Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nguyện Hoá Làm Gió Mưa Nhân Gian

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
797,928
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nguyện Hoá Làm Gió Mưa Nhân Gian

Nguyện Hoá Làm Gió Mưa Nhân Gian
Tác giả: 温幼米
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 温幼米 

Dịch: Phi Hành Gia - 宇航员 

Giới thiệu:

Hôn lễ, lời tuyên thệ của chú rể.

Bùi Cẩn Thâm: “... Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trân trọng cậu, bảo vệ cậu, nguyện hoá làm gió mưa nhân gian đồng hành cùng cậu.”

Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay rào rào, duy chỉ có mình tôi mặt mày ấm ức.

Quá đáng sợ, cậu ta nói, kể cả làm ma làm q.uỷ cũng không buông tha cho tôi.
 
Chương 1


Hôn lễ, lời tuyên thệ của chú rể.

Bùi Cẩn Thâm: “... Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trân trọng cậu, bảo vệ cậu, hoá làm gió mưa của nhân gian đồng hành cùng cậu.”

Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay rào rào, duy chỉ có mình tôi mặt mày ấm ức.

Quá đáng sợ, cậu ta nói, kể cả làm ma làm q.uỷ cũng không buông tha cho tôi.

[1]

Mặc dù hiện tại nói, hôn nhân là quyền tự do của mỗi người, nhưng kể từ khi 12 tuổi, tôi đã thấu hiểu sâu sắc một điều, hôn nhân sau này của tôi sẽ không tồn tại hai chữ “tự do”.

Vẫn còn nhớ hôn lễ xa hoa năm đó của chị họ làm chấn động cả thành phố, ngay trước khi bước vào lễ đường, cô dâu vẫn còn tơ tưởng đến chuyện bỏ trốn, cuối cùng bị bắt về.

Năm ấy, tôi vẫn còn là bé gái cầm hoa đi sau chị họ, vốn không hề hiểu chuyện.

Hôn lễ đẹp như vậy, váy cưới lộng lẫy như vậy, anh rể cũng nằm trong top 50 doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, có gì để chê nữa ư?

Kẻ ngốc mới mặc kệ tài sản trăm tỉ, đi chen chúc trong cái gian phòng không quá 100m2.

Gian phòng nhỏ hơn 100m2, tôi thở thôi còn thấy khó khăn nữa là…

Nhưng mà, vào đúng thời khắc Bùi gia gửi thư đến, tôi không nghĩ như vậy nữa.

Tôi đem danh sách lễ vật Bùi gia gửi đến vo thành một khối, ném xuống đất, xua xua tay:

“Chịu thôi, chịu thôi, con với Bùi Cẩn Thâm không thể được đâu.”

Từ nhỏ, tôi và Bùi Cẩn Thâm đã không đội trời chung, lí do đơn giản là bất kể xét về thành tích nào, Bùi Cẩn Thâm cũng đều tốt hơn tôi. Ở trước mặt trưởng bối, tôi cũng bị lép vế.

Hai đứa tôi nói chuyện không quá ba câu liền cãi nhau. Có lần Bùi Cẩn Thâm còn đem chuyện tôi trốn học đi xem concert méc lẻo với phụ huynh. Ở với cậu ta cả đời, tôi thà làm ni cô còn hơn!

Mẹ tôi, bà Tô Như Vân nhặt tờ giấy bị tôi vo viên lên: “Ông trời đúng là có mắt như m.ù, Bùi Cẩn Thâm chọn ai không chọn lại nhìn trúng con, con còn ở đây mà kén cá chọn canh nữa cơ đấy.”

Bà mở hộp trang sức ra, ánh sáng lấp lánh của trang sức chiếu lên gương mặt bà, chốc lát bà nở nụ cười tươi như hoa, song vẫn không quên giẫm tôi một cái: “Cẩn Thâm tốt biết bao nhiêu, trẻ trung tài giỏi, vừa tốt nghiệp liền vào công ty quản lý, trong vòng hai năm đã giúp Bùi Thị tiến vào top 5 công ty mạnh nhất toàn quốc. Thằng bé bằng lòng lấy con, khác nào là đang làm phước không cơ chứ.”

Bố tôi - Lục Quốc Phúc cũng tán thành: “Lúc Cẩn Thâm nói chuyện này với bố, bố còn tưởng mình nghe lầm, Doãn Khả nhà chúng ta ngoại trừ việc lớn lên xinh đẹp, còn lại đúng là chẳng được điểm gì. Tuy rằng mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, nhưng mà gả Doãn Khả cho Cẩn Thâm, tôi cảm thấy như mình đang làm chuyện trái với lương tâm vậy.”

Nghe xem, đây là lời một người bố và một người mẹ có thể nói hả?

Bùi Cẩn Thâm chắc chắn là vì chuyện tôi chia rẽ cậu ta với hoa khôi trường Mạnh Hi Nghiên nên trả thù tôi đây mà.

Tôi cắn răng, vớ lấy chiếc túi xách mới mua, lái con Lamborghini của mình đến trước cửa tập đoàn Bùi Thị.

Kết quả, ngay cả cửa chính cũng không được vào.

Tôi uất hận, mở điện thoại vào mục danh bạ tìm “Bùi Ba Giây”.

Cái tên này bắt nguồn từ hồi đi học cấp ba. Cứ mỗi một đề toán gặp qua, Bùi Cẩn Thâm chỉ mất ba giây để tìm ra cách giải. Vào những lúc thầy giáo đều không ngớt lời khen ngợi cậu ta, tôi đều lạnh lùng chèn thêm vế sau…

Đúng đúng đúng, phương diện đó của cậu ta cũng ba giây.

Nói xong còn đưa mắt liếc nhìn chỗ nào đó của cậu ta đầy ý vị, sau đó nhắm mắt lắc đầu chê bai. =)))

Cấp ba, chuyện gì nên hiểu thì đều hiểu. Mọi người bắt đầu ồ lên rầm rộ, Bùi Cẩn Thâm mặt đỏ tía tai đứng trên bục giảng, nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Cuối cùng, thầy giáo phải giải vây cho cậu ta, lớp học mới dần ổn định lại.

Tôi gọi điện, chuông vừa reo hai tiếng đã bị đầu bên kia ngắt máy.

Gọi lại thêm lần nữa, cậu ta mới nhận: “Tôi đang họp.”

“Tôi đang ở sảnh dưới công ty cậu, mau mau cho người ra đón tôi, nếu không tôi không dám chắc mình sẽ gây ra chuyện gì đâu nhé!”

Đại khái là Bùi Cẩn Thâm đã hiểu rõ về khả năng làm loạn của tôi, rất nhanh liền phái trợ lí của mình là Lâm Trình xuất hiện trước mặt tôi, lễ phép mời tôi tới phòng làm việc của cậu.

Phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm nằm ở tầng cao nhất, được bày trí không tồi, có cả phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ, đây cũng là nơi được chiêm ngưỡng cảnh quan đẹp nhất.

Tôi ngồi trên sofa đợi gần một tiếng đồng hồ, đến lúc tưởng chừng như không đợi nổi nữa thì Bùi Cẩn Thâm cuối cùng cũng quay lại.

Ngoại trừ Lâm Trình, đằng sau cậu vẫn còn hai người trợ lí nữa, cậu liền quay người lại nói với bọn họ: “Bất kể tí nữa có nghe thấy âm thanh gì phát ra từ căn phòng này thì ai cũng không được bước vào.” Nói xong liền đóng cửa lại.

Cậu đi đến bàn làm việc, đem văn kiện, cốc nước, máy tính, thậm chí bút biếc đều cất gọn vào tủ.

Tôi nghĩ, có lẽ cậu nhớ đến hồi cấp ba, vì méc lẻo chuyện tôi trốn học đi xem concert mà tôi xông đến nhà cậu, vừa mắng cậu, vừa đập phá mấy đồ trên bàn cậu.

Cậu thu dọn xong, hài lòng gật gật đầu, ngồi xuống hỏi tôi: “Cậu muốn làm gì?”

Ha! Một câu hỏi thú vị!

Tôi chống tay lên bàn làm việc của cậu, trợn mắt nhìn cậu chằm chằm: “Tôi muốn cậu huỷ hôn ước.”

Cậu khoanh tay trước ngực, thảnh thơi dựa lưng vào thành ghế, làm ra cái tư thế trông cực kì ngứa mắt, dùng khẩu hình miệng nói với tôi hai chữ: “Đừng hòng!”

Làm người ấy mà, thỉnh thoảng vẫn là nên cúi đầu nhẫn nhịn một chút.

Tôi thở dài, làm ra vẻ ngoan ngoãn: “Chỉ cần cậu huỷ hôn ước, sau này nếu gặp cậu, tôi sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không đối đầu với cậu, có được không?”

Tôi chớp chớp mắt, đưa tay thề thốt.

Cậu vẫn bày ra bộ mặt “không có thương lượng gì cả”, như cười như không nhìn tôi.

Không nhịn được nữa, tôi đập tay lên mặt bàn, chỉ vào cậu hét lên: “Bùi Cẩn Thâm, cậu nghĩ cho kĩ, nếu như cậu lấy tôi rồi, tài sản của cậu sẽ không đủ để tôi tiêu đâu, cậu sẽ phá sản đấy!”

Cậu ta cười thành tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”

???

“Tổ tông mười tám đời nhà tôi đã có tiền, dù cho bây giờ chúng ta có không làm ăn gì, thì mười tám đời sau nhà tôi vẫn còn tiền. Có cậu giúp tôi tiêu tiền, con cháu chúng ta đời sau cũng sẽ không thể sống an nhàn thảnh thơi được nữa, phải tự làm tự ăn thôi.”

A ha! Ai thèm có con cháu đời sau cùng cậu.

Tôi tức đến nỗi lại bắt đầu muốn đập đồ của cậu, nhưng trên bàn chỉ còn thừa lại mỗi tấm bảng chức danh [Tổng giảm đốc điều hành - Bùi Cẩn Thâm].

Nếu bây giờ có một tập văn kiện rơi trước mặt tôi, tôi sẽ không ngần ngại nhặt lên đập vào mặt cậu ta.

Mải suy nghĩ vài giây, đột nhiên trước mặt tôi xuất hiện một tập văn kiện thật —- Hợp đồng hôn nhân.

Không phải chứ, làm đến mức này luôn?

[2]

Ở thời đại này, việc sử dụng hợp đồng hôn nhân để che mắt phụ huynh nhiều vô số kể, Bùi Cẩn Thâm muốn tìm một người kí kết không phải chuyện khó khăn gì.

Tôi mở ra xem, rất nhanh đã đọc xong.

Hợp đồng có thời hạn ba năm, trong hợp đồng quy định, mỗi tháng Bùi Cẩn Thâm sẽ gửi vào tài khoản tôi 100 vạn (~3.5 tỷ VND), tôi sẽ có thêm 3% cổ phần của tập đoàn Bùi Thị, mỗi năm lợi nhuận mà tôi nhận được không dưới 1000 vạn.

Không chỉ như thế, nếu sau này ly hôn, tôi sẽ không bị mất đi quyền lợi của một người vợ, vẫn sẽ nhận được một nửa tài sản mang danh nghĩa cá nhân của Bùi Cẩn Thâm.

Người này, là đang chê bản thân nhiều tiền quá, tiêu mãi không hết hả???

Lục Doãn Khả, tốt xấu gì mày cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lục Thị, đừng có bị mấy thứ này mê hoặc có được không.

Tôi đóng hợp đồng lại, đoan trang ngồi xuống, vẻ mặt cũng dịu đi vài phần.

“Điều kiện tốt như vâỵ, cậu nỡ dành nó cho tôi ư? Bùi Cẩn Thâm, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, nói thẳng đi, cậu muốn làm gì?”

Hừ, làm như tôi ngốc lắm, bị mấy cái “miếng bánh ngon" này mê hoặc hay sao.

Bùi Cẩn Thâm nói, cậu muốn trở thành người có gia đình để chấm dứt tình trạng bị dòm ngó, vả lại bố mẹ liên tục giục cậu kết hôn, bắt cậu đi xem mắt. Cậu nói, cậu sợ nếu tìm phải người khác hợp tác, người ta sẽ quấn mãi không buông một người hoàn hảo như cậu. Chỉ có mình tôi, tôi không ưa gì cậu, đến thời hạn hết hợp đồng, tôi sẽ phủi đít đi mà không chút lưu luyến. Bởi vậy đối với cậu mà nói, tôi chính là đối tượng hợp tác trong mơ.

Mối ngon như thế này, tôi có thể không chấp nhận ư?

Thế là sau khi tôi kí hợp đồng với Bùi Cẩn Thâm, hôn lễ của chúng tôi cũng lập tức tiến hành khâu chuẩn bị.

Tuy chỉ là kết hôn giả, song để tránh bị bố mẹ hai bên nghi ngờ, tôi và Bùi Cẩn Thâm vẫn thực hiện đầy đủ không thiếu một bước.

Vốn dĩ, cậu còn muốn dùng hơn 99999 bông hồng cầu hôn tôi giữa thành phố Kinh Châu, kết quả không cẩn thận bị tôi phát hiện và kiên quyết phản đối, cuối cùng đành thôi.

Trước hôn lễ, tôi nhìn trúng một bộ váy cưới xa xỉ, nhưng thời gian hoàn thành phải mất tận nửa năm lận. Về sau, Bùi Cẩn Thâm dùng “năng lực tiền”, chiếc váy chỉ mất đúng một tháng để làm xong.

Trang phục đón khách, trang phục mời rượu, trang phục buổi tiệc tối… tôi chỉ cần thích một cái, tất thảy đều đúng hẹn về tận tay.

Tin hai nhà Bùi - Lục liên hôn nhanh chóng được truyền khắp giới thượng lưu. Từ sáng đến tối, điện thoại reo không ngừng, đều là bạn bè khắp nơi gọi đến chúc phúc.

Ngay cả những người bình thường nhìn tôi không thuận mắt, giờ đây cũng giả lả gọi điện đến chúc mừng.

Hừ, đợi đến lúc ly hôn rồi, người cười to nhất há chẳng phải mấy người hay sao.

Nhưng thế thì có sao, đến lúc đó có ly hôn, thì tôi cũng đã trở thành một phú bà tiền tiêu không hết.

Ngày tổ chức hôn lễ càng lúc càng đến gần, không ít người từ phương xa đặc biệt đến Kinh Châu tham dự.

Duy chỉ có một người, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ tới.

Mạnh Hi Nghiên, mối tình đầu của Bùi Cẩn Thâm.

(còn)
 
Chương 2


Ngày tổ chức hôn lễ càng lúc càng đến gần, không ít người từ phương xa đặc biệt đến Kinh Châu tham dự.

Duy chỉ có một người, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ tới.

Mạnh Hi Nghiên, mối tình đầu của Bùi Cẩn Thâm.

[3]

Những khách đến tham dự hôn lễ của chúng tôi đều được Bùi Cẩn Thâm sắp xếp nơi nghỉ ngơi ở khách sạn của nhà họ Bùi.

Bởi vì công việc của cậu rất bận, khách khứa đều là các đối tác và bạn học cũ, cho nên ngoại trừ trợ lí và quản lí khách sạn, tôi cũng phải trực tiếp đứng ra tiếp đón bọn họ.

Khi quản lí khách sạn nói với tôi có một vị tiểu thư tên Mạnh Hi Nghiên muốn gặp mặt, ít nhiều gì tôi cũng có chút khó xử.

Tôi gọi điện cho Bùi Cẩn Thâm, lại sực nhớ ra mấy hôm trước tên này đi châu u công tác, ước tính giờ này đang ngồi máy bay về nước, điện thoại cũng tắt nguồn.

Hết cách, tôi chỉ đành tự mình đi gặp Mạnh Hi Nghiên.

Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê nằm ở tầng một của khách sạn. Mạnh Hi Nghiên vẫn giống hệt hồi đại học, cử chỉ nho nhã, vừa nhìn là biết xuất thân từ một gia đình có giáo dục.

Thật ra đối với Mạnh Hi Nghiên, tôi ít nhiều gì vẫn có chút áy náy.

Năm nhất đại học, tôi cùng đàn anh năm ba Hà Cảnh Văn yêu đương. Ngày thứ hai sau khi công khai mối quan hệ, Hà Cảnh Văn nhận được trợ cấp ra nước ngoài du học.

Sau này tôi mới biết, đợt đó Bùi Thị vô duyên vô cớ phát học bổng, không cần nghĩ cùng biết là do Bùi Cẩn Thâm nhìn tôi yêu đương ngọt ngào không thuận mắt, cho nên mới nghĩ cách để Hà Cảnh Văn rời đi.

Bởi thế khi nghe tin Bùi Cẩn Thâm qua lại với Mạnh Hi Nghiên, tôi sống chế.t cũng phải đeo bám hai người họ, miễn cưỡng trở thành “kẻ thứ ba”.

Bọn họ đến thư viện học tập, tôi liền chen vào chính giữa ngồi xem “Các em bé rối Teletubbies”.

Bọn họ đến nhà ăn ăn cơm, tôi liền gọi một loạt món Bùi Cẩn Thâm ghé.t nhất gắp cho cậu ấy, rồi đem những món cậu gọi ăn sạch.

Bọn họ xem phim, tôi cũng ngồi bên cạnh nghịch ngợm. Nếu Bùi Cẩn Thâm không bị bỏng ngô đổ lên đầu thì cũng bị coca làm ướt áo. Ban đầu, Bùi Cẩn Thâm còn nhấc cả người lẫn ghế chuyển đi. Đến một tuần sau, cậu cũng bất lực.

Tôi và Bùi Cẩn Thâm lớn lên cùng nhau không phải là chuyện bí mật gì, vậy nên trong trường có lan thì cũng là lan tin, tôi và Bùi Cẩn Thâm là một đôi, Mạnh Hi Nghiên mới là “người thứ ba”.

Mạnh Hi Nghiên cũng là một cô gái kiêu ngạo, bị mọi người gắn cái mác đó, dần dần cũng không qua lại với Bùi Cẩn Thâm nữa.

Mà Bùi Cẩm Thâm có lẽ cũng sợ tôi rồi, đến tận khi tốt nghiệp cũng không thân mật với bất cứ bạn nữ nào khác.



Gọi một ly Americano, phục vụ vừa rời đi, tôi không biết nên bắt đầu thế nào mới phải.

Có lẽ nhìn thấy tôi hơi ngượng ngùng, Mạnh Hi Nghiên mở lời trước: “Lâu rồi không gặp, thật không ngờ, A Thâm lại kết hôn cùng cậu.”

Hơ hơ, tôi cũng không ngờ, nhưng mà sao nghe giống mỉa mai thế nhỉ.

“Chuyện này là do hai bên gia đình sắp đặt à?”

“À… ừ.” Tôi không muốn giải thích quá nhiều, nếu nói thẳng là Bùi Cẩn Thâm muốn lấy tôi, lí do này e là chẳng thuyết phục chút nào.

Mạnh Hi Nghiên gật gật đầu: “Thể nào cậu ấy không gặp tôi nữa.”

Gương mặt thanh tú của Mạnh Hi Nghiên lạnh đi vài phần, tôi nhìn còn thấy có chút đáng thương.

“Có lẽ là… do công việc bận. Hôm nay cậu ấy mới từ châu u bay về.” Tôi thử an ủi cô ấy

“Tôi biết.”

Lại im lặng một hồi.

“Tôi muốn gặp cậu ấy một lần cuối cùng trước ngày cử hành hôn lễ của hai người, có được không?” Bỗng nhiên, hốc mắt cô ấy đỏ ửng.

Cô ấy vốn là kiểu thiếu nữ thanh thuần mềm yếu, bây giờ nước mắt rưng rưng như thế, tôi nhất thời không biết phải làm sao.

“Cậu… cậu đừng khóc. Cậu muốn gặp thì gặp.” Tôi rút khăn giấy đưa cho cô ấy.

Cô ấy lắc đầu: “A Thâm không thể gặp tôi, cậu ấy nói người nhà đã quyết định, cậu ấy cũng lực bất tòng tâm.”

A? Sao tôi không biết đến kịch bản này?

Lẽ nào trong kịch bản, tôi đóng vai nữ phụ bị gia tộc sắp xếp hôn nhân? Có lẽ cũng chỉ hai người chúng tôi biết đến sự tồn tại của hợp đồng hôn nhân.

Nếu như cậu thích Mạnh Hi Nghiên, tại sao lại tìm tôi để kí kết hợp đồng này.

Tôi mải nghĩ ngợi, Mạnh Hi Nghiên lại tưởng tôi không muốn đồng ý.

Cô ấy cầm tay tôi, giọng điệu có chút kích động: “Tôi chỉ muốn nói một câu tạm biệt với cậu ấy mà thôi.”

Mấy bàn bên cạnh cũng liếc nhìn chúng tôi, tôi lập tức đồng ý: “Được được được, tôi sắp xếp cho hai cậu gặp nhau.”

Nếu như tình cảm của hai cậu là thật, vậy thì vào ngày đám cưới, cậu trở thành cô dâu luôn cũng được.

[4]

Trước hôn lễ một ngày, chúng tôi bao tầng cao nhất của khách sạn, khách khứa đều ở đây. Còn lại, chúng tôi tổ chức tiệc độc thân* ở sân thượng.

*Tiệc độc thân: Bữa tiệc dành cho phụ nữ sắp kết hôn.

Rạng sáng, Bùi Cẩn Thâm mới về tới Kinh Châu, sáng ra đã phải tới công ty làm việc, vốn định tới tối không tham gia tiệc độc thân nữa, nhưng mà tôi bảo cậu dù thế nào cũng phải dành thời gian đến tham gia.

Tôi mặc một chiếc váy ngắn màu trắng bạc đứng trên sân khấu nhảy nhót cùng hội chị em, đột nhiên bị Bùi Cẩn Thâm kéo xuống.

Cậu liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu hơi khó chịu: “Đòi tôi qua đây bằng được để tôi xem cậu nhảy?”

Mắt cậu có quầng thâm, vừa nhìn là biết ngủ không đủ giấc.

Tôi đặt ly rượu trong tay xuống, tay còn dính chút rượu bị vãi lúc nhảy nhót, thuận tiện lau lên áo cậu, cậu chê bai đẩy tôi ra.

Tôi hừ một tiếng, đúng là đồ keo kiệt, chút nữa cậu muốn cảm ơn tôi còn chẳng kịp đâu đấy.

Tôi kéo cánh tay cậu đi ra khỏi sân thượng: “Tôi dẫn cậu đi gặp một người.”

Tôi kéo cậu xuống tầng, đến trước cửa một căn phòng, tôi nói với cậu: “Bùi Cẩn Thâm, trước đâu là tôi có lỗi với cậu. Bây giờ tôi bù đắp lại cho cậu. Nếu như cậu đổi ý, tôi cũng sẽ chấp nhận.”

Tôi đã uống chút rượu, nhưng vẫn không quên đem thẻ phòng đặt vào tay cậu.

Cậu nhìn tôi khó hiểu, tôi vỗ vỗ vai cậu: “Nắm chắc cơ hội này vào!!”

Tôi quay người trở lại sân thượng tiếp tục nhảy nhót, Bùi Cẩn Thâm liền đuổi theo, khoác áo khoác của cậu lên người tôi, còn không quên chê bai chiếc váy của tôi.

“Cậu hiểu cái rắ.m, đây gọi là thời thượng, fashion!”

Tôi quay trở lại sân thượng, lại cảm thấy không còn hứng thú như lúc nãy nữa.

Tôi đến quầy rượu gọi thêm hai ly uống cạn, lại tiếp tục lên sân khấu nhảy nhót.

Cũng không biết có phải do rượu quá mạnh hay không, mà trái tim tôi như bị thiêu đốt. Tôi cảm thấy mình như không thở nổi.

DJ chơi càng lúc càng high, tôi tuỳ ý nhảy nhót cùng mọi người, làm rơi cả chiếc áo khoác của Bùi Cẩn Thâm. Chiếc áo vest đắt tiền bị hết người này đến người khác giẫm lên.

Đột nhiên, tôi lại bị người khác dùng lực kéo đi, tách ra khỏi mọi người.

Lại là Bùi Cẩn Thâm.

“Aa, đau!” Tôi giãy giụa

“Sao cậu quay lại nhanh thế.” Tôi lắc la lắc lư, nhìn thấy gương mặt tức giận của Bùi Cẩn Thâm.

Vài giây sau, Bùi Cẩn Thâm bế tôi lên. Rượu ngấm vào người. Tôi say rồi.

“Cậu thả tôi xuống!” Tôi vùng vẫy loạn xạ, lại bị Bùi Cẩn Thâm đánh một cái vào môn.g.

“Ê! Cậu giở trò lưu manh hả!” Tôi vẫn dùng sức giãy giụa.

Cậu cứ thế khuân tôi đến cửa phòng mới thả tôi xuống.

Trước mặt tôi tối sầm, không dễ gì mới vịn vào tường đứng vững. Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng, lại phát hiện Mạnh Hi Nghiên đã rời đi tự bao giờ.

“Ủa? Mạnh Hi Nghiên đâu?”

Bùi Cẩn Thâm ấn tôi vào tường, may mà đây là loại tường mềm, nếu không chắc tôi gãy lưng cmn mất thôi.

Chả hiểu cậu lại phát bệnh gì nữa, mặt mày lạnh băng, nhìn tôi giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, tôi muốn thoát ra mà không thể động đậy.

Trước đây, bất kể có bị tôi chọc giận cỡ nào, Bùi Cẩn Thâm cũng chưa bao giờ tức giận như thế này.

Đầu cậu “bốc khói”, tay giữ vai tôi chặt đến nỗi tưởng chừng vai tôi sắp nát vụn đến nơi.

“Thả tôi ra.” Tôi thử vùng vẫy, mà vùng vẫy không nổi. Cậu thế này khiến tôi thấy sợ rồi đó.

“Lục Doãn Khả!” Cậu nghiến răng gọi tên tôi:

“Cậu có biết ngày mai chúng ta tổ chức hôn lễ hay không.”

“Tôi biết chứ.”

“Vậy tại sao đêm trước hôm đó, cậu còn dẫn tôi đến phòng một người phụ nữ khác?”

Ánh mắt cậu nhìn tôi bảy phần giận dữ, ba phần thất vọng.

Cậu nâng cằm tôi lên, chân phải đá cửa phòng.

Cửa phòng kêu rầm một tiếng đóng lại.

[5]

Cậu từ từ cúi sát mặt tôi, đến chừng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.

Có chút ngứa.

“Lục Doãn Khả, cậu không có gì muốn nói với tôi ư?”

Có chứ, cậu mau thả tôi ra đi mà!

Đêm nay uống hơi nhiều, cộng thêm việc bị Bùi Cẩn Thâm làm rối tung măng miến, tôi không nhịn được nữa, trực tiếp nôn lên người cậu.

Tôi nghe thấy Bùi Cẩn Thâm hừ một cái, sau đó lôi tôi đến bồn vệ sinh, tới sau đó nữa, tôi chỉ có thể nhớ một cách mơ hồ.

Đến khi tỉnh lại, tôi đã trở về nhà mình, đầu đau như búa bổ.

Trời lờ mờ sáng, tôi bị mẹ kéo dậy tắm rửa, thợ trang điểm đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Tôi giống như một con búp bê hình người, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của bà.

Tới buổi lễ cũng thế, bà yêu cầu làm gì thì tôi làm nấy.

Cho tới khi kính trà mời bố mẹ, hai người tặng cho chúng tôi con phố buôn bán phồn hoa nhất Kinh Châu, tôi mới phấn chấn lên trong một nốt nhạc.

Mà bên này bố mẹ Bùi Cẩn Thâm lại tặng chúng tôi hòn đảo du lịch mà Bùi Thị khai phá từ năm ngoái, doanh thu một năm tính bằng tiền tỷ. Để tiện cho chúng tôi du lịch, còn đặc biệt tặng cả máy bay tư nhân.

Trong phòng nghỉ ngơi, tôi ôm một đống bản hợp đồng cười ngốc, nói với Bùi Cẩn Thâm lời từ tận đáy lòng: “Bùi Cẩn Thâm, kết hôn với cậu thật tốt.”

Bùi Cẩn Thâm đảo mắt khinh bỉ đáp lại.

Đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, tôi đem những bản hợp đồng quý báu cất vào két sắt, kéo bộ váy cưới lộng lẫy mà hoa lệ ngồi xuống bên cạnh Bùi Cẩn Thâm. Chiếc sofa đang rộng rãi bỗng trở nên chật chội.

“Tối hôm qua cậu nói chuyện với Mạnh Hi Nghiên thế nào rồi?”

Bùi Cẩn Thâm nghe xong, mặt bỗng biến sắc, lại bày ra vẻ muốn ăn thị.t người.

Nhìn thế này… chắc là không được vui vẻ cho lắm, nhỉ.

Tôi vỗ vỗ vai cậu, an ủi: “Không sao, có chuyện gì cần tôi giúp thì cậu cứ nói.”

“Lục! Doãn! Khả!” Cậu nghiến răng gọi tên tôi, dường như chỉ hận không thể đem tên tôi cắ.n nát thành trăm nghìn mảnh.

“Nếu như cậu dám tự cho mình là đúng thêm một lần nữa, để xem tôi xử lí cậu thế nào!” Nói xong bèn rời khỏi phòng nghỉ, để lại cho tôi một tiếng rầm cửa thô bạo.

Aiya, xem ra Mạnh Hi Nghiên là ánh trăng sáng, là nốt chu sa, là nỗi đau không thể chạm đến của cậu.

Hôn lễ tiến hành đầy đủ các bước, cho đến phần cô dâu chú rể đọc lời tuyên thệ, tôi mới sực nhớ ra, đêm qua uống say quá, tôi quên học thuộc cái này rồi.

Tôi cầm micro ấp a ấp úng, hết cách rồi, đành phải trực tiếp tự biên tự diễn một đoạn tình nồng ý đậm tỏ tình với Bùi Cẩn Thâm vậy.

Tôi nhìn Bùi Cẩn Thâm bằng ánh mắt cầu cứu, Bùi Cẩn Thâm đã hiểu, trực tiếp đón lấy micro. Trước mặt tôi, gia đình và khách khứa, cậu thâm tình nói:

“Lục Doãn Khả, từ hôm nay về sau, những lúc cậu vui vẻ, tôi sẽ ở bên cạnh cùng cậu chia sẻ niềm vui, những lúc cậu đau thương, tôi sẽ bên cạnh cùng cậu sẻ chia nỗi buồn. Bất kể cậu có khoẻ mạnh hay ốm yếu, tôi cũng đều ở bên dành cho cậu tình yêu tuyệt vời nhất. Cả đời này mãi mãi chỉ có một mình cậu. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trân trọng cậu, bảo vệ cậu, hoá làm gió mưa của nhân gian đồng hành cùng cậu.”

Biểu cảm chân thành. Giọng điệu dịu dàng.

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay rầm rầm như tiếng sấm.

Chỉ có tôi, nhìn thấy bộ mặt giả tạ.o này của cậu, mặt mày ấm ức.

Quá đáng sợ, hoá làm gió mưa đồng hành cùng tôi, đây chẳng phải là làm ma làm qu.ỷ cũng không buông tha cho tôi ư?!

“Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!” Bên dưới, không ít người bắt đầu hô lên.

Bùi Cẩn Thâm từ từ khom lưng, cúi sát mặt tôi.

Tôi bị doạ cho lùi về sau, lại bị cậu giữ chặt cánh tay.

Tôi vừa cười lấy lệ với khách khứa, vừa nhỏ giọng uy hiếp cậu: “Nếu cậu dám hôn tôi, tôi sẽ cắ.n đứt lưỡi cậu.”

Bùi Cẩn Thâm ôm eo tôi, dí người tôi vào lồ ng ngực cậu.

Cậu cũng nhỏ giọng đáp lại: “Nghĩ đến 100 vạn mỗi tháng. Nghĩ đến hòn đảo kia. Nghĩ đến cổ phần của Bùi Thị.”

Ngay lúc tôi đang đơ ra, cậu đưa tay đỡ gáy tôi lên, đặt xuống môi tôi một nụ hôn.

Hai mắt tôi trợn tròn. Mặt cậu lại mang theo ý cười, cười nhìn mới đê tiệ.n làm sao!”

Tiếng hò reo của mọi người làm tôi đau cả đầu. Đang định đẩy cậu ra, Bùi Cẩn Thâm lại tự mình rời khỏi môi tôi trước. Trước lúc buông môi tôi ra còn cắn nhẹ vào môi dưới của tôi một cái.

“Cái này phải tính thêm tiền.”

“Vậy tôi mua trước 10 lần nhé.”

“Cậu!!!!”

[6]

Sau khi hôn lễ được tổ chức, tôi chuyển đến căn nhà 800m2 của Bùi Cẩn Thâm.

Hành lý của tôi đã được gửi đến từ vài ngày trước.

Đêm hôm trước uống rượu, cộng thêm cả ngày tiếp khách mệt mỏi, cả người tôi chỉ đủ sức để thay một bộ quần áo ngủ, sau đó lăn lên giường ngủ mất.

Trong lúc ngủ, tôi mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có người giúp tôi tẩy trang. Mở hờ mắt, nhìn thấy gương mặt của Bùi Cẩn Thâm một cái, tôi liền không chút khách sáo mà dịch chuyển lại gần.

Dù sao không tẩy trang đã đi ngủ cũng không tốt cho da chút nào.

“Tẩy trang sạch sẽ chút nhé.”

“Ừ.”

...

Ngày hôm sau, tôi bị cơn đói đánh thức. Vừa mở mắt ra nhìn căn phòng lạ lẫm, tôi mới nhớ ra đây là nhà của Bùi Cẩn Thâm.

Trong hợp đồng quy định, chúng tôi sẽ chia phòng ngủ. Nhưng phòng của Bùi Cẩn Thâm to hơn, lại có cả phòng thay đồ và phòng tắm riêng, cho nên bị tôi độc chiếm.

Tôi xoa xoa bụng đi tới phòng khách, lại nhìn thấy Bùi Cẩn Thâm đang chơi với mèo trong phòng kính.

Một con mèo Maine Coon to bằng con ch.ó.

Tôi đứng tại chỗ không dám lại gần, bởi tôi dị ứng với lông mèo.

Bùi Cẩn Thâm nhìn thấy tôi, dùng máy hút lông mèo hút sạch lông bị dính trên người, mới ra khỏi phòng kính.

“Cậu đừng lo, nhà này tôi đều cho người quét dọn sạch sẽ, làm cho Wink một căn phòng riêng, sau này nó chỉ chơi trong đó thôi.”

Tôi gật gật đầu, chỉ đành tiếc thương chú mèo bé nhỏ bị nhốt trong căn phòng 20m2. Sau này chị gái sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho em.

Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức toả ra từ phòng bếp, liền sáng mắt đi đến. Là món bánh bao nhân thịt cua mà tôi thích ăn nhất.

Tôi vừa định thò tay bốc một cái, liền bị Bùi Cẩn Thâm đánh vào tay: “Cậu chưa đánh răng?”

“Ăn xong rồi đánh!” Tôi duỗi tay ra định bốc tiếp, lại bị cậu đánh thêm cái nữa.

Bùi Cẩn Thâm giống hệt mẹ tôi lúc dạy tôi phép tắc ăn uống hồi nhỏ, tưởng chừng như chuẩn bị đếm 1, 2, 3 đến nơi.

“Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn.”

Tôi chỉ đành ấm ức quay về phòng, dùng tốc độ tên lửa vệ sinh một chút rồi đi ra.

“Cạch!” Lục Cẩn Thâm đặt chiếc thẻ lên bàn trước mặt tôi.

Là thẻ ngân hàng.

“Mỗi một tháng, trong thẻ này tự động sẽ được chuyển vào 100 vạn.”

Một tháng 100 vạn, một năm 1200 vạn, ba năm 3600 vạn… lại cộng thêm lợi nhuận mỗi năm…

Tôi nhìn tên cẩu nam nhân trước mặt, à không, phải gọi là anh chồng giàu có của tôi.

Tôi đặt một chiếc bánh bao nhân thịt cua vào bát cậu: “Ăn đi ăn đi, ngon lắm.”

Cậu cũng không bỏ ra, cứ thế ăn rất ngon lành.

Bùi Cẩn Thâm nghỉ ngơi ở nhà ba ngày. Sau ba ngày liền quay trở lại công ty làm việc.

Tôi ở nhà rảnh rỗi đến phát chán, cũng định đến phòng làm việc của mình xem xem.

Đúng đó, tôi không vào công ty của gia đình. Dù sao nuôi tôi cũng tốn cơm, bố mẹ cũng có thêm em trai, hiện tại đang học quản lý ở nước ngoài.

Mà chuyên ngành đại học tôi học là thiết kế nội thất và thời trang, sau khi tốt nghiệp tôi dùng tiền tiết kiệm mở một phòng làm việc riêng.

Công việc chủ yếu là làm dịch vụ trọn gói về thiết kế. Bởi vì khách hàng đa số là tầng lớp thượng lưu nên thu nhập của phòng làm việc cũng rất ổn áp.

Tôi tới phòng làm việc, lại bất ngờ gặp một người đã lâu không gặp.

“Học trưởng?”

“Doãn Khả?”

Là anh, mối tình đầu chưa đầy 24h của tôi, Hà Cảnh Văn.

Anh vừa về nước chưa lâu, hiện tại đang tìm việc làm.

Tôi xem tài liệu sản phẩm mà anh mang tới, năng lực không tồi, vừa hay phòng làm việc cũng đang tuyển nhà thiết kế, thấy hợp ý, ngay ngày hôm đó bèn kí hợp đồng với anh.

Đến tối, tôi đặt đồ ăn bên ngoài, dự định cùng anh ôn lại chuyện cũ.

Vừa ngồi xuống liền nhận được điện thoại của Bùi Cẩn Thâm.

“Cậu ở đâu?”

“Ăn cơm cùng bạn bè.”

“Bạn nào?”

Tôi nhìn Hà Cảnh Văn đang ngồi trước mặt: “Cậu không quen đâu. Cúp đây.”

Tôi vô thức lựa chọn nói dối, có lẽ là sợ Bùi Cẩn Thâm lại tìm Hà Cảnh Văn rồi mọi chuyện lại thêm phiền phức.

Hà Cảnh Văn dịu dàng cười: “Bạn trai em à?”

Tôi lắc đầu: “Chả là ai cả.”

Tác phẩm đem đến phỏng vấn của Hà Cảnh Văn không tồi. Lúc ăn cơm cũng tìm hiểu đôi chút về cuộc sống du học của anh, tiện thể thám thính đôi chút về phong cách thiết kế của anh.

Nhưng anh lúc nào cũng chuyển hướng sang chủ đề tình cảm, làm không khí có chút ngượng ngùng.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi nên để chuyện hẹn hò chưa đến 24h cho vào dĩ vãng.

Giờ đây tự nhiên có chút hối hận vì đã kí hợp đồng với anh. Sau này làm việc chung thể nào cũng ngại ngùng cho xem.

Dù sao tôi cũng đã kết hôn rồi.

Hồi lên năm nhất, một đứa vừa tốt nghiệp cấp ba là tôi đối với cái gọi là tình yêu vẫn còn rất mơ hồ.

Hà Cảnh Văn lại nho nhã, tinh tế, dịu dàng, trong trường được rất nhiều người theo đuổi.

Đến khi anh tỏ tình với tôi, tôi không suy nghĩ cẩn thận đã đồng ý.

Nhưng hiện tại tôi có thể chắc chắn một điều, hồi đó tôi không hề yêu Hà Cảnh Văn, tình cảm dành cho anh chỉ dừng ở mức ngưỡng mộ.

Hà Cảnh Văn thấy tôi không có hứng thú nói về chủ đề này, cũng không tiếp tục đề cập thêm nữa.

Sau bữa cơm, chúng tôi ai về nhà nấy.

Quay trở về, tôi thấy Bùi Cẩn Thâm đang ngồi trên sofa xem tài liệu.

Nhìn thấy tôi, cậu đóng tài liệu lại.

“Nghe nói Hà Cảnh Văn tới phòng làm việc của cậu?”

Tôi đang bước về phòng thì dừng chân, khó tin nhìn cậu: “Cậu theo dõi tôi?”

Tôi nhớ đến cuộc gọi của cậu lúc ăn cơm. Không lẽ cậu đã biết tôi ăn cơm cùng Hà Cảnh Văn, cho nên gọi điện thăm dò tôi đó chứ?

“Hiện tại cậu đã là thiếu phu nhân Bùi Thị, cách đây vài ngày chúng ta còn tổ chức hôn lễ làm náo loạn cả thành phố. Hôm nay cậu dẫn mối tình đầu đến phòng làm việc, hèn hò ăn cơm. Cậu không nghĩ đến chuyện sẽ bị người khác bàn ra tán vào hay sao?”

Cậu nói một hồi, như thể tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu vậy.

Tôi tức đến nỗi cầm túi đánh cậu một cái: “Trong hợp đồng quy định, không can thiệp vào chuyện riêng và việc tự do kết bạn của đối phương. Không thì cậu cũng đi tìm Mạnh Hi Nghiên đi.”

Tôi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Lần đầu tiên cãi nhau sau khi kết hôn với Bùi Cẩn Thâm cứ thế bắt đầu.

(còn) 
 
Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Lần đầu tiên cãi nhau sau khi kết hôn với Bùi Cẩn Thâm cứ thế bắt đầu.

[7]

Sáng sớm, cậu đến công ty làm việc, tôi vẫn chưa dậy.

Tối hôm, hễ cứ nhìn thấy tôi về đến nhà là cậu lập tức quay về phòng hoặc đến phòng sách làm việc.

Hơn một tuần trời không ai nói với ai câu nào.

Đợt này, tôi nhận đơn đặt hàng của một người bạn, cô ấy muốn tôi giúp cô ấy thiết kế một xưởng may quần áo.

Hồi trước học đại học, tôi thường đến các nhà máy sản xuất và công xưởng. Sau khi tốt nghiệp mở phòng làm việc, tôi phụ trách làm bản vẽ thiết kế và các phương án, không trực tiếp đến công xưởng nữa.

Hà Cảnh Văn nói anh biết một công xưởng có công nghệ làm điêu khắc thạch cao rất giỏi, muốn mời tôi cùng đi xem xem.

Tôi nghĩ đến tường phòng làm việc của bạn tôi cũng cần sử dụng đến công nghệ này, cộng thêm lâu lắm rồi tôi cũng không tới mấy nơi như vậy, cho nên liền đồng ý.

Chỉ là không ngờ, công xưởng này lại nằm ở ngoại ô, chỉ tính riêng thời gian lái xe đã mất 3 tiếng đồng hồ.

Lúc đến nơi đã hơn 6 giờ tối.

“Xin lỗi nha Doãn Khả, anh xem chỉ đường thấy chỉ mất có hơn một tiếng, không ngờ lại xa như vậy.”

Không phải là anh xem chỉ đường mà cũng lái sai đó chứ….

Chỗ này đường ngoằn ngoèo thật, không cẩn thận rẽ sai đường là sẽ mất rất nhiều thời gian.

May mà tôi đã hẹn trước với người phụ trách ở công xưởng nên mặc dù bây giờ mọi người đã tan làm rồi, chúng tôi vẫn có thể vào trong tham quan.

Công xưởng này quả thật y như lời Hà Cảnh Văn nói, nghề thủ công mỹ nghệ không thiếu, rất nhiều tạo hình khó bọn họ đều làm được.

Mẫu công xưởng rất nhiều, tôi chọn rất lâu mới chọn được mẫu khiến tôi hài lòng.

Đến lúc trả giá đã rơi vào gần 9h tối.

Vốn dĩ muốn lại xe về Kinh Châu trước rồi mới ăn uống, cuối cùng lúc lên xe lại phát hiện xe đã hết xăng, trạm xăng lại cách nơi này rất xa. Đúng là đã dột nhà còn dột đúng đêm mưa.

Ở vùng ngoại ô nhỏ bé này, rất nhiều cửa hàng đã thu dọn từ sớm, chúng tôi chỉ đành nhờ người phụ trách công xưởng giúp chúng tôi tìm tạm một nhà nghỉ, đợi ngày mai tìm người đến giúp mua xăng.

Ăn chút đồ ăn, vừa đến nhà nghỉ, tôi liền cảm thấy bụng mình đau nhói. Cmn, tôi đến tháng!

Tôi ra ngoài mua bă.ng v.ệ si.nh, đến lúc quay lại vừa hay đụng phải Hà Cảnh Văn. Tôi cười gượng, lập tức đóng cửa lại.

Vệ sinh mọi thứ xong, tôi vịn vào tường đi đến giường ngủ, chui vào trong chăn làm ổ.

Mỗi lần đến tháng, tôi đều khó chịu không thôi, giường nhà nghỉ lại rất cứng, tôi lật qua lật lại không sao ngủ được.

Tôi đau đớn đến độ rê.n lên vài tiếng, mồ hôi ướt trán.

Điện thoại đầu giường reo lên, là Bùi Cẩn Thâm.

Đến lúc này rồi còn muốn chọc tức tôi nữa hả. Không muốn nghe đâu. Tôi cúp máy.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa: “Doãn Khả, em ngủ chưa?”

Là Hà Cảnh Văn.

Tôi xuống giường mở cửa, điện thoại trong tay lại vang lên tiếng chuông.

Tôi vừa hé cửa, liền nhìn thấy Hà Cảnh Văn mua đường đỏ và túi chườm nóng.

Tôi một tay nhận lấy, một tay nhấn nhận cuộc gọi.

“Lục Doãn Khả, mấy giờ rồi còn chưa về nhà.”

“À… đêm nay tôi… hmm… không về đâu.” Bụng đau dữ dội, tôi khẽ rê.n một tiếng.

Đầu bên kia giận dữ: “Cậu cmn đang làm gì đấy?”

Hà Cảnh Văn: “Doãn Khả, em vẫn ổn chứ?”

“Em không sao, cảm ơn đồ của anh, anh về nghỉ ngơi sớm đi.” Tôi dùng chút sức lực cuối cùng để nói ra câu đó. Không đợi Hà Cảnh Văn đáp lại, tôi liền đóng cửa, dựa vào cửa thở không ra hơi.

Bùi Cẩn Thâm bên kia đã ngắt máy.

Tôi để đồ của Hà Cảnh Văn đưa lên bàn trà. Ngay cả sức để mở túi, tôi cũng không có.

Sau đó tôi quay trở lại giường, khó khăn lắm mới thiếp đi.

Trong mơ, Bùi Cẩn Thâm đến đón tôi về.

[8]

Tôi mơ thấy cậu dịu dàng dùng khăn ấm lau mặt cho tôi, lại đỡ tôi lên, luồn tay vào trong lau mồ hôi lưng cho tôi.

Tôi muốn kháng cự, song tôi nghĩ, chiếm tiện nghi cậu trong mơ một chút cũng chẳng sao, thế là đành thôi.

Sau đó cậu ôm tôi lên, hình như là đi một quãng đường rất xa, lái xe rất lâu rất lâu… Cuối cùng, tôi được ủ trong chăn vừa ấm vừa mềm, vừa thơm tho vừa thoải mái.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đã trở về nhà từ bao giờ. Lúc này, tôi đang nằm trong phòng của Bùi Cẩn Thâm.

Tôi ngồi trên giường, thắc mắc không biết mình quay về như thế nào.

Xem ra, hôm qua không phải là nằm mơ, nhỉ.

Tôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Bùi Cẩn Thâm đang chơi với mèo. Nhìn thấy tôi, cậu dùng máy hút lông dọn sạch lông dính trên người rồi mới ra khỏi phòng kính.

Cậu đi thẳng tới phòng bếp, múc một bát cháo táo đỏ đặt lên bàn, sau đó lướt qua tôi thay giày định ra khỏi nhà.

Người này sao mà vẫn giận vậy trời?

“Cậu đưa tôi về bằng cách nào vậy?”

Cậu đang đứng trước gương chỉnh lại cavat: “Tôi nghe thấy âm thanh bên cậu có gì đó không đúng lắm, tra thông tin thẻ tìm đến nhà nghỉ, phải đưa cả giấy kết hôn mới có thể tìm được cậu ở phòng nào.”

Sửa soạn xong, cậu đứng thẳng người nhìn về phía tôi: “Tôi không theo dõi cậu.”

Sau đó, cậu ra khỏi nhà.

Tôi ừ một tiếng. Từ nhỏ, tôi và Bùi Cẩn Thâm đã thường xuyên đấu võ mồm với nhau, bây giờ tự nhiên nói một câu cảm ơn, tôi thấy cứ ngại ngại sao ấy.

Đang ăn sáng, tôi nhận được điện thoại của Hà Cảnh Văn, hỏi tôi đi đâu rồi.

Tôi nghĩ, tôi vẫn có thể cảm nhận được Hà Cảnh Văn có ý với tôi, cho nên vẫn kiên quyết nói với anh: “Đêm qua Bùi Cẩn Thâm đến đón em về nhà rồi.”

“Ừm….” Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, có lẽ đã biết trước.

Cũng phải, chuyện tôi và Bùi Cẩn Thâm kết hôn, cũng đâu phải bí mật đại sự gì.

“Anh tìm người giúp đổ xăng sau đó quay về nhé. Hôm nay tạm nghỉ ngơi một ngày đã, phí xăng giàu anh cứ báo lại với công ty là được.”

“... Ừ.”

Buổi trưa, mẹ tôi mang canh bà nấu đến nhà tôi, thấy Bùi Cẩn Thâm không có nhà, bắt tôi mang tới công ty cho cậu bằng được.

“Bà Tô à, cậu ấy ở công ty tự khắc có cơm ăn.” Tôi không tình nguyện đáp

Mẹ tôi khẽ đánh tôi một cái: “Cơm công ty nào ngon bằng cơm vợ nấu.” Bà đưa canh cho tôi, đẩy tôi ra khỏi cửa

Lần này không giống lần trước, bảo vệ của Bùi Thị vừa nhìn thấy xe của tôi liền lễ phép đi tới giúp tôi mở cửa xe.

Tôi thoải mái dùng thang máy riêng của Bùi Cẩn Thâm lên tầng cao nhất của toà nhà.

Thật không ngờ, tôi lại gặp Mạnh Hi Nghiên ở đây.

Cô ta nhìn thấy tôi vào, tay cầm ly nước không vững, nước trà bị đổ vào tay.

Cô ta hoảng hốt vội lấy hai tớ khăn giấy lau đi, quay sang nói với tôi: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi đến tìm A Thâm bàn chuyện công việc.”

Tôi chớp chớp mắt. Tôi đâu có hiểu lầm, người nghĩ nhiều là cậu thì có.

Tôi đặt canh nóng lên bàn, quay đầu nói với Mạnh Hi Nghiên: “Cậu đừng căng thẳng, tôi tới đưa canh thôi.”

Cô ta quen thuộc đi tới đảo bếp, lấy từ trong tủ ra một gói trà, pha cho tôi một cốc trà.

“A Thâm đang bận họp, chắc là phải một lúc nữa mới xong, cậu uống cốc trà trước nhé.” Cô ta rót cốc trà đặt trước mặt tôi.

Làm như kiểu cô ta mới là chủ, còn tôi là khách vậy đó.

“Đây là Bích Loa Xuân, đặc sản ở Giang Nam, quê nhà tôi.”

Tôi chớp mắt: “Tôi không thích uống trà*.”

*Câu này còn có thể hiểu là “Tôi không thích trà xanh.”, tui nghĩ là đá xé.o á.

Tôi thầm mắng Bùi Cẩn Thâm. Tôi cùng Hà Cảnh Văn làm việc thì không được, cậu với Mạnh Hi Nghiên thì được?

Mạnh Hi Nghiên đột nhiên ôm bụng, sắc mắt kém đi vài phần.

Tôi phút chốc hiểu ra: “Đến tháng?”

Cô ta gật gật đầu: “Không sao, tôi quay về ăn bát cháo táo đỏ là được.”

Cmn, cmnnn, thảo nào Bùi Cẩn Thâm lại hiểu rõ như vậy.

Tôi cảm thấy nếu đợi cậu họp xong ra ngoài gặp tôi, tôi sẽ không nhịn được mà nói mấy lời không hay mất.

Thôi thì trước khi phòng họp tắt đèn, tôi chuồn trước cho nước nó trong.

Mạnh Hi Nghiên muốn tiễn tôi đến trước cửa thang máy, tôi lại bảo cô ta cứ ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.

Đúng lúc thang máy mở cửa, tôi nhìn thấy Bùi Cẩn Thâm.

Cậu hơi ngạc nhiên, đi đến chỗ tôi, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Mẹ bảo tôi mang canh đến cho cậu, giờ tôi phải về đây.”

Tôi ấn nút đóng cửa thang máy: “Tạm biệt.”

[9]

Tôi không biết tại sao mình phải làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra như vậy. Cửa thang máy vừa đóng, tôi vội đưa tay sờ lên mặt. Nóng bừng.

Tôi bị sao vậy trời? Chắc chắn là do Bùi Cẩn Thâm ở cùng "ánh trăng sáng" tại công ty…, khiến tôi mất hết mặt mũi, nhân viên Bùi Thị chắc chắn đang cười tôi thối mũi.

Chắc chắn là như vậy.

Bên cạnh Bùi Thị có một khu bán đồ xa xỉ, tôi định dùng tiền của Bùi Cẩn Thâm để xả nỗi tức này.

Tôi mua tất cả loại túi xách mới ra của hãng H. Mỗi một kích cỡ, mỗi một màu sắc, tôi đều mua hết. Đến khi thanh toán mới phát hiện, trong thẻ mà Bùi Cẩn Thâm đưa cho tôi, không chỉ có 100 vạn.

Thế là tôi tiếp tục mua… điên cuồng mua….



Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ ngày nhìn thấy Mạnh Hi Nghiên trong phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm, lại biết dụng cụ pha trà ở đâu, gói trà chỗ nào, hiển nhiên là nắm rõ phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm như lòng bàn tay, tôi cảm thấy cực kì khó chịu, giống như có một con sâu ở trong bụng luồn ra lách vào.

Tôi biết, tâm lí tôi như thế này đồng nghĩa với điều gì. Nhưng tôi không muốn thừa nhận.

Tôi định ra khỏi nhà một thời gian, đưa nhân viên trong phòng làm việc đi nghỉ dưỡng.

Tôi bao một sơn trang tư nhân, bên trong có sân golf, bể bơi, sân bóng rổ bóng chuyền, suối nước nóng bla bla.

Ban ngày tổ chức hoạt động tập thể, đến tối nướng thịt hát Karaoke.

Nhân viên của tôi đều là người trẻ tuổi, có mấy em trai em gái còn vừa tốt nghiệp đại học ra trường, vẫn còn tràn đầy năng lượng, làm tôi nhớ đến tôi của những năm tháng học đại học.

Tôi chơi mệt rồi, liền ngồi một bên xem bọn họ nô đùa.

Hà Cảnh Văn bê một đĩa thịt nướng ngồi xuống cạnh tôi, câu được câu không hỏi chuyện.

“Ăn chút không? Chốc nữa nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Anh đưa xiên thịt bò ra trước mặt tôi: “Thịt bò này nướng rất thơm.”

Tôi ngửi thử, đúng là thơm thật, thế là đưa tay nhận lấy.

Không ngờ chỉ “nhờ" một động tác bình thường như vậy, ngày hôm sau, tôi trở thành chủ đề bàn tán của cả xã hội.

Hotsearch 1: Thiếu phu nhân Bùi Thị ngoạ.i tìn.h [BẠO]

Hotsearch 2: Bùi Cẩn Thâm Lục Doãn Khả [BẠO]

Hotsearch 3: Thiếu phu nhân Bùi Thị bao sơn trang tư nhân hẹn hò cùng đàn ông [BẠO]

......

< Thiếu phu nhân Bùi Thị hẹn hò cùng đàn ông trong đêm tối, tình nồng ý đượm >

< Chấn động! Kết hôn chưa được một tháng, thiếu phu nhân Bùi Thị đã có người mới? >

Bức ảnh chụp rất ảo diệu, là chụp từ đằng sau, song vẫn có thể nhìn thấy góc nghiêng của tôi, khung cảnh phía trước đều bị cây che khuất, ngay cả xiên thịt nướng trong tay tôi cũng không nhìn thấy, mấy nhân viên đằng xa cũng bị photoshop biến mất không chút dấu vết.

Nhìn kiểu gì cũng giống, tôi đang hẹn hò bí mật với Hà Cảnh Văn, tình chàng ý thiếp, nghiêng ngả tựa vào nhau.

Chếc tiệt!

Hôn lễ hôm ấy rầm rộ bao nhiêu, bây giờ bị vả mặt càng đau bấy nhiêu.

Mẹ lập tức gọi điện thoại kêu tôi về nhà. Weibo của tôi cũng bị cư dân mạng mắng đến là thảm.

Về đến nhà, mẹ tôi liền mắng tôi một trận lên bờ xuống ruộng, giải thích một hồi mới nhận ra có người muốn chỉnh tôi, hoặc là, có người muốn nhằm vào Bùi Cẩn Thâm.

Kênh tài chính trên ti vi cũng đưa thông tin, cổ phiếu của Bùi Thị giảm mạnh, đương nhiên là bên Lục Thị cũng chẳng ra làm sao.

Tôi gọi điện thoại cho Bùi Cẩn Thâm.

Cậu tắt máy. Trợ lí của cậu cũng tắt máy. Chắc là giờ này đang bị giới truyền thông khủng b0" rồi.

Thế là tôi dự định về nhà đợi cậu trở về.

Lòng tôi lo lắng không yên.

Liệu Bùi Cẩn Thâm có lựa chọn tin vào mấy tin đồn nhảm nhí trên mạng mà hiểu lầm tôi không?

Thế nhưng đợi đến đêm muộn, cậu cũng không trở về.

Tôi nằm trên sofa ngủ thiếp đi.

[10]

Hơn bốn giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng mở cửa.

Tôi không thèm xỏ dép, vội chạy đến xem tình hình. Lâm Trình và tài xế đang đỡ cậu. Cậu uống say rồi.

Bọn họ đỡ Bùi Cẩn Thâm đang say khướt lướt về phía tôi rồi chạy mất. 
[Diendantruyen.Com] Nguyện Hoá Làm Gió Mưa Nhân Gian


Bùi Cẩn Thâm nặng muốn chớt, cậu cao 1m86, đè lên người 1m65 là tôi. Có vài lần tôi suýt chút nữa thì trượt chân, đến cuối cùng vẫn không tránh được mà ngã thật.

Lúc ấy chỉ cảm thấy, con đường về phòng sao mà xa xôi tít tắp vậy trời.

Tôi vỗ nhẹ lên mặt cậu, mong cậu tỉnh táo lại một chút.

Bùi Cẩn Thâm khó khăn mở mắt, nhìn xung quanh một hồi: “Về nhà rồi…”

“Ừ, về nhà rồi.” Tôi đỡ cậu đứng lên, cậu vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả.

“Đứng cho vững!”

Cậu lập tức đứng thẳng, có điều chưa được hai giây lại lảo đảo.

Tôi đỡ chán thở dài. Hẳn là cậu uống nhiều lắm.

Tôi chỉ về hướng phòng cậu: “Về phòng cậu đi, đi hẳn hoi.”

Cậu cố gắng đi, tôi ở bên cạnh đưa tay ra định đỡ, sợ cậu có thể ngã bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, cậu đi vào phòng tôi, ngã lên trên giường tôi.

“Thôi vậy, nhường cậu giường của tôi đấy.”

Tôi định vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho cậu, cuối cùng tay lại bị cậu kéo mạnh, ngã vào lòng cậu.

“Lục Doãn Khả, tôi không cho phép cậu rời bỏ tôi.”

“Lục Doãn Khả, tôi sẽ không buông bỏ cậu đâu.”

“Lục Doãn Khả…”

Cậu gọi thầm, khoé mắt ướt đẫm.

Tôi ngây người nhìn cậu, đây là lần đầu tiên Bùi Cẩn Thâm khóc trước mặt tôi.

Trong tim như có pháo hoa nở rộ, vương vãi một đống kẹo ngọt.

Ma xui qu.ỷ khiến thế nào, tôi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, nơi giọt nước mắt vừa chạy xuống.

Cậu nắm chặt lấy cổ tay tôi không buông, cuối cùng tôi cũng mơ mơ hồ hồ gục xuống giường ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường. Tôi nhìn bên cạnh, một mảng trống không.

Tôi ra phòng khách, cũng không nhìn thấy người bình thường vẫn ở trong phòng kính chơi với mèo.

Phòng sách, phòng bếp, phòng thể dục cũng không có người.

Không lẽ, cậu đi làm rồi?

Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng của cậu. Ở phòng cậu, đối diện cửa ra vào là một gian nhỏ để quần áo khăn mũ, bây giờ chỗ để quần áo lại trống không.

Tim hẫng một nhịp.

Tôi đi một vòng quanh phòng cậu, rất nhiều vật dụng hàng ngày đều không thấy nữa…

Tôi hoảng loạn, tìm điện thoại gọi cho cậu, nhưng cậu tắt máy.

Trợ lí của cậu cũng tắt máy.

Tôi đến Bùi Thị, ngang nhiên đi vào phòng làm việc của cậu, trước những ánh mắt không mấy thiện cảm của nhân viên công ty.

Phòng làm việc của cậu hiện tại chỉ còn một vài trợ lí và thư kí, hỏi ra mới biết, hôm nay phía trụ sở bên Pháp có việc gấp phải xử lí, sáng sớm Bùi Cẩn Thâm đã phải đến sân bay rồi.

Hôm qua tựa như một cơn ác mộng, những hotsearch trên mạng cũng bị xoá sạch sành sanh.

Bùi Thị và Lục Thị đều đứng ra thanh minh, nhưng quần chúng ăn dưa vẫn một mực không tin, cuối cùng chỉ đành mở chế độ xét duyệt bình luận.

Sau đó vài ngày, điện thoại của Bùi Cẩn Thâm vẫn không liên lạc được, tin nhắn wechat cũng không trả lời.

Ngược lại, điện thoại trợ lí của cậu đã gọi được, nhưng lần nào cũng bảo đang bận họp. Mỗi lần như thế, tôi bảo khi nào họp xong thì gọi lại cho tôi, song tôi vẫn không nhận được cuộc gọi lại nào cả.

Bùi Cẩn Thâm không ở nhà, việc cho mèo ăn và dọn phâ.n cho mèo đều do một tay trợ lí trong nước của cậu đảm nhận.

Có một ngày ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy có người đang ngồi trong phòng kính, lòng đầy hứng khởi chạy lại, kết quả phát hiện người đó không phải cậu…

Sau đó, tôi bảo trợ lí của cậu không cần đến nữa.

Tôi mặc quần dài áo dài, đeo khẩu trang, tóm lại là ăn mặc kín mít, mỗi ngày cứ đến giờ là cho mèo ăn, dọn phâ.n cho mèo.

Wink cực kì dính người, lần nào cũng chui vào lòng tôi làm nũng.

Bất kể tôi có cẩn thận cỡ nào cũng không tránh khỏi bị dị ứng, song mỗi ngày tôi đều kiên trì đến chăm sóc Wink.

Tối hôm đó, tôi tới phòng sách của Bùi Cẩn Thâm nhìn đến phát ngốc, tự nhiên lại tiện tay kéo ngăn tủ ra.

Bên trong là chiếc điện thoại mà cậu thường dùng.

[11]

Cậu có hai chiếc điện thoại, một chiếc chuyên dùng cho công việc, một chiếc là điện thoại cá nhân. Đây là chiếc cá nhân.

Tôi ấn mở khoá, mật khẩu là sinh nhật tôi.

Tôi mở wechat của cậu, đứng vị trí trên cùng không ai khác ngoài tôi, hơn 100 tin nhắn chưa đọc.

Hoá ra là cậu chưa đọc được.

(còn) 
 
Chương 4


[11]

Cậu có hai chiếc điện thoại, một chiếc chuyên dùng cho công việc, một chiếc là điện thoại cá nhân. Đây là chiếc cá nhân.

Tôi ấn mở khoá, mật khẩu là sinh nhật tôi.

Tôi mở wechat của cậu, đứng vị trí trên cùng không ai khác ngoài tôi, hơn 100 tin nhắn chưa đọc.

Hoá ra là cậu chưa đọc được.

Ngoại trừ tôi, vẫn còn một người trong danh sách chat làm tôi bất ngờ.

Hà Cảnh Văn.

Tôi nhấn vào nick anh ta, toàn bộ đều là tin nhắn một chiều từ phía anh ta, Bùi Cẩn Thâm không hề trả lời lại dù chỉ một lần.

[Tối nay tôi và Doãn Khả ăn cơm, sau này chúng tôi là đồng nghiệp.] Đây là ngày đầu tiên tôi gặp Hà Cảnh Văn tại phòng làm việc.

[Đêm nay tôi và Doãn Khả ở bên ngoài, cậu không cần đợi.] Đây là hôm tôi cùng Hà Cảnh Văn tới công xưởng ở ngoại ô.

Trong đó còn có vài tin nhắn anh ta tự biên tự diễn, lại còn có cả vài tấm ảnh chụp trộm tôi.

Tin nhắn cuối cùng là…

[Tôi và Doãn Khả đã nói rõ lòng nhau với đối phươnh, chúng tôi đối với nhau là thật lòng.]

Là hôm phòng làm việc của tôi đi sơn trang nghỉ ngơi.

Tôi khó mà tin nổi, thể loại nam trà xanh trong truyền thuyết vậy mà lại là học trưởng ấm áp dịu dàng. Tay tôi run run, mở vòng bạn bè của Hà Cảnh Văn.

Đúng là khiến người ta muốn tức chế.t mà!

Ảnh tôi ăn cơm cùng anh ta. Ảnh tôi ngồi trong xe anh ta. Còn có mấy tấm chụp trộm tôi ở phòng làm việc. Caption đi kèm còn khiến người ta buồn nôn muốn xỉu, ai không biết còn tưởng chúng tôi là một cặp tình nhân đang show ân ái nữa chứ.

Tôi cầm điện thoại của mình mở wechat, xem vòng bạn bà của Hà Cảnh Văn.

Trống trơn.

Cũng có nghĩa là, tên này để chế độ chỉ cho một mình Bùi Cẩn Thâm xem.

Tôi vô cùng bất ổn, không ngờ anh ta lại đáng sợ nhường này.

Đồng thời, trong lòng tôi cũng lo lắng, lo không biết Bùi Cẩn Thâm có phải tin vào những thứ này, cho nên mới không nói không rằng bay sang Pháp, mới từ chối đọc tin nhắn và những cuộc gọi từ tôi hay không?

Tôi lập tức đặt vé máy bay sang Pháp, trước khi đi, tôi hẹn gặp Hà Cảnh Văn.

Anh ta vốn còn muốn giảo biện, cho đến khi tôi trực tiếp đưa điện thoại của Bùi Cẩn Thâm ra, cho anh ta xem những thứ mình tự biên tự diễn.

“Bởi vì anh quá yêu em. Nếu như năm đó cậu ta không khiến anh phải ra nước ngoài, người bên cạnh em nhất định sẽ là anh.”

Tôi nhìn anh ta đầy khin.h bỉ.

“Anh có thể từ chối học bổng của Bùi Thị, nhưng anh không làm thế. Còn nữa, cho dù năm đó anh không ra nước ngoài du học, thì hiện tại chúng ta cũng không thể nào ở bên nhau.”

Tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa, lập tức đứng lên rời đi.

“Hôm nay tôi sẽ làm việc với phòng nhân sự chấm dứt hợp đồng với anh. Tôi cũng hi vọng anh nghĩ đến tình bạn ngày xưa của chúng ta, nhanh chóng đứng ra giải thích mọi chuyện. Nếu không, tôi hoàn toàn có quyền tố cáo anh.”

Nói xong, tôi ra khỏi quán cà phê, đi thẳng đến sân bay.

Bởi vì quá gấp gáp, không kịp xếp chuyến bay tư nhân, ngồi máy bay bình thường nhanh nhất cũng phải đến một ngày.

Vừa xuống sân bay, Paris chào đón tôi bằng trận mưa xối xả.

Đường xá tắc nghẽn, xe Lâm Trình phái tới đón tôi vẫn chưa tới. Tôi ngồi ở sân bay đợi như ngồi trên đống lửa, chỉ mong sao mau được gặp Bùi Cẩn Thâm.

Thế là tôi dứt khoát bắt xe có sẵn ở sân bay, trực tiếp đi đến khách sạn mà Bùi Cẩn Thâm đang ở.

Bên phía Lâm Trình vẫn còn tưởng tôi chưa được đón, cho nên khi nhìn thấy tôi xuất hiện ở cửa khách sạn, cậu ta và Bùi Cẩn Thâm đều vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Trình không biết tôi sẽ đến tận khách sạn.

Bùi Cẩn Thâm không biết tôi sẽ đến.

Một thời gian không gặp, anh gầy đi nhiều, cằm lún phún râu, dưới mắt có quầng thâm, cà vạt cũng lỏng lẻo, nhìn vô cùng mệt mỏi.

Anh ngây ra nhìn tôi, cho đến khi để ý thấy áo tôi đã bị nước mưa hắt vào làm ướt một mảng, mới nhăn mày đi về phía tôi, cởi áo vest, khoác lên người tôi.

Tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy.

Hai chúng tôi nhìn nhau, hốc mắt của tôi dần đỏ ửng.

“Sao em lại đến đây.” Giọng anh khàn khàn.

Tất cả nỗi ấm ức, sự sợ hãi, cộng thêm một chút tức giận ùa về, nước mắt tôi lăn dài.

Tôi đấm vào ngực anh: “Sao anh lại không liên lạc gì cả! Sao anh lại chạy trốn! Sao anh lại để em một mình!”

Tôi lau nước mắt, tiếp tục hờn trách: “Còn nói không cho phép em rời xa anh. Bây giờ anh lại tự mình chạy đi, anh là đồ khố.n!”

“Sao anh không gọi điện thoại cho em!”

Anh giữ lấy cổ tay tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh tia niềm vui khó giấu.

“Anh sợ… sợ em gọi điện đến, là để nói những lời anh không muốn nghe.”

“Hoá ra… ngày hôm đó anh không nằm mơ.”

Anh kéo tôi vào lòng, tôi ôm eo anh, ở trong lòng anh như một đứa trẻ.

[12]

Trở về phòng, tôi tắm rửa sạch sẽ, đi ra ngoài đã thấy Bùi Cẩn Thâm gọi rất nhiều đồ ăn ngon.

Tôi nhanh chóng đi đến bàn ăn, cả một ngày trời không ăn uống gì, tôi đói lắm rồi.

Bùi Cẩn Thâm ngồi đối diện nhìn tôi, tôi bị anh nhìn đến ngượng ngùng, suýt thì nghẹn cơm.

“Em ăn chậm lại chút.” Anh dùng khăn giấy lau dầu dính trên miệng tôi.

Ăn xong, tôi lấy điện thoại của anh từ trong túi xách đưa cho anh.

“Em xem điện thoại của anh, nhìn thấy những tin nhắn Hà Cảnh Văn gửi cho anh.”

Anh đến nhận lấy điện thoại rồi đưa mắt nhìn tôi.

“Những thứ đó không phải thật đâu, em đã đuổi việc anh ta rồi, trước giờ em chưa từng…”

Chưa nói hết câu, anh một tay giữ lấy cánh tay tôi, một tay choàng qua ôm eo tôi, nhẹ nhàng cúi xuống hôn tôi.

Tôi ngây ra một chút, rồi nhắm mắt đáp trả anh.

Thấy tôi không phản kháng, nụ hôn của anh không dịu dàng như trước nữa mà dần mạnh bạo hơn.

Mấy phút trôi qua, tôi bị hôn đến mức ngộp thở, đứng cũng không đứng vững.

Tôi đẩy anh ra lấy hơi, lại phát hiện cúc áo bị cởi ra từ lúc nào.

Sau đó, Bùi Cẩn Thâm ôm tôi đi về phía phòng ngủ.

Lúc đến bên giường, tôi mới ngộ ra, tiếp theo hai đứa tôi sẽ cùng làm chuyện gì.

Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, cúi đầu hôn tôi.

Tôi bị anh ép lên giường, lại nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng.

Tôi cực kì căng thẳng, căng thẳng đến mức phát run. Anh vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.

Anh hôn lên vành tai tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể không?”

Tôi không nói thành lời, anh liền tiếp tục dùng lưỡi liế.m quanh vành tai tôi.

Tôi bị anh làm cho tình mê ý loạn.

Anh mới hồi đầu còn dịu dàng, sau đó lại mạnh bạo như cơn mưa ngoài cửa sổ.

Đến thời khắc quan trọng, mưa lớn lại như chuyển thành mưa nhỏ, tôi không hề khó chịu chút nào.

Chúng tôi như đang lênh đênh trên biển, lúc thì dập dềnh như những cơn sóng, lúc lại nghiêng ngả như ngồi trên thuyền.

Tới khi trời hửng sáng, anh thở dố.c hỏi tôi: “Lâu hơn ba giây nhiều phải không?”



Hôm nay, thời tiết ở Paris cực kì đẹp, ánh nắng ngoài cửa sổ sáng lấp lánh.

Nhớ đến những gì xảy ra đêm qua, tôi đỏ mặt, trốn trong chăn cười thầm.

Bùi Cẩn Thâm quả thật không tệ chút nào!

Bùi Cẩn Thâm vẫn đi làm như thường. Còn tôi cả người đau nhức, nằm trong phòng ngủ cả ngày.

Tới khi trời chớm tối, Lâm Trình đưa thợ trang điểm và stylist đến, nói tối nay phải tham gia một bữa tiệc tiếp một vị cổ đông người Pháp.

Đây có thể được coi là lần đầu tiên tôi cùng Bùi Cẩn Thâm tham gia tiệc xã giao sau khi kết hôn. Vậy nên tôi cực kì xem trọng nó.

Bữa tiệc đó cũng được tổ chức tại khách sạn này. Lúc tôi đến, hai dãy bàn đã sắp đầy người. Tôi đã nhìn thấy vị cổ đông kia, cũng nhìn thấy các vị trưởng bối từng gặp qua trong nước.

Tôi kéo cánh tay Bùi Cẩn Thâm ngồi xuống.

Tôi có thể cảm nhận được, có vài vị trưởng bối nhìn tôi bằng ánh mắt không có thiện chí cho lắm, có lẽ là do vụ việc vừa xảy ra trong nước, nguyên nhân làm cho giá cổ phiếu của Bùi Thị giảm sút nghiêm trọng.

Vị cổ đông người Pháp nói gì đó với Bùi Cẩn Thâm một tràng. Mặc dù tôi nghe không hiểu gì, nhưng thông qua ngữ khí của ông ta, tôi có thể đoán được, ông ta không hoan nghênh tôi cho lắm.

Tôi lo lắng nhìn Bùi Cẩn Thâm, anh cảm nhận được sự bất an của tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay tôi, sau đó dùng tiếng Pháp trả lời người kia.

Sau đó, không ai có ý kiến gì nữa.

Lúc này, một vị cổ đông trong nước dùng tiếng Trung nói chuyện: “Liên quan đến chuyện này, cậu cũng đã giải thích rất nhiều lần với chúng tôi, cho đến hôm nay nhìn thấy Bùi thiếu phu nhân, chúng tôi mới tin tình cảm của hai người là thật.”

Sau đó ông ấy dùng tiếng Pháp nói một tràng nữa, bầu không khí mới dịu đi nhiều lần.

Hoá ra, bởi vì chuyện của tôi mà Bùi Cẩn Thâm đã xảy ra tranh cãi với các vị cổ đông này rất nhiều ngày.

Sau bữa tiệc, Bùi Cẩn Thâm nắm tay tôi đi dạo trong khuôn viên của khách sạn.

“Tại sao anh không nói cho em biết. Nếu em có thể cùng anh đối mặt, anh cũng không gặp nhiều khó khăn như vậy.”

Bùi Cẩn Thâm trầm mặc một hồi, mới chậm rãi lên tiếng: “Anh sợ em sẽ không cùng anh.”

Tim tôi như bị đâ.m một nhát.

Hoá ra, anh cẩn thận từng li từng tí như thế.

Hoá ra, anh không có cảm giác an toàn như vậy.

Tôi ôm lấy anh thật chặt.

“Bùi Cẩn Thâm, em sẽ không rời xa anh đâu.”

Anh vòng tay ôm tôi thật chặt.

Không đi dạo gì nữa, anh kéo tôi trở về phòng.

[13]

Đến khi tôi về nước, Hà Cảnh Văn đã rời khỏi phòng làm việc.

Không lâu sau, báo cũng đưa tin về anh ta.

Mới ban đầu tôi quyết định kí hợp đồng với anh ta, thật ra nguyên nhân là do phương án anh ta mang đến lúc phỏng vấn rất ổn. Vậy mà không ngờ, tất cả đều là mượn ý tưởng của một nhà thiết kế nội thất khác.

Trùng hợp là, anh ta không hay biết mà mang đúng ý tưởng này đến phỏng vấn công ty của nhà thiết kế đó.

Vậy là mọi chuyện bị bại lộ, anh ta bị các doanh nghiệp kéo vào danh sách đen.

Vào khoảng thời gian này, tôi cũng biết thêm một sự thật khác: Hoá ra trước giờ Bùi Cẩn Thâm và Mạnh Hi Nghiên chưa từng ở bên nhau.

Hồi học đại học, Mạnh Hi Nghiên luôn quấn lấy Bùi Cẩn Thâm. Ban đầu, Bùi Cẩn Thâm cũng có từ chối cô ta vài lần, sau đó bị tôi “táy máy tay chân”, Bùi Cẩn Thâm vô cùng hưởng thụ cảm giác được tôi “chia rẽ”, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ Mạnh Hi Nghiên. Có điều sau này sợ bị tôi hiểu lầm thật, cho nên cũng không qua lại với cô ta nữa.

Ngày tổ chức tiệc độc thân, Mạnh Hi Nghiên lợi dụng tôi để đến gặp Bùi Cẩn Thâm, liền bị anh thẳng thừng từ chối.

Mà lần tôi gặp Mạnh Hi Nghiên ở phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm ấy, đến khi anh biết Mạnh Hi Nghiên vào phòng đụng linh tinh vào đồ của anh, lại một lần nữa từ chối cô ta, đồng thời ra thông báo sẽ không hợp tác bất cứ thứ gì với nhà cô ta nữa.

Lòng kiêu ngạo và sự tự tôn của Mạnh Hi Nghiên bị đổ vỡ, thế là liền cùng Hà Cảnh Văn dựng lên câu chuyện ngoạ.i tình của tôi.

Hai chúng tôi không muốn vì mấy chuyện này làm ảnh hướng đến tâm trạng, liền giao cho phòng pháp vụ của công ty xử lí.



Mỗi sớm thức dậy, lúc Bùi Cẩn Thâm định rời giường, tôi đều ôm lấy anh, chui vào lòng anh thêm một lúc mới để anh đi.

Tôi chơi với mèo, anh dọn phâ.n. Wink cực kì quấn tôi, quấn tới mức làm Bùi Cẩn Thâm nổi cơn ghen.

Vào mùa đông, tôi mang trong mình đứa nhỏ đầu tiên.

Bùi Cẩn Thâm gác lại công việc, ở bên cạnh chăm sóc tôi cả thời kì mang thai.

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn cây kem bị Bùi Cẩn Thâm lấy đi: “Anh có thể đi làm được không!”

Cả ngày chỉ lo việc tôi không thể ăn gì không thể uống gì.

Mỗi lần như thế anh sẽ giả bộ khóc lóc nói với đứa nhỏ trong bụng: “Con yêu, con mau nói giúp bố vài cậu đi, bố muốn tốt cho mẹ, mẹ lại còn mắng bố.”

Tôi giả bộ đẩy anh ra: “Con sinh ra rồi chắc chắn sẽ bảo vệ em.”

Anh ghé sát tôi: “Cả anh và con đều sẽ bảo vệ em.”

“Vậy đưa kem cho em.”

“Không đưa!”

(còn)
 
Chương 5: Hoàn


【NGOẠI TRUYỆN】

- -Góc nhìn của Bùi Cẩn Thâm--

Đêm rằm tháng tám, tôi cùng Doãn Khả ăn cơm tại nhà cũ. Ăn xong, chúng tôi ôm Bùi Húc Chi, đi dạo dưới ánh trăng sáng.

Người trong lòng bên cạnh, đứa con nhỏ trong lòng. Khung cảnh một nhà ba người thế này, không biết tôi đã mong ngóng bao nhiêu năm.

“A Thâm, anh thích em từ khi nào vậy?” Doãn Khả kéo lấy cánh tay tôi, ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt em.

Cụ thể là từ khi nào?

Vẫn còn nhớ hồi cấp ba, em cùng các bạn nữ trong lớp cực kì thích một nhóm nhạc, trong nhóm nhạc đó còn có một thành viên mà em liên tục gọi chồng ơi chồng à.

Ồn chế.t đi được.

Nghe nói em trốn học đi xem concert, anh tra thời gian concert, biết tận 10 giờ tối mới hết. Vị trí của sân vận động lại là một nơi hẻo lánh, anh cảm thấy cực kì tức giận.

Anh tự thuyết phục chính mình, Lục gia và Bùi gia vốn thân thiết, nhỡ may Lục Doãn Khả gặp chuyện ngoài ý muốn, cả ông nội em và ông nội anh đều rất đau lòng.

Bởi thế, ma xui quỷ khiến thế nào, anh cũng trốn tiết tự học buổi tối.

Đêm muộn 16 độ, anh ở bên ngoài sân vận động đợi 4 tiếng đồng hồ, chịu cơn gió lạnh 4 tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy em cùng hai bạn nữ khác đi ra.

Vừa kết thúc concert, không dễ gì mà gọi xe. Em và các bạn dự định ra đường cái bắt xe, anh một mực âm thầm đi phía sau em.

Giữa đường đi, từ đằng xa anh nhìn thấy ba tên say rượu, bọn họ có ý đồ đen tối với em.

Trước lúc bọn họ định ra tay, anh xông ra, bảo vệ em.

Ba tên đó uống quá nhiều song thể lực không hề yếu. Để khống chế bọn họ, anh cũng không tránh khỏi bị thương.

Mà đằng xa, em vẫn vừa nói vừa cười lên xe cùng các bạn.

Anh ghi nhớ biển số xe, sau đó cũng quay người về nhà.

Anh vừa tức giận lại vừa cảm thấy may mắn. Tức giận vì em không sợ nguy hiểm mà trốn học đi xem concert đến tối muộn mới về. May mắn vì anh kịp thời ngăn chặn lũ khố.n nạn đó.

Anh thưa chuyện với chú, em giận dữ tới nhà anh làm ầm lên một trận.

Nhưng không hiểu sao nhìn dáng vẻ không ai có thể bắt nạt được như thế này của em, anh lại cảm thấy cực kì vui mừng.

Sau này, nhóm nhạc mà em thích sập phòng, em khóc lóc thề thốt, em sẽ không theo đuổi thần tượng nữa. Ấy là lần đầu tiên anh nhìn nhóm nhạc đó mà cảm thấy thuận mắt.

Cũng chính từ lúc đó, anh phát hiện mình để ý đến em.

Giờ thể dục, em nói dối giáo viên cơ thể không thoải mái, anh nhân cơ hội đi đưa tài liệu, âm thầm chạy đến phòng y tế. Kết quả giữa đường, anh nhìn thấy em ở tiệm tạp hoá mua kem ăn.

Có một lần thi cuối kì, điểm toán của em không cao lắm, lúc anh đến nhà em làm khách, anh “vô tình” nhắc đến thành tích đứng đầu khối môn Toán của mình, ngày hôm sau, em liền “được” đưa đến nhà anh để anh giúp em ôn tập.

Lần đó em lỡ ngủ trong lúc ôn tập, bị anh đánh thức, thế là em tóm lấy tay anh cắn một cái. Trên cổ tay anh đến bây giờ vẫn còn một vết sẹo mờ.

Mỗi lần vết sẹo ấy mờ đến độ sắp không thấy gì nữa, anh liền căn đúng vị trí ấy cắn một cái, để vết sẹo ấy vẫn mãi tồn tại trên tay anh.

Sau khi lên đại học, bên cạnh em có một người đàn ông khác, anh ta tên Hà Cảnh Văn.

Hai người nhanh chóng xác nhận mối quan hệ, ngày hôm đó ra khỏi lớp học, anh nhìn thấy em và anh ta tay trong tay. Khoảnh khắc đó, anh chỉ hậ.n không thể lao đến chặ.t đứ.t tay anh ta.

Đến một ngày, anh bất chấp tất cả, dùng quan hệ điều tra Hà Cảnh Văn, rồi lại đề ra những điều kiện hẫu hĩnh đưa anh ta ra nước ngoài du học.

Anh ta đồng ý, mà em cũng biết chuyện này do anh làm, em đã giận anh rất lâu.

Sau đó bên cạnh anh xuất hiện một cô gái, Mạnh Hi Nghiên.

Anh đã lợi dụng cô ấy, anh muốn biết, nếu bên cạnh anh xuất hiện một cô gái khác, Lục Doãn Khả em liệu có không vui không, liệu có ghen hay không.

Anh và Mạnh Hi Nghiên cùng đi thư viện. Anh đồng ý cùng cô ấy đi xem phim.

Đến khi em biết chuyện, liền ba lần bảy lượt đến “làm loạn”.

Mới ban đầu anh rất vui, anh nghĩ, có lẽ em cũng đến ý đến anh. Đến sau này anh mới phát hiện ra, em chỉ đơn thuần muốn chia rẽ anh và Mạnh Hi Nghiên mà thôi.

Anh lại sợ thái độ của anh sẽ khiến Mạnh Hi Nghiên hiểu lầm, sợ em thật sự tưởng anh thích Mạnh Hi Nghiên, cho nên sau cùng vẫn ngả bài với Mạnh Hi Nghiên, nói với cô ấy đừng đến tìm anh nữa.

Nhưng Mạnh Hi Nghiên lại luôn cho rằng, mối quan hệ giữa anh và cô ấy là bởi vì em nên mới ra nông nỗi này, hết lần này đến lần khác đến tìm anh.

Sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu tiếp quản Bùi Thị, mà em cũng mở phòng làm việc của riêng mình. Bởi vì tính chất của công việc khác nhau, cơ hội gặp nhau của chúng ta càng ngày càng ít.

Trong một lần dùng bữa, chú Lục thuận miệng nói muốn sắp xếp cho em đi xem mắt, chiếc dĩa đang cầm trong tay anh rơi xuống đĩa, phát ra âm thanh nhiếc tai.

Đó là lần đầu tiên anh mất bình tĩnh trước các vị trưởng bối.

Sau khi về nhà, anh thẳng thắn nói với bố và ông nội, anh thích Lục Doãn Khả, thích em rất lâu rất lâu rồi, anh chỉ muốn cưới một mình em.

Ngày hôm sau, gia đình anh hẹn bố mẹ em bàn chuyện hôn sự.

Anh nghĩ, chỉ cần em ở bên anh, dần dần rồi, em nhất định sẽ yêu anh.

Để kịp cho hôn lễ, mỗi ngày bên châu Âu làm việc, anh chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kịp trở về đêm trước ngày cưới.

Lại không ngờ em “giúp” anh hẹn gặp riêng Mạnh Hi Nghiên. Khoảnh khắc ấy anh vừa đau lòng vừa lo lắng.

Đau lòng vì trong tim em không có anh.

Lo lắng vì em sẽ không yêu anh.

Nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ, chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi.

Em cùng Hà Cảnh Văn làm việc, cùng ăn cơm, cùng tăng ca, không một thời khắc nào Hà Cảnh Văn không “bẩm báo” với anh.

Anh thậm chí còn nghĩ, hay là nhốt em ở trong nhà. Nhưng đến khi nhìn thấy em mỉm cười rạng rỡ, anh lại nói với chính mình, bông hoa có đẹp đến thế nào, cũng không thể thiếu ánh sáng mặt trời.

Chuyện của em và Hà Cảnh Văn lên hotsearch, đối mặt với những áp lực từ phía cổ đông, anh lựa chọn trốn chạy, dùng men rượu làm tê liệ.t chính mình.

Lần đầu tiên anh phát hiện ra, hoá ra uống rượu vốn không hề khó chịu như thế, ít nhất uống rượu xong còn có thể sinh ra ảo giác.

Lục Doãn Khả để ý đến anh, Lục Doãn Khả sẽ chăm sóc cho anh, nhìn anh đầy lo lắng.

Và cả, Lục Doãn Khả sẽ hôn anh nữa.

Phía cổ đông nhìn thấy tin tức đó liền làm rầm rộ lên, anh buộc phải gấp rút bay ra nước ngoài xử lí.

Anh cắt đứt liên lạc với em hơn một tuần. Mỗi ngày, anh đều lao đầu trong công việc, đến mức vào đêm mưa hôm đó, nhìn thấy em xuất hiện trước mặt anh, anh nhất thời không phân biệt được, đây là ảo giác hay là hiện thực.

Sau đó cũng xảy ra một vài chuyện tựa như mơ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy em ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, anh mới ý thức được đây là sự thật, khoé mắt không kìm được mà ướt đẫm.

Nhiều năm như thế, cuối cùng trong lòng em cũng có anh rồi.

···

Bùi Húc Chi trong lòng bỗng nhiên đá vào người anh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mếu máo khóc.

“Con sao thế anh?” Doãn Khả nhìn đứa nhỏ trong lòng tôi, nhất thời không biết phải làm sao.

Kể từ khi Doãn Khả mang thai, tôi liền cắm rễ tại nhà xử lí mọi việc. Trừ lúc ban ngày có bảo mẫu trông giúp, còn lại tôi đảm nhận việc tắm rửa, cho con uống sữa, thay tã bỉm cho con cũng là tôi.

“Dựa vào kinh nghiệm của anh, thằng nhỏ lại ị đùn rồi.”

“Hả! Vậy anh mau về phòng thay đồ cho con đi.”

(Hoàn) 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom