Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Chính Truyện Séccc Gặp Nam Chính Thanh Thủy Văn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nữ Chính Truyện Séccc Gặp Nam Chính Thanh Thủy Văn

Nữ Chính Truyện Séccc Gặp Nam Chính Thanh Thủy Văn
Tác giả: Tiểu Nhiêu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Nữ Chính Truyện Séccc Gặp Nam Chính Thanh Thủy Văn

Tác giả: Tiểu Nhiêu

Số chương: 32 chương + 2 ngoại truyện

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Ta là nữ chính truyện séc, bị hệ thống ném vào thanh thủy văn để cải tạo.

Chết cười, ta trực tiếp nói với nam chính: “Này, hôn môi không?”.

Nam chính giam ta vào nhà lao, nói ta phi lễ hắn.

Về sau, hắn còn bạo hơn cả nam chính truyện séc nữa.
 
Chương 1


1.

Vì cần bị thanh lọc mạng lưới, nữ chính truyện séc như ta trực tiếp bị hệ thống ném vào thanh thủy văn để tiếp nhận cải tạo.

Cười chết ta mất, có chắc là cải tạo được không?

Ta cải tạo bọn họ còn nghe được!

Nữ chính truyện séc vĩnh viễn không nhận thua!

Hậu cung ngày xưa của ta mất rồi, ta muốn mở hậu cung mới ở thế giới này!

Cũng may là hệ thống còn chút lương tâm, để ta trở thành công chúa quyền thế nhất ở thế giới này.

Ta nhìn gương mặt tuyệt sắc trong gương, hỏi thị nữ bên cạnh: “Ngươi nói xem, với gương mặt này, thân phận này của bản công chúa thì cần phải có ít nhất bảy, tám nam sủng đúng không?”

Thị nữ kinh ngạc tròn mắt: “Công chúa, sao ngài có thể nói lời này được?”

“...”

Thế giới thanh thủy văn đáng sợ như vậy sao?

Nam tử đầu tiên ta để mắt tới chính là nam chính của thế giới này, Triệu Hòa Triệt.

Dung mạo tuấn tú, như trăng như sao.

Tuổi còn trẻ đã bước vào nội các, có thể nói là lang quân danh tiếng nổi nhất ở kinh thành.

Nói thật, ta không muốn trêu chọc nam chính thanh thủy văn.

Nhưng hắn thật sự quá đẹp!

Mỗi đường nét đều hợp khẩu vị của ta!

Giây đầu tiên nhìn thấy hắn, ta chỉ nghĩ, nam nhân này nhất định phải lọt vào tay ta!

2.

Ta cẩn thận suy nghĩ xem trước kia ta đã quyến rũ những nam tử khác như thế nào.

Ừm, đầu tiên nói với nam tử đó một câu.

Sau đó phong tình vạn chủng liếc một cái.

Xong, cắn câu!

Hình như rất đơn giản.

Ta mặc vào váy áo lộng lẫy của thế giới này.

Quá đẹp!

Bộ dạng này nhất định sẽ làm bọn họ thần hồn điên đảo!

Ta khoan thai xuất phủ.

Ta rình ở cửa Triệu gia một hồi, cuối cùng “vô tình gặp gỡ” hắn.

Khi Triệu Hòa Triệu xuống xe ngựa, vừa nhìn thấy ta hắn đã kinh hãi, cúi người hành lễ.

Thân hình cao lớn, triều phục màu đỏ sẫm nổi bật lên gương mặt trắng như bạch ngọc của hắn, đôi mắt lấp lánh trong veo nhìn về phía ta.

Trong lòng ta hơi ngứa ngáy.

Ừm, tùy tiện nói một câu rút ngắn khoảng cách vậy.

“Này, hôn môi không?”

“...”

Triệu đại nhân đứng trước thiên tử vẫn ung dung bình tĩnh, thái sơn có sập ngay trước mặt cũng không đổi sắc, giờ phút này lại ngây ngẩn cả người.

Nói thật, ta cũng sững sờ.

Sao ta lại nói hết suy nghĩ trong lòng ra nhỉ?

Càng là những lúc như này, càng phải bình tĩnh!

Tiếp theo, ừm, ánh mắt…

Ta cụp mắt xuống, lại hơi nhướn lên nhìn về phía Triệu Hòa Triệt.

Hừ, phong tình vạn chủng, trực tiếp hạ bút thành văn!

Triệu Hòa Triệt nhíu mày: “Mắt công chúa… bị tật sao?”

Ta hít sâu một cái, trong truyện séc của ta, muốn ngủ với nhau chỉ cần nói thẳng là được!

“Triệu đại nhân, bản công chúa đang liếc mắt đưa tình với ngươi!”

Triệu Hòa Triệu càng nhíu mày chặt hơn.

Khí đó, ta không biết rằng, đối với một nam chính thanh thủy văn thì chuyện ta làm là kinh thiên động địa cỡ nào.

Cho nên, ta bị Triệu đại nhân đâm đơn kiện, giam vào đại lao.

Ta đợi trong lao suốt hai canh giờ, vẫn không nghĩ thông được hướng phát triển này.

Bình thường, giờ phút này chúng ta đã lên giường thực hành nội dung chính mới đúng!

Sao ta lại ở trong lao?

Ta rơi vào trầm tư.

Thái tử đệ đệ tới thăm ta.

Hắn ta lén la lén lút, dường như ta làm cho hắn ta bẽ mặt lắm vậy: “Hoàng tỷ, ngày thường tỷ muốn đùa nghịch thế nào cũng được, nhưng sao lại đi làm chuyện đồi phong bại tục này chứ?”

Hắn ta day trán: “Ngay cả ta, cũng không giúp được tỷ!”

Ta kinh ngạc.

Thế giới thanh thủy đáng sợ vậy sao?

Ta đường đường là đại công chúa, nắm quyền lớn, không cởi áo ngay ven đường đã tốt lắm rồi, sao nói hai câu mà cũng không được?

Thái tử thở dài: “Tỷ đợi thêm hai canh giờ nữa, ta sẽ lén thả tỷ ra.”

Thế là ta, một nữ chính truyện séc, chỉ vì liếc mắt đưa tình với nam chính thanh thủy văn mà bị giam trong lao suốt bốn canh giờ!

Ta thừa nhận, Triệu Hòa Triệu là nam nhân đầu tiên ta không chiếm được!

3.

Sau khi ra khỏi nhà lao, ta ở phủ công chúa trằn trọc suốt mấy ngày,

Cuối cùng, ta nhận thức được, ta không phải nữ chính của thế giới này.

Không có hào quang nữ chính.

Không thể khẽ ngoắc tay đã khiến nam nhân điên đảo thần hồn được nữa.

Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, dù sao ta cũng là đại công chúa…

Ta có thể trực tiếp cường thủ hào đoạt!

Thế là ta để mắt tới tân thám hoa lang Lâm Phỉ Chi.

Nghe nói, khi thi đình, Lâm Phỉ Chi văn phong hơn người, phụ hoàng còn muốn phong hắn ta làm trạng nguyên.

Nhưng tướng mạo Lâm Phỉ Chi lại vô cùng khôi ngô.

Phụ hoàng bèn cho hắn ta làm thám hoa lang.

Ta nghe ngóng được thân thế của Lâm Phỉ Chi.

Trong nhà bần hàn, cô mẫu nuôi hắn ta trưởng thành, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Không quyền, không thế, không hôn ước!

Là một nhân viên ba không!

Nhân tài cỡ này nên thu nạp vào phủ công chúa mới phải.

Thế là mấy ngày sau, ta tổ chức Thưởng Mai Yến.

Thái tử và mấy vị hoàng đệ cũng bị ta bắt tới, chẳng có tên nào hợp thẩm mỹ của ta cả.

Nhưng khi nhìn thấy Triệu Hòa Triệt, ta lập tức ngẩn người.

Hắn mặc thường phục màu xanh đậm, cài tóc bằng ngọc quan, thực sự là ngọc thụ lâm phong.

Nhưng ta đâu có đưa thiếp mời cho hắn?

Có lẽ hắn có quan hệ tốt với Lục hoàng đệ nên cùng đi đến đây…

Thấy ánh mắt hờ hững của hắn liếc tới, ta khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi tiếp đãi các khách quý khác.

Nam chính thanh thủy văn ta không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không trốn thoát sao?

4.

Nghe được thị nữ thông báo thám hoa lang đến, mắt ta sáng lên, đích thân ra sảnh tiếp đãi.

Khi nhìn thấy người, ta suýt thì rớt cả nước miếng.

Lâm Phỉ Chi mặc áo vải thô màu trắng, dáng vẻ lạnh nhạt, trên môi nở nụ cười hiền hòa, khiến người ta cảm giác như được tắm gió xuân.

Nếu Triệu Hòa Triệu thanh cao như mặt trăng, thì Lâm Phỉ Chi chính là mây cuối chân trời.

Ừm, tướng mạo này rất thích hợp để ta cường thủ hào đoạt!

Ta khẽ cười: “Không thẹn là thám hoa lang do phụ hoàng khâm điểm, quả nhiên danh xứng với thực.”

Lâm Phỉ Chi cúi người hành lễ: “Công chúa quá khen.”

Ta dẫn hắn đến hậu viện, dọc đường cười nói không ngừng.

Thái tử và mấy vị hoàng đệ nhìn Lâm Phỉ Chi, sau đó lại nhìn sang Triệu Hòa Triệt, rồi lại ngơ ngác nhìn ta.

Lục hoàng đệ đi tới bên cạnh ta, ghé vào tai nói nhỏ: “Hoàng tỷ, không phải tỷ ngưỡng mộ Triệu đại nhân sao?”

“Hôm nay ta lừa người đến đây rồi, sao tỷ lại đổi mục tiêu?”

“Ta còn gọi Triệu đại nhân là tỷ phu nữa!”

Cảm ơn ngươi!

Chẳng trách, nét mặt Triệu Hòa Triệt càng lúc càng lạnh.

Hừm…

Sao Triệu Hòa Triệt lại đi về phía này?

Lâm Phỉ Chi đứng cạnh tròn mắt nói: “Phỉ Chi không làm phiền công chúa nữa.”

Hắn ta chắp tay hành lễ, đang định lui sang một bên.

Ta há miệng ra, vô thức nói: “Không phiền.”

Bước chân Triệu Hòa Triệt dừng lại, khẽ cười một tiếng: “Vậy là vi thần làm phiền rồi.”

Ta giật mình, tên Triệu Hòa Triệt này có biết nói chuyện không vậy?

Ta đành phải rặn ra nụ cười: “Đương nhiên không phải.”

Thái tử thấy bầu không khí không đúng, vội vàng ra giúp ta giải vây: “Sắp đến giờ rồi, bắt đầu yến tiệc đi.”

Ta vội đáp: “Đúng thế, không thể để mọi người đợi lâu được.”

Hy vọng đồ ăn có thể chặn được miệng Triệu Hòa Triệt.

5.

Triệu Hòa Triệu ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải ta.

Lâm Phỉ Chi ngồi xa hơn một chút, ở tận vị trí thứ tám.

Ta vốn muốn nhìn Lâm Phỉ Chi.

Nhưng trên đường nhìn về phía hắn ta, ánh mắt lại luôn vương vấn ở chỗ Triệu Hòa Triệt.

Hình như hắn uống vài chén rượu, môi hồng răng trắng, đuôi mắt cũng hồng lên.

Lòng ta lại hơi ngứa ngáy.

Ta bực bội uống cạn chén rượu.

Tỉnh táo chút!

Vẫn chưa quên vụ ngồi nhà lao bốn canh giờ sao?

Ta ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Phỉ Chi đứng dậy rời tiệc.

Cách tốt nhất để quên đi một nam nhân, chính là quen một nam nhân khác.

Ta lấy cớ muốn hít thở không khí, cũng đi theo ra ngoài.

6.

Lâm Phỉ Chi đứng cạnh hồ nước trong hậu hoa viên.

Mặc dù hắn ta uống rượu nhưng mặt lại không đỏ, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, nhìn lại có chút phong tình, còn đẹp hơn hoa mai nở ở bên cạnh.

Thu nap!

Hôm nay ta nhất định phải thu nạp hắn ta!

Ta hàn huyên vài câu với hắn ta, sau đó vào thẳng vấn đề chính.

“Lâm Phỉ Chi, đi theo bản công chúa, được không?”

“Bản công chúa sẽ cho ngươi địa vị, cho ngươi phú quý.”

Ta nhìn thần sắc của hắn, tuy có mấy phần kinh ngạc, nhưng cũng may không phải nét mặt muốn đưa ta đi ngồi tù.

Ta thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Ta là đại công chúa, ta và thái tử đều do hoàng hậu sinh ra, ngoại tổ phụ là Cao đại nhân.”

Lâm Phỉ Chi không đáp lời, ta cũng không thúc giục.

Nếu như hắn ta không có chút cốt khí và tự tôn thì chẳng còn gì thú vị nữa.

Thật lâu sau, hắn ta mới nói: “Điện hạ muốn ta vào phủ công chúa làm gì?”

Hả?

“Để…”

Nếu có phò mã thì không tiện mở hậu cung lắm nhỉ?

“Thỉnh thoảng ngươi cùng ta làm vài chuyện, tâm sự một hồi là được rồi.”

Hình như Lâm Phỉ Chi nghe hiểu, lại hình như nghe không hiểu.

Sắc mặt hắn ta đỏ bừng, đang định nói chuyện, lại nghe có tiếng nói lạnh lùng vang lên.

“Công chúa thật có nhã hứng.”

Là Triệu Hòa Triệu.

Hắn đứng ở cách ta mười bước, gió nhẹ thổi, hoa mai rơi rụng lả tả vào người hắn.

Cảnh đẹp như thế, nếu là ngày thường thì ta đã ch ảy nước miếng rồi.

Nhưng lúc này ta chỉ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

Lời vừa rồi không bị hắn nghe được đấy chứ?

Xong rồi, cảm giác ta sẽ chết rất thảm!
 
Chương 2


7.

Thấy Triệu Hòa Triệt đến rồi, Lâm Phỉ Chi giống như nhìn thấy cứu tinh, hắn ta chắp tay chào, sau đó vội vã rời đi.

Tốc độ nhanh như bị ma đuổi vậy.

Bên cạnh hồ chỉ còn ta và Triệu Hòa Triệt.

Hắn đứng đó, ta không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

“Thần tìm công chúa, vốn định tạ lỗi vì hiểu lầm ngày hôm đó, không ngờ lại quấy rầy nhã hứng của công chúa.”

Hiểu lầm?

Hắn đâu có hiểu lầm?

Nhưng sao hắn lại nói xin lỗi nhỉ?

Ta lập tức nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hôm đó quả thực ngươi đã hiểu lầm ta, mau xin lỗi đi, bản công chúa đang nghe đây.”

Triệu Hòa Triệt bình tĩnh nhìn ta, một lúc sau mới cười khẽ: “Công chúa, hôm nay cũng là hiểu lầm sao?”

“Nghĩ cũng đúng, nếu không sao ngài hết trêu chọc thần lại đổi sang trêu chọc Lâm công tử.”

“Ngài là lá ngọc cành vàng, thân phận cao quý, nhưng xin ngài đừng tiếp tục trêu chọc vi thần nữa.”

Có lẽ là do uống rượu, sắc mặt hắn đỏ lên, trên vai có vài cánh hoa mai xinh đẹp.

Hừm, dung mạo như này, sao hắn lại nghĩ ta đang trêu chọc hắn chứ không phải thật sự muốn hôn hắn?

Nhưng chỉ trêu chọc thôi thì hẳn là không cần ngồi tù.

Có lẽ hắn cảm thấy ta đang trêu chọc hắn…

Thế là ta bèn trịnh trọng gật đầu: “Được.”

8.

Đến khi ta trở về yến tiệc, phát hiện Lâm Phỉ Chi đã đi rồi.

Bản công chúa có quyền thế, có nhan sắc, vậy mà còn dọa người ta chạy mất?

Ta không hiểu nổi.

Nhưng ta nghĩ, hẳn ta là hắn sẽ trở về.

Ta không nghĩ ra lý do hắn ta từ chối ta.

Ta có thể nể mặt hắn ta, chờ thêm mấy ngày.

Ta vốn nghĩ như vậy.

Không ngờ rằng, đầu ta nghĩ như thế, nhưng thân thể ta lại không chịu được.

Chỉ có thể nói, nữ chính truyện séc, ừm, cái gì nên hiểu cũng đều hiểu…

Gần đây thái tử đưa cho ta một đám thị vệ.

Ý hắn ta là ta có thể chọn người trong số đó để mua vui, đừng đi quấy rối mệnh quan triều đình nữa.

Trước đây ta không muốn nghe theo lời hắn ta.

Nhưng có một tiểu thị vệ, quả thật rất hợp tâm ý của ta.

Mặc dù màu da hắn ta hơi đen, nhưng mới hai mươi tuổi mà thân hình đã cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt góc cạnh, luôn mặc áo giáo màu đen, trầm mặc canh gác ở cửa cung của ta.

Có khi ta khẽ gọi, hắn ta đáp lời, gương mặt góc cạnh kia lại nổi lên một rặng mây đỏ.

Thực sự khiến người ta muốn trêu chọc.

Ta nghiêng người dựa vào giường, gọi hắn ta tới hầu hạ.

Hắn ta chắp tay nói không dám mạo phạm công chúa.

Ta nhướn mày nhìn hắn ta.

Hắn ta mấp máy môi, hình như đã hạ quyết tâm gì ghê gớm lắm, sau đó đáp: “Tuân lệnh.”

Đáng yêu biết bao…

Hắn ta quỳ gối trước người ta, ngón tay màu lúa mạch nhẹ nhàng đỡ lấy bàn chân trắng nõn của ta, ánh mắt lại rơi sang bên cạnh.

Ta cười một tiếng, dùng mũi chân chọc cằm hắn ta: “Tiểu thị vệ, làm việc phải tập trung vào.”

Tiểu thị vệ thở gấp, vành tai đỏ bừng.

Đúng lúc thú vị như vậy, thị nữ của ta lại thông báo Lâm Phỉ Chi xin gặp.

Hầy, sao hắn ta lại chọn không đúng lúc thế nhỉ?

Ta ngồi dậy, chỉnh lại y phục, nháy mắt với tiểu thị vệ: “Tiểu thị vệ, ta đẹp không?”

Tiểu thị vệ ngẩn người, lập tức cúi đầu xuống, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Đẹp.”

9.

Hôm nay Lâm Phỉ Chi mặc trường sam màu đen, dáng vẻ đoan chính.

Thấy ta đến, hắn ta đứng dậy hành lễ.

Ta phất tay áo, ngồi ở phía trên, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn ta.

Hắn ta không tránh né, nhìn thẳng vào mắt ta hỏi: “Lời lần trước công chúa nói còn tính không?”

“Đương nhiên là còn.”

“Thảo dân nguyện ý cưới công chúa.”

Hả?

Cưới công chúa là sao?

Ta nói muốn hắn ta cưới ta bao giờ?

Ta nhìn dáng vẻ Lâm Phỉ Chi, có lẽ hắn ta đã hạ quyết tâm…

Làm phò mã mà hắn ta còn phải suy nghĩ lâu như vậy mới đồng ý…

Nếu biết ta chỉ định để hắn ta làm nam sủng.

E là hắn ta sẽ đập đầu chết trước mặt ta mất.

Hầy, thôi vậy, ai thèm quan tâm hắn làm nam sủng hay phò mã.

Ta cứ đoạt người tới tay trước rồi nói.

Đợi hắn ta mất đi sự trong sạch, cho dù không nguyện ý cũng phải nguyện ý.

Nếu như cuối cùng, hắn ta thực sự không nguyện ý thì đành để hắn ta làm phò mã vậy.

Dù sao hắn ta cũng không quyền không thế.

Cho dù ta mở hậu cung, hắn ta hẳn cũng không thể làm gì ta.

Nắm thóp hắn ta còn không phải dễ như trở bàn tay!

Đột nhiên ta nghĩ đến gương mặt của Triệu Hòa Triệt.

Nếu hắn trở thành phò mã của ta, e là thị vệ trong phủ ta cũng không thể giữ nổi…

Ta trực tiếp rùng mình một cái.

Cả đời ta làm việc thiện tích đức, hẳn là không bị báo ứng như vậy đâu nhỉ?

10.

Ta nói với Lâm Phỉ Chi rằng chúng ta không quá thân quen, trước tiên phải ở chung bồi dưỡng tình cảm, đợi có tình cảm mới tính chuyện thành hôn được.

Lâm Phỉ Chi hơi không bằng lòng với cách nói này.

Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn đồng ý.

Bởi vì ta đã tìm một công việc tốt cho hắn ta.

Lâm Phỉ Chi không biết rằng hắn ta đã là cá nằm trên thớt.

Thân thể của hắn ta, giờ đã là vật trong túi của ta.

Ta lấy cớ muốn hắn ta tới giảng bài cho ta nghe.

Thế là ngày nào hắn ta cũng tới phủ công chúa.

Lâm Phỉ Chi đúng là có tài hoa thật sự, khi hắn ta giảng bài rất tập trung.

Ta cũng rất tập trung, tập trung nhìn hắn ta!

Sau đó, hắn ta sẽ dùng sách trong tay che mặt lại, chỉ để lộ ra đôi tai đỏ bừng.

Nam nhân, có phải ngươi muốn dùng cách này để thu hút ta?

Rất tốt, ngươi thành công rồi!

11.

Ta đến thế giới này đã một tháng, vậy mà nữ chính truyện séc như ta còn không được ăn thịt!

Ta cho là ngày ngày gặp gỡ, chưa đến ba ngày, ta nhất định có thể nắm được Lâm Phỉ Chi.

Không ngờ đã nửa tháng mà ta mới chỉ sờ được tay nhỏ, còn phải lấy cớ nhờ Lâm Phỉ Chi dạy ta viết chữ mới sờ được.

Đốt ngón tay hắn ta thon dài, vừa chụp lên tay ta, ta đã cảm thấy như điện giật.

Ta nắm lấy tay hắn ta, nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng mỉm cười.

Dựa theo kinh nghiệm của ta thì giờ phút này Lâm Phỉ Chi nên hôn ta.

Không ngờ rằng, hắn đấu mắt với ta hồi lâu, sau đó đẩy ta ra.

Ta không còn gì để nói…

Lâm Phỉ Chi lộ ra bộ mặt áy náy: “Công chúa, là vi thần mạo phạm.”

Hắn ta hành lễ với ta.

Ta tức giận vô cùng, chẳng lẽ tất cả người ở thế giới thanh thủy này đều là đứa trẻ mới sinh?

Thật sự không thể làm một chút chuyện gió trăng sao?

Ta không chịu nổi, cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ ta mới chiếm được Lâm Phỉ Chi?

Lúc này, ta đột nhiên thông suốt, nhớ ra ta định đi con đường cường thủ hào đoạt!

Đúng vậy!

Trực tiếp c**ng bức là được, ta ở đây dây dưa bài vở với hắn ta làm gì?

Thế là ta trực tiếp nâng cằm hắn ta lên: “Lâm Phỉ Chi, ngươi nhớ cho rõ, ta là ai..”

Ta nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắn ta, nhanh chóng ghé môi đến gần.

Một chiêu này khiến hắn ta trở tay không kịp.

Hắn ta sững sờ mấy giây, khuất nhục, kinh ngạc, xen lẫn chút ngượng ngùng hiện ra trên mặt hắn ta, thực sự rất đẹp mắt.

Nhưng hắn ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cúi đầu nói: “Vâng.”

Hình như hắn ta hơi tủi thân.

Mẹ kiếp, càng thêm câu người!

12.

Từ sau hôm đó, ta càng được nước lấn tới.

Uống nước cũng bắt Lâm Phỉ Chi dùng miệng đút.

Bàn tay viết chữ của hắn ta phải dùng để kẻ lông mày cho ta.

Bàn tay làm thơ của hắn ta cũng phải dùng để chải tóc cho ta.

Ban đầu, hắn ta không đồng ý.

Nếu như ta ép quá, hắn ta bèn lấy cớ để hai, ba ngày không phải đến phủ công chúa nữa.

Nhưng không vượt quá ba ngày, đến ngày thứ tư, hắn ta sẽ lại bình tĩnh xuất hiện trong phủ công chúa.

Hắn ta mặc áo màu xanh lam ta chọn, cài ngọc quan ta tặng, đeo ngọc bội ta đưa.

Hắn ta chỉ lặng lặng đứng đó, ánh mắt trong suốt, không vướng bụi trần.

Khôi ngô như mỹ nam bước ra từ trong tranh.

Hắn ta không cần nói gì cả, ta đã tự nguyện tha thứ cho hắn ta.

Hừ, sắc đẹp mê người…

13.

Trong cung tổ chức yến hội, nghênh đón Cố tiểu tướng quân chiến thắng trở về.

Ta ngồi dưới phụ hoàng, nhìn xuống dưới, thấy Lâm Phỉ Chi lẫn trong đám người, rất khó nhận ra.

Ta cảm thấy không thú vị, muốn sớm rời khỏi bữa tiệc, nhưng mãi mà nhân vật chính của yến hội vẫn chưa tới.

Phụ hoàng ngồi ở trên cao không hề tức giận.

Nhưng ta thì có!

Tính kỹ ra thì Cố tiểu tướng quân, Cố Triêu Cẩn và đại công chúa, nguyên thân của thân thể này cũng có chút quan hệ.

Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, nhưng sau khi trưởng thành, đại công chúa lại hèn mọn nịnh nọt Cố Triêu Cẩn.

Cố Triêu Cẩn rất anh tuấn, võ nghệ cao cường, phụ thân là Trấn Bắc đại tướng quân, cũng xứng với đại công chúa.

Nhưng người ta lại không hề coi trọng đại công chúa.

Vì tránh né đại công chúa, hắn ta còn tình nguyện chạy tới biên quan để lãnh binh đánh giặc, vừa đi đã là ba năm.

Không ngờ người này còn đánh thắng trận trở về…

Điều này nói rõ chuyện gì?

Nói rõ ông trời không có mắt, tai họa sống ngàn năm!

Ta có toàn bộ tình cảm và ký ức của nguyên thân, giờ phút này cũng không có chút hảo cảm nào với Cố Triêu Cẩn.

Nếu không phải dung mạo của hắn ta trong trí nhớ cũng không tệ thì… ta cũng không tới yến hội ngày hôm nay.

Nhưng đợi đến giờ phút này, ta cũng mất kiên nhẫn.

Ta mượn cớ rời đi.

Sau đó phái thị nữ tới gọi Lâm Phỉ Chi.

Lâm Phỉ Chi đã quen với sự ngông cuồng của ta, nhưng khi ta đè hắn ta ra hòn giả sơn, hôn triền miên thì hắn ta lại vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta nhíu mày: “Công chúa!”

Ta che miệng hắn ta lại, ghé vào tai hắn ta, cười khẽ: “Đừng lên tiếng, ngươi muốn người khác nghe thấy sao?”

Lâm Phỉ Chi thở hổn hển, đôi mắt cũng trở nên u tối.

Ta càng hào hứng hơn: “Hay ngươi muốn người khác nghe được?”

Đúng vào lúc này, có tiếng người truyền đến từ phía xa.

“Nghe nói mấy hôm trước, công chúa vì buông lời… trêu ghẹo ngươi nên bị ngươi tống vào nhà lao?”

“Phải, nhưng cũng không phải, hôm đó chẳng qua là hiểu lầm.”

“Ồ, nghĩ cũng đúng, dù sao trước kia nàng cũng luôn theo đuổi ta…”

Giọng nói kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Cố tiểu tướng quân, đó đã là chuyện của ba năm trước rồi.”

Là Triệu Hòa Triệt và Cố Triêu Cẩn.

Ta nhíu mày, những người khác thì còn dễ ăn nói, nhưng nếu bị hai người này phát hiện thì đúng là có chút phiền phức.

Bàn tay bên hông ta đột nhiên siết chặt, bờ môi nóng rực áp đến.

Khác với sự dịu dàng đầy bị động thường ngày, giờ phút này, Lâm Phỉ Chi hôn ta vô cùng mãnh liệt, giống như muốn nuốt chửng ta vào bụng.

Có phải hắn ta điên rồi không?

Thật sự không sợ bị phát hiện sao?

Mặc dù bình thường ta hơi to gan một chút.

Nhưng cũng không điên đến mức đó!

Tiếng bước chân của hai người kia chậm rãi tới gần.

Ta lạnh hết sống lưng, ánh mắt không ngừng liếc sang phía kia.

Tỳ nữ ở bên cạnh điên cuồng nháy mắt với ta.

Ta thấy, ta thấy được hết…

Nhưng lần này là Lâm Phỉ Chi chủ động hôn ta…

Tiếng bước chân đi xa dần.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Đang định cùng Lâm Phỉ Chi nghiên cứu các loại tư thế hôn nhau thì bên cạnh vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Sở Hoài Ninh!”

Cả người ta cứng đờ, nghiêng đầu nhìn sang.

Không biết Triệu Hòa Triệt và Cố Triêu Cẩn đã đứng bên cạnh ta từ lúc nào.

Ánh mắt bọn họ lạnh như băng.

Ta hơi xấu hổ.

Xấu hổ đến mức ta buột miệng thốt ra: “Thật trùng hợp, các ngươi muốn tham gia không?”



Thật không biết trong đầu nữ chính truyện séc chứa toàn thứ quái quỷ gì…
 
Chương 3


14.

Có lẽ là do đến ăn cung yến nên Cố Triêu Cẩn không mặc áo giáp.

Hắn ta mặc cẩm bào đen viền vàng, mày kiếm mắt sáng, không còn sự non nớt của trước kia nữa, sống mũi thẳng tắp, khí chất oai hùng, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào ta, thật sự hơi… đáng sợ.

Triệu Hòa Triệt đứng ở bên cạnh, đôi mắt cũng tối lại.

Hắn đến rồi, hắn lại chuẩn bị giam ta vào nhà lao rồi!

“Ta nói ta và Lâm đại nhân chỉ đứng đây nói chuyện phiếm, các ngươi tin không?”

Cố Triêu Cẩn cười lạnh: “Công chúa, hay là ngươi lau sạch son môi trên miệng Lâm đại nhân trước đi rồi nói tiếp.”

Ta liếc mắt nhìn Lâm Phỉ Chi, vẻ mặt hắn ta vô cùng bình tĩnh, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng.

Quả thật hơi khó xử…

Không thể nói rằng ta và Lâm đại nhân trùng hợp dùng chung một màu son được.

Hay là chạy đi nhỉ?

Cảm giác ở đây thêm một lát nữa ta sẽ phải ngồi nhà lao mất…

“Ta xin phép đi trước, các vị đại nhân cứ từ từ trò chuyện.”

Cố Triêu Cẩn lại không chịu buông tha, đi theo ta và Lâm Phỉ Phỉ, cất giọng nói: “Không ngờ đại công chúa ba năm trước theo đuổi ta không bỏ cũng thay lòng đổi dạ rồi.”

Thích cà khịa nhau đúng không?

Ta cười giễu cợt: “Cố tiểu tướng quân cũng nói đó là chuyện ba năm trước.”

“Triệu đại nhân một tháng trước bị ta theo đuổi còn chưa lên tiếng đâu, ba năm trước đã là gì?”

Sắc mặt Cố Triêu Cẩn triệt để đen lại.

Triệu Hòa Triệt cũng trừng mắt lên.

Cái miệng này của ta quả thật không thể khóa lại sao?

15.

Về đến yến tiệc, trong lòng ta hơi buồn bực.

Hẳn là sẽ không ngồi nhà lao nữa đâu nhỉ?

Không thể nào…

Ta liếc mắt nhìn Triệu Hòa Triệt.

Đây chính là một cái nhà lao di động!

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng khi ánh mắt ta đảo qua lại thấy con ngươi hắn lóe sáng, đầu ngón tay thon dài cầm chén rượu khẽ động, phong lưu vô cùng.

Ôi mẹ ơi, ở đây có người dùng sắc đẹp giết người.

Ta quay đầu đi.

Bối rối uống thêm vài chén rượu.

Đúng lúc này, phụ hoàng chợt gọi tên ta: “Nghe nói gần đây ngươi cầu thám hoa lang dạy học?”

“Trẫm cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng nữ nhi của trẫm cũng hiểu chuyện.”

Không phải thế…

Ta còn chưa kịp đáp lời, đã thấy phụ hoàng nói tiếp: “Hiếm khi ngươi chịu học hành như vậy, trẫm sẽ phái Triệu Hòa Triệt đến, phối hợp với thám hoa lang dạy dỗ ngươi.”

Đừng mà phụ hoàng, ta từ chối được không?

Ta không ngồi yên nổi nữa, vội vàng đứng lên: “Triệu đại nhân chính là trọng thần, sao có thể lãng phí thời gian trên chuyện nhỏ nhặt này được?”

Phụ hoàng lại xua tay, nhìn về phía Triệu Hòa Triệt: “Hòa Triệt, gần đây ngươi có rảnh không?”

Nói không đi!

Triệu Hòa Triệt, ta xin ngươi đó!

Triệu Hòa Triệt đứng dậy, ung dung liếc ta một cái: “Thần có rảnh.”

Ta còn chưa kịp kêu r3n, Cố Triêu Cẩn lại đứng dậy: “Hoàng thượng, có thể để thần cùng tham gia học tập không? Thần ở bên ngoài ba năm, thi thư cũng quên sạch sẽ rồi.”

“Được!”

Được cái gì mà được?

Lão đầu tử này thật sự rất xấu tính!

16.

Đợi tất cả mọi người rời tiệc, ta đòi gặp phụ hoàng, xin ông ấy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Phụ hoàng cười đầy ẩn ý: “Có phải ngươi coi trọng Lâm Phỉ Chi không?”

“Hắn ta rất có bản lĩnh, cũng có tài hoa thật sự.”

“Nhưng nếu muốn đứng ở vị trí cao thì phải rèn luộn thêm mười năm nữa.”

Phụ hoàng xoa đầu ta: “Hoài Ninh, hắn ta không xứng với ngươi.”

“Nhưng mặt hắn xứng!”

Tay phụ hoàng hơi ngừng lại: “Cho nên không phải trẫm đã giúp ngươi chọn hai người mặt đẹp, gia thế cũng tốt hay sao?”

“...”

Ta cảm ơn…

Nhưng ta không xử lý được hai người này, thật sự không xử lý được.

Chỉ cần nhìn vào mắt Triệu Hòa Triệt ta đã cảm giác như bước vào nhà lao rồi!

17.

Thế là ngày hôm sau…

Ba người, Lâm Phỉ Chi, Triệu Hòa Triệt, Cố Triêu Cẩn tụ tập ở phủ công chúa.

Không biết điều gì làm khơi dậy tính cạnh tranh của bọn họ, cả ba người đều ăn mặc chải chuốt một phen.

Còn mặc đẹp hơn cung yến tối qua nữa.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Dung mạo bọn họ quả thực chói mù mắt ta…

Ta nhìn về phía ba người bọn họ.

Người nào cũng là hạc giữa bầy gà.

Một người cao quý, một người ung dung, một người ngang ngược…

Trước sắc đẹp, trí thông minh của ta nhanh chóng hạ xuống, trong đầu chỉ còn ý nghĩ phải thu nạp tất cả bọn họ.

Ta vô cùng hoài nghi, có phải vì để k1ch thích cốt truyện nên lúc trước tác giả đã cưỡng ép giảm trí thông minh của ta không?

Ví dụ như bây giờ, ta rất muốn nhảy lên trên bàn gỗ.

Gào thét, hôn mỗi người một cái, lột quần áo của bọn họ, vây quanh bọn họ chạy tới chạy lui…

Thấy mặt ta nhăn nhó, thị nữ cũng quen thuộc kéo tay ta đi.

Ta tỉnh táo lại, gọi tiểu thị vệ tới.

Tiểu thị vệ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta, hoảng loạn nói: “Công chúa, ngài có chỗ nào không dễ chịu?”

Hắn ta đột nhiên biến sắc: “Ngài bị hạ độc sao?”

Bị hắn ta hỏi như vậy, ta đột nhiên mất cả hứng.

Tiểu thị vệ, ngươi được lắm!

18.

Lúc trước, ta cầu Lâm Phỉ Chi dạy học…

Là muốn học mấy thứ không thích hợp cho thiếu nhi học.

Ta mới là người giảng bài…

Nhưng bây giờ, lại thật sự là ta ngồi học…

Giống như trở về ba năm ôn thi đại học đáng sợ kia vậy.

Có đôi khi, ta nhìn Triệu Hòa Triệt, ta lại nhớ đến chủ nhiệm lớp cấp ba của ta.

Triệu Hòa Triệt, làm người cũng không cần nhiệt tình thái quá như vậy…

19.

Lúc nghe giảng, Cố Triêu Cẩn là người hời hợt nhất.

Ánh mắt hắn ta cứ dính chặt lấy ta.

Ta không thể nhịn được nữa, bèn mỉm cười nói: “Nam nhân, có phải ngươi trầm mê dung mạo của bản công chúa, không cách nào kìm chế?”

“Thừa nhận đi, ngươi yêu bản công chúa rồi.”

Cố Triêu Cần lại đặt tay sau gáy, dựa vào thành ghế, cười lạnh: “Yêu ngươi thì sao?”

“Thì mau đến cho ta hôn một cái.”

Cố Triêu Cẩn thẹn thùng đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Sở Hoài Ninh, đầu óc ngươi đang nghĩ gì thế?”

Nghĩ đến việc hôn ngươi một cái chứ gì nữa…

Hừ!

Có phải không chơi nổi không?

Ta lại quay đầu nhìn về phía hai người kia.

Ừm, sắc mặt bọn họ còn khó coi hơn.

Vẫn là tiểu thị vệ tốt nhất.

Nhìn thấy ta và Lâm Phỉ Chi hôn nhau, tiểu thị vệ chỉ lo lắng Lâm Phỉ Chi sẽ làm ta đau.

Đúng là một dòng nước trong ở thanh thủy văn.

Tinh thần trung khuyển muôn năm!

20.

Có khi Lâm Phỉ Chi và Cố Triêu Cẩn có công vụ, chỉ còn lại ta và Triệu Hòa Triệt.

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo qua người ta, ta lập tức toát mồ hôi lạnh.

Tại sao hai người kia thường bận chuyện công vụ mà Triệu Hòa Triệt vẫn có thời gian rảnh rỗi đến tra tấn ta?

Về sau ta mới biết được, hắn không hề rảnh rỗi.

Sau khi rời khỏi phủ công chúa, hắn thường xử lý những công việc kia đến tận đêm khuya.

Ta từng hỏi hắn, tại sao lại tới chỗ ta giảng bài.

Hẳn là hắn nên hiểu rõ tâm tư ta không đặt trên chuyện học hành mới đúng.

Triệu Hòa Triệt nhìn sách trong tay, lọn tóc đen rủ xuống ngực: “Công chúa nên học hành cho tốt.”

“Để biết được cái gì gọi là toàn tâm toàn ý.”

Lời này của hắn… ta nghe không hiểu.

Hắn nói ta và Cố Triêu Cẩn, hay ta và Lâm Phỉ Chi, hay là… ta và tiểu thị vệ?

Dù sao cũng không phải là ta với hắn, đúng không?

Quan hệ tình cảm của ta quá phong phú, rốt cuộc cũng không biết hắn nói ai nữa.

21.

Lâm Phỉ Chi vốn đến để dạy học.

Nhưng Triệu Hòa Triệt mới thật sự là người có bản lĩnh nhất.

Lâm Phỉ Chi nói với ta: “Tài hoa của Triệu đại nhân có thể an dân trị quốc.”

“Vậy ngươi so với hắn thì thế nào?”

Lâm Phỉ Chi thản nhiên cười: “Ta không nhiều kiến thức bằng Hòa Triệt.”

Hừ.

Đây là hào quang nhân vật chính sao?

Nói đến nhân vật chính…

Ta tính toán thời gian, thấy nữ chính cũng sắp xuất hiện rồi.

Nữ chính vừa xuất hiện, phàm là những nam tử có danh tiếng trong sách đều quay sang yêu nữ chính.

Nữ chính truyện séc như ta rất có kinh nghiệm!

Cho nên ta quyết định phải nhanh tay hơn một chút.

Nam nhân nào có thể chiếm được thì phải mau chiếm lấy!

22.

Ta quyết định chiếm lấy tiểu thị vệ trước.

Chọn độ khó thấp nhất!

Ta gọi hắn ta đến bóp vai cho ta.

Hắn ta do dự hồi lâu, nói bản thân là người thô kệch, sợ làm ta đau.

Ta không nói chuyện, bước tới trước mặt hắn ta.

Tỳ nữ đã sớm rời đi.

Ta vòng tay lên trên vai tiểu thị vệ: “Tiểu thị vệ, ngươi thích ta không?”

Cả người hắn ta cứng ngắc, mặt nhanh chóng đỏ lên: “Ti chức không dám.”

Ta giữ cằm hắn ta, ép hắn ta nhìn thẳng vào mắt ta: “Không hỏi ngươi dám hay không, chỉ hỏi ngươi có thích hay không?”

Hắn ta vẫn nói lí nhí: “Ti chức không dám.”

Ta khẽ chạm lướt qua môi hắn ta, cả người hắn ta như biến thành tảng đá, hơi thở lại nóng đến mê người.

Tay hắn ta siết chặt thành nắm đấm, bởi vì dùng quá sức nên hơi run rẩy.

Ta hỏi hắn ta: “Ngươi đang sợ hãi điều gì?”

Một lúc lâu sau, hắn ta mới đáp lại: “Sợ làm ngài bị thương.”

Ta đặt tay hắn lên mặt ta, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói: “Sở Hoài Ninh, hôm đó ngươi bảo ta hôn ngươi là có ý gì?”

Tỳ nữ vội vã ngăn cản: “Cố tiểu tướng quân, công chúa đang nghỉ ngơi!”

Ta khẽ nhíu mày.

Ta thật sự nghi ngờ thế giới này nhắm vào ta!

Lần nào cũng cắt ngang vào thời khắc quan trọng!

Không tức giận sao được?

Ta đẩy cửa ra, ném chén trà ra bên ngoài: “Cố Triêu Cẩn! Ngươi bị điên rồi sao?”

“Lúc ta thích ngươi thì ngươi tránh ta như tránh tà, bây giờ lại dính sát vào ta làm gì?”

Cố Triêu Cẩn thoải mái tránh thoát, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy tiểu thị vệ phía sau lưng ta.

Hắn ta sững sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng được là chúng ta đang làm gì.

“Sở Hoài Ninh, ngươi thật là…”

Thấy hắn ta ấp úng hồi lâu cũng không nói hết một câu, ta không kiên nhẫn được nữa: “Ta có làm sao cũng không cần ngươi quan tâm, chúng ta đâu có thân thiết gì, ai mượn ngươi nổi điên trong phủ của ta?”

“Ngươi muốn che chở cho hắn ta?”

Ta không hiểu, vì sao hắn ta lại đưa ra kết luận này.

Ta im lặng hồi lâu, chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn ta lao đến đánh tiểu thị vệ.

Tiểu thị vệ không dám đánh lại, chỉ cố sức đỡ đòn.

Cố Triêu Cẩn híp mắt: “Hừ, cũng có chút bản lĩnh.”

Khí thế của hắn ta đột nhiên thay đổi, sát khí tràn ngập trong phòng.

Ta đạp đổ cái bàn sang một bên.

“Cố Triêu Cẩn! Ngươi dám đánh người của ta?”

Cố Triêu Cẩn ngừng động tác lại, nhìn ta hồi lâu.

Sau đó hắn ta không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
 
Chương 4


23.

Ban đêm, ta trằn trọc không yên giấc.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, ta chợt nhìn thấy một bóng đen.

Ta lập tức tỉnh dậy.

Người kia thấy ta tỉnh rồi, thân hình cứng đờ: “Là ta.”

Cố Triêu Cẩn?

Hắn ta có bệnh sao?

Ta ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Cố Triêu Cẩn, ngươi có biết đây là tội chết không? Cho dù bây giờ ngươi đang được phụ hoàng ta trọng dụng, nhưng chuyện này mà lộ ra thì ngươi cũng không gánh nổi đâu!”

Hắn ta chậm rãi đi về phía ta, ánh trăng chiếu lên mặt hắn ta.

Gương mặt phóng khoáng kia nay lại tràn ngập phiền muộn.

Hắn ta đứng trước giường ta: “Sở Hoài Ninh! Triệu Hòa Triệt có thể, Lâm Phỉ Chi có thể, ngay cả người thị vệ kia cũng có thể, vì sao chỉ có ta là không thể?”

Ta không hiểu hắn đang nghĩ gì?

Ta nhướn mày hỏi: “Ba năm trước, người trốn đến biên quan là ai?”

Cố Triêu Cẩn ngập ngừng: “Lúc đó… là ta không hiểu…”

“Sau khi lên chiến trường, ở khoảnh khắc sinh tử, thứ ta nghĩ đến chính là gương mặt của ngươi.”

“Ta nghĩ, nếu ta chết rồi, ngươi sẽ đau lòng biết bao.”

“Cho nên ta lại cố gắng sống sót.”

“Nhưng sao ngươi có thể… không thích ta nữa…”

Ta châm chọc: “Sao lại không thể? Ta nợ ngươi chắc?”

Cố Triêu Cẩn tức giận: “Nhưng tại sao lại là tên thị vệ kia? Nếu ngươi chỉ muốn tìm người tiêu khiển, ta cũng có thể giúp ngươi tiêu khiển…”

Hắn ta đặt tay ta lên ngực hắn ta: “Ta tốt hơn thị vệ kia nhiều.”

Ta cười một tiếng, quỳ chân trên giường, chậm rãi cởi áo hắn ta ra.

Dáng người hắn ta gầy gò, vai rộng eo hẹp, trên lồ ng ngực trắng nõn có mấy vết sẹo vô cùng đáng sợ.

Ta nhẹ nhàng vuốt v e những vết sẹo kia.

Hơi thở của hắn ta dần trở nên gấp gáp.

Ta chậm rãi hôn lên.

Hắn ta nhẹ nhàng ôm ta, yết hầu nhấp nhô, r3n rỉ khe khẽ, dáng vẻ đ ộng tình.

Sau đó ta đạp cho hắn ta một cước.

Cố Triêu Cẩn quần áo xốc xếch té xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác.

Ta đứng dậy nhìn hắn: “Cố Triêu Cẩn, ta không phải thứ ngươi thích thì sẽ có được, không thích thì lại ném đi!”

“Làm gì có chuyện tốt nhưvậy?”

Lúc này, Cố Triêu Cẩn mới lấy lại tinh thần, nghiến răng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Ta cúi người, ghé vào tai hắn ta: “Hay là, ngươi xin ta đi?”

Hắn ta sửng sốt, khuất nhục và tức giận lập tức tràn ngập trên mặt hắn ta.

Ta nhìn thấy hai bàn tay hắn ta siết chặt lại, sau đó chậm rãi buông ra.

Hắn ta nhắm mắt lại, thở hổn hển, thả lỏng cơ mặt.

Giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ta xin ngươi…”

Ta ngồi ở mép giường, cười vô cùng sảng khoái.

“Lần sau đi, hôm nay tâm trạng bản công chúa không tốt lắm.”

24.

Mấy ngày sau, biên quan xảy ra chuyện, có kẻ địch xâm phạm.

Phụ hoàng sai Cố Triêu Cẩn mới trở về chưa đến một tháng đi lãnh binh.

Lại phong Triệu Hòa Triệt làm quân sư.

Thái tử biết rõ quan hệ giữa ta và Lâm Phỉ Chi, cố ý muốn đề bạt hắn ta, cho nên cũng tống luôn vào trong quân ngũ.

Tiểu thị vệ tới tìm ta, nói muốn đi lên chiến trường kiến công lập nghiệp.

Đầu ta như muốn nổ tung.

Ta nhớ nữ chính sẽ xuất hiện trong trận chiến này.

Toàn bộ ứng cử viên trong hậu cung của ta đều đi hết.

Ta thật sự nghi ngờ, có phải nữ chính sẽ ăn sạch hậu cung của ta không?

Không được, tuyệt đối không được!

Ứng cử viên trong hậu cung của ta không thể thiếu đi một người nào!

25.

Ta xin thánh chỉ của phụ hoàng, muốn đi tới chùa cầu phúc cho quốc gia.

Chiến sự không kết thúc, ta sẽ không quay về.

Phụ hoàng cảm động gật đầu: “Không uổng công thời gian này Triệu Hòa Triệt dốc lòng dạy bảo ngươi, quả nhiên nữ nhi của ta đã trở thành người hiểu lý lẽ.”

Thế là người hiểu lý lẽ như ta nhanh chóng trà trộn vào đội ngũ hành quân.

Có Cố Triêu Cẩn che giấu cho ta, đương nhiên ta không sợ bị người khác phát hiện.

Lúc đầu, Cố Triêu Cẩn không đồng ý cho ta đi.

Hắn ta vô cùng gấp gáp: “Sao ngươi có thể đi được? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi là cành vàng lá ngọc, bị thương thì phải làm sao?”

Ta nhìn hắn ta, bình tĩnh đáp: “Nhưng ta lo cho ngươi, không nỡ rời xa.”

Hắn ta ngừng lại, giọng nói mềm hẳn đi: “Đường xá xa xôi, bôn ba mệt nhọc, sao ngươi có thể…”

“Ta không nỡ rời xa ngươi.”

Giọng hắn ta lại nhỏ thêm vài phần: “Chiến sự bận rộn, ta không có thời gian…”

“Ta không nỡ rời xa ngươi.”

Cuối cùng, một lúc lâu sau hắn mới đáp: “Đi thì đi, có ta bảo vệ ngươi, ta sẽ không để ngươi chịu bất cứ nguy hiểm nào.”

Ta không lo lắng việc này, dù sao ta cũng nhớ, trong sách viết trận này sẽ toàn thắng.

26.

Kết quả là, lên đường được ba ngày, ta bị Triệu Hòa Triệt phát hiện.

Ta trốn trong xe ngựa của Cố Triêu Cần, bình thường không lộ mặt ra ngoài.

Dự định ngồi trong xe ngựa phát triển tình cảm với Cố Triêu Cẩn.

Nào ngờ đi đường làm ta mệt mỏi quá, hầu hết thời gian đều ngủ mê man.

Ngày thứ ba, khi Cố Triêu Cẩn vừa xuống xe ngựa để phân phó vài chuyện thì màn che lại bị người xốc lên.

Đôi tay thon dài cầm một lư hương.

“Đốt hương này sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Đây là tiếng của Triệu Hòa Triệt.

Ta lập tức tỉnh lại.

Ta lặng lẽ tiếp nhận lư hương, hỏi sao hắn biết ta ở bên trong.

Hắn chỉ nói hai chữ: “Vết bánh xe.”

Vết bánh xe chở một người và hai người là khác nhau.

Mẹ kiếp, thế này mà cũng đoán ra được?

Nhưng Triệu Hòa Triệt cũng không để lộ tung tích của ta.

Có khi còn thay ta che giấu nữa.

Nhưng ta thật sự quá mệt mỏi, ngay cả câu cảm ơn cũng lười nói với hắn.

Cố Triêu Cẩn thấy ta tinh thần uể oải, cả người gầy rộc, đau lòng muốn đưa ta về kinh.

Đương nhiên ta không đồng ý.

Hừ, cũng đi được nửa đường rồi!

Trở về không phải cũng mất thêm một nửa lộ trình nữa sao?

Ngay khi chúng ta đang giằng co, không hiểu sao Triệu Hòa Triệt lại nghe ngóng được.

Hắn dẫn ta tới xe ngựa của hắn.

Ta nắm trên xe ngựa của hắn, vô cùng kinh ngạc.

Sao lại rộng rãi dễ chịu như thế?

Sao lại không xóc nảy?

Sao không choáng đầu?

Triệu Hòa Triệt đắp chăn gấm lên người ta.

“Đây là xe ngựa ta đặt làm riêng, tốn không ít tiền của, trên đời chỉ có một chiếc duy nhất.”

Đây là lần đầu tiên ta được cảm nhận sức mạnh tri thức của người cổ đjai.

Cố Triêu Cẩn vốn không đồng ý, nhưng thấy tình hình của ta cũng đành phải thỏa hiệp.

Chỉ là một ngày hắn ta sẽ tới đây thăm ta hơn mười lần.

Ta nghe binh sĩ xì xào bàn tán: “Tướng quân chúng ta và Triệu đại nhân quan hệ thật tốt.”

Ừm, thật sự rất tốt.

Ánh mắt Cố Triêu Cẩn nhìn Triệu Hòa Triệt lúc nào cũng sắc như dao.

Nhưng ta cũng dễ chịu hơn nhiều.

Triệu Hòa Triệt chăm sóc ta rất chu toàn.

Đồ ăn cũng vô cùng tinh xảo.

Đến mức, khi ta tới biên quan ta còn mập thêm một vòng.

Đúng là hoang đường!
 
Chương 5


27.

Sau khi đến biên quan, ta lần lượt gọi Lâm Phỉ Chi và tiểu thị vệ.

Bọn họ thấy ta thì vô cùng kinh ngạc.

Nhất là Lâm Phỉ Chi.

Hắn ta nhíu chặt mày, vuốt v e mặt ta: “Đường xá xa xôi, chịu nhiều khổ cực lắm đúng không?”

Ta đưa tay hắn ta ra sau lưng ta.

“Ngươi nhìn xem, ta mập lên đây này.”

“Ta muốn lập chút công lao, sau đó đường đường chính chính cưới ngươi.”

“Vậy ngươi cố lên, ta chờ ngươi.”

Ừm, bánh vẽ vẫn phải có!

Tiểu thị vệ không phản ứng mạnh như vậy, chỉ nói: “Ta sẽ bảo vệ tốt công chúa!”

Ta cẩn thận dặn dò bọn họ một phen, mập mờ nhắc nhở bọn họ phải giữ mình trong sạch.

Ta không muốn bị hào quang nữ chính lấn át.

Bọn họ nghe câu hiểu câu không, nhưng vẫn đáp: “Được!”

28.

Nghĩ đến sự chăm sóc của Triệu Hòa Triệt với ta, ta hơi do dự, ta bèn tìm cơ hội nói với hắn: “Ba ngày nữa ngươi phải cẩn thận một chút, không hiểu sao ta nằm mơ, mơ thấy ngươi bị thương, tính mạng nguy kịch…”

Hắn hơi nhíu mày: “Được, thần sẽ chú ý.”

Nhưng ba ngày sau vẫn truyền đến tin hắn bị trọng thương.

Cũng may, có một y nữ thần bí giúp hắn trị liệu.

Đây chính là nữ chính.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được nữa, đành mặc nam trang tới thăm hắn.

Đúng lúc gặp phải y nữ đang chữa thương cho hắn.

Ta quan sát một hồi, hừ, nhóc con này…

Trình độ y thuật này… có cứu sống được hay không còn phải dựa theo ý trời…

Suýt nữa làm cho học sinh khoa Y như ta nhịn không nổi.

Mặc dù ta biết, hắn là nam chính, nhất định sẽ không chết.

Nhưng chữa trị như vậy sẽ khiến cho hắn để lại di chứng, chịu nhiều đau đớn.

Ta nhìn gương mặt trắng bệch kia…

Ta trầm ngâm hồi lâu, sau đó đuổi y nữ ra ngoài.

Cố Triêu Cẩn cản lại: “Hoài Ninh, ngươi muốn Triệu đại nhân mất mạng sao?”

“Xử lý hắn như vậy rất dễ bị phát hiện…”

Ta tức giận đến bật cười, đuổi luôn cả hắn ta ra ngoài.

Sau đó, ta bắt đầu chữa thương cho Triệu Hòa Triệt.

Đợi làm xong mọi thứ, ta nằm ở một bên nghỉ ngơi.

Triệu Hòa Triệt nhắm nghiền hai mắt, lông mày nhíu chặt.

Ừm, gương mặt này nhìn mãi cũng không thấy chán.

Ta nhẹ nhàng nghiêng đầu qua.

Tốt xấu gì ta cũng cứu hắn một mạng.

Không cầu hắn lấy thân báo đáp, nhưng hôn một cái chắc cũng được nhỉ?

Ma xui quỷ khiến thế nào, ta ghé môi xuống.

Môi vừa chạm đến miệng hắn, Triệu Hòa Triệt đã mở mắt ra.

Ta giật mình, đang định xoay người, lại bị hắn ôm vào trong ngực.

Bởi vì hắn dùng sức nên vết thương lại có máu thấm ra.

Nhưng hắn không thèm để ý, chỉ nhìn ta nói: “Công chúa, thần có từng nói cho người biết, đừng tiếp tục trêu chọc thần không?”

Ta giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm chặt hơn.

“Sở Hoài Ninh, tại sao năm lần bảy lượt chọc ghẹo ta?”

Hắn hôn ta.

Hung ác cắn cánh môi ta.

Đầu óc ta trống rỗng.

Đây là tình huống quái quỷ gì?

Nhưng mà cảm giác này… quả thật không tệ.

Mãi đến khi hắn buông ta ra, ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Triệt Hòa Triệt vuốt mặt ta, sắc mặt tái nhợt: “Đợi chiến sự kết thúc, chúng ta lập tức về kinh thành thân.”

Hả?

Ta đứng bật dậy.

“Không thể nào! Ta sẽ không thành thân với ngươi!”

Vẻ mặt hắn lạnh như băng.

Ta hơi sợ hãi, ấp úng nói: “Ngươi không biết tính cách của ta, ta thích câu tam đáp tứ, không phải là cô nương tốt lành gì…”

Hắn thản nhiên đáp: “Ta biết.”

“Chuyện lúc trước ta sẽ không so đo.”

“Chỉ c ần sau này ngươi toàn tâm toàn ý, trong lòng, trong mắt chỉ còn một mình ta là được.”

Ta xụ mặt xuống: “Nhưng ta không làm được, ta chỉ muốn cho mỗi nam nhân tốt một mái nhà, ta yêu tất cả nam nhân đều bình đẳng như nhau…”

Triệu Hòa Triệt nở nụ cười: “Vậy ngươi nhìn trúng ai, ta sẽ giết kẻ đó, trong lòng ngươi có ai, ta sẽ làm cho kẻ đó vĩnh viễn biến mất.”

“Như thế, trong lòng, trong mắt ngươi cũng chỉ còn lại một mình ta.”

Ta lui lại hai bước, tên này điên rồi sao?

Hay là để dành cho nữ chính đi.

“Ta sẽ không đồng ý thành hôn với ngươi, ngươi dập tắt hi vọng đi.”

Ta xoay người rời khỏi lều vải.

29.

Triệu Hòa Triệt không đến tìm ta nữa.

Ta cho rằng hắn đã bỏ cuộc.

Dù sao hắn vừa kiêu ngạo, vừa tự phụ, bên cạnh lại còn một nữ chính.

Mười ngày sau, hai quân giao chiến, Cố Triêu Cẩn dẫn theo một đội quân tập kích hập phương của địch.

Triệu Hòa Triệt đồng ý phái một nhóm người tới tiếp ứng, nhưng hắn lại không làm.

Hắn đứng trước mặt ta.

Binh sĩ bên ngoài vô cùng lo lắng.

Hắn lại nhàn nhã đi bộ, bình thản hỏi: “Ngươi có muốn gả cho ta không?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

“Triệu Hòa Triệt, ngươi điên rồi sao?”

Hắn chậm rãi đến gần ta, vẫn là gương mặt cao quý mà lạnh lùng kia: “Đại công chúa, có phải ngài quên rồi?”

“Là ngài liếc mắt đưa tình với ta trước.”

“Có bắt đầu, phải có kết thúc.”

“Không phải ta từng dạy đạo lý này rồi sao?”

Ta ngẩn người: “Nhưng ngươi nhốt ta vào nhà lao!”

“Trên đường phố nhiều người phức tạp, ngài lại có cử chỉ ph óng đãng, nếu ta không trừng phạt thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của ngài.”

Mặc dù ta cũng chẳng thấy có gì khác biệt.

“Ta có thể hiểu được sự tức giận của ngài lúc đó, cho nên định tới yến hội tạ lỗi, không ngờ ngài lại đổi đối tượng khác!”

Hắn nắm cằm của ta: “Sở Hoài Ninh, mới có bảy ngày mà ngươi đã ném ta ra khỏi đầu?”

Ta không hiểu mạch suy nghĩ của hắn, nhưng giờ phút này Cố Triêu Cẩn và tiểu thị vệ đang gặp nguy hiểm, ta thực sự không có thời gian phân tích tâm tư của hắn, vội la lên: “Triệu Hòa Triệt, ngươi là trọng thần triều đình, trăm năm thế gia, giờ phút này chỉ vì chút nhi nữ tình trường mà làm lãng phí thời gian? Bách tính, gia tộc, quốc gia, đối với ngươi những thứ đó còn không quan trọng bằng chuyện này sao?”

Hắn khẽ cười: “Phải.”

“Cho nên, Sở Hoài Ninh, ngươi muốn gả cho ta, hay là muốn bọn họ chết?”



Nữ chính đâu?

Mau mau tới cứu ta!

Ta thở dài, thôi, bỏ đi!

Dù sao hắn cũng hợp khẩu vị của ta.

“Ta gả.”

30.

Bọn họ đã nắm vững cơ sở thắng lợi rồi, tiếp theo chỉ cần truy sát tàn binh bại tướng mà thôi.

Đợi Cố Triêu Cẩn toàn thắng trở về, ta đã tới kinh thành.

Nửa tháng sau, bọn họ cũng về đến nơi.

Buổi sáng vừa về, buổi chiều đã có thánh chỉ tứ hôn.

Thành thật mà nói, ta không định nói chuyện của Triệu Hòa Triệt cho phụ hoàng.

Triệu gia có lẽ sẽ không bị lật đổ.

Nhưng chắc chắn Triệu Hòa Triệt sẽ không còn đường sống.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không nhẫn tâm nhìn hắn qua đời.

Ta còn có thể làm sao?

Ta yêu tất cả nam nhân như nhau, không nỡ để ai chết cả.

Kết quả là, ta đành khiến bản thân phải chịu ấm ức.

Thật sự quá khổ!

Ta cũng không dám tưởng tượng tới vẻ mặt của những người kia.

Cũng may, thân thể bọn họ còn chưa bị ta đụng tới.

Bọn họ vẫn còn trong sạch.

31.

Sau khi bọn họ trở về kinh thành đã kiếm đủ mọi lý do để gặp mặt ta.

Nhưng tên Triệu Hòa Triệt kia luôn theo ta cả ngày, một tấc không rời.

Ta bèn hẹn cả ba người.

Bốn người tụ vào một bàn.

Chỉ có Triệu Hòa Triệt là bình tĩnh.

Ba người kia dường như có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng bọn họ chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Ta thở dài: “Ta đã đính hôn, mọi chuyện lúc trước… cứ coi như chưa từng xảy ra…”

Bọn họ liếc nhìn nhau, vẫn không ai đáp lại.

Như thể bọn họ không cảm thấy đây là lời ta nói với bọn họ.

Ta chợt nhớ ra, ba người bọn họ cũng không thân thiết với nhau lắm.



Không hổ là ta.

Chưa đánh đã thắng.

Ta đứng dậy, ho khan một cái: “Ta đi vệ sinh.”

Sau đó vội vàng bỏ chạy.

Chỗ này tuyệt đối không thể chờ lâu được.

32.

Ngày thành hôn, Triệu Hòa Triệt không lo chính sự nữa, chỉ lấy mấy phong thư trong tay áo ra.

Hắn gằn từng chữ trong thư cho ta nghe.

Trong thư là lời tâm tình, rất động lòng người, chỉ có điều… chữ ký ở dưới không thích hợp.

Theo thứ tự là Lâm Phỉ Chi, Cố Triêu Cẩn.

Tiểu thị vệ thì không, điều này cũng nằm trong dự đoán của ta.

Dù sao tiểu thị vệ của ta cũng là người nghe lời nhất.

Triệu Hòa Triệt nhếch môi cười.

Đầu ta tê dại.

Đây là điệu cười trước khi hắn nổi điên!

Ta cũng không đáp lại thư của bọn họ.

Nửa năm này, trên triều đình hắn như hổ mọc thêm cánh, bộc lộ rõ tài hoa.

Hắn mà điên lên thì đến ta cũng phải sợ.

Quả nhiên, hắn cúi người xuống: “Công chúa, có cảm thấy tiếc vì sau này chỉ còn một mình thần không?”

“Cũng hơi tiếc.”

Hắn nói tiếp: “Vậy mỗi ngày ta đổi một kiểu, được không?”

“Công chúa có một mình ta nhưng lại hơn cả trăm người khác.”

Có cách chơi như vậy sao?

Ừm, như vậy cũng không lỗ lắm.

Ta nhìn nam tử anh tuấn trước ặmặt.

Cuối cùng, dịu dàng hôn lên môi hắn. 
 
Chương 6: Ngoại truyện 1: Triệu Hòa Triệt


Từ nhỏ ta đã được bồi dưỡng như người thừa kế của Triệu gia.

Hầu hết tất cả tài nguyên trong nhà đều dành cho ta.

Ban đầu, huynh trưởng và các tỷ tỷ cũng ghen ghét ta.

Nhưng dần dần, bọn họ hiểu rằng… ta xứng đáng.

Ta không phụ lòng chờ mong của bất cứ người nào.

Mặc dù ta cũng không đáp lại chờ mong của bọn họ.

Ta chỉ cố gắng đi tới đỉnh cao mà thôi.

Đứng trên cao, vô cùng lạnh lẽo.

Ta bắt đầu cảm thấy không thú vị.

Quyền lực, tài nguyên, địa vị, cũng chỉ đến thế.

Trong nhà lo liệu việc hôn nhân cho ta.

Càng không thú vị.

Thế giới này toàn là màu xám, khiến người ta không có chút hứng thú nào.

Mãi đến hôm đó…

Sở Hoài Ninh đứng trước mặt ta.

Vui tươi hớn hở, xinh đẹp chói mắt.

Nàng nói hôn một cái.

Ta sống hai mươi năm rồi.

Lần đầu tiên bị kinh ngạc đến vậy, không biết nên phản ứng thế nào.

Nàng còn nói, nàng đang liếc mắt đưa tình với ta.

Được lắm, đây là lần thứ hai.

Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nàng cười rất tùy ý, không thèm để ý đến thái độ của người khác.

Lòng ta hình như… hơi rung động.

Nhưng mà không thể, từ nhỏ phu tử đã dạy ta biết thế nào là “phi lễ”.

Nàng “phi lễ” ta.

Thế là ta giam nàng vào nhà lao.

Lúc tỉnh táo lại, ta mới biết mình vừa làm gì.

Ta bắt đầu chất vấn bản thân, liệu có phải ta làm sai rồi?

Ta sai người hầu trong nhà thám thính tin tức của nàng.

Bọn họ chỉ nói đại công chúa có vẻ mệt mỏi.

Ta nghĩ là nàng tức giận.

Cũng đúng!

Ta chuẩn bị tạ lỗi với nàng trên yến hội.

Nhưng ta đợi mãi…

Tất cả thế gia trong kinh thành đều nhận được thiếp mời.

Chỉ có mình ta chưa nhận được.



Ta biết mấy vị hoàng tử chắc chắn sẽ tới, bèn mượn cớ nói chuyện phiếm với bọn họ.

Bọn họ cũng biết rõ chuyện ngày hôm đó, cũng biết tâm tư của Sở Hoài Ninh dành cho ta.

Lục hoàng tử còn gọi ta là tỷ phu.

Chưa thành hôn mà gọi như vậy, có vẻ không hợp lễ nghi cho lắm.

Nhưng không hiểu sao, ta không ngăn cản hắn.

Ta và mấy vị hoàng tử cùng nhau đi tới yến hội.

Sở Hoài Ninh chỉ đứng từ xa gật đầu với ta.

Hẳn là nàng vẫn còn tức giận.

Đến khi nàng và Lâm Phỉ Chi cùng xuất hiện.

Nàng cười rạng rỡ như mặt trời buổi sớm.

Không sao cả, nàng chỉ là ái mộ tài hoa mà thôi.

Sau đó, ta lại nghe được lời nàng nói với Lâm Phỉ Chi bên hồ nước.

Sao nàng có thể như thế?

Mấy ngày trước còn trêu chọc ta, hôm nay lại trêu chọc Lâm Phỉ Chi?

Ta tức giận, lần đầu tiên mất đi dáng vẻ quân tử, nói ra vài lời chói tai.

Nhưng nàng chỉ đáp, được.

Thế giới của ta lại trở thành màu xám.

Về sau, ta nghe nói Lâm Phỉ Chi tới giảng bài cho đại công chúa.

Xem ra, Lâm Phỉ Chi đồng ý rồi.

Hừ!

Chút cốt khí này thật sự khiến người ta khinh thường.

Chẳng hiểu sao, ta lại ghen ghét.

Ghen ghét điều gì?

Ghen ghét Lâm Phỉ Chi dám từ bỏ thanh danh để thân cận với nàng?

Ta còn đáng khinh hơn cả Lâm Phỉ Chi…

Có một ngày, ta thấy nàng và Lâm Phỉ Chi hôn nhau ở sau hòn giả sơn.

Trái tim ta như muốn nổ tung.

Nhưng ta chỉ lạnh lùng nhìn.

Hoàng thượng hỏi ta có muốn đi giảng bài cho nàng không?

Ta thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng.

Ta khẽ đáp: “Muốn.”

Ta giảng bài cho nàng.

Ngày ngày đều giảng.

Chỉ tiếc, nàng nghe không hiểu.

Hừm…

Ngốc nghếch đáng yêu.

Rõ ràng nàng nói chuyện rất ngả ngớn, không hề hợp với lễ nghi…

Tại sao ta lại để ý nàng cơ chứ?

Ta thấy nàng và Cố Triêu Cẩn liếc mắt đưa tình.

Thấy nàng và Lâm Phỉ Chi chọc ghẹo nhau.

Ngay cả tiểu thị vệ bình thường đi theo sau nàng cũng được nàng đối xử dịu dàng.

Bàn tay siết chặt của ta lại buông ra.

Thôi vậy.

Nàng không đứng đắn.

Đến khi đi ra biên quan, ta phát hiện nàng ở trên xe ngựa của Cố Triêu Cẩn.

Tim ta lại đập loạn nhịp.

Ta nghĩ, ông trời muốn đưa nàng tới bên cạnh ta.

Ta bèn sắp xếp cho nàng sang xe ngựa của ta.

Thấy nàng hô hấp đều đều, ngoan ngoãn ngủ ở một bên.

Giống như một giấc mộng với tay là có thể chạm tới…

Một giấc mộng đầy màu sắc rực rỡ.

Hôm đó, nàng nghiêm túc nói với ta, nàng nằm mơ thấy ta bị thương.

Ta lại muốn hỏi, ta ở trong mộng có đối xử tốt với nàng không?

Có đẩy nàng ra ngoài không?

Nhưng ta không hỏi.

Sau khi bị thương, ta hôn mê suốt hai ngày.

Vừa mở mắt ra đã thấy nàng đang hôn ta.

Là mộng sao?

Lần này, cho dù là mộng ta cũng sẽ không buông nàng ra nữa.

Nàng là màu sắc duy nhất trong thế giới xám ngắt của ta, là giấc mộng rực rỡ muôn màu.
 
Chương 7: Ngoại truyện 2: Lâm Phỉ Chi


Ta làm quan năm năm, cuối cùng cũng leo lên tới nội các.

Nhưng vẫn cách Triệu Hòa Triệt quá xa.

Cách nội tình gia tộc, cách kiến thức, cách tầm nhìn…

Hắn vĩnh viễn bỏ ta lại đằng sau.

Ta vốn có thể không để ý đến hắn.

Cũng không cần đuổi theo hắn.

Dù sao, có Triệu Hòa Triệt, có thể đảm bảo quốc thái dân an, là phúc của bách tính.

Nhưng nếu ta không đuổi theo hắn, Sở Hoài Ninh sẽ vĩnh viễn không thuộc về ta.

Cho nên ta không thể dừng lại.

Cố gắng bao lâu ta cũng sẽ cố!

Có một ngày, Cố Triêu Cẩn muốn hợp tác với ta, kéo Triệu Hòa Triệt xuống.

Chúng ta núp trong bóng tối.

Nhìn hắn cầm tay Sở Hoài Ninh.

Hắn giúp nàng cài trâm hoa.

Sở Hoài Ninh cười rạng rỡ.

Nàng đã từng cười như vậy với ta.

Nhưng nếu Triệu Hòa Triệt xảy ra chuyện, nàng còn có thể cười với ta nhu vậy sao?

Ta cự tuyệt đề nghị của Cố Triêu Cẩn.

Hắn ta tức giận: “Ngươi sợ cái gì?”

“Sở Hoài Ninh muốn trách thì cứ trách ta là được!”

“Ta muốn nhìn thấy nàng, muốn nắm tay nàng!”

Nhưng rất nhanh, hắn ta đã bị Triệu Hoài Triệt điều về biên quan.

Ta khẽ mỉm cười, Triệu Hòa Triệt hẹp hòi tới mức này.

Một ý nghĩ cũng không lưu cho người ta.

Triệu Hòa Triệt, tốt nhất là ngươi cứ vĩnh viễn mạnh như thế, vĩnh viễn đừng để lộ sơ hở.

Nếu không, sớm muộn gì ta cũng sẽ đuổi kịp ngươi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom