Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Công Chúa Giả Livestream Làm Ruộng

Chương 232


"Lão nhị đâu rồi?" Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thấy cục tròn đâu. Sự vui mừng trong mắt xà yêu biến mất, nó thả đuôi rắn ra, chỉ thấy tiểu Cầu trước đây trơn nhẵn trắng nõn giờ lại đầy những vết thủng, trên thân tỏa ra khí vẩn đục không rõ.

"Có lẽ nó hỏng rồi." Xà yêu cẩn thận nhìn về phía Trang Sinh Hiểu Mộng, sau đó lại cuộn tròn bọc lấy tiểu Cầu, nói: "Ngươi đi đi, ta và nó không thể cứu được nữa."

Trang Sinh Hiểu Mộng giật mình, vội ôm lấy xà yêu đang cuộn mình và tiểu Cầu lên, nghiêm mặt nói: "Vậy mau chạy nhanh thôi."

Nhớ lại giọng nói kia đã nói lối thoát duy nhất ở trên trời, Trang Sinh Hiểu Mộng ngẩng đầu nhìn không trung, quả nhiên đã nhìn thấy một khu vực trống rỗng.

Ánh chớp lóe lên liên tục hơi chói mắt, cô nheo mắt lại, chợt ngửi được luồng không khí bất thường.

“Đó là, lôi kiếp...”

Trang Sinh Hiểu Mộng cho xà yêu ăn mấy viên đan dược, rồi vỗ đầu nó: "Ngươi dẫn lão nhị rời khỏi đây trước đi."

"Còn ngươi thì sao?" Xà yêu không phản ứng kịp.

"Ta ư?" Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn về phía thân cây khổng lồ, nói: "Ta vẫn chưa làm xong chuyện của mình."

"Ha ha." Thanh âm xa xôi kia nói: "Không lẽ ngươi còn muốn cứu thụ yêu sao? Không lẽ ngươi không nhìn ra được rằng nó đã c.h.ế.t khô từ lâu?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nói "Cũng đã tới đây rồi, không thử sao biết được không thể?"

Vừa dứt lời Trang Sinh Hiểu Mộng đã đóng gói đưa xà yêu rời đi.

"Ngươi quá kiêu ngạo, cứu một đám người phàm không liên quan tới mình thì thôi đi, còn quay lại cứu hai con yêu quái này. Giờ lại muốn cứu cả cái cây c.h.ế.t khô cắm rễ trong khe nứt. Ngươi nghĩ ngươi có nhiều bản lĩnh vậy sao?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Được rồi, ngươi câm miệng đi. Ta đã nói ta không thích nghe nói bậy, chờ ta làm xong chuyện thì việc đầu tiên ta làm chính là đánh ngươi."

Vị trí cắm rễ của cây cổ thụ rất khéo, lại ở ngay trong khe nứt thời không, nếu nói chỉ là trùng hợp thì có vẻ trùng hợp quá mức rồi.

"Biết vì sao ta giữ ngươi tới hiện tại không?" Trang Sinh Hiểu Mộng xách Trang Sinh Hiên Kỳ đang giả chết, hỏi: "Thật ra ta không tìm thấy sự thật về quá khứ trong ký ức của ngươi. Nói cho ta biết, rốt cục lúc đầu ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha ha…” Trang Sinh Hiên Kỳ cười khan: "Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ còn chưa đoán ra sao?"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Nếu ta có thể đoán được thì còn giữ ngươi có ích lợi gì? Hay ngươi muốn hồn phi phách tán ngay bây giờ?"

"Được lắm, ngươi muốn biết toàn bộ sự thật thì ta sẽ nói cho ngươi biết." Trang Sinh Hiên Kỳ lại dễ nói chuyện tới bất ngờ.

Phải nói lại từ hai mươi năm trước, bản thân Trang Sinh Hiểu Mộng có thiên phú linh thể là một tồn tại cực kỳ không ổn định. Việc hấp thu linh khí đối với cô hiển nhiên giống như hít thở, không thể khống chế. Mà thân thể trẻ con khó có thể thừa nhận linh khí mênh m.ô.n.g như vậy.

Trang Sinh Vân Huyên nóng lòng bảo vệ con gái, không tiếc vận dụng cấm thuật của gia tộc, phân chia hồn phách của Trang Sinh Hiểu Mộng thành hai. Khe nứt thời không này nối liền hai thế giới, chính là thứ có hậu quả vô cùng mà bà ta để lại vì muốn mạnh mẽ thay đổi số mạng cho con gái.

Giọng điệu Trang Sinh Hiên Kỳ từ từ trở nên kích động: "... Mặc dù lúc đó xem ra mẹ ngươi thất bại, nhưng về một ý nghĩa nào đó, cũng coi như bà ta đã thành công."

"Thật sự quá vĩ đại, dùng cái giá lớn là hy sinh tính mạng của cả triệu sinh linh, trải ra một con đường thênh thang cho ngươi."

Mặt đất bắt đầu chấn động rạn nứt. Cây cổ thụ khổng lồ lung lay sắp đổ. Chẳng biết từ khi nào, yêu thú đã tụ lại bốn phía, há miệng ăn no m.á.u thịt trên mặt đất, đồng thời phát hiện ra sự hấp dẫn của khe nứt tràn ngập sinh mệnh.

Đối với những người còn không hay biết gì ở thế giới kia, bọn họ chưa hề biết ở một đầu khác, vô số yêu thú đang thèm nhỏ dãi với mình.
 
Chương 225


Ánh lửa nhanh chóng bùng lên tận trời, bắt đầu bốc cháy từ chủ điện trong hoàng cung.

Đối với những người Tinh Tế rất ít khi được thấy tận mắt lửa thì ngọn lửa này vô cùng đẹp đẽ, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ. Nhiệt độ cao làm không gian vặn vẹo, tựa như có thể xuyên thấu qua màn hình cắn nuốt tất cả vậy.

Tuy nhiên ở nơi được trang bị đầy đủ thiết bị an toàn thì trận hỏa hoạn này không thể uy h.i.ế.p tới sự an toàn của người trong hoàng cung. Nhưng cũng không thể dập tắt được trận lửa, chỉ đành mặc kệ cho trận hỏa hoạn đốt cháy từng góc trong hoàng cung, biến tất cả những món đồ xa xỉ thành tro bụi.

Ánh lửa nhảy lên trong đôi mắt trong veo, Trang Sinh Hiểu Mộng đã đốt cháy sân viện chiếm trong kỷ niệm nhất trong ký ức của công chúa nhỏ.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên màn hình là bóng lưng ngược sáng đi ra khỏi cửa chính của hoàng cung. Không một ai hay biết lúc đó cô đang nghĩ gì trong đầu.

Trang Sinh Hiểu Lê tỉnh lại trong tiếng còi báo động đinh tai nhức óc.

"Hiểu Mộng đi đâu rồi? Em ấy có sao không?"

Cảnh sát cũng không thể trả lời. Chỉ có thể tỏ ra tiếc nuối và thương hại cho vị hoàng tử này... Cũng có thể nói là hoàng tử điện hạ cũ.

Chẳng bao lâu sau khi hỏa hoạn thiêu cháy hoàng cung, hoàng thất chính thức tuyên bố phá sản. Tất cả thành viên hoàng thất "tự nguyện" từ bỏ tước vị, lấy thân phận dân chúng bình thường, bao gồm cả vị nhị hoàng tử đang hôn mê này.

Đột ngột nghe thấy tin dữ, vẻ mặt Trang Sinh Hiểu Lê vô cùng đáng thương, vừa mờ mịt luống cuống, vừa phức tạp khó nói thành lời.

"Yên tâm... Tài sản cá nhân trên danh nghĩa của ngươi không bị tổn thất lớn, ít nhất vẫn có thể giúp ngươi bình an sống cả đời." Xuất phát từ lòng nhân đạo, cảnh sát tốt bụng an ủi.

"Không phải, ta...” Lúc này có quá nhiều chuyện xảy ra nên Trang Sinh Hiểu Lê không biết nói từ đâu, sốt ruột tới mức nói lắp bắp: "Hiểu Mộng bây giờ thế nào rồi?"

"Bọn ta không biết hướng đi của cô ấy.. À, chúng ta nghi ngờ cô Hiểu Mộng có thể có vấn đề về tinh thần, cùng với sức mạnh thần kỳ vượt ngoài khoa học kỹ thuật mà cô ấy có nữa. Ngươi là anh trai của cô ấy...”

Trang Sinh Hiểu Lê xem qua một lượt video chiếu lại của phát sóng trực tiếp, dứt khoát ngắt lời: "Đúng thế, không sao, em ấy thực sự có vấn đề về tinh thần. Em ấy không có năng lực chịu trách nhiệm dân sự của một công dân bình thường, dù là g.i.ế.c người hay phóng hỏa cũng không hành động trong trạng thái bình thường...”

Cảnh sát ngập ngừng nói: "Nhưng cô ấy bị tình nghi phạm tội, mà nạn nhân lại chính là anh trai và cha của ngươi."

Trang Sinh Hiểu Lê đáp: "Vì thế ta đã mất đi hai người thân rồi, ta không thể đánh mất người em gái này được nữa!"

"Ồ, vậy thì ngươi cũng nên bình tĩnh lại!"

Trang Sinh Hiểu Lê nói: "Dù em ấy phạm lỗi sai gì thì cũng là em gái của ta, các ngươi không có tư cách gì để xét xử em ấy cả! Ta phải đi tìm em ấy, các ngươi mau tránh ra đi!"

"Hiện tại ngươi không thể rời khỏi cục cảnh sát...”

"Yên tĩnh trước đi." Một giọng nữ trầm thấp vang lên trong lúc hỗn loạn.

Khi thấy người tới là Bùi Hàm Yên, Trang Sinh Hiểu Lê vui mừng nói: "Bà Bùi, làm phiền bà hãy giúp ta rời khỏi đây, ta muốn đi tìm Hiểu Mộng."

"Cậu định tìm thế nào?" Bùi Hàm Yên bình tĩnh hỏi.

"Ta...” Trang Sinh Hiểu Lê nghẹn họng, nói tiếp: "Tự ta có cách tìm được em ấy."

Bùi Hàm Yên nói: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta có giúp em ấy...” Khi nghĩ tới video phát lại đoạn phát sóng trực tiếp của cảnh sát, Trang Sinh Hiểu Lê đang nói thì nghẹn lại.

Bùi Hàm Yên thở dài: "Vân Huyên từng nói với ta rằng Hiểu Lê người là một đứa trẻ khó trưởng thành." Trang Sinh Hiểu Lê cảm thấy khó hiểu: "Tại sao mẹ lại nói như vậy?"

Bùi Hàm Yên đáp: "Lúc trước ngươi còn là hoàng tử, không phải vất vả tốn công lo nghĩ vì bất cứ chuyện gì, thế nên giờ ngươi mới gặp phải chuyện vượt khả năng của ngươi."
 
Chương 232


"Lão nhị đâu rồi?" Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thấy cục tròn đâu. Sự vui mừng trong mắt xà yêu biến mất, nó thả đuôi rắn ra, chỉ thấy tiểu Cầu trước đây trơn nhẵn trắng nõn giờ lại đầy những vết thủng, trên thân tỏa ra khí vẩn đục không rõ.

"Có lẽ nó hỏng rồi." Xà yêu cẩn thận nhìn về phía Trang Sinh Hiểu Mộng, sau đó lại cuộn tròn bọc lấy tiểu Cầu, nói: "Ngươi đi đi, ta và nó không thể cứu được nữa."

Trang Sinh Hiểu Mộng giật mình, vội ôm lấy xà yêu đang cuộn mình và tiểu Cầu lên, nghiêm mặt nói: "Vậy mau chạy nhanh thôi."

Nhớ lại giọng nói kia đã nói lối thoát duy nhất ở trên trời, Trang Sinh Hiểu Mộng ngẩng đầu nhìn không trung, quả nhiên đã nhìn thấy một khu vực trống rỗng.

Ánh chớp lóe lên liên tục hơi chói mắt, cô nheo mắt lại, chợt ngửi được luồng không khí bất thường.

“Đó là, lôi kiếp...”

Trang Sinh Hiểu Mộng cho xà yêu ăn mấy viên đan dược, rồi vỗ đầu nó: "Ngươi dẫn lão nhị rời khỏi đây trước đi."

"Còn ngươi thì sao?" Xà yêu không phản ứng kịp.

"Ta ư?" Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn về phía thân cây khổng lồ, nói: "Ta vẫn chưa làm xong chuyện của mình."

"Ha ha." Thanh âm xa xôi kia nói: "Không lẽ ngươi còn muốn cứu thụ yêu sao? Không lẽ ngươi không nhìn ra được rằng nó đã c.h.ế.t khô từ lâu?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nói "Cũng đã tới đây rồi, không thử sao biết được không thể?"

Vừa dứt lời Trang Sinh Hiểu Mộng đã đóng gói đưa xà yêu rời đi.

"Ngươi quá kiêu ngạo, cứu một đám người phàm không liên quan tới mình thì thôi đi, còn quay lại cứu hai con yêu quái này. Giờ lại muốn cứu cả cái cây c.h.ế.t khô cắm rễ trong khe nứt. Ngươi nghĩ ngươi có nhiều bản lĩnh vậy sao?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Được rồi, ngươi câm miệng đi. Ta đã nói ta không thích nghe nói bậy, chờ ta làm xong chuyện thì việc đầu tiên ta làm chính là đánh ngươi."

Vị trí cắm rễ của cây cổ thụ rất khéo, lại ở ngay trong khe nứt thời không, nếu nói chỉ là trùng hợp thì có vẻ trùng hợp quá mức rồi.

"Biết vì sao ta giữ ngươi tới hiện tại không?" Trang Sinh Hiểu Mộng xách Trang Sinh Hiên Kỳ đang giả chết, hỏi: "Thật ra ta không tìm thấy sự thật về quá khứ trong ký ức của ngươi. Nói cho ta biết, rốt cục lúc đầu ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha ha…” Trang Sinh Hiên Kỳ cười khan: "Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ còn chưa đoán ra sao?"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Nếu ta có thể đoán được thì còn giữ ngươi có ích lợi gì? Hay ngươi muốn hồn phi phách tán ngay bây giờ?"

"Được lắm, ngươi muốn biết toàn bộ sự thật thì ta sẽ nói cho ngươi biết." Trang Sinh Hiên Kỳ lại dễ nói chuyện tới bất ngờ.

Phải nói lại từ hai mươi năm trước, bản thân Trang Sinh Hiểu Mộng có thiên phú linh thể là một tồn tại cực kỳ không ổn định. Việc hấp thu linh khí đối với cô hiển nhiên giống như hít thở, không thể khống chế. Mà thân thể trẻ con khó có thể thừa nhận linh khí mênh m.ô.n.g như vậy.

Trang Sinh Vân Huyên nóng lòng bảo vệ con gái, không tiếc vận dụng cấm thuật của gia tộc, phân chia hồn phách của Trang Sinh Hiểu Mộng thành hai. Khe nứt thời không này nối liền hai thế giới, chính là thứ có hậu quả vô cùng mà bà ta để lại vì muốn mạnh mẽ thay đổi số mạng cho con gái.

Giọng điệu Trang Sinh Hiên Kỳ từ từ trở nên kích động: "... Mặc dù lúc đó xem ra mẹ ngươi thất bại, nhưng về một ý nghĩa nào đó, cũng coi như bà ta đã thành công."

"Thật sự quá vĩ đại, dùng cái giá lớn là hy sinh tính mạng của cả triệu sinh linh, trải ra một con đường thênh thang cho ngươi."

Mặt đất bắt đầu chấn động rạn nứt. Cây cổ thụ khổng lồ lung lay sắp đổ. Chẳng biết từ khi nào, yêu thú đã tụ lại bốn phía, há miệng ăn no m.á.u thịt trên mặt đất, đồng thời phát hiện ra sự hấp dẫn của khe nứt tràn ngập sinh mệnh.

Đối với những người còn không hay biết gì ở thế giới kia, bọn họ chưa hề biết ở một đầu khác, vô số yêu thú đang thèm nhỏ dãi với mình.
 
Chương 233


"Ngươi là một quái vật không có tình cảm, dựa vào hấp thu linh khí không có chừng mực mà khỏe mạnh tới dị dạng. Cảm thấy linh khí mênh m.ô.n.g đến từ thế giới kia chưa? Đó là thứ chuẩn bị cho ngươi phi thăng. Cả triệu triệu sinh mạng sắp trở thành dưỡng chất cho ngươi phi thăng đấy!!"

"Cái gọi là hy sinh triệu triệu người để khiến ngươi thành công đây! Đó là nguyên nhân ta ngăn cản ngươi."

"Nhưng việc đã đến nước này, Trang Sinh Hiểu Mộng ngươi còn do dự gì nữa? Đây không phải là lần phi thăng ngươi đã chờ mong rất lâu sao? Ngươi muốn để tâm huyết của mẹ ngươi uổng phí, muốn để lãng phí cơ hội vô cùng quý giá này à?!"

Trong khoảnh khắc, tiếng sấm sét gầm lên, trời đất sụp đổ. Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn bóng dáng thế giới hiện đại trong khe hở, cảm giác âm trầm giờ phút này giống như xâm nhập sâu trong lòng, bóp chặt dòng m.á.u đang chảy trong tim cô, tạo thành sương mù che kín đại não đang thiếu dưỡng khí, khiến cô không thể nào động đậy.

Ông ta nói đầy ẩn ý: "Thật ra rốt cục sự thật là thế nào có quan trọng không? Ngươi là Trang Sinh Hiểu Mộng, không phải là vị công chúa nhỏ kia. Tự ngươi không thấy thẹn với lương tâm. Những gì Trang Sinh Vân Huyên gây ra có liên quan gì với ngươi đâu?"

"Tại sao không dám trả lời? Ngươi chột dạ rồi à? Có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ m.á.u thịt người khác tẩm bổ mình sao? Thứ tai họa trời sinh như ngươi sẽ c.h.ế.t không toàn thây, hồn phi phách tán!"

"Im đi. Ta không phải!"

Trang Sinh Hiểu Mộng không nhịn nổi, phải mở miệng. Nhưng cô hoảng sợ phát hiện ra mình không có cách nào phát ngôn. Cổ họng trở nên đặc quánh, giống như bị ngăn cách vô hình vậy.

Hình ảnh trước mắt liên tục đan xen, hỗn loạn không có trật tự, khiến người ta không phân biệt được thật giả, khi thì là Trang Sinh Hiểu Mộng không bị bó buộc, lúc lại là cô công chúa nhỏ bị vây trong bức tường hoàng cung...

Hai loại tâm tình mâu thuẫn điên cuồng, rối rắm đan xen, hỗn loạn tới mức khiến người ta phát điên. Một giọng nói siêu thoát bản thân đang hỏi cô, rốt cục cô là ai?

"Hồn quy phụ thể, đại đạo chung thành. Lôi kiếp phi thăng của ngươi đã tới. Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"

Trang Sinh Hiên Kỳ: "Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi có tư cách phi thăng thành thần không?"

"Ầm ầm ầm-" tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh xuống. Điện quang xuyên thấu mây đen âm u dày đặc trong nháy mắt, đ.â.m vào mắt Trang Sinh Hiểu Mộng.

Có tư cách hay không đâu cần các người phán xét?

"Tất nhiên ta có. Tuyệt đối không từ bỏ phi thăng!"

Trang Sinh Hiểu Mộng thì thầm từng chữ một.

Lời nói này vừa dứt, trong nháy mắt, cuồng phong gào thét, mây đen mù mịt ùn ùn kéo tới, tụ lại nhanh chóng, giống như một cơn lốc xoáy bao phủ trọn thân thể.

Đám người đạo diễn kinh ngạc nhìn cảnh này. Thân hình Trang Sinh Hiểu Mộng quá mức nhỏ bé so với mây mù mênh m.ô.n.g này, chỉ một tích tắc liền như một giọt nước rơi xuống biển lớn, khó tìm tung tích.

"Cô Trang Sinh!!"

Đám mây mù kia lẳng lặng trôi nổi trên đỉnh cây cổ thụ, giống như một cái kén tằm khổng lồ. Mây mù là sợi tơ, điện quang màu tím quấn quanh cái kén lớn lóe lên, trói chặt hoàn toàn người ta trong đó. Yêu thú như nhận được tín hiệu, lập tức tràn vào khe nứt trải rộng trên mặt đất. Cho dù vừa đến gần đã bị xé tan thành bọt nước, chúng cũng không sợ tử thương, chen lấn lao tới.

"Đó, đó là thứ gì?" Ngôi sao lớn kia vô cùng hoảng sợ: "Phi công còn làm gì đó. Không mau rời đi!!"

"Đại lão còn ở trong đó!" Trợ lý lo lắng tới đỏ mắt.

"Chúng ta phải nghĩ cách cứu cô ấy!"

Nhìn về phía sấm sét vang dội siêu nhiên kia, ngôi sao lớn vừa mới nhặt lại được một mạng, chưa kịp cảm thấy may mắn lúc này bị dọa muốn sụp đổ.

"Các người có thể cứu sao được chứ? Còn không mau chạy trốn đi. Đầu óc có tật à!"

Đạo diễn nói: "Mau liên lạc với chính quyền!"
 
Chương 226


"Bà có ý gì, ý bà là ta không có năng lực giải quyết chuyện này ư?" Trang Sinh Hiểu Lê không phục. Bùi Hàm Yên nói: "Mục đích ta tới đây là để khuyên ngươi cứ chờ đó, đừng đi lung tung."

"Là vì ta không giúp được gì?" Trang Sinh Hiểu Lê gần như đã hiểu được ý của bà ấy.

"Phải." Bùi Hàm Yên không nể tình, nói: "Ngươi không còn thân phận hoàng tử, vì thế chẳng làm được chuyện gì cả."

Trang Sinh Hiểu Lê: "Không lẽ không phải hoàng tử thì không thể làm gì? Ta vẫn là anh trai của Hiểu Mộng như cũ, dựa vào đâu không cho ta giúp đỡ?"

Bùi Hàm Yên cười khẩy: "Ngày xưa lúc còn là hoàng tử ngươi đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người anh, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không hiểu chuyện, chỉ biết hưởng thụ vinh hoa phú quý từ hoàng thất. Bây giờ ngươi chẳng là ai nên chẳng còn tác dụng gì cả. Ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ở Đế Đô, đừng tạo ra phiền phức đã là trợ giúp lớn rồi."

Trang Sinh Hiểu Lê vô thức muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời nói này của Bùi Hàm Yên vô cùng có lý khiến hắn không tìm được căn cứ gì để phản bác lại. Bị bà ấy nói đỏ mặt tía tai, ngậm ngùi không nói được gì.

"Ngày trước ngươi không hề quan tâm tới Hiểu Mộng, tại sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính?" Bùi Hàm Yên đột ngột hỏi.

"Ta...” Trang Sinh Hiểu Lê hốt hoảng, nhớ lại thật lâu về trước. Ký ức hắn từng cố tình lảng tránh nhưng một khi mở cánh cửa hồi ức ra, nó sẽ trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ ngày xưa mẹ từng nói với hắn.

DTV

"Dẫn em gái đi...”

"... Hãy chăm sóc tốt cho em con."

Đứa trẻ sơ sinh còn bọc tã lót nằm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, đứa bé trai cũng lệ rơi ướt mặt, nắm chặt ống tay áo của mẹ sụt sịt nói: "Mẹ ơi, hu hu hu... Con sợ lắm!"

Hắn không biết đây là đâu, xung quanh là rừng rậm nguyên thủy xa lạ, xuyên qua khe hở của rừng cây là những cái bóng chiếu xuống như yêu ma quỷ quái vây quanh người họ. Mẹ thì yếu ớt nằm cạnh hồ, bảo hắn ôm theo em gái một mình chạy trốn.

"Không, ta không dám...”

Hắn còn nhỏ lắm, chân cẳng ngắn ngủi. Em gái thì đang gào khóc thảm thương khiến hắn không thể ôm theo em gái rời đi.

Trang Sinh Vân Huyên cũng nhận ra được tình cảnh của họ tuyệt vọng nhường nào. Bà run rẩy nâng tay lên, một luồng sáng mộng ảo b.ắ.n từ đầu ngón tay bà ra rơi xuống người đứa trẻ.

Em gái đột nhiên ngừng khóc khiến cậu bé cảm thấy rất mới lạ.

"Ôm theo em gái đi, con đã có thể rời khỏi nơi này."

Nghe thấy mẹ thúc giục, hắn thử ôm em gái lên. Quả nhiên em gái đã nhẹ đi, nhẹ bẫng như một cục bông gòn vậy.

"Nhưng mẹ phải làm thế nào bây giờ?"

"Ta không đi được...” Khi tia sáng cuối cùng biến mất, sắc mặt bà tái nhợt, tựa như đã hao tổn toàn bộ sức lực. Ngay cả lông mi cũng không thể chống đỡ mở ra được nữa.

"Các con đi mau đi!" Lời thúc giục cuối cùng của bà đã trở nên mơ hồ trong ký ức. Trang Sinh Hiểu Lê chỉ nhớ cảnh mình ôm theo em gái nhẹ bẫng rồi dùng toàn lực chạy thật nhanh trong rừng. Do em gái được vầng sáng mẹ tạo ra bảo vệ nên không bị thương gì, còn hắn do chạy quá nhanh nên hao hết sức lực, mà khu rừng thì rộng lớn tựa như chạy mãi không thể thoát ra.

Tới khi hắn tỉnh lại thì đã quay về hoàng cùng. Sau đó hắn nhận được tin dữ là mẹ đã c.h.ế.t bệnh, theo đó là một đám phi tần hậu cung xuất hiện.

Tối hôm hạ táng mẹ, phụ hoàng và đám phi tần trong cung nhiệt tình nói cười đùa giỡn với nhau, tiếng cười ầm ĩ của họ truyền tới tẩm cung của hoàng hậu.

Khi hắn chạy tới, em gái nằm trong phòng ngủ không một bóng người đã khóc đứt hơi. Vì thế khi cung nhân ôm em gái rời đi, hắn không những không luyến tiếc mà còn thở phào nhẹ nhõm. Lúc ấy hắn chỉ nhớ tới mẹ, đầu óc trẻ con còn non nớt nên cái nhìn phiến diện. Hắn đã nghĩ, nếu không tại em gái thì mẹ sẽ không chết.
 
Chương 233


"Ngươi là một quái vật không có tình cảm, dựa vào hấp thu linh khí không có chừng mực mà khỏe mạnh tới dị dạng. Cảm thấy linh khí mênh m.ô.n.g đến từ thế giới kia chưa? Đó là thứ chuẩn bị cho ngươi phi thăng. Cả triệu triệu sinh mạng sắp trở thành dưỡng chất cho ngươi phi thăng đấy!!"

"Cái gọi là hy sinh triệu triệu người để khiến ngươi thành công đây! Đó là nguyên nhân ta ngăn cản ngươi."

"Nhưng việc đã đến nước này, Trang Sinh Hiểu Mộng ngươi còn do dự gì nữa? Đây không phải là lần phi thăng ngươi đã chờ mong rất lâu sao? Ngươi muốn để tâm huyết của mẹ ngươi uổng phí, muốn để lãng phí cơ hội vô cùng quý giá này à?!"

Trong khoảnh khắc, tiếng sấm sét gầm lên, trời đất sụp đổ. Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn bóng dáng thế giới hiện đại trong khe hở, cảm giác âm trầm giờ phút này giống như xâm nhập sâu trong lòng, bóp chặt dòng m.á.u đang chảy trong tim cô, tạo thành sương mù che kín đại não đang thiếu dưỡng khí, khiến cô không thể nào động đậy.

Ông ta nói đầy ẩn ý: "Thật ra rốt cục sự thật là thế nào có quan trọng không? Ngươi là Trang Sinh Hiểu Mộng, không phải là vị công chúa nhỏ kia. Tự ngươi không thấy thẹn với lương tâm. Những gì Trang Sinh Vân Huyên gây ra có liên quan gì với ngươi đâu?"

"Tại sao không dám trả lời? Ngươi chột dạ rồi à? Có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ m.á.u thịt người khác tẩm bổ mình sao? Thứ tai họa trời sinh như ngươi sẽ c.h.ế.t không toàn thây, hồn phi phách tán!"

"Im đi. Ta không phải!"

Trang Sinh Hiểu Mộng không nhịn nổi, phải mở miệng. Nhưng cô hoảng sợ phát hiện ra mình không có cách nào phát ngôn. Cổ họng trở nên đặc quánh, giống như bị ngăn cách vô hình vậy.

Hình ảnh trước mắt liên tục đan xen, hỗn loạn không có trật tự, khiến người ta không phân biệt được thật giả, khi thì là Trang Sinh Hiểu Mộng không bị bó buộc, lúc lại là cô công chúa nhỏ bị vây trong bức tường hoàng cung...

Hai loại tâm tình mâu thuẫn điên cuồng, rối rắm đan xen, hỗn loạn tới mức khiến người ta phát điên. Một giọng nói siêu thoát bản thân đang hỏi cô, rốt cục cô là ai?

"Hồn quy phụ thể, đại đạo chung thành. Lôi kiếp phi thăng của ngươi đã tới. Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"

Trang Sinh Hiên Kỳ: "Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi có tư cách phi thăng thành thần không?"

"Ầm ầm ầm-" tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh xuống. Điện quang xuyên thấu mây đen âm u dày đặc trong nháy mắt, đ.â.m vào mắt Trang Sinh Hiểu Mộng.

Có tư cách hay không đâu cần các người phán xét?

"Tất nhiên ta có. Tuyệt đối không từ bỏ phi thăng!"

Trang Sinh Hiểu Mộng thì thầm từng chữ một.

Lời nói này vừa dứt, trong nháy mắt, cuồng phong gào thét, mây đen mù mịt ùn ùn kéo tới, tụ lại nhanh chóng, giống như một cơn lốc xoáy bao phủ trọn thân thể.

Đám người đạo diễn kinh ngạc nhìn cảnh này. Thân hình Trang Sinh Hiểu Mộng quá mức nhỏ bé so với mây mù mênh m.ô.n.g này, chỉ một tích tắc liền như một giọt nước rơi xuống biển lớn, khó tìm tung tích.

"Cô Trang Sinh!!"

Đám mây mù kia lẳng lặng trôi nổi trên đỉnh cây cổ thụ, giống như một cái kén tằm khổng lồ. Mây mù là sợi tơ, điện quang màu tím quấn quanh cái kén lớn lóe lên, trói chặt hoàn toàn người ta trong đó. Yêu thú như nhận được tín hiệu, lập tức tràn vào khe nứt trải rộng trên mặt đất. Cho dù vừa đến gần đã bị xé tan thành bọt nước, chúng cũng không sợ tử thương, chen lấn lao tới.

"Đó, đó là thứ gì?" Ngôi sao lớn kia vô cùng hoảng sợ: "Phi công còn làm gì đó. Không mau rời đi!!"

"Đại lão còn ở trong đó!" Trợ lý lo lắng tới đỏ mắt.

"Chúng ta phải nghĩ cách cứu cô ấy!"

Nhìn về phía sấm sét vang dội siêu nhiên kia, ngôi sao lớn vừa mới nhặt lại được một mạng, chưa kịp cảm thấy may mắn lúc này bị dọa muốn sụp đổ.

"Các người có thể cứu sao được chứ? Còn không mau chạy trốn đi. Đầu óc có tật à!"

Đạo diễn nói: "Mau liên lạc với chính quyền!"
 
Chương 234


Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không thể không làm gì cả, chỉ trừng mắt nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng rơi vào nguy hiểm.

Ngôi sao lớn: "Liên lạc thì liên lạc, các người ở lại đây có ích gì?"

Trợ lý lạnh giọng đáp: "Ngươi không có tác dụng gì thì câm miệng đi."

"Đó là cái gì?"

Giờ phút này, tại Đế Đô tinh, một bộ phận dân chúng kinh ngạc phát hiện ra một đoạn truyền hình trực tiếp trên kênh chính thức. Sương mù dày đặc đầy trời, gốc cây khổng lồ và cái kén vô cùng to lớn kia khiến người ta chú ý, quỷ dị cực điểm.

"Là hành tinh A ML6!"

Cái cây kia rất có tính biểu tượng. Khán giả livestream của Trang Sinh Hiểu Mộng rất khó quên được cảnh tượng một mình cô tiến vào rừng dây leo biến dị. Đến nay, đoạn video đó vẫn là đoạn được biên tập, cắt nối có thời lượng xem cao nhất.

Chẳng qua lúc này gốc cây kia không còn dây leo, cành lá khô héo giống như yêu ma đang giương nanh múa vuốt, quanh thân tỏa ra không khí tĩnh mịch, bất an vô cùng.

Cái gọi là thủ biến dị bạo động "trong phạm vi bình thường" mang đến ảnh hưởng diệt vong toàn bộ tinh cầu này. Mọi người ý thức được điểm ấy, cảm thấy may mắn nhất chính là viên tinh cầu đó chỉ là một hành tinh nguyên thủy không người mà thôi.

"Nhưng đoàn làm phim Hoang Tinh Cầu Sinh vẫn còn chưa trở về từ nơi đó."

"Mà tài khoản của tổ chương trình cũng không online mấy ngày rồi."

"Giờ nói những lời này có ích gì đâu. Sợ là bọn họ đã...”

"Mặc dù lần bạo động của thú biến dị trước mắt chỉ giới hạn ở hành tinh A ML6, nhưng chưa chắc đã không lan tới những hành tinh xung quanh. Vì thế, liên minh đã triệu tập hội nghị khẩn cấp rồi. Trước mắt chỉ hy sinh mấy chục người đó. Có liên minh can thiệp, chắc có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất."

"Không nghĩ biện pháp gì có thể cứu bọn họ sao? Chẳng may còn chưa c.h.ế.t thì sao? Tôi rất thích Hoang Tinh Cầu Sinh đấy!"

"Ai đi cứu? Dựa vào miệng mấy đứa fan ngu ngốc các người à?"

"Hay là dựa vào Trang Sinh Hiểu Mộng không gì không làm được trong mắt các người? Cô ta phóng hỏa xong liền chơi trò mất tích luôn. Ai biết cô ta chạy trốn đến đâu rồi. Nhị hoàng tử còn tìm người khắp tinh tế kia."

"Ôi ôi ôi, vậy đó là cái gì?"

Đang lúc dân mạng phát biểu ý kiến, tranh chấp không ngớt thì trên màn hình thoáng cái đã hiện ra một tồn tại cực kỳ nổi bật.

DTV

"Tôi không nhìn lầm chứ. Đó là một phi thuyền dân dụng?"

"Không phải chứ? Không phải là chính quyền đã thông báo, phi thuyền dân dụng bình thường căn bản không chịu nổi địa phương quỷ quái kia rồi à?"

"Ầm ầm-"

"Mẹ kiếp, sấm sét kinh người thế!"

Cùng lúc đó, những tia sét tím to đùng đang bổ xuống cái kén khổng lồ kia liên tục. Từng tiếng sét đánh vào trong lòng bọn họ, khiến đám người đạo diễn nhìn mà giật mình.

"Cô Trang Sinh!"

Ngôi sao lớn kia sụp đổ, thúc giục: "Đi thôi. Bản thân còn khó bảo toàn, còn muốn cứu cô ấy! Các người có thể làm gì hả?"

Không thể liên lạc với bên ngoài, không thể phá vỡ kén lớn cứu người ra. Ngoài bàng quan ra, quả thật bọn họ cũng không làm gì được.

"Không, khẳng định còn có cách khác...” Trợ lý còn chưa muốn chấp nhận loại tình huống bị động này.

“Quả nhiên các người còn chưa đi." Một đôi mắt lạnh băng, đỏ rực như mắt rắn đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.

"Lão đại?"

Nó nói: "Cỗ máy các người đang ngồi đã được cô ấy dùng pháp trận, có thể tiếp cận cây cổ thụ biến dị kia an toàn. Dẫn ta tới đi, ta sẽ đi cứu cô ấy."

Trợ lý liền vô cùng vui mừng: "Thật tốt quá! Mau, mau dẫn lão đại qua đó!"

Phía bên kia, mọi người đang quan sát truyền hình trực tiếp, trơ mắt nhìn một con thú lớn hình rắn leo lên phi thuyền. Trên đỉnh đầu nó có hai sừng quái dị, toàn thân phủ vảy đã nổ tung, chảy đầy bọt m.á.u đỏ rực. Mà thân hình khổng lồ kia hầu như có thể xoắn nát cả phi thuyền.
 
Chương 234


Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không thể không làm gì cả, chỉ trừng mắt nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng rơi vào nguy hiểm.

Ngôi sao lớn: "Liên lạc thì liên lạc, các người ở lại đây có ích gì?"

Trợ lý lạnh giọng đáp: "Ngươi không có tác dụng gì thì câm miệng đi."

"Đó là cái gì?"

Giờ phút này, tại Đế Đô tinh, một bộ phận dân chúng kinh ngạc phát hiện ra một đoạn truyền hình trực tiếp trên kênh chính thức. Sương mù dày đặc đầy trời, gốc cây khổng lồ và cái kén vô cùng to lớn kia khiến người ta chú ý, quỷ dị cực điểm.

"Là hành tinh A ML6!"

Cái cây kia rất có tính biểu tượng. Khán giả livestream của Trang Sinh Hiểu Mộng rất khó quên được cảnh tượng một mình cô tiến vào rừng dây leo biến dị. Đến nay, đoạn video đó vẫn là đoạn được biên tập, cắt nối có thời lượng xem cao nhất.

Chẳng qua lúc này gốc cây kia không còn dây leo, cành lá khô héo giống như yêu ma đang giương nanh múa vuốt, quanh thân tỏa ra không khí tĩnh mịch, bất an vô cùng.

Cái gọi là thủ biến dị bạo động "trong phạm vi bình thường" mang đến ảnh hưởng diệt vong toàn bộ tinh cầu này. Mọi người ý thức được điểm ấy, cảm thấy may mắn nhất chính là viên tinh cầu đó chỉ là một hành tinh nguyên thủy không người mà thôi.

"Nhưng đoàn làm phim Hoang Tinh Cầu Sinh vẫn còn chưa trở về từ nơi đó."

"Mà tài khoản của tổ chương trình cũng không online mấy ngày rồi."

"Giờ nói những lời này có ích gì đâu. Sợ là bọn họ đã...”

"Mặc dù lần bạo động của thú biến dị trước mắt chỉ giới hạn ở hành tinh A ML6, nhưng chưa chắc đã không lan tới những hành tinh xung quanh. Vì thế, liên minh đã triệu tập hội nghị khẩn cấp rồi. Trước mắt chỉ hy sinh mấy chục người đó. Có liên minh can thiệp, chắc có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất."

"Không nghĩ biện pháp gì có thể cứu bọn họ sao? Chẳng may còn chưa c.h.ế.t thì sao? Tôi rất thích Hoang Tinh Cầu Sinh đấy!"

"Ai đi cứu? Dựa vào miệng mấy đứa fan ngu ngốc các người à?"

"Hay là dựa vào Trang Sinh Hiểu Mộng không gì không làm được trong mắt các người? Cô ta phóng hỏa xong liền chơi trò mất tích luôn. Ai biết cô ta chạy trốn đến đâu rồi. Nhị hoàng tử còn tìm người khắp tinh tế kia."

"Ôi ôi ôi, vậy đó là cái gì?"

Đang lúc dân mạng phát biểu ý kiến, tranh chấp không ngớt thì trên màn hình thoáng cái đã hiện ra một tồn tại cực kỳ nổi bật.

DTV

"Tôi không nhìn lầm chứ. Đó là một phi thuyền dân dụng?"

"Không phải chứ? Không phải là chính quyền đã thông báo, phi thuyền dân dụng bình thường căn bản không chịu nổi địa phương quỷ quái kia rồi à?"

"Ầm ầm-"

"Mẹ kiếp, sấm sét kinh người thế!"

Cùng lúc đó, những tia sét tím to đùng đang bổ xuống cái kén khổng lồ kia liên tục. Từng tiếng sét đánh vào trong lòng bọn họ, khiến đám người đạo diễn nhìn mà giật mình.

"Cô Trang Sinh!"

Ngôi sao lớn kia sụp đổ, thúc giục: "Đi thôi. Bản thân còn khó bảo toàn, còn muốn cứu cô ấy! Các người có thể làm gì hả?"

Không thể liên lạc với bên ngoài, không thể phá vỡ kén lớn cứu người ra. Ngoài bàng quan ra, quả thật bọn họ cũng không làm gì được.

"Không, khẳng định còn có cách khác...” Trợ lý còn chưa muốn chấp nhận loại tình huống bị động này.

“Quả nhiên các người còn chưa đi." Một đôi mắt lạnh băng, đỏ rực như mắt rắn đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.

"Lão đại?"

Nó nói: "Cỗ máy các người đang ngồi đã được cô ấy dùng pháp trận, có thể tiếp cận cây cổ thụ biến dị kia an toàn. Dẫn ta tới đi, ta sẽ đi cứu cô ấy."

Trợ lý liền vô cùng vui mừng: "Thật tốt quá! Mau, mau dẫn lão đại qua đó!"

Phía bên kia, mọi người đang quan sát truyền hình trực tiếp, trơ mắt nhìn một con thú lớn hình rắn leo lên phi thuyền. Trên đỉnh đầu nó có hai sừng quái dị, toàn thân phủ vảy đã nổ tung, chảy đầy bọt m.á.u đỏ rực. Mà thân hình khổng lồ kia hầu như có thể xoắn nát cả phi thuyền.
 
Chương 227


Cuộc sống đầy đủ sung túc của hoàng thất đã che lấp đi đau xót tuổi thơ ấu, Trang Sinh Hiểu Lê không phải sống trong ám ảnh khi mẹ qua đời. Vì hắn vẫn là thái tử duy nhất, không ai có thể làm lung lay vị trí của hắn. Góc nhìn ấu trĩ thuở nhỏ không xuất hiện quá lâu, chẳng qua hắn đã quen với việc xem nhẹ cô em gái ruột, quen với việc không phải gánh vác chuyện gì nên cách sống của hắn vô cùng phóng túng và ấu trĩ.

Lúc này tại hành tinh đánh số ML6, tổ chương trình Sinh tồn trên tinh cầu hoang đã mất liên lạc suốt một ngày với bên ngoài. Đáng sợ ở chỗ, không chỉ tài nguyên sinh tồn đang giảm bớt dần mà chuyện khó giải quyết nhất lúc này chính là quái thú đột biến bạo động. Đủ loài quái thú đột biến hung tàn chạy khắp mặt đất, từ hồ nước sông ngòi cho tới bầu trời. Khiến nơi trú ẩn mà tổ chương trình dựng tạm bợ lung lay sắp đổ, chỉ sợ không chống đỡ được qua hai ngày.

Mọi người ngồi vây quanh nguồn lửa duy nhất, học theo cách nướng thịt thú giống với Trang Sinh Hiểu Mộng. Do không đủ hương liệu nấu thịt nên không thể kích thích cảm giác thèm ăn của ai, xung quanh yên lặng tới đáng sợ.

"Tại sao cứu viện vẫn chưa tới?" Có người không nhịn được, thì thầm phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này.

“Chờ thêm một lúc nữa, có giục cũng không có tác dụng gì."

"Sẽ có người tới cứu chúng ta thật sao?"

Nghĩ tới cảnh tượng điên cuồng bên ngoài, cảm giác tuyệt vọng lại dâng trào. Quái thú đột biến hung tàn chạy khắp nơi, cho dù thực sự có cứu viện tới thì chỉ sợ bọn họ không thể chống đỡ được tới lúc đó.

“Khó ăn quá, nếu có cô Trang Sinh ở đây thì tốt rồi." Đạo diễn đã gầy đi một vòng đau khổ nuốt thịt nướng. Biết trước có ngày này đã ăn nhiều đồ ăn ngon ở nhà hàng của cô Trang Sinh hơn rồi.

“Cô Trang Sinh có tới cứu chúng ta không?"

Trợ lý cướp miếng thịt nướng mà đạo diễn nửa ngày mới ăn được vài miếng, cắn mạnh xuống: "Hãy tin cô ấy, chúng ta chắc chắn sẽ không sao. Mọi người ăn nhiều chút đi, ăn no mới đủ sức khỏe và tinh thần."

"Xì xì…” Tiếng động lạnh lẽo chợt vang lên.

Khiến mọi người sợ hết hồn.

Có quái thú đột biến xông vào ư?

"Mọi người bình tĩnh, đừng sợ, đó là thú cưng của cô Trang Sinh." Trợ lý vừa nhìn thoáng qua đã thấy con rắn có hai sừng trên đầu. Ngoài thú cưng do đại thần nuôi ra thì hắn chưa bao giờ gặp con vật nào quái dị như vậy.

Lúc này thân rắn đã lớn hơn bình thường gấp mấy lần, to bằng cánh tay người. Nó dùng đuôi cuốn theo một chiếc lá lớn, thả ra, chiếc lá bọc không ít hoa quả và rau dại, bên trong còn có một ít trứng và thit.

Mấy ngày qua gần như đều do nó đi tìm kiếm thức ăn, cơ thể con người quá yếu đuối, mỗi ngày chỉ riêng việc đi tìm trứng và thịt mà họ có thể ăn thôi cũng tốn không ít thời gian của nó.

Mà bạo động của đám quái thú đột biến cũng ảnh hưởng phần nào tới nó, khiến nó khó ức chế hình thể nên nó dứt khoát hiện thân trước mặt mọi người. Nếu người phụ nữ Trang Sinh Hiểu Mộng kia vẫn không chịu quay lại thì nó không dám chắc bản thân có mất khống chế hoàn toàn, trở nên giống đám thú ngoài kia hay không.

"Sao, sao nó lại lớn thế?"

Trợ lý cười gượng, đành giải thích: "Có lẽ do ăn nhiều nên lớn khá nhanh, ha ha ha...”

"Đạo diễn mau nhìn kìa, bên chỗ lão tam đã tìm được một nơi chưa bị quái thú đột biến chiếm cứ!" Lão Tam vốn là camera ghi hình của Trang Sinh Hiểu Mộng. Sau khi cải tạo thêm nhiều công năng khác, do không có sinh mệnh nên dù nó lơ lửng ở bên ngoài cũng không khiến đám quái thú đột biến chú ý tới.

Dựa theo hình ảnh lão Tam truyền tới, họ có thể thấy được một vị trí xuất hiện rất đột ngột. Xung quanh trống trơn, chỉ có một gốc cây khổng lồ cao lớn chọc trời.

"Là cái cây mà lần trước cô Trang Sinh đã g.i.ế.c c.h.ế.t dây leo biến dị!"

"Xung quanh đó không có một con thú nào tới gần, vị trí không quá xa chỗ chúng ta ở."
 
Chương 235


Phi thuyền bị con thú biến dị hình rắn kia quấn quanh, dường như không khống chế được, nhanh chóng bay về phía cái cây khổng lồ đang bị sấm sét đánh.

Dân mạng nhìn hình ảnh kế tiếp, không thể tin nổi. Nguy hiểm thế kia thì nhất định không ai có thể sống sót.

"Hả hả! Đó là lão đại. Đó là thú cưng của đại lão!" Có người kích động nhận ra thân phận của con thú biến di kia.

"Cái gì? Khác xa mà."

"Tôi dám khẳng định chính là lão đại. Toàn bộ tinh tế này chỉ có mình lão đại là rắn có mọc sừng!"

"Vậy trong phi thuyền kia là người của tổ chương trình rồi...”

"Nó mất khống chế, nổi điên muốn ăn thịt người sao?"

Chỉ thấy phi thuyền dừng lại trước cái kén cao kia một đoạn.

Con thú biến dị hình rắn nhảy xuống. Lúc này mọi người nhóm đạo diễn mới thấy rõ toàn cảnh. Từng miếng vẩy rắn đã nổ tung, m.á.u thịt lẫn lộn, toàn thân hầu như không còn chỗ nào là lành lặn, hoàn toàn khác hẳn trạng thái trơn bóng hàng ngày.

Lão đại như vậy thì cứu người sao được?

Trong kén lớn, Trang Sinh Hiểu Mộng đã mất đi cảm giác với thời gian, suy nghĩ đã hỗn loạn không còn đầu đuôi, khó có thể phân biệt thật giả, chỉ có thiên lôi cuồn cuộn rơi xuống không dứt trên người.

"Đây là thiên phạt. Ngươi mang theo tội nghiệt mà sống, thiên đạo cũng không tha cho ngươi."

"Trang Sinh Hiểu Mộng ta không thẹn với bất cứ kẻ nào." Chịu đựng đau đớn, Trang Sinh Hiểu Mộng lặp lại lần nữa: "... Trang Sinh Hiểu Mộng ta không thẹn với bất cứ kẻ nào."

"Thật sự mê muội không đổi. Chẳng lẽ ngươi muốn hiến tế thế giới làm dưỡng chất cho ngươi sao? Muốn dẫm đạp lên m.á.u thịt triệu triệu sinh linh, bước lên con đường phi thăng sao?"

"Ha ha... Làm sao ta lại là loại phế vật phải trả giá bằng tính mạng người khác mới có thể đắc đạo chứ. Quá xem thường ta rồi...” Trong hỗn loạn, đây là ý nghĩ duy nhất còn kiên định rõ ràng của Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi còn sống không?!"

"Cô Trang Sinh!"

Đột nhiên tiếng nói lo lắng, ân cần của xà yêu và mọi người trong tổ chương trình bất ngờ truyền vào trong suy nghĩ hỗn loạn của Trang Sinh Hiểu Mộng.

Sao các người còn chưa đi? Nơi này nguy hiểm như vậy, tại sao còn tới đây?

Nếu đổi lại là trước kia, cô chỉ nghi hoặc và bất mãn với hành vi không quý trọng sinh mệnh, thoạt nhìn không có đầu óc này của bọn họ. Nhưng hiện tại đột nhiên cô ý thức được sự tồn tại của tình cảm mà trước đây cô cố tình phủ nhận.

Bỗng nhiên hiểu ra, lúc này trong nháy mắt, Trang Sinh Hiểu Mộng bắt được những đoạn ký ức nhanh chóng lóe lên, đối ứng với quá khứ mình cùng trải qua với bọn họ, lấy tình cảm làm điểm neo, ghép lại thành một đoạn ký ức hoàn chỉnh.

Thức hải tê dại lộn xộn nhờ vậy mà có một phần ký ức đầu tiên rõ ràng, thuộc về tình cảm.

Bụi mờ bịt kín trái tim nhờ vậy tan đi. Trang Sinh Hiểu Mộng mở bừng đôi mắt: "Ta muốn đi ra ngoài."

"Ngươi muốn từ bỏ phi thăng, cứu triệu triệu người, vứt bỏ mỗi bản thân à?"

Trang Sinh Hiểu Mộng thở phào một tiếng, thản nhiên nói: "Đắc đạo phi thăng hay triệu triệu sinh linh đối với ta mà nói không phải lựa chọn khó cả đôi đường. Ta có năng lực đắc đạo phi thăng, cũng có trách nhiệm cứu vớt triệu triệu sinh linh. Hai thứ này đều hoàn thành mới là giải pháp tốt nhất.”

"Hơn nữa, trong triệu triệu sinh linh cũng có bạn chí thân của ta."

"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại. Kiếp cuối cùng chính là Tâm Ma kiếp, chưa độ xong đạo còn xa, cần phải chú ý nhiều hơn.”

Giọng nói của "hắn" thay đổi theo từng âm rơi xuống, dần dần thoát khỏi bóng dáng của Trang Sinh Hiên Kỳ, hòa hợp với âm sắc của Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Trang Sinh Hiểu Mộng, còn sống thì kêu lên một tiếng!"

Bên ngoài kén khổng lồ, mây mù xung quanh như có được ý thức, ngăn cản xà yêu tới. Lôi điện đánh xuống khiến vảy rắn nổ tung, thân rắn m.á.u thịt lẫn lộn.

"Lão đại!" Đám trợ lý thấy vậy hết hồn.
 
Chương 235


Phi thuyền bị con thú biến dị hình rắn kia quấn quanh, dường như không khống chế được, nhanh chóng bay về phía cái cây khổng lồ đang bị sấm sét đánh.

Dân mạng nhìn hình ảnh kế tiếp, không thể tin nổi. Nguy hiểm thế kia thì nhất định không ai có thể sống sót.

"Hả hả! Đó là lão đại. Đó là thú cưng của đại lão!" Có người kích động nhận ra thân phận của con thú biến di kia.

"Cái gì? Khác xa mà."

"Tôi dám khẳng định chính là lão đại. Toàn bộ tinh tế này chỉ có mình lão đại là rắn có mọc sừng!"

"Vậy trong phi thuyền kia là người của tổ chương trình rồi...”

"Nó mất khống chế, nổi điên muốn ăn thịt người sao?"

Chỉ thấy phi thuyền dừng lại trước cái kén cao kia một đoạn.

Con thú biến dị hình rắn nhảy xuống. Lúc này mọi người nhóm đạo diễn mới thấy rõ toàn cảnh. Từng miếng vẩy rắn đã nổ tung, m.á.u thịt lẫn lộn, toàn thân hầu như không còn chỗ nào là lành lặn, hoàn toàn khác hẳn trạng thái trơn bóng hàng ngày.

Lão đại như vậy thì cứu người sao được?

Trong kén lớn, Trang Sinh Hiểu Mộng đã mất đi cảm giác với thời gian, suy nghĩ đã hỗn loạn không còn đầu đuôi, khó có thể phân biệt thật giả, chỉ có thiên lôi cuồn cuộn rơi xuống không dứt trên người.

"Đây là thiên phạt. Ngươi mang theo tội nghiệt mà sống, thiên đạo cũng không tha cho ngươi."

"Trang Sinh Hiểu Mộng ta không thẹn với bất cứ kẻ nào." Chịu đựng đau đớn, Trang Sinh Hiểu Mộng lặp lại lần nữa: "... Trang Sinh Hiểu Mộng ta không thẹn với bất cứ kẻ nào."

"Thật sự mê muội không đổi. Chẳng lẽ ngươi muốn hiến tế thế giới làm dưỡng chất cho ngươi sao? Muốn dẫm đạp lên m.á.u thịt triệu triệu sinh linh, bước lên con đường phi thăng sao?"

"Ha ha... Làm sao ta lại là loại phế vật phải trả giá bằng tính mạng người khác mới có thể đắc đạo chứ. Quá xem thường ta rồi...” Trong hỗn loạn, đây là ý nghĩ duy nhất còn kiên định rõ ràng của Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi còn sống không?!"

"Cô Trang Sinh!"

Đột nhiên tiếng nói lo lắng, ân cần của xà yêu và mọi người trong tổ chương trình bất ngờ truyền vào trong suy nghĩ hỗn loạn của Trang Sinh Hiểu Mộng.

Sao các người còn chưa đi? Nơi này nguy hiểm như vậy, tại sao còn tới đây?

Nếu đổi lại là trước kia, cô chỉ nghi hoặc và bất mãn với hành vi không quý trọng sinh mệnh, thoạt nhìn không có đầu óc này của bọn họ. Nhưng hiện tại đột nhiên cô ý thức được sự tồn tại của tình cảm mà trước đây cô cố tình phủ nhận.

Bỗng nhiên hiểu ra, lúc này trong nháy mắt, Trang Sinh Hiểu Mộng bắt được những đoạn ký ức nhanh chóng lóe lên, đối ứng với quá khứ mình cùng trải qua với bọn họ, lấy tình cảm làm điểm neo, ghép lại thành một đoạn ký ức hoàn chỉnh.

Thức hải tê dại lộn xộn nhờ vậy mà có một phần ký ức đầu tiên rõ ràng, thuộc về tình cảm.

Bụi mờ bịt kín trái tim nhờ vậy tan đi. Trang Sinh Hiểu Mộng mở bừng đôi mắt: "Ta muốn đi ra ngoài."

"Ngươi muốn từ bỏ phi thăng, cứu triệu triệu người, vứt bỏ mỗi bản thân à?"

Trang Sinh Hiểu Mộng thở phào một tiếng, thản nhiên nói: "Đắc đạo phi thăng hay triệu triệu sinh linh đối với ta mà nói không phải lựa chọn khó cả đôi đường. Ta có năng lực đắc đạo phi thăng, cũng có trách nhiệm cứu vớt triệu triệu sinh linh. Hai thứ này đều hoàn thành mới là giải pháp tốt nhất.”

"Hơn nữa, trong triệu triệu sinh linh cũng có bạn chí thân của ta."

"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại. Kiếp cuối cùng chính là Tâm Ma kiếp, chưa độ xong đạo còn xa, cần phải chú ý nhiều hơn.”

Giọng nói của "hắn" thay đổi theo từng âm rơi xuống, dần dần thoát khỏi bóng dáng của Trang Sinh Hiên Kỳ, hòa hợp với âm sắc của Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Trang Sinh Hiểu Mộng, còn sống thì kêu lên một tiếng!"

Bên ngoài kén khổng lồ, mây mù xung quanh như có được ý thức, ngăn cản xà yêu tới. Lôi điện đánh xuống khiến vảy rắn nổ tung, thân rắn m.á.u thịt lẫn lộn.

"Lão đại!" Đám trợ lý thấy vậy hết hồn.
 
Chương 228


Nhìn từ xa sẽ thấy hành tinh kia bị yêu khí bao trùm, cả hành tình chìm trong lớp sương mù dày đặc mờ mịt...

"Ngươi đã tới chậm." Linh hồn của Trang Sinh Hiên Kỳ quái gở nói: "Hay là do, đây chính là hình ảnh ngươi muốn thấy?"

Không thấy Trang Sinh Hiểu Mộng phản ứng lại, Trang Sinh Hiên Kỳ đã bị rút linh hồn ra khỏi cơ thể lại giễu cợt tiếp: "Ha, bây giờ ngươi đuổi tới cũng chẳng làm nên trò trống gì. Một đám người phàm bình thường mà thôi, đã c.h.ế.t trong miệng quái thú đột biến từ lâu rồi."

Từ Đế Đô tới hành tinh ML6, nếu đi bằng phi hành khí dân dụng thì mất khoảng từ một tới ba ngày. Mà Trang Sinh Hiểu Mộng lại không có nhiều kiên nhẫn để chờ như thế. Tuy nhiên dù cô có dụng thuật súc địa thành thốn để chạy nhanh tới đó thì hành tinh kia cũng đã bị quái thú đột biến chiếm đóng rồi.

"Thế nào, có thích món quà này không?"

"Được rồi, câm miệng đi." Cuối cùng Trang Sinh Hiểu Mộng cũng lên tiếng ngắt lời.

Vẻ mặt cô giữ vững sự bình tĩnh, trong ngữ điệu không lộ ra cảm xúc gì khiến Trang Sinh Hiên Kỳ cảm thấy bất lực. Ông ta tức giận, thở hổn hển nói: "Giờ ngươi tới còn có ích gì nữa, chỉ giỏi làm bộ làm tịch."

"Bọn họ sẽ không chết." Trang Sinh Hiểu Mộng mặc kệ cho linh hồn của ông ta giẫm chân trên lòng bàn tay, lời nói vừa bình tĩnh vừa khẳng định.

Trang Sinh Hiên Kỳ nói: "Cô dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?"

"Dựa vào việc họ là người ta che chở." Vừa dứt lời, Trang Sinh Hiểu Mộng đã hạ xuống tầng sương mù dày đặc.

Tình huống này nơi còn tệ hại hơn so với tin tức, đập vào mắt cô là đàn quái thú đột biến đông đúc chen lấn xô đẩy làm người ta nổi da gà, chúng đều mang trên mình khí thế cuồng bạo ưa g.i.ế.c chóc. Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xuất hiện, đám quái vật đột biến đã ào ào đánh úp về phía cô.

Trang Sinh Hiểu Mộng đã rất quen thuộc với động tác g.i.ế.c quái thú đột biến. Có thể nói đây là một trận đơn phương g.i.ế.c chóc, suy cho cùng đám quái thú đột biến hung tàn này phần lớn có ti vi chưa tới Trúc Cơ, chỉ là đám dã thú chưa khai trí mà thôi.

Thân thể vẫn đang chấp hành hai mệnh lệnh là "Giết sạch quái thú đột biến" và "Tìm kiếm tung tích của đoàn làm phim", còn suy nghĩ lại bay đi thật xa.

Không rõ vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại nhớ tới từng cảnh tượng lúc vừa tới, sau đó lại không kìm được so sánh với cảnh hỗn loạn lúc này.

Căn nhà gỗ cô dựng lên cùng Sở Tầm, giờ đây đã bị quái thú đột biến dẫm đạp hủy hoại. Cái giếng sâu đầy rẫy đám quái thú thủy sinh kinh tởm, biến thành tổ của quái vật...

Cảm giác khi tận mắt chứng kiến mọi chuyện phát sinh này là gì?

Không nỡ và tiếc nuối sao?

Tuy rằng những thứ bị quái thú đột biến phá hủy này không phải thứ quan trọng không thể thay thế trong lòng cô.

"Vẻ mặt này của ngươi là gì? Ngươi mà cũng tức cảnh sinh tình ư?" Giọng nói mờ ảo của linh hồn Trang Sinh Hiên Kỳ đột nhiên vang lên bên tai cô.

Trang Sinh Hiểu Mộng hoàn hồn, bấy giờ mới hoảng hốt đáp: "Có lẽ vậy."

"... Ngươi cũng thẳng thắn thật." Trang Sinh Hiên Kỳ bất lực.

Để tìm một nhóm người bình thường trong đàn quái thú đột biến đông đảo không phải chuyện đơn giản.

Vấn đề lớn nhất không phải có thể tìm được họ hay không, mà là không rõ họ có còn sống không. Trang Sinh Hiên Kỳ chỉ còn lại linh hồn nhưng không hề có ý định yên tĩnh: "Dù bọn họ còn sống thì sao chứ, không lẽ ngươi định dẫn theo một đám phiền phức ra khỏi nơi này?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Còn nói ầm ĩ nữa thì ta cho yêu thú ăn thịt ngươi."

Trang Sinh Hiên Kỳ tức thì ngậm miệng, châm biếm là vậy, nhưng với sự hiểu biết của ông ta về Trang Sinh Hiểu Mộng trong khoảng thời gian ngắn này, ông ta tin chắc cô nói là làm được.
 
Chương 236


Lúc này dân chúng Tinh tế xem qua màn hình cũng lo lắng không thôi.

Thú biến dị do Trang Sinh Hiểu Mộng nuôi muốn làm gì vậy?

"Đương nhiên ta còn sống!" Trang Sinh Hiểu Mộng lớn tiếng hét: "Ngươi đừng tới đây, ta tự mình ra được."

"Không được...” Lôi điện cường tráng không ngừng bổ xuống, con ngươi đỏ tươi của xà yêu sắp chảy cả m.á.u ra: "Ta... vốn không đi được."

Linh khí vẩn đục thoát ra từ khe nứt sẽ làm tất cả thú biến dị trên tinh cầu này mất đi ý thức, mà nó cũng không ngoại lệ. Có thể cố gắng đến bây giờ, đã là cực hạn.

Chẳng bằng thừa dịp còn ý thức làm chút chuyện trong khả năng.

"Ngu xuẩn!" Trang Sinh Hiểu Mộng mắng nhẹ một câu, nhanh chóng vận chuyển linh khí quanh thân, cố gắng phá vỡ cái kén lớn do sấm sét độ kiếp tạo thành. Nhưng mây mù nhìn thì nhẹ nhàng lại vô cùng cứng cỏi, dù bị tác động cỡ nào vẫn bất động.

"Ầm ầm." Đột nhiên một tiếng sấm lớn nổ vang.

Đạo thiên lôi thứ chín chín tám mươi mốt, rơi xuống người xà yêu.

Lúc này, nó đã leo lên cái kén lớn, mượn thế thiên lôi hung hăng cắn xé. Mây mù quấn quanh cũng bị thủng một lỗ.

Trang Sinh Hiểu Mộng nhân cơ hội đánh tan cái kén lớn, ngẩng đầu nhìn thấy một cái đầu rắn m.á.u chảy đầm đìa.

"Ta đã nói...” Một bụng tức giận không có chỗ trút, Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy toàn cảnh xà yêu thê thảm thì không nói nên lời.

"Cái gì cô cũng muốn một mình gánh vác." Xà yêu cố gắng nói: "Có phải cô đã quên hứa hẹn lúc trước hay không?"

Mây mù tan hết, mọi người mới thấy rõ cảnh tượng bên trong kén lớn.

Đạo diễn mừng rỡ như điên: "Thật tốt quá, ta biết cô Trang Sinh sẽ không sao mà!"

Dân chúng Tinh tế ngạc nhiên rớt cằm, tự hỏi có đúng là Trang Sinh Hiểu Mộng không?

"Người bình thường có thể sống sót trong điều kiện như vậy sao?"

"Chưa nói đến sấm sét dữ dội bốn phía, ở đó là độ cao mấy ngàn mét…”

Kênh truyền hình trực tiếp do chính phủ vận hành, không thể có chuyện giúp cô dàn dựng được.

Kén mây bị xé rách, mây mù lôi điện xung quanh cũng dần dần tiêu tán. Cứu viện chính phủ vội vàng chạy tới, đạo diễn liên lạc ra ngoài báo bình an.

Phi thuyền dừng ở khoảng cách không xa không gần.

"Cô Trang Sinh! Cô mau tới đây!" Trợ lý đứng trên boong tàu vẫy tay gọi Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Các ngươi đi đi.” Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ lắc đầu.

Mọi người không hiểu: "Nơi này rất nguy hiểm."

Cho dù cô rất lợi hại, cũng không nên tiếp tục ở nơi nguy hiểm này.

"Ta còn có việc chưa làm."

Trợ lý kích động nói: "Có chuyên gia chữa bệnh thú biến dị, lão đại còn cứu được!"

Nghe vậy, xà yêu chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi cực lớn nhìn đám người nho nhỏ kia: "Các ngươi đi đi, ta không cần các ngươi cứu."

Dứt lời, nó đột nhiên nôn ra một ngụm máu, một viên bích đan trong suốt trộn lẫn trong máu, vừa tiếp xúc với không khí liền vỡ tan thành vô hình, ánh mắt xà yêu cũng ảm đạm theo.

Đó là yêu đan xà yêu, Trang Sinh Hiểu Mộng giật mình sửng sốt. Đầu óc nhất thời trống rỗng, nó gian nan thở hổn hển một hơi: "Đã nói dẫn chúng ta ăn ngon uống cay, dạy ta hóa hình, Trang Sinh Hiểu Mộng cô chỉ giỏi lừa gat ta...”

Trang Sinh Hiểu Mộng hoảng loạn tìm kiếm túi càn khôn, muốn lấy ra gì đó để cứu cứu mạng xà yêu.

"Còn chưa đặt cho ta một cái tên đàng hoàng." Xà yêu bất mãn nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết cô qua loa với ta."

"Ngươi đừng chết!"

Tình trạng xà yêu vượt qua phạm vi khống chế của cô, cô chưa bao giờ bất lực như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu sống nó?

Trang Sinh Hiểu Mộng vô cùng dễ tính nói: "Ta sẽ mua toàn bộ từ điển Tinh tế về đặt tên cho ngươi...”

"... Kỳ thật ta rất cảm tạ cô, có thể cho ta trải nghiệm thế giới ngoài đôi mắt của dã thú. Trong sách nhân loại từng nói, không đặt tên cho động vật tức là không muốn thiết lập quan hệ thân mật với nó.”
 
Chương 236


Lúc này dân chúng Tinh tế xem qua màn hình cũng lo lắng không thôi.

Thú biến dị do Trang Sinh Hiểu Mộng nuôi muốn làm gì vậy?

"Đương nhiên ta còn sống!" Trang Sinh Hiểu Mộng lớn tiếng hét: "Ngươi đừng tới đây, ta tự mình ra được."

"Không được...” Lôi điện cường tráng không ngừng bổ xuống, con ngươi đỏ tươi của xà yêu sắp chảy cả m.á.u ra: "Ta... vốn không đi được."

Linh khí vẩn đục thoát ra từ khe nứt sẽ làm tất cả thú biến dị trên tinh cầu này mất đi ý thức, mà nó cũng không ngoại lệ. Có thể cố gắng đến bây giờ, đã là cực hạn.

Chẳng bằng thừa dịp còn ý thức làm chút chuyện trong khả năng.

"Ngu xuẩn!" Trang Sinh Hiểu Mộng mắng nhẹ một câu, nhanh chóng vận chuyển linh khí quanh thân, cố gắng phá vỡ cái kén lớn do sấm sét độ kiếp tạo thành. Nhưng mây mù nhìn thì nhẹ nhàng lại vô cùng cứng cỏi, dù bị tác động cỡ nào vẫn bất động.

"Ầm ầm." Đột nhiên một tiếng sấm lớn nổ vang.

Đạo thiên lôi thứ chín chín tám mươi mốt, rơi xuống người xà yêu.

Lúc này, nó đã leo lên cái kén lớn, mượn thế thiên lôi hung hăng cắn xé. Mây mù quấn quanh cũng bị thủng một lỗ.

Trang Sinh Hiểu Mộng nhân cơ hội đánh tan cái kén lớn, ngẩng đầu nhìn thấy một cái đầu rắn m.á.u chảy đầm đìa.

"Ta đã nói...” Một bụng tức giận không có chỗ trút, Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy toàn cảnh xà yêu thê thảm thì không nói nên lời.

"Cái gì cô cũng muốn một mình gánh vác." Xà yêu cố gắng nói: "Có phải cô đã quên hứa hẹn lúc trước hay không?"

Mây mù tan hết, mọi người mới thấy rõ cảnh tượng bên trong kén lớn.

Đạo diễn mừng rỡ như điên: "Thật tốt quá, ta biết cô Trang Sinh sẽ không sao mà!"

Dân chúng Tinh tế ngạc nhiên rớt cằm, tự hỏi có đúng là Trang Sinh Hiểu Mộng không?

"Người bình thường có thể sống sót trong điều kiện như vậy sao?"

"Chưa nói đến sấm sét dữ dội bốn phía, ở đó là độ cao mấy ngàn mét…”

Kênh truyền hình trực tiếp do chính phủ vận hành, không thể có chuyện giúp cô dàn dựng được.

Kén mây bị xé rách, mây mù lôi điện xung quanh cũng dần dần tiêu tán. Cứu viện chính phủ vội vàng chạy tới, đạo diễn liên lạc ra ngoài báo bình an.

Phi thuyền dừng ở khoảng cách không xa không gần.

"Cô Trang Sinh! Cô mau tới đây!" Trợ lý đứng trên boong tàu vẫy tay gọi Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Các ngươi đi đi.” Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ lắc đầu.

Mọi người không hiểu: "Nơi này rất nguy hiểm."

Cho dù cô rất lợi hại, cũng không nên tiếp tục ở nơi nguy hiểm này.

"Ta còn có việc chưa làm."

Trợ lý kích động nói: "Có chuyên gia chữa bệnh thú biến dị, lão đại còn cứu được!"

Nghe vậy, xà yêu chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi cực lớn nhìn đám người nho nhỏ kia: "Các ngươi đi đi, ta không cần các ngươi cứu."

Dứt lời, nó đột nhiên nôn ra một ngụm máu, một viên bích đan trong suốt trộn lẫn trong máu, vừa tiếp xúc với không khí liền vỡ tan thành vô hình, ánh mắt xà yêu cũng ảm đạm theo.

Đó là yêu đan xà yêu, Trang Sinh Hiểu Mộng giật mình sửng sốt. Đầu óc nhất thời trống rỗng, nó gian nan thở hổn hển một hơi: "Đã nói dẫn chúng ta ăn ngon uống cay, dạy ta hóa hình, Trang Sinh Hiểu Mộng cô chỉ giỏi lừa gat ta...”

Trang Sinh Hiểu Mộng hoảng loạn tìm kiếm túi càn khôn, muốn lấy ra gì đó để cứu cứu mạng xà yêu.

"Còn chưa đặt cho ta một cái tên đàng hoàng." Xà yêu bất mãn nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết cô qua loa với ta."

"Ngươi đừng chết!"

Tình trạng xà yêu vượt qua phạm vi khống chế của cô, cô chưa bao giờ bất lực như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu sống nó?

Trang Sinh Hiểu Mộng vô cùng dễ tính nói: "Ta sẽ mua toàn bộ từ điển Tinh tế về đặt tên cho ngươi...”

"... Kỳ thật ta rất cảm tạ cô, có thể cho ta trải nghiệm thế giới ngoài đôi mắt của dã thú. Trong sách nhân loại từng nói, không đặt tên cho động vật tức là không muốn thiết lập quan hệ thân mật với nó.”
 
Chương 229


Ánh mắt đang nhìn lướt qua xung quanh ngừng lại, tầm mắt Trang Sinh Hiểu Mộng rơi vào khoảng đất trống kỳ dị gần đó. Xung quanh khoảng đất tựa như có một tấm chắn vô hình, chặn hết quái thú đột biến ở viền ngoài. Từng đàn chen nhau nhô lên thành một vòng, cắn xé tàn sát không ngừng.

Một con rắn khổng lồ trơn nhẵn đứng trong bầy thú như hạc giữa bầy gà, miệng lưỡi đỏ tươi và răng nhanh trắng hếu là vũ khí tấn công tự nhiên. Nhưng nó lại giống con rết cuộn mình ôm trứng, bày ra tư thế phòng ngự.

"Hu hu hu... Biết trước như vậy đã không chạy ra ngoài!"

"Nếu không chạy ra thì chúng ta đã bị quái thú đột biến ăn thịt từ lâu rồi."

"Việc chúng ta bị quái thú đột biến ăn sống nuốt tươi chẳng phải là chuyện không sớm thì muộn à? Chẳng bằng một lần c.h.ế.t luôn, ta sợ nhất là rắn đó, hu hu hu...”

"Câm miệng, chúng ta vẫn chưa c.h.ế.t đâu, đừng nói mấy lời xui xẻo này nữa được không?"

"Nhưng chúng ta có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?" Hắn nói, trái tim run sợ nhìn thoáng qua con rắn khổng lồ kia. Đôi mắt dọc đỏ như m.á.u đang chiếu lên hình ảnh dữ tợn của rất nhiều thú hoang dã.

"Bên chỗ chúng ta chỉ có thú cưng của cô Trang Sinh, nhỡ nó cũng...” Chỉ vài ngày ngắn ngủi, họ tận mắt chứng kiến nó từ một con rắn nhỏ bằng ngón tay biến thành thú khổng lồ có thể quấn xung quanh bọn họ. Nhỡ con rắn này cũng đột biến thành quái thú ăn thịt người không có lý trí thì bọn họ thực sự không còn gì để nói.

Đạo diễn ôm lão Tam, cắn răng tiếp tục kiên trì: "Chúng ta không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, mọi người phải nâng cao tinh thần lên."

Trợ lý cũng nói: "Đúng thế, chúng ta phải tin tưởng cô Trang Sinh, tin vào đại thần. Chúng ta chắc chắn sẽ bình yên."

"Đã tới mức này rồi mà các ngươi vẫn trông chờ với Trang Sinh Hiểu Mộng ư?" Hắn từng là một đại minh tinh nổi tiếng vẻ vang, không ngờ lại bước nhầm vào tổ của quái thú đột biến. Còn giờ có lẽ hắn cảm thấy mình có điên mới tin tưởng tổ chương trình này có thể giúp hắn tăng độ hot: "Cô ta chỉ là đồ bịp bợm lừa đảo, lừa gạt fans dốt nát thì cũng thôi đi, vậy mà ngay cả các ngươi cũng tin tưởng cô ta."

"Ý ngươi là gì? Tới nước này rồi vẫn ngứa da đúng không?"

"Ta thì có ý gì chứ? Ta chỉ thương hại đám ngu ngốc các người, tới lúc c.h.ế.t rồi vẫn đặt hy vọng lên người một kẻ lừa đảo."

"Chúng ta tự cổ vũ chính mình cũng không được à? Ngươi tỉnh táo thông minh, có bản lĩnh như vậy thì tử xông ra cho quái thú đột biến ăn thịt đi."

Trong lúc bọn họ đang cãi nhau ầm ĩ thì một giọng nói đột nhiên vang lên: "Cô ấy sẽ không lừa ai cả."

Giọng nói không thuộc về bất kỳ ai trong đám bọn họ, âm điệu quái dị giống như một đứa bé vừa nói chuyện vậy.

Nó quay cái đầu khổng lồ qua, cố chấp nói: "Cô ấy không phải kẻ lừa đảo."

Vì cô ấy đã hứa sẽ giúp nó tu thành hình người.

Nó vừa lên tiếng đã khiến mọi người hoảng sợ, nhưng đa phần cả bọn đều trải qua những chuyện càng kinh hoàng hơn nên chuyện quái thú đột biến đột nhiên có thể nói chuyện không hẳn là chuyện quá đáng sợ.

"Là lão đại phải không?" Trợ lý hỏi thử. Thấy xà yêu gật đầu đáp lại thì hắn không khỏi vui mừng, nói: "Cô Trang Sinh còn dạy được lão đại nói chuyện, cô ấy trâu bò như vậy thì các ngươi còn nghi ngờ cô ấy cái gì nữa?"

Đạo diễn vội lên tiếng phụ họa: "Đúng thế, chúng ta phải kiên trì vì chúng ta có hy vọng, mọi người đừng bi quan nữa."

Mọi người thực sự đã được an ủi, nhưng lòng Xà yêu lại không tự tin lắm. Nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, ánh chớp đột ngột lóe lên khiến tầng mây đen nặng nề trở nên đè nén hơn. Khiến nó có một dự cảm bất ổn.

"Ầm ầm...” Tiếng sét đánh kinh thiên động địa.
 
Chương 237


Một hồn phách chìm vào khe nứt thời không, như giọt nước trôi vào biển, không nhấc lên một tia gợn sóng.

"Hiểu Mộng! Đừng đi!"

Trang Sinh Hiểu Lê cuồng loạn: "Trang Sinh Hiên Kỳ là lừa em! Lời của hắn đều là bịa ra lừa em!" Trang Sinh Hiểu Mộng quay đầu lại, thấy một chiếc phi thuyền hướng chạy tới, nhìn kỹ phi thuyền này không hề tầm thường, do linh thạch cung cấp năng lượng có thể mở ra trận pháp.

Trang Sinh Hiểu Lê đứng trên boong tàu liều mạng hô to: "Cái c.h.ế.t của mẹ không liên quan đến em!"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Sao ngươi lại tới đây?”

"Bùi phu nhân và Sở tiên sinh bọn họ mang ta tới."

Phi thuyền còn cách Trang Sinh Hiểu Mộng một khoảng xa xa, mây dày tản ra, tất cả thú biến dị đều tụ tập ở khu vực biên giới cây cổ thụ, ngoại trừ cô không ai dám đến gần cây cổ thụ quỷ dị dữ tợn kia như thế.

Trang Sinh Hiểu Lê chỉ có thể bám vào lan can boong tàu liều mạng hô: "Trang Sinh Hiên Kỳ hắn dụng tâm hiểm ác, cố ý bịa đặt nói dối gạt em, em ngàn vạn lần không nên tin hắn!"

"Ta biết." Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Ta không tin hắn."

Lời nói dối vụng về kia của Trang Sinh Hiên Kỳ, có trăm ngàn chỗ hở, nội dung trước sau tự mâu thuẫn. Cô vốn nên sớm nhìn thấy, nhưng bị tâm ma khống chế mới dễ bị ông ta lừa gạt suýt nữa bỏ mình.

Trang Sinh Hiên Kỳ khôi phục trí nhớ của cô, chắc hẳn đã lường được rằng cô sẽ vì vậy mà mất khống chế.

Nhưng mục đích của Trang Sinh Hiên Kỳ rốt cuộc là gì? Trang Sinh Hiểu Mộng chưa xác định, có lẽ có liên quan I đến việc cô kích động tức giận mỗi khi nhắc tới tu vi của ông ta

Nghĩ đến Trang Sinh Hiên Kỳ nói rằng cô là thân thể thiên linh, lại dẫn dụ cô dùng linh hồn tiến vào khe hở, hơn nữa hai mươi năm trước biến cố "Ngoài ý muốn" kia khiến linh hồn phân liệt.

"Việc này tạm thời không nhắc tới." Trang Sinh Hiểu Mộng không nghĩ nhiều, cô còn có chuyện quan trọng hơn chưa giải quyết.

"Biết là tốt rồi...” Tuy rằng hắn không hiểu hiến tế đại đạo là gì, nhưng tóm lại em gái không mắc mưu ông ta, Trang Sinh Hiểu Lê thở phào nhẹ nhõm, thúc giục nói: "Hiểu Mộng, em mau lên đi, ta đón em về nhà."

"Không, ta vẫn không thể rời đi, ta muốn làm chuyện trong khả năng của ta." Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn cành cây khô héo bốn phía.

"Em muốn làm gì?" Trang Sinh Hiểu Lê dự cảm rất không ổn.

"Ta từng nói với các ngươi, ta không phải em gái của ngươi, không phải công chúa nhỏ của hoàng thất Cửu Hạ trong thế giới này, ta chỉ là chiếm dụng thân thể của cô ấy thôi." Giọng điệu của Trang Sinh Hiểu Mộng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, hồi ức kéo cô trở lại rất lâu trước kia.

"Có ý gì…” Trang Sinh Hiểu Lê vẫn không muốn tiếp nhận, cũng không hiểu lời này của cô.

"Lão đại trước khi c.h.ế.t hỏi ta có phải muốn tránh xa các ngươi không?" Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn về phía Trang Sinh Hiểu Lê, lại nhìn chiếc phi thuyền phía xa.

Nơi đó chính là những người Tinh tế đầu tiên cô tiếp xúc khi mới tới thế giới này.

"Đúng là như thế."

Trang Sinh Hiểu Lê ra sức lắc đầu: "Em chính là em gái anh!"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Trước kia ta quả thật là như thế, không muốn tiếp nhận thân phận công chúa nhỏ, dùng phương thức trốn tránh này phủ nhận mặt khác của mình, phủ nhận chính mình từng bé nhỏ bất lực và sợ hãi."

"Đã từng bởi vì thiếu hụt một nửa linh hồn, lầm tưởng muốn phi thăng đại đạo thì phải đoạn tình tuyệt ái, nên muốn cắt đứt toàn bộ tình cảm...”

"Bởi vậy, sinh tâm ma, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, mất đi lý trí."

Trang Sinh Hiểu Mộng dần nhỏ giọng, ánh mắt kiên định: "Ta chính là ta, Trang Sinh Hiểu Mộng."

"Chưởng môn nói, người tu hành ý chí thiên hạ, lấy việc cứu tế thương sinh làm nhiệm vụ của mình. Hiện tại quan trọng nhất là gánh vác trách nhiệm bảo vệ vạn linh thương sinh thiên hạ, ta có năng lực này."
 
Chương 237


Một hồn phách chìm vào khe nứt thời không, như giọt nước trôi vào biển, không nhấc lên một tia gợn sóng.

"Hiểu Mộng! Đừng đi!"

Trang Sinh Hiểu Lê cuồng loạn: "Trang Sinh Hiên Kỳ là lừa em! Lời của hắn đều là bịa ra lừa em!" Trang Sinh Hiểu Mộng quay đầu lại, thấy một chiếc phi thuyền hướng chạy tới, nhìn kỹ phi thuyền này không hề tầm thường, do linh thạch cung cấp năng lượng có thể mở ra trận pháp.

Trang Sinh Hiểu Lê đứng trên boong tàu liều mạng hô to: "Cái c.h.ế.t của mẹ không liên quan đến em!"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Sao ngươi lại tới đây?”

"Bùi phu nhân và Sở tiên sinh bọn họ mang ta tới."

Phi thuyền còn cách Trang Sinh Hiểu Mộng một khoảng xa xa, mây dày tản ra, tất cả thú biến dị đều tụ tập ở khu vực biên giới cây cổ thụ, ngoại trừ cô không ai dám đến gần cây cổ thụ quỷ dị dữ tợn kia như thế.

Trang Sinh Hiểu Lê chỉ có thể bám vào lan can boong tàu liều mạng hô: "Trang Sinh Hiên Kỳ hắn dụng tâm hiểm ác, cố ý bịa đặt nói dối gạt em, em ngàn vạn lần không nên tin hắn!"

"Ta biết." Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Ta không tin hắn."

Lời nói dối vụng về kia của Trang Sinh Hiên Kỳ, có trăm ngàn chỗ hở, nội dung trước sau tự mâu thuẫn. Cô vốn nên sớm nhìn thấy, nhưng bị tâm ma khống chế mới dễ bị ông ta lừa gạt suýt nữa bỏ mình.

Trang Sinh Hiên Kỳ khôi phục trí nhớ của cô, chắc hẳn đã lường được rằng cô sẽ vì vậy mà mất khống chế.

Nhưng mục đích của Trang Sinh Hiên Kỳ rốt cuộc là gì? Trang Sinh Hiểu Mộng chưa xác định, có lẽ có liên quan I đến việc cô kích động tức giận mỗi khi nhắc tới tu vi của ông ta

Nghĩ đến Trang Sinh Hiên Kỳ nói rằng cô là thân thể thiên linh, lại dẫn dụ cô dùng linh hồn tiến vào khe hở, hơn nữa hai mươi năm trước biến cố "Ngoài ý muốn" kia khiến linh hồn phân liệt.

"Việc này tạm thời không nhắc tới." Trang Sinh Hiểu Mộng không nghĩ nhiều, cô còn có chuyện quan trọng hơn chưa giải quyết.

"Biết là tốt rồi...” Tuy rằng hắn không hiểu hiến tế đại đạo là gì, nhưng tóm lại em gái không mắc mưu ông ta, Trang Sinh Hiểu Lê thở phào nhẹ nhõm, thúc giục nói: "Hiểu Mộng, em mau lên đi, ta đón em về nhà."

"Không, ta vẫn không thể rời đi, ta muốn làm chuyện trong khả năng của ta." Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn cành cây khô héo bốn phía.

"Em muốn làm gì?" Trang Sinh Hiểu Lê dự cảm rất không ổn.

"Ta từng nói với các ngươi, ta không phải em gái của ngươi, không phải công chúa nhỏ của hoàng thất Cửu Hạ trong thế giới này, ta chỉ là chiếm dụng thân thể của cô ấy thôi." Giọng điệu của Trang Sinh Hiểu Mộng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, hồi ức kéo cô trở lại rất lâu trước kia.

"Có ý gì…” Trang Sinh Hiểu Lê vẫn không muốn tiếp nhận, cũng không hiểu lời này của cô.

"Lão đại trước khi c.h.ế.t hỏi ta có phải muốn tránh xa các ngươi không?" Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn về phía Trang Sinh Hiểu Lê, lại nhìn chiếc phi thuyền phía xa.

Nơi đó chính là những người Tinh tế đầu tiên cô tiếp xúc khi mới tới thế giới này.

"Đúng là như thế."

Trang Sinh Hiểu Lê ra sức lắc đầu: "Em chính là em gái anh!"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Trước kia ta quả thật là như thế, không muốn tiếp nhận thân phận công chúa nhỏ, dùng phương thức trốn tránh này phủ nhận mặt khác của mình, phủ nhận chính mình từng bé nhỏ bất lực và sợ hãi."

"Đã từng bởi vì thiếu hụt một nửa linh hồn, lầm tưởng muốn phi thăng đại đạo thì phải đoạn tình tuyệt ái, nên muốn cắt đứt toàn bộ tình cảm...”

"Bởi vậy, sinh tâm ma, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, mất đi lý trí."

Trang Sinh Hiểu Mộng dần nhỏ giọng, ánh mắt kiên định: "Ta chính là ta, Trang Sinh Hiểu Mộng."

"Chưởng môn nói, người tu hành ý chí thiên hạ, lấy việc cứu tế thương sinh làm nhiệm vụ của mình. Hiện tại quan trọng nhất là gánh vác trách nhiệm bảo vệ vạn linh thương sinh thiên hạ, ta có năng lực này."
 
Chương 230


Trong lúc suy nghĩ ngẩn ngơ, vảy rắn rụng như lá khô. Đám yêu thú ngửi thấy mùi m.á.u tanh lập tức nhào lên khiến Xà yêu đau đớn co rụt cơ thể.

"Xong đời rồi!" Đám quái thú đột biến xông lên, mọi người tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại. Lúc này không một ai còn tâm trạng để cãi vã nữa.

Tựa như đã mất cảm giác về thời gian không biết tiếng gào thét xung quanh đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại mùi m.á.u tươi nồng nặc gay mũi.

"Không sao cả."

Mọi người tựa như nghe thấy giọng nói ảo giác trước khi chết. Giọng nói này là của Trang Sinh Hiểu Mộng ư?

Cẩn thận mở mắt ra nhìn, hình ảnh chân tay cụt và m.á.u tươi đầy đất đập vào tầm mắt họ. Máu chảy thành sông, t.h.i t.h.ể chồng chất khiến bọn họ không còn nơi đặt chân. Phóng mắt nhìn ra xung quanh gần như không thấy một con quái thú đột biến nào là còn sống.

Bộ trường sam trên người Trang Sinh Hiểu Mộng đã bị nhuộm đỏ thẫm không còn nhìn ra được màu sắc lúc đâu. Đôi mắt g.i.ế.c chóc nhiều tới mức đỏ bừng.

"Đại, đại thần?" Trợ lý cảm thấy khó tin.

Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng không thay đổi: "Còn ngốc ra đó làm gì, đi thôi."

"Có, có thể đi được rồi sao?" Không chỉ có mình trợ lý cảm thấy khó tin, thoát khỏi nơi này hình như hơi dễ quá mức rồi?

Đạo diễn vuốt mặt, nói: "Chúng ta phải trở về kiểu gì?"

Tất nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng đã chuẩn bị xong từ lâu, bèn lấy phi hành khí trong túi Càn Khôn ra, nói: "Trong số các ngươi có ai biết lái không?"

"Ta, ta biết." Phi công suy yếu giơ tay lên.

Chờ tới khi mọi người ngồi xuống ngay ngắn, cuối cùng cũng cảm thấy chân thực khi sống sót sau tai nạn.

“Đại thần, ngươi chỉ mang theo một chiếc phi hành khí thôi sao?"Trợ lý kịp tỉnh táo lại, thấy Trang Sinh Hiểu Mộng không có ý định lên, bèn cố giữ bình tĩnh hỏi: "Ngươi không lên đây à?"

"Các ngươi đi trước đi." Tầm mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn lướt qua khu vực chất đầy t.h.i t.h.ể quái thú đột biến và mặt đất đầy máu, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của chúng.

Lúc này trợ lý mới phát hiện còn thiếu người: "Lão đại đâu rồi? Nó đi cùng với lão Tam, nhưng sao bây giờ lại không thấy đâu?"

Con rắn lớn biến đâu mất rồi?

"Mặc kệ con rắn đó, chúng ta mau đi thôi." Đại minh tinh hồi nãy lên tiếng giục: "Nó là quái thú đột biến, không lẽ các ngươi còn muốn mang theo nó quay về à?"

"Ngươi nói thật quá đáng, nếu không nhờ lão đại thì chúng ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

"Không lẽ lời ta nói nó là quái thú đột biến, không thể mang về được cũng sai à?"

"Được rồi, giờ là lúc nào rồi, các ngươi đừng cãi nhau ầm ĩ nữa được không?"

Cuộc nói chuyện của họ đều truyền vào tai Trang Sinh Hiểu Mộng.

Cùng lúc đó, một giọng nói âm u từ linh hồn vang lên bên tai: "Họ là những người mà ngươi mạo hiểm cả mạng sống để tới cứu đây ư? Xem ra họ không thật lòng coi ngươi là bạn. Ngươi làm vậy có xứng đáng không?"

"Cần gì phải xứng đáng hay không, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Ta không cần làm bạn hay bất cứ thứ gì của họ."

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn linh hồn Trang Sinh Hiên Kỳ trong lòng bàn tay: "Huống hồ đó chỉ là một đám yêu thú mà thôi, sao có thể nói là mạo hiểm mạng sống được chứ. Có lẽ nơi này rất nguy hiểm đối với ngươi."

Linh hồn run b.ắ.n lên.

Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xem thường vừa thấy khó hiểu: "Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta câu này?" Ông ta không lên tiếng.

Trang Sinh Hiểu Mộng cũng lười quan tâm, tiếp tục tìm kiếm, cô cất giọng hô to: "Lão đại, ngươi dẫn theo lão nhị chạy đi đâu rồi?"

Khắp nơi chỉ toàn t.h.i t.h.ể nát tươm của yêu thú, theo lý mà nói muốn tìm một con rắn vẫn còn sống không phải việc gì khó.

Chỉ sợ rắn không còn hoàn chỉnh.

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Không thể nào."

Cô sẽ không ra tay tới mức làm thịt luôn cả lão đại.
 
Chương 238


"Không." Trang Sinh Hiểu Lê không hiểu: "Một mình em có thể làm gì? Liên minh đã ra tay rồi!" Cư dân mạng cãi nhau túi bụi: "Tuy rằng cô ấy rất lợi hại, nhưng cô ấy nhất định phải hy sinh sao?"

"Không phải lại là diễn xuất chứ? Cô ấy vẫn luôn dùng phong cách này, luôn làm tới mức khoa trương."

"Ngươi lên độ cao ngàn mét biểu diễn một chút đi."

"Toàn bộ người của tổ chương trình đều do đại thần cứu. Lúc đại thần một mình lẻ loi tiến thú triều các ngươi có nói như vậy không?"

"Nếu được, ngươi nhảy vào biển thú diễn xuất ta xem, đừng quên mang theo người nhà hoặc vật nuôi nữa. Ít nhất phải c.h.ế.t một người mới được tính là giống...”

Trong khoảnh khắc bình luận nghi ngờ diễn xuất kia đã bị mắng đến mức không ngóc đầu lên được.

“Mặc dù nói biển thú lần này có thể lan đến các tinh cầu xung quanh, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nói diệt thế cũng hơi quá...”

"Cho dù vùi xác trong khe hở thì xác suất sống cũng chưa đến mười phần trăm... Hơn nữa bên kia cũng là cố hương của ta, cũng có người thân và bạn bè mà ta để ý."

Nói xong, Trang Sinh Hiểu Mộng bẻ xuống một đoạn cành khô, lấy cành làm kiếm, ngự kiếm mà xuống, đáp xuống mặt đất linh khí lạnh thấu xương nhất.

Ống kính truyền hình trực tiếp theo sát thân ảnh của cô, cùng nhau đến khu vực không người này.

Không có mây mù che lấp, người xem được dịp chứng kiến rõ ràng.

Lập tức liền có người phát hiện cảnh tượng trong khe hở kia giống như đã từng trông thấy ở đâu đó: "Các ngươi còn nhớ hình ảnh tinh cầu mà đại thần với người đàn ông rất giống Lâm Minh Phong kia giằng co trong hoàng cung không?"

"Kiến trúc và phong cách nhân vật thời bấy giờ giống với thế giới trong khe hở."

Khi ấy ông ta lấy an nguy của một thế giới khác uy h.i.ế.p Trang Sinh Hiểu Mộng, chẳng qua lời ông ta quá hoang đường nên mọi người không chú ý lắm.

"Ông ta tên là Trang Sinh Hiên Kỳ, là anh em ruột với cẩu hoàng đế Trang Sinh Hiên Dật. Là ông ta luôn miệng nói có thể khiến cho thú biến dị bạo động, trận tai nạn này chẳng hề liên quan đến cô Trang Sinh!"

"Không phải lỗi của cô ấy!"

"Đừng đi vào mà!"

Người ta không rõ điều gì sẽ xảy ra khi đi vào vết nứt, nhưng chắc chắn bên trong là nguy hiểm c.h.ế.t người.

Trang Sinh Hiểu Mộng không nghe thấy những tiếng động bên ngoài, giờ phút này cô nhìn thấy thế giới quen thuộc kia, trong lòng vang lên một âm thanh.

Sự chất vấn đến từ tâm ma: "Ngươi có tự tin rằng mình sẽ sống trở về không?"

Trang Sinh Hiểu Mộng lập tức đáp: "Đương nhiên là có, sợ gì chứ không thể sợ mình không làm được."

"Răng rắc, răng rắc - - " Mặt đất đang không ngừng rạn nứt.

Cổ thụ bắt đầu ngã xuống, mảnh đất này mất đi lực chống đỡ duy nhất chuẩn bị vỡ vụn. Tất cả đều rơi xuống vào thời khắc đó, bao gồm cả thú biến dị đã đánh mất lý trí bắt đầu điên cuồng.

Vô số biến dị thú rơi xuống, bị khe hở thời không xoắn nát thành m.á.u vụn, đồng thời cũng có những con rơi vào thế giới khác thông qua khe hở.

"Hiểu Mộng!" Trang Sinh Hiểu Lê trơ mắt nhìn bóng người kia bị bao phủ trong biển thú.

Hành tinh này đang vỡ vụn và sụp đổ.

Khán giả trước màn hình đều bị chấn động, đồng thời cảm thấy sợ hãi đối với những thú biến dị mất khống chế kia. Số lượng nhiều đến mức tưởng chừng như vô tận, ngay cả khe nứt kia cũng không thể chứa được hết.

Chỉ đến bây giờ, người Tinh tế mới nhận ra lý do tại sao hành tinh này được gọi là "buồng trứng của quái vật biến đổi", không ai dám khai thác trong nhiều thập kỷ.

Có người không khỏi nghĩ, thế giới bên kia khe nứt có thể chịu được biển thú biến dị mãnh liệt như vậy không?

Trang Sinh Hiểu Mộng còn sống không?

Tín hiệu cảnh cáo vang lên mấy lần trên không trung, Trang Sinh Hiểu Lê thật lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.

"Rút lui trước đi, Nhị điện hạ." Phi công nói: "Liên minh gửi thông báo, khe nứt kia có dấu hiệu mở rộng, không lâu nữa nơi này cũng sẽ bị hút vào."
 
Chương 238


"Không." Trang Sinh Hiểu Lê không hiểu: "Một mình em có thể làm gì? Liên minh đã ra tay rồi!" Cư dân mạng cãi nhau túi bụi: "Tuy rằng cô ấy rất lợi hại, nhưng cô ấy nhất định phải hy sinh sao?"

"Không phải lại là diễn xuất chứ? Cô ấy vẫn luôn dùng phong cách này, luôn làm tới mức khoa trương."

"Ngươi lên độ cao ngàn mét biểu diễn một chút đi."

"Toàn bộ người của tổ chương trình đều do đại thần cứu. Lúc đại thần một mình lẻ loi tiến thú triều các ngươi có nói như vậy không?"

"Nếu được, ngươi nhảy vào biển thú diễn xuất ta xem, đừng quên mang theo người nhà hoặc vật nuôi nữa. Ít nhất phải c.h.ế.t một người mới được tính là giống...”

Trong khoảnh khắc bình luận nghi ngờ diễn xuất kia đã bị mắng đến mức không ngóc đầu lên được.

“Mặc dù nói biển thú lần này có thể lan đến các tinh cầu xung quanh, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nói diệt thế cũng hơi quá...”

"Cho dù vùi xác trong khe hở thì xác suất sống cũng chưa đến mười phần trăm... Hơn nữa bên kia cũng là cố hương của ta, cũng có người thân và bạn bè mà ta để ý."

Nói xong, Trang Sinh Hiểu Mộng bẻ xuống một đoạn cành khô, lấy cành làm kiếm, ngự kiếm mà xuống, đáp xuống mặt đất linh khí lạnh thấu xương nhất.

Ống kính truyền hình trực tiếp theo sát thân ảnh của cô, cùng nhau đến khu vực không người này.

Không có mây mù che lấp, người xem được dịp chứng kiến rõ ràng.

Lập tức liền có người phát hiện cảnh tượng trong khe hở kia giống như đã từng trông thấy ở đâu đó: "Các ngươi còn nhớ hình ảnh tinh cầu mà đại thần với người đàn ông rất giống Lâm Minh Phong kia giằng co trong hoàng cung không?"

"Kiến trúc và phong cách nhân vật thời bấy giờ giống với thế giới trong khe hở."

Khi ấy ông ta lấy an nguy của một thế giới khác uy h.i.ế.p Trang Sinh Hiểu Mộng, chẳng qua lời ông ta quá hoang đường nên mọi người không chú ý lắm.

"Ông ta tên là Trang Sinh Hiên Kỳ, là anh em ruột với cẩu hoàng đế Trang Sinh Hiên Dật. Là ông ta luôn miệng nói có thể khiến cho thú biến dị bạo động, trận tai nạn này chẳng hề liên quan đến cô Trang Sinh!"

"Không phải lỗi của cô ấy!"

"Đừng đi vào mà!"

Người ta không rõ điều gì sẽ xảy ra khi đi vào vết nứt, nhưng chắc chắn bên trong là nguy hiểm c.h.ế.t người.

Trang Sinh Hiểu Mộng không nghe thấy những tiếng động bên ngoài, giờ phút này cô nhìn thấy thế giới quen thuộc kia, trong lòng vang lên một âm thanh.

Sự chất vấn đến từ tâm ma: "Ngươi có tự tin rằng mình sẽ sống trở về không?"

Trang Sinh Hiểu Mộng lập tức đáp: "Đương nhiên là có, sợ gì chứ không thể sợ mình không làm được."

"Răng rắc, răng rắc - - " Mặt đất đang không ngừng rạn nứt.

Cổ thụ bắt đầu ngã xuống, mảnh đất này mất đi lực chống đỡ duy nhất chuẩn bị vỡ vụn. Tất cả đều rơi xuống vào thời khắc đó, bao gồm cả thú biến dị đã đánh mất lý trí bắt đầu điên cuồng.

Vô số biến dị thú rơi xuống, bị khe hở thời không xoắn nát thành m.á.u vụn, đồng thời cũng có những con rơi vào thế giới khác thông qua khe hở.

"Hiểu Mộng!" Trang Sinh Hiểu Lê trơ mắt nhìn bóng người kia bị bao phủ trong biển thú.

Hành tinh này đang vỡ vụn và sụp đổ.

Khán giả trước màn hình đều bị chấn động, đồng thời cảm thấy sợ hãi đối với những thú biến dị mất khống chế kia. Số lượng nhiều đến mức tưởng chừng như vô tận, ngay cả khe nứt kia cũng không thể chứa được hết.

Chỉ đến bây giờ, người Tinh tế mới nhận ra lý do tại sao hành tinh này được gọi là "buồng trứng của quái vật biến đổi", không ai dám khai thác trong nhiều thập kỷ.

Có người không khỏi nghĩ, thế giới bên kia khe nứt có thể chịu được biển thú biến dị mãnh liệt như vậy không?

Trang Sinh Hiểu Mộng còn sống không?

Tín hiệu cảnh cáo vang lên mấy lần trên không trung, Trang Sinh Hiểu Lê thật lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.

"Rút lui trước đi, Nhị điện hạ." Phi công nói: "Liên minh gửi thông báo, khe nứt kia có dấu hiệu mở rộng, không lâu nữa nơi này cũng sẽ bị hút vào."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom