Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đường Trở Về

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
797,928
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đường Trở Về

Đường Trở Về
Tác giả: Lily_Carlos
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, cổ đại, hệ thống

Con người luôn rơi vào một trạng thái, đó chính là luôn ước mong cuộc sống của người khác và chán ghét cuộc sống hiện tại của bản thân.

Có một số thứ luôn không được coi trọng nhưng chỉ khi mất rồi mới bắt đầu hối tiếc...

p/s: Ta cũng không biết giới thiệu như thế nào nên cái lời giới thiệu nó sao sao ấy. Dù sao mời mọi người đón đọc tác phẩm đầu tay của ta.
 
Chương 1-1: Mở đầu


Trong căn phòng tối om, có một cô gái ngồi xổm ở một góc và không ngừng tự trách.

"Mình thật vô dụng."

"Làm cái gì cũng không tốt, bố mẹ chu cấp cho mình đầy đủ mọi thử mà mình chỉ có việc đi học thôi mà cũng không nên hồn."

"Giá mà có ai có thể sống thay mình, chỉ cần người đó học tập thật tốt sau này kiếm được một công việc ổn định và chăm sóc  cho bố mẹ của mình thật tốt là được rồi."

"Hay mình thông minh hơn cũng được."

Đột nhiên có một tấm bảng trong suốt hiện ra trước mặt cô, trên đó viết.

[Hà Hy Quân, cuộc sống của cô đang lâm vào bế tắc có đúng không? Cô cảm thấy mình là người vô dụng sao? Cô muốn có người thay cô sống hết quãng đời còn lại và chăm sóc bố mẹ cô chu đáo sao hoặc là thông minh hơn sao?]

Cô chưa kịp phản ứng vì đột nhiên có một dòng chữ hiện ra trước mắt cô thì lại xuất hiện thêm một hàng chữ nữa.

[Xin hãy trả lời câu hỏi.]

"Không hiểu sao cái thứ kỳ quái này biết nguyện vọng của cô."

"Đúng." Cô thận trọng trả lời, tuy cô không biết thứ này từ đâu ra nhưng nhỡ nó thành sự thật thì sao.

Khi cô vừa trả lời xong thì màn hình lại hiện lên một dòng chữ nữa.

[Chúng tôi có thể thực hiện nguyện vọng của cô với điều kiện cô đi theo và làm những nhiệm vụ chúng tôi đưa ra. Nếu cô đáp ứng chúng tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của cô ngay lập tức.]

Làm việc?  Làm việc gì cơ chứ? Mình vô dụng như vậy có lẽ họ sẽ chỉ bắt mình làm những công việc chân tay nặng nhọc thôi. Đợi đến khi "mình" ở nơi này chết đi là mình sẽ được giải thoát rồi.

"Tôi đồng ý." Sau khi suy nghĩ xong cô cắn răng đồng ý.

Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng máy móc vang lên trong đầu mình.

[Đinh, đang đọc dữ liệu trong đầu ký chủ...]

[Đinh, chuẩn bị buộc định hệ thống....]

[Đinh, bắt đầu buộc định hệ thống....]

[Loading....1%....8%....10%...30%....]

"Cái gì xuất hiện trong đầu cô thế này? Lại còn đọc thông tin trong đầu cô?"

[Loading....50%....80%....95%....100%]

[Đinh, hoàn thành việc buộc định....]

[Đinh, hệ thống 9723466 thành công buộc định ký chủ Hà Hy Quân]

[Đinh, hiện thông tin ký chủ....]

Họ và tên: Hà Hy Quân

Tuổi: 19

Giới tính: Nữ

Nhan sắc: 4/10

Thể Lực: 5/10

Trí lực: 4/10

Khí chất: không

Kỹ năng: không

Điểm kinh nghiệm hiện tại: 0

[Các thuộc tính khác sẽ được cập nhật sau]

[Đinh, xin ký chủ lựa chọn tìm người thay thế hay là tự trải nghiệm.]

"Tôi chọn tìm người thay thế, mong người đó có thể chăm sóc tốt cho bố mẹ tôi."

[Đinh, xác nhận yêu cầu của ký chủ...]

[Đinh, bắt đầu tìm người thay thế phù hợp....]

[Đinh, đã tìm được người phù hợp, ký chủ hãy xác nhận....]

Cô nhìn thông tin của người vừa hiện lên.

Sau khi xem xong cô chỉ có một suy nghĩ như vậy cô có thể yên tâm rồi.

"Tôi đồng ý để người này thay thế cho tôi."

[Đinh, vì ký chủ đã xác nhận người thay thế nên cô sẽ được đưa đến không gian hệ thống trong năm giây nữa.]

[5....4....3....2.....1.....]

[Bắt đầu truyền tống]

--- ------phân cách tuyến truyền tống---- --------

Mở mắt ra một lần nữa cô thấy mình đang ở bên trong một căn phòng trắng xóa, không hề có thêm bất cứ một cái gì.

[Chào mừng ký chủ đến không gian hệ thống số 9723466]

[Đây sẽ là nơi nghỉ ngơi của ký chủ mỗi khi kết thúc nhiệm vụ.]

[Ký chủ sẽ được đặt câu hỏi trong vòng năm phút.]

"Nhiệm vụ của tôi sẽ là gì?" Cô hơi tò mò về phần nhiệm vụ mình sắp phải làm.

[Nhiệm vụ của ký chủ là đi đến thế giới khác và hoàn thành nguyện vọng của một số người.]

"Chẳng lẽ nhiệm vụ của tôi giống như là một người thay thế sao? Vậy là thay vì sống cuộc sống của tôi thì tôi lại phải sống thay cho người khác? Đến cuộc sống của mình tôi còn không làm được thì sao tôi có thể sống thay cho người khác chứ?" Cô cảm thấy tức giận vì mình bị cái hệ thống này lừa.

[Nhiệm vụ của ký chủ sẽ giống như người thay thế và trước khi đến thế giới đầu tiên cô sẽ được tặng một trong những kỹ năng sau đây coi như là quà tân thủ.]

[Võ thuật, một loại đàn, nấu nướng, ca hát, nhảy múa, biểu diễn, thêu thùa, bắn súng, cưỡi ngựa, đua xe, bơi lội, hóa trang]

[Mời ký chủ lựa chọn]

"Tôi chọn nấu ăn." Haizzz, dù sao thì cô cũng bị hố rồi đến đâu thì hay tới đó vậy.

--- -------Tôi là đường cách tuyến học tập---- -----

[Thông tin của ký chủ.]

Họ và tên: Hà Hy Quân

Tuổi: 19

Giới tính: Nữ

Nhan sắc: 4/10

Thể Lực: 5/10

Trí lực: 4/10

Khí chất: không

Kỹ năng: nấu nướng

Điểm kinh nghiệm hiện tại: 0

[Các thuộc tính khác sẽ được cập nhật sau]

[Ký chủ hãy xác nhận chấp hành nhiệm vụ]

[Yes/no]

[Yes]

[Đinh, ký chủ đã xác nhận chấp hành nhiệm vụ, bắt đầu truyền tống đến vị diện....]
 
Chương 1-2: Thế giới thứ 1: Cậu chủ xin hãy nở nụ cười!!!


Khi Hà Hy Quân mở mắt ra thì thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một cái chân mèo.

Lần này cô lại biến thành mèo à, mấy lần trước toàn biến thành thực vật phải đứng yên một chỗ lần này cô có thể di chuyển được rồi.

[Đinh, nhiệm vụ lần này của ký chủ là ở bên cạnh cậu chủ và làm cậu ấy vui trong những năm còn lại của cuộc đời.]

Mỗi lần đến một thế giới mới nhiệm vụ của cô làm hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ và làm cho người được chỉ định được hạnh phúc. Mấy lần trước cô chỉ là thực vật không thể làm cái gì, nên cô chỉ cần ở yên một chỗ đợi đến khi có người đến bên cạnh hoặc mua cô về sau đó vẫn cứ yên lặng ở đó nhìn họ hạnh phúc như thế nào, cho đến khi cái cây đó không thể sống được nữa cô sẽ trở lại không gian hệ thống rồi tiếp tục hành trình mới.

Nhân vật mục tiêu lần này của cô là một cậu bé mắc bệnh ung thư chỉ còn sống được một hay hai năm nữa thôi. 

‘Hệ thống! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này tôi có thể thăm bố mẹ tôi một lần được không?’

[Được]

‘Chắc bây giờ bố mẹ đang rất hạnh phúc đây.’ 

“Tĩnh Gia, xem mẹ có gì cho con này.” Bỗng có một bàn tay bắt lấy cô rồi đưa đến trước mặt một đứa bé.

Haizzz! Biến thành mèo rồi là thế giới chỉ có hai màu đen xám thôi. Thậm chí hiện giờ cô chưa thể nhìn rõ mặt nhân vật mục tiêu của mình nữa.

“Mẹ, mẹ không cần phải an ủi con như vậy đâu, con đã biết tất cả rồi con sắp chết rồi...hức...hức....hức.....” Đứa bé bỗng gào lên.

“Chắc chắn sẽ có cách mà con, chắc chắn sẽ có cách mà.” Bà mẹ vội vàng bỏ cô xuống rồi chạy lại ôm lấy con trai mình âm thầm rơi lệ.

“Hức....hức.....hức.....Mẹ nói dối....hức...con biết hết rồi mà....hức.....con rất đau.”

“Mẹ biết con đau rồi, con nhắm mắt ngủ đi, ngủ ngoan khi tỉnh lại con sẽ không đau nhiều như vậy nữa.” Bà mẹ gạt lệ rồi ru đứa bé ngủ.

Mẹ nào cũng thương con của mình mà, cô vừa nghĩ vừa đi tới cái thảm bên cạnh giường nằm xuống nhắm mắt lại.

--- ------ ------ ----Một tiếng sau---- ------ ---------

Cô nghe thấy tiếng động nhỏ liền mở mắt ra quan sát, dùng đôi mắt của mèo để nhìn thế này thật khổ mà, cô nheo mắt lại thì thấy cậu bé đó đã tỉnh lại.

Cậu bé ngồi lặng lẽ trên giường nhìn về phía cửa sổ, cậu không khóc náo như vừa nãy nữa.

Cô lặng lẽ muốn trèo lên giường, nhưng mà cô đâu phải mèo nên cũng không biết nên leo lên như thế nào cứ leo lên lại ngã xuống.

Cậu bé nghe thấy tiếng động thì quay lại, khi nhìn thấy cô chật vật câu nở nụ cười vui vẻ tiếp tục xem cô cố gắng trèo lên giường. 

Từ lúc đến nơi này thì đây là lần đầu tiên cô thấy được nụ cười trên khuôn mặt ấy, dù cho cô không thấy được rõ cho lắm nhưng cô khẳng định nụ cười đó rất đẹp. Cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu quên cả việc đang muốn treo lên giường của mình. 

Cô không biết rằng khuôn mặt của mình lúc này rất ngốc. Cậu bé nhìn thấy cô không cử động nữa liền ôm cô lên.

“Từ giờ gọi mi là miểu miểu nha!” Cậu bé mỉm cười nựng má cô.

Cảm giác thật ấm áp, giống như lúc được ở cạnh người thân vậy.

“Miểu miểu mi biết không ta sắp chết rồi, lúc nào mẹ của an ủi rồi nói rằng ta không sao nhưng mà ta biết tất cả. Ta đã chuẩn bị có thể chết bất cứ lúc nào rồi, những lúc có mẹ ở đây ta mới đi làm nũng để cho mẹ thấy ta còn rất tốt ít nhất là lúc đó vì còn có hơi sức mà làm nũng.” Cậu bé vừa nhẹ nhàng vuốt ve cô vừa nói.

Chắc bây giờ Tĩnh Gia cảm thấy bất lực lắm đây, cậu bé này giống cô lúc trước cũng không biết làm sao để thoát khỏi cảnh đó nhưng mà cô may mắn hơn cậu bé này nhiều, ít nhất cô không bị bệnh tật hành hạ hay có thể chết bất cứ lúc nào.

Cô quyết định sẽ cố gắng an ủi, ở bên cậu ấy suốt quãng đời còn lại.

“Meo meo.” Cô vừa kêu vừa lấy tay sờ lên mặt cậu bé muốn an ủi.

“Mi muốn an ủi ta hả? Ta không sao, từ khi nghe lén được từ chỗ bác sĩ ta cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.” Cậu bé cười nói tiếp: “Vừa nãy ta thấy được sự cố gắng của mi nên ta lại nghĩ sao một con mèo như mi có thể nỗ lực đến vậy mà ta lại không thể chứ. Dù cho biết trước kết quả nhưng ta có thể sống vì mẹ một lần mà đúng không?”

“Meo meo.” Tuy không còn nhiều thời gian nhưng cậu hãy sống thật tốt nhé. 

“Hình như ta chưa cho mi ăn đúng không? Để xem mi có thể ăn gì nào?” Cậu bé vừa nói vừa đứng dậy lấy túi thức ăn cho mèo ra rồi đổ ra đĩa: “Miểu miểu mau lại lại đây ăn đi.”

Sau khi đổ thức ăn cho cô cậu lại quay về giường ngồi ngẩn người.

Cậu ấy lại như vậy nữa rồi, haizz, thôi mình cứ ăn đi đã lâu lắm rồi mình chưa có cảm giác đói như thế này.

Khi quay đầu ra cửa cô vô tình trong thấy một góc váy giống váy của mẹ cậu bé vậy, có lẽ mẹ cậu bé đã nghe hết rồi.
 
Chương 2


Lúc này chỉ cảm thấy người mẹ đó thật đáng thương, cô thật sự rất muốn làm gì đó để an ủi mẹ cậu bé nhưng mà bây giờ cô chỉ là một con mèo nhỏ yếu ớt.

Một lúc sau cô nghe thấy tiếng mở cửa, thì ra mẹ cậu bé đang vào.

“Tĩnh Gia con dậy rồi sao? Con có đói bụng không mẹ mua cháo cho con ăn này.” 

“Con cảm ơn mẹ!” Cậu bé ngoan ngoãn cầm bát cháo lên ăn.

Nhìn thấy cậu bé ngoan ngoãn như vậy người mẹ lấy cớ đi ra chỗ khác, có lẽ là đi đâu đó để khóc đây mà. Không biết bây giờ bố mẹ cô như thế nào rồi, liệu họ có nhận ra cô không còn ở đó hay không? Cô mong họ sẽ không nhận ra vì cô muốn họ được hạnh phúc mà.

Cô lặng lẽ đến gần cậu bé dụi dụi vào tay cậu.

“Có một người bạn luôn ở bên cạnh như mi thật tốt.” Cậu bé cười cười vuốt đầu cô.

--- ------ ------ -----Phân cách tuyến mấy ngày sau đó---- ------ ------ -------

Từ ngày đó trở đi cô luôn ở bên cạnh cậu bé, cô cùng chơi đùa với cậu, ở bên cạnh an ủi cậu, nhìn cậu bị bệnh tật giày vò, nhìn cậu bị tra tấn bởi hóa trị. Ngoài những lúc bị bệnh tật giày vò ra thì cậu bé luôn mỉm cười, có lẽ cậu muốn để mẹ yên tâm đây.

“Meo meo.” Cô dụi dụi vào người cậu bé ý muốn kéo cậu ra ngoài chơi cho đỡ buồn.

“Mi muốn ra ngoài chơi hả? Được rồi đợi ta một chút.” 

Sau khi nhận được sự cho phép của mẹ cậu bé thì hai người à không một người một mèo chạy ra khu vườn bên ngoài chơi.

Nói thật một khu vườn ở bệnh viện thì có gì chứ, chỉ có các cụ già ngồi đọc báo hay những cậu bé cô bé có hoàn cảnh như cậu. Đối với họ thì chỉ cần ra ngoài chơi đã là rất xa xỉ rồi. 

“Miểu miểu, chúng ta có thể chơi trò gì được bây giờ? Mẹ nói không được vận động mạnh.” Cậu bé cúi đầu vừa vuốt lông Hà Hy Quân vừa tự hỏi.

“Meo meo.” Chơi gì được bây giờ nhỉ? Bỗng cô nhìn thấy một chiếc lá đang rụng xuống bên cạnh.

Cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi người cậu bé rồi chạy đến bên cạnh chiếc là bắt đầu ‘nghịch’ chiếc lá đó.

“Đợi ta một chút, ta làm một cái cần câu mèo rồi chúng ta cùng chơi nha.” Cậu bé nói xong bắt đầu cúi xuống nhặt nhạnh những chiếc lá đã rơi dưới đất.

Haizz!!! Cũng không còn cách nào mà, cứ hùa theo thôi chứ bây giờ cậu bé chẳng chơi được cái gì cả.

Một lát sau cậu bé làm xong một cái cần câu mèo bằng lá cây rồi bắt đầu chơi đùa với một con mèo như cô. Cô cũng cố gắng phối hợp dùng hai chân trước cố gắng bắt lấy túm lá đó.

Dù sao cậu bé cũng chỉ mới mười tuổi thôi nên rất nhanh đã chán, cậu bé bỏ cái cần câu mèo đó xuống rồi lại bế cô lên.

“Miểu miểu này, ở đằng kia có rất nhiều bạn giống ta không được vận động mạnh nên cứ phải ngồi yên một chỗ, còn những bạn đang chạy nhảy chơi đùa kia sắp khỏi bệnh và được xuất viện rồi, trông bọn họ chơi thật vui...”

“Miểu miểu này, mấy năm trước ta có một ước mơ, ta muốn trở thành người mạnh mẽ như cha của ta, ta từng muốn trở thành bác sĩ, từng muốn trở thành kỹ sư còn cả trở thành một luật sư nữa, nhưng chắc là bây giờ không thể nghĩ nhiều như vậy nữa rồi ta chỉ mong mình sẽ sống được lâu hơn chút, có thể ở bên cạnh mẹ lâu một chút...”  Tiếng nói của cậu bé nhỏ dần rồi dừng hẳn.

“Meo?” Cậu bé đã ngủ rồi, cô nên đi gọi mẹ cậu bé đến chứ cứ để cậu ấy ngủ ở ngoài như vậy cũng không được.

Nhưng mà cô không thể cứ để cậu bé ở đây một mình được, ôi chao sao mà khó nghĩ như thế chứ? Đúng rồi, cậu bé có một thiết bị thông báo chỉ cần ấn vào đó mẹ cậu bé sẽ biết.

Đâu rồi? Đâu rồi ta? 

Cô ngó nghiêng tìm kiếm khắp người cậu bé, cuối cùng cô nhìn thấy máy báo tin ở trong cái túi bên cạnh cậu bé.

Cô nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi người cậu bé, chạy đến cạnh chiếc máy dùng nệm thịt ấn vào.

Một lát sau mẹ cậu bé hoảng hốt thấy cậu bé chỉ đang ngủ cũng thở phào nhẹ nhõm bế cậu bé về phòng.

Những ngày tiếp theo cô chơi đùa cùng cậu bé, thỉnh thoảng cũng lấy những đồ đạc cho cậu.
 
Chương 3


Sáng tác: cò lười

Hôm nay trời đẹp, ánh nắng nhẹ nhàng, lâu lâu có vài cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho không khí trở nên thật dễ chịu. 

Cậu chủ thức dậy khá sớm nên tôi được cậu chủ đưa ra ngoài phơi nắng. 

Gió thổi lên bộ lông trắng muốt của tôi đung đưa qua lại theo cơn gió. 

Cậu chủ lim dim đôi mắt, khẽ gật gù theo bài nhạc  dành cho thiếu nhi ‘Oh Dear What Can The Matter’ mà bệnh viện đang phát. Tôi cũng khẽ lim dim đôi mắt nằm trên đùi cậu chủ một cách hưởng thụ. Thỉnh thoảng, cậu chủ đưa đôi tay nhỏ vuốt ve bộ lông của tôi, còn tôi thì đưa bộ móng của mình chạm nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của cậu chủ.

Đôi lúc, tôi thầm nghĩ: Tuy rằng cuộc sống của cậu chủ chỉ được tính từng ngày nhưng cậu chủ vẫn tốt hơn rất nhiều người ở ngoài kia, là được sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không phải bươm chải, bôn ba ngoài cuộc sống nhiều sóng gió kia.

Đang miên man chìm đắm theo dòng suy nghĩ, nên tôi không để ý đến có một cô bé tóc đen, thắt bím bận bộ váy công chúa  màu hồng phấn đang tiến đến chỗ tôi và cậu chủ.

“Oa, Con mèo này của cậu thật là đẹp! Cậu có thể cho mình sờ vào nó với được không?” Cô bé cất tiếng nói, hai tay giơ ra muốn chạm vào tôi, đôi mắt của cô bé to tròn long lanh trông vô cùng đáng yêu. 

“Chào…chào bạn, nó tên là Miểu Miểu, Bạn cứ thử sờ vào nó đi, nó rất là dễ thương và hiền lành. Nếu bạn thích thì bạn có thể tới chơi với nó mỗi ngày”. Cậu chủ nhẹ nhàng trả lời lại cô bé.

“Có thể sao? Vậy ngày nào mình cũng sẽ ra đây chơi với cậu và chú mèo trắng đáng yêu này nhé. Vốn dĩ mình cũng không có bạn bè gì cả.” Đôi mắt cô bé long lanh của cô bé khẽ sáng lên, trước đó thì trong mắt cô thật buồn.

“Tốt quá rồi mình cũng không có bạn bè, mình cũng rất buồn chỉ có mỗi chú mèo trắng này làm bạn thôi. Giờ có thêm bạn thì thật tốt.”Cậu chủ nói thật nhanh trên miệng nở một nụ cười thật tươi tỏ vẻ cậu rất là vui vẻ.

“Mình là Phó Tĩnh Gia, mình ở phòng bệnh 201, còn cậu thì sao?”Cậu chủ nhanh chóng giới thiệu về mình cho cô bé biết.

“Mình tên là Liễu Nguyệt Nhi, mình ở phòng bệnh 411.” Cô bé cũng vui vẻ trả lời lại cậu chủ.

“….”

“….”

Vậy là từ hôm ấy, cậu chủ đã có thêm người bạn mới ngoài tôi ra. Mỗi ngày trông thấy cậu chủ chơi đùa cùng cô bé Nguyệt Nhi, đều nhìn thấy được nụ cười vui vẻ trên gương mặt của cậu chủ. 

~ ~ ~ ~ Dải phân cách tuyến ~ ~ ~ ~

Năm ngày sau.

“Tĩnh Gia, cậu xem nè bố mới mua cho mình một con búp bê barbie đấy, cậu xem nó có đẹp không?”Cô bé Nguyệt Nhi nhanh chóng khoe đồ chơi mới với cậu chủ.

“Hi…Hi thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống y như Nguyệt Nhi vậy.”Cậu chủ nhanh nhảu trả lời. (Lời tác giả: Haizzz thật là tuổi trẻ tài cao nha)

Nếu tôi không phải là mèo thì tôi đã giơ ngón tay tán thưởng cậu chủ rồi. 

Tôi thật không ngờ cậu chủ còn nhỏ vậy đã biết nịnh nọt lấy lòng con gái như vậy. Nếu sau này cậu chủ lớn thì chắc con gái theo cậu chủ xếp cả hàng dài luôn nhỉ. Nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi chùn xuống vì biết cậu chủ không còn sống được bao lâu nữa. Cái cảm giác cận kề với cái chết, phải đếm từng ngày từng giờ cho sự sống của mình thì thật là khó chịu và đau khổ.

Tôi hy vọng những ngày sắp tới đây, cậu chủ sẽ luôn được vui vẻ hạnh phúc để cậu ấy không phải luyến tiếc điều gì nữa. Hình như, ở lâu với nhau tự nhiên sẽ có tình cảm, nên lúc này đây trong thâm tâm tôi không còn quan tâm đến nhiệm vụ gì nữa, mà chỉ còn nỗi thương tiếc vô hạn cho cậu bé tôi đã ở bên cạnh mấy ngày qua.
 
Chương 4


Sáng tác: cò lười + Lily_Carlos

Thời gian thấm thoát trôi, mới đấy mà đã bốn tháng. Cậu chủ Tĩnh Gia và cô bé Nguyệt Nhi ngày ngày bầu bạn cùng tôi chơi đùa rất là vui vẻ. 

Tuy cô bé Nguyệt Nhi bị bệnh tim bẩm sinh không thể hoạt động nhiều nhưng họ vẫn tìm ra những trò chơi để cô bé có thể chơi được.

Dường như, mọi người không còn nghĩ đến cái chết hay có lẽ đối với cậu chủ cái chết đã không còn đáng sợ nữa.

Nhưng đôi lúc trong cuộc sống không phải lúc nào cũng đều được vui vẻ thuận lợi, sẽ phải có những lúc vui những lúc buồn, vì đó là những thăng trầm trong cuộc sống.

Cậu chủ và cô bé Nguyệt Nhi làm bạn với nhau tròn  một tháng. Hôm nay là được bốn tháng 4 ngày hai người làm bạn với nhau.

Như mọi khi, Cậu chủ ở chỗ hẹn với cô bé Nguyệt Nhi chờ để khoe chiếc vòng cổ bạc mà mẹ cậu mua cho cậu chủ và tôi.  Nhưng đến giữa trưa cậu chủ vẫn không thấy cô bé tới. Cậu chủ đi qua đi lại, trong lòng lo lắng không thôi. Nguyệt Nhi chưa bao giờ trễ hẹn như thế này. 

Haizzz… Phải làm sao bây giờ, ngay cả tôi lúc này cũng cảm thấy lo lắng. Vì cô bé Nguyệt Nhi này rất là dễ thương đã cùng cậu chủ và tôi chơi đùa suốt bốn tháng qua.

Bỗng nhiên, trong đầu tôi nãy ra một ý định là sẽ dẫn cậu chủ đến phòng bệnh của cô bé.

Theo trí nhớ của tôi thì cô bé hình như là ở phòng 411. Tôi lập tức khèo lấy tay của cậu chủ sau đó chạy nhanh về hướng phòng bệnh.

Cậu chủ không hiểu ý của tôi nhưng thấy tôi chạy đi như vậy, sợ tôi bị lạc đường và bị bắt đi mất nên cũng nhanh chân đi theo sau tôi. Sau khi tới trước cửa phòng bệnh, tôi nhanh chóng liếc mắt nhìn vào trong nhưng chỉ thấy rất nhiều người đang ngồi ở đó. Cậu chủ thở hồng hộc đi theo sau tôi thoáng chốc cũng đứng trước phòng 411. Tôi chạy đến kéo ống quần của cậu chủ ý muốn để cậu ấy đi vào.

“Miểu Miểu mi muốn ta hỏi xem Nguyệt Nhi như thế nào sao?” Cậu chủ nhận ra được ý đồ của tôi vừa đưa tay vuốt lấy bộ lông trắng của tôi thì thầm.

Tôi cọ cọ vào người cậu chủ như thể hiện sự đồng ý. Cậu chủ đưa mắt tìm tòi xung quanh. Sau đó, Cậu chủ lập tức bắt lấy cánh tay của cô y tá đang đi ngang qua. 

"Cô ơi! cô bé Nguyệt Nhi ở phòng 411 đi đâu rồi ạ? Cháu tìm không thấy bạn ấy ạ!"

"Bệnh nhân Nguyệt Nhi phòng 411, lúc 5h sáng nay bệnh tim đột nhiên trở nặng nên đã được chuyển vào phòng cấp cứu. Các y bác sĩ đang cấp cứu trong phòng chưa rõ tình hình như thế nào." trong giọng nói cô y tá có chút buồn.

Cậu chủ lo lắng đi qua đi lại, bàn tay ôm tôi run run. Cậu khẽ thì thầm: "Nguyệt Nhi phát bệnh nặng như vậy liệu có sao không? nếu lỡ Nguyệt Nhi không qua khỏi thì phải làm sao đây."

Sau đó, không gian lại trở nên im ắng, chỉ có lâu lâu có vài tiếng bước chân qua lại mà thôi. Cậu chủ không giữ nỗi sự sợ hãi của mình nữa bèn ngồi sụt xuống, khóc toáng lên. Tôi cũng ngây ra không biết phải làm sao. Mấy cô y tá sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác nên phải chạy tới dỗ dành cậu chủ. Nhưng nhiều người tới dỗ cũng không làm nguôi đi sự sợ hãi của cậu chủ. Các cô y tá buộc phải gọi mẹ của cậu chủ tới cùng cậu chủ.

Và cuối cùng việc gì tới cũng đã tới, bác sĩ phẩu thuật cho cô bé Nguyệt Nhi cũng bước ra và thông báo tin buồn cho người nhà của cô bé.

"Mẹ... ơi! Con sợ lắm. Bạn Nguyệt Nhi.... có phải đã bỏ con đi trước rồi không ạ?Hu.... Hu con sợ.... con sợ" Cậu chủ vừa khóc lóc vừa nói.

"Không có đâu, bạn Nguyệt Nhi chỉ là đi tới một nơi rất đẹp và ở nơi đó bạn ấy sẽ được vui vẻ. Con nên mừng cho bạn ấy chứ sao lại khóc nè." Mẹ cậu chủ dùng hết sức có thể để an ủi cậu chủ.

"Vậy con có được gặp và chơi với bạn Nguyệt Nhi nữa không ạ? Bạn ấy chỉ có mỗi con là bạn, không có con bạn ấy sẽ rất buồn." Cậu chủ ngừng khóc, mắt long lanh nhìn mẹ cậu nói lớn.

"Rồi con sẽ gặp, nhưng giờ con chưa gặp được. Con phải thật ngoan ngoãn mới có thể gặp lại được bạn ấy".

Tôi biết cậu ấy nhận thấy được sự ra đi của Nguyệt Nhi nên mới khóc lớn như vậy, từ khi bị bệnh cậu ấy trở nên trưởng thành hơn. Tuy vậy cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ nên cậu ấy lựa chọn trốn tránh vấn đề.

Vậy là sự kiện đau lòng đó cứ thế dần dần chìm vào quên lãng theo từng ngày. Mỗi ngày trôi qua, Cậu chủ đều phải điều trị bằng thuốc, mà liều lượng thuốc ngày càng tăng nên sự đau đớn cũng ngày càng tăng lên. Cậu chủ ngày một xanh xao gầy gò.

Nhưng nhờ có tôi, có mẹ cậu chủ và những bệnh nhân xung quanh mà trên môi cậu chủ luôn nở nụ cười vui vẻ. 

Nhưng ánh sáng trong đôi mắt của cậu mờ nhạt đi rất nhiều, vì sự ra đi của Nguyệt Nhi mà hy vọng của cậu cũng bị dập tắt thêm một chút. Cậu cố gắng đến vậy chỉ để làm mẹ yên tâm mà thôi.

Đôi lúc, tôi mong sao cho thời gian cứ dừng lại ở tại khoảng khắc này để tôi được mãi chứng kiến nụ cười trên môi của cậu chủ dù cho nó đã mất đi một phần sức sống nhưng cậu ấy vẫn còn sống không phải sao. Dù sao, cậu chủ cũng còn quá nhỏ, bắt cậu phải rời xa thế giới này quả thật rất tàn nhẫn.

Nhưng trời không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi. 

Vào một ngày cuối thu, bệnh tình của cậu chủ đã trở nặng. Lúc này, cậu chủ chỉ nằm ở trên giường, phải truyền dịch dinh dưỡng vì không ăn uống được gì. Cậu chủ lúc nào cũng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Và rồi một đêm đó, cậu chủ đã không thể gắng gượng được nữa nên đã từ biệt thế giới này để đến thế giới có cô bé Nguyệt Nhi của cậu.

Tôi lặng lẽ như vậy nằm sát bên cạnh cậu chủ. Lặng lẽ chứng kiến tất cả những vui buồn hay đau đớn của cậu chủ. Giờ phút này, không còn là nhiệm vụ nữa mà là sự chân thành và thương cảm cho một kiếp người. Tôi liếm liếm bàn tay cậu chủ lần cuối, đôi mắt long lanh to tròn nhìn vào cậu chủ thật lâu, để có thể khắc sâu khuôn mặt và những ký ức đã có với cậu bé.

Và cứ thế tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình và đến lúc tôi phải trở về căn cứ của mình để tiếp tục một nhiệm vụ mới.

------phân cách tuyến không gian hệ thống-----

[Thông tin của ký chủ.]

Họ và tên: Hà Hy Quân

Tuổi: 19

Giới tính: Nữ

Nhan sắc: 4/10

Thể Lực: 5/10

Trí lực: 4/10

Khí chất: không

Kỹ năng: nấu nướng, bán manh

Điểm kinh nghiệm hiện tại: 100

[Các thuộc tính khác sẽ được cập nhật sau]

[Vì ký chủ đã có 100 điểm kinh nghiệm nên có quyền làm nhiệm vụ sơ cấp của người]

[Ký chủ hãy xác nhận chấp hành nhiệm vụ]

[Yes/no]

“Từ từ đã, ta muốn được về nhà một lần.” Hà Hy Quân nhanh chóng nói.

[Tôi sẽ đưa ký chủ về nhà một chuyến như đã hứa.]

[Bắt đầu truyền tống…5 … 4 … 3 … 2 …1]
 
Chương 5


Cô mở mắt ra thì thấy bản thân đang ở trạng thái linh hồn bay lơ lửng trên không trung thỉnh thoảng còn bị gió thổi bay nữa. =_=

“Hệ thống, sao ta lại thành như vậy?” Cô hoảng sợ gọi hệ thống.

[Vì đây là thế giới cũ của ký chủ, mà thân xác của ký chủ đã bị người của hệ thống chiếm giữ nên không tìm thấy thân thể phù hợp cho ký chủ.]

“…” Thế này thì hơi quá rồi đó.

Thôi kệ vậy đi về nhà trước, mà đây là chỗ nào nhỉ???

“Hệ thống đây là chỗ nào đưa tôi về nhà đi.”

[Nhà của ký chủ ở ngay dưới đó, cô cứ bay xuống là được.]

Phía dưới? Phía dưới ư? Dưới kia rõ ràng là một căn biệt thự rộng lớn không phải nhà của cô, chẳng lẽ người kia mua căn biệt thự này cho bố mẹ cô ở, xem ra người đó đối xử với bố mẹ cô rất tốt. Cứ đi xuống xem đã.

Cô nhanh chóng bay xuống dưới, thực ra cảm giác được bay cũng rất thích có điều sao gió hôm nay lớn như vậy làm cô lảo đảo nãy giờ.

“Phù, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, thử đi vào xem sao.” Cô vừa na vừa đi xuyên qua cánh cửa.

Căn biệt thự này rất rộng lớn, còn được trang hoàng theo phong cách hoàng gia, chưa bao giờ cô được đến một nơi như vậy nên không khỏi tò mò làm sao nơi này lại trở thành nhà của mình.

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ thì có hai người đi tới, cô nhận ra đó là bố mẹ cô trông họ như già đi rất nhiều.

Tại sao họ lại già đi nhiều đến vậy, rõ ràng họ phải được sống trong cảnh như vậy còn được chăm sóc chu đáo phải khoẻ hơn chứ.

Cô nhanh chân theo sau họ đến một khu vườn, cô nhìn thấy bọn họ ngồi xuống ghế đá rồi nhìn về phía cổng.

“Mặc Lam con của chúng ta có thể trở về hay không?” Đột nhiên bố cô hỏi mẹ cô một câu.

“Tối nào Hy Quân cũng về nhà ăn cơm mà.” Trong mắt mẹ cô thoáng hiện lên vẻ buồn bã nhưng vẫn nói.

Tối nào cũng về nhà ăn cơm cùng bố mẹ cô hả? Rất tốt.

“Mặc Lam bà biết ý của tôi không phải như vậy mà, người kia đâu phải con gái của chúng ta chứ.” Bố cô nói to hơn một chút.

Người kia? Chẳng lẽ bố mẹ biết gì đó rồi.

“Dù sao bên ngoài vẫn là con gái của chúng ta, tôi không biết sảy ra chuyện gì làm cho con gái tôi thay đổi nhanh như vậy nhưng mà thân xác đó đích thị là của con gái tôi, tôi đã xác nhận điều đó rất nhiều lần rồi.” Mẹ cô nghẹn ngào nói.

Quả nhiên bố mẹ đã biết, hệ thống nói người sẽ không để người xung quanh phát hiện ra mà.

“Làm sao tôi không nhận ra được người đó đang cố gắng bắt chước con gái của tôi chứ, đồ giả thì có giống mấy cũng là đồ giả mà thôi.” Mẹ ngẩng mặt lên nhìn bố cô nói: “Nếu người kia đang cố bắt chước con gái tôi chứng tỏ người đó biết con bé và biết được bây giờ con bé đang ở đâu.”

“Đúng vậy, nhưng làm sao chúng ta có thể hỏi được đây, chắc chắn người kia sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.” Bố cô buồn bã.

Cô che miệng mình lại, thì ra bố mẹ yêu thương cô đến như vậy, thế mà cô lại nhẫn tâm rời xa họ.

Tối hôm đó.

“Bố, mẹ con về rồi đây.”

Cô nghe thấy giọng nói của chính mình, chắc người kia đi làm về rồi, giờ có thể quan sát cách cô ấy đối xử với bố mẹ cô ra sao. Cô nhìn thấy cô ấy đi ra vườn rồi dịu dàng dìu hai người hoi vào nhà.

“Bố, mẹ hai người cứ ngồi ở đây con sẽ vào xem hôm nay có món gì sau đó chúng ta sẽ cùng ăn tối.” Người kia nói xong liền quay người vào bếp.

Sau đó ba người có một bữa tối sang trọng.

Cô thấy mọi chuyện diễn ra rất bình thường người kia hành động rất giống cô trừ việc hơi lãng phí và có vẻ tự tin hơn cô nữa.

Sau khi ăn cơm xong bố mẹ cô đi về phòng còn người kia đi ra ngoài.

Cô lặng lẽ đi theo người kia, cô cần biết thêm về người kia mới có thể yên tâm được, dù bố mẹ cô có phát hiện ra được nhưng họ vẫn có cuộc sống đầy đủ mà cô không thể cho họ.

Cô thấy người kia lên ô tô thì cũng lên theo.

Sau khi lên xe nụ cười trên mặt người kia chợt tắt, sau đó cô ta bắt đầu lộ bản chất thật của mình nói.

“Hai ông bà này thật khó chiều, hảo cảm ngày càng giảm như vậy sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình, nếu còn bị trừ điểm nữa thì làm sao mình mua được món đồ cao cấp kia nữa chứ.” Cô ta oán hận nói tiếp: “Bây giờ cứ cố gắng nịnh nọt hai người đó nếu thêm một thời gian nữa nếu còn không được thì dứt khoát giết luôn, không hoàn thành nhiệm vụ cũng không sao ít nhất không dai dẳng như vậy nữa. Hừ!”

Cô ngây người ra nhìn người kia, sao cô ta có thể ác độc đến như vậy. Không thể để chuyện đó sảy ra được.

“Hệ thống! Hệ thống mi ra đây cho ta, ngươi để một người như vậy đến gần bố mẹ của ta là sao hả, ta đã tin tưởng ngươi bao nhiêu chứ. ”

[Đinh! Hệ thống lựa chọn một cách ngẫu nhiên nên không thể biết được.]

“Ngẫu nhiên? Không phải ta đã bảo với mi phải lựa chọn cẩn thận rồi sao? Ngươi xem bây giờ lại thành ra như vậy.” Cô cảm thấy vô cùng tức giận: “Không được! Ta phải về, ngươi mau đưa ta về nhanh, ta không muốn làm cái nhiệm vụ chó má này nữa.”

[Ký chủ đừng kích động như vậy.]

“Đã thành ra như vậy rồi mà ngươi còn bảo ta đừng kích động đó hả? Mau cho ta về nhà!!!!!”

[Hiện tại ký chủ còn chưa đủ điều kiện để được về nhà, việc về nhà là chuyện không có khả năng.]

“Điều kiện? Điều kiện là gì?”

[Điều kiện là ký chủ phải học được 8 kỹ năng và có 1000000 điểm]

“8 kỹ năng? 1000000 điểm? Hiện tại ta mới có 1 kỹ năng và 100 điểm đến bao giờ ta mới có thể về nhà chứ? Cha mẹ ta sắp bị người kia giết kia kìa.”

[Cũng không phải là không có cách nhưng cô phải trả cái giá tương ứng]

“Cách gì? Mau nói.” Giống như nhìn thấy hy vọng cô vội vàng hỏi. 

[Cô có thể trực tiếp loại bỏ người đó ra khỏi thân thể cô và thân thể cô sẽ thành người thực vật, cái giá phải trả là cô phải làm gấp đôi nhiệm vụ.]

“Được, ta đồng ý, ngươi làm nhanh lên đi.”

[Được, bắt đầu kick người trong thân xác của ký chủ Hà Hy Quân ra 5…4…3…2…1…]

Bỗng cô nghe thấy một tiếng động rất lớn, cô giật mình nhìn qua thì thấy chiếc xe của người kia đâm phải dải phân cách trên đường.

[Hoàn tất quá trình, ký chủ phải hoàn thành gấp đôi nhiệm vụ và không được nghỉ cho đến khi hoàn tất, bắt đầu truyền tống về không gian hệ thống.]
 
Chương 6: Ngoại truyện 1*


*(đây là những gì nữ chính phải trải qua trước khi đến thế giới kia làm nhiệm vụ và không liên quan đến thế giới thứ nhất)

Tôi là Hà Hy Quân, vì tôi muốn bố mẹ tôi có một cuộc sống tốt đẹp hơn và muốn cuộc sống của mình trôi qua một cách vô nghĩa như vậy nên tôi đồng ý làm nhiệm vụ để có người thay tôi hoàn thành điều mình mong muốn.

Đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, không biết tôi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không đây vì dù sao tôi cũng vô dụng như vậy mà.

[Bắt đầu truyền tống đến thế giới đầu tiên 5...4...3...2...1…]

Khi tôi mở mắt ra thì thấy có người đang cầm cả người tôi vùi xuống đất.

Chuyện gì đang sảy ra thế này, tôi muốn kêu cứu nhưng không thế nói ra một chữ nào.

‘Hệ thống, đây là chuyện gì? Tại sao tôi k cử động được? Không nói chuyện được? Thậm chí còn có người vùi tôi vào đất nữa?’

[Ký chủ, xin cô bình tĩnh lại đi. Do cô quá yếu nên không thể làm nhiệm vụ của con người ngay được nên bắt đầu từ những việc đơn giản nhất. Bây giờ cô là một cánh hoa đá nhiệm vụ của cô là quan sát tình cảm của hai người họ.]

Ha, cô vô dụng đến mức chỉ có thể biến thành một cái cây thôi sao. Mình phải cố lên, chỉ là một cái cây thì cũng không có gì to tát cả.

Cô có thể nhìn thấy người vừa để cô xuống đất, đó là một nam một nữ còn rất trẻ có lẽ hai người này vẫn còn đang học cấp 3.

Sau đó cô cảm nhận được vài giọt nước mát mẻ được vẩy lên người cô.

“Cây nhỏ, mau lớn nhé!!! Hôm nay chúng ta bắt đầu quen nhau, coi như mi là một trong những vật chứng kiến tình yêu của đôi ta.” Cô gái vui vẻ nói.

Hoa đá mang ý nghĩa như loài hoa tình yêu về một tình yêu bền vững, một tình yêu trọn đời, mãi mãi, không thay đổi theo thời gian.

“Đúng vậy Nhược Vũ, vậy mà đã được một năm rồi, mong những năm tiếp theo chúng ta sẽ mãi luôn như vậy.”

--- ------ ---------

Trong những ngày tiếp theo cô luôn được tắm nắng, được tưới nước mỗi ngày, dần dần cô có cảm giác mình đang nẩy mầm.

Cô được cô gái tên Nhược Vũ đặt trên bàn học ngày ngày nhìn cô ấy làm bài tập, nhìn cô ấy vui vẻ nói chuyện với người yêu và cô cũng nhìn thấy sự kỳ vọng trong đôi mắt của mẹ cô ấy mỗi khi đem đồ ăn khuya lên.

Rồi đến một ngày cô thấy cô ấy khóc, dường như cô ấy cãi nhau với chàng trai tên Diệc Ngôn kia, còn lý do chắc là vì một cô gái.

Khi Nhược Vũ ngẩng mặt lên cô ấy nhìn thấy cô và cô nhìn thấy sự đau lòng trong ánh mắt ấy giờ phút này cô chỉ muốn ở bên cạnh an ủi cô ấy.

Cô ấy đặt cô lên cửa sổ, từ nơi này cô có thể thấy con đường ở bên ngoài.

Cô nhìn thấy chàng trai đứng trước cổng ngóng vào nhà như muốn gọi tên cô nhưng không dám. Nhưng chàng trai đó không biết bản thân đứng bao lâu thì cô gái cũng đứng bấy lâu.

Vài ngày sau đó cũng đều như vậy.

Đến một ngày chàng trai lấy hết dũng khí gọi cô gái xuống nói chuyện.

Hai người họ đứng trước cổng, tuy không nghe thấy họ đang nói gì nhưng cô cảm nhận được không khí xung quanh họ dần dịu đi.

Hoá ra người con gái đi cùng lúc đó là em gái của chàng trai tên Diệc Ngôn kia, tất cả chỉ là hiểu lầm.

--- ---------

Qua mấy tháng nữa cô đã trở thành một bông sen đá hoàn chỉnh tuy còn nhỏ nhưng vẫn sở hữu nét đẹp của sen đá.

Năm nay cô ấy đã lên lớp 12, cô ấy ngày càng chăm chỉ hơn, cô ấy mong có thể vào cùng trường với người kia. 

Thời gian này hai người họ dành nhiều thời gian cho việc học hơn nhưng họ vẫn dành thời gian nhắn tin hỏi thăm người kia.

--- -----

Mấy năm sau, lúc này hai người họ đã học đại học năm cuối họ định sau khi ra trường sẽ kết hôn.

Cô thấy được tình yêu của họ thật đẹp, tuy không có nhiều sóng gió để tình cảm thêm mặn nồng hơn như mấy cặp đôi khác nhưng chắc chắn rằng họ sẽ được hạnh phúc.

Ps: chương này viết hơi vội nếu sau này có thời gian t sẽ viết lại

-------đại gia tộc bánh bánh---- ---
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom