Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 402


Dung Chiêu đưa mắt nhìn xe ngựa Quách Xuyên rời đi.

Rất tốt, khoản chỉ tiêu lớn nhất đã được người ta nhận thầu.

Cô xoay người lên xe ngựa.

Khóe miệng Trương Trường Ngôn không ngừng co giật: "Ta nói tại sao ngươi lại nhiệt tình với hắn như vậy, thì ra ngay từ đầu đã nghĩ để cho hắn giúp ngươi xuất tiền a?"

Dung Chiêu nhướng mày, thản nhiên nói: "Cái gì gọi là giúp ta xuất tiền, cái này gọi là song phương đều có lợi."

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Ngươi thì có lợi rồi, y phục làm ra sau cuộc thi còn có thể đem bán, Quách gia hắn chỉ có một cái danh hiệu, còn là danh hiệu dệt hoa trên gấm, thế mà phải tốn gần vạn lượng bạc trắng."

Vải vóc tốt tuyệt không rẻ, Vân Dung Phường muốn thi đấu hiển nhiên phải dùng không ít.

Trách không được Dung Chiêu nhiệt tình nhiều ngày như vậy.

Lại cẩn thận ngẫm lại, cô dắt Quách Xuyên ăn ở Phúc Lộc Trang, lại hứa hẹn cho hắn một bộ quần áo, nhưng đó cũng là Vân Dung Phường của cô, căn bản không tốn một xu đã dùng danh nghĩa nhà tài trợ lấy đi của Quách gia một lượng lớn vải vóc...

Cái này rất Dung Chiêu.

Dung Chiêu liếc hắn, thản nhiên nói: "Những người đi theo ta có khi nào lỗ vốn không?"

Trương Trường Ngôn: "..."

Đúng là không lỗ vốn, nhưng cũng có lấy được đâu!

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, ngón tay gõ trên đầu gối, vân đạm phong khinh nói: "Chờ cuộc thi này kết thúc, ta tự nhiên còn có chuyện làm ăn khác muốn cùng hắn đàm phán, hắn làm nhà tài trợ sẽ không thua thiệt."

Trương Tam không thể tin trợn tròn mắt: "Cái gì?! Ngươi còn muốn bàn chuyện làm ăn với hắn? Ngươi đây là một người bào hai lần a!"

Trương Tam rất sốc.

Nhưng rất nhanh lại nghĩ... Đây cũng không phải chuyện Dung Chiêu không làm được, dù sao Trương gia bọn họ cũng bị hắn bào ba lần rồi.

Dung Chiêu mặc kệ hắn, lúc này cô cảm thấy mỹ mãn, dựa vào vách xe hóng gió. Trương Trường Ngôn khiếp sợ qua đi, lại tới gần tranh công nói: "Này, nói đi cũng phải nói lại, ta vừa rồi coi như đã giúp ngươi một việc, bằng không ngươi cũng làm cho ta một bộ y phục?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Ngươi gần đây ăn chực uống chực, ta còn chưa tính sổ với ngươi."

Trương Tam: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-402.html.]

Ta vì sao ăn chực uống chực, trong lòng ngươi không biết sao?!

Không đòi được lợi ích gì, Trương Trường Ngôn mặt xám mày tro trở về Trương phủ, lúc này Trương thừa tướng còn chưa trở về, mẫu thân lại đang ở hậu trạch, tiền viện chỉ có Trương Trường Hành.

Trương Trường Ngôn chắp hai tay sau lưng, thong thả đi vào, nghỉ hoặc hỏi: "Nhị ca, tại sao hôm nay huynh không ra ngoài?"

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi: "Ta ra ngoài làm gì? Cũng không có tiền, mỗi ngày ăn chực công tử khác làm mất mặt Trương gia."

Vẫn là ở nhà ăn tốt hơn, không cần ra ngoài làm mất thể diện.

Đương nhiên, chủ yếu là vì không còn ai cho ăn chực nữa.

Trương Trường Ngôn: "Đại ca ra ngoài rồi sao? Huynh ấy không phải cũng không có tiền à?"

Trương Trường Hành xua tay: "Ai biết được."

Vừa nói xong Trương Trường Tri đã trở về, mặt đen như đ.í.t nồi.

Trương Nhị Trương Tam cực kỳ tò mò, hai người đều sáp lại gần.

Trương Trường Ngôn: "Đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Huynh làm sao vậy?"

Trương Trường Tri mặt đen như mực, lại mang theo chút xấu hổ.

Trương Trường Hành: "Đại ca, rốt cuộc làm sao vậy?"

Trương Trường Tri nghẹn nửa ngày, lúc này mới nói: "Hôm nay đồng liêu tụ hội, ta cùng họ Triệu kia từ trước đến nay không ưa nhau, lần trước là hắn trả tiền, hôm nay uống chút rượu, ta đã nói để ta trả tiền..."

Trương Nhị và Trương Tam nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.

Đại ca xem ra còn chưa bị cuộc sống thiếu tiền hành hạ, lại có thể chủ động nói ra câu để ta trả tiền này!

Lời này có thể thuận miệng nói sao?!

"Sau đó thì sao?" Trương Tam hỏi tiếp. không có tiền, chỉ chờ bọn họ đi rồi mới nói với chưởng quầy ký sổ, không ngờ họ Triệu kia đúng lúc quay lại đã nghe hết!"

Trương Nhị Trương Tam tiếp tục truy hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trương Trường Tri: "Sau đó hắn trả tiền, vũ nhục ta!"
 
Chương 403


Trương Nhị Trương Tam: "..."

Trương Trường Tri nhíu mày: "Hai đứa làm vẻ mặt gì vậy?"

Trương Trường Hành: "Đại ca, người ta đưa tiền mà, huynh còn giận cái gì? Cười đi chứ."

Trương Trường Tri: "...?"

Trương Trường Ngôn: "Đúng vậy, hắn trả tiền, hắn chính là huynh đệ của huynh, huynh đệ với nhau sao có thể gọi là vũ nhục được?"

Trương Trường Tri: "... 2"

Hai đệ đệ của hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?

Trương Trường Tri không biết, nhưng Trương Trường Tri rất khó hiểu.

Trương Trường Ngôn vỗ vai hắn, rõ ràng là đệ đệ, lại dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Đại ca, huynh về sau sẽ biết Triệu đại nhân là đồng liêu tốt cỡ nào..."

Trương Trường Hành gật đầu tán thành.

Đám huynh đệ chơi chung với Trương Nhị Trương Tam, hoặc là lúc trước đã bị bọn họ mượn tiền, hiện tại gặp bọn họ là tránh; hoặc là đã trở thành cổ đông Đoàn Đoàn, cũng giống bọn họ, không có tiền.

Làm gì tốt được như đồng liêu của Trương Trường Tri?

Lại còn chủ động trả tiền.

Trương Trường Tri im lặng.

Hiện tại Trương Trường Tri đã bắt đầu thiếu tiền, nhưng bởi vì vừa mới thiếu tiền, lại trời sinh tính tình không yêu tiền, tạm thời còn chưa sâu sắc lĩnh hội thống khổ khi thiếu tiền.

Nhưng có lẽ qua một khoảng thời gian sau, Trương Trường Tri nhất định sẽ có cảm ngộ khác.

Trương Trường Tri vốn muốn oán giận, nhưng phản ứng của hai đệ đệ khiến hắn không còn muốn oán giận nữa, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Gần đây bên chỗ Dung Chiêu có động tĩnh rất lớn?"

Trương Trường Hành gật đầu: "Đúng vậy, toàn bộ kinh thành đều sôi trào, không, phải nói là những địa phương nhận được tin tức đều sôi trào, tháng sau, kinh thành nhất định là biển người tấp nập."

Trương Trường Tri lâm vào suy tư, hơi nheo mắt lại,"Hiện tại chúng ta và Dung Chiêu là quan hệ đồng minh, hắn có sức ảnh hưởng, đối với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện xấu."

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Nghe nói sau cuộc thi, Vân Dung Phường sẽ bán quần áo?"

Trương Trường Ngôn liếc đại ca, hữu khí vô lực: "Đúng vậy, Dung Chiêu tiêu nhiều tiền như vậy, quần áo khẳng định không rẻ, đại ca đừng nghĩ nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-403.html.]

Trương Trường Tri nhướng mày, chần chờ: "Nhưng hôm nay những đồng liêu kia đều nói nhất định phải mặc quần áo Vân Dung Phường..."

Nếu đồng liêu đều mặc, hắn lại không có, vậy thì quá mất mặt.

Trương Trường Tri không thể chấp nhận việc này.

Trương Trường Hành: "Nhưng chúng ta không mua nổi."

Trương Trường Tri: "Bằng không chúng ta đưa vải qua An Khánh Vương phủ, có lẽ Dung Chiêu sẽ nể mặt đồng minh mà làm cho chúng ta?"

Ai không muốn nở mày nở mặt?

Nhìn miêu tả trên báo về Bùi nhị công tử và Bùi thế tử, ai mà không động tâm?

Lại nghĩ đến hình ảnh hoa tươi đầy đất ngày đó...

Trương Trường Hành: "Cho dù Dung Chiêu nguyện ý nhận vải của chúng ta, ít nhất cũng phải xếp hàng ba năm."

Kỳ thật nhìn tốc độ hiện tại vài ngày là có thể làm ra một bộ quần áo liền biết, căn bản không cần tới ba năm, dù sao ngày đó An Khánh Vương phủ cũng không nhận vải của bao nhiêu người.

Dung Chiêu là người đứng đầu Vân Dung Phường, hắn nói ba năm, vậy phải ba năm.

Trương Trường Tri mím môi: "Không thể chen ngang sao?"

Trương Trường Ngôn nhấc mí lên nói: "Chen ngang so với mua sau còn đắt hơn, cả vạn lượng bạc trắng đó."

Quách Xuyên chen ngang, nhìn xem hắn trả giá bao nhiêu?

Cái giá phải trả cho việc chen ngang này, nhà bọn họ không trả nổi.

Trương Trường Tri: "..."

Giờ khắc này, hắn dường như cảm nhận được thống khổ của thiếu tiền.......

Lúc trước An Khánh Vương phủ đại khái thu vải của hai mươi vị thế gia công tử, ngoại trừ Ngũ hoàng tử và Bùi Quan Sơn Bùi Thừa Quyết ra, những người còn lai đầu đang chờ. Không ai biết y phục tiếp theo sẽ là của ai.

Dựa theo Dung Chiêu nói cần ba năm, chẳng phải là gần hai tháng mới có thể ra một bộ sao?

Có người xoắn xuýt hỏi, Dung Chiêu liền nói: "Đúng vậy, quần áo từ thiết kế đến cắt may quả thật phải mất khoảng ba tháng, sau cuộc thi này tú nương sẽ nhiều hơn, cho nên mới giảm xuống còn không đến hai tháng..."

Nói dối!

Người này rõ ràng là đang nói dối.
 
Chương 403


Trương Nhị Trương Tam: "..."

Trương Trường Tri nhíu mày: "Hai đứa làm vẻ mặt gì vậy?"

Trương Trường Hành: "Đại ca, người ta đưa tiền mà, huynh còn giận cái gì? Cười đi chứ."

Trương Trường Tri: "...?"

Trương Trường Ngôn: "Đúng vậy, hắn trả tiền, hắn chính là huynh đệ của huynh, huynh đệ với nhau sao có thể gọi là vũ nhục được?"

Trương Trường Tri: "... 2"

Hai đệ đệ của hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?

Trương Trường Tri không biết, nhưng Trương Trường Tri rất khó hiểu.

Trương Trường Ngôn vỗ vai hắn, rõ ràng là đệ đệ, lại dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Đại ca, huynh về sau sẽ biết Triệu đại nhân là đồng liêu tốt cỡ nào..."

Trương Trường Hành gật đầu tán thành.

Đám huynh đệ chơi chung với Trương Nhị Trương Tam, hoặc là lúc trước đã bị bọn họ mượn tiền, hiện tại gặp bọn họ là tránh; hoặc là đã trở thành cổ đông Đoàn Đoàn, cũng giống bọn họ, không có tiền.

Làm gì tốt được như đồng liêu của Trương Trường Tri?

Lại còn chủ động trả tiền.

Trương Trường Tri im lặng.

Hiện tại Trương Trường Tri đã bắt đầu thiếu tiền, nhưng bởi vì vừa mới thiếu tiền, lại trời sinh tính tình không yêu tiền, tạm thời còn chưa sâu sắc lĩnh hội thống khổ khi thiếu tiền.

Nhưng có lẽ qua một khoảng thời gian sau, Trương Trường Tri nhất định sẽ có cảm ngộ khác.

Trương Trường Tri vốn muốn oán giận, nhưng phản ứng của hai đệ đệ khiến hắn không còn muốn oán giận nữa, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Gần đây bên chỗ Dung Chiêu có động tĩnh rất lớn?"

Trương Trường Hành gật đầu: "Đúng vậy, toàn bộ kinh thành đều sôi trào, không, phải nói là những địa phương nhận được tin tức đều sôi trào, tháng sau, kinh thành nhất định là biển người tấp nập."

Trương Trường Tri lâm vào suy tư, hơi nheo mắt lại,"Hiện tại chúng ta và Dung Chiêu là quan hệ đồng minh, hắn có sức ảnh hưởng, đối với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện xấu."

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Nghe nói sau cuộc thi, Vân Dung Phường sẽ bán quần áo?"

Trương Trường Ngôn liếc đại ca, hữu khí vô lực: "Đúng vậy, Dung Chiêu tiêu nhiều tiền như vậy, quần áo khẳng định không rẻ, đại ca đừng nghĩ nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-403.html.]

Trương Trường Tri nhướng mày, chần chờ: "Nhưng hôm nay những đồng liêu kia đều nói nhất định phải mặc quần áo Vân Dung Phường..."

Nếu đồng liêu đều mặc, hắn lại không có, vậy thì quá mất mặt.

Trương Trường Tri không thể chấp nhận việc này.

Trương Trường Hành: "Nhưng chúng ta không mua nổi."

Trương Trường Tri: "Bằng không chúng ta đưa vải qua An Khánh Vương phủ, có lẽ Dung Chiêu sẽ nể mặt đồng minh mà làm cho chúng ta?"

Ai không muốn nở mày nở mặt?

Nhìn miêu tả trên báo về Bùi nhị công tử và Bùi thế tử, ai mà không động tâm?

Lại nghĩ đến hình ảnh hoa tươi đầy đất ngày đó...

Trương Trường Hành: "Cho dù Dung Chiêu nguyện ý nhận vải của chúng ta, ít nhất cũng phải xếp hàng ba năm."

Kỳ thật nhìn tốc độ hiện tại vài ngày là có thể làm ra một bộ quần áo liền biết, căn bản không cần tới ba năm, dù sao ngày đó An Khánh Vương phủ cũng không nhận vải của bao nhiêu người.

Dung Chiêu là người đứng đầu Vân Dung Phường, hắn nói ba năm, vậy phải ba năm.

Trương Trường Tri mím môi: "Không thể chen ngang sao?"

Trương Trường Ngôn nhấc mí lên nói: "Chen ngang so với mua sau còn đắt hơn, cả vạn lượng bạc trắng đó."

Quách Xuyên chen ngang, nhìn xem hắn trả giá bao nhiêu?

Cái giá phải trả cho việc chen ngang này, nhà bọn họ không trả nổi.

Trương Trường Tri: "..."

Giờ khắc này, hắn dường như cảm nhận được thống khổ của thiếu tiền.......

Lúc trước An Khánh Vương phủ đại khái thu vải của hai mươi vị thế gia công tử, ngoại trừ Ngũ hoàng tử và Bùi Quan Sơn Bùi Thừa Quyết ra, những người còn lai đầu đang chờ. Không ai biết y phục tiếp theo sẽ là của ai.

Dựa theo Dung Chiêu nói cần ba năm, chẳng phải là gần hai tháng mới có thể ra một bộ sao?

Có người xoắn xuýt hỏi, Dung Chiêu liền nói: "Đúng vậy, quần áo từ thiết kế đến cắt may quả thật phải mất khoảng ba tháng, sau cuộc thi này tú nương sẽ nhiều hơn, cho nên mới giảm xuống còn không đến hai tháng..."

Nói dối!

Người này rõ ràng là đang nói dối.
 
Chương 403


Trương Nhị Trương Tam: "..."

Trương Trường Tri nhíu mày: "Hai đứa làm vẻ mặt gì vậy?"

Trương Trường Hành: "Đại ca, người ta đưa tiền mà, huynh còn giận cái gì? Cười đi chứ."

Trương Trường Tri: "...?"

Trương Trường Ngôn: "Đúng vậy, hắn trả tiền, hắn chính là huynh đệ của huynh, huynh đệ với nhau sao có thể gọi là vũ nhục được?"

Trương Trường Tri: "... 2"

Hai đệ đệ của hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?

Trương Trường Tri không biết, nhưng Trương Trường Tri rất khó hiểu.

Trương Trường Ngôn vỗ vai hắn, rõ ràng là đệ đệ, lại dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Đại ca, huynh về sau sẽ biết Triệu đại nhân là đồng liêu tốt cỡ nào..."

Trương Trường Hành gật đầu tán thành.

Đám huynh đệ chơi chung với Trương Nhị Trương Tam, hoặc là lúc trước đã bị bọn họ mượn tiền, hiện tại gặp bọn họ là tránh; hoặc là đã trở thành cổ đông Đoàn Đoàn, cũng giống bọn họ, không có tiền.

Làm gì tốt được như đồng liêu của Trương Trường Tri?

Lại còn chủ động trả tiền.

Trương Trường Tri im lặng.

Hiện tại Trương Trường Tri đã bắt đầu thiếu tiền, nhưng bởi vì vừa mới thiếu tiền, lại trời sinh tính tình không yêu tiền, tạm thời còn chưa sâu sắc lĩnh hội thống khổ khi thiếu tiền.

Nhưng có lẽ qua một khoảng thời gian sau, Trương Trường Tri nhất định sẽ có cảm ngộ khác.

Trương Trường Tri vốn muốn oán giận, nhưng phản ứng của hai đệ đệ khiến hắn không còn muốn oán giận nữa, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Gần đây bên chỗ Dung Chiêu có động tĩnh rất lớn?"

Trương Trường Hành gật đầu: "Đúng vậy, toàn bộ kinh thành đều sôi trào, không, phải nói là những địa phương nhận được tin tức đều sôi trào, tháng sau, kinh thành nhất định là biển người tấp nập."

Trương Trường Tri lâm vào suy tư, hơi nheo mắt lại,"Hiện tại chúng ta và Dung Chiêu là quan hệ đồng minh, hắn có sức ảnh hưởng, đối với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện xấu."

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Nghe nói sau cuộc thi, Vân Dung Phường sẽ bán quần áo?"

Trương Trường Ngôn liếc đại ca, hữu khí vô lực: "Đúng vậy, Dung Chiêu tiêu nhiều tiền như vậy, quần áo khẳng định không rẻ, đại ca đừng nghĩ nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-403.html.]

Trương Trường Tri nhướng mày, chần chờ: "Nhưng hôm nay những đồng liêu kia đều nói nhất định phải mặc quần áo Vân Dung Phường..."

Nếu đồng liêu đều mặc, hắn lại không có, vậy thì quá mất mặt.

Trương Trường Tri không thể chấp nhận việc này.

Trương Trường Hành: "Nhưng chúng ta không mua nổi."

Trương Trường Tri: "Bằng không chúng ta đưa vải qua An Khánh Vương phủ, có lẽ Dung Chiêu sẽ nể mặt đồng minh mà làm cho chúng ta?"

Ai không muốn nở mày nở mặt?

Nhìn miêu tả trên báo về Bùi nhị công tử và Bùi thế tử, ai mà không động tâm?

Lại nghĩ đến hình ảnh hoa tươi đầy đất ngày đó...

Trương Trường Hành: "Cho dù Dung Chiêu nguyện ý nhận vải của chúng ta, ít nhất cũng phải xếp hàng ba năm."

Kỳ thật nhìn tốc độ hiện tại vài ngày là có thể làm ra một bộ quần áo liền biết, căn bản không cần tới ba năm, dù sao ngày đó An Khánh Vương phủ cũng không nhận vải của bao nhiêu người.

Dung Chiêu là người đứng đầu Vân Dung Phường, hắn nói ba năm, vậy phải ba năm.

Trương Trường Tri mím môi: "Không thể chen ngang sao?"

Trương Trường Ngôn nhấc mí lên nói: "Chen ngang so với mua sau còn đắt hơn, cả vạn lượng bạc trắng đó."

Quách Xuyên chen ngang, nhìn xem hắn trả giá bao nhiêu?

Cái giá phải trả cho việc chen ngang này, nhà bọn họ không trả nổi.

Trương Trường Tri: "..."

Giờ khắc này, hắn dường như cảm nhận được thống khổ của thiếu tiền.......

Lúc trước An Khánh Vương phủ đại khái thu vải của hai mươi vị thế gia công tử, ngoại trừ Ngũ hoàng tử và Bùi Quan Sơn Bùi Thừa Quyết ra, những người còn lai đầu đang chờ. Không ai biết y phục tiếp theo sẽ là của ai.

Dựa theo Dung Chiêu nói cần ba năm, chẳng phải là gần hai tháng mới có thể ra một bộ sao?

Có người xoắn xuýt hỏi, Dung Chiêu liền nói: "Đúng vậy, quần áo từ thiết kế đến cắt may quả thật phải mất khoảng ba tháng, sau cuộc thi này tú nương sẽ nhiều hơn, cho nên mới giảm xuống còn không đến hai tháng..."

Nói dối!

Người này rõ ràng là đang nói dối.
 
Chương 404


"Lúc trước quần áo của Bùi thế tử sao lại nhanh như vậy?" Đã có người nghi ngờ.

Dung Chiêu thản nhiên: "Bởi vì lúc trước Vân Dung Phường đã may cho ta vài bộ quần áo, sau này sửa lại cho bọn họ, cũng không phải thiết kế lại từ đầu, cho nên tương đối nhanh."

"Vài bộ?!"

"Nói cách khác vẫn còn y phục?"

Dung Chiêu: "Còn bốn bộ..."

Trong thoáng chốc, bọn họ bất chấp lời nói dối rõ ràng của Dung Chiêu, cả đám người vây Dung Chiêu lại, ý đồ muốn trở thành người sở hữu một trong bốn bộ y phục kia.

Nhưng Dung Chiêu trong tình thế bị bao vây, một con ruồi cũng không lọt vào được, dưới sự trợ giúp của Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết, thành công bỏ trốn.

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không nói gì: "Cái gì mà ba tháng, một hai tháng chứ, con nói dối thật đúng là hạ bút thành văn."

Dung Chiêu bình tĩnh nhận lấy nước trà Thạch Đầu đưa tới, cười nói: "Con cũng không nói dối, từ chế tác trang sức đến đo may quần áo, Vân Dung Phường vốn phải rất lâu mới có thể làm ra một bộ y phục, làm nhanh không ra trân phẩm."

Y phục hiện tại ra nhanh là bởi vì trang sức đều là thành phẩm, y phục thiết kế cũng có Dung Chiêu xuất lực, cho nên mới nhanh.

Dung Vĩ: "Vậy trước khi thi đấu con còn muốn thả ra bốn bộ y phục làm gì?"

Dung Chiêu cười cười: "Ngày một tháng mười hai công bố chi tiết vòng thi đấu thứ hai, còn phải để lại cho bọn họ ít nhất nửa tháng chế tác, tương đương với giữa tháng mười hai mới có thể chính thức bắt đầu vòng hai. Trước đó, bảy ngày thả ra một người dạo phố, bảo trì nhiệt độ, thời gian vừa vặn."

Dung Vĩ: "..." Thật sự là cái gì cũng tính hết.

Ông như là nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày: "Con gióng trống khua chiêng lại chỉ chọn ra ba mươi vị tú nương, những tú nương kia còn chưa chắc đều gia nhập Vân Dung Phường, thành phẩm ra chậm làm sao kiếm Giai đoạn đầu tiêu phí nhiều như vậy, hậu kỳ lại ra ít quần áo, làm sao kiếm tiền?

Ông lẩm bẩm: "Phải bán bao nhiêu tiền một bộ y phục mới có thể kiếm được tiền? Con mà bán đắt thì ai mua?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-404.html.]

Dung Vĩ không phải người có đầu óc kinh doanh, ông không hiểu.

Dung Chiêu nở nụ cười: "Phụ thân, con bán quần áo, nhưng cũng bán nhãn hiệu, con muốn ba chữ Vân Dung Phường này tượng trưng cho... Đắt tiền."

"Đồ đắt tiền lại còn khó mua, nhưng chỉ cần mặc vào liền được vạn chúng chú ý, một hồi phong quang."

Ánh mắt Dung Vĩ nghi hoặc.

Dung Chiêu cười mà không nói, nhàn nhã uống trà.

Bán quần áo gì chứ?

Cô muốn làm xa xỉ phẩm chân chính, là xa xỉ phẩm cao cấp thuộc về triều Đại Nhạn.

Vân Dung Phường chuyên chế tác hàng xa xỉ....

Buổi sơ tuyển ở Vân Dung Phường hừng hực khí thế, mỗi kỳ nhật báo đều có đưa tin, thậm chí một ít tú nương có lai lịch còn có thể giới thiệu bản thân trên nhật báo, mang đến thanh danh khổng lồ cho cuộc thi.

Nhưng ngoại trừ ngày tuyên bố cuộc thi là trang đầu, những tin tức sau đó đều nằm ở mặt sau của trang thứ hai, mỗi kỳ đều ở trang đó.

Nếu cảm thấy hứng thú, trực tiếp lật đến chuyên mục đó là được.

Trang nhất như thường lệ vẫn là tin tức thu hút sự chú ý nhất.

Hôm nay chuyên mục thi đấu Vân Dung Phường trân phẩm liền nói đến mấy vị tú nương.

Trong đó có một vị đến từ Hoài Châu, gọi là Triệu Tam Nương, quần áo cắt may rất tốt, thiết kế cực kỳ xuất chúng, nhưng trình độ may vá bình thường, Vân Dung Phường để cho cô thông qua sơ tuyển, hơn nữa phái cho cô hai vị thợ thêu xuất chúng giúp cô dự thi.

Mọi người lúc này mới biết, hóa ra Vân Dung Phường không chỉ cung cấp nguyên vật liệu mà còn bao gồm nhân lực.

Còn có một vị tú nương đến từ Thanh Châu, tên là Vân Nương, tú nương này cực kỳ xuất sắc, nghe nói hôm qua lúc cô đến Vân Dung Phường đã trực tiếp cho người trải giá thêu, may quần áo ngay tại chỗ, bên cạnh chỉ có một vị muội muội vụng về hỗ trợ. lượng bạc thưởng cho Vân Nương, đưa thẻ bài trúng tuyển.
 
Chương 404


"Lúc trước quần áo của Bùi thế tử sao lại nhanh như vậy?" Đã có người nghi ngờ.

Dung Chiêu thản nhiên: "Bởi vì lúc trước Vân Dung Phường đã may cho ta vài bộ quần áo, sau này sửa lại cho bọn họ, cũng không phải thiết kế lại từ đầu, cho nên tương đối nhanh."

"Vài bộ?!"

"Nói cách khác vẫn còn y phục?"

Dung Chiêu: "Còn bốn bộ..."

Trong thoáng chốc, bọn họ bất chấp lời nói dối rõ ràng của Dung Chiêu, cả đám người vây Dung Chiêu lại, ý đồ muốn trở thành người sở hữu một trong bốn bộ y phục kia.

Nhưng Dung Chiêu trong tình thế bị bao vây, một con ruồi cũng không lọt vào được, dưới sự trợ giúp của Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết, thành công bỏ trốn.

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không nói gì: "Cái gì mà ba tháng, một hai tháng chứ, con nói dối thật đúng là hạ bút thành văn."

Dung Chiêu bình tĩnh nhận lấy nước trà Thạch Đầu đưa tới, cười nói: "Con cũng không nói dối, từ chế tác trang sức đến đo may quần áo, Vân Dung Phường vốn phải rất lâu mới có thể làm ra một bộ y phục, làm nhanh không ra trân phẩm."

Y phục hiện tại ra nhanh là bởi vì trang sức đều là thành phẩm, y phục thiết kế cũng có Dung Chiêu xuất lực, cho nên mới nhanh.

Dung Vĩ: "Vậy trước khi thi đấu con còn muốn thả ra bốn bộ y phục làm gì?"

Dung Chiêu cười cười: "Ngày một tháng mười hai công bố chi tiết vòng thi đấu thứ hai, còn phải để lại cho bọn họ ít nhất nửa tháng chế tác, tương đương với giữa tháng mười hai mới có thể chính thức bắt đầu vòng hai. Trước đó, bảy ngày thả ra một người dạo phố, bảo trì nhiệt độ, thời gian vừa vặn."

Dung Vĩ: "..." Thật sự là cái gì cũng tính hết.

Ông như là nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày: "Con gióng trống khua chiêng lại chỉ chọn ra ba mươi vị tú nương, những tú nương kia còn chưa chắc đều gia nhập Vân Dung Phường, thành phẩm ra chậm làm sao kiếm Giai đoạn đầu tiêu phí nhiều như vậy, hậu kỳ lại ra ít quần áo, làm sao kiếm tiền?

Ông lẩm bẩm: "Phải bán bao nhiêu tiền một bộ y phục mới có thể kiếm được tiền? Con mà bán đắt thì ai mua?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-404.html.]

Dung Vĩ không phải người có đầu óc kinh doanh, ông không hiểu.

Dung Chiêu nở nụ cười: "Phụ thân, con bán quần áo, nhưng cũng bán nhãn hiệu, con muốn ba chữ Vân Dung Phường này tượng trưng cho... Đắt tiền."

"Đồ đắt tiền lại còn khó mua, nhưng chỉ cần mặc vào liền được vạn chúng chú ý, một hồi phong quang."

Ánh mắt Dung Vĩ nghi hoặc.

Dung Chiêu cười mà không nói, nhàn nhã uống trà.

Bán quần áo gì chứ?

Cô muốn làm xa xỉ phẩm chân chính, là xa xỉ phẩm cao cấp thuộc về triều Đại Nhạn.

Vân Dung Phường chuyên chế tác hàng xa xỉ....

Buổi sơ tuyển ở Vân Dung Phường hừng hực khí thế, mỗi kỳ nhật báo đều có đưa tin, thậm chí một ít tú nương có lai lịch còn có thể giới thiệu bản thân trên nhật báo, mang đến thanh danh khổng lồ cho cuộc thi.

Nhưng ngoại trừ ngày tuyên bố cuộc thi là trang đầu, những tin tức sau đó đều nằm ở mặt sau của trang thứ hai, mỗi kỳ đều ở trang đó.

Nếu cảm thấy hứng thú, trực tiếp lật đến chuyên mục đó là được.

Trang nhất như thường lệ vẫn là tin tức thu hút sự chú ý nhất.

Hôm nay chuyên mục thi đấu Vân Dung Phường trân phẩm liền nói đến mấy vị tú nương.

Trong đó có một vị đến từ Hoài Châu, gọi là Triệu Tam Nương, quần áo cắt may rất tốt, thiết kế cực kỳ xuất chúng, nhưng trình độ may vá bình thường, Vân Dung Phường để cho cô thông qua sơ tuyển, hơn nữa phái cho cô hai vị thợ thêu xuất chúng giúp cô dự thi.

Mọi người lúc này mới biết, hóa ra Vân Dung Phường không chỉ cung cấp nguyên vật liệu mà còn bao gồm nhân lực.

Còn có một vị tú nương đến từ Thanh Châu, tên là Vân Nương, tú nương này cực kỳ xuất sắc, nghe nói hôm qua lúc cô đến Vân Dung Phường đã trực tiếp cho người trải giá thêu, may quần áo ngay tại chỗ, bên cạnh chỉ có một vị muội muội vụng về hỗ trợ. lượng bạc thưởng cho Vân Nương, đưa thẻ bài trúng tuyển.
 
Chương 404


"Lúc trước quần áo của Bùi thế tử sao lại nhanh như vậy?" Đã có người nghi ngờ.

Dung Chiêu thản nhiên: "Bởi vì lúc trước Vân Dung Phường đã may cho ta vài bộ quần áo, sau này sửa lại cho bọn họ, cũng không phải thiết kế lại từ đầu, cho nên tương đối nhanh."

"Vài bộ?!"

"Nói cách khác vẫn còn y phục?"

Dung Chiêu: "Còn bốn bộ..."

Trong thoáng chốc, bọn họ bất chấp lời nói dối rõ ràng của Dung Chiêu, cả đám người vây Dung Chiêu lại, ý đồ muốn trở thành người sở hữu một trong bốn bộ y phục kia.

Nhưng Dung Chiêu trong tình thế bị bao vây, một con ruồi cũng không lọt vào được, dưới sự trợ giúp của Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết, thành công bỏ trốn.

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không nói gì: "Cái gì mà ba tháng, một hai tháng chứ, con nói dối thật đúng là hạ bút thành văn."

Dung Chiêu bình tĩnh nhận lấy nước trà Thạch Đầu đưa tới, cười nói: "Con cũng không nói dối, từ chế tác trang sức đến đo may quần áo, Vân Dung Phường vốn phải rất lâu mới có thể làm ra một bộ y phục, làm nhanh không ra trân phẩm."

Y phục hiện tại ra nhanh là bởi vì trang sức đều là thành phẩm, y phục thiết kế cũng có Dung Chiêu xuất lực, cho nên mới nhanh.

Dung Vĩ: "Vậy trước khi thi đấu con còn muốn thả ra bốn bộ y phục làm gì?"

Dung Chiêu cười cười: "Ngày một tháng mười hai công bố chi tiết vòng thi đấu thứ hai, còn phải để lại cho bọn họ ít nhất nửa tháng chế tác, tương đương với giữa tháng mười hai mới có thể chính thức bắt đầu vòng hai. Trước đó, bảy ngày thả ra một người dạo phố, bảo trì nhiệt độ, thời gian vừa vặn."

Dung Vĩ: "..." Thật sự là cái gì cũng tính hết.

Ông như là nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày: "Con gióng trống khua chiêng lại chỉ chọn ra ba mươi vị tú nương, những tú nương kia còn chưa chắc đều gia nhập Vân Dung Phường, thành phẩm ra chậm làm sao kiếm Giai đoạn đầu tiêu phí nhiều như vậy, hậu kỳ lại ra ít quần áo, làm sao kiếm tiền?

Ông lẩm bẩm: "Phải bán bao nhiêu tiền một bộ y phục mới có thể kiếm được tiền? Con mà bán đắt thì ai mua?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-404.html.]

Dung Vĩ không phải người có đầu óc kinh doanh, ông không hiểu.

Dung Chiêu nở nụ cười: "Phụ thân, con bán quần áo, nhưng cũng bán nhãn hiệu, con muốn ba chữ Vân Dung Phường này tượng trưng cho... Đắt tiền."

"Đồ đắt tiền lại còn khó mua, nhưng chỉ cần mặc vào liền được vạn chúng chú ý, một hồi phong quang."

Ánh mắt Dung Vĩ nghi hoặc.

Dung Chiêu cười mà không nói, nhàn nhã uống trà.

Bán quần áo gì chứ?

Cô muốn làm xa xỉ phẩm chân chính, là xa xỉ phẩm cao cấp thuộc về triều Đại Nhạn.

Vân Dung Phường chuyên chế tác hàng xa xỉ....

Buổi sơ tuyển ở Vân Dung Phường hừng hực khí thế, mỗi kỳ nhật báo đều có đưa tin, thậm chí một ít tú nương có lai lịch còn có thể giới thiệu bản thân trên nhật báo, mang đến thanh danh khổng lồ cho cuộc thi.

Nhưng ngoại trừ ngày tuyên bố cuộc thi là trang đầu, những tin tức sau đó đều nằm ở mặt sau của trang thứ hai, mỗi kỳ đều ở trang đó.

Nếu cảm thấy hứng thú, trực tiếp lật đến chuyên mục đó là được.

Trang nhất như thường lệ vẫn là tin tức thu hút sự chú ý nhất.

Hôm nay chuyên mục thi đấu Vân Dung Phường trân phẩm liền nói đến mấy vị tú nương.

Trong đó có một vị đến từ Hoài Châu, gọi là Triệu Tam Nương, quần áo cắt may rất tốt, thiết kế cực kỳ xuất chúng, nhưng trình độ may vá bình thường, Vân Dung Phường để cho cô thông qua sơ tuyển, hơn nữa phái cho cô hai vị thợ thêu xuất chúng giúp cô dự thi.

Mọi người lúc này mới biết, hóa ra Vân Dung Phường không chỉ cung cấp nguyên vật liệu mà còn bao gồm nhân lực.

Còn có một vị tú nương đến từ Thanh Châu, tên là Vân Nương, tú nương này cực kỳ xuất sắc, nghe nói hôm qua lúc cô đến Vân Dung Phường đã trực tiếp cho người trải giá thêu, may quần áo ngay tại chỗ, bên cạnh chỉ có một vị muội muội vụng về hỗ trợ. lượng bạc thưởng cho Vân Nương, đưa thẻ bài trúng tuyển.
 
Chương 405


Người thứ ba cũng có chút lai lịch.

Được xưng là Giang Nam đệ nhất tú nương, bởi vì vừa vặn vào cung giúp cung phi may y phục, cho nên cũng báo danh cuộc thi trân phẩm của Vân Dung Phường.

Vị này khỏi nói là vượt qua sơ tuyển.

Dân chúng bình thường sau khi xem qua liền đi xem những nội dung khác, cũng không để ở trong lòng, nhưng hậu viện có rất nhiều nữ tử lại xem đi xem lại nội dung của chuyên mục này, các cô đều cảm thấy hứng thú.

Những tú nương không ngại ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tham gia thi đấu, càng làm cho trong lòng bọn họ có ngọn lửa nóng bỏng nói không nên lời.

Trận đấu đang diễn ra tốt đẹp.

Ngày mười lăm tháng mười một, xuất hiện một tin tức làm cho Dung Chiêu khẽ mím môi.

Trắc phi Bạch thị: "Tin tức này có nên đăng trên báo không?"

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Viết đi."

Bạch Nguyệt Hoa có chút chần chờ: "Ba vị hoàng tử liệu có có để ý hay không?"

Vẻ mặt Dung Chiêu không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thản nhiên nói: "Nếu là tin tức khác của Cẩn vương, ba vị hoàng tử có lẽ sẽ để ý, nhưng chuyện này bọn họ sẽ không."

Bạch Nguyệt Hoa không hiểu, nhíu mày: "Nhưng việc này rõ ràng là để Cẩn vương dương danh..."

Giọng Dung Chiêu bình tĩnh: "Là dương danh Cẩn vương còn sống."

Bạch thị sắc mặt lúc này biến đổi, không nói thêm chữ nào, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lập tức chuẩn bị đi tòa soạn báo an bài chuyện này lên trang nhất ngày mai.

Mã Châu tuyết lớn, triều đình muốn phái khâm sai đến Mã Châu cứu trợ thiên tai, Cẩn vương Bùi Hoài Bi tự ứng cử, Vĩnh Minh đế đồng ý.

Sau khi Cẩn Vương trở về, Vĩnh Minh Đế dường như cực kỳ coi trọng hắn, mặc dù chưa từng thường xuyên mang theo bên người, nhưng cũng cho hắn vào triều giống như ba vị hoàng tử.

Có lúc còn hỏi hắn kiến giải, thêm phần nể trọng. Cẩn vương Bùi Hoài Bi mặc dù lớn lên ở chùa miếu, làm người nhân thiện, nhưng hễ không mở miệng thì thôi, mỗi lần mở miệng chỉ nói ít ỏi vài câu lại có thể nói trúng mấu chốt, rất có kiến giải.

Hắn mới trở về bao lâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-405.html.]

Hoàng đế đã thập phần nể trọng, đại thần trong triều cũng có rất nhiều người lén lút nói: Cẩn vương có phong thái tiên thái tử, tài cán bản lĩnh đều không thua tiên thái tử.

Mà chỉ cần nhắc tới tiên thái tử, Cẩn vương trong mắt dân chúng chính là người tốt, tự mang hảo cảm.

Nghe nói đã có rất nhiều quan viên bái phỏng phủ Cẩn Vương.

Đây cũng là một chỗ tốt khác của việc phong vương, Cẩn Vương có thể công khai thu nạp nhân tài, bồi dưỡng thế lực, đây là điều mà ba vị hoàng tử khác ghi hận đố kỵ.

Đương nhiên, Cẩn vương từ chối tất cả những người đó.

Nhưng điều này cũng không khiến ba vị hoàng tử buông lỏng cảnh giác, phải biết rằng, những người dám công khai đến nhà đều là những người không đáng tin cậy, trong bóng tối rốt cuộc có bao nhiêu người đầu nhập vào Cẩn Vương, cũng chỉ có Cẩn Vương tự mình biết.

Hôm nay Cẩn vương tự thỉnh cứu nạn...

Sợ chính là lúc ba vị hoàng tử hạ thủ với hắn!

Hoàng đế càng coi trọng, bọn họ lại càng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Cẩn Vương, một hoàng tôn giống tiên thái tử, bọn họ ai dám lưu lại?

Vạn nhất Vĩnh Minh Đế bởi vì nhớ thương tiên thái tử, trực tiếp đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn thì sao?

Cứu trợ thiên tai...

Thật là cơ hội tốt, tùy tiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền có thể lấy mạng người, hơn nữa còn là vì nước hy sinh, có chút giống tiên thái tử năm xưa.

Cẩn vương vốn là "điểm xấu", xui xẻo một chút ngược lại cũng bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân Dung Chiêu nói ba vị hoàng tử sẽ không để ý.

Bọn họ nếu không muốn Bùi Hoài Bi còn sống trở về, vậy sẽ công khai nói cho dân chúng... Cẩn vương đi cứu trợ thiên tai.

Phỏng chừng lần tiếp theo nhận được tin tức của Cẩn vương, sẽ là "Cẩn Vương vì nước hy sinh" Dung Chiêu ngồi trong thư phòng, không nhúc nhích, vẻ mặt tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng một lát sau cô khẽ thở dài.

Năm ngày sau.

Ngày Cẩn vương rời kinh có lướt ngang qua xe ngựa của Dung Chiêu.
 
Chương 405


Người thứ ba cũng có chút lai lịch.

Được xưng là Giang Nam đệ nhất tú nương, bởi vì vừa vặn vào cung giúp cung phi may y phục, cho nên cũng báo danh cuộc thi trân phẩm của Vân Dung Phường.

Vị này khỏi nói là vượt qua sơ tuyển.

Dân chúng bình thường sau khi xem qua liền đi xem những nội dung khác, cũng không để ở trong lòng, nhưng hậu viện có rất nhiều nữ tử lại xem đi xem lại nội dung của chuyên mục này, các cô đều cảm thấy hứng thú.

Những tú nương không ngại ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tham gia thi đấu, càng làm cho trong lòng bọn họ có ngọn lửa nóng bỏng nói không nên lời.

Trận đấu đang diễn ra tốt đẹp.

Ngày mười lăm tháng mười một, xuất hiện một tin tức làm cho Dung Chiêu khẽ mím môi.

Trắc phi Bạch thị: "Tin tức này có nên đăng trên báo không?"

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Viết đi."

Bạch Nguyệt Hoa có chút chần chờ: "Ba vị hoàng tử liệu có có để ý hay không?"

Vẻ mặt Dung Chiêu không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thản nhiên nói: "Nếu là tin tức khác của Cẩn vương, ba vị hoàng tử có lẽ sẽ để ý, nhưng chuyện này bọn họ sẽ không."

Bạch Nguyệt Hoa không hiểu, nhíu mày: "Nhưng việc này rõ ràng là để Cẩn vương dương danh..."

Giọng Dung Chiêu bình tĩnh: "Là dương danh Cẩn vương còn sống."

Bạch thị sắc mặt lúc này biến đổi, không nói thêm chữ nào, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lập tức chuẩn bị đi tòa soạn báo an bài chuyện này lên trang nhất ngày mai.

Mã Châu tuyết lớn, triều đình muốn phái khâm sai đến Mã Châu cứu trợ thiên tai, Cẩn vương Bùi Hoài Bi tự ứng cử, Vĩnh Minh đế đồng ý.

Sau khi Cẩn Vương trở về, Vĩnh Minh Đế dường như cực kỳ coi trọng hắn, mặc dù chưa từng thường xuyên mang theo bên người, nhưng cũng cho hắn vào triều giống như ba vị hoàng tử.

Có lúc còn hỏi hắn kiến giải, thêm phần nể trọng. Cẩn vương Bùi Hoài Bi mặc dù lớn lên ở chùa miếu, làm người nhân thiện, nhưng hễ không mở miệng thì thôi, mỗi lần mở miệng chỉ nói ít ỏi vài câu lại có thể nói trúng mấu chốt, rất có kiến giải.

Hắn mới trở về bao lâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-405.html.]

Hoàng đế đã thập phần nể trọng, đại thần trong triều cũng có rất nhiều người lén lút nói: Cẩn vương có phong thái tiên thái tử, tài cán bản lĩnh đều không thua tiên thái tử.

Mà chỉ cần nhắc tới tiên thái tử, Cẩn vương trong mắt dân chúng chính là người tốt, tự mang hảo cảm.

Nghe nói đã có rất nhiều quan viên bái phỏng phủ Cẩn Vương.

Đây cũng là một chỗ tốt khác của việc phong vương, Cẩn Vương có thể công khai thu nạp nhân tài, bồi dưỡng thế lực, đây là điều mà ba vị hoàng tử khác ghi hận đố kỵ.

Đương nhiên, Cẩn vương từ chối tất cả những người đó.

Nhưng điều này cũng không khiến ba vị hoàng tử buông lỏng cảnh giác, phải biết rằng, những người dám công khai đến nhà đều là những người không đáng tin cậy, trong bóng tối rốt cuộc có bao nhiêu người đầu nhập vào Cẩn Vương, cũng chỉ có Cẩn Vương tự mình biết.

Hôm nay Cẩn vương tự thỉnh cứu nạn...

Sợ chính là lúc ba vị hoàng tử hạ thủ với hắn!

Hoàng đế càng coi trọng, bọn họ lại càng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Cẩn Vương, một hoàng tôn giống tiên thái tử, bọn họ ai dám lưu lại?

Vạn nhất Vĩnh Minh Đế bởi vì nhớ thương tiên thái tử, trực tiếp đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn thì sao?

Cứu trợ thiên tai...

Thật là cơ hội tốt, tùy tiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền có thể lấy mạng người, hơn nữa còn là vì nước hy sinh, có chút giống tiên thái tử năm xưa.

Cẩn vương vốn là "điểm xấu", xui xẻo một chút ngược lại cũng bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân Dung Chiêu nói ba vị hoàng tử sẽ không để ý.

Bọn họ nếu không muốn Bùi Hoài Bi còn sống trở về, vậy sẽ công khai nói cho dân chúng... Cẩn vương đi cứu trợ thiên tai.

Phỏng chừng lần tiếp theo nhận được tin tức của Cẩn vương, sẽ là "Cẩn Vương vì nước hy sinh" Dung Chiêu ngồi trong thư phòng, không nhúc nhích, vẻ mặt tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng một lát sau cô khẽ thở dài.

Năm ngày sau.

Ngày Cẩn vương rời kinh có lướt ngang qua xe ngựa của Dung Chiêu.
 
Chương 405


Người thứ ba cũng có chút lai lịch.

Được xưng là Giang Nam đệ nhất tú nương, bởi vì vừa vặn vào cung giúp cung phi may y phục, cho nên cũng báo danh cuộc thi trân phẩm của Vân Dung Phường.

Vị này khỏi nói là vượt qua sơ tuyển.

Dân chúng bình thường sau khi xem qua liền đi xem những nội dung khác, cũng không để ở trong lòng, nhưng hậu viện có rất nhiều nữ tử lại xem đi xem lại nội dung của chuyên mục này, các cô đều cảm thấy hứng thú.

Những tú nương không ngại ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tham gia thi đấu, càng làm cho trong lòng bọn họ có ngọn lửa nóng bỏng nói không nên lời.

Trận đấu đang diễn ra tốt đẹp.

Ngày mười lăm tháng mười một, xuất hiện một tin tức làm cho Dung Chiêu khẽ mím môi.

Trắc phi Bạch thị: "Tin tức này có nên đăng trên báo không?"

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Viết đi."

Bạch Nguyệt Hoa có chút chần chờ: "Ba vị hoàng tử liệu có có để ý hay không?"

Vẻ mặt Dung Chiêu không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thản nhiên nói: "Nếu là tin tức khác của Cẩn vương, ba vị hoàng tử có lẽ sẽ để ý, nhưng chuyện này bọn họ sẽ không."

Bạch Nguyệt Hoa không hiểu, nhíu mày: "Nhưng việc này rõ ràng là để Cẩn vương dương danh..."

Giọng Dung Chiêu bình tĩnh: "Là dương danh Cẩn vương còn sống."

Bạch thị sắc mặt lúc này biến đổi, không nói thêm chữ nào, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lập tức chuẩn bị đi tòa soạn báo an bài chuyện này lên trang nhất ngày mai.

Mã Châu tuyết lớn, triều đình muốn phái khâm sai đến Mã Châu cứu trợ thiên tai, Cẩn vương Bùi Hoài Bi tự ứng cử, Vĩnh Minh đế đồng ý.

Sau khi Cẩn Vương trở về, Vĩnh Minh Đế dường như cực kỳ coi trọng hắn, mặc dù chưa từng thường xuyên mang theo bên người, nhưng cũng cho hắn vào triều giống như ba vị hoàng tử.

Có lúc còn hỏi hắn kiến giải, thêm phần nể trọng. Cẩn vương Bùi Hoài Bi mặc dù lớn lên ở chùa miếu, làm người nhân thiện, nhưng hễ không mở miệng thì thôi, mỗi lần mở miệng chỉ nói ít ỏi vài câu lại có thể nói trúng mấu chốt, rất có kiến giải.

Hắn mới trở về bao lâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-405.html.]

Hoàng đế đã thập phần nể trọng, đại thần trong triều cũng có rất nhiều người lén lút nói: Cẩn vương có phong thái tiên thái tử, tài cán bản lĩnh đều không thua tiên thái tử.

Mà chỉ cần nhắc tới tiên thái tử, Cẩn vương trong mắt dân chúng chính là người tốt, tự mang hảo cảm.

Nghe nói đã có rất nhiều quan viên bái phỏng phủ Cẩn Vương.

Đây cũng là một chỗ tốt khác của việc phong vương, Cẩn Vương có thể công khai thu nạp nhân tài, bồi dưỡng thế lực, đây là điều mà ba vị hoàng tử khác ghi hận đố kỵ.

Đương nhiên, Cẩn vương từ chối tất cả những người đó.

Nhưng điều này cũng không khiến ba vị hoàng tử buông lỏng cảnh giác, phải biết rằng, những người dám công khai đến nhà đều là những người không đáng tin cậy, trong bóng tối rốt cuộc có bao nhiêu người đầu nhập vào Cẩn Vương, cũng chỉ có Cẩn Vương tự mình biết.

Hôm nay Cẩn vương tự thỉnh cứu nạn...

Sợ chính là lúc ba vị hoàng tử hạ thủ với hắn!

Hoàng đế càng coi trọng, bọn họ lại càng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Cẩn Vương, một hoàng tôn giống tiên thái tử, bọn họ ai dám lưu lại?

Vạn nhất Vĩnh Minh Đế bởi vì nhớ thương tiên thái tử, trực tiếp đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn thì sao?

Cứu trợ thiên tai...

Thật là cơ hội tốt, tùy tiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền có thể lấy mạng người, hơn nữa còn là vì nước hy sinh, có chút giống tiên thái tử năm xưa.

Cẩn vương vốn là "điểm xấu", xui xẻo một chút ngược lại cũng bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân Dung Chiêu nói ba vị hoàng tử sẽ không để ý.

Bọn họ nếu không muốn Bùi Hoài Bi còn sống trở về, vậy sẽ công khai nói cho dân chúng... Cẩn vương đi cứu trợ thiên tai.

Phỏng chừng lần tiếp theo nhận được tin tức của Cẩn vương, sẽ là "Cẩn Vương vì nước hy sinh" Dung Chiêu ngồi trong thư phòng, không nhúc nhích, vẻ mặt tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng một lát sau cô khẽ thở dài.

Năm ngày sau.

Ngày Cẩn vương rời kinh có lướt ngang qua xe ngựa của Dung Chiêu.
 
Chương 406


Xe ngựa An Khánh Vương phủ dừng ở ven đường, chờ xe ngựa Cẩn vương đi qua trước.

Dường như có cảm giác, Bùi Hoài Bi kéo rèm xe ra, gắt gao nhìn chằm chằm xe ngựa An Khánh Vương phủ, chờ mong nhìn thấy cô, cho dù chỉ nhìn thoáng qua.

Rèm xe Dung Chiêu lại đóng chặt.

Ánh sáng trong mắt Bùi Hoài Bi dần ảm đạm.

Mãi cho đến khi hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau, Dung Chiêu mới thu hồi tầm mắt nhìn ra từ khe hở rèm xe.

Qua một lúc lâu, xa giá Cẩn Vương đi xa, thanh âm của Dung Chiêu bình tĩnh: "Chuyển hướng, đi Vân Dung Phường."

"Vâng "

Xa phu bên ngoài đổi phương hướng đi Vân Dung Phường.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong xe ngựa.

Cô hiểu Bùi Hoài Bi vì sao phải lựa chọn đi cứu trợ thiên tai, hắn mười tám năm không ở trong triều, cho dù có thế lực của mình cũng không tính là bao lớn, trước có ba vị hoàng thúc chặn đường, trên có Vĩnh Minh Đế thái độ không rõ.

Có bao nhiêu cận thần có thể ủng hộ hắn?

Bùi Hoài Bi chỉ có thể đi về phía trước, càng nguy hiểm càng gian nan, lại càng có thể kéo gần chênh lệch giữa hắn và ba vị hoàng tử.

Đây là lần đầu tiên hắn giao phong với ba vị hoàng thúc.

Chuyến đi Mã Châu lần này, thành thì đứng vững triều đình, bại thì đầu người đất khách.

Dung Chiêu nếu là Bùi Hoài Bi cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Nhưng cô có chuyện riêng cần phải làm, Bùi Hoài Bi cũng có con đường mà hắn phải đi, có thể sống sót trở về hay không, sống hay c.h.ế.t đều là con đường hắn chọn.

Mà Dung Chiêu đã sớm chọn đường cho mình, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Dù cho bọn họ đều là người hành tẩu trên mũi đao, dù cho bọn họ từng ngắn ngủi gắn bó, bọn họ vẫn không thể cùng đường....

Nhiệt độ thi đấu của Vân Dung Phường cực cao. Sau đó, lại có hai người mặc trên người quần áo của Vân Dung Phường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-406.html.]

Người trước là con trai của phủ doãn kinh thành Triệu Phong, Triệu gia công tử dáng vẻ đường đường, mặc vào quần áo Vân Dung Phường, lần thứ hai kinh diễm toàn bộ kinh thành, ngày thường Triệu công tử đều bị hào quang của kinh thành song kiệt gắt gao đè ép.

Hôm nay ngược lại quan tuyệt kinh thành, phong quang vô hạn.

Người hâm mộ càng nhiều.

Vị thứ hai là Tam hoàng tử Bùi Ngọc, rất rõ ràng, hắn chen ngang!

Nhưng ai dám tranh giành vị trí cùng Tam hoàng tử?

Hết cách, thế gia công tử trong kinh chỉ có thể chua xót nhìn Tam hoàng tử phong quang quá thị, nâng tầm danh tiếng.

Cũng may Nhị hoàng tử đã ở tuổi nhỉ lập, cực kỳ trầm ổn, cũng không tham dự trào lưu này.

Còn lại hai danh ngạch, dân chúng đều đang chờ mong kế tiếp sẽ là vị nào.

Các thế gia công tử từng viết thư cho An Khánh Vương phủ, ý đồ muốn Dung Chiêu cho mình một danh ngạch.

Ngày hai mươi bốn tháng mười một, cách ngày hết hạn sơ tuyển Vân Dung Phường chỉ còn lại sáu ngày.

Tú nương lục tục chạy tới kinh thành đã rất ít, biết mình không tới kịp, đại đa số tú nương cũng sẽ không lựa chọn ra ngoài tham gia cuộc tranh tài này.

Cho nên hai ngày nay, tú nương bước vào Vân Dung Phường giảm mạnh.

Ngược lại An Khánh Vương phủ có một người tới.

Khi Ngũ Nương Dung Hương Tích được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, Lâm thị cùng Bạch thị trực tiếp đỏ hốc mắt.

"Ngũ Nương..."

Lúc này Dung Chiêu đang tiếp đãi Quách Xuyên, Trương Tam cũng đi cùng.

Quách Xuyên vất vả vận chuyển tất cả vải vóc đến đây, hắn là một người rất quả quyết, nếu đã quyết định sẽ dốc sức mà làm, vải vóc vận chuyển đến đều là hàng tốt, thậm chí còn có tơ lụa hiếm, không có một món hàng nào là qua loa cho xong. một bữa ở Phúc Lộc Hiên, làm một bữa cơm tẩy trần cho hắn.

Sau khi ăn xong, cô còn mang theo quần áo cho Quách Xuyên, tự mình tiễn Quách Xuyên về phủ nghỉ ngơi.

Quách Xuyên rất cảm động, nếu không phải quá mệt mỏi, hắn còn không muốn chia tay Dung Chiêu

Đợi đến khi xe ngựa rời đi, Trương Tam bĩu môi: "Lâu như vậy còn chưa phản ứng, ngốc quá. Quách Xuyên kia còn nói mẫu thân hắn rất tán thưởng Dung thế tử, nghe nói là tài trợ cho Vân Dung Phường, vậy mà còn cực kỳ tích cực, gia đình hắn có phải ngốc hay không?"
 
Chương 406


Xe ngựa An Khánh Vương phủ dừng ở ven đường, chờ xe ngựa Cẩn vương đi qua trước.

Dường như có cảm giác, Bùi Hoài Bi kéo rèm xe ra, gắt gao nhìn chằm chằm xe ngựa An Khánh Vương phủ, chờ mong nhìn thấy cô, cho dù chỉ nhìn thoáng qua.

Rèm xe Dung Chiêu lại đóng chặt.

Ánh sáng trong mắt Bùi Hoài Bi dần ảm đạm.

Mãi cho đến khi hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau, Dung Chiêu mới thu hồi tầm mắt nhìn ra từ khe hở rèm xe.

Qua một lúc lâu, xa giá Cẩn Vương đi xa, thanh âm của Dung Chiêu bình tĩnh: "Chuyển hướng, đi Vân Dung Phường."

"Vâng "

Xa phu bên ngoài đổi phương hướng đi Vân Dung Phường.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong xe ngựa.

Cô hiểu Bùi Hoài Bi vì sao phải lựa chọn đi cứu trợ thiên tai, hắn mười tám năm không ở trong triều, cho dù có thế lực của mình cũng không tính là bao lớn, trước có ba vị hoàng thúc chặn đường, trên có Vĩnh Minh Đế thái độ không rõ.

Có bao nhiêu cận thần có thể ủng hộ hắn?

Bùi Hoài Bi chỉ có thể đi về phía trước, càng nguy hiểm càng gian nan, lại càng có thể kéo gần chênh lệch giữa hắn và ba vị hoàng tử.

Đây là lần đầu tiên hắn giao phong với ba vị hoàng thúc.

Chuyến đi Mã Châu lần này, thành thì đứng vững triều đình, bại thì đầu người đất khách.

Dung Chiêu nếu là Bùi Hoài Bi cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Nhưng cô có chuyện riêng cần phải làm, Bùi Hoài Bi cũng có con đường mà hắn phải đi, có thể sống sót trở về hay không, sống hay c.h.ế.t đều là con đường hắn chọn.

Mà Dung Chiêu đã sớm chọn đường cho mình, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Dù cho bọn họ đều là người hành tẩu trên mũi đao, dù cho bọn họ từng ngắn ngủi gắn bó, bọn họ vẫn không thể cùng đường....

Nhiệt độ thi đấu của Vân Dung Phường cực cao. Sau đó, lại có hai người mặc trên người quần áo của Vân Dung Phường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-406.html.]

Người trước là con trai của phủ doãn kinh thành Triệu Phong, Triệu gia công tử dáng vẻ đường đường, mặc vào quần áo Vân Dung Phường, lần thứ hai kinh diễm toàn bộ kinh thành, ngày thường Triệu công tử đều bị hào quang của kinh thành song kiệt gắt gao đè ép.

Hôm nay ngược lại quan tuyệt kinh thành, phong quang vô hạn.

Người hâm mộ càng nhiều.

Vị thứ hai là Tam hoàng tử Bùi Ngọc, rất rõ ràng, hắn chen ngang!

Nhưng ai dám tranh giành vị trí cùng Tam hoàng tử?

Hết cách, thế gia công tử trong kinh chỉ có thể chua xót nhìn Tam hoàng tử phong quang quá thị, nâng tầm danh tiếng.

Cũng may Nhị hoàng tử đã ở tuổi nhỉ lập, cực kỳ trầm ổn, cũng không tham dự trào lưu này.

Còn lại hai danh ngạch, dân chúng đều đang chờ mong kế tiếp sẽ là vị nào.

Các thế gia công tử từng viết thư cho An Khánh Vương phủ, ý đồ muốn Dung Chiêu cho mình một danh ngạch.

Ngày hai mươi bốn tháng mười một, cách ngày hết hạn sơ tuyển Vân Dung Phường chỉ còn lại sáu ngày.

Tú nương lục tục chạy tới kinh thành đã rất ít, biết mình không tới kịp, đại đa số tú nương cũng sẽ không lựa chọn ra ngoài tham gia cuộc tranh tài này.

Cho nên hai ngày nay, tú nương bước vào Vân Dung Phường giảm mạnh.

Ngược lại An Khánh Vương phủ có một người tới.

Khi Ngũ Nương Dung Hương Tích được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, Lâm thị cùng Bạch thị trực tiếp đỏ hốc mắt.

"Ngũ Nương..."

Lúc này Dung Chiêu đang tiếp đãi Quách Xuyên, Trương Tam cũng đi cùng.

Quách Xuyên vất vả vận chuyển tất cả vải vóc đến đây, hắn là một người rất quả quyết, nếu đã quyết định sẽ dốc sức mà làm, vải vóc vận chuyển đến đều là hàng tốt, thậm chí còn có tơ lụa hiếm, không có một món hàng nào là qua loa cho xong. một bữa ở Phúc Lộc Hiên, làm một bữa cơm tẩy trần cho hắn.

Sau khi ăn xong, cô còn mang theo quần áo cho Quách Xuyên, tự mình tiễn Quách Xuyên về phủ nghỉ ngơi.

Quách Xuyên rất cảm động, nếu không phải quá mệt mỏi, hắn còn không muốn chia tay Dung Chiêu

Đợi đến khi xe ngựa rời đi, Trương Tam bĩu môi: "Lâu như vậy còn chưa phản ứng, ngốc quá. Quách Xuyên kia còn nói mẫu thân hắn rất tán thưởng Dung thế tử, nghe nói là tài trợ cho Vân Dung Phường, vậy mà còn cực kỳ tích cực, gia đình hắn có phải ngốc hay không?"
 
Chương 406


Xe ngựa An Khánh Vương phủ dừng ở ven đường, chờ xe ngựa Cẩn vương đi qua trước.

Dường như có cảm giác, Bùi Hoài Bi kéo rèm xe ra, gắt gao nhìn chằm chằm xe ngựa An Khánh Vương phủ, chờ mong nhìn thấy cô, cho dù chỉ nhìn thoáng qua.

Rèm xe Dung Chiêu lại đóng chặt.

Ánh sáng trong mắt Bùi Hoài Bi dần ảm đạm.

Mãi cho đến khi hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau, Dung Chiêu mới thu hồi tầm mắt nhìn ra từ khe hở rèm xe.

Qua một lúc lâu, xa giá Cẩn Vương đi xa, thanh âm của Dung Chiêu bình tĩnh: "Chuyển hướng, đi Vân Dung Phường."

"Vâng "

Xa phu bên ngoài đổi phương hướng đi Vân Dung Phường.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong xe ngựa.

Cô hiểu Bùi Hoài Bi vì sao phải lựa chọn đi cứu trợ thiên tai, hắn mười tám năm không ở trong triều, cho dù có thế lực của mình cũng không tính là bao lớn, trước có ba vị hoàng thúc chặn đường, trên có Vĩnh Minh Đế thái độ không rõ.

Có bao nhiêu cận thần có thể ủng hộ hắn?

Bùi Hoài Bi chỉ có thể đi về phía trước, càng nguy hiểm càng gian nan, lại càng có thể kéo gần chênh lệch giữa hắn và ba vị hoàng tử.

Đây là lần đầu tiên hắn giao phong với ba vị hoàng thúc.

Chuyến đi Mã Châu lần này, thành thì đứng vững triều đình, bại thì đầu người đất khách.

Dung Chiêu nếu là Bùi Hoài Bi cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Nhưng cô có chuyện riêng cần phải làm, Bùi Hoài Bi cũng có con đường mà hắn phải đi, có thể sống sót trở về hay không, sống hay c.h.ế.t đều là con đường hắn chọn.

Mà Dung Chiêu đã sớm chọn đường cho mình, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Dù cho bọn họ đều là người hành tẩu trên mũi đao, dù cho bọn họ từng ngắn ngủi gắn bó, bọn họ vẫn không thể cùng đường....

Nhiệt độ thi đấu của Vân Dung Phường cực cao. Sau đó, lại có hai người mặc trên người quần áo của Vân Dung Phường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-406.html.]

Người trước là con trai của phủ doãn kinh thành Triệu Phong, Triệu gia công tử dáng vẻ đường đường, mặc vào quần áo Vân Dung Phường, lần thứ hai kinh diễm toàn bộ kinh thành, ngày thường Triệu công tử đều bị hào quang của kinh thành song kiệt gắt gao đè ép.

Hôm nay ngược lại quan tuyệt kinh thành, phong quang vô hạn.

Người hâm mộ càng nhiều.

Vị thứ hai là Tam hoàng tử Bùi Ngọc, rất rõ ràng, hắn chen ngang!

Nhưng ai dám tranh giành vị trí cùng Tam hoàng tử?

Hết cách, thế gia công tử trong kinh chỉ có thể chua xót nhìn Tam hoàng tử phong quang quá thị, nâng tầm danh tiếng.

Cũng may Nhị hoàng tử đã ở tuổi nhỉ lập, cực kỳ trầm ổn, cũng không tham dự trào lưu này.

Còn lại hai danh ngạch, dân chúng đều đang chờ mong kế tiếp sẽ là vị nào.

Các thế gia công tử từng viết thư cho An Khánh Vương phủ, ý đồ muốn Dung Chiêu cho mình một danh ngạch.

Ngày hai mươi bốn tháng mười một, cách ngày hết hạn sơ tuyển Vân Dung Phường chỉ còn lại sáu ngày.

Tú nương lục tục chạy tới kinh thành đã rất ít, biết mình không tới kịp, đại đa số tú nương cũng sẽ không lựa chọn ra ngoài tham gia cuộc tranh tài này.

Cho nên hai ngày nay, tú nương bước vào Vân Dung Phường giảm mạnh.

Ngược lại An Khánh Vương phủ có một người tới.

Khi Ngũ Nương Dung Hương Tích được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, Lâm thị cùng Bạch thị trực tiếp đỏ hốc mắt.

"Ngũ Nương..."

Lúc này Dung Chiêu đang tiếp đãi Quách Xuyên, Trương Tam cũng đi cùng.

Quách Xuyên vất vả vận chuyển tất cả vải vóc đến đây, hắn là một người rất quả quyết, nếu đã quyết định sẽ dốc sức mà làm, vải vóc vận chuyển đến đều là hàng tốt, thậm chí còn có tơ lụa hiếm, không có một món hàng nào là qua loa cho xong. một bữa ở Phúc Lộc Hiên, làm một bữa cơm tẩy trần cho hắn.

Sau khi ăn xong, cô còn mang theo quần áo cho Quách Xuyên, tự mình tiễn Quách Xuyên về phủ nghỉ ngơi.

Quách Xuyên rất cảm động, nếu không phải quá mệt mỏi, hắn còn không muốn chia tay Dung Chiêu

Đợi đến khi xe ngựa rời đi, Trương Tam bĩu môi: "Lâu như vậy còn chưa phản ứng, ngốc quá. Quách Xuyên kia còn nói mẫu thân hắn rất tán thưởng Dung thế tử, nghe nói là tài trợ cho Vân Dung Phường, vậy mà còn cực kỳ tích cực, gia đình hắn có phải ngốc hay không?"
 
Chương 407


Trương Tam cạn lời.

Dung Chiêu nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Trương Tam, sau này ngươi đừng kinh doanh gì hết."

Trương Trường Ngôn: "Hả? Vì sao?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Bởi vì ngươi quá thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy lợi nhuận cực nhỏ trước mắt, làm kinh doanh như ngươi ăn chắc thua lỗ."

Trương Tam: "... 2"

Hắn giữ chặt Dung Chiêu, xù lông nói,"Vì sao? Nếu ngươi không nói ra nguyên cớ, ta sẽ nổi giận đó!"

Dung Chiêu thuận theo tay hắn, mặt không chút thay đổi nhìn Trương Tam.

Trương Tam lập tức rụt tay lại, có chút lo lắng ngập ngừng nói: "Ta chính là Trương gia Tam công tử, ngươi không được lúc nào cũng khi dễ ta..."

Nói xong, còn có chút ủy khuất nhìn Dung Chiêu một cái.

Người này mỗi ngày đều chỉ biết khi dễ hắn!

Dung Chiêu không nói gì: "Quách Xuyên không ngu, Quách gia cũng không ngu, số tơ lụa này đối với nhà bọn họ không tính là gì, cho ta cũng không đơn giản là có thể quan danh Vân Dung Phường, thứ nhất là dương danh tơ lụa Quách gia. Thứ hai có thể thu hút hảo cảm của người trong thiên hạ. Thứ ba, còn có thể giao hảo với ta."

Trương Trường Ngôn: "..."

Mặc dù muốn cãi Dung Chiêu, nhưng không thể không thừa nhận địa vị và thanh danh của Dung Chiêu hiện giờ quả thật đáng để người ta giao hảo.

Mọi người đều muốn cho mình đường lui, Quách gia ủng hộ Tam hoàng tử cũng sẽ nguyện ý kết giao thiện duyên.

So với lợi ích đạt được mà nói, chừng này chỉ là một đống vải bố mà thôi, Quách gia lo nổi.

Trương Trường Ngôn hiểu được, bĩu môi: "Đã như vậy, ngươi làm gì còn đối xử với hắn nhiệt tình như vậy?"

Thẳng thắn thảo luận lợi và hại, Quách gia cũng sẽ đồng ý.

Dung Chiêu liếc hắn: "Muốn đồ của người ta, thái độ tốt một chút thì Quách gia muốn hảo cảm của cô, cô cũng muốn hảo cảm của Quách gia.

Cung cấp một tấm vải, chất lượng tốt xấu cũng có chút khác biệt, hôm nay nhìn chất lượng tơ lụa kia, Quách gia đối với cô xem như cực kỳ có lòng.

Nỗ lực trước đây của cô không uổng phí.

Trương Trường Ngôn không hiểu lắm, nhưng biết người có tâm nhãn như Dung Chiêu làm việc tất nhiên đều có mục đích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-407.html.]

Hắn lầm bầm một câu: "Trong bụng ngươi quanh co vòng vèo nhiều như vậy, thật sự không sợ bị thắt nút à?"

Dung Chiêu không để ý tới tên ngu xuẩn bên cạnh.

Xe ngựa rất nhanh đã tới Trương phủ.

Vừa mới dừng lại, Trương Trường Ngôn đang muốn xuống xe, Dung Chiêu đột nhiên nói: "Bộ quần áo thứ ba cho ngươi, năm ngày sau đi Vân Dung Phường thử quần áo."

Trương Trường Ngôn: "??2"

Ngẩn ra một lúc, hắn mãnh liệt xoay người, giọng nói mang theo nghi hoặc: "Ngươi lại muốn ta làm gì? Có phải lại muốn tính kế ta không? Ta không có tiền!"

Dung Chiêu đột nhiên muốn cho hắn y phục?

Nhất định có vấn đề!

Dung Chiêu không kiên nhẫn: "... Muốn hay không tùy!"

Nhìn thái độ không thân thiện cùng với giọng điệu không kiên nhẫn kia... Trương Trường Ngôn xác định, Dung Chiêu lần này thật sự muốn tặng y phục cho hắn, không có mục đích gì khác.

Còn có loại chuyện tốt này?

Hắn trực tiếp nhào về phía Dung Chiêu, thét chói tai: "A a a! Sao đột nhiên ngươi lại tốt như vậy?! A Chiêu... áaa..."

Còn chưa ôm lấy Dung Chiêu, Trương Trường Ngôn đã bị cô một cước đạp văng ra khỏi xe ngựa.

Dung Chiêu lạnh mặt: "Hồi phủ!"

Trương Trường Ngôn nện m.ô.n.g xuống đất.

Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, để lại cho hắn một họng đầy bụi.

"Phi phi phi..." Trương Trường Ngôn vội vàng phun ra. mặt lo lắng: "Tam công tử? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Dung thế tử kia thật sự quá đáng, hắn dám..."

Trương Trường Ngôn ngắt lời hắn: "Nói bậy bạ gì đó? A Chiêu rất có lương tâm."

Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, bóng lưng đều lộ ra vẻ đắc ý, toàn thân bụi bặm lắc lắc mấy cái, giống như là muốn vểnh đuôi lên trời.

Ngọc Trúc: "...?"

Tam công tử nhà bọn họ... đây là điên rồi?

Trương Trường Ngôn lòng tràn đầy đắc ý, Dung Chiêu lần này đối xử với hắn không tệ, lần trước hắn giúp Dung Chiêu cũng không tính uổng công, có chuyện tốt Dung Chiêu cũng nhớ thương hắn...
 
Chương 407


Trương Tam cạn lời.

Dung Chiêu nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Trương Tam, sau này ngươi đừng kinh doanh gì hết."

Trương Trường Ngôn: "Hả? Vì sao?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Bởi vì ngươi quá thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy lợi nhuận cực nhỏ trước mắt, làm kinh doanh như ngươi ăn chắc thua lỗ."

Trương Tam: "... 2"

Hắn giữ chặt Dung Chiêu, xù lông nói,"Vì sao? Nếu ngươi không nói ra nguyên cớ, ta sẽ nổi giận đó!"

Dung Chiêu thuận theo tay hắn, mặt không chút thay đổi nhìn Trương Tam.

Trương Tam lập tức rụt tay lại, có chút lo lắng ngập ngừng nói: "Ta chính là Trương gia Tam công tử, ngươi không được lúc nào cũng khi dễ ta..."

Nói xong, còn có chút ủy khuất nhìn Dung Chiêu một cái.

Người này mỗi ngày đều chỉ biết khi dễ hắn!

Dung Chiêu không nói gì: "Quách Xuyên không ngu, Quách gia cũng không ngu, số tơ lụa này đối với nhà bọn họ không tính là gì, cho ta cũng không đơn giản là có thể quan danh Vân Dung Phường, thứ nhất là dương danh tơ lụa Quách gia. Thứ hai có thể thu hút hảo cảm của người trong thiên hạ. Thứ ba, còn có thể giao hảo với ta."

Trương Trường Ngôn: "..."

Mặc dù muốn cãi Dung Chiêu, nhưng không thể không thừa nhận địa vị và thanh danh của Dung Chiêu hiện giờ quả thật đáng để người ta giao hảo.

Mọi người đều muốn cho mình đường lui, Quách gia ủng hộ Tam hoàng tử cũng sẽ nguyện ý kết giao thiện duyên.

So với lợi ích đạt được mà nói, chừng này chỉ là một đống vải bố mà thôi, Quách gia lo nổi.

Trương Trường Ngôn hiểu được, bĩu môi: "Đã như vậy, ngươi làm gì còn đối xử với hắn nhiệt tình như vậy?"

Thẳng thắn thảo luận lợi và hại, Quách gia cũng sẽ đồng ý.

Dung Chiêu liếc hắn: "Muốn đồ của người ta, thái độ tốt một chút thì Quách gia muốn hảo cảm của cô, cô cũng muốn hảo cảm của Quách gia.

Cung cấp một tấm vải, chất lượng tốt xấu cũng có chút khác biệt, hôm nay nhìn chất lượng tơ lụa kia, Quách gia đối với cô xem như cực kỳ có lòng.

Nỗ lực trước đây của cô không uổng phí.

Trương Trường Ngôn không hiểu lắm, nhưng biết người có tâm nhãn như Dung Chiêu làm việc tất nhiên đều có mục đích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-407.html.]

Hắn lầm bầm một câu: "Trong bụng ngươi quanh co vòng vèo nhiều như vậy, thật sự không sợ bị thắt nút à?"

Dung Chiêu không để ý tới tên ngu xuẩn bên cạnh.

Xe ngựa rất nhanh đã tới Trương phủ.

Vừa mới dừng lại, Trương Trường Ngôn đang muốn xuống xe, Dung Chiêu đột nhiên nói: "Bộ quần áo thứ ba cho ngươi, năm ngày sau đi Vân Dung Phường thử quần áo."

Trương Trường Ngôn: "??2"

Ngẩn ra một lúc, hắn mãnh liệt xoay người, giọng nói mang theo nghi hoặc: "Ngươi lại muốn ta làm gì? Có phải lại muốn tính kế ta không? Ta không có tiền!"

Dung Chiêu đột nhiên muốn cho hắn y phục?

Nhất định có vấn đề!

Dung Chiêu không kiên nhẫn: "... Muốn hay không tùy!"

Nhìn thái độ không thân thiện cùng với giọng điệu không kiên nhẫn kia... Trương Trường Ngôn xác định, Dung Chiêu lần này thật sự muốn tặng y phục cho hắn, không có mục đích gì khác.

Còn có loại chuyện tốt này?

Hắn trực tiếp nhào về phía Dung Chiêu, thét chói tai: "A a a! Sao đột nhiên ngươi lại tốt như vậy?! A Chiêu... áaa..."

Còn chưa ôm lấy Dung Chiêu, Trương Trường Ngôn đã bị cô một cước đạp văng ra khỏi xe ngựa.

Dung Chiêu lạnh mặt: "Hồi phủ!"

Trương Trường Ngôn nện m.ô.n.g xuống đất.

Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, để lại cho hắn một họng đầy bụi.

"Phi phi phi..." Trương Trường Ngôn vội vàng phun ra. mặt lo lắng: "Tam công tử? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Dung thế tử kia thật sự quá đáng, hắn dám..."

Trương Trường Ngôn ngắt lời hắn: "Nói bậy bạ gì đó? A Chiêu rất có lương tâm."

Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, bóng lưng đều lộ ra vẻ đắc ý, toàn thân bụi bặm lắc lắc mấy cái, giống như là muốn vểnh đuôi lên trời.

Ngọc Trúc: "...?"

Tam công tử nhà bọn họ... đây là điên rồi?

Trương Trường Ngôn lòng tràn đầy đắc ý, Dung Chiêu lần này đối xử với hắn không tệ, lần trước hắn giúp Dung Chiêu cũng không tính uổng công, có chuyện tốt Dung Chiêu cũng nhớ thương hắn...
 
Chương 407


Trương Tam cạn lời.

Dung Chiêu nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Trương Tam, sau này ngươi đừng kinh doanh gì hết."

Trương Trường Ngôn: "Hả? Vì sao?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Bởi vì ngươi quá thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy lợi nhuận cực nhỏ trước mắt, làm kinh doanh như ngươi ăn chắc thua lỗ."

Trương Tam: "... 2"

Hắn giữ chặt Dung Chiêu, xù lông nói,"Vì sao? Nếu ngươi không nói ra nguyên cớ, ta sẽ nổi giận đó!"

Dung Chiêu thuận theo tay hắn, mặt không chút thay đổi nhìn Trương Tam.

Trương Tam lập tức rụt tay lại, có chút lo lắng ngập ngừng nói: "Ta chính là Trương gia Tam công tử, ngươi không được lúc nào cũng khi dễ ta..."

Nói xong, còn có chút ủy khuất nhìn Dung Chiêu một cái.

Người này mỗi ngày đều chỉ biết khi dễ hắn!

Dung Chiêu không nói gì: "Quách Xuyên không ngu, Quách gia cũng không ngu, số tơ lụa này đối với nhà bọn họ không tính là gì, cho ta cũng không đơn giản là có thể quan danh Vân Dung Phường, thứ nhất là dương danh tơ lụa Quách gia. Thứ hai có thể thu hút hảo cảm của người trong thiên hạ. Thứ ba, còn có thể giao hảo với ta."

Trương Trường Ngôn: "..."

Mặc dù muốn cãi Dung Chiêu, nhưng không thể không thừa nhận địa vị và thanh danh của Dung Chiêu hiện giờ quả thật đáng để người ta giao hảo.

Mọi người đều muốn cho mình đường lui, Quách gia ủng hộ Tam hoàng tử cũng sẽ nguyện ý kết giao thiện duyên.

So với lợi ích đạt được mà nói, chừng này chỉ là một đống vải bố mà thôi, Quách gia lo nổi.

Trương Trường Ngôn hiểu được, bĩu môi: "Đã như vậy, ngươi làm gì còn đối xử với hắn nhiệt tình như vậy?"

Thẳng thắn thảo luận lợi và hại, Quách gia cũng sẽ đồng ý.

Dung Chiêu liếc hắn: "Muốn đồ của người ta, thái độ tốt một chút thì Quách gia muốn hảo cảm của cô, cô cũng muốn hảo cảm của Quách gia.

Cung cấp một tấm vải, chất lượng tốt xấu cũng có chút khác biệt, hôm nay nhìn chất lượng tơ lụa kia, Quách gia đối với cô xem như cực kỳ có lòng.

Nỗ lực trước đây của cô không uổng phí.

Trương Trường Ngôn không hiểu lắm, nhưng biết người có tâm nhãn như Dung Chiêu làm việc tất nhiên đều có mục đích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-407.html.]

Hắn lầm bầm một câu: "Trong bụng ngươi quanh co vòng vèo nhiều như vậy, thật sự không sợ bị thắt nút à?"

Dung Chiêu không để ý tới tên ngu xuẩn bên cạnh.

Xe ngựa rất nhanh đã tới Trương phủ.

Vừa mới dừng lại, Trương Trường Ngôn đang muốn xuống xe, Dung Chiêu đột nhiên nói: "Bộ quần áo thứ ba cho ngươi, năm ngày sau đi Vân Dung Phường thử quần áo."

Trương Trường Ngôn: "??2"

Ngẩn ra một lúc, hắn mãnh liệt xoay người, giọng nói mang theo nghi hoặc: "Ngươi lại muốn ta làm gì? Có phải lại muốn tính kế ta không? Ta không có tiền!"

Dung Chiêu đột nhiên muốn cho hắn y phục?

Nhất định có vấn đề!

Dung Chiêu không kiên nhẫn: "... Muốn hay không tùy!"

Nhìn thái độ không thân thiện cùng với giọng điệu không kiên nhẫn kia... Trương Trường Ngôn xác định, Dung Chiêu lần này thật sự muốn tặng y phục cho hắn, không có mục đích gì khác.

Còn có loại chuyện tốt này?

Hắn trực tiếp nhào về phía Dung Chiêu, thét chói tai: "A a a! Sao đột nhiên ngươi lại tốt như vậy?! A Chiêu... áaa..."

Còn chưa ôm lấy Dung Chiêu, Trương Trường Ngôn đã bị cô một cước đạp văng ra khỏi xe ngựa.

Dung Chiêu lạnh mặt: "Hồi phủ!"

Trương Trường Ngôn nện m.ô.n.g xuống đất.

Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, để lại cho hắn một họng đầy bụi.

"Phi phi phi..." Trương Trường Ngôn vội vàng phun ra. mặt lo lắng: "Tam công tử? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Dung thế tử kia thật sự quá đáng, hắn dám..."

Trương Trường Ngôn ngắt lời hắn: "Nói bậy bạ gì đó? A Chiêu rất có lương tâm."

Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, bóng lưng đều lộ ra vẻ đắc ý, toàn thân bụi bặm lắc lắc mấy cái, giống như là muốn vểnh đuôi lên trời.

Ngọc Trúc: "...?"

Tam công tử nhà bọn họ... đây là điên rồi?

Trương Trường Ngôn lòng tràn đầy đắc ý, Dung Chiêu lần này đối xử với hắn không tệ, lần trước hắn giúp Dung Chiêu cũng không tính uổng công, có chuyện tốt Dung Chiêu cũng nhớ thương hắn...
 
Chương 408


Dung Chiêu có lương tâm!

Quý hóa quá!

Trương Tam hưng phấn, hắn cực kỳ muốn đi tìm đại ca và nhị ca khoe khoang....

An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu hồi phủ tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng cô rất nhanh phát hiện bầu không khí hôm nay trong phủ không tốt, lúc này nhíu mày.

Lâm ma ma vội vàng đi ra đón cô, vẻ mặt phức tạp.

Dung Chiêu: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm ma ma thở dài, nhẹ giọng nói: "Vương phi bảo ta báo trước cho thế tử một tiếng, Ngũ Nương đã trở về rồi."

Dung Chiêu nghỉ hoặc: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Quan hệ của nguyên chủ và Ngũ tỷ cực kỳ tốt, Ngũ tỷ gả đi xa, đây là lần đầu tiên trở về.

Sao lại có phản ứng này?

Lâm ma ma lại thở dài, thấp giọng nói: "Ngũ Nương... cả người gầy xọp, mấy năm nay Ngũ Nương chịu khổ ở Biến Châu, Từ đại nhân lại đối xử với Ngũ Nương... không tốt lắm."

Nghe giọng điệu này liền biết lời này đã khách khí không ít.

Dung Chiêu nhíu mày, bước chân nhanh hơn đi vào phủ.

Dung Ngũ Nương là tỷ tỷ có quan hệ tốt nhất với Dung Chiêu, là thiếp thất do Giang thị sinh ra, nhưng tài mạo song toàn, cho nên xuất giá không tệ, gả cho cháu trai Lại bộ thượng thư Từ Minh Chí.

Từ Minh Chí cũng có tài, tuổi còn trẻ chức quan cũng không thấp, hiện giờ làm tri phủ ở Biến Châu, sau này hồi kinh tất nhiên quan vận rất tốt.

Dung Chiêu vẫn cho rằng tỷ tỷ này gả không tệ.

Không nghĩ tới lại còn có nội tình.

Dung Chiêu vừa đi về phía chính viện, vừa nghe Lâm ma ma kể lại.

Từ Minh Chí người này ở bên ngoài hình tượng rất tốt, nhưng thật ra là một ngụy quân tử.

Trước khi Dung Ngũ Nương gả cho hắn không phát hiện có gì không ổn, sau này mới biết... Từ Minh Chí đã có một ngoại thất, ngoại thất kia xuất Vừa mới cưới Ngũ Nương đã muốn nạp thiếp vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-408.html.]

Trên dưới Từ gia đều biết, thậm chí có khả năng đã trao đổi điều kiện, hắn cưới Dung Ngũ Nương sẽ cho hắn nạp Chúc thị thân phận thấp kém kia vào cửa.

Ngũ Nương tính tình tốt cho nên nhẫn nhịn.

Thậm chí đêm tân hôn Từ Minh Chí ra khỏi phủ tìm ngoại thất, cô cũng nhịn.

Nhưng rất nhanh Từ Minh Chí được thuyên chuyển tới Biến Châu, bọn họ đi tới đó nhậm chức.

Ba năm này Từ Minh Chí quả thực càng táo tợn hơn, hắn ở nơi này cũng được xem như quan viên cấp bậc lớn nhất, tất cả mọi người nịnh bợ hắn, không ai dám đắc tội hắn.

Từ Minh Chí liền công khai sủng thiếp diệt thê.

Bởi vì biết tình huống trong nhà, Ngũ Nương không muốn gây thêm phiền toái cho An Khánh Vương phủ, vẫn một mình chịu đựng, trong phủ không ai tôn trọng cô, cô thậm chí còn phải tự giặt quần áo tự nấu cơm, không được ăn ngon, của hồi môn bên người cũng đem đi bán dần...

Còn phải chịu đựng Từ Minh Chí xem Chúc thị như chính thất phu nhân, thường xuyên dắt ra ngoài.

Tháng ba, An Khánh Vương bệnh nặng, Dung Ngũ Nương muốn trở về, Từ Minh Chí không cho phép cô về.

Thậm chí bởi vì khinh thường cô, tùy ý cho một thiếp thất như Chúc thị động thủ với Dung Ngũ Nương.

Sau đó Dung Chiêu hoành không xuất thế, Từ Minh Chí đại khái có chút kiêng ky, cũng thoáng tôn trọng Dung Ngũ Nương vài phần, Chúc thị bất mãn, đầu tháng mười có mưu đồ dùng hài tử trong bụng hãm hại Dung Ngũ Nương, để Từ Minh Chí chính thức hưu thê.

Chúc thị cũng kiêng ky Dung Chiêu, sợ sau này Dung gia trả thù, không thật sự có ý muốn hại c.h.ế.t Dung Ngũ Nương.

Vốn chỉ là hãm hại, nào biết Chúc thị xui xẻo, đứa nhỏ thật sự sinh non.

Đó cũng là lần đầu tiên Chúc thị mang thai, sau khi sinh non ả ta và Từ Minh Chí đều cực kỳ bi thống.

Từ Minh Chí giận dữ, hợp mưu cùng Chúc thị cho Ngũ Nương uống hàn dược, hay còn được gọi là tuyệt tử dược.

Ngũ Nương đau đớn, thân thể lại đại thương, bệnh nặng một thời gian Là từng tờ báo giúp cô chống đỡ, sau này nhìn thấy trên báo có liên quan đến chuyện nữ biên tập, thậm chí ở phần biên tập viên của một câu chuyện nào đó, thấy được tên mẫu thân mình.

Dung Ngũ Nương cố gắng cầm cự, thân thể thoáng khá hơn một chút, để cho một nha hoàn cầm tiền xuất phủ, nha hoàn kia là nha hoàn trong Từ phủ, nhưng bởi vì nhật báo nên cũng cực kỳ tán thưởng Dung Chiêu, rất nguyện ý giúp đỡ Ngũ Nương.

Nhờ có nha hoàn này, bọn họ tìm được xe ngựa lén lút quay về kinh thành.

Đại khái Từ Minh Chí cũng không nghĩ tới Dung Ngũ Nương có thể chống đỡ được, bọn chúng đang chờ phát tang cho Dung Ngũ Nương, cho nên mới để cho cô thành công chạy thoát.

Con đường trở về này có bao nhiêu chua xót, hiển nhiên không cần phải nói.

Dung Chiêu nghe xong vô cùng an tĩnh, không lên tiếng, cô chỉ đi nhanh hơn về hướng chính viện, nhanh đến mức Lâm ma ma có chút không theo kịp.

Còn chưa vào nhà, cô đã nghe thấy giọng nói giận dữ của An Khánh Vương Dung Vĩ: "Thứ xấc xược! Tên khốn kiếp! Ngũ Nương con cứ chờ đó, ta nhất định sẽ làm chủ cho con, ta sẽ cho người chuẩn bị xe đi tới phủ Lại bộ thượng thư hỏi lão già họ Từ kia, rốt cuộc hắn dạy cháu trai mình kiểu gì?"
 
Chương 408


Dung Chiêu có lương tâm!

Quý hóa quá!

Trương Tam hưng phấn, hắn cực kỳ muốn đi tìm đại ca và nhị ca khoe khoang....

An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu hồi phủ tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng cô rất nhanh phát hiện bầu không khí hôm nay trong phủ không tốt, lúc này nhíu mày.

Lâm ma ma vội vàng đi ra đón cô, vẻ mặt phức tạp.

Dung Chiêu: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm ma ma thở dài, nhẹ giọng nói: "Vương phi bảo ta báo trước cho thế tử một tiếng, Ngũ Nương đã trở về rồi."

Dung Chiêu nghỉ hoặc: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Quan hệ của nguyên chủ và Ngũ tỷ cực kỳ tốt, Ngũ tỷ gả đi xa, đây là lần đầu tiên trở về.

Sao lại có phản ứng này?

Lâm ma ma lại thở dài, thấp giọng nói: "Ngũ Nương... cả người gầy xọp, mấy năm nay Ngũ Nương chịu khổ ở Biến Châu, Từ đại nhân lại đối xử với Ngũ Nương... không tốt lắm."

Nghe giọng điệu này liền biết lời này đã khách khí không ít.

Dung Chiêu nhíu mày, bước chân nhanh hơn đi vào phủ.

Dung Ngũ Nương là tỷ tỷ có quan hệ tốt nhất với Dung Chiêu, là thiếp thất do Giang thị sinh ra, nhưng tài mạo song toàn, cho nên xuất giá không tệ, gả cho cháu trai Lại bộ thượng thư Từ Minh Chí.

Từ Minh Chí cũng có tài, tuổi còn trẻ chức quan cũng không thấp, hiện giờ làm tri phủ ở Biến Châu, sau này hồi kinh tất nhiên quan vận rất tốt.

Dung Chiêu vẫn cho rằng tỷ tỷ này gả không tệ.

Không nghĩ tới lại còn có nội tình.

Dung Chiêu vừa đi về phía chính viện, vừa nghe Lâm ma ma kể lại.

Từ Minh Chí người này ở bên ngoài hình tượng rất tốt, nhưng thật ra là một ngụy quân tử.

Trước khi Dung Ngũ Nương gả cho hắn không phát hiện có gì không ổn, sau này mới biết... Từ Minh Chí đã có một ngoại thất, ngoại thất kia xuất Vừa mới cưới Ngũ Nương đã muốn nạp thiếp vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-408.html.]

Trên dưới Từ gia đều biết, thậm chí có khả năng đã trao đổi điều kiện, hắn cưới Dung Ngũ Nương sẽ cho hắn nạp Chúc thị thân phận thấp kém kia vào cửa.

Ngũ Nương tính tình tốt cho nên nhẫn nhịn.

Thậm chí đêm tân hôn Từ Minh Chí ra khỏi phủ tìm ngoại thất, cô cũng nhịn.

Nhưng rất nhanh Từ Minh Chí được thuyên chuyển tới Biến Châu, bọn họ đi tới đó nhậm chức.

Ba năm này Từ Minh Chí quả thực càng táo tợn hơn, hắn ở nơi này cũng được xem như quan viên cấp bậc lớn nhất, tất cả mọi người nịnh bợ hắn, không ai dám đắc tội hắn.

Từ Minh Chí liền công khai sủng thiếp diệt thê.

Bởi vì biết tình huống trong nhà, Ngũ Nương không muốn gây thêm phiền toái cho An Khánh Vương phủ, vẫn một mình chịu đựng, trong phủ không ai tôn trọng cô, cô thậm chí còn phải tự giặt quần áo tự nấu cơm, không được ăn ngon, của hồi môn bên người cũng đem đi bán dần...

Còn phải chịu đựng Từ Minh Chí xem Chúc thị như chính thất phu nhân, thường xuyên dắt ra ngoài.

Tháng ba, An Khánh Vương bệnh nặng, Dung Ngũ Nương muốn trở về, Từ Minh Chí không cho phép cô về.

Thậm chí bởi vì khinh thường cô, tùy ý cho một thiếp thất như Chúc thị động thủ với Dung Ngũ Nương.

Sau đó Dung Chiêu hoành không xuất thế, Từ Minh Chí đại khái có chút kiêng ky, cũng thoáng tôn trọng Dung Ngũ Nương vài phần, Chúc thị bất mãn, đầu tháng mười có mưu đồ dùng hài tử trong bụng hãm hại Dung Ngũ Nương, để Từ Minh Chí chính thức hưu thê.

Chúc thị cũng kiêng ky Dung Chiêu, sợ sau này Dung gia trả thù, không thật sự có ý muốn hại c.h.ế.t Dung Ngũ Nương.

Vốn chỉ là hãm hại, nào biết Chúc thị xui xẻo, đứa nhỏ thật sự sinh non.

Đó cũng là lần đầu tiên Chúc thị mang thai, sau khi sinh non ả ta và Từ Minh Chí đều cực kỳ bi thống.

Từ Minh Chí giận dữ, hợp mưu cùng Chúc thị cho Ngũ Nương uống hàn dược, hay còn được gọi là tuyệt tử dược.

Ngũ Nương đau đớn, thân thể lại đại thương, bệnh nặng một thời gian Là từng tờ báo giúp cô chống đỡ, sau này nhìn thấy trên báo có liên quan đến chuyện nữ biên tập, thậm chí ở phần biên tập viên của một câu chuyện nào đó, thấy được tên mẫu thân mình.

Dung Ngũ Nương cố gắng cầm cự, thân thể thoáng khá hơn một chút, để cho một nha hoàn cầm tiền xuất phủ, nha hoàn kia là nha hoàn trong Từ phủ, nhưng bởi vì nhật báo nên cũng cực kỳ tán thưởng Dung Chiêu, rất nguyện ý giúp đỡ Ngũ Nương.

Nhờ có nha hoàn này, bọn họ tìm được xe ngựa lén lút quay về kinh thành.

Đại khái Từ Minh Chí cũng không nghĩ tới Dung Ngũ Nương có thể chống đỡ được, bọn chúng đang chờ phát tang cho Dung Ngũ Nương, cho nên mới để cho cô thành công chạy thoát.

Con đường trở về này có bao nhiêu chua xót, hiển nhiên không cần phải nói.

Dung Chiêu nghe xong vô cùng an tĩnh, không lên tiếng, cô chỉ đi nhanh hơn về hướng chính viện, nhanh đến mức Lâm ma ma có chút không theo kịp.

Còn chưa vào nhà, cô đã nghe thấy giọng nói giận dữ của An Khánh Vương Dung Vĩ: "Thứ xấc xược! Tên khốn kiếp! Ngũ Nương con cứ chờ đó, ta nhất định sẽ làm chủ cho con, ta sẽ cho người chuẩn bị xe đi tới phủ Lại bộ thượng thư hỏi lão già họ Từ kia, rốt cuộc hắn dạy cháu trai mình kiểu gì?"
 
Chương 408


Dung Chiêu có lương tâm!

Quý hóa quá!

Trương Tam hưng phấn, hắn cực kỳ muốn đi tìm đại ca và nhị ca khoe khoang....

An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu hồi phủ tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng cô rất nhanh phát hiện bầu không khí hôm nay trong phủ không tốt, lúc này nhíu mày.

Lâm ma ma vội vàng đi ra đón cô, vẻ mặt phức tạp.

Dung Chiêu: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm ma ma thở dài, nhẹ giọng nói: "Vương phi bảo ta báo trước cho thế tử một tiếng, Ngũ Nương đã trở về rồi."

Dung Chiêu nghỉ hoặc: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Quan hệ của nguyên chủ và Ngũ tỷ cực kỳ tốt, Ngũ tỷ gả đi xa, đây là lần đầu tiên trở về.

Sao lại có phản ứng này?

Lâm ma ma lại thở dài, thấp giọng nói: "Ngũ Nương... cả người gầy xọp, mấy năm nay Ngũ Nương chịu khổ ở Biến Châu, Từ đại nhân lại đối xử với Ngũ Nương... không tốt lắm."

Nghe giọng điệu này liền biết lời này đã khách khí không ít.

Dung Chiêu nhíu mày, bước chân nhanh hơn đi vào phủ.

Dung Ngũ Nương là tỷ tỷ có quan hệ tốt nhất với Dung Chiêu, là thiếp thất do Giang thị sinh ra, nhưng tài mạo song toàn, cho nên xuất giá không tệ, gả cho cháu trai Lại bộ thượng thư Từ Minh Chí.

Từ Minh Chí cũng có tài, tuổi còn trẻ chức quan cũng không thấp, hiện giờ làm tri phủ ở Biến Châu, sau này hồi kinh tất nhiên quan vận rất tốt.

Dung Chiêu vẫn cho rằng tỷ tỷ này gả không tệ.

Không nghĩ tới lại còn có nội tình.

Dung Chiêu vừa đi về phía chính viện, vừa nghe Lâm ma ma kể lại.

Từ Minh Chí người này ở bên ngoài hình tượng rất tốt, nhưng thật ra là một ngụy quân tử.

Trước khi Dung Ngũ Nương gả cho hắn không phát hiện có gì không ổn, sau này mới biết... Từ Minh Chí đã có một ngoại thất, ngoại thất kia xuất Vừa mới cưới Ngũ Nương đã muốn nạp thiếp vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-408.html.]

Trên dưới Từ gia đều biết, thậm chí có khả năng đã trao đổi điều kiện, hắn cưới Dung Ngũ Nương sẽ cho hắn nạp Chúc thị thân phận thấp kém kia vào cửa.

Ngũ Nương tính tình tốt cho nên nhẫn nhịn.

Thậm chí đêm tân hôn Từ Minh Chí ra khỏi phủ tìm ngoại thất, cô cũng nhịn.

Nhưng rất nhanh Từ Minh Chí được thuyên chuyển tới Biến Châu, bọn họ đi tới đó nhậm chức.

Ba năm này Từ Minh Chí quả thực càng táo tợn hơn, hắn ở nơi này cũng được xem như quan viên cấp bậc lớn nhất, tất cả mọi người nịnh bợ hắn, không ai dám đắc tội hắn.

Từ Minh Chí liền công khai sủng thiếp diệt thê.

Bởi vì biết tình huống trong nhà, Ngũ Nương không muốn gây thêm phiền toái cho An Khánh Vương phủ, vẫn một mình chịu đựng, trong phủ không ai tôn trọng cô, cô thậm chí còn phải tự giặt quần áo tự nấu cơm, không được ăn ngon, của hồi môn bên người cũng đem đi bán dần...

Còn phải chịu đựng Từ Minh Chí xem Chúc thị như chính thất phu nhân, thường xuyên dắt ra ngoài.

Tháng ba, An Khánh Vương bệnh nặng, Dung Ngũ Nương muốn trở về, Từ Minh Chí không cho phép cô về.

Thậm chí bởi vì khinh thường cô, tùy ý cho một thiếp thất như Chúc thị động thủ với Dung Ngũ Nương.

Sau đó Dung Chiêu hoành không xuất thế, Từ Minh Chí đại khái có chút kiêng ky, cũng thoáng tôn trọng Dung Ngũ Nương vài phần, Chúc thị bất mãn, đầu tháng mười có mưu đồ dùng hài tử trong bụng hãm hại Dung Ngũ Nương, để Từ Minh Chí chính thức hưu thê.

Chúc thị cũng kiêng ky Dung Chiêu, sợ sau này Dung gia trả thù, không thật sự có ý muốn hại c.h.ế.t Dung Ngũ Nương.

Vốn chỉ là hãm hại, nào biết Chúc thị xui xẻo, đứa nhỏ thật sự sinh non.

Đó cũng là lần đầu tiên Chúc thị mang thai, sau khi sinh non ả ta và Từ Minh Chí đều cực kỳ bi thống.

Từ Minh Chí giận dữ, hợp mưu cùng Chúc thị cho Ngũ Nương uống hàn dược, hay còn được gọi là tuyệt tử dược.

Ngũ Nương đau đớn, thân thể lại đại thương, bệnh nặng một thời gian Là từng tờ báo giúp cô chống đỡ, sau này nhìn thấy trên báo có liên quan đến chuyện nữ biên tập, thậm chí ở phần biên tập viên của một câu chuyện nào đó, thấy được tên mẫu thân mình.

Dung Ngũ Nương cố gắng cầm cự, thân thể thoáng khá hơn một chút, để cho một nha hoàn cầm tiền xuất phủ, nha hoàn kia là nha hoàn trong Từ phủ, nhưng bởi vì nhật báo nên cũng cực kỳ tán thưởng Dung Chiêu, rất nguyện ý giúp đỡ Ngũ Nương.

Nhờ có nha hoàn này, bọn họ tìm được xe ngựa lén lút quay về kinh thành.

Đại khái Từ Minh Chí cũng không nghĩ tới Dung Ngũ Nương có thể chống đỡ được, bọn chúng đang chờ phát tang cho Dung Ngũ Nương, cho nên mới để cho cô thành công chạy thoát.

Con đường trở về này có bao nhiêu chua xót, hiển nhiên không cần phải nói.

Dung Chiêu nghe xong vô cùng an tĩnh, không lên tiếng, cô chỉ đi nhanh hơn về hướng chính viện, nhanh đến mức Lâm ma ma có chút không theo kịp.

Còn chưa vào nhà, cô đã nghe thấy giọng nói giận dữ của An Khánh Vương Dung Vĩ: "Thứ xấc xược! Tên khốn kiếp! Ngũ Nương con cứ chờ đó, ta nhất định sẽ làm chủ cho con, ta sẽ cho người chuẩn bị xe đi tới phủ Lại bộ thượng thư hỏi lão già họ Từ kia, rốt cuộc hắn dạy cháu trai mình kiểu gì?"
 
Chương 409


Dung Ngũ Nương giống như người sắp chết, thanh âm khàn khàn khô khốc: "Phụ thân đừng vì nữ nhi mà đắc tội người khác, nữ nhỉ chỉ muốn hòa ly..."

Lâm thị cắn răng: "Hòa ly, bắt buộc phải hòa ly!"

Lão vương phi Triệu thị đau đớn nói: "Ngũ Nương không có chứng cớ, hơn nữa trong kinh cũng chưa từng có tiền lệ hòa ly, hiện giờ Ngũ Nương không thể sinh con, sau khi hòa ly cũng mất hết mặt mũi..."

Dung Ngũ Nương sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay thiếu chút nữa ngã xuống.

Triệu thị rưng rưng nước mắt: "Ngũ Nương, con chịu khổ rồi, chúng ta chắc chắn sẽ làm chủ cho con, để Từ gia kia đánh c.h.ế.t Chúc thị, sau đó hung hăng giáo huấn Từ Minh Chí, ngày sau nhất định không để cho con chịu khổ nữa!"

Thân thể Dung Ngũ Nương vẫn nghiêng ngả, nhưng lúc này giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Hài nhi khiến cho tổ mẫu lo lắng rồi..."

Lúc này Dung Chiêu vào cửa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh gọi: "Ngũ tỷ."

Dung Ngũ Nương nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu, đôi mắt đã khóc khô kia đột nhiên rơi xuống một nước mắt, cô vươn tay tới chỗ Dung Nhiêu, òa khóc: "Lục lang!"

Mấy năm nay, mỗi ngày cô đều nhớ đến Lục muội muội...

Dung Chiêu tiến lên vài bước ôm lấy Dung Hương Tích.

Dung Hương Tích gào khóc.

Trong phòng, tất cả mọi người đầu đỏ mắt.

Bạch thị sớm đã không còn là nữ nhân hậu trạch lúc trước, lúc này vừa lau nước mắt vừa nói: "Ngũ Nương, A Chiêu đã trở lại, A Chiêu nhất định sẽ làm chủ cho con, con đừng sợ."

Dung Ngũ Nương vẫn khóc như cũ, gần như khóc đến ngất xỉu, giống như muốn đem hết những năm tháng khổ sở kia của mình khóc ra ngoài.

Bên cạnh, Giang thị nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Ngũ Nương, cũng khóc theo.

Tiếng khóc của nữ tử tựa hồ muốn nhấn chìm toàn bộ chính viện.

Dung Chiêu kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng Ngũ tỷ, cô không khóc, giờ khắc này, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, trong mắt sâu không thấy đáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-409.html.]

Mãi cho đến khi Dung Ngũ Nương khóc đủ rồi, lúc này mới chậm rãi Dung Chiêu rốt cục nói câu thứ hai: "Khóc xong, tất cả đều đã qua."

Hốc mắt Dung Ngũ Nương lại đỏ lên, cô quan sát A Chiêu, phát hiện Lục muội muội hoàn toàn khác xa trong trí nhớ, tựa hồ trở thành một người khác.

Nhưng Dung Ngũ Nương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Những chuyện Lục lang làm mấy năm nay, cảnh ngộ của Lục lang, nguy cơ của An Khánh Vương phủ... Nếu không thay đổi, Lục lang làm sao sinh tồn được? Làm sao có danh tiếng như bây giờ?

Qua vài mùa xuân, ngay cả cô cũng không còn là Ngũ Nương ngây thơ trước đây.

Dung Hương Tích hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn: "Lục lang, ta không sao, chuyện này đừng nên làm ầm ï, tổ mẫu nói rất đúng, ta không thể hòa ly..."

Lục lang là nữ cải nam trang, phải vất vả cỡ nào mới có thể chống đỡ An Khánh Vương phủ?

Dung Hương Tích chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy n.g.ự.c đau đớn, Lục lang cũng là tiểu nương tử, lại phải gánh vác toàn bộ An Khánh Vương phủ, một khi bị phát hiện thân phận chính là vạn kiếp bất phục.

Tình huống này, cô làm sao dám thêm phiền phức cho Lục lang?

Dung Hương Tích thậm chí có chút hối hận vì đã trốn về.

Nhưng khi đó cô trải qua một lần sinh tử, biết mình nếu như không trở về, có lẽ trước khi c.h.ế.t cũng không gặp được người nhà, không gặp được mẫu thân cùng Lục lang...

Lúc này, Dung Hương Tích vừa hối hận vừa cảm thấy may mắn vì có thể trở về gặp người thân.

Dung Chiêu không nói gì, chỉ vỗ nhẹ đầu Ngũ tỷ, thanh âm ôn nhu: "Tỷ ở nhà dưỡng thương cho tốt, những thứ khác không cần lo, ta sẽ làm chủ cho tỷ."

"Lục lang..." Dung Hương Tích thanh âm khàn khàn, hai giọt nước mắt lại lăn xuống.

Lúc trước Lục muội muội của cô nhu nhược cỡ nào?

Thế mà mới vài năm đã kiên cường như thế, thậm chí còn muốn làm chủ cho cô.

Lục muội muội mấy năm nay gặp phải chuyện gì?

Dung Hương Tích vừa nghĩ tới, n.g.ự.c liền bắt đầu co rút đau đớn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom