Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 689


Lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, tri châu Minh Châu ngoài mặt là người của Hoàng đế, nhưng thực tế là người của Cẩn vương, sau khi Minh Châu mưa to, hắn lập tức đi đê đập Hoàng Hà kiểm tra, tổ chức cứu tế.

Tuy nhiên lũ lụt ở Minh Châu, Hoàng Hà vỡ đê, tri châu Minh Châu mất tích, hiện tại tung tích không rõ.

Cẩn vương nhận được tin tức lập tức tiến cung.

Vĩnh Minh Đế thân thể không khỏe, cho người đè nén tin tức.

Không đợi xử lý chuyện này, đêm đó gió lạnh, Vĩnh Minh Đế bị bệnh một hồi, ngày hôm sau bãi triều một ngày.

Long thể Vĩnh Minh Đế có bệnh nhẹ, thái y mỗi ngày ra vào, tin tức căn bản không áp chế được.

Sóng ngầm trong triều bắt đầu khởi động, thế cục khẩn trương.

Giống như miệng núi lửa chỉ vận sức chờ phát động, dưới lớp vỏ bình tĩnh cất giấu ngọn lửa xao động.

Thiên tai sẽ không bởi vì thế cục mà tạm dừng, ngắn ngủi ba ngày, mưa to dẫn đến Minh Châu tổn thất thảm trọng, dìm c.h.ế.t vô số dân chúng, một huyện ở hạ du đã toàn bộ bị ngập.

Sau khi tin báo đưa đến kinh thành, các bá quan nhìn nhau, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Cẩn vương và Lộc vương.

Vĩnh Minh Đế một khi xảy ra chuyện, người thừa kế liền nằm trong số ba vương.

Lúc này để cho bọn họ quyết định cũng là bình thường.

Cẩn vương: "Việc này phải lập tức báo lên Hoàng gia gia, tình hình thiên tai cấp bách, không dám chậm trễ."

Lộc vương nhìn hắn, thản nhiên nói: "Phụ hoàng long thể có bệnh, thái y nói không thể vất vả, không thể kích thích, nếu cấp báo tổn thương long thể, ai sẽ gánh vác?"

Cẩn vương giật giật khóe miệng, ánh mắt không gợn sóng nhìn về phía Lộc vương: "Vậy Lộc vương thúc nghĩ nên làm thế nào?"

Sau khi Vĩnh Minh Đế ngã bệnh, An vương còn chưa hồi kinh, Lộc vương cắn c.h.ế.t Cẩn vương, đã có chút điên cuồng.

Lộc vương: "Phụ hoàng lúc trước đã hạ lệnh để cho người trị thủy, không bằng tăng thêm người và đốc thúc cứu nạn thiên tai" Cẩn vương nhíu chặt mày: "Hiện giờ đã không phải tăng thêm người và lương thực là có thể xử lý, thiên tai ở Minh Châu lần này tình hình không tầm thường, nếu không mau chóng khống chế, chỉ sợ dân chúng khắp nơi c.h.ế.t đói, lưu dân tràn về châu quận khác..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-689.html.]

Trên mặt Lộc vương lạnh lùng, đôi mắt sắc bén,"Vậy còn có thể làm sao? Cứu trợ thiên tai đơn giản chỉ là tiền và lương thực, nếu Cẩn vương có chủ ý khác, bằng không thì tự mình đi Minh Châu trị thiên tai đi."

Thôi thái phó vuốt râu, nhẹ giọng đáp: "Năm ngoái lũ lụt Minh Châu chính là Cẩn vương đi trị, chuyện lũ lụt chỉ sợ Cẩn vương càng có biện pháp."

Lúc này, tiếng phụ họa càng nhiều.

"Đúng vậy, việc trị thủy vẫn nên giao cho Cẩn vương."

"Cẩn vương lo lắng Minh Châu, nếu có thể đích thân đi Minh Châu thì càng tốt."

"Đúng vậy, Cẩn vương lo lắng cho dân chúng..."...

Trương thừa tướng cúi đầu, che giấu sự bất đắc dĩ trong mắt.

Lộc vương là cố ý!

Lấy lùi làm tiến, để Bùi Hoài Bi biểu lộ thái độ, sau đó lại nâng hắn lên...

Đây là bức bách Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy!

Thế cục hôm nay, Vĩnh Minh Đế nằm trên giường, bên ngoài chỉ cho là hắn bị phong hàn, người tin tức linh thông đều biết... Vĩnh Minh Đế đã không còn thanh tỉnh, thường xuyên ngất xỉu.

Nếu Vĩnh Minh Đế bệnh không dậy nổi, An vương còn chưa trở về, Cẩn vương xuất kinh, Lộc vương không phải là tân đế chắc như đinh đóng cột sao?

Thời điểm mấu chốt này đều là nghĩ biện pháp hồi kinh, nào có đạo lý đi ra ngoài trị thủy!

Kinh thành phủ doãn Triệu đại nhân nói: "Cẩn vương điện hạ long tử phượng tôn, thật sự không nên lấy thân mạo hiểm, trị tai vẫn nên phái lão Lại có kinh nghiệm."

Lộc vương nhìn Triệu đại nhân thật sâu.

Lúc này giúp Cẩn vương nói chuyện, mặc kệ là thái độ gì, ít nhất không phải là người ủng hộ Lộc vương.

Văn đại nhân trả lời: "Không phải Lộc vương điện hạ có nói phái thêm nhân thủ cho Cẩn vương điện hạ không có đạo lý phản đối"
 
Chương 689


Lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, tri châu Minh Châu ngoài mặt là người của Hoàng đế, nhưng thực tế là người của Cẩn vương, sau khi Minh Châu mưa to, hắn lập tức đi đê đập Hoàng Hà kiểm tra, tổ chức cứu tế.

Tuy nhiên lũ lụt ở Minh Châu, Hoàng Hà vỡ đê, tri châu Minh Châu mất tích, hiện tại tung tích không rõ.

Cẩn vương nhận được tin tức lập tức tiến cung.

Vĩnh Minh Đế thân thể không khỏe, cho người đè nén tin tức.

Không đợi xử lý chuyện này, đêm đó gió lạnh, Vĩnh Minh Đế bị bệnh một hồi, ngày hôm sau bãi triều một ngày.

Long thể Vĩnh Minh Đế có bệnh nhẹ, thái y mỗi ngày ra vào, tin tức căn bản không áp chế được.

Sóng ngầm trong triều bắt đầu khởi động, thế cục khẩn trương.

Giống như miệng núi lửa chỉ vận sức chờ phát động, dưới lớp vỏ bình tĩnh cất giấu ngọn lửa xao động.

Thiên tai sẽ không bởi vì thế cục mà tạm dừng, ngắn ngủi ba ngày, mưa to dẫn đến Minh Châu tổn thất thảm trọng, dìm c.h.ế.t vô số dân chúng, một huyện ở hạ du đã toàn bộ bị ngập.

Sau khi tin báo đưa đến kinh thành, các bá quan nhìn nhau, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Cẩn vương và Lộc vương.

Vĩnh Minh Đế một khi xảy ra chuyện, người thừa kế liền nằm trong số ba vương.

Lúc này để cho bọn họ quyết định cũng là bình thường.

Cẩn vương: "Việc này phải lập tức báo lên Hoàng gia gia, tình hình thiên tai cấp bách, không dám chậm trễ."

Lộc vương nhìn hắn, thản nhiên nói: "Phụ hoàng long thể có bệnh, thái y nói không thể vất vả, không thể kích thích, nếu cấp báo tổn thương long thể, ai sẽ gánh vác?"

Cẩn vương giật giật khóe miệng, ánh mắt không gợn sóng nhìn về phía Lộc vương: "Vậy Lộc vương thúc nghĩ nên làm thế nào?"

Sau khi Vĩnh Minh Đế ngã bệnh, An vương còn chưa hồi kinh, Lộc vương cắn c.h.ế.t Cẩn vương, đã có chút điên cuồng.

Lộc vương: "Phụ hoàng lúc trước đã hạ lệnh để cho người trị thủy, không bằng tăng thêm người và đốc thúc cứu nạn thiên tai" Cẩn vương nhíu chặt mày: "Hiện giờ đã không phải tăng thêm người và lương thực là có thể xử lý, thiên tai ở Minh Châu lần này tình hình không tầm thường, nếu không mau chóng khống chế, chỉ sợ dân chúng khắp nơi c.h.ế.t đói, lưu dân tràn về châu quận khác..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-689.html.]

Trên mặt Lộc vương lạnh lùng, đôi mắt sắc bén,"Vậy còn có thể làm sao? Cứu trợ thiên tai đơn giản chỉ là tiền và lương thực, nếu Cẩn vương có chủ ý khác, bằng không thì tự mình đi Minh Châu trị thiên tai đi."

Thôi thái phó vuốt râu, nhẹ giọng đáp: "Năm ngoái lũ lụt Minh Châu chính là Cẩn vương đi trị, chuyện lũ lụt chỉ sợ Cẩn vương càng có biện pháp."

Lúc này, tiếng phụ họa càng nhiều.

"Đúng vậy, việc trị thủy vẫn nên giao cho Cẩn vương."

"Cẩn vương lo lắng Minh Châu, nếu có thể đích thân đi Minh Châu thì càng tốt."

"Đúng vậy, Cẩn vương lo lắng cho dân chúng..."...

Trương thừa tướng cúi đầu, che giấu sự bất đắc dĩ trong mắt.

Lộc vương là cố ý!

Lấy lùi làm tiến, để Bùi Hoài Bi biểu lộ thái độ, sau đó lại nâng hắn lên...

Đây là bức bách Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy!

Thế cục hôm nay, Vĩnh Minh Đế nằm trên giường, bên ngoài chỉ cho là hắn bị phong hàn, người tin tức linh thông đều biết... Vĩnh Minh Đế đã không còn thanh tỉnh, thường xuyên ngất xỉu.

Nếu Vĩnh Minh Đế bệnh không dậy nổi, An vương còn chưa trở về, Cẩn vương xuất kinh, Lộc vương không phải là tân đế chắc như đinh đóng cột sao?

Thời điểm mấu chốt này đều là nghĩ biện pháp hồi kinh, nào có đạo lý đi ra ngoài trị thủy!

Kinh thành phủ doãn Triệu đại nhân nói: "Cẩn vương điện hạ long tử phượng tôn, thật sự không nên lấy thân mạo hiểm, trị tai vẫn nên phái lão Lại có kinh nghiệm."

Lộc vương nhìn Triệu đại nhân thật sâu.

Lúc này giúp Cẩn vương nói chuyện, mặc kệ là thái độ gì, ít nhất không phải là người ủng hộ Lộc vương.

Văn đại nhân trả lời: "Không phải Lộc vương điện hạ có nói phái thêm nhân thủ cho Cẩn vương điện hạ không có đạo lý phản đối"
 
Chương 690


Lời của Lộc vương đảng tổng kết lại chính là...

Nếu có ý kiến, tự ngươi đi.

Nếu như không đi, vậy nghe Lộc vương điện hạ an bài.

Bất kể là vế trước hay vế sau, đều đem Cẩn vương bịt kín.

Nhưng Bùi Hoài Bi lại trấn định mở miệng: "Việc này quan hệ trọng đại, vẫn nên để cho Hoàng gia gia biết, nếu Hoàng gia gia muốn ta đi Minh Châu trị tai, ta đương nhiên phải đi."

Nghe vậy, mọi người cả kinh.

Lộc vương nhìn hắn thật sâu, nói: "Cẩn vương điện hạ kiên trì, vậy chúng ta cùng đi gặp phụ hoàng thôi."

Có thể khiến Bùi Hoài Bi đi Minh Châu, Lộc vương đương nhiên không ngăn cản hắn gặp Hoàng đế nữa.

Khi bọn họ đến tẩm cung, thái y và thái giám đều ở bên trong.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ưu sầu.

Lộc vương hạ giọng: "Phụ hoàng thế nào?"

Thái y cung kính cúi đầu: "Hoàng thượng tỉnh rồi, nhưng còn hơi nóng..."

Nhìn biểu tình này liền biết, Vĩnh Minh Đế tuy rằng tỉnh, nhưng tình huống cũng không tốt, ngược lại rất tệ.

Trong tẩm cung.

Thanh âm khàn khàn mà có chút mơ hồ vang lên: "Ai?"

Là Vĩnh Minh Đế!

Lộc vương vẻ mặt nghiêm túc, lập tức đi vào cung kính hành lễ: "Phụ hoàng, là nhi thần cùng Cẩn vương, cùng với một ít triều thần... Phụ hoàng có khỏe không?"

Vĩnh Minh Đế mở đôi mắt đục ngầu, gian nan ngồi dậy.

Thanh âm của hắn hữu khí vô lực: "Chuyện gì?"

Lộc vương và Thôi thái phó nhìn nhau, chậm rãi ra khỏi hàng....

Hoàng thượng hạ chỉ bảo hoàng tôn Cẩn vương đi Minh Châu trị tai! Đối với tin tức này, Dung Vĩ cảm thấy khó tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-690.html.]

Dung Chiêu nhíu mày hỏi: "Chuyện khi nào?"

" Hôm nay" Người đứng trước mặt bọn họ cung kính nói "Hôm nay Cẩn vương cùng Lộc vương tranh chấp về lũ lụt ở Minh Châu, liền đi bẩm báo Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ chỉ để Cẩn vương ngày mai xuất kinh đi Minh Châu cứu trợ thiên tai.

Giọng Dung Vĩ thử dò xét: "Cẩn vương nguyện ý?"

"Cẩn vương lập tức đáp ứng."

Dung Vĩ hít một hơi khí lạnh, ông quay đầu nhìn Dung Chiêu, vẻ mặt nghi hoặc: "Có ý gì? Cẩn vương vì sao nguyện ý rời kinh vào lúc này?"

Loại thời điểm mấu chốt này, xuất kinh chẳng khác nào buông tay hy vọng.

An vương quả thật không ở kinh thành, nhưng người lúc nào cũng có thể trở về, khoái mã không quá sáu, bảy ngày.

Cho dù có chuyện gì hắn cũng không sợ, biên quan hai mươi vạn đại quân còn ở trên tay hắn, xem như vẫn còn cơ hội.

Nhưng Cẩn vương đi trị thủy, không một tháng căn bản không về được!

Huống hồ, không về được cùng để cho hắn đi ra ngoài hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Dung Chiêu cũng cau mày, lập tức như là nghĩ đến cái gì, cô hỏi: "Hoàng thượng có hạ chỉ những người khác không? Hay chỉ có một mình Cẩn xương xuất kinh?"

"Còn có Trương Trường Hành đại nhân, con trai phủ doãn kinh thành Tiểu Triệu đại nhân, cùng với chủ sự của Công bộ và Hộ bộ."

Dung Chiêu rũ mắt, lâm vào trầm tư.

Dung Vĩ khó hiểu: "Sao vậy? Trong này có huyền cơ?"

Dung Chiêu nhìn ông, lẩm bẩm: "Trương Trường Hành là người của Trương thừa tướng, Triệu Du công tử là con trai phủ doãn kinh thành, chủ sự Công bộ là người của Cẩn vương, Hộ bộ cũng không có người của Lộc vương..."

Đồng tử Dung Vĩ co rụt lại.

Bất giác nghe nói đám người Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy, tưởng là đá hắn ra khỏi hàng ngũ thái tử, cho dù không phải, cũng chỉ cho là Vĩnh Minh Đế xem trọng chuyện lũ lụt Minh Châu, cho nên phái những người quan trọng này đi.

Những người này bây giờ có lẽ chức quan không cao, nhưng phía sau bọn họ đều là đại thần cực kỳ trọng yếu.

Là Dung Chiêu đã thức tỉnh ông. Không ai trong số họ là người của Lộc vương.

Hoàng đế nếu quả thật không thích Cẩn vương, không cân nhắc để cho hắn kế thừa đại thống, hoặc là muốn lập Lộc vương làm thái tử, vậy sẽ không an bài cho Cẩn vương những người không phải người của Lộc vương.

Sau lưng Trương Trường Hành có Thừa tướng, là tâm phúc của Hoàng thượng.

Phía sau Triệu Du là phủ doãn kinh thành, vị trí này không chỉ là tâm phúc của Hoàng thượng, mà còn cực kỳ quan trọng.
 
Chương 690


Lời của Lộc vương đảng tổng kết lại chính là...

Nếu có ý kiến, tự ngươi đi.

Nếu như không đi, vậy nghe Lộc vương điện hạ an bài.

Bất kể là vế trước hay vế sau, đều đem Cẩn vương bịt kín.

Nhưng Bùi Hoài Bi lại trấn định mở miệng: "Việc này quan hệ trọng đại, vẫn nên để cho Hoàng gia gia biết, nếu Hoàng gia gia muốn ta đi Minh Châu trị tai, ta đương nhiên phải đi."

Nghe vậy, mọi người cả kinh.

Lộc vương nhìn hắn thật sâu, nói: "Cẩn vương điện hạ kiên trì, vậy chúng ta cùng đi gặp phụ hoàng thôi."

Có thể khiến Bùi Hoài Bi đi Minh Châu, Lộc vương đương nhiên không ngăn cản hắn gặp Hoàng đế nữa.

Khi bọn họ đến tẩm cung, thái y và thái giám đều ở bên trong.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ưu sầu.

Lộc vương hạ giọng: "Phụ hoàng thế nào?"

Thái y cung kính cúi đầu: "Hoàng thượng tỉnh rồi, nhưng còn hơi nóng..."

Nhìn biểu tình này liền biết, Vĩnh Minh Đế tuy rằng tỉnh, nhưng tình huống cũng không tốt, ngược lại rất tệ.

Trong tẩm cung.

Thanh âm khàn khàn mà có chút mơ hồ vang lên: "Ai?"

Là Vĩnh Minh Đế!

Lộc vương vẻ mặt nghiêm túc, lập tức đi vào cung kính hành lễ: "Phụ hoàng, là nhi thần cùng Cẩn vương, cùng với một ít triều thần... Phụ hoàng có khỏe không?"

Vĩnh Minh Đế mở đôi mắt đục ngầu, gian nan ngồi dậy.

Thanh âm của hắn hữu khí vô lực: "Chuyện gì?"

Lộc vương và Thôi thái phó nhìn nhau, chậm rãi ra khỏi hàng....

Hoàng thượng hạ chỉ bảo hoàng tôn Cẩn vương đi Minh Châu trị tai! Đối với tin tức này, Dung Vĩ cảm thấy khó tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-690.html.]

Dung Chiêu nhíu mày hỏi: "Chuyện khi nào?"

" Hôm nay" Người đứng trước mặt bọn họ cung kính nói "Hôm nay Cẩn vương cùng Lộc vương tranh chấp về lũ lụt ở Minh Châu, liền đi bẩm báo Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ chỉ để Cẩn vương ngày mai xuất kinh đi Minh Châu cứu trợ thiên tai.

Giọng Dung Vĩ thử dò xét: "Cẩn vương nguyện ý?"

"Cẩn vương lập tức đáp ứng."

Dung Vĩ hít một hơi khí lạnh, ông quay đầu nhìn Dung Chiêu, vẻ mặt nghi hoặc: "Có ý gì? Cẩn vương vì sao nguyện ý rời kinh vào lúc này?"

Loại thời điểm mấu chốt này, xuất kinh chẳng khác nào buông tay hy vọng.

An vương quả thật không ở kinh thành, nhưng người lúc nào cũng có thể trở về, khoái mã không quá sáu, bảy ngày.

Cho dù có chuyện gì hắn cũng không sợ, biên quan hai mươi vạn đại quân còn ở trên tay hắn, xem như vẫn còn cơ hội.

Nhưng Cẩn vương đi trị thủy, không một tháng căn bản không về được!

Huống hồ, không về được cùng để cho hắn đi ra ngoài hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Dung Chiêu cũng cau mày, lập tức như là nghĩ đến cái gì, cô hỏi: "Hoàng thượng có hạ chỉ những người khác không? Hay chỉ có một mình Cẩn xương xuất kinh?"

"Còn có Trương Trường Hành đại nhân, con trai phủ doãn kinh thành Tiểu Triệu đại nhân, cùng với chủ sự của Công bộ và Hộ bộ."

Dung Chiêu rũ mắt, lâm vào trầm tư.

Dung Vĩ khó hiểu: "Sao vậy? Trong này có huyền cơ?"

Dung Chiêu nhìn ông, lẩm bẩm: "Trương Trường Hành là người của Trương thừa tướng, Triệu Du công tử là con trai phủ doãn kinh thành, chủ sự Công bộ là người của Cẩn vương, Hộ bộ cũng không có người của Lộc vương..."

Đồng tử Dung Vĩ co rụt lại.

Bất giác nghe nói đám người Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy, tưởng là đá hắn ra khỏi hàng ngũ thái tử, cho dù không phải, cũng chỉ cho là Vĩnh Minh Đế xem trọng chuyện lũ lụt Minh Châu, cho nên phái những người quan trọng này đi.

Những người này bây giờ có lẽ chức quan không cao, nhưng phía sau bọn họ đều là đại thần cực kỳ trọng yếu.

Là Dung Chiêu đã thức tỉnh ông. Không ai trong số họ là người của Lộc vương.

Hoàng đế nếu quả thật không thích Cẩn vương, không cân nhắc để cho hắn kế thừa đại thống, hoặc là muốn lập Lộc vương làm thái tử, vậy sẽ không an bài cho Cẩn vương những người không phải người của Lộc vương.

Sau lưng Trương Trường Hành có Thừa tướng, là tâm phúc của Hoàng thượng.

Phía sau Triệu Du là phủ doãn kinh thành, vị trí này không chỉ là tâm phúc của Hoàng thượng, mà còn cực kỳ quan trọng.
 
Chương 690


Lời của Lộc vương đảng tổng kết lại chính là...

Nếu có ý kiến, tự ngươi đi.

Nếu như không đi, vậy nghe Lộc vương điện hạ an bài.

Bất kể là vế trước hay vế sau, đều đem Cẩn vương bịt kín.

Nhưng Bùi Hoài Bi lại trấn định mở miệng: "Việc này quan hệ trọng đại, vẫn nên để cho Hoàng gia gia biết, nếu Hoàng gia gia muốn ta đi Minh Châu trị tai, ta đương nhiên phải đi."

Nghe vậy, mọi người cả kinh.

Lộc vương nhìn hắn thật sâu, nói: "Cẩn vương điện hạ kiên trì, vậy chúng ta cùng đi gặp phụ hoàng thôi."

Có thể khiến Bùi Hoài Bi đi Minh Châu, Lộc vương đương nhiên không ngăn cản hắn gặp Hoàng đế nữa.

Khi bọn họ đến tẩm cung, thái y và thái giám đều ở bên trong.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ưu sầu.

Lộc vương hạ giọng: "Phụ hoàng thế nào?"

Thái y cung kính cúi đầu: "Hoàng thượng tỉnh rồi, nhưng còn hơi nóng..."

Nhìn biểu tình này liền biết, Vĩnh Minh Đế tuy rằng tỉnh, nhưng tình huống cũng không tốt, ngược lại rất tệ.

Trong tẩm cung.

Thanh âm khàn khàn mà có chút mơ hồ vang lên: "Ai?"

Là Vĩnh Minh Đế!

Lộc vương vẻ mặt nghiêm túc, lập tức đi vào cung kính hành lễ: "Phụ hoàng, là nhi thần cùng Cẩn vương, cùng với một ít triều thần... Phụ hoàng có khỏe không?"

Vĩnh Minh Đế mở đôi mắt đục ngầu, gian nan ngồi dậy.

Thanh âm của hắn hữu khí vô lực: "Chuyện gì?"

Lộc vương và Thôi thái phó nhìn nhau, chậm rãi ra khỏi hàng....

Hoàng thượng hạ chỉ bảo hoàng tôn Cẩn vương đi Minh Châu trị tai! Đối với tin tức này, Dung Vĩ cảm thấy khó tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-690.html.]

Dung Chiêu nhíu mày hỏi: "Chuyện khi nào?"

" Hôm nay" Người đứng trước mặt bọn họ cung kính nói "Hôm nay Cẩn vương cùng Lộc vương tranh chấp về lũ lụt ở Minh Châu, liền đi bẩm báo Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ chỉ để Cẩn vương ngày mai xuất kinh đi Minh Châu cứu trợ thiên tai.

Giọng Dung Vĩ thử dò xét: "Cẩn vương nguyện ý?"

"Cẩn vương lập tức đáp ứng."

Dung Vĩ hít một hơi khí lạnh, ông quay đầu nhìn Dung Chiêu, vẻ mặt nghi hoặc: "Có ý gì? Cẩn vương vì sao nguyện ý rời kinh vào lúc này?"

Loại thời điểm mấu chốt này, xuất kinh chẳng khác nào buông tay hy vọng.

An vương quả thật không ở kinh thành, nhưng người lúc nào cũng có thể trở về, khoái mã không quá sáu, bảy ngày.

Cho dù có chuyện gì hắn cũng không sợ, biên quan hai mươi vạn đại quân còn ở trên tay hắn, xem như vẫn còn cơ hội.

Nhưng Cẩn vương đi trị thủy, không một tháng căn bản không về được!

Huống hồ, không về được cùng để cho hắn đi ra ngoài hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Dung Chiêu cũng cau mày, lập tức như là nghĩ đến cái gì, cô hỏi: "Hoàng thượng có hạ chỉ những người khác không? Hay chỉ có một mình Cẩn xương xuất kinh?"

"Còn có Trương Trường Hành đại nhân, con trai phủ doãn kinh thành Tiểu Triệu đại nhân, cùng với chủ sự của Công bộ và Hộ bộ."

Dung Chiêu rũ mắt, lâm vào trầm tư.

Dung Vĩ khó hiểu: "Sao vậy? Trong này có huyền cơ?"

Dung Chiêu nhìn ông, lẩm bẩm: "Trương Trường Hành là người của Trương thừa tướng, Triệu Du công tử là con trai phủ doãn kinh thành, chủ sự Công bộ là người của Cẩn vương, Hộ bộ cũng không có người của Lộc vương..."

Đồng tử Dung Vĩ co rụt lại.

Bất giác nghe nói đám người Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy, tưởng là đá hắn ra khỏi hàng ngũ thái tử, cho dù không phải, cũng chỉ cho là Vĩnh Minh Đế xem trọng chuyện lũ lụt Minh Châu, cho nên phái những người quan trọng này đi.

Những người này bây giờ có lẽ chức quan không cao, nhưng phía sau bọn họ đều là đại thần cực kỳ trọng yếu.

Là Dung Chiêu đã thức tỉnh ông. Không ai trong số họ là người của Lộc vương.

Hoàng đế nếu quả thật không thích Cẩn vương, không cân nhắc để cho hắn kế thừa đại thống, hoặc là muốn lập Lộc vương làm thái tử, vậy sẽ không an bài cho Cẩn vương những người không phải người của Lộc vương.

Sau lưng Trương Trường Hành có Thừa tướng, là tâm phúc của Hoàng thượng.

Phía sau Triệu Du là phủ doãn kinh thành, vị trí này không chỉ là tâm phúc của Hoàng thượng, mà còn cực kỳ quan trọng.
 
Chương 691


Công bộ vốn là thế lực của Cẩn vương.

Hộ bộ hiện giờ là địa bàn của Dung Chiêu, cũng là đảng trung lập điển hình.

Sau khi nghĩ rõ ràng Vĩnh Minh Đế không phải loại trừ Cẩn vương, Dung Vĩ vẫn nghi hoặc: "Vậy để Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy rốt cuộc là vì sao?"

Dung Chiêu lắc đầu.

Thanh âm của cô nhẹ nhàng: "Mặc kệ hắn vì cái gì mà đi, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, so với trước kia càng nguy hiểm hơn."

Dung Vĩ nghe vậy, thở dài: "Minh Châu thật sự là làm cho người ta bất an, tiên thái tử chính là c.h.ế.t ở Minh Châu..."

Ngày thứ hai.

Dung Chiêu sáng sớm đã đi Hộ bộ, Cẩn vương cùng Trương Trường Hành bọn họ hôm nay chuẩn bị đi Minh Châu, Hộ bộ phải cho bọn họ ngân lượng cứu trợ thiên tai, điều phối lương thực.

Cẩn vương hành lễ: "Làm phiền Dung thái phó rồi."

Dung Chiêu lắc đầu, đưa sổ sách cho hắn: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong, hiện kim không nhiều lắm, chuẩn bị đủ dùng là được, ngân lượng còn lại đến Trịnh Châu và Minh Châu có thể đến ngân hàng lấy, vị trí của ngân hàng không bị ngập."

"Lương thực nhất định phải mang, bây giờ kinh thành lương thực không đủ, hôm qua ta đã ký kết khế thư ở thị trường giao dịch, các ngươi mang khế thư trực tiếp đến thị trường giao dịch ở Trịnh Châu mang lương thực đi là được."

Bùi Hoài Bi hít sâu một hơi, trịnh trọng tiếp nhận.

Sau khi xem qua sổ sách, khế ước và hóa đơn của Hộ bộ xong, hắn ký tên ấn dấu lên sổ.

Phía sau, Trương Trường Hành cảm thán: "Dung thái phó suy nghĩ chu toàn, chuẩn bị cực kỳ thỏa đáng."

Dung Chiêu cười cười, nói với bọn họ: "Ta còn cho người đi hái chút dược liệu, các ngươi mang theo đi, lũ lụt không an toàn, dễ sinh bệnh, dược liệu không thể thiếu."

Bùi Hoài Bi gật đầu: "Đa tạ Dung thái phó."

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu Bùi Hoài Bi đưa sổ sách trên tay cho cô, nhìn thật sâu nữ tử mặc váy dài màu tím trước mặt.

Sau đó lại giơ tay hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng: "Dung thái phó, chúng ta không quấy rầy nhiều, cáo từ."

Dung Chiêu vươn ra nhận lấy sổ.

Bùi Hoài Bi dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được thấp giọng nói: "Bảo trọng, cẩn thận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-691.html.]

Nói xong, hắn xoay người sải bước rời đi.

Bóng lưng mặc dù không khôi ngô, lại cao ngất kiên định, tự có khí khái.

Trương Trường Hành và Triệu Du cũng cáo từ Dung Chiêu.

Trương Trường Hành: "Đi đây, hẹn gặp lại."

Dung Chiêu nhìn bóng lưng bọn họ, cất cao giọng nói: "Các ngươi cẩn thận, chờ trở về mời các ngươi tới Phúc Lộc Hiên uống rượu."

Trương Trường Hành nói mang theo ý cười: "Ngươi đừng quên đó!"

Dung Chiêu cười lắc đầu, ba người đã đi xa.

Ngày 2 tháng 8, đoàn người Cẩn vương ra khỏi kinh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Minh Châu.

Từ sau khi Cẩn vương rời đi, kinh thành cũng chỉ còn lại Lộc vương là hoàng tử.

Thân thể Vĩnh Minh Đế vẫn không tốt, thỉnh thoảng tiếp tục sinh bệnh, Lộc vương bắt đầu nhúng tay vào triều chính, từ thế cục hôm nay mà xem, Lộc vương là người có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế nhất.

Vô số người sốt ruột ngã về phía Lộc vương.

Mà điều này cũng làm cho hắn hành sự ngày càng thuận lợi, triều đình đại sự, nếu Vĩnh Minh Đế không thể làm chủ, đều là Lộc vương làm chủ.

Các quan viên không dám mở miệng, An vương đảng lại càng có vài quan viên quan trọng gặp khó khăn.

Từng có hành vi lúc trước, Lộc vương lần này cực kỳ cẩn thận.

Khi Vĩnh Minh Đế tỉnh lại, hắn liền hầu hạ trước giường, đem tất cả đại sự đều giao cho Vĩnh Minh Đế xử lý.

Chỉ khi Vĩnh Minh Đế hữu tâm vô lực, hắn mới có thể nhúng tay.

Việc triều đình, hắn cũng xử trí gọn gàng ngăn nắp.

Đáng tiếc Vĩnh Minh Đế vẫn không hạ lệnh cho hắn giám quốc, ngược hồi kinh.

Ngày 7 tháng 8, An vương tự tay dâng thư, hy vọng hồi kinh.

Ngày 10 tháng 8, cấp báo từ Minh Châu, lũ lụt nghiêm trọng, huyện Đồ ở Minh Châu có dịch bệnh phát sinh, đang nhanh chóng lan tràn, lưu dân khắp nơi, Minh Châu đại loạn.
 
Chương 691


Công bộ vốn là thế lực của Cẩn vương.

Hộ bộ hiện giờ là địa bàn của Dung Chiêu, cũng là đảng trung lập điển hình.

Sau khi nghĩ rõ ràng Vĩnh Minh Đế không phải loại trừ Cẩn vương, Dung Vĩ vẫn nghi hoặc: "Vậy để Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy rốt cuộc là vì sao?"

Dung Chiêu lắc đầu.

Thanh âm của cô nhẹ nhàng: "Mặc kệ hắn vì cái gì mà đi, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, so với trước kia càng nguy hiểm hơn."

Dung Vĩ nghe vậy, thở dài: "Minh Châu thật sự là làm cho người ta bất an, tiên thái tử chính là c.h.ế.t ở Minh Châu..."

Ngày thứ hai.

Dung Chiêu sáng sớm đã đi Hộ bộ, Cẩn vương cùng Trương Trường Hành bọn họ hôm nay chuẩn bị đi Minh Châu, Hộ bộ phải cho bọn họ ngân lượng cứu trợ thiên tai, điều phối lương thực.

Cẩn vương hành lễ: "Làm phiền Dung thái phó rồi."

Dung Chiêu lắc đầu, đưa sổ sách cho hắn: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong, hiện kim không nhiều lắm, chuẩn bị đủ dùng là được, ngân lượng còn lại đến Trịnh Châu và Minh Châu có thể đến ngân hàng lấy, vị trí của ngân hàng không bị ngập."

"Lương thực nhất định phải mang, bây giờ kinh thành lương thực không đủ, hôm qua ta đã ký kết khế thư ở thị trường giao dịch, các ngươi mang khế thư trực tiếp đến thị trường giao dịch ở Trịnh Châu mang lương thực đi là được."

Bùi Hoài Bi hít sâu một hơi, trịnh trọng tiếp nhận.

Sau khi xem qua sổ sách, khế ước và hóa đơn của Hộ bộ xong, hắn ký tên ấn dấu lên sổ.

Phía sau, Trương Trường Hành cảm thán: "Dung thái phó suy nghĩ chu toàn, chuẩn bị cực kỳ thỏa đáng."

Dung Chiêu cười cười, nói với bọn họ: "Ta còn cho người đi hái chút dược liệu, các ngươi mang theo đi, lũ lụt không an toàn, dễ sinh bệnh, dược liệu không thể thiếu."

Bùi Hoài Bi gật đầu: "Đa tạ Dung thái phó."

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu Bùi Hoài Bi đưa sổ sách trên tay cho cô, nhìn thật sâu nữ tử mặc váy dài màu tím trước mặt.

Sau đó lại giơ tay hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng: "Dung thái phó, chúng ta không quấy rầy nhiều, cáo từ."

Dung Chiêu vươn ra nhận lấy sổ.

Bùi Hoài Bi dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được thấp giọng nói: "Bảo trọng, cẩn thận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-691.html.]

Nói xong, hắn xoay người sải bước rời đi.

Bóng lưng mặc dù không khôi ngô, lại cao ngất kiên định, tự có khí khái.

Trương Trường Hành và Triệu Du cũng cáo từ Dung Chiêu.

Trương Trường Hành: "Đi đây, hẹn gặp lại."

Dung Chiêu nhìn bóng lưng bọn họ, cất cao giọng nói: "Các ngươi cẩn thận, chờ trở về mời các ngươi tới Phúc Lộc Hiên uống rượu."

Trương Trường Hành nói mang theo ý cười: "Ngươi đừng quên đó!"

Dung Chiêu cười lắc đầu, ba người đã đi xa.

Ngày 2 tháng 8, đoàn người Cẩn vương ra khỏi kinh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Minh Châu.

Từ sau khi Cẩn vương rời đi, kinh thành cũng chỉ còn lại Lộc vương là hoàng tử.

Thân thể Vĩnh Minh Đế vẫn không tốt, thỉnh thoảng tiếp tục sinh bệnh, Lộc vương bắt đầu nhúng tay vào triều chính, từ thế cục hôm nay mà xem, Lộc vương là người có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế nhất.

Vô số người sốt ruột ngã về phía Lộc vương.

Mà điều này cũng làm cho hắn hành sự ngày càng thuận lợi, triều đình đại sự, nếu Vĩnh Minh Đế không thể làm chủ, đều là Lộc vương làm chủ.

Các quan viên không dám mở miệng, An vương đảng lại càng có vài quan viên quan trọng gặp khó khăn.

Từng có hành vi lúc trước, Lộc vương lần này cực kỳ cẩn thận.

Khi Vĩnh Minh Đế tỉnh lại, hắn liền hầu hạ trước giường, đem tất cả đại sự đều giao cho Vĩnh Minh Đế xử lý.

Chỉ khi Vĩnh Minh Đế hữu tâm vô lực, hắn mới có thể nhúng tay.

Việc triều đình, hắn cũng xử trí gọn gàng ngăn nắp.

Đáng tiếc Vĩnh Minh Đế vẫn không hạ lệnh cho hắn giám quốc, ngược hồi kinh.

Ngày 7 tháng 8, An vương tự tay dâng thư, hy vọng hồi kinh.

Ngày 10 tháng 8, cấp báo từ Minh Châu, lũ lụt nghiêm trọng, huyện Đồ ở Minh Châu có dịch bệnh phát sinh, đang nhanh chóng lan tràn, lưu dân khắp nơi, Minh Châu đại loạn.
 
Chương 691


Công bộ vốn là thế lực của Cẩn vương.

Hộ bộ hiện giờ là địa bàn của Dung Chiêu, cũng là đảng trung lập điển hình.

Sau khi nghĩ rõ ràng Vĩnh Minh Đế không phải loại trừ Cẩn vương, Dung Vĩ vẫn nghi hoặc: "Vậy để Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy rốt cuộc là vì sao?"

Dung Chiêu lắc đầu.

Thanh âm của cô nhẹ nhàng: "Mặc kệ hắn vì cái gì mà đi, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, so với trước kia càng nguy hiểm hơn."

Dung Vĩ nghe vậy, thở dài: "Minh Châu thật sự là làm cho người ta bất an, tiên thái tử chính là c.h.ế.t ở Minh Châu..."

Ngày thứ hai.

Dung Chiêu sáng sớm đã đi Hộ bộ, Cẩn vương cùng Trương Trường Hành bọn họ hôm nay chuẩn bị đi Minh Châu, Hộ bộ phải cho bọn họ ngân lượng cứu trợ thiên tai, điều phối lương thực.

Cẩn vương hành lễ: "Làm phiền Dung thái phó rồi."

Dung Chiêu lắc đầu, đưa sổ sách cho hắn: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong, hiện kim không nhiều lắm, chuẩn bị đủ dùng là được, ngân lượng còn lại đến Trịnh Châu và Minh Châu có thể đến ngân hàng lấy, vị trí của ngân hàng không bị ngập."

"Lương thực nhất định phải mang, bây giờ kinh thành lương thực không đủ, hôm qua ta đã ký kết khế thư ở thị trường giao dịch, các ngươi mang khế thư trực tiếp đến thị trường giao dịch ở Trịnh Châu mang lương thực đi là được."

Bùi Hoài Bi hít sâu một hơi, trịnh trọng tiếp nhận.

Sau khi xem qua sổ sách, khế ước và hóa đơn của Hộ bộ xong, hắn ký tên ấn dấu lên sổ.

Phía sau, Trương Trường Hành cảm thán: "Dung thái phó suy nghĩ chu toàn, chuẩn bị cực kỳ thỏa đáng."

Dung Chiêu cười cười, nói với bọn họ: "Ta còn cho người đi hái chút dược liệu, các ngươi mang theo đi, lũ lụt không an toàn, dễ sinh bệnh, dược liệu không thể thiếu."

Bùi Hoài Bi gật đầu: "Đa tạ Dung thái phó."

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu Bùi Hoài Bi đưa sổ sách trên tay cho cô, nhìn thật sâu nữ tử mặc váy dài màu tím trước mặt.

Sau đó lại giơ tay hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng: "Dung thái phó, chúng ta không quấy rầy nhiều, cáo từ."

Dung Chiêu vươn ra nhận lấy sổ.

Bùi Hoài Bi dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được thấp giọng nói: "Bảo trọng, cẩn thận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-691.html.]

Nói xong, hắn xoay người sải bước rời đi.

Bóng lưng mặc dù không khôi ngô, lại cao ngất kiên định, tự có khí khái.

Trương Trường Hành và Triệu Du cũng cáo từ Dung Chiêu.

Trương Trường Hành: "Đi đây, hẹn gặp lại."

Dung Chiêu nhìn bóng lưng bọn họ, cất cao giọng nói: "Các ngươi cẩn thận, chờ trở về mời các ngươi tới Phúc Lộc Hiên uống rượu."

Trương Trường Hành nói mang theo ý cười: "Ngươi đừng quên đó!"

Dung Chiêu cười lắc đầu, ba người đã đi xa.

Ngày 2 tháng 8, đoàn người Cẩn vương ra khỏi kinh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Minh Châu.

Từ sau khi Cẩn vương rời đi, kinh thành cũng chỉ còn lại Lộc vương là hoàng tử.

Thân thể Vĩnh Minh Đế vẫn không tốt, thỉnh thoảng tiếp tục sinh bệnh, Lộc vương bắt đầu nhúng tay vào triều chính, từ thế cục hôm nay mà xem, Lộc vương là người có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế nhất.

Vô số người sốt ruột ngã về phía Lộc vương.

Mà điều này cũng làm cho hắn hành sự ngày càng thuận lợi, triều đình đại sự, nếu Vĩnh Minh Đế không thể làm chủ, đều là Lộc vương làm chủ.

Các quan viên không dám mở miệng, An vương đảng lại càng có vài quan viên quan trọng gặp khó khăn.

Từng có hành vi lúc trước, Lộc vương lần này cực kỳ cẩn thận.

Khi Vĩnh Minh Đế tỉnh lại, hắn liền hầu hạ trước giường, đem tất cả đại sự đều giao cho Vĩnh Minh Đế xử lý.

Chỉ khi Vĩnh Minh Đế hữu tâm vô lực, hắn mới có thể nhúng tay.

Việc triều đình, hắn cũng xử trí gọn gàng ngăn nắp.

Đáng tiếc Vĩnh Minh Đế vẫn không hạ lệnh cho hắn giám quốc, ngược hồi kinh.

Ngày 7 tháng 8, An vương tự tay dâng thư, hy vọng hồi kinh.

Ngày 10 tháng 8, cấp báo từ Minh Châu, lũ lụt nghiêm trọng, huyện Đồ ở Minh Châu có dịch bệnh phát sinh, đang nhanh chóng lan tràn, lưu dân khắp nơi, Minh Châu đại loạn.
 
Chương 692


Tin tức truyền đến kinh thành, cả triều đều kinh hãi.

Mà rất nhanh, lời đồn nổi lên bốn phía.

"Vừa mưa to vừa ôn dịch, rõ ràng là Đại Nhạn chiến thắng, vì sao lại trừng phạt Đại Nhạn?"

"Nghe nói Hoàng thượng còn bị bệnh... Đây là trời cao trừng phạt người hưng binh."

"Trời ạ, đây không phải điềm lành."

"Đây chính là ôn dịch, không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu người, triều đình phải nhanh chóng khống chế, ngàn vạn lần không thể lan rộng."...

Bệnh dịch thời đại này là vấn đề lớn.

Điều kiện chữa bệnh không tốt, nếu như dịch bệnh nghiêm trọng, chứng bệnh trí mạng, vậy một khi lan rộng, cơ hồ tương đương với tai nạn diệt quốc!

Tin tức cùng lời đồn truyền đến tai Vĩnh Minh Đế.

Vĩnh Minh Đế hộc m.á.u ngay tại chỗ.

Dung Vĩ, Dung Chiêu suốt đêm vội vàng tiến cung, văn võ cả triều đều chạy vào cung.

Tẩm cung.

Vĩnh Minh Đế sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ khô khốc ngồi ở trên giường, tất cả quan viên đi vào đều cả kinh, lập tức vội cung kính hành lễ.

Lộc vương cung kính quỳ bên cạnh, bưng chén thuốc.

Thanh âm Vĩnh Minh Đế khàn khàn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ôn dịch lại là chuyện gì?"

Thôi thái phó cung kính nói: "Hoàng thượng, chỉ là một huyện thành Minh Châu xảy ra ôn dịch, nhất định có thể khống chế được, long thể Hoàng thượng mới là quan trọng nhất."

Trương thừa tướng vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Thôi thái phó nói đúng, nên lập tức phái y quan đi Minh Châu, hiện tại Minh Châu mưa to, đợi mưa dừng lại nhất định mọi chuyện sẽ tốt lên."

Lão tuy rằng an ủi Hoàng đế, nhưng trong mắt mang theo lo lắng cùng bất an.

Con trai thứ hai của lão là Trương Trường Hành vẫn còn ở Minh Châu.

Bùi Tranh đi về phía trước hai bước. vẻ mặt lo lắng "Phụ hoàng uống thuốc trước, Cẩn vương còn ở Minh Châu, nhất định có thể khống chế được tình hình dịch bệnh, lời đồn chẳng qua là vọng ngôn, nhi thần sai người khống chế lời đồn, đợi tình hình dịch bệnh bình ổn, lời đồn sẽ tự sụp đổ."

Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Cẩn vương đâu? Quan viên các cấp Minh Châu đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-692.html.]

Có quan viên cúi đầu: "Không biết... Minh Châu đại loạn, Cẩn vương chưa có tin tức đưa tới."

Minh Châu bên kia nhất định xảy ra đại sự!

Bất kể là đại loạn, hay là tin tức bị phong tỏa, tình huống của Minh Châu nhất định cực kỳ tồi tệ.

Ánh mắt đục ngầu của Vĩnh Minh Đế đảo qua tất cả quan viên ở đây.

Đều là một đám người trong lòng không biết đang suy tính cái gì, nếu không phải là một đám lão xương cốt thì cũng là không có năng lực, căn bản không có biện pháp giúp hắn giải quyết phiền toái.

Nhưng rất nhanh, tầm mắt của hắn dừng lại.

Trong đám người một vệt áo màu xanh thật sự quá nổi bật.

Ánh mắt Vĩnh Minh Đế dừng lại trên người Dung Chiêu, thanh âm khàn khàn: "A Chiêu, lại đây..."

Dung Chiêu tiến lên vài bước, cung kính nói: "Có thần."

Nội tâm Dung Vĩ căng thẳng, cả người trong nháy mắt tê rần.

Vĩnh Minh Đế lại lộ ra nụ cười.

Một câu "có thần" làm cho người ta lập tức an tâm.

Cô chưa bao giờ nhiều lời, một câu "có thần" chính là thái độ của cô, cũng là năng lực khiến người ta trở nên kiên định an ổn.

Vĩnh Minh Đế nắm thật chặt cổ tay Dung Chiêu, thanh âm vẫn khàn khàn nhưng vô cùng có lực...

"Nghe chỉ, trẫm lệnh Dung thái phó làm khâm sai, ngày mai mang y quan đi Minh Châu bình ổn dịch bệnh. Minh Châu lũ lụt và dịch bệnh, tin tức lui tới không tiện, Minh Châu ở sát Trịnh Châu, binh lực và quan viên Trịnh Châu toàn bộ giao cho Dung thái phó điều động, hết thảy sự vụ, Dung thái phó toàn quyền xử lý, nếu có người không nghe lệnh, giết!"

Lúc này tất cả quan viên ở đây đều khiếp sợ trừng to mắt.

Lại cho cô quyền lực lớn như vậy!

Mà chân Dung Vĩ lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Bên cạnh Trương thừa tướng dắt đao lôi kéo không để ý thất thố trước mặt Hoàng đế.

Đây là trọng lượng của Hoàng đế!

Cho dù Minh Châu lũ lụt, cho dù Minh Châu dịch bệnh, người được hắn coi trọng thì phải gánh vác, không cho phép trốn tránh.
 
Chương 692


Tin tức truyền đến kinh thành, cả triều đều kinh hãi.

Mà rất nhanh, lời đồn nổi lên bốn phía.

"Vừa mưa to vừa ôn dịch, rõ ràng là Đại Nhạn chiến thắng, vì sao lại trừng phạt Đại Nhạn?"

"Nghe nói Hoàng thượng còn bị bệnh... Đây là trời cao trừng phạt người hưng binh."

"Trời ạ, đây không phải điềm lành."

"Đây chính là ôn dịch, không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu người, triều đình phải nhanh chóng khống chế, ngàn vạn lần không thể lan rộng."...

Bệnh dịch thời đại này là vấn đề lớn.

Điều kiện chữa bệnh không tốt, nếu như dịch bệnh nghiêm trọng, chứng bệnh trí mạng, vậy một khi lan rộng, cơ hồ tương đương với tai nạn diệt quốc!

Tin tức cùng lời đồn truyền đến tai Vĩnh Minh Đế.

Vĩnh Minh Đế hộc m.á.u ngay tại chỗ.

Dung Vĩ, Dung Chiêu suốt đêm vội vàng tiến cung, văn võ cả triều đều chạy vào cung.

Tẩm cung.

Vĩnh Minh Đế sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ khô khốc ngồi ở trên giường, tất cả quan viên đi vào đều cả kinh, lập tức vội cung kính hành lễ.

Lộc vương cung kính quỳ bên cạnh, bưng chén thuốc.

Thanh âm Vĩnh Minh Đế khàn khàn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ôn dịch lại là chuyện gì?"

Thôi thái phó cung kính nói: "Hoàng thượng, chỉ là một huyện thành Minh Châu xảy ra ôn dịch, nhất định có thể khống chế được, long thể Hoàng thượng mới là quan trọng nhất."

Trương thừa tướng vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Thôi thái phó nói đúng, nên lập tức phái y quan đi Minh Châu, hiện tại Minh Châu mưa to, đợi mưa dừng lại nhất định mọi chuyện sẽ tốt lên."

Lão tuy rằng an ủi Hoàng đế, nhưng trong mắt mang theo lo lắng cùng bất an.

Con trai thứ hai của lão là Trương Trường Hành vẫn còn ở Minh Châu.

Bùi Tranh đi về phía trước hai bước. vẻ mặt lo lắng "Phụ hoàng uống thuốc trước, Cẩn vương còn ở Minh Châu, nhất định có thể khống chế được tình hình dịch bệnh, lời đồn chẳng qua là vọng ngôn, nhi thần sai người khống chế lời đồn, đợi tình hình dịch bệnh bình ổn, lời đồn sẽ tự sụp đổ."

Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Cẩn vương đâu? Quan viên các cấp Minh Châu đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-692.html.]

Có quan viên cúi đầu: "Không biết... Minh Châu đại loạn, Cẩn vương chưa có tin tức đưa tới."

Minh Châu bên kia nhất định xảy ra đại sự!

Bất kể là đại loạn, hay là tin tức bị phong tỏa, tình huống của Minh Châu nhất định cực kỳ tồi tệ.

Ánh mắt đục ngầu của Vĩnh Minh Đế đảo qua tất cả quan viên ở đây.

Đều là một đám người trong lòng không biết đang suy tính cái gì, nếu không phải là một đám lão xương cốt thì cũng là không có năng lực, căn bản không có biện pháp giúp hắn giải quyết phiền toái.

Nhưng rất nhanh, tầm mắt của hắn dừng lại.

Trong đám người một vệt áo màu xanh thật sự quá nổi bật.

Ánh mắt Vĩnh Minh Đế dừng lại trên người Dung Chiêu, thanh âm khàn khàn: "A Chiêu, lại đây..."

Dung Chiêu tiến lên vài bước, cung kính nói: "Có thần."

Nội tâm Dung Vĩ căng thẳng, cả người trong nháy mắt tê rần.

Vĩnh Minh Đế lại lộ ra nụ cười.

Một câu "có thần" làm cho người ta lập tức an tâm.

Cô chưa bao giờ nhiều lời, một câu "có thần" chính là thái độ của cô, cũng là năng lực khiến người ta trở nên kiên định an ổn.

Vĩnh Minh Đế nắm thật chặt cổ tay Dung Chiêu, thanh âm vẫn khàn khàn nhưng vô cùng có lực...

"Nghe chỉ, trẫm lệnh Dung thái phó làm khâm sai, ngày mai mang y quan đi Minh Châu bình ổn dịch bệnh. Minh Châu lũ lụt và dịch bệnh, tin tức lui tới không tiện, Minh Châu ở sát Trịnh Châu, binh lực và quan viên Trịnh Châu toàn bộ giao cho Dung thái phó điều động, hết thảy sự vụ, Dung thái phó toàn quyền xử lý, nếu có người không nghe lệnh, giết!"

Lúc này tất cả quan viên ở đây đều khiếp sợ trừng to mắt.

Lại cho cô quyền lực lớn như vậy!

Mà chân Dung Vĩ lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Bên cạnh Trương thừa tướng dắt đao lôi kéo không để ý thất thố trước mặt Hoàng đế.

Đây là trọng lượng của Hoàng đế!

Cho dù Minh Châu lũ lụt, cho dù Minh Châu dịch bệnh, người được hắn coi trọng thì phải gánh vác, không cho phép trốn tránh.
 
Chương 692


Tin tức truyền đến kinh thành, cả triều đều kinh hãi.

Mà rất nhanh, lời đồn nổi lên bốn phía.

"Vừa mưa to vừa ôn dịch, rõ ràng là Đại Nhạn chiến thắng, vì sao lại trừng phạt Đại Nhạn?"

"Nghe nói Hoàng thượng còn bị bệnh... Đây là trời cao trừng phạt người hưng binh."

"Trời ạ, đây không phải điềm lành."

"Đây chính là ôn dịch, không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu người, triều đình phải nhanh chóng khống chế, ngàn vạn lần không thể lan rộng."...

Bệnh dịch thời đại này là vấn đề lớn.

Điều kiện chữa bệnh không tốt, nếu như dịch bệnh nghiêm trọng, chứng bệnh trí mạng, vậy một khi lan rộng, cơ hồ tương đương với tai nạn diệt quốc!

Tin tức cùng lời đồn truyền đến tai Vĩnh Minh Đế.

Vĩnh Minh Đế hộc m.á.u ngay tại chỗ.

Dung Vĩ, Dung Chiêu suốt đêm vội vàng tiến cung, văn võ cả triều đều chạy vào cung.

Tẩm cung.

Vĩnh Minh Đế sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ khô khốc ngồi ở trên giường, tất cả quan viên đi vào đều cả kinh, lập tức vội cung kính hành lễ.

Lộc vương cung kính quỳ bên cạnh, bưng chén thuốc.

Thanh âm Vĩnh Minh Đế khàn khàn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ôn dịch lại là chuyện gì?"

Thôi thái phó cung kính nói: "Hoàng thượng, chỉ là một huyện thành Minh Châu xảy ra ôn dịch, nhất định có thể khống chế được, long thể Hoàng thượng mới là quan trọng nhất."

Trương thừa tướng vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Thôi thái phó nói đúng, nên lập tức phái y quan đi Minh Châu, hiện tại Minh Châu mưa to, đợi mưa dừng lại nhất định mọi chuyện sẽ tốt lên."

Lão tuy rằng an ủi Hoàng đế, nhưng trong mắt mang theo lo lắng cùng bất an.

Con trai thứ hai của lão là Trương Trường Hành vẫn còn ở Minh Châu.

Bùi Tranh đi về phía trước hai bước. vẻ mặt lo lắng "Phụ hoàng uống thuốc trước, Cẩn vương còn ở Minh Châu, nhất định có thể khống chế được tình hình dịch bệnh, lời đồn chẳng qua là vọng ngôn, nhi thần sai người khống chế lời đồn, đợi tình hình dịch bệnh bình ổn, lời đồn sẽ tự sụp đổ."

Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Cẩn vương đâu? Quan viên các cấp Minh Châu đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-692.html.]

Có quan viên cúi đầu: "Không biết... Minh Châu đại loạn, Cẩn vương chưa có tin tức đưa tới."

Minh Châu bên kia nhất định xảy ra đại sự!

Bất kể là đại loạn, hay là tin tức bị phong tỏa, tình huống của Minh Châu nhất định cực kỳ tồi tệ.

Ánh mắt đục ngầu của Vĩnh Minh Đế đảo qua tất cả quan viên ở đây.

Đều là một đám người trong lòng không biết đang suy tính cái gì, nếu không phải là một đám lão xương cốt thì cũng là không có năng lực, căn bản không có biện pháp giúp hắn giải quyết phiền toái.

Nhưng rất nhanh, tầm mắt của hắn dừng lại.

Trong đám người một vệt áo màu xanh thật sự quá nổi bật.

Ánh mắt Vĩnh Minh Đế dừng lại trên người Dung Chiêu, thanh âm khàn khàn: "A Chiêu, lại đây..."

Dung Chiêu tiến lên vài bước, cung kính nói: "Có thần."

Nội tâm Dung Vĩ căng thẳng, cả người trong nháy mắt tê rần.

Vĩnh Minh Đế lại lộ ra nụ cười.

Một câu "có thần" làm cho người ta lập tức an tâm.

Cô chưa bao giờ nhiều lời, một câu "có thần" chính là thái độ của cô, cũng là năng lực khiến người ta trở nên kiên định an ổn.

Vĩnh Minh Đế nắm thật chặt cổ tay Dung Chiêu, thanh âm vẫn khàn khàn nhưng vô cùng có lực...

"Nghe chỉ, trẫm lệnh Dung thái phó làm khâm sai, ngày mai mang y quan đi Minh Châu bình ổn dịch bệnh. Minh Châu lũ lụt và dịch bệnh, tin tức lui tới không tiện, Minh Châu ở sát Trịnh Châu, binh lực và quan viên Trịnh Châu toàn bộ giao cho Dung thái phó điều động, hết thảy sự vụ, Dung thái phó toàn quyền xử lý, nếu có người không nghe lệnh, giết!"

Lúc này tất cả quan viên ở đây đều khiếp sợ trừng to mắt.

Lại cho cô quyền lực lớn như vậy!

Mà chân Dung Vĩ lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Bên cạnh Trương thừa tướng dắt đao lôi kéo không để ý thất thố trước mặt Hoàng đế.

Đây là trọng lượng của Hoàng đế!

Cho dù Minh Châu lũ lụt, cho dù Minh Châu dịch bệnh, người được hắn coi trọng thì phải gánh vác, không cho phép trốn tránh.
 
Chương 693


Trương thừa tướng vô cùng hiểu tâm lý Dung Vĩ.

Con trai lão đang ở Minh Châu, lão có thể không hiểu sao?

Nhưng giờ này khắc này, ở trước mặt Vĩnh Minh Đế không thể thất thố, cũng không thể để cho hắn mất hứng.

Có thể một hơi giao ra binh quyền hai châu, cũng nói rõ Vĩnh Minh Đế lúc này không chút cố ky, đây không phải là quyết định mà một Hoàng đế thanh tỉnh có thể làm ra.

Nhưng bởi vì không tỉnh táo, không ai dám phản kháng.

Hai mắt Vĩnh Minh Đế đỏ ngầu, nắm tay Dung Chiêu dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch, gằn từng chữ: "Trẫm giao Minh Châu cho ngươi, nhất định phải trị thiên cứu người, khống chế dịch bệnh."

Dung Chiêu hít sâu một hơi, cung kính hành lễ, cao giọng đáp: "Thần lĩnh chỉ!"

Vẻ mặt của cô là thong dong cùng trấn định khiến người ta an tâm.

Đêm đó, toàn bộ triều đình Đại Nhạn trắng đêm không ngủ.

Cho Dung Chiêu quyền lực lớn như vậy, lại muốn cô ngày mai xuất phát, các quan viên cả đêm đều tất bật bận rộn.

Dung Vĩ ra khỏi tẩm điện liền nắm lấy cánh tay Dung Chiêu, giọng nói run rẩy: "A Chiêu..."

Ông đã hoảng loạn đến cực điểm, thậm chí không biết mở miệng như thế nào.

Ngoại trừ lũ lụt và dịch bệnh ở Minh Châu, còn có quyền lực và trách nhiệm lớn hơn nữa.

Nếu lũ lụt và dịch bệnh không khống chế được, Dung Chiêu sẽ phải chịu trách nhiệm, nếu xảy ra hỗn loạn, cô cũng phải chịu trách nhiệm, nếu Cẩn vương xảy ra chuyện, chỉ sợ cô còn phải chịu trách nhiệm.

Khâm sai này, nửa cái mạng đều bước vào Diêm La điện!

Dung Chiêu giơ tay vỗ vỗ ông, trấn an nói: Cha đừng lo lắng, tình huống Minh Châu thế nào còn không biết, chưa chắc đã tệ như chúng ta nghĩ, con không sao đâu."

Dung Vĩ còn muốn nói gì nữa.

"Dung thái phó!" Có người hô to, ngữ khí sốt ruột.

Dung Chiêu cười với Dung Vĩ, ngữ khí thả lỏng: "Phụ thân, hai năm nay có lần nào con không đi trên ranh giới sinh tử, cái này không tính là gì, huống hồ đây chưa chắc không phải là cơ hội của con, người chờ con trở về, sẽ không có việc gì đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-693.html.]

Nói xong, cô lại vỗ vai Dung Vĩ, sải bước rời đi, bóng lưng kiên định.

Dung Vĩ làm sao có thể yên tâm?

Cả người ông nôn nóng bất an, thậm chí bước đi cũng có chút tập tễnh.

Trương thừa tướng đi tới, vươn tay đỡ ông một cái.

Hai kẻ thù cũ khoảng chừng sáu mươi tuổi, lúc này đều lo lắng cho hài tử, cùng nhau đi ra ngoài cung.

Dung Chiêu bận rộn cả đêm.

Không đợi cô thở một hơi, lúc này Lộc vương Bùi Tranh đã đứng trước mặt cô.

Dung Chiêu dừng lại, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Chỉ hơi dừng lại, lập tức Dung Chiêu lộ ra nụ cười, hành lễ: "Bái kiến Lộc vương điện hạ."

Hiện nay Lộc vương có quyền lực rất lớn trong cung.

Rất nhiều người đều cho rằng hắn là Hoàng đế kế tiếp, không dám tùy tiện đắc tội, có thể ở trong cung chặn đường Dung Chiêu, thật sự là bình thường.

Bây giờ còn hừng đông chưa sáng, người trong cung đang ít, có người xa xa nhìn thấy hai người bọn họ cũng đều thức thời tránh đi.

Lộc vương thấy Dung Chiêu hành lễ, cười cười vươn tay, khách khí đỡ nói: "Dung thái phó, đa lễ, mau đứng lên."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Không biết có thể cùng thái phó nói hai câu hay không?"

Dung Chiêu thầm nghĩ, ngươi cũng có cho ta cơ hội cự tuyệt đâu?

Cô mỉm cười: "Đương nhiên có thể, chỉ là trời sáng thần sẽ xuất phát đi Minh Châu, không có cách nào nói chuyện lâu dài với Lộc vương điện hạ."

Lộc vương lắc đầu: "Vậy bổn vương liền nói ngắn gọn, Dung thái phó, ngươi có biết tình hình Minh Châu hiện giờ không?"

Khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, lắc đầu: "Không biết."

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lộc vương.

Lộc vương nở nụ cười, Lộc vương kỳ thật bộ dạng rất khá, khuôn mặt tuy rằng lành lãnh, nhưng cực kỳ tuấn tú? giống Bùi Quan Sơn. Chỉ là hắn có một đôi mắt thật sự quá mức sắc bén, như là có thể cắn nuốt hết thảy, làm cho người sinh ra cảm giác sợ hãi không thể thân cận.
 
Chương 693


Trương thừa tướng vô cùng hiểu tâm lý Dung Vĩ.

Con trai lão đang ở Minh Châu, lão có thể không hiểu sao?

Nhưng giờ này khắc này, ở trước mặt Vĩnh Minh Đế không thể thất thố, cũng không thể để cho hắn mất hứng.

Có thể một hơi giao ra binh quyền hai châu, cũng nói rõ Vĩnh Minh Đế lúc này không chút cố ky, đây không phải là quyết định mà một Hoàng đế thanh tỉnh có thể làm ra.

Nhưng bởi vì không tỉnh táo, không ai dám phản kháng.

Hai mắt Vĩnh Minh Đế đỏ ngầu, nắm tay Dung Chiêu dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch, gằn từng chữ: "Trẫm giao Minh Châu cho ngươi, nhất định phải trị thiên cứu người, khống chế dịch bệnh."

Dung Chiêu hít sâu một hơi, cung kính hành lễ, cao giọng đáp: "Thần lĩnh chỉ!"

Vẻ mặt của cô là thong dong cùng trấn định khiến người ta an tâm.

Đêm đó, toàn bộ triều đình Đại Nhạn trắng đêm không ngủ.

Cho Dung Chiêu quyền lực lớn như vậy, lại muốn cô ngày mai xuất phát, các quan viên cả đêm đều tất bật bận rộn.

Dung Vĩ ra khỏi tẩm điện liền nắm lấy cánh tay Dung Chiêu, giọng nói run rẩy: "A Chiêu..."

Ông đã hoảng loạn đến cực điểm, thậm chí không biết mở miệng như thế nào.

Ngoại trừ lũ lụt và dịch bệnh ở Minh Châu, còn có quyền lực và trách nhiệm lớn hơn nữa.

Nếu lũ lụt và dịch bệnh không khống chế được, Dung Chiêu sẽ phải chịu trách nhiệm, nếu xảy ra hỗn loạn, cô cũng phải chịu trách nhiệm, nếu Cẩn vương xảy ra chuyện, chỉ sợ cô còn phải chịu trách nhiệm.

Khâm sai này, nửa cái mạng đều bước vào Diêm La điện!

Dung Chiêu giơ tay vỗ vỗ ông, trấn an nói: Cha đừng lo lắng, tình huống Minh Châu thế nào còn không biết, chưa chắc đã tệ như chúng ta nghĩ, con không sao đâu."

Dung Vĩ còn muốn nói gì nữa.

"Dung thái phó!" Có người hô to, ngữ khí sốt ruột.

Dung Chiêu cười với Dung Vĩ, ngữ khí thả lỏng: "Phụ thân, hai năm nay có lần nào con không đi trên ranh giới sinh tử, cái này không tính là gì, huống hồ đây chưa chắc không phải là cơ hội của con, người chờ con trở về, sẽ không có việc gì đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-693.html.]

Nói xong, cô lại vỗ vai Dung Vĩ, sải bước rời đi, bóng lưng kiên định.

Dung Vĩ làm sao có thể yên tâm?

Cả người ông nôn nóng bất an, thậm chí bước đi cũng có chút tập tễnh.

Trương thừa tướng đi tới, vươn tay đỡ ông một cái.

Hai kẻ thù cũ khoảng chừng sáu mươi tuổi, lúc này đều lo lắng cho hài tử, cùng nhau đi ra ngoài cung.

Dung Chiêu bận rộn cả đêm.

Không đợi cô thở một hơi, lúc này Lộc vương Bùi Tranh đã đứng trước mặt cô.

Dung Chiêu dừng lại, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Chỉ hơi dừng lại, lập tức Dung Chiêu lộ ra nụ cười, hành lễ: "Bái kiến Lộc vương điện hạ."

Hiện nay Lộc vương có quyền lực rất lớn trong cung.

Rất nhiều người đều cho rằng hắn là Hoàng đế kế tiếp, không dám tùy tiện đắc tội, có thể ở trong cung chặn đường Dung Chiêu, thật sự là bình thường.

Bây giờ còn hừng đông chưa sáng, người trong cung đang ít, có người xa xa nhìn thấy hai người bọn họ cũng đều thức thời tránh đi.

Lộc vương thấy Dung Chiêu hành lễ, cười cười vươn tay, khách khí đỡ nói: "Dung thái phó, đa lễ, mau đứng lên."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Không biết có thể cùng thái phó nói hai câu hay không?"

Dung Chiêu thầm nghĩ, ngươi cũng có cho ta cơ hội cự tuyệt đâu?

Cô mỉm cười: "Đương nhiên có thể, chỉ là trời sáng thần sẽ xuất phát đi Minh Châu, không có cách nào nói chuyện lâu dài với Lộc vương điện hạ."

Lộc vương lắc đầu: "Vậy bổn vương liền nói ngắn gọn, Dung thái phó, ngươi có biết tình hình Minh Châu hiện giờ không?"

Khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, lắc đầu: "Không biết."

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lộc vương.

Lộc vương nở nụ cười, Lộc vương kỳ thật bộ dạng rất khá, khuôn mặt tuy rằng lành lãnh, nhưng cực kỳ tuấn tú? giống Bùi Quan Sơn. Chỉ là hắn có một đôi mắt thật sự quá mức sắc bén, như là có thể cắn nuốt hết thảy, làm cho người sinh ra cảm giác sợ hãi không thể thân cận.
 
Chương 693


Trương thừa tướng vô cùng hiểu tâm lý Dung Vĩ.

Con trai lão đang ở Minh Châu, lão có thể không hiểu sao?

Nhưng giờ này khắc này, ở trước mặt Vĩnh Minh Đế không thể thất thố, cũng không thể để cho hắn mất hứng.

Có thể một hơi giao ra binh quyền hai châu, cũng nói rõ Vĩnh Minh Đế lúc này không chút cố ky, đây không phải là quyết định mà một Hoàng đế thanh tỉnh có thể làm ra.

Nhưng bởi vì không tỉnh táo, không ai dám phản kháng.

Hai mắt Vĩnh Minh Đế đỏ ngầu, nắm tay Dung Chiêu dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch, gằn từng chữ: "Trẫm giao Minh Châu cho ngươi, nhất định phải trị thiên cứu người, khống chế dịch bệnh."

Dung Chiêu hít sâu một hơi, cung kính hành lễ, cao giọng đáp: "Thần lĩnh chỉ!"

Vẻ mặt của cô là thong dong cùng trấn định khiến người ta an tâm.

Đêm đó, toàn bộ triều đình Đại Nhạn trắng đêm không ngủ.

Cho Dung Chiêu quyền lực lớn như vậy, lại muốn cô ngày mai xuất phát, các quan viên cả đêm đều tất bật bận rộn.

Dung Vĩ ra khỏi tẩm điện liền nắm lấy cánh tay Dung Chiêu, giọng nói run rẩy: "A Chiêu..."

Ông đã hoảng loạn đến cực điểm, thậm chí không biết mở miệng như thế nào.

Ngoại trừ lũ lụt và dịch bệnh ở Minh Châu, còn có quyền lực và trách nhiệm lớn hơn nữa.

Nếu lũ lụt và dịch bệnh không khống chế được, Dung Chiêu sẽ phải chịu trách nhiệm, nếu xảy ra hỗn loạn, cô cũng phải chịu trách nhiệm, nếu Cẩn vương xảy ra chuyện, chỉ sợ cô còn phải chịu trách nhiệm.

Khâm sai này, nửa cái mạng đều bước vào Diêm La điện!

Dung Chiêu giơ tay vỗ vỗ ông, trấn an nói: Cha đừng lo lắng, tình huống Minh Châu thế nào còn không biết, chưa chắc đã tệ như chúng ta nghĩ, con không sao đâu."

Dung Vĩ còn muốn nói gì nữa.

"Dung thái phó!" Có người hô to, ngữ khí sốt ruột.

Dung Chiêu cười với Dung Vĩ, ngữ khí thả lỏng: "Phụ thân, hai năm nay có lần nào con không đi trên ranh giới sinh tử, cái này không tính là gì, huống hồ đây chưa chắc không phải là cơ hội của con, người chờ con trở về, sẽ không có việc gì đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-693.html.]

Nói xong, cô lại vỗ vai Dung Vĩ, sải bước rời đi, bóng lưng kiên định.

Dung Vĩ làm sao có thể yên tâm?

Cả người ông nôn nóng bất an, thậm chí bước đi cũng có chút tập tễnh.

Trương thừa tướng đi tới, vươn tay đỡ ông một cái.

Hai kẻ thù cũ khoảng chừng sáu mươi tuổi, lúc này đều lo lắng cho hài tử, cùng nhau đi ra ngoài cung.

Dung Chiêu bận rộn cả đêm.

Không đợi cô thở một hơi, lúc này Lộc vương Bùi Tranh đã đứng trước mặt cô.

Dung Chiêu dừng lại, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Chỉ hơi dừng lại, lập tức Dung Chiêu lộ ra nụ cười, hành lễ: "Bái kiến Lộc vương điện hạ."

Hiện nay Lộc vương có quyền lực rất lớn trong cung.

Rất nhiều người đều cho rằng hắn là Hoàng đế kế tiếp, không dám tùy tiện đắc tội, có thể ở trong cung chặn đường Dung Chiêu, thật sự là bình thường.

Bây giờ còn hừng đông chưa sáng, người trong cung đang ít, có người xa xa nhìn thấy hai người bọn họ cũng đều thức thời tránh đi.

Lộc vương thấy Dung Chiêu hành lễ, cười cười vươn tay, khách khí đỡ nói: "Dung thái phó, đa lễ, mau đứng lên."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Không biết có thể cùng thái phó nói hai câu hay không?"

Dung Chiêu thầm nghĩ, ngươi cũng có cho ta cơ hội cự tuyệt đâu?

Cô mỉm cười: "Đương nhiên có thể, chỉ là trời sáng thần sẽ xuất phát đi Minh Châu, không có cách nào nói chuyện lâu dài với Lộc vương điện hạ."

Lộc vương lắc đầu: "Vậy bổn vương liền nói ngắn gọn, Dung thái phó, ngươi có biết tình hình Minh Châu hiện giờ không?"

Khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, lắc đầu: "Không biết."

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lộc vương.

Lộc vương nở nụ cười, Lộc vương kỳ thật bộ dạng rất khá, khuôn mặt tuy rằng lành lãnh, nhưng cực kỳ tuấn tú? giống Bùi Quan Sơn. Chỉ là hắn có một đôi mắt thật sự quá mức sắc bén, như là có thể cắn nuốt hết thảy, làm cho người sinh ra cảm giác sợ hãi không thể thân cận.
 
Chương 694


Lúc này cười cũng không hề giảm bớt sắc bén, ngược lại bởi vì không thường xuyên cười, càng có vẻ quỷ dị, thanh âm của hắn nhẹ nhàng: "Bản vương cũng không biết Minh Châu như thế nào, bất quá ta nghĩ Cẩn vương chỉ sợ dữ nhiều lành ít."

Dung Chiêu mím môi, thản nhiên nói: "Chưa đến Minh Châu, thần không biết."

Lộc vương đi về phía trước một bước, đứng ở trước mặt Dung Chiêu, cúi đầu nhìn về phía cô,"Dung thái phó, ngươi hẳn cũng biết lời đồn trên người Cẩn vương chứ?"

Cẩn vương mang điềm xấu khắc c.h.ế.t tiên thái tử, sau lại khắc c.h.ế.t tiên hoàng hậu, ngay cả tiên thái tử phi cũng không thể sống thọ mà c.h.ế.t tại nhà, Minh Châu là nơi tiên thái tử bị hại... Đã có lời đồn tai tỉnh Cẩn vương đến Minh Châu mới dẫn đến Minh Châu xuất hiện ôn dịch.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Cẩn vương cứu trợ thiên tai cũng không phải là lần đầu tiên, năm kia Mã Châu tuyết tai, năm ngoái Minh Châu lũ lụt, trước đó đều làm rất tốt, tại sao hôm nay lại có tin đồn là hắn mang đến ôn dịch?

Đây sợ là Lộc vương đang quấy phá!

Lộc vương cúi đầu nhìn cô, Dung Chiêu là nữ tử, tuy rằng vóc dáng khá cao so với nữ tử, nhưng so với hắn vẫn có chút thấp, hắn đứng gần không nhìn thấy biểu tình của Dung Chiêu, đành phải lui về phía sau một bước.

Vừa lui, cảm giác áp bách cố ý tạo ra liền biến mất.

Hắn nhìn mặt Dung Chiêu, chậm rãi mở miệng: "Nếu Cẩn vương c.h.ế.t ở Minh Châu, tai tinh biến mất, có lẽ trận ôn dịch này cũng có biện pháp giải quyết..."

Đồng tử Dung Chiêu co rụt, mãnh liệt nhìn lại hắn.

Lập tức, cô nheo mắt, cười cười: "Điện hạ có ý gì? Sinh tử của Cẩn vương thần làm sao biết được?"

Ngón tay Lộc vương nghịch một khối ngọc bội, cười nói: "Ta ngược lại nhận được một tin tức không tốt lắm, nghe nói Cẩn vương trị thủy ở huyện Đồ, sau đó huyện Đồ mới bộc phát ôn dịch, ngươi nói có trùng hợp hay không? Trách không được sẽ có tin đồn tai tinh."

Dung Chiêu mím chặt môi, tầm mắt nhìn ngọc bội trên tay Lộc vương. Là ngọc bội lúc trước An vương xuất kinh chinh chiến rút từ trên người cô.

Lại ở trong tay Lộc vương!

Trong nháy mắt, Dung Chiêu đoán được vì sao Lộc vương lại biết cô nữ cải nam trang...

Mà lúc trước An vương gặp chuyện không may, tất nhiên cũng có liên quan đến Lộc vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-694.html.]

Còn có những lời vừa rồi của Bùi Tranh, Cẩn vương ở huyện Đồ?

Tin tức này Vĩnh Minh Đế cũng không biết, Lộc vương lại biết?

Trận ôn dịch này chỉ sợ có cổ quái!

Cô nhìn Bùi Tranh thật sâu, người này thật đúng là điên rồi...

Lộc vương thu lại ý cười, nhìn cô gằn từng chữ: "Dung thái phó là một người có bản lĩnh, bản vương rất tán thưởng, Hộ bộ cùng ngân hàng hiện giờ tuy rằng đã tự thành hệ thống, không nhất định phải có Dung thái phó trông coi, nhưng bản vương cảm thấy Dung thái phó vẫn không thể thiếu."

Lúc trước thuyền hải mậu chưa trở về, quốc trái chưa trả, Hộ bộ cục diện rối rắm, ngoại trừ Dung Chiêu, căn bản không ai dám tiếp nhận.

Hôm nay bất đồng, Dung Chiêu đã sắp xếp thuận lợi cho Hộ bộ và ngân hàng, người bình thường vẫn không dám nhúng tay, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể rời khỏi Dung Chiêu, bằng không Vĩnh Minh Đế cũng không dám để cho cô đi Minh Châu.

Lời này của Lộc vương nhìn như đang nói thế cục, kỳ thật cũng là uy hiếp.

Lộc vương cảm thấy Dung Chiêu không thể thiếu, nếu hắn cảm thấy thiếu, cô có sống được hay không?

Dung Chiêu nhẹ nhàng cười nói: "Thần tạ ơn điện hạ đã coi trọng."

Một câu hai ý nghĩa.

Lộc vương cũng cười nói: "A Chiêu hiểu ý ta không?"

Đồng dạng một câu hai ý nghĩa.

Dung Chiêu nhìn hắn, thập phần kiên định gật đầu: "Thần hiểu!"

Lộc vương cảm thấy mỹ mãn, quả nhiên là một người thức thời.

Hắn đưa ngọc bội cho cô, nụ cười rõ ràng hơn rất nhiều,"Vật hoàn cố chủ."

Dung Chiêu đưa tay nhận lấy, ngưng trọng gật đầu: "Đa tạ Lộc vương điên hạ lần này đi núi cao mong điện hạ được thuận tiện."
 
Chương 694


Lúc này cười cũng không hề giảm bớt sắc bén, ngược lại bởi vì không thường xuyên cười, càng có vẻ quỷ dị, thanh âm của hắn nhẹ nhàng: "Bản vương cũng không biết Minh Châu như thế nào, bất quá ta nghĩ Cẩn vương chỉ sợ dữ nhiều lành ít."

Dung Chiêu mím môi, thản nhiên nói: "Chưa đến Minh Châu, thần không biết."

Lộc vương đi về phía trước một bước, đứng ở trước mặt Dung Chiêu, cúi đầu nhìn về phía cô,"Dung thái phó, ngươi hẳn cũng biết lời đồn trên người Cẩn vương chứ?"

Cẩn vương mang điềm xấu khắc c.h.ế.t tiên thái tử, sau lại khắc c.h.ế.t tiên hoàng hậu, ngay cả tiên thái tử phi cũng không thể sống thọ mà c.h.ế.t tại nhà, Minh Châu là nơi tiên thái tử bị hại... Đã có lời đồn tai tỉnh Cẩn vương đến Minh Châu mới dẫn đến Minh Châu xuất hiện ôn dịch.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Cẩn vương cứu trợ thiên tai cũng không phải là lần đầu tiên, năm kia Mã Châu tuyết tai, năm ngoái Minh Châu lũ lụt, trước đó đều làm rất tốt, tại sao hôm nay lại có tin đồn là hắn mang đến ôn dịch?

Đây sợ là Lộc vương đang quấy phá!

Lộc vương cúi đầu nhìn cô, Dung Chiêu là nữ tử, tuy rằng vóc dáng khá cao so với nữ tử, nhưng so với hắn vẫn có chút thấp, hắn đứng gần không nhìn thấy biểu tình của Dung Chiêu, đành phải lui về phía sau một bước.

Vừa lui, cảm giác áp bách cố ý tạo ra liền biến mất.

Hắn nhìn mặt Dung Chiêu, chậm rãi mở miệng: "Nếu Cẩn vương c.h.ế.t ở Minh Châu, tai tinh biến mất, có lẽ trận ôn dịch này cũng có biện pháp giải quyết..."

Đồng tử Dung Chiêu co rụt, mãnh liệt nhìn lại hắn.

Lập tức, cô nheo mắt, cười cười: "Điện hạ có ý gì? Sinh tử của Cẩn vương thần làm sao biết được?"

Ngón tay Lộc vương nghịch một khối ngọc bội, cười nói: "Ta ngược lại nhận được một tin tức không tốt lắm, nghe nói Cẩn vương trị thủy ở huyện Đồ, sau đó huyện Đồ mới bộc phát ôn dịch, ngươi nói có trùng hợp hay không? Trách không được sẽ có tin đồn tai tinh."

Dung Chiêu mím chặt môi, tầm mắt nhìn ngọc bội trên tay Lộc vương. Là ngọc bội lúc trước An vương xuất kinh chinh chiến rút từ trên người cô.

Lại ở trong tay Lộc vương!

Trong nháy mắt, Dung Chiêu đoán được vì sao Lộc vương lại biết cô nữ cải nam trang...

Mà lúc trước An vương gặp chuyện không may, tất nhiên cũng có liên quan đến Lộc vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-694.html.]

Còn có những lời vừa rồi của Bùi Tranh, Cẩn vương ở huyện Đồ?

Tin tức này Vĩnh Minh Đế cũng không biết, Lộc vương lại biết?

Trận ôn dịch này chỉ sợ có cổ quái!

Cô nhìn Bùi Tranh thật sâu, người này thật đúng là điên rồi...

Lộc vương thu lại ý cười, nhìn cô gằn từng chữ: "Dung thái phó là một người có bản lĩnh, bản vương rất tán thưởng, Hộ bộ cùng ngân hàng hiện giờ tuy rằng đã tự thành hệ thống, không nhất định phải có Dung thái phó trông coi, nhưng bản vương cảm thấy Dung thái phó vẫn không thể thiếu."

Lúc trước thuyền hải mậu chưa trở về, quốc trái chưa trả, Hộ bộ cục diện rối rắm, ngoại trừ Dung Chiêu, căn bản không ai dám tiếp nhận.

Hôm nay bất đồng, Dung Chiêu đã sắp xếp thuận lợi cho Hộ bộ và ngân hàng, người bình thường vẫn không dám nhúng tay, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể rời khỏi Dung Chiêu, bằng không Vĩnh Minh Đế cũng không dám để cho cô đi Minh Châu.

Lời này của Lộc vương nhìn như đang nói thế cục, kỳ thật cũng là uy hiếp.

Lộc vương cảm thấy Dung Chiêu không thể thiếu, nếu hắn cảm thấy thiếu, cô có sống được hay không?

Dung Chiêu nhẹ nhàng cười nói: "Thần tạ ơn điện hạ đã coi trọng."

Một câu hai ý nghĩa.

Lộc vương cũng cười nói: "A Chiêu hiểu ý ta không?"

Đồng dạng một câu hai ý nghĩa.

Dung Chiêu nhìn hắn, thập phần kiên định gật đầu: "Thần hiểu!"

Lộc vương cảm thấy mỹ mãn, quả nhiên là một người thức thời.

Hắn đưa ngọc bội cho cô, nụ cười rõ ràng hơn rất nhiều,"Vật hoàn cố chủ."

Dung Chiêu đưa tay nhận lấy, ngưng trọng gật đầu: "Đa tạ Lộc vương điên hạ lần này đi núi cao mong điện hạ được thuận tiện."
 
Chương 694


Lúc này cười cũng không hề giảm bớt sắc bén, ngược lại bởi vì không thường xuyên cười, càng có vẻ quỷ dị, thanh âm của hắn nhẹ nhàng: "Bản vương cũng không biết Minh Châu như thế nào, bất quá ta nghĩ Cẩn vương chỉ sợ dữ nhiều lành ít."

Dung Chiêu mím môi, thản nhiên nói: "Chưa đến Minh Châu, thần không biết."

Lộc vương đi về phía trước một bước, đứng ở trước mặt Dung Chiêu, cúi đầu nhìn về phía cô,"Dung thái phó, ngươi hẳn cũng biết lời đồn trên người Cẩn vương chứ?"

Cẩn vương mang điềm xấu khắc c.h.ế.t tiên thái tử, sau lại khắc c.h.ế.t tiên hoàng hậu, ngay cả tiên thái tử phi cũng không thể sống thọ mà c.h.ế.t tại nhà, Minh Châu là nơi tiên thái tử bị hại... Đã có lời đồn tai tỉnh Cẩn vương đến Minh Châu mới dẫn đến Minh Châu xuất hiện ôn dịch.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Cẩn vương cứu trợ thiên tai cũng không phải là lần đầu tiên, năm kia Mã Châu tuyết tai, năm ngoái Minh Châu lũ lụt, trước đó đều làm rất tốt, tại sao hôm nay lại có tin đồn là hắn mang đến ôn dịch?

Đây sợ là Lộc vương đang quấy phá!

Lộc vương cúi đầu nhìn cô, Dung Chiêu là nữ tử, tuy rằng vóc dáng khá cao so với nữ tử, nhưng so với hắn vẫn có chút thấp, hắn đứng gần không nhìn thấy biểu tình của Dung Chiêu, đành phải lui về phía sau một bước.

Vừa lui, cảm giác áp bách cố ý tạo ra liền biến mất.

Hắn nhìn mặt Dung Chiêu, chậm rãi mở miệng: "Nếu Cẩn vương c.h.ế.t ở Minh Châu, tai tinh biến mất, có lẽ trận ôn dịch này cũng có biện pháp giải quyết..."

Đồng tử Dung Chiêu co rụt, mãnh liệt nhìn lại hắn.

Lập tức, cô nheo mắt, cười cười: "Điện hạ có ý gì? Sinh tử của Cẩn vương thần làm sao biết được?"

Ngón tay Lộc vương nghịch một khối ngọc bội, cười nói: "Ta ngược lại nhận được một tin tức không tốt lắm, nghe nói Cẩn vương trị thủy ở huyện Đồ, sau đó huyện Đồ mới bộc phát ôn dịch, ngươi nói có trùng hợp hay không? Trách không được sẽ có tin đồn tai tinh."

Dung Chiêu mím chặt môi, tầm mắt nhìn ngọc bội trên tay Lộc vương. Là ngọc bội lúc trước An vương xuất kinh chinh chiến rút từ trên người cô.

Lại ở trong tay Lộc vương!

Trong nháy mắt, Dung Chiêu đoán được vì sao Lộc vương lại biết cô nữ cải nam trang...

Mà lúc trước An vương gặp chuyện không may, tất nhiên cũng có liên quan đến Lộc vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-694.html.]

Còn có những lời vừa rồi của Bùi Tranh, Cẩn vương ở huyện Đồ?

Tin tức này Vĩnh Minh Đế cũng không biết, Lộc vương lại biết?

Trận ôn dịch này chỉ sợ có cổ quái!

Cô nhìn Bùi Tranh thật sâu, người này thật đúng là điên rồi...

Lộc vương thu lại ý cười, nhìn cô gằn từng chữ: "Dung thái phó là một người có bản lĩnh, bản vương rất tán thưởng, Hộ bộ cùng ngân hàng hiện giờ tuy rằng đã tự thành hệ thống, không nhất định phải có Dung thái phó trông coi, nhưng bản vương cảm thấy Dung thái phó vẫn không thể thiếu."

Lúc trước thuyền hải mậu chưa trở về, quốc trái chưa trả, Hộ bộ cục diện rối rắm, ngoại trừ Dung Chiêu, căn bản không ai dám tiếp nhận.

Hôm nay bất đồng, Dung Chiêu đã sắp xếp thuận lợi cho Hộ bộ và ngân hàng, người bình thường vẫn không dám nhúng tay, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể rời khỏi Dung Chiêu, bằng không Vĩnh Minh Đế cũng không dám để cho cô đi Minh Châu.

Lời này của Lộc vương nhìn như đang nói thế cục, kỳ thật cũng là uy hiếp.

Lộc vương cảm thấy Dung Chiêu không thể thiếu, nếu hắn cảm thấy thiếu, cô có sống được hay không?

Dung Chiêu nhẹ nhàng cười nói: "Thần tạ ơn điện hạ đã coi trọng."

Một câu hai ý nghĩa.

Lộc vương cũng cười nói: "A Chiêu hiểu ý ta không?"

Đồng dạng một câu hai ý nghĩa.

Dung Chiêu nhìn hắn, thập phần kiên định gật đầu: "Thần hiểu!"

Lộc vương cảm thấy mỹ mãn, quả nhiên là một người thức thời.

Hắn đưa ngọc bội cho cô, nụ cười rõ ràng hơn rất nhiều,"Vật hoàn cố chủ."

Dung Chiêu đưa tay nhận lấy, ngưng trọng gật đầu: "Đa tạ Lộc vương điên hạ lần này đi núi cao mong điện hạ được thuận tiện."
 
Chương 695


Lộc vương gật đầu: "Ngươi vẫn luôn là người bổn vương tin tưởng, tự nhiên sẽ hết thảy thuận lợi."

Dung Chiêu lại tươi cười, sau đó hành lễ cáo lui.

Lộc vương nhìn bóng lưng cô, ánh mắt thâm thúy.

Hai người đối thoại không dài, nhưng nội dung rất phong phú, hơn nữa ẩn giấu huyền cơ.

Lộc vương gần như rõ ràng nói cho Dung Chiêu biết, tình hình dịch bệnh Minh Châu có vấn đề, hắn muốn Cẩn vương c.h.ế.t ở Minh Châu.

Đồng thời uy h.i.ế.p Dung Chiêu phối hợp với hắn, khi cần thiết, tốt nhất giúp hắn diệt trừ Cẩn vương, thúc đẩy tất cả đi theo dự đoán của hắn, hắn sẽ coi trọng Dung Chiêu.

Nếu không, hắn sẽ không để cho Dung Chiêu còn sống.

Dung Chiêu không phải là người bị người khác uy hiếp.

Nhưng cô cũng không thích bị uy h.i.ế.p liền bác bỏ ngay tại chỗ như trong phim truyền hình và tiểu thuyết, sau đó khiến cho đối phương tức giận, hai người cãi nhau một trận chậm trễ thời gian là nhỏ, đối phương một đường dùng âm chiêu mới là phiền toái.

Cho dù không lừa được Dung Chiêu, cũng mang đến phiền phức cho cô.

Cho nên Lộc vương nói cái gì, cô đều là... Được, ta nghe lời ngươi!

Cuối cùng lại nói một câu... Ta nghe lời ngươi, ngươi cũng phải phối hợp với ta, đừng gây sự, để cho ta hết thảy thuận lợi.

Về phần chuyện Lộc vương muốn cô làm?

Quả thực là nằm mơ!

Rời khỏi hoàng cung, Dung Chiêu cười nhẹ một tiếng.

Trước cửa cung, xe ngựa An Khánh Vương phủ vẫn đang chờ, đám người Dung Vĩ và Tạ Hồng đều ở đây.

Dung Chiêu ném khối ngọc bội cho Tạ Hồng, lại rút khăn tay ra lau tay, thanh âm thản nhiên: "Đập di."

Sau đó, cô cũng vứt khăn tay đi.

Tạ Hồng ngẩn ra, nhìn khối ngọc bội rất đắt tiền kia, lập tức nói: "Tuân lệnh."

Dung Vĩ lo lắng nhìn cô: “Con lần này đi nhất định nhải bảo trọng ôn dịch không giống bình thường, con ngàn vạn lần không được sơ suất..."

Dung Chiêu nghiêng người qua, hạ giọng: "Cha, đừng lo lắng, ôn dịch có dị thường, chưa chắc nguy hiểm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-695.html.]

Dung Vĩ ngẩn ra, đồng tử co rút, vẻ mặt không thể tin.

Dung Chiêu đã đi về phía đội ngũ xuất hành.

"Thái phó, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Đầu lĩnh đội ngũ xuất hành nói.

Dung Chiêu lắc đầu, xoay người lên ngựa: "Không chậm trễ nữa, cưỡi ngựa, lập tức vào Minh Châu."

Mặc kệ ôn dịch rốt cuộc có vấn đề gì, cũng mặc kệ Bùi Tranh làm cái gì.

Bùi Hoài Bi dữ nhiều lành ít là thật.

Mà cô đáp ứng Vĩnh Minh Đế sẽ giải quyết cuộc nguy cơ này.

Về phần Cẩn vương...

Hy vọng hắn có thể chống đỡ đến khi cô chạy tới Minh Châu.

Tuyến đường Nam Bắc đã sửa xong, thời gian đi Minh Châu rút ngắn, Dung Chiêu một đường không ngừng, ra roi thúc ngựa thẳng đến Minh Châu.

Năm Vĩnh Minh 25, Dung Chiêu khoái mã đi Biến Châu, đi ngang qua hiện trường đánh nhau lựa chọn trực tiếp rời đi.

Mà khi đó Cẩn vương bị tập kích, gặp phải nguy hiểm.

Hôm nay Vĩnh Minh năm 27, Dung Chiêu khoái mã đi Minh Châu, lúc này cô muốn cứu người.

Cứu Cẩn vương, cũng cứu những bách tính bởi vì đấu tranh đoạt đích lâm vào nguy hiểm.

Thị vệ giơ cao thánh chỉ ở phía trước, cao giọng hô...

"Thánh thượng có chỉ, khâm sai đi Minh Châu, tránh ra!"

Trên Vĩnh Minh Lộ, nghe thấy thánh chỉ, tất cả trạm kiểm soát lập tức cuống quít mở ra, đội ngũ này một đường không ngừng nghỉ chạy thẳng đến Minh Châu, cuốn lên gió bụi....

Minh Châu.

Tình huống Minh Châu bị bên ngoài gọi là khu dịch bệnh hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, tất cả mọi người đều biết Minh Châu có dịch bệnh, có lưu dân chạy ra ngoài, nhưng ba ngày trước, tất cả các cửa khẩu Minh Châu đều bị phong cấm. chúng Minh Châu tiến vào Trịnh Châu.

Tin đồn nổi gió, nói là Minh Châu có ôn dịch.

Nhưng trên thực tế, người Minh Châu cũng chỉ nghe nói đến bệnh dịch ở huyện Đồ, họ liền hoảng hốt chạy ra ngoài, căn bản không nhìn thấy người bị nhiễm bệnh dịch.

Nhưng khắp nơi đều bị phong cấm, không cho bọn họ ra ngoài.
 
Chương 695


Lộc vương gật đầu: "Ngươi vẫn luôn là người bổn vương tin tưởng, tự nhiên sẽ hết thảy thuận lợi."

Dung Chiêu lại tươi cười, sau đó hành lễ cáo lui.

Lộc vương nhìn bóng lưng cô, ánh mắt thâm thúy.

Hai người đối thoại không dài, nhưng nội dung rất phong phú, hơn nữa ẩn giấu huyền cơ.

Lộc vương gần như rõ ràng nói cho Dung Chiêu biết, tình hình dịch bệnh Minh Châu có vấn đề, hắn muốn Cẩn vương c.h.ế.t ở Minh Châu.

Đồng thời uy h.i.ế.p Dung Chiêu phối hợp với hắn, khi cần thiết, tốt nhất giúp hắn diệt trừ Cẩn vương, thúc đẩy tất cả đi theo dự đoán của hắn, hắn sẽ coi trọng Dung Chiêu.

Nếu không, hắn sẽ không để cho Dung Chiêu còn sống.

Dung Chiêu không phải là người bị người khác uy hiếp.

Nhưng cô cũng không thích bị uy h.i.ế.p liền bác bỏ ngay tại chỗ như trong phim truyền hình và tiểu thuyết, sau đó khiến cho đối phương tức giận, hai người cãi nhau một trận chậm trễ thời gian là nhỏ, đối phương một đường dùng âm chiêu mới là phiền toái.

Cho dù không lừa được Dung Chiêu, cũng mang đến phiền phức cho cô.

Cho nên Lộc vương nói cái gì, cô đều là... Được, ta nghe lời ngươi!

Cuối cùng lại nói một câu... Ta nghe lời ngươi, ngươi cũng phải phối hợp với ta, đừng gây sự, để cho ta hết thảy thuận lợi.

Về phần chuyện Lộc vương muốn cô làm?

Quả thực là nằm mơ!

Rời khỏi hoàng cung, Dung Chiêu cười nhẹ một tiếng.

Trước cửa cung, xe ngựa An Khánh Vương phủ vẫn đang chờ, đám người Dung Vĩ và Tạ Hồng đều ở đây.

Dung Chiêu ném khối ngọc bội cho Tạ Hồng, lại rút khăn tay ra lau tay, thanh âm thản nhiên: "Đập di."

Sau đó, cô cũng vứt khăn tay đi.

Tạ Hồng ngẩn ra, nhìn khối ngọc bội rất đắt tiền kia, lập tức nói: "Tuân lệnh."

Dung Vĩ lo lắng nhìn cô: “Con lần này đi nhất định nhải bảo trọng ôn dịch không giống bình thường, con ngàn vạn lần không được sơ suất..."

Dung Chiêu nghiêng người qua, hạ giọng: "Cha, đừng lo lắng, ôn dịch có dị thường, chưa chắc nguy hiểm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-695.html.]

Dung Vĩ ngẩn ra, đồng tử co rút, vẻ mặt không thể tin.

Dung Chiêu đã đi về phía đội ngũ xuất hành.

"Thái phó, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Đầu lĩnh đội ngũ xuất hành nói.

Dung Chiêu lắc đầu, xoay người lên ngựa: "Không chậm trễ nữa, cưỡi ngựa, lập tức vào Minh Châu."

Mặc kệ ôn dịch rốt cuộc có vấn đề gì, cũng mặc kệ Bùi Tranh làm cái gì.

Bùi Hoài Bi dữ nhiều lành ít là thật.

Mà cô đáp ứng Vĩnh Minh Đế sẽ giải quyết cuộc nguy cơ này.

Về phần Cẩn vương...

Hy vọng hắn có thể chống đỡ đến khi cô chạy tới Minh Châu.

Tuyến đường Nam Bắc đã sửa xong, thời gian đi Minh Châu rút ngắn, Dung Chiêu một đường không ngừng, ra roi thúc ngựa thẳng đến Minh Châu.

Năm Vĩnh Minh 25, Dung Chiêu khoái mã đi Biến Châu, đi ngang qua hiện trường đánh nhau lựa chọn trực tiếp rời đi.

Mà khi đó Cẩn vương bị tập kích, gặp phải nguy hiểm.

Hôm nay Vĩnh Minh năm 27, Dung Chiêu khoái mã đi Minh Châu, lúc này cô muốn cứu người.

Cứu Cẩn vương, cũng cứu những bách tính bởi vì đấu tranh đoạt đích lâm vào nguy hiểm.

Thị vệ giơ cao thánh chỉ ở phía trước, cao giọng hô...

"Thánh thượng có chỉ, khâm sai đi Minh Châu, tránh ra!"

Trên Vĩnh Minh Lộ, nghe thấy thánh chỉ, tất cả trạm kiểm soát lập tức cuống quít mở ra, đội ngũ này một đường không ngừng nghỉ chạy thẳng đến Minh Châu, cuốn lên gió bụi....

Minh Châu.

Tình huống Minh Châu bị bên ngoài gọi là khu dịch bệnh hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, tất cả mọi người đều biết Minh Châu có dịch bệnh, có lưu dân chạy ra ngoài, nhưng ba ngày trước, tất cả các cửa khẩu Minh Châu đều bị phong cấm. chúng Minh Châu tiến vào Trịnh Châu.

Tin đồn nổi gió, nói là Minh Châu có ôn dịch.

Nhưng trên thực tế, người Minh Châu cũng chỉ nghe nói đến bệnh dịch ở huyện Đồ, họ liền hoảng hốt chạy ra ngoài, căn bản không nhìn thấy người bị nhiễm bệnh dịch.

Nhưng khắp nơi đều bị phong cấm, không cho bọn họ ra ngoài.
 
Chương 695


Lộc vương gật đầu: "Ngươi vẫn luôn là người bổn vương tin tưởng, tự nhiên sẽ hết thảy thuận lợi."

Dung Chiêu lại tươi cười, sau đó hành lễ cáo lui.

Lộc vương nhìn bóng lưng cô, ánh mắt thâm thúy.

Hai người đối thoại không dài, nhưng nội dung rất phong phú, hơn nữa ẩn giấu huyền cơ.

Lộc vương gần như rõ ràng nói cho Dung Chiêu biết, tình hình dịch bệnh Minh Châu có vấn đề, hắn muốn Cẩn vương c.h.ế.t ở Minh Châu.

Đồng thời uy h.i.ế.p Dung Chiêu phối hợp với hắn, khi cần thiết, tốt nhất giúp hắn diệt trừ Cẩn vương, thúc đẩy tất cả đi theo dự đoán của hắn, hắn sẽ coi trọng Dung Chiêu.

Nếu không, hắn sẽ không để cho Dung Chiêu còn sống.

Dung Chiêu không phải là người bị người khác uy hiếp.

Nhưng cô cũng không thích bị uy h.i.ế.p liền bác bỏ ngay tại chỗ như trong phim truyền hình và tiểu thuyết, sau đó khiến cho đối phương tức giận, hai người cãi nhau một trận chậm trễ thời gian là nhỏ, đối phương một đường dùng âm chiêu mới là phiền toái.

Cho dù không lừa được Dung Chiêu, cũng mang đến phiền phức cho cô.

Cho nên Lộc vương nói cái gì, cô đều là... Được, ta nghe lời ngươi!

Cuối cùng lại nói một câu... Ta nghe lời ngươi, ngươi cũng phải phối hợp với ta, đừng gây sự, để cho ta hết thảy thuận lợi.

Về phần chuyện Lộc vương muốn cô làm?

Quả thực là nằm mơ!

Rời khỏi hoàng cung, Dung Chiêu cười nhẹ một tiếng.

Trước cửa cung, xe ngựa An Khánh Vương phủ vẫn đang chờ, đám người Dung Vĩ và Tạ Hồng đều ở đây.

Dung Chiêu ném khối ngọc bội cho Tạ Hồng, lại rút khăn tay ra lau tay, thanh âm thản nhiên: "Đập di."

Sau đó, cô cũng vứt khăn tay đi.

Tạ Hồng ngẩn ra, nhìn khối ngọc bội rất đắt tiền kia, lập tức nói: "Tuân lệnh."

Dung Vĩ lo lắng nhìn cô: “Con lần này đi nhất định nhải bảo trọng ôn dịch không giống bình thường, con ngàn vạn lần không được sơ suất..."

Dung Chiêu nghiêng người qua, hạ giọng: "Cha, đừng lo lắng, ôn dịch có dị thường, chưa chắc nguy hiểm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-695.html.]

Dung Vĩ ngẩn ra, đồng tử co rút, vẻ mặt không thể tin.

Dung Chiêu đã đi về phía đội ngũ xuất hành.

"Thái phó, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Đầu lĩnh đội ngũ xuất hành nói.

Dung Chiêu lắc đầu, xoay người lên ngựa: "Không chậm trễ nữa, cưỡi ngựa, lập tức vào Minh Châu."

Mặc kệ ôn dịch rốt cuộc có vấn đề gì, cũng mặc kệ Bùi Tranh làm cái gì.

Bùi Hoài Bi dữ nhiều lành ít là thật.

Mà cô đáp ứng Vĩnh Minh Đế sẽ giải quyết cuộc nguy cơ này.

Về phần Cẩn vương...

Hy vọng hắn có thể chống đỡ đến khi cô chạy tới Minh Châu.

Tuyến đường Nam Bắc đã sửa xong, thời gian đi Minh Châu rút ngắn, Dung Chiêu một đường không ngừng, ra roi thúc ngựa thẳng đến Minh Châu.

Năm Vĩnh Minh 25, Dung Chiêu khoái mã đi Biến Châu, đi ngang qua hiện trường đánh nhau lựa chọn trực tiếp rời đi.

Mà khi đó Cẩn vương bị tập kích, gặp phải nguy hiểm.

Hôm nay Vĩnh Minh năm 27, Dung Chiêu khoái mã đi Minh Châu, lúc này cô muốn cứu người.

Cứu Cẩn vương, cũng cứu những bách tính bởi vì đấu tranh đoạt đích lâm vào nguy hiểm.

Thị vệ giơ cao thánh chỉ ở phía trước, cao giọng hô...

"Thánh thượng có chỉ, khâm sai đi Minh Châu, tránh ra!"

Trên Vĩnh Minh Lộ, nghe thấy thánh chỉ, tất cả trạm kiểm soát lập tức cuống quít mở ra, đội ngũ này một đường không ngừng nghỉ chạy thẳng đến Minh Châu, cuốn lên gió bụi....

Minh Châu.

Tình huống Minh Châu bị bên ngoài gọi là khu dịch bệnh hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, tất cả mọi người đều biết Minh Châu có dịch bệnh, có lưu dân chạy ra ngoài, nhưng ba ngày trước, tất cả các cửa khẩu Minh Châu đều bị phong cấm. chúng Minh Châu tiến vào Trịnh Châu.

Tin đồn nổi gió, nói là Minh Châu có ôn dịch.

Nhưng trên thực tế, người Minh Châu cũng chỉ nghe nói đến bệnh dịch ở huyện Đồ, họ liền hoảng hốt chạy ra ngoài, căn bản không nhìn thấy người bị nhiễm bệnh dịch.

Nhưng khắp nơi đều bị phong cấm, không cho bọn họ ra ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom