Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 722


Dung Chiêu.

Cô nâng tay hành lễ: "Bái kiến Thái tử điện hạ."

Khóe miệng Bùi Hoài Bi nhếch lên, giơ tay đỡ cô: "Thái phó, chớ đa lễ."

Hắn đang muốn mở miệng bảo người mang ghế đến, liền thấy có người nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho Dung Chiêu.

Dung Chiêu khoát tay, vẫn chưa ngồi xuống.

Cô đứng trước điện, cười nói: "Nghe nói điện hạ và chư vị đại nhân đang bàn luận việc tuyển quan, có gì khó xử?"

Cả triều văn võ nhìn nhau.

Lời này... có chút quen thuộc a?

Sao lại cảm thấy nha đầu này lại muốn chen chân vào?

Tuyển quan, cô làm sao tham gia?

Lưu Uyển Quân chậm rãi mở miệng: "Thái phó, lần này tuyển quan số lượng không ít, điện hạ hi vọng mở rộng phạm vi... Không biết thái phó có đề nghị gì?"

Dung Chiêu nhất thời cười khẽ, nhìn Lưu Uyển Quân một cái.

Lưu Uyển Quân cũng mỉm cười dịu dàng với cô.

Thật phối hợp a.

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: "Thần ngược lại có một biện pháp rất tốt."

Bùi Hoài Bi lập tức nói: "Hửm? Biện pháp gì?"

Dung Chiêu vẻ mặt tươi cười, khóe miệng nhếch lên: "Thái tử, chư vị đại nhân, còn nhớ rõ phương pháp thần tuyển chọn biên tập viên tòa soạn báo và giám đốc ngân hàng không?"

Mọi người sửng sốt.

Vẫn là Từ thượng thư lớn tuổi mở miệng: "Là phương pháp thi cử kia?"

Dung Chiêu gật đầu: "Đúng vậy, thích hợp làm quan gì, có bao nhiêu năng lực, thi một lần rồi đem so sánh các đáp án, không phải là biết rồi sao?"

Nhưng có người vẫn nhíu mày, chần chờ nói: "Nếu không thể trả lời tốt..." Dung Chiêu lý lẽ thản nhiên: "Đây cũng không phải chỉ dựa vào đáp án để chọn người, đương nhiên còn phải gặp người ứng tuyển mới biết được, sau khi đáp xong, loại trừ những người trả lời tệ ra, đưa những người còn lại đến trước mặt chúng ta, so sánh với đáp án của đề thi, chẳng phải là ổn rồi sao?"

Người ở đây không nhịn được gật đầu.

Đúng là một biện pháp tốt, cùng một vấn đề nhưng người đáp khác nhau, ngược lại có thể sàng lọc được người không thích hợp.

"Thứ nhất, chưa từng có tiền lệ tuyển quan như vậy, thứ hai, nếu là người có tài, nhưng không đáp tốt bài thi, không thể diện thánh, vậy chẳng phải là bỏ lỡ chức quan?" Vẫn còn có người đưa ra nghỉ vấn.

Dung Chiêu nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Giám đốc ngân hàng không phải là quan sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-722.html.]

Giám đốc ngân hàng chính là quan, sao lại không có tiền lệ?

Câu hỏi đầu tiên không thành lập.

Người nọ: "..."

Dung Chiêu tiếp tục: "Nếu lần này bỏ lỡ, không còn có lần sau?"

Dừng một chút, cô mỉm cười, ấm áp hỏi hắn: "Đại nhân lo lắng như vậy, chẳng lẽ là người muốn tiến cử, hoặc tiểu bối trong nhà ngay cả bài thi cũng không đáp được? Không có bản lĩnh gì?"

Ánh mắt đó, ánh mắt đó.

Trong đồng tình mang theo khinh bỉ, trong khinh bỉ mang theo đồng tình...

Người nọ trừng mắt: "Đương nhiên không phải!"

Vấn đề này làm sao dám nhận?

Dung Chiêu: "Vậy ngươi lo lắng cái gì?"

Người nọ bị chặn đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể câm miệng.

Thiếu chút nữa đã quên, đây là Dung Chiêu cãi nhau chưa thua ai bao giờ!

Người trên kia cho dù đổi người, Dung Chiêu vẫn là Dung Chiêu.

Người phản đối bị Dung Chiêu nói cho ngậm miệng, những người còn lại trong lòng không đồng ý, trên mặt cũng không dám phản đối, ngược lại không quan tâm.

Bùi Hoài Bi mỉm cười, một lát sau mới hắng giọng: "Biện pháp này của đề thi chọn người, mở rộng phạm vi tuyển quan lại càng thích hợp."

Nghe vậy, quan viên cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt bèn gật đầu.

Bùi Hoài Bi lúc này mới phân phó: "Vậy Thái phó nghĩ kế hoạch chi tiết đi."

Dung Chiêu giơ tay: "Tuân lệnh."

Một ngày sau.

Dung Chiêu lấy ra một quyển sổ thật dày, từ trên tay Thái tử truyền tới tay bách quan.

Mọi người: "II"

Hả?

Không phải là khảo nghiệm người tiến cử một chút sao?

Sao lại phức tạp như vậy?

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không thể tin nhìn cái gọi là "Thể lệ khoa cử" kia.
 
Chương 723


Cái gì huyện thí, hương thí, hội thí, đình thí... Chẳng phải là muốn toàn bộ người muốn làm quan trong thiên hạ đều nhét vào bên trong sao?

Còn có thể loại đề mục.

Nhiều cuộc thi như vậy, hậu bối của gia tộc bọn họ còn có thể thoải mái làm quan không?!

Đây không phải là cả ngày tranh đoạt với hạ nhân sao?

Cho những người không phải thế gia đại tộc và con cháu quan lại cơ hội?

Cả triều văn võ đều trợn tròn mắt.

Phía trên, Bùi Hoài Bi gật gật đầu, tựa hồ rất tán thưởng: "Biện pháp này tốt, như vậy sẽ không lo lắng chọn trúng quan viên không có chân tài thực học, chọn lựa thiên tài trong thiên hạ, Đại Nhạn tất hưng!"

Hắn thật lòng cảm khái.

Phương pháp khoa cử này, Bùi Hoài Bi cũng là lần đầu tiên gặp.

Hôm qua Dung Chiêu đề xuất lấy khảo thí tuyển quan, hắn liền biết trong lòng cô có suy nghĩ.

Sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn giật mình.

Phương pháp khoa cử này hoàn toàn phá vỡ phương thức lũng đoạn của quan lại cùng thế gia hiện giờ, cho người tầng dưới cơ hội làm quan, xuất đầu lộ diện.

Mà như thế, thế gia và gia tộc quan lại không người nối nghiệp, tất cả đều bị thế lực mới này đàn áp, thay đổi thế cục Đại Nhạn.

Không có Hoàng đế nào không thích khoa cử.

Từ trên tay hắn tuyển chọn ra nhân tài, những nhân dân được hắn tuyển làm quan sẽ ủng hộ hắn hay là gia tộc phía sau?

Bùi Hoài Bi thở ra một hơi, tim đập có chút nhanh.

Hắn nhìn Dung Chiêu, ánh mắt như một hồ nước có thể nhấn chìm người vào bên trong.

Khoa cử ra đời, tất nhiên gặp phải phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-723.html.]

Quan viên hôm qua còn đồng ý, hôm nay rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt, lúc này liển có người nhảy ra, lớn tiếng nói: "Dung thái phó, phương pháp này chỉ sợ không ổn, lần lượt thi cử, tuyển chọn từng tầng như thế chẳng phải là chậm trễ thời gian sao?" Một người khác nói tiếp: "Dân chúng bình thường nào có tài cán gì?"

Lại một người nói: "Đúng vậy, hiện giờ triều đình đang thiếu người, làm sao kịp chờ khoa cử của ngươi? Theo ta thấy, thứ này không đáng tin."

Dung Chiêu đã sớm biết sẽ có chuyện phản đối, cô vẫn đứng ở đó, khẽ mỉm cười: "Thần chỉ đưa ra hệ thống khoa cử, nếu đã muốn mở rộng phạm vi, toàn bộ Đại Nhạn triều không phải càng công bằng hơn sao?"

"Về phần lần đầu tiên, vậy cứ trực tiếp bắt đầu từ hội thí, cái này hẳn là không lãng phí thời gian chứ?"

Hiện tại tuy rằng mở rộng tuyển chọn ra khắp thiên hạ, nhưng những người dưới đáy không được ăn học, bọn họ có thi cũng không đậu.

Vậy lúc này không bằng động tĩnh nhỏ một chút, bắt đầu từ hội thí.

"Chọn quan viên trong thiên hạ có chút phiền toái." Có người trả lời.

Bùi Hoài Bi chậm rãi nói: "Có thể chọn ra quan tốt, phiền toái thì phiền toái, hơn nữa, cho dù tuyển chọn khắp thiên hạ thì những bách tính bình thường kia chưa chắc so được với quan lại xuất thân thế gia, mở rộng phạm vi chẳng qua là tìm thương hải di châu mà thôi."

Hắn đây là an ủi.

Nhưng cũng là sự thật, nhờ tiên thái tử, tuy rằng không đến mức văn hóa nắm trong tay đại gia tộc, nhưng không phải dân chúng bình thường nào cũng có tài hoa.

Người xuất thân bần hàn muốn làm quan, căn bản không có con đường.

Hài tử thế gia, quan lại gia tộc, đến tuổi dương danh tự nhiên sẽ được tuyển vào trong triều làm quan, giai cấp cố định rất nghiêm trọng.

Thái tử vừa nói như vậy, các quan viên thoáng thả lỏng một chút.

Hài tử của bọn họ từ nhỏ đã đọc sách biết chữ, mưa dầm thấm đất, tự nhiên không phải dân chúng bình thường có thể so sánh.

Dung Chiêu lúc này cười nói: "Vậy lần tuyển quan này liền bắt đầu từ kỳ thi hội, chúng ta phát công văn, chiêu người có tài vào kinh thi cử, như thế nào?"

Bùi Hoài Bi gật đầu, lại thuận miệng hỏi: "Chư vị nghĩ sao?"

Bách quan chần chừ, rốt cuộc không có phản đối.

Hôm qua bọn họ đều đã đồng ý.

Thái tử nói mở rộng, bọn họ cũng đồng ý.
 
Chương 723


Cái gì huyện thí, hương thí, hội thí, đình thí... Chẳng phải là muốn toàn bộ người muốn làm quan trong thiên hạ đều nhét vào bên trong sao?

Còn có thể loại đề mục.

Nhiều cuộc thi như vậy, hậu bối của gia tộc bọn họ còn có thể thoải mái làm quan không?!

Đây không phải là cả ngày tranh đoạt với hạ nhân sao?

Cho những người không phải thế gia đại tộc và con cháu quan lại cơ hội?

Cả triều văn võ đều trợn tròn mắt.

Phía trên, Bùi Hoài Bi gật gật đầu, tựa hồ rất tán thưởng: "Biện pháp này tốt, như vậy sẽ không lo lắng chọn trúng quan viên không có chân tài thực học, chọn lựa thiên tài trong thiên hạ, Đại Nhạn tất hưng!"

Hắn thật lòng cảm khái.

Phương pháp khoa cử này, Bùi Hoài Bi cũng là lần đầu tiên gặp.

Hôm qua Dung Chiêu đề xuất lấy khảo thí tuyển quan, hắn liền biết trong lòng cô có suy nghĩ.

Sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn giật mình.

Phương pháp khoa cử này hoàn toàn phá vỡ phương thức lũng đoạn của quan lại cùng thế gia hiện giờ, cho người tầng dưới cơ hội làm quan, xuất đầu lộ diện.

Mà như thế, thế gia và gia tộc quan lại không người nối nghiệp, tất cả đều bị thế lực mới này đàn áp, thay đổi thế cục Đại Nhạn.

Không có Hoàng đế nào không thích khoa cử.

Từ trên tay hắn tuyển chọn ra nhân tài, những nhân dân được hắn tuyển làm quan sẽ ủng hộ hắn hay là gia tộc phía sau?

Bùi Hoài Bi thở ra một hơi, tim đập có chút nhanh.

Hắn nhìn Dung Chiêu, ánh mắt như một hồ nước có thể nhấn chìm người vào bên trong.

Khoa cử ra đời, tất nhiên gặp phải phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-723.html.]

Quan viên hôm qua còn đồng ý, hôm nay rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt, lúc này liển có người nhảy ra, lớn tiếng nói: "Dung thái phó, phương pháp này chỉ sợ không ổn, lần lượt thi cử, tuyển chọn từng tầng như thế chẳng phải là chậm trễ thời gian sao?" Một người khác nói tiếp: "Dân chúng bình thường nào có tài cán gì?"

Lại một người nói: "Đúng vậy, hiện giờ triều đình đang thiếu người, làm sao kịp chờ khoa cử của ngươi? Theo ta thấy, thứ này không đáng tin."

Dung Chiêu đã sớm biết sẽ có chuyện phản đối, cô vẫn đứng ở đó, khẽ mỉm cười: "Thần chỉ đưa ra hệ thống khoa cử, nếu đã muốn mở rộng phạm vi, toàn bộ Đại Nhạn triều không phải càng công bằng hơn sao?"

"Về phần lần đầu tiên, vậy cứ trực tiếp bắt đầu từ hội thí, cái này hẳn là không lãng phí thời gian chứ?"

Hiện tại tuy rằng mở rộng tuyển chọn ra khắp thiên hạ, nhưng những người dưới đáy không được ăn học, bọn họ có thi cũng không đậu.

Vậy lúc này không bằng động tĩnh nhỏ một chút, bắt đầu từ hội thí.

"Chọn quan viên trong thiên hạ có chút phiền toái." Có người trả lời.

Bùi Hoài Bi chậm rãi nói: "Có thể chọn ra quan tốt, phiền toái thì phiền toái, hơn nữa, cho dù tuyển chọn khắp thiên hạ thì những bách tính bình thường kia chưa chắc so được với quan lại xuất thân thế gia, mở rộng phạm vi chẳng qua là tìm thương hải di châu mà thôi."

Hắn đây là an ủi.

Nhưng cũng là sự thật, nhờ tiên thái tử, tuy rằng không đến mức văn hóa nắm trong tay đại gia tộc, nhưng không phải dân chúng bình thường nào cũng có tài hoa.

Người xuất thân bần hàn muốn làm quan, căn bản không có con đường.

Hài tử thế gia, quan lại gia tộc, đến tuổi dương danh tự nhiên sẽ được tuyển vào trong triều làm quan, giai cấp cố định rất nghiêm trọng.

Thái tử vừa nói như vậy, các quan viên thoáng thả lỏng một chút.

Hài tử của bọn họ từ nhỏ đã đọc sách biết chữ, mưa dầm thấm đất, tự nhiên không phải dân chúng bình thường có thể so sánh.

Dung Chiêu lúc này cười nói: "Vậy lần tuyển quan này liền bắt đầu từ kỳ thi hội, chúng ta phát công văn, chiêu người có tài vào kinh thi cử, như thế nào?"

Bùi Hoài Bi gật đầu, lại thuận miệng hỏi: "Chư vị nghĩ sao?"

Bách quan chần chừ, rốt cuộc không có phản đối.

Hôm qua bọn họ đều đã đồng ý.

Thái tử nói mở rộng, bọn họ cũng đồng ý.
 
Chương 723


Cái gì huyện thí, hương thí, hội thí, đình thí... Chẳng phải là muốn toàn bộ người muốn làm quan trong thiên hạ đều nhét vào bên trong sao?

Còn có thể loại đề mục.

Nhiều cuộc thi như vậy, hậu bối của gia tộc bọn họ còn có thể thoải mái làm quan không?!

Đây không phải là cả ngày tranh đoạt với hạ nhân sao?

Cho những người không phải thế gia đại tộc và con cháu quan lại cơ hội?

Cả triều văn võ đều trợn tròn mắt.

Phía trên, Bùi Hoài Bi gật gật đầu, tựa hồ rất tán thưởng: "Biện pháp này tốt, như vậy sẽ không lo lắng chọn trúng quan viên không có chân tài thực học, chọn lựa thiên tài trong thiên hạ, Đại Nhạn tất hưng!"

Hắn thật lòng cảm khái.

Phương pháp khoa cử này, Bùi Hoài Bi cũng là lần đầu tiên gặp.

Hôm qua Dung Chiêu đề xuất lấy khảo thí tuyển quan, hắn liền biết trong lòng cô có suy nghĩ.

Sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn giật mình.

Phương pháp khoa cử này hoàn toàn phá vỡ phương thức lũng đoạn của quan lại cùng thế gia hiện giờ, cho người tầng dưới cơ hội làm quan, xuất đầu lộ diện.

Mà như thế, thế gia và gia tộc quan lại không người nối nghiệp, tất cả đều bị thế lực mới này đàn áp, thay đổi thế cục Đại Nhạn.

Không có Hoàng đế nào không thích khoa cử.

Từ trên tay hắn tuyển chọn ra nhân tài, những nhân dân được hắn tuyển làm quan sẽ ủng hộ hắn hay là gia tộc phía sau?

Bùi Hoài Bi thở ra một hơi, tim đập có chút nhanh.

Hắn nhìn Dung Chiêu, ánh mắt như một hồ nước có thể nhấn chìm người vào bên trong.

Khoa cử ra đời, tất nhiên gặp phải phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-723.html.]

Quan viên hôm qua còn đồng ý, hôm nay rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt, lúc này liển có người nhảy ra, lớn tiếng nói: "Dung thái phó, phương pháp này chỉ sợ không ổn, lần lượt thi cử, tuyển chọn từng tầng như thế chẳng phải là chậm trễ thời gian sao?" Một người khác nói tiếp: "Dân chúng bình thường nào có tài cán gì?"

Lại một người nói: "Đúng vậy, hiện giờ triều đình đang thiếu người, làm sao kịp chờ khoa cử của ngươi? Theo ta thấy, thứ này không đáng tin."

Dung Chiêu đã sớm biết sẽ có chuyện phản đối, cô vẫn đứng ở đó, khẽ mỉm cười: "Thần chỉ đưa ra hệ thống khoa cử, nếu đã muốn mở rộng phạm vi, toàn bộ Đại Nhạn triều không phải càng công bằng hơn sao?"

"Về phần lần đầu tiên, vậy cứ trực tiếp bắt đầu từ hội thí, cái này hẳn là không lãng phí thời gian chứ?"

Hiện tại tuy rằng mở rộng tuyển chọn ra khắp thiên hạ, nhưng những người dưới đáy không được ăn học, bọn họ có thi cũng không đậu.

Vậy lúc này không bằng động tĩnh nhỏ một chút, bắt đầu từ hội thí.

"Chọn quan viên trong thiên hạ có chút phiền toái." Có người trả lời.

Bùi Hoài Bi chậm rãi nói: "Có thể chọn ra quan tốt, phiền toái thì phiền toái, hơn nữa, cho dù tuyển chọn khắp thiên hạ thì những bách tính bình thường kia chưa chắc so được với quan lại xuất thân thế gia, mở rộng phạm vi chẳng qua là tìm thương hải di châu mà thôi."

Hắn đây là an ủi.

Nhưng cũng là sự thật, nhờ tiên thái tử, tuy rằng không đến mức văn hóa nắm trong tay đại gia tộc, nhưng không phải dân chúng bình thường nào cũng có tài hoa.

Người xuất thân bần hàn muốn làm quan, căn bản không có con đường.

Hài tử thế gia, quan lại gia tộc, đến tuổi dương danh tự nhiên sẽ được tuyển vào trong triều làm quan, giai cấp cố định rất nghiêm trọng.

Thái tử vừa nói như vậy, các quan viên thoáng thả lỏng một chút.

Hài tử của bọn họ từ nhỏ đã đọc sách biết chữ, mưa dầm thấm đất, tự nhiên không phải dân chúng bình thường có thể so sánh.

Dung Chiêu lúc này cười nói: "Vậy lần tuyển quan này liền bắt đầu từ kỳ thi hội, chúng ta phát công văn, chiêu người có tài vào kinh thi cử, như thế nào?"

Bùi Hoài Bi gật đầu, lại thuận miệng hỏi: "Chư vị nghĩ sao?"

Bách quan chần chừ, rốt cuộc không có phản đối.

Hôm qua bọn họ đều đã đồng ý.

Thái tử nói mở rộng, bọn họ cũng đồng ý.
 
Chương 724


Lúc này nếu nói phản đối, e là không ổn...

Vì thế, tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Bùi Hoài Bi lần nữa nhìn về phía Dung Chiêu: "Việc này sẽ giao cho Thái phó phụ trách."

Dung Chiêu giơ tay hành lễ, cung kính nói: "Vâng."

Cô lại ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ ý cười, trên mặt mặc dù không có gợn sóng, nhưng tâm tình lại rất tốt.

Khoa cử nếu đổi thành một năm trước, đổi thành Vĩnh Minh Đế quyết định, đổi thành thế lực hỗn tạp trên triều... Cô nói ra, nhất định là không được chấp thuận.

Nhưng hôm nay đã bất đồng.

Dung Chiêu từ hai năm trước đi đến bây giờ, tử Dung thị lang đi tới Dung thái phó, từ Hộ bộ đến Minh Châu trị thủy, kết giao rất nhiều người, cũng nhận được rất nhiều người ủng hộ, những thứ cô đưa ra rất được người ta coi trọng.

Hơn nữa, hiện giờ thời cơ vừa vặn.

Triều đình thiếu rất nhiều người, không phải chỉ thiếu một hai người, mà là rất nhiều.

Những quan viên này không lo lắng người mình muốn tiến cử không vào triều được, tự nhiên sẽ không khẩn trương như vậy.

Ba vị hoàng tử vừa mới bị đánh hạ, trong triều thần hồn nát thần tính, các quan viên đều đang khẩn trương, sợ lại có một con sóng đánh tới mình.

Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử sắp đăng cơ.

Tất cả mọi người vội vàng ôm đùi hắn, muốn ở trên tay tân hoàng được coi trọng.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không phản đối Thái tử.

Mục đích của Dung Chiêu là tung ra khoa cử, mở ra tiền lệ.

Vĩnh Minh Đế lớn tuổi, không muốn chịu đựng chuyện cần thời gian dài này, nhưng Bùi Hoài Bi là tân hoàng, tương lai vẫn còn rất nhiều năm.

Dung Chiêu đưa khoa cử tới trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ động tâm, sẽ tốn thời gian thi hành.

Mà cái này liền thỏa mãn mục đích của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-724.html.]

Sau khi xung triều Bùi Hoài Bi gọi Dung Chiêu đến thư phòng, hai người hàn huyên hồi lâu về khoa cử.

Trên bàn trà trước mặt vẫn bày trà Dung Chiêu thích uống, điểm tâm thích ăn.

Dung Chiêu: "Đây cũng không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn, hơn nữa còn phải chú ý chọn ra người có chân tài thực học, mà không phải thư sinh hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, chỉ biết chỉ hồ giả dã."

Bùi Hoài Bi gật đầu, rót trà cho cô: "Ta biết, chúng ta tiến hành từng chút một."

Dung Chiêu không uống nữa, lại nói: "Điện hạ, thần nên nói đã nói xong, xin cáo từ trước."

Bùi Hoài Bi dừng lại.

Lập tức hắn mím môi, nhẹ giọng nói: "Tuy nói bây giờ còn chưa phổ biến chế độ khoa cử hoàn chỉnh, nhưng nên để cho dân chúng sớm ngày chuẩn bị, theo như lời ngươi nói, chuyện Học Đường cũng nên báo cho dân chúng..."

Cho dù hai năm nay còn chưa thi hành chế độ khoa cử, nhưng tương lai nhất định sẽ có.

Nói trước cho dân chúng, bọn họ sẽ có thời gian chuẩn bị.

Dung Chiêu gật đầu: "Thần sẽ đăng lên báo."

Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Chẳng qua nếu ở trên báo nói trước chuyện khoa cử cùng Học Đường, chỉ sợ văn võ cả triều sẽ có ý kiến."

Chỉ là khoa cử đã làm cho bọn họ bất mãn, lại đưa ra chuyện Học Đường, các bá quan còn không phải nổ tung sao?

Bùi Hoài Bi lắc đầu: "Tiên phụ từng muốn tiến hành mở Học Đường, bây giờ chỉ là nhắc lại chuyện cũ."

Kỳ thật không giống nhau.

Học Đường và khoa cử phối hợp cũng không phải là một cộng một bằng hai, đây là tương đương, có thể thay đổi kết cấu toàn bộ Đại Nhạn triều.

Các quan viên bị xâm phạm lợi ích, bọn họ chắc chắn sẽ phản đối mạnh mẽ.

Không đợi Dung Chiêu chỉ ra nghỉ vấn, Bùi Hoài Bi liền nói: "Hiện giờ chỉ là đưa ra khoa cử, còn chưa thi hành, còn cần chờ thời cơ thích hợp, về phần bọn họ phản đối... Chỉ cần nhật báo phát hành, lực chú ý của bọn họ Câu nói cuối cùng rất nhẹ rất mỏng.

Trong lòng Dung Chiêu rùng mình, tim đập bỏ lỡ nửa nhịp.

Đây là...

Trong lòng có suy đoán, nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh, chỉ gật đầu: "Điện hạ nói đúng."
 
Chương 724


Lúc này nếu nói phản đối, e là không ổn...

Vì thế, tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Bùi Hoài Bi lần nữa nhìn về phía Dung Chiêu: "Việc này sẽ giao cho Thái phó phụ trách."

Dung Chiêu giơ tay hành lễ, cung kính nói: "Vâng."

Cô lại ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ ý cười, trên mặt mặc dù không có gợn sóng, nhưng tâm tình lại rất tốt.

Khoa cử nếu đổi thành một năm trước, đổi thành Vĩnh Minh Đế quyết định, đổi thành thế lực hỗn tạp trên triều... Cô nói ra, nhất định là không được chấp thuận.

Nhưng hôm nay đã bất đồng.

Dung Chiêu từ hai năm trước đi đến bây giờ, tử Dung thị lang đi tới Dung thái phó, từ Hộ bộ đến Minh Châu trị thủy, kết giao rất nhiều người, cũng nhận được rất nhiều người ủng hộ, những thứ cô đưa ra rất được người ta coi trọng.

Hơn nữa, hiện giờ thời cơ vừa vặn.

Triều đình thiếu rất nhiều người, không phải chỉ thiếu một hai người, mà là rất nhiều.

Những quan viên này không lo lắng người mình muốn tiến cử không vào triều được, tự nhiên sẽ không khẩn trương như vậy.

Ba vị hoàng tử vừa mới bị đánh hạ, trong triều thần hồn nát thần tính, các quan viên đều đang khẩn trương, sợ lại có một con sóng đánh tới mình.

Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử sắp đăng cơ.

Tất cả mọi người vội vàng ôm đùi hắn, muốn ở trên tay tân hoàng được coi trọng.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không phản đối Thái tử.

Mục đích của Dung Chiêu là tung ra khoa cử, mở ra tiền lệ.

Vĩnh Minh Đế lớn tuổi, không muốn chịu đựng chuyện cần thời gian dài này, nhưng Bùi Hoài Bi là tân hoàng, tương lai vẫn còn rất nhiều năm.

Dung Chiêu đưa khoa cử tới trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ động tâm, sẽ tốn thời gian thi hành.

Mà cái này liền thỏa mãn mục đích của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-724.html.]

Sau khi xung triều Bùi Hoài Bi gọi Dung Chiêu đến thư phòng, hai người hàn huyên hồi lâu về khoa cử.

Trên bàn trà trước mặt vẫn bày trà Dung Chiêu thích uống, điểm tâm thích ăn.

Dung Chiêu: "Đây cũng không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn, hơn nữa còn phải chú ý chọn ra người có chân tài thực học, mà không phải thư sinh hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, chỉ biết chỉ hồ giả dã."

Bùi Hoài Bi gật đầu, rót trà cho cô: "Ta biết, chúng ta tiến hành từng chút một."

Dung Chiêu không uống nữa, lại nói: "Điện hạ, thần nên nói đã nói xong, xin cáo từ trước."

Bùi Hoài Bi dừng lại.

Lập tức hắn mím môi, nhẹ giọng nói: "Tuy nói bây giờ còn chưa phổ biến chế độ khoa cử hoàn chỉnh, nhưng nên để cho dân chúng sớm ngày chuẩn bị, theo như lời ngươi nói, chuyện Học Đường cũng nên báo cho dân chúng..."

Cho dù hai năm nay còn chưa thi hành chế độ khoa cử, nhưng tương lai nhất định sẽ có.

Nói trước cho dân chúng, bọn họ sẽ có thời gian chuẩn bị.

Dung Chiêu gật đầu: "Thần sẽ đăng lên báo."

Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Chẳng qua nếu ở trên báo nói trước chuyện khoa cử cùng Học Đường, chỉ sợ văn võ cả triều sẽ có ý kiến."

Chỉ là khoa cử đã làm cho bọn họ bất mãn, lại đưa ra chuyện Học Đường, các bá quan còn không phải nổ tung sao?

Bùi Hoài Bi lắc đầu: "Tiên phụ từng muốn tiến hành mở Học Đường, bây giờ chỉ là nhắc lại chuyện cũ."

Kỳ thật không giống nhau.

Học Đường và khoa cử phối hợp cũng không phải là một cộng một bằng hai, đây là tương đương, có thể thay đổi kết cấu toàn bộ Đại Nhạn triều.

Các quan viên bị xâm phạm lợi ích, bọn họ chắc chắn sẽ phản đối mạnh mẽ.

Không đợi Dung Chiêu chỉ ra nghỉ vấn, Bùi Hoài Bi liền nói: "Hiện giờ chỉ là đưa ra khoa cử, còn chưa thi hành, còn cần chờ thời cơ thích hợp, về phần bọn họ phản đối... Chỉ cần nhật báo phát hành, lực chú ý của bọn họ Câu nói cuối cùng rất nhẹ rất mỏng.

Trong lòng Dung Chiêu rùng mình, tim đập bỏ lỡ nửa nhịp.

Đây là...

Trong lòng có suy đoán, nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh, chỉ gật đầu: "Điện hạ nói đúng."
 
Chương 724


Lúc này nếu nói phản đối, e là không ổn...

Vì thế, tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Bùi Hoài Bi lần nữa nhìn về phía Dung Chiêu: "Việc này sẽ giao cho Thái phó phụ trách."

Dung Chiêu giơ tay hành lễ, cung kính nói: "Vâng."

Cô lại ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ ý cười, trên mặt mặc dù không có gợn sóng, nhưng tâm tình lại rất tốt.

Khoa cử nếu đổi thành một năm trước, đổi thành Vĩnh Minh Đế quyết định, đổi thành thế lực hỗn tạp trên triều... Cô nói ra, nhất định là không được chấp thuận.

Nhưng hôm nay đã bất đồng.

Dung Chiêu từ hai năm trước đi đến bây giờ, tử Dung thị lang đi tới Dung thái phó, từ Hộ bộ đến Minh Châu trị thủy, kết giao rất nhiều người, cũng nhận được rất nhiều người ủng hộ, những thứ cô đưa ra rất được người ta coi trọng.

Hơn nữa, hiện giờ thời cơ vừa vặn.

Triều đình thiếu rất nhiều người, không phải chỉ thiếu một hai người, mà là rất nhiều.

Những quan viên này không lo lắng người mình muốn tiến cử không vào triều được, tự nhiên sẽ không khẩn trương như vậy.

Ba vị hoàng tử vừa mới bị đánh hạ, trong triều thần hồn nát thần tính, các quan viên đều đang khẩn trương, sợ lại có một con sóng đánh tới mình.

Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử sắp đăng cơ.

Tất cả mọi người vội vàng ôm đùi hắn, muốn ở trên tay tân hoàng được coi trọng.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không phản đối Thái tử.

Mục đích của Dung Chiêu là tung ra khoa cử, mở ra tiền lệ.

Vĩnh Minh Đế lớn tuổi, không muốn chịu đựng chuyện cần thời gian dài này, nhưng Bùi Hoài Bi là tân hoàng, tương lai vẫn còn rất nhiều năm.

Dung Chiêu đưa khoa cử tới trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ động tâm, sẽ tốn thời gian thi hành.

Mà cái này liền thỏa mãn mục đích của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-724.html.]

Sau khi xung triều Bùi Hoài Bi gọi Dung Chiêu đến thư phòng, hai người hàn huyên hồi lâu về khoa cử.

Trên bàn trà trước mặt vẫn bày trà Dung Chiêu thích uống, điểm tâm thích ăn.

Dung Chiêu: "Đây cũng không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn, hơn nữa còn phải chú ý chọn ra người có chân tài thực học, mà không phải thư sinh hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, chỉ biết chỉ hồ giả dã."

Bùi Hoài Bi gật đầu, rót trà cho cô: "Ta biết, chúng ta tiến hành từng chút một."

Dung Chiêu không uống nữa, lại nói: "Điện hạ, thần nên nói đã nói xong, xin cáo từ trước."

Bùi Hoài Bi dừng lại.

Lập tức hắn mím môi, nhẹ giọng nói: "Tuy nói bây giờ còn chưa phổ biến chế độ khoa cử hoàn chỉnh, nhưng nên để cho dân chúng sớm ngày chuẩn bị, theo như lời ngươi nói, chuyện Học Đường cũng nên báo cho dân chúng..."

Cho dù hai năm nay còn chưa thi hành chế độ khoa cử, nhưng tương lai nhất định sẽ có.

Nói trước cho dân chúng, bọn họ sẽ có thời gian chuẩn bị.

Dung Chiêu gật đầu: "Thần sẽ đăng lên báo."

Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Chẳng qua nếu ở trên báo nói trước chuyện khoa cử cùng Học Đường, chỉ sợ văn võ cả triều sẽ có ý kiến."

Chỉ là khoa cử đã làm cho bọn họ bất mãn, lại đưa ra chuyện Học Đường, các bá quan còn không phải nổ tung sao?

Bùi Hoài Bi lắc đầu: "Tiên phụ từng muốn tiến hành mở Học Đường, bây giờ chỉ là nhắc lại chuyện cũ."

Kỳ thật không giống nhau.

Học Đường và khoa cử phối hợp cũng không phải là một cộng một bằng hai, đây là tương đương, có thể thay đổi kết cấu toàn bộ Đại Nhạn triều.

Các quan viên bị xâm phạm lợi ích, bọn họ chắc chắn sẽ phản đối mạnh mẽ.

Không đợi Dung Chiêu chỉ ra nghỉ vấn, Bùi Hoài Bi liền nói: "Hiện giờ chỉ là đưa ra khoa cử, còn chưa thi hành, còn cần chờ thời cơ thích hợp, về phần bọn họ phản đối... Chỉ cần nhật báo phát hành, lực chú ý của bọn họ Câu nói cuối cùng rất nhẹ rất mỏng.

Trong lòng Dung Chiêu rùng mình, tim đập bỏ lỡ nửa nhịp.

Đây là...

Trong lòng có suy đoán, nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh, chỉ gật đầu: "Điện hạ nói đúng."
 
Chương 725


Bùi Hoài Bi bất đắc dĩ nói: "A Chiêu, ngươi đối với ta không cần khách khí như thế."

Dung Chiêu cười cười, không đáp.

Chính sự nói xong, không có gì tìm lời nói cũng đã nói xong, Bùi Hoài Bi thật sự là không có biện pháp giữ Dung Chiêu lại, chỉ có thể nhìn cô đứng lên giơ tay hành lễ, sau đó rời đi.

Đợi đến khi cô đi rồi, Bùi Hoài thở dài, lúc này mới đứng lên.

Lập tức, hắn phân phó: "Truyền Ninh vương vào cung."

Đêm đó.

Lưu Uyển Quân cùng Ninh vương vào cung.

Bùi Hoài Bi đang chăm sóc Vĩnh Minh Đế, thuận tiện lật xem tấu chương, dưới ánh nến, mặt hắn nửa sáng nửa tối.

Vĩnh Minh Đế được đút thuốc, cho nên đêm hôm đó chậm rãi mở mắt.

Đột nhiên mở ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cùng với bổn phục thân quen...

Vĩnh Minh Đế vươn tay, giọng nói yếu ớt khàn khàn: "Cẩm nhi?"

Bùi Hoài Bi nghe được động tĩnh, buông tấu chương nhìn hắn, thanh âm thản nhiên: "Hoàng gia gia, người nhận lầm người rồi, ta là Hoài Bi, Bùi Hoài Bi."

Vĩnh Minh Đế ngẩn ra, nhìn hắn thật lâu.

Một lát sau, hắn như mới phục hồi tinh thần, hoảng hốt nói: "Giống, thật sự là quá giống..."

Bùi Hoài Bi không nói gì.

Vĩnh Minh Đế đầu óc hồ đồ, dĩ nhiên cũng không chú ý tới Bùi Hoài Bi chưa hành lễ.

Hắn muốn ngồi dậy nhưng không đứng dậy nổi, đành phải thở hổn hển, thanh âm khàn khàn: "Ngươi cùng phụ thân ngươi cực kỳ giống nhau, thậm chí ngay cả tài cán cũng tương tự, chẳng qua phụ thân ngươi ôn hòa hơn ngươi, hắn thích cười."

Vĩnh Minh Đế giống như rơi vào trong hồi ức.

Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng nói: "Ta tên Hoài Bi, từ nhỏ đã mang theo bi thương, làm sao cười được?"

Vĩnh Minh Đế dừng lại lập tức hắn nhìn Bùi Hoài Bị ánh mắt đục ngầu dừng lại trên người hoàng tôn, trên mặt mơ hồ co rúm, thân thể run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-725.html.]

Bùi Hoài Bi đứng lên, cao cao tại thượng nhìn hắn: "Hoàng gia gia, người phong ta làm Cẩn vương, ngoại trừ để cho ta cẩn thận ra, có phải cũng là để nhớ tới phụ thân ta, Bùi Cẩm?"

Vĩnh Minh Đế không nói gì, hắn muốn chống đỡ ngồi dậy.

Bùi Hoài Bi: "Có thể tự tay g.i.ế.c con, cần gì phải giả mù sa mưa nhớ hắn?"

Thân thể Vĩnh Minh Đế thoáng cái phát tiết lực đạo, nện vào trên giường.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đang đứng, trong mắt vẩn đục mang theo sợ hãi cùng kinh hoảng, thanh âm run rẩy: "Ngươi biết?"

Bùi Hoài Bi không trả lời, ngược lại cất giọng nói: "Truyền Ninh vương vào đi."

Rất nhanh, Lưu Uyển Quân mang theo Ninh Vương đi vào.

Cô để Ninh vương lại bên trong, chính mình lui ra ngoài.

Ninh Vương được chăm sóc rất khá, tuy rằng rất gầy nhưng ăn mặc sạch sẽ, được người ta cẩn thận chăm sóc.

Chẳng qua lúc này hắn cúi đầu, cười khúc khích, cả người thần thái điên cuồng.

Giọng Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng: "Tam thúc, không cần giả vờ nữa, hôm nay gọi ngươi vào cung là muốn cho ngươi gặp hắn một lần, thân thể hoàng gia gia ngày càng sa sút, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu..."

Ninh vương biến sắc.

Một lát sau, hắn thu hồi nụ cười ngây ngô.

Người bảo hắn giả điên chính là Cẩn vương, ở trước mặt Cẩn vương, tự nhiên cũng không cần che dấu.

Thanh âm của hắn khàn khàn: "Cẩn vương, không, Thái tử, ngươi bây giờ đã đạt được thứ ngươi muốn, hãy nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta..."

Bùi Hoài Bi: "Ta nói được làm được."

Hắn nhìn về phía người trên giường, thanh âm thản nhiên: "Ninh vương, ngươi không thấy hắn sao?"

Ninh vương thần sắc lạnh lùng: "Ta không muốn gặp hắn, nếu như ngươi là vì muốn cho ta gặp hắn lần cuối cùng, vậy vẫn quên đi, dù sống dù chết, ta cũng không muốn nhìn thấy hắn."

Bùi Hoài Bi nhếch khóe miệng, phất phất tay: "Không muốn gặp thì Dừng một chút, hắn còn nói: "Chuyện đã qua, ngươi cũng không cần giả ngây giả dại, chỉ cần ngươi không gây chuyện, nể tình ngươi đưa thế lực của mình cho ta, ta sẽ không động đến ngươi."

Ninh vương cái gì cũng không nói, thậm chí cung kính hành lễ với Thái tử, sau đó xoay người rời đi.
 
Chương 725


Bùi Hoài Bi bất đắc dĩ nói: "A Chiêu, ngươi đối với ta không cần khách khí như thế."

Dung Chiêu cười cười, không đáp.

Chính sự nói xong, không có gì tìm lời nói cũng đã nói xong, Bùi Hoài Bi thật sự là không có biện pháp giữ Dung Chiêu lại, chỉ có thể nhìn cô đứng lên giơ tay hành lễ, sau đó rời đi.

Đợi đến khi cô đi rồi, Bùi Hoài thở dài, lúc này mới đứng lên.

Lập tức, hắn phân phó: "Truyền Ninh vương vào cung."

Đêm đó.

Lưu Uyển Quân cùng Ninh vương vào cung.

Bùi Hoài Bi đang chăm sóc Vĩnh Minh Đế, thuận tiện lật xem tấu chương, dưới ánh nến, mặt hắn nửa sáng nửa tối.

Vĩnh Minh Đế được đút thuốc, cho nên đêm hôm đó chậm rãi mở mắt.

Đột nhiên mở ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cùng với bổn phục thân quen...

Vĩnh Minh Đế vươn tay, giọng nói yếu ớt khàn khàn: "Cẩm nhi?"

Bùi Hoài Bi nghe được động tĩnh, buông tấu chương nhìn hắn, thanh âm thản nhiên: "Hoàng gia gia, người nhận lầm người rồi, ta là Hoài Bi, Bùi Hoài Bi."

Vĩnh Minh Đế ngẩn ra, nhìn hắn thật lâu.

Một lát sau, hắn như mới phục hồi tinh thần, hoảng hốt nói: "Giống, thật sự là quá giống..."

Bùi Hoài Bi không nói gì.

Vĩnh Minh Đế đầu óc hồ đồ, dĩ nhiên cũng không chú ý tới Bùi Hoài Bi chưa hành lễ.

Hắn muốn ngồi dậy nhưng không đứng dậy nổi, đành phải thở hổn hển, thanh âm khàn khàn: "Ngươi cùng phụ thân ngươi cực kỳ giống nhau, thậm chí ngay cả tài cán cũng tương tự, chẳng qua phụ thân ngươi ôn hòa hơn ngươi, hắn thích cười."

Vĩnh Minh Đế giống như rơi vào trong hồi ức.

Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng nói: "Ta tên Hoài Bi, từ nhỏ đã mang theo bi thương, làm sao cười được?"

Vĩnh Minh Đế dừng lại lập tức hắn nhìn Bùi Hoài Bị ánh mắt đục ngầu dừng lại trên người hoàng tôn, trên mặt mơ hồ co rúm, thân thể run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-725.html.]

Bùi Hoài Bi đứng lên, cao cao tại thượng nhìn hắn: "Hoàng gia gia, người phong ta làm Cẩn vương, ngoại trừ để cho ta cẩn thận ra, có phải cũng là để nhớ tới phụ thân ta, Bùi Cẩm?"

Vĩnh Minh Đế không nói gì, hắn muốn chống đỡ ngồi dậy.

Bùi Hoài Bi: "Có thể tự tay g.i.ế.c con, cần gì phải giả mù sa mưa nhớ hắn?"

Thân thể Vĩnh Minh Đế thoáng cái phát tiết lực đạo, nện vào trên giường.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đang đứng, trong mắt vẩn đục mang theo sợ hãi cùng kinh hoảng, thanh âm run rẩy: "Ngươi biết?"

Bùi Hoài Bi không trả lời, ngược lại cất giọng nói: "Truyền Ninh vương vào đi."

Rất nhanh, Lưu Uyển Quân mang theo Ninh Vương đi vào.

Cô để Ninh vương lại bên trong, chính mình lui ra ngoài.

Ninh Vương được chăm sóc rất khá, tuy rằng rất gầy nhưng ăn mặc sạch sẽ, được người ta cẩn thận chăm sóc.

Chẳng qua lúc này hắn cúi đầu, cười khúc khích, cả người thần thái điên cuồng.

Giọng Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng: "Tam thúc, không cần giả vờ nữa, hôm nay gọi ngươi vào cung là muốn cho ngươi gặp hắn một lần, thân thể hoàng gia gia ngày càng sa sút, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu..."

Ninh vương biến sắc.

Một lát sau, hắn thu hồi nụ cười ngây ngô.

Người bảo hắn giả điên chính là Cẩn vương, ở trước mặt Cẩn vương, tự nhiên cũng không cần che dấu.

Thanh âm của hắn khàn khàn: "Cẩn vương, không, Thái tử, ngươi bây giờ đã đạt được thứ ngươi muốn, hãy nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta..."

Bùi Hoài Bi: "Ta nói được làm được."

Hắn nhìn về phía người trên giường, thanh âm thản nhiên: "Ninh vương, ngươi không thấy hắn sao?"

Ninh vương thần sắc lạnh lùng: "Ta không muốn gặp hắn, nếu như ngươi là vì muốn cho ta gặp hắn lần cuối cùng, vậy vẫn quên đi, dù sống dù chết, ta cũng không muốn nhìn thấy hắn."

Bùi Hoài Bi nhếch khóe miệng, phất phất tay: "Không muốn gặp thì Dừng một chút, hắn còn nói: "Chuyện đã qua, ngươi cũng không cần giả ngây giả dại, chỉ cần ngươi không gây chuyện, nể tình ngươi đưa thế lực của mình cho ta, ta sẽ không động đến ngươi."

Ninh vương cái gì cũng không nói, thậm chí cung kính hành lễ với Thái tử, sau đó xoay người rời đi.
 
Chương 725


Bùi Hoài Bi bất đắc dĩ nói: "A Chiêu, ngươi đối với ta không cần khách khí như thế."

Dung Chiêu cười cười, không đáp.

Chính sự nói xong, không có gì tìm lời nói cũng đã nói xong, Bùi Hoài Bi thật sự là không có biện pháp giữ Dung Chiêu lại, chỉ có thể nhìn cô đứng lên giơ tay hành lễ, sau đó rời đi.

Đợi đến khi cô đi rồi, Bùi Hoài thở dài, lúc này mới đứng lên.

Lập tức, hắn phân phó: "Truyền Ninh vương vào cung."

Đêm đó.

Lưu Uyển Quân cùng Ninh vương vào cung.

Bùi Hoài Bi đang chăm sóc Vĩnh Minh Đế, thuận tiện lật xem tấu chương, dưới ánh nến, mặt hắn nửa sáng nửa tối.

Vĩnh Minh Đế được đút thuốc, cho nên đêm hôm đó chậm rãi mở mắt.

Đột nhiên mở ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cùng với bổn phục thân quen...

Vĩnh Minh Đế vươn tay, giọng nói yếu ớt khàn khàn: "Cẩm nhi?"

Bùi Hoài Bi nghe được động tĩnh, buông tấu chương nhìn hắn, thanh âm thản nhiên: "Hoàng gia gia, người nhận lầm người rồi, ta là Hoài Bi, Bùi Hoài Bi."

Vĩnh Minh Đế ngẩn ra, nhìn hắn thật lâu.

Một lát sau, hắn như mới phục hồi tinh thần, hoảng hốt nói: "Giống, thật sự là quá giống..."

Bùi Hoài Bi không nói gì.

Vĩnh Minh Đế đầu óc hồ đồ, dĩ nhiên cũng không chú ý tới Bùi Hoài Bi chưa hành lễ.

Hắn muốn ngồi dậy nhưng không đứng dậy nổi, đành phải thở hổn hển, thanh âm khàn khàn: "Ngươi cùng phụ thân ngươi cực kỳ giống nhau, thậm chí ngay cả tài cán cũng tương tự, chẳng qua phụ thân ngươi ôn hòa hơn ngươi, hắn thích cười."

Vĩnh Minh Đế giống như rơi vào trong hồi ức.

Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng nói: "Ta tên Hoài Bi, từ nhỏ đã mang theo bi thương, làm sao cười được?"

Vĩnh Minh Đế dừng lại lập tức hắn nhìn Bùi Hoài Bị ánh mắt đục ngầu dừng lại trên người hoàng tôn, trên mặt mơ hồ co rúm, thân thể run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-725.html.]

Bùi Hoài Bi đứng lên, cao cao tại thượng nhìn hắn: "Hoàng gia gia, người phong ta làm Cẩn vương, ngoại trừ để cho ta cẩn thận ra, có phải cũng là để nhớ tới phụ thân ta, Bùi Cẩm?"

Vĩnh Minh Đế không nói gì, hắn muốn chống đỡ ngồi dậy.

Bùi Hoài Bi: "Có thể tự tay g.i.ế.c con, cần gì phải giả mù sa mưa nhớ hắn?"

Thân thể Vĩnh Minh Đế thoáng cái phát tiết lực đạo, nện vào trên giường.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đang đứng, trong mắt vẩn đục mang theo sợ hãi cùng kinh hoảng, thanh âm run rẩy: "Ngươi biết?"

Bùi Hoài Bi không trả lời, ngược lại cất giọng nói: "Truyền Ninh vương vào đi."

Rất nhanh, Lưu Uyển Quân mang theo Ninh Vương đi vào.

Cô để Ninh vương lại bên trong, chính mình lui ra ngoài.

Ninh Vương được chăm sóc rất khá, tuy rằng rất gầy nhưng ăn mặc sạch sẽ, được người ta cẩn thận chăm sóc.

Chẳng qua lúc này hắn cúi đầu, cười khúc khích, cả người thần thái điên cuồng.

Giọng Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng: "Tam thúc, không cần giả vờ nữa, hôm nay gọi ngươi vào cung là muốn cho ngươi gặp hắn một lần, thân thể hoàng gia gia ngày càng sa sút, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu..."

Ninh vương biến sắc.

Một lát sau, hắn thu hồi nụ cười ngây ngô.

Người bảo hắn giả điên chính là Cẩn vương, ở trước mặt Cẩn vương, tự nhiên cũng không cần che dấu.

Thanh âm của hắn khàn khàn: "Cẩn vương, không, Thái tử, ngươi bây giờ đã đạt được thứ ngươi muốn, hãy nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta..."

Bùi Hoài Bi: "Ta nói được làm được."

Hắn nhìn về phía người trên giường, thanh âm thản nhiên: "Ninh vương, ngươi không thấy hắn sao?"

Ninh vương thần sắc lạnh lùng: "Ta không muốn gặp hắn, nếu như ngươi là vì muốn cho ta gặp hắn lần cuối cùng, vậy vẫn quên đi, dù sống dù chết, ta cũng không muốn nhìn thấy hắn."

Bùi Hoài Bi nhếch khóe miệng, phất phất tay: "Không muốn gặp thì Dừng một chút, hắn còn nói: "Chuyện đã qua, ngươi cũng không cần giả ngây giả dại, chỉ cần ngươi không gây chuyện, nể tình ngươi đưa thế lực của mình cho ta, ta sẽ không động đến ngươi."

Ninh vương cái gì cũng không nói, thậm chí cung kính hành lễ với Thái tử, sau đó xoay người rời đi.
 
Chương 726


Từ đầu tới cuối, hắn đều không liếc mắt nhìn người trên giường lấy một lần.

Hắn đang giả điên.

Nhưng hắn hận chính mình không thể thật sự phát điên.

Cửa điện lần nữa bị đóng lại, người trên giường giãy giụa, thanh âm khàn khàn, gian nan phun ra hai chữ: "Nghịch, tử..."

Một tiếng này, không biết đang mắng ai.

Bùi Hoài Bi cười lắc đầu.

Hắn ngồi xuống bên giường Vĩnh Minh Đế, rũ mắt nhìn: "Hoàng gia gia, phụ thân kính trọng người, năm đó rất nhiều người đề nghị phụ thân đăng cơ, nhưng tất cả đều bị phụ thân bác bỏ, trước khi xuất kinh trị thủy, chuyện cuối cùng phụ thân làm là không cho bất luận kẻ nào nhắc lại chuyện Thái tử đăng cơ... Nhưng mà, phụ thân lại bị người giết."

"Nhị thúc là hoàng tử được hoàng gia gia đẩy ra sau khi phụ thân chết, hắn cũng bị người giết, Tam thúc bị bức đến giả điên, người sắp chết, hắn cũng không muốn liếc người một cái, Ngũ thúc cũng bị người hạ lệnh b.ắ.n chết, hắn là tới cứu giá."

"Bị cô lập xa lánh, người thấy không? Là nghịch tử, hay là phụ thân người vô tình, trong lòng người biết rõ."

Thanh âm Bùi Hoài Bi không gợn sóng, nhưng mỗi chữ đều có thể đ.â.m vào tim người.

Cô lập xa lánh, miêu tả rất chân thực, cũng tàn khốc đến cực điểm.

Vĩnh Minh Đế điên cuồng giãy giụa.

Đôi mắt hắn trừng thật to, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Hoài Bi, từ cổ họng nặn ra mấy chữ: "Ta muốn, phế, phế... Ngươi..."

Bùi Hoài Bi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cụp mắt nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Phế ta? Hoàng gia gia, người còn có nhi tử có thể đăng cơ sao? Hoàng gia gia lớn tuổi, xuống dưới đã nghĩ kỹ sẽ nói gì với Bùi Cẩm, Bùi Tranh, Bùi Khâm chưa?"

Vĩnh Minh Đế cứng đờ....

Ngày 29 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, một kỳ báo mới ra mắt.

Khoa cử, Học Đường, khảo thí tuyển quan.

Trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ kinh thành, dân chúng vô cùng kích "Cái gì? Sau này dân chúng cũng có thể làm quan?"

"Muốn thi thì phải học được bản lĩnh!"

"Ai nha, lúc nào cũng có cơ hội phải không? Hơn nữa còn có Học Đường, không phải vừa vặn có thể học tập sao?"

"Đây là thật hay giả? Rốt cuộc là có ý gì?"

"Để ta xem lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-726.html.]

"Muộn nhất cuối năm sẽ phải thi tuyển quan, cũng không đề cập ai có thể tham gia?"...

Bách quan cũng ngẩn người.

Đây không phải vừa mới đề xuất sao, sao lại đưa tin lên báo rồi?

Nhìn thấy nhật báo, các quan viên lập tức thay quần áo chuẩn bị vào cung tìm Thái tử.

"Chuyện chưa có kết luận, sao lại nói cho dân chúng trong thiên hạ?"

"Dung thái phó này, thật là lớn mật!"

Nhưng đang lúc bọn họ đang sốt sắng chuẩn bị vào cung.

Trong cung, chuông tang vang lên.

Trong chốc lát, tất cả mọi người dừng bước, khiếp sợ nhìn về phía hoàng cung.

Cho dù sớm có chuẩn bị, khi giờ khắc này đến, bọn họ vẫn cực kỳ khiếp sợ.

Ngày 29 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, Vĩnh Minh Đế băng hà.

Ngày đó, thái tử kế vị danh chính ngôn thuận.

Tất cả quan viên đều thay tang phục, nên khóc thì khóc, nên làm việc thì làm việc, lúc này làm sao để ý tới tuyển quan và khoa cử gì, bọn họ đều bận rộn chuyện quốc tang.

Chờ tiên đế hạ táng, hai mươi bảy ngày sau, tân đế chính thức đăng cơ.

Toàn bộ quá trình, văn võ cả triều đều bận tối mày tối mặt.

Nhất là hiện giờ triều đình thiếu người, những người còn lại càng bận rộn, Trương thừa tướng bị bệnh còn phải gia nhập nhóm người bận rộn.

Hơn nữa tân đế đăng cơ, rất nhiều người đều sẽ thăng quan, không thăng quan cũng sẽ được khen thưởng, nhất là thần tử được tân đế coi trọng.

Thí dụ như Dung Chiêu, từ Thái phó tòng nhất phẩm biến thành Thái Thái phó chính nhất phẩm chưa tới hai mươi tuổi!

Ai nhìn mà không nói một tiếng phục?

Toàn bộ tháng mười và tháng mười một, bá quan đều vội vàng lấy lòng tân đế, cùng tân đế thích ứng.

Trong bầu không khí bận rộn này, ai còn để ý đến cuộc thi tuyển quan kia?

Chờ hết thảy bận rộn xong.

Tân đế hỏi: "Thái phó, chuẩn bị thi tuyển quan tới đâu rồi?"
 
Chương 726


Từ đầu tới cuối, hắn đều không liếc mắt nhìn người trên giường lấy một lần.

Hắn đang giả điên.

Nhưng hắn hận chính mình không thể thật sự phát điên.

Cửa điện lần nữa bị đóng lại, người trên giường giãy giụa, thanh âm khàn khàn, gian nan phun ra hai chữ: "Nghịch, tử..."

Một tiếng này, không biết đang mắng ai.

Bùi Hoài Bi cười lắc đầu.

Hắn ngồi xuống bên giường Vĩnh Minh Đế, rũ mắt nhìn: "Hoàng gia gia, phụ thân kính trọng người, năm đó rất nhiều người đề nghị phụ thân đăng cơ, nhưng tất cả đều bị phụ thân bác bỏ, trước khi xuất kinh trị thủy, chuyện cuối cùng phụ thân làm là không cho bất luận kẻ nào nhắc lại chuyện Thái tử đăng cơ... Nhưng mà, phụ thân lại bị người giết."

"Nhị thúc là hoàng tử được hoàng gia gia đẩy ra sau khi phụ thân chết, hắn cũng bị người giết, Tam thúc bị bức đến giả điên, người sắp chết, hắn cũng không muốn liếc người một cái, Ngũ thúc cũng bị người hạ lệnh b.ắ.n chết, hắn là tới cứu giá."

"Bị cô lập xa lánh, người thấy không? Là nghịch tử, hay là phụ thân người vô tình, trong lòng người biết rõ."

Thanh âm Bùi Hoài Bi không gợn sóng, nhưng mỗi chữ đều có thể đ.â.m vào tim người.

Cô lập xa lánh, miêu tả rất chân thực, cũng tàn khốc đến cực điểm.

Vĩnh Minh Đế điên cuồng giãy giụa.

Đôi mắt hắn trừng thật to, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Hoài Bi, từ cổ họng nặn ra mấy chữ: "Ta muốn, phế, phế... Ngươi..."

Bùi Hoài Bi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cụp mắt nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Phế ta? Hoàng gia gia, người còn có nhi tử có thể đăng cơ sao? Hoàng gia gia lớn tuổi, xuống dưới đã nghĩ kỹ sẽ nói gì với Bùi Cẩm, Bùi Tranh, Bùi Khâm chưa?"

Vĩnh Minh Đế cứng đờ....

Ngày 29 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, một kỳ báo mới ra mắt.

Khoa cử, Học Đường, khảo thí tuyển quan.

Trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ kinh thành, dân chúng vô cùng kích "Cái gì? Sau này dân chúng cũng có thể làm quan?"

"Muốn thi thì phải học được bản lĩnh!"

"Ai nha, lúc nào cũng có cơ hội phải không? Hơn nữa còn có Học Đường, không phải vừa vặn có thể học tập sao?"

"Đây là thật hay giả? Rốt cuộc là có ý gì?"

"Để ta xem lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-726.html.]

"Muộn nhất cuối năm sẽ phải thi tuyển quan, cũng không đề cập ai có thể tham gia?"...

Bách quan cũng ngẩn người.

Đây không phải vừa mới đề xuất sao, sao lại đưa tin lên báo rồi?

Nhìn thấy nhật báo, các quan viên lập tức thay quần áo chuẩn bị vào cung tìm Thái tử.

"Chuyện chưa có kết luận, sao lại nói cho dân chúng trong thiên hạ?"

"Dung thái phó này, thật là lớn mật!"

Nhưng đang lúc bọn họ đang sốt sắng chuẩn bị vào cung.

Trong cung, chuông tang vang lên.

Trong chốc lát, tất cả mọi người dừng bước, khiếp sợ nhìn về phía hoàng cung.

Cho dù sớm có chuẩn bị, khi giờ khắc này đến, bọn họ vẫn cực kỳ khiếp sợ.

Ngày 29 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, Vĩnh Minh Đế băng hà.

Ngày đó, thái tử kế vị danh chính ngôn thuận.

Tất cả quan viên đều thay tang phục, nên khóc thì khóc, nên làm việc thì làm việc, lúc này làm sao để ý tới tuyển quan và khoa cử gì, bọn họ đều bận rộn chuyện quốc tang.

Chờ tiên đế hạ táng, hai mươi bảy ngày sau, tân đế chính thức đăng cơ.

Toàn bộ quá trình, văn võ cả triều đều bận tối mày tối mặt.

Nhất là hiện giờ triều đình thiếu người, những người còn lại càng bận rộn, Trương thừa tướng bị bệnh còn phải gia nhập nhóm người bận rộn.

Hơn nữa tân đế đăng cơ, rất nhiều người đều sẽ thăng quan, không thăng quan cũng sẽ được khen thưởng, nhất là thần tử được tân đế coi trọng.

Thí dụ như Dung Chiêu, từ Thái phó tòng nhất phẩm biến thành Thái Thái phó chính nhất phẩm chưa tới hai mươi tuổi!

Ai nhìn mà không nói một tiếng phục?

Toàn bộ tháng mười và tháng mười một, bá quan đều vội vàng lấy lòng tân đế, cùng tân đế thích ứng.

Trong bầu không khí bận rộn này, ai còn để ý đến cuộc thi tuyển quan kia?

Chờ hết thảy bận rộn xong.

Tân đế hỏi: "Thái phó, chuẩn bị thi tuyển quan tới đâu rồi?"
 
Chương 726


Từ đầu tới cuối, hắn đều không liếc mắt nhìn người trên giường lấy một lần.

Hắn đang giả điên.

Nhưng hắn hận chính mình không thể thật sự phát điên.

Cửa điện lần nữa bị đóng lại, người trên giường giãy giụa, thanh âm khàn khàn, gian nan phun ra hai chữ: "Nghịch, tử..."

Một tiếng này, không biết đang mắng ai.

Bùi Hoài Bi cười lắc đầu.

Hắn ngồi xuống bên giường Vĩnh Minh Đế, rũ mắt nhìn: "Hoàng gia gia, phụ thân kính trọng người, năm đó rất nhiều người đề nghị phụ thân đăng cơ, nhưng tất cả đều bị phụ thân bác bỏ, trước khi xuất kinh trị thủy, chuyện cuối cùng phụ thân làm là không cho bất luận kẻ nào nhắc lại chuyện Thái tử đăng cơ... Nhưng mà, phụ thân lại bị người giết."

"Nhị thúc là hoàng tử được hoàng gia gia đẩy ra sau khi phụ thân chết, hắn cũng bị người giết, Tam thúc bị bức đến giả điên, người sắp chết, hắn cũng không muốn liếc người một cái, Ngũ thúc cũng bị người hạ lệnh b.ắ.n chết, hắn là tới cứu giá."

"Bị cô lập xa lánh, người thấy không? Là nghịch tử, hay là phụ thân người vô tình, trong lòng người biết rõ."

Thanh âm Bùi Hoài Bi không gợn sóng, nhưng mỗi chữ đều có thể đ.â.m vào tim người.

Cô lập xa lánh, miêu tả rất chân thực, cũng tàn khốc đến cực điểm.

Vĩnh Minh Đế điên cuồng giãy giụa.

Đôi mắt hắn trừng thật to, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Hoài Bi, từ cổ họng nặn ra mấy chữ: "Ta muốn, phế, phế... Ngươi..."

Bùi Hoài Bi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cụp mắt nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Phế ta? Hoàng gia gia, người còn có nhi tử có thể đăng cơ sao? Hoàng gia gia lớn tuổi, xuống dưới đã nghĩ kỹ sẽ nói gì với Bùi Cẩm, Bùi Tranh, Bùi Khâm chưa?"

Vĩnh Minh Đế cứng đờ....

Ngày 29 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, một kỳ báo mới ra mắt.

Khoa cử, Học Đường, khảo thí tuyển quan.

Trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ kinh thành, dân chúng vô cùng kích "Cái gì? Sau này dân chúng cũng có thể làm quan?"

"Muốn thi thì phải học được bản lĩnh!"

"Ai nha, lúc nào cũng có cơ hội phải không? Hơn nữa còn có Học Đường, không phải vừa vặn có thể học tập sao?"

"Đây là thật hay giả? Rốt cuộc là có ý gì?"

"Để ta xem lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-726.html.]

"Muộn nhất cuối năm sẽ phải thi tuyển quan, cũng không đề cập ai có thể tham gia?"...

Bách quan cũng ngẩn người.

Đây không phải vừa mới đề xuất sao, sao lại đưa tin lên báo rồi?

Nhìn thấy nhật báo, các quan viên lập tức thay quần áo chuẩn bị vào cung tìm Thái tử.

"Chuyện chưa có kết luận, sao lại nói cho dân chúng trong thiên hạ?"

"Dung thái phó này, thật là lớn mật!"

Nhưng đang lúc bọn họ đang sốt sắng chuẩn bị vào cung.

Trong cung, chuông tang vang lên.

Trong chốc lát, tất cả mọi người dừng bước, khiếp sợ nhìn về phía hoàng cung.

Cho dù sớm có chuẩn bị, khi giờ khắc này đến, bọn họ vẫn cực kỳ khiếp sợ.

Ngày 29 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, Vĩnh Minh Đế băng hà.

Ngày đó, thái tử kế vị danh chính ngôn thuận.

Tất cả quan viên đều thay tang phục, nên khóc thì khóc, nên làm việc thì làm việc, lúc này làm sao để ý tới tuyển quan và khoa cử gì, bọn họ đều bận rộn chuyện quốc tang.

Chờ tiên đế hạ táng, hai mươi bảy ngày sau, tân đế chính thức đăng cơ.

Toàn bộ quá trình, văn võ cả triều đều bận tối mày tối mặt.

Nhất là hiện giờ triều đình thiếu người, những người còn lại càng bận rộn, Trương thừa tướng bị bệnh còn phải gia nhập nhóm người bận rộn.

Hơn nữa tân đế đăng cơ, rất nhiều người đều sẽ thăng quan, không thăng quan cũng sẽ được khen thưởng, nhất là thần tử được tân đế coi trọng.

Thí dụ như Dung Chiêu, từ Thái phó tòng nhất phẩm biến thành Thái Thái phó chính nhất phẩm chưa tới hai mươi tuổi!

Ai nhìn mà không nói một tiếng phục?

Toàn bộ tháng mười và tháng mười một, bá quan đều vội vàng lấy lòng tân đế, cùng tân đế thích ứng.

Trong bầu không khí bận rộn này, ai còn để ý đến cuộc thi tuyển quan kia?

Chờ hết thảy bận rộn xong.

Tân đế hỏi: "Thái phó, chuẩn bị thi tuyển quan tới đâu rồi?"
 
Chương 727


Dung Chiêu mặc triều phục chính nhất phẩm, bước ra khỏi hàng, hành lễ: "Bẩm Hoàng thượng, sân thi và bài thi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Hoàng thượng xem qua, tháng mười hai là có thể bắt đầu thi."

Tân đế gật đầu.

Mọi người: "22?"

Ngươi chuẩn bị lúc nào vậy?

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Có điều, khảo thí bọn họ có thể tiếp nhận, nhưng lại không quá tiếp nhận khoa cử gì đó.

Tuy nhiên hiện tại cũng không có ai đề cập đến khoa cử, báo chí đưa tin cũng là chuyện của hai tháng trước, văn võ cả triều đều không tiện nhắc lại, đành phải chờ xem Dung Chiêu tổ chức kỳ thi hội này như thế nào.

Bọn họ không chuẩn bị, không có nghĩa là những người có tham vọng không chuẩn bị.

Trước đó nhật báo có nói, muộn nhất là cuối năm.

Trong lúc đó mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, cái gì mà tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, nhưng rất nhiều người vẫn không quên chuyện này.

Thậm chí còn có thanh niên ở xa đã sớm đến kinh thành chờ.

Lưu Chiếu chính là một trong số đó.

Gia cảnh hắn chỉ có thể xem như đủ ăn, lại xuất thân ở Minh Châu, b.ắ.n đại bác cũng không tới kinh thành.

Nhưng Lưu Chiếu từ nhỏ thích đọc sách, hơn nữa rất có chút bản lĩnh, biết ăn nói, cũng có thể xử lý vấn đề.

Năm nay khi lũ lụt ở Minh Châu, hắn không chỉ bảo vệ người nhà và láng giềng trước tiên, sau khi Cẩn vương tới Minh Châu xảy ra chuyện, lời đồn đại ôn dịch ở Minh Châu lan ra, Lưu Chiếu vẫn ổn định láng giềng, thôn bọn họ có tổn thất cực nhỏ trong toàn bộ Minh Châu.

Về sau Dung thế tử trị thủy, hắn không chỉ tích cực phối hợp, còn dẫn đầu hỗ trợ.

Cũng tiếp xúc với quan viên trị thủy lúc đó.

Quan viên kia khen ngợi hắn rất nhiều.

Xuất thân như hắn, đời này đều không có khả năng làm quan, nhiều nhất tiêu tiền để làm quan ở huyện, cả đời cũng chỉ tới đó, nếu không chính là kinh doanh.

Lưu Chiếu cảm thấy không cam lòng.

Sau đó tin tức tuyển quan được ban bố, hắn lập tức thu dọn đồ đạc vào kinh.

Tất cả mọi người đều không hiểu.

Lưu Chiếu chỉ nói: "Tiên đế đã băng hà, tân đế đăng cơ, tân đế cùng Dung thế tử đều là người có hoài bão, cuộc thi này là Dung thế tử đề xuất, cũng là Dung thế tử chủ trì, vậy chắc chắn là cơ hội thay đổi thời vận!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-727.html.]

Cũng là cơ hội duy nhất của hắn.

Sau đó tân đế kế vị, lần này chậm trễ gần hai tháng.

Rất nhiều người giống như hắn ở trong khách điếm đều rất sốt ruột, thậm chí đã có người đánh trống lui đường, về quê.

Lưu Chiếu tuy rằng kiên trì, trong lòng cũng rất bồn chồn.

Nhưng hắn lại nghĩ, đây chính là Dung thế tử, chuyện Dung thế tử muốn làm, khi nào thì không làm được?

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên có người chạy vào...

"Triều đình phát công văn, thời gian hội thí là 19 tháng 12, trước ngày 15 tháng 12 đi kinh thành quan phủ báo danh liền có thể tham dự, chỉ cần có tài học có bản lĩnh, không hạn chế xuất thân!"

Lưu Chiếu đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ.

Ngày 15 tháng 12.

Trên triều, cả triều văn võ đều há hốc mồm.

"Nhiều người như vậy sao?" Ngay cả Trương thừa tướng cũng giật mình.

Quan phủ đã khảo hạch qua một lần, những người còn lại có gần ba trăm.

Dung Chiêu khẽ mỉm cười: "Không có việc gì, trường thi chứa được."

Mọi người: "..."

Ai hỏi ngươi trường thi có chứa được hay không!

Tuyển quan trước nay là được tiến cử, làm sao thấy qua nhiều người như vậy?

Họp triều kết thúc.

Có người chen đến trước mặt Dung Chiêu, thấp giọng hỏi cô: "Rốt "Không tiện." Dung Chiêu chớp mắt nói: "Ta và Hoàng thượng biết là được, thế nào, các ngươi không tin tài học của nhi lang nhà mình? Yên tâm đi, không khó đâu."

Quan viên: "..."

Không biết vì sao, luôn cảm thấy không tốt lắm.

Ngày 19 tháng 12.

Một đám thanh niên tài tuấn lần lượt đi vào cái gọi là "trường thi".

Có một thế gia công tử, giữa mùa đông giá rét một tay cầm bút và nghiên mực, tay kia còn phe phẩy quạt, phong độ phiêu dật, dáng vẻ thong dong, liếc ánh mắt khinh miệt nhìn các thí sinh khác.
 
Chương 727


Dung Chiêu mặc triều phục chính nhất phẩm, bước ra khỏi hàng, hành lễ: "Bẩm Hoàng thượng, sân thi và bài thi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Hoàng thượng xem qua, tháng mười hai là có thể bắt đầu thi."

Tân đế gật đầu.

Mọi người: "22?"

Ngươi chuẩn bị lúc nào vậy?

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Có điều, khảo thí bọn họ có thể tiếp nhận, nhưng lại không quá tiếp nhận khoa cử gì đó.

Tuy nhiên hiện tại cũng không có ai đề cập đến khoa cử, báo chí đưa tin cũng là chuyện của hai tháng trước, văn võ cả triều đều không tiện nhắc lại, đành phải chờ xem Dung Chiêu tổ chức kỳ thi hội này như thế nào.

Bọn họ không chuẩn bị, không có nghĩa là những người có tham vọng không chuẩn bị.

Trước đó nhật báo có nói, muộn nhất là cuối năm.

Trong lúc đó mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, cái gì mà tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, nhưng rất nhiều người vẫn không quên chuyện này.

Thậm chí còn có thanh niên ở xa đã sớm đến kinh thành chờ.

Lưu Chiếu chính là một trong số đó.

Gia cảnh hắn chỉ có thể xem như đủ ăn, lại xuất thân ở Minh Châu, b.ắ.n đại bác cũng không tới kinh thành.

Nhưng Lưu Chiếu từ nhỏ thích đọc sách, hơn nữa rất có chút bản lĩnh, biết ăn nói, cũng có thể xử lý vấn đề.

Năm nay khi lũ lụt ở Minh Châu, hắn không chỉ bảo vệ người nhà và láng giềng trước tiên, sau khi Cẩn vương tới Minh Châu xảy ra chuyện, lời đồn đại ôn dịch ở Minh Châu lan ra, Lưu Chiếu vẫn ổn định láng giềng, thôn bọn họ có tổn thất cực nhỏ trong toàn bộ Minh Châu.

Về sau Dung thế tử trị thủy, hắn không chỉ tích cực phối hợp, còn dẫn đầu hỗ trợ.

Cũng tiếp xúc với quan viên trị thủy lúc đó.

Quan viên kia khen ngợi hắn rất nhiều.

Xuất thân như hắn, đời này đều không có khả năng làm quan, nhiều nhất tiêu tiền để làm quan ở huyện, cả đời cũng chỉ tới đó, nếu không chính là kinh doanh.

Lưu Chiếu cảm thấy không cam lòng.

Sau đó tin tức tuyển quan được ban bố, hắn lập tức thu dọn đồ đạc vào kinh.

Tất cả mọi người đều không hiểu.

Lưu Chiếu chỉ nói: "Tiên đế đã băng hà, tân đế đăng cơ, tân đế cùng Dung thế tử đều là người có hoài bão, cuộc thi này là Dung thế tử đề xuất, cũng là Dung thế tử chủ trì, vậy chắc chắn là cơ hội thay đổi thời vận!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-727.html.]

Cũng là cơ hội duy nhất của hắn.

Sau đó tân đế kế vị, lần này chậm trễ gần hai tháng.

Rất nhiều người giống như hắn ở trong khách điếm đều rất sốt ruột, thậm chí đã có người đánh trống lui đường, về quê.

Lưu Chiếu tuy rằng kiên trì, trong lòng cũng rất bồn chồn.

Nhưng hắn lại nghĩ, đây chính là Dung thế tử, chuyện Dung thế tử muốn làm, khi nào thì không làm được?

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên có người chạy vào...

"Triều đình phát công văn, thời gian hội thí là 19 tháng 12, trước ngày 15 tháng 12 đi kinh thành quan phủ báo danh liền có thể tham dự, chỉ cần có tài học có bản lĩnh, không hạn chế xuất thân!"

Lưu Chiếu đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ.

Ngày 15 tháng 12.

Trên triều, cả triều văn võ đều há hốc mồm.

"Nhiều người như vậy sao?" Ngay cả Trương thừa tướng cũng giật mình.

Quan phủ đã khảo hạch qua một lần, những người còn lại có gần ba trăm.

Dung Chiêu khẽ mỉm cười: "Không có việc gì, trường thi chứa được."

Mọi người: "..."

Ai hỏi ngươi trường thi có chứa được hay không!

Tuyển quan trước nay là được tiến cử, làm sao thấy qua nhiều người như vậy?

Họp triều kết thúc.

Có người chen đến trước mặt Dung Chiêu, thấp giọng hỏi cô: "Rốt "Không tiện." Dung Chiêu chớp mắt nói: "Ta và Hoàng thượng biết là được, thế nào, các ngươi không tin tài học của nhi lang nhà mình? Yên tâm đi, không khó đâu."

Quan viên: "..."

Không biết vì sao, luôn cảm thấy không tốt lắm.

Ngày 19 tháng 12.

Một đám thanh niên tài tuấn lần lượt đi vào cái gọi là "trường thi".

Có một thế gia công tử, giữa mùa đông giá rét một tay cầm bút và nghiên mực, tay kia còn phe phẩy quạt, phong độ phiêu dật, dáng vẻ thong dong, liếc ánh mắt khinh miệt nhìn các thí sinh khác.
 
Chương 727


Dung Chiêu mặc triều phục chính nhất phẩm, bước ra khỏi hàng, hành lễ: "Bẩm Hoàng thượng, sân thi và bài thi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Hoàng thượng xem qua, tháng mười hai là có thể bắt đầu thi."

Tân đế gật đầu.

Mọi người: "22?"

Ngươi chuẩn bị lúc nào vậy?

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Có điều, khảo thí bọn họ có thể tiếp nhận, nhưng lại không quá tiếp nhận khoa cử gì đó.

Tuy nhiên hiện tại cũng không có ai đề cập đến khoa cử, báo chí đưa tin cũng là chuyện của hai tháng trước, văn võ cả triều đều không tiện nhắc lại, đành phải chờ xem Dung Chiêu tổ chức kỳ thi hội này như thế nào.

Bọn họ không chuẩn bị, không có nghĩa là những người có tham vọng không chuẩn bị.

Trước đó nhật báo có nói, muộn nhất là cuối năm.

Trong lúc đó mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, cái gì mà tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, nhưng rất nhiều người vẫn không quên chuyện này.

Thậm chí còn có thanh niên ở xa đã sớm đến kinh thành chờ.

Lưu Chiếu chính là một trong số đó.

Gia cảnh hắn chỉ có thể xem như đủ ăn, lại xuất thân ở Minh Châu, b.ắ.n đại bác cũng không tới kinh thành.

Nhưng Lưu Chiếu từ nhỏ thích đọc sách, hơn nữa rất có chút bản lĩnh, biết ăn nói, cũng có thể xử lý vấn đề.

Năm nay khi lũ lụt ở Minh Châu, hắn không chỉ bảo vệ người nhà và láng giềng trước tiên, sau khi Cẩn vương tới Minh Châu xảy ra chuyện, lời đồn đại ôn dịch ở Minh Châu lan ra, Lưu Chiếu vẫn ổn định láng giềng, thôn bọn họ có tổn thất cực nhỏ trong toàn bộ Minh Châu.

Về sau Dung thế tử trị thủy, hắn không chỉ tích cực phối hợp, còn dẫn đầu hỗ trợ.

Cũng tiếp xúc với quan viên trị thủy lúc đó.

Quan viên kia khen ngợi hắn rất nhiều.

Xuất thân như hắn, đời này đều không có khả năng làm quan, nhiều nhất tiêu tiền để làm quan ở huyện, cả đời cũng chỉ tới đó, nếu không chính là kinh doanh.

Lưu Chiếu cảm thấy không cam lòng.

Sau đó tin tức tuyển quan được ban bố, hắn lập tức thu dọn đồ đạc vào kinh.

Tất cả mọi người đều không hiểu.

Lưu Chiếu chỉ nói: "Tiên đế đã băng hà, tân đế đăng cơ, tân đế cùng Dung thế tử đều là người có hoài bão, cuộc thi này là Dung thế tử đề xuất, cũng là Dung thế tử chủ trì, vậy chắc chắn là cơ hội thay đổi thời vận!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-727.html.]

Cũng là cơ hội duy nhất của hắn.

Sau đó tân đế kế vị, lần này chậm trễ gần hai tháng.

Rất nhiều người giống như hắn ở trong khách điếm đều rất sốt ruột, thậm chí đã có người đánh trống lui đường, về quê.

Lưu Chiếu tuy rằng kiên trì, trong lòng cũng rất bồn chồn.

Nhưng hắn lại nghĩ, đây chính là Dung thế tử, chuyện Dung thế tử muốn làm, khi nào thì không làm được?

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên có người chạy vào...

"Triều đình phát công văn, thời gian hội thí là 19 tháng 12, trước ngày 15 tháng 12 đi kinh thành quan phủ báo danh liền có thể tham dự, chỉ cần có tài học có bản lĩnh, không hạn chế xuất thân!"

Lưu Chiếu đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ.

Ngày 15 tháng 12.

Trên triều, cả triều văn võ đều há hốc mồm.

"Nhiều người như vậy sao?" Ngay cả Trương thừa tướng cũng giật mình.

Quan phủ đã khảo hạch qua một lần, những người còn lại có gần ba trăm.

Dung Chiêu khẽ mỉm cười: "Không có việc gì, trường thi chứa được."

Mọi người: "..."

Ai hỏi ngươi trường thi có chứa được hay không!

Tuyển quan trước nay là được tiến cử, làm sao thấy qua nhiều người như vậy?

Họp triều kết thúc.

Có người chen đến trước mặt Dung Chiêu, thấp giọng hỏi cô: "Rốt "Không tiện." Dung Chiêu chớp mắt nói: "Ta và Hoàng thượng biết là được, thế nào, các ngươi không tin tài học của nhi lang nhà mình? Yên tâm đi, không khó đâu."

Quan viên: "..."

Không biết vì sao, luôn cảm thấy không tốt lắm.

Ngày 19 tháng 12.

Một đám thanh niên tài tuấn lần lượt đi vào cái gọi là "trường thi".

Có một thế gia công tử, giữa mùa đông giá rét một tay cầm bút và nghiên mực, tay kia còn phe phẩy quạt, phong độ phiêu dật, dáng vẻ thong dong, liếc ánh mắt khinh miệt nhìn các thí sinh khác.
 
Chương 728


Những thường dân này có thể so được với bọn hắn?

Hắn tài học lợi hại, hơn nữa thi tác nổi tiếng kinh thành.

Cha hắn từng hỏi Dung thái phó, mặc dù thái phó không chịu tiết lộ đề mục, nhưng nói là đối với bọn họ mà nói thì không khó.

Thế gia công tử mang theo tự tin, cùng với đám người Lưu Chiếu mang theo thấp thỏm, ngồi vào vị trí, nhận đề thi cùng giấy trắng đáp đề.

Thế nhưng...

Đậu má.

Cái quái gì vậy?

Tại sao lại có vấn đề tài chính? Tại sao lại có vấn đề về thủy lợi? Tại sao còn phải viết sách lược trị quốc, hơn nữa hạn chế số lượng từ?!

Ồ, còn phải viết một bài thơ.

Con mẹ nó một trang, toàn bộ đều là để!

Lần khảo thí đầu tiên của triều Đại Nhạn khiến toàn bộ thí sinh đều rơi vào hoảng loạn.

Đợi đến khi rời khỏi trường thi, vị công tử phe phẩy quạt lúc trước, tay chân như nhữn ra, bước đi thất thần, sau khi được người hầu đỡ lấy, chỉ mơ hồ nói ra một câu...

"Dung thái phó, thật đáng sợ!"

Tất cả mọi người đều mơ hồ, các quan viên cũng rất mơ hồ.

Sao lại phức tạp như vậy?

Có cần thiết không?

Bất quá, sau khi Dung Chiêu mang theo Thừa tướng cùng Từ thượng thư tự mình chấm bài thi, thái độ của bọn họ đều thay đổi.

Trương thừa tướng nhướng mày: "Cái này là cái gì? Viết tới viết lui không có một câu hữu dụng, chữ viết còn xấu."

Nói xong, lão trực tiếp ném ra bên ngoài: "Loại người này làm sao có thể vào triều làm quan?"

Dung Chiêu giơ tay nhặt lên, trấn an nói: "Có lẽ những đề mục khác trả lời không tệ? Thừa tướng đại nhân phụ trách sách lược, nếu không được thì cho điểm sách lược của hắn thấp là được."

Trương thừa tướng không chút do dự, trực tiếp một con "0". Bên kia, Từ Thượng Thư đau não, dời tầm mắt khỏi bài thi trên tay, nhìn về phía Dung Chiêu: "Thái phó, ta lớn tuổi rồi, Hoàng thượng cũng nói có thể cáo lão, đừng làm khó ta nữa..."

Nếu lão có tội, hãy trừng phạt lão trực tiếp đi.

Đừng cho lão thấy cái thứ c.h.ế.t tiệt này nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-728.html.]

Dựa theo cách tính của thí sinh này, có thể tính ngân lượng quốc khố bằng không!

Dung Chiêu tiếp tục mỉm cười: "Thượng thư đại nhân còn có năng lực, cần gì phải gấp gáp từ quan? Hiện giờ triều đình thiếu người, Thượng thư đại nhân phải kiên trì."

Từ thượng thư: "..."

Nếu như nhớ không lầm, hai nhà chúng ta có thù oán, ta đi rồi trả lại vị trí cho ngươi...

Từ thượng thư muốn đi, nhưng Dung Chiêu không đồng ý.

Hoàng đế cũng không gật đầu.

Điều này làm cho trong lòng Từ Thượng Thư lo lắng, luôn cảm thấy ngồi không yên.

Tuy nói... lão cũng không phải rất muốn rời khỏi quan trường, vứt bỏ quyền lợi.

Nhưng Dung Chiêu không cho lão đi, cái này rất dọa người!

Chẳng lẽ là đang vụng trộm tính kế lão?

Nghĩ tới đây, Từ Thượng Thư cúi đầu, cho bài thi tài chính này một con 0, nhìn xuống tờ tiếp theo..

Từ Thượng Thư: "...!!"

Lão hiểu rồi, Dung Chiêu có thể là muốn lão c.h.ế.t khi còn tại nhiệm!

Công bộ thượng thư lại liên tục lắc đầu: "Người này ta mặc kệ, dù sao Công bộ chúng ta không thể nhận, trả lời cái quái gì vậy? Loạn thất bát tao, thái phó, cuộc thi này của ngươi quả nhiên nên tổ chức, người này nếu vào Công bộ, ta sẽ tức chết."

Trương thừa tướng: "Ồ? Người này có bản lĩnh. Dựa vào sách luận này có thể vào triều làm quan."

"Người này thích hợp với Binh bộ ta, đáng tiếc không nhìn thấy tên."

Dung Chiêu đã chuẩn bị trước, che tên cho thí sinh.

Mấy người chấm đề này đều là người có thân phận cao quý, ngược lại cũng không có người gian lận, chẳng qua lúc này có chút muốn biết đáp án là người nào viết...

Chấm bài chỉ mất hai ngày.

Bọn họ chấm xong một tờ, Dung Chiêu liền kiểm tra một tờ.

Người 0 điểm trực tiếp vứt bỏ, tổng điểm quá thấp lại không có kiến nghị gì đặc biệt cũng đều vứt bỏ... Như thế, tuyển ra được chỉ còn năm mươi người!

Lúc này mới mở tên của bọn họ ra.

Sau đó, tập thể trầm mặc.
 
Chương 728


Những thường dân này có thể so được với bọn hắn?

Hắn tài học lợi hại, hơn nữa thi tác nổi tiếng kinh thành.

Cha hắn từng hỏi Dung thái phó, mặc dù thái phó không chịu tiết lộ đề mục, nhưng nói là đối với bọn họ mà nói thì không khó.

Thế gia công tử mang theo tự tin, cùng với đám người Lưu Chiếu mang theo thấp thỏm, ngồi vào vị trí, nhận đề thi cùng giấy trắng đáp đề.

Thế nhưng...

Đậu má.

Cái quái gì vậy?

Tại sao lại có vấn đề tài chính? Tại sao lại có vấn đề về thủy lợi? Tại sao còn phải viết sách lược trị quốc, hơn nữa hạn chế số lượng từ?!

Ồ, còn phải viết một bài thơ.

Con mẹ nó một trang, toàn bộ đều là để!

Lần khảo thí đầu tiên của triều Đại Nhạn khiến toàn bộ thí sinh đều rơi vào hoảng loạn.

Đợi đến khi rời khỏi trường thi, vị công tử phe phẩy quạt lúc trước, tay chân như nhữn ra, bước đi thất thần, sau khi được người hầu đỡ lấy, chỉ mơ hồ nói ra một câu...

"Dung thái phó, thật đáng sợ!"

Tất cả mọi người đều mơ hồ, các quan viên cũng rất mơ hồ.

Sao lại phức tạp như vậy?

Có cần thiết không?

Bất quá, sau khi Dung Chiêu mang theo Thừa tướng cùng Từ thượng thư tự mình chấm bài thi, thái độ của bọn họ đều thay đổi.

Trương thừa tướng nhướng mày: "Cái này là cái gì? Viết tới viết lui không có một câu hữu dụng, chữ viết còn xấu."

Nói xong, lão trực tiếp ném ra bên ngoài: "Loại người này làm sao có thể vào triều làm quan?"

Dung Chiêu giơ tay nhặt lên, trấn an nói: "Có lẽ những đề mục khác trả lời không tệ? Thừa tướng đại nhân phụ trách sách lược, nếu không được thì cho điểm sách lược của hắn thấp là được."

Trương thừa tướng không chút do dự, trực tiếp một con "0". Bên kia, Từ Thượng Thư đau não, dời tầm mắt khỏi bài thi trên tay, nhìn về phía Dung Chiêu: "Thái phó, ta lớn tuổi rồi, Hoàng thượng cũng nói có thể cáo lão, đừng làm khó ta nữa..."

Nếu lão có tội, hãy trừng phạt lão trực tiếp đi.

Đừng cho lão thấy cái thứ c.h.ế.t tiệt này nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-728.html.]

Dựa theo cách tính của thí sinh này, có thể tính ngân lượng quốc khố bằng không!

Dung Chiêu tiếp tục mỉm cười: "Thượng thư đại nhân còn có năng lực, cần gì phải gấp gáp từ quan? Hiện giờ triều đình thiếu người, Thượng thư đại nhân phải kiên trì."

Từ thượng thư: "..."

Nếu như nhớ không lầm, hai nhà chúng ta có thù oán, ta đi rồi trả lại vị trí cho ngươi...

Từ thượng thư muốn đi, nhưng Dung Chiêu không đồng ý.

Hoàng đế cũng không gật đầu.

Điều này làm cho trong lòng Từ Thượng Thư lo lắng, luôn cảm thấy ngồi không yên.

Tuy nói... lão cũng không phải rất muốn rời khỏi quan trường, vứt bỏ quyền lợi.

Nhưng Dung Chiêu không cho lão đi, cái này rất dọa người!

Chẳng lẽ là đang vụng trộm tính kế lão?

Nghĩ tới đây, Từ Thượng Thư cúi đầu, cho bài thi tài chính này một con 0, nhìn xuống tờ tiếp theo..

Từ Thượng Thư: "...!!"

Lão hiểu rồi, Dung Chiêu có thể là muốn lão c.h.ế.t khi còn tại nhiệm!

Công bộ thượng thư lại liên tục lắc đầu: "Người này ta mặc kệ, dù sao Công bộ chúng ta không thể nhận, trả lời cái quái gì vậy? Loạn thất bát tao, thái phó, cuộc thi này của ngươi quả nhiên nên tổ chức, người này nếu vào Công bộ, ta sẽ tức chết."

Trương thừa tướng: "Ồ? Người này có bản lĩnh. Dựa vào sách luận này có thể vào triều làm quan."

"Người này thích hợp với Binh bộ ta, đáng tiếc không nhìn thấy tên."

Dung Chiêu đã chuẩn bị trước, che tên cho thí sinh.

Mấy người chấm đề này đều là người có thân phận cao quý, ngược lại cũng không có người gian lận, chẳng qua lúc này có chút muốn biết đáp án là người nào viết...

Chấm bài chỉ mất hai ngày.

Bọn họ chấm xong một tờ, Dung Chiêu liền kiểm tra một tờ.

Người 0 điểm trực tiếp vứt bỏ, tổng điểm quá thấp lại không có kiến nghị gì đặc biệt cũng đều vứt bỏ... Như thế, tuyển ra được chỉ còn năm mươi người!

Lúc này mới mở tên của bọn họ ra.

Sau đó, tập thể trầm mặc.
 
Chương 728


Những thường dân này có thể so được với bọn hắn?

Hắn tài học lợi hại, hơn nữa thi tác nổi tiếng kinh thành.

Cha hắn từng hỏi Dung thái phó, mặc dù thái phó không chịu tiết lộ đề mục, nhưng nói là đối với bọn họ mà nói thì không khó.

Thế gia công tử mang theo tự tin, cùng với đám người Lưu Chiếu mang theo thấp thỏm, ngồi vào vị trí, nhận đề thi cùng giấy trắng đáp đề.

Thế nhưng...

Đậu má.

Cái quái gì vậy?

Tại sao lại có vấn đề tài chính? Tại sao lại có vấn đề về thủy lợi? Tại sao còn phải viết sách lược trị quốc, hơn nữa hạn chế số lượng từ?!

Ồ, còn phải viết một bài thơ.

Con mẹ nó một trang, toàn bộ đều là để!

Lần khảo thí đầu tiên của triều Đại Nhạn khiến toàn bộ thí sinh đều rơi vào hoảng loạn.

Đợi đến khi rời khỏi trường thi, vị công tử phe phẩy quạt lúc trước, tay chân như nhữn ra, bước đi thất thần, sau khi được người hầu đỡ lấy, chỉ mơ hồ nói ra một câu...

"Dung thái phó, thật đáng sợ!"

Tất cả mọi người đều mơ hồ, các quan viên cũng rất mơ hồ.

Sao lại phức tạp như vậy?

Có cần thiết không?

Bất quá, sau khi Dung Chiêu mang theo Thừa tướng cùng Từ thượng thư tự mình chấm bài thi, thái độ của bọn họ đều thay đổi.

Trương thừa tướng nhướng mày: "Cái này là cái gì? Viết tới viết lui không có một câu hữu dụng, chữ viết còn xấu."

Nói xong, lão trực tiếp ném ra bên ngoài: "Loại người này làm sao có thể vào triều làm quan?"

Dung Chiêu giơ tay nhặt lên, trấn an nói: "Có lẽ những đề mục khác trả lời không tệ? Thừa tướng đại nhân phụ trách sách lược, nếu không được thì cho điểm sách lược của hắn thấp là được."

Trương thừa tướng không chút do dự, trực tiếp một con "0". Bên kia, Từ Thượng Thư đau não, dời tầm mắt khỏi bài thi trên tay, nhìn về phía Dung Chiêu: "Thái phó, ta lớn tuổi rồi, Hoàng thượng cũng nói có thể cáo lão, đừng làm khó ta nữa..."

Nếu lão có tội, hãy trừng phạt lão trực tiếp đi.

Đừng cho lão thấy cái thứ c.h.ế.t tiệt này nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-728.html.]

Dựa theo cách tính của thí sinh này, có thể tính ngân lượng quốc khố bằng không!

Dung Chiêu tiếp tục mỉm cười: "Thượng thư đại nhân còn có năng lực, cần gì phải gấp gáp từ quan? Hiện giờ triều đình thiếu người, Thượng thư đại nhân phải kiên trì."

Từ thượng thư: "..."

Nếu như nhớ không lầm, hai nhà chúng ta có thù oán, ta đi rồi trả lại vị trí cho ngươi...

Từ thượng thư muốn đi, nhưng Dung Chiêu không đồng ý.

Hoàng đế cũng không gật đầu.

Điều này làm cho trong lòng Từ Thượng Thư lo lắng, luôn cảm thấy ngồi không yên.

Tuy nói... lão cũng không phải rất muốn rời khỏi quan trường, vứt bỏ quyền lợi.

Nhưng Dung Chiêu không cho lão đi, cái này rất dọa người!

Chẳng lẽ là đang vụng trộm tính kế lão?

Nghĩ tới đây, Từ Thượng Thư cúi đầu, cho bài thi tài chính này một con 0, nhìn xuống tờ tiếp theo..

Từ Thượng Thư: "...!!"

Lão hiểu rồi, Dung Chiêu có thể là muốn lão c.h.ế.t khi còn tại nhiệm!

Công bộ thượng thư lại liên tục lắc đầu: "Người này ta mặc kệ, dù sao Công bộ chúng ta không thể nhận, trả lời cái quái gì vậy? Loạn thất bát tao, thái phó, cuộc thi này của ngươi quả nhiên nên tổ chức, người này nếu vào Công bộ, ta sẽ tức chết."

Trương thừa tướng: "Ồ? Người này có bản lĩnh. Dựa vào sách luận này có thể vào triều làm quan."

"Người này thích hợp với Binh bộ ta, đáng tiếc không nhìn thấy tên."

Dung Chiêu đã chuẩn bị trước, che tên cho thí sinh.

Mấy người chấm đề này đều là người có thân phận cao quý, ngược lại cũng không có người gian lận, chẳng qua lúc này có chút muốn biết đáp án là người nào viết...

Chấm bài chỉ mất hai ngày.

Bọn họ chấm xong một tờ, Dung Chiêu liền kiểm tra một tờ.

Người 0 điểm trực tiếp vứt bỏ, tổng điểm quá thấp lại không có kiến nghị gì đặc biệt cũng đều vứt bỏ... Như thế, tuyển ra được chỉ còn năm mươi người!

Lúc này mới mở tên của bọn họ ra.

Sau đó, tập thể trầm mặc.
 
Chương 729


Có người mò lại bài thi của người mình tiến cử trong số bài thi bị đào thải, nhìn một chút lại bỏ trở về, một câu cũng không nói, chỉ coi như mình không biết người nọ.

Trả lời thành như vậy, hắn cũng không tiện nói muốn tiến cử người này.

Mất mặt!

Trương Tam cũng ở trong số đó, sách luận rối tỉnh rối mù, nhưng những câu trả lời khác cũng không tệ, Trương thừa tướng cũng xem như hài lòng.

Mấy vị đại nhân khác tâm tình có chút phức tạp.

"Vốn tưởng rằng việc này không thành, không nghĩ tới biện pháp này của Thái phó ngược lại rất tốt, có vài người quả nhiên căn bản không có biện pháp tuyển vào triều làm quan!"

"Còn không phải sao, có chút vấn đề không hiểu là bình thường, nhưng lời trước không hợp lời sau, đây thật sự là không được.

"Ai, trước kia còn không có cảm thấy bọn họ có vấn đề gì, bây giờ so sánh mới thấy, đúng là..."

"Lần sau nếu lại tuyển quan vẫn nên tiếp tục khảo thí, đến lúc đó ta sẽ ra đề!"

"Cũng có người trả lời rất tốt, thế mà lại xuất thân nghèo khổ, nhưng trả lời rất hay, cho dù là đề thủy lợi không hiểu, cũng có thể nói một chút kiến giải của mình."

"Có mấy người ta rất muốn gặp, thật sự là có tài cán, xuất thân kém thì kém vậy."...

Bọn họ nghị luận đến khi xuất cung, tâm tình có chút phức tạp.

Cùng ngày, có quan viên hỏi thăm vì sao thí sinh nhà mình không thông qua...

Lúc này bị mắng: "Phàm không có trở ngại đều thông qua, vãn bối nhà ngươi viết cái gì đây? Ngày thường cũng không nhìn ra hắn tệ như vậy!"

Người nọ bị mắng đến ngẩn ra, rụt cổ lại....

Dung Chiêu thì mang theo năm mươi bài thi đi cho tân đế xem.

Bùi Hoài Bi xem qua từng bài một, năm mươi bài xem trong chốc lát. Lập tức, hắn đặt ở bên cạnh, nhìn về phía Dung Chiêu: "Biện pháp này rất tốt, trong này có không ít nhân tài hữu dụng, ngày sau triều hội gọi bọn họ lên nhìn thử."

Dung Chiêu gật đầu: "Vậy dán tên những người này ra ngoài sao?"

Bùi Hoài Bi gật đầu: "Được."

Dung Chiêu: "Thần đi làm chuyện này, hai ngày sau triều hội sẽ chọn lựa."

Cô nói xong liền muốn đi.

Bùi Hoài Bi vội vàng giơ tay lên, mím môi, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng đi, nói chuyện với ta một lát."

Lúc chỉ có hai người, hắn chưa bao giờ ở trước mặt Dung Chiêu nói "Trẫm".

Dung Chiêu lại ngồi trở về, nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-729.html.]

Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng cười cười, tâm tình rất tốt.

Hắn từ bên cạnh lấy ra một quyển sổ, đưa cho cô: "Năm mới sắp tới, Lễ bộ đưa tới một vài niên hiệu, ngươi cảm thấy thế nào?"

Bùi Hoài Bi là tân quân.

Nhưng vì biểu thị tôn trọng tiên đế, năm nay vẫn là năm Vĩnh Minh.

Sang năm mới có thể thay đổi niên hiệu, tỏ rõ thời đại chân chính thuộc về tân đế đã đến.

Dung Chiêu nhìn sang, lẩm bẩm: "Hi Hòa?"

Niên hiệu này ngược lại rất tốt, Hi Hòa Niên, Hi Hòa Đế.

Bùi Hoài Bi nhìn cô, thanh âm nhẹ nhàng: "Hi Hòa, Hi có nghĩa là mặt trời mọc, quang minh, an lạc; Hòa là an bình. A Chiêu, khi ta còn sống sẽ không chiến loạn, thiên hạ thái bình, Đại Nhạn như mặt trời mọc, sáng tỏ, an bình hòa lạc."

Khóe miệng Dung Chiêu lộ ra nụ cười, mặt mày cong cong: "Hay lắm, Hoàng thượng chọn niên hiệu rất hay."

Cô thủy chung khách khí xa cách, nhưng lại không che giấu được tâm tình tốt của mình.

Bùi Hoài Bi lập tức lộ ra ý cười, thu sổ lại, chú ý tới phần tiếp theo.

Lập tức, hắn hơi dừng lại.

Dung Chiêu nhìn theo ánh mắt của hắn, kinh ngạc: "Hoàng thượng, làm sao vậy?" Hắn đẩy tấu chương qua bên cạnh, tùy ý nói: "Ta còn đang chịu tang nhưng bọn họ lại dâng tấu, hi vọng ta sớm ngày chọn ra hoàng hậu..."

Hắn không có hoàng hậu, cũng không có phi tử.

Những triều thần kia đều trông mong phân chia vị trí béo bở này, còn đang chịu tang đã nhắc tới.

Đương nhiên, ngược lại không dám đề cập đến tuyển phi.

Chẳng qua hắn bây giờ tuổi không nhỏ, hoàng hậu là quốc mẫu, là đại sự, sớm tuyển định sớm chuẩn bị, chịu tang xong lập hậu, nhập chủ trung cung, ngược lại cũng không thành vấn đề.

Trong mắt Bùi Hoài Bi có vài phần trào phúng.

Dung Chiêu thân là thái phó, làm sao không biết?

Thậm chí còn có không ít quan viên hỏi cô có muốn vào chủ trung cung hay không...

Bùi Hoài Bi không thành thân, Dung Chiêu cũng không thành thân, một người sắp hai mươi mốt, một người sắp hai mươi, ở triều đại này mà nói, đều là "lớn tuổi".

Đề nghị Dung Chiêu vào cung thật đúng là không ít, cô làm sao có thể không biết?

Dung Chiêu rũ mắt, cười nói: "Tuổi Hoàng thượng quả thật không nhỏ, nếu có ý định sớm chọn ra quý nữ nhà nào thì cũng rất tốt."

Nụ cười trên mặt Bùi Hoài Bi lập tức rơi xuống.

Hắn nhìn cô, mím chặt môi, thanh âm khàn khàn: "A Chiêu, ta có ý gì, ngươi không biết sao?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom