ hãi.

Xe sang, xe quân sự bao vây trường, chuẩn bị làm gì vậy?

Chẳng lẽ có phần tử bạo lực xâm nhập trường à?

Tiểu Liên lo lắng từ chiếc Maserati xuống xe.

Đi đến cổng, cô ấy ra lệnh cho bảo vệ mở cổng bằng giọng điệu ra lệnh.

Bảo vệ run rẩy trả lời:

"Không có sự cho phép của lãnh đạo nhà trường, chúng tôi không thể cho xe vào trường."

Bốp!

Bảo vệ liền ăn ngay một cái tát của Tiểu Liên.

Adv

"Bọn họ tính là cái quái gì, dám gây khó dễ cậu chủ nhỏ nhà tôi, tất cả đều đừng hòng sống yên ổn!"

Anh ta run rẩy mở cổng, ấm ức chui vào phòng bảo vệ.

Những chiếc xe ùn ùn chạy vào, tiếng gầm của siêu xe khiến toàn bộ học sinh trong trường chạy ra khỏi lớp vây xem vì tò mò.

Lớp 6, Trương Hạo đang nằm gục trên bàn ngủ, bỗng bị đàn em lay tỉnh.

"Mẹ kiếp, không thấy tao đang ngủ à!"
 
Chương 188: C188: Võ đạo tông sư


“Tông sư không thể nào tiêu diệt xe tăng dễ dàng như thế, rất có thể cậu ta

là... “Võ đạo tông sư!” Hả? Mọi người hít một hơi và kinh ngạc nhìn bóng người mặc áo trắng. Võ đạo tông sư, bốn chữ này thật đáng sợt Phong Khiếu Thiên bối rối nhìn chằm chằm vào bóng người đó. “Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? E là mọi chuyện không đơn giản như thế.”

Lúc này, ở trung tâm chiến trường, tứ đại tông sư và tứ đại dị năng giả đang đọ sức.

Gần đó hình thành một khoảng trống, không có binh sĩ nào dám bước vào. phạm vi này.

Súng ống và đạn pháo không có tác dụng gì với cao thủ cấp độ này nên binh lính im lặng tránh xa tám người họ.

“Lão Mặc, đánh cận chiến với bọn chúng, nếu đánh xa sẽ rất khó đối phó với dị năng giải”

“Biết rồi!"

Hai vị tông sư nhanh chóng tiến đến gần Bruce và Austin.


Hai người đối diện cũng rất thông minh, cố tình lùi về phía sau và phát động tấn công tầm xa.

Bốn người chiến đấu không thể tách rời, mỗi đòn tấn công đều đi thẳng vào trọng điểm và mỗi chiêu thức đều chí mạng.

Nhưng thực lực của mấy người họ cũng không chênh lệch bao nhiêu, trong thời gian ngắn sẽ khó phân biệt được người thắng cuộc.

Với sức mạnh tương đương, nếu nếu tông sư cận chiến với dị năng giả, vậy có thể dễ dàng áp đảo rồi.

Ở phía bên kia, Arthur đang chiến đấu với một lão già cao thủ tông sư trung kỳ.

Với mỗi đòn tấn công, Arthur phóng ra ngọn lửa thiêu đốt. Râu và tóc của ông già đã cháy sém từ lâu, trông rất thảm hại. Ông ta nghiến răng đầy giận dữ.

Người đàn ông trước mặt hiển nhiên không phải là dị năng giả cấp S bình thường, thực lực ước tính đã gần đến tông sư hậu kỳ!

“Chết tiệt!"

Ông già giận dữ chửi thề, lại tiếp tục tăng tốc về phía anh ta, hy vọng sẽ giành được lợi thế khi cận chiến.

Arthur cười khẩy giơ hai tay lên trên đầu, ngọn lửa hùng vĩ nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu lửa lớn, tỏa sức nóng khủng khiếp ra bên ngoài.

“Lão già kia, không đùa với ông nữa, giờ hãy nghênh đón cái chết đi!”

Lão già dừng lại, kinh ngạc nhìn quả cầu lửa, không ngờ anh ta còn có chiêu giấu diếm!

Arthur kéo quả cầu lửa và nhanh chóng ném về phía lão già.

Quả cầu lửa tỏa sáng như một mặt trời nhỏ, phát ra ánh sáng chói lóa.


Vô số binh sĩ nhìn quả cầu lửa cao mấy mét, không khỏi run rẩy trong lòng. Thật là đáng sợi

Sau khi phản ứng, ông lão nhanh chóng rút lui, cố gắng tránh đòn.

Nhưng quả cầu lửa dường như có mắt, cứ bám theo sát ông lão.

Ông lão biết mình không thể trốn được, gầm lên, giơ tay lên bảo vệ thật chặt khuôn mặt của mình.

Bùm!

Một tiếng nổ mạnh kinh người vang lên, âm thanh vang vọng khắp nơi trên chiến trường, khói bụi dày đặc từ mặt đất bốc lên.

Trái tim của tất cả binh lính Hoa Hạ đều đập mạnh, họ không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ người đối diện là ma quỷ ư? Liệu chúng ta có thể giành chiến thắng không?

Sĩ khí đã bị ảnh hưởng, cuộc tấn công ác liệt của kẻ thù dân dần khiến quân Hoa Hạ không thể chống đỡ được nữa.

Trong lúc này, cán cân chiến thắng đã nghiêng về phía quân E.


Ông già đang bảo vệ khuôn mặt của mình đặt tay xuống và nhìn tình trạng của mình một cách nghỉ ngờ.

“Không chết ư?”

Ông ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc áo choàng trắng đang quay lưng về phía mình.

Dù chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của cậu nhưng ông ta vẫn có thể tưởng tượng được cậu đẹp trai đến mức nào.

Ông già không khỏi đoán, chẳng lẽ là cậu ta đã cứu mình ư? Khói bụi tan đi, nụ cười chế giễu của Arthur cứng đờ trên mặt.

Ông già chưa chết, hơn nữa không biết từ khi nào lại xuất hiện một chàng trai trẻ.

“Này, chị gái của tôi... Vương tướng quân của chúng tôi đang ở đâu?” Tiểu Kha cau mày, lạnh lùng nhìn Arthur, lưu loát hỏi bằng tiếng nước E.

May mà trước đó cậu đã được học một số ngoại ngữ, xem ra tác dụng của việc đi học là rất lớn.
 
Chương 96: C96: Vi phạm nội quy mang điện thoại


Tiểu Kha cất điện thoại, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn ra cửa sổ.

Đổng Minh Kiệt lạnh lùng nói:

"Vi phạm nội quy mang điện thoại, còn dám gọi chị gái nữa."

"Đợi chị mày tới, xem tao dạy dỗ hai chị em mày như thế nào!"

Bên cạnh, tên đàn ông xăm hình nhìn chằm chằm Tiểu Kha, hai tay ôm ngực.

Các học sinh khác ngồi yên lặng trên ghế, không dám thở mạnh.

Không lâu sau, cô giáo Lưu bước vào lớp với quyển sách trên tay.

Khi nhìn thấy cảnh trước mắt, cô ấy hơi căng thẳng, nói:

"Có chuyện gì vậy, tại sao hội đồng nhà trường tức giận thế?"

Đổng Minh Kiệt nhìn cô ấy với vẻ khinh khỉnh.

"Không liên quan đến cô, hôm nay tôi muốn xem, thằng nhóc này có thể phản trời không."

Chú ý thấy Tiểu Kha bị vây quanh, cô Lưu tỏ ra khó xử.


Hiệu trưởng đã dặn cô ấy phải quan tâm chăm sóc cậu bé.

Nhưng người tới là thành viên hội đồng nhà trường, cô ấy cũng không dám chen vào cầu xin.

Nếu làm hội đồng nhà trường khó chịu, sự nghiệp giáo viên của cô ấy có thể kết thúc.

Cô Lưu thở dài, thông báo học sinh tự học.

Bên kia.

Hàng chục chiếc siêu xe lao nhanh về trường tiểu học Ma Đô, phía sau là vài chiếc xe quân sự.

Ngoài ra còn có vài chiếc xe riêng của Đại học Ma Đô, nhưng mọi người trên xe đều vẻ mặt khó coi.

Adv

Các thành viên Hội đồng Trường Đại học Ma Đô nhìn nhau, không hiểu tại sao giáo sư Vương gọi họ đến trường tiểu học phụ thuộc.

Bình thường họ không quan tâm đến trường tiểu học đó lắm, dù sao cũng chỉ là trường nho nhỏ thôi.

Không lâu sau, hàng chục chiếc xe dừng trước cổng trường.


Người bảo vệ suýt ngất vì sợ hãi.

Xe sang, xe quân sự bao vây trường, chuẩn bị làm gì vậy?

Chẳng lẽ có phần tử bạo lực xâm nhập trường à?

Tiểu Liên lo lắng từ chiếc Maserati xuống xe.

Đi đến cổng, cô ấy ra lệnh cho bảo vệ mở cổng bằng giọng điệu ra lệnh.

Bảo vệ run rẩy trả lời:

"Không có sự cho phép của lãnh đạo nhà trường, chúng tôi không thể cho xe vào trường."

Bốp!

Bảo vệ liền ăn ngay một cái tát của Tiểu Liên.

Adv

"Bọn họ tính là cái quái gì, dám gây khó dễ cậu chủ nhỏ nhà tôi, tất cả đều đừng hòng sống yên ổn!"

Anh ta run rẩy mở cổng, ấm ức chui vào phòng bảo vệ.

Những chiếc xe ùn ùn chạy vào, tiếng gầm của siêu xe khiến toàn bộ học sinh trong trường chạy ra khỏi lớp vây xem vì tò mò.

Lớp 6, Trương Hạo đang nằm gục trên bàn ngủ, bỗng bị đàn em lay tỉnh.

"Mẹ kiếp, không thấy tao đang ngủ à!"
 
Chương 97: C97: Đi xem thử đi


Tên đàn em kinh ngạc báo tin:

"Anh Hạo, chuyện lớn rồi, ngoài kia có hàng chục xe thể thao, còn có nhiều xe quân đội nữa."

"Cái gì? Chẳng lẽ tao chưa tỉnh hẳn hả."

Khi chạy ra nhìn xuống dưới tầng, mới thấy tất cả đều thật.

"Đi xem thử đi!"

Một nhóm học sinh chạy nhanh xuống tầng, các bạn học còn lại cũng lũ lượt bắt chước, theo sau xem chuyện gì.

Sân trường, những chiếc xe dàn hàng ngang, Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã bước xuống xe.

Ánh mắt hai chị em vô cùng lạnh lẽo, bước thẳng đến lớp của em trai.

"Hừ, dám động vào em trai cưng của tôi, để tôi xem ai lại có lá gan lớn như vậy!"

Các thành viên hội đồng trường Đại học Ma Đô cũng nhanh chóng theo sau hai người, ánh mắt không ngừng dò xét xung quanh.

Phía sau họ, Vương Nhạc Hạo ra hiệu đội quân theo sát.

Từ trên xe quân đội, ba mươi binh sĩ nhanh chóng nhảy xuống bao vây khu vực, cấm bất kỳ ai tiếp cận.

Tiếp đó hai mươi binh sĩ nhanh chóng theo sau hai chị em.


Vì là lệnh trực tiếp của tướng quân Bắc Cảnh nên quân khu Ma Đô rất coi trọng vụ việc lần này.

Trong mắt các học sinh tiểu học khác, cảnh tượng này quá oai phong, quá đã!

Trong lớp học.

Tiểu Kha lộ ra nụ cười ngọt ngào, khi gia đình vừa tới trường, cậu đã dùng thần thức dò xét.

Đổng Văn Văn vẫn còn khoác lác bên cạnh.

"Hừ, chị gái cậu có tới hay không thế, cậu không phải bị nhặt về đấy chứ, nhà cậu không ai quan tâm cậu hả."

Rầm!

Cánh cửa lớp bị đá tung ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai chị em nhà họ Vương bước vào lớp.

Ánh mắt hai người lạnh lẽo, toát ra khí thế đầy sát ý nồng nặc.

"Ai dám bắt nạt em trai tôi?"

Đổng Minh Kiệt lấy lại bình tĩnh, không kiên nhẫn nói:


"Hai cô gái này là chị của thằng nhóc này à?"

Tên đàn ông xăm trổ liếc nhìn hai người với ánh mắt dâm đãng, loại mỹ nhân này hiếm thấy lắm.

Đồng thời, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Sáu vị đại lão từ Hội đồng trường Đại học Ma Đô lần lượt bước vào lớp.

Vừa vào lớp, một vị liền kinh ngạc.

"Anh là… Tiểu Đổng? Đổng Minh Kiệt?"

Lời vừa dứt, Đổng Minh Kiệt nhìn ông lão, ra vẻ kinh ngạc.

Nhận ra người tới, ông ta lập tức đổi thành sắc mặt tươi cười tiến lên nói lời khách sáo.

Vương Văn Nhã lạnh lùng nhìn ông lão nói:

"Xem ra ông rất quen với anh ta!"

Ông lão lập tức hiểu ý, vội vàng giải thích:

"Không quen không quen, tôi với anh ta chỉ gặp mặt vài lần thôi…"

Sắc mặt Đổng Minh Kiệt cứng đờ, dường như ông cụ rất sợ người phụ nữ này.

Rầm!

Cánh cửa sau của lớp bị đá tung, lần lượt có vài binh sĩ xông vào.

Binh sĩ đứng đầu hô to:

"Quân khu Ma Đô làm nhiệm vụ, người không liên quan rút ngay!"
 
Chương 97: C97: Đi xem thử đi


Tên đàn em kinh ngạc báo tin:

"Anh Hạo, chuyện lớn rồi, ngoài kia có hàng chục xe thể thao, còn có nhiều xe quân đội nữa."

"Cái gì? Chẳng lẽ tao chưa tỉnh hẳn hả."

Khi chạy ra nhìn xuống dưới tầng, mới thấy tất cả đều thật.

"Đi xem thử đi!"

Một nhóm học sinh chạy nhanh xuống tầng, các bạn học còn lại cũng lũ lượt bắt chước, theo sau xem chuyện gì.

Sân trường, những chiếc xe dàn hàng ngang, Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã bước xuống xe.

Ánh mắt hai chị em vô cùng lạnh lẽo, bước thẳng đến lớp của em trai.

"Hừ, dám động vào em trai cưng của tôi, để tôi xem ai lại có lá gan lớn như vậy!"

Các thành viên hội đồng trường Đại học Ma Đô cũng nhanh chóng theo sau hai người, ánh mắt không ngừng dò xét xung quanh.

Phía sau họ, Vương Nhạc Hạo ra hiệu đội quân theo sát.

Từ trên xe quân đội, ba mươi binh sĩ nhanh chóng nhảy xuống bao vây khu vực, cấm bất kỳ ai tiếp cận.

Tiếp đó hai mươi binh sĩ nhanh chóng theo sau hai chị em.


Vì là lệnh trực tiếp của tướng quân Bắc Cảnh nên quân khu Ma Đô rất coi trọng vụ việc lần này.

Trong mắt các học sinh tiểu học khác, cảnh tượng này quá oai phong, quá đã!

Trong lớp học.

Tiểu Kha lộ ra nụ cười ngọt ngào, khi gia đình vừa tới trường, cậu đã dùng thần thức dò xét.

Đổng Văn Văn vẫn còn khoác lác bên cạnh.

"Hừ, chị gái cậu có tới hay không thế, cậu không phải bị nhặt về đấy chứ, nhà cậu không ai quan tâm cậu hả."

Rầm!

Cánh cửa lớp bị đá tung ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai chị em nhà họ Vương bước vào lớp.

Ánh mắt hai người lạnh lẽo, toát ra khí thế đầy sát ý nồng nặc.

"Ai dám bắt nạt em trai tôi?"

Đổng Minh Kiệt lấy lại bình tĩnh, không kiên nhẫn nói:


"Hai cô gái này là chị của thằng nhóc này à?"

Tên đàn ông xăm trổ liếc nhìn hai người với ánh mắt dâm đãng, loại mỹ nhân này hiếm thấy lắm.

Đồng thời, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Sáu vị đại lão từ Hội đồng trường Đại học Ma Đô lần lượt bước vào lớp.

Vừa vào lớp, một vị liền kinh ngạc.

"Anh là… Tiểu Đổng? Đổng Minh Kiệt?"

Lời vừa dứt, Đổng Minh Kiệt nhìn ông lão, ra vẻ kinh ngạc.

Nhận ra người tới, ông ta lập tức đổi thành sắc mặt tươi cười tiến lên nói lời khách sáo.

Vương Văn Nhã lạnh lùng nhìn ông lão nói:

"Xem ra ông rất quen với anh ta!"

Ông lão lập tức hiểu ý, vội vàng giải thích:

"Không quen không quen, tôi với anh ta chỉ gặp mặt vài lần thôi…"

Sắc mặt Đổng Minh Kiệt cứng đờ, dường như ông cụ rất sợ người phụ nữ này.

Rầm!

Cánh cửa sau của lớp bị đá tung, lần lượt có vài binh sĩ xông vào.

Binh sĩ đứng đầu hô to:

"Quân khu Ma Đô làm nhiệm vụ, người không liên quan rút ngay!"
 
Chương 189: C189: Cảm thấy vẫn chưa hết giận


Arthur nhìn chằm chằm Tiểu Kha rồi cười hung ác, sau đó hạ giọng nói.

“Người Hoa Hạ kia, tướng quân của tụi mày đã bị tra tấn mười tám loại cực hình, có lế thi thể đã bị xử lý rồi.”

Bùm!

Thân thể Tiểu Kha tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, trong con ngươi màu lam của cậu hiện lên một tia đỏ tươi.

“Mày nói chị của tao đã chết rồi ư?”

Những lời nói lạnh như băng lan rộng, những cơn gió mạnh thổi lên trong bán kính trăm mét, như thể các vị thần sắp nổi giận!

Arthur khoanh tay và chế giễu đáp lại.

“Chị gì mà chị, ả đàn bà kia rất cứng miệng, mười cây đinh bạc xuyên thấu ngón tay mà vẫn không kêu la tiếng nào!”

“ôi, đúng là nhàm chán!” Nói xong anh ta liếm môi giễu cợt, giống như cực kỳ vui sướng vậy. “Chết đi!”

Tiểu Kha hét lên một tiếng giận dữ, cơn tức giận bị đè nén của cậu đã hoàn toàn bùng nổ.

Cậu từ nhỏ đã không có người thân, vừa nhận được sự quan tâm chăm sóc của gia đình thì một người chị của cậu đã chết dưới tay kẻ xấu.


Lời nói của Arthur vang vọng trong đầu cậu, vừa nghĩ đến người chị quan tâm đến mình bị tra tấn đến chết đã khiến cơn giận tràn ngập tâm trí cậu.

Vùt

Thanh kiếm Kim Ô như cảm nhận được cơn tức giận của chủ nhân, nó run lên và tỏa sáng rực rỡ.

Tiểu Kha nắm chặt phi kiếm, chậm rãi đi về phía Arthur. Với mỗi bước cậu đi, khí thế của cậu lại tăng lên.

Arthur nghiêm mặt, nâng bàn tay lên, dồn lực tấn công.

“Liệt hoả chưởng!”

Ngọn lửa hình lòng bàn tay hướng về phía thanh niên mặc áo choàng trắng, đánh trúng mục tiêu rất chuẩn xác.

Arthur không khỏi bật cười.

Nhưng rồi anh ta kinh ngạc phát hiện ra chàng trai trẻ kia không hề hấn gì, ngay cả chiếc áo choàng trắng của cậu cũng không nhiễm một hạt bụi nào!

Anh ta tung ra các cuộc tấn công hết lần này đến lần khác, nhưng vô ích, không thể ngăn cản bước tiến của cậu.

“Làm sao... làm sao có thể!” Lúc này, anh ta vô cùng luống cuống.

Tiểu Kha chậm rãi nâng Kim Ô lên, áo choàng không có gió mà tự bay phấp phới, linh lực toàn thân chảy cưồn cuộn vào thân kiếm.

Thanh trường kiếm biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài ba mét, rồi biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài mười mét.

Cuối cùng, một thanh kiếm khổng lồ dài một trăm mét bắn thẳng lên trời! “Mẹ kiếp!”

Hàng trăm ngàn binh lính ngừng chiến đấu và kinh ngạc nhìn thanh kiếm khổng lồ.

Thanh kiếm khổng lồ dài một trăm mét như hư ảo, trên thanh kiếm có những luồng ánh sáng đầy màu sắc, trông khá thần bí.

Một luồng kiếm khí sắc bén bắn thẳng lên trời, khiến người ta cảm nhận được sự đau đớn của vết cắt dù ở cách xa hàng nghìn mét.

Trên đài cao, Vạn tông sư chợt thấy trong lòng mình không chịu nổi.


Đây không phải là thủ đoạn của tông sư, e là võ đạo tông sư cũng không làm được như thết

Mọi người ngơ ngác nhìn chàng thanh niên mặc áo choàng trắng.

Đột nhiên một vị thần tiên mặc áo bào trắng xuất hiện.

Trường kiếm ba thước định giang sơn.

Chẳng lẽ cậu ta là thần tiên giáng trần ư?

Tiểu Kha lạnh lùng nhìn Arthur, cứ thế chém thẳng thanh kiếm khổng lồ tới. Áp lực mạnh mẽ đã nghiền nát xương cốt của Arthur thành từng mảnh. Trước khi thanh kiếm rơi xuống, anh ta ngã xuống đất.

Hiện tại anh ta rất sợ hãi, cậu thanh niên mặc áo bào trắng quá đáng sợ, trước mặt cậu, anh ta chỉ giống như một con kiến.

Anh ta hét lên với Tiểu Kha bằng tất cả sức lực của mình. “Cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi chịu đầu hàng!”

Lúc này mới nói những lời này thì đã quá muộn rồi! Thanh kiếm khổng lồ với uy lực vô tận đã chém đến người anh ta.

Trong nháy mắt Arthur bất tử đã chết, toàn bộ mặt đất đã bị cắt ra thành một vực sâu dài hàng trăm mét.

Một nhát kiếm này đã chém mấy ngàn quân địch chỉ trong nháy mắt!

Cảm thấy vẫn chưa hết giận, cậu lại vung kiếm lên.

Bất cứ nơi nào thanh kiếm khổng lồ quét qua, tất cả quân địch đều nổ tung thành sương máu.


Ngay cả chiếc xe tăng và xe bọc thép cũng bị chém cho nổ tung. Quân nước E sửng sốt, làm sao có thể chống lại một tồn tại đáng sợ như vậy? Mấy ngàn quân còn chưa đủ cho người ta chém một nhát kiếm.

Trong lúc nhất thời, tất cả binh lính Hoa Hạ đều giơ tay hò hét, sĩ khí đã lên tới đỉnh điểm.

Tình thế bất lợi ngay lập tức được đảo ngược, quân Hoa Hạ đều vô cùng dũng cảm, đánh cho kẻ thù tan ra. Về phía Tiểu Kha, ba dị năng giả còn lại ngơ ngác nhìn vị sát thần này, hai chân run rẩy.

Cậu quay qua lạnh lùng nhìn ba người họ, rồi lại giơ kiếm lên.

“Dám giết chị của tôi, mấy người đều phải chết!”

Austin đổ mồ hôi đầm đìa, quỳ xuống trước mặt cậu.

“Đại nhân, Vương tướng quân chưa chết, cô ấy vẫn còn ở căn cứ của chúng tôi! Tôi sẽ dẫn ngài tới đó!”

Tiểu Kha vừa nghe vậy, con ngươi lóe lên, chậm rãi thu Kim Ô lại. “Chị của tôi... Vương tướng quân của chúng tôi vẫn chưa chết tr?” Tiểu Kha chớp mắt và ngơ ngác nhìn Austin.

Vẻ ngoài này hoàn toàn khác với vị sát thần ban nấy.

Bên kia, một chiếc trực thăng màu trắng bạc chậm rãi hạ cánh xuống căn cứ...
 
Chương 98: C98: Hiệu trưởng quát vài câu đe dọa


Cô Lưu trên bục giảng đã sợ tái mặt, vội vàng tổ chức cho học sinh rời khỏi lớp.

Chẳng mấy chốc, tất cả học sinh đều rời khỏi lớp học.

Vương Tư Kỳ chạy lên ôm chầm lấy em trai, dịu dàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu Kha ấm ức kể lại toàn bộ diễn biến, còn phát lại bản ghi âm trên điện thoại.

Nghe thấy lời lẽ xúc phạm em trai trong bản ghi âm, Vương Tư Kỳ nghiến răng.

Tiểu Kha kéo áo cô ấy, ấm ức nói Đổng Minh Kiệt đá cậu. Được cop𝑦 𝒕ại || T𝗋U𝓶𝒕𝗋𝓊𝑦 ện﹒Vn ||

Bốp!

Vương Văn Nhã thật sự không kiềm chế được nữa, tát mạnh vào mặt anh ta.

"Dám động vào người nhà họ Vương, xúc phạm em trai tôi, ỷ thế hiếp người à?"

"Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là ỷ thế hiếp người!"

Theo chỉ thị của Vương Văn Nhã, các binh sĩ lập tức đánh anh tavà tên đàn ông xăm hình một trận thê thảm ngay trong lớp học.

Đổng Văn Văn sợ đến mức khóc thét lên.


Cuối cùng, kính của Đổng Minh Kiệt vỡ tan tành, mọi người mới dừng tay.

Bên cạnh, tên đàn ông xăm hình khẽ rên rỉ, hoàn toàn không còn chút khí thế hung ác ban nãy.

Sau khi nhỏ giọng bàn bạc, một vài thành viên Hội đồng trường Đại học Ma Đô lạnh lùng tuyên bố:

"Đổng Minh Kiệt, theo quyết định của Hội đồng trường Đại học Ma Đô, chúng tôi thu hồi tư cách thành viên Hội đồng trường tiểu học Ma Đô của anh."

Khoảnh khắc đó, mặt mày Đổng Minh Kiệt xam như tro tàn.

Mình không còn là thành viên Hội đồng trường nữa, mất tất cả rồi.

Dưới sự áp giải của binh lính, hai người bị đưa lên xe quân đội, Đổng Văn Văn thì bị đưa về nhà.

Tiểu Kha đi ra sân thở dài một hơi.

Chọc ai không được, lại cứ chọc tôi, không biết người nhà của tôi không dễ chọc à?

Trong vòng tay che chở của gia đình, hiệu trưởng vội vã chạy tới.

Ông ta vừa hay tin đã từ nhà chạy đến, có vẻ đã muộn rồi.

Hiệu trưởng cúi đầu cung kính trước Vương Văn Nhã.

"Giáo sư Vương, thật xin lỗi, tôi vừa…"

"Thôi đủ rồi."

Vương Văn Nhã lạnh lùng cắt ngang.

"Nếu chúng tôi đến muộn hơn chút nữa, em trai tôi đã bị thành viên Hội đồng trường đánh rồi."

Hiệu trưởng bày ra vẻ mặt hoảng hốt, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.

"Giáo sư Vương, xin cô cho tôi cơ hội nữa, tôi cam đoan sẽ không để việc này xảy ra nữa."

"Về sau tôi sẽ ưu tiên nguồn lực cho Tiểu Kha, đảm bảo cậu ấy không bị thiệt thòi chút nào."

Vương Tư Kỳ vẫy tay từ chối.


"Thôi, em trai nhà tôi nên đổi trường, nơi này không cần thiết nữa."

Hiệu trưởng sững người, không nói thêm gì nữa.

Bên cạnh, Tiểu Kha kéo tay Vương Văn Nhã nói:

"Chị ơi, em không muốn đổi trường."

Nghe em trai nói vậy, hai chị gái cũng không gây khó dễ cho hiệu trưởng nữa.

Vương Văn Nhã lạnh nhạt nói:

"Vậy thì nghe theo ý em trai, nhưng tôi cảnh báo ông, nếu em tôi bị thiệt thòi nữa, ông đừng làm hiệu trưởng nữa."

Hiệu trưởng xúc động đến mức suýt quỳ xuống trước mặt Tiểu Kha, nếu bà cô này thật sự đưa cậu đi, chắc chắn mình sẽ bị Hội đồng trường Đại học Ma Đô sa thải.

Sau vở kịch khôi hài, quân đội đưa Đổng Minh Kiệt đi với lý do lạm quyền, tấn công trẻ em.

Đổng Văn Văn cũng bị đuổi học.

Các học sinh đứng ở xa xa xem trò vui, vô cùng sốc khi thấy hiệu trưởng cúi đầu xin lỗi Tiểu Kha, thành viên Hội đồng trường bị binh lính áp giải lên xe.

Quá kinh khủng!

Gia đình Vương Tiểu Kha mạnh quá!

Sau khi mọi người lái xe đi hết, hiệu trưởng đích thân đưa Tiểu Kha về lớp.


Đôi chân cô giáo Lưu run lẩy bẩy, lớp mình còn có một vị Phật sống à?

Khi cô ấy bước vào lớp, hiệu trưởng giận dữ kéo cô ấy ra ngoài mắng cho một trận.

"Đổng Minh Kiệt đến quậy phá trường, sao cô không báo cho tôi sớm!"

Nếu không nhờ lời nói cuối cùng của Tiểu Kha, chức hiệu trưởng của ông ta đã bị mất từ lâu rồi.

Cô Lưu buồn rười rượi, người đó là thành viên Hội đồng trường mà, cô ấy làm sao dám chọc giận chứ.

Ai ngờ Vương Tiểu Kha còn khó chọc hơn, biết vậy cô ấy đã ngăn cản ngay từ đầu rồi.

Hiệu trưởng quát vài câu đe dọa.

Sau này phải chăm sóc Tiểu Kha thật tốt, không được để cậu bé bị thiệt thòi chút nào.

Nguồn lực của nhà trường cứ tùy ý sử dụng cho cậu, ăn uống miễn phí, học phí miễn phí, tài liệu miễn phí, tất cả đều miễn phí.

Coi cậu như ông trời mà cung phụng!

Nói rồi, hiệu trưởng cau mày rời đi, chỉ còn lại cô Lưu đứng trong gió với tâm trạng ngổn ngang.

Cô Lưu: Hiệu trưởng làm vậy là muốn coi Tiểu Kha như cha nuôi mà cung phụng rồi.
 
Chương 190: C190: Cái gì


Còn chưa xuống khỏi trực thăng, ba cô gái đã chú ý tới 'Tiểu Kha số hai' ở gần đó.

Mở cửa cabin ra, Vương Tư Kỳ là người đầu tiên nhảy xuống máy bay, đi về phía đám binh sĩ.

Đám binh sĩ kinh ngạc liếc nhìn cơ thể của cô ấy, thầm nhủ đúng là báu vật trần gian.

Vừa rồi bọn họ nhận được tin con gái của Vương tướng quân sẽ đáp xuống quân khu, cho nên cố ý chạy đi đón.

Tới khi Vương Tư Kỳ tới trước mặt nhóm binh sĩ, cô ấy vội vàng hỏi ngay: “Người xuống từ chiếc máy bay trực thăng kia đâu?”

Gã binh sĩ cầm đầu lập tức trả lời:

“Thưa cô, người đó đã bị đưa tới phòng thẩm vấn rồi.”

"Cái gì!”

Vương Tư Kỳ biến sắc, gương mặt xinh đẹp như kết sương giá, hai người Vương Tâm Như cũng vội vàng chạy đến.

“Ai trong quân khu này dám thẩm vấn em trai tôi!”

“Dù có là tướng quân của các cậu mà gặp em ấy thì cũng phải chăm sóc tử tết”


Mấy vị binh sĩ kia giật mình, kinh ngạc nhìn Vương Tư Kỳ. Gã binh sĩ cầm đầu mở miệng hỏi thử:

“Cô Vương, em trai cô... Sao lại già như vậy được?”

???

Chẳng mấy chốc, bọn họ được dẫn tới phòng thẩm vấn.

Trong phòng đang có một người đàn ông trung niên ấm ức giải thích với người thẩm vấn.

Người lái xe nhìn thấy ba cô gái nhà họ Vương như nhìn thấy cứu tinh. “Cô chủ, mau cứu tôi đi, tôi không phải gián điệp gì hết...

Vương Tư Kỳ đẩy cửa đi vào, vung tay tát vào mặt ông ta.

“Khốn kiếp! Cậu chủ đâu?”

“Tại sao anh lại dẫn em ấy tới đây?”

Người lái xe hoàn hồn, khóc ròng giải thích.


“Cô chủ, tôi thật sự không biết.”

“Cậu chủ nói muốn ngồi máy bay chơi, tôi vừa mới chuẩn bị xong thì chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tới khi mở mắt ra thì đã ở đây rồi...”

Vương Tư Kỳ nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng không sao xả hết được. Vương Nhạc Nhạc đứng bên cạnh thở dài một tiếng, sau đó bảo tên lính:

“Mau đi điều tra camera giám sát máy bay trực thăng tiếp đất, sai người đi tìm kiếm tin tức của cậu chủ.”

Vương Tâm Như lo lắng ra mặt.

Bây giờ bên ngoài chiến hỏa bay tán loạn, nếu em trai không may chạy đi thì sao?

Trên đài cao, cả đám trố mắt ngây người. Nhát kiếm rung trời đó quá ấn tượng, nháy mắt xoay chuyển tình thế. Vương Nhạc Hạo hoàn hồn, hít sâu một hơi.

Ông tại ngũ mười mấy năm, đã trải qua nhiều chuyện lớn nhỏ nhưng không lần nào chấn động bằng lần này.

Phong Khiếu Thiên nhỏ giọng cảm thán: “Kiếm này chắc chỉ trên trời mới có.” Vương Nhạc Hạo nhìn chằm chằm vào người mặc áo trắng.

“Hiện tại xem ra, người thần bí này chắc là người phe mình, ít nhất thì không phải là kẻ thù.”

“Truyền lệnh, phát động tấn công quyết liệt, tiêu diệt quân địch!” Sĩ quan đứng bên cạnh nghe vậy lập tức đi xuống dưới truyền đạt quân lệnh.

Vương Nhạc Hạo quay đầu lại, trịnh trọng liếc nhìn các tông sư đang có mặt ở đây.

“Có thần tiên giúp sức, mọi người có thể ra chiến trường, theo đại quân tấn công căn cứ của đối phương.”
 
Chương 99: C99: Các bạn học dần trở lại lớp học


Các bạn học dần trở lại lớp học.

Lần này tất cả đều nhìn Vương Tiểu Kha với vẻ cung kính, trong mắt các bạn, cảnh tượng lúc nãy quá chấn động.

Đặc biệt là Tiểu Hổ, cậu ta thề sẽ không bao giờ chống đối Tiểu Kha nữa.

Nếu như chú bộ đội lại quay lại, trái tim nhỏ bé của cậu ta sẽ không chịu nổi đâu.

Cô Lưu chỉnh lại mái tóc, cười haha bước vào lớp.

"Các bạn học à, thông báo một chút nhé."

"Buổi sáng hôm nay học bình thường, chiều tổ chức hoạt động biểu diễn văn hóa Quốc khánh."

"Mỗi lớp phải có tiết mục biểu diễn, bạn nào có tài năng có thể tích cực đăng ký."

Tiểu Kha hỏi Đỗ Tử Mặc ở bên cạnh biểu diễn cái gì.

Đỗ Tử Mặc gãi đầu, suy nghĩ một lúc mới trả lời:

"Là trường tổ chức cuộc thi tài năng, mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục, tìm bạn nào có tài năng lên sân khấu biểu diễn."

Tiểu Kha gật gù tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi tiếp:


"Vậy lớp mình đã có ai đăng ký chưa?"

Đỗ Tử Mặc lắc đầu, bất lực vẫy tay:

"Đã mấy ngày rồi, không ai đăng ký cả."

Khụ khụ…

Cô Lưu cũng rất nóng ruột, các lớp khác đều chuẩn bị xong tiết mục rồi, lớp mình vẫn chưa có người đăng ký thi đấu.

Nhìn các học trò đần độn của mình, cô Lưu thực sự muốn phun ra máu.

"Vậy thế này nhé các bạn, chúng ta bỏ phiếu bầu ra một bạn, rồi cô sẽ dạy bạn ấy biểu diễn tiết mục."

Adv

"Được ạ."

Các bạn học cùng đồng thanh đáp.

Thấy vậy, cô Lưu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy được, mỗi bạn viết tên một bạn, rồi cô sẽ thống kê phiếu."


Thế là cả lớp bắt đầu rì rầm bàn tán với nhau.

Tiểu Kha cũng lấy vở ra, nhưng không biết nên viết tên ai.

Cậu nhìn sang Đỗ Tử Mặc bên cạnh, mặc dù che tay lại, vẫn có thể nhìn thấy rõ ba chữ Vương Tiểu Kha.

Hay lắm Đỗ Tử Mặc, tôi coi cậu là bạn mà cậu lại tập kích tôi à.

Cậu liền lén viết tên Đỗ Tử Mặc trên giấy.

Sau khi tất cả giấy bỏ phiếu đều nộp lên, cô Lưu bắt đầu thống kê phiếu.

Khi đọc được số phiếu, sắc mặt cô ấy càng lúc càng khó coi.

"Khụ khụ, các bạn à, cô sẽ công bố số phiếu."

"Tiểu Hổ hai phiếu, Đinh Y Nhiên một phiếu, Trần Tử Dương hai phiếu, Đỗ Tử Mặc một phiếu, Vương Tiểu Kha…"

"Hai mươi bốn phiếu."

Adv

Oa!

Lớp học nổ ra tiếng ồn ào, không ngờ đa số các bạn đồng loạt bầu cho Vương Tiểu Kha.

Ngồi ở hàng ba, Tiểu Kha sững sờ, sao mới vừa quay về đã bị đẩy ra biểu diễn rồi?

Cô Lưu lau mồ hôi trên trán, dịu dàng nói:
 
Chương 98: C98: Hiệu trưởng quát vài câu đe dọa


Cô Lưu trên bục giảng đã sợ tái mặt, vội vàng tổ chức cho học sinh rời khỏi lớp.

Chẳng mấy chốc, tất cả học sinh đều rời khỏi lớp học.

Vương Tư Kỳ chạy lên ôm chầm lấy em trai, dịu dàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu Kha ấm ức kể lại toàn bộ diễn biến, còn phát lại bản ghi âm trên điện thoại.

Nghe thấy lời lẽ xúc phạm em trai trong bản ghi âm, Vương Tư Kỳ nghiến răng.

Tiểu Kha kéo áo cô ấy, ấm ức nói Đổng Minh Kiệt đá cậu. Được cop𝑦 𝒕ại || T𝗋U𝓶𝒕𝗋𝓊𝑦 ện﹒Vn ||

Bốp!

Vương Văn Nhã thật sự không kiềm chế được nữa, tát mạnh vào mặt anh ta.

"Dám động vào người nhà họ Vương, xúc phạm em trai tôi, ỷ thế hiếp người à?"

"Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là ỷ thế hiếp người!"

Theo chỉ thị của Vương Văn Nhã, các binh sĩ lập tức đánh anh tavà tên đàn ông xăm hình một trận thê thảm ngay trong lớp học.

Đổng Văn Văn sợ đến mức khóc thét lên.


Cuối cùng, kính của Đổng Minh Kiệt vỡ tan tành, mọi người mới dừng tay.

Bên cạnh, tên đàn ông xăm hình khẽ rên rỉ, hoàn toàn không còn chút khí thế hung ác ban nãy.

Sau khi nhỏ giọng bàn bạc, một vài thành viên Hội đồng trường Đại học Ma Đô lạnh lùng tuyên bố:

"Đổng Minh Kiệt, theo quyết định của Hội đồng trường Đại học Ma Đô, chúng tôi thu hồi tư cách thành viên Hội đồng trường tiểu học Ma Đô của anh."

Khoảnh khắc đó, mặt mày Đổng Minh Kiệt xam như tro tàn.

Mình không còn là thành viên Hội đồng trường nữa, mất tất cả rồi.

Dưới sự áp giải của binh lính, hai người bị đưa lên xe quân đội, Đổng Văn Văn thì bị đưa về nhà.

Tiểu Kha đi ra sân thở dài một hơi.

Chọc ai không được, lại cứ chọc tôi, không biết người nhà của tôi không dễ chọc à?

Trong vòng tay che chở của gia đình, hiệu trưởng vội vã chạy tới.

Ông ta vừa hay tin đã từ nhà chạy đến, có vẻ đã muộn rồi.

Hiệu trưởng cúi đầu cung kính trước Vương Văn Nhã.

"Giáo sư Vương, thật xin lỗi, tôi vừa…"

"Thôi đủ rồi."

Vương Văn Nhã lạnh lùng cắt ngang.

"Nếu chúng tôi đến muộn hơn chút nữa, em trai tôi đã bị thành viên Hội đồng trường đánh rồi."

Hiệu trưởng bày ra vẻ mặt hoảng hốt, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.

"Giáo sư Vương, xin cô cho tôi cơ hội nữa, tôi cam đoan sẽ không để việc này xảy ra nữa."

"Về sau tôi sẽ ưu tiên nguồn lực cho Tiểu Kha, đảm bảo cậu ấy không bị thiệt thòi chút nào."

Vương Tư Kỳ vẫy tay từ chối.


"Thôi, em trai nhà tôi nên đổi trường, nơi này không cần thiết nữa."

Hiệu trưởng sững người, không nói thêm gì nữa.

Bên cạnh, Tiểu Kha kéo tay Vương Văn Nhã nói:

"Chị ơi, em không muốn đổi trường."

Nghe em trai nói vậy, hai chị gái cũng không gây khó dễ cho hiệu trưởng nữa.

Vương Văn Nhã lạnh nhạt nói:

"Vậy thì nghe theo ý em trai, nhưng tôi cảnh báo ông, nếu em tôi bị thiệt thòi nữa, ông đừng làm hiệu trưởng nữa."

Hiệu trưởng xúc động đến mức suýt quỳ xuống trước mặt Tiểu Kha, nếu bà cô này thật sự đưa cậu đi, chắc chắn mình sẽ bị Hội đồng trường Đại học Ma Đô sa thải.

Sau vở kịch khôi hài, quân đội đưa Đổng Minh Kiệt đi với lý do lạm quyền, tấn công trẻ em.

Đổng Văn Văn cũng bị đuổi học.

Các học sinh đứng ở xa xa xem trò vui, vô cùng sốc khi thấy hiệu trưởng cúi đầu xin lỗi Tiểu Kha, thành viên Hội đồng trường bị binh lính áp giải lên xe.

Quá kinh khủng!

Gia đình Vương Tiểu Kha mạnh quá!

Sau khi mọi người lái xe đi hết, hiệu trưởng đích thân đưa Tiểu Kha về lớp.


Đôi chân cô giáo Lưu run lẩy bẩy, lớp mình còn có một vị Phật sống à?

Khi cô ấy bước vào lớp, hiệu trưởng giận dữ kéo cô ấy ra ngoài mắng cho một trận.

"Đổng Minh Kiệt đến quậy phá trường, sao cô không báo cho tôi sớm!"

Nếu không nhờ lời nói cuối cùng của Tiểu Kha, chức hiệu trưởng của ông ta đã bị mất từ lâu rồi.

Cô Lưu buồn rười rượi, người đó là thành viên Hội đồng trường mà, cô ấy làm sao dám chọc giận chứ.

Ai ngờ Vương Tiểu Kha còn khó chọc hơn, biết vậy cô ấy đã ngăn cản ngay từ đầu rồi.

Hiệu trưởng quát vài câu đe dọa.

Sau này phải chăm sóc Tiểu Kha thật tốt, không được để cậu bé bị thiệt thòi chút nào.

Nguồn lực của nhà trường cứ tùy ý sử dụng cho cậu, ăn uống miễn phí, học phí miễn phí, tài liệu miễn phí, tất cả đều miễn phí.

Coi cậu như ông trời mà cung phụng!

Nói rồi, hiệu trưởng cau mày rời đi, chỉ còn lại cô Lưu đứng trong gió với tâm trạng ngổn ngang.

Cô Lưu: Hiệu trưởng làm vậy là muốn coi Tiểu Kha như cha nuôi mà cung phụng rồi.
 
Chương 191: C191: Tiền tuyến


Mười vị tông sư nhìn nhau cười một tiếng, tới tấp ôm quyền đi xuống đài. “Ông đây đã ngứa tay không chịu nổi từ lâu rồi, ha ha ha.” “Sỉ nhục hôm qua, trả thù hôm nay!”

“Lần này, chúng ta cũng coi như là tướng sĩ bảo vệ quốc gia rồi, ha ha ha.”

Cùng với mấy tiếng cười to, mười vị cao thủ tông sư chính thức đặt chân ra chiến trường.

Tới lúc bọn họ ra tới tiền tuyến, mặc sức ra tay thì sẽ có quân địch chết bất đắc kì tử, binh sĩ có lớn mạnh đến đâu cũng vẫn có thể hạ bằng một chiêu.

Đây chính là nguyên nhân quốc tế không cho phép tông sư được tham gia chiến tranh, bọn họ giết người như giết gà, không sợ vũ khí lạnh!

Tiền tuyến.

Tiểu Kha hỏi thăm Austin:

“Chị tôi... Vương Tướng quân thế nào rồi? Có bị thương không?” Lưng Austin đổ mồ hôi lạnh, tầm mắt lơ lửng không cố định.

Theo như anh ta được biết, sau khi người phụ nữ kia chịu cực hình, dù không chết nhưng cũng không còn cách cái chết là bao.

Nhưng anh ta đâu dám nói thật, lỡ như thanh niên trước mặt nổi giận, xiên một nhát là anh ta nát như tương ngay.

Vừa rồi Arthur còn phách lối là vậy, vậy mà giờ thậm chí ngay cả tro cốt cũng không còn.


“Đương... Đương nhiên là không sao, sức khỏe của Vương Tướng quân rất tốt, chỉ bị giam giữ trong căn cứ bên tôi thôi.”

Austin cười lúng túng, hai chân run lập cập.

Bốn đại tông sư đứng bên không nghe hiểu tiếng E nên không biết hai người đang trao đổi vấn đề gì.

“Tốt rồi, vậy anh mau dẫn tôi tới đó đi.”

Tiểu Kha ngây thơ tin lời Austin nói là thật, hoàn toàn không nhìn thấu được lời dối trá của anh ta.

Ba vị đại dị năng giả còn lại tụ lại một chỗ, cung kính đi trước dẫn đường. Thấy bốn người họ định đi, một vị tông sư không nhịn được hỏi Tiểu Kha: “ÿ¡... Tiên nhân này, ngài định đi đâu với bọn họ vậy?”

Tiểu Kha quay đầu lại, cười tươi:

“Bọn họ nói Vương Tướng quân đang ở căn cứ, giờ sẽ dẫn đường cho tôi, sao vậy ông?”

Vị tông sư kia run rẩy, vội vàng chắp tay đáp:

“Tôi đâu dám để tiên nhân gọi tôi như vậy, võ giả coi thực lực là trên hết, ngài cứ việc gọi tôi là Tiểu Hồ.”

“Xin tiên nhân đừng nhẹ dạ tin kẻ địch, e là có điều gian trá...


Tiểu Kha nhếch môi, ông cụ này còn già hơn cha cậu, vậy mà ông ấy bảo cậu gọi là Tiểu Hồ, quả là kỳ lạ...

“Không sao đâu, tôi rất lợi hại, không sợ anh ta.” Tiểu Kha vỗ ngực đầy tự tin, hoàn toàn không để tâm lời khuyên này.

Bên trong áo, Tiểu Hắc thò đầu ra quan sát bốn phía, đôi mắt tròn xoe liếc nhìn mấy người.

Xem ra hoàn toàn không cần anh chó này ra tay rồi.

Nghĩ vậy, nó lại rụt đầu về nằm ngáy khò khò.

Cứ thế, Tiểu Kha sải bước chuẩn bị đi theo Austin tới căn cứ. Đột nhiên.

Một viên đạn tín hiệu ở đằng xa được bản lên trời.

Thấy vậy, toàn bộ quân địch lập tức rút lui, điên cuồng bỏ chạy về hướng ngược lại.

Sắc mặt ba vị dị năng giả nặng nề, bọn họ nhìn nhau rồi tản ra chạy trốn theo. những hướng khác nhau.

Binh sĩ của Hoa Hạ giật mình thắc mắc, tại sao quân địch trông thấy đạn tín hiệu thì lại bỏ chạy?

Chíu! Vù vù...

Phía chân trời đột nhiên xuất hiện mấy trái tên lửa đạn đạo cỡ lớn, chỉ nhìn kích cỡ thôi cũng biết nó mạnh cỡ nào rồi.

'Trên đài cao, Vương Nhạc Hạo mắng to một tiếng, trán chảy mồ hôi lạnh. “Lại là tên lửa đạn đạo Lôi-14, xem ra bọn họ vẫn còn giấu thực lực!” Ông không kịp nghĩ gì thêm, lập tức cầm bộ đàm lên ra lệnh:

“Đội phòng không, lập tức phóng tên lửa đánh chặn!”
 
Chương 100: C100: Cậu đấm ngực tự tin nói có thể


"Tiểu Kha, em có thể không, nếu không muốn thì đổi người khác."

Tiểu Kha nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt mong đợi của các bạn, khiến cậu cũng thấy ngượng.

Đàn ông sao có thể nói mình không làm được chứ!

Cậu đấm ngực tự tin nói có thể.

Như vậy, cô Lưu cuối cùng cũng yên tâm, cô ấy vừa vị Phật sống này không chịu.

"Vậy được, Tiểu Kha có tài năng gì không, nếu không cô sẽ dạy em."

Tiểu Kha vội nói là có.

Cậu không muốn theo cô học hát nhạc thiếu nhi, nhảy những điệu múa của con gái.

"Được, lúc đó cả lớp cổ vũ cho em nhé!"

Bàn bạc xong, lớp học lại yên ắng trở lại.

Suốt cả buổi sáng, Tiểu Kha không chạy ra khỏi lớp, bên ngoài cửa sổ đầy những fan nhỏ của cậu.

Chỉ là các fan nhỏ của cậu đều lớn tuổi hơn cậu.

Buổi trưa, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đi ăn cơm như thường lệ.

Đến căng tin, cô phục vụ không những không lấy tiền cơm của hai đứa, còn cho thêm rất nhiều thịt.


Đỗ Tử Mặc phấn khích nói với cậu:

"Không ngờ ăn cơm với cậu mà không phải trả tiền, vậy thì hàng ngày tớ có thể dùng tiền ăn cơm để mua đồ ăn vặt rồi!"

Tiểu Kha vội vã ngắt lời cậu ấy:

"Nếu cậu nhận tớ làm đại ca, tớ sẽ đảm bảo cậu ăn đùi gà và uống nước ngọt mỗi ngày."

"Thật sao? Vậy tớ sẽ gọi cậu là anh Kha nhé."

Sau bữa ăn, hai người chạy đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt và nước ngọt.

Khi Tiểu Kha ôm đầy túi xách đi ra, chợt nghĩ đã lâu không gặp chú Phó và em trai của chú ấy.

Cậu đặt đồ vặt xuống và nhắn tin hỏi thăm chị gái.

Chị gái nhanh chóng trả lời rằng chú Phó và em trai đã quay về bên chị hai, và chị hai sẽ cử người mới đến.

Không cần suy nghĩ, chắc chắn chị gái nghĩ rằng chú Phó không thể bảo vệ em mình.

Hai người Tiểu Kha ôm đồ ăn vặt rón rén trở về lớp.

Khi bước vào lớp, một vài bạn học chủ động chào hỏi cậu.

Điều này làm Tiểu Kha hơi bất ngờ, cậu tặng họ mỗi người một chai nước ngọt.

Sau đó, có những bạn học khác cũng chào hỏi cậu.


Nhìn những chai nước ngọt còn lại sắp hết, cậu trực tiếp quay lại siêu thị mua thêm một thùng nước ngọt, xách bằng một tay rồi rời đi. Ngôn Tình Hài

Chủ siêu thị nhìn thân hình bỏ nhỏ nhắn của cậu bé với vẻ kinh ngạc.

Con nít mà sức lực lớn như vậy sao? Người lớn cầm bằng một tay cũng phải hao sức lắm.

Trở lại lớp học, Tiểu Kha phát nước ngọt cho mỗi người một chai.

Chẳng mấy chốc, càng nhiều người xúm lại chào hỏi cậu.

Chưa đầy hai phút, tất cả học sinh trong lớp đều cầm một chai nước ngọt.

Tiểu Hổ ngại ngùng chạy đến chào hỏi cậu.

Lúc Tiểu Kha định trao nước ngọt cho cậu ta, một cô bé bên cạnh lập tức lên tiếng:

"Lớp trưởng, đừng cho cậu ta nữa, cậu ta vừa xin rồi."

Tiểu Hổ xấu hổ gãi đầu, nói rằng mình chưa uống đủ.

Hai mắt Tiểu Kha tối sầm.

Được lắm, bọn họ coi mình như máy bán nước ngọt tự phục vụ à?

Rất nhanh đến tiết học buổi chiều.

Dưới sự điều hành của cô Lưu, các bạn học xếp hàng đi vào hội trường biểu diễn.

Bước vào trong, không gian trở nên rộng rãi và trong sáng.

Không chỉ vậy, toàn bộ hội trường chứa hàng chục lớp, lên đến hàng nghìn người.

Cô Lưu dẫn các học sinh đến chỗ ngồi của lớp 1/1, để họ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phải đợi nửa tiếng đồng hồ mới có tiếng loa phát ra.
 
Chương 99: C99: Các bạn học dần trở lại lớp học


Các bạn học dần trở lại lớp học.

Lần này tất cả đều nhìn Vương Tiểu Kha với vẻ cung kính, trong mắt các bạn, cảnh tượng lúc nãy quá chấn động.

Đặc biệt là Tiểu Hổ, cậu ta thề sẽ không bao giờ chống đối Tiểu Kha nữa.

Nếu như chú bộ đội lại quay lại, trái tim nhỏ bé của cậu ta sẽ không chịu nổi đâu.

Cô Lưu chỉnh lại mái tóc, cười haha bước vào lớp.

"Các bạn học à, thông báo một chút nhé."

"Buổi sáng hôm nay học bình thường, chiều tổ chức hoạt động biểu diễn văn hóa Quốc khánh."

"Mỗi lớp phải có tiết mục biểu diễn, bạn nào có tài năng có thể tích cực đăng ký."

Tiểu Kha hỏi Đỗ Tử Mặc ở bên cạnh biểu diễn cái gì.

Đỗ Tử Mặc gãi đầu, suy nghĩ một lúc mới trả lời:

"Là trường tổ chức cuộc thi tài năng, mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục, tìm bạn nào có tài năng lên sân khấu biểu diễn."

Tiểu Kha gật gù tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi tiếp:


"Vậy lớp mình đã có ai đăng ký chưa?"

Đỗ Tử Mặc lắc đầu, bất lực vẫy tay:

"Đã mấy ngày rồi, không ai đăng ký cả."

Khụ khụ…

Cô Lưu cũng rất nóng ruột, các lớp khác đều chuẩn bị xong tiết mục rồi, lớp mình vẫn chưa có người đăng ký thi đấu.

Nhìn các học trò đần độn của mình, cô Lưu thực sự muốn phun ra máu.

"Vậy thế này nhé các bạn, chúng ta bỏ phiếu bầu ra một bạn, rồi cô sẽ dạy bạn ấy biểu diễn tiết mục."

Adv

"Được ạ."

Các bạn học cùng đồng thanh đáp.

Thấy vậy, cô Lưu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy được, mỗi bạn viết tên một bạn, rồi cô sẽ thống kê phiếu."


Thế là cả lớp bắt đầu rì rầm bàn tán với nhau.

Tiểu Kha cũng lấy vở ra, nhưng không biết nên viết tên ai.

Cậu nhìn sang Đỗ Tử Mặc bên cạnh, mặc dù che tay lại, vẫn có thể nhìn thấy rõ ba chữ Vương Tiểu Kha.

Hay lắm Đỗ Tử Mặc, tôi coi cậu là bạn mà cậu lại tập kích tôi à.

Cậu liền lén viết tên Đỗ Tử Mặc trên giấy.

Sau khi tất cả giấy bỏ phiếu đều nộp lên, cô Lưu bắt đầu thống kê phiếu.

Khi đọc được số phiếu, sắc mặt cô ấy càng lúc càng khó coi.

"Khụ khụ, các bạn à, cô sẽ công bố số phiếu."

"Tiểu Hổ hai phiếu, Đinh Y Nhiên một phiếu, Trần Tử Dương hai phiếu, Đỗ Tử Mặc một phiếu, Vương Tiểu Kha…"

"Hai mươi bốn phiếu."

Adv

Oa!

Lớp học nổ ra tiếng ồn ào, không ngờ đa số các bạn đồng loạt bầu cho Vương Tiểu Kha.

Ngồi ở hàng ba, Tiểu Kha sững sờ, sao mới vừa quay về đã bị đẩy ra biểu diễn rồi?

Cô Lưu lau mồ hôi trên trán, dịu dàng nói:
 
Chương 192: C192: Chờ một chút


“Bộ đội tác chiến mặt đất nhanh chóng rút lui, lùi phạm vi tấn công!”

Sau khi phân công nhiệm vụ xong, đội phòng không cấp tốc do thám quỹ đạo. bay của Lôi-14, nhanh chóng phóng tên lửa đánh chặn.

Đồng thời, binh sĩ Hoa Hạ nhận được lệnh nhanh chóng rút quân.

Quân khu biên cương phóng lên mấy chục tên lửa đánh chặn, bay về phía tiền tuyến.

'Thoáng chốc, chiến trường tiền tuyến chỉ còn lại Tiểu Kha và mấy vị tông sư. Hồ tông sư lo lắng nhắc nhở mọi người.

“Đi mau lên, uy lực của loại tên lửa đạn đạo này không phải thứ sức người có thể đối kháng được đâu.”

“Tiên nhân, ngài cũng mau rút thôi.”

Bốn vị tông sư liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng rút lui về phía sau.

Tiểu Kha nhíu mày đảo mắt một vòng, không nhịn được lầm bầm:

“Thứ này có đáng sợ tới độ như vậy không?”


“Đúng rồi, tên kia nói sẽ dẫn mình đi tìm chị gái cơ mà, sao lại chạy rồi?” Cậu vỗ trán, giãm lên phi kiếm, nhanh chóng đuổi theo Austin.

Những người còn lại không liên quan gì với cậu nên không cần phải hỏi tới.

Austin đang bỏ chạy thục mạng bỗng thấy người cứng đờ, toàn thân đông cứng lại như một pho tượng băng.

Một người mặc áo trắng giãm kiếm bay tới, nháy mắt đã tới trước mặt anh ta. Một tay cậu bóp không khí, dùng linh lực ngăn Austin dịch chuyển. “Đại... Đại nhân, xin ngài tha cho tôi.”

“Nhà tôi có mẹ già 108 tuổi và 32 đứa con, tôi mà chết thì bọn họ biết phải làm sao?”

Austin rặn ra vài giọt nước mắt, khóc lóc kể lể cầu xin người áo trắng tha cho mình.

Sau khi giải thích đầy khoa trương, anh ta kinh ngạc phát hiện ra cơ thể mình đã có thể động đậy lại được.

Tiểu Kha nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Thật đáng thương, không ngờ anh lại có 32 đứa con và một người mẹ 108 tuổi”

“Vậy anh dẫn tôi tới gặp Vương Tướng quân đi rồi tôi sẽ thả cho anh đi.” Austin kinh ngạc trừng to mắt.

Chuyện vớ vẩn không có logic như vậy mà cậu lại tin thật à?

“Vâng thưa đại nhân, xin ngài đi theo tôi.”

Nói rồi, anh ta bèn chạy trước dẫn đường.

“Chờ một chút!”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.


Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Tiểu Kha quát khế một tiếng, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm vào trái tên lửa đạn đạo trong không trung.

Tên lửa đánh chặn của Hoa Hạ bắn trúng đích mấy trái tên lửa đạn đạo Lôi-14 ở khoảng cách 1000 mét.

Sóng dư chấn từ vụ nổ tác động xa tới tận mấy trăm mét, lớp bụi mù bốc lên trông khá hoành tráng.

Vù!

Giữa bụi mù, một trái tên lửa đạn đạo cỡ lớn bị phóng đi, tốc độ nhanh hơn Lôi-141

Vương Nhạc Hạo có kiến thức uyên bác, sau khi mượn dùng kính viễn vọng nhìn thử một lần, ông đã nhận ra đó là tên lửa đạn đạo Lôi-15.

Đây mới là quân át chủ bài của E! “Khẩn cấp phóng tên lửa truy vết đánh chặn!” Vương Nhạc Hạo quát to vào bộ đàm, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Trên không trung, mấy chục quả tên lửa đạn đạo truy vết đánh chặn đối đầu với Lôi-15.

'Thấy sắp đánh chặn thành công, các binh sĩ rút về quân khu lân cận từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, phần đuôi của Lôi-15 tách ra.

Trước ánh mắt kinh ngạc của đông đảo binh sĩ, Lôi-15 đột ngột tăng tốc, thoát được vòng vây của tên lửa đánh chặn.


Nhìn hướng bay của nó thì không phải nó định tấn công chiến trường tiền tuyến mà là nhắm tới căn cứ ở biên cương!

Lúc này, tất cả binh sĩ Hoa Hạ đều mặt xám như tro.

Tiểu Kha đứng dưới mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên trên đài cao. Cậu phát hiện ra quả tên lửa đạn đạo cỡ lớn này đang bay về phía cha.

Cha gặp nguy hiểm! Cậu không kịp nghĩ ngợi, vội vàng nhảy lên kiếm, bay thẳng về phía chân trời.

“Tiêu rồi, Lôi-14 còn mạnh như vậy, vậy thì chẳng phải Lôi-15 sẽ san bằng căn cứ hay sao.”

“Làm sao bây giờ, tên lửa đánh chặn không có tác dụng!”

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn tên lửa đạn đạo càng ngày càng tới gần, nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm trong lòng mọi người.

“Mau nhìn kìa, đó là gì?” “Luồng ánh sáng trắng kia hình như là bóng người?”

“Ôi trời, đó chẳng phải là tiên nhân vừa rồi hay sao, tiên nhân định làm gì vậy?”
 
Chương 100: C100: Cậu đấm ngực tự tin nói có thể


"Tiểu Kha, em có thể không, nếu không muốn thì đổi người khác."

Tiểu Kha nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt mong đợi của các bạn, khiến cậu cũng thấy ngượng.

Đàn ông sao có thể nói mình không làm được chứ!

Cậu đấm ngực tự tin nói có thể.

Như vậy, cô Lưu cuối cùng cũng yên tâm, cô ấy vừa vị Phật sống này không chịu.

"Vậy được, Tiểu Kha có tài năng gì không, nếu không cô sẽ dạy em."

Tiểu Kha vội nói là có.

Cậu không muốn theo cô học hát nhạc thiếu nhi, nhảy những điệu múa của con gái.

"Được, lúc đó cả lớp cổ vũ cho em nhé!"

Bàn bạc xong, lớp học lại yên ắng trở lại.

Suốt cả buổi sáng, Tiểu Kha không chạy ra khỏi lớp, bên ngoài cửa sổ đầy những fan nhỏ của cậu.

Chỉ là các fan nhỏ của cậu đều lớn tuổi hơn cậu.

Buổi trưa, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đi ăn cơm như thường lệ.

Đến căng tin, cô phục vụ không những không lấy tiền cơm của hai đứa, còn cho thêm rất nhiều thịt.


Đỗ Tử Mặc phấn khích nói với cậu:

"Không ngờ ăn cơm với cậu mà không phải trả tiền, vậy thì hàng ngày tớ có thể dùng tiền ăn cơm để mua đồ ăn vặt rồi!"

Tiểu Kha vội vã ngắt lời cậu ấy:

"Nếu cậu nhận tớ làm đại ca, tớ sẽ đảm bảo cậu ăn đùi gà và uống nước ngọt mỗi ngày."

"Thật sao? Vậy tớ sẽ gọi cậu là anh Kha nhé."

Sau bữa ăn, hai người chạy đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt và nước ngọt.

Khi Tiểu Kha ôm đầy túi xách đi ra, chợt nghĩ đã lâu không gặp chú Phó và em trai của chú ấy.

Cậu đặt đồ vặt xuống và nhắn tin hỏi thăm chị gái.

Chị gái nhanh chóng trả lời rằng chú Phó và em trai đã quay về bên chị hai, và chị hai sẽ cử người mới đến.

Không cần suy nghĩ, chắc chắn chị gái nghĩ rằng chú Phó không thể bảo vệ em mình.

Hai người Tiểu Kha ôm đồ ăn vặt rón rén trở về lớp.

Khi bước vào lớp, một vài bạn học chủ động chào hỏi cậu.

Điều này làm Tiểu Kha hơi bất ngờ, cậu tặng họ mỗi người một chai nước ngọt.

Sau đó, có những bạn học khác cũng chào hỏi cậu.


Nhìn những chai nước ngọt còn lại sắp hết, cậu trực tiếp quay lại siêu thị mua thêm một thùng nước ngọt, xách bằng một tay rồi rời đi. Ngôn Tình Hài

Chủ siêu thị nhìn thân hình bỏ nhỏ nhắn của cậu bé với vẻ kinh ngạc.

Con nít mà sức lực lớn như vậy sao? Người lớn cầm bằng một tay cũng phải hao sức lắm.

Trở lại lớp học, Tiểu Kha phát nước ngọt cho mỗi người một chai.

Chẳng mấy chốc, càng nhiều người xúm lại chào hỏi cậu.

Chưa đầy hai phút, tất cả học sinh trong lớp đều cầm một chai nước ngọt.

Tiểu Hổ ngại ngùng chạy đến chào hỏi cậu.

Lúc Tiểu Kha định trao nước ngọt cho cậu ta, một cô bé bên cạnh lập tức lên tiếng:

"Lớp trưởng, đừng cho cậu ta nữa, cậu ta vừa xin rồi."

Tiểu Hổ xấu hổ gãi đầu, nói rằng mình chưa uống đủ.

Hai mắt Tiểu Kha tối sầm.

Được lắm, bọn họ coi mình như máy bán nước ngọt tự phục vụ à?

Rất nhanh đến tiết học buổi chiều.

Dưới sự điều hành của cô Lưu, các bạn học xếp hàng đi vào hội trường biểu diễn.

Bước vào trong, không gian trở nên rộng rãi và trong sáng.

Không chỉ vậy, toàn bộ hội trường chứa hàng chục lớp, lên đến hàng nghìn người.

Cô Lưu dẫn các học sinh đến chỗ ngồi của lớp 1/1, để họ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phải đợi nửa tiếng đồng hồ mới có tiếng loa phát ra.
 
Chương 101: C101: Màn trình diễn ảo thuật


Tiểu Kha tò mò nhìn xung quanh, đây là lần đầu cậu tham gia hoạt động của trường, có rất nhiều người.

Nhìn về phía trước, cậu thấy các vị chủ nhiệm ngồi trên ghế ban giám khảo, chỗ ngồi giữa dành cho hiệu trưởng hiện vẫn trống.

Cô Lưu hỏi Tiểu Kha:

"Tiểu Kha, em cần chuẩn bị gì cho phần trình diễn của mình không, có thể lên sân khấu trực tiếp không?"

Tiểu Kha suy nghĩ rồi đáp:

"Em chỉ cần một chiếc mũ đen thôi, nếu có thêm kính râm sẽ càng tốt."

Cô Lưu lập tức chạy ra sau sân khấu, không lâu sau quay lại với một chiếc mũ và một cái kính râm.

Cô ấy nhẫn nại dặn dò:

"Lát nữa lên sân khấu đừng căng thẳng quá, cứ thoải mái nhé…"

Tiểu Kha nhận lấy đồ vật và gật đầu.

Sau khi sân khấu chuẩn bị xong, tiếng loa vang lên:

"Để chào mừng… "

"Tiếp theo, xin mời các bạn học sinh hãy đón xem các tiết mục tài năng đặc sắc của các lớp."


"Mỗi tiết mục biểu diễn sẽ được ban giám khảo là các lãnh đạo nhà trường chấm điểm."

"Lớp nào có số điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng bí mật đấy!"

Học sinh phía dưới vỗ tay reo hò, chờ đợi màn trình diễn bắt đầu.

"Được rồi, hãy chào đón Hà Hoan Hoan lớp 6/1, với tiết mục nhảy hip-hop đường phố!"

Trong tiếng hò reo, một cậu bé gầy gò mảnh khảnh mặc quần hip-hop bước ra sân khấu.

"Âm nhạc, lên!"

Âm nhạc sôi động vang lên, Hà Hoan Hoan bắt đầu nhảy theo nhịp điệu hip-hop.

Chỉ với một động tác mở màn của điệu nhảy đường phố, đã làm đám đông phấn khích reo hò.

Sau đó, cậu ta nhanh chóng biểu diễn màn ‘xoay vòng Thomas’, cánh quạt lớn, con bọ cạp vẫy đuôi trên sân khấu.

Thậm chí các thầy cô cũng không ngăn nổi việc vỗ tay tán thưởng.

Cuối cùng, cậu ta kết thúc màn trình diễn bằng một động tác trồng cây chuối.

Sau khi bàn bạc, ban giám khảo đưa ra điểm số 90.

“Tiếp theo, mời học sinh lớp 6/2 Trương Hạo mang đến tiết mục ‘Nhảy Thanh Hải’.”

???

Hàng nghìn học sinh đồng loạt nổi lên dấu chấm hỏi trên đầu.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trương Hạo cười tủm tỉm bước lên sân khấu, hôm nay cậu ta mặc quần bó sát và giày thể thao, chỉ vì muốn khoe tài năng nhảy của mình.

Không lâu sau, âm thanh DJ vang lên.

Trương Hạo trên sân khấu nhảy lắc lư, mặc dù đã bắt nhịp được, nhưng cảnh tượng ấy…


Mọi người đột nhiên co rút ngón chân, cọ xát sàn nhà.

Quá xấu hổ!

Cuối cùng, ban giám khảo chấm 59 điểm.

Trương Hạo nhăn mặt không hài lòng, như muốn nói, các người có biết thưởng thức không thế?

Tiếp theo, các bạn học sinh còn lại đều hát hoặc lộn nhào, chổng ngược.

Điểm cao nhất của ban giám khảo cũng không vượt quá 90 điểm.

“Tiếp theo, mời học sinh lớp 2.1, Cố Thiển Nguyệt biểu diễn độc tấu piano.”

Tiểu Kha cũng tò mò nhìn về phía cô gái trên sân khấu.

Cố Thiển Nguyệt hôm nay mặc bộ váy trắng xinh xắn, đầu búi hai chùm tóc, rất dễ thương.

Cô bé đi những bước nhỏ đến bên cây đàn piano, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu trình diễn.

Tức thì, không gian trong hội trường vang lên giai điệu piano trầm bổng.

Dù còn nhỏ tuổi, nhưng kỹ thuật piano của cô bé đã vượt xa nhiều người.

Âm thanh piano mang chút dư vị du dương và lạnh lẽo.

Mọi người nhắm mắt lại, như có thể thấy hình ảnh tiên nữ uyển chuyển múa dưới ánh trăng tròn.

Bên cạnh cô chỉ có một chung rượu cay, tự rót tự uống, cô đơn mà cũng vui sướng biết bao.

Âm thanh piano dừng lại, không gian im lặng.


Vài giây sau, những tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ dưới khán đài.

Ban giám khảo mỉm cười, cuối cùng cho điểm 95 cao nhất.

Cố Thiển Nguyệt mặt đỏ bừng cúi đầu cảm ơn, rồi đi xuống sân khấu.

Cô Lưu lúc này vội nhắc Tiểu Kha chuẩn bị lên sân khấu.

Tiểu Kha đứng dậy đi đến hậu trường sân khấu.

MC hỏi cậu sẽ biểu diễn tài năng gì, cậu nói nhỏ với MC.

Nghe vậy, MC lộ vẻ ngạc nhiên, rồi cầm micro nói:

“Tiếp theo, mời học sinh lớp 1/1 Vương Tiểu Kha mang đến cho chúng ta.”

“Màn trình diễn ảo thuật!”

Ầm!

Khán đài vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Dù sao, không ai có thể từ chối một màn ảo thuật hấp dẫn cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom