Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nếu Được Một Lần Sống Lại

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nếu Được Một Lần Sống Lại

Nếu Được Một Lần Sống Lại
Tác giả: Thích Uống Sữa Dừa
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bối cảnh: Minh Dạ sống lại, làm lại từ đầu.
 
Chương 1


“.…..”

“Đó là hy vọng của cả tộc Trai chúng ta! Vì ngươi mà nó tự rút tiên tủy, bây giờ ngươi nói một câu cảm ơn là có thể cho qua nhẹ nhàng rồi ư?”

Đây là … phụ thân của Tang Tửu?

Minh Dạ ngẩn người một lúc, hắn đang đâu? Hắn không phải đã …

Bây giờ sao hắn lại an ổn ngồi đây?

“Nếu ngươi thật lòng cảm tạ thì ký hôn thư này, bằng không ta làm sao tin được ngươi sẽ thật sự tốt với Tang Tửu!”

Tang Tửu?

Minh Dạ trọng thương vừa khỏi, nghe thấy cái tên này, sắc mặt lại tái nhợt.

Tiểu trai tinh mà hắn không nỡ buông bỏ …

Minh Dạ cố kìm nước mắt, có phải ông trời thương xót, cho hắn một cơ hội nữa không?

Bây giờ mọi thứ trở về vạch xuất phát, giữa họ vẫn chưa có nhiều tổn thương ngăn cách, cũng chưa có nhiều hiểu lầm sai sót.

Tính mạng toàn tộc của nàng vẫn không sao.

Tang Tửu …

Vừa nghĩ đến Tang Tửu, tim Minh Dạ lại bắt đầu đau âm ỉ.

Đã quá lâu rồi, hắn thật sự rất nhớ nàng.

Minh Dạ chìm đắm trong suy nghĩ riêng, quên mất hoàn cảnh xung quanh.

Lão Trai vương thấy Minh Dạ im lặng thì cảnh giác, đường đường là Chiến thần lẽ nào muốn chối nợ sao!

Lão Trai vương tức giận “Chiến thần Minh Dạ! Ta tôn trọng gọi ngươi một tiếng Chiến thần, nhưng ngươi …!”

Tiếng gọi này chợt đánh thức Minh Dạ.

Nói thế nào đi nữa, bây giờ hắn thật sự đã trở lại điểm bắt đầu.

Minh Dạ chỉ muốn nắm chắc cơ hội này. Dù đây là ảo giác, là giấc mộng, hắn cũng không muốn tỉnh lại.

“Cưới Tang Tửu? Được.”

Cũng như kiếp trước, hắn nhanh chóng ký tên lên hôn thư.

Lần trước, Minh Dạ cho rằng chuyện này là báo đáp ân tình, tuy đồng ý nhưng trong lòng khó xử, không mấy tình nguyện, nhưng lần này thì khác.

Minh Dạ nhìn lão Trai vương vui vẻ cất hôn thư, ánh mắt dần dịu đi.

Đây là đại hôn của hắn với Tang Tửu.

Minh Dạ thầm nghĩ, hắn sẽ cưới nàng lần nữa. Hắn muốn dành những điều tốt đẹp nhất trên đời cho nàng.

“Được rồi, Minh Dạ người ta cũng đã về rồi, con nhìn dáng vẻ của con xem.”

Trai vương hận rèn sắt không thành thép, gõ gõ trán Tang Tửu.

“A, phụ vương!”

Tang Tửu xoa vết đỏ trên trán, trong lòng hơi ngượng ngùng.

Sắc mặt Tang Hựu phức tạp nhìn muội muội.

Muội muội từ nhỏ chưa từng thấy qua lòng người hiểm ác, tính tình trong sáng đơn thuần, nếu Minh Dạ thật lòng tốt với muội ấy thì không sao, nếu như …

“Công … công chúa điện hạ!”

Thị nữ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào “Minh Dạ thần quân, ngài ấy …”

Tang Tửu nắm chặt chăn trong tay, ngài ấy làm sao, lẽ nào lại nuốt lời ư?

“Chuyện gì?” Trai vương vỗ bàn một cái “Hốt hoảng còn ra thể thống gì, ngươi nói cho rõ ràng đi!”

“Chiến thần Minh Dạ phái thiên binh đưa sính lễ tới, cảnh tượng hoành tráng lắm, vẫn còn đứng bên ngoài sông chờ ấy.”

“Chiến thần Minh Dạ còn nói, trước khi thành thân không nên gặp mặt, nếu Công chúa còn thích thứ gì, ngài ấy có thể tìm thêm.”

Thị nữ lập tức giục “Sao người không đi xem thử đi.”

Lão Trai vương và Tang Hựu nhìn nhau, cả hai đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.

Còn Tang Tửu tuy ngượng ngùng, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Nam nhân mà nàng tiện tay nhặt được lại tốt như vậy, không hổ là mình, đúng là có mắt nhìn!

Nàng vui vẻ nhảy xuống giường “Dẫn ta đi xem thử!”

Sau đó nàng cùng thị nữ chạy ra ngoài.

Sắc mặt Trai vương phức tạp, ông không ngờ Minh Dạ lại làm đến mức này.

Tang Hựu hơi do dự, nhìn về phía lão Trai vương “Phụ vương, vậy chúng ta …”

Lão Trai vương thở dài “Nếu hắn bằng lòng làm vậy, nghĩa là cũng chưa hẳn bất mãn với cuộc hôn nhân này. Ta chỉ lo lắng cho Tang Tửu … bỏ đi, chúng ta đi xem thử.”

Tang Tửu đọc phong thư trong tay, hai má đỏ bừng.

Minh Dạ cố ý sai người truyền lời, sợ nàng đột nhiên biết chuyện hôn sự của mình sẽ cảm thấy bất an, nên trong thư cẩn thận an ủi nàng.

Nếu nàng không muốn cuộc hôn nhân này, hắn có thể hủy hôn với Trai vương, nhưng hắn sẽ đưa nàng lên Tiên giới trị thương cho nàng.

Nếu nàng cũng bằng lòng lấy hắn, sau khi thành thân, hắn sẽ dốc hết sức bảo vệ và yêu thương nàng.

Tang Tửu nằm trên giường, đọc đi đọc lại phong thư, cuối cùng mặt đỏ bừng vùi nó vào lòng.

Sao nàng không bằng lòng được chứ.

Tang Tửu nhớ đến chuyện mình chạy đến bờ sông lén ngắm nhìn Chiến thần anh tuấn kia.

Dáng vẻ bảo vệ chúng sinh trong tam giới của chàng đẹp biết bao, nàng vừa nhìn đã khắc ghi trong lòng rồi.

Nàng nghĩ, nàng thích hắn.

Lần thành thân này, Minh Dạ không muốn lặp lại những chuyện trước kia.

Trong cung của hắn bận rộn liên tục, Minh Dạ nhìn tẩm cung quen thuộc, tim đập thình thịch.

Hắn nóng lòng muốn thành thân với Tang Tửu.

Trong phòng hắn bày rất nhiều đồ dùng mà các nữ tử thường rất thích, hắn muốn trang trí tẩm cung của hắn để chào đón Tang Tửu.

Thê tử của hắn, thê tử duy nhất của hắn.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, Minh Dạ xuất thần khi nhìn hôn phục trên giường.

Trong mấy ngày không gặp Tang Tửu, hắn không biết đã nhớ tiểu trai tinh kia bao nhiêu lần.

Minh Dạ đưa tay vuốt ve dải lụa đỏ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hắn chuẩn bị nghênh đón chủ nhân thứ hai của Thượng Thanh về cung.

Lão Trai vương nhìn Tang Tửu xinh đẹp trong gương, lau nước mắt buồn bã của người cha già.

Lúc này, ông không biết ép hôn Minh Dạ là đúng hay sai, nhưng con gái của ông, đứa con gái đáng thương mất tiên tủy của ông …

“Trai vương.”

Lão Trai vương xoay người, mở to mắt “Người … người sao lại đến đây?”

Minh Dạ cung kính hành lễ, vì nạn diệt tộc kiếp trước, cũng vì ông ấy bằng lòng gả Tang Tửu cho mình.

Lão Trai vương giấu khóe mắt hơi đỏ “Chiến thần đại nhân sao lại tới sớm như vậy? Tiểu nữ còn đang trang điểm, chi bằng …”

“Ta đến tìm người.” Minh Dạ ngắt lời ông “Ta biết người cũng rất khó xử khi gả công chúa của mình cho ta. Ta sẽ không bao giờ quên ân tình giữa ta và Trai tộc.”

Hắn từng câu từng chữ hứa hẹn với phụ thân nàng “Ta sẽ đối xử tốt với nàng, mong người cứ yên tâm giao nàng cho ta.”

Hai mắt lão Trai vương vẫn đỏ lên, nói cho cùng ông đã cưng chiều con gái từ nhỏ đến lớn, lo lắng trong mắt không thể nào phai, nhưng cuối cùng chỉ đành khàn giọng nói “Người nhất định phải tốt với con bé.”

Minh Dạ nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhẹ nhàng trả lời “Ta biết.”

Hôn lễ diễn ra như trong ký ức. Minh Dạ nắm tay Tang Tửu, dẫn nàng lên kiệu hoa. Rồi nghe Tang Hựu nói, nếu hắn không tốt với Tang Tửu, dù có liều mạng cũng sẽ đòi lại công bằng cho muội muội và Trai tộc. Minh Dạ vẫn nhẹ nhàng đáp lại, lệnh kiệu hoa rời sông Mặc.

Điểm khác duy nhất là đôi tay nắm chặt chưa từng tách rời.

Kiếp trước, Tang Tửu tò mò hứng cánh hoa rơi, nhưng lúc này tay nàng vẫn bị Minh Dạ nắm chặt, nàng buộc phải đè nén tò mò trong lòng. Rõ ràng bên tai văng vẳng tiếng sáo trúc hòa thanh, lại chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Minh Dạ vẫn luôn chú ý sắc mặt của Tang Tửu, thấy nàng bất an bèn nghiêng đầu ghé sát “Sao vậy?”

Hơi thở mát lạnh thuộc thủy tộc của Minh Dạ phảng phất phả vào mặt nàng, làm tai nàng đỏ bừng dữ dội.

Đối diện với Chiến thần trẻ tuổi mà nàng luôn ngưỡng mộ, nàng cảm giác lòng bàn tay đang thấm mồ hôi.

“Không … không sao.” Tang Tửu cố ý ngẩng đầu nhìn quanh, đè nén nhịp tim đang tăng nhanh “Ta chỉ thấy hơi nóng, hôm nay náo nhiệt quá.”

Minh Dạ trải qua đủ loại biến cố trong quá khứ, cuối cùng cũng tìm thấy tiểu trai tinh yêu quý của mình. Hắn nhìn Tang Tửu, cảm thấy mọi chuyện đều ổn.

Ánh mắt hắn dịu dàng chăm chăm nhìn nàng “Phải, rất náo nhiệt, nàng thích không?”

Tiểu trai tinh của hắn trời sinh thích vui vẻ náo nhiệt, thế nên đại hôn của họ cũng nên như thế này.

Tang Tửu chưa từng nghĩ Chiến thần Minh Dạ có thể dịu dàng, dễ bắt chuyện như vậy.

Nàng quay đầu nhìn Minh Dạ, khi chạm phải ánh mắt hắn, lại vội dời đi như thể bị sức nóng trong ánh mắt làm bỏng.

Minh Dạ nhìn phản ứng của nàng, khóe miệng không ngừng cong lên.

Lần này, bọn họ sẽ có một kiếp hoàn mỹ nhất.
 
Chương 2


Tang Tửu thấp thỏm ngồi trên giường tân hôn, chờ Minh Dạ trở về.

Đêm động phòng hoa chúc …

Tang Tửu vô thức vặn vẹo ngón tay, nàng nhớ tới ánh mắt Minh Dạ nhìn nàng trên xe cưới.

Nồng nàn như trên đời chỉ còn nhau.

Còn chưa uống rượu giao bôi đã nóng bừng hai má.

Minh Dạ không muốn bỏ lỡ giây phút có thể ở bên Tang Tửu.

Hắn cũng sốt rột và mong chờ, ban đầu còn duy trì bình tĩnh bước đi, sau đó bước đi ngày càng nhanh hơn, cuối cùng gần như là chạy trở về.

Đến trước mặt Tang Tửu, Minh Dạ cuối cùng cũng kiềm được nhiệt huyết dâng trào đang va đập trong lồ.ng ngực.

Hắn chậm rãi bước về phía nàng.

Tang Tửu thẫn thờ nhìn Minh Dạ bước đến gần.

Là ảo giác ư, sao khóe mắt Minh Dạ lại hơi đỏ nhỉ?

Đến khi Minh Dạ đứng trước mặt nàng, hơi thở của hắn bao trùm lấy nàng, lúc này Tang Tửu mới hoàn hồn.

Tuy Minh Dạ dừng trước mặt nàng, nhưng thật ra đã lao vào trái tim nàng, tan thành máu thịt không thể tách rời.

Cho đến tận bây giờ, Tang Tửu vẫn xuất hiện trong tẩm điện này như lúc trước, Minh Dạ nhận thấy được cảm giác mất đi rồi có lại.

Hắn mở miệng nhưng không nói được, như thể mắc kẹt thứ gì trong cổ họng, không thể nuốt xuống, cũng không thể nhổ ra.

Càng gần nỗi nhớ càng rụt rè.

Minh Dạ chưa từng lo lắng như vậy, cũng không biết làm sao, hắn nhấp đôi môi khô khốc “Ta về muộn rồi.”

Tang Tửu vẫn là Công chúa Trai tộc trong sáng đơn thuần, nàng nhạy bén cảm nhận được tâm tình đè nén của Minh Dạ, ngơ ngác nói “Không muộn đâu, ta cũng vừa mới ngồi xuống, cũng không đợi lâu.”

Sau đó nàng lại cẩn thận ngước mắt nhìn Minh Dạ “Chàng … chàng sao vậy, không vui sao?”

Tang Tửu hơi cúi đầu, nàng biết Minh Dạ có lẽ không thật lòng muốn cưới nàng, nhưng tình cảm vẫn có thể từ từ nảy sinh …

Minh Dạ cúi người nắm lấy tay nàng “Có thể thành thân với nàng, sao ta lại không vui.”

Tang Tửu ngước lên, lọt vào trong ánh mắt của Minh Dạ.

“Hôm nay là đại hôn của chúng ta, theo lý mà nói thì phải hợp tu cùng ta, nhưng nếu nàng không muốn …”

Minh Dạ dừng một chút, xoa xoa ngón tay Tang Tửu an ủi “Nếu nàng không muốn, ta có thể ngủ ở phòng khác trước.”

Sau này vẫn còn cơ hội.

Tang Tửu vội ngắt lời hắn “Ta không nói không muốn!”

Minh Dạ nghe vậy,  nhướng mày trêu chọc nhìn nàng.

Tang Tửu liếm môi ấp úng “Ờ thì.. ý ta là, dù sao chúng ta cũng đã thành thân rồi.”

Nàng hơi chột dạ cười cười nhìn Minh Dạ, nàng không phải vội hợp tu vậy đâu mà!

“Ý ta là, đêm tân hôn đầu tiên, chúng ta lại chia phòng ngủ, thế … thế không ổn lắm, rất dễ tổn thương tình cảm.”

Minh Dạ nắm chặt ngón tay Tang Tửu, hơi nghiêng người lại gần “Vậy bây giờ nàng đang mời ta ở lại?”

Mặt Tang Tửu nóng lên, ánh mắt đảo một vòng, không dám nhìn hắn “Đêm tân hôn … dù sao chúng ta cũng phải ngủ cùng nhau.”

Minh Dạ khẽ cười thành tiếng.

Tang Tửu hơi xấu hổ ngước mắt nhìn hắn.

Minh Dạ ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói “Là tự ta muốn ở lại.”

Là do hắn quá muốn ở bên nàng.

Minh Dạ giơ tay cởi thắt lưng của Tang Tửu.

“Nàng mất tiên tủy, nhưng tiên thể đã thành, tránh sau này khí đục tích tụ trong cơ thể, hợp tu cùng ta có thể giúp nàng điều hòa khí đục trong người.”

Tang Tửu cảm nhận được hơi thở của Minh Dạ bên tai.

Tiểu công chúa Trai tộc chưa từng trải qua khoảnh khắc dây dưa ám muội như vậy.

Nàng lo lắng áp vào trong lòng Minh Dạ “Chúng … chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi.”

Minh Dạ không rời nàng, giơ tay chuyển khay trên bàn đến giường.

Hắn chậm rãi rót hai ly rượu, cầm một ly đưa cho Tang Tửu.

Tang Tửu vô thức cầm lấy.

Ly rượu rất nhỏ, không tránh khỏi chạm vào ngón tay Minh Dạ.

Chưa kịp uống rượu đã say mất rồi. 

Tay đan nhau, cạn ly rượu.

Minh Dạ từ từ đè Tang Tửu nằm xuống giường.

Gác ngọc yến làm tổ, điện vàng khóa uyên ương.

Minh Dạ nhìn Tang Tửu ngủ say trong chăn, giơ tay chạm vào những vết đỏ trên người nàng.

Minh Dạ lại gần hôn lên má Tang Tửu, sau đó đứng dậy rời giường.

Tuy lần nữa được sống lại, nhưng hắn còn rất nhiều chính sự cần xử lý.

Minh Dạ chỉnh cổ áo, mở cửa bước ra khỏi phòng.

Hai tiên thị ngoài cửa vội tiến lên hành lễ “Thần quân.”

Minh Dạ chỉnh cổ tay áo, khẽ đáp một tiếng.

Hai tiên thị không biết làm sao, liệu có nên lui xuống không.

Minh Dạ liếc nhìn hai người trước mặt, trước kia hắn không quan tâm những quy tắc này, hắn ít khi cần người hầu hạ, nên chưa từng quan tâm.

Nhưng giờ thì khác, Tang Tửu đang ở đây, lúc hắn không ở đây, người trong điện có chăm sóc tốt cho nàng hay không mới là điều quan trọng.

“Phu nhân còn đang ngủ, không cần đánh thức nàng.”

Hai tiên thị cúi đầu đáp vâng.

“Hôm nay nên làm gì, các ngươi biết không?”

Hai tiên thị nhìn nhau, một người đoán được ý của Minh Dạ, mạnh dạn nói “Nên chăm sóc Tang phu nhân?”

Hàng lông mày cau lại của Minh Dạ cuối cùng cũng giãn ra một chút.

“Nếu nàng dậy, muốn đi dạo ở đâu thì các ngươi đi cùng, muốn chơi gì cứ để nàng chơi, trông chừng nàng, đừng chạy quá xa.”

Rồi hắn dừng lại, hạ giọng nói “Nếu nàng muốn tìm ta, thì nói ta sẽ về sớm.”

Sắc mặt hai tiên thị phức tạp nhìn Minh Dạ đi xa “Thần quân của chúng ta, đổi tính thật rồi …”

Tang Tửu thức dậy cũng đã gần trưa.

Nàng thẫn thờ nhìn đỉnh giường, còn chưa hoàn hồn, nơi này khác giường của nàng.

Tang Tửu trở mình định ngồi dậy, nàng chợt duỗi eo, cắn răng hít khí lạnh “Đau đau đau.”

Lúc này nàng mới nhớ mình đã gả cho Minh Dạ, mà đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của hai người …

Tiên thị mở cửa bước vào thì thấy Tang phu nhân đang đỏ mặt ngồi trên giường.

“Phu nhân.”

Tiên thị cẩn thận hỏi “Người muốn dậy chưa?”

Tang Tửu hoàn hồn, vội cuộn mình trong chăn “À, ừ, ta …”

Tiên thị vẫn nhìn thấy vết đỏ trên ngực kéo dài xuống dưới, gợi lên sự ám muội khiến người khác tưởng tượng.

Chiến thần đại nhân, ngài dũng mãnh quá!

Tang Tửu ngồi trong sân chống cằm, nàng không muốn ra ngoài chơi.

“Minh Dạ chàng … bình thường thích làm gì?”

Tiên thị đã được Minh Dạ dặn dò, không dám vô lễ với Tang phu nhân, cân nhắc rồi trả lời “Thần quân thích yên tĩnh, bình thường không cần chúng nô tỳ hầu hạ, ngài ấy chỉ thích ở một mình.”

Tang Tửu thấy hơi lạ, đêm qua đâu thấy chàng có vẻ gì là thích ở một mình.

Hai tiên thị tò mò, bèn chủ động hỏi “Phu nhân còn chuyện gì muốn hỏi không?”

Minh Dạ thần quân trước khi đi dặn nhiều thứ lắm, phu nhân mau hỏi đi!

Tang Tửu thành thật lắc đầu “Không có gì để hỏi.”

“Vậy phu nhân có muốn đi dạo không?”

Tang Tửu ngồi lâu đau lưng, mông cũng đau, bèn từ chối “Ta ở trong sân này thôi.”

Ba người họ ở trong sân, mở to mắt nhìn nhau.

Dù Minh Dạ phải giải quyết chính sự, nhưng thường hay lơ đễnh.

Bút được làm từ ngọc, khi cầm trên tay có cảm giác ấm áp, chất liệu ngọc rất tinh xảo.

Hắn xoa xoa đầu ngón tay, làn da ấm áp tối qua như vẫn còn trong lòng bàn tay.

Ý nghĩ rối ren, không thể tịnh tâm.

Thôi vậy.

Minh Dạ xoa xoa ấn đường, hôm nay về trước vậy.

Trước kia, Minh Dạ ước gì mình có thể xứ lý chính sự hết mười hai giờ mỗi ngày, nhưng bây giờ hắn quả thật không nghĩ vậy nữa. Hắn chỉ hận bản thân không thể nhét Tang Tửu vào tay áo, đi đâu cũng mang theo.

Cho nên khi hắn thấy Tang Tửu lẩn quẩn trong sân, tiếng người nói ồn ào, gió cũng trở nên dịu dàng yên tĩnh, trong mắt hắn chỉ có mình nàng.

Tang Tửu thấy bóng người đứng trước sân, không khỏi đứng dậy chạy về phía hắn.

Minh Dạ bước tới, đưa tay về phía nàng.

“Ta về rồi.”

Rõ ràng chỉ mới cách nhau mấy canh giờ, sao nàng nghe câu này lại muốn rơi nước mắt.

Minh Dạ không muốn thấy nhất chính là nước mắt của Tang Tửu, hắn nhẹ giọng dỗ dành nàng “Sao vậy? Ngủ không ngon à?”

Trước kia, hắn chưa từng quan tâm tiểu trai tinh một mình đến Thượng Thanh có quen không, ngủ ngon không, có chịu ấm ức gì không.

Có lẽ hắn mới là người khiến nàng tủi thân buồn bã nhiều nhất.

“Không phải.” Tang Tửu vội quay đầu giấu sắc mặt, nàng cũng không biết bản thân làm sao, chỉ thấy cảm xúc của mình lên xuống thất thường.

“Chúng ta đang thảo luận xem nên đi đâu chơi.”

Nàng chỉ hai tiên thị phía sau “Họ nói trong cung của chàng có một nơi luyện bắn cung, có thật không?”

Minh Dạ nhướng mày “Đúng vậy, nàng muốn luyện bây giờ à?”

Tang Tửu cảm thấy bầu không khí hơi kỳ quái, vội gật đầu nói “Ừm ừm, đi ngay bây giờ.”

Hai tiên thị:???

Vừa rồi người đâu có nói vậy!

Minh Dạ cười dịu dàng chiều chuộng “Được rồi, đi thôi, ta dẫn nàng đi.”

Minh Dạ nắm tay Tang Tửu chậm rãi đi về phía trước, thấy Tang Tửu vui vẻ thoải mái, hắn cũng vui.

Hẳn là hai tiên thị này không biết làm việc, thôi vậy, cùng lắm hắn cứ ở trong phạm vi gần trông chừng là được. 

Hai tay nắm chặt, ai cũng không muốn bỏ ra trước.

“Để ngang với mũi tên.”

Minh Dạ đứng gần Tang Tửu, tay hắn bọc lấy tay nàng, giúp nàng kéo cung, nhắm hồng tâm, bắn tên vào mục tiêu.

Dần dần ánh mắt Tang Tửu không còn nhìn cung tên. Nàng không chớp mắt nhìn Minh Dạ. Hai người họ gần đến mức nàng nghiêng đầu là có thể hôn vào sườn mặt hắn.

Minh Dạ buông cung tên, hơi quay đầu nhìn Tang Tửu. Tang Tửu thất thần nhìn hắn bị bắt gặp, liền hốt hoảng cúi đầu, mặt đỏ bừng lên.

Minh Dạ khẽ cười, hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng. Tang Tửu thầm siết chặt ngón tay trong tay áo. Làm sao đây, tim đập nhanh quá.

Lần trước, Minh Dạ buông tay đứng sang một bên, nhưng lần này chẳng những không buông mà còn thuận thế kéo Tang Tửu vào lòng.

Hắn áp sát vào má nàng “Không phải nói muốn luyện bắn cung à, sao lại không chú tâm.”

Tang Tửu đờ người nhìn mục tiêu, không dám nói, cũng không dám nhìn hắn.

Minh Dạ thấy tai nàng đỏ ửng, cuối cùng cũng không kiềm được. Hắn nắm cằm nàng, hôn lên môi nàng. Hắn biết làm vậy không hợp lễ nghi, biết mọi người đang nhìn nhưng sao kiềm nén được xúc động trước mặt người mình yêu. Dù hắn là Minh Dạ cũng không thể.

Mặt Tang Tửu đỏ bừng như sắp bốc khói, nàng lén móc móc tay Minh Dạ. Minh Dạ vẫn rất bình tĩnh, nắm ngược lại tay nàng “Còn muốn luyện nữa không?”

Tang Tửu lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Minh Dạ có hơi bất đắc dĩ “Vậy là có ý gì?”

“Ta … ta luyện hay không luyện cũng không sao hết …” Tang Tửu đỏ mặt liếc trộm Minh Dạ “Chỉ cần ở cùng chàng, ta đều thích.”

Tang Tửu cúi đầu, giọng ngày càng nhẹ đi, dám trực tiếp thổ lộ nhưng cũng còn hơi ngại ngùng.

Minh Dạ sẽ không để tâm ý quý giá như vậy rơi xuống đất vỡ vụn. Hắn nhẹ nhàng vén tóc mai cho nàng “Ta cũng vậy.”

Hắn nhìn nàng như nhìn vật quý giá nhất trên đời.

“Chỉ cần ở cùng nàng, làm gì ta cũng thích.”
 
Chương 3


Ba tháng đầu sau đại hôn diễn ra yên bình như trong ký ức, Minh Dạ rất thích bầu không khí này, như thể trên thế gian này chỉ còn hai người họ.

Trong mắt chỉ có nhau, tay trong tay, ôm thật chặt.

Hắn biết sự yên bình này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng hắn muốn sống thế này lâu hơn chút nữa.

Để những sinh tử, d.ục vọng ích kỷ tránh xa bọn họ.

Hay ít nhất, tránh xa Tang Tửu.

Sau đại hôn, hầu như đêm nào họ cũng dây dưa không rời, Minh Dạ lấy cớ hợp tu dụ dỗ Tang Tửu. Thế nên lần này nàng không gặp tình trạng khí đục cắn trả.

Tang Tửu và Minh Dạ ngồi trong đình ngắm cảnh đêm.

Minh Dạ đang nghe Tang Tửu xác định các vì sao trên bầu trời, nàng nói “Ta ở dưới đáy sông Mặc, chưa từng ngắm sao ở khoảng cách gần như vậy.”

Minh Dạ không khỏi nở nụ cười.

Hắn kéo Tang Tửu vào lòng, vuốt tóc nàng “Sau này chỉ cần nàng muốn ngắm, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đến ngắm.”

Chỉ cần Tang Tửu thích là được.

Tang Tửu hơi xấu hổ, nhưng trong lòng vui mừng không thôi “Minh Dạ, chàng thật tốt.”

Hóa ra được gả cho Minh Dạ là một chuyện tốt và hạnh phúc như vậy.

Tang Tửu nhìn chằm chằm Minh Dạ nghĩ: Minh Dạ, may là ngày đó ta nhặt được chàng.

Ta chưa từng hối hận vì nhặt được chàng, cứu chàng và cả yêu chàng.

Nụ cười của Tang Tửu quá rực rỡ, đứng trong bóng tối nhưng hắn cảm giác quanh mình có ánh sáng.

Minh Dạ hôn lên môi Tang Tửu.

Sau khi Thiên Hoan tỉnh dậy nghe thấy Minh Dạ đã thành thân, nàng không dám tin đây là sự thật, đến khi tận mắt nhìn thấy.

Hình ảnh Minh Dạ và Tang Tửu âu yếm yêu thương như cây đinh chọc vào mắt nàng.

Minh Dạ chưa từng để ai lại gần mình, Thiên Hoan ngây người nghĩ.

Nhưng bây giờ huynh ấy lại chủ động hôn cô ta.

Nỗi căm tức tột cùng ăn mòn trái tim nàng.

Mùi vị đố kị thật khó chịu.

Minh Dạ chậm rãi rời khỏi môi Tang Tửu, vô ý quay đầu liếc nhìn bóng dáng rời đi của Thiên Hoan.

Thờ ơ hiện rõ lên trong mắt hắn.

Tang Tửu bị hôn đến mơ màng, đang cố gắng điều hòa nhịp tim đập mạnh dữ dội trong vòng tay Minh Dạ.

Đã lâu vậy rồi mà nàng vẫn dễ bị chọc ghẹo như vậy!

Nàng nắm lấy thắt lưng của Minh Dạ, xấu hổ quá đi mất, không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Minh Dạ cúi đầu nhìn Tang Tửu, nhìn thấy nàng, phiền muộn trong lòng hắn nhẹ hẳn đi.

Hắn vén tóc trên trán Tang Tửu, ánh mắt tối dần “Đêm khuya rồi.”

“Chi bằng chúng ta về tẩm điện nghỉ ngơi trước đã.”

Tang Tửu nghe Minh Dạ gợi ý, bèn hiểu ra, lại hợp tu nữa rồi.

Nàng đúng là một tiểu trai tinh ngày đêm lao lực.

Tang Tửu ngủ đến gần trưa như thường lệ.

Thiên Hoan bước vào trong điện không khỏi cười lạnh, quả nhiên là yêu tinh dưới đáy sông, không biết lễ phép.

Tang Tửu không biết thái độ của Thiên Hoan với nàng, nhưng nàng vẫn nhiệt tình chào hỏi “Thánh nữ Thiên Hoan, cô tỉnh rồi à?”

Thiên Hoan không trả lời, cách trang trí của tẩm điện khiến móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay.

Tẩm điện của Minh Dạ trước giờ lạnh lẽo, không chịu bày trí thứ gì, cả người cũng hiếm khi quay về ở, hoang vắng như thể một cung điện trống.

Những cảm xúc u ám bị kìm nén của Thiên Hoan ngày càng lớn.

Nhưng bây giờ, khóe mắt nàng đỏ lên vì tức giận.

Nàng thấy rõ, y phục của Minh Dạ và Tang Tửu đặt cạnh nhau, trong điện bày rất nhiều món đồ chơi kỳ lạ, là những thứ mà nữ tử thích.

Y phục Tang Tửu mặc hôm nay cùng kiểu với Minh Dạ, là Minh Dạ sai người làm sao?

Tang Tửu thấy sắc mặt Thiên Hoan không ổn, hơi nghi ngờ hỏi “Thánh nữ Thiên Hoan?”

“Thánh nữ Thiên Hoan, cô sao vậy?”

Thiên Hoan lấy lại tinh thần “Không có gì.”

Nàng nhìn Tang Tửu, không thể giữ ả trai tinh này nữa.

Đừng trách ta, là ngươi ép ta.

“Không ngờ từ lần cáo biệt trước, khi gặp lại, Tang phu nhân đã thành thân với Minh Dạ rồi.”

Tang Tửu hơi xấu hổ nói “Lúc chúng ta thành thân, cô vẫn còn hôn mê, bây giờ cô cũng tỉnh rồi.”

“Đúng vậy, cũng nên tỉnh rồi.”

Tang Tửu không nghe rõ Thiên Hoan thì thầm “Thánh nữ Thiên Hoan, cô nói gì vậy?”

Thiên Hoan cười “Không có gì, chúng ta qua kia ngồi đi.”

Tang Tửu vui vẻ đồng ý “Được.”

“Cô thành thân với Minh Dạ ba tháng qua, có phát hiện vài thói quen của huynh ấy không?”

Thiên Hoan nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói với Tang Tửu.

Thói quen của Minh Dạ …

Tang Tửu nhớ tới chuyện chàng thường thích ôm nàng thật chặt khi cùng nhau hợp tu, ngày thường cũng thích ở cạnh nàng.

Chỉ là Tang Tửu ngại phải nói chuyện này, chỉ lắp bắp “À thì … cũng không phát hiện gì nhiều …”

Thiên Hoan cười khẩy.

“Minh Dạ thần quân ghét nhất người khác bám lấy mình.”

Tang Tửu sửng sốt.

“Huynh ấy bận rộn như vậy, trách nhiệm với chúng sinh tam giới đều đổ lên người huynh ấy, cô ngày ngày bám lấy huynh ấy, nếu huynh ấy không có tinh thần xử lý công vụ, cô gánh vác không nổi đâu.”

Những người chìm trong tình yêu, trong tim trong mắt chỉ có đối phương, sợ mình gây họa cho người ấy.

Tang Tửu siết chặt tách trà trong tay “Minh Dạ, chàng bận như vậy sao?”

“Đương nhiên, là huynh ấy rút một ít thời gian ở cạnh cô, công vụ sẽ không tự dưng mà tan biến, đương nhiên sẽ cần thời gian khác bù vào.”

Ngày nào Minh Dạ cũng đi rất sớm …

Vì chàng rút bớt thời gian nên mới mỗi ngày ở cạnh nàng sao?

Thiên Hoan nhắc nhở Tang Tửu “Nếu trong lòng cô có huynh ấy, thì nên hiểu cho sự vất vả của huynh ấy, sao có thể ngày nào cũng bám lấy huynh ấy, làm huynh ấy không thể an tâm chứ?”

Tang Tửu như bừng tỉnh ngước lên.

“Ta … ta sẽ nói với chàng, nếu chàng bận thì không cần lo cho ta.”

Không, như vậy vẫn chưa đủ.

Thiên Hoan lạnh lùng nhìn Tang Tửu, Minh Dạ là cọng rơm cứu mạng của nàng, nàng sẽ nắm chắc trong tay, nếu có người khác tới cướp của nàng …

Dục vọng tàn sát cuộn trào trong lòng nàng.

“Tang Tửu.”

Minh Dạ cau mày nhìn Tang Tửu và Thiên Hoan trong sân.

Thiên Hoan thấy hắn về sớm, cuống quít đứng dậy đối mặt với hắn “Minh Dạ, huynh về rồi.”

Tang Tửu đứng tại chỗ, do dự không dám qua.

“Qua đây.”

Minh Dạ nhìn thái độ chuyển biến của Tang Tửu chỉ trong nửa ngày, không khỏi nảy sinh cảnh giác.

Hắn nhấn mạnh giọng điệu “Tang Tửu.”

Chung quy Chiến thần vẫn có uy phong của Chiến thần, mặt lạnh đứng đó lên tiếng khiến người khác không dám trái ý.

Tang Tửu ngoan ngoãn đi tới cạnh hắn.

Minh Dạ đưa tay búng trán nàng “Đang nghĩ gì vậy?”

“Úi.”

Tang Tửu bất thình lình bị búng, che trán kêu lên.

Ánh mắt Minh Dạ dịu đi “Ta mạnh tay quá rồi sao, đau không?”

Hắn gỡ tay nàng ra, thổi nhẹ lên trán nàng.

Hắn quan tâm nhìn nàng “Còn đau không?”

Tang Tửu ngoan ngoãn lắc đầu.

Ý cười trở lại trong mắt Minh Dạ.

Thiên Hoan cắn môi nhìn bọn họ.

Minh Dạ cuối cùng cũng rời mắt khỏi Tang Tửu.

Hắn vừa vén tóc mai của Tang Tửu ra sau tai, vừa thản nhiên nói “Cô tỉnh rồi, không phải ta sai người bảo cô tỉnh lại thì đến gặp ta sao?”

Tang Tửu cảm nhận được sự lãnh đạm của Minh Dạ, kéo kéo tay áo hắn lên tiếng “Thánh nữ Thiên Hoan tới nói chuyện với ta thôi.”

“Ừ.”

Minh Dạ xoa xoa đầu Tang Tửu “Hôm nay Tắc Trạch tìm nàng, táo nàng hái lần trước, huynh ấy rất thích, lần này muốn tìm nàng hái thêm vài quả.”

Đây là chuyện nhỏ, Tang Tửu cũng không nghi ngờ gì “Vậy đừng để huynh ấy chờ, ta lập tức đi tìm huynh ấy.”

Thấy nàng vội vàng như vậy, Minh Dạ có hơi ghen tị, nhưng hắn vẫn còn chuyện cần giải quyết “Đi đi, nhớ về sớm.”

Sau khi Minh Dạ xác nhận Tang Tửu đã đi xa, mới nhìn sang Thiên Hoan “Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện rồi.”

Minh Dạ không phải kẻ ngốc, hắn biết thái độ của Tang Tửu không tự dưng mà thay đổi.

“Cô đã nói gì với nàng ấy?”

Ánh mắt Thiên Hoa lóe lên, nhưng không trả lời “Minh Dạ thần quân đang nói gì, ta nghe không hiểu.”

“Thiên Hoan.”

Minh Dạ gằn từng chữ nói với nàng “Ngày mai cô dọn khỏi đây, thuộc hạ cũ của cha cô để lại cũng sẽ đi cùng cô.”

Thiên Hoan không tin được “Huynh đang nói cái gì?”

“Phụ thân ta trước khi chết đã giao phó ta cho huynh!”

Minh Dạ ngắt lời nàng “Ta đã chăm sóc cô đủ rồi, nếu cô cảm thấy dọn đến phủ mới có chỗ bất tiện, có thể truyền tin, ta sẽ dốc sức giúp đỡ cô.”

Thiên Hoan chỉ thấy buồn cười, rưng rưng nước mắt nói “Truyền tin?”

Lời nói của Minh Dạ lạnh như ánh mắt của hắn “Phải, hôm nay cô thu dọn đồ đạc, rời đi càng nhanh càng tốt, sau đó đừng đặt chân đến đây nữa.”

“Cô cũng không thể vào được.”

Thiên Hoan nghiến răng trừng mắt nhìn hắn “Là vì Tang Tửu sao?”

“Ta thích nàng ấy.”

Minh Dạ thẳng thắn nói “Cô có thể trách ta, là ta đã phụ tin tưởng của cha cô, cô cứ trách ta đi.”

Minh Dạ nhắm mắt lại, sau đó mở mắt thể hiện sự kiên quyết “Nhưng đừng hòng có chủ ý gì với Tang Tửu.”

“Tránh xa nàng ấy một chút.”

Thiên Hoan bị Minh Dạ dọa sợ, lùi lại một bước.

Minh Dạ cố kiềm hơi thở, bình tĩnh lại “Ta đã sai người giúp cô thu dọn hành lý, ngày mai đừng để ta thấy cô ở đây nữa.”

Thiên Hoan ngẩng đầu, mới phát hiện thiên binh đã vây kín sân, đội trưởng tiến lên hành lễ với nàng “Thánh nữ Thiên Hoan, mời đi theo chúng tôi, hành lý đã thu dọn xong, chúng tôi sẽ hộ tống người đến phủ mới.”

Hộ tống? Nói đúng hơn là giám sát chứ gì.

Thiên Hoan cuối cùng cũng rơi nước mắt, nhìn Minh Dạ nói “Huynh nhất quyết muốn làm như vậy sao?”

Minh Dạ gật đầu, không lùi bước.

Ánh mắt nàng nhuốm màu thù hận “Được, ta đi. Minh Dạ, huynh đừng hối hận.”

Hắn sẽ không hối hận.

“Tắc Trạch thần quân, huynh tìm ta sao?”

Tang Tửu từ phía sau vỗ vỗ vai Tắc Trạch, cười híp mắt nhìn hắn giật mình.

“Hay lắm, Tang Tửu, hiện giờ đến cả cô cũng chọc ta!”

Tang Tửu chắp tay sau lưng “Ta không có, ta thấy Tắc Trạch thần quân đứng nghĩ ngợi tới xuất thần, nên không lên tiếng quấy rầy huynh.”

Tắc Trạch cũng thích tiểu công chúa Trai tộc ngây thơ hoạt bát này, hắn không khỏi thở dài “Không biết Minh Dạ gặp vận may gì, mà cho huynh ấy tìm được người tốt vậy chứ.”

Minh Dạ cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, suốt ngày ngồi bên bàn làm việc, sao kiếm vợ lại dễ dàng như vậy.

Nghe Tắc Trạch nói, Tang Tửu trông không vui lắm “Người tốt thật sao? Sao ta không thấy vậy …”

Tắc Trạch nghe vậy kinh ngạc “Sao lại nói vậy?”

Tang Tửu quay lại nhìn hắn “Ta hỏi huynh, có phải Minh Dạ rất bận không?”

Tắc Trạch cau mày, rất bận à? Sao ta không thấy vậy …  gần đây mỗi ngày đều chăm chỉ chạy về nhà mà.

“Quả thật trước đây huynh ấy rất bận.” Tắc Trạch cân nhắc rồi nói “Nhưng gần đây thời gian làm việc không nhiều, hẳn là không bận.”

Tang Tửu ủ rũ cúi đầu “Vậy thì đúng rồi.”

Tắc Trạch vội hỏi nàng “Đúng cái gì cơ? Cô sao vậy?”

Chẳng trách Minh Dạ cứ nhất quyết bắt hắn đến hái táo với Tang Tửu, thì ra tâm trạng Tang Tửu không tốt.

Rõ ràng số táo đó bị Minh Dạ gom đi hết, hắn không ăn được trái nào, còn bị chụp mũ là hắn bảo số táo đó ăn rất ngọt.

Vô lý hết sức!

Tang Tửu hơi buồn “Sau khi ta đến, có phải đã làm phiền Minh Dạ lắm không?”

Tắc Trạch mở to mắt “Không có đâu, sau khi cô đến, tâm trạng của huynh ấy tốt lên rất nhiều.”

Trước đi Minh Dạ toàn lạnh lùng ít nói.

Trong lòng Tang Tửu an ủi đôi chút, nhưng vẫn rất phiền muộn “Thánh nữ Thiên Hoan nói, Minh Dạ ghét nhất bị quấy rầy, hơn nữa còn rất bận, ta thậm chí còn không biết mối quan hệ giữa chúng ta mang lại phiền phức cho chàng, sớm biết vậy ta đã …”

“Dừng dừng dừng.” Tắc Trạch ngắt lời nàng “Thánh nữ Thiên Hoan? Cô ấy đã nói gì?”

Tang Tửu phiền muộn bứt lá cây, thản nhiên đáp “Thánh nữ Thiên Hoan đến nói chuyện với ta, có lẽ cô ấy lo ta không quen thuộc Thượng Thanh và thói quen của Minh Dạ, nên nói với ta vài chuyện.”

Sắc mặt Tắc Trạch phức tạp.

Hắn uyển chuyển nói “Dù là thần cũng sẽ có lòng ích kỷ, càng đừng nói đến Thánh nữ Thiên Hoan.”

Tang Tửu hơi bối rối “Huynh nói vậy là có ý gì?”

Tắc Trạch không biết Minh Dạ có thái độ thế nào về chuyện này, bèn chuyển chủ đề “Không có gì, hôm nay ta tới là muốn nhờ cô giúp ta hái táo, đi thôi, đi thôi.”

“Nói tóm lại là Minh Dạ chắc chắn không nghĩ cô đang làm phiền huynh ấy, trước đây cô thế nào, sau này cứ như vậy.”

Tang Tửu không hiểu gì “Huynh nói rõ ràng đi, à phải rồi, chỉ là hái táo thôi, cả ta cũng làm được, sao huynh lại nhờ ta giúp?”

Tắc Trạch thầm mắng Minh Dạ trong lòng “À thì, ta … ta không biết chọn! Táo cô hái rất ngọt, ta sợ ta hái thì không giống vậy!”

Tang Tửu cảm thấy Tắc Trạch không thông minh lắm “Đó là quả tiên, mọc cùng một cây sao có thể chua được. Huynh đợi đó, ta hái cho huynh.”

Tắc Trạch ấm ức vô cùng, thật sự muốn đánh Minh Dạ một trận.

“Không phải nói muốn hái táo sao? Sao còn đứng đây?”

Minh Dạ cau mày nhìn Tắc Trạch, trên cây chỉ có Tang Tửu đang bận rộn, còn Tắc Trạch ung dung đứng bên dưới.

“Huynh còn dám nói? Ta..”

Tắc Trạch đối diện với ánh mắt của Minh Dạ, thậm chí còn chưa kịp đấu mắt thì bực tức đã bốc hơi.

“Ta đi giúp cô ấy hái, đi ngay đây.”

Hàng mày cau lại của Minh Dạ giãn ra.

“Tang Tửu.”

Minh Dạ vẫy tay với Tang Tửu đang ngồi trên cây, hắn ngẩng đầu mỉm cười “Xuống đây.”

Tang Tửu ngoan ngoãn nhảy xuống.

Một tay Minh Dạ vẫn chắp sau lưng, một tay còn lại chính xác bắt lấy tiểu trai tinh nhảy xuống, sau khi nàng đứng vững mới buông tay.

Tang Tửu vừa thấy Minh Dạ thì tim bắt đầu đập nhanh “Minh Dạ, sao chàng tới đây?”

Minh Dạ liếc mắt nhìn Tắc Trạch đang sột soạt hái táo trên cây, rồi đưa tay nhận táo mà Tang Tửu đưa.

“Thánh nữ Thiên Hoan đến từ biệt ta, từ biệt xong thì ta đến đây.”

Tang Tửu ngẩn ra “Sao vừa tỉnh dậy đã đi rồi?”

Minh Dạ kiên nhẫn giải thích “Cha cô ấy giao phó cô ấy cho ta từ lúc còn nhỏ, nhưng hiện giờ ta đã thành thân, cô ấy không thích hợp ở đây nữa.”

“Trước khi cha cô ấy mất cũng để lại cho cô ấy một phủ đệ, còn có một số thuộc hạ cũ, nếu có chỗ nào không tiện, ta sẽ phái người đến giúp.”

“Ồ, thì ra là vậy.”

Tang Tửu cũng không hiểu Thiên Hoan lắm, cho nên cũng không nhiều lời, an ủi Minh Dạ “Thánh nữ Thiên Hoan hiện giờ rất tốt, có chàng chăm sóc, cô ấy sẽ không sao cả, hẳn là cha cô ấy cũng sẽ yên tâm.”

Minh Dạ nhẹ giọng đáp “Ừm.”

Minh Dạ đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác trước đây, hắn cũng sinh ra hoảng sợ với tương lai không biết trước.

“Tang Tửu, nàng sẽ … mãi mãi ở bên ta chứ.”

Tang Tửu cảm thấy hơi lạ “Đương nhiên rồi, chúng ta đã thành thân, vậy ta chính là … là thê tử của chàng, đương nhiên sẽ …”

Nàng chợt nghĩ đến chuyện gì, bổ sung nói “Nếu như chàng muốn …”

Minh Dạ tiến lên một bước, chặn tất cả những lời còn lại trong môi nàng. Minh Dạ mút lấy đôi môi mềm mại của Tang Tửu, vòng tay ôm lấy eo nàng, không muốn nàng rời khỏi.

Bộ dạng của Minh Dạ như muốn nuốt Tang Tửu vào bụng.

Yết hầu của Minh Dạ cuộn lên xuống, giọng trầm khàn “Tang Tửu, đừng rời xa ta.”

Tang Tửu vòng tay ôm Minh Dạ “Ta sẽ … mãi mãi ở cạnh chàng.”

Lời đã nói ra, không thể hối hận.

Tắc Trạch ngồi trên cây, nhìn Minh Dạ và Tang Tửu hôn nhau như ở chốn không người, nghiến răng cắn một miếng táo lớn.

Tang Tửu à Tang Tửu, còn nói quả tiên rất ngọt.

Táo hắn hái rõ ràng rất chua!
 
Chương 4


“Thiên Hoan nói với nàng, bình thường ta rất bận, bảo nàng đừng quấy rầy ta?”

Tay đặt táo xuống của Minh Dạ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tang Tửu.

“Ừm.”

Tang Tửu lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Minh Dạ “Thánh nữ Thiên Hoan đã đi rồi, ta cũng không thể đuổi theo cô ấy hỏi thêm gì, nhưng ta nghĩ nếu giữa chúng ta có chuyện gì thì nên nói rõ vẫn tốt hơn.”

Tang Tửu nghiêm túc nhìn hắn “Nếu chàng cảm thấy ta làm phiền, chàng có thể nói ta biết.”

Minh Dạ nắm tay Tang Tửu, nghiêm túc nói với nàng “Không đâu, ta chưa từng cảm thấy nàng phiền ta, là ta muốn ở cạnh nàng.”

Là hắn muốn mỗi ngày nhìn thấy Tang Tửu, là hắn không nỡ rời mắt.

Tang Tửu ngẩn người.

Minh Dạ không muốn phá vỡ bầu không khí hiện tại, nhưng tình thế bắt buộc, hắn không thể không nói “Tang Tửu … Thần Ma đại chiến sắp bắt đầu, ta lại phải ra chiến trường rồi.”

Tang Tửu lập tức quên chuyện của Thiên Hoan, nói “Chàng phải ra chiến trường? Vậy ta cũng muốn đi, ta cũng có thể giúp.”

Ma Thần quá mạnh quá nguy hiểm, dù Minh Dạ biết cuối cùng cũng có thể chế ngự được hắn, nhưng bản thân cũng không chắc có thể bảo vệ Tang Tửu chu toàn khi đối mặt với Ma Thần hay không.

Chưa kể còn có Trai tộc của Tang Tửu …

Minh Dạ nhắm mắt định thần, sau đó mở mắt nói “Tang Tửu, nàng nghe ta nói. Thần Ma đại chiến sẽ tổn thất rất nặng nề, ta không thể đảm bảo trận chiến sẽ lan rộng đến đâu. Nàng cứ về sông Mặc trước, nơi đó có người nhà của nàng, nàng phải bảo vệ họ chu toàn.”

Tang Tửu lắc đầu “Trai tộc chúng ta xưa nay không tranh với đời …”

“Nghe lời.” Minh Dạ nghiêm túc nhìn nàng “Ta sẽ cùng nàng đến sông Mặc, lập kết giới, nàng ở lại Trai tộc cho đến khi trận chiến kết thúc. Lúc đó ta sẽ tới đón nàng.”

Ánh mắt Minh Dạ đầy lo lắng, Thần Ma đại chiến có thể không ảnh hưởng đến sông Mặc, hắn chỉ sợ Thiên Hoan sẽ …

“Nhưng ta cũng lo cho chàng.” Tang Tửu nhỏ giọng nói “Chàng ra chiến trường nhất định sẽ là người đi đầu tiền tuyến, ta sợ chàng sẽ bị thương.”

Minh Dạ thấy đau lòng, hắn ôm Tang Tửu nhẹ nhàng hứa hẹn “Đợi trận chiến kết thúc, ta nhất định sẽ đón nàng về nhà.”

Tang Tửu bất đắc dĩ nhìn Minh Dạ bước qua kết giới.

Sắc mặt Tang Hựu bất lực, hận rèn sắt không thành thép nói “Muội thích hắn đến vậy à?!”

Minh Dạ đã đi xa, nhưng Tang Tửu vẫn không muốn dời mắt đi chỗ khác, qua loa gật đầu “Ừ phải đó, thích đến vậy đó.”

Tang Hựu ai oán chắp tay sau lưng “Không có tiền đồ gì cả.”

Tang Tửu xoay người lại, cả giận nói “Huynh thì biết gì chứ, lần này Minh Dạ đi nguy hiểm cỡ nào, sao có thể không lo.”

Tang Hựu cảnh giác “Muội đừng có mà lẻn ra ngoài, phu quân muội nhờ ta trông chừng muội đó.”

Bình thường sao không thấy ca ca phiền phức thế này nhỉ.

“Ây da, muội biết rồi. Muội không ra ngoài, muội về phòng, được chưa?”

Tang Hựu chu đáo nhường đường, bảo hai tiên thị đi theo “Đương nhiên là được, mời.”

Tang Tửu tức giận nhìn quanh, thấy người đông đúc, bèn thỏa hiệp bỏ đi.

Dù sao tạm thời cũng không có chuyện gì, không cho đi tìm Minh Dạ thì không đi, dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội.

Minh Dạ lần này quyết tâm bảo vệ Tang Tửu và Trai tộc, hắn đi không lâu thì một nhóm thiên binh đến canh giữ Trai tộc.

Tang Tửu càng ít có cơ hội lẻn ra ngoài.

Nàng chán nản nằm xuống bàn đếm ngọc trai.

Một viên, hai viên, ba viên …

Sao Minh Dạ vẫn chưa về, chàng có bị thương không, nếu không thể đánh bại Ma Thần …

Tang Tửu thở dài thườn thượt, vẫn không ngồi yên được.

Tiên thị bên cạnh thấy nàng phiền muộn, bèn đề nghị “Hay chúng ta đi tìm Tang Hựu điện hạ chơi đi?”

“Ta không muốn.”

Tang Hựu là kẻ phản bội, chỉ biết giúp Minh Dạ canh chừng nàng, nàng không muốn quan tâm huynh ấy nữa.

Tiên thị nghĩ ngợi rồi nói “Hay là mời ngài ấy đến? Nghe nói ngài ấy luyện ra một viên ngọc trai xanh rất là đẹp.”

Tang Tửu không mấy hứng thú, nàng chỉ muốn yên tĩnh, bèn gượng cười nói với tiên thị “Được, ngươi đi đi, ta cũng muốn xem.”

Sau khi tiễn người đi, nàng lại nằm dài trên bàn, kế đó nhìn thấy một luồng thần lực xuất hiện trước mặt nàng.

“Muốn gặp Minh Dạ à? Vậy thì đến bên kết giới, ta có thể giúp cô.”

Tang Tửu nghi ngờ nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai.

Thần lực này là … Thiên Hoan?

“Tang Tửu, cuối cùng cô cũng tới rồi.”

Thiên Hoan đứng ngoài kết giới khẽ cười “Ta đợi cô lâu rồi.”

Tang Tửu cách kết giới mấy bước thì dừng lại “Thánh nữ Thiên Hoan, cô tới đây làm gì?”

“Không phải cô muốn gặp Minh Dạ sao? Ta có thể đưa cô đi.”

Tang Tửu không tiến lên, mà lui một bước “Hiện giờ Minh Dạ đang ở trên chiến trường, cục diện biến hóa khôn lường, người bình thường vốn không thể tới gần, cô làm sao đưa ta tới đó?”

Thiên Hoan đương nhiên sẽ không đưa Tang Tửu đi gặp Minh Dạ, mà chỉ muốn lừa Tang Tửu mở kết giới.

Thứ mà Minh Dạ muốn bảo vệ thật sự không lộ chút sơ hở, nàng và người trong tộc thử hồi lâu, mà kết giới không hề có dấu hiệu phá vỡ.

Nàng tốn rất nhiều sức, dùng thần lực duy trì hồi lâu, mới truyền được một câu vào bên trong.

Tang Tửu cảnh giác “Thánh nữ Thiên Hoan, hiện giờ bên ngoài rất nguy hiểm, cô vẫn nên về với người trong tộc của cô đi.”

“Tang Tửu!”

Khi Tang Hựu thấy Tang Tửu đứng ở rìa kết giới, trái tim hắn gần như nhảy ra ngoài.

“Muội đứng đó làm gì?! Còn không tránh xa ra một chút!”

Hắn theo tiên thị đến chỗ của Tang Tửu, lại phát hiện không thấy người đâu.

Tang Tửu từng lén trốn rất nhiều lần, Tang Hựu sợ muội muội lại lén trốn đi nên vội vàng đến đây.

Tang Tửu bất lực lùi lại hai bước.

Tang Hựu yên tâm hơn một chút, nhìn về phía Thiên Hoan “Thánh nữ Thiên Hoan, lần này tới đây có chuyện quan trọng gì ư?”

Thiên Hoan thấy mưu kế không thành, dứt khoát không giả vờ nữa “Trai tộc các ngươi trèo lên cành cao, bây giờ cũng có Minh Dạ bảo vệ các ngươi rồi.”

Nàng đố kị liếc nhìn kết giới, rõ ràng là kết giới dùng để chống lại tộc Đằng Xà, chỉ cần chạm phải một chút sẽ bỏng và ăn mòn da.

Minh Dạ, huynh thật nhẫn tâm.

Tang Tửu bảo vệ cho tộc người của mình “Thánh nữ Thiên Hoan, cô nói vậy là ý gì, vì bên ngoài không an bình, Minh Dạ lo lắng nên mới …”

“Câm miệng!”

Thiên Hoan trừng mắt đỏ hoe nhìn nàng, Minh Dạ bị ả trai tinh hèn mọn thấp kém này lừa gạt nên mới làm đến mức này.

Tang Tửu cảm nhận được ác ý của Thiên Hoan, thái độ cũng lạnh dần “Thánh nữ Thiên Hoan, mời về cho, nếu muốn tìm Minh Dạ, ta sẽ tự tìm cách, không cần Thánh nữ giúp đỡ.”

Thiên Hoan cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, tộc Đằng Xà đang ẩn nấp xung quanh xuất hiện “Hôm nay không thể lừa ngươi ra ngoài, giết ngươi trước mặt cha và huynh trưởng của ngươi, thật đáng tiếc.”

Nàng định dùng vũ lực phá vỡ kết giới.

Tang Tửu như hiểu ra điều gì “Ngày đó cô cố ý giả vờ quan tâm, thực chất là muốn ta tránh xa Minh Dạ.”

Tang Hựu lo lắng hỏi “Hai người đang nói gì vậy?”

Thiên Hoan không phải tiên tộc sao? Sao có thể làm ra chuyện giết người ích kỷ bẩn thỉu như vậy?

Huống chi Tang Tửu … muội muội đã làm gì lại khiến Thiên Hoan muốn giết muội ấy.

Đúng là tâm địa xấu xa độc ác.

“Chỉ trách Trai tộc các ngươi không biết trời cao đất dày, muốn làm vấy bẩn Minh Dạ của ta.”

Thiên Hoan không nói nhiều “Ra tay đi.”

Có thêm lụa Cẩm Vụ, tuy hơi tốn sức, nhưng sức mạnh toàn tộc Đằng Xà khiến kết giới dần dần có dấu hiệu bị phá vỡ.

Tang Hựu hạ lệnh cho người tu sửa kết giới, vội vàng nói với Tang Tửu “Minh Dạ đã đặt mắt trận ở cấm địa sông Mặc. Trước khi đi từng nói với phụ vương, nếu kết giới hư hại, có thể khởi động mắt trận tu sửa, muội mau đi đi!”

Tang Tửu còn không kịp trả lời, đã quay đầu chạy về phía cấm địa.

Ánh mắt Tang Hựu đầy tức giận nhìn Thiên Hoan.

Nếu có người muốn hại Trai tộc, hại muội muội của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Tang Tửu sốt ruột nhìn vỏ trai lớn, khởi động thế nào, mấy trận pháp nàng học không giỏi.

Minh Dạ dặn dò trước khi đi, sao không gọi nàng đến nghe một chút chứ, sao chàng cứ suốt ngày chỉ biết yêu đường với nàng vậy!

Bỏ đi.

Tang Tửu hạ quyết tâm, trực tiếp dẫn pháp lực vào trong, tiên tủy nàng đặt vào trong vỏ trai có phản ứng, từ từ phát sáng.

Tang Tửu cảm thấy thật may, mấy ngày nay nàng thường xuyên cùng Minh Dạ hợp tu, thực lực tiến bộ rất nhiều, khởi động mắt trận cũng không tốn nhiều sức lực.

Nàng cố dùng sức đánh thức mắt trận.

Mắt trận ngưng tụ thành mũi tên mang thần lực, xông thẳng ra bên ngoài kết giới.

Chuẩn xác bắn trúng Thiên Hoan.

Thiên Hoan bị sức mạnh của mũi tên bắn ra xa, không có lụa Cẩm Vụ, vết nứt trên kết giới từ từ khép lại.

Thiên Hoan được người trong tộc đỡ dậy, rơi nước mắt “Minh Dạ, huynh lại đối với ta như ta vậy …”

Kết giới này rõ ràng dùng để đối phó nàng, hắn lại bảo vệ Tang Tửu đến mức này.

Mũi tên xuyên qua đã tan biến, Thiên Hoan ôm ngực chảy máu “Minh Dạ quả nhiên đã quên lời hứa với phụ thân rồi.”

Hắn hại nàng bị thương nặng như vậy.

Vậy thì hắn phải dùng mạng để trả.

Tang Hựu thấy tộc Đằng Xà đưa Thiên Hoan rời đi, thì hắn cũng không cầm cự được nữa, sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất.

Tang Tửu thấy vậy, lo lắng chạy tới “Ca ca, huynh sao rồi.”

Thủ vệ bên cạnh vội trấn an nàng “Ngài ấy vừa rồi tốn quá nhiều pháp lực để chống đỡ kết giới, nên giờ mới mất sức ngất đi thôi.”

Tang Tửu thở phào nhẹ nhõm, cố sức đỡ Tang Hựu dậy.

Lão Trai vương đến muộn, thấy Tang Hựu ngất trên đất “Xảy ra chuyện gì?”

Dù là Tang Tửu cũng cạn lời với tốc độ của phụ vương, bèn nói “Ngủ rồi, ngủ say nữa là đằng khác.”

Sau đó ngẩng đầu oán trách ông “Người đến muộn chút nữa thì đại chiến Thần Ma cũng kết thúc luôn rồi.”

Nàng và thủ vệ đỡ Tang Hựu đứng dậy “Nhường đường, nhường đường.”

Lão Trai vương bị con gái làm mặt lạnh, sờ sờ mũi “Ta là lão Trai vương, lỗ tai lãng một chút không phải rất bình thường sao?”

Hơn nữa, con rể ông trước khi đi đã sắp xếp chu toàn mọi chuyện rồi.

Vừa hay để hai đứa nhỏ này luyện tập một chút.

Thật là không hiểu tấm lòng cha già gì hết.

Tang Tửu không biết Minh Dạ dạo này ra sao rồi, thời gian trôi qua một chút, nỗi lo trong lòng nàng lại tăng lên.

Lúc này, nàng rất nhớ vòng tay ấm áp đáng tin cậy của Minh Dạ.

Tang Hựu nhìn chằm chằm nét mặt lúc vui lúc buồn lúc bình tĩnh lúc nổi giận của Tang Tửu.

Hắn tỉnh đã bao lâu rồi, sao không ai để ý đến hắn.

Tang Tửu lúc thì uốn cong lá trong tay, lúc thì lại vuốt thẳng.

Tang Hựu ho lớn một tiếng.

Tang Tửu giật mình, quay sang nhìn “Ca ca, huynh tỉnh rồi?”

Tang Hựu bất lực với muội muội trong đầu chỉ có Minh Dạ “Nghĩ gì đó, cứ ủ rũ không vui.”

Tang Tửu bĩu môi “Muội lo cho Minh Dạ, sợ chàng mệt, sợ chàng đau, sợ chàng không an toàn …”

“Dừng dừng dừng.” Tang Hựu ngắt lời nàng “Đó là Chiến thần có một không hai của tam giới, sẽ không sao đâu.”

“Ma Thần đâu dễ đối phó tới vậy.”

Tang Tửu đặt đồ trong tay xuống “Ca ca, muội muốn đi tìm chàng.”

Tang Hựu rất kiên định “Đừng mơ nữa, Minh Dạ không cho phép muội rời khỏi Trai tộc, ta không giúp muội đâu.”

Lần trước hắn giúp muội muội lẻn ra ngoài, muội muội đã nhặt Minh Dạ trở về, lần này lại lẻn ra ngoài không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Hắn nghĩ một lát rồi bổ sung “Hơn nữa phụ vương cũng sẽ không đồng ý, muội đi rồi cũng không giấu được người.”

Tang Tửu cười hì hì, làm nũng với Tang Hựu “Thì không phải cần có ca ca giúp đỡ đó sao?”

“Ca ca tốt, huynh giúp muội đi mà. Muội đảm bảo, tìm thấy Minh Dạ, muội sẽ về ngay.”

Tang Hựu không hề lay chuyển.

Tang Tửu ủ rũ ngồi xuống “Được rồi, muội không đi nữa là được chứ gì.”

Hai mắt nàng dần đỏ lên “Ca ca, muội thật sự … thật sự rất nhớ chàng.”

Nàng rất nhớ Minh Dạ.

Ba tháng ở cạnh chàng như hình với bóng, đẹp như hoa trong gương, trăng trong nước.

Tang Hựu thấy muội muội như vậy, cuối cùng cũng mềm lòng thỏa hiệp “Bỏ đi, ta giúp muội lần này.”

Có tin truyền đến, đại chiến Thần Ma sắp kết thúc, hẳn là lúc Tang Tửu tìm được, trận chiến cũng kết thúc rồi.

Hắn nhắc nhở nhiều lần “Muội phải cẩn thận, gặp nguy hiểm không nên chọi cứng, cứ đi trốn là được, đừng để ai phát hiện.”

“Tìm được Minh Dạ thì đi theo ngài ấy, không được chạy lung tung, tìm không được thì mau quay về, nghe chưa?”

Tang Tửu gật đầu “Biết rồi biết rồi, ca ca, huynh thật là tốt.”

Tang Hựu nhìn bóng dáng lẻn đến bờ sông của Tang Tửu, nặng nề thở dài.

Hắn không thể quản muội muội, cũng không quản được nữa.

Minh Dạ, trọng trách này giao cho ngài vậy.
 
Chương 5


Không có cách tuyệt đối nào diệt được Ma Thần, kiếp trước mười hai chân thần hợp lực mới đánh bại được Ma Thần.

Minh Dạ không hề ỷ lại khi có được ký ức kiếp trước, hắn chỉ mong đừng xảy ra biến số vì hắn được sống lại.

Minh Dạ hung hăng đâm kích vào tên Ma tộc trước mặt, máu của Ma tộc văng lên khóe mắt hắn.

Còn Tang Tửu …

Minh Dạ nhìn chiến trường đẫm máu đen kịt.

Nàng có khoẻ không?

Lần này, hẳn là nàng đã bảo vệ được tộc nhân của mình rồi nhỉ.

Người bên cạnh lo lắng nói với Minh Dạ “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Ma Thần không chết, Ma tộc vẫn sẽ tiếp tục trỗi dậy, chúng ta phải diệt Ma Thần!”

Minh Dạ cầm kích trong tay trầm mặc.

Các thần rốt cục cũng phải tan biến, hắn cũng không ngoại lệ.

Sơ Hoàng đã dùng bản thân chắn nỏ Đồ Thần, Tắc Trạch cũng lấy thân mình trấn giữ vực hoang, Đế Miện và kiếm Trảm Thiên cũng bị phong ấn.

Tà cốt khó diệt, phải nhờ các thần tan biến, hoá thành thần kích, mới có thể diệt được Ma Thần.

Kiếp trước, họ quả thật đã làm được, dù cái giá phải trả rất khốc liệt.

Ma Thần nhìn Minh Dạ trong bộ giáp trắng, chưa từng lùi bước, không khỏi cười lạnh “Minh Dạ, ta phải nói ngươi là người có tình, hay vô tình đây?”

“Ngươi yêu chúng sinh, bảo vệ chúng sinh, không tiếc hi sinh thân mình, nhưng người ở cạnh ngươi bao lâu nay lại bị ngươi vứt bỏ như cỏ rác.”

Ma Thần trước nay không quan tâm chuyện gì, mà lúc này dường như vẫn chưa vội huỷ diệt tam giới..

Ma Thần phát hiện trên chiến trường này hiếm khi có chuyện hay đến vậy, giọng nói hơi vui vẻ hiếm có “Minh Dạ, đó không phải là Thánh nữ Thiên Hoan sao?”

Thiên Hoan không nhiễm bụi trần, đoan trang cao quý.

Nhưng Minh Dạ nhìn thấy mắt của Thiên Hoan đỏ rực.

Thiên Hoan nhập ma rồi.

“Minh Dạ, đã lâu không gặp.”

Minh Dạ cầm ngang trường kích trước người, lạnh giọng nói “Cô sa vào Ma

đạo, phản bội người trong tiên môn.”

Nếu là kẻ địch, còn gì gọi là đã lâu không gặp.

Thiên Hoan cảm thấy buồn cười “Phản bội? Lúc ta một lòng với tiên môn, một lòng với ngươi, ngươi lẽ nào không phản bội ta sao?”

Minh Dạ không nói nhiều, hắn và Thiên Hoan không còn gì để nói.

Mũi kích chỉ về phía Ma tộc “Chiến.”

Chiến trường chém giết hỗn loạn, Ma Thần lại không có động tĩnh.

Ma Thần hứng thú xem chuyện vui của Minh Dạ “Yêu hận rõ ràng, không hổ là thần linh công bằng nhất trong trời đất.”

“Ta ghét nhất là thần.”

Minh Dạ hét lớn “Mở trận!”

Hắn kéo giữ Ma Thần, để thần lực của chín thần ngắm chuẩn, một đòn ắt trúng.

Hắn chỉ hi vọng lần này nếu có thể may mắn sống sót, nếu có thể không rơi xuống Nhược Thuỷ thì càng tốt.

Tiểu trai tinh của hắn xinh đẹp như vậy, trên vỏ trai có lớp phấn hồng nhàn nhạt, lỡ Nhược Thuỷ thiêu đốt nàng thì làm sao.

Minh Dạ cố ý để Ma Thần đâm xuyên ngực mình, kéo Ma Thần vào trận.

Hắn cố giữ chặt tay Ma Thần, dồn toàn lực cho đòn cuối cùng, bản thân cũng nhếch nhác rơi sang một bên.

Thiên Hoan thấy các thần tan biến sắp thành, liền biết Ma Thần không đỡ được đòn này, cầm chặt lụa Cẩm Vụ trong tay, nhìn Minh Dạ đang thổ huyết.

Lúc này, nàng không hề cảm thấy tiếc thương.

“Minh Dạ, nếu ngươi phản bội ta, vậy thì đi chết đi.”

Minh Dạ không lường được Thiên Hoan đánh lén phía sau, cánh tay bị rạch một vết thương.

Tang Tửu vừa đến thì nhìn thấy cảnh này, trực tiếp ra đòn đánh bay Thiên Hoan.

Tang Tửu xoay người chắn trước mặt Minh Dạ “Ai cho cô động vào chàng!”

Minh Dạ kinh ngạc nhìn bóng lưng Tang Tửu trước mặt.

Trước nay đều là Chiến thần Thượng Thanh bảo vệ chúng sinh, hôm nay cũng có người đến bảo vệ hắn.

Thì ra đây là cảm giác được người mình yêu đặt mình trong lòng, không muốn thấy hắn bị thương, không muốn thấy hắn buồn bã, hận không thể dùng thân mình thay thế.

Trân trọng đến vậy.

Thiên Hoan lau vết máu bên miệng, đè nén ghen tức đang trào dâng trong lòng “Ngươi là cái thá gì, cũng xứng đứng cùng Minh Dạ.”

Tang Tửu lao tới đấu với Thiên Hoan.

Thần lực trận pháp của các thần vẫn còn, nơi này không thể ở lâu.

Minh Dạ khó khăn đứng dậy, Thiên Hoan có lụa Cẩm Vụ, có thể sẽ làm nàng bị thương.

Minh Dạ triệu hồi trường kích đánh nát lụa Cẩm Vụ, sau đó đâm thẳng vào tim Thiên Hoan.

Thiên Hoan ngã xuống, trong mắt nhìn thấy thần lực đang ngưng tụ, bên tai hình như nghe tiếng Minh Dạ nói.

“Yêu ma mà thôi, thấy sẽ giết.”

Luồng thần lực ánh vàng chuyển động đánh giáng xuống trận pháp trừ yêu ma.

Minh Dạ dùng chút sức cuối cùng đẩy Tang Tửu ra “Đừng lo cho ta.”

Vốn Minh Dạ đang cố chống đỡ, đến cuối cùng mất đi ý thức, rơi từ trên cao xuống.

Tang Tửu … Nhược Thuỷ thiêu đốt, đừng đến cứu ta.

Hắn sẽ đau lòng.

“Minh Dạ —-!”

Tang Tửu bị Minh Dạ đẩy sang một bên, nước mắt giàn giụa.

Tang Tửu trơ mắt nhìn Minh Dạ rơi xuống, nàng mặc nguy hiểm, cũng không biết mình sắp rơi xuống đâu.

Tang Tửu lao về phía người mình yêu.

Dù chàng đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng chàng.

Minh Dạ biến trở lại nguyên hình giao long, cuộn tròn như quả bóng nhỏ, nhấp nhô trong Nhược Thuỷ.

Nhược Thuỷ rất đau, Tang Tửu chỉ là một tiểu trai tinh, khi bơi đến cạnh hắn chỉ còn lại một lớp vỏ mỏng.

Nhưng Tang Tửu mãn nguyện khi nhìn thấy Minh Dạ, nàng vui vẻ kéo tiểu giao long vỏ của mình.

Minh Dạ, ta lại nhặt được chàng rồi.

Nàng vui vẻ bơi ngược dòng nước, giấu Minh Dạ vào trong lớp vỏ trai, không để hắn bị thương thêm nữa.

Cũng như lúc ở sông Mặc, nhặt được chàng, thì chính là của nàng

Tang Tửu chọc chọc tiểu giao long đang bất động, ghé sát vào nhỏ giọng nói “Minh Dạ, chàng nhỏ thật.”

Kích thước nồi vừa phải.

Nàng nhìn Minh Dạ, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Nàng lấy một viên ngọc trai nhỏ trong người, đặt vào trong miệng Minh Dạ “Giao long ngậm châu.”

Ăn đi, ăn đi, ăn xong sẽ nhanh chóng hồi phục.

Tang Tửu chống cằm nhìn ngắm, rồi lại chợt thở dài.

Minh Dạ, khi nào thì chàng mới tỉnh đây.

Tang Hựu nhận được thư của Tang Tửu, nét mặt vô cảm báo với Trai vương “Một tin tốt, một tin xấu, người muốn nghe tin nào trước?”

Lão Trai vương còn bực chuyện Tang Hựu giúp Tang Tửu trốn đi, nhìn hắn không thuận mắt, bèn quay sang một bên, không vui nói “Hừ, còn có chuyện gì xấu hơn nữa.”

“Tin xấu là Tang Tửu lại đi nhặt người.”

Lão Trai vương mặc kệ chuyện đang giận Tang Hựu, quay đầu lại hỏi “Cái gì?!”

Tang Hựu mỉm cười “Nhưng tin tốt là nhặt cùng một người.”

Sau đó, Tang Hựu bị lão Trai vương mắng té tát.

Tang Hựu biết Tang Tửu đang ở cùng Minh Dạ, đại chiến vừa kết thúc, vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, hắn cũng không vội gọi muội muội về.

Hắn sai người đưa ít thuốc trị thương cho Minh Dạ, thấy muội muội không muốn về nên cũng không ép nữa.

Những ngày Tang Tửu ở bên Minh Dạ thật sự là khoảng thời gian yên bình nhất kể từ khi nàng được sinh ra.

Minh Dạ quả thật rất đáng tin.

Tang Tửu không vội đưa Minh Dạ về Thượng Thanh, nàng đưa hắn về nhà trúc của mình.

Không biết tại sao Tang Tửu cứ có cảm giác Minh Dạ sẽ thích sống ở đây.

Tang Tửu sốt sắng lật sách y, tìm cách trị thương cho Minh Dạ.

Cho đến khi nghe tiếng nồi đựng tiểu giao long bị vỡ.

Những mảnh sứ vỡ nằm rải rác trên đất, Minh Dạ xanh xao yếu ớt, còn đầy thương tích nằm ở giữa.

Tang Tửu ngấn nước mắt nhẹ nhàng ôm hắn.

Lúc này, nỗi nhớ trong lòng nàng trào dâng, nói thầm bên tai hắn.

Minh Dạ, ta yêu chàng.

Tang Tửu dìu Minh Dạ lên giường, dáng vẻ của hắn vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, làm trái tim Tang Tửu ngứa ngáy.

Nàng ghé sát vào Minh Dạ, chọc chọc vào mặt hắn.

Minh Dạ không có phản ứng, an tĩnh nằm đó.

Tự dưng Tang Tửu cảm thấy hơi tội lỗi khi chiếm lợi người khác.

Giống như đang ghẹo gái nhà lành vậy.

“Dù gì … chúng ta cũng thành thân rồi.” Tang Tửu cố gắng trấn tĩnh nhìn Minh Dạ “Ngủ cùng nhau là chuyện bình thường.”

Nàng leo lên giường, cẩn thận nằm cạnh Minh Dạ.

Mặt Tang Tửu hơi đỏ lên, nhìn khuôn mặt của Minh Dạ.

Dù gì … cũng là người của mình rồi.

Là mình nhặt được chàng, chàng cũng nên báo đáp một chút.

Tang Tửu cúi người, nhìn chằm chằm môi Minh Dạ, chậm rãi nhắm mắt lại hôn lên.

Môi Minh Dạ hơi khô vì bị thương.

Đôi môi mềm mại của Tang Tửu cọ cọ, không nỡ tách ra.

Minh Dạ đang mê man, nhưng không hiểu sao nàng lại rụt rè hơn.

Nàng vừa nhẹ nhàng rụt người về, thì nghe thấy tiếng cười khẽ của người bên cạnh.

“Tang Tửu, nàng hôn lén ta.”
 
Chương 6


Tang Tửu luống cuống đối mặt với Minh Dạ vừa mở mắt.

“Chàng … chàng tỉnh rồi?”

Tỉnh lúc nào vậy chứ?

“Lúc nàng lén hôn ta.”

Minh Dạ khẽ cười trả lời nàng.

Sao chàng biết mình muốn hỏi gì!

Hành động vụng trộm của Tang Tửu bị phu quân phát hiện, bây giờ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn lập tức về sông Mặc, trốn vào vỏ trai.

Minh Dạ mới tỉnh, tiếng vẫn còn yếu, nhưng giọng điệu thả lỏng hơn rất nhiều “Nàng xấu hổ rồi à.”

Tang Tửu xoay người che miệng hắn lại “Ta không có!”

Lúc này nàng mới nghiêm túc nhìn Minh Dạ, nàng nhận thấy mắt hắn không ổn.

Tang Tửu lo lắng nắm cằm Minh Dạ, cẩn thận nhìn “Minh … Minh Dạ.”

“Ừm, mắt ta không nhìn thấy nữa.”

Tang Tửu vội vàng thắp đèn, đưa mắt nhìn trên dưới trái phải.

Minh Dạ khẽ thở dài, nắm lấy cổ tay nàng, bất đắc dĩ nói “Không sao, không thấy thì không thấy thôi, dù gì nàng cũng chăm sóc ta mà, phải không?”

Nói gì vậy chứ, mắt đang tốt tự dưng không thấy nữa sao có thể không để ý.

Tang Tửu đang mắc kẹt trong suy nghĩ, cuối cùng hứa với Minh Dạ “Ta nhất định sẽ tìm cách trị khỏi cho chàng.”

Minh Dạ nắm tay Tang Tửu “Ừm.”

Tang Tửu chợt nhớ ra một chuyện “Không đúng, chàng không nhìn thấy, sao biết ta là ai?”

Minh Dạ khẽ cười.

Lần trước khi mắt hắn hồi phục, khuôn mặt hắn nhìn thấy trong gương chính là nàng, chỉ cần hắn còn tồn tại trên đời này, hắn sẽ không bao giờ quên.

“Nàng là vợ ta.”

Là người ta yêu, máu thịt không thể tách rời.

“Ta sẽ luôn nhận ra nàng.”

Minh Dạ mím môi, quay sang hướng của Tang Tửu nói “Qua đây.”

Tang Tửu ngoan ngoãn đến gần.

Hắn giơ tay ôm thật chặt Tang Tửu vào lòng, rõ ràng chỉ cách mấy ngày sau đại chiến Thần Ma, nhưng khi gặp lại nàng cứ như đã cách xa ngàn dặm.

Minh Dạ thì thầm vào tai nàng “Ta nhớ nàng lắm, Tang Tửu.”

“Nàng có nhớ ta không?”

Cái ôm này giống như xuyên thời gian và cả không gian.

Đầu mũi Tang Tửu hơi chua xót “Nhớ.”

Tang Tửu ôm lại Minh Dạ “Ta cũng rất nhớ chàng, Minh Dạ.”

Cái ôm siết chặt, vắt kiệt tất cả những gì họ có.

Cho nên lần này, ai cũng không muốn buông tay.

Mọi thứ như trong ký ức, mắt hắn nhanh chóng hồi phục. Không có Thiên Hoan, Trai tộc không gặp nạn, Minh Dạ cũng không giả vờ để tránh Tang Tửu càng thêm lo lắng.

Minh Dạ học cách vấn tóc cho Tang Tửu, hắn cầm trâm cài cẩn thận cố định tóc.

Tang Tửu nhìn Minh Dạ qua gương, mỉm cười hạnh phúc.

Minh Dạ nhéo mặt Tang Tửu “Chỉ biết xem trò cười.”

Tang Tửu xoay người ôm Minh Dạ, dán mặt vào eo hắn “Không có nha, ta không thèm làm mấy chuyện như vậy!”

Minh Dạ đột nhiên cúi xuống, hôn lên môi Tang Tửu.

Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước cũng đủ ngọt ngào cả ngày.

Minh Dạ bàn với Tang Tửu “Hôm nay nàng về Trai tộc với ca ca đi, được không? Thiên binh tìm được ma khí cuối cùng của Ma thần để lại, ta phải đi cùng họ xem tình hình.”

Lần trước đến Trai tộc, Minh Dạ rất tự nhiên đổi xưng hô, gọi Tang Hựu là ca ca như Tang Tửu.

Tuy bản thân Tang Hựu mỗi lần nghe hắn gọi đều thấy rất quái quái.  

Lần này Tang Tửu không đồng ý “Nhưng chàng mới khỏi, ta không an tâm.”

Nàng lại khó hiểu nói “Huống chi chúng ta không phải thành thân rồi à, sao lại phải về Trai tộc đợi chàng. Nếu chàng không thích ở đây, chúng ta có thể về Thượng Thanh, ta ở tẩm cung chờ chàng.”

“Ta đang định nói chuyện này với nàng.”

Mười một thần tan biến, hắn biết sớm muộn gì trên đời cũng không còn thần linh, hắn không thể thoát khỏi số mệnh này.

Hắn chỉ muốn ở cạnh Tang Tửu cho đến ngày đó, dù có chết cũng sẽ mãi mãi để ký ức này ngủ yên.

Ngủ trong giấc mộng đẹp

Tuy nhiên, thần linh muốn tan biến cũng rất khó, sự ra đi của hắn chắc còn rất lâu.

Trước đó đủ để hắn dệt nên giấc mộng đẹp này.

“Các thần tan biến, Ma Thần cũng không còn, thế gian cũng không cần thần nữa.”

Minh Dạ nhìn xuống lòng bàn tay, sau đó lại ngẩng đầu lên nói với Tang Tửu “Nếu đã không cần thần nữa, ta không có lý do gì để ở lại Thượng Thanh.”

Đó vốn là phủ đệ và vị trí Chiến thần do phụ thân Thiên Hoan để lại, hiện giờ Chiến thần đã hoàn thành nhiệm vụ, phần còn lại sẽ giao cho đời sau.

“Lần này ta đi luyện hóa ma khí do Ma Thần để lại, luyện xong ấn Tẩy Tủy có thể giúp nàng tái tạo tiên tủy.”

Trước đây Minh Dạ không cùng Tang Tửu xây dựng tương lai, lần này hắn sẽ cùng Tang Tửu làm những chuyện còn lại.

“Sau đó chúng ta sẽ trở lại đây, sống trong căn nhà trúc này mãi mãi, không bao giờ chia xa nữa.”

“Được không?” 

Tang Tửu chưa từng nghĩ Minh Dạ lại là vì tiên tủy của nàng.

“Chúng ta hợp tu thì đã có thể tẩy sạch khí đục trong cơ thể ta, cần gì phải …”

Minh Dạ lắc đầu “Không thể tính như vậy được, A Tửu.”

Tiên tủy này là hắn nợ nàng, hắn nợ nàng rất nhiều, mãi mãi không trả hết được. 

Tang Tửu thấy Minh Dạ đã hạ quyết tâm, nàng đứng dậy nghiêm túc nói với Minh Dạ “Được.”

Sau khi uống rượu giao bôi, họ là phu thê được trời đất cha mẹ công nhận, sống cùng chăn, chết cùng mộ.

Dù một ngày nào đó nàng không còn tồn tại, nàng cũng sẽ cùng Minh Dạ đi đến cuối cùng.

“Vậy lần này đi ta phải hái thêm mấy quả táo, nếu không sau này sẽ không được ăn nữa.”

“Có gì khó đâu? Chúng ta trồng nó ở đây, nàng muốn ăn lúc nào cũng được.”

“Nếu không trồng được thì sao?”

“Không sao, ta nghĩ cách.”

Minh Dạ nhìn Tang Tửu bên cạnh, mỉm cười dịu dàng yêu chiều.

Giữa họ sẽ không còn trở ngại nào nữa, cũng không còn lo lắng gì.

Hắn sẽ dẹp bỏ mọi trở ngại, dẫn nàng đến con đường không chông gai, không gánh nặng.

Tang Tửu, nàng không phải yêu, mà là tiên.

Thành tiên đi.

Tang Tửu thấy Minh Dạ dùng vảy Hộ Tâm của mình tạo kết giới, cứ thế bứt vảy ra, sắc mặt khó lắm mới hơi hồng hào được một chút của Minh Dạ lại trở nên trắng bệch.

Tang Tửu thấy hắn còn muốn luyện hóa ấn Tẩy Tủy, bắt đầu cảm thấy đau lòng cho phu quân nhà mình.

Minh Dạ nhếch khóe môi, thẳng thắn nói “Nếu nàng lo cho ta như vậy, chi bằng nhanh chóng tái tạo tiên tủy, sau đó cùng ta hợp tu. Dùng tiên lực bổ trợ cho nhau, hẳn là ta sẽ khỏe lại nhanh thôi.”

Vảy Hộ Tâm của Minh Dạ từ từ bay đến tay Tang Tửu.

“Đây là vảy rồng cứng nhất trên người ta.”

Chiếc vảy có thần lực, mang theo hơi thở của Minh Dạ.

“Nó sẽ giống như ta, mãi mãi bảo vệ nàng.”

Minh Dạ chuẩn bị đi luyện hóa ấn Tẩy Tủy “Chỉ mất vài ngày thôi, sẽ rất nhanh, chờ ta.”

Tang Tửu nắm chặt vảy Hộ Tâm trong tay, nhìn bóng lưng Minh Dạ.

Nàng đột nhiên kéo tiên thị bên cạnh “Ta có việc phải về Trai tộc, hai ngày sẽ về, nếu Minh Dạ xuất quan sớm thì lập tức báo ta biết.”

Nàng vội vàng để lại truyền âm “Bóp nát cái này ta sẽ biết, ngươi nhất định phải báo ta biết đó.”

Tang Tửu chạy ra ngoài điện, nàng muốn tặng Minh Dạ một món quà độc đáo do tiểu công chúa Trai tộc làm ra.

Nàng muốn tặng cho Minh Dạ một chiếc trâm ngọc trai hồng của nàng.

Ngọc trai hồng có tâm huyết của nàng, ngọc trai bình thường không thể sánh.

Tang Tửu nhìn số ngọc trai hồng mình luyện ra mấy năm nay, rạch ngón tay nhỏ máu vào.

Trâm cài này cũng là pháp bảo hiếm có trên đời.

Yêu một người, tự nhiên sẽ không giữ thứ gì, cũng không có đường lui.

Nàng cảm nhận được tình yêu chân thành và mãnh liệt của Minh Dạ, đương nhiên cũng muốn Minh Dạ cảm nhận được tình yêu như vậy.

Dù tan xương nát thịt cũng muốn đổi lấy một cái ôm.

Minh Dạ thu lại ấn Tẩy Tủy trở về.

Dù việc sử dụng quá nhiều thần lực khiến hắn hơi yếu, nhưng hắn chưa từng nhanh nhẹn đến vậy.

Có thể cùng Tang Tửu sống quãng đời còn lại trong nhà trúc, hắn không đòi hỏi gì hơn.

Minh Dạ nhìn cung điện trống rỗng.

Huống chi, các thần tan biến, ở lại nơi đầy kỉ niệm này chỉ làm tăng thêm nỗi buồn.

Minh Dạ không thấy Tang Tửu, cau mày hỏi tiên thị bên cạnh “Tang Tửu đâu?”

“Minh Dạ!”

Tang Tửu tay cầm vạt áo chạy lon ton vào cổng, nụ cười vẫn tươi tắn đáng yêu như xưa.

Giống như trước đây, nàng bất ngờ chạy về phía hắn, xông vào tầm mắt hắn, kể từ đó đã khắc sâu trong tim hắn, không bao giờ quên được.

Trong mắt Tang Tửu phản chiếu ánh mắt Minh Dạ.

Hắn hơi nghiêng người, nhìn tiểu trai tinh vừa tới cạnh hắn.

Tốt thật, sau tất cả, hắn vẫn là Chiến thần mà nàng yêu lúc đầu.

Bạch y không nhiễm bụi trần, thần võ bất khả xâm phạm.

Vài tháng trước, nàng dũng cảm cứu Chiến thần bị trọng thương.

Lúc này Chiến thần cười với nàng “Chàng tới đón ta về nhà rồi.”

Nếu nói ta từng làm chuyện gì đúng đắn, chính là nhặt được chàng.

Minh Dạ, chúng ta cứ như vậy mãi mãi đi.

Tang Tửu đặt các loại thảo dược trước mặt Minh Dạ.

“Đây, phân loại thảo dược ra, lá cho vào đây, cành cho vào đây.”

Tang Tửu cầm tay Minh Dạ đặt vào ba cái giỏ trên bàn.

Minh Dạ không vội phân loại, hắn đè tay Tang Tửu lại “Ta không thể làm không công được, nàng thưởng gì cho ta?”

Tang Tửu thấy Minh Dạ yêu cầu vô lý “Ta cực khổ nhặt chàng về, tốn bao nhiêu là sức! Chàng phân loại mấy cái lá thì có làm sao.”

Minh Dạ rút tay lại, chậm rãi nói “Chuyện nào ra chuyện đó, nhặt lá sao tính vào chuyện đó được, không có thưởng, sao nhặt nhiều thế này được?”

Tang Tửu nuốt cơn giận vì tiểu giao long vẫn chưa hồi phục “Ta lấy đi một ít.”

Nàng cầm lấy một nắm “Nhiêu đây, còn lại rất ít rồi đó, nhặt một lát là xong, như vậy được rồi chứ gì.”

Minh Dạ lấy lại số thảo dược mà Tang Tửu cầm đi “Không liên quan đến số lượng, bao nhiêu ta cũng nhặt hết, nhưng ta muốn lợi ích.”

Tang Tửu rề rà hỏi hắn “Vậy chàng muốn lợi ích gì?”

“Hôn một cái.”

Tai Tang Tửu đỏ lên, nhỏ giọng thì thào “Đang ban ngày ban mặt …”

Minh Dạ chỉ cần phu nhân, không biết xấu hổ “Không sao, nơi này không có ai.”

Tang Tửu nghiêng người hôn lên má Minh Dạ một cái.

Minh Dạ nhướng mày “Chưa đủ.”

Tang Tửu dùng sức vỗ bàn “Chàng!”

Minh Dạ chậm rãi cướp lời “Phải đó, ta được nước làm tới đấy.”

Đã hôn thì sao có thể hôn mặt chứ? Không tính!

Tang Tửu vênh mặt lên “Vậy chàng muốn sao.”

Minh Dạ giơ tay sờ mặt nàng.

Tang Tửu ngoan ngoãn không nhúc nhích, nghiêng người về phía trước, để Minh Dạ chạm vào má mình.

“Sao vậy?”

Minh Dạ sờ sờ mặt nàng, sau đó cúi người hôn lên môi nàng.

Tang Tửu quên luôn nhắm mắt, nàng mở to mắt cảm nhận tiếp xúc da thịt của Minh Dạ.

Rừng trúc, nắng trời, gió thoảng, tình yêu vương vấn.

Sao không dừng lại tại khoảnh khắc này, để thời gian đừng tiếp tục trôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom