Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sống Kiếp Zombie Vương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
797,928
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sống Kiếp Zombie Vương

Sống Kiếp Zombie Vương
Tác giả: Hàn Ly
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Hiện đại, mạt thế 

Nơi cô ở đã bắt đầu có người nhiễm bệnh dịch. Khung cảnh thật đáng sợ, những "con người" xé xác giống loài của mình, nhìn những khuôn mặt và hình ảnh đó khiến cô phải đau tim. Nhưng đôi mắt trắng dã, khuôn mặt vặn vẹo được bao phủ bởi máu tanh. Những cái miệng thì nhai ngấu nghiến ngon lành.

" Người đó " đứng lên, lảo đảo đến gần chỗ cô, đôi mắt trắng dã nhìn cô, miệng thì phát ra những tiếng gầm nhẹ. Cô bàng hoàng ngồi sập xuống đất, nhìn " con người " kinh tởm kia đến gần mình mà ngất đi. 

Thì ra đây chính là zombie, đây chính là ý nghĩ của cô trước khi bị ăn thịt.
 
Chương 1: Zombie


Cô mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy trên người mình bụng vẫn còn... khụ. “ Chắc là mơ “ - Nghĩ như vậy cô liền ung dung đứng dậy, ven theo đường thành phố cô mới biết được một sự thật rằng: Đó không phải là mơ. Những “ con người “ xấu xí mang tên Zombie kia đang ăn hết nội tạng, da thịt, óc của giống loài giống mình một cách ngon lành, khuôn mặt xấu nhí, miệng thì chảy ra bao nhiêu những máu tanh, quần áo thì đen ngòm. Cảm giác khó chịu trong lòng cô lại dâng lên, đôi chân không tự chủ được mà phóng như bay về căn hộ của mình.

--- -------

Ngồi lên giường khiến cho lòng cô thư thái đi phần nào, vừa quay sang chiếc gương bên cạnh đầu giường mình lại khiến cô khiếp sợ lần nữa. Khuôn mặt hơi ngăm của cô bây giờ trắng bệch, cô từng muốn khuôn mặt mình sẽ được trắng như vậy, nhưng lần này thật quá lố rồi, cô cảm thấy như mình vừa bị bệnh bạch tạng vậy. Không chỉ thế đôi mắt cô hơi to ra, môi cô thì nẻ ra.

Cô bị làm sao vậy chứ?

Máy tính, máy tính đâu rồi? Cô chạy nhanh đến bàn của mình, mở nút nguồn ra, nhìn thấy dòng “ Bạn phải nhập mật khẩu của mình “ khiến cho cô cảm thấy hối hận vạn phần khi cài đặt cái mật khẩu khốn khiếp này, đang lúc cần thiết mà lại...

“ Khi biến thành Zombie thì có những dấu hiệu nào? “

Cô lẩm nhẩm từng câu từng chữ, thật không muốn bỏ lỡ chữ nào để khiến mình cảm thấy hối hận

Theo như kết quả Google cho biết thì cô cảm thấy mình đã bị biến thành Zombie không thể nghi ngờ nhưng mà theo như kết quả thì cô chỉ có bị zombie cắn thì mới có thể biến thành cùng giống loài như bọn chúng. Trên người cô thật không có bất cứ một vết xước hay vết cắn nào của bọn chúng mà bây giờ cô ngồi đây nghĩ lại thì lúc tỉnh dậy khi cô đi hay chạy thì bọn zombie đấy không thèo liếc cô lấy một cái, đứa nào ăn thì cứ ăn, đứa nào đi thì cứ đi. Chẳng lẽ bây giờ cô lại phải đi làm thám tử để điều tra ra lý do bí ẩn đã biến cô trở thành...

Ánh sáng đỏ chói lọi phía bên kia đã thu hút sự chú ý của cô. Thân thể không theo sự điều khiển của cô nữa mà cứ thế tiến đến cái nơi có ánh sáng bất thường kia

Cô thật sự rất sợ nha, nhưng lại không thể dừng chân được mà cứ từng bước đi đến chỗ kinh dị đó

“ Nhỡ đâu là một đống xác chết chồng lên nhau, dưới ánh nắng nó chói lên thì sao nha? Huhuhu sao số cô lại có thể khổ hế này cơ chứ??? “
 
Chương 2: Thay đổi


Ánh sáng màu đỏ đó hóa ra là viên tinh thạch màu đỏ chói mắt. Theo như những gì Google tra thì zombie nếu muốn tiến hóa thì phải có tinh thạch. Nhưng mạt thế phải 1, 2 tháng sau thì zombie mới có tinh thạch mà nhỉ? Chẳng lẽ đây là... định mệnh. Nghĩ đến đó thôi cô vui đến nỗi không thể khép miệng được, nhưng bây giờ phải nghĩ nhất đó chính là làm sao để ăn viên tinh thạch này? Chẳng lẽ cứ cho vào miệng nhai như nhai viên kim cương? Thật là muốn khóc mà!!!!

Liều một phen vậy. Lúc bỏ viên “ kim cương “ màu đỏ chói mắt này vào miệng thì cô lại có thể nhai như nhai viên đá trong tủ lạnh vậy. Ngon đến nỗi cô không muốn ăn hết một lúc. Sau khi ăn bữa sáng lấp đầy cái bụng Zombie này xong tầm mắt liền chuyển đến phòng nghiên cứu trước mắt. Trông từ bên ngoài vào nhìn nó thật đẹp đẽ nhưng không biết tại sao cô lại không hề muốn vào trong đó chút xíu nào.

Nghĩ là làm, cô quay thẳng gót đi ra ngoài

--- ------ ----

Chậc chậc, khuôn mặt thanh tú của cô giờ sao lại yêu nghiệt như thế này? Đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt trắng nõn, cộng thêm mái tóc dài đen mượt và chiếc sống mũi nhỏ nhắn thẳng tắp này, cô khẳng định rằng không ai có thể đẹp hơn cô ( Tỷ quá tự sướng rồi đó, lúc nào nhìn thấy anh nam chính xem tỷ còn tự tin như vậy được không?). Bây giờ đã đến lúc cô quay trở về nhà rồi. Mình bị biến thành Zombie thì không sao rồi nhưng không biết các anh ở nhà có ai có dị năng không nhỉ? Nghĩ đến đó đôi mắt của cô bừng sáng, cô muốn nhìn thấy người có dị năng nha.

--- ------ ----

Khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại. Ly rượu hắn lắc trong tay đã sớm bị bóp nát.

“ Dám lấy cắp món quà mà hắn muốn tặng cho Uyển nhi. Thật muốn chết. “
 
Chương 3: Gia Đình


“ Uyển nhi, sao em có thể đi một mình từ căn hộ về nhà chứ? Ra đây cho anh xem nào, có xây xước gì không? “. Một chàng trai tuấn tú, thân hình chắc phải 1m85 ân cần ra ôm lấy rồi xoay người cô mấy vòng xong không thấy dấu vết gì khác lạ trên người cô mới bỏ tay ra. Sau đó mới nhớ ra chuyện gì, anh cười hì hì, đôi mắt phượng quyến rũ nhìn vào trong nhà. Thấy ba mẹ và hai em trai đang đông đủ đứng kia anh liền ho khan 1 tiếng

“ Ba mẹ Uyển nhi đã về “. Nghe thấy giọng ngọt ngào yêu kều của con gái hai ông bà cùng An Thiên, An Vũ cùng liếc xéo người đàn ông đang cười ngu ngoài kia. Song, không so đo mà đi qua hỏi han cô

“ Bây giờ anh đã nhận ra 1 điều khác từ em “. Anh hai An Thiên lên tiếng

“ Em / con xinh hơn rồi “. Tất cả mọi người cùng có một suy nghĩ giống nhau

Cô ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhuộm đỏ một mảng

--- ------ ------ -------

“ Hôm nay có 1 người chúng ta muốn giới thiệu với con / em “.

Câu nói của mọi người khơi lên lòng tò mò của cô. Muốn giới thiệu cho cô? Là ai vậy nhỉ.

“ Cậu ấy ở tầng 3 đó, em lên trên đi “

An Thiên nhanh nhảu nói cho em gái biết. Lên trên tầng đập vào mắt cô là bóng dáng cao lớn 1m9, chiếc áo Bloues trắng tượng trưng cho tiến sĩ, hắn quay người lại lộ ra khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, nụ cười như ánh dương xuất hiện trên môi.

“ Uyển nhi, rát vui vì được gặp lại em. “ Giọng nói trầm ấm, êm tai vang lên. Đôi mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, nhìn từ đầu đến cuối người đàn ông trước mắt, càng nhìn càng thấy rất hợp khẩu vị của cô nha, một dòng nước trắng chảy xuống khóe miệng.

“ Hài lòng. Ân “

Giọng nói trầm ấm lại vang lên. Cô không do dự liền gật đầu.

“ Rất hài lòng “

Cô tiến đến, nụ cười sắc nữ lộ ra. Cố gắng kiễng chân lên nhấc chiếc cằm thon dài của người nào đó, giọng nói ma mị như pha rượu:

“ Ân. Anh chàng đẹp trai, anh tên gì? “

Nụ cười của anh kéo dài, khẽ luồn qua vòng eo nhỏ của cô, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt cô.

“ Lục Dật Nhiên.”

Cô kiễng chân lên cao đôi bàn tay trắng muốt tinh tế nhẹ ấn đầu hắn xuống, để mặt hắn cúi sát vào mặt mình, nhẹ đặt nụ hôn lên đôi môi mỏng của ai kia.

“ Tôi rất hài lòng với thân thể anh nha “
 
Chương 4


Nhìn em / con gái mình tự nhiên khoác tay Lục Dật Nhiên đi xuống lầu ai nấy đều thầm cảm thán: Chưa chi đã bị quyến rũ rồi, thật không có tiền đồ.

Cô nhìn mọi người không ai ngạc nhiên thì quyến rũ cười một tiếng, ngón tay trắng nõn nhẹ hẩy khuôn mặt hắn, Lục Dật Nhiên biết ý liền cúi đầu xuống:

“ Người nhà tôi hình như đều bị anh mua chuộc rồi “. Sau đó liền không ngại ngùng mà thơm một cái vào bên má hắn.

“ Con muốn hỏi mọi người một điều nha, tại sao xung quanh nhà có rất nhiều Zombie nhưng lại không có con nào xông vào nhà vậy? “. Khuôn mặt không đổi mà ngồi lên đùi hắn, nhíu mi hỏi

“ Chuyện này thì con / em phải hỏi Tiểu Dật “. Vừa nghe thấy vậy cô liền nghiêng đầu, mặt đối mặt với Lục Dật Nhiên. Nhìn dáng người, độ đẹp trai của hắn là biết hắn không phải dạng vừa rồi ( Uyển tỷ, liên quan gì với nhau nha), cả cái khí chất ung dung cao quý kia nữa. Cô cười một cái, phả hơi thở vào cổ hắn, nhẹ nói

“ Ngươi đã làm gì vậy? “. Anh không muốn phá vỡ phong cảnh mà cô tạo nên liền kết hợp, đôi bàn tay thon dài nhẹ vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng

“ Chỉ là một vài thí nghiệm hỏng thôi mà “
 
Chương 5: Dị năng


Càng nhìn cô càng cảm thấy rằng gia đình của mình cùng với Lục Dật Nhiên thật sự rất là thân thiết. Động một tí là “ Tiểu Dật “ rồi lại “ tiểu Nhiên “, người nào đó thì hết vâng rồi lại dạ một cách ngoan ngoãn lạ thường. Mang theo hàng ngàn dấu chấm hỏi trong đầu khiến não phình to ra, An Linh Uyển ra một quyết định to lớn: Đi hỏi rõ.

“ ba mẹ, các anh sao em / còn cảm thấy mọi người rất thân với Lục Dật Nhiên nhỉ? Anh ta là ai vậy? “

Vừa nghe thấy câu hỏi của cô, tất cả những tiếng cười đùa im phăng phắc. Bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ. Chỉ thấy rằng khuôn mặt tuấn lãng cảu Lục Dật Nhiên như đang khắc một dòng chữ: “ Tại sao bây giờ em mới hỏi vậy “ to tướng.

“ Uyển nhi, còn thật sự muốn biết? “

Cô chưa kinh khủng đến nỗi vừa gặp trai đẹp là đã thân cận, đã yêu như sa mạc không có nước vậy đâu, dù chỉ là giả vờ gần hắn nhưng cô vẫn cảm thấy không bài xích lắm. Ít nhất thì bây giờ không có câu trả lời thích đáng thì cô sẽ không gần gũi hắn Cha An nghiêm túc nhìn cô. Đôi mắt mang theo cảm động ngập tràn nhìn về phía Lục Dật Nhiên, có bất đắc dĩ, cảm động, yêu thương...

“ Ân. Đúng vậy “. Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn ánh mắt như sao tiến lại gần phía cô, bàn tay hơi đẩy hắn ra, cô vẫn không biết hắn là ai, và cũng chẳng biết hắn có thân phận như thế nào, liên quan gì đến gia đình mình. Chỉ là lúc vừa gặp hắn khiến cho cô có cảm giác quen thuộc nên cô mới tiến lại gần ôm và trêu hắn như vậy, bản tính sắc nữ của cnhư vậy nữa, nhiều nhất là chỉ biết cái tên thôi mà, vẫn phải phòng bị.

“ Được rồi. Ta sẽ nói cho con biết Tiểu Dật là ai, và có quan hệ như thế nào với chúng ta “

“ Thật ra con và thằng bé đã có hôn ước với nhau từ khi chưa sinh ra. Hai nhà chúng ta đã giao kèo với nhau từ trước, nhưng thật là không may rằng khi thằng bé 5 tuổi con vẫn chưa tỉnh dậy, con vẫn phải nuôi cấy trong bình ( giống như trong nanoha đó mọi người) đến khi cả con và thằng bé lớn lên cũng vậy, thân thể ngày một trưởng thành nhưng trong đầu con không có một chút ý thức hay ý nghĩ nào cả. Ngay từ khi 10 tuổi Tiểu Dật đã đi vào làm tiến sĩ, không một người dậy dỗ nhưng nó vẫn có thể từ từ thành tiến sĩ giỏi nhất và với mong ước có thể cứu con tỉnh dậy, hàng ngàn thí nghiệm, nó tự thử nghiệm vào chính bản thân mình, và cuối cùng nó cũng đã tìm ra một loại virus có thể làm cho con người ta sống lại, đó chính là: Bệnh độc Zombie. Vì những thí nghiệm tự chế trên máu, khi tiêm loại thuốc đó, thằng bé ngủ say mất 1 ngày 1 đêm và cuối cùng nó có một cái gọi là dị năng hệ tinh thần. Nhưng khi tiêm vào trong thân thể con nó lại phát sinh ra thành zombie chứ không phải dị năng, và như con thấy đấy, có thể nói rằng con có thể tỉnh dậy được, có thể ngồi ở đây hàn huyên với bố mẹ đều là nhờ Tiểu Dật. “

Nói xong, hốc mắt đầy nết nhăn lăn dài những giọt nước mắt vui mừng, cảm động. Mà cô thì nghe câu chuyện này giống như là đang nghe tiểu thuyết ngôn tình mạt thế vây, tình tiết này đúng là phổ biến đó. Kinh ngạc nhìn người đàn ông cười ngu ngốc bên cạnh mình, hốc mắt không tự chủ được mà rơi xuống từng giọt nước mắt. Đây thật sự là quá cảm động a

“ Nhưng mà, nói cho cùng thì tình cảnh bây giờ đều do thí nghiệm của anh ta gây ra đúng không? “

“ Đúng vậy “

“ Vậy thì anh có thể biến thế giới trở lại như bình thường không? “

Mọi người trầm mặc. Chỉ thấy rằng mẹ An luôn an tĩnh ngồi đó có dấu hiệu tức giận ngút trời:

“ Uyển nhi, con nói cái gì vậy? Biến thế giới trở lại như cũ sao? Mẹ không cần, khi con người xảy ra sự việc này, mỗi chúng ta ngồi đây đều dã tận mắt chứng kiến một điều rằng: Bản tính tham sống sợ chết của cái nhân loại này đã đến tận cùng của giới hạn rồi, cùng giống nòi sao? Đó là khái niệm gì chứ? Bọn chúng đồng ý đẩy một người vào đàn tang thi để chạy, đồng ý đánh chết những người đang sống để ăn thịt... không chỉ thế, con nghĩ cái thế giới hỗn độn này khi trở lại bình thường thì sẽ thế nào chứ? Nếu như không phải Tiểu Nhiên đến đây thì chúng ta cũng bị đẩy vào đống zombie ăn thịt bởi những người lòng dạ rắn rết, tham sống sợ chết kia rồi. “

Mẹ An vừa khóc vừa hét lên, đêm hết sự tức giận bộc phát hết ra ngoại. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má
 
Chương 6: Đây là con người khi ở mặt thế ???


An Uyển vẫn đang loay hoay chưa chìm được vào giấc ngủ thì đột nhiên có 1 tiếng động mạnh làm cô giật mình ngồi dậy. An Uyển hơi nhíu mày nhìn ra phía cửa nhà, nơi phát ra những tiếng động kì lạ.

Nếu đúng như Lục Dật Nhiên đã nói thì Zombie không thể nào có lá gan tiến đến nhà mình. Mà nghĩ đi nghĩ lại thì cô càng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Làm sao Zombie có thể gõ cửa cơ chứ?

“ Cạnh “

Cánh cửa được cô mở ra, kèm theo đó là hàng tá người quần áo bẩn thỉu, hôi thối sồng sộc tiến vào. An Uyển nhìn xung quanh một lượt, nếu như đây là đồng loại của cô, vậy thì Zombie vương cô là người sẽ nhận ra đầu tiên. Vậy, những người này... vừa nghĩ đến đó, trên mặt An Uyển bỗng chốc sáng ngời. Cho dù cô là Zombie nhưng thực tế cô vẫn là con người. Gặp đồng loại của mình, ai có thể không vui vẻ cơ chứ?

“ Này, cô gái, có gì ăn không? “

Một người đàn ông với dáng người cao lớn vạm vỡ đứng ra, khuôn mặt không khỏi lộ ra một chút kiêu ngạo ngẩng cao đầu

“ Có “

“ Đâu, còn không mau mang đồ ăn ra đây, cô không thấy chúng tôi đang chết đói đây à? “

Người đàn bà chanh chua như không chịu được sự lề mề của người đàn ông, bà ta đứng ra lên tiếng

“ Để tôi đi hâm nóng lại đã “

An Uyển hơi nhíu mi cô có chút không ưa những người này, thái độ ra lệnh đó là sao cơ chứ? Nhưng đôi mắt vừa dừng trên bụng nhô cao của người phụ nữ, cô liền vui vẻ thỏa hiệp

Có lẽ tại người phụ nữ đó mang thai nên tính cách mới như vậy thôi. Đó chính là ý nghĩ của An Uyển

Nhìn bộ dạng như chết thèm của hàng tá người, cô bất đắc dĩ nhíu mày. Trân trân nhìn bàn tay đang dơ ra của người đàn ông, cô hơi sững người

“ Đã hết rồi “

“ Cô nói cái gì cơ? Đã hết rồi? Cô đùa chúng tôi đấy à? “

“Đúng vậy, đúng vậy “

“ Ít đồ ăn như vậy sao được chứ? “

....

An Uyển cuối cùng cũng đã hết chịu nổi. Giới hạn của cô...

“ Mấy người muốn ăn thì phải tự đi mà kiếm thức ăn chứ? “

“ Kiếm thức ăn? Con nhãi ranh này, mày dám nói với chúng tao như vậy à? Mày có biết... “

“ aaaaaaaa”

Cổ tay người đàn ông đột nhiên bị vặn lại, cánh tay đã chính thức quay ngược về đằng sau, kèm theo đó là tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên

“ Người phụ nữ của tôi, không cần các người phải dạy bảo “

Tất nhiên khi tiếng động lạ vang lên, Lục Dật Nhiên là người đầu tiên nghe thấy. Đáng ra hắn có ý định cứ bơ bọn họ như vậy, vì khi đứng ở rước cửa nhà của bọn họ, bọn người đó đã không có khả năng bị lũ tang thi tấn công, như vậy là tốt lắm rồi... nhưng cô bé này đương nhiên lại...

“ Cậu, cậu đang làm gì vậy? Mau buông tay chồng tôi ra “

Người đàn bà mang bầu sợ hãi nhìn Lục Dật Nhiên. An Uyển đứng một bên sợ hãi nhìn cảnh trước mắt, cô hơi nhíu mày

“ Lục Dật Nhiên, anh mau buông tay “

“ Nha “

Lạnh lùng quăng người đàn ông trung niên cao lớn trước mắt, hắn cầm lấy chiếc khăn tay đang yên vị trước ngực, ghét bỏ lau sạch tay mình. Đôi mắt nhìn xuống người đàn ông đang nhăn nhó dưới chân, hắn chỉ cười.

“ Mấy người rốt cuộc muốn gì đây? “

An Uyển hơi tức giận, cô lạnh giọng nói. Cô như thôi miên mình trong ý nghĩ: Đây là đồng loại của mình... đây là đồng loại của mình...

“ Thứ chúng tôi cần chính là căn nhà này “

Nhìn vẻ mặt hất cằm lên tận trời cùng thái độ khinh khỉnh của người đàn bà, Lục Dật Nhiên cảm thấy mình thật đau mắt

“ Được thôi, vậy chúng tôi đi “

Cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn của An Uyển, Lục Dật Nhiên mỉm cười. Nụ cười này đẹp tựa như ánh mặt trời, nhưng lại khiến người ta sợ hãi đến cực điểm

Mạt thế, là nơi không có tình thương
 
Chương 7: Chỗ ở mới


An Uyển im lặng để bàn tay Lục Dật Nhiên dẫn đi. Làm sao cô có thể không nhận ra được sự ích kỉ, tham lam, ham sống sợ chết của những người đó chứ? Chỉ là cô thật sự không muốn đối mặt với sự thật này, những con người đó, làm sao có thể thay đổi nhiều đến thế chỉ qua mấy ngày chứ?

“ Uyển nhi, em không nên nghĩ đến việc đó nữa, có lẽ em không biết, mạt thế xảy ra chính là lúc sự tham lam và ích kỉ của con người đạt đến mức cao nhất. Họ có thể đẩy chính vợ mình, con mình, người thân của mình vào đàn tang thi để có thể chạy trốn, mạt thế đến, cũng chính là lúc tình người cạn kiệt “

Lục Dật Nhiên bất mãn lau đi những giọt nước mặt của cô, làm sao cô có thể rơi nước mắt dễ dàng như thế chứ? Nước mắt này, chỉ nên khóc vì hắn mà thôi.

“ Dật Nhiên, làm sao vậy? “

Mẹ An sợ hãi chạy đến bên người hắn cùng An Uyển, bà đau lòng nhìn con gái của mình, rồi qua cửa kính nhà mà nhìn vào đống người đang ở bên trong vui sướng gào thét.

“ Uyển nhi, con nên tin vào sự thật này. Con người, từ trước đến này cũng đều như vậy rồi “

Bà biết chứ, bà có thể cảm nhận được tâm tình của con gái mình lúc này, khi mạt thế xảy đến, bà cũng đã như con bé, luôn cứu giúp những kẻ bị Zombie đuổi theo, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Vì tính mạng của mình, họ lại lấy oán báo ân đủn bà vào chỗ chết, rồi mải mốt chạy trốn. Có lẽ, nếu như Dật Nhiên không xuất hiện, bà đã chết từ lâu rồi

“ Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? “

An Dật quay người hỏi anh. Bây giờ nhà không có, đồ đạc cũng ở hết trong nhà rồi, trước hết là phải đi tìm chỗ ở mới thôi

An Dật vừa dứt lời thì nhìn thấy hàng đàn Zombie miệng đỏ tươi đi về phía này. Chết tiệt!!!! Lục Dật Nhiên kéo tay anh lại, hơi lắc đầu

Tất cả mọi người đều sững sờ, bước chân nhanh chóng dừng lại. Chỉ thấy rằng đàn tang thi đang tiến dần đến, có một con người dẫn đầu. Anh ta mang trên mình bộ quần áo bẩn thỉu, khuôn mặt, tay chân đều gầy gò và trắng bệch. Con ngươi đỏ ngầu hơi lóe sáng nhìn về phía An Uyển.

“ Cái gì vậy?”

Chưa kịp định thần lại sự việc xảy ra, chàng trai xinh đẹp đã yếu ớt quỳ xuống, nhẹ lau đi khóe miệng dính đầy máu tươi của mình. Và theo đó là một tràng ư ử kêu lên. Tiếng nói của Zombie, thật sự là ma nó hiểu

“ Ngươi nói là có nhà cho chúng ta về? “

An Uyển vui mừng nắm chặt lấy vai chàng trai.

“ ử,... ử... ử “

“ Uyển nhi, mau bỏ cậu ta ra đi, cậu ta mới chỉ là Zombie cấp 1 thôi, em làm vậy tay cậu ta sẽ lìa ra khỏi vai đó”

“ Cái, cái gì?????? “
 
Chương 8: Tập hợp nào, các sư đệ Zombie


Cảnh tượng trước mắt làm cô triệt để sợ hãi. Ôi, làm sao trong mạt thế này lại xuất hiện nơi như thế này cơ chứ? Nhìn cả đống zombie mang ánh mắt đỏ ngầu tiến về phía mấy người, tất cả đều dựng đứng sống lưng, có thể là bởi vì có sự xuất hiện của An uyển nên tất cả bon chúng đều lòi mắt nhìn theo chứ không xông lên đòi cắn xé mấy người.

“ Uyển nhi, không cần kinh ngạc, em hãy nhớ rằng mình là zombie vương, là người có thể giết các zombie khác, điều khiển bọn chúng chứ không phải là sợ hãi.

Lần này Lục Dật Nhiên nói ra một câu thức tỉnh tất cả mọi người. Này, này nhìn khuôn mặt tràn vui vẻ, đôi mắt tràn đầy ánh sao của An Uyển, tất cả mọi người đều lắc đầu em gái/ con gái chúng ta bị dạy hư rồi.

“ Thủ... lĩnh “

An Uyển ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với người đàn ông mặc bộ quần áo vest phẳng phiu trước mắt, trong lòng nghi ngờ hỏi

“ Ngươi cũng là zombie? “

Người đàn ông gật nhẹ đầu, An Uyển cảm giác như cái đầu đẹp trai như sắp rơi ra đến nơi rồi. Đây là một zombie cấp 3, đã có thể nói, nhưng cũng chỉ là đánh vần thôi, khuôn mặt và tay chân không khác gì người thường nhưng chỉ là nó dễ rơi hơn, và xanh xao hơn.

“ Cùng... giống loài với thủ lĩnh”

Đứng hình. An Uyển theo bản năng quay người, nhìn gia đình mình cùng với Lục Dật Nhiên, trong lòng cảm thấy đau khổ. Cô không phải con người, cô thật sự không phải con người....

“ Uyển nhi, con đừng nghĩ ngợi lung tung, con gái yêu trong lòng chúng ta mãi mãi là con, vị zombie vương xinh đẹp “

Ba An sợ con gái nghĩ linh tinh, ông bước nhanh tới, ôm cô an ủi.

“ Vậy ngôi nhà mà các ngươi nói chuẩn bị cho chúng ta ở đâu? “

“ Chính là... ngôi nhà này “

Zombie cấp 3 lắp bắp nói, cánh tay xanh xao chỉ vào ngôi biệt thự màu trắng to lớn đã bị hàng đàn zombie vây quanh. Mang theo khuôn mặt ngây thơ nhìn mấy người

“ Chúng sẽ không cắn chúng tôi chứ? “

“ Sẽ... không”

Nghe được đáp án mình mong muốn, đoàn người đi thành một hàng vào trong ngôi biệt thự.

Đây chính là biệt thự của nhà ngoại giao thế giới đó, nhìn kìa, bức tranh đó cũng đáng giá hàng ngàn tỷ đó, còn bức ảnh vô giá xinh đẹp được triển lãm trước khi mặt thế đến kia nữa.

Ôi, ai nói là chúng ta không có đủ tư cách sờ vào nó cơ chứ? Mạt thế đến rồi, tất cả những gì không thể đều có thể biến thành có thể.

Hạnh phúc quá đi, quần áo đẹp kìa, bàn trang điểm kìa, suối nước nóng kìa. Thiên đường chính là đây.
 
Chương 9


Sau khi tắm xong, An Uyển mới để ý đến sự ngưng trọng của mọi người. Cô nhanh chóng đi xuống nhà, đôi khi cô lại cảm thấy mình không thích căn biệt thự này chút nào, nhà càng to thì càng có cảm giác trống trải, mà mình lại chỉ là một con vật nhỏ trong thế giới to lớn đó.

“Có chuyện gì vậy?”

Không chỉ là tò mò, trong lòng cô còn dấy lên sự lo lắng ngập tràn. Nhìn vẻ mặt không ai hơn ai kia, cô quyết định ngồi xuống bên cạnh Lục Dật Nhiên. Ít nhất, cô cũng cảm thấy anh là người bình thường nhất ở đây.

Nhanh chóng duỗi tay ra ôm trọn vòng eo nhỏ bé của An Uyển, Lục Dật Nhiên thảo mãn híp mắt. Anh dựa đầu vào hõm cổ ướt át của cô rồi hít lấy mùi thơm nhè nhẹ mà chỉ cô có.

Cho dù cô cũng rất muốn thân cận với anh hơn một chút, nhưng nói như thế nào thì da mặt cô cũng không có dày bằng ai đó mà tự nhiên ôm ôm ấp ấp trước mặt người nhà của mình. Nhanh chóng đẩy nhẹ cái đầu đen mượt của anh ra, cô hơi hắng giọng, mắt hơi liếc Lục Dật Nhiên một cái.

Tất cả mọi người thấy vậy thì đều phì cười, họ cảm thấy an tâm khi An Uyển có thể ở bên cạnh Lục Dật Nhiên. Ở bên cạnh anh, Tiểu Uyển hậu đậu của bọn họ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đó chính là điều mà bọn họ tin tưởng.

“Tiểu Dật, con nói đi”

Mẹ An nhẹ nhàng nói. Bà thật sự không muốn chính mình sẽ nói ra việc sẽ rời xa An Uyển, con của bà, sao bà lại không thương tâm khi rời xa nó cơ chứ?

Tự nhiên chỉnh lại quần áo của mình, Lục Dật Nhiên bày ra bộ dáng nghiêm túc ngưng trọng. Anh hơi nghiêng đầu, vài lọn tóc đen ướt sũng rơi xuống, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

“ Như em biết đấy, là một Zombie điều quan trọng nhất là phải có đồ ăn, và đó chính là tinh thạch. Muốn em có thể tiến hóa và có thể tự bảo vệ được mình, chúng ta cần phải có tinh thạch, vì bây giờ đang là thời điểm tất cả mị thứ thay đổi, sự gia tăng về động thực vật biến hóa ngày càng cao vậy nên anh muốn mang mọi người đến nơi an toàn. Đó chính là căn cứ của anh - nơi sinh sống của các tiến sĩ.”

Giọng nói của anh trầm thấp. Khi nói, anh đều nhìn thẳng vào cô, muốn cho cô hiểu về vấn đề mà mình đang đề cập đến.

Quả đúng như dự đoán. Hốc mắt của An Uyển đã rơi xuống vài giọt nước mắt, cô thật không thể nuốt nổi sự thật này. Đúng như người ta thường nói, sự thật luôn luôn tàn nhẫn.

Nói đến Zombie, cô càng khóc nhiều hơn. Cô không trách Lục Dật Nhiên vì đã dùng cách này để cứu sống mình, mà cô trách bản thân quá yếu ớt. Như tiểu thuyết cô đã từng xem thì khi Zombie vương xuất hiện thì mọi chuyện đều được giải quyết, cô gái bị biến thành Zombie ấy có đủ mọi thứ để có thể bảo vệ được mình, người thân của mình. Nhưng cô thì sao? Cô chẳng thể làm gì được, ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng không.

Cô, thật yếu ớt làm sao.

“Uyển nhi”

Lục Dật Nhiên xoay người, trán áp vào trán của cô, nhẹ nhàng liếm đi dòng nước mắt chua chát của cô, rồi dịu dàng mỉm cười.

An Uyển, người phụ nữ của hắn. Cô không cần phải mạnh mẽ, phải tài giỏi hơn người khác, cô cứ là cô là được, là người phụ nữ yếu ớt mà hắn sẵn sàng dành cả đời này để che chở. Bờ vai của hắn là để cho cô tựa vào mỗi khi cần.

Đàn ông chân chính phải là người có thể bảo vệ được người mình yêu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom