Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Du Hành Giấc Mơ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Người Du Hành Giấc Mơ

Người Du Hành Giấc Mơ
Tác giả: Lương Phong Bạc Mộ
Tình trạng: Đang cập nhật




Đây là câu chuyện về một người phụ nữ không đứng đắn trăm phương nghìn kế trêu chọc một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng mang trong mình chuyện xưa, kết quả là chọc đối phương biến thành con người không biết kiềm chế bản gặp lại nhau.

Trình Duật Chu: Cố Cửu, xin hãy bắt đầu màn biểu diễn của em
 
Chương 1: Chương 1





“Trang trí tiệc cưới hoàn tất trước một ngày, nếu vết máu dưới thảm được xác minh là của Lục Khải, vậy tối qua cậu ta đã bị tấn công.”Phía sau Cố Cửu vang lên giọng nói của một người đàn ông khác, gần như cùng lúc với Trình Duật Chu.“Anh,” cô quay đầu, đối diện với đôi mắt âm u của Cố Tĩnh Dương.Cố Tĩnh Dương là anh trai Cố Cửu, lớn hơn cô sáu tuổi, gương mặt sắc bén cứng cỏi kèm thêm đôi mắt hoa đào, anh giống Cố Cửu, đều không thích cười.


Điều này làm mất đi vẻ quyến rũ của mắt hoa đào nhưng lại lộ ra nét hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.Cố Tĩnh Dương nhìn Cố Cửu, vỗ vai cô, ý bảo cô đứng yên tại chỗ, sau đó anh tách đám người ra bước đến nơi thảm đỏ bị vén lên.“Cảnh sát…”Cố Cửu nhìn chăm chú bóng lưng cao ngất giữa đám người, bên tai là giọng nói trầm ổn của Cố Tĩnh Dương, khiến cho đám người đang xôn xao thoáng chốc yên lặng hẳn.Hiện trường nhanh chóng bị phong toả, ở đầu kia, Cố Tĩnh Dương đang gọi điện cho người trong đội hình sự.Rất nhanh sau đó bên trong sảnh cưới có vài người lạ mặt dần xuất hiện, đi cuối là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, bề ngoài rất gây chú ý.

Ngay khi bước vào bên trong sảnh tiệc, y đã dán chặt mắt lên người Cố Cửu.Cảm giác giống như có người đang nhìn mình khiến Cố Cửu quay đầu lại, người đàn ông trẻ tuổi đã dời mắt đi từ lâu.

Cô không để ý, rủ mắt nhìn chằm chằm viên gạch màu trắng trước mặt, không rõ là đang suy nghĩ hay đang ngẩn người.“Đội trưởng Cố, đây là máu người, cụ thể thế nào còn cần phải xét nghiệm thêm.”Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói hấp dẫn lực chú ý của Cố Cửu.“Sao lại vậy được, không có khả năng, Lục Khải sẽ không có chuyện gì đâu…” Chu Tử Uyển mặc một thân váy cưới trắng tinh khôi đứng chết lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, lắc đầu như trống bỏi, từ chối tin tưởng vào sự thật trước mắt.Trong thoáng chốc, tin lành biến thành tin dữ.Thật ra đời người giống như một canh bạc, vui buồn chỉ trong tích tắc, không ai biết được khoảnh khắc tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.“Tôi biết anh, anh là anh trai Cố Cửu,” Chu Tử Uyển bỗng nhiên chú ý tới Cố Tĩnh Dương, nắm chặt tay anh giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Lục Khải sẽ không có việc gì, phải không? Tối qua tôi còn gặp anh ấy, sáng nay bốn người phù rể cũng thấy anh ấy, máu bên dưới thảm, không thể nào là của anh ấy…”Âm cuối còn mang theo tiếng nức nở, nghe vô cùng bất lực.Chu Tử Uyển phủ nhận rất quyết liệt vì trong lòng cô ấy biết rằng bi kịch đã xảy ra, chỉ là không thể chấp nhận được mà thôi.Cố Tĩnh Dương nhìn Chu Tử Uyển lảo đảo như thể chực ngất đi bất cứ lúc nào, anh đưa tay đỡ lấy cô ấy, sắc mặt bình tĩnh không đổi, “Trước mắt tất cả vẫn đang trong quá trình điều tra, cô Chu, lần cuối cùng cô nhìn thấy Lục Khải là ở đâu? Chính xác là khi nào?”Chu Tử Uyển cúi đầu nghẹn ngào một lúc lâu, khi ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, dùng hết sức lực còn lại chống đỡ, “Tối qua, chắc khoảng hơn bảy giờ, chúng tôi gặp nhau ở quảng trường Thiên Giai – đây là nơi Lục Khải từng cầu hôn tôi.


Sau đó anh ấy lái xe đưa tôi về, chưa đến chín giờ chúng tôi đã tách ra, tôi không để ý thời gian lắm.”Cô ấy ngừng một chút, cảm xúc vẫn chưa thể ổn định nhưng có vẻ bình tĩnh hơn ban nãy, “Nhà tôi cách khách sạn tổ chức lễ cưới quá xa, thành phố Hạnh Ninh vốn không có truyền thống rước dâu, ngoài ra thì…”“Sức khoẻ Lục Khải không tốt lắm,” Giọng Chu Tử Uyển nhỏ hơn hẳn, “Vậy nên ở khách sạn cũng không có nghi thức đạp cửa cướp dâu, tôi và Lục Khải chỉ muốn tổ chức lễ cưới đơn giản, mời vài vị khách quen thân đến dự thôi.”Lục Khải mắc bệnh tim bẩm sinh, là con trai duy nhất của nhà họ Lục, trước giờ vẫn luôn được che chở cẩn thận.

Mặt khác, nhà họ Lục là gia đình có máu mặt ở Hạ Ninh, bà Lục lại rất coi trọng mặt mũi, nói tới đây, Chu Tử Uyển cố đè thấp giọng.“Thực ra hôn lễ sắp bắt đầu, nhưng Lục Khải lại đột nhiên biến mất, sáng nay tôi cũng không thấy anh ấy đâu cả, nhưng mà mấy anh em phù rể đi cùng Lục Khải đến đây, Nhạc gì ấy nhỉ…Chu Nhạc, là người ở đằng kia…”Chu Tử Uyển giơ tay chỉ một người đàn ông mặc đồ vest đứng cách đó không xa, “Vừa rồi Chu Nhạc nói với tôi, sau khi bọn họ đến khách sạn vào buổi sáng, Lục Khải có bảo tối qua ngủ không ngon, vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng, ai biết được lúc hôn lễ sắp bắt đầu thì không tìm thấy anh ấy nữa.”Chu Tử Uyển vừa nói xong, Cố Cửu nhướng mày theo thói quen.“Thảm đỏ này đã bị người khác lật ngược lại, rất khó nói, lẽ nào…”Nửa câu sau vẫn chưa thốt ra, nhưng có lẽ nào – là một vụ án.Không biết câu nói này từ đâu chui vào tai Cố Cửu.Âm lượng nhỏ đến mức người khác không thể nghe được, nhưng thính lực của Cố Cửu rất tốt, cô hoàn toàn nghe rõ từng chữ của câu nói kia.Cô quay đầu bình tĩnh nhìn gã phù rể Chu Tử Uyển vừa chỉ.Giả thiết tối qua Lục Khải bị sát hại thì bốn người phù rể gặp anh ta vào buổi sáng bằng cách nào?Nếu người đã chết từ tối qua, vậy nhóm phù rể đã đến khách sạn với ai?Điều khiến người khác khó hiểu chính là, nếu tối qua Lục Khải bị giết thì sao đến tận trước khi hôn lễ bắt đầu mới có người phát hiện ra?Người nhà Lục Khải không phát hiện ra, nhóm phù rể không phát hiện ra, khách khứa cũng không phát hiện ra, một người sống sờ sờ cứ vậy mà biến mất nhưng không có bất kỳ ai phát giác.Việc Lục Khải mất tích từ đầu tới cuối có quá nhiều chỗ không hợp lý.“Những việc thoạt nhìn như khó giải thích, lý do thật ra rất đơn giản.”Âm thanh quen thuộc chậm rãi lọt vào tai, “giọng khói” hoa lệ, âm cuối trầm thấp đặc trưng của Trình Duật Chu.“Điều tra vụ án là việc của cảnh sát, luật sư Trình nên nhanh chóng tìm kiếm khách hàng tiềm năng ở hiện trường đi.


Lấy chiến tích của luật sư Trình mà nói, cơ hội hung thủ tìm đến anh rất lớn đấy.”Cô thẳng thắn châm chọc, giọng nói lạnh lẽo, so với vừa rồi sắc bén hơn mấy phần.Ba năm trước, Trình Duật Chu nổi danh vì vụ án “tỷ phú giết vợ” ở thành phố Hạ Ninh, là luật sư có thâm niên thấp nhất trong đoàn luật sư Mộng Ảo nhưng đóng vai trò quan trọng giúp gã tỷ phú Phan Vĩ Lương kháng cáo thành công, sau lại được gã trọng dụng, trở thành khách quý của gã, rước lấy vô số hâm mộ lẫn thoá mạ từ người khác.Đối với lời chế giễu của Cố Cửu, Trình Duật Chu chỉ cười cho qua chuyện.Anh rất cao, đứng chếch đằng sau Cố Cửu, rủ mắt là có thể nhìn thấy chiếc gáy trắng nõn của cô, còn có đường cong quyến rũ bên dưới áo sơmi cổ thấp.Ánh mắt Trình Duật Chu thản nhiên không chút né tránh rơi trên người Cố Cửu, giống như đang thưởng thức một tác phẩm trong phòng trưng bày, không có bất kỳ ý định đen tối nào, chẳng qua đôi mắt thâm sâu hút hồn giờ phút này lại càng thêm nặng nề.Chưa từng có người đàn ông nào giống như anh, thản nhiên viết hai từ dục vọng trong đáy mắt, rồi thoắt cái lại tỏ ra không thèm quan tâm.“Tiểu Cửu, tôi không nói dối, còn bọn họ, có lẽ chính họ mới là kẻ nói dối.” Anh nói xong lướt ngang qua cô không hề dừng lại.Sau khi Trình Duật Chu rời đi, Cố Cửu vẫn đứng im tại chỗ, cánh tay buông thõng xuống bên người, bàn tay run rẩy cuộn tròn thành nắm đấm, thật lâu sau cũng không buông ra..

 
Chương 2: Chương 2





Khi một chuyện không thể giải thích xuất hiện, lý do thực ra rất đơn giản – bởi vì, những người biết được sự thật đều đang nói dối.Lời nói dối vô hại ban đầu bị thổi phồng thành một lời nói dối tinh vi, đánh lừa tất cả mọi người.*Trong góc sảnh cưới.Cố Tĩnh Dương nheo mắt nhìn Trình Duật Chu.Ấn tượng của anh về Trình Duật Chu dừng lại vào năm trước, lúc Cố Cửu dí tàn thuốc trên cà vạt Trình Duật Chu trước mặt bao người.“Anh Lục từng là khách hàng của luật sư Khương thuộc công ty luật chúng tôi.”Trình Duật Chu vừa nói chuyện vừa hất cằm chỉ người nào đó phía sau Cố Tĩnh Dương – anh đang nhắc đến Khương Chuẩn, đối tác công ty luật.Trình Duật Chu đang giải thích lý do tham dự hôn lễ hôm nay, đồng thời vạch rõ một chuyện – anh không hề thân thuộc với chú rể.Những chuyện không liên quan đến mình, anh đều hờ hững xóa sạch mọi quan hệ, đây chính là phong cách đặc trưng của Trình Duật Chu.Cố Tĩnh Dương quay đầu, nhìn thoáng qua hướng Trình Duật Chu vừa chỉ, nhẹ nhàng gật đầu.Trình Duật Chu vừa dứt lời đã đưa một tấm danh thiếp cho Cố Tĩnh Dương, “Nếu còn vấn đề khác, đội trưởng Cố có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”Nói xong anh xoay người đi thẳng đến một góc khác trong sảnh tiệc.Từ khoảnh khắc Trình Duật Chu bắt đầu nói chuyện với Cố Tĩnh Dương, ánh mắt Cố Cửu vẫn luôn dừng lại trên hai người đàn ông ấy.Còn hiện tại, trước mắt cô chỉ có mỗi Trình Duật Chu.Bước chân anh ung dung từ tốn, đôi mắt sâu hun hút khoá chặt bóng dáng Cố Cửu, dần tiến về phía cô.Trong nháy mắt, Cố Cửu thấy anh chặn đứng con đường trước mặt mình, cô định đổi hướng đi vòng qua.Dù sao con đường này cũng không phải sự lựa chọn duy nhất của cô.“Tiểu Cửu,” Trình Duật Chu dễ dàng nắm lấy cổ tay Cố Cửu, cúi đầu nhìn cô.Dáng người Trình Duật Chu rất cao, một mét tám mươi tám đủ để khiến người đối diện có cảm giác bị áp bức; trước kia anh cũng thích cúi đầu nhìn cô như vậy, tựa như một giây tiếp theo sẽ ghé môi đến hôn cô.“Cà vạt tốt như thế mà lại hỏng mất, thật sự đáng tiếc.” Cố Cửu để mặc cho anh nắm lấy cổ tay, không hất ra.Cô ngửa đầu nhìn anh, nở nụ cười tươi rói, có vẻ không hề để ý mà duy trì tư thế mờ ám với anh.Hai mắt Cố Cửu chuyển dần từ chiếc cằm hoàn hảo của Trình Duật Chu, cuối cùng dừng lại trên cà vạt của anh, “Anh thấy đúng không?”Một tiếng cười cực thấp lướt qua tai làm cô không sao nắm bắt được cảm xúc của anh lúc này.“Cứ vậy mà hận tôi?” Trình Duật Chu nói xong, ngón trỏ chạm nhẹ lên ngực Cố Cửu, “Tiểu Cửu, có phải trong lòng em, tôi chính là một con quái vật?”Trong nháy mắt, nơi bị đầu ngón tay anh chạm vào trở nên cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tái nhợt, môi mất dần huyết sắc.“Trình Duật Chu, sao anh có thể là quái vật,” Cố Cửu trấn định lại tinh thần, hời hợt nhếch môi, “Quái vật còn có máu thịt, anh thì không.”Bàn tay đang nắm chặt lấy cô cuối cùng cũng buông ra.Bây giờ vẻ mặt Cố Cửu hoàn toàn u ám không có lấy một tia cười.Sau một phút giáp mặt ngắn ngủi cùng Trình Duật Chu, cô đánh mắt sang nơi khác, đi thẳng về phía trước.*“Đội trưởng Cố, nhân viên bên bộ phận trung tâm điều khiển nói rằng bộ nhớ băng ghi hình trong khách sạn không hoạt động, không thể phát lại video giám sát.”Giọng nói quen thuộc lần nữa lọt vào tai Cố Cửu, tuy rằng người kia đã cố ý hạ thấp âm lượng.“Camera giám sát gặp trục trặc?” Giọng nói này, là của Cố Tĩnh Dương.Anh nói xong liền rơi vào trầm tư.Chú rể Lục Khải mất tích tại khách sạn, video giám sát có vấn đề.Từ chín giờ tối qua tới giờ không có ai gặp được Lục Khải ngoại trừ bốn người phù rể, nhưng bốn người họ lại nói rằng buổi sáng lái xe đến khách sạn cùng Lục Khải.Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy?Qua một lúc lâu, phần lớn khách mời đều được tra hỏi qua một lần, ngoại trừ bốn người phù rể.Bốn người đàn ông được giữ lại đến tận phút cuối cùng.Người phù rể đầu tiên được thẩm vấn là Chu Nhạc, đây cũng là người đã lên tiếng trấn an Chu Tử Uyển trong quá trình tìm kiếm Lục Khải.Anh ta không cao lắm, dáng người trung bình, diện mạo khá ổn, tóc tai được chải chuốt chỉnh tề, sắc mặt khó coi nhất trong đoàn phù rể.“Sáng nay, chắc khoảng tám giờ, mấy anh em chúng tôi xuất phát từ nhà anh hai, lúc đến khách sạn tôi còn cố ý xem giờ, chắc tầm chín rưỡi.” Anh hai trong lời nói Chu Nhạc chính là Lục Khải.Có lẽ mối quan hệ giữa anh ta và Lục Khải rất tốt, lại khá thân quen với cô dâu Chu Tử Uyển.“Suốt dọc đường, anh hai không có tinh thần gì cả, anh ấy nói tối qua ngủ không đủ giấc,” Chu Nhạc rủ mắt, dừng một chút, “Chúng tôi còn bảo kết hôn là việc trọng đại nên khẩn trương cũng đúng, nhưng mà sức khoẻ anh hai luôn không tốt, chúng tôi cũng lo lắng anh ấy gặp chuyện gì nên vừa đến khách sạn đã dẫn anh ấy vào phòng nghỉ, chính mắt chúng tôi thấy anh ấy vào trong mới rời đi, ai mà ngờ…”Dứt lời, ngữ điệu Chu Nhạc càng thêm nặng nề.“Từ nhà Lục Khải đến khách sạn, ngoại trừ các anh, còn có ai từng gặp Lục Khải nữa?” Người đàn ông trẻ mặc đồ thường tiếp tục hỏi.“Chỉ có bốn người phù rể chúng tôi.”“Mẹ Lục Khải, họ hàng và mấy người bạn khác, không ai gặp được anh ta à?” Người đàn ông trẻ tuổi truy vấn.Chu Nhạc cau mày, “chậc” một tiếng, giống như đang suy nghĩ điều gì.“Những người khác có gặp được anh hai không thì tôi không rõ, nhưng mà dì thì chắc là chưa.


Bố anh hai mất sớm, dì là người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc rất dứt khoát, cả gia đình đều do một tay dì lèo lái.

Mới sáng sớm dì đã đến khách sạn trước, sau đó vẫn luôn tất bật đón khách, cả buổi bận đến chân không chạm đất, vừa bước ra khỏi phòng nghỉ thì tôi chạy đến gặp dì, báo cho bà biết anh hai đang nghỉ ngơi.”Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi dừng lại một giây trên mặt Chu Nhạc, sau đó dời sang nơi khác, cuối cùng không nhìn nữa.“Quan hệ giữa anh và Lục Khải thế nào?“Bọn tôi là anh em bao năm nay, quen nhau từ nhỏ đến lớn…” Nói đến đây, Chu Nhạc khựng lại một giây, đáy mắt u ám không nhìn thấy tia sáng, “Ai ngờ chuyện này lại xảy ra ngay hôm lễ cưới của anh ấy…”“Tử Uyển, Tử Uyển,…Tỉnh lại đi!”Sảnh cưới đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng thét thất thanh, người trong phòng đồng loạt nhìn về một chỗ.


Trong chớp mắt, mọi thứ lại dần trở nên rối loạn.Thì ra là Chu Tử Uyển quá xúc động mà ngất đi, màn thẩm vấn Chu Nhạc cũng chấm dứt vì bước nhạc đệm như vậy.


Sau đó Chu Tử Uyển lập tức được đưa đến bệnh viện.Kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Nhạc, người đàn ông trẻ tuổi mặc thường phục tiến đến bên Cố Cửu.Cậu ta đứng cạnh Cố Cửu nhưng không hề nhìn cô lấy một cái.Cố Cửu và cậu ta cứ âm thầm giằng co, không ai chủ động lên tiếng.

Rốt cuộc vẫn là người đàn ông kia không chịu nổi bầu không khí bế tắc như vậy, đành cất lời:“Chứng nghiện thuốc lá lại tái phát?”Cố Cửu cười khẽ, quay sang nhìn cậu ta, “Tôi còn tưởng cậu không thèm để ý tới tôi.”“Cậu giữ kẽ như vậy làm gì, người không biết còn tưởng cậu thích tôi thật.” Trong mắt Cố Cửu chứa ý cười nhàn nhạt, ánh mắt trêu chọc.Mắt thấy gò má của người đàn ông trẻ tuổi ửng hồng, biểu tình xoắn xuýt mất tự nhiên, cô thôi cười, không trêu cậu ta nữa, “Úc Nam, có thuốc lá không?”Ngay sau lời đó, người đàn ông cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn cô.Đây là một khuôn mặt đẹp trai, thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật một chút, ngũ quan tinh xảo, nếu không phải nói là có nét thanh tú.Nhưng mà cậu ta có vẻ không hài lòng về gương mặt này, cố ý cắt tóc rất ngắn, muốn chứng minh mình không phải người ẻo lả, mang theo vẻ nam tính mạnh mẽ, mơ hồ lộ ra tia phản nghịch của thiếu niên.Giống như chú chim non đang giương cánh chuẩn bị rời tổ, vẫn còn vương lại nét trẻ con.Úc Nam là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội Cố Tĩnh Dương, bé hơn Cố Cửu hai tuổi, thường xuyên bị người trong đội trêu chọc, nói cậu ta thích Cố Cửu.


Cố Cửu chỉ xem như đây là một trò đùa, hoàn toàn không để trong lòng, nhưng không biết hôm nay Úc Nam bị làm sao, lúc đối diện với cô cứ tỏ ra mất tự nhiên.Úc Nam nhìn chằm chằm vào mắt Cố Cửu hai giây, cuối cùng nhếch môi, “Đội trưởng Cố nói, không cho chị hút thuốc.”“Cậu rất nghe lời anh ấy.” Cố Cửu vỗ vai cậu ta, ý cười trong mắt không suy giảm, “Đợi lát nữa tôi đi nói anh ấy, thuốc tôi hút là do cậu lén đưa cho.”.

 
Chương 3: Chương 3





Sau khi màn thẩm vấn Chu Nhạc kết thúc, đoàn phù rể còn lại ba người – Đặng Trọng Minh, Diệp Tín Huy và Ngô Trí.Trong ba người, Đặng Trọng Minh có vẻ ngoài nổi bật nhất, thân hình cao lớn, lời nói cử chỉ ẩn giấu vẻ quyền lực, nhưng vẫn chưa đến mức khiến người khác cảm thấy không thoải mái.Anh ta thích chiếm vị trí chủ đạo, lại có sức hút, người đàn ông như vậy rất khó làm người ta phản cảm.“Sáng nay chúng tôi xuất phát từ nhà Lục Khải vào khoảng tám giờ hai mươi, sau đó lái xe đến khách sạn, tôi không để ý thời gian cụ thể, nhưng có lẽ mất khoảng một tiếng lái xe, vậy nên chắc là từ chín giờ hai mươi đến chín giờ rưỡi.”Về mặt thời gian, những gì Đặng Trọng Minh và Chu Nhạc nói hầu như không quá khác biệt.Cố Tĩnh Dương nhìn Đặng Trọng Minh gật đầu, ý bảo anh ta tiếp tục nói.“Lúc ra khỏi nhà, Lục Khải không có tinh thần lắm, xe vừa đến khách sạn đã vội về phòng nghỉ ngơi, giữa chừng cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả,” Đặng Trọng Minh ngừng một chút, dường như đang nhớ lại gì đó, “Thật ra cũng có chuyện, nhưng cũng không tính là đặc biệt – trước hôn lễ một thời gian, tâm trạng Lục Khải buồn vui thất thường, có lẽ sắp kết hôn nên cảm thấy thấp thỏm là chuyện bình thường.”“Trong bốn người các anh, Chu Nhạc có vẻ thân thiết với Lục Khải nhất?” Cố Tĩnh Dương hỏi.“Đúng vậy, tôi biết Lục Khải thông qua Chu Nhạc, Tín Huy và Ngô Trí cũng thế, trong bốn người chúng tôi, Chu Nhạc và Lục Khải thân nhất, hai người bọn họ là bạn từ bé.”Cố Tĩnh Dương suy ngẫm chốc lát rồi hỏi tiếp: “Sau khi rời khỏi khách sạn, anh có gặp lại Lục Khải không?”“Chưa từng, tôi, Chu Nhạc, Tín Huy, và Ngô Trí, bốn người chúng tôi thấy Lục Khải vào phòng nghỉ ngơi xong mới rời đi, về cơ bản thì sau đó chúng tôi lúc nào cũng ở cùng nhau, tôi không gặp được Lục Khải nên có lẽ người khác cũng sẽ không.”Kết thúc cuộc trò chuyện với Đặng Trọng Minh, Cố Tĩnh Dương bỗng nhiên nhớ lại những người của đội điều tra hình sự đã đề cập trước đó: “Thảm đỏ bị vén lên, chuyện này rất khó nói, có lẽ là…”Dưới thảm đỏ có vết máu chứng tỏ có người cố ý giấu giếm, khả năng cao là do không kịp đổi thảm khác, nếu vết máu được chứng minh là của Lục Khải, thì việc Lục Khải mất tích rất có thể sẽ biến thành án mạng.Chỉ sợ Lục Khải không may mắn chống đỡ được đến ngày cuộc sống mỉm cười với anh ta.Đoạn kết đời anh ta đã được qua loa định sẵn từ khi sinh ra.*Tại đội hình sự.“Căn cứ theo lời của phù rể Diệp Tín Huy, đêm qua sau khi Lục Khải và Chu Tử Uyển tạm biệt nhau, năm người họ chuẩn bị trải qua đêm độc thân cuối cùng.

Tám giờ bốn mươi tối, Diệp Tín Huy nhận được điện thoại của Lục Khải, báo thời gian và địa điểm, kết quả là tận chín rưỡi Lục Khải vẫn chưa xuất hiện.

Diệp Tín Huy gọi điện tới thì Lục Khải bảo mình không khỏe, buổi tiệc độc thân cứ vậy mà huỷ bỏ.


Chờ sau khi Lục Khải về nhà gọi điện báo cho Diệp Tín Huy, nhóm phù rể lúc ấy cũng ở cạnh anh ta (Diệp Tín Huy), đại khái là tầm mười rưỡi tối.” Người đang nói là Úc Nam, thẩm vấn Diệp Tín Huy và Chu Nhạc đều do cậu ta phụ trách.Lời khai mà Úc Nam lấy được từ hai người phù rể không hề có điểm mâu thuẫn hay đáng ngờ nào cả.“Đội trưởng Cố, mẹ Lục Khải nói tầm chín giờ tối qua Lục Khải nhắn tin cho bà ấy, nói muốn tụ tập với đám phù rể.

Tối qua bà ấy thấy trong người không khỏe nên uống thuốc cảm, mới mười giờ đã đi ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, không rõ thời gian Lục Khải về nhà.

Sáng nay bà ấy muốn để Lục Khải ngủ lâu hơn nên không gọi Lục Khải dậy mà đi thẳng đến khách sạn tổ chức lễ cưới.” Lần này Lương Thành là người nói chuyện, “Có nghĩa là, từ chín giờ tối qua đến trưa hôm nay, bà ấy vẫn chưa gặp được Lục Khải.”Lương Thành và Úc Nam chỉ chênh nhau vài tuổi, nhưng họ có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nếu nói Úc Nam là thiếu niên tuấn tú thì Lương Thành chính là điển hình của một gã đàn ông thô kệch.Là một người đàn ông nghĩ gì nói nấy.“À đúng rồi,” Lương Thành nói, tay gãi gãi đầu, quả đầu đinh ngắn cũn cỡn cứ thế bị anh ta không chút để ý tàn phá, “Mọi người không biết chứ, hôm nay Chu Nhạc diễn trò trước mặt rất nhiều người, còn quỳ xuống trước mẹ Lục Khải.


Nghĩ lại cũng đúng, mẹ Lục Khải chỉ có một đứa con trai, còn bệnh tật đầy người, phải tin tưởng Chu Nhạc thế nào mới giao hết trách nhiệm cho hắn ta.

Nếu không làm gì có chuyện từ tối qua đến lễ cưới hôm nay mà vẫn không ai gặp được Lục Khải.

Nói trắng ra là vì cảm thấy Chu Nhạc đáng tin cậy, để cho đám Chu Nhạc chăm sóc Lục Khải khiến bà ấy vô cùng yên tâm, cho nên mới không để ý nhiều.”“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mẹ Lục Khải thật sự vất vả, chồng mất sớm, sức khoẻ con trai lại không tốt, bà ấy rất coi trọng sĩ diện, một mình đứng ra tất bật chuẩn bị hôn lễ, chứ làm sao có thể không quan tâm con trai mình được…”Cố Tĩnh Dương giơ tay cắt ngang Lương Thành đang lải nhải.“Mẹ của Lục Khải, trong khoảng thời gian từ tối qua đến giữa trưa hôm nay vẫn chưa từng gặp anh ta?” Cố Dương ngừng vài giây.“Chỉ có đám phù rể là bốn người duy nhất thấy Lục Khải trong khoảng thời gian này thôi, ngoài ra còn có Chu Tử Uyển, tối qua Lục Khải và Chu Tử Uyển từng gặp mặt riêng,” Úc Nam phản ứng rất nhanh tiếp lời, “Trước mắt thì lời khai của năm người này có tính nhất quán, nhưng ngoại trừ lời của năm người này ra, tạm thời không có camera giám sát nào có thể chứng minh được Lục Khải đã đi đâu.


Theo lời bọn họ, chưa từng có ai gặp được Lục Khải.” Khoảnh khắc giọng nói Úc Nam vang lên, Cố Tĩnh Dương đã bước về phía bảng trắng.Cổ tay anh khẽ động, để lại một chuỗi thời gian và từ khóa trên bảng, sắp xếp thời gian của đêm trước lễ cưới.Bảy giờ tối đến chín giờ, Chu Tử Uyển + Lục Khải.Chín giờ tối đến mười giờ rưỡi, nhóm phù rể + Lục Khải.…“Tôi phát hiện ra một chuyện quan trọng!” Lương Thành vỗ bàn bật dậy, “Năm người này đều có điểm đáng ngờ, mọi người thử nghĩ nhé, ngoại trừ năm người này thì không có bất cứ ai chứng minh được lời họ nói, kể cả video giám sát.

Lời khai của bọn họ đều không khác nhau mấy, tuy nhiên càng không có sơ hở, càng chứng minh được chuyện này có vấn đề.”Úc Nam vốn đang ngồi im lặng bên cạnh bỗng nhiên quay đầu liếc Lương Thành.“Phụt! Khụ khụ…” Trong nháy mắt quay đầu lại, cổ cậu ta cứng đờ, bỗng nhiên cảm thấy nửa khuôn mặt trở nên lạnh lẽo.“Xin lỗi, xin lỗi.” Nguyễn Hạ, thủ phạm vừa bị sặc nước thở hổn hển đưa khăn giấy cho Úc Nam, bây giờ mới ngước mắt nhìn Lương Thành: “Cái này còn cần anh phát hiện chắc…Có phải anh là cỗ máy đọc lại không vậy?”“Phát hiện quan trọng” của Lương Thành rõ ràng chỉ đang lặp lại lời Úc Nam vừa nói.Nguyễn Hạ là cô gái duy nhất trong đội, tuy rằng họ “Nguyễn” nghe rất “mềm mại”, nhưng tính tình không hề mềm mỏng chút nào, suốt ngày ở cùng với một đám đàn ông nhưng cô ấy chưa bao giờ thua kém họ, bất kể là đánh nhau hay là năng lực làm việc.“Cô là con gái đấy, có thể lịch sự chút được không hả, uống có tí nước cũng phun vào mặt người khác, có biết tôi và Úc Nam kiếm cơm dựa vào cái mặt này không?” Lương Thành phản kích Nguyễn Hạ, nhân tiện lôi luôn Úc Nam xuống nước.Nguyễn Hạ cười tủm tỉm nhấc tay phải lên, định giơ ngón giữa với Lương Thành, kết quả bị Cố Tĩnh Dương lườm một phát, cô vội vàng buông tay, ngoan ngoãn dịu dàng, trước và sau như hai người khác nhau.“Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm cho ra Lục Khải.” Cố Tĩnh Dương đảo mắt nhìn qua mấy người ở đây, tiếp tục câu nói mọi người đều hiểu nhưng không nói ra.Điều quan trọng nhất là phải tìm được Lục Khải, hoặc là, thi thể của Lục Khải.Trong sảnh cưới tại khách sạn, chiếc thảm đỏ đã từng bị người khác lật ngược lại.

Nếu chỉ là một màn ẩu đả gây thương tích, chỉ cần đổi thảm là được, hành động lật ngược chiếc thảm hiển nhiên là muốn che giấu.


Ngoài ra, nếu Lục Khải chỉ đơn giản là bị tấn công thì không có khả năng biết mất ngay khi lễ cưới diễn ra.Chú rể biến mất một cách kỳ lạ này, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít…“Nếu là tôi, tôi nghĩ chắc chắn là cô dâu làm, mấy vụ chồng mất tích hoặc chết đa số đều do vợ làm.

Thăng quan, tiến chức và chồng chết chính là ba điều hạnh phúc nhất trong đời người phụ nữ, hơn nữa gia đình Lục Khải cũng rất giàu có…Để tôi xem….” Một tay Lương Thành chống cằm, sắc mặt nghiêm túc, một tay chỉ vào tấm bảng trắng.“Bớt lấy cái đống lý thuyết ung thư của đám trai thẳng bọn anh vào tra án đi.” Nguyễn Hạ không hài lòng, lập tức cắt lời anh ta: “Hơn nữa, nếu như bây giờ giả thiết là chú rể đã chết, hung thủ là cô dâu Chu Tử Uyển đi, vậy thì sao? Anh có biết cái gì gọi là ‘suy đoán vô tội’[1] không hả? Cho dù biết Chu Tử Uyển và nhóm phù rể đang nói dối, nếu không có bằng chứng thì anh cũng không có cách nào bắt bọn họ nhận tội.”[1] ‘Suy đoán vô tội’ hay ‘giả định vô tội’ là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại.

Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội (theo Wikipedia).“Gì mà suy đoán vô tội, cô thì biết nhiều lắm đấy,” Lương Thành bĩu môi, khinh thường đáp trả, “Làm sao tôi không biết được? Chẳng lẽ không được đặt giả thiết à, không tìm được chứng cứ thì sao? Đội trưởng Cố, anh nói xem, ai trong chúng tôi có lý hơn?”Lương Thành quay đầu nhìn Cố Tĩnh Dương đầy chờ mong, trong lòng chắc mẩm mình là người thắng.“Úc Nam, cậu và Nguyễn Hạ đến bệnh viện gặp Chu Tử Uyển đi.”Cố Tĩnh Dương giải quyết dứt khoát, Lương Thành hoàn toàn bị ăn bơ..

 
Chương 4: Chương 4





Trong không gian xập xình tiếng nhạc.Cố Cửu một tay chống trán, ngón trỏ tay kia ngoắc lấy vạt áo người đàn ông.“Tôi say rồi, ở đây một mình không an toàn.” Cô nhìn người đàn ông đối diện, trong ánh mắt chứa men say nhưng khi nhìn anh lại đặc biệt sáng ngời.Một giây sau, Trình Duật Chu cúi người dựa sát vào cô.Hơi thở anh gần trong gang tấc, thân thể cường tráng bị lớp áo sơ mi đen che lấp.

Người đàn ông này có một thân hình khiến người khác huyết mạch phun trào, lần đầu tiên Cố Cửu nhìn thấy, cô còn cực kỳ bình tĩnh thưởng thức toàn bộ quá trình mặc quần áo của anh.Nhưng mà bây giờ, Trình Duật Chu cứ cúi đầu kề vào tai cô, đôi môi mỏng nhìn qua như muốn dán lên má cô.Cố Cửu bỗng nhiên cảm thấy nhịp tim tăng vọt, tiếng tim đập đều đặn vang lên bên tai khiến cô không sao đếm xuể.“Nếu tôi ở lại, có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn đấy.” Trong lúc hoảng hốt, dường như anh đang nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.Giống như tất cả chỉ là ảo giác.*Cố Cửu bỗng dưng mở to mắt, cô bật dậy, lười biếng tựa vào đầu giường.Lại là những giấc mơ hỗn loạn.Cô ngồi yên lặng vài giây, sau đó bực bội cào tóc, lấy điếu thuốc và bật lửa từ tủ đầu giường ra.Khi đốm đỏ trên tay loé lên, Cố Cửu rít sâu một hơi, lá phổi như được gặp lại người bạn cũ lâu năm, cả cơ thể đều thoải mái.Nhịn không được.Điếu thuốc vẫn còn chưa hút xong đã bị cô dập tắt.Không bao lâu sau, phiền muộn trong lòng lại tăng lên, Cố Cửu châm tiếp điếu khác.Khoảnh khắc phun mây nhả khói, Cố Cửu bỗng nhớ tới gần đây Cố Tĩnh Dương bắt cô cai nghiện thuốc lá.Hút xong điếu này rồi tính.Cố Cửu thầm nhủ trong lòng, sau đó dập thuốc, nằm xuống ngủ tiếp.Sáng hôm sau, Cố Cửu dậy rất sớm, trước khi ra cửa, cô nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi trong gương, quay trở lại phòng, rút đại một thỏi son tô lên, nhuộm hồng sắc môi nhợt nhạt.Trên đường đi, Cố Cửu gửi tin nhắn cho Chu Tử Uyển, biết được cô ấy vẫn đang ở bệnh viện, cô chuyển hướng, lái xe thẳng đến bệnh viện.Lúc Cố Cửu đến nơi thời gian vẫn còn sớm, trong bệnh viện không có mấy ai, trên hành lang chỉ có y tá thỉnh thoảng đi qua.“Cô gái hôm qua đáng thương ghê, nghe nói chồng cô ấy mất tích ngay ngày kết hôn, ở hiện trường còn có vết máu, đừng bảo là có chuyện gì nhé…”“Đừng nói nữa, mẹ chồng của cô ấy, vừa nhìn đã biết là nhân vật ghê gớm.


À đúng rồi, hôm qua tôi vô tình nghe thấy cô ấy gọi điện thoại, không biết thế nào, có vẻ hơi đề phòng người khác.

Tôi nghe mang máng cô ấy bảo mình đang mang thai, nếu chồng cô ấy thật sự không còn thì có lẽ cuộc sống sau này khó khăn lắm.

Cô nghĩ mà xem, xảy ra loại chuyện như này, mẹ chồng cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy cô ấy mang vận xui, về sau làm sao có thể đối xử tốt được…”Cố Cửu nhìn hai bóng lưng càng lúc càng xa phía trước, dừng bước chân.Tai quá thính chưa chắc đã là chuyện tốt, chuyện gì nên nghe, chuyện gì không nên nghe, đều lọt hết vào tai cô.


Mà tai cô lại không có chức năng che chắn âm thanh.Một lát sau, cô tiếp tục đi, gõ nhẹ vào cánh cửa trước mắt sau đó đẩy ra.Trong phòng bệnh trống không, chỉ có một mình Chu Tử Uyển.“Cậu tới rồi.” Nghe được tiếng động, Chu Tử Uyển giương mắt nhìn ra cửa, “Lục Khải…Có tin gì của anh ấy không?”Cô ấy nhìn thẳng Cố Cửu, trong mắt hằn tia máu, tương phản rõ rệt với sắc mặt tái nhợt.Tầm mắt Cố Cửu lướt quanh phòng, bên cạnh giường bệnh đặt một đôi dép xẹp, cách đó không xa là đôi giày cao gót.Giày cao gót đó không phải là chiếc cô ấy đi hôm qua.Cô nhớ tới những lời vừa nghe được, hình như Chu Tử Uyển đang mang thai.“Chưa có tin gì cả,” Cố Cửu nhẹ nhàng dời tầm mắt, lắc đầu.Cô nói xong, không lên tiếng nữa, ánh mắt lại nhìn xuống mặt đất trống rỗng vô cùng nhập tâm, không biết đến tột cùng là đang nhìn cái gì.Chu Tử Uyển nhíu mày muốn phá vỡ bầu không khí im lặng, nhưng thực sự không có gì để nói cả.Quan hệ giữa cô ấy và Cố Cửu chỉ đến mức nhìn nhau gật đầu chào hỏi mà thôi, đồng nghiệp trong bệnh viện đều biết tính tình Cố Cửu lạnh lùng, không thích nói nhiều, cũng không phải là người dễ sống chung.Người có tính cách như Cố Cửu chọn làm nghệ này có vẻ lạ, nghe người ta nói, hình như liên quan đến người mẹ đã mất của cô.Trong nhất thời, bầu không khí có chút nặng nề, cũng may nó không kéo dài lâu, vì cửa phòng lại được mở ra.“Cô Chu, hôm nay chúng tôi tới vì có một số vấn đề cần hỏi cô.” Nguyễn Hạ đứng ở cửa, đưa tay gẩy đuôi tóc ngắn.Úc Nam im lặng đứng đằng sau Nguyễn Hạ, tầm mắt nhìn thẳng Cố Cửu.Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại Chu Tử Uyển và Nguyễn Hạ.Cố Cửu đang định rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị lướt qua Úc Nam, bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn cậu.Đôi môi mỏng đỏ tươi giật giật, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng người đàn ông trẻ tuổi.“Không mang theo.”“Vậy thì thôi.” Cô nhìn thoáng qua hộp vuông nhỏ nhô lên trong túi quần cậu, khoé môi hơi cong, giả vờ như sắp rời đi.Giây lát sau, có gì đó được nhét vào lòng bàn tay cô, là một chiếc hộp hình vuông mềm mại.Trong nháy mắt, Cố Cửu cảm giác được ngón tay ấm áp của cậu lướt qua cổ tay cô, rất nhanh đã rút về.“Đây là lần cuối cùng.”Úc Nam đang nói chuyện, tầm mắt hơi mơ hồ, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra biểu tình mất tự nhiên.Cố Cửu nắm chặt đồ trong tay, Úc Nam không hút thuốc, bao thuốc lá kia là nhãn hiệu cô thường hút.Cô cầm bao thuốc lá như đang suy nghĩ chuyện gì vô cùng chăm chú, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt Úc Nam.“Trước kia chứng nghiện thuốc của chị không nghiêm trọng như thế,” Úc Nam bị nhìn đến mức xoắn xuýt, rủ mắt xuống, “Gần đây tâm trạng không tốt à?”Cố Cửu yên lặng rút ra một điếu thuốc, thành thạo kẹp vào giữa ngón tay, lúc này mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.

Cô cau mày, bỏ lại điếu thuốc vào trong bao.Cô không định trả lời vấn đề của Úc Nam, chỉ dặn dò một câu, “À quên, đừng để anh tôi biết.”Thấy cô thật sự rời đi, Úc Nam bật thốt, “Chị quen Trình Duật Chu?”Vừa đi được hai bước, thân hình Cố Cửu dừng lại, một giây sau, cô chậm rãi xoay người, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mang theo sức sống trẻ trung của Úc Nam.Cô nhìn rất lâu, giống như đang tìm tòi gì đó, vẫn không lên tiếng nói chuyện.“Không nên tin lời Trình Duật Chu,” Cố Cửu tạm ngừng một chút rồi tiếp tục nói, “Ngoài ra, hình như Chu Tử Uyển…đang mang thai nhưng không muốn để người khác biết.”Cô thấp giọng nói xong, nhìn thoáng vào trong phòng bệnh, trùng hợp nhìn thấy bộ dáng lo lắng thấp thỏm của Chu Tử Uyển.*Trong phòng bệnh, Nguyễn Hạ nghe thấy tiếng bước chân, biết chắc là Cố Cửu đã đi nên Úc Nam mới tiến vào.Khuôn mặt Chu Tử Uyển tái nhợt, xuyên suốt thời gian trò chuyện ngắn ngủi, nỗi lo lắng đối với Lục Khải không cần nói cũng biết.


Cho dù chuyện ra sao, Nguyễn Hạ vẫn không thể nào liên tưởng một người vợ yếu đuối bất an với hình ảnh hung thủ giết người.“Mấy hôm nay sức khoẻ cô Chu không được tốt, hay là bảo người nhà mang một đôi giày đế bằng sang đây, mang vào sẽ thoải mái hơn chút.” Úc Nam đến gần Chu Tử Uyển, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.Chu Tử Uyển nghe vậy, môi hơi hé, nhưng rất nhanh đã mím lại, lộ ra độ cong cực nông, “Đúng thế, hai ngày nay chỉ lo cho Lục Khải, suýt nữa thì không để ý tới mấy chuyện này.”.

 
Chương 5: Chương 5





Chín giờ tối.Một người đàn ông trung niên rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phía sau, đi đến cạnh Trình Duật Chu đứng cách đó không xa.“Vợ Lục Khải cũng ở đây?” Người đàn ông này là Khương Chuẩn, đối tác điều hành của công ty luật, đại diện cho rất nhiều vụ kiện tụng liên quan đến vô số linh vực.

Trong đó, được nhắc đến nhiều nhất có lẽ là việc ông ta được hợp tác với nhiều người giàu có và người nổi tiếng, nhất là giải quyết mấy vụ ly hôn, ông ta được mệnh danh là luật sư ly hôn số một trong nước.Lục Khải từng là khách hàng của Khương Chuẩn, bậc cha chú trong nhà anh ta có quan hệ sâu xa với Khương Chuẩn, vậy nên Khương Chuẩn và Trình Duật Chu mới tham gia lễ cưới ngày hôm qua.


Ai ngờ Lục Khải lại mất tích kỳ lạ tại hiện trường.Trình Duật Chu đứng đó, một tay đút trong túi quần, một tay khác chống trên tường, tư thế đứng tuỳ ý, hoàn toàn tương phản với một thân âu phục giày da của anh.“Nghe nói vậy,” anh gật đầu, im lặng một lát, lúc nói giọng hơi khàn, “Một năm trước gia đình anh đi du lịch Tahiti[1]?”[1]Tahiti là hòn đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương.


Đây là trung tâm kinh tế văn hóa và chính trị của Polynésie thuộc Pháp.

Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô bao quanh.Khương Chuẩn sững sờ, không ngờ đến câu hỏi đột ngột của Trình Duật Chu, nhưng sau khi ngẫm lại, ông đã hiểu ra.Vợ ông ta bị tai nạn giao thông, gãy xương phải nhập viện.


Sáng nay, khi Trình Duật Chu đến thăm, ông ta và vợ đang xem một đoạn video, đây là video được quay lại khi gia đình ba người bọn họ đi du lịch Tahiti.Bố mẹ nào cũng thích ghi lại quá trình phát triển của đứa trẻ, từ khi con gái chào đời, hầu như mỗi ngày vợ chồng Khương Chuẩn đều ghi lại một đoạn video ngắn cho con.Tính cách Trình Duật Chu không phải kiểu thích hỏi thăm linh tinh, nếu anh đã nói vậy thì chắc đã phát hiện được gì đó trong đoạn video kia.“Đúng nửa năm trước, đi vào kỷ niệm ngày cưới,” những ngày như vậy Khương Chuẩn chắc chắn sẽ không quên, “Được rồi đừng có úp úp mở mở nữa, có phải chú thấy gì rồi không?”“Trong video đầu tiên có Chu Tử Uyển, video thứ hai có Diệp Tín Huy, ở cùng một nơi, hai người còn đeo nhẫn tình nhân.”Lúc Trình Duật Chu nói chuyện, Khương Chuẩn rất nhanh phát lại hai đoạn video, quả nhiên nhìn thấy hình ảnh của cô dâu Chu Tử Uyển và phù rể Diệp Tín Huy, nhưng cũng không kéo dài lâu.Ông ta phát lại đoạn video lần nữa, sau đó nhấn nút tạm dừng, chú ý đến ngón tay đeo nhẫn đôi của hai người.Cảm giác được ánh mắt Khương Chuẩn, Trình Duật Chu rút cánh tay đang chống tường về, sửa sang nút tay áo.Anh rủ mắt không nói gì nữa, cũng không nhìn Khương Chuẩn.Anh biết Khương Chuẩn đang suy nghĩ điều gì – đối với người khác mà nói, bệnh tâm lý của anh chính là ưu điểm họ cầu mà không được.“Hôm qua chú vất vả cả ngày rồi, về nghỉ sớm đi,” Khương Chuẩn không cao lắm, thân hình hơi gầy, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong độ ung dung, có vẻ trưởng thành từng trải của đàn ông trung niên.

Tuy đứng cùng một chỗ với Trình Duật Chu có chênh lệch chiều cao rõ ràng, nhưng khí chất không hề thua kém.Quan hệ giữa Trình Duật Chu cũng rất kỳ diệu, không đề cập tới những chuyện khác, ông ta vừa giống một người thầy vừa giống một người bạn.Khương Chuẩn nói xong, không nhẹ không nặng vỗ lên vai Trình Duật Chu vài cái, giống như đang nhắc nhở anh chuyện gì đó.Mắt thấy bóng lưng Trình Duật Chu dần biến mất ở góc hành lang, Khương Chuẩn mới xoay người vào lại phòng bệnh, bên trong, vợ ông ta – Mạnh Lan Duyệt đang ngồi dựa ở đó, trên đùi đặt một quyển sách.Rõ ràng Mạnh Lan Duyệt vẫn chưa ngủ.“Nghe được hết rồi à?” Khương Chuẩn không quá ngạc nhiên đối với hành động của Mạnh Lan Duyệt, ông cười nhẹ tiến đến cạnh giường.“Em thấy cậu ấy có chuyện muốn nói với anh nên mới bảo muốn ngủ, để hai người ra ngoài nói chuyện cũng không phải ngại.” Mạnh Lan Duyệt đặt sách sang một bên, giương mắt nhìn Khương Chuẩn, nở nụ cười dịu dàng.“Em nghĩ thế nào?” Đối với lời nói của vợ, Khương Chuẩn tỏ vẻ rất hứng thú, ông ta ngồi xuống ghế cạnh giường, thuận tay lấy đi quyển sách trong tay vợ, đưa sang một ly nước ấm.Sự ăn ý giữa hai vợ chồng thể hiện rõ nhất trong từng chi tiết cuộc sống.“Ý anh là Trình Duật Chu?” Mạnh Lan Duyệt cười cười không nói gì.“Em biết nhìn người, em nói thử đi.”Mạnh Lan Duyệt nhìn Khương Chuẩn, sau đó dời mắt, “Trình Duật Chu ấy à, là một người rất thú vị.”Khương Chuẩn vừa nghe xong, khoé miệng càng cong lên, “Em biết vì sao Trình Duật Chu nảy sinh mâu thuẫn với Đới Khải Trí thầy cậu ta không?”“Đới Khải Trí cũng là một nhân vật lợi hại, nhưng cứ thích đâm đầu vào chỗ chết,” Khương Chuẩn thẳng thắn giải đáp lòng hiếu kỳ của vợ, “Ông ta nói với thằng nhóc này, sự thật ra sao không quan trọng, quan trọng là cách nói lên sự thật.”“Nhưng mà đều là con người cả, đi đêm nhiều có ngày cũng gặp ma.


Nói chung hai năm trước vụ kiện của Đới Khải Trí xảy ra chuyện, đó cũng là lúc hai thầy trò nảy sinh mâu thuẫn.”Mạnh Lan Duyệt nghe xong không tiếp lời, ngược lại lâm vào trầm tư.Sự thật không quan trọng, quan trọng là cách nói lên sự thật, nói cách khác, nói dối cũng là một cách để lột tả sự thật, chẳng qua đấy là một sự thật bị bóp méo.“Nhưng em cũng biết vụ án mấy năm gần đây của cậu ta, có vụ nào là không gây tranh cãi đâu, em nói xem, cậu ta có thể là người tốt? Hay người xấu?”Từ vụ án “tỷ phú giết vợ” ở thành phố Hạ Ninh đến phiên biện hộ cho nghi phạm trong vụ án giết người hàng loạt, trong mắt người ngoài cuộc, Trình Duật Chu là một người không từ thủ đoạn vì cả lợi ích lẫn vụ án.“Có lẽ, cậu ta là người dễ bị hiểu lầm.”Mạnh Lan Duyệt cầm lấy ly nước chồng đưa tới, cúi đầu uống một ngụm, sau đó cười nói.*Cố Cửu rời khỏi phòng bệnh của Chu Tiểu Uyển vừa may chen vào được thang máy đang tắc nghẽn.Cửa thang máy đóng mở lần cuối, một người đàn ông mặc bộ vest đen bước vào đứng cạnh cô.Trong không gian không lớn không nhỏ chật ních người, đã vậy cứ mỗi lần đến tầng tiếp theo, thang máy vẫn liên tục đóng mở hai lần, người người không ngừng chen vào làm thang máy dần biến thành một miếng bánh bị ép khô.Cảm giác được cánh tay người đàn ông chống đỡ một góc thỉnh thoảng chạm đến mình, Cố Cửu theo bản năng lùi về sau, nhưng đã không còn nơi nào để lùi nữa.Cô ngẩng đầu, giây tiếp theo, ánh mắt cứng lại.Là Trình Duật Chu.Trong không gian chật hẹp, áp suất không khí càng ngày càng thấp.Vẻ mặt Cố Cửu dần trở nên mất kiên nhẫn, cô nhắm mắt lại, chỉ hy vọng thang máy mau chóng xuống tới tầng một.Trong lúc nhắm mắt, cảnh tượng trong ký ức chợt thoáng qua, hai cơ thể trần trụi triền miên, nói lời thì thầm ái muội.Cô bỗng dưng mở choàng mắt, đập vào thị giác là yết hầu hơi nhô lên của Trình Duật Chu.Đi lên trên, là đường cong đẹp đẽ của chiếc cằm.Trong khoảnh khắc, cô không phân biệt được cảnh trước mắt đến tột cùng là thực hay mơ.Cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng “ding”, thang máy xuống đến nơi.“Đi ăn với tôi, tôi biết một chuyện Cố Tĩnh Dương chắc chắn có hứng thú.”Trình Duật Chu nói một câu làm Cố Cửu dừng bước.Cô xoay người lại, nhoẻn miệng cười, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Trình Duật Chu, làm bạn sau khi chia tay không hợp với tôi và anh đâu.”Ngừng một lát, cô lại bổ sung thêm, “Bao gồm cả làm bạn giường.”Hôm nay Cố Cửu mặc một chiếc áo đỏ cổ vuông, xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp lộ ra ngoài, bên dưới là váy ngắn kẻ sọc tô bật khí chất rạng rỡ của cô, đồng thời làm dịu đi nét lạnh lùng vốn có.Vòng eo thon thả, chân dài miên man, đường cong lả lướt trước ngực cùng với hình ảnh cô không mặc gì trong trí nhớ của Trình Cảnh Chu dường như hoà làm một.“Nhưng mà Tiểu Cửu à, kích thước của chúng ta lại rất phù hợp.”Hơn nữa, càng cọ xát, càng phù hợp..

 
Chương 6: Chương 6





Vẫn còn chưa tới giờ nghỉ trưa, trong nhà ăn không quá đông người.

Một tay Cố Cửu chống cằm nhìn ra cửa sổ, một tay cầm thìa, lơ đãng khuấy bát canh màu trắng sữa.

Người yêu cũ là loại tồn tại mập mờ nhất, càng nguy hiểm hơn nếu như ham muốn trong lòng không hề nguôi ngoai, may mà bây giờ họ có thể dùng chuyện khác che đậy, tạo nên cảnh hoà hợp giả tạo.

Chuyện Trình Duật Chu vừa đề cập chắc chắn sẽ khiến Cố Tĩnh Dương cảm thấy hứng thú – nửa năm trước, Chu Tử Uyển đi du lịch với phù rể Diệp Tín Huy, hai người còn đeo nhẫn tình nhân.

“Tháng mười năm ngoái Chu Tử Uyển bắt đầu qua lại với Lục Khải.

” Cố Cửu nói, cuối cùng cũng chịu buông thìa xuống.

Tính qua có vẻ cách bây giờ khoảng bảy tháng.

Lí do cô nhớ rõ như vậy là bởi vì vào tháng mười năm ngoái, có một bệnh nhân liên tục điên cuồng tán tỉnh Chu Tử Uyển, sau đó Lục Khải mới xuất hiện; khi ấy Cố Cửu đã xuất ngoại, thấy trong group chat ai ai cũng thảo luận chuyện này, thậm chí còn gửi cả ảnh sang.

Từ đó về sau, tuy Lục Khải không hay xuất hiện ở bệnh viện nhưng lần nào đến cũng tạo tiếng vang lớn khiến bao đồng nghiệp ngưỡng mộ, họ xôn xao bàn tán rốt cuộc Chu Tử Uyển may mắn thế nào mới câu được con rùa vàng này.

“Nếu sau khi Chu Tử Uyển xác định quan hệ với Lục Khải mà vẫn đi du lịch cùng Diệp Tín Huy,” ánh sáng lay động ngoài cửa sổ, Cố Cửu hơi híp mắt, “Vậy thì Diệp Tín Huy chính là tình nhân bí mật của Chu Tử Uyển…”Cô cúi đầu không nói tiếp, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ rơi trên mặt đất, vài tia nắng nhảy nhót trên gương mặt cô tạo nên một tầng sáng nhàn nhạt, làm dịu đi nét lạnh lùng vốn có.


Ánh sáng đan xen, biến khung cảnh suy tư của cô thành thiếu nữ trong tranh sơn dầu, trầm tĩnh xinh đẹp, tràn trề nhựa sống.

Trình Duật Chu ngồi phía đối diện nhìn cô, tầm mắt đi từ sườn mặt cô dời xuống ngực, nơi đó, chiếc áo màu sắc tươi sáng bọc lại phần da thịt trắng nõn, đường cong đầy đặn xinh đẹp.

“Khả năng đầu tiên, Chu Tiểu Uyển và Diệp Tín Huy vẫn ngầm duy trì quan hệ tình cảm tới bây giờ.

”“Khả năng thứ hai, nửa năm trước Chu Tử Uyển qua lại với cả Lục Khải và Diệp Tín Huy, cuối cùng quyết định chia tay Diệp Tín Huy, cưới Lục Khải.

”Khi anh nói chuyện vẫn luôn chăm chú nhìn cô.

Lông mi dày, nhẹ nhàng phe phẩy như cánh bướm vỗ đến lòng anh nôn nao.

Cố Cửu cụp mắt, tuy không tiếp lời nhưng cô cũng có cùng suy nghĩ với Trình Duật Chu.

Nếu như Diệp Tín Huy và Chu Tử Uyển ngầm duy trì quan hệ tới tận giờ, vậy chuyện Lục Khải mất tích, bọn họ đều được liệt vào danh sách tình nghi; nhưng trong trường hợp khả năng thứ hai thì lại càng thêm kỳ lạ.

Chu Tử Uyển đã lựa chọn chia tay Diệp Tín Huy vì Lục Khải, vậy tại sao Diệp Tín Huy có thể bình tĩnh tham gia làm phù rể cho hôn lễ của bọn họ?Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn Trình Duật Chu, ánh mắt ấm áp, khóe môi mỉm cười.

“Hôn lễ hôm qua, chắc là anh nhớ rõ chuyện giữa Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy.

”Cô cố ý.

Tựa như muốn đâm xuyên da thịt anh, chạm vào đống tro tàn trong lòng anh.


Thật ra Trình Duật Chu có thể trở thành luật sư bào chữa hình sự hàng đầu, bên cạnh tài hùng biện thì chứng bệnh tâm lý anh ghét nhất lại chính là lợi thế của anh.

Rất nhiều khi, Trình Duật Chu tựa như một con thú bị giam cầm, tự tay nhổ sạch răng nanh sắt nhọn của chính mình, rồi lại liều mạng trốn thoát khỏi lồng giam.

Anh bị vây trong vòng tuần hoàn kia đến chết lặng, vĩnh viễn không thoát ra được.

Người đàn ông sức sống yếu ớt, linh hồn không trọn vẹn, đổ nát là thế, lại cùng một loại người với Cố Cửu.

“Hôm qua Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy rất ít tiếp xúc, không động chạm chân tay, cũng không trao đổi ánh mắt là mấy,” im lặng một lúc, Trình Duật Chu thấp giọng nói.

Giọng anh bình thản không có bất kỳ biến hoá gì, nhưng mu bàn tay phải hơi nổi gân xanh.

“Bọn họ đang cố ý lảng tránh đối phương.

” Cố Cửu nhớ lại tình hình ngày hôm qua, khi mọi người bắt đầu tìm kiếm Lục Khải, bốn phù rể đều vây quanh Chu Tử Uyển nhưng chỉ có Chu Nhạc chủ động trấn an Chủ Tử Uyển.

Về phần Diệp Tín Huy, Cố Cửu hầu như không có ấn tượng gì với anh ta, cô mơ hồ nhớ được vẻ ngoài của Diệp Tín Huy nhưng không thể nhớ nổi giữa anh ta và Chu Tử Uyển có phát sinh chuyện gì hay không.

“Nếu Diệp Tín Huy và Chu Tử Uyển là tình cũ, cho dù có chia tay hay không, bây giờ Diệp Tín Huy vẫn thuộc diện tình nghi,” Cố Cửu dang định nói chuyện này cho Cố Tĩnh Dương, nhưng khi vừa chạm vào màn hình điện thoại lại bỗng nhiên dừng lại.


“Khỏi phải nói, mẹ chồng của cô ấy, vừa nhìn đã biết là người ghê gớm rồi.

À còn nữa, hôm qua tôi vô tình nghe cô ấy nói chuyện điện thoại, không biết như nào nữa, hình như có vẻ phòng bị, nghe đâu cô ấy đang mang thai.

Nếu chồng cô ấy thật sự không còn, cuộc sống sau này của cô ấy chắc chắn rất khó khăn…”Trong đầu cô thoáng nhớ lại cuộc đối thoại nghe được ở bệnh viện.

Sau khi bước vào phòng bệnh, cô nhìn thấy hai đôi giày, một đôi dép lê và một đôi giày cao gót màu trắng.

Nhưng đôi giày cao gót kia không phải giày mang vào ngày cưới.

“Hình như Chu Tử Uyển đang mang thai, nhưng có vẻ không muốn để người khác biết,” có một suy đoán nào đó càng ngày càng rõ ràng trong Cố Cửu.

“Con của cô ấy không phải của Lục Khải.

”Trình Duật Chu chốt một câu làm rõ suy đoán trong lòng cô.

Với tình huống hiện tại của Chu Tử uyển thì mang thai vốn là chuyện tốt, cũng có thể khiến mẹ Lục Khải càng thêm xem trọng cô ấy, nhưng cô ấy lại cố tình giấu giếm, nguyên nhân cũng không quá khó đoán.

*“Đội trưởng Cố nói có manh mối mới, Chu Tử Uyển rất có thể là người yêu cũ của Diệp Tín Huy,” ngoài bệnh viện, Nguyễn Hạ ngắt điện thoại của Cố Tĩnh Dương, nói với Úc Nam.

“Nếu dựa theo lời cậu nói, Chu Tử Uyển thật sự mang thai nhưng không muốn để người khác biết, vậy đứa bé này chắc không phải của Lục Khải rồi, nếu không thì sao cô ấy lại muốn giấu…” Nguyễn Hạ nhíu mày, thoáng nhìn qua cửa sổ cách đó không xa, ánh mắt ngưng trệ, “Nói cách khác, khả năng cao là Chu Tử Uyển vẫn luôn duy trì quan hệ với Diệp Tín Huy, thậm chí mang thai con của gã, Lục Khải mất tích, rất có thể đây là âm mưu của cô ấy và Diệp Tín Huy…”“Còn một vấn đề nữa.

” Tầm mắt Úc Nam nhìn sang theo Nguyễn Hạ, sắc mặt trầm xuống nhưng quay đầu lại rất nhanh, “Giả thiết là do Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy làm, tại sao những người còn lại trong nhóm phù rể không phát hiện?”“Hoặc là, ba người còn lại đều biết sự thật, nhưng vì sao bọn họ lại muốn che giấu? Chu Nhạc và Lục Khải rất thân, có thể thấy được anh ta thật lòng quan tâm Lục Khải, lý do gì khiến anh ta lựa chọn giấu giếm…” Nguyễn Hạ lắc đầu, cô đã nghĩ đến vấn đề giống Úc Nam, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

Từ lúc mọi người phát hiện Lục Khải mất tích đến thời điểm hiện tại đã sắp vượt quá hai tư giờ; nhưng trong trường hợp Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy nói dối, có lẽ Lục Khải đã thật sự mất tích vào buổi tối trước hôn lễ một ngày.


Thời gian càng kéo dài càng bất lợi.

Ngoài ra, vết máu bên dưới thảm đỏ cho thấy Lục Khải dữ nhiều lành ít.

“Úc Nam, cậu đợi tôi mười phút.

” Nguyễn Hạ lại đưa mắt nhìn hình ảnh bên ngoài cửa sổ rồi đi thẳng qua bên đó, không đợi Úc Nam trả lời.

Một lát sau, cuối cùng cô ấy đã đuổi kịp người phía trước.

Người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc áo đỏ, váy kẻ sọc ngắn, dáng người cực tốt, đuôi tóc cong cong rủ xuống bên xương quai xanh.

Bước chân cô cực chậm, Nguyễn Hạ bèn đưa tay chụp lấy bả vai cô.

“Tiểu Cửu, ban nãy cậu ở cùng…anh ta à?” Nguyễn Hạ nhìn Cố Cửu, vẻ mặt kinh ngạc.

Trong ấn tượng của Nguyễn Hạ, lần cuối nhìn thấy Cố Cửu ở cùng Trình Duật Chu là khi cô đang dí tàn thuốc lá vào người anh, thậm chí còn làm tay mình bị bỏng.

Từ đó, Cố Cửu rời thành phố Hạ Ninh một năm trời, chưa từng nhắc đến Trình Duật Chu.

“Cho nên manh mối lúc nãy anh trai cậu nói, là nhờ Trình Duật Chu…” Tuy tính cách Cố Cửu và Nguyễn Hạ hoàn toàn trái ngược nhưng lại cực kỳ hợp nhau, thoáng nhớ lại, không khó lý giải nguyên nhân Cố Cửu làm vậy.

Chẳng qua trước giờ Cố Cửu không ra chiêu như lẽ thường, càng không có thể bị người khác uy hiếp được.

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng cuối cùng là…“Tiểu Cửu, cậu còn thích anh ta?”.

 
Chương 7: Chương 7





“Trang trí tiệc cưới hoàn tất trước một ngày, nếu vết máu dưới thảm được xác minh là của Lục Khải, vậy tối qua cậu ta đã bị tấn công.”Phía sau Cố Cửu vang lên giọng nói của một người đàn ông khác, gần như cùng lúc với Trình Duật Chu.“Anh,” cô quay đầu, đối diện với đôi mắt âm u của Cố Tĩnh Dương.Cố Tĩnh Dương là anh trai Cố Cửu, lớn hơn cô sáu tuổi, gương mặt sắc bén cứng cỏi kèm thêm đôi mắt hoa đào, anh giống Cố Cửu, đều không thích cười.


Điều này làm mất đi vẻ quyến rũ của mắt hoa đào nhưng lại lộ ra nét hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.Cố Tĩnh Dương nhìn Cố Cửu, vỗ vai cô, ý bảo cô đứng yên tại chỗ, sau đó anh tách đám người ra bước đến nơi thảm đỏ bị vén lên.“Cảnh sát…”Cố Cửu nhìn chăm chú bóng lưng cao ngất giữa đám người, bên tai là giọng nói trầm ổn của Cố Tĩnh Dương, khiến cho đám người đang xôn xao thoáng chốc yên lặng hẳn.Hiện trường nhanh chóng bị phong toả, ở đầu kia, Cố Tĩnh Dương đang gọi điện cho người trong đội hình sự.Rất nhanh sau đó bên trong sảnh cưới có vài người lạ mặt dần xuất hiện, đi cuối là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, bề ngoài rất gây chú ý.

Ngay khi bước vào bên trong sảnh tiệc, y đã dán chặt mắt lên người Cố Cửu.Cảm giác giống như có người đang nhìn mình khiến Cố Cửu quay đầu lại, người đàn ông trẻ tuổi đã dời mắt đi từ lâu.

Cô không để ý, rủ mắt nhìn chằm chằm viên gạch màu trắng trước mặt, không rõ là đang suy nghĩ hay đang ngẩn người.“Đội trưởng Cố, đây là máu người, cụ thể thế nào còn cần phải xét nghiệm thêm.”Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói hấp dẫn lực chú ý của Cố Cửu.“Sao lại vậy được, không có khả năng, Lục Khải sẽ không có chuyện gì đâu…” Chu Tử Uyển mặc một thân váy cưới trắng tinh khôi đứng chết lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, lắc đầu như trống bỏi, từ chối tin tưởng vào sự thật trước mắt.Trong thoáng chốc, tin lành biến thành tin dữ.Thật ra đời người giống như một canh bạc, vui buồn chỉ trong tích tắc, không ai biết được khoảnh khắc tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.“Tôi biết anh, anh là anh trai Cố Cửu,” Chu Tử Uyển bỗng nhiên chú ý tới Cố Tĩnh Dương, nắm chặt tay anh giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Lục Khải sẽ không có việc gì, phải không? Tối qua tôi còn gặp anh ấy, sáng nay bốn người phù rể cũng thấy anh ấy, máu bên dưới thảm, không thể nào là của anh ấy…”Âm cuối còn mang theo tiếng nức nở, nghe vô cùng bất lực.Chu Tử Uyển phủ nhận rất quyết liệt vì trong lòng cô ấy biết rằng bi kịch đã xảy ra, chỉ là không thể chấp nhận được mà thôi.Cố Tĩnh Dương nhìn Chu Tử Uyển lảo đảo như thể chực ngất đi bất cứ lúc nào, anh đưa tay đỡ lấy cô ấy, sắc mặt bình tĩnh không đổi, “Trước mắt tất cả vẫn đang trong quá trình điều tra, cô Chu, lần cuối cùng cô nhìn thấy Lục Khải là ở đâu? Chính xác là khi nào?”Chu Tử Uyển cúi đầu nghẹn ngào một lúc lâu, khi ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, dùng hết sức lực còn lại chống đỡ, “Tối qua, chắc khoảng hơn bảy giờ, chúng tôi gặp nhau ở quảng trường Thiên Giai – đây là nơi Lục Khải từng cầu hôn tôi.


Sau đó anh ấy lái xe đưa tôi về, chưa đến chín giờ chúng tôi đã tách ra, tôi không để ý thời gian lắm.”Cô ấy ngừng một chút, cảm xúc vẫn chưa thể ổn định nhưng có vẻ bình tĩnh hơn ban nãy, “Nhà tôi cách khách sạn tổ chức lễ cưới quá xa, thành phố Hạnh Ninh vốn không có truyền thống rước dâu, ngoài ra thì…”“Sức khoẻ Lục Khải không tốt lắm,” Giọng Chu Tử Uyển nhỏ hơn hẳn, “Vậy nên ở khách sạn cũng không có nghi thức đạp cửa cướp dâu, tôi và Lục Khải chỉ muốn tổ chức lễ cưới đơn giản, mời vài vị khách quen thân đến dự thôi.”Lục Khải mắc bệnh tim bẩm sinh, là con trai duy nhất của nhà họ Lục, trước giờ vẫn luôn được che chở cẩn thận.

Mặt khác, nhà họ Lục là gia đình có máu mặt ở Hạ Ninh, bà Lục lại rất coi trọng mặt mũi, nói tới đây, Chu Tử Uyển cố đè thấp giọng.“Thực ra hôn lễ sắp bắt đầu, nhưng Lục Khải lại đột nhiên biến mất, sáng nay tôi cũng không thấy anh ấy đâu cả, nhưng mà mấy anh em phù rể đi cùng Lục Khải đến đây, Nhạc gì ấy nhỉ…Chu Nhạc, là người ở đằng kia…”Chu Tử Uyển giơ tay chỉ một người đàn ông mặc đồ vest đứng cách đó không xa, “Vừa rồi Chu Nhạc nói với tôi, sau khi bọn họ đến khách sạn vào buổi sáng, Lục Khải có bảo tối qua ngủ không ngon, vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng, ai biết được lúc hôn lễ sắp bắt đầu thì không tìm thấy anh ấy nữa.”Chu Tử Uyển vừa nói xong, Cố Cửu nhướng mày theo thói quen.“Thảm đỏ này đã bị người khác lật ngược lại, rất khó nói, lẽ nào…”Nửa câu sau vẫn chưa thốt ra, nhưng có lẽ nào – là một vụ án.Không biết câu nói này từ đâu chui vào tai Cố Cửu.Âm lượng nhỏ đến mức người khác không thể nghe được, nhưng thính lực của Cố Cửu rất tốt, cô hoàn toàn nghe rõ từng chữ của câu nói kia.Cô quay đầu bình tĩnh nhìn gã phù rể Chu Tử Uyển vừa chỉ.Giả thiết tối qua Lục Khải bị sát hại thì bốn người phù rể gặp anh ta vào buổi sáng bằng cách nào?Nếu người đã chết từ tối qua, vậy nhóm phù rể đã đến khách sạn với ai?Điều khiến người khác khó hiểu chính là, nếu tối qua Lục Khải bị giết thì sao đến tận trước khi hôn lễ bắt đầu mới có người phát hiện ra?Người nhà Lục Khải không phát hiện ra, nhóm phù rể không phát hiện ra, khách khứa cũng không phát hiện ra, một người sống sờ sờ cứ vậy mà biến mất nhưng không có bất kỳ ai phát giác.Việc Lục Khải mất tích từ đầu tới cuối có quá nhiều chỗ không hợp lý.“Những việc thoạt nhìn như khó giải thích, lý do thật ra rất đơn giản.”Âm thanh quen thuộc chậm rãi lọt vào tai, “giọng khói” hoa lệ, âm cuối trầm thấp đặc trưng của Trình Duật Chu.“Điều tra vụ án là việc của cảnh sát, luật sư Trình nên nhanh chóng tìm kiếm khách hàng tiềm năng ở hiện trường đi.


Lấy chiến tích của luật sư Trình mà nói, cơ hội hung thủ tìm đến anh rất lớn đấy.”Cô thẳng thắn châm chọc, giọng nói lạnh lẽo, so với vừa rồi sắc bén hơn mấy phần.Ba năm trước, Trình Duật Chu nổi danh vì vụ án “tỷ phú giết vợ” ở thành phố Hạ Ninh, là luật sư có thâm niên thấp nhất trong đoàn luật sư Mộng Ảo nhưng đóng vai trò quan trọng giúp gã tỷ phú Phan Vĩ Lương kháng cáo thành công, sau lại được gã trọng dụng, trở thành khách quý của gã, rước lấy vô số hâm mộ lẫn thoá mạ từ người khác.Đối với lời chế giễu của Cố Cửu, Trình Duật Chu chỉ cười cho qua chuyện.Anh rất cao, đứng chếch đằng sau Cố Cửu, rủ mắt là có thể nhìn thấy chiếc gáy trắng nõn của cô, còn có đường cong quyến rũ bên dưới áo sơmi cổ thấp.Ánh mắt Trình Duật Chu thản nhiên không chút né tránh rơi trên người Cố Cửu, giống như đang thưởng thức một tác phẩm trong phòng trưng bày, không có bất kỳ ý định đen tối nào, chẳng qua đôi mắt thâm sâu hút hồn giờ phút này lại càng thêm nặng nề.Chưa từng có người đàn ông nào giống như anh, thản nhiên viết hai từ dục vọng trong đáy mắt, rồi thoắt cái lại tỏ ra không thèm quan tâm.“Tiểu Cửu, tôi không nói dối, còn bọn họ, có lẽ chính họ mới là kẻ nói dối.” Anh nói xong lướt ngang qua cô không hề dừng lại.Sau khi Trình Duật Chu rời đi, Cố Cửu vẫn đứng im tại chỗ, cánh tay buông thõng xuống bên người, bàn tay run rẩy cuộn tròn thành nắm đấm, thật lâu sau cũng không buông ra..

 
Chương 8: Chương 8





“Trang trí tiệc cưới hoàn tất trước một ngày, nếu vết máu dưới thảm được xác minh là của Lục Khải, vậy tối qua cậu ta đã bị tấn công.”Phía sau Cố Cửu vang lên giọng nói của một người đàn ông khác, gần như cùng lúc với Trình Duật Chu.“Anh,” cô quay đầu, đối diện với đôi mắt âm u của Cố Tĩnh Dương.Cố Tĩnh Dương là anh trai Cố Cửu, lớn hơn cô sáu tuổi, gương mặt sắc bén cứng cỏi kèm thêm đôi mắt hoa đào, anh giống Cố Cửu, đều không thích cười.


Điều này làm mất đi vẻ quyến rũ của mắt hoa đào nhưng lại lộ ra nét hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.Cố Tĩnh Dương nhìn Cố Cửu, vỗ vai cô, ý bảo cô đứng yên tại chỗ, sau đó anh tách đám người ra bước đến nơi thảm đỏ bị vén lên.“Cảnh sát…”Cố Cửu nhìn chăm chú bóng lưng cao ngất giữa đám người, bên tai là giọng nói trầm ổn của Cố Tĩnh Dương, khiến cho đám người đang xôn xao thoáng chốc yên lặng hẳn.Hiện trường nhanh chóng bị phong toả, ở đầu kia, Cố Tĩnh Dương đang gọi điện cho người trong đội hình sự.Rất nhanh sau đó bên trong sảnh cưới có vài người lạ mặt dần xuất hiện, đi cuối là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, bề ngoài rất gây chú ý.

Ngay khi bước vào bên trong sảnh tiệc, y đã dán chặt mắt lên người Cố Cửu.Cảm giác giống như có người đang nhìn mình khiến Cố Cửu quay đầu lại, người đàn ông trẻ tuổi đã dời mắt đi từ lâu.

Cô không để ý, rủ mắt nhìn chằm chằm viên gạch màu trắng trước mặt, không rõ là đang suy nghĩ hay đang ngẩn người.“Đội trưởng Cố, đây là máu người, cụ thể thế nào còn cần phải xét nghiệm thêm.”Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói hấp dẫn lực chú ý của Cố Cửu.“Sao lại vậy được, không có khả năng, Lục Khải sẽ không có chuyện gì đâu…” Chu Tử Uyển mặc một thân váy cưới trắng tinh khôi đứng chết lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, lắc đầu như trống bỏi, từ chối tin tưởng vào sự thật trước mắt.Trong thoáng chốc, tin lành biến thành tin dữ.Thật ra đời người giống như một canh bạc, vui buồn chỉ trong tích tắc, không ai biết được khoảnh khắc tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.“Tôi biết anh, anh là anh trai Cố Cửu,” Chu Tử Uyển bỗng nhiên chú ý tới Cố Tĩnh Dương, nắm chặt tay anh giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Lục Khải sẽ không có việc gì, phải không? Tối qua tôi còn gặp anh ấy, sáng nay bốn người phù rể cũng thấy anh ấy, máu bên dưới thảm, không thể nào là của anh ấy…”Âm cuối còn mang theo tiếng nức nở, nghe vô cùng bất lực.Chu Tử Uyển phủ nhận rất quyết liệt vì trong lòng cô ấy biết rằng bi kịch đã xảy ra, chỉ là không thể chấp nhận được mà thôi.Cố Tĩnh Dương nhìn Chu Tử Uyển lảo đảo như thể chực ngất đi bất cứ lúc nào, anh đưa tay đỡ lấy cô ấy, sắc mặt bình tĩnh không đổi, “Trước mắt tất cả vẫn đang trong quá trình điều tra, cô Chu, lần cuối cùng cô nhìn thấy Lục Khải là ở đâu? Chính xác là khi nào?”Chu Tử Uyển cúi đầu nghẹn ngào một lúc lâu, khi ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, dùng hết sức lực còn lại chống đỡ, “Tối qua, chắc khoảng hơn bảy giờ, chúng tôi gặp nhau ở quảng trường Thiên Giai – đây là nơi Lục Khải từng cầu hôn tôi.


Sau đó anh ấy lái xe đưa tôi về, chưa đến chín giờ chúng tôi đã tách ra, tôi không để ý thời gian lắm.”Cô ấy ngừng một chút, cảm xúc vẫn chưa thể ổn định nhưng có vẻ bình tĩnh hơn ban nãy, “Nhà tôi cách khách sạn tổ chức lễ cưới quá xa, thành phố Hạnh Ninh vốn không có truyền thống rước dâu, ngoài ra thì…”“Sức khoẻ Lục Khải không tốt lắm,” Giọng Chu Tử Uyển nhỏ hơn hẳn, “Vậy nên ở khách sạn cũng không có nghi thức đạp cửa cướp dâu, tôi và Lục Khải chỉ muốn tổ chức lễ cưới đơn giản, mời vài vị khách quen thân đến dự thôi.”Lục Khải mắc bệnh tim bẩm sinh, là con trai duy nhất của nhà họ Lục, trước giờ vẫn luôn được che chở cẩn thận.

Mặt khác, nhà họ Lục là gia đình có máu mặt ở Hạ Ninh, bà Lục lại rất coi trọng mặt mũi, nói tới đây, Chu Tử Uyển cố đè thấp giọng.“Thực ra hôn lễ sắp bắt đầu, nhưng Lục Khải lại đột nhiên biến mất, sáng nay tôi cũng không thấy anh ấy đâu cả, nhưng mà mấy anh em phù rể đi cùng Lục Khải đến đây, Nhạc gì ấy nhỉ…Chu Nhạc, là người ở đằng kia…”Chu Tử Uyển giơ tay chỉ một người đàn ông mặc đồ vest đứng cách đó không xa, “Vừa rồi Chu Nhạc nói với tôi, sau khi bọn họ đến khách sạn vào buổi sáng, Lục Khải có bảo tối qua ngủ không ngon, vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng, ai biết được lúc hôn lễ sắp bắt đầu thì không tìm thấy anh ấy nữa.”Chu Tử Uyển vừa nói xong, Cố Cửu nhướng mày theo thói quen.“Thảm đỏ này đã bị người khác lật ngược lại, rất khó nói, lẽ nào…”Nửa câu sau vẫn chưa thốt ra, nhưng có lẽ nào – là một vụ án.Không biết câu nói này từ đâu chui vào tai Cố Cửu.Âm lượng nhỏ đến mức người khác không thể nghe được, nhưng thính lực của Cố Cửu rất tốt, cô hoàn toàn nghe rõ từng chữ của câu nói kia.Cô quay đầu bình tĩnh nhìn gã phù rể Chu Tử Uyển vừa chỉ.Giả thiết tối qua Lục Khải bị sát hại thì bốn người phù rể gặp anh ta vào buổi sáng bằng cách nào?Nếu người đã chết từ tối qua, vậy nhóm phù rể đã đến khách sạn với ai?Điều khiến người khác khó hiểu chính là, nếu tối qua Lục Khải bị giết thì sao đến tận trước khi hôn lễ bắt đầu mới có người phát hiện ra?Người nhà Lục Khải không phát hiện ra, nhóm phù rể không phát hiện ra, khách khứa cũng không phát hiện ra, một người sống sờ sờ cứ vậy mà biến mất nhưng không có bất kỳ ai phát giác.Việc Lục Khải mất tích từ đầu tới cuối có quá nhiều chỗ không hợp lý.“Những việc thoạt nhìn như khó giải thích, lý do thật ra rất đơn giản.”Âm thanh quen thuộc chậm rãi lọt vào tai, “giọng khói” hoa lệ, âm cuối trầm thấp đặc trưng của Trình Duật Chu.“Điều tra vụ án là việc của cảnh sát, luật sư Trình nên nhanh chóng tìm kiếm khách hàng tiềm năng ở hiện trường đi.


Lấy chiến tích của luật sư Trình mà nói, cơ hội hung thủ tìm đến anh rất lớn đấy.”Cô thẳng thắn châm chọc, giọng nói lạnh lẽo, so với vừa rồi sắc bén hơn mấy phần.Ba năm trước, Trình Duật Chu nổi danh vì vụ án “tỷ phú giết vợ” ở thành phố Hạ Ninh, là luật sư có thâm niên thấp nhất trong đoàn luật sư Mộng Ảo nhưng đóng vai trò quan trọng giúp gã tỷ phú Phan Vĩ Lương kháng cáo thành công, sau lại được gã trọng dụng, trở thành khách quý của gã, rước lấy vô số hâm mộ lẫn thoá mạ từ người khác.Đối với lời chế giễu của Cố Cửu, Trình Duật Chu chỉ cười cho qua chuyện.Anh rất cao, đứng chếch đằng sau Cố Cửu, rủ mắt là có thể nhìn thấy chiếc gáy trắng nõn của cô, còn có đường cong quyến rũ bên dưới áo sơmi cổ thấp.Ánh mắt Trình Duật Chu thản nhiên không chút né tránh rơi trên người Cố Cửu, giống như đang thưởng thức một tác phẩm trong phòng trưng bày, không có bất kỳ ý định đen tối nào, chẳng qua đôi mắt thâm sâu hút hồn giờ phút này lại càng thêm nặng nề.Chưa từng có người đàn ông nào giống như anh, thản nhiên viết hai từ dục vọng trong đáy mắt, rồi thoắt cái lại tỏ ra không thèm quan tâm.“Tiểu Cửu, tôi không nói dối, còn bọn họ, có lẽ chính họ mới là kẻ nói dối.” Anh nói xong lướt ngang qua cô không hề dừng lại.Sau khi Trình Duật Chu rời đi, Cố Cửu vẫn đứng im tại chỗ, cánh tay buông thõng xuống bên người, bàn tay run rẩy cuộn tròn thành nắm đấm, thật lâu sau cũng không buông ra..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom