Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 80


Hay cho câu hành y cứu tế, bắt người ta trả mấy trăm triệu phí chẩn bệnh mới chịu chữa trị, sao ông ta dám nói như thế nhỉ!  

“Nếu ông không trị khỏi, tôi muốn ông đích thân đập bảng hiệu của ông, tĩnh tâm nghiên cứu y thuật trong ba năm, không được hành y chữa bệnh nữa!”, Mạc Hiển nhìn chằm chằm vào ông ta, trầm giọng bảo.  

“Được thôi! Hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt, thế nào là Thánh thủ Trung y!”  

Dứt lời, ông ta lấy đồ của mình ra để lên bàn, có mười mấy loại kim châm cứu được bày khắp mặt bàn.  

Ông ta bảo mọi người nép sang một bên, đứng cách giường ít nhất một mét.  

Hỏa hành châm có dương khí rất mạnh, phương pháp châm cứu này có hiệu quả đối với tám mươi phần trăm người bệnh. Thế nhưng tình trạng của ông cụ Khương như chỉ mành treo chuông, dương khí sắp cạn kiệt, yếu ớt vô cùng, nếu cưỡng ép sử dụng Hỏa hành châm để đưa dương khí vào sẽ phản tác dụng.  

Đúng là cần đến thao tác Hỏa hành châm, nhưng không phải dùng ngay từ đầu như thế!  

Mạc Hiển thấy rõ đối phương đã làm sai, cách dùng ngân châm của ông ta không mang lại cảm giác trôi chảy mượt mà.   

Bình thường, người học y mấy mươi năm vốn không cần dùng tay ấn để phán đoán vị trí các huyệt mà sẽ bắt tay vào châm ngay.  

Bạn bảo một thợ tiện cấp tám đổi qua làm việc ở một nhà máy khác, mà vẫn có biểu hiện như một cậu học việc, thì người ta có nghĩ bạn có kỹ thuật tốt không?   

Mười phút đồng hồ, dùng mười sáu cây kim châm cứu, theo Mạc Hiển quan sát, có ít nhất mười hai cây kim trong số đó không có tác dụng gì cả.  

Mà sau khi dùng Hỏa hành châm, có thể thấy rõ khí sắc của ông cụ đã hồng hào hơn nhiều, tiếng thở cũng đều đặn hơn.  

Vừa nhìn đã thấy ông cụ khỏe lên!  

“Trời ơi, thần y Điền quả là y thuật cao minh! Tuyệt quá, sắc mặt hình như đã hồng hào lên nhiều rồi!”, người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da vội giơ ngón cái khen ngợi: “Y thuật này vô cùng xứng đáng với danh hiệu Thánh thủ Trung y!”  

“Ha ha, bây giờ các vị còn thấy mấy trăm triệu là uổng phí hay không nào?!”  

Thần y Điền khoanh tay, đắc ý cười nói.  

Thế nào, đã nể tôi chưa?!  

Bản thân ông ta là người thu tiền chữa bệnh và thuốc men tùy vào đối tượng, có điều bây giờ đã nếm được quả ngọt rồi, nếu người bệnh không phải là người giàu thì ông ta sẽ không đến khám.  

Người nghèo không đủ khả năng chi trả, còn hạ thấp “ngưỡng” điều trị bệnh nhân, ông ta không thích!  

Chỉ tính riêng việc kê đơn thuốc, một đơn thuốc mà ông ta kê đã có giá một triệu tệ rồi. Ông ta đã hoàn toàn trở thành một thương nhân, chứ không còn là bác sĩ!  

Người hành nghề y nhận được khoản tiền xứng đáng, như thế mới gọi là thần y hành y cứu tế.  

Không thu tiền chắc chắn là không được, dù sao thì con người phải ăn cơm mà, đâu có ai thích làm chuyện ngốc nghếch.  

Người nhà họ Khương thấy sức khỏe của ông cụ đã khá hơn, bèn rối rít gật đầu.  

“Phải, phải, phải! Nhờ vào thần y Điền cả, nếu không thì bệnh tình của bố tôi sẽ vô phương cứu chữa”  

“Mấy trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ, tiền hết rồi vẫn kiếm lại được, nhưng người mất rồi sẽ thật sự không còn!”  

“Ông cụ vẫn còn sống, điều này quý giá hơn mấy trăm triệu kia rất nhiều!”  

“…”  

Nếu ai không biết thì hẳn sẽ nghĩ gia đình bọn họ hiếu thảo lắm. Thật ra là họ lo rằng sau khi ông cụ qua đời, bọn họ sẽ mất đi chiếc ô bảo vệ, sự phát triển của nhà họ Khương sẽ gặp phải khó khăn,  

Chỉ cần ông cụ Khương còn sống, dù ông cụ đã về hưu nhiều năm thì ít nhất người khác vẫn nể mặt ông, lại còn lấy được những nguồn tin mới nhất. Có đôi khi, chính những tin tức mới nhất ấy có thể giúp một gia tộc kiếm được hàng tỷ đồng.  

“Ha ha, người vô danh tiểu tốt nào đó đã nhìn thấy chưa? Đây chính là uy lực của Hỏa hành châm, người sắp chết rơi vào tay tôi, tôi cũng có thể giúp người đó sống lại! Tôi đã hành y nhiều năm nay, lớp trẻ như anh làm sao có thể so bì?!”  

Thần y Điền vừa vuốt râu vừa khinh khỉnh nhìn Mạc Hiển.  

“Ông chắc chắn là ông trị khỏi rồi à?!”  

Mạc Hiển nhìn ông cụ đang nằm trên giường, khẽ lắc đầu: “Ông có từng nghe nói đến hồi quang phản chiếu chưa?”  

“…”
 
Chương 81


Hầu hết mọi người đều không nguyện ý nghe đến từ “hồi quang phản chiếu”!  

Một đoàn người nhà họ Khương nghe thấy lời này, sắc mặt nhất thời đều thay đổi.  

“Người đâu! Lôi anh ta ra ngoài cho tôi!!”  

Người đàn ông trung niên giận tím mặt nói, nhìn người đàn ông này và Khương Minh có vài phần giống nhau, đoán chừng chính là cha của anh ta.  

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, bọn họ đang chìm đắm trong niềm vui sướng ông cụ được chữa khỏi, vào lúc này Mạc Hiển đột nhiên nói một câu kéo bọn họ trở về hiện thực, người ta không tức giận mới là lạ!  

“Chàng trai, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời có giữ lời?”. Thần y Điền bày ra bộ dạng có lý thì không tha người, hừ lạnh nói:”Cậu còn nhớ cậu đã đồng ý với tôi thế nào không? Quỳ! Xuống đất! Xin! Lỗi!”  

Bên cạnh người phụ nữ trung niên cũng khoanh tay hừ lạnh nói:”Ha ha! Không chơi nổi đúng không, không chơi nổi thì cút!”  

“Ông có tin hay không, trong vòng một phút đồng hồ, ông cụ tất sẽ hộc máu!”  

Mạc Hiển đứng ở một bên nói với ngữ khí bình thản.  

“Anh Mạc, lời này nói ra không hay lắm!”, Khương Minh ở một bên cũng vội vàng nhỏ giọng nói.  

“Anh cũng không tin tôi?”  

“Tôi... Nhưng cái này...”  

Khương Minh trong lòng là tin tưởng Mạc Hiển thật sự có tài, nhưng trước mắt khí sắc của ông nội rõ ràng đã tốt lên rất nhiều, đây chính là dấu hiệu chuyển biến tốt!  

“Một phút?”  

Người đàn ông trung niên khoanh tay cười lạnh nói:”Trong một phút ông cụ không hộc máu, ông đây sẽ đánh cho cậu hộc máu!”  

“Vậy ông có lẽ sẽ không cơ hội rồi!”  

Mạc Hiển nhìn thời gian trên điện thoại: “Hai mươi giây sau, nếu như không hộc máu, tôi lập tức quỳ xuống đất nhận sai!”  

“Còn mười lăm giây!”. Người đàn ông trung niên nhìn đồng hồ trên tường lạnh giọng nói.  

Ông ta vẫn như trước bình tĩnh đứng ở một bên.  

“Còn năm giây! Chàng trai, cậu nói hộc máu đâu rồi! Rõ ràng là nói xằng nói bậy, quăng ra ngoài cho tôi!”  

Người đàn ông trung niên hét lớn, sai người hầu trong nhà đuổi anh ra ngoài.  

Nhưng chính vào lúc này...  

Ông cụ đột nhiên ngồi bật dậy.  

“Bố! Bố thế nào rồi?”  

“Có phải tốt hơn nhiều rồi không? Bố, bố nói đi!”  

“Khí sắc nhìn trông không tệ, cũng có độ ấm rồi, thần y Điền thật đúng là y thuật cao siêu!”  

Phốc --  

Trong khi mọi người còn đang khen ngợi thần y Điền y thuật cao siêu, đột nhiên một ngụm máu phun thẳng xuống giường.  

Loại cảm giác kia đặc biệt giống khí cầu đột nhiên xì hơi vậy, cùng với ngụm máu kia phun ra, sắc mặt ông cụ lập tức sạm đi.  

Dần dần trở nên nhợt nhạt, xám xịt, thậm chí trên người xuất hiện một loại đốm đen!  

Hơi thở cũng dần dần mất đi, ánh mắt cũng không sáng rọi nữa.  

“Bố! Bố!”  

Mọi người bỗng chốc đều chết lặng.  

Vừa rồi ông cụ vẫn còn tốt, đột nhiên liền hộc máu mà chết.  

Ngay cả thần y Điền cũng trợn tròn mắt, không ngừng lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào! Tại sao có thể như vậy chứ!”  

“Mau cứu lấy bố của tôi đi!!”. Người đàn ông trung niên mặc áo tây giày da đứng lên túm lấy cổ áo ông ta giận dữ hét lên.  

Ông có thể cứu sống ông cụ thì là thần y, nếu ông không cứu được, thì là rác rưởi!  

“Tôi... tôi thử lại!” 
 
Chương 82


Thần y Điền cầm kim châm cứu lên, định dùng Hỏa Hành Châm một lần nữa.  

Nhưng lúc này, Mạc Hiển đứng dựa ở trước cửa cười lạnh nói: “Người bình thường đều không chịu nổi dùng liên tiếp hai lần Hỏa Hành Châm, càng đừng nói đến một người bệnh hấp hối!”  

Khương Minh là người phản ứng nhanh nhất, rất rõ ràng tất cả những chuyện xảy ra này, toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của Mạc Hiển.  

Thậm chí có thể chuẩn xác đến bao lâu thì ông cụ sẽ hộc máu!  

Chỉ riêng bản lĩnh này, không biết đã bỏ xa thần y Điền mấy con phố!  

“Anh Mạc!”  

Bụp!  

Anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mạc Hiển:: “Cầu xin anh, cứu lấy ông nội của tôi đi! Sau này nhà họ Khương chúng tôi chắc chắn sẽ tôn anh là khách quý!”  

Những người khác cũng đã ý thức được, người đàn ông mặc quần áo tây mấy phút trước còn nói năng lỗ mãng muốn quăng Mạc Hiển ra ngoài, lúc này cũng là cúi đầu khom người: “Cậu có cách nào cứu người không?”  

“Bệnh vặt mà thôi, đương nhiên là có cách!”. Mạc Hiển cười nói với giọng điệu cao ngạo: “Nhưng tôi dựa vào đâu mà phải cứu?”  

“Cái này...”  

Vừa rồi một đám người ồn ào muốn đuổi người ta ra ngoài, lúc đó không có ai nể tình với anh.  

Hiện tại biết cầu xin rồi?  

Người đàn ông trung niên áo tây giày da có lẽ lời nói khá có trọng lượng, trực tiếp triệu tập tất cả mọi người lại, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Mạc Hiển.  

“Cầu xin cậu, cứu bố của tôi!”  

Mạc Hiển cũng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, bất đắc dĩ than thở một tiếng:” y, cái bệnh thích lo chuyện bao đồng này của tôi, thật sự là hết cách!”  

Nói xong, anh đi tới trước giường, thần y Điền vẫn đang lẩm bẩm tự nói, giống như là trúng tà vậy, cứ ở đó xoắn xuýt rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.  

“Nếu không làm được, thì tránh ra đi!”, Mạc Hiển chắp hai tay sau lưng nói với giọng điệu bình thản.  

Thần y Điền quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Ha ha! Tôi không được? Chẳng lẽ cậu được? Hiện tại người đã tắt thở rồi, hoa đà tái thế cũng không cứu nổi!”  

“Tôi nói rồi, Diêm Vương muốn ông canh ba chết, tôi có thể giữ người đến canh năm! Tắt thở thì đã sao, cứu sống lại không phải là được rồi!”  

Trong lời nhẹ nhàng bâng quơ, để lộ ra một chút ngạo mạn cùng bá đạo!  

Anh vừa nâng tay, năm cây kim đã xuất hiện ở giữa các ngón tay.  

Thậm chí tất cả mọi người đều không nhìn thấy kim được lấy ra từ đâu.  

“Thật đúng là người ngoài ngành, kim châm cứu phải được khử trùng trước không biết à?”, Thần y Điền ở một bên hừ lạnh nói.  

“Thế à!”  

Coong --!  

Một trận âm rung truyền đến.  

Thần y Điền nhất thời trợn tròn mắt.  

“Rung châm?”  

Trung y bình thường chỉ biết dùng nhiệt độ cao cồn i-ốt khử trùng, nhưng người ở cấp bậc đại sư chân chính, có thể trực tiếp vận khí làm cho kim châm cứu sinh ra cộng hưởng.  

Rũ bỏ toàn bộ những tạp chất ở trên đó, cộng hưởng lâu, kim châm cứu sẽ nóng lên, có thể tạo ra tác dụng khử trùng.  

Hai cây kim châm vào huyệt Thiên Trung, rõ ràng nhìn như kim châm điểm huyệt, nhưng khi chớp mắt nhìn lại, chỉ thấy huyệt Thiên Trung có hai giọt nước.  

“Thủy Hành Châm?”. Thần y Điền kinh ngạc nhìn Mạc Hiển: “Làm sao có thể? Cậu làm sao có thể biết Thủy Hành Châm?”  

Cơ thể ông cụ giống như một cái nồi, bên trong không có một chút nước nào, đồ đều đã cháy khét, nhưng người này dùng một chiêu Hỏa Hành Châm, bỏ thêm một trận lửa, anh nhìn đều sắp đốt thủng nồi rồi.  

Phải nhanh chóng dùng Hỏa Hành Châm trung hòa lại, nhưng lại không thể dùng lực quá mạnh, bằng không người này cũng sẽ xuất hiện vấn đề.  

Đáy nồi đốt đỏ rồi, anh lại đột ngột đổ một chậu nước lạnh, sẽ làm nồi trực tiếp vỡ tan.  

Cho nên Ngũ Hành Châm nghe thì đơn giản, thật ra lại vô cùng phức tạp!  

Khương Minh kéo thần y Điền đi, đừng ở đây như động kinh mà quấy rầy đến Mạc Hiển, hiện tại mọi người đó đều nín thở, sợ kinh động đến.  

Dáng vẻ ốm yếu hiện tại của ông cụ, quả thật cần một ngọn lửa đốt lên sinh cơ của ông, nhưng không phải dùng Hành Hỏa Châm, trình tự của ngũ hành, một khi đi sai một bước thì sẽ sai toàn bộ.  

Hơn nữa, sắc mặt cũng sẽ thay đổi theo sự thay đổi của châm pháp, từ màu ảm đạm lúc đầu, biến thành màu lam nhạt, tiếp đó một chiêu Thổ Hành Châm, sắc mặt ông ta lập tức vàng bủng, giống như hoàng thổ vậy.  

Lần này, xem như làm cho tất cả mọi người nhìn đến ngơ ngác!
 
Chương 83


Chỉ hai cây kim, ông cụ đã có động tĩnh, tiếng hít thở biến mất đó lại xuất hiện.  

Thật ra nếu tính thật thì đây đã là ba mũi kim rồi, vì mặc dù Hoả Hành Châm của thần y Điền đi trước một bước nhưng hiệu quả vẫn có.  

Đầu tiên dùng Thủy Hành Châm để tổng hợp, sau đó dùng Thổ Hành Châm để đối kháng lẫn nhau, sau đó dựa trên nền tảng Hoả Hành Châm để tăng thêm một bộ Kim Hành Châm.  

Sắc mặt ông cụ bỗng chốc từ màu vàng như nến trở thành màu kim, gần giống với màu vàng kim.  

Cuối cùng!  

Mạc Hiển vừa đâm vào đến vị trí giữa trán.  

“Đây là… Mộc Hành Châm khó nhất?”, thần y Điền ngạc nhiên thốt lên.  

Nghe thế Mạc Hiển quay lại nhìn ông ta, cười khẩy: “Ngu ngốc, nhìn cho rõ đi, tôi chỉ làm một lần thôi. Cái gì gọi là gỗ khô hồi xuân”.  

Đâm một kim xuống.  

Có thể cảm nhận được sự thay đổi cơ thể ông cụ, tay ông ta vô thức giơ lên.  

Dường như một châm cuối cùng rót sự sống vào trong cơ thể.  

Đây cũng là lý do tại sao thần y Điền lẩm bẩm Mộc Hành Châm khó học nhất.  

Sau khi Mộc Hành Châm ổn định, thuật Ngũ Hành Châm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đã hoàn thành, có lẽ những người khác không nhìn thấy gì nhưng Mạc Hiển lại hài lòng gật đầu.  

Phương pháp Ngũ Hành Châm chủ yếu nhắm vào năm huyệt vị lớn, thật ra liên kết lại là một hình ngôi sao năm cánh.  

Sau khi gỗ khô hồi xuân cuối cùng hoàn thành, mộc sinh hỏa hồi dương.  

“Nước!”, Mạc Hiển quay đầu nhìn Khương Minh.  

Anh ta vội vàng lấy một bình nước khoáng đến, Mạc Hiển uống vài ngụm, sau đó phun vào người ông cụ.  

Cái gì gọi là cây khô hồi xuân?  

Chẳng phải phun chút nước là có thể lên mầm sao?  

Lúc này người tinh ý phát hiện, tóc ông cụ đã trở thành màu đen, trước đây tóc ông cụ bạc trắng, sau khi thực hiện Mộc Hành Châm, một luồng sinh khí được rót vào.  

Không chỉ có tóc ông cụ trở thành màu đen, ngay cả da cũng hồng hào hơn, ít nhất trẻ hơn mười tuổi.  

“Minh Nhi…”  

Khương Minh vội chạy đến, ngồi xổm bên giường nhìn ông cụ: “Ông nội, ông tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”  

“Cơ thể ổn hơn nhiều rồi, ông thấy trong người như có một dòng nước ấm, rất thoải mái…”  

Mạc Hiển khoanh tay lại khẽ cười nói: “Ông cụ đừng động đậy, vẫn chưa rút kim đâu, nằm yên nghỉ ngơi đi”.  

Mặc dù đã tỉnh nhưng chắc hẳn là vẫn còn rất mệt mỏi, như thể đột nhiên bị gọi dậy trong lúc đang cực kỳ buồn ngủ vậy.  

Ông ta sẽ không cảm thấy mình đã từng chết, chỉ là cảm giác giống như nằm mơ, bị mọi người đánh thức.  

Nói được vài phút thì lại nghe tiếng ngáy của ông cụ, lúc này mọi người mới thở phào.  

“Thế mà cậu lại biết Ngũ Hành Châm hoàn chỉnh. Ở tuổi của cậu, làm sao có thể biết được Ngũ Hành Châm hoàn chỉnh”, thần y Điền lắc đầu, không thể tin nói: “Ngay cả sư phụ tôi cũng chỉ biết Thủy Hành Châm và Hỏa Hành Châm. Cậu…”  

“Thế nên tại sao ông chỉ biết Hoả Hành Châm đơn giản nhất?”  

Mạc Hiển liếc nhìn ông ta lạnh giọng nói.  

“Sư phụ tôi đã qua đời ba năm trước, lúc đó tôi vẫn chưa học được châm cứu Thủy Hành”, thần y Điền cười gượng nói.  

Ba năm trước?  

Nghe vậy, Mạc Hiển nhìn ông ta một cái: “Nếu tôi đoán không lầm, sư phụ của ông họ Tiết nhỉ? Tên là Tiết Khôn đúng không?”  

“Sao… Sao cậu biết?”, ông ta ngạc nhiên nhìn Mạc Hải.  

“Ông có bao giờ nghĩ ai đã dạy cho ông ta biết đến hai cách châm cứu đó không? Tôi nghĩ ông ta có tài nên mới dạy ông ta cả hai kỹ năng, không ngờ lại đào tạo một đệ tử không biết cố gắng như ông. Nếu biết trước thế thì tôi đã không dạy ông ta rồi”.  

“…” 
 
Chương 84


Tiết Khôn là ai, có lẽ người thường không biết nhưng không ai trên giang hồ là không biết.  

Thậm chí ngay cả ở thủ đô cũng từng phái không ít Thánh Thủ Quốc Y nhờ ông ấy chỉ bảo.  

Có thể thấy khả năng Đông y của ông ta cao đến mức nào.  

Phịch!  

Thần y Điền quỳ xuống trước mặt Mạc Hiển, ngạc nhiên nói: “Sư tổ, hãy nhận của vãn bối một lạy”.  

Mọi người đều sửng sốt.  

Người nhà họ Khương cũng trố mắt, đây là thần y mà họ tốn mấy trăm triệu mời từ khu vực Giang Nam đến đấy.  

Tuổi của thần y Điền có thể lớn hơn Mạc Hiển rất nhiều, nhưng ông ta lại vừa khóc vừa gọi đối phương là sư tổ.  

“Cút xa ra một chút, với trình độ của ông, sau này ra ngoài đừng nói là được tôi chỉ bảo, ông đây mất mặt lắm”, Mạc Hiển vung tay lên buồn bực nói: “Có nhớ vừa rồi khi cá cược đã nói gì không?”  

“Nhớ nhớ”.  

Ông ta quỳ xuống đất dập đầu: “Tôi quay về ngay, đóng cửa nghiên cứu y thuật, ba năm không xuống núi”.  

“Cút đi…!”  

“Vâng!”  

Nói xong, thần y Điền cung kính giao tấm chi phiếu cho người nhà họ Khương, sau đó cầm đồ của mình rồi bỏ chạy.  

Ông ta thật sự rất muốn lấy được cách thức liên hệ của Mạc Hiển, nhưng đã nói đến mức này, nếu còn không đi nữa thì quá bất lịch sự.  

Khi đến, ông ta vô cùng kiêu ngạo, đến mức chẳng thèm để ý đến người khác, lúc đi thì lại bỏ chạy hệt như gà trống thua trận.  

“Lấy giấy bút đến đây”, Mạc Hiển lạnh nhạt nói.  

Khương Minh nhanh chóng đứng dậy, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, anh thành thục viết đơn thuốc rồi đưa sang.  

“Đun nhỏ lửa trong ba tiếng, uống ba lần một ngày, liên tục trong ba tháng. Ít nhất có thể sống thêm năm năm nữa”, anh đặt hai tay ra sau lưng mỉm cười.  

Đây cũng là bị do cái tên đó làm loạn một hồi, nếu không ít nhất có thể sống thêm mười năm nữa.  

Nhưng đối với nhà họ Khương, chỉ cần sống thêm một năm cũng là một món quà rồi chứ đừng nói là sống thêm năm năm nữa, một năm này cũng đủ làm được rất nhiều chuyện.  

“Anh Mạc, không có gì có thể báo đáp được đại ơn này”, Khương Minh chắp hai tay lại cung kính nhìn anh nói.  

Những người nhà họ Khương khác cũng đều tiến lên một bước, muốn kéo gần quan hệ với anh.  

Người đàn ông trung niên mặc vest đưa cho anh vài tấm chi phiếu, tổng trị giá ước tính lên tới tám trăm triệu tệ: “Cậu Mạc, hãy nhận lấy chút tấm lòng của chúng tôi”.  

“Không phải bác sĩ nào cũng quan tâm đ ến tiền”, Mạc Hiển đẩy mấy tấm chi phiếu này ra, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, chỉ có chút này là ông xem thường ai đấy hả?”  

Vẻ mặt mọi người đều cứng đờ.  

Mấy trăm triệu, người ta cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.  

“Tạm biệt”.  

Mạc Hiển một tay đút vào túi quần, thổi sáo đi ra ngoài.  

Vẫn ngông cuồng như thế, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo đó.  

Chẳng còn cách nào khác, người ta có tư cách làm vậy.  

Tặng cho mấy trăm triệu tệ mà người ta không thèm, đủ để chứng tỏ người này từng nhìn thấy số tiền lớn hơn.  

“Cậu tìm người này ở đâu vậy?”, người đàn ông đồ vest đó nhỏ giọng hỏi.  

Khương Minh kể lại chuyện tìm phong thuỷ bảo địa cho ông nội rồi gặp được Mạc Hiển, cũng kể lại chuyện đại sư Vương – Vương Bình An mà họ nói đó cũng phải cung kính gọi anh một tiếng tiền bối.  

Nghe đến đây, mọi người đều hít khí lạnh.  

Quá đáng sợ.  

Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực đáng sợ như vậy, người này xuất hiện ở Giang Châu rốt cuộc là phúc hay họa?  

“Hơn nữa, tôi có linh cảm thực lực cậu ta thể hiện ra ngoài có lẽ cũng không phải là bề nổi của tảng băng chìm. Một người như vậy, không đắc tội đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói là lôi kéo quan hệ”. Khương Minh nhìn chi phiếu trong tay bố mình, khẽ thở dài.  

“…”
 
Chương 85


Nếu thật sự là như thế, vậy những gì người nhà họ Khương đã làm chẳng phải là khiến Mạc Hiển có ấn tượng cực kỳ tệ sao?  

Ngay cả loại người như thần y Điền đến khám bệnh tại nhà cũng trả phí cao đến mấy trăm triệu, càng đừng nói thần y Điền còn gọi anh là sư tổ!  

Tuổi còn trẻ đã sử dụng Ngũ Hành Châm một cách xuất thần nhập hóa, hơn nữa tại học thuật phong thủy làm cho Vương Bình An đều phải cúi đầu gọi tiền bối.  

Nhân vật như vậy, thật vất vả đến nhà họ Khương một chuyến, thế nhưng lại bị sỉ nhục một trận.  

Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên kia hận không thể tự vả mình hai bạt tai.  

“Mau! Mau đi nói tốt vài câu, một nhân vật như vậy, nhất định phải lôi kéo, bằng mọi giá, đều phải lôi kéo về!”. Người đàn ông mặc âu phục nhìn Khương Minh vội vàng nói.  

“Con sẽ cố gắng!”  

Khương Minh cũng một mặt bất đắc dĩ, vừa rồi đã đưa mắt ra hiệu cho mọi người, nhưng không một ai quan tâm.  

Lúc này, phòng nghỉ nhà họ Khương.  

Tần Lan chỉ ăn một ít hoa quả ở đây, gọi một ly cà phê rồi cứ ngồi ở trước bàn đọc sách như vậy.  

Những đồ xa xỉ kia, cô đến động cũng không động vào.  

Tuy rằng bề ngoài là đang đọc sách, nhưng kỳ thực cô sớm đã không tập trung, trong đầu đều là Mạc Hiển, một mặt là biểu hiện của anh tại nhà họ Tần, một mặt lại là đại thiếu gia nhà họ Khương đối đãi cung kính với anh như thế.  

Không phải vừa mới từ trong tù ra sao?  

Đây... rốt cuộc là như thế nào?  

Còn có chuỗi vòng tay kia, rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy mua ở sạp hàng bên đường trong chợ, thế nào lại biến thành bảo vật trị giá hàng trăm triệu rồi?  

Đúng lúc cô đang tâm phiền ý loạn, có người vỗ nhẹ vai cô từ phía sau, làm Tần Lan sợ đến giật mình.  

Không cẩn thận liền va vào ngực đối phương.  

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi...”  

Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng cơ thể lại rất thành thật dựa vào người đối phương.  

Đừng nói, cơ bắp này thật sự rắn chắc!  

“Tôi nói này, cô tính sờ đến khi nào?”  

Tần Lan nghe thấy giọng nói này, vội ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Mạc Hiển đang đứng ở trước mặt, cười tủm tỉm nhìn mình: “Ngày thường nhìn trông chững chạc đàng hoàng, không ngờ tới cũng là người dại trai nha? Nếu không luồn vào sờ cho sướng?”  

“Đi chết đi!”  

Tần Lan đột nhiên đứng dậy, giày cao gót vừa trẹo cơ thể đều trực tiếp ngã xuống, Mạc Hiển một tay ôm lấy eo cô, đồng thời kéo cô vào lòng.  

Nếu không phải anh lập tức đỡ cô, thì đoán chừng lưng Tần Lan đã đập vào góc bàn rồi.  

Mặt hai người cách nhau không đến năm xăng-ti-mét, suýt chút nữa là hôn nhau rồi, thậm chí có thể cảm nhận được cả hô hấp của nhau.  

“Cô nói xem cô cứ luôn hấp tấp như vậy, nếu không thể tự chăm sóc tốt bản thân, làm phiền để tôi thay thế, ok?”, Mạc Hiển một tay chống tường, một tay ôm eo cô cười tủm tỉm nói.  

Trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé của Tần Lan vậy mà bắt đầu đập loạn lên.  

Gương mặt xinh đẹp thoáng cái đã đỏ tới mang tai, kiểu rung động giống như nai con chạy loạn, sợ là đã rất lâu rất lâu rồi chưa xuất hiện.  

Cảm giác an toàn đã lâu không có, không phải là được tìm thấy trong nhà, mà là ở trên người người này!  

“Anh Mạc!”  

“Anh Mạc!”  

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của Khương Minh.  

Anh ta đẩy cửa vào, vừa hay nhìn thấy tư thế kia của hai người.  

“Mạc... Thật xin lỗi, là tôi đến không lúc, cái kia... trong ngăn kéo bên trái có thể có thứ hai người cần!”  

Khương Minh nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức ngầm hiểu trong lòng làm biểu tượng tay OK, vô cùng biết điều lui ra ngoài, đồng thời còn đóng cửa lại.  
 
Chương 86


Vốn chỉ là thẹn thùng, bây giờ hay rồi, mặt đỏ đến sắp sủi bong bóng rồi, cực kỳ giống ấm trà sắp sôi.  

“Tránh ra!”  

Tần Lan dùng tay đẩy anh ra: “Đều tại anh, làm cho người ta hiểu lầm rồi, về sau tôi làm sao tìm được bạn trai?”  

“Tuy rằng tính tình cô không tốt, lại rầu rĩ, lại vừa không thú vị, nhưng nếu không ai cần cô, tôi đành miễn cưỡng thu nhận cô vậy! Dù sao tiền tôi nợ nhà họ Tần các cô, vậy tôi sẽ cho cô cơ hội nuôi tôi! Cơ hội này rất hiếm có, cô phải biết trân trọng!”  

Cô tức đến không biết nói thế nào, kết quả Mạc Hiển lại ôm lấy eo cô, vẻ mặt trêu chọc nói: “Hiểu chưa, mẹ bọn nhỏ!”  

“Đi chết đi!”  

Cô tóm lấy ly pha lê thủy tinh trên bàn đập về phía Mạc Hiển.  

Loảng xoảng keng!  

Rầm!  

Khương Minh nghe thấy động tĩnh, không khỏi ghé vào cửa nhìn một chút, nhìn thấy Tần Lan đang cầm đồ ném vào Mạc Hiển.  

“Tám mươi nghìn!”  

“Một trăm sáu mươi nghìn!”  

“Cái kia quý, đừng ném đừng ném... Hầy, ba trăm sáu mươi nghìn!”  

“....”  

Mỗi một ly nước đều được nhập khẩu từ Úc, sáu mươi nghìn tệ một cái!  

Dùng tiền của nhà họ Khương để làm tôn lên sự lãng mạn của hai người.  

Nhưng mà, so với tấm chi phiếu nhà họ Khương vừa đưa cho Mạc Hiển, thì đây hoàn toàn không đáng nhắc tới.  

Khương Minh mới định đẩy cửa chuẩn bị đi vào hỏi, một bình hoa đã ném tới trước mặt, dọa anh ta vội vàng tránh sang một bên.  

“Ôi trời! Thật đúng là đàn bà phá gia, đôi bình sứ Thanh Hoa từ thời Càn Long! Cô cũng ném!”  

Tần Lan cũng hai tay chống eo đi ra, sau khi nhìn thấy Khương Minh cô lập tức khôi phục lại lý trí, vẻ mặt xin lỗi nhìn anh ta cười nói: “Thật xin lỗi cậu Khương, tôi... đều tại cái người này...”  

“Đồ là do cô ném, vậy cũng có thể trách tôi?”  

“Anh không chọc tức tôi thì có thể có chuyện này không?”  

“...”  

Quả nhiên, phụ nữ cố tình gây sự, anh ngay cả hô hấp cũng đều là sai.  

Cô cầm ví tiền ra, lấy từ trong ví hai mươi nghìn tiền mặt đưa cho Khương Minh, đồng thời cúi người thật sâu: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Này hai mươi nghìn này anh xem có đủ không?”  

Khương Minh cũng khó xử nhìn Mạc Hiển, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.  

Thực ra tiền hay không tiền cũng không hề gì, quan trọng là đối phương đập những thứ này, còn không biết những đồ đã đập là những đồ như thế nào.  

Nhưng anh ta tin rằng, với mắt nhìn của Mạc Hiển chắc chắn có thể nhìn ra, quà biếu đều là vòng tay bằng gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam, tuyệt đối là người từng trải việc đời.  

“Hai mươi nghìn này của cô còn không đủ tiền một cái ly! Cậu Khương, nói cho người phụ nữ phá gia này biết, cô ấy rốt cuộc đã soàn soạt hết bao nhiêu tiền!”, Mạc Hiển khoanh hai tay cười lạnh nói: “Tránh để cô ấy không biết bản thân phá gia đến mức nào!”  

Tần Lan vẻ mặt kiêu ngạo nhõng nhẽo hừ một tiếng: “Có thể hết bao nhiêu tiền, cùng lắm thì một trăm nghìn thôi, cũng không phải không trả nổi!”  

“Cái ly mà cô ném, sáu mươi nghìn một cái!”, Khương Minh cười ngượng nghịu.  

Một trăm nghìn?  

Còn không mua nổi một cái gạt tàn thuốc, gạt tàn thuốc kia được tạo ra từ đá tiết gà, sáu trăm sáu mươi nghìn một đôi!  

“Cái ly thủy tinh tôi vừa ném?”  

“Đó không phải ly thủy tinh, là pha lê, nhập khẩu từ Úc! Nguyên vật liệu là đá kim cương!”  

“Vậy... rốt cuộc tôi đã ném bao nhiêu tiền?”  

“Ngạch! Trước khi đồ sứ Thanh Hoa thời Càn Long kia, cũng chỉ mấy triệu mà thôi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom