Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ăn Mày Tu Tiên

Chương 120: C120: Tôm hùm hoàng đế hấp


Nhà hàng Tân Gia Nam, đám người Vương Văn Nhã đã đặt một phòng bao.

Vợ chồng nhà họ Đỗ vừa mừng vừa lo. Lúc nãy ở bên ngoài, bọn họ đã chú ý đến phòng ăn này rất đắt đỏ. Mức giá trên bảng hiệu đã viết rất rõ phòng bao có chi phí thấp nhất là 8888.

Mức giá này đủ cho nhà bọn họ ăn uống trong vài tháng, nếu nói không đau lòng là giả.

Nhân viên phục vụ đi vào, cung kính đưa thực đơn cho cha Đỗ. Cha Đỗ nhận lấy thực đơn liếc nhìn món ăn, bàn tay đang cầm thực đơn bỗng run rẩy.

Tôm hùm hoàng đế hấp: 4888.

Phật nhảy tường đặc sản: 3888.

Bát Tiên Quá Hải Náo La Hán: 3666.

Súp cá trắm đen: 2888.



Anh ấy gượng cười hai tiếng, rồi đưa thực đơn cho Vương Tư Kỳ, ngoài miệng nói mình không biết chọn món gì.


Vương Tư Kỳ nhận lấy thực đơn nhìn sơ qua, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Mang hết món đặc sản trong nhà hàng lên đây cho tôi.”

Sau đó cô ấy hỏi em trai muốn uống gì.

Tiểu Kha chẳng hề nghĩ ngợi đã trả lời ngay: “Coca.”

Adv

Vương Tư Kỳ nhắm mắt lại, không hiểu tại sao em trai lại thích đồ ăn nhanh và Coca đến thế.

Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn, cung kính cúi người rời đi.

Một bàn thức ăn được mang lên, trông có vẻ vô cùng xa hoa, màu sắc sặc sỡ.

Mẹ Đỗ lén chụp ảnh lại gửi vào nhóm bạn thân, khóe miệng khẽ cong lên.

Ăn uống no say xong, Tiểu Kha thấy trên bàn vẫn còn một con tôm hùm thì hơi không nỡ lãng phí.

Cậu vén áo lên, vỗ bụng nhỏ tròn vo: “Bụng nhỏ ơi bụng nhỏ, alo bụng nhỏ, có thể ăn tôm hùm tiếp không?”

Hành động này đã khiến vợ chồng nhà họ Đỗ cười lớn. Hai người nhìn Tiểu Kha bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Không thể không nói, Tiểu Kha thật sự rất khiến người khác yêu thích.

Đỗ Tử Mặc chọc vào bụng cậu, ngạc nhiên nói: “Không hổ là anh Kha, anh còn có thể nói chuyện với bụng ư?”

Adv

Tiểu Kha tự tin gật đầu, nói cho Đỗ Tử Mặc biết, bụng nhỏ của mình nói ăn không nổi nữa.

Vương Văn Nhã bật cười, đặc biệt căn dặn nhân viên phục vụ gói tôm hùm lại, bằng không có lẽ em trai sẽ nhớ nhung cả ngày.


Ra khỏi phòng bao, mọi người đã đi tới quầy thanh toán.

Cha Đỗ khá lúng túng, anh ấy rất muốn giành trả tiền, dù gì người ta cũng là khách mà. Có điều lúc nhân viên thu ngân hờ hững nói ra chi phí là ba mươi bảy nghìn, anh ấy đã hóa đá tại chỗ.

“Bao nhiêu cơ?”

Vương Tư Kỳ đang định trả tiền, Tiểu Kha ở bên cạnh đã kéo áo cô ấy: “Chị ơi, Tử Mặc là bạn của em. Em có tiền nên em sẽ thanh toán.”

Cô ấy khẽ gật đầu, em trai ngày càng hiểu chuyện rồi.

Tiểu Kha lấy iphone 14Pro ra, mở số dư Wechat, một dãy số dài hiện ra khiến vợ chồng nhà họ Đỗ hoa mắt.

Mẹ Đỗ ấp úng nói với chồng mình: “Hình như số dư của Tiểu Kha… có hai mươi triệu…”

“Bao nhiêu cơ?”

Chỉ trong hai mươi giây ngắn ngủi, anh ấy đã bị khiếp sợ hai lần. Không biết tại sao tim anh ấy lại nhói đau, choáng váng mặt mày.

Thanh toán xong, đoàn người lại quay về xe.

Nhìn thời gian, Vương Văn Nhã khẽ nhướng mày mỉm cười, có thể đi tới hiện trường hoạt động để chuẩn bị mọi việc rồi.


Tiếng động cơ vang lên, ba chiếc Rolls-Royce chạy thẳng đến quảng trường Tiên Đình.

Trong phòng khách sạn Tiên Đình, Vương Tâm Như kích động lựa chọn trang phục, quần áo mặc thử đã chất thành đống ở trên giường.

Một cô gái mặc váy dài màu xanh lục đang ngồi ngay ngắn trên sofa. Đôi mắt cô ấy trong veo, sáng như sao, mái tóc màu bạc giống như thác nước xõa sau lưng.

Cô ấy khẽ cười nhìn Vương Tâm Như, lông mày cong cong như trăng lưỡi liềm. Dù không nhúc nhích cũng có thể khiến người khác cảm nhận được vẻ đoan trang của cô ấy.

Nhất là đôi tay ngọc ngà này, thon dài trắng trẻo giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt dẹp.

Vương Tâm Như phiền não ném váy trắng trong tay xuống, nói với cô gái đằng sau: “Em tám, em đừng nhìn chị nữa, mau giúp chị chọn trang phục đi.”

Giọng điệu của cô gái đang ngồi trên sofa vô cùng dịu dàng: “Chị Tâm Như, chị mặc bộ nào cũng đẹp hết đó, nên không cần phải chọn gì cả.”

Vương Tâm Như lại ném một chiếc váy công chúa màu hồng phấn xuống, cau mày mắng: “Khó chọn quá đi. Lát nữa phải gặp mặt em trai đấy, Nhạc Nhạc, em không thay đồ à?”

Cô gái đang ngồi trên sofa là người đánh đàn dương cầm cấp quốc bảo – Vương Nhạc Nhạc. Đồng thời cũng là chị của Tiểu Kha, xếp thứ tám trong nhà, cũng là người nhỏ nhất trong tám chị em.
 
Chương 121: C121: Nghe vậy


“Em mặc bộ đồ này là được. Ngược lại là chị đó, rõ ràng mặc bộ nào cũng đẹp, sao cứ không hài lòng mãi thế?”

Quả thật, trong giới giải trí chắc chắn ngoại hình của Vương Tâm Như là sự tồn tại đứng đầu Kim Tự Tháp.

Trang phục mà cô ấy vừa mới thử đều là sản phẩm hàng hiệu mới trong quý này, tạm thời vẫn chưa bán ra ngoài. Nhưng không biết tại sao, mấy trang phục này đều không mang đến hiệu quả mà cô ấy mong muốn.

Cốc cốc cốc.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó ngoài cửa vang lên giọng nói của trợ lý Vương Tâm Như: “Cô chủ, đồ của cô đến rồi.”

Vương Tâm Như vui mừng khôn xiết, vội vàng mở cửa nhận lấy vali trong tay trợ lí.

Vương Nhạc Nhạc tò mò dò hỏi: “Chị Tâm Như, bộ đồ này đến từ đâu thế?”

Vương Tâm Như nở nụ cười xinh đẹp, thần thần bí bí nói cho cô ấy biết: “Đây là trang phục mà chị ba đã tự tay thiết kế cho chị đấy. Nghe nói đây là một trong những thiết kế mà chị ấy hài lòng nhất, chắc chắn có thể thu hút ánh nhìn của người khác.”

Nghe vậy, Vương Nhạc Nhạc cũng nhẹ nhõm. Chị ba là nhà thiết kế trang phục hàng đầu thế giới, một tay sáng lập thương hiệu thời thượng FD, càng được xưng là người dẫn đầu trào lưu. Chắc chắn trang phục do cô ấy tự tay thiết kế sẽ rất đẹp.

Vương Tâm Như mở vali ra, hai chiếc hộp tinh xảo một to một nhỏ đang lẳng lặng nằm bên trong. Trên chiếc hộp là viết hai cái tên rồng bay phượng múa: Vương Tâm Như, Vương Tiểu Kha.

Vương Tâm Như cười đến mức run cả người, không ngờ chị ba còn chuẩn bị sẵn trang phục cho em trai.

Vương Nhạc Nhạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bữa tiệc long trọng ở Ma Đô sắp sửa bắt đầu rồi.




Bên này, đoàn người Tiểu Kha đã ngồi xe đi tới quảng trường Tiên Đình.

Trước đó, quảng trường Tiên Đình chỉ là một mảnh đất trống rộng lớn. Ngày nào cũng có rất nhiều cô dì đến đây để khiêu vũ quảng trường. Còn có rất nhiều người buôn bán nhỏ bày sạp và thiếu niên trượt patin…

Một tháng trước, chính phủ bỗng tuyên bố muốn tạm thời chiếm dụng, xây dựng sân bãi. Hiện quảng trường Tiên Đình có thể nói là rực rỡ hẳn lên.

Ở trung tâm bãi đất trống dựng một sân khấu lớn, trên sân khấu còn gắn cả màn hình lớn và các thiết bị âm thanh.

Các loại đèn led cũng được sắp xếp một cách ngay ngắn ở khắp nơi trong quảng trường, bảo đảm không có một góc chết.

Ở phía sau sân khấu có một tòa nhà văn phòng với quy mô không nhỏ, đồng thời trên tầng cao nhất còn lắp cửa sổ sát đất trong suốt. Vừa hay có thể quan sát toàn bộ quảng trường và sân khấu.

Để bảo đảm nhiều người có thể nhìn thấy sân khấu hơn, toàn bộ đội thi công đã cố ý xây dựng khán đài hình tròn ở xung quanh sân khấu, đi lên từng tầng.

Cho dù bây giờ vẫn đang là ban ngày, nhưng đã có rất nhiều người ngồi thưa thớt ở trên khán đài để chờ đợi.

Để thưởng thức màn trình diễn pháo hoa long trọng này, mọi người đã đến rất sớm để chiếm vị trí tốt nhất.

Xe Rolls-Royce dừng lại ở lan can bảo vệ, cảnh vệ nhanh chóng đi tới nhắc nhở.

“Chào cô, không được đậu xe trong phạm vi hoạt động, mong cô thông cảm.”

Vương Văn Nhã lặng lẽ gật đầu, đoàn người cũng thuận thế xuống xe.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nhìn thấy sân khấu quảng trường rộng lớn hùng vĩ, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc hưng phấn đến mức nhảy nhót. Nếu không có chị ở đây, chắc chắn Tiểu Kha đã vắt chân lên cổ lao nhanh về phía quảng trường.

Vương Tư Kỳ ném chìa khóa xe cho vệ sĩ, rồi dắt em trai từ tốn đi vào quảng trường.

Ba người nhà họ Đỗ cũng theo sát phía sau.

Tiểu Kha quan sát xung quanh quảng trường, cười híp mắt vừa đi vừa nhảy, trông rất hoạt bát.


Bọn họ đi tới tòa nhà văn phòng ở sau sân khấu, không ngờ ngoài cửa đã có mấy trăm người vây quanh.

Tiểu Kha vừa liếc mắt đã nhìn thấy người nhà đang đứng ở cửa, còn dắt theo cả Tiểu Hắc. Cậu chạy qua đó được Vương Nhạc Hạo bế lên, tựa vào bả vai.

Chị bảy và mẹ đều nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều. Vương Văn Nhã đến gần mọi người, khẽ hỏi: “Bây giờ có thể đi vào chưa? Con còn phải trang điểm nữa.”

Vương Nhạc Hạo gật đầu, đồng thời nhìn về phía ba người nhà họ Đỗ, vẻ mặt hơi nghi ngờ.

Cha Đỗ bị nhìn chằm chằm đến mức tim khẽ run lên. Anh ấy có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt thâm sâu khó lường, ánh mắt sắc bén như chim ưng…

Đây là gia đình gì thế?

Sau khi Vương Văn Nhã giải thích một phen, cả nhà họ Vương mới hòa nhã chào hỏi bọn họ.

Đỗ Tử Mặc nấp sau lưng cha mình, sợ sệt nhìn Tiểu Hắc.

“Anh Kha, đây là con chó nhà anh sao? Nó có cắn không?” Đỗ Tử Mặc khổ sở nhìn Tiểu Kha hỏi.

Con chó màu trắng trước mặt này cao gần bằng cậu bé, trông vô cùng hung dữ mạnh mẽ. Nhất là cái miệng kia, có thể cắn nuốt cả đầu cậu bé.

Tiểu Kha tự tin xua tay trả lời: “Cậu cứ yên tâm, Tiểu Hắc nhà tớ ngoan lắm, cũng rất nghe lời.”

Khóe miệng của vợ chồng nhà họ Đỗ khẽ giật, tại sao con chó màu trắng lại đặt tên là Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc: Đặt tên là một loại thiên phú.

Kim Ô: +1, tôi cũng suýt bị đặt tên là Tiểu Bạch.


“Đi thôi, chúng ta đi vào trong trước đi.”

Cha mẹ nhà họ Đỗ khó khăn mở miệng: “Chúng tôi không có thiệp mời, cho nên Tử Mặc nhà tôi đi vào trong cùng mọi người là được. Chúng tôi sẽ ngồi ở khán đài để xem.”

Vương Tư Kỳ dịu dàng giải thích với hai người: “Chúng tôi có thừa thiệp mời, mà hai người là cha mẹ của bạn Tiểu Kha, nên cũng được xem là người nhà.”

Cha mẹ nhà họ Đỗ cảm kích cảm ơn mọi người.

Đoàn người đến gần cửa, rồi xếp hàng đi vào tòa nhà văn phòng.

Đằng trước, bảo vệ kiểm tra tỉ mỉ từng thiệp mời.

“Chị, tại sao thiệp mời của bọn họ lại khác với Tiểu Kha thế ạ?” Tiểu Kha tò mò nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay người xếp hàng ở phía trước. Thiệp mời mà bọn họ cầm đều là màu trắng bạc, trong khi thiệp mời trong tay mình lại là màu vàng.

Vương Văn Nhã cong mắt, ghé vào tai cậu nói: “Đó là vì thiệp mời của em trai rất lợi hại.”

“Hả?”

Rất nhanh, đoàn người của Tiểu Kha đã đi tới trước cửa. Cậu đứng ở vị trí đầu tiên, căng thẳng đưa thiệp mời màu vàng cho bảo vệ.

Bảo vệ nhận được thiệp mời, con ngươi bỗng thu nhỏ lại, nhanh chóng cầm bộ đàm lên báo cáo: “Báo cáo chủ nhiệm, người đến rồi.”
 
Chương 122: C122: Tôi cắn ai hả


Ngay khi nhân viên bảo vệ đặt bộ đàm xuống, một đám nữ phục vụ có dáng người cao gầy nhanh chóng tập trung ở cửa.

Một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã bước nhanh ra ngoài cửa và nhiệt tình chào đón mọi người trong nhà họ Vương.

Tiểu Kha bước vào tòa nhà với vẻ mặt bối rối.

Đám người cầm thiệp mời ngoài cửa đang bàn luận sôi nổi, mọi người không hiểu tại sao nhân viên bảo vệ lại chào đón họ hoành tráng như vậy.

Một người phụ nữ dẫn theo con cười nhạo nói.

"Ái chà chà, mấy người bảo vệ này làm gì thế, cho chó lớn như vậy vào không sợ cắn người sao?"

Tiểu Hắc: Tôi cắn ai hả?

Tiểu Hắc vô tội bị mắng.

Người đàn ông trung niên vẫn nở nụ cười ấm áp và trông rất hiền lành.

“Phu nhân yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

“Được rồi được rồi, bà nói ít lại chút đi…”

Người phụ nữ còn muốn nói nhưng lại bị chồng ngăn lại.

Người đàn ông trung niên ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Kha.

“Cậu chính là cậu chủ Tiểu Kha phải không?”


Tiểu Kha quay sang nhìn về phía người nhà rồi gật đầu nói phải.

Người đàn ông trung niên vẫy tay gọi hai nhân viên phục vụ tới và nhẹ giọng dặn dò vài câu.

Nữ phục vụ đi về phía Tiểu Kha, giọng nói trong veo.

“Cậu chủ nhỏ, cậu theo chúng tôi đến phòng thay quần áo trước đi.”

Vương Tư Kỳ cũng bước tới nói với em trai.

“Mỗi bạn nhỏ đều phải thay quần áo mới, lát nữa phải lên sân khấu đó.”

Adv

Tiểu Kha nghi hoặc hỏi.

"Không phải đến đây để ăn bánh ngọt xem pháo hoa sao, tại sao còn phải lên sân khấu nữa?"

Vương Văn Nhã cũng tiến lại gần giải thích.

“Mặc quần áo đẹp lên sân khấu đi một vòng là có thể nhận được món quà thần bí từ bữa tiệc đấy.”

Cậu bé nhớ lại, hình như trong thiệp mời có nhắc đến đứa trẻ được chọn sẽ có một phần thưởng bí ẩn.

Thấy hai chị gái đã nói như vậy, Tiểu Kha cũng tò mò về phần thưởng bí mật kia.


Cuối cùng, Tiểu Kha ngoan ngoãn đi theo hai nhân viên phục vụ vào thang máy.

Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã nhìn nhau cười, kế hoạch đã thành công, bước tiếp theo phải xem Tâm Như rồi.

Trần Tuệ quay đầu lại nhắc nhở ba người nhà họ Đỗ.

“Ở tầng cao nhất có khu ăn uống và khu ngắm cảnh, view rất đẹp, nếu cần gì thì cứ tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Vừa dứt lời, bốn người nhà họ Vương dẫn theo Tiểu Hắc cũng vào thang máy rời đi.

Vợ chồng nhà họ Đỗ thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cảm thấy áp lực đột nhiên giảm bớt.

Tiếp theo, hai người dẫn Đỗ Tử Mặc vào thang máy lên tầng cao nhất.

Adv

Tầng ba.

Nữ phục vụ dẫn Tiểu Kha vào một căn phòng rộng rãi.

Trong phòng có hơn chục người đang đứng ngay ngắn, thấy ba người đẩy cửa phòng ra, mọi người lập tức chào cung kính.

“Chào cậu chủ!”

“Mọi người… Chào mọi người…”

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Kha căng thẳng đến mức không biết nên nói gì tiếp theo.

Nữ phục vụ gật đầu với mọi người, sau đó đóng cửa phòng lại và rời đi.

Một cô gái ăn mặc sành điệu trong đám người lập tức bước tới chỗ Tiểu Kha và nhắc nhở cậu.

“Cậu chủ, chúng ta trang điểm trước nhé.”

“Hả? Em… em không cần.”
 
Chương 123: C123: Được rồi


Tiểu Kha lập tức lắc đầu từ chối.

Cậu cho rằng trang điểm là chuyện mà chỉ con gái mới làm, mình rõ ràng là con trai mà.

Cô gái kia khó xử giải thích, đây là yêu cầu của chị gái cậu chủ, cô ấy cũng không dám làm trái.

“Được rồi???”

Tiểu Kha không tình nguyện bị đưa tới bàn trang điểm, giờ phút này cậu đột nhiên có chút hối hận vì đã tới đây.

Thợ trang điểm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

"Làn da của cậu chủ đẹp quá, cho dù không trang điểm cũng rất hoàn hảo, đặc biệt là đôi mắt to và cái mũi… thật đáng yêu!"

Tiểu Kha đáng thương nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy.

"Em có thể không trang điểm được không?"

Giờ phút này, thợ trang điểm muốn tan chảy trước sự đáng yêu này.

Khoảng cách càng gần với Tiểu Kha, càng làm cho người ta cảm thấy dáng vẻ của cậu trông rất dễ thương và thanh tú như một tiểu tiên đồng.

“Không được, chúng ta chỉ trang điểm nhẹ thôi.”

Sau một lúc giày vò, Tiểu Kha đã chìm vào giấc ngủ dưới kỹ thuật điêu luyện của chuyên gia trang điểm.


“Cậu chủ, cậu chủ?”

Tiểu Kha còn ngái ngủ chớp chớp mắt và nhìn mình trong gương.

Có vẻ như… Cũng không có gì thay đổi mà.

Thợ trang điểm chỉ muốn nói, nhan sắc của cậu chủ thật tuyệt, trang điểm cũng chỉ có tác dụng tô điểm mà thôi.

“Xong chưa chị, em có thể đi ăn bánh ngọt được chưa?”

Thợ trang điểm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười nói cho cậu bé biết.

"Còn chưa xong đâu cậu chủ, tiếp theo chúng ta còn phải làm kiểu tóc, thay quần áo, chọn trang sức…"

Nghe nói còn có nhiều mục như vậy, Tiểu Kha khóc không ra nước mắt, cậu thật sự hối hận vì đã tới nơi này.

Thợ trang điểm nháy mắt, lập tức có hai người đi ra ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, hai người đẩy xe nhỏ chở đầy các loại bánh ngọt tiến vào phòng.

“Cậu chủ yên tâm đi, ở đây có rất nhiều bánh ngọt, đủ cho cậu ăn no thì thôi.”

Nhìn một xe bánh ngọt nhỏ tinh xảo, khóe miệng Tiểu Kha chảy ra nước mắt hạnh phúc (nước miếng).

Có bánh ngọt nhỏ bên cạnh, cậu vẫn còn có thể kiên trì!


Ở trên tầng cao nhất, Đỗ Tử Mặc đã sớm hạnh phúc đắm chìm trong đống bánh ngọt, cậu bé đang nhanh chóng nhét bánh vào miệng.

Trong lòng cậu bé thầm nhớ tới Tiểu Kha.

'Anh Kha à, anh mau tới đây đi, ăn ngon quá, một mình em không ăn nổi nữa.'

Vợ chồng nhà họ Đỗ cười nói.

“Tử Mặc ăn chậm thôi, còn nhiều lắm.”



Thời gian vội vã trôi qua, chớp mắt đã là buổi tối, Ma Đô dần dần bị màn đêm nuốt chửng. 𝑻𝗋ải‎ 𝗻ghiệm‎ đọc‎ t𝗋uyệ𝗻‎ số‎ 1‎ tại‎ ﹍‎ 𝑻RÙ𝑴𝑻‎ RU𝗬ỆN.𝚟𝗻‎ ﹍

Lúc này, trên sân khấu đã vang lên những bài hát khởi động.

Nhịp điệu sống động phối hợp với ánh đèn và bầu không khí sôi động khiến người ta vô cùng hưng phấn.

Trên khán đài, đám người đông nghịt ngồi sát nhau, háo hức chờ đợi.

Bữa tiệc sinh nhật hôm nay thật đặc biệt và hoành tráng, hơn nữa vẫn còn có rất nhiều ẩn số phía sau.

Chính là bởi vì không biết, cho nên bữa tiệc này mới càng đáng xem.

Cảnh sát quân nhân tạm thời hóa thân thành nhân viên an ninh, bận rộn giống như những chú ong mật nhỏ.

Hàng ghế cách sân khấu gần nhất đã sớm bị các phương tiện truyền thông lớn chiếm giữ trước.

Bọn họ đều ngửi thấy mùi tin nóng, lấy được tin tức này chính là lấy được rất nhiều tiền!

Cha Đỗ Tử Mặc nhìn ra ngoài chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Trong lòng anh ấy thầm nghĩ, ở đây chắc phải có hàng trăm nghìn người đấy nhỉ!
 
Chương 124: C124: Chỉ có cậu là trông có vẻ lạc lõng


Đám người phía dưới vây chật sân khấu như nêm cối, chỉ sợ chui vào cũng rất khó chen ra.

Ánh đèn xung quanh lộng lẫy nhẹ nhàng quét qua đám đông, phản chiếu những khuôn mặt đang tươi cười.

Ầm ầm…

Trên bầu trời của quảng trường, nhiều chiếc trực thăng từ mọi hướng đồng loạt bay tới, mỗi chiếc trực thăng còn treo một biểu ngữ.

Tất cả sự chú ý của đám đông đều bị thu hút, đây là cách thức khai mạc tiệc sinh nhật của phú hào sao?

“Oa, ông xã, hai chiếc máy bay đó là máy bay màu hồng.”

“Thôi, có gì mà kinh ngạc chứ, anh… anh và Bình Noãn Noãn cũng có hai chiếc máy bay.”

“Mau nhìn chữ kia! Linh đồng sáu tuổi như một bông hoa tươi, tràn ngập tiếng cười và niềm vui.”

"Là sinh nhật của đứa bé sáu tuổi sao?"

“Hít…”

Dưới khán đài tiếng người ồn ào, nhao nhao lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.


Đột nhiên, tất cả ánh đèn tắt hết, toàn bộ quảng trường trở nên đen sì.

“Chào mọi người, tôi là Lục Thanh Lam!”

Trong loa vang lên giọng nam trầm và cực kỳ gợi cảm.

Một chùm ánh sáng đột nhiên chiếu vào giữa sân khấu, ánh sáng xung quanh được bật lên.

"Hôm nay tôi làm người mở màn, đặc biệt chúc mừng sinh nhật em trai của bạn tôi, đồng thời chúc mừng sinh nhật của người bạn nhỏ ngày hôm nay…"

“Lục Thanh… Lam? Lục Thanh Lam!”

“Oa, ông xã! Chồng em tới rồi!”

Dưới khán đài mọi người lập tức kêu lên những tiếng cảm thán, vô số cô gái hét to gọi tên của anh ta.

Anh ta là nam nghệ sĩ nổi tiếng trong làng giải trí với hơn hai mươi triệu người hâm mộ.

Bóng dáng Lục Thanh Lam được phóng to lên màn hình lớn, khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta được hiển thị hoàn hảo trên màn hình.

"Tiếp theo, tôi sẽ tặng cho mọi người những bài hát của tôi."

Âm nhạc nhẹ nhàng phát ra, phối hợp với giọng hát trầm thấp đặc trưng của anh ta trong nháy mắt khiến vô số cô gái điên cuồng thét chói tai…

Phía sau sân khấu, Tiểu Kha ngơ ngác đứng ở phía sau đám trẻ, có chút lúng túng.

Các bạn nhỏ đứng bên cạnh đều mặc trang phục thống nhất, phía trên là áo choàng màu đen, phía dưới là quần dài màu trắng tinh khiết.

Chỉ có cậu là trông có vẻ lạc lõng.

Sau khi cậu được trang điểm cẩn thận đã được đưa đến nơi này, tiếp theo nên làm gì đây?

Tiểu Kha: Để mình ở đây làm gì, sao không ai nhắc nhở mình thế?


. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trên sân khấu, Lục Thanh Lam hát xong một ca khúc, khán giả dưới sân khấu lập tức vỗ tay nồng nhiệt.

Tiếng hò reo vang vọng trên quảng trường thật lâu, đủ để nhìn ra mọi người đã nhiệt tình như thế nào.

Anh ta thản nhiên cười nói.

"Một nghìn bạn nhỏ may mắn đã được chọn ngẫu nhiên cho sự kiện này, bây giờ chúng ta cùng mời các bạn lên sân khấu."

Cọt kẹt.

Từ xa, Tiểu Kha nhìn thấy cửa lớn thông lên sân khấu mở ra, tất cả các bạn nhỏ bước lên sân khấu một cách có trật tự.

Cậu sửng sốt một lúc rồi rón rén đuổi theo đội quân đông đảo.

Trên sân khấu, mấy chiếc đèn pha chiếu qua chiếu lại trên người các bạn nhỏ.

Tiểu Kha là người cuối cùng bước lên sân khấu.

“Oa…”

Khi bước lên sân khấu, cậu kinh ngạc nhìn về phía dưới khán đài.


Toàn bộ sân khấu bị vô số người vây quanh, hoàn toàn đông nghịt.

Cậu chưa từng thấy nhiều người như vậy, cũng chưa từng được nhiều người nhìn như vậy.

Một cơn chóng mặt nhẹ và cảm giác mềm nhũn ở chân bao trùm lấy cậu, linh lực của cậu hơi vận chuyển, lập tức hóa giải loại khó chịu này.

Nhìn các bạn nhỏ khác đang đi vòng quanh sân khấu, cậu cũng kháu khỉnh đuổi theo đội hình.

“Ồ?”

Mọi người đều phát hiện ra rằng một cậu bé trong số những đứa trẻ này có vẻ khác với những đứa trẻ khác.

Trong khi những người khác mặc đồ đen trắng thì cậu lại mặc đồ xanh trắng.

Khoảng cách quá xa nên mọi người không thấy rõ khuôn mặt của cậu, nhưng thân hình này làm cho người ta có cảm giác tràn đầy linh khí.

Lục Thanh Lam nhắm chuẩn thời cơ, nói vào micro.

“Dừng lại!”
 
Chương 125: C125: Anh ta giải thích với mọi người


Tất cả các bạn nhỏ lập tức dừng bước, Tiểu Kha gần như không kịp phản ứng nên đụng phải người trước mặt.

Mọi người dưới khán đài bị thân hình đáng yêu này chọc cho cười khanh khách không ngừng.

Hình ảnh trên màn hình quay lại chỗ Lục Thanh Lam.

Anh ta giải thích với mọi người.

"Những bạn nhỏ này là những bạn nhỏ may mắn được chúng tôi lựa chọn, mỗi bạn nhỏ được thưởng 100 ngàn, còn có những món quà tinh tế…"

Khán giả dưới khán đài thốt lên kinh ngạc.

Ông chủ đứng sau màn này thật hào phóng, tất cả cộng lại là một trăm triệu đấy!

Có người bày ra vẻ mặt hâm mộ, đáng tiếc bạn nhỏ trên sân khấu không phải mình.

“Vì sao tôi không sinh muộn lại mười năm chứ, đây chính là 100 ngàn đó!”

“Sinh muộn hai mươi năm cũng không tới lượt cậu, cậu có thể bảo đảm mình sinh ngày chín tháng mười không? Cười chết đi được.”

“Ông đây sẽ để mẹ mình sinh mổ trước không được sao?”

“Ồ có hiếu quá, mọi người, đây là đứa con có hiếu đó!”




Trong biển người bàn luận sôi nổi.

Lục Thanh Lam nhìn sân khấu, anh ta cầm lấy microphone và nhanh chóng nói.

“Đông Nam Tây Bắc!”

Trong thoáng chốc, hơn một nghìn bạn nhỏ tản ra bốn phía và nhanh chóng chạy về phía sau sân khấu.

Đội hình ngay ngắn trật tự, mỗi đứa nhỏ đều chạy rất nhanh, giống như là đã được huấn luyện qua.

???

Thừa dịp Tiểu Kha đang ngây người, cậu là người duy nhất còn lại trong số hàng nghìn đứa trẻ trên sân khấu.

Adv

Khán giả dưới khán đài cũng ngơ ngác nhìn lên sân khấu.

Lại muốn làm gì nữa?

Sau khi định thần lại, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hàng vạn người, cậu nhấc áo choàng rón rén chạy về phía sau sân khấu.


Tư thế chạy của Tiểu Kha giống như ngỗng, chỉ trách chiếc áo choàng quá dài.

Khi cậu chạy đến cửa sau sân khấu.

Két một tiếng, cửa đóng rồi!

Tiểu Kha uất ức nhìn cánh cửa đóng lại.

Cậu vừa định vận dụng linh lực của mình để bay vào, nhưng lại sợ bị lộ trước mặt nhiều người như vậy.

Làm sao bây giờ? Các chị đâu rồi?

Trên khán đài, mọi người đều thích thú nhìn cậu bé, có người còn che miệng cười khúc khích.

Lục Thanh Lam cầm micro nói.

“Sao vậy, bé cưng, lạc đàn rồi hả?”

Tiểu Kha xoay người lại gật đầu.

Cậu bé nhìn xung quanh để cố gắng tìm bóng dáng của chị gái trong đám người.

Adv

Tách!

Một số ánh đèn sân khấu đều chiếu vào bóng dáng nhỏ bé trên sân khấu, đồng thời diện mạo của cậu cũng được chiếu lên màn hình lớn.

“Oa…”
 
Chương 126: C126: Tóc cậu bé búi thành một cục


Nhìn thấy cậu bé trên màn hình lớn, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài buông thõng, khoác một chiếc áo choàng trắng xanh, dưới chân là đôi bốt đen được trang trí bằng chỉ vàng.

Tóc cậu bé búi thành một cục và dùng một cây trâm ngọc màu đỏ như máu cố định.

Nhìn kỹ chiếc áo choàng của cậu bé, với một chiếc thắt lưng màu đen được buộc quanh eo, được tô điểm bằng các chấm sao được làm bằng vàng ròng.

Khuôn mặt của cậu bé được phóng đại trên màn hình lớn.

Một đôi mắt to màu lam biếc, trong đó giống như có rất nhiều những ngôi sao đang lưu chuyển, làn da trắng nõn mềm mại, dường như vô cùng mịn màng.

Cái miệng nhỏ như quả anh đào treo dưới sống mũi cao, đôi tai hai bên như cục bông gòn.

Phối hợp với các loại đồ trang sức cùng với khí chất thông minh, cậu giống như là tiên đồng đến từ chín tầng trời.

Tim đập thình thịch…

Quảng trường hơn trăm ngàn người tạm thời rơi vào yên tĩnh, mọi người chỉ có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập.

Lông mày Tiểu Kha cong cong, không biết vì sao nhiều người lại nhìn mình chằm chằm như vậy.

Dưới sân khấu, khi một người kêu lên, cả quảng trường cũng trở nên phấn khích, tiếng nói chuyện ồn ào vô cùng.

“Oa! Tiểu tiên đồng, đây là tiên đồng nhà ai vậy!”

“Tôi cũng muốn có một đứa bé như vậy, trái tim chị đây bị đánh trúng rồi.”


"Chồng à, hay là lát nữa chúng ta nghĩ cách bắt cóc đứa bé đi, em muốn nuôi~"

“Cậu ấy có phải là bạn nhỏ đã làm ảo thuật lần trước không, hình như tôi đã thấy mấy lần trên hot search rồi.”

“Không được, tôi tuyên bố sau này cậu bé sẽ là con trai của tôi, tôi sẽ là fan mẹ của cậu bé!”

“Vậy tôi chính là fan cha của cậu bé! À này, sao lại có chút là lạ nhỉ.”



Trên sân khấu, Lục Thanh Lam ra hiệu cho mọi người im lặng, đồng thời bảo nhân viên lấy ra một bộ tai nghe đeo lên tai Tiểu Kha.

Sau đó, Lục Thanh Lam nhẹ giọng nói.

“Em nhỏ, em là ai vậy?”

Tiểu Kha nhấc bàn tay nhỏ bé của mình lên, nói với mọi người.

“Em tên là Vương Tiểu Kha, à… Hôm nay vừa mới tròn sáu tuổi.”

Lục Thanh Lam nhìn về phía khán đài mỉm cười nói.

“Vương Tiểu Kha, mọi người xem nói cậu bé có đáng yêu không?”

Biển người dưới khán đài nhanh chóng hét lên dễ thương, âm thanh còn vang dội hơn trước.


Không thể không nói, khả năng kiểm soát sân khấu của Lục Thanh Lam rất tốt nên lần này Vương Tâm Như mới yên tâm để cho anh ta ra sân khấu trước.

Lục Thanh Lam quay đầu nhìn Tiểu Kha cười nói.

"Xem ra tất cả mọi người đều rất thích Tiểu Kha, hôm nay em tròn sáu tuổi sao?"

Tiểu Kha gật đầu, trong đầu đang suy nghĩ làm sao để thoát thân đi tìm gia đình.

Lục Thanh Lam thấy thời gian sắp hết nên đi tới chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của Tiểu Kha.

“Vậy em ở lại sân khấu với anh trai trước, anh để mọi người chúc em sinh nhật vui vẻ được không?”

Tiểu Kha ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Lam và gật đầu đồng ý.

Dù sao cậu cũng không thể trực tiếp bay xuống, dứt khoát đứng ở sân khấu làm linh vật đi.

Lục Thanh Lam ra vẻ thần bí nói với mọi người.

"Thật ra hôm nay tôi không phải là người duy nhất đến chúc mừng, mọi người đoán xem còn có ai nữa?"

Biển người lại sôi trào lên, chẳng lẽ những hotsearch kia là thật? Còn có ngôi sao nổi tiếng khác đến nữa sao?

Giai điệu sống động vang lên, cửa sau sân khấu lại mở ra.

Một cô gái khá mảnh khảnh bước lên sân khấu khi làn khói bốc lên.

“Chào mọi người, tôi là Hoàng Dĩnh Nhi!”

Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến đám đông lần nữa phải thốt lên.

“Với 27 triệu người hâm mộ trên weibo, Hoàng Dĩnh Nhi là một trong tứ tiểu hoa đán!”

“Dĩnh Nhi tới thật rồi, mau mau mau, giơ bảng đèn lên!”
 
Chương 127: C127: Tiếng dương cầm ngừng lại


Cùng lúc đó, giới truyền thông lập tức bắt đầu chụp ảnh viết bản thảo gửi về tổng bộ.

Cọt kẹt.

Cánh cửa sân khấu lại mở ra.

Lần này ba cô gái với dáng người cao ráo và khuôn mặt thanh tú lần lượt bước ra.

“Chào mọi người, tôi là Đỗ Thư Kỳ.”

“Chào mọi người, tôi là Hạ Thiên Ca.”

“Chào mọi người, tôi là An Nam Nguyệt.”

Ngay khi ba cô gái bước lên sân khấu, bọn họ đã chủ động đứng ở bên cạnh Hoàng Dĩnh Nhi và chào mọi người.

Tiếng la hét trong biển người càng lúc càng mãnh liệt, điện thoại di động bật đèn flash không ngừng vung vẩy, thậm chí còn giơ cao bảng đèn.

“Oa oa oa, mẹ ơi, bốn tiểu hoa đán tề tụ trên sân khấu!”

“Trời ạ, rốt cuộc là ai có thể mời nhiều ngôi sao lớn lên sân khấu như vậy!”




Bên cạnh sân khấu, mấy trăm phương tiện truyền thông bận rộn đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.

"Mau chụp một bức ảnh đẹp đi, nhanh chóng chỉnh sửa bản thảo và tranh thủ biên tập, bây giờ chúng ta nhất định phải chạy đua với thời gian!"

“Nếu chúng ta lên được hotsearch sớm nhất, chúng ta có thể trở nên bùng nổ trước tiên!”

Hơn mười vị chủ quản truyền thông lo lắng thúc giục đội nhà mình.

Mọi người gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, lúc này họ giống như những con lừa trong tổ sản xuất.

Giọng của Lục Thanh Lam lại vang lên từ dàn âm thanh.

“Mọi người đừng nóng vội, vẫn còn có mấy người bạn chưa gặp mặt mọi người nữa!”

Bùm!

Những tia lửa rực rỡ bùng lên từ sân khấu và cánh cửa sân khấu lại được mở ra.

Bóng dáng của hai người dần dần hiện lên trong tầm mắt của mọi người.

“Chào mọi người, tôi là bạn tốt của các bạn Quý Lạc Xuyên.”

“Chào mọi người, tôi là Uông Dương Dương.”

Những khán giả ngồi dưới khán đài dần dần chết lặng vì ngạc nhiên.

Những ngôi sao nổi tiếng này bình thường gặp mặt một lần cũng khó, hôm nay hình như mình rơi vào ổ ngôi sao rồi.

Quý Lạc Xuyên, Uông Dương Dương?

Giới truyền thông cũng rất ngạc nhiên, hai người này không chỉ có lượng người hâm mộ khổng lồ mà còn rất khó mời.

Ở ngoài đời cũng rất ít nghe nói về tin tức của bọn họ, cả hai đều là nam thần màn ảnh!

“Mau chụp cận cảnh cho tôi! Máy ảnh đời mới, anh chụp cố định đi!”

Bảy ngôi sao tụ họp lại.

Tiểu Kha có chút xuất thần, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.


Bùm bùm!

Hai quả pháo hoa bay lên không trung từ hai phía sân khấu và nở rộ thành những ngôi sao băng đầy màu sắc.

Toàn bộ sân khấu đột nhiên rung chuyển, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ loa.

Tiểu Kha nhìn bảy người, phát hiện cũng không có ai hát.

Rít…

Ở giữa sân khấu, khoảng đất trống chậm rãi mở ra một lỗ hình tròn lớn.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một cái bục hình tròn từ từ nhô lên và sương mù dày đặc bao trùm…

Tiểu Kha nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cái bục hình tròn.

Trong làn khói, có hai bóng người quay lưng về phía cậu hiện ra lờ mờ.

Đột nhiên, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng lan truyền khắp quảng trường.

Những nốt nhạc nhẹ nhàng thổi qua biển người, bài hát thanh tao ngân nga theo đó.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm nhạc tuyệt đẹp này.

Nhắm hai mắt lại, mọi người dường như có thể nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ đang nhảy múa dưới tuyết.

Trên bầu trời, vầng trăng lạnh lẽo phản chiếu dáng người duyên dáng của cô, nhưng ánh trăng chỉ có thể chiếu sáng tấm vải mỏng trước mặt cô.


Vương Nhạc Nhạc dùng cả hai tay gõ từng phím một, tiếng đàn dương cầm dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trên khán đài, mọi người đều nhắm mắt nhếch khóe miệng lên theo điệu nhạc.

Người phụ nữ duyên dáng trong tâm trí đến dưới gốc cây khô, nhấp một ngụm rượu mạnh rồi rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng.

Dưới ánh trăng, cô gái múa kiếm uyển chuyển, các chiêu thức biến hóa rất đặc sắc…

Tiếng dương cầm ngừng lại.

Biển người bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay nồng nhiệt.

Sương khói tản đi, hai bóng người xinh đẹp tuyệt trần chậm rãi hiện lên, trên màn hình cũng hiện ra dáng vẻ của hai người.

“Chào mọi người, tôi là Vương Tâm Như!”

“Chào mọi người, tôi là Vương Nhạc Nhạc.”

Tiểu Kha nghiêng đầu, cậu đã từng nghe chị bảy nói về hai cái tên này.

Hình như là tên của hai chị gái khác của mình?
 
Chương 128: C128: Biển người điên cuồng reo hò


“Vương… Vương Tâm Như! Nữ hoàng truyền hình điện ảnh Hoa Hạ, lượng fan hâm mộ lên tới 60 triệu người.”

“Nhạc Nhạc nhà chúng ta là nghệ sĩ dương cầm tầm cỡ quốc tế, là báu vật quốc gia, không ngờ cô ấy lại đến Ma Đô.”

“Vương Tâm Như đến đây thật kìa! Vợ ơi, I love you!”

“Tâm Như yêu dấu, xin hãy nhận lấy nụ hôn của anh, moa moa!”

“Vương Nhạc Nhạc, em là fan hâm mộ của chị, nhờ nghe bài hát của chị mà em thi đậu cấp ba đó!”

“Biến đi, đừng làm vấy bẩn nữ thần piano của bọn tôi, Nhạc Nhạc tuyệt nhất!”



Biển người điên cuồng reo hò, thậm chí có người kích động choáng váng ngất xỉu được đặt lên cáng cứu thương đưa ra khỏi quảng trường.

Vương Tâm Như mặc váy màu trắng, còn Vương Nhạc Nhạc mặc hán phục màu xanh lá.

Vẻ ngoài của hai người đều ngọt ngào, thanh tú nhưng phong thái lại khác xa nhau.

Vương Tâm Như ngọt ngào, thoát tục, mặc bộ váy trắng này vào trông như tiên nữ giáng trần.


Lại thêm nước da của cô ấy vốn trắng trẻo nên trông lại càng thoát tục hơn.

Vương Nhạc Nhạc luôn luôn đoan trang, nhã nhặn, trông rất dịu dàng, điềm tĩnh.

Mang tới cảm giác cô ấy là con gái cưng của một gia đình nhỏ.

Vương Nhạc Nhạc đứng dậy, bước tới bên cạnh Vương Tâm Như.

Tiếng hoan hô của đám đông không hề giảm bớt, càng ngày càng có nhiều người được cấp cứu khiêng ra khỏi quảng trường.

Vương Tâm Như nhìn Tiểu Kha đứng gần đó, không giấu nổi nụ cười.

Trong buổi tiệc long trọng này, cuối cùng cô ấy và em trai cũng được nhận nhau.

Lục Thanh Lam đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại đám đông “không nên kích động, xin mọi người giữ trật tự”.

Nhưng không ai nghe theo.

Adv

Mọi người dồn hết mọi sự chú ý vào “nữ hoàng truyền hình điện ảnh” và “nghệ sĩ piano cấp quốc bảo”.


Điều này khiến Lục Thanh Lam hơi lúng túng nhưng đúng là so về vị thế thì anh ta thua hai người kia rất nhiều.

Một lúc lâu sau, Vương Tâm Như vẫy tay, cúi đầu chào mọi người xung quanh.

Sau đó cô ấy hít sâu một hơi, hé cánh môi đỏ, nói:

“Thưa các bạn, cảm ơn mọi người đã tới tham dự sự kiện tiệc sinh nhật của nhà họ Vương chúng tôi.”

Vương Nhạc Nhạc cũng lễ phép cảm ơn mọi người.

Những lời này khiến đám đông lấy làm khó hiểu, tại sao lại gọi là sự kiện tiệc sinh nhật của nhà họ Vương?

Dường như là xác nhận phỏng đoán của mọi người, Vương Tâm Như cười nói:

“Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của em trai tôi!”

Nghe vậy, đám đông xôn xao.

“Bà xã Tâm Như có thêm một người em trai từ khi nào vậy?”

“Đồ fan hâm mộ fake, hai tháng trước, bà xã Tâm Như nhà tôi đã vì em vợ mà tuyên bố không tham gia quay bộ phim điện ảnh Hollywood mới rồi.”

“Này này, cậu ấy thành em vợ của anh từ bao giờ vậy?”

Adv


 
Chương 129: C129: Em trai


Tiểu Kha đứng trong góc, cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, hai người này là chị gái của mình ư?

Vương Tâm Như liếc nhìn biển người, sau đó nhìn về phía Tiểu Kha đứng trong góc.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Kha kinh ngạc phát hiện ánh mắt của chị gái này dường như… Rất dịu dàng.

“Em trai!”

Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc đồng thời nhìn về phía Tiểu Kha đứng trong góc.

“Hả?”

Tiểu Kha sờ trán, nói bằng giọng trẻ con:

“Chị… Là chị gái của em à?”

Vương Tâm Như chậm rãi mở miệng:

“Đương nhiên rồi, Tiểu Kha, chị và Nhạc Nhạc đều là chị gái của em. Em mau lại đây nào.”


Wow!

Đám đông xôn xao.

“Gì cơ? Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc là chị em ruột, sao trước nay chưa từng nghe nói chuyện này nhỉ?”

“Gì? Bé trai kia là em trai của hai người họ à?”

“Gì? Bé trai kia không biết hai người họ là chị mình ư?”

“Gì? Cậu ấy chính là em vợ tôi à?”



Nhất thời, đầu óc mọi người đều bị quá tải.

Người xem A: Da đầu hơi ngứa, hình như đầu óc đang phát triển!

Người xem B: Aaaaa…


Cánh truyền thông đứng gần sân khấu điên cuồng gõ chữ, chụp ảnh, mệt muốn gãy cả tay, hot search viết hết cái này tới cái khác.

Biết được hai người họ là chị mình, Tiểu Kha vui vẻ chạy lại chỗ họ.

Thấy em trai đáng yêu, ngốc nghếch dễ thương, hai cô gái dịu dàng dắt tay cậu bé một trái một phải.

Lúc này, Vương Tâm Như chợt nghĩ, nếu như thời gian cứ dừng lại ở đây mãi thì tốt.

Được cầm bàn tay nhỏ của em trai, cảm giác ấm áp này nói cho cô ấy biết đây không phải là một giấc mơ.

Cuối cùng Lục Thanh Lam cũng có cơ hội để xen vào, anh ta hắng giọng một tiếng rồi nói:

“Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao em trai lại không nhận ra chị Tâm Như.”

“Tiếp theo đây, tôi sẽ giải thích cho mọi người biết.”

Nói rồi, hình ảnh trên màn hình lớn trên sân khấu chợt biến mất, sau đó bắt đầu phát một đoạn video.

“Năm năm trước, em trai của chúng tôi Vương Tiểu Kha không may bị lạc.”

Trong video xuất hiện giọng nói dịu dàng của Vương Văn Nhã.

Em trai được một cụ ông tốt bụng nhận nuôi. Mặc dù cuộc sống của cụ ông vốn cũng rất vất vả nhưng cụ ông vẫn nhận nuôi em.

Chớp mắt, em đã bốn tuổi, cụ ông bị ung thư – ung thư gan.
 
Chương 130: C130: Lúc cảnh sát không để ý


Em và ông vốn sống nương tựa vào nhau, mỗi khi có đồ ăn ngon, có đồ chơi đẹp là ông đều cho Tiểu Kha trước.

Ông đã cao tuổi, dựa vào nghề nhặt ve chai nuôi sống hai người.

Hằng ngày, ông đều chăm chỉ, cần cù, chỉ mong em trai khôn lớn, có cuộc sống tốt hơn.

Thế nhưng người cơ khổ lại hay gặp chuyện xui rủi.

Lúc em bốn tuổi rưỡi, ông mất vì ung thư giai đoạn cuối, để lại em vẫn còn ít tuổi.

Sau khi ông mất, đáng lẽ ra em sẽ được đưa tới trại trẻ mồ côi.

Nhưng em từng nghe ông lúc sinh thời kể rằng Tiểu Kha có người nhà, chỉ là chưa tìm thấy em.

Lúc cảnh sát không để ý, em trộm lẻn đi, bắt đầu đi lang thang ăn xin.

Vừa lang thang, em vừa chờ mong tìm được người nhà.

Em chuyển tới sống dưới gầm cầu cũ nát.


Trải chăn bông xuống đất làm giường, lấy áo khoác người khác bỏ đi làm chăn.

Do thiếu hụt dinh dưỡng suốt một thời gian dài nên em rất gầy.

Suốt một năm sống lang thang, em đã gặp rất nhiều sự châm chọc, cũng đã chịu rất nhiều tủi thân.

Nếu không phải Tiểu Kha bị một người phụ nữ bắt nạt, cướp mất miếng ngọc bội em luôn đeo trên người thì chúng tôi đã không thể tìm được em sớm như vậy.

Lúc người nhà tìm được em, em còn tự ti không dám lên xe, không nỡ lãng phí đồ ăn…

Màn hình lớn không ngừng chớp nháy phát liên tục tuần hoàn mười mấy tấm ảnh chụp.

Trong đó có ảnh chụp chiếc chăn bông rách dưới gầm cầu, hộp tiền yêu quý của Tiểu Kha và ảnh cậu đi ăn xin ở ven đường…

Vương Tâm Như đã nhiều lần nghẹn ngào trong lúc kể lại câu chuyện, cố nén nước mắt để kể hết.




Video kết thúc, mọi người trên khán đài lặng lẽ rơi nước mắt.

Bất kể già trẻ, nam nữ, tất cả đều đau lòng nhìn cậu bé trên sân khấu.

Ở độ tuổi đáng lẽ ra nên được vui vẻ, không buồn không lo, cậu bé lại phải sống tạm bợ trong “ống cống” tối tăm của Ma Đô.

Những người sống cảm tính khóc giàn giụa nước mắt, trái tim như bị lưỡi dao găm vào.

Mỗi lần xem video này, Vương Tâm Như đều không cầm nổi nước mắt.

Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã in dấu hai hàng lệ.

Thấy chị gái khóc, Tiểu Kha bối rối giơ bàn tay nhỏ lên rồi lại bỏ xuống, bỏ xuống rồi lại giơ lên.

Cậu bé kéo ống tay áo của chị gái.

Vương Tâm Như cúi người, run rẩy hỏi:

“Sao vậy em?”

Tiểu Kha duỗi ống tay áo lau nước mắt cho chị gái.

“Chị đừng buồn. Hiện tại, Tiểu Kha rất hạnh phúc, hơn nữa, chị cũng rất yêu Tiểu Kha, em rất vui ạ.”

Nói rồi, cậu bé nở nụ cười ấm áp, dễ thương, xoa dịu những khổ đau.
 
Chương 131: C131: Mang ra đây đi


Vì hai người đeo micro nên tiếng họ nói chuyện được phóng đại qua loa, vang vọng khắp quảng trường.

“Huhu, Tiểu Kha đáng thương ngoan quá.”

“Tôi không chịu nổi mọi người ạ… Đau lòng quá!”

“Người ức hiếp Tiểu Kha, à không, loại ức hiếp Tiểu Kha quả là súc sinh!”

“Sau này, tôi muốn bảo vệ Tiểu Kha, tôi muốn làm fan mẹ của Tiểu Kha!”

“Tiểu Kha chính là cục cưng của chúng ta, sau này chúng ta sẽ bảo vệ cậu bé!”



Vương Tâm Như mỉm cười, xoa đầu em trai.

Cô ấy đứng dậy, lau khô nước mắt, nói với đám đông:

“Tiểu Kha là em trai của Vương Tâm Như tôi!”

“Cậu bé là cục cưng của nhà họ Vương chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ cậu bé thật cẩn thận.”

Câu nói này chứa đựng đầy ẩn ý, vừa là tự cam đoan với chính mình, vừa là cảnh cáo người khác…


Vương Nhạc Nhạc thân mật nói với em trai:

“Hôm nay là sinh nhật của em, em đoán xem chị chuẩn bị quà gì cho em nào.”

“Ồ? Tiệc sinh nhật này là của em à?”

Câu hỏi ngây thơ của Tiểu Kha khiến mọi người đang khóc chợt bật cười.

Trong lòng mọi người thầm hét lên:

Bé cưng dễ thương ơi, tiệc này không phải của em thì là của ai?

Sau khi thấy chị gái gật đầu, Tiểu Kha giật mình ồ lên.

Hóa ra đây là tiệc sinh nhật của cậu, chẳng lẽ đây chính là niềm vui bất ngờ trong truyền thuyết hay sao?

Vương Tâm Như lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

“Mang ra đây đi!”

Mấy cô gái lễ tân bưng hộp quà từ khu vực cánh gà ra sân khấu, đi tới trước mặt Tiểu Kha.


Vương Tâm Như bảo cậu bé tự bóc quà.

Tiểu Kha phấn khích bóc hết quà ra.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trên màn hình lớn quay cận cảnh các món quà khiến mọi người không khỏi cảm thán.

Trong hộp quà đầu tiên có một sợi dây chuyền bạch kim, trên sợi dây chuyền có một viên kim cương xanh lam to bằng quả trứng chim bồ câu.

Hộp quà thứ hai có một chiếc nhẫn rất đẹp được chế tác từ bạch kim khảm nạm những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Hộp quà thứ ba là một chiếc vòng tay bạch kim tương tự.

Mọi người lóa mắt.

Chết tiệt, mùi hôi thối của tiền!

Tiểu Kha mở to mắt, mấy thứ này thật lóa mắt, sáng lấp la lấp lánh.

Vương Nhạc Nhạc nheo mắt lại, hắng nhẹ vào micro:

“Em trai, lại xem quà của chị Nhạc Nhạc đi, chắc chắn là tốt hơn của chị Tâm Như đó.”

Tiểu Kha quay đầu lại, mong đợi nhìn về phía chị tám.

Tiểu Kha: (??????)
 
Chương 132: C132: Phóng đi


Vương Nhạc Nhạc nhẹ nhàng nói vào tai nghe.

"Phóng đi."

Phía sau sân khấu, các nhân viên nghe thấy giọng nói liền nhanh chóng đốt pháo hoa.

Vút!

Pháo hoa bay lên trời, hoa lửa nổ bung thành hình giống một chiếc máy bay trực thăng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Mọi người bối rối nhìn bầu trời, rồi nhìn những người trên sân khấu.

Tiểu Kha vốn rất mong chờ, nhưng sau đó hình như chẳng có gì cả.

"Chị, quà chị tặng Tiểu Kha là pháo hoa à?"

Vương Nhạc Nhạc mỉm cười dịu dàng, lắc đầu.

Sau đó, những ngón tay nõn nà của cô ấy chỉ lên bầu trời.

Tiểu Kha nhìn theo, người trên khán đài cũng tò mò nhìn bầu trời.


Rầm rầm!

Hai chiếc trực thăng màu đen có khắc tên Vương Tiểu Kha từ xa bay tới, không ngừng bay vòng quanh quảng trường.

“Đây là hai chiếc trực thăng mà chị gái tặng em.”

Oa!!

Lần này, ngoại trừ Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc, những người còn lại đều há hốc miệng.

Sinh nhật tặng máy bay?

Món quà này thực sự rất hào phóng.

Mọi người trên khán đài đều không muốn nói gì nữa, hai chữ hâm mộ đã nói chán rồi.

Tiểu Kha hưng phấn reo hò, khiến hai cô gái cười khanh khách.

"Chị, đây là máy bay nhỏ tặng cho em ạ?"

Adv

"Đúng vậy, từ nay về sau chúng sẽ là trực thăng riêng của em. Lát nữa chị sẽ cho người đưa chúng đến bãi đậu máy bay của nhà họ Vương."


"Vậy… em có thể đặt cho nó một cái tên được không?"

Vương Nhạc Nhạc mỉm cười gật đầu, để cậu thích làm gì thì làm.

Cậu cười hì hì chỉ vào một chiếc trực thăng trong số đó.

"Cái này gọi là Tiểu Kha số 1."

"Cái kia gọi là Tiểu Kha số 2 đi."

Trong phút chốc, Vương Nhạc Nhạc hóa đá ngay tại chỗ.

Trong đầu cô ấy chợt hiện lên một hình ảnh.

Trên đường băng, phi công trực thăng hét lên.

“Tiểu Kha 2 chuẩn bị hạ cánh…”

Vương Nhạc Nhạc lắc đầu, khuyên can Tiểu Kha.

"Em trai, cái tên này… lát nữa đặt lại nhé."

Trên khán đài, mọi người đều cười lớn.

"Tiểu Kha số 2 chuẩn bị cất cánh, ha ha ha."

“Mẹ ơi, cái tên này vang dội thật, lần sau đừng đặt nữa.”

"Tôi thừa nhận, con trai tôi thực sự không có khiếu đặt tên…"


 
Chương 133: C133: Chị gái


Tiểu Kha gật đầu nói được với chị tám, dù sao cậu cũng đã quyết định tên này rồi.

"Em trai!"

Một giọng nữ giòn giã khác vang lên.

Khói bốc lên từ cửa sau sân khấu, hai bóng dáng duyên dáng từ từ bước ra.

Đám đông nhìn về phía phát ra âm thanh, Tiểu Kha cũng vui vẻ quay người lại. Cậu nghe thấy giọng nói của chị bảy.

Hai người phụ nữ với khuôn mặt tinh xảo và khí chất xuất chúng lọt vào tầm mắt của mọi người.

Trang phục của Vương Văn Nhã rất năng động, cộng với vốn liếng có sẵn, cô ấy trông cực kỳ nóng bỏng.

So sánh, trang phục của Vương Tư Kỳ rất đơn giản.

Chỉ một chiếc váy đen phối với các phụ kiện khác nhau.

Tuy nhiên, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người dường như có thể đẩy lùi mọi người ở cách xa hàng ngàn dặm.

"Chị!"


Tiểu Kha mỉm cười gọi hai người.

"Chị gái?"

Mọi người trên khán đài đều chết lặng.

Cậu nhóc này có bốn người chị!

Bốn chị em nhìn nhau mỉm cười, vây lấy Tiểu Kha ở giữa.

Mọi người đều nghị luận ầm ĩ.

"Shhh, người phụ nữ đó hình như là Vương Tư Kỳ, người thường xuyên có tên trong “Tuần báo Tài chính và Kinh tế”?"

"Vương Tiểu Kha, Vương… Tư Kỳ, Vương!"

Mọi người nhìn nhau, như thể đã phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp.

"Người đẹp đó chính là Vương Văn Nhã! Hội trưởng Trung tâm Giáo dục Quốc tế!"

"Mẹ kiếp, Vương Tâm Như còn có nhiều chị em như vậy, sao trước đó không có tin tức gì?"


"Má nó chứ, tôi cũng chưa từng nghe nói Vương Nhạc Nhạc có nhiều người nhà như vậy."

"Tổng giám đốc lạnh lùng Vương Tư Kỳ có chị em gái từ khi nào vậy?"



Trên thực tế, trước đó, chị em họ Vương đều phát triển một mình và không thường xuyên về nhà đoàn tụ.

Lúc trò chuyện nhiều nhất đều dùng điện thoại di động gửi tin nhắn và liên lạc trong nhóm.

Sự hiểu biết của ngoại giới về mối quan hệ giữa các chị em đã ít lại càng ít.

Bốn cô con gái nhà họ Vương nghiêng nước nghiêng thành, tràn đầy khí chất.

Nếu so sánh thì "tứ tiểu hoa đán" trong làng giải trí chỉ có thể làm nền.

Xét về thân phận, giá trị nhan sắc, dáng người và khí chất, bốn cô gái đều là hơn vạn người.

Vương Văn Nhã giả vờ thần bí.

"Em trai, có muốn quà của chị không?"

Tiểu Kha liên tục gật đầu, Vương Văn Nhã cúi xuống nhéo má cậu.

Cậu ngoan ngoãn bước tới chẹp môi một cái khiến bốn cô gái cười run hết cả người.

Ở cửa sau sân khấu, một chiếc xe đẩy được đưa lên sân khấu.
 
Chương 134: C134: Đột nhiên


Chiếc xe được phủ vải đỏ trông khá thần bí.

Sau khi nhận được tín hiệu của chị gái, Tiểu Kha chậm rãi cởi tấm vải đỏ ra.

Đột nhiên, một bức tượng nhỏ hình người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bức tượng được chạm khắc theo dáng vẻ của Tiểu Kha, chất liệu được làm bằng vàng ròng, trông vô cùng sang trọng.

Tiểu Kha vui sướng sờ vào pho tượng, trong lòng đã vui như nở hoa.

Vương Tư Kỳ lạnh giọng giễu cợt.

"Chỉ là một bức tượng vàng mà thôi. Em cứ tưởng món quà của chị giá trị lắm cơ."

Mọi người trên khán đài nghiến răng nghiến lợi, một ngọn lửa vô danh bùng lên từ tận đáy lòng.

Thế nào chỉ là một bức tượng vàng thôi, thế này mà còn không quý giá à?

Vương Tư Kỳ dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp lấy ra một hợp đồng và thẻ ngân hàng từ trong túi của mình.

“Chị không có gì tốt để tặng nên đành tặng 10% cổ phần công ty cho em trai vậy. Trong thẻ này có một tỷ, số tiền được chia sẽ tự động chuyển vào thẻ của em trai. Chị không có gì khác, chỉ có tiền.”


Ực.

Trong quảng trường vang lên một loạt tiếng nuốt nước bọt. truyện ngôn tình

"Bao nhiêu!"

"Một tỷ?"

“10% cổ phần của tập đoàn Vương thị, chia phần hàng năm tận mấy trăm triệu phải không?”

"Mấy trăm triệu? Anh xem thường ai vậy? Tập đoàn Vương thị, doanh nghiệp hàng đầu Ma Đô đó!"

“Tôi không yêu cầu gì cả, chỉ cần có thể làm anh rể của Tiểu Kha là được.”

“Tôi chỉ có thể nói cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”



Lúc này Tiểu Kha cảm thấy như đang nằm mơ, thật hạnh phúc!

Vương Tâm Như nheo mắt, khẽ nói từng chữ.


"Pháo hoa, phóng."

Hàng chục nhân viên phía sau sân khấu đã sẵn sàng, lập tức lên đạn khai hỏa.

Bùm! Bùm! Bùm!

Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, những tia lửa nổ tung như những vì sao rơi.

Toàn bộ Ma Đô đều có thể xem màn trình diễn pháo hoa hoành tráng này, các ngôi sao vào lúc này chỉ đóng vai phụ.

Đám đông ngay lập tức trở nên náo loạn, ai nấy đều nhấc điện thoại di động lên để chụp ảnh.

Vương Tâm Như tiến hành chỉ huy đâu vào đấy.

Một lượng lớn nhân viên phân phát bánh ngọt, món tráng miệng, đồ ăn nhẹ và đồ uống cho biển người.

Bảy ngôi sao thay nhau biểu diễn, khiến mọi người mãn nhãn.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Lục Thanh Lam, Tiểu Kha nghe được lời chúc phúc vang dội nhất.

"Tiểu Kha, chúc em sinh nhật vui vẻ!"

Tiếng nói của hàng trăm ngàn người vang vọng khắp quảng trường Tiên Đình.

Cậu lễ phép cảm ơn và cúi chào, cư xử rất lễ độ.

Cứ như vậy, mọi người trong nhà họ Vương chào đám đông rồi quay trở lại tòa nhà văn phòng.

Vợ chồng nhà họ Đỗ đứng trên tầng cao nhất, vẻ mặt đờ đẫn nhìn sân khấu.
 
Chương 135: C135: Cô có lịch sự không


Bốn chị em, một người là nữ hoàng điện ảnh và truyền hình, một người là nghệ sĩ dương cầm quốc bảo, một người là tổng giám đốc lạnh lùng, một người là…

Cuộc sống thế này có thể trực tiếp nằm thẳng rồi!

Hai người thu hồi ánh mắt, thực sự không thể tưởng tượng nổi làm sao cậu có thể làm bạn với con trai họ.

Tầng bốn, Vương Nhạc Hạo mỉm cười vuốt đầu chó.

Ông đã duy trì hành động này trong nửa giờ.

Tiểu Hắc: Có thể đừng cười với tôi nữa được không, đáng sợ quá!

Trần Tuệ mỉm cười nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, không khỏi dùng điện thoại di động chụp ảnh.

"Ông xã, em chụp ảnh bằng điện thoại này không zoom được."

Nghe vậy, Vương Nhạc Hạo lấy từ trong túi ra chiếc Huawei Mate 60 đưa cho bà.

Trần Tuệ liên tiếp chụp vài bức ảnh, vẻ huy hoàng ngắn ngủi bị đóng băng trong những bức ảnh.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa phòng được mở ra, bốn bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng.


Trần Tuệ vừa cất điện thoại di động, hai cô con gái liền chạy tới ôm lấy bà. Đọc‎ 𝑡ruyệ𝒏‎ chuẩ𝒏‎ khô𝒏g‎ quả𝒏g‎ cáo‎ ﹛‎ TrU𝓶Tru‎ ye𝒏.𝚅𝒏‎ ﹜

"Ha ha, cuối cùng con gái ngoan cũng chịu về nhà nhìn mẹ rồi à?"

Vương Tâm Như lè lưỡi tinh nghịch.

Cô ấy quay đầu nhìn Vương Nhạc Hạo đã lâu không gặp, trong lòng có chút chua xót.

Lần gần đây nhất được đoàn tụ với cha mẹ là cách đây hai năm.

Kể từ khi em trai mất tích, các cô con gái của nhà họ Vương đều đi theo con đường riêng, còn mẹ thì theo cha lên Bắc Cảnh…

"Cha!"

Vương Tâm Như chậm rãi đi về phía cha, trên đường có cảm giác như vừa giẫm phải một tấm thảm.

Gâu!

Một tiếng sủa lớn làm cô ấy sợ tái mặt.

Ngay cả Vương Nhạc Nhạc cũng rùng mình.

Tiểu Hắc rút đuôi giày của Vương Tâm Như ra, nhe răng trợn mắt với cô ấy.


"A! Con chó lớn…"

Vương Tâm Như nhảy lùi về phía chị em mình hai bước, kinh hãi nhìn con chó trắng to lớn.

"Nó… nó muốn cắn em."

Tiểu Hắc: Cô có lịch sự không?

Tiểu Kha kéo tay áo cô ấy nói.

"Tiểu Hắc không cắn người đâu, nó rất ngoan."

Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã cũng phụ hoạ.

Sau một hồi giải thích, cô ấy mới biết con chó trắng to lớn là do em trai mang về.

Vương Tâm Như không nói nên lời.

Tại sao con chó trắng to lớn này lại tên là Tiểu Hắc, trực tiếp gọi nó là Đại Bạch cũng được mà, thiên phú đặt tên này là kế thừa từ ai đây?

"Chắc đói rồi nhỉ. Chị sẽ sai người chuẩn bị phòng. Chúng ta ăn cơm trước đi."

Vương Tâm Như rất chu đáo, gia đình đoàn tụ bên bàn ăn tối sau một thời gian dài không gặp.

Tiểu Kha ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chóp chép.

Những người còn lại trò chuyện với nhau, kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này.

Bầu trời đêm ở Ma Đô rực sáng bởi pháo hoa, chương trình sẽ kéo dài suốt đêm.

Đội ngũ truyền thông bên cạnh sân khấu đã sớm đăng một bài viết nóng hổi trên Weibo…
 
Chương 136: C136: Trang viên nhà họ vương


Vào giữa đêm, toàn bộ Ma Đô vẫn lấp lánh ánh sáng, vô số chàng trai cô gái đang hôn nhau dưới màn pháo hoa lãng mạn.

Trang viên nhà họ Vương.

Cả gia đình Tiểu Kha trở về biệt thự, hoạt động tiệc tùng đều giao cho cấp dưới lo liệu.

Trở lại phòng khách quen thuộc, Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc dần dần thích ứng với cảm giác ở nhà.

Tiểu Kha dùng hai tay nghịch nghịch tấm thẻ ngân hàng do chị bảy đưa cho, vui vẻ gõ nhẹ vào đó.

Cả gia đình ngồi trong phòng khách nhìn cậu bé được mừng sinh nhật hôm nay.

Vương Tư Kỳ mỉm cười, bảo em trai đưa điện thoại cho cô để liên kết thẻ ngân hàng.

Để tiện cho em trai thanh toán, cô cố tình chuyển một phần tiền vào tài khoản.

“Em bảy, đưa điện thoại di động của em trai cho chị.”

Vương Tâm Như lấy điện thoại từ Vương Tư Kỳ, bắt đầu nghịch nó.

"Chị năm, chị đang làm gì vậy?"

Vương Nhạc Nhạc nghi ngờ hỏi.

Vương Tâm Như nói xong lại đưa điện thoại cho Tiểu Kha.


Tiểu Kha cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình xem có gì khác thường.

Vương Tâm Như che miệng cười.

“Chị đã giúp em trai mở Weibo, hiện tại Tiểu Kha đã là một ngôi sao nhỏ nha.”

Quả nhiên, cậu phát hiện mình có thêm một người hâm mộ.

Bấm vào kiểm tra thì ra là chị năm.

Tiểu Kha bĩu môi, lẩm bẩm phàn nàn.

"Chị năm nói dối. Người nổi tiếng có rất nhiều người hâm mộ, còn em chỉ có một."

Đôi mắt nhỏ u oán khiến mọi người bật cười.

Vương Tâm Như nhéo má cậu, nhẹ giọng nói.

Adv

"Vậy chị biểu diễn ảo thuật cho em xem, em thơm chị một cái nhé?"

Sau khi quyết định xong, Tiểu Kha hôn chụt vào mặt cô ấy.

Tức thì, trái tim cô ấy trở nên ấm áp, má cũng cảm thấy tê dại.


Vương Tâm Như lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh cùng em trai rồi bắt đầu vuốt màn hình.

Cùng lúc đó, vô số điện thoại di động trên khắp thế giới cùng lúc phát ra âm thanh.

"Á? Bà xã Tâm Như đã cập nhật Weibo mới rồi!"

"Chúc em trai sinh nhật lần thứ sáu vui vẻ. Đây là cậu em vợ của tôi à?"

"Thật là một cậu bé dễ thương, cậu bé là em trai của chị Tâm Như à?"

"Nhanh, nhanh, nhanh, mọi người trong fan club mau yểm trợ, đẩy bài lên!"

"Gắn lưỡi lê vào, mọi người trong nhà mau share tin này!"

"Em trai của nữ thần tôi chẳng khác gì một tiên đồng."



Vương Tâm Như nhận thấy số lượt thích tăng lên nhanh chóng nên cất điện thoại đi, nói:

"Em trai, em nhìn lại số người hâm mộ của mình đi."

Sau khi nghe chị gái nhắc nhở, Tiểu Kha lại mở Weibo ra.

Adv

Thông báo lúc này đã là 99+, số lượng người hâm mộ đã vượt quá bốn con số và vẫn đang tăng lên nhanh chóng!

Cậu tò mò bấm vào tin nhắn, những lời chúc sinh nhật hiện lên khắp màn hình.

Nhận được lời chúc phúc từ người khác, tâm trạng của cậu rất sung sướng.

Vương Nhạc Hạo ho nhẹ một tiếng, móc từ trong túi ra một khẩu súng lục.
 
Chương 137: C137: Thời gian đã khuya


Điều này khiến các cô con gái hoảng sợ.

Tiểu Hắc ở đằng xa ngửi thấy một mùi vị khác thường.

Vương Nhạc Hạo cười xấu hổ.

“Cha thực sự không biết nên tặng quà gì nên đã đặc biệt chế tạo một khẩu súng đồ chơi…”

Khi các cô con gái nghe nói đó là súng đồ chơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Tuệ cũng cho người giúp việc mang ra một hộp quà, trong đó có những chiếc áo liền quần do chính bà thiết kế và may.

Gần đây bà nghe nói quần yếm rất phù hợp với trẻ em.



Thời gian đã khuya, mọi người trong gia đình trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sau khi trở về phòng, Tiểu Kha nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của cậu từ bé đến giờ, cũng là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của cậu.

Nghĩ đến những món quà từ gia đình, cậu nở nụ cười ngây thơ.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu lấy ra một lọ Trú Nhan Đan.

Ngày mai mình phải hành động, cho mọi người ăn nó!

Cất đan dược, cậu ngồi xếp bằng và bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau.


Tiểu Kha đã sớm xuống lầu chờ người nhà, Trú Nhan Đan trong tay bị cậu siết chặt đến mức nóng ấm.

Các chị gái lần lượt xuống lầu chào cậu.

Các cô gái cũng nhận thấy hôm nay em trai có chút kỳ lạ.

Tiểu Kha nở nụ cười rất cứng ngắc, ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, tựa như đang đợi bọn họ.

"Ngày hôm nay em trai thức dậy thật sớm nha, đang đợi chị à?"

Cậu nuốt nước bọt, lắc đầu, chợt nhận ra có gì đó không thích hợp nên vội vàng gật đầu.

Cha Vương mẹ Vương cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi vào bàn ăn cùng các con.

Trần Tuệ nhướng mày, sờ trán con trai.

"Sao vậy con trai, trông sắc mặt không tốt lắm. Có phải là không thoải mái hay không?"

Cậu lập tức lắc đầu, sau đó ánh mắt quét qua người nhà mình.

Hàng loạt hành vi kỳ lạ của em trai khiến mọi người trong nhà họ Vương không khỏi hoang mang.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Kha chậm rãi lấy ra sáu viên thuốc từ trong túi.

"Hửm?"

Nhìn viên thuốc đen trên tay em trai, các cô gái không hiểu gì.

"Em trai, đây có phải là… cầu bùn không?"


"Chị thấy nó giống một viên thuốc. Dùng để làm gì vậy?"

"Cái này từ đâu tới? Đồ không biết thì đừng ăn bậy."

Mấy chị gái không ngừng dạy dỗ cậu, đặc biệt là Vương Tư Kỳ muốn em trai mình vứt thứ này đi.

Tiểu Kha suy nghĩ một chút rồi giải thích.

"Chị ơi, đây là một loại thuốc bổ rất tốt cho cơ thể, chị uống vào sẽ… trở nên xinh đẹp!"

Cả nhà nhìn nhau, Vương Văn Nhã thậm chí còn che mặt cười khúc khích.

"Em trai, nhất định là em bị lừa rồi, trên đời không có loại thuốc nào có thể làm cho em trở nên xinh đẹp cả."

"Đúng đúng, nếu có loại thuốc này thì chẳng phải mọi người đều có thể trở thành Tây Thi sao?"

"Hi hi hi, quả cầu bùn này có thể có tác dụng gì chứ?"

Tiểu Kha tức giận, thầm nghĩ chị gái không biết nhìn hàng.

Trong lúc chị gái chê cười, cậu chợt nảy ra một ý tưởng.

"Chị gái, đan dược này là sư phụ cho em, ông ấy nói nó có thể làm người ta trở nên xinh đẹp."

Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc có phần khó hiểu, em trai còn có sư phụ sao?

Vương Tư Kỳ trái lại có ấn tượng, trước đó em trai ra ngoài một tháng, nghe nói là bị đạo trưởng mang đi làm đồ đệ.

Có thể nào… đây này là sự thật?

Sau khi Vương Tâm Như và Vương Tâm Như nghe Vương Tư Kỳ giải thích, bọn họ cảm thấy trải nghiệm của em trai thật mơ mộng.

Mặc dù là sư phụ của em trai đưa cho, nhưng thành phần của đan dược vẫn chưa rõ, không ai có thể đảm bảo ăn nó sẽ xảy ra chuyện gì…

“Hay là cầm đi kiểm tra một chút?”

"Hay là để Tiểu Hắc thử xem thế nào?"

Vương Nhạc Nhạc ngập ngừng nói, các cô gái đều gật đầu.

Tiểu Hắc: Có chuyện tốt này ư?
 
Chương 138: C138: Tiểu kha chớp mắt


Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha sốt ruột, nhanh chóng thu hồi lại đan dược trong tay.

"Chị, chị phải tin Tiểu Kha, sư phụ của em là người tốt."

Vương Tư Kỳ đang định mở miệng thì bị lời nói nghiêm khắc của mẹ cắt ngang.

"Được, mẹ tin con trai, có gì mà không dám ăn chứ. Thuốc này còn có độc được à?"

Mọi người nghe vậy đều im lặng gật đầu.

Tiểu Kha chớp mắt, lấy Trú Nhan Đan ra phân phát cho người nhà.

Vương Tư Kỳ cầm đan dược lên quan sát một lúc rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.

Vương Văn Nhã thì há miệng, trực tiếp nuốt vào.

"Wow, ngọt đấy."

Vương Văn Nhã cười nói, đôi mắt đẹp nhìn mọi người xung quanh.

Cuối cùng, mọi người lần lượt ăn Trú Nhan Đan, trong lòng cảm thấy khá lo lắng.

Trần Tuệ bế con trai lên, trìu mến nói.

"Tại sao sư phụ của con lại đem con đi, sao lại để con trở về?"

"Ông ấy đâu? Nhà họ Vương chúng ta nhất định phải tới cửa cảm ơn ông ấy."

Lúc này, Tiểu Kha mới nói ra lý do mình đã chuẩn bị từ trước.

"Sư phụ dẫn con đi tu hành, sau khi truyền thụ bản lĩnh cho con thì đã đi du ngoạn rồi, con được sư phụ đưa về nhà. Ông ấy… ông ấy chỉ là một đạo sĩ có bộ râu dài mà thôi."




Sau khi kể lại câu chuyện mơ hồ, nhà họ Vương vẫn còn trong trạng thái hoang mang.

Bữa sáng được dọn ra, Tiểu Kha lập tức dùng đồ ăn bịt miệng mình lại.

Ăn xong, cậu vội vàng xách chiếc cặp sách nhỏ của mình lên.

Không đợi mọi người mở miệng, Tiểu Kha đã thúc giục muốn đi đến trường.

Vương Tâm Như đứng dậy khỏi bàn nhưng bị Trần Tuệ ngăn lại.

Vương Nhạc Hạo cười nói.

"Hôm nay cha mẹ sẽ đưa Tiểu Kha đi. Mấy chị em các con khó khăn lắm mới đoàn tụ, tâm sự với nhau nhiều chút đi."

Cứ như vậy, cơ hội đưa em trai đi học đã bị cha mẹ ngăn cản.

Sắc mặt Vương Tâm Như u ám.

Cứ như vậy, bốn cô gái nhìn ba người lên xe rời đi.

Trở lại phòng khách, Vương Tâm Như không khỏi phàn nàn.

"Chị chưa từng đưa em trai đi học đâu, cha mẹ quá cạnh tranh rồi!"

Vương Nhạc Nhạc nhẹ nhàng an ủi chị Tâm Như.

Đột nhiên, Vương Văn Nhã thốt lên.

"Em tám, gần đây em dùng đồ trang điểm gì thế? Sao mặt em trắng vậy?"

"A, Tư Kỳ, mặt của em!"

Hai người phụ nữ nghi ngờ lấy gương ra soi.


Chẳng bao lâu, bốn chị em đều ngạc nhiên khi thấy làn da của mình dường như trở nên mịn màng, trắng sáng và mềm mịn hơn.

Không chỉ vậy, khí chất cả người cũng thanh tao và tiên khí hơn.

Vương Tư Kỳ sờ mặt mình, kinh ngạc nói.

“Lẽ nào do đan dược của Tiểu Kha?”



Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Một chiếc Audi A6 đậu bên đường.

Tiểu Kha đeo cặp sách và chào tạm biệt cha mẹ, Trần Tuệ ngồi trong xe mỉm cười đáp lại.

Sau đó cậu chạy lon ton tới cổng trường.

"Hả? Nhiều phụ huynh như vậy à?"

Hôm nay, ở trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô có một đám người vây quanh, tất cả đều cầm máy ảnh và xách cặp.

Nhân viên bảo vệ ở cửa đã cố gắng đuổi họ đi nhiều lần, nhưng bọn họ cứ quanh quẩn như linh cẩu, vừa đuổi đi lại vây tới.

Điều này khiến các nhân viên bảo vệ chẳng hiểu tại sao.

Tiểu Kha đi vòng qua đám người, một cô gái có đôi mắt sắc bén lập tức hét lên.

"Tới, tới rồi! Mau mau!"

Cả đám người nhìn về phía Tiểu Kha, đám người tản ra bốn phía nhanh chóng tập hợp lại thành một nhóm lao về phía cậu.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha sợ đến mức lập tức bỏ chạy.

Đám đông đi theo cậu và lao vào trường, trông mênh mông cuồn cuộn.

Nhân viên bảo vệ mới nhấp một ngụm trà nóng đã phun ra.

Anh ta đặt cốc nước xuống rồi hét vào mặt mọi người.

"Không được vào, đi ra!"

"Dừng lại!"
 
Chương 139: C139: Một cảnh tượng kỳ diệu diễn


Một cảnh tượng kỳ diệu diễn ra trong trường.

Một cậu bé dễ thương đeo cặp sách trên lưng bỏ chạy.

Phía sau cậu có hàng chục người cầm theo máy ảnh và ba lô đuổi theo.

Sau đó là một số nhân viên bảo vệ thở hổn hển quát mọi người không được chạy.

Điều quan trọng hơn là dù thế nào đi nữa, mấy chục người đó cũng không thể đuổi kịp bóng dáng nho nhỏ kia.

Có người trong số đó không nhịn được mà phàn nàn.

"Nhóc con này sinh năm con thỏ à? Chạy còn nhanh hơn tôi!"

Cuộc rượt đuổi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các học sinh.

Sau khi Tiểu Kha đến gần lớp, cậu rẽ ngoặt chạy về phía sân chơi.

Nếu chạy vào lớp, nhất định sẽ bị mọi người bao vây chặn lại, cậu không phải đồ ngốc.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt ngơ ngác của các học sinh, ba làn người chạy quanh sân chơi bốn vòng!


Bốn người Trương Hạo ngồi trên ghế dài vừa ăn sáng vừa xem kịch.

Cậu ta nhấp một ngụm coca, thầm nhủ.

"Không ngờ lão đại lại bị nhiều người như vậy truy đuổi, phạm vào luật trời rồi à?"

Các nhân viên bảo vệ đã không đuổi kịp nên chỉ có thể đứng đó cầm loa mà hét, cảnh cáo mọi người dừng lại.

Sau một lúc, mấy chục người kiệt sức lần lượt nằm trên mặt đất, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.

Mãi đến khi người đàn ông cuối cùng mệt mỏi lảo đảo ngã xuống đất, Tiểu Kha mới chậm bước lại.

Cậu khẽ lẩm bẩm.

"Còn muốn đuổi kịp tôi, cho dù các người đi máy bay cũng không thể bắt được tôi đâu, hừ."

Dưới con mắt kinh ngạc của những người chứng kiến, Tiểu Kha nhảy nhót trở lại lớp.

Adv

Sự việc nhanh chóng kinh động toàn bộ trường học, hiệu phó vội vàng đi giải quyết sự việc.


Sau khi nhóm người này đều bị đuổi ra khỏi trường, số lượng nhân viên bảo vệ ở cổng trường đã tăng gấp đôi!

Lớp 1/1, Tiểu Kha cuối cùng cũng trở lại lớp học quen thuộc.

Trong lớp, Đỗ Tử Mặc bị một đám người vây quanh nói chuyện phiếm, có thể nghe thấy cậu bé đang kể về bữa tiệc ngày hôm qua.

Tiểu Kha ho nhẹ một tiếng.

Các bạn cùng lớp lập tức hướng ánh mắt về phía cậu, trong mắt tràn đầy vẻ ghen tị và ngưỡng mộ.

"Vương Tiểu Kha, cậu có bốn người chị xinh đẹp phải không?"

“Tiểu Kha, quà sinh nhật của cậu là hai chiếc máy bay phải không?”

"Tiểu Kha có rất nhiều chị gái nổi tiếng à?"

“Gia đình cậu rất giàu có phải không?”

“Cậu tổ chức tiệc sinh nhật à?”



Một loạt câu hỏi đặt ra trước mặt cậu, Đỗ Tử Mặc thì ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn cậu.

Không cần nghĩ tới, nhất định là Đỗ Tử Mặc lỡ miệng.

Adv
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom