Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Em Là Mùa Hè Của Anh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Em Là Mùa Hè Của Anh

Em Là Mùa Hè Của Anh
Tác giả: Oạt Khanh Mai Đường
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên gốc: 你是夏日限定 (Em là giới hạn mùa hè của anh)

Tác giả: Oạt Khanh Mai Đường

Thể loại: Thanh xuân vườn trường, ngọt ngào.

Người dịch: Hiên nhà mùa xuân

Giải thích về tên: 你是夏日限定, khi một bạn nam/nữ nói câu này chứng tỏ chứng tỏ rằng bạn là người đặc biệt trong trái tim họ. Câu “giới hạn mùa hè” còn ám chỉ những thứ chỉ có được vào mùa hè, giống như dưa hấu có thể ăn được vào các mùa khác, nhưng nếu không ăn vào mùa hè sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Giới thiệu:

Truyện này là truyện thứ 4 trong truyện “Cửa hàng đoản văn” của Oạt Khanh Mai Đường.
 
Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em là ly nước chanh anh yêu thích nhất.”

Em là là giới hạn của mùa hè và ước vọng của nhân gian.

01. Một quả chanh

“Trái tim thiếu nữ” là tiệm trà sữa mới mở được trang trí đẹp mắt, nằm đối diện với cổng cũ của trường trung học trực thuộc.

Qua ô cửa kính sạch sẽ, sáng sủa, rất nhiều nữ sinh đang chỉnh trang trong “Trái tim thiếu nữ”, ghế sofa đơn màu hồng ngọt ngào và các băng ghế dài cho đôi tình nhân, những chiếc đèn ngôi sao màu sắc khác nhau, còn có mấy chị nhân viên mặc đồng phục kiểu Anh đi tới đi lui trong đám người đó.

[Diendantruyen.Com] Em Là Mùa Hè Của Anh
đồng phục kiểu Anh

“Một ly nước chanh, cảm ơn.”

“Tôi muốn một ly nước chanh.”

Là hai học sinh trường trung học trực thuộc, mặc đồng phục mùa hè màu xanh da trời và trắng.

Bạn nữ búi tóc thành quả cầu nhỏ(*) xinh xắn, có vài sợi tóc mai rũ xuống,đôi mắt hạnh khẽ liếc nhìn chàng trai bên cạnh, cô quay lại nhìn không nói lời nào.

[Diendantruyen.Com] Em Là Mùa Hè Của Anh
tóc búi bạn nữ

“Xin lỗi, hôm nay chỉ còn lại một quả chanh, vậy hai người…”

Sau khi chị gái trong quầy nói lời này, bầu không khí chỗ đứng gọi đồ đột nhiên tĩnh lặng như tờ, cô nhìn đôi trai gái đang nhìn nhau trước mặt, bỗng cảm thấy máy điều hòa trong tiệm hoạt động không tệ.

Gió thổi vù vù, hơi lạnh.

“Tôi không cần nữa.”

“À, cho bạn ấy đi.”

Lại là bầu không khí chết lặng.

Chàng trai tựa vào trên quầy, đôi mắt đào hoa lười biếng hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm cô gái cách đó nửa mét, trên mặt nở nụ cười đùa giỡn.

“Nếu như hai người quen nhau, vậy thì thương lượng một chút?” Chị gái trong quầy ngẩng đầu nháy mắt, lại nhìn hai người trước mặt mấy lần, lúc này mới nhìn ra có gì đó không đúng.

Cuối cùng, cô gái cầm ly nước chanh trên tay còn chàng trai tiện tay chỉ vào một ly đồ uống trong thực đơn.

“Dịch Thì.”

“Anh đã nhường ly nước chanh cho em, không giận nữa chứ?”

Hai người cùng đường, một trước một sau đi trên vỉa hè.

Thấy sắp lại tới nhà, lúc này chàng thiếu niên mới đi nhanh hơn mấy đước đến bên cạnh cô, nắm lấy quả cầu nhỏ trên đầu, dáng vẻ cười híp mắt như con hồ ly đang âm mưu chuyện gì.

“Lâm Húc!”

Dịch Thì nhanh chóng đưa tay lên, khua khua thoát khỏi móng vuốt của anh, sau đó sờ quả cầu nhỏ trên đầu mình, trong lòng thầm than thật may, vẫn chưa bị rối.

“Xem kìa, cuối cùng em cũng nói chuyện với anh.” Chàng trai lúc nãy còn cười, bây giờ cau mày, dáng vẻ tủi thân, giống như chú cún to lớn dính người, kéo vạt áo không cho người ta rời đi.

Dịch Thì và Lâm Húc lớn lên trong cùng đại viện, giữa đám trẻ ranh, hai người bọn họ lớn nhất. Lâm Húc chỉ lớn hơn Dịch Thì nửa năm, hai người họ đi học cùng nhau, cho nên cũng hiểu nhau nhất.

Tuy nhiên, cả hai chiến tranh lạnh gần 3 tuần nay.

Nếu không phải vì cuộc nói chuyện vừa rồi, suýt chút nữa đã phá kỷ lục chiến tranh lạnh của cp tạm thời này.

cp= couple (cặp đôi)

Được rồi, cp tạm thời linh tinh gì đó cùng với kỷ lục chiến tranh lạnh, còn cả mấy đứa nhỏ vừa lén hóng chuyện vừa bơm thêm, cũng không sợ to chuyện.

“Anh biết sai rồi.”

“Hôm mùng một tháng năm anh không nên lén ra ngoài chơi.”

Một chàng trai cao mét tám mươi, ngày thường đánh nhau phách lối có thể lấy một chọi hai, lúc này đang ngoan ngoãn nhận lỗi với cô.

Tia nắng chiều vương lên trên đầu anh ánh lên ánh vàng dịu dàng, gương mặt vô cùng đẹp trai, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Đầu ngón tay vuốt ve vào thành cốc mát lạnh, vị ngọt ngọt chua chua của chanh tràn ra giữa kẽ môi, Dịch Thì dần khôi phục lại tinh thần.

“Hai bài thi thử.” Ngón tay thon dài lướt qua trước mặt anh, trong mắt cô gái lóe lên tia giảo hoạt, mím môi khẽ cười.

Không phải cuối tuần làm thêm hai bài thi thử sao, Lâm Húc nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của cô, vội vàng đáp, “Không thành vấn đề.”

“Môn nào cũng có!” Âm cuối hơi kéo dài, mang vẻ vui sướng và hoạt bát hiếm thấy trên người cô.

Chàng trai bị nghẹn lại, bộ dạng không còn gì để mất, “Từng môn thì từng môn!”

Dịch Thì gật đầu, quả bóng trên đầu cũng hơi di chuyển, vểnh lên trông rất đáng yêu.

Lâm Húc giơ tay ngăn cản cô gái đang chuẩn bị rời đi, lông mày nhướng lên, khẽ nhếch môi, “Chờ đã.”

“Hả?”

“Anh muốn một món quà nhỏ trước.”

Ngay lập tức cô cứng đờ, không dám cử động, hơi thở mát lạnh của chàng trai phả vào mặt, bả vai cô bị Lâm Húc giữ lấy.

Giữa chân mày chợt lạnh, một nụ hôn nhẹ rơi xuống.

“Em, em đi về trước.” Ánh nắng chiều vương trên gò má ửng hồng của cô, Dịch Thì vẫn luôn bình tĩnh từ đó giờ đột nhiên lắp bắp, nói xong câu này bèn xoay người bỏ chạy.

Lâm Húc vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn hướng cô ấy chạy nở nụ cười si ngốc.

Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên môi, ở đó còn lưu lại hương chanh nhàn nhạt, rõ ràng không hề uống ly nước chanh kia…

Đột nhiên cười thành tiếng, “Ngày mai gặp, bạn gái.”
 
Chương 2


2. Anh rất nhớ em

Ánh đèn vàng ấm áp soi chiếu ba người ngồi trước bàn ăn dài. Đồ ăn trên bàn tao nhã, thanh đạm, bát đĩa sứ được in hoa văn tinh xảo.

“Tối mai mẹ và bố có việc, dì Chu làm cơm xong sẽ về.”

Người phụ nữ mặc áo sơ mi cổ đứng đặt bát xuống, sau khi lấy khăn tay lau nhẹ, khẽ liếc mắt về phía cô con gái đối diện đang quy củ, an tĩnh ăn cơm rồi nói.

Dịch Thì nuốt miếng bông cải xanh nhạt nhẽo, vô vị vào miệng, đặt bát lên chiếc khăn trải bàn màu đen có hoa văn thiếp vàng, sau đó khẽ đáp: “Vâng ạ.”

Bố Dịch đang ngồi ở ghế chính, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông cũng nhìn cô hỏi: “Ngày mai, đứa nhỏ nhà họ Lâm kia lại muốn qua à?”

Ánh đèn vàng ấm áp không thể làm dịu đi bầu không khí lạnh lẽo trong phòng, vẻ mặt của Dịch Thì không đổi, hơi động đậy môi, “Vâng.”

Mẹ Dịch khẽ liếc mắt về phía bố Dịch, lại chuyển chủ đề, “Sang năm lên 12 rồi, con nghĩ muốn học ngành gì chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Vậy con cứ tự quyết định, có gì không hiểu có thể hỏi bố mẹ.”

Bố mẹ thấu tình đạt lý, con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hình ảnh rất hòa thuận.

Tuy nhiên, trong căn nhà này, Dịch Thì vẫn cảm nhận được cảm giác kiềm nén sâu sắc.

Đồ ăn phải thanh đạm, nhạt nhẽo, lúc dùng cơm không được nói chuyện, cuối tuần không được ra ngoài chơi với bạn, dù không có yêu cầu nhiều về thành tích nhưng lúc nào cũng nói, “Bố mẹ muốn tốt cho con.”

Giống như trong căn nhà này, rõ ràng có 3 người ở, nhưng không có chút hương vị tình thân nào.

Bên ngoài tấm rèm cửa sổ màu đen là bầu trời đêm, cành cây  đung đưa trong gió, Dịch Thì ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, nhưng mãi không đặt bút.

“Cộc cộc!” Đó là tiếng của đồ gì đó đập vào cửa kính.

Cô gái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, đôi mắt sáng lên, gác lại bút máy, đứng dậy đi ra ngoài.

Đó là một chiếc máy bay không người lái mini, với phần thân màu đen, chỉ có một góc nhấp nháy đèn đỏ trong bóng tối.

Chiếc máy bay không người lái vốn còn lắc lư xung quanh, khi Dịch Thì chạm vào nó, ngoan ngoãn dừng lại trên tay cô, chỗ chân đỡ có một tờ giấy.

“Anh rất nhớ em.”

Bốn chữ to bay lượn phủ đầy cả tờ giấy, cô gái vô thức cong khóe miệng, phát ra tiếng cười khẽ.

Cô bước qua bậc thềm, đi tới ban công, quay đầu nhìn một căn nhà nhỏ khác bên kia đường, quả nhiên là Lâm Húc.

Chàng trai cầm điều khiển từ xa, tùy ý tựa vào ban công, có lẽ là mới tắm xong, mái tóc rũ lộn xộn trước trán, gương mặt như muốn đập tan ánh sao đêm nay, nụ cười rạng rỡ.

Đêm yên tĩnh,bố mẹ Dịch đều ở trong phòng, cho dù biết phòng có cách âm tốt, cô cũng không dám tùy tiện nói chuyện với anh.

Dịch Thì cũng nhìn anh cười, bỗng nhiên cầm máy bay không người lái xoay người chạy vào phòng ngủ, Lâm Húc nhìn thấy thế thì cau mày, nghi ngờ nhìn xung quanh không biết cô làm gì.

Chưa tới một phút, cô gái đi ra, giơ chiếc máy bay không người lái trong tay về phía anh, sau đó đặt ở mép ban công.

“MT.”

Máy bay không người lái nhỏ đáp xuống thuận lợi trước cửa nhà anh, Lâm Húc đặt điều khiển từ xa xuống, mười ngón tay linh hoạt gỡ tờ giấy trên chân máy ra.

MT=Me Too

“Anh rất nhớ em.” “Em cũng thế.”

Lâm Húc nhướng mắt nhìn cô gái đang cười bên kia, mặc dù khoảng cách khá xa và đèn đường mờ ảo nhưng anh vẫn nhìn thấy đôi mắt linh động và gương mặt dịu dàng của cô.

Nghĩ đến những tin đồn trong trường, Dịch Thì là mỹ nhân lạnh lùng, ngay cả khi cười đùa cũng mang vẻ lạnh nhạt.

Là người đẹp, anh thừa nhận, nhưng lạnh lùng không phải vậy.

Rõ ràng “quả chanh nhỏ” của anh đáng yêu vậy cơ mà.
 
Chương 3


3.

Biệt danh “Chanh nhỏ” này là dành riêng cho Lâm Húc.

Mỗi khi hai người ở cùng nhau, anh ấy rất thích dùng tay nghịch tóc của cô, sau đó kêu Dịch Thì thế này.

Vào sáng thứ bảy, một tay Lâm Húc xách túi đồ, tay kia kẹp mấy quyển sách học phụ đạo.

Anh duỗi tay bấm chuông cửa hai lần, sau đó tựa vào lan can trước cửa, dáng vẻ lim dim, chưa tỉnh ngủ.

“Cảm ơn.” Dịch Thì đang mặc một chiếc váy polo màu xanh lam, mở cửa đập ngay vào mắt là túi nilon trên tay anh, mỉm cười đưa tay nhận lấy.

Lâm Húc đổi giày, ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng hớn hở của cô gái nhỏ, bất lực lắc đầu.

“Lâm Húc, lát nữa bọn mình làm chanh dây ngâm mật ong trước đi.” Bên trong túi ni lông có một ít chanh dây và chanh leo.

Bố mẹ Dịch không cho cô uống gì ngoài sữa và mật ong, nên khi hai người họ không ở nhà,mới có cơ hội để cho Lâm Húc mang qua.

Trên chiếc khăn trải bàn ca rô đen trắng đơn giản, Dịch Thì dùng dao gọt trái cây cắt hai loại quả được mang đến.

“Được.” Bên kia, Lâm Húc cũng đã tiệt trùng hai bình thủy tinh ở nhiệt độ cao, anh hoàn toàn khác với dáng vẻ cao lớn thường ngày trong chiếc tạp dề hoa.

“Chanh nhỏ.” Anh dựa vào một bên, nhìn cô gái nhỏ thuần thục lấy phần ruột bên trong quả chanh dây, sau đó vắt  nước chanh.

“Sao thế?” Động tác tay dừng lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Lâm Húc nghiêng người về phía trước, vén sợi tóc còn sót trên trán của cô ra sau tai, mỉm cười, khẽ nói: “Đừng vắt nhiều chanh quá, kẻo bị chua.”

Tư thế của hai người có phần thân mật, cô vừa mới bị thiếu niên vô tình chạm vào lỗ tai đỏ bừng, cong môi thấp giọng nói: “Được.”

“Anh có quả chanh nhỏ, là đủ rồi.”

Mấy bước sau rất đơn giản, Dịch Thì khéo léo cho hoa quả đã chuẩn bị vào chai thủy tinh, còn Lâm Húc tựa cằm vào vai cô, khẽ thì thầm.

Gió trong phòng có đều mang hương chanh dễ chịu, mát lành, ánh mặt trời bên ngoài lọt vào ô cửa sổ, khác hẳn đêm qua tràn đầy sức sống.

Cô gái ngồi trước bàn đang cúi đầu suy nghĩ về đề thi trước mặt, lúc phát hiện người bên cạnh đang buồn chán nhìn mình chăm chú, khẽ cau mày.

“Anh học thuộc 3 hàng từ đơn trước đi, lát nữa em kiểm tra lại.”

“Được.” Anh cười nhẹ, đôi môi mỏng khẽ nhấp.

Một Lâm Húc bất cần, chỉ khi ở trước mặt Dịch Thì mới là đứa trẻ ngoan.

Thời gian trôi nhanh, nhưng chỉ mới giải được 5 bài lớn, lúc cô ngẩng đầu, phát hiện đã qua một giờ.

“Anh…”Vừa mới mở miệng cô đã rút lại.

Chàng trai gục xuống bàn, cổ áo cũng chưa lật lại, tay đè lên mép giấy từ đơn hơi nhăn.

Dịch Thì nhìn khuôn mặt an tĩnh đang ngủ say của anh, khóe miệng vô thức nhếch lên, vẻ mặt dần dịu dàng.

[Em là sự dịu dàng duy nhất của anh trên thế giới này.]
 
Chương 4


4. Anh ấy có chuyện anh ấy thích, em cũng có điều em thích

Sáng sớm mờ sương, chim hót véo von.

Sáng thứ hai hàng tuần, lớp học luôn náo nhiệt, đây cũng là ngày mọi người đi học sớm nhất.

“Dịch Thì, cảm ơn nhé!”

Cố Ân mỉm cười cầm bài thi trên bàn của cô, khóe mắt lén liếc nhìn người bạn cùng bàn của mình.

Gương mặt bạn gái rất tinh xảo, mà đôi mắt đào hoa vốn nên đong đầy tình ý lại ẩn chứa một chút lạnh lùng và xa cách.

Dịch Thì mặt nào cũng tốt, chỉ có tính cách hơi lạnh lùng.

À, còn có ánh mắt cũng không được tốt lắm.

Chàng trai ngồi ở dãy bàn bên kia đang gục xuống bàn ngủ bù, mấy sợi tóc trên đầu ngốc nghếch vểnh lên dưới ánh mặt trời. Trong mắt Cố Ân, Lâm Húc giống như chú sư tử đực đang ngủ say.

Cô vẫn luôn không hiểu, sao Dịch Thì lại thích kiểu người thế được?

Thích, kỳ quái đến thế sao…

Còn 5 phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, thầy Ban đã đi tới cửa lớp, Dịch Thì đặt bút xuống, đẩy chàng trai bên tay phải.

Tiếng đọc sách lanh lảnh vào sáng sớm, cũng tượng trưng cho sức sống mạnh mẽ của thiếu niên.

Ngay khi thầy Ban vừa bước ra khỏi cửa lớp, Lâm Húc chuyển sự chú ý từ sách giáo khoa đến khuôn mặt của cô, Dịch Thì khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao thế?”

“Uống sữa không?” Ánh mặt trời phác họa góc nghiêng của chàng trai, anh đang mấp máy môi, sự ngầm hiểu bấy lâu nay khiến cô lập tức hiểu ra.

Buổi sáng Dịch Thì ăn rất ít, có lẽ vì đã chán ngấy đồ ăn sáng quanh năm như một ở nhà, cũng có thể khẩu vị không tốt.

Một giây tiếp theo, một túi sữa tươi nguyên chất được đặt vào trong ngăn bàn của cô. Còn chàng trai bên cạnh nhếch môi mỉm cười rạng rỡ, Dịch Thì trông thấy ánh mặt trời vụn vỡ rơi trên vai anh.

Phía sau cuốn sách đang dựng đứng, cô gái trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên, chân mày, khóe mắt đều mang nét dịu dàng, khác hẳn lúc trước.

“Lần thi tháng này, em xem lại thành tích của mình đi, tiếng Anh và Sinh học được bao nhiêu điểm?”

“Tiết hoạt động buổi chiều, ngoại trừ một ít người, tất cả ở lại trong lớp học, không ai được lãng phí thời gian tới sân vận động.”

Trong phòng làm việc, giọng nói thầy Ban vô cùng rõ ràng, mà chàng trai đang đứng ở đó nghe dạy dỗ, vẫn bày ra cái dáng vẻ biếng nhác kia.

Dịch Thì định tiến lên thì dừng lại, nghe hai giây, đôi môi khẽ nhấp, cúi đầu ôm sách phụ đạo xoay người rời đi.

“Dịch Thì.” Vừa đi qua khúc quanh, một giọng nói có vẻ hơi gấp gáp gọi cô phía sau lưng.

“Chào anh Trần ạ.” Cô gái xoay người, nhìn người vừa tới với vẻ nghi ngờ, chẳng phải anh đã được tuyển thẳng đại học A, không cần thi đại học sao.

“Anh đến nộp hồ sơ.” Thiếu niên mặc áo sơ mi đứng ở sân trường trông có vẻ chín chắn hơn, anh ấy giơ tập tài liệu trong tay, cong cong khóe môi, “Dạo này thế nào?”

“Vẫn ổn.” Nét mặt cô không thay đổi, vẫn lạnh lùng.

“Em thật sự…hẹn hò với Lâm Húc sao?”

Lâm Húc và đàn anh Trần được xem như một trong số các nhân vật nổi tiếng của trường trung học phụ thuộc, chỉ là một người nổi tiếng với hình tượng thiếu niên khí phách hung hăng, một người thì giành được nhiều giải thưởng, đã sớm được tuyển thẳng.

Vào ngày đầu tiên Lâm Húc và Dịch Thì hẹn hò, anh ấy đã rất nóng lòng muốn nói cho cả thế giới biết.

“Vâng.” Nghe vậy, cô thản nhiên đáp lại.

“Ừm.” Khóe miệng đàn anh Trần kéo một nụ cười, có chút đau khổ cũng có chút thoải mái.

“Lâm Húc, cậu ấy…sẽ đi học đại học A với em sao?”

“Anh ấy có trường anh ấy thích, em cũng có nguyện vọng của em.”

Cô gái nghĩ về chàng trai trong trí nhớ của cô đang cầm chiếc máy bay không người lái và cười hạnh phúc. Khi nói những lời này, ánh mắt vốn bình lặng, trong veo của cô nổi lên gợn sóng, lộ ra ánh sáng rực rỡ bé nhỏ.

“Được, lên 12 các em cố lên nhé.” Trong dãy nhà lớp 11, anh ấy để lại lời chúc chân thành.
 
Chương 5


05. Mặt trời nhỏ cuối cùng sẽ tỏa sáng

Sau ngày hôm đó, lần đầu tiên Lâm Húc không đi chơi bóng rổ vào tiết hoạt động cuối giờ.

Anh ấy thực sự nghiêm túc ngồi tại chỗ mình, học thuộc lòng thơ cổ, văn cổ, đọc thuộc lòng những từ mới tiếng Anh có trong kỳ thi đại học.

Chiều hôm đó, anh đã nghe thấy cô gái của mình rất nghiêm túc nói với tình địch của mình: “Anh ấy có trường anh ấy thích, em cũng có nguyện vọng của em.”

Không có ai ăn chơi phóng túng suốt đời, cũng chẳng ai sống một đời tầm thường tầm thường, vô vị.

Ba năm cấp ba, thanh xuân tươi đẹp nhất phải dùng để chiến đấu.

“Dịch Thì, em là món quà tuyệt vời nhất mà thanh xuân ban tặng cho anh.”

“Lâm Húc, anh vẫn luôn là Lâm Húc tuyệt nhất.”

Hôm sinh nhật mười tám tuổi, hai người họ đã thắp nến trên một chiếc ghế dài trong công viên tiểu khu vào lúc nửa đêm.

Ánh nến lung linh, soi sáng gương mặt của thiếu niên.

“Chanh nhỏ, cả đời này của anh dựa vào em.”

“Được rồi, mặt trời nhỏ và chanh nhỏ, sẽ mãi ở cạnh nhau.”

Dịch Thì biết, người hiểu cô nhất, vẫn luôn là Lâm Húc.

Cô cũng biết, mặt trời nhỏ cuối cùng sẽ tỏa sáng.

Dịch Thì đã thành công đã trúng tuyển chuyên ngành kiến ​​trúc của trường đại học N với số điểm vượt quá điểm xét tuyển mười mấy điểm.

Còn Lâm Húc cuối cùng cũng thành công được nhận vào chuyên ngành máy bay không người lái của đại học kỹ thuật.

“Anh biết hạng mục máy bay không người lái vẫn còn đang phát triển, nhưng anh sẽ dùng cả đời này, góp một phần sức lực nhỏ bé.”

Mấy năm sau, lời nói của anh được in trên “Nhật báo quốc gia”, ngành máy bay không người lái phát triển mạnh mẽ.

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom