Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiểu Thư Trưởng Nữ

Chương 60


Mọi người thấy thái tử phi trở về phủ liền trở bệnh không ra ngoài nhiều hôm, mọi người nói với nhau do ma ma bên cạnh nàng vào cung thất lễ nên bỏ mạng khiến thái tử phi buồn lòng sinh bệnh. Phủ thái tử cũng dần dần trở nên yên ắng hơn, nhà mẹ thái tử phi nhanh chóng đưa đến một ma ma khác để thay thế ma ma trước kia chăm nôm trong ngoài viện thái tử phi.

"Hừ, ta không tin có ngày không hạ bệ được nàng ta!" – Phi Yên ngồi nhâm nhi trà nhàm chán nói.

"phu nhân, người không cần lo lắng thái tử rất thích Minh nhi, nô tỳ tin chắc rằng người sẽ ngày càng được sủng ái nhiều hơn!" – nô tỳ thân cận bên cạnh Phi Yên thấp giọng nói.

"quả thật Minh nhi rất được lòng thái tử!" – Phi yên hài lòng nói, nàng ta thật sự không nghĩ đứa con gái của mình lại được tình cảm của thái tử đến như vậy.

"tiểu thư càng lớn càng nhìn đáng yêu, hiếu thuận lại có nét rất giống thái tử vì vậy được lòng của người!"

"Vũ nhi còn nhỏ nên tính tình khá ương ngạnh!"

"chuyện này ngươi không nên nói ra ngoài nếu muốn bảo toàn cái mạng của mình!"

"nô tỳ biết lỗi! đa tạ phu nhân đã khuyên răng!"

.....

Hoàng thượng xuất cung đi xem tình hình của dân chúng sinh sống như thế nào, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ. Dân chúng cũng được căn dặn kỹ càng, các quan lại ở kinh thành cũng lo lắng sợ mình chuẩn bị không thỏa đáng. Hoàng thượng cao cao tại thượng ngồi trên kiệu cao nhìn mọi người xung quanh khá hài lòng vì sự thanh bình của kinh thành.

"Hoàng thượng xin người minh oan cho tiện nhân!"

"tránh ra, ngươi muốn chết hả?" – những quân sĩ đi đằng trước chặn người thiếu phụ lại, hung hăng quát tháo.

"Hoàng thượng xin người trã lại công đạo cho tiện nhân!" –người thiếu phụ bận nguyên bộ đồ màu trắng tang tóc, khóc lóc thảm thiết quỳ rạp chặn ngang đoàn người của Hoàng Thượng.

"ngươi biết ngươi đang chặn đường ai không hả? bộ ngươi chán sống rồi hay sao?"

"Hoàng thượng khai ân, xin người trã lại công đạo cho tiện nữ! xin người!" – bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của những binh lính, thảm thiết than khóc. Mọi người xung quanh đều chỉ trỏ nàng ta, xầm xì ồn ảo.

"chuyện gì ồn ào phía trước!" – Hoàng thượng ngồi trên Loan kiệu nhíu mày nói.

"bẩm phụ hoàng một người thiếu phụ vận đồ tang đang kêu oan!" – Lãnh Kỳ Lạc bên cạnh nhanh chóng lên tiếng.

"oan ức gì lại bận đồ tang tóc như vậy thật là xíu quẩy!" – Hoàng Thượng nhíu mày khó chịu nói.

"Phụ Hoàng đừng bận tâm, nhi thần sẽ xử lý!" – thái tử Lãnh Kỳ Song liếc mắt nhìn Lãnh Kỳ lạc cúi người thấp giọng nói.

"Phụ Hoàng nếu như không có chuyện gì to lớn thì không ai lại không tiếc mạng sống mà chạy ra chặn đường đoàn người của Hoàng Thượng như vậy!" – Lãnh Kỳ Lạc thấp giọng nhàn nhạt nói.

"chuyện này..." – Hoàng Thượng đang nhã hứng cao bị chặn đường khiến người có chút không thoải mái.

"Hiện trước mắt có khá nhiều người đang xì xầm nhi thần nghĩ người nên nghe nàng ta nói thử chuyện oan uổng gì!" – Lãnh Kỳ Lạc nhìn thấy sự chần chừ trong mắt hoàng thượng, nhanh chóng nói tiếp.

"uhm cũng nên nghe thử oan tình trong dân gian như thế nào!" – Hoàng Thượng nghe thấy Lãnh Kỳ Lạc nói hợp tình hợp lý liền gật đầu đồng ý.

"cho người thiếu phụ ấy tiến lên đây!" – Thái giám bên cạnh thông mình liền lên tiếng. những người đang canh giữ liền nới lõng vòng tay cũng như sự canh phòng cho người thiếu phụ tiến lên.

"Hoàng thượng khai ân xin người hãy trã lại công bằng cho gia đình phụ nhân!" – người thiếu phụ đến gần quỳ rạp dưới đất uất ức nói.

"ngươi luôn miệng nói oan ức! ngươi oan ức cái gì còn bận đồ tang khóc lóc như vậy!"

"bẩm Hoàng thượng phụ thân kêu oan cho gia đình mình, kêu oan cho đứa con nhỏ mới lọt lòng bị bắt rời xa mẹ!" – Người thiếu phụ khóc lóc thảm hại nói lớn trong ngắt quãng.

"dưới chân thiên tử có người dám làm điều xằng bây như vậy sao! tri huyện đâu?" – Hoàng thượng nghe thấy tức giận quát lên.

"bẩm hoảng thượng điêu dân này chắc chắn bị điên mới nói những điều xằng bậy như vậy!"

"không phụ thân không bị điên, người phụ thân kiện chức cao vọng trọng....cho nên quan phủ cũng không thể đụng đến!"

"hàm hồ trên đời này làm gì có như vậy! ngươi muốn nói gì!"

"Phụ thần muốn kiện Thái tử phi! Người tàn độc cướp đứa con nhỏ vừa lọt lòng của nô tỳ...còn tàn nhẫn gi.ết chết cả nhà nô tỳ để bịt miệng!" – người thiếu phụ nói, mọi người đều hoàng mang chấn động cùng đồng loạt hướng tầm mắt đến Lãnh Kỳ Song đang đứng đó.

"hàm hồ ngươi dám vu oan cho Vương tử!" – Lãnh Kỳ Song bị bất ngờ trợn mắt nói lớn.

"nô tỳ không nói quá...huhuhu nô tỳ mang thai bà con hàng xóm ai cũng biết! đứa bé trai vừa lọt lòng đỏ ao đã bị bắt đem đi! Huhuhu chính thái tử phi đã làm việc đó người còn tàn ác cho lệnh hủy toàn bộ gia đình 5 mạng người của nô tỳ. may mắn nô tỳ thoát chết...xin Hoàng thượng minh oan trã lại công bằng cho gia đình nô tỳ!" – người thiếu phụ run rẫy tuy có chút sợ sệt nhưng cũng cố gắng dùng toàn bộ sức tàn của mình mà nói hết sự tình!

"có chuyện này hay sao?" – Hoàng thượng cả kinh đưa cặp mắt nhìn Lãnh Kỳ Song.

"phụ hoàng đừng tin vào lời bịa đạt của điêu dân này! Chuyện này quá hoang đường!" – Lãnh Kỳ Song nhanh chóng nói. ánh mắt y như lưỡi dao nhìn xoáy vào người thiếu phụ nhỏ bé rung rẫy đang quỳ ở xa.

"đúng hay sai chỉ cần đối chứng sẽ rõ! Chuyện này kinh động đến thánh thượng đến máu mũ của hoàng tộc không thể xem thường! theo như hà nhi nghĩ nên đến Phủ Ứng Thiên đối chứng thực hư để mọi người không bàn tán xa gần!" – Lãnh Kỳ Lạc nói, ý tứ của y đá động đến những bàn tán xa gần trước đây về thế tử của phủ thái tử. Hoàng Thượng suy ngẫm thiệt hơn rồi gật đầu đồng ý.

"được mọi người đến PHủ Ứng Thiên, cho triệu gọi thái tử phi cùng với Vũ nhi!" – Hoàng thượng lớn tiếng nói.

...

"Thái tử phi ngươi có quen biết người phụ nữ này?" – Hoàng Thượng trầm giọng nói.

"bẩm hoàng thường tiểu nữ hoàn toàn không quen biết bà ta!" – Thái tử phi khi biết chuyện đã vô cùng lo sợ đến mức đứng không vững, nhưng chạy trời không khỏi nắng nàng không thể trốn chạy được nên đã nghĩ trong lòng ma ma người duy nhất biết chuyện cũng đã không còn. Nàng chỉ việc chối không thì không ai có thể làm gì được nàng.

"làm sao thái tử phi một khuê nữ chỉ ở trong phủ viện biết được một người đàn bà thường dân như vậy được thưa phu hoàng!" – Lãnh Kỳ Song nhanh chóng nói chống đỡ cho thái tử phi. Thái tử phi thấy thế ôn nhu cảm kích đưa mắt nhìn phu quân của mình.

"Ngươi hãy nói rõ ràng lại xem!" – Hoàng Thượng ngồi nơi cao nhất trong Phủ Ứng Thiên, đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn xuống.

"Bẩm Hoàng thượng. ngày mùng 3 tháng 7 vừa qua, thảo dân có hạ sinh một hài nhi là bé trai. Vì gia đình thảo dân khá nghèo nên phu quân của thảo dân đã nhân tiền của một vị ma ma trao đổi đứa con dù thảo dân không đồng ý! phu quân của thảo dân còn nói, đứa bé sẽ nhận được vinh hoa phu quý cả đời này hảo dân có mơ cũng không thấy được! Thảo dân không cam lòng suốt thời gian nhớ thương con cho nên cơ thể suy yếu đi nhiều, thảo dân một lần thấy được người ma ma đó biết bà ta làm việc cho phủ thái tử nên đã cả gan đến đó đòi con....nhưng thảo dân nào biết ngay sau hành động đó của mình chính là họa sát thân cho gia đình 5 người của nô tỳ! may mắn nô tỳ được cứu sống...chính thái tử phi đã làm những điều đó!"

"ngươi thật mu muội, ngươi biết ma ma bên cạnh ta vì bất kính với hoàng hậu đã bị xử tội chết không đối chứng liền muốn vu oan cho ta sao?" – thái tử phi cao giọng nói, tuy giọng nàng có chút rung rung nhưng cũng không khiến người khác phải chú ý.

"chết không đối chứng...đúng vậy người chết không thể nói được đó cũng chính là lý do nương nương gi.ết chết cả nhà của nô tỳ hay sao?" – thiếu phụ khóc lóc nói.

"ngươi im miệng cho ta, ngươi có biết vu khống hoàng thất tội chém đầu hay không?" – Thái tử phi rùng mình nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói.

"nô tỳ đã chết một lần thì cũng không còn sợ chết nữa! điều nô tỳ chỉ muốn trã được oan ức này Hoàng Thượng xin người hãy trã lại oan ức cho mô tỳ!"

"ngươi miệng cứ kêu oan ức nhưng nhân chứng mọi thứ đều không có ngươi nghĩ chỉ bằng lời nói có thể hay sao?" – Hoàng thượng có phần mất kiên nhẫn nói.

"Hoàng thượng vẫn còn một nhân chứng!" – Lãnh Kỳ Lạc nãy giờ thong dong ngồi một bên uống nước xem kịch vui bất thình lình lên tiếng.

"ai?" – mọi người đều giật mình nhìn nhau rồi nhìn đến Kỳ Lạc.

"Lãnh Hiệu Vũ! Chẳng phải trong câu chuyện này có liên quan đến thế tử hay sao!"

"Thất Vương gia, người chớ loạn ngôn như vậy!" – Thái tử phi vừa nghe lời nói của Lãnh Kỳ Lạc liền lớn tiếng nói quên mất đi lẽ nghi vốn có.

"hàm hồ! ta không nghĩ một thiên kim nhà quan lại có thể đánh mất tôn ti trật tự như vậy! chỉ là một thái tử phi dám lớn tiếng chỉnh đốn một Thất Vương gia, có phải trong mắt thể tử phi vốn không có Thất Vương gia là ta?" – lãnh Kỳ Lạc nhàng nhạt đặt chung trà trên tay xuống bàn thành tiếng nhíu chặt đôi mày nhìn thái tử phi.

"Thái tử phi hàm hồ!" – Lãnh Kỳ Song thấy tình thế vô cùng nguy hiểm tội nhục mạ hoàng thất coi thường tôn ti như trong lời nói của Lãnh Kỳ Lạc không phải là nhẹ, đành nhanh chóng lên tiếng giải vây cho nàng ta.

"được cho mang thế tử lên đây!" – Hoàng Thượng liếc mắt nhìn Lãnh Kỳ Song rồi trầm giọng nói.

Thế tử Lãnh Hiệu Vũ nhanh chóng được đưa lên, đứa nhỏ chỉ hơn 1 tuổi ngoan ngoãn đưa đôi mắt long lanh nhìn xung quanh, do có khá nhiều người nên có phần sợ sệt.

"ma ma ma" – Hiệu Vũ vừa nhìn thấy thái tử phi liền gọi. thiếu phụ đang quỳ dưới đất đưa đôi mắt ướt lệ nhìn Hiệu Vũ, môi nàng rung lên vì xúc động.

"Hoàng thượng đứa nhỏ còn chưa biết nói rành rẽ thì làm sao mà làm nhân chứng, chưa kể rằng vừa nhìn đã rõ ai chính là nương của nó rồi!" – Lãnh Kỳ Song nhanh chóng lên tiếng. thật lòng lúc nghe những tin đồn y cũng có chút nghi ngờ vì Hiệu Vũ hoàn toàn không có nét nào giống y, tính tình cũng không giống nhưng y nhanh chóng gạt bỏ đi suy nghĩ hoàng đường đó vì y biết thái tử phi không có lá gan như vậy.

"đúng vậy con nít thì làm sao mà làm chứng được!" – hoàng thượng nhìn về phái Lãnh Kỳ Lạc nói.

"bẩm phụ hoàng, không biết người có bao giờ nghe đến việc lấy máu nghiệm thân hay không?" – Lãnh Kỳ Lạc chậm rãi đứng lên ung dung tự tại nói. nghe y nói mọi người trong Phủ ứng Thiên đều ngạc nhiên rồi quay sang bàn tán xôn xao.

"lấy máu nghiệm thân!" – Hoàng Thượng lặp lại lời nói của Lãnh Kỳ lạc

"vâng đúng vậy! thừa hoàng thượng, có thực là có cách đó. Những người đồng huyết thống máu sẽ hòa với nhau cũng như ngược lại những người không cùng huyết thống máu sẽ tách nhau ra!" – thái y viện vừa nghe nói nhanh chóng đứng lên phía trước giải thích.

"quả thật như vậy!" – Hoàng thượng lên tiếng.

"Phụ hoàng cứ thử sẽ thấy rõ!" – lãnh Kỳ lạc nói.

"không! ta không có chuyện gì phải làm như vậy! Vũ nhi chính là con trai của thần thiếp tại sao phải chứng minh làm gì!" – Thái tử phi thấy chuyện trước mắt vô cùng nguy hiểm nên nhanh chóng lên tiếng tay vô thức ôm chặc Vũ nhi khiến đứa bé đau miếu lên.
 
Chương 61


"ngoan ngoan ngoan!" – nhữ nương thấy vậy ra sức dỗ dành!

"nếu không có tật giật mình thì thái tử phi không nên phản ứng như vậy!" – Lãnh Kỳ Lạc nói.

"Thất Vương gia!" – Lãnh Kỳ Song lên tiếng ngăn cản lại.

"Phụ Hoàng! Chuyện này là một chuyện hệ trọng không thể chỉ vì một lời nói phiến diện của một điêu dân mà chúng ta phải làm lớn chuyện đến như vậy!" – Lãnh Kỳ Song cúi người nói.

"xin hoàng thượng trã lại sự oan ức cho người nhà của nô tỳ!" – thiếu phụ đang quỳ nghe thế tử nói vậy liền cúi sát người xuống đất cất giọng van xin.

"thái tử! dù chỉ là một gia đình nông dân nghèo khổ, nhưng cũng tính là nhiều mạng người! nếu thiếu phụ này đã kêu oan, toàn dân đều nhìn vào đây thì ta tin chỉ có cách đó mới là câu trã lời thỏa đáng mà tất cả mọi người đều đang chờ đợi!" – Lãnh Kỳ Lạc lên tiếng, y lấy sức ép từ dân chúng không cho Lãnh Kỳ Song đường lui.

"được chuẩn bị làm máu nghiệm thân!" – Hoàng Thượng tuy cũng không muốn tiến hành lấy máu nghiệm thân nhưng nghe lời nói của lãnh Kỳ Lạc thì biết nếu y không làm chuyện này thì thật sự không có đường lui.

Mọi chuyện được chuẩn bị một cách vô cùng nhanh chóng như thể đã được chuẩn bị ngây từ trước, chỉ sau lời nói của Hoàng Thượng mọi thứ đều được mang ra lập tức.

"không không ta không làm không! thái tử cứu thiếp!" – khi ngự y đến bên cạnh thái tử phi xin phép lấy máu thì nàng liền làm loạn lên không chấp nhận.

"bắt lại cho ta!" – lãnh kỳ Lạc không đợi hoàng thượng lên tiếng nhanh chóng nói. cận về ngay bên cạnh nhanh chóng tiến lên bắt giữ thái tử phi.

"các ngươi dám bắt ta, các người có biết như vậy là mạo phạm hay không?" – Thái tử phi la toáng lên vùng vẫy nhưng sức lực của một thiếu phụ chối gà không chặt thì không có khả năng kháng cự, một thoáng đã nhìn thấy giọt máu từ ngón tay thái tử phi nhỏ xuống chén nước.

Sau đó đến máu của người thiếu phụ kia cũng nhỏ vào một cái chén khác. Vũ nhi được bế lên trên nhanh chóng lấy máu nhỏ vào cả 2 chén. Đứa bé bị đau khóc toáng lên, nhủ nương đau lòng thay ôm chặt đứa bé vô lòng dỗ dành. Cả hai chén được dâng lên cho hoàng thượng cùng mọi người xem, quả thật máu của Vũ nhi với thái tử phi hoàn toàn cách biệt nhau còn với máu của người thiếu phụ lại tan vào nhau.

"NGười đâu bắt thái tử phi lại cho ta!" – Lãnh Kỳ Lạc nhanh chóng lên tiếng.

"hay cho ngươi thái tử và thái tử phi" – Hoàng Thượng giận đến tím mặt gầm lên. Lãnh Kỳ Song cũng vỡ lẽ quỳ rạp xuống mặt đất.

"Hoàng thượng tha mạng, nhi thần cũng hoàn toàn không biết đến việc như thế này! Hoàng thượng tha mạng!" – lãnh Kỳ Song nhanh chóng lên tiếng.

"khá khen cho nhà ngươi, lấy vàng giả đổi lấy vàng thật lá gan của ngươi cũng to lắm!" – Hoàng thượng không quan tâm đến Lãnh Kỳ Song nhìn thái tử phi đang rung rẫy dưới đất nói.

"hoàng thượng tha mạng, tiểu nữ cũng không biết chuyện này là sao, đúng rồi tất cả là do ma ma làm, tiểu nữ vô tội xin hoàng thượng khai ân!" – thái tử phi nhanh chóng nói. tâm trí nào rối loạn.

"ngươi nghĩ nô tài có thể tự ý làm mà không cần chủ nhân sai bảo ư!"

"Hoàng thượng phải tin tiểu nữ!"

"tin nhà người! Chuyện hôm nay như vậy đã rõ ràng Vũ nhi chính là con đẻ của thiếu phụ này, ta trã lại cho ngươi!"

"đa tạ hoàng thượng anh minh! Đa tạ hoàng thượng anh mình!" – người thiếu phụ nghe như vậy vui mừng dập đầu.

"còn về ngươi! Dám cả gan làm loạn dòng dõi hoàng thất! uổng công ta đã coi trọng ngươi! Còn ác độc giết người bịt miệng tội không thể nào tha thứ được! chết cũng không đền hết tội. nhưng nể tình gia đình ngươi cũng có công nên tạm thế tống vào trại giam ban Hạt Đỉnh Hồng!" – Hoàng thượng nhìn thái tử phi dưới đất lạnh giọng nói.

"không hoàng thượng xin khai ân! Hoàng thượng tiểu nữ không có tội hoàng thượng!" – Thái tử phi nghe tuyên án run người ngã khụy xuống đất khóc lóc thảm thương.

"còn ngươi dung túng không rõ thực hư trắng đen! Giáng chức thái tử trở về đông cung đóng cửa mà suy ngẫm!" – Hoàng thượng nói với thái tử Lãnh Kỳ Song. Y nghe nói như không tin vào tai mình mở to mắt nhìn hoàng thượng..

"ban bố khắp thiên hạ chuyện ngày hôm nay! Chuyện này đến đây chấm dứt!" – Hoàng thượng nói lớn rồi xoay người rời đi.

.....

"Vương phi không ở đó để nhìn thấy mọi chuyện thật đáng tiếc!" – Tình nhi bên cạnh Nhan Diệp Doanh sau khi thực lại chuyện xét xử thái tử phi vô cùng ly kỳ đó tiếc nuối nói.

"thị phi thì tránh càng xa càng tốt ai lại đi tiếc những chuyện như vậy bao giờ!" – Nhan Diệp Doanh cười khổ.

"hiện tại ngôi vị thái tử bỏ trống ta tin chắc rằng triều đình lại một phen ồn ào!" – Nhan Diệp Doanh suy ngẫm một lặt chép miệng, thảo nào hai ngày gần đây Lãnh Kỳ Lạc không thấy mặt mũi dâu.

"Vương phi nếu Vương gia thành người kế vị như vậy người sẽ có thể làm Hoàng Hậu!" – Tình nhi cười thấp giọng nói

"Hoàng hậu thì có gì hay! Ta sợ còn không kịp, đừng tưởng ngồi ở vị trí cao mà sung sướng! ta ngược lại ta thích cuộc sống bình dị không tranh đua, ta muốn được cuộc sống thanh bình chỉ có ta Vương gia cùng với Phong nhi cả nhà 3 người tự do tự tại biết bao! Hoàng cung như một cái ngục lớn muốn thoát không được!" – Nhan Diệp Doanh nhìn xa xâm nói, nỗi ám ảnh của nàng với nơi đó chưa bao giờ nguôi. Nơi chứa đầy những toan tính không có tình cảm chân thật nào tồn tại.

"Vương gia!" – Tình nhi nhìn thấy Lãnh Kỳ Lạc xuất hiện ở cửa vội hành lễ, sau đó theo hiệu của y lui ra bên ngoài.

"Kỳ Lạc chàng về rồi! những ngày này có vẻ bận rộn nhiều!" – Nhan Diệp Doanh cũng giật mình, nàng không biết y xuất hiện tự bao giờ có nghe những gì nàng nói hay không.

"uhm! Thái tử bị phế thật sự có nhiều công vụ cần giải quyết, quan lại đưa công văn xin tha cũng như đề cử người khác lên ngôi vị thái tử. triệu đình rối ren một nỗi!" – Lãnh Kỳ Lạc gật đầu nói, y làm ra vẻ như chưa nghe thấy cuộc nói chuyện của Diệp Doanh cùng a hoàn. Đến tận bây giờ y vẫn không hiểu được vì sao Nhan Diệp Doanh lại ghét Lãnh Kỳ Song đến như vậy, vẫn không biết vì sao nàng lại ghét hoàng thất vô cùng có thành kiến như vậy.

"chàng nên giữu sức khỏe không nên quá sức!"

"nàng đừng lo lắng! Diệp Doanh nếu như ta phải vào cung sống nàng có nguyện ý đi cùng ta hay không?" – Lãnh Kỳ Lạc dùng từ vào cung sống thay cho câu nói của y là lên ngôi hoàng thượng nhưng chung quy ý nghĩa cũng giống như nhau.

Nhan Diệp Doanh không ngờ y lại hỏi thẳng nàng như vậy cho nên có phần vô cùng lúng túng.

"thiếp gã cho Vương phủ thì chỉ biết đi theo chàng nào có lựa chọn!" – Nhan Diệp Doanh cúi đầu cười khổ nói. đúng vậy nàng là Thất Vương phi, chết cũng sẽ là thất vương phi thì làm sao mà có thể không dược cơ chứ.

"ta xin lỗi! chuyện này tạm thời chúng ta không nên nói đến!" – Lãnh Kỳ Lạc nhận ra được chất giọng buồn bã bất đắc dĩ của nàng mà trong lòng co thắt lại.

"trở thành thiên tử thì người sẽ có tam cung lúc diện! đến lúc đó thật sự tìm những ngày bình yên bên nhau tán gẫu đánh đàn thổi sáo sẽ không còn nữa! cho nên thiếp sẽ cố gắng trân trọng những giây phút này ngài cứ yên tâm!" – Nhan Diệp Doanh cười nói, nàng cố ý cười thật tươi để y không nghi ngờ mình, nhưng nàng nào biết nụ cười của nàng trong mắt lãnh Kỳ Lạc lại méo mó vô cùng đau lòng như vậy.

.....

Bẳn đi một thời gian chuyện lập thái tử kế vị cũng không được ban bô ra, nhiều đại thần đưa sớ cầu xin nhưng chúng quy vẫn chưa có công bố. Lãnh Kỳ Song sau một thời gian cuối cùng cũng có hành động, y bỏ trốn khỏi kinh thành một cách không tâm hơi bỏ lại Phi yên cùng Minh nhi. Không ai biết bằng cách nào cũng không ai biết y đã đi như thế nào như bốc hơi thật sự, những ngày này an nguy hoàng cung được thắt chặt lại Lãnh Kỳ Lạc cũng thường xuyên không trở về phủ.

Buổi sáng như mọi ngày Nhan Diệp Doanh đều đưa Phong nhi đao dạo trong hoa viên tắm nắng. mọi người đều đang tập trung vào đứa nhỏ mới biết đi chập chững đùa nghịch cười vang thì không biết ở đâu xuất hiện 2 hắc y nhân võ công cao cường nhắm vào Phong nhi. Ám vệ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ Phong nhi, trong cơm loạn lạc đó bất ngờ Nhan Diệp Doanh bị một hắc y nhân thứ ba nhảy ra đánh ngất và bắt đi. Ba người hắc y nhân xuất hiện như một cơn gió cũng biến mất như vậy, ám vệ đuổi theo đến Bắc viện thì không còn thấy người nữa.

Tin tức nhanh chóng được đưa lên Lãnh Kỳ Lạc liền quay trở lại Vương phủ.

"nô tài có tội xin Vương gia trừng trị!" – lão Bát được phụng mệnh ở Vương Phủ bảo vệ sự an toàn của Vương phi cũng như tiểu thế tử, đang quỳ trên mặt đất nhận tội với Lãnh Kỳ Lạc.

"chuyện xử lý sau! nói rõ ràng cho ta biết mọi chuyện!" – Lãnh Kỳ Lạc người toát ra hàn băng lãnh nói.

"bẩm Vương gia, các ám vệ khác nói không hề có người đột nhập vào Vương phủ nhưng bất ngờ xuất hiện 3 hắc y nhân ban đầu nhắm đến thế tử chúng có võ công khá cao, nhưng cuối cùng lại chuyển hướng bắt Vương phi đi khiến mọi người không trở tay kịp. chúng chạy đến Bắc viện thì biến mất không tâm hơi! Cứ như chui xuống lòng đất!" – lão Bát nhanh chóng thuật lại những chuyện đã diễn ra.

"kiếm tra bắt viện!" – Lãnh Kỳ Lạc nghiến răng nói, trước mũi y trong lãnh thổ của y nhưng ai lại cả gan bắt người như vậy lại khiến ám vệ không thể biết được thật sự bản lĩnh không nhỏ.

"bẩm vương gia ám vệ đã lục soát mọi ngõ ngách trong bác viện nhưng chung quy không có người!"

"gọi Ám tín đến tìm cho ra tung tích Vương phi!" – nói đoạn y đứng lên hướng bắc viện mà bước. dáng người Lãnh Kỳ lạc cao lớn còn vận công đi nên những người bên cạnh phải cất bước chạy theo mới kịp được y.
 
Chương 62


Sau khi đến bắc viện (bắc viện là nơi các tú nữ trong cung đưa đến đã từng ở đó) Lãnh Kỳ Lạc nhìn mọi ngõ ngách kiểm tra một lượt thiếu điều còn thiếu đào đất lên là chưa kiểm tra, không thể nào có chuyện người đột ngột biến mất như vậy được!

"Vương gia, mời người đến đây!" – Lão Thất là một trong những ám tín chủ lực đến bên cạnh nói, lãnh Kỳ Lạc ngước lên nhanh chóng hướng y bước đi.

Mọi ngươi cũng nhanh chóng đi theo.

"bẩm vương gia mời người đi theo!" – Lão Thất nhanh chóng đến bên giường bất ngờ nhảy lên đầu giường điều khiến mọi người không ngờ đến chính là tấm ván trên giường bất ngờ bật lên người rớt ngay vào bên dưới. Lãnh kỳ Lạc có chút ngoài ý nhíu chặt đôi mày cũng nhanh chóng tiến lên phía trước nhảy vào mật thất bên dưới. Không ngờ ngay chính trong vương phủ lại có một mật thất cuối mật thất dẫn thẳng ra bên ngoài bìa rừng sau núi! Sau khi thám thính một vòng quay lại Lãnh Kỳ Lạc băng khí càng đậm đặc hơn khiến mọi người xung quanh có phần hoảng sợ vô cùng đến thở mạnh cũng không dám chứ đừng nói đến là lên tiếng hỏi han.

Sau khi trở về Lãnh Kỳ Lạc cho người nhanh chóng rà soát khắp Vương phủ xem có còn đường hầm bí mật nào xuất hiện nữa hay không nhưng tuyệt nhiên ngoài nơi đó không còn bất kỳ đường hầm nào nữa. y liền cho người lấp lại ngây lặp tức. căn phòng có đường hầm đó chính là căn phòng ngày trước Phi yên ở, thật sự không ngờ được nhiệm vụ của Phi yên đến đây ngoài việc quấy rối mối quan hệ của hai người còn có công tác chính là việc này. Thật sự nằm ngoài dự kiến của y,

"bẩm Vương gia lão tứ cầu kiến!" – lão bát rụt rè lên tiếng.

"nói!" – lãnh Kỳ lạc bình thường đã lạnh nhạt hôm nay đặt biệt lạnh đến mức khiến người bên cạnh có cảm giác y chính là khối băng nghìn năm mới được khai quật.

"vương gia! Tiểu Minh đã được xuất đi tìm phát hiện ở phái đông xuất hiện một nhóm người lạ lùng hành tung cũng vô cùng kỳ lạ!" – Lão Tứ nói nhanh chóng, ánh mắt lãnh Kỳ Lạc lóe lên ánh sáng ngước nhìn.

"Tiếp!"

"hiện Lão tam đang theo chúng!" - Lão tam chính là người có kinh công giỏi nhất trong Ám tín, y theo dấu một ai thì đương nhiên sẽ không để mất dấu và cũng không để người đó phát hiện ra.

"đi!" – Lãnh Kỳ Lạc nhanh chóng đứng lên bước ra bên ngoài.

"Vương gia! Thế tử khóc mãi chúng nô tỳ....không có cách nào!" – Tình nhi rụt rè nói, vần mắt nàng cũng đỏ hoe lên vì sợ lo lắng cho chủ nhân của mình và hiện cũng vô cùng sợ hãi Lãnh Kỳ lạc, nàng có cảm giác không có vương phi ở đây Vương gia không khác nào một ác ma.

Nghe nói vậy bước chân của Lãnh Kỳ Lạc vội khựng lại, y quên mất đứa con trai nhỏ của mình cũng hoảng sợ không kém, y trông mông nương tử, y lo lắng thì đứa bé còn nhỏ cũng vô cùng cần mẹ trãi qua chuyện ban nãy đương nhiên vô cùng cần mẫu thân.

"mang thế tử đến đây! Mọi người ra ngoài đợi đi!" – Lãnh Kỳ Lạc thấp giọng nói. Phong nhi nhanh chóng được bế vào trong, gương mặt phúng phính ướt hết cả nước mắt, vừa nhìn thấy Kỳ Lạc đứa bé vội vàng kiềm nén nước mắt lại.

"Phong nhi đến phụ vương!" – Lãnh Kỳ Lạc đưa tay đón Phong nhi. Đứa bé ngoan ngoãn qua vòng tay y. tuy từ bé Phong nhi có phần xa cách với phụ vương mình vì bé cảm thấy phụ vương không thương mình còn có chút ganh tỵ nhất là khi bé bên nương!

Khi mọi người đều lui ra bên ngoài chỉ còn lại hai cha con bên trong phòng Lãnh kỳ Lạc đặt Phong nhi ngồi trên đùi mình thấp giọng nói.

"Phong nhi có nhớ mẫu thân không?"

Phong nhi còn đang thút thít nhưng cố gắng kiềm chế lại gật đầu.

"phụ vương cũng rất nhớ mẫu thân! Nhưng Phong nhi có thấy phụ vương khóc không?"

Phong nhi lại ngây thơ lắc đầu.

"đúng rồi! dù rất lo lắng cho mẫu thân con nhưng phụ vương không được khóc vì ta là nam tử hán địa trượng phu không dễ dàng rơi lệ! ta cần mạnh mẽ lên để còn đi gải cứu mẫu thân con về nữa có biết không!"

Phong nhi chắc nịt gật đầu, ngoài sự mong đợi của Lãnh Kỳ Lạc, y không hiểu đưa trẻ gần 2 tuổi có hiểu những gì mình nói hay không nhưng thấy cậu bé cứ gật đầu nhưng tiếng thút thít vẫn còn tuy cố kiềm chế nho nhỏ vẫn có thể nghe thấy được.

"con phải ngoan ngõn ở nhà ta sẽ nhanh chóng đưa mẫu thân con về! con phải cứng rắng lên! Khi ta không có ở đây con chính là tiểu thế tử chủ tử duy nhất trong Vương phủ! Con có hiểu không?"

Phong nhi lại ngoan ngoãn gật đầu.

"vậy Phong nhi có khóc nữa hay không?"

Phong nhi lắc đầu.

"con trã lời cho ta!" – (anh Lạc à anh xem con anh như quân đội của anh vậy!)

"không ạ!"

"con có chịu ăn không?"

"ăn ạ!"

"được vậy con phải nhớ lời ta nói! bây giờ chúng ta ra ngoài, nhiều người đang đợi chúng ta! Con nhớ những gì đã hứa chứ!?"

"dạ!" – Phi nhi ngoan ngoãn nói tuột xuống đất đứng ngước đôi mắt trong trẽo nhìn phụ vương của mình.

"ta sẽ đưa mẫu thân con về nhất định!" – lãnh Kỳ Lạc đưa bàn tay nắm đôi bàn tay bé xíu của cậu bé nói. y không biết những gì mình nói đứa bé có hiểu không nhưng y chỉ có thể làm được như vậy mà thôi!

Cánh cửa mở ra hai cha con nắm tay nhau bước ra bên ngoài trong sự hồi hợp chờ đợi của mọi người, ai cũng ngạc nhiên khi thấy tiểu thế tử ngoan ngoãn không còn khóc lóc nữa dù khóe mắt vẫn còn ướt, không ai có thể tưởng tượng một vương gia lãnh băng cao cao tại thượng lại có khả năng dụ trẻ em như vậy (anh Lạc mà nói dụ trẻ em cái gì này gọi là dùng kỷ luật thép với con mới đúng quá ác!)

Phong nhi buông tay Kỳ Lạc ra chậm chạp bước đến bên cạnh Tình nhi.

"ngươi ở lại chăm sóc cho tiểu thế tử thật tôt! Lão bát cùng 10 ám vệ nữa ở lại bảo vệ tiểu thế tử!" – Lãnh Kỳ Lạc lạnh giọng nói.

"tuân lệnh vương gia!" – lãnh Kỳ Lạc bước đi nhìn lướt qua Phong nhi một chút rồi không chừng chừ mà cùng đoàn người đi ra bên ngoài.

....

Nhan Diệp Doanh bị đánh bất tỉnh đến khi tỉnh dậy phát hiện mình đang bị nhốt ở một nơi có phần u tối, chỉ có một vài ngọn nến thấp sáng, đầu nàng đau buốt cố gắng trấn tỉnh ngồi bật dây nhìn xung quanh.

"nương nương người đã dậy rồi! để nô tỳ hầu hạ người thay y phục!" – Một a hoàn đứng cạnh đó thấy Nhan Diệp Doanh tỉnh lại liền bước lên trước nói. ngoại ý có người xuất hiện nên nàng có chút thoáng giật mình.

"bổn vương phi đang ở đâu! Các người to gan giám bắt cóc ta các người có biết ta là ai hay không?" – dù trong lòng có chút thấp thõm nhưng Nhan Diệp Doanh cũng cố gắng thể hiện uy nghiêm của mình.

"bẩm nương nương! Nô tỳ được lệnh hầu hạ người trước mắt cần cho người khỏe mạnh ngày mai đã là ngày đại hỷ rồi người nên cẩn trọng sức khỏe!" – a hoàn đó lại thấp giọng nói. Nhan Diệp Doanh nghe những lời nàng ta nói mà trong đầu mù mịt, ngày đại hỷ cái gì, ngày đại hỷ của ai tại sao lại bắt nàng đến đây dự đại hỷ cái gì.

"ngươi nói cái gì vậy! đây là đâu thả ta ra!" – Nhan Diệp doanh đứng lên tiếng ra cửa thì bị a hoàn chặn lại khiến nàng vô cùng khó chịu. đưa mắt nhìn quanh phát hiện đây là một căn phòng được trang trí cũng hết sức cầu kỳ nhưng chỉ có một thứ bất thường chính là nó không có cửa sổ và mọi thứ đều mờ ảo thiếu ánh sáng.

"nương nương người hãy ngoan ngoãn, chủ nhân quay lại thấy người như vậy sẽ không vui, sẽ đau lòng mất!" – a hoàn kia lại đến gần khuyên bảo.

"chủ nhân ngươi là ai?" – nghe thấy vậy Nhan diệp Doanh liền lên tiếng.

"chủ nhân nô tỳ là một nam nhân vô cùng khôi ngô, thông minh và dũng mãnh! Có thể nói là người nam nhân tốt nhất trên đời này! Nương nương phải thấy mình thật sự may mắn mới có thể được gả cho người như vậy!"

"gã ta chưa từng biết Vương gia có một a hoàn kỳ lạ như ngươi!" – Nhan Diệp Doanh nghe mà trong lòng hoài nghi vô cùng.

"Vương gia nào? Chủ nhân của nô tỳ là thiên tử nương nương người nhanh chóng để nô ty giúp người sửa soạn một lát ngài đến nhìn nương nương như vậy sẽ không vui!"

"ngươi tên gì?" – Nhan Diệp Doanh càng nghe càng thấy mọi thứ mơ hồ, nếu không phải Kỳ Lạc thì đang nói đến người nào, rõ ràng nàng được gả cho y nếu không phải y thì còn ai khác được.

"nô tỳ là a Kiều sẽ là người hầu hạ nương nương sau này!" – a kiều nói.

"a Kiều ngươi sống ở đây à?"

"ban đầu a Kiều sống trong phủ chủ nhân nhưng khi chủ nhân đến đây thì a Kiều được người mang sang đây! Đủ để thấy chủ nhân rất thương a Kiều điều đó làm a Kiều rất vui!" – a kiều cười tươi nói. nghe điều đó cùng với thái độ của a kiều Diệp Doanh đoán được a Kiều có chút chậm chạp trong đầu óc có thể thấy nàng tuy là dáng vẻ người lớn nhưng đầu óc thật sự như một đứa trẻ.

"a kiều em thương chủ nhân của mình sao?" – lấy lại bình tĩnh Diệp Doanh đứng lên ngồi trên ghế nàng phải nghĩ cách lừa sự canh giữ của A Kiều mới rời đi khỏi đây được.

"nương nương người không được nói vậy! như vậy là phạm thượng, a Kiều nào có thân phận đó chỉ cần nhìn thấy chủ nhân thôi a Kiều đã mãn nguyện lắm rồi!" – A Kiều vừa nghe Diệp Doanh nói liền hốt hoảng, có thể thấy rất rõ nàng ta vô cùng ngưỡng mộ tôn sùng người kia.

"a Kiều ta muốn đi ra ngoài dạo một vòng, ta thấy ngột ngạt quá!" – Nhan Diệp Doanh nói..

"không được chủ nhân đã dặn dò không để nương nương đi đâu cả! sau ngày mai người muốn đi đâu cũng được!" – a Kiều lắc đầu nói.
 
Chương 63


"nàng muốn đi đâu!" – nghe giọng nói phát lên khiến Nhan Diệp Doanh cả kinh. Có chết đi sống lại nàng cũng không bao giờ quên được giọng nói này Lãnh Kỳ Song.

"Thái tử...à không bây giờ không nên gọi ngươi như vậy nữa! tại sao lại bắt ta đến đây?" – Nhan Diệp Doanh đứng lên đối mặt Lãnh Kỳ Song.

"Doanh nhi nàng hoảng sợ sao? ta xin lỗi đã làm nàng sợ! nàng có thích nơi này không? ta đặc biệt dành cho nàng đó, mọi thứ đây đều là ta tẩng mẫn chọn cho nàng nàng có vui không?" – Lãnh Kỳ Song không quan tâm đến thái độ phòng ngự của Nhan Diệp Doanh cười nói vui vẻ nhìn xung quanh.

"Chủ nhân, nương nương không chịu cho a Kiều hầu hạ!" – A Kiều uất ức nói, nàng ta sợ bị la rầy.

"không sao a Kiều, nàng ấy ngạc nhiên quá độ thôi! ngươi lui ra ngoài đi!" – Lãnh Kỳ Song cười nhạt nói.

"không a Kiều ở lại với ta!" – Nhan Diệp Doanh hốt hoảng khi Lãnh Kỳ Song kêu a Kiều ra ngoài như vậy chỉ còn mình nàng và y trong phòng thật sự vô cùng bất tiện.

"nàng không phải lo lắng chỉ sao ngày mai thôi sau khi thiên hạ là của ta, nàng cũng là của ta cho nên hôm nay ta không gấp gáp hahaha chỉ nghĩ đến thôi ta đã rất phất khích! Doanh nhi nàng sẽ thành hoàng hậu của ta, nàng có thấy vui không?" – Lãnh Kỳ Song cười nói.

"lãnh Kỳ Song ngươi điên rồi, bổn Vương phi đã được gả cho lãnh Kỳ Lạc, ngươi chớ có những suy nghĩ điên khùng như vậy!"

"khi thiên hạ này của ta thì sẽ theo luật của ta! Ta muốn nàng làm hoàng hậu thì nàng sẽ làm hoàng hậu! nàng đừng hồng chạy thoát khỏi ta!"

"ngươi điên rồi, thả ta ra ngươi nghĩ ngươi nhốt ta như vậy là ta sẽ ưng thuận hay sao?"

"nàng nói gì vậy! ta không bao giờ đối xử với nàng như vậy, ta yêu nàng còn không hết làm sao lại đối xử với nàng như vậy cơ chứ! Ta chỉ để nàng tạm đây thôi!" – Lãnh Kỳ Song vừa nói vừa tiếng lại gần Nhan Diệp Doanh, ánh mắt y nhìn nàng sâu thẫm khiến Nhan Diệp Doanh rùn mình vì sợ hãi và ghê tởm.

"Lãnh Kỳ Song ta cho ngươi biết ta rất căm hận ngươi, ghét ngươi nên ngươi đừng hồng ta chấp nhận!"

"nàng yên tâm chỉ cần ngày mai nàng sẽ phải chấp nhận nguyện bên cạnh ta mãi mãi!" – lãnh Kỳ Song cười lớn như không quan tâm những gì Nhan Diệp Doanh nói.

"không bao giờ ngươi yên tâm chuyện đó sẽ không bao giờ!"

"Doanh nhi nàng đừng chọc ta, nàng có biết ta yêu nàng như thế nào không? nàng có biết ta luôn nghĩ đến nàng hay không? Nàng có biết hiện tại ta muốn ôm nàng vào lòng nhiều biết bao nhiêu không?" – Lãnh Kỳ Song vừa nói vừa tiến lại gần Nhan Diệp Doanh, nàng ta bị ép lui lại sau đụng phải giường mất thăng bằng ngã lên đó.

"mùi thơm này thật sự khiến ta lưu luyến không rời!" – Lãnh Kỳ Lạc đến gần hít hà bên tai nàng.

"nếu ngươi còn làm thêm chuyện gì nữa ta sẽ chết trước mặt cho ngươi xem!" – Nhan Diệp Doanh lấy cây trâm cài tóc trên đầu kề lên cổ nói.

"Doanh nhi nàng không nên hư như vậy! trầy làn da trắng mịn đó thì không được đâu!" – Lãnh Kỳ Song có chút ngoài ý đứng lên cả kinh nhìn chiếc trâm trên cổ nàng thấp giọng nói.

"Ngươi lập tức đi ra ngoài nếu không ta sẽ một nhát chết ngây đây cho ngươi xem!" – Nhan Diệp Doanh biết sự uy hiếp này đối với hắn có tác dụng nên muốn thừa thắng xông lên.

- nhanh như chơp Lãnh Kỳ Song dùng chiêu nhẹ hất tung cây trâm cài tóc ra khiến Nhan Diệp Doanh trở tay không kịp, do trâm nhọn làm trầy một vết trên cổ nàng khiến máu ứa ra.

"ta đã nói nàng không nên hành động sốc nổi! nàng nên biết dù nàng có làm thể nào nàng cũng sẽ gả cho ta vào ngày mai! Và cho dù thế nào Lãnh Kỳ Lạc cũng sẽ chết! và nếu ta chưa cho phép nàng sẽ không thể chết được! a Kiều vào chăm sóc cho nương nương tắm rửa cho nương nương thay sẵn y phục xong chuyện quan trọng sẽ tiến hành bái đường!" – Lãnh Kỳ Song lớn tiếng nói rồi hậm hực xoay người rời đi. a Kiều nhanh chân tiến vào trong.

"nương nương người có sao không nương nương?" – a Kiều nhìn tấy Nhan Diệp Doanh ngồi bất động trên giương, ánh mắt vô cùng hoảng loạn trên cổ vết thương máu rỉ ra hoảng sợ nói. – "nương nương người không nên làm trái ý chủ nhân! Chủ nhân rất yêu người nhưng người lại làm chủ nhân tức giận như vậy thật không nên!"

"a kiều ta sợ lắm a Kiều huhuhuhu!" – Nhan Diệp Doanh như vỡ òa khóc ngất như một đứa trẻ, khi Lãnh Kỳ Song nói sẽ khiến Lãnh Kỳ Lạc chết tim nàng như vỡ vụn ra, hiện tại nàng vô cùng nhớ y, vô cùng nhớ Phong nhi mủm mỉm ngoan ngoãn của mình. mới một khắc trước thôi nàng còn sống vui vẻ cười đùa bên đứa con trai nhỏ giờ này lại ở một nơi nàng hoàn toàn không biết đây là đâu, gặp phải chuyện như vậy khiến nàng quả thật sợ hãi.

" nương nương đừng sợ, chủ nhân rất yêu người chỉ cần người ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân a kiều tin chủ nhân sẽ luôn dịu dàng với người!" – a Kiều vừa lấy đồ băng bó vết thương cho Nhan Diệp Doanh vừa thấp giọng nói.

"a Kiều làm ơn hãy thả ta ra ngoài!"

"nương nương người phải ngoan ngoãn nếu không a Kiều cũng không giúp được người! nương nương người nhìn xem bộ y phục này thế nào!" – a Kiều đứng thoát dậy kéo một xào đồ ra trước mặt Nhan Diệp Doanh cười nói, hiện ra trước mặt nàng là bộ hỷ phục vô cùng lộng lẫy. nếu như một thiếu nữ đến tuổi lấy chồng được bộ hỷ phụ như vậy sẽ hạnh phúc đến ngất mất.nhưng hiện tại Nhan Diệp Doanh chỉ cảm thấy kinh hãi, vô cùng kinh hãi trong lòng – "này là chủ nhân đặt biệt chuẩn bị cho nương nương, nương nương thấy đẹp không? người mau chóng tắm rửa thay hỷ phục nếu không chủ nhân sẽ lại nổi cáu lên mất!"

"không ta không thể điên chung với hắn được! thả ta ra ta muốn về với phu quân của ta!" – Nhan Diệp Doanh bừng tỉnh chạy nhàu ra cửa. nhưng nàng không ngờ chưa đi được bao nhiêu bước đã bị đánh cho ngất xỉu.

Khi tỉnh lại Nhan Diệp Doanh vẫn nhìn thấy khung cảnh căn phòng trước khi nàng ngất xỉu, vai nàng có chút đau nhưt nhìn xuống cơ thể người nàng đã bận hỷ phục đỏ rực rõ đến chói mắt.

"Nương nương người đã tỉnh rồi! người ngoan một chút thì đâu có bị đau như vậy! người đến đây để a Kiều làm tóc cho người!" – a Kiều thấy nàng động đậy nhìn thấy nagf đã tỉnh liền nói.

Nhan Diệp Doanh biết mình cố gắng cũng không thể làm được gì chỉ phí sức và thời gian. Hiện tại bị nhốt trong này nàng hoàn toàn không biết được bây giờ là ngày hay đêm, nàng đã bị bắt vào đây bao lâu rồi cũng không biết. vọn vẹn người nàng có thể tiếp xúc chỉ có A Kiều không có bất kỳ một người nào khác.

"a Kiều ta tự nhiên thấy đói bụng quá!" – Nhan Diệp Doanh thấp giọng nói, muốn đánh lạc hướng nàng ta đi để có thể trốn ra ngoài.

"nương nương cũng nên ăn đã hơn 1 ngày người không có ăn gì rồi!" – a Kiều gật gù nói.

"ta đã bị bắt vào đây hơn một ngày rồi sao?" – Nhan Diệp Doanh hốt hoảng nói.

"đúng vậy!" – a Kiều hồn nhiên trã lời sau đó nàng ta đi ra bên ngoài Nhan Diệp Doanh tính đợi nàng ười đi thì sẽ lén đi ra ngoài nhưng không ngờ ngay phía bên ngoài cửa lại có người canh gác nên nàng không có bất kỳ cơ hội nào.

"mời nương nương dùng! Trong thời gian đó nô tỳ sẽ làm tóc cho nương nương. Mọi thứ cho lễ bái đường đã được chuẩn bị chu đao nương nương đừng lo lắng!" – a Kiều nói rồi đặt chén tổ yến trước mặt Diệp Doanh rồi tiến hành chải tóc cho cô. Nhan Diệp Doanh làm gì có bụng dạ nào mà ăn nhưng nàng biết nếu không ăn chắc chắn sẽ không có sức lực chóng đỡ, nếu có cơ hội bỏ trốn ít nhất cũng cần sức lực để mà chạy cho nên nhanh chóng ăn.

"nương nương như vậy chắc chắn chủ nhân sẽ hài lòng!" – a Kiều nói

"chủ nhân ngươi đâu?"

"chủ nhân rời đây đi làm công việc quan trọng rồi, người nói sẽ cho nương nương thành hoàng hậu!" – a Kiều cười tít mắt nói. Nhan Diệp Doanh nghe mà cả kinh, nếu thật sự như vậy hiện tại Lãnh Kỳ Song đang khởi nghĩa tạo phản, lòng Nhan Diệp Doanh như lửa đốt nàng không lo lắng cho hoàng đế cũng không lo lắng vận mệnh của đất nước cái nàng lo lắng chính là tính mạng của Lãnh Kỳ Lạc.

...

"a Kiều chủ nhân bảo ngươi mang nương nương ra bên ngoài!" – Nhan Diệp Doanh ngồi trên giường suy nghĩ cách thức lừa a Kiều rồi người canh gác bên ngoài để đi thám thính một vòng nơi này để trốn chạy thì ngoài cửa vang lên tiếng nói phá tan bầu không khí yên ắng bên trong.

"ôi chủ nhân đến rồi, đến giờ bái đường rồi nương nương mời người nhanh lên một chút!" – nghe điều đó lòng Nhan Diệp Doanh rớt xuống vực thẵm, nếu Lãnh kỳ Song đã quay trở lại vậy việc khởi binh đã xong vậy kết quả như thế nào, lòng nàng vô cùng hoang mang. A Kiều lấy khăn đỏ phủ qua đầu Nhan Diệp Doanh đưa nàng ra bên ngoài vào một căn phòng khác, nhìn qua khăn phủ đầu có thể thấy được phái trước là bàn thờ được chẩn bị đầy đủ nến đỏ cháy bập bùng sáng cả căn phòng.

"Lãnh Kỳ Song ta đã gả cho Kỳ Lạc ngươi đừng điên nữa!" – Nhan diệp Doanh dùng tay tháo khăn phủ đầu xuống nhìn Lãnh Kỳ Song quát. Trước mặt nàng là một lãnh Kỳ Song lạ lùng gương mặt mới một ngày không gặp trở nên hốc hác đến đáng kinh ngạt, tuy người đang vận đồ đỏ nhưng nhìn qua vẫn nhận ra vẽ vô cùng tiều tụy của y.

"nàng nôn nóng đến như vậy sao được chúng ta bái đường thật nhanh còn vào động phòng!" – lãnh Kỳ Song cười nhạt ánh mắt vô hồn nhìn Nhan Diệp Doanh nói.

Nhan Diệp Doanh vùng lên toang bỏ chạy

"bắt nương nương lại! tiến hành bái đường!" – Lãnh Kỳ Song lớn tiếng nói xuất hiện 2 bà tử lớn người kiềm chết Nhan Diệp Doanh lại nhanh chóng ép nàng đến đứng bên cạnh lãnh Kỳ Song.

"Nhất bái thiên địa!" – lời vừa hô một lực mạnh ép đầu Nhan Diệp Doanh xuống – "Lãnh Kỳ Song ngươi nghĩ ngươi ép ta như vậy được hay sao?"

"nhị bái cao đường" – lại một lực mạnh khác ép nàng cúi đầu xuống – "Lãnh Kỳ Song ngươi điên đủ chưa hả?"

" phu thê giao bái!" – Nhan Diệp Doanh bị ép cúi đầu đến đau hết cả cổ, sức lực nàng dù thế nào cũng không thắng nổi 2 bà tử to lớn đó.

"đưa vào động phòng!" – "không buông ta ra buông ta ra" – Nhan Diệp Doanh bị lãnh Kỳ Song bế thốc lên trên vai hướng phòng đi vào.
 
Chương 64


"chúc mừng chủ tử và nương nương, chúc mừng chủ tử!" – mọi người có mặt đồng thanh hô hào lên sau lưng Lãnh Kỳ Song khi y vát Nhan Diệp Doanh đi.

"Lãnh Kỳ Song ngươi đừng ép ta!" – Nhan Diệp Doanh được đặt xuống giường trừng mắt nói.

"Doanh nhi chúng ta đã bái đường bây giờ nàng là nương tử của ta nàng còn muốn làm gì nữa! cái tên Lãnh Kỳ Lạc đã chết rồi nàng hãy quên hắn đi!" – lãnh Kỳ Song rót 2 chung rượu chậm rãi nói.

"không, ta không tin, ngươi là người điên ta không tin lời ngươi nói!" – Nhan Diệp Doanh nghe những gì y nói như tiếng sét đánh bùm chói cả tai.

"chúng ta uống rượu giao bôi nào nương tử!" – Lãnh Kỳ Song mang chung rượu đến đưa cho nàng..

"không ngươi điên một mình đủ rồi đừng kéo ta điên chung cùng ngươi!" – Nhan Diệp Doanh đứng lên hất chung rượu đỗ lên hết trang phục và nền đất.

"nương tử nàng gấp đến như vậy sao!"

"ngươi tránh xa ta ra! Ngươi là tên ác ma đời trước cũng vậy, đời này cũng vậy! ngươi đừng khiến ta đến chết một lần nữa cũng hận ngươi đến xương tủy!" – Nhan Diệp Doanh lớn tiếng nói.

"nàng nói cái gì kiếp trước kiếp này!"

"ngươi không hiểu vì sao ngay từ đầu ta đã vô cùng thành kiến và chán ghét ngươi đúng không? đúng vậy ta kể ngươi biết ta từng cực kỳ si mê ngươi yêu ngươi trên hết đến tính mạng ta cũng không màng nhưng đổi lại chính là cái chết đến thương tâm của ta, ngươi cùng Nhan Diệp Dung đúng vậy muội muội đáng yêu của ta chính ngươi và muội ấy hại chết ta cùng đứa con trong bụng! ta đã thề khi chết sẽ quay trở lại trã thù hai ngươi. Thật không ngờ ông trời thương hại cho ta sống lại, sống để sửa sai những lỗi lầm của ta trong quá khứ! Nhưng cuối cùng một lần nữa ngươi lại làm bi kịch với ta! Tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta! Lãnh Kỳ Song ngươi chính là một tên ác ma kinh khủng!" – Nhan Diệp Doanh nói lớn.

"nàng nói kiếp trước của nàng là nàng lấy ta! Sau đó bị ta hại chết? không thể nào ta yêu nàng như vậy không thể nào nàng lừa gạt ta!" – Lãnh Kỳ Lạc bị những câu nói của Nhan Diệp Doanh làm cho thân trí điên đảo mơ hồ nói.

"đó là sự thật, chính ta cũng thấy nó vô cùng hoang đường nhưng đó chính là sự thật!" – Nhan Diệp Doanh cố gắng đứng càng xa Lãnh Kỳ Song càng tốt.

"không ta không tin, nếu như nàng nói nàng từng là thê tử cửa ta vậy bây giờ nàng nên trở thành thê tử của ta là chuyện tất yếu!"

"ta hận ngươi nếu ngươi còn khiến ta hận ngươi chết một lần nữa ta thề chỉ cần gặp ngươi ta sẽ giết ngươi ngây lập tức" – Nhan Diệp Doanh hoảng loạn hét toáng lên. Nàng không biết làm sao để thoát thân khỏi đây.

"Nàng đừng hy vọng kéo dài thời gian dù thê nào hôm nay nàng cũng thuộc về ta, nơi này nằm sâu trong lòng đất không ai có thể tìm ra được, nàng đừng hy vọng có người tìm ra và đến cứu nàng. hahahaah Lãnh Kỳ Lạc đã bị ta đâm trúng chắc đã lên trời hahaha!"

"ta không tin nhưng nếu Kỳ lạc chết ta cũng sẽ chết cùng chàng! Ta sẽ không cho ngươi toại nguyện!" – Nghe Lãnh Kỳ Song nói, nàng cả kinh hèn gì nàng cảm thấy nơi này cực kỳ kỳ lạ, cảm giác tù túng không có ánh sáng thì ra là dưới lòng đất. xây dựng một nơi dưới lòng đất như vậy thì phải tốn không ít công sức và thời gian, có thể thấy chuyện này Lãnh Kỳ Song đã suy tính ngây từ trước.

"nàng nghĩ ta cho phép nàng chết hay sao?" – lãnh Kỳ Song bất ngờ nhào tới bắt được Nhan Diệp Doanh, dùng sức áp chế nàng lên giường bản thân y đè lên trên với thân hình to lớn Nhan Diệp Doanh cơ bản không có khả năng chống cự lại. nàng chỉ có thể cố gắng bằng chút sức lực cuối cùng tránh né những nụ hôn mà y muốn đặt lên trên mặt nàng cuối cùng không còn cách nào Nhan Diệp Doanh đành dùng răng cắn vào lưỡi của mình, nàng muốn dùng cái chết để ngưng lại chuyện này, nàng không thể tưởng tượng được mình bị cưỡng bực như vậy, nếu bị cưỡng bức nàng sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp lại Kỳ Lạc, cho dù có gặp y trên trời nàng cũng không thể.

Nhan Diệp Doanh vừa dùng sức cắn lưỡi máu tươi nhanh chóng ứa ra khóe miệng khiến Lãnh Kỳ Song bàng hoàng bật dậy, y kinh hãi nhìn nàng máu trong miệng không ngững tuông ra.

"người đâu mau gọi đại y người đâu!" – lãnh kỳ Song lớn tiếng gọi nhưng đáp lại y không hề có bất kỳ tiếng động nào cả. Nhìn máu trong miệng Nhan Diệp Doanh chảy ra ngày một nhiều khiến y hoảng sợ tột đột vội xoay người chạy đi kiếm đại y

- chưa kịp ra khỏi nơi đó thì cánh cửa phòng bị một lực lớn hất tung ra, bụi mù mịt khiến Lãnh Kỳ lạc bị mất phương hướng ho sặc sụa, trong làng bụi trắng mờ đó một dáng người cao lớn quen thuộc xuất hiện, Nhan Diệp Doanh nhìn thấy bóng dáng đó trong lòng thằm mừng rỡ cuối cùng y cũng đã đến, cuối cùng phu quân thật sự của nàng cũng đã đến.

"Doanh nhi!" – lãnh Kỳ Lạc bước qua Lãnh Kỳ Song chạy thẳng đến bên Nhan Diệp Doanh đang ngồi trên giường, bên mặt nàng máu đang chảy ra bên khỏe miệng hòa xuống bộ trang phục đỏ tươi trên người vô cùng chói mắt.

Ám tín đi phía sau nhanh chóng bắt lấy Lãnh Kỳ Song, Lão Tam nhanh chóng dùng lực đánh vào 4 điểm huyệt đạo trên cơ thể y khiến y đao đớn hét toáng lên rồi ngất xuống đất. việc Lão tam làm chính là phế đi võ công của lãnh Kỳ Song dù y có ý đồ gì thì cũng không thể thực hiện được.

"Lão Ngũ đâu lão ngũ Vương phi có chuyện lão ngũ!" – lãnh Kỳ Lạc vô cùng hoảng sợ, nhìn qua y có thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Trên đường đến đây y rất sợ y sợ y nhìn thấy chính là thi thể lạnh ngắt của nàng, y vô cùng hoảng sợ. nhưng khi tiến vào thấy nàng vẫn còn ngồi đó trên giường y đã thầm thở phào cuối cùng tình cảnh nàng đang mong manh giữ ranh giới lằn sống chết như vậy còn khiến y đau xé tâm can hơn ngàn lần.

Lão Ngũ chính là người có y thuật được mệnh danh là thần y trong thiên hạ nhanh chóng xuất hiện, y nhanh qua Nhan Diệp Doanh rồi dùng ngân châm điểm vào huyệt 2 bên tai của nàng khiến máu trong miệng thôi không chảy nửa.

"chuyện như thế nào!?" – lãnh Kỳ Lạc như con thú hoang phát điên lên, tình trạng y hỗn loạn như vậy là lần đầu tiên Ám tín trong thấy nên ai cũng ngơ ngác, người Vương gia thủ lĩnh Ám tín âm trực băng lạnh mọi ngày có thể trở nên hỗn loạn như vậy hay sao?

"Vương gia, trước tiên cần mang vương phi về phủ Vương gia trước!" – Lão Ngũ nhìn thái độ hỗn loạn khác hẳn ngày thường của Lãnh Kỳ Song có chút ngoại ý sau đó thấp giọng nói.

Lãnh Kỳ Song hít một hơi đứng lên bế thốc Nhan Diệp Doanh đã nhắm mắt bất tỉnh.

Lãnh Kỳ Song lãnh đạo nhóm ám vệ tinh ranh đột nhập vào hoàng cung mưu đồ ám sát hoàng thượng mặc khác điều động binh sỹ bên ngoài gây loạn phân tán Lãnh Kỳ Lạc khiến y không cách nào trở về kịp hỗ trợ hoàng cung. Binh sỹ của Cát Lang Sa thì cải trang thành người dân thường trà trộn vào gây náo đoạn cả trong lẫn ngoài. Cuộc binh biến diễn ra vô cùng xáo trộn, nhưng điều y không ngờ đến chính là sự xuất hiện của Ám tín hỗ trợ và giải vây cho hoàng thượng khiến tình thế hoàn toàn bị đảo ngược thế trận. phía bên ngoài lãnh Kỳ Lạc lĩnh binh dẹp loạn tuy có chút vất vả cũng bị ám sát bởi độc nhưng may mắn một binh sỹ đã xã thân đỡ giúp y. đánh đuổi khiến Lãnh Kỳ Song bị thất thế phải tháo chạy thoát thân, Lão Tam dùng kinh công của mình đã đuổi theo nhóm người ẩn thân không cho chúng phát hiện ra và phát hiện được căn cứ bí mật này.

"Doanh nhi! Nàng tỉnh rồi!" – Nhan Diệp Doanh mơ một giấc mơ thật dài nàng mơ thấy mình đi một vòng quỷ môn quan nơi tối tăm không hề có ánh sáng rồi đột ngột nghe được âm thanh gọi mình của lãnh Kỳ Lạc khiến nàng chợt bừng tỉnh quay đầu trở lại, vừa mở mắt dậy đặp vào mắt nàng là vẻ mặt vô cùng lo lắng của y.

Nhan Diệp Doanh toan mở miệng nói chuyện nhưng không được, nàng hoảng hốt hoang mang đưa đôi mắt thất thần nhìn Lãnh Kỳ Lạc (chị Doanh mau quên quá, chỉ cắn lưỡi tự vẫn mà còn muốn nói cái gì!)

"Doanh nhi đừng cử động hiện tại lưỡi nàng đang bị thương cũng may nàng cắn không quá sâu, Lão Ngũ đã cầm máu lại đồng thời cố định nó đợi đến khi nó lành thì nàng có thể nói chuyện lại bình thường! trong thời gian này sẽ hơi vất vả nhưng dù sao nàng vẫn bình an là ta đã tạ ơn trời!" – lãnh Kỳ Lạc ôn nhu nói, ánh mắt y tuy có phần mệt mõi nhưng cũng không che lấp đi sự vui mừng bên trong đó.

Nhan Diệp Doanh nghe thấy điều đó thì trong lòng liền cảm thấy yên ổn hơn, nước mắt không kiềm được lăn dài trên má, nàng đã nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại y, sẽ vĩnh viền rời xa người mà nàng vô cùng yêu thương này.

"ngốc nàng đừng khóc! Bây giờ sức khỏe nàng còn rất yếu không nên phí sức như vậy!" – lãnh Kỳ Lạc nhìn nàng khóc vì hành phúc mà trong lòng y dâng lên một cõi ấm áp vô cùng, dùng bàn tay nhje nhàng lau đi những giọt nước mắt vương trên gương mặt thanh tú có phần hốc hác do mệt nhọc.

Nhan Diệp Doanh chỉ vào Lãnh Kỳ lạc rồi lại chỉ lên trời, ý nàng muốn hỏi về Lãnh Kỳ Song như thế nào vì sau khi nhìn thấy Lãnh Kỳ Lạc xuất hiện thì nàng cũng bất tĩnh hoàn toàn không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào.

"ý Doanh nhi muốn nói đến Lãnh Kỳ Song? Hiện tại y đã bị phế võ công không khác gì một người tàn phế! Y đã được giao cho phủ Ứng Thiên. Tội mưu phản chắc sẽ lăng trì xử tội trước dân chúng!" – Lãnh Kỳ Lạc vô cùng thông minh thừa biết nàng muốn hỏi gì liền nhanh miệng nói.

"Nhan Diệp Doanh nghe xong có chút trầm ngâm gật nhẹ đầu! nàng trầm ngâm vì lo lắng cho Hiệu Minh, Minh nhi còn quá nhỏ mất đi phụ thân thật sự rất tội nghiệp.

"Phong nhi muốn thăm nàng nhưng ta bảo chưa được nên con hiện đang ở phòng bên cạnh ngoan ngoãn!" – lãnh Kỳ Lạc lại nói tiếp, nghe điều đó Nhan Diệp Doanh cười hiền gật nhẹ đầu, bây giờ nàng đã yên tâm vui vẻ tịnh dưỡng thật tốt vì hiện tại hơn ai hết nàng muốn được sống, được nói chuyện được tâm sự với những người quan trọng nhất trong cuộc đời này của mình.

Sau đó không lâu hoàng thượng triệu tập Lãnh Kỳ Lạc vào cung đến tối khuya y mới quay trở về, vui vẻ thông báo ngôi vị thái tử đã được chọn. ngày hôm sau bố cáo toàn bộ thiên hạ Hoàng đế quyết định chọn Lãnh Kỳ Hữu làm thái tử, bản chất Kỳ Hữu hiền lành lại thông minh chắc chắn có thể làm được một vị minh quân. Khi đó Nhan Diệp Doanh có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều. mãi về sau này khi Hoàng thượng băng hà có 1 chiếu chỉ đưa đến Thất Vương phủ nói rằng nếu như Lãnh Kỳ Lạc có suy nghĩ lại thì cằm chiếu chỉ này công bố với thiên hạ y lên ngôi vua còn nếu vẫn kiên quyết giữ ý định ban đầu thì cằm chiếu chỉ thứ 2 mang đến tuyên bố Lãnh Kỳ Hữu sẽ thừa kế ngai vàng. Khi đó Nhan Diệp Doanh mới biết ý định ban đầu của hoàng thượng là chọn Lãnh Kỳ Lạc làm người kế bị nhưng y nhất định khướt từ còn nguyên nhân tại sao thì y không nói nên Nhan Diệp Doanh cũng không biết được.

Nhan Diệp Doanh sanh tổng cộng bốn người con, ba nam và một nữ. đến khi Lãnh Hiệu Phong tròn 17 tuổi thì Lãnh Kỳ Lạc thoái vị trao chức Vương gia lại cho y giao quyền lực chủ vị Thất Vương phủ lại cho y còn bản thân mình cùng với Nhan Diệp Doanh sẽ rời đi đến một nơi không có tranh chấp, không mưu đồ không hề có những lo lắng quốc gia đại sự. chỉ có hai người với nhau hằng ngày cùng nhau hòa tấu những khúc hát, nhìn ngắm phong cảnh hữu tình, một cuộc sống vô cùng yên bình cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Lãnh Kỳ lạc mất khi thọ bảy mươi tuổi, đó là một ngày trời mùa thu, lá vàng nhuộm vàng cả một khu vườn như thể đang buồn bả cho sự ra đi của chủ nhân mình. sau khi y mất trong những b.ức thư để lại cho các con, cho những đồng đội Ám tín thì còn có một b.ức thư để lại cho Nhan Diệp Doanh, trong đó y nói "cho dù ta là hoàng thất nhưng ta không giống với những người trong hoàng thất đó. Ta yêu nàng bằng cả tám lòng chỉ có một mình nàng mà thôi, ta khi cưới nàng đã từng thề sẽ không cho phép một nữ nhân nào bước vào Vương phủ dù chỉ là nửa bước. ta biết nàng chán ghét hoàng cung, chán ghét ngôi vị hoàng hậu ta chưa từng biết nguyên nhân, nhưng nếu nàng không cần ta cũng không cần ngôi vị đế vương đó. Cái ta cần chỉ có một mình nàng, và quyết định đó đến bây giờ ta vẫn cảm thấy vô cùng sáng suốt! ta hy vọng nàng hạnh phúc khi làm phu thê với ta, ta đi trước nàng một bước nhưng hy vọng kiếp sau có thể gặp lại và vẫn tiếp tục trở thành phu thê với ta! Ta đã hứa với nàng và ta nhất định không phụ nàng!"

Sau đó Nhan Diệp Doanh vì quá đau lòng cũng trở bệnh nặng rồi qua đời sau Lãnh Kỳ Lạc vỏn vẹn 6 tháng. Trong nhân gian luôn truyền ca mối nhân duyên tươi đẹp của hai người, ho ca tụng một tấm chân tình của hài người như một thiên tình cổ kéo dài vạn kiếp!

- THE END -
 
Chương 65: Lãnh Hiệu Phong


Ngay từ khi chào đời cho đến khi nhận biết được một chút Lãnh Hiệu Phong mình đây đã biết phụ thân mình có một ác cảm gì đó với mình cho nên cả hai người không thích ở bên cạnh nhau. Điều khiến Hiệu Phong cảm thấy thoải mái khi ở bên lãnh Kỳ Lạc chính là có Nhan Diệp Doanh ở cùng. Hiệu Phong còn để ý thấy thái độ của Lãnh Kỳ Lạc đặc biệt khó chịu nhất là khi bé nũng nịu trong lòng Nhan Diệp Doanh, những lúc đó Lãnh Kỳ Lạc thường trừng mắt với mình nữa chứ nhưng đời nào Phong nhi sợ, có mẫu thân Nhan Diệp Doanh ở bên thì mình không bao giờ sợ phụ thân cả!

Cái ngày mẫu thân Nhan Diệp Doanh bị bắt mất đi đột nhiên phụ thân lại ôn nhu nói chuyện với mình, nhận ra được sự thẩn thiết bên trong đó nên mình ngoan ngoãn nghe lời cho dù mình nghe những gì phụ thân nói không hiểu được cho mấy. nhưng Phong nhi nhớ mẫu thân từng nói nam nhi phải mạnh mẽ mà phụ thân cũng kêu mình mạnh mẽ, cho nên chắc phụ thân lần này nói đúng chứ không gạc mình, cho nên mình phải trở nên mạnh mẽ hơn để mẫu thân dựa dẫm vào. Chứ trông chờ vào phụ thân ôi chắc không ổn lắm.

Ngày nào phụ thân cũng bắt mình tập võ, thật sự tập võ rất mệt và rất đau, toàn thân mình đều đau nhất, sư phụ a Tam (Lão Tam đó mà) còn sợ phụ thân hơn cả mình, sư phụ lợi hại như vậy mà còn sợ phụ thân dù mình thấy phụ thân ngoài bản lĩnh làm mặt ngầu ra thì không có gì cả nên mình hoàn toàn không hiểu được. Những lúc rãnh rỗi không tập võ thì mình lại bị bắt đọc sách, dù mình cảm thấy đọc sách khô khan nhưng những lúc đó mẫu thân lại ngồi nghe mình đọc sách đó là an ủi nhất của mình.

Tình nhi cô cô nói em bé phải nhẹ tay cho nên mình dù rất thích các em nhưng không dám động mạnh, em bé hoàn toàn không ngoan như mình khóc miết khiến phụ thân rất đau đầu, có lần mình thấy phụ thân giận đùng đùng ra khỏi viện mình đã nghĩ thôi rồi chắc chắn em bé sẽ bị bắt đem quăng ra bên ngoài mất. nhưng không ngờ hôm sau em bé vẫn an toàn nằm ngủ an yên trên nôi khiến mình thở phào nhẹ nhõm.

Rôi khi mình lớn hơn tâm mười hai tuổi phụ thân cho phép mình mỗi ngày vào thư phòng cùng nghiêm cứu các văn kiện cũng như xử lý một vài việc nho nhỏ. Đến lúc này mình mới hiểu vì sao lúc nào cũng thấy phụ thân bận rộn, mình đã từng trách phụ thân không có thời gian cho mình và các tiểu đệ, tiểu muội nhưng bây giờ mình đã hiểu, công việc của người chất cao như núi giải quyết hoài không hết được.

Hôm nay mình ra mắt Ám tín, nhìn mọi người chấp tay chào mình cung kính khiến mình không tin được. mình cứ nghĩ phụ thân không có gì ai ngờ dưới cánh tay lại là một tổ chức hùng mạnh bậc nhất như vậy, có chuyện gì người chỉ cần ngồi một chỗ cũng có thể biết hết chuyện trong thiên hạ. thật sự phụ thân mình có quá nhiều việc khiến mình phải bất ngờ. hiện tại mình cần phải công nhận phụ thân mình quả thật rất lợi hại.

Tối hôm nay đột nhiên phụ thân gọi tôi là thư phòng nói chuyện khá lâu, bây giờ tôi mới hiểu vì sao phụ thân lại khắc khe với mình như vậy, bắt mình học hành nhiều đến như vậy, bắt mình phụ giúp như vậy đơn giãn là để chuẩn bị cho ngày hôm nay ngày mà người giao hết cho mình mọi thứ cùng mẫu thân rời đi. mình như người trong cơn mơ đứng đó nhìn 2 người thong dong ngồi trên chiếc xe ngựa rời đi để lại mình từ chức vụ thế tử chuyển sang thành Vương gia quản lý Vương phủ, công việc Ám tín và lo lắng cho hai tiểu đệ và tiểu muội nhỏ bé đang ngơ ngác đứng ngay bên cạnh. Thật sự không biết nên khóc như thế nào cho đúng.

Mãi đến năm 22 tuổi mình gặp một người thiếu nữ, mình mới biết được tại sao phụ thân có thể bỏ hết tất cả mọi thứ vì mẫu thân, mãi đến khi đó thật sự mình mới hiểu được phụ thân, hiểu tại sao y lại khó chịu không ưa mình khi còn bé, mới hiểu được vì sao y quấn quýt không rời mẫu thân. Cuối cùng mình mới hiểu, thật sự càng lớn mình càng thông cảm cho phụ thân, khi đã làm vương gia rồi mới thấy được trách nhiệm nặng nề như thế nào. Mình ghe Lão Bát nói lại phụ thân mình một tay bảo vệ thái thượng hoàng và nâng đỡ hoàng thượng ra sao, càng tìm hiểu mình càng cảm thấy phụ thân quả thật vô cùng lợi hại.

"Vương gia lão Vương gia và Lão vương phi có gửi thư về tứ tiểu thư mời người ra đại sảnh!" – a hoàn bên ngoài thông báo

"được ta ra ngây!" – tôi gấp quyển sách lược trên bàn lại mỉm cười nhẹ bước ra bên ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom