Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thanh Mai Kề Bên Trúc Mã

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thanh Mai Kề Bên Trúc Mã

Thanh Mai Kề Bên Trúc Mã
Tác giả: Hoành Nhất
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Hoành Nhất

Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, 1V1

Số chương: 5 phần + ngoại truyện

Dịch: Tiểu Công Tử - 小公子 

Giới thiệu:

Năm đó khi tôi gặp Cố Tả, cậu ấy 6 tuổi, tôi 7 tuổi, có một cậu nhóc đằng sau, cậu ta vẫn còn thò lò mũi xanh theo chân tôi rồi luôn miệng gọi chị ơi.

Lúc đó, tôi không hề muốn dẫn cậu ta đi chơi, một đứa trẻ vừa từ quê lên phố, bởi vì không được chăm sóc tốt nên vừa đen vừa gầy, thấp hơn những đứa trẻ 6 tuổi khác hẳn một cái đầu.
 
Chương 1


Phần 1:

_______

Năm đó khi tôi gặp Cố Tả, cậu ấy 6 tuổi, tôi 7 tuổi, có một cậu nhóc đằng sau, cậu ta vẫn còn thò lò mũi xanh theo chân tôi rồi luôn miệng gọi chị ơi.

Lúc đó, tôi không hề muốn dẫn cậu ta đi chơi, một đứa trẻ vừa từ quê lên phố, bởi vì không được chăm sóc tốt nên vừa đen vừa gầy, thấp hơn những đứa trẻ 6 tuổi khác hẳn một cái đầu.

Mặc bộ quần áo mới mua, từ ống tay áo trắng được xắn lên gọn gàng lộ ra những ngón tay nứt nẻ thô ráp, so sánh cậu ta với bộ quần áo kia, trông không có gì ăn nhập với nhau cả. Rõ ràng là một bộ trang phục đắt tiền vậy mà cậu ta mặc lên lại trông rất rẻ mạt.

Cho nên khi mẹ tôi dắt đứa trẻ này đến trước mặt tôi, bảo tôi phải đưa nó đi chơi, còn giao cho tôi nhiệm vụ coi cậu ta như em trai ruột, tôi đã từ chối.

"Mẹ, mẹ nhìn bộ dạng è dè của nó đi, đã thế móng tay còn toàn là bùn đất, dẫn nó đi chơi các bạn con sẽ nghĩ gì về con đây?"

Hồi đó tôi được coi như đại ca của mấy đứa trẻ con trong ngõ, dẫn một đám những đứa bằng tuổi đi làm mưa làm gió ở khu vực đó, nào là trèo cây bắt chim rồi dù cho người ta không động gì đến mình cũng đi đập cửa kính nhà họ.

Một nhân vật có tiếng tăm như tôi mà lại dẫn theo một đứa gầy tong gầy teo, lại quê mùa một cục như vậy, không phải sẽ bị người ta cười chết hay sao?

Dù sao thì lúc đó vẫn chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, sao lại có thể thắng nổi mẫu thân đại nhân, sau vài lần dụ dỗ, đe doạ không thành, mẹ tôi đã dùng đến gia pháp, cũng chính là cây chổi lông gà huyền thoại, đã làm tôi phải khuất phục.

Bất đắc dĩ, ở bên cạnh từ đó xuất hiện một cây củ cải nhỏ, cây củ cải này 20 năm sau đã trở thành chồng của tôi, sau đó vẫn tiếp tục theo sau chân tôi và luôn miệng gọi vợ ơi.

Mặc dù mẹ tôi đã dùng mọi cách để khuất phục được tôi, nhưng con gái như tôi rất biết cách ứng phó, để không phải tiếp tục chịu đòn, tôi đã nhẫn nhục thu nhận đứa em trai này trước mặt mẹ, nhưng sau lưng, khi đưa Cố Tả đi chơi tôi đã bỏ mặc cậu ta, thậm chí còn dắt những đứa trẻ khác xa lánh nó.

Cố Tả lại cứ như một đứa ngốc, trước giờ đều không mách lẻo với mẹ, tôi đối xử tệ bạc với cậu ta, nhưng mỗi lần đến tìm tôi cậu ta lại ngây ngô mang cho tôi đồ ăn vặt, vẫn cứ như cũ, hít nước mũi rồi gọi chị ơi.

Đáng ghét, cuộc đời mình thanh danh đại nghĩa, chí khí ngất trời, vậy mà lại bị nó gọi là chị ơi, chị ơi đến mất hết rồi!

Tôi "miễn cưỡng" nhận các món ăn vặt khác nhau từ Cố Tả, thấm nhuần đạo lí ăn miếng trả miếng nên đã vui vẻ đón nhận đứa em trai này bằng cả tấm lòng. Và dưới sự chăm sóc của người chị cả là tôi thì Cố Tả đã hoà nhập được với đám trẻ trong ngõ, thậm chí còn trở thành trợ thủ đắc lực cho tôi.

Mẹ thấy tôi và Cố Tả thân thiết với nhau như thế liền nói với dì Cố chi bằng cho Cố Tả lên lớp hai luôn đi, dù sao kiến thức lớp 1 cũng rất đơn giản, bố tôi có thể phụ đạo cho cậu ta. Như vậy hai đứa trẻ có thể chăm sóc lẫn nhau.

Dì Cố nghe vậy liền đồng ý ngay, dì đang lo rằng Cố Tả ở trường không có ai chơi.

Vậy là hai đứa trẻ đã bắt nhịp với nhau.

Dưới sự sắp xếp của bố tôi cũng là hiệu trưởng của trường, Cố Tả đã thành công lên lớp 2, cùng lớp với tôi, lại còn cùng bàn. Không sai, đó chính là sự sắp đặt của bố tôi.

Khi tôi kinh ngạc nhìn cái đầu củ cải nho nhỏ này đang nở nụ cười ngốc nghếch, đã ít nhất một lần tôi muốn tố cáo bố mình: "Bố, bố như này là đang lạm dụng chức quyền!"

Thảo nào Cố Tả đã dành cả mùa hè ở nhà tôi để học phụ đạo, ra là để vượt lớp.

Phải nói rằng Cố Tả tuy nhìn ngốc ngốc nhưng lại rất thông minh, hoàn thành kiến ​​thức lớp 1 chỉ trong một kì nghỉ hè. Khi đi học cùng tôi luôn là người đứng đầu trong kỳ thi, làm tôi ghét cay ghét đắng cậu ta. Trước khi cậu ta đến, rõ ràng là tôi luôn xếp thứ nhất! Hay rồi, bây giờ tôi chỉ đứng thứ hai!

Mỗi lần như vậy Cố Tả luôn lấy từ trong cặp ra một thanh socola đưa đến trước mặt tôi, dùng ánh mắt nịnh nọt mà nhìn tôi. Tôi nhìn thanh socola mà chảy nước miếng, quay đầu sang một bên, hừ một cái, "Cậu còn coi tôi như một đứa trẻ 7 tuổi sao? Tôi nói cho cậu biết một thanh socola cũng không mua chuộc được tôi đâu."

Cố Tả lại lấy ra một thanh khác.

"Hai thanh…hai thanh cũng không được", tôi do dự rồi.

Cố Tả tiếp tục lấy ra một thanh nữa.

Ba thanh, ba thanh, mắt tôi đã dán chặt vào thanh socola từ lâu rồi.

Cố Tả lục trong cặp sách, cảm thấy hơi lúng túng, "Hết rồi, tất cả chỉ có chừng này thôi."

Tôi giả vờ chấn tĩnh lại, nhận lấy thanh socola từ tay cậu ta rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói với cậu ta, "Ba thanh thì ba thanh. Tôi nói cho cậu biết Cố Tả, không phải vì ba thanh socola này mà tôi mới tha thứ cho cậu đâu, mà là vì đại ca như tôi đây không chấp tiểu nhân, hiểu không?"

Sau đó tôi quay đầu lại, ăn sạch sô cô la rồi nở một nụ cười mãn nguyện, nếu tôi không nhìn thấy Cố Tả đang cười bên cạnh tôi sau khi ăn, có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn.

Cố Tả đã là bạn cùng lớp cùng bàn của tôi cho đến tận cấp 3. Sau khi phân ngành tự nhiên và xã hội, cậu ấy học tự nhiên còn tôi học xã hội, ở hai tòa nhà khác nhau.

Nhưng thật trùng hợp, lớp học của chúng tôi ở cùng một tầng, lại đối diện nhau.

Trong giờ ra chơi, chúng tôi gặp nhau trên cây cầu nối hai tòa nhà và trao đổi những món ăn nhẹ do hai bà mẹ chuẩn bị cho, có lúc là trái cây, có lúc lại là bánh quy sữa.

Cố Tả thường có đồ ăn riêng và mang thêm cho tôi một ít socola mà mẹ tôi không cho tôi ăn.

Tôi không có hứng thú với mấy món ăn vặt, tôi chỉ thích duy nhất socola, nhưng mẹ tôi không cho tôi ăn nhiều.

Mỗi lần nhìn lại khoảng thời gian Cố Tả mang sôcôla, đó là lúc mà tôi thấy vui nhất, cảnh tượng lén lút nhưng đầy kích thích và hưng phấn đó giống như một vụ giao dịch ma túy vậy.

Tôi càng ăn càng hăng, Cố Tả càng nở nụ cười ngốc nghếch, chẳng khác gì hai đứa ngốc đứng ở đầu làng.

Cố Tả chắc chắn có bệnh, thật đấy, nếu không có bệnh thì sao cậu ta lại thích nhìn người khác ăn socola chứ!

Cuộc sống của chúng tôi luôn bình lặng như nước, chẳng có những tình tiết nào như trong phim thần tượng xảy ra với chúng tôi. Chúng tôi hợp nhau từ những chi tiết nhỏ nhặt hằng ngày như chuyện ăn cơm uống nước, cứ thế mà lớn lên, vì vậy tôi cũng chưa từng nhận ra rằng mình chưa từng có một mối tình nào. Hóa ra Cố Tả vẫn luôn thích tôi, từ nhỏ đến lớn, ngày dài tháng rộng, tôi cũng từ từ yêu cậu ấy.

Nếu như trong những ngày êm đềm không xuất hiện sóng gió bất ngờ.

Đó vẫn là một ngày rất bình thường, giống như những lần trước đó, Cố Tả bước qua cây cầu và mang theo socola, biến cố đã xảy ra vào lúc đó.

Cố Tả đi quá nhanh lúc qua khúc cua và vô tình đụng phải một cô gái. Cô bé đang đi nhưng bất ngờ bị Cố Tả người cao như núi va phải ngã ra đất, cánh tay và chân mảnh mai đổ về một bên, chân như bị trẹo đi.

Như đã đề cập trước đó, Cố Tả có chỉ số EQ không cao và hơi ngớ ngẩn. Vì vậy, xô ngã người ta mà lại không đưa đến bệnh xá ngay, mà thay vào đó, lại đứng bên kia cầu và liên tục gọi tên tôi.

Tôi vội vàng chạy lại, vừa thấy liền bảo Cố Tả bế cô gái đó đến phòng y tế, nhân tiện mắng mỏ cậu ta vài câu.

Rất may chân cô gái chỉ bị sưng một chút nhưng xương không sao, chườm lạnh cho bớt sưng là được.

Tôi vừa cảm ơn bác sĩ, tôi dùng mắt lườm Cố Tả.

Cố Tả biết mình đã làm sai nên ngoan ngoãn im lặng và đi theo tôi.

Tôi xin lỗi cô gái và Cố Tả cũng có thái độ thành khẩn, may mắn là cô gái cũng thấu tình đạt lí và không tính toán nhiều, chỉ hỏi Cố Tả cách liên lạc và nói rằng cô ấy sẽ liên hệ với cậu ta nếu có bất kỳ vấn đề gì.

Vừa nghe đã biết cách này rất hay, tôi vội vàng nói cho cô ấy biết số điện thoại di động và số QQ của Cố Tả, cẩn thận viết ra một tờ giấy nhớ cho cô gái.

Cố Tả đã nhiều lần cố gắng ngăn cản, nhưng đều bị tôi cắt ngang.

Tôi cũng viết ra tên và thông tin liên lạc của cô gái, Hạ Minh Nguyệt, nghe rất hay.

Tôi và Cố Tả đưa Hạ Minh Nguyệt trở lại lớp học, không khí dọc đường có chút gì đó khó xử, Cố Tả không biết chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng có vẻ không vui, Hạ Minh Nguyệt đang nằm trên vai Cố Tả, thấy có vẻ ngượng ngùng.

Trên đường từ trường về nhà, tôi luôn cảm thấy rằng Cố Tả như cố tình không nói chuyện với tôi.

Tôi không biết điều gì đã khiến cậu ta không vui, nếu hôm nay tôi mắng cậu ta vài câu vì đụng phải Hạ Minh Nguyệt thì tôi xin lỗi, tôi làm thế cũng không sai mà.

Được rồi, cậu không quan tâm tôi tôi cũng không quan tâm cậu, tôi sẽ không để ý đến cậu nữa, hừ!

Nhưng tôi càng nghĩ lại càng tức, cậu ta dựa vào cái gì mà giận dỗi tôi, tôi không hề sai. Cậu ta đụng phải người ta mà không đưa đến bệnh xá ngay lập tức, tôi liền nói cậu ta vài câu, có gì mà sai?

Không được, tôi phải tranh luận với cậu ta.

Nói là làm, tôi lập tức dừng bước, quay lại, muốn chỉ vào cậu ta.

Không ngờ thằng nhóc Cố Tả này lại đi theo tôi từng bước, tôi đột ngột dừng lại khiến nó chưa kịp phản ứng, chúng tôi đã va chạm trực diện. Có điều, Cố Tả cao hơn tôi rất nhiều, đầu tôi như đối diện với ngực cậu ta.

Mấy năm nay Cố Tả phát triển rất nhanh. Dì Cố cảm thấy rất đau lòng khi để cậu ấy lớn lên ở quê. Dì ấy cảm thấy có lỗi vì trước đây đã không chăm sóc tốt cho cậu ta, sau khi đưa Cố Tả về, dì Cố đã bù đắp cho cậu ấy bằng nhiều cách khác nhau, dành tất cả tình yêu cậu ấy. Thêm nữa, tôi là một người kén ăn, nên Cố Tả đã ăn những thứ tôi ăn thừa trong nhiều năm, điều này khiến cho sự chênh lệch chiều cao giữa hai chúng tôi ngày càng tăng.

Tôi chỉ cao 1m6 mà nặng hơn 40kg một chút, bị va chạm thế này suýt bay ra xa, may mà Cố Tả phản ứng kịp thời, vươn tay ôm lấy tôi vào lòng, để tôi không bị ngã ra đất như cô gái kia.

Khi tựa vào vòng tay của Cố Tả, tôi vẫn nghĩ ngày mai phải bảo cậu ta mang hộp sữa đến cho Hạ Minh Nguyệt, "Ui, đau quá."

"Ngân Hoan, cậu không sao chứ?"

Cố Tả buông tay đỡ lấy tôi, lùi lại một bước, đặt tay lên vai tôi và liếc nhìn tôi một lượt.

Tôi không sao... mới là lạ!

"Cố Tả, cậu có phải là cục sắt không thế?! Đâm vào đầu tôi đau quá, giờ đầu óc tôi đang váng đây này."

"Không sao thì tốt rồi."

??? Cố Tả, cậu có chắc thính giác của mình ổn không đấy???

Tôi bỏ bàn tay đang bám lấy vai của Cố Tả ra, đứng trước mặt cậu ta, hai tay khoanh trước ngực, mặc kệ đầu óc đang quay cuồng mà mắng cậu ta một trận.

"Cố Tả, ý cậu là sao, cậu bày ra bộ mặt xấu xí đó cho ai xem, hôm nay tôi có làm gì sai với cậu hả? Cậu nói xem cậu va phải một cô gái, tại sao cậu không đưa người ta đến trạm xá ngay?!"

"Tôi nói cho cậu biết, cơ thể cậu giống như một cục thép vậy, tôi vừa va vào dù không ngã, nhưng mà đau không chịu nổi, cô gái vừa mới bị cậu va vào ngã xuống đất, ngày mai cậu nhất định phải mang cho người ta một chút đồ bổ đi."

"Cậu nhìn cậu xem, đường đường là một nam tử hán, ruột để ngoài da, tôi mới nói cậu vài câu, cậu đã tức giận, còn bày ra cái vẻ mặt xấu xí đó?!"

Tình hình hiện tại rất kỳ lạ.

Kì lạ chính là kì lạ, tôi không biết tại sao lại kì lạ như vậy.

Cố Tả buông một câu, "Tôi không tức giận vì chuyện này", sau đó mặt càng xị ra, sau khi tôi bla bla một tràng hỏi tại sao thì cậu ta chỉ im lặng không nói.

"Cố Tả cậu giỏi lắm, cậu có triển vọng lắm đó, mười năm làm đàn em của tôi, cậu chịu không nổi nữa rồi, muốn làm phản đúng không?"

"Được, xem như Ngân Hoan tôi có mắt không tròng, nhìn nhầm đứa em như cậu, không ngờ có ngày lại bị chính em trai mình lật mặt."

"Được rồi, hôm nay chúng ta nói rõ ra đây, cậu đi đường cậu tôi đi đường tôi, mỗi người một phía, tình huynh đệ giữa tôi và cậu kết thúc tại đây!"

Nói xong, tôi quay người bỏ đi, mặc kệ Cố Tả có đi theo hay không. Về đến nhà, cơn tức của tôi gần như tan biến, thật ra tôi cũng không biết mình tức giận cái gì. Nhìn vẻ mặt của Cố Tả ngập ngừng như muốn nói, "Cậu không hiểu ý của tôi, nên tôi không tức giận."

Sau khi bình tĩnh đi về nhà một mình, tôi đã không giận nữa rồi.

Tôi tưởng rằng Cố Tả giống như tôi, chuyện tương tự như thế này 10 năm trước cũng đã xảy ra vài lần, thường thì luôn là Cố Tả lấy socola để kết thúc mọi chuyện.

Tuy nhiên lần này tôi thấy Cố Tả không như thế.

Vào ngày tiếp theo đi học, Cố Tả đã không đợi tôi!

- Còn nữa -
 
Chương 2


Phần 2:

_______

Vào ngày tiếp theo đi học, Cố Tả đã không đợi tôi!

Phải biết rằng từ ngày đầu tiên bắt đầu đi học, mỗi buổi sáng dù mưa giông bão táp Cố Tả vẫn luôn đợi tôi cùng đến trường.

Mười năm như một, điều đó chưa bao giờ thay đổi. Ngay cả khi chúng tôi có cãi nhau, cậu ấy vẫn cười ngốc nghếch và cầm socola đến trước cửa nhà tôi vào hôm sau, nhìn tôi xỏ giày, nhét socola vào cặp rồi đi đến trường với tôi.

Tôi cảm thấy rất khó chịu, vừa mất mát vừa tức giận, một cảm giác rõ ràng là thứ gì đó thuộc về tôi, nhưng lại không phải của riêng tôi.

Cố Tả đã không tìm đến tôi trong giờ giải lao, tôi chờ đông chờ tây, nhưng tôi thậm chí đến cái bóng của cậu ấy cũng chẳng thấy.

Tiết học buổi sáng, tôi không hề có chút tinh thần nào, tôi không thể nhịn được mà nghĩ về Cố Tả, liệu có phải cậu ấy vẫn còn giận không, những gì mình nói hôm qua có phải hơi quá đáng không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bản thân mình ấm ức, Cố Tả dựa vào cái gì mà tức giận chứ?

Trong giờ nghỉ trưa, Cố Tả không đi ăn cùng tôi, mấy đứa trong lớp chơi thân với tôi nói đùa:

"Ngân Hoan, sao nay không thấy bạn trai cậu đâu, cãi nhau rồi hả?"

Họ thường nói đùa như thế. Tôi và Cố Tả không quan tâm, vì họ đều biết rằng tôi và Cố Tả thân thiết như anh em ruột.

Sau khi ăn xong đi ra, tôi nhìn thấy Cố Tả ở lối vào căn tin, Hạ Minh Nguyệt đi cùng cậu ấy.

Cố Tả cúi đầu nói nhỏ cái gì đó, Hạ Minh Nguyệt ngước lên cười với cậu ta, trên mặt tỏ rõ vẻ ngạo mạn.

Tôi bất chợt choáng váng, như có cái gì đó đè nặng lên trái tim.

Những người bạn học cùng lớp với tôi cũng nhìn chúng tôi đầy lúng túng.

Vào lúc Cố Tả nhìn thấy tôi, cậu ta rõ ràng nhìn thấy sự hoang mang trong ánh mắt tôi, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.

Lúc cậu ta định nói gì đó, tôi liền quay lưng bỏ đi.

Tôi không biết tại sao tôi lại chạy.

Tôi vừa nhìn thấy Cố Tả như vậy, một Cố Tả dịu dàng với những cô gái khác, trong mắt bỗng có chút gì đó cay cay.

Nhưng tại sao tôi lại không vui?

Chắc là do Cố Tả không đợi tôi đi học vào buổi sáng, chắc chắn là vậy.

Tôi đi lang thang quanh sân chơi, rồi trở lại lớp với tâm trạng chán nản thì nhìn thấy Cố Tả đang đợi tôi ở cửa lớp.

"Cậu đến đây làm gì?".Đôi mắt tôi nhìn cậu ta lạnh lùng, giọng điệu cũng thế.

"Ngân Hoan, sắp vào học rồi, nói một hai câu không rõ được, sau giờ tan học, cậu ở cổng trường đợi tôi."

"Chờ cậu? Sáng nay cậu không đợi tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải đợi cậu?"

"Ngân Hoan, tôi..."

Lúc này chuông báo vào lớp vang lên, lời nói của Cố Tả bị cắt ngang, cậu ta nhìn tôi một cái, nuốt hết những lời còn lại xuống, vừa chạy về lớp, vừa quay người lại nói, "Chỉ cần đợi tôi là được."

Ngân Hoan tôi là ai chứ? Đại ca của lũ trẻ hàng xóm! Chị cả xã hội! Cậu bảo tôi đợi cậu ở cổng trường là tôi phải đợi cậu ở cổng trường à? Tất nhiên là tôi sẽ đợi cậu ở canteen ở cổng trường.

Để tôi nói cho biết trước, tôi không đợi vì Cố Tả bảo tôi đợi cậu ta đâu, tôi chỉ muốn nghe cậu ta ba hoa chích chòe cái gì thôi.

Tôi đợi một lúc ở lối vào canteen, đến khi tôi đã đọc được hơn chục chương manga, Cố Tả mới vội vã chạy đến.

Tôi chưa bao giờ nhìn kĩ Cố Tả khi cậu ta lớn lên, trong ấn tượng của tôi, cậu ta vẫn là cậu bé đen nhẻm gầy nhom đó.

Cố Tả mười sáu tuổi, trông sẽ như thế nào?

Một cậu thanh niên cao 1m8, mặc đồng phục học sinh rộng vừa phải trên người, cổ tay áo được xắn lại nhẹ nhàng để lộ ra cổ tay trắng nõn và cường tráng, tay đeo cặp sách, cơ bắp thấy rõ ràng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, lông mày rậm, là kiểu nổi bật khi xuất hiện trong đám đông.

Từ khi nào mà cậu bé đen nhẻm và gầy gò ấy lớn lên như bây giờ?

Tôi thẫn thờ nhìn cậu thanh niên chạy lại, hơi thở không ổn định vì chạy, sau khi đứng lại còn hổn hển.

"Tôi xin lỗi, hôm nay cô giáo cho về muộn, chúng ta về nhà thôi."

Tôi vẫn còn đang chìm đắm trong câu hỏi rằng từ khi nào mà cậu nhóc này đẹp trai thế, nên tôi không có tâm trạng nghe Cố Tả nói, khi cậu ta nói chúng ta về nhà đi đến lần thứ ba, tôi mới sực tỉnh lại.

Nhìn thấy đôi mắt cậu ta trong veo, như không thèm đếm xỉa đến sự thất thần của tôi, tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

Suốt chặng đường không nói một câu nào.

Khi đến trước cổng của tiểu khu, tôi không nhịn được nữa rồi.

"Cố Tả, cậu muốn nói gì?"

Tôi hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể.

Cố Tả nhìn người đi ra đi vào cổng tiểu khu, không trả lời tôi mà nắm lấy tay tôi, kéo đi đến một nơi hơi vắng vẻ.

Cậu ta đứng trước mặt tôi, giống như một bức tường vậy, che khuất ánh mặt trời cuối cùng trước khi lặn. Tôi đứng dưới bóng của cậu ta, nên khi ngước lên tôi không thể nhìn thấy biểu hiện của cậu ta.

Cậu ta nói:

"Ngân Hoan, xin lỗi!"

Tôi sửng sốt trước giọng điệu nghiêm túc của Cố Tả. Thật ra thì mâu thuẫn giữa hai chúng tôi rất kì lạ, tôi vẫn không hiểu bầu không khí khó xử này giữa chúng tôi sao lại xuất hiện?

Tim tôi bỗng đập loạn xạ như biết sắp có chuyện gì đó xảy ra, tôi vừa muốn kìm lại cảm xúc của mình, lại sợ nghe những gì cậu ta định nói gì tiếp theo, như thể có điều gì đó.

"Không có gì, người chị đại nhân đại lượng như tôi đây không chấp tiểu nhân, tôi tha thứ cho cậu."

Tôi vội ngắt lời Cố Tả, không định để cho cậu ta trả lời định rời đi.

Cố Tả lại nắm chặt lấy tay tôi, cậu ta rất khoẻ làm tôi không phản kháng được, nên phải dừng lại.

"Ngân Hoan, nghe tôi nói xong đã."

"Tôi xin lỗi, sáng nay tôi không đợi cậu là tôi sai, tôi không chỉ giận cậu mà còn muốn bản thân bình tĩnh lại một chút. Cậu vẫn không biết tại sao tôi giận ư?"

"Có chuyện gì, tôi không hiểu."

"Tôi hỏi cậu, sao hôm nay gặp tôi và Hạ Minh Nguyệt ở nhà ăn lại quay người bỏ đi?"

Cố Tả không hề trả lời tôi, mà ngược lại còn nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, phảng phất chút gì đó hi vọng.

"Tôi…tôi…tôi…lúc đó không phải sắp vào học sao, tôi…tôi… phải đi rồi"

Tôi ngập ngừng nói rồi bịa ra một lí do, tôi không muốn nói với cậu ta rằng tôi không vui khi thấy cậu đi với người khác.

"Ngân Hoan, cậu nhìn thấy bọn tôi ở bên nhau, cậu không vui phải không?"

"Tôi không… tôi không có, cậu đừng đổ oan cho tôi."

Tôi đáp lại một cách vô thức, nói là không, nhưng trong đầu tôi tự hỏi làm thế nào mà đứa nhóc này lại có thể đoán chính xác như vậy.

"Được rồi, được rồi, nếu cậu nói không có, thì là không có."

"Này, đại ca, giọng bất lực như này là có chuyện gì vậy?" Đương nhiên, tôi không nói lời này ra, tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.

"Ngân Hoan."

"Ưm?"

"Cậu đã bao giờ nghĩ rằng hai chúng ta đều đã trưởng thành. Tôi không còn là cậu nhóc từng theo đuôi cậu và luôn miệng gọi chị ơi nữa."

"Ưm?"

"Vì vậy, sau này câụ đừng coi tôi như một đứa em trai nữa. Chúng ta cũng không phải là chị em ruột, cậu biết không?"

Tôi cảm thấy những lời Cố Tả nói rất kì lạ, là do tôi không hiểu hay khả năng biểu đạt của cậu ta không tốt, sao tôi không hiểu cậu ta đang nói gì vậy? Thật sự muốn cắt đứt tình huynh đệ với tôi sao?

Cố Tả không nói nữa, mặt trời đã lặn, hoàn toàn biến mất trên bầu trời, đèn đường lần lượt đã được bật lên, ánh sáng mờ ảo vương trên khuôn mặt Cố Tả, vẻ mặt cậu ta u ám không rõ.

"Chúng ta về nhà thôi." Cố Tả nói.

"Úi, về nhà?"

"Về nhà làm gì, Cố Tả, cậu chưa nói xong mà."

"Cậu vừa định nói cái gì, cậu còn chưa nói rõ với tôi mà."

"Không có gì, tôi nói sai rồi."

"Không phải, vừa nãy cậu không nói thế."

"Về nhà thôi."

Tôi thậm chí còn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Tôi dám chắc rằng Cố Tả đã không phải thuận miệng nói ra, cậu ta chỉ là không muốn nói với tôi. Nhưng Cố Tả lại khăng khăng cho rằng cậu ta buộc miệng nói sai.

Kì lạ. Toàn bộ từ đầu đến cuối đều kì lạ.

- Còn nữa -
 
Chương 3


Phần 3:

_______

Kì lạ. Toàn bộ từ đầu đến cuối đều kì lạ.

Sau khi tôi tra hỏi Cố Tả không ngừng trong một tuần, lời thú nhận của cậu ta vẫn như trước, nên cuối cùng tôi đã tin rằng những gì cậu ta nói là thực sự không có gì. Tất nhiên, tôi không hoàn toàn tin điều đó. Giống như Cố Tả đã nói, chúng ta đều đã lớn rồi, Cố Tả cậu ta làm em trai tôi không sai, nhưng cậu ta cũng phải có cuộc sống riêng của mình, cũng phải có bí mật, nên tôi cũng không truy hỏi nữa.

Sau lần này, tất nhiên, tôi và Cố Tả đã quay trở lại hòa hợp như trước đây, nhưng tất nhiên chỉ là vẻ bên ngoài.

Thỉnh thoảng nhìn thấy cậu thiếu niên đang chạy trên sân, tôi bất chợt tự hỏi rằng đây có thật là cậu em trai của mình không?

Cậu thanh niên đẹp trai ngời ngời này có thật là cậu nhóc đem nhẻm thấp bé ngày xưa không?

Cố Tả thật sự rất ưa nhìn, giống mẹ cậu ấy. Dì Cố khi trẻ cũng rất xinh đẹp, mặc dù bây giờ đã lớn tuổi nhưng vẫn còn nét cuốn hút rất riêng.

Dì Cố là bạn thân nhất của mẹ tôi, hồi trẻ cô ấy yêu một phú nhị đại, nhưng gia đình phú nhị đại không đồng ý, sau khi buộc phải chia tay mới biết mình mang thai.

Dì Cố không thể bỏ đứa trẻ nên đã về quê sinh nó ra, cũng chính là Cố Tả.

Sau khi Cố Tả được sinh ra thì ở với bà ngoại, dì Cố thì phải ra ngoài đi làm.

Khi Cố Tả lên 6, dì Cố kiếm được một khoản tiền nhỏ đã mua một ngôi nhà nhỏ ở khu nhà tôi và mở một cửa tiệm nhỏ, đón Cố Tả ở quê lên.

Tôi không dám nghĩ Cố Tả đã sống ở quê như thế nào, bởi vì mãi mãi tôi không thể quên được cái lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, một cậu nhóc đen nhẻm gầy guộc, bàn tay nhăn nheo thô ráp.

Cố Tả lúc nhỏ và khi trưởng thành như hai người hoàn toàn khác nhau, đến cả dì Cố cũng nói rằng nếu không phải vì khuôn mặt cậu ấy giống với dì Cố thì dì ấy còn tưởng con trai mình bị người ta đánh tráo rồi.

Thế là thời gian lại bắt đầu trôi đi, tôi và Cố Tả vẫn thân nhau như chị em, chúng tôi lớn lên dính như sam, ngay cả cuộc sống có căng thẳng như những năm cấp ba vẫn không làm quỹ đạo cuộc sống của chúng tôi bị gián đoạn. Kì lạ là, Hạ Minh Nguyệt không bao giờ đến tìm Cố Tả nữa, nhưng luôn có một số người rất lạ, họ bất ngờ gặp chúng tôi và nhìn chúng tôi kiểu dò xét.

Những thứ này nhanh chóng bị tôi lãng quên, và việc học là mới là vấn đề mà tôi quan tâm.

Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi vì quá lo lắng nên đêm hôm đó đã mất ngủ, tôi đã gửi tin nhắn cho Cố Tả, thấy cậu ta cũng không thể ngủ được. Sau đó chúng tôi hẹn nhau đi xuống cầu thang trong tiểu khu.

Năm đó, con hẻm khu chúng tôi ở bị giải toả, bố mẹ tôi và dì Cố đã bàn bạc với nhau rằng để việc học của tôi và Cố Tả không bị ảnh hưởng nên đã dùng số tiền bồi thường mua căn nhà hiện tại ở khu học chánh, hai chúng tôi ở đối diện nhau.

Tối hôm đó trời rất nóng, không biết là do thời tiết nóng hay do tôi quá lo lắng, tóm lại là sau khi cùng Cố Tả đi dạo một vòng trong khu, tôi đã đổ mồ hôi ướt hết lưng áo.

Cố Tả lấy tay quạt nhẹ cho tôi.

"Hai ngày này cậu đừng ăn linh tinh là được."

Giọng cậu ta rất hay. Làn gió mát từ bên cạnh giúp tôi cảm thấy đỡ bất an hơn.

"Sao cậu không an ủi tôi, mọi người đều nói với thành tích của tôi tôi nhất định sẽ làm được."

Tôi hỏi ngược lại.

Cố Tả quay người lại nhìn tôi, ánh mắt sáng như những ngôi sao trên bầu trời kia.

"Tôi cũng tin cậu."

"Gì cơ?"

"Cũng giống như cậu tin tôi, tôi cũng tin cậu, chúng ta đã hứa với nhau là sẽ cùng đến Nam Kinh, tôi tin cậu sẽ không thất hứa."

Tôi phá lên cười.

"Câụ cười cái gì?"

"Không có gì, tôi cũng tin cậu."

Tôi nhìn lại cậu ta.

Tối hôm đó cuối cùng tôi đã có một giấc ngủ ngon.

Kết thúc kì tuyển sinh đại học, Cố Tả tìm tôi.

Cậu ta lấy ra hai chiếc vé xem phim.

"Tối nay chúng ta đi xem phim đi."

Tôi bối rối nhìn Cố Tả và lấy ra một chiếc vé xem phim giống hệt. Trước khi Cố Tả đến, lớp trưởng đã tìm tôi và đưa cho tôi một vé xem phim, tôi chưa kịp từ chối thì cậu ta đã chạy mất hút.

Cố tả ngay lập tức sa sầm mặt mày.

"Này, hay ba người chúng ta cùng xem nhé."

Tôi động não một chút.

"Ayda, cậu xem vừa hay cậu mua cùng xuất chiếu trong cùng một rạp, chỗ ngồi còn gần nhau, cậu thấy trùng hợp không?"

Tôi cẩn thận quan sát biểu hiện của Cố Tả, khuôn mặt sau đó vô cùng xấu xí, lại còn phớt lờ lời nói của tôi.

"Vậy…vậy thì tôi đi xem cùng lớp trưởng vậy, cậu không đi?"

Khuôn mặt Cố Tả càng tối sầm lại.

"Đi cùng đi mà, đi cùng đi mà."

Cuối cùng, dưới sự bạo lực của tôi, Cố Tả cũng đồng ý cùng tôi và lớp trưởng đi xem phim.

Chỉ là không biết, liệu Cố Tả đã mềm lòng vì cô gái dễ thương này, hay là vì lòng dạ ghen tuông của một người đàn ông.

Tối hôm xem phim, lớp trưởng lại không đến.

Tôi và Cố Tả đã đợi ngoài sảnh đến tận khi phim chiếu được 5 phút mới vào rạp.

Trong rạp rất tối, Cố Tả đi đằng trước tôi.

"Cẩn thận."

Nói rồi, Cố Tả nhẹ nhàng nắm tay tôi.

Tim tôi bỗng nhảy loạn xạ, không phải trước đây tôi chưa từng nắm tay Cố Tả, nhưng không hiểu sao cảm giác hôm nay khác lạ quá.

Cho đến khi tôi ngồi vào chỗ ngồi thì Cố Tả mới buông tay tôi ra, một lúc lâu sau tôi vẫn cảm thấy hơi ấm từ bàn tay cậu ta vẫn vương vấn trên tay tôi.

Tôi quay đầu sang trái.

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu vào mặt cậu ta.

Tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt cậu ta. Cái mũi cao thắng, đôi mắt vẫn sáng như thế, phản chiếu hình ảnh của bộ phim.

"Cố Tả, cậu lớn lên trông đẹp lắm."

"Cậu nói gì cơ?"

Cố Tả quay đầu lại và hỏi tôi, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh trong khung cảnh mờ mờ ảo.

Tôi bất giác nhận ra, sao tự mình lại nói ra như thế.

Tôi vội quay đi chỉ tay vào màn hình lớn, tôi nói bộ phim rất hay.

Cố Tả cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Bỗng nhiên mặt tôi đỏ bừng, không biết vì xấu hổ hay là bởi vì cảm xúc khác.

May thay trong rạp rất tối nên không ai nhìn thấy bộ dạng này của tôi.

Ngay sau đó tôi bị thu hút bởi tình tiết của bộ phim và ngừng nghĩ về những chuyện khác.

Sau khi xem phim xong, tôi cùng Cố Tả đi dạo về nhà, trên đường đi tôi đang rất hào hứng nói về tình tiết của phim, còn Cố Tả thì nói vài câu rồi phát biểu ý kiến ​​của riêng mình. Hầu hết đều là tôi nói, Cố Tả không nói, chỉ cười và âm thầm lắng nghe tôi kể những chuyện trên trời dưới biển.

Cố Tả trước giờ là như vậy, 10 năm nay vẫn như thế.

Cố Tả rất kì lạ, bạn nghĩ rằng cậu ta là đồ ngốc, nhưng cậu ta lại học rất giỏi. Sau khi nên cấp 3 cậu ấy vẫn duy trì thành tích của mình như những năm trước.

Bạn nói rằng cậu ta thông minh, nhưng cậu ta luôn có thể làm ra một số điều khó tin, chẳng hạn như va vào một cô gái nhỏ mà lại không đưa đến bác sĩ ngay lập tức.

Tôi thường cảm thấy rằng tôi và Cố Tả đã chuyển đổi vai trò cho nhau rồi. Mặc dù cậu ta nhỏ hơn tôi một tuổi, trên danh nghĩa cậu ta là em trai của tôi.

Nhưng cậu ta luôn chăm sóc tôi giống như một người anh trai ấm áp và chu đáo.

Giống như bây giờ, Cố Tả đang cúi xuống buộc dây giày cho tôi.

Tôi không nghĩ hành vi này có gì không đúng cả.

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Tả thắt dây giày cho tôi như thế này, huống hồ hai tay tôi vẫn đang cầm hai cốc trà sữa.

Đến khi tôi nghe thấy người qua đường đang bàn tán về mình:

"Bạn trai của cô gái kia tốt thật, còn buộc dây giày cho cô ấy nữa."

"Đúng vậy đúng vậy, bạn trai cô ấy cũng thật đẹp trai."

Tôi nhìn xuống cái đầu tóc dày của Cố Tả, đẹp trai thật đấy, nhưng bạn trai là cái quái gì vậy?

"Cố Tả là em trai của tôi, mọi người quay lại đây, chúng ta phải làm rõ vấn đề này."

Tôi nhăn nhó nhìn theo bóng lưng của hai cô gái nhỏ đang dần bỏ đi.

Trước khi tôi thu lại vẻ mặt nhăn nhó của mình, nó đã đập vào mắt Cố Tả, cậu ta đứng dậy, nhìn tôi.

Với vẻ mặt của Cố Tả, e rằng cậu ta không phải đồ ngốc, cậu ấy giả vờ như không hiểu biểu cảm của tôi, tôi giả vờ ho để che giấu sự xấu hổ.

Cố Tả dường như không nghe thấy những lời vừa rồi, tâm trạng của cậu ấy cũng không thay đổi.

Tôi đột nhiên hơi thất vọng, không biết vừa rồi mình đang mong đợi điều gì.

Chúng tôi tiếp tục đi về nhà, trò chuyện với nhau, nhưng tâm trạng của tôi không còn vui như trước.

Cố Tả dường như nhận thấy sự thay đổi của tôi, cậu ta bắt đầu nói nhiều hơn, cố gắng khơi dậy cảm xúc trong tôi.

- Còn nữa -
 
Chương 4


Phần 4:

_______

Cố Tả dường như nhận thấy sự thay đổi của tôi, cậu ta bắt đầu nói nhiều hơn, cố gắng khơi dậy cảm xúc trong tôi.

"Đúng rồi, mẹ tôi đi du lịch với chú Triệu, hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi vẫn chưa đồng ý với mẹ, cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè không? Nếu không thì chúng ta đi chơi cùng họ đi."

"Ah? Cái này có vẻ không hay lắm."

Tôi vô thức từ chối, gia đình ba người họ đi du lịch, đi cùng họ tôi sẽ xấu hổ biết bao.

Hơn nữa, dì Cố và chú Triệu mới ở bên nhau, tuần trăng mật của hai người còn chưa trôi qua, chỉ cần mang một bóng đèn là đã đủ, nếu tôi đi cùng, thêm một chiếc nữa, sợ chú Triệu sẽ b.óp c.ổ tôi chết mất.

Khụ khụ... Nếu chị sợ xấu hổ, thì hai chúng ta đi du lịch cùng nhau.

Cố Tả sờ mũi một cách không tự nhiên, không dám nhìn về phía tôi.

"Uh… Chuyện này thậm chí còn tệ hơn."

Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, tôi chỉ nghĩ rằng bố mẹ tôi sẽ lo lắng cho sự an toàn của hai chúng tôi.

"Vậy thì... nếu cậu không muốn đi thì thôi bỏ đi, tôi cũng sẽ không đi nữa."

Cố Tả dường như đã hiểu sai ý tôi, giọng điệu của cậu ta có một chút gì đó mất mát khó nhận ra.

"Không, đừng hiểu sai ý tôi, Cố Tả, tôi không lo lắng về việc hai chúng tôi sẽ ra ngoài chơi một mình, tôi lo lắng rằng bố mẹ tôi và dì Cố sẽ lo lắng cho sự an toàn của chúng ta khi ở bên ngoài."

Tôi vội vàng giải thích.

" A Hoan ngốc nghếch ơi, cậu đang nghĩ gì vậy, ý của em cũng không phải như vậy."

Cố Tả vội giải thích, ánh mắt cậu ta cong lên ý cười, đôi tay to lớn còn nghịch ngợm mái tóc dài của tôi.

"Aaa Cố Tả chết tiệt, tóc tôi đã ít rồi, cậu mà vuốt nữa thì tôi sẽ hói mất."

"Xin lỗi, tôi thật sự không muốn phá vỡ bầu không khí này nhưng tôi không biết phải làm sao để che giấu đi sự nhút nhát và rung động của mình."

Cậu ta dám gọi cái gì mà Hoan? Trước giờ cậu ấy chưa từng gọi thế, giọng điệu của cậu ta như này là có vấn đề gì vậy?

Không biết hôm nay bản thân tôi bị gì nữa, rõ ràng Cố Tả vẫn như trước đây, nhưng trong lòng luôn có một cảm giác không thể giải thích được, chua chua ngọt ngọt khiến người ta luống cuống không biết phải làm gì.

Những ngày chờ đợi kết quả là khó khăn nhất.

Chỉ mười ngày ngắn ngủi mà dài như một thế kỷ.

Ban ngày bố mẹ tôi phải đi làm, chỉ có mỗi tôi ở nhà, vì vậy tôi hầu như lớn lên ở nhà của Cố Tả.

Dì Cố thỉnh thoảng nấu bữa trưa cho chúng tôi, nhiều khi bận rộn, dì Cố không ở nhà thì Cố Tả nấu ăn. Đừng hỏi tại sao tôi không nấu, chính là vì tôi thực sự không biết gì.

Không phải là tôi chưa từng làm.

Bất cứ khi nào tôi nấu một bữa, khí thế tôi hừng hực như hổ, cảm thấy tự mãn rằng mấy món tôi làm là ngon nhất trên thế giới này. Những người ăn món tôi nấu, chẳng hạn như bố mẹ tôi và dì Cố, chú Triệu, sẽ bày ra một biểu cảm khó diễn tả và gượng cười. Chỉ có một kẻ ngốc như Cố Tả mới có thể chân thành nói rằng nó rất ngon.

Sau một vài lần thất bại, bố mẹ không những không cho tôi nấu nướng mà bản thân tôi cũng chẳng muốn làm.

Cố Tả là một người tài giỏi, những món ăn cậu ta nấu không hoàn hảo như đầu bếp 5 sao nhưng chúng rất ngon, mỗi lần tôi đều có thể xử lý sạch sẽ hai bát cơm, chúng thật sự rất ngon. (Cố Tả: Đừng viện cớ cho sự ham ăn của cậu:))))

Cũng giống như bây giờ, tôi đang nằm ôm bụng trên ghế sofa không giữ tí hình tượng gì.

Tất cả là lỗi của cậu, cậu làm tôi béo lên.

Cố Tả đang rửa bát trong bếp, dường như không có ý phản bác gì.

"Béo một chút mới tốt, cậu xem cậu gầy như vậy trông không khác gì con gà con."

"Cậu mới là gà con, cả nhà cậu là gà con."

Cố Tả không nói gì.

Tôi cũng không để ý, tự nói tự nghe.

"Uầy, hôm nay có kết quả rồi, tôi hơi lo lắng."

Cố Tả rửa bát xong lấy từ tủ lạnh ra hai hộp sữa chua. Một hộp cho cậu ta một hộp cho tôi.

"Đừng lo lắng, chắc không tệ đâu."

"Nhưng tôi vẫn rất hồi hộp."

Tôi nhận lấy sữa chua và nằm xuống ghế sofa.

"Đừng sợ, tôi tin cậu!"

Kết quả được công bố vào lúc chín giờ tối, Cố Tả và tôi ngồi trước màn hình máy tính, bốn cái đầu phía sau chụm lại, cùng nhìn chằm chằm vào máy tính.

Tôi lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, siết chặt cánh tay của Cố Tả.

"665." Không tốt cũng không xấu, đó là trình độ bình thường của Cố Tả.

Dì Cố và chú Triệu đều cười không ngớt.

Đến lượt tôi, tay tôi run đến mức nhập sai mã số chứng minh mấy lần.

"632!"

Tôi thất vọng với kết quả này, mặc dù không quá tệ, nhưng thấp hơn bình thường một chút.

Bố mẹ tôi rất vui. Cố Tả bí mật siết chặt tay tôi để thể hiện sự an ủi. Tôi luôn là một người lạc quan, cho nên tôi nhanh chóng chấp nhận thực tế này và thảo luận với Cố Tả về việc điền nguyện vọng.

Một tháng sau, cả hai chúng tôi đều nhận được thư mời nhập học từ Đại học Nam Kinh.

Vào ngày nhận được giấy gọi nhập học, Cố Tả rất hạnh phúc. Trước giờ cậu ấy luôn biết cách tiết chế cảm xúc, chưa bao giờ lộ ra biểu cảm khoa trương nhưng hôm nay cậu ấy lại vui ra mặt như vậy, cười đến mức khóe miệng như ngoác đến tận bầu trời.

Tôi nhìn tên ngốc này, đưa tay sờ trán cậu ta, sau khi xác nhận rằng hôm nay cậu ta thực sự không bị sốt, tôi hỏi:

"Cố Tả, hôm nay cậu có uống nhầm thuốc không đấy?"

"Không phải là vừa được nhận thôi sao, vậy mà cậu đã vui như vậy? Nhìn chị cậu đây bình tĩnh thế này cơ mà."

Cố Tả nắm lấy bàn tay đang sờ trán của tôi rồi siết nhẹ, đôi mắt cười lên như vầng trăng khuyết.

"Tôi rất vui khi được học cùng trường với cậu."

Tôi cố nén cơn đau nhói trong lòng và nói với giọng đầy chán ghét.

"Tôi không muốn học chung trường với cậu, từ nhỏ đến lớn đã học cùng rồ,i không thấy chán à."

"Tôi không chán, tôi muốn ở bên cạnh Hoan cả đời này."

"Thôi dẹp đi, cậu không chán tôi cũng không chán…cái…cái gì…"

"Hoan, tôi thích cậu."

Tình huống gì đây? Tôi ngu muội mất rồi.

Tôi biết rằng có người khi đi tỏ tình họ không kịp chuẩn bị cái gì cả, nhưng tôi không ngờ rằng lại có những người lại qua loa đại khái như vậy …

Khụ khụ, đánh trống lảng rồi đấy.

Tình hình hiện tại vô cùng kỳ lạ, vô cùng… xấu hổ.

Lời tỏ tình đột ngột của Cố Tả khiến tôi ngu muội và lúng túng.

Chúng tôi lúng túng nhìn nhau trên con phố đông đúc người qua lại, lúc đó tôi không biết nói gì cả. Nên làm gì đây? Nên nói gì đây?

Ngân Hoan tôi lớn như vậy mới là lần đầu tiên được người khác tỏ tình nên chẳng có chút kinh nghiệm gì cả.

"Tôi vẫn là chị cậu từ nhỏ đến lớn, cậu nói linh tinh gì đấy. Đừng nói chuyện này nữa, cũng có chút kích thích đấy hehehe."

Đổi lại là người khác tỏ tình tôi có thể tìm Cố Tả hỏi ý kiến nhưng lần này lại là thằng nhóc Cố Tả này, tôi phải hỏi ai đây?

Tôi không biết lúc đó Cố Tả nghĩ gì, tôi chỉ biết lúc ấy đầu óc tôi đã rối tung lên.

Nụ cười của Cố Tả hiện rõ trên khóe mắt. Cuối cùng, cậu ta là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng.

"Hoan, tôi biết cậu nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này. Cậu không cần vội vàng đáp lại tôi. Tôi chỉ là muốn cho cậu biết rằng tôi vẫn luôn thích cậu, từ nhỏ đến lớn."

Thằng nhóc này, chưa bao giờ tôi thấy cậu lại có thể kiên nhẫn như vậy. "Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi không muốn nghĩ về những chuyện này."

Tôi lắc đầu, xóa đi những suy nghĩ lộn xộn, nói với Cố Tả bằng một giọng mà tôi cho là tự nhiên nhất.

"Ha... haha, tôi biết cậu mà tên tiểu tử này, cậu không có ý tốt gì với tôi cả, tôi coi cậu như em trai mà cậu lại muốn ngủ... Không... Ý tôi không phải vậy... Thôi, quên nó đi, chúng ta về nhà thôi, đi nào."

Mẹ ơi, ngại chết mất, tôi đang nói cái quái quỷ gì vậy.

Sau khi nói xong, tôi cũng không quan tâm đến Cố Tả nữa, quay đầu đi về nhà.

Thật may ở đây không xa nhà tôi lắm, chạy vài bước là có thể về nhà rồi.

Tôi ngồi trên ghế sô pha thở hổn hển, còn chưa hết bối rối thì đầu óc tôi chỉ toàn hiện lên khuôn mặt tươi cười như hoa cúc của Cố Tả, câu nói ấy có vẻ đơn giản nhưng lại rất thận trọng, "Hoan, tôi thích cậu."

Nghĩ đến đó, tôi phá lên cười, rồi lăn ra ghế sô pha, vùi mặt vào gối. Trời ơi, Cố Tả thích tôi!

Chỉ cần nghĩ về nó, liền, liền, …ch.ết tiệt!

Tôi không biết mình đang vui vì điều gì nữa, chỉ thấy trong lòng có chút dư vị ngọt ngào.

Tôi lăn lộn trên ghế sô pha một lúc mới định thần lại được, sau đó tôi cảm thấy mặt mình rất nóng, tôi đi vào phòng tắm, nhìn vào gương thì thấy mặt mình đỏ bừng một cách đáng sợ.

"Mẹ ơi, có phải lúc nãy trước mặt Cố Tả, mặt mình cũng đỏ như này không?"

Mất mặt quá.

Nghĩ lại Ngân Hoan tôi, hồi đó tôi cũng là người nổi tiếng trong hẻm, thế nào mà thằng nhóc Cố Tả lại rơi vào tay tôi, tôi hối hận quá, biết vậy hồi đó tôi không nên thu nhận cậu ta, hừ.

Khi tôi bí mật hẹn hò với Cố Tả được nửa năm thì bị bố tôi phát hiện ra.

- Còn nữa -
 
Chương 5


Phần 5: Kết + ngoại truyện

_______

Khi tôi bí mật hẹn hò với Cố Tả được nửa năm thì bị bố tôi phát hiện ra.

Đây là một câu chuyện dài, bắt đầu từ ngày Cố Tả tỏ tình với tôi.

Nhắc mới nhớ, sau khi Cố Tả vội vàng tỏ tình với tôi vào ngày hôm đó mà không hề chuẩn bị trước, thấy tôi lúng túng không biết phải đáp lại cậu ta như thế nào, thì cậu nhóc này dường như nhận ra rằng lời tỏ tình của mình quá đơn giản và nhạt nhẽo nên ngay đêm hôm đó cậu ta đã mua một hộp socola to và một bó hoa, cùng với đó là một bức thư tỏ tình dài 5000 chữ, ngày hôm sau cậu ta đến gõ cửa nhà tôi với đôi mắt gấu trúc.

Tôi rất sốc khi thấy Cố Tả như này.

Thực ra tôi cũng chẳng khá hơn là bao, tôi trằn trọc cả đêm, vừa nhắm mắt lại là liền nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Cố Tả.

Tôi đoán Cố Tả cũng đã trằn trọc cả đêm.

"Hoan, tất cả những gì tôi muốn nói đều có trong lá thư."

Nói xong, cậu ta quay người trở về nhà.

Thằng nhóc này khá lắm, bây giờ đã biết ngại rồi, chưa từng thấy da mặt cậu mỏng như vậy.

Tôi mở lá thư của Cố Tả ra đọc từ đầu đến cuối.

Bức thư kể lại toàn bộ diễn biến tâm lí của Cố Tả từ khi còn bé đến khi trưởng thành.

Cậu ta nhận ra bản thân thích tôi, còn phải kiềm chế tình cảm ấy lại. Tóm lại, đó là một lời bộc bạch và thú nhận khiến cho tôi vô cùng xúc động.

Tôi đã rất cảm động, thật đấy!

Thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ, tôi đã quen với việc Cố Tả chăm sóc cho tôi, quen với việc Cố Tả theo tôi như một người em trai, quen với việc coi Cố Tả như chị em một nhà, nên tôi coi tôi đương nhiên coi việc tôi thích Cố Tả như một thói quen khi ở cậnh câu ta. Cho nên tôi mới vô thức bỏ qua sự quan tâm dành cho cậu ta và những tình cảm khác không phải tình cảm gia đình.

Vì vậy, hôm qua khi Cố Tả tỏ tình với tôi, tôi biết rằng tôi cũng thích cậu ta.

Tôi không thể nhịn được cười khi nhìn một đống sôcôla, không ngờ tên ngốc đó lại làm được chuyện này.

Tôi cất bức thư tỏ tình của Cố Tả đi, sắp xếp lại cảm xúc rồi gõ cửa nhà cậu ta.

Cố Tả lập tức mở cửa, đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi.

Tôi hắng giọng và nói: "Chúng ta không nên để bố mẹ biết chúng ta đang yêu nhau."

Cố Tả sững người một lúc mới kịp nhận ra, chàng trai ngốc nghếch này vui mừng khôn xiết, quay đầu lại liền đâm sầm vào cửa.

Tôi vừa thoa dầu hoa hồng cho cậu nhóc này vừa nghĩ: "Mặt hàng này có thể trả lại không?"

Về phần vì sao tôi không muốn bố mẹ biết thì chính tôi cũng không biết nguyên nhân, chỉ là tiềm thức tôi mách bảo rằng tôi nên giấu nhẹm đi.

Dù bố mẹ tôi không cấm đoán chuyện yêu đương nhưng tôi cũng ngại ngùng không dám nói thẳng với bố mẹ. Chung quy lại là do tôi nhút nhát.

Vậy làm cách nào mà bố tôi phát hiện ra?

Chuyện này cũng rất trùng hợp.

Sau khi tôi và Cố Tả ở bên nhau, ở đại học hai chúng tôi không có ai quản, đối với tình yêu mà nói thì đó là một điều tuyệt vời.

Ngoại trừ những việc không nên làm thì chúng tôi cũng đã nắm tay, cũng đã ngại ngùng trao cho nhau những nụ hôn ngây ngô đầu tiên.

Sau này khi thấy không có hại gì, tôi cũng không muốn kiềm chế bản thân khi ở nhà trong kỳ nghỉ hè nữa, sau khi lén lút hôn vài lần mà không bị phát hiện, tôi lại càng can đảm hơn.

Nhưng người ta thường nói đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Ngày hôm đó là như thế này.

Cố Tả: "Hoan Hoan, lâu lắm không được hôn rồi, xuống vườn hoa đi."

Tôi: "Không phải tối qua mới hôn rồi sao, không đi."

Cố Tả: "Đã một ngày rồi, một ngày rồi đấy."

Tôi: "Thường xuyên quá sẽ bị phát hiện đấy."

Cố Tả, một người đàn ông cao 1m8 bĩu môi, chớp mắt và kéo tay áo tôi như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo.

Tôi nổi hết da gà, không biết người đàn ông này có được bình thường không, từ khi yêu đến giờ đã như thế này rồi, nhìn gương mặt như cô con dâu nhỏ gặp mẹ chồng này xem, có đáng mặt đàn ông không cơ chứ?

Nhưng tôi không nói ra, mặc dù trong lòng đang chửi thề hehe.

Sau đó tôi đã bị mê hoặc, đi xuống vườn hoa dưới nhà để hôn con hồ ly nhỏ này.

Khi chúng tôi đang hôn nhau đắm đuối thì có một anh đèn sáng chói chiếu vào tôi và Cố tả, kèm theo ngay sau đó là tiếng còi xe.

Không ngờ rằng hai đứa tôi đã cố tình chọn nơi xa như vậy để vụng trộm rồi hôn lén, thế mà vẫn có người đến đậu xe.

Nhưng bị ai đó phát hiện lúc hôn thì xấu hổ vô cùng, tôi đỏ mặt nhường chỗ cho chủ xe, xe đến gần tôi mới bàng hoàng nhận ra chiếc xe này trông rất quen thuộc, như thể tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Ngay khi tôi đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe, tôi phát hiện ra rằng người trong xe cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Khi cửa sổ từ từ hạ xuống, tôi nhìn thấy một đôi mắt giống hệt tôi, cũng đang nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Ôi mẹ ơi, đó là bố tôi!

Tôi ngay lập tức kéo tay Cố Tả chạy đi.

Tôi nhớ bố chưa từng đậu xe ở đây mà.

Ch.ết rồi ch.ết rồi, làm sao đây, tôi không thể về nhà nữa rồi.

Tôi kéo Cố Tả chạy loạn lên, điện thoại reo không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi không dám trả lời, cũng không dám quay về nhà, trong đầu tôi chỉ hiện lên một câu, bố tôi sắp đánh gãy chân tôi rồi hu hu hu.

Cố Tả bình tĩnh hơn tôi, cậu ta bảo tôi đừng chạy, ôm tôi vào lòng và an ủi tôi một lúc.

"Hoan, mọi người sớm muộn gì cũng cần biết, sao không nhân chuyện hôm nay mà thú nhận luôn."

"Em đừng sợ, chúng ta giải thích rõ ràng là được mà."

Tôi ngẩng đầu lên trong vòng tay của Cố Tả, nhìn chằm chằm vào cậu bé to lớn trước mặt tôi với đôi mắt ngấn lệ.

"Thật sao…?"

Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời.

"Thật."

Tôi về nhà với tâm trạng bất an, về đến cửa tôi lại bắt đầu sợ hãi, Cố Tả bảo vệ tôi sau lưng và lấy chìa khóa mở cửa.

Sau khi mở cửa, cả bốn cặp mắt đều nhìn chúng tôi chằm chằm. Cố Tả quỳ xuống.

Vẻ mặt của bốn người đối diện có chút kỳ quái, vẻ mặt nhất thời không phải là tức giận hay căm thù gì, mà là… nụ cười hạnh phúc?

Tôi và Cố Tả có vẻ đã đoán sai vở kịch này, làm những chuyện không một chút ăn nhập gì, những từ ngữ đã chuẩn bị có vẻ không phù hợp, chúng mắc kẹt trong cổ họng tôi luôn rồi.

Cố Tả quỳ xuống phát hiện cảnh tượng kỳ lạ này, nhất thời không biết nên tiếp tục quỳ hay đứng lên.

Bầu không khí có một chút ngượng ngùng.

Chúng tôi như những kẻ ngốc, ngơ ngác nhìn bốn người đang đợi chúng tôi.

Đây không phải là những gì tôi tưởng tượng.

Chính bố tôi là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng, tôi thấy ông ấy tiến lại gần và trìu mến kéo Cố Tả đang quỳ dưới đất lên, ông ấy nói: "Mọi người đang nói về hai đứa đấy, mau lại đây."

Cố Tả và tôi ngồi chen chúc ở cuối ghế sofa dưới sự chú ý của bốn người, cẩn thận giữ khoảng cách với nhau.

Nhìn chúng tôi thế này, cả bốn người đều phá lên cười.

"Hô hô hô, Còn biết xấu hổ cơ đấy."

"Hahahahaha."

Tôi đỏ mặt vì xấu hổ.

Cố Tả khuỵu xuống một lần nữa.

Hướng về phía bố mẹ tôi.

"Chú Ngôn, dì Ôn cháu thật sự rất thích Hoan con có thể thề trước mặt mẹ con và chú Triệu thề rằng con không bao giờ nói dối."

Tiểu tử này, ngày thường chị đây dạy dỗ không tốn công vô ích rồi.

Bố mẹ tôi không có ý đỡ Cố Tả dậy, thay đổi giọng điệu trêu đùa ban nãy bằng giọng nghiêm túc.

"Con ngoan, chúng ta đều nhìn con lớn lên, ta tin con, giao Hoan cho con ta cũng yên tâm."

"Chỉ là con không nên giấu giếm chuyện đó với chúng ta, chúng ta và bố mẹ con không phải là những người cổ hủ, cũng sẽ không phản đối chuyện yêu đương của hai đứa."

Dì Cố và chú Triệu cũng phụ hoạ theo.

"Còn không phải sao, hai con đều ngoan ngoãn, nay thân lại càng thân không phải chuyện tốt sao?"

Tôi choáng váng không nói nên lời, ban đầu tôi nghĩ sẽ bị đánh, bị mắng, nhưng giờ sự việc khác xa những gì tôi nghĩ, bố mẹ hai bên quý mến nên coi như hai đứa đã có hôn ước.

Cố Tả đương nhiên cũng không lường trước được việc đó.

Mẹ tôi đỡ Cố Tả đứng dậy và ngồi xuống ghế sofa. Cả hai chúng tôi nhìn nhau, như nhìn thấy trong mắt nhau một cậu, "Thật là kỳ cục."

Hai chúng tôi vẫn còn đang hoang mang, nhưng bốn người già đã bàn bạc xem nên cắm hoa gì cho tiệc đính hôn.

"Bố! Mẹ!"

Đây đâu có phải phản ứng bình thường của các bậc cha mẹ khi thấy con gái mình yêu chứ? Con không còn là bảo bối nhỏ của hai người nữa sao? Định đuổi con ra khỏi nhà sớm vậy sao? Huhuhu

Tôi và Cố Tả nhanh chóng kết hôn.

Khụ khụ, nói ra cái này cũng có chút xấu hổ.

Mọi người đều là những người trưởng thành, đều biết rằng tình yêu thì không thể kìm nén được, vậy thì như thế nào, đúng vậy, không sai, chúng tôi đã có em bé rồi.

Khi được tôi ném cho tờ giấy siêu âm, anh chàng này đã không nhịn được cười.

"Anh sắp làm bố rồi!"

Sau đó đã gọi điện cho từng người một để thông báo rằng mình đã lên chức bố.

Dù hai đứa đã có hôn ước và cũng không còn quá trẻ nhưng việc nói có thai trước khi kết hôn vẫn thấy hơi ngại.

Ngày hôm sau, chúng tôi về quê để lấy giấy chứng nhận, vội vàng ấn định ngày cưới với người lớn trong gia đình.

Vì vậy vào năm thứ 20 tôi quen Cố Tả, hai chúng tôi đã trở thành vợ chồng.

Chúng tôi thề trong đám cưới của mình rằng: Dù tương lai có ra sao, dù nghèo khổ hay giàu giàu, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn cho đến khi ch.ết mới có thể chia lìa.

Cố Tả vẫn nhìn tôi với đôi mắt sáng như thuở còn bé, tôi nhìn cậu ấy trìu mến, trong mắt cậu ấy dường như toàn là dáng vẻ của tôi, chúng tôi nhìn nhau cười.

Quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn.

- Hết -

________

Ngoại truyện 1:

Hoan dạo này ốm nghén nặng, ăn gì cũng không thấy ngon.

Thằng nhóc con trong bụng cô ấy luôn không yên một chỗ, cứ đạp mãi làm cô ấy cứ nhìn thấy tôi là thấy không thuận mắt.

Địa vị của tôi trong gia đình ngày càng đi xuống, tôi từng là bố chỉ dưới một người trong gia đình, nhưng bây giờ tôi là người còn xếp sau cả Ba Ba.

Ba Ba là con mèo hoang mà Hoan nhặt về, lúc mới nhặt về đầy bùn đất dính đầy quanh mình bộ lông màu cam của nó, trông rất giống bánh baba nên Hoan mới đặt cho nó cái tên này.

Ba Ba mềm mại làm nũng nằm trong vòng tay của Hoan, đưa chân xoa xoa đầu cô ấy, thỉnh thoảng còn nằm trên đùi cô ấy, nhẹ nhàng dụi vào hai bàn chân của cô ấy, cẩn thận dùng mũi ngửi lấy cái bụng căng tròn của Hoan, dường như biết rằng có một em bé bên trong.

Tôi mờ mịt nhìn hai người họ từ xa, vị trí mà Ba Ba đang dựa vốn dĩ là của tôi.

Cơn ghen tức đến bỏng cả mắt, tôi nhảy đến, kéo Ba Ba ra khỏi vòng tay của Hoan, giận dữ hét vào mặt nó:

"Bố mới là người bố duy nhất trong gia đình này nhé! Mẹ đang mang thai là con của bố đấy Ba Ba!"

Ba Ba sững sờ một lúc rồi quay sang tỏ vẻ tội nghiệp với Hoan, "Meo meo meo~"

Hoan cau mày nhìn tôi, quay đầu lại nói:

"Cố Tả, anh tránh ra đi, em nhìn thấy anh là đã buồn nôn rồi."

Tôi sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Hoan nên đã ném Ba Ba sáng một bên rồi bỏ chạy.

Hoan đã bình tĩnh trở lại, dường như không còn nôn nữa.

Ba Ba lại nằm vào trong vòng tay của Hoan, cúi đầu meo meo vài lần nữa.

Vừa an ủi nó, Hoan vừa nói:

"Ba Ba đừng sợ, bố là kẻ xấu, chúng ta không cần nữa."

Ba Ba dường như tủi thân hơn khi nghe thấy từ bố, tiếng kêu meo meo liền biến thành ngheo ngheo…

Hoan lập tức nói:

"Được rồi được rồi, chúng ta không nhắc đến anh ta nữa."

Ba Ba như vậy mới không kêu nữa, lại nằm xuống trong vòng tay của Hoan, cuộn người vào, trong lúc Hoan không để ý, liếc nhìn tôi không biết là cố ý hay vô tình, nhưng đôi mắt nó đầy vẻ đắc thắng, như đang khiêu khích tôi.

Tôi tức lộn ruột, lòng dạ xấu xa nổi lên biến thành dũng khí, tôi muốn xông lên đánh ngay con mèo con trà xanh này một cái cho bõ ghét, nhưng nhìn sang Hoan, ta nhịn!

"Tiểu trà xanh, cứ đợi đấy, đợi mẹ sinh xong xem còn dám làm thế không?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom