Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Mặt Nạ Thẩm Mỹ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Mặt Nạ Thẩm Mỹ

Mặt Nạ Thẩm Mỹ
Tác giả: Cik Mạt Mạt
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn có biết “Mặt nạ thẩm mỹ” không?

Bạn cùng phòng của tôi nhờ chiếc mặt nạ thẩm mỹ, trở nên xinh đẹp tuyệt trần, thu hút không biết bao nhiêu người theo đuổi.

Nhưng tại sao cuối cùng, tất cả đều biến thành những con búp bê gốm tinh xảo bên cửa sổ……
 
Chương 1


Bạn có biết “Mặt nạ thẩm mỹ” không?

Bạn cùng phòng của tôi nhờ chiếc mặt nạ thẩm mỹ, trở nên xinh đẹp tuyệt trần, thu hút không biết bao nhiêu người theo đuổi.

Nhưng tại sao cuối cùng, tất cả đều biến thành những con búp bê gốm tinh xảo bên cửa sổ……

1.

Bạn cùng phòng của tôi là Tưởng Hi đã đi lấy một kiện hàng chuyển phát nhanh, trong đó có một hộp mặt nạ.

Cô ấy nghĩ rằng đó là khởi đầu của sự may mắn, nhưng không nhận ra cơn ác mộng đang đến...

"Nhìn này, tớ trúng thưởng một hộp mặt nạ."

Tưởng Hi thô bạo mở hộp chuyển phát nhanh trong tay, không thể chờ đợi cho chúng tôi xem chiếc mặt nạ mà cô ấy lôi ra.

"Trúng thưởng sao?"

Tôi không khỏi tò mò hỏi cô ấy.

"Đúng vậy, mấy ngày trước tớ lướt video, lướt mãi liền vô tình xuất hiện hộp quà may mắn. Khi tớ click mở, đột nhiên nhận được thông báo đã trúng thưởng."

Cô ấy có vẻ phấn khích khi cầm chiếc mặt nạ trên tay.

Dù sao thì có ai sẽ không vui khi được nhận đồ miễn phí đâu chứ.

Nhưng bao bì của mặt nạ hơi lạ, hình như tôi chưa nhìn thấy bao giờ.

“Đây, tớ chia cho mỗi cậu một miếng, dùng thử xem.”

Tưởng Hi lấy ba chiếc mặt nạ từ trong hộp ra, đưa cho tôi và hai người bạn cùng phòng khác.

Sau khi tôi lịch sự cảm ơn và nhận lấy, cũng không nhìn kỹ mà bỏ vào hộp đựng mặt nạ của mình.

"Tí nữa tớ tắm xong sẽ thử."

Tưởng Hi tự nói với bản thân, thu dọn rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm.

“Dạo này cậu đang bị mụn, làn da không ổn định, tốt nhất không nên đắp mặt nạ.”

Cô ấy rất thích ăn đồ ngọt, nên trên mặt lúc nào cũng có vài cái mụn, lại ngứa tay hay nặn, sáng nay trên trán lại nổi thêm vài cái mụn nữa.

Tôi ân cần nhắc nhở cô ấy, khi mụn đang sưng đỏ thì tốt nhất không nên đắp mặt nạ, nếu không mụn sẽ càng nặng hơn.

"Ồ, không sao đâu, có lẽ sau khi đắp mặt nạ sẽ đỡ hơn, nhìn mặt nạ đó trông cũng đắt tiền và dễ sử dụng."

Tưởng Hi xua tay với tôi, trả lời một cách thờ ơ.

Tôi khẽ thở dài, đành kệ cô ấy đi.

Tưởng Hi vừa tắm xong, lập tức xé chiếc mặt nạ mới đắp lên mặt, vui vẻ ngâm nga.

Từ trước đến nay cô ấy cũng không để ý mấy việc nhỏ nhặt, không thử xem loại mặt nạ mới này có khiến mình bị dị ứng hay không mà đã tùy tiện dùng.

Khoảng mười phút sau, tôi thấy rằng cô ấy đang đi vào phòng tắm, có lẽ là để rửa mặt.

"Lâm Yên!"

"Cái gì thế, làm tớ giật hết cả mình."

Tôi giật mình trước tiếng hét đột ngột của Tưởng Hi.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi hỏi vọng vào trong nhà tắm.

"Nhìn vào mặt tớ này!"

"Có phải cậu bị dị ứng không?"

Thấy chưa, ai bảo không nghe lời khuyên của tôi, chắc là dùng mặt nạ mới bị dị ứng rồi, tôi đều đã nghĩ xong phải quở trách Tưởng Hi như thế nào.

Nhưng khi Tưởng Hi chạy đến chỗ tôi, tôi sững người khi nhìn thấy gương mặt của cô ấy.

Không những không bị dị ứng, mà sau khi đắp mặt nạ da mặt cô ấy còn trở nên mịn màng và trắng sáng hơn, các vết mụn trên mặt cũng mờ đi rất nhiều.

Thậm chí... Ngay cả những nốt mụn sưng đỏ trên trán cũng biến mất?!

"Cậu nhìn xem, sau khi đắp mặt nạ này vài nốt mụn trên trán tớ đã biến mất, bây giờ không còn nốt nào, cũng không để lại vết thâm nào."

Tưởng Hi không thể tin được để tôi nhìn khuôn mặt cô ấy, còn đưa tay xoa trán mình thật mạnh, biểu cảm kinh ngạc xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo quá mức của cô ấy, có chút rùng rợn.

Như cô ấy nói, thực sự không còn mụn trên trán.

Tuy nhiên, rõ ràng sáng nay mấy cục mụn kia mới nổi lên, lúc đấy Tưởng Hi vẫn còn phàn nàn với tôi.

Sao mới đắp mặt nạ hơn mười phút mà đã khỏi rồi?

Tôi cũng bị sốc, mặt nạ này thực sự kỳ diệu như vậy sao?

"Thật không? Tớ cũng thử xem sao?"

Bạn cùng phòng là Phương Vũ Hàm bị thu hút bởi cuộc trò chuyện giữa tôi và Tưởng Hi, nên cũng tò mò nhìn vào khuôn mặt của Tưởng Hi.

"Trời ơi, tớ nhớ rõ ràng trên trán cậu có mấy nốt mụn mà giờ đều biến mất hết rồi."

Bạn cùng phòng Trương Lai vừa chuẩn bị đi ngủ cũng tới.

"Chà! Thật thần kì, mặt nạ này có hiệu quả tốt như vậy? Ngày mai tớ cũng phải thử xem thế nào."

Cả Phương Vũ Hàm và Trương Lai đều không khỏi thở dài, giống như Tưởng Hi, trên mặt họ tràn đầy sự kinh ngạc và không thể tin được.

"Lâm Yên, cậu cũng thử đi, hiệu quả rất tốt, yên tâm."

Tưởng Hi bây giờ trông giống như một blogger làm đẹp trên Internet, nhiệt tình giới thiệu về độ an toàn và công dụng của sản phẩm mới.

"Được rồi, ngày mai tớ sẽ thử."

Tôi giả vờ gật đầu với Tưởng Hi.

Thực ra trong lòng tôi cũng rất lo lắng, có lẽ trong mặt nạ đã cho thêm một số hoocmon kí.ch thích nên hiệu quả mới rõ ràng nhanh như vậy.

"Cái mặt nạ này thật thú vị."

Tưởng Hi cẩn thận soi gương, trên mặt không giấu được nụ cười.

"Chắc tớ phải đặt hỏa tốc một ít về tích trữ mới được."

Cô ấy cầm điện thoại lên, bấm mở một ứng dụng màu đỏ, nhưng lông mày của cô ấy dần nhăn lại.

"Hả? Hình như cái mặt nạ này không có nhãn hiệu, tìm kiếm bằng hình ảnh cũng không được."

Tưởng Hi lướt nhanh trên màn hình điện thoại, có vẻ như không thể tìm thấy mặt nạ cùng loại.

Không hiển thị?

"Lâm Yên, cậu vừa nói là loại mặt nạ này chưa được đưa ra thị trường phải không? Chắc đây là bản trải nghiệm, tặng cho chúng ta dùng thử, bảo sao không hiển thị, hơn nữa đây là do tớ may mắn trúng thưởng được, trên mạng cũng không có đâu." Cô ấy nói một hồi như vậy nghe cũng có vẻ hợp lý.

"Không mua được thì thôi vậy, vẫn còn sáu cái mặt nạ, tớ dùng tiết kiệm là được."

Cô ấy bất đắc dĩ thở dài, sau đó cầm lấy chiếc gương nghiêm túc soi, nhìn làn da mịn màng của mình trong gương, Tưởng Hi nở một nụ cười hài lòng.

Tôi càng không dám thử một loại mặt nạ lạ mà tôi thậm chí không thể tìm thấy trên nền tảng mua sắm.

Trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng tay tôi vô tình với tới hộp đựng mặt nạ của mình.

Không kìm được sự tò mò trong lòng, tôi lấy chiếc mặt nạ vừa thả vào ra.

Bao bì không khác nhiều so với bao bì của mặt nạ thông thường, đơn giản và sạch sẽ, nhưng không thể tìm thấy tên thương hiệu ở mặt trước và mặt sau.

Mặt trước chỉ ghi một loạt khẩu hiệu bằng chữ Hán:

"Trả lại cho bạn làn da tươi trẻ, mịn màng trắng sáng, căng mọng không tỳ vết."

Khẩu hiệu này dường như không có vấn đề gì lớn.

Tôi lật nó ra để xem mặt sau, và mặt sau cũng giống như một loại mặt nạ thông thường, với thành phần, cách sử dụng, lưu ý,..., tất cả những gì nên có.

Cũng không có gì khác lạ, tôi vừa định đặt lại chiếc mặt nạ vào hộp, nhưng lưu ý được ở mặt sau đột nhiên thu hút tôi.

Tôi không khỏi há hốc mồm, sao lại có loại lưu ý kỳ quái như vậy?

"Mỗi năm chỉ có thể sử dụng một lần, nhớ kỹ không được sử dụng quá một lần."

Một năm chỉ dùng một lần? Tần suất sử dụng như này quá khủng phải không?

Tôi không khỏi nhíu mày, càng cảm thấy mặt nạ này càng ngày càng kỳ lạ.
 
Chương 2


2

Có lẽ là bởi vì tối hôm qua đắp mặt nạ, làn da của Tưởng Hi hôm nay rất tốt.

Chỉ cần trang điểm nhẹ, lớp trang điểm sẽ hồng hào rạng rỡ, khí chất tràn đầy.

Trên đường đến lớp hôm nay, có vài nam sinh đến xin WeChat của cô ấy.

"Bình thường khi tớ đi trên đường, dù có trang điểm đẹp thế nào cũng chưa từng có người xin Wechat, hôm nay không hiểu vì sao, tớ tùy ý trang điểm nhẹ nhàng, mà nam sinh vừa nãy đã là người thứ tư tới xin Wechat.”

Tưởng Hi nắm lấy tay tôi, thở dài ngạc nhiên.

"Đó có thể là đào hoa của cậu đang tới."

Tôi cười và đùa với cô ấy.

Ngày hôm nay, Tưởng Hi toát ra sức hấp dẫn khó tả, quyến rũ lạ thường.

Thực ra Tưởng Hi cũng khá xinh đẹp, cô ấy không phải là kiểu đại mỹ nhân khiến bạn chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm thấy kinh ngạc, mà là kiểu người dịu dàng vừa nhìn qua sẽ khiến bạn nhớ nhung.

Nhưng Tưởng Hi dường như luôn không tự tin lắm, cô ấy luôn cảm thấy mình không ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt một mí.

Thật ra tôi thấy mắt một mí của cô ấy rõ ràng rất đẹp, đẹp như vậy sao mà phải khao khát có mắt hai mí đến thế.

"Mí một mí càng nhìn này càng khó chịu. Sớm muộn gì tớ cũng đi cắt mí."

Sau khi Tưởng Hi tẩy trang, cô ấy cầm gương, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của mình.

Tôi biết cô ấy không thích nhìn đôi mắt một mí của mình, cô ấy đã ấp ủ ý định cắt mắt hai mí từ lâu, nhưng có lẽ hơi sợ nên cô ấy chưa dám đi.

"Này, sao lại có thêm vài cái mụn nữa rồi?"

Tưởng Hi bĩu má trái và lẩm bẩm một mình, có thể nghe thấy sự bất lực và khó chịu trong giọng nói của cô ấy.

"Hay mình thử đắp thêm một tấm mặt nạ."

Vừa dứt lời, Tưởng Tịch liền đưa tay lấy ra một chiếc mặt nạ, xé ra.

Tôi nhìn một lượt, chính là mặt nạ trúng thưởng tối hôm qua, chẳng lẽ hôm nay cô ấy lại đắp tiếp?

"Tưởng Hi, dựa theo lưu ý ghi trên mặt nạ, mỗi năm chỉ có thể dùng một lần."

Mặc dù ghi chú này thực sự nghe hơi thái quá, nhưng tôi không nhịn được nhắc nhở cô ấy.

"Tớ thấy rồi, một năm dùng một lần. Ai đọc mà không bảoo buồn cười. Lần sau đóng gói cẩn thận hơn, ngay cả lưu ý cũng có thể sai như vậy."

Trong khi phàn nàn với tôi, Tưởng Hi đã đắp mặt nạ lên mặt.

Cô ấy thực sự cảm thấy rằng lưu ý ở mặt sau của mặt nạ là vô tình viết sai?

Tôi không thể nói gì hơn, nhưng trong lòng luôn cảm thấy lo lắng.

"Vậy tớ cũng thử xem thế nào."

Phương Vũ Hàm và Trương Lai nhìn Tưởng Hi đắp mặt nạ cũng lấy mặt nạ ra đắp thử.

"Lâm Yên, cậu không đắp thử à?"

Tưởng Hi không nhịn được hỏi tôi khi thấy tôi không đắp mặt nạ.

"Tớ vừa mới đắp, cậu nhìn da tớ bây giờ có phải đẹp lên nhiều hay không?"

Tôi sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu, giả vờ quay mặt về phía Tưởng Hi để xem, không biết tại sao nói dối như vậy khiến tôi có chút áy náy.

"Sao cậu đắp lại không thấy hiệu quả rõ ràng nhỉ?"

Tưởng Hi mím môi có chút nghi hoặc, nhưng không nói thêm gì nữa.

Nói thật, tôi vẫn đang chờ ba người bạn cùng phòng đắp mặt nạ xong, xem có thực sự thần kỳ như vậy không.

Nếu ngày hôm qua chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì hôm nay nếu làn da của ba người đều thay đổi rõ rệt sau khi sử dụng, thì chiếc mặt nạ này thực sự rất phi thường.

"Lâm Yên!"

Tôi đang ngẩn người một mình, giọng của Tưởng Hi gọi tôi làm tôi giật mình.

"Có chuyện gì vậy?"

Có thể là mụn lại biến mất một cách kỳ diệu?

"Cậu nhìn mắt tớ này!"

Tưởng Hi vội vã chạy từ phòng tắm về phía tôi, đưa mặt của cô ấy đến gần cho tôi nhìn, ước gì không thể dí thẳng vào mặt tôi.

"Mắt cậu làm sao?"

Tôi vô thức lùi lại một bước để có thể nhìn rõ.

Chúa ơi, sao có thể thế được?

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy với vẻ hoài nghi, khẽ mở miệng.

Mắt Tưởng Hi biến thànht hai mí?!

"Là mắt hai mí phải không?"

Tưởng Hi hưng phấn nắm lấy tay tôi, hai mắt sáng lên, hô hấp vì quá vui mừng mà trở nên gấp gáp.

Tôi gật đầu, đây đúng là mắt hai mí.

"Cậu đã làm nó như thế nào?"

Hình như không phải là dán kích mí, tôi tôi không khỏi tò mò hỏi cô ấy.

“Tớ không làm gì cả, chỉ đắp mặt nạ rồi tháo ra rửa mặt thì phát hiện mình có mắt hai mí, dù có dụi mắt bao nhiêu thì vẫn là mắt hai mí, không thể thay đổi được, không trở về mắt một mí được nữa."

Có vẻ là bởi vì quá kích động, giọng Tưởng Hi có chút run rẩy, chân không ngừng đi tới đi lui, mừng rỡ như điên.

Mặt nạ này thần kỳ đến vậy sao?

Sau khi đắp hơn mười phút, mắt một mí trở thành hai mí, ai tin được đây?

Nói ra có lẽ sẽ không ai tin, nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến, đôi mắt một mí của Khương Hi đúng là đã trở thành hai mí, cũng không phải do bị phù nề sưng tấy thành hai mí, mà tự nhiên giống như trời sinh mắt hai mí.

"Ôi chúa ơi!"

Tôi vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc về việc cô ấy từ một mí mắt trở thành hai mí, tiếng hét của Phương Vũ Hàm lại thu hút sự chú ý của mọi người.

"Mau nhìn xem, quầng thâm mắt của tớ biến mất rồi!"

Sau khi lột mặt nạ, rõ ràng Phương Vũ Hàm cũng bị khuôn mặt rạng rỡ của mình dọa sợ, nóng lòng muốn cho chúng tôi xem.

Tôi nghiêng người về phía trước và nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy.

Phương Vũ Hàm là quán quân thức khuya trong ký túc xá, thường thức đến ba bốn giờ sáng, nên dưới mắt cô có quầng thâm nghiêm trọng, lần nào trang điểm cũng mất nhiều thời gian.

Nhưng giờ đây, quầng thâm không chỉ biến mất mà làn da còn trở nên trắng trẻo và mịn màng hơn.

"Có mặt nạ này, tớ cần gì phải mua kem dưỡng mắt nữa?"

"Các cậu mau nhìn tớ này, vết sẹo ở khóe miệng đã biến mất, tìm không thấy vết tích."

Nghe Trương Lai phản hồi sau khi đắp mặt nạ, cả ba chúng tôi đều tiến đến xem kỹ.

Ở khóe miệng Trương Lai luôn có một vết sẹo dài 2 cm, là do hồi cấp ba không cẩn thận bị ngã nên lưu lại. Mặc dù đã hồi phục nhưng vẫn có thể nhận ra vết sẹo hơi nhô lên, có phần rõ ràng.

Điều kỳ diệu lại xảy ra lần nữa.

Vết sẹo biến mất, khóe miệng trở nên bằng phẳng nhẵn nhụi, ngay cả nếp nhăn khóe miệng cũng biến mất.

Cả ba nhìn mặt nhau đầy thích thú, chiếc mặt nạ thần kỳ đã khiến mọi khuyết điểm trên khuôn mặt họ biến mất và biến họ thành những gì họ mong đợi.

Họ hào hứng nhìn vào gương, không thể tin được sự thay đổi của mình.

Mắt một mí biến thành hai mí, quầng thâm cứng đầu biến mất, sẹo ở khóe miệng cũng biến mất.

Đây chính là sự thay đổi rõ ràng và thú vị nhất.

Da mặt các cô có lẽ nhờ đắp mặt nạ mà trở nên trắng sáng và mịn màng hơn rất nhiều, những vết mụn lưu lại trên mặt khó mờ đã biến mất, mụn đỏ sưng tấy và viêm đi viêm lại rất khó giải quyết biến mất như bốc hơi.

Đây không phải là mặt nạ, đây là mỹ phẩm thần tiên, cho dù có đi thẩm mỹ viện cũng không có tác dụng rõ rệt như vậy.

Các cô thích thú với tác dụng kỳ diệu của chiếc mặt nạ, reo hò phấn khích, bởi vì họ cười rất vui vẻ và có chút phấn khích nên giọng của họ trở nên hơi khàn, tôi nghe cảm thấy đặc biệt chói tai.

Nhưng cái mặt nạ này càng thần kỳ bao nhiêu thì tôi lại càng cảm thấy lạ lùng, dị hợm bấy nhiêu.

Vì tôi không tin rằng sẽ có loại mặt nạ thần kỳ như vậy.

3

Đêm qua, cả ba người họ vẫn còn lo lắng không biết những thay đổi trên khuôn mặt mình có trở lại như cũ khi họ thức dậy vào sáng nay hay không.

Trên thực tế, không hề thay đổi.

Những thay đổi do chiếc mặt nạ mang lại dường như đã khắc sâu trên khuôn mặt họ.

Tôi thấy họ cười vui vẻ hơn.

"Bé cưng, uống trà sữa đi."

Tưởng Hi trở lại ký túc xá với vài cốc trà sữa và một túi lớn đồ ăn vặt trong tay, mỉm cười đưa chúng cho chúng tôi.

"Nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu này, có tin gì tốt sao?"

Tôi nhận trà sữa từ Tưởng Hi và cảm ơn cô ấy.

"Này, Thẩm Ngộ cùng lớp chúng ta tỏ tình với tớ."

"Thẩm Ngộ?"

Thẩm Ngộ mà Tưởng Hi nhắc đến là bạn học cùng lớp với chúng tôi, một phú nhị đại điển hình, tuy ngoại hình bình thường nhưng xung quanh anh ta không bao giờ thiếu người đẹp, có lẽ là do năng lực của đồng tiền.

Nhưng Tưởng Hi và Thẩm Ngộ sao lại đột nhiên ở bên nhau?

"Không phải Thẩm Ngộ có bạn gái rồi à? Hai ngày trước, tớ vẫn nhìn thấy anh ta lái xe thể thao đến đón bạn gái dưới ký túc xá mà."

Có vẻ Phương Vũ Hàm cũng bối rối như tôi, cô ấy không nhịn được hỏi Tưởng Hi trước.

"Chia tay rồi."

Tưởng Hi trả lời.

"Đã chia tay á?"

"Ừ, vừa mới hôm qua thôi."

"Hôm qua vừa mới chia tay, hôm nay liền tỏ tình với cậu, đúng là trùng hợp mà."

Trương Lai hút một ngụm trà sữa, mở to mắt kinh ngạc.

"Thật ra tớ cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Vốn dĩ tớ và Thẩm Ngộ cũng chưa từng tiếp xúc với nhau, thậm chí còn chưa nói với nhau một câu nào. Hôm nay tớ đang đi trên đường, anh ấy đột nhiên thổ lộ với tớ, nói trên người tớ có thứ thu hút anh ấy."

Tưởng Hi gãi đầu, hình như bản thân cô ấy cũng có chút hoang mang.

"Thế cậu đồng ý rồi hả?"

"Ừm, đồng ý rồi, có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Tưởng Hi nhướng mày, ngượng ngùng cắn nhẹ môi.

Không biết là do tôi gặp ảo giác hay là do cách trang điểm của Tưởng Hi hôm nay, tôi cảm thấy sống mũi của cô ấy cao hơn rất nhiều, hai cánh mũi đã thu nhỏ lại, khuôn mặt cũng trở nên thanh tú và nhỏ nhắn hơn.

Có lẽ là do cô ấy đột nhiên có mắt hai mí, trong lúc ngẩn người, tôi thế mà cảm thấy Tưởng Hi đang đứng trước mặt mình lúc này không giống Tưởng Hi, tôi gần như không nhận ra cô ấy.

"Tưởng Hi, cậu cho bọn tớ link mua hàng được không? Tớ và Trương Lai cũng muốn mua."

Phương Vũ Hàm nhìn Tưởng Hi đầy mong đợi.

"Tớ không thể tìm thấy link mua mặt nạ trên internet. Mặt nạ này là tớ vô tình lướt xem video trúng thưởng được."

Tưởng Hi khẽ thở dài, giải thích cho Phương Vũ Hàm với vẻ mặt bối rối.

Đúng vậy, mặt nạ đó không thể tìm thấy trên mạng.

Phương Vũ Hàm và Trương Lai cũng rất xấu hổ khi xin Tưởng Hi một miếng khác, vì vậy họ chỉ có thể bỏ cuộc trong sự tiếc nuối.
 
Chương 3


4

Gần đây Tưởng Hi thường xuyên hẹn hò cùng Thẩm Ngộ, có đôi khi qua đêm ở bên ngoài, nhưng trong lòng mọi người đều biết.

"Lâm Yên, nhìn xem chúng tớ có gì nè."

Tôi vừa vào ký túc xá, Phương Vũ Hàm và Trương Lai cũng trở về, trên tay mỗi người đều cầm một kiện hàng chuyển phát nhanh.

"Gì thế?"

"Hôm trước tớ và Trương Lai xem video, vô tình trúng thưởng mặt nạ, có thể nói là trùng hợp."

Phương Vũ Hàm hào hứng mở hộp chuyển phát nhanh, nhân tiện trả lời tôi.

Họ cũng trúng thưởng? Vẫn là loại mặt nạ đó?

"Oa, cái này thật tuyệt."

Trương Lai cũng mở hộp chuyển phát nhanh của mình, háo hức lấy chiếc mặt nạ bên trong ra, nở một nụ cười tươi như hoa.

Nhìn loại mặt nạ mà họ lấy ra, nó giống hệt như loại Tưởng Hi đang dùng.

Tôi không nói gì, chỉ thở dài nói với họ một câu thật may mắn.

Tôi không ghen tị với việc họ trúng thưởng, dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với chiếc mặt nạ đó.

"Tưởng Hi! Anh thích em!"

"Làm bạn gái anh đi! Tưởng Hi!"

"Tưởng Hi là của tôi!"

…………

Tiếng ồn ào đột nhiên truyền đến từ tầng dưới của ký túc xá đã thu hút sự chú ý của ba chúng tôi, họ đang gọi Tưởng Hi phải không?

Chúng tôi đứng trên ban công nhìn xuống, có một đám nam sinh đang đứng bên dưới.

Trong tay họ cầm hoa tươi và bảng đèn có tên Tưởng Hi, họ đang nhìn lên ban công ký túc xá của chúng tôi, tình cờ bắt gặp ánh mắt của chúng tôi.

"Tình hình thế nào?"

Trương Lai không khỏi thở dài.

Tôi cũng bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt.

Tôi chỉ thấy cảnh tượng điên rồ này khi đuổi theo các ngôi sao.

Nhưng hiện tại Tưởng Hi không có ở ký túc xá, tiếng ồn dưới tầng ngày càng lớn, học sinh tụ tập xem náo nhiệt cũng ngày càng nhiều.

Nhưng tôi, Phương Vũ Hàm và Trương Lai, ba chúng tôi không có quyền giải quyết vấn đề này, xét cho cùng, đây cũng không phải việc của chúng tôi.

Khi tôi đang lo lắng thì Tưởng Hi xuất hiện.

Nói chính xác là, cô ấy nắm tay Thẩm Ngộ xuất hiện.

"Được rồi, mọi người đừng đứng đây cãi cọ nữa, tôi đã có bạn trai rồi, nói bao nhiêu lần rồi, các cậu còn quấy rầy tôi."

Tưởng Hi đứng giữa một nhóm nam sinh điên cuồng, sốt ruột giải thích cho bọn họ.

Ký túc xá của chúng tôi ở tầng ba, cũng không cao lắm, giọng Tưởng Hi mặc dù không lớn, nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe thấy được.

Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tưởng Hi, một nhóm nam sinh điên cuồng và các sinh viên đang xem trò vui, còn có bạn trai Thẩm Ngộ của cô ấy.

Họ đang quay mặt về cùng một hướng, nhìn chằm chằm vào Tưởng Hi, không khí im lặng trong giây lát.

Cảnh tượng ấy, từ trên tầng nhìn xuống, tôi có cảm giác lạ lùng khó tả.

Giống như họ đang nhìn chằm chằm vào... một loài kỳ lạ nào đó.

Tưởng Hi vẫy tay với mọi người, bảo mọi người giải tán và ngừng xem náo nhiệt, đám đông giải tán ngay lập tức.

Thẩm Ngộ đứng bên cạnh Tưởng Hi, yên lặng nhìn cô ấy, không rời mắt đi được.

Có vẻ như trong số rất nhiều người theo đuổi, cô ấy vẫn kiên định chọn Thẩm Ngộ.

Chúng tôi đứng trên ban công, nhìn Tưởng Hi thân mật ôm Thẩm Ngộ, hôn lên má trái của anh ta, sau đó đi về khu ký túc xá.

Nhìn kỹ, sao tôi cảm thấy Thẩm Ngộ đẹp trai hơn rất nhiều.

Tôi nhớ trước đây sống mũi của anh ta hơi bị sụp, nhưng sao bây giờ lại cao như vậy, chẳng lẽ là anh ta đi phẫu thuật rồi sao?

Nhưng người ta có tiền, họ muốn làm gì thì làm, điều đó không ảnh hưởng gì đến chúng tôi.

"Những nam sinh kia sao lại phiền toái như vậy? Đã nói có bạn trai, lại còn tới đây."

Tưởng Hi vừa vào ký túc xá liền bắt đầu không kiên nhẫn phàn nàn, tối hôm qua cô ấy không về ký túc xá, chắc là ở bên ngoài cùng Thẩm Ngộ.

"Xem ra vận đào hoa của cậu gần đây không tệ."

Tôi cười trêu cô ấy, có đào hoa không tốt sao?

"Cảm giác mấy ngày nay, số đào hoa của tớ bùng nổ, hơn nhiều so với số người tớ gặp từ khi vào đại học. Những người đàn ông đó điên cuồng theo đuổi tớ, tớ có sức hút lớn như vậy sao?"

Tưởng Hi đặt hai chiếc túi Chanel trong tay lên bàn, cau mày suy nghĩ.

Xem ra mỹ nữ gặp quá nhiều đào hoa, nhất định sẽ khó chịu.

Như Tưởng Hi đã nói, tôi cũng nhận thấy rằng gần đây cô ấy dường như thực sự có một sức mạnh ma thuật nào đó, rất hấp dẫn người khác.

Cảm giác này rất lạ, nhưng tôi không thể diễn tả thành lời, nó như bóp chặt lấy trái tim bạn, nhìn thấy cô ấy bạn mới thấy yên lòng.

"Cậu nâng tone của kem nền sao, tớ thấy màu này có hơi trắng quá mức."

Trong ký túc xá không bật đèn, bên ngoài có ánh nắng chiếu vào, tôi phát hiện khuôn mặt Tưởng Tịch cực kỳ trắng, trắng bóng không tì vết, hơn nữa hôm nay cô ấy tô son đỏ, tóc xõa, khiến tôi cảm thấy hơi rợn người.

"Không, hôm nay tớ không đánh kem nền."

Tưởng Hi ngây thơ nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt không có bất kì biểu cảm gì, điều này khiến cô ấy trông càng thêm cổ quái.

Có lẽ do cửa ban công chưa đóng, một cơn gió thốc vào khiến tôi không khỏi rùng mình, tê dại cả người.

“Mỗi ngày tớ đều đắp mặt nạ đó, làn da cũng ngày càng trở nên trắng hơn.”

Có thể Tưởng Hi thấy tôi đứng im không nói gì nên chủ động giải thích với tôi.

Là mặt nạ đó?

"Nó dùng khá tốt."

Tôi không biết phải nói gì, vì vậy tôi chỉ có thể đáp lời của Tưởng Hi.

Tôi đã nhắc nhở cô ấy về mục lưu ý của mặt nạ, nhưng cô ấy không quan tâm, vì vậy tôi không thể nói gì thêm, bằng không sẽ bị gọi là kẻ nhiều chuyện.

5

Phương Vũ Hàm và Trương Lai thấy rằng sau khi Tưởng Hi sử dụng mặt nạ, không chỉ làn da của cô ấy trở nên trắng và mịn màng, mà ngay cả các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy cũng bắt đầu trở nên thanh tú và thon gọn.

Đây là hiệu quả của mặt nạ thẩm mỹ, ai mà không bị cám dỗ?

Vì vậy, hai người họ không để ý đến mục lưu ý đằng sau chiếc mặt nạ, yên tâm thử mặt nạ.

"Lâm Yên, cậu nên đắp mặt nạ thử đi, hiệu quả chắc chắn sẽ khiến cậu ngạc nhiên cho xem."

Tưởng Hi biết rằng lần trước tôi đã nói dối cô ấy, cô ấy biết chắc chắn tôi không sử dụng mặt nạ, vì vậy cô ấy đã khẳng định với tôi một lần nữa.

"Cậu biết mà, tớ không thích đắp mặt nạ cho lắm, với tớ khá hài lòng với tình trạng da hiện tại của mình."

Tôi viện cớ và lịch sự từ chối.

Trong ký túc xá có bốn người, tôi và Tưởng Hi có mối quan hệ tốt nhất, bình thường cô ấy thường đưa cho tôi mấy sản phẩm chăm sóc da an toàn hữu dụng, bây giờ gặp được loại mặt nạ thần kỳ như vậy, đương nhiên là cô ấy hết lòng đề cử.

"Lâm Yên, tớ nói cho cậu một bí mật nè."

Tưởng Hi đột nhiên ghé sát tai tôi, thì thầm bí ẩn nói với tôi:

"Tớ phát hiện ra cái mặt nạ thần kì kia dùng thế nào cũng không hết."

Dùng không hết?

Tôi nghe không hiểu lắm, nhìn Tưởng Hi một cách nghi ngờ.

"Một hộp khẩu trang chỉ có mười cái, hôm đó tớ đưa cho các cậu ba miếng, tớ lại dùng thêm hai miếng, vốn dĩ còn lo lắng dùng hết rồi thì phải làm sao, ai ngờ, khi tớ đếm lại thì thấy trong hộp vẫn còn nguyên mười miếng mặt nạ. Cậu nói xem chuyện này có thần kì không?"

Tưởng Hi mở to hai mắt, hào hứng chia sẻ bí mật kỳ diệu này với tôi.

Dùng mãi không hết? Có phải là rất tuyệt vời?

Thật khó để tôi tin những gì Tưởng Hi vừa nói, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, điều đó có thể là sự thật.

Mặt nạ có tác dụng chỉnh dung, dù dùng thế nào cũng dùng không hết, hai điều kỳ lạ được kết nối với nhau, lại giống như không có gì kì lạ.

"Lâm Yên, tớ và cậu chơi thân nhất, tớ cho cậu vài miếng cậu đắp thử xem, nếu hiệu quả tớ lại cho thêm, dù sau đắp mãi cũng không hết."

Tôi xua tay định từ chối, Tưởng Hi lại nhét vào tay tôi mấy miếng mặt nạ, này, cô ấy đối xử với tôi rất tốt, có cái gì tốt đều nghĩ đến tôi.

Tôi không thể từ chối sự nhiệt tình của cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể nhận lấy miếng mặt nạ.

Chiếc gương trên bàn phản chiếu khuôn mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, đắm chìm trong suy nghĩ một lúc.

Hôm nay tôi không trang điểm chỉ bôi một ít kem dưỡng da, trên mặt có những vết thâm mụn, dưới ánh đèn bàn tôi có thể thấy rất nhiều mụn nhỏ li ti trên vùng trán, mắt hai mí không rõ lắm, có khi sáng dậy bị sưng mắt nên biến thành một mí.

Làn da không được mịn màng căng bóng, thỉnh thoảng nổi lên vài nốt mụn nhìn rất khó chịu, dù không hoàn hảo nhưng đây chính là con người thật của tôi.

Tôi phải chấp nhận chính mình, bởi vì đây là con người thật của tôi.
 
Chương 4


6

"Lâm Yên, cậu nhìn quần áo mới của tớ nè."

Tưởng Hi đang mặc một chiếc váy dài bó sát hông, khoe nó trước mặt tôi.

"Trông đẹp đấy, rất tôn dáng."

Tôi không khỏi khen ngợi cô ấy, chiếc váy cô ấy mặc hôm nay tôn lên những đường cong một cách xuất sắc.

Cảm giác như chiếc váy này được tạo ra dành riêng cho cô ấy vậy, ngay cả một đứa con gái như tôi cũng không thể rời mắt được.

Có vẻ như khoảng thời gian gần đây Tưởng Hi đã đi tập thể dục, vòng eo nhỏ nhắn, hông và bộ ngực đều trở nên đầy đặn hơn.

Chờ đã, rõ ràng tôi nhớ là ngực của Tưởng Hi không lớn như vậy, tại sao hôm nay lại đầy đặn thế.

Chẳng lẽ cô ấy đệm?

Tôi nhìn chằm chằm vào ngực Tưởng Hi, không rời mắt, có lẽ Tưởng Hi nhận thấy sự nghi hoặc trong mắt tôi, nên đến giải thích với tôi:

"Lâm Yên, chiếc mặt nạ đó thực sự tuyệt vời. Nó không chỉ có thể đắp lên mặt mà còn có thể đắp lên ngực. sẽ làm cho ngực của cậu lớn hơn, vòng eo thon gọn hơn. Tóm lại, cậu muốn bất cứ chỗ nào biến thành gì thì nó sẽ trở thành như cậu mong muốn.”

Tưởng Hi chỉ cần nhắc về chiếc mặt nạ, đôi mắt sáng lên, vừa vui mừng vừa phấn khích.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhếch miệng gật đầu.

Mặt nạ này thần kì quá mức.

Tưởng Hi đang đứng trước gương chỉnh lại váy, thuận tiện chải tóc, vừa vặn đứng dưới ánh đèn của ký túc xá, ánh đèn sợi đốt càng làm sắc mặt Tưởng Tịch thêm trắng bệch.

Không biết là do không đeo kính nên nhìn không rõ, hay là do tôi hoa mắt nhìn nhầm, khuôn mặt Tưởng Hi trong suốt đến mức có thể nhìn thấy cả mao mạch và xương dưới da.

Tôi sợ đến mức há hốc mồm, không nhịn được thở gấp, quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn Khương Hi.

Chắc là tôi nhìn nhầm rồi, tôi chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này.

Tưởng Hi đeo chiếc túi Chanel mà Thẩm Ngộ mua tặng, nói lời tạm biệt với tôi rồi rời khỏi ký túc xá, tôi biết tối nay cô ấy sẽ không quay lại.

Tôi nhìn theo bóng lưng Tưởng Hi rời đi, ngẩn người.

Một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến tôi bất giác nhìn ra ban công.

Bên ngoài hình như có gió, nhìn quần áo trên ban công đung đưa theo gió, tôi đứng dậy đi ra ban công thu quần áo.

Nhưng tình cờ nhìn thấy Phương Vũ Hàm ở tầng dưới trong ký túc xá, đang làm nũng với bạn trai mới của mình.

Phương Vũ Hàm có một người bạn trai đã hẹn hò được ba năm, nhưng có vẻ như họ mới chia tay vài ngày trước, bởi vì có một chàng trai tốt hơn theo đuổi cô ấy.

Đáng ngạc nhiên nhất là Trương Lai, người đã độc thân suốt hai mươi năm, lúc nào cũng cho rằng mình không thể kiếm được người yêu cũng đã thoát kiếp độc thân, tôi bắt gặp cô ấy nắm tay bạn trai trên đường, rất ngọt ngào.

Thành thật mà nói, gần đây đào hoa của ba người họ không tệ, có vô số người theo đuổi, còn có vài người đến tìm tôi xin phương thức liên lạc với họ.

Nếu là tôi, tôi thậm chí không thể lựa chọn.

Vận đào hoa của họ bất ngờ đến một cách khó hiểu, nhưng dường như tất cả đều bắt đầu từ khi họ bắt đầu đắp mặt nạ.

Phương Vũ Hàm và Trương Lai cũng bắt đầu toát ra vẻ quyến rũ và bí ẩn, khiến người nhìn không thể không nhìn họ thêm vài lần, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng có lẽ, điều này chỉ có tác dụng với nam giới.

Phương Vũ Hàm và Trương Lai cũng từ từ chìm đắm trong công dụng thần kì của mặt nạ thẩm mỹ, chỉ cần đắp hơn mười phút thì không chỉ làn da trở nên đẹp hơn mà khuôn mặt cũng đẹp hơn, các đường nét được cải thiện rõ rệt, trở nên tinh tế và nhỏ gọn.

Nói tóm lại, nếu bạn muốn biến thành thế nào thì mặt nạ đều có thể đáp ứng được tất cả những mong muốn của bạn.

Thậm chí có khi để đạt được điều mình mong muốn nhanh hơn, một ngày các cô ấy sẽ đắp mặt nạ hai lần để hiệu quả rõ ràng hơn.

Hiệu quả của mặt nạ thẩm mỹ đối với họ không cần nói cũng biết, nhưng có một điều kỳ lạ, cứ đến tối, trên mặt họ lại nổi lên vài cục mụn sưng đỏ một cách khó hiểu.

Những nốt mụn đỏ sưng tấy xuất hiện trên khuôn mặt trắng mịn trở nên rất khó nhìn, cho nên họ lại bắt đầu đắp mặt nạ để cải thiện.

Sau khi đắp xong, mụn sẽ biến mất ngay lập tức, làn da trở nên tốt hơn.

Giống như một vòng lặp vô tận.

Họ tận hưởng những thay đổi kỳ diệu mà chiếc mặt nạ mang lại cho họ hết lần này đến lần khác, không bao giờ biết chán, thậm chí không cần cân nhắc liệu có những hậu quả chưa biết đằng sau việc trở nên hoàn hảo hay không.

7

Khi tôi trở lại ký túc xá, tôi vô tình gặp Thẩm Ngộ, người vừa đưa Tưởng Hi về.

Nếu không phải nhìn thấy anh ta ngồi trên chiếc Porsche màu lam quen thuộc kia, tôi nghi ngờ không biết anh ta có phải là Thẩm Ngộ hay không.

Anh ta trở nên đẹp trai hơn rất nhiều.

Sống mũi đã cao hơn, đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn tú, thậm chí cả dáng người cũng được cải thiện rất nhiều.

Thay đổi lớn trong thời gian ngắn như vậy chắc không phải là đi phẫu thuật thẩm mỹ, thời gian hồi phục của phẫu thuật thẩm mỹ khá lâu, cũng không thể phẫu thuật cùng lúc nhiều vị trí như vậy trên khuôn mặt.

Vậy chỉ còn lại một lý do rất dễ đoán.

Thẩm Ngộ, anh ta cũng đã sử dụng loại mặt nạ kia, cũng đã nếm trải hiệu quả kỳ diệu mà mặt nạ thẩm mỹ mang lại.

Tôi thân thiện chào hỏi, vừa định bước vào ký túc xá thì có người ngăn tôi lại.

"Lâm Yên."

Đó là giọng của một chàng trai.

Tôi quay đầu lại để xem đó là ai, Thẩm Ngộ?

Không, không phải Thẩm Ngộ.

Anh ta nhìn qua trông rất giống Thẩm Ngộ, sống mũi cao giống nhau, quai hàm rõ ràng, các đường nét khác trên khuôn mặt cũng có điểm tương tự.

Anh ta hình như là bạn trai của Phương Vũ Hàm.

Tôi không biết tên anh ta, nhưng tôi đã gặp Phương Vũ Hàm và anh ta vài lần trên đường, tôi không quen anh ta.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi nghi ngờ hỏi anh ta, không biết tại sao anh ta lại ngăn tôi lại.

"Cô giúp tôi đưa cái này cho Vũ Hàm với, cảm ơn cô."

Anh ta đưa cho tôi một cốc trà sữa và cảm ơn tôi.

Tôi cầm lấy cốc trà sữa, cũng không phải việc gì khó nhọc, tiện tay thôi.

"Lâm Yên, Lâm Yên!"

Lại có người gọi tôi một lần nữa.

Tôi lần theo âm thanh đó, thấy một nam sinh đang chạy về phía tôi từ xa, tôi nhận ra anh ta, anh ta là bạn trai của Trương Lai.

Hôm nay có chuyện gì vậy, tại sao bạn trai của ba người bạn cùng phòng tôi đều tụ tập với nhau.

Bạn trai của Trương Lai vội vàng chạy đến chỗ tôi, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn.

Trong lúc anh ta thở hổn hển điều chỉnh hô hấp, tôi mới chú ý đến anh ta trông rất giống Thẩm Ngộ.

Không, cuối cùng là ai nhìn giống ai?

Tôi thậm chí không hiểu tại sao ngoại hình bạn trai của ba người bạn cùng phòng tôi đều thay đổi.

Họ đi phẫu thuật thẩm mỹ cùng nhau sao?

Không, không, chắc là tất cả họ đều đắp mặt nạ.

Chính chiếc mặt nạ thẩm mỹ thần kỳ đã khiến họ ngày càng giống nhau hơn.

Cũng may tạm thời tôi có thể phân biệt được, nếu không thì không biết ai là bạn trai của ai.

"Lâm Yên, cậu giúp tôi mang bó hoa này cho Trương Lai, hôm nay tôi đã làm cô ấy không vui."

Bạn trai Trương Lai đưa cho tôi bó hồng trên tay.

Tôi vừa cầm hoa, vừa cầm trà sữa, nhìn bạn trai của Phương Vũ Hàm và Trương Lai trước mặt, và cả Thẩm Ngộ đang ngồi trong chiếc Porsche bên đường.

Ba người bọn họ, tại sao lại giống nhau như vậy?

Khi tôi đang bối rối và nghi ngờ, tôi để ý thấy rằng họ gần như đồng thời nhìn tôi, không nói gì, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì, yên lặng một cách quỷ dị.

Tôi nổi da gà khắp người, loạng choạng đi về phía tòa nhà ký túc xá mà không thèm nói lời tạm biệt.

Làm tôi sợ chết khiếp, họ nhìn tôi chằm chằm như thế này, thật không thể giải thích được.

Sau khi bước vào ký túc xá, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, từ để xoa dịu tâm trạng.

"Răng rắc."

Tôi lấy chìa khóa và mở cửa ký túc xá.

Cả ba người họ đều ở trong ký túc xá, khi tôi mở cửa, họ gần như dừng động tác ngay lập tức và nhìn tôi cùng một lúc.

Tôi đứng ở cửa, bị họ chằm chằm đến mức hoảng sợ và nổi hết da gà.

Ba người họ, tại sao tôi lại cảm thấy họ đã trở nên giống hệt nhau?

Mắt to, mũi cao, mặt trái xoan nhỏ nhắn, cằm nhọn.

Ngay cả dáng người cũng rất giống nhau, eo nhỏ, cánh tay thon dài, b.ộ ngực đầy đặn.

Giống khắc ra từ một khuôn.

Đây là thế nào? Bạn trai giống nhau, thậm chí ba người họ cũng giống nhau?

Bọn họ có thể phân biệt đâu là bạn trai và bạn gái của mình không?

Tôi không khỏi há hốc mồm.

Nhìn theo cách này, tôi, người vẫn còn bình thường, có vẻ hơi lạc lõng giữa ba người hoàn mỹ và giống nhau.

Họ không còn giống như trước đây mà ngày càng trở nên giống nhau, nhưng thật kỳ lạ là tôi vẫn có thể phân biệt được họ, mặc dù họ trông rất giống nhau.

Tôi chỉ cần nhìn vào mắt họ là tôi biết ai là ai.

"Lâm Yên, cậu quay lại rồi à."

Tưởng Hi ngồi tại chỗ, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị mà hắc ám.

"Phương Vũ Hàm, đây là trà sữa mà bạn trai cậu nhờ tớ cầm lên hộ này."

"Trương Lai, đây là hoa bạn trai cậu tặng để xin lỗi."

Tôi sợ hãi trước ánh mắt của Tưởng Hi nên vội vàng đưa đồ trên tay cho họ để tránh ánh mắt sắc bén của Tưởng Hi.

Phương Vũ Hàm và Trương Lai dường như không quan tâm đến những thứ mà bạn trai của họ yêu cầu tôi đưa hộ.

Họ để ý đến tôi nhiều hơn.

Tim tôi đập thình thịch, mắt họ di chuyển theo từng cử động của tôi, như thể khóa chặt lấy tôi.

Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay tôi.

Tôi ngồi vào chỗ của mình và cố gắng tránh ánh mắt của họ, nhưng dường như không có tác dụng gì, ngay cả khi quay lưng lại với họ, tôi vẫn có thể cảm thấy những ánh mắt nóng bỏng của họ sau lưng.

"Lâm Yên, tại sao cậu không đắp mặt nạ thế?"

Tưởng Hi đột nhiên đi đến trước mặt tôi, tiện tay đặt chiếc gương trang điểm của cô ấy lên bàn, khuôn mặt của cô ấy và tôi được phản chiếu trong gương.

Không, chính xác mà nói, phải là khuôn mặt trắng bệch của tôi với cô ấy.

Toàn thân tôi như đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
 
Chương 5


"Lâm Yên, cậu phải đắp mặt nạ mới có thể trở nên hoàn hảo và xinh đẹp như chúng tớ."

Tưởng Hi nhìn chằm chằm tôi qua gương, dùng hai tay giữ chặt đầu tôi và cố định tôi trước gương.

Lúc này, Phương Vũ Hàm và Trương Lai cũng đi đến và đứng bên cạnh tôi.

Trong tích tắc, khuôn mặt của bốn người xuất hiện trong chiếc gương trang điểm nhỏ, vẻ mặt đầy sợ hãi của tôi, và khuôn mặt với nụ cười quái dị của ba người họ.

Họ nhìn tôi trong gương, trong một khoảnh khắc tôi không thể phân biệt được ai là ai.

"Lâm Yên, cậu phải đắp mặt nạ mới có thể trở nên hoàn hảo và xinh đẹp như chúng tớ."

Phương Vũ Hàm nhắc lại câu này.

"Lâm Yên, cậu phải đắp mặt nạ mới có thể trở nên hoàn hảo và xinh đẹp như chúng tớ."

Trương Lai cũng lặp lại, phát ra âm thanh máy móc.

Tôi run lên bần bật, toàn thân yếu ớt, cố đứng lên cũng không nổi, chỉ có thể ngồi im trên ghế.

Tôi chỉ cảm thấy rằng họ đang ở trước mặt tôi vào lúc này, như thể muốn nuốt chửng tôi.

Tôi như một con búp bê trong tay họ, bị họ chơi đùa và điều khiển.

Làm sao họ có thể đáng sợ như vậy, trước đây họ không như thế này.

Tôi có thực sự phải đắp chiếc mặt nạ đó, giống như họ, thì họ mới thả tôi ra phải không?

Khi sự tuyệt vọng khiến tôi mất hết sức lực, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn trên khuôn mặt của họ trong gương.

Những nốt mụn sưng đỏ bất ngờ nổi lên trên mặt Tưởng Hi và bắt đầu lan rộng không ngừng.

Hốc mắt của Phương Vũ Hàm đột nhiên trũng xuống, bắt đầu chuyển sang màu tím đen, vùng lòng trắng trong mắt co rút lại, đồng tử đen cũng dần to ra.

Vết sẹo trên mặt Trương Lai bắt đầu lần lượt xuất hiện, máu chậm rãi chảy ra, thậm chí có thể nhìn thấy máu thịt dưới vết sẹo.

Tôi thẫn thờ nhìn ba người họ trong gương đột nhiên trở nên đáng sợ, hơi thở của tôi ngừng đập ngay lập tức.

"A!"

Tưởng Hi bỗng buông hai tay đang giữ đầu tôi ra, kinh hãi che mặt, hét lớn.

"A!"

"A!"

Tiếp theo là tiếng hét của Phương Vũ Hàm và Trương Lai.

Tôi sợ hãi trước tiếng la hét của ba người họ, đầu tôi ong ong lên.

Ba người lấy gương soi, nhìn khuôn mặt khủng bố của bản thân trong gương, vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn.

"Mặt nạ!"

"Mau! Đắp mặt nạ vào!"

Họ lo lắng tìm kiếm mặt nạ của mình nhưng chỉ tìm thấy chiếc hộp rỗng.

Ở trong không còn miếng mặt nạ nào.

"Mặt nạ đâu?"

"Tại sao nó lại biến mất rồi?"

Họ chộp lấy hộp mặt nạ và lắc nó một cách điên cuồng, cố gắng làm cho những chiếc mặt nạ vô tận xuất hiện trở lại.

Nhưng không như họ mong muốn, không còn chiếc mặt nạ nào xuất hiện.

Mặt nạ thẩm mỹ có thể làm cho họ trở nên hoàn hảo đã không còn nữa.

Trong miệng họ không ngừng lẩm bẩm, "Mặt nạ, mặt nạ, mặt nạ."

Tôi nhìn khuôn mặt biến dạng của họ ngày càng trở nên dữ tợn hơn, ghê rợn hơn, tóc lòa xòa trên mặt rối bù mà tôi thấy lạnh sống lưng.

"A!"

Tiếng hét khàn khàn, khô khốc của họ văng vẳng bên tai tôi, khiến tai tôi nhức nhối.

Những nốt mụn sưng đỏ trên mặt Tưởng Hi ngày càng lan rộng, gần như bao phủ toàn bộ khuôn mặt của cô ấy, thậm chí có một số đã bắt đầu vỡ ra và chảy mủ.

Tôi nhịn không được nôn khan một lúc, thật kinh tởm, khiến tôi tê dại cả người.

Tôi thu mình vào một góc và cố giấu mình đi, nhìn vẻ mặt điên cuồng của họ khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Tưởng Hi đột nhiên quay lại, trợn mắt nhìn tôi, đi về phía tôi một cách cứng nhắc và máy móc, lẩm bẩm:

"Lâm Yên, hình như cậu còn mấy miếng mặt nạ phải không, lúc trước tớ cho cậu, có phải cậu chưa dùng đúng không?"

Cô ấy đến bên tôi với khuôn mặt khiến tôi phát ốm, tôi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.

Khuôn mặt khiến tôi buồn nôn kia không ngừng tiến về phía tôi, tôi sợ hãi nhắm chặt hai mắt không dám nhìn.

Tưởng Hi nắm lấy vai tôi, véo tôi đau điếng.

Chiếc mặt nạ đã bị tôi vứt đi từ lâu, bây giờ tôi cũng không còn chiếc nào nữa.

Nhưng có lẽ do quá sợ hãi, cổ họng tôi như nghẹn lại, căn bản không mở miệng trả lời cô ấy.

Tôi cứng ngắc lắc đầu, cô ấy thật kinh khủng, tôi rất sợ.

"Lâm Yên, cậu vẫn còn mặt nạ phải không?"

Tôi nghe thấy tiếng của Phương Vũ Hàm và Trương Lai gọi tôi, tôi mở mắt ra nhìn họ đang lao về phía tôi.

Khuôn mặt của họ méo mó và hung dữ, Trương Lai nhếch miệng cười toe toét, máu không ngừng chảy ra, nhỏ xuống đất.

"A!"

Lần này là tiếng hét của tôi.

Tôi gần như hét toáng lên, co người lại và ngồi xổm trên mặt đất.

"Lâm Yên!"

Tưởng Hi điên cuồng lay vai tôi, khàn giọng gầm lên.

Tôi không dám ngước lên nhìn họ, bọn họ giống như những con quỷ.

Đột nhiên, đầu óc tôi trống rỗng, mắt tôi tối sầm, toàn thân ngã xuống ngất đi.
 
Chương 6


8

Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong ký túc xá.

Vừa nãy chỉ là một giấc mơ thôi ư?

Trong ký túc xá rất yên tĩnh, tôi khàn giọng gọi mấy người Tưởng Hi, nhưng không ai đáp lại tôi cả.

Tôi trèo xuống khỏi giường, chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt vô lực.

Tôi dường như là người duy nhất trong ký túc xá, họ đã đi đâu?

Tiếng nhạc chuông đinh tai nhức óc của điện thoại đột nhiên vang lên trong ký túc xá yên tĩnh, khiến tôi sợ hãi run cả người, chưa kịp hoàn hồn.

"Xin chào?"

"Xin chào, đây có phải là cô Lâm Yên không? Cô có một đơn hàng chuyển phát nhanh ạ."

Giọng nói của nhân viên chuyển phát nhanh phát ra từ điện thoại.

"Là tôi."

"Vậy cô có thể đến cửa sau trường học lấy hàng được không, cô cần trực tiếp ký nhận."

Cần phải trực tiếp ký nhận à?

"Được, tôi lập tức tới ngay."

Tôi mặc áo khoác và đi về phía cửa sau của trường.

Tòa ký túc xá nơi tôi ở rất gần cửa sau, đi bộ đến đó mất hơn mười phút.

Giữa tòa nhà ký túc xá và cửa sau của trường, có một dãy cửa hàng, nhà hàng, hàng làm móng, cửa hàng tiện lợi, mọi thứ đều có đủ, và có một cửa hàng...

Và một cửa hàng đồ trang trí?

Hử? Nó mở từ khi nào thế? Tại sao tôi chưa từng thấy nó trước đây?

Sự tò mò khiến tôi nhìn vào cửa hàng trang trí, một hàng búp bê bằng gốm tinh xảo được sắp xếp ngay ngắn trong tủ kính trong suốt.

Không cần đếm, nhìn thoáng qua tổng cộng có sáu con, đều cao chừng một mét, khuôn mặt và hình dáng búp bê gốm đều giống nhau, toàn thân trắng bóng, nhẵn nhụi, nó thậm chí có thể phản chiếu ánh sáng.

Mắt, mũi, tai và miệng của những con búp bê cũng giống nhau, các nét trên khuôn mặt được tạo hình tinh xảo và dễ thương, ngay cả góc cười cũng giống hệt nhau.

Sự khác biệt duy nhất dường như là đôi mắt của chúng.

Tôi muốn quan sát kỹ ánh mắt của những con búp bê, nhưng vừa chạm phải ánh mắt đó, tôi chết lặng tại chỗ, máu toàn thân như đông lại, da đầu ngứa ran.

Đôi mắt của những con búp bê rất quen thuộc, giống như...giống như của họ.

Tôi đang nói về họ, những người bạn cùng phòng của tôi Tưởng Hi, Phương Vũ Hàm, Trương Lai và ba người bạn trai của họ.

Sáu người tương ứng với sáu búp bên gốm.

Tôi nín thở, không dám nhìn thêm nữa, run run bước về phía cửa sau của trường.

"Có phải cô Lâm Yên không?"

Có một nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở cửa sau, anh ấy nhìn quanh xung quanh và hỏi tôi.

"Là tôi."

"Nào, đây là kiện hàng chuyển phát nhanh của cô, ký vào đây là được."

Nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho tôi kiện hàng trong tay, đó là một bức thư.

"Được rồi."

Tôi đã ký tại nơi được chỉ định và nhận nó một cách suôn sẻ.

Cái này là cái gì?

Tôi nghi ngờ mở bức thư và lấy đồ bên trong ra.

Có một số báo cáo thử nghiệm, trong đó viết:

Cô Lâm Yên thân mến, thí nghiệm mặt nạ thẩm mỹ mà cô đang nghiên cứu đang được tiến hành một cách có trật tự. Nó đã đạt được kết quả sơ bộ và đang tiến hành thuận lợi. Một loạt các thí nghiệm sẽ tiếp tục được thực hiện trong giai đoạn sau. Dữ liệu của thí nghiệm này được thể hiện trong phần phụ lục.

"Có vẻ như nó diễn ra suôn sẻ hơn tôi tưởng tượng."

Tôi hít một hơi thật dài khẽ thì thầm, cẩn thận gấp bản báo cáo trong tay lại, bỏ vào túi quần, hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.

Tôi đi về phía cửa hàng trang trí mới khai trương, vừa rồi tôi vẫn chưa kịp nhìn kĩ sáu con búp bê gốm.

"Bà chủ, cô tới rồi à."

Tôi mở cửa bước vào, nhân viên thu ngân đứng dậy chào tôi.

Cửa hàng trang trí này thực ra là do tôi mở.

"Sáu con búp bê gốm mới đến hôm nay có chất lượng rất tốt, và đã được đặt ngay ngắn ở cửa sổ theo yêu cầu của cô."

"Tốt."

Tôi không chút để ý mà trả lời nhân viên bán hàng, huýt sáo và tùy ý bước đến chỗ tủ kính.

Sáu con búp bê gốm sứ ngay ngắn xếp thành một hàng, tôi nhìn chằm chằm vào chúng, đôi mắt buông lơi tập trung, đáy mắt bỗng trở nên âm trầm u ám.

Những con búp bê bằng gốm trắng tinh, nhẵn nhụi phản chiếu một thứ ánh sáng quỷ dị, khiến tôi bất giác cảm thấy thích thú tột độ.

Tôi nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve chúng, cảm nhận sự mềm mại và mịn màng của chúng, chúng thật tinh xảo và hoàn mỹ, đó là vẻ đẹp lý tưởng trong lòng tôi.

Họ chỉ là con mồi, thí nghiệm và chiến lợi phẩm của tôi.

Tôi không hài lòng lắm với sáu con búp bê gốm này.

Mí mắt tôi rủ xuống, dưới hàng mi phủ là đôi mắt âm u, bề mặt búp bê sứ nhẵn nhụi phản chiếu sự lạnh lùng và u ám trong mắt tôi.

Gần như chỉ trong vài giây, đôi mắt tôi bỗng tngây thơ trở lại, tôi tinh nghịch nói với hàng búp bê gốm:

Đã nói là mỗi năm chỉ được dùng một lần, lưu ý cũng đã ghi rõ ràng, tại sao lại không nghe lời?

Nếu bạn không nghe lời thì bạn phải tự gánh chịu hậu quả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom