Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1347


Chương 1347

Hơn nữa còn không giống giả vờ.

Là phản ứng tự nhiên.

“Lát nữa tôi sẽ hút nó ra, nhưng mong chủ tịch Lục phối hợp.”

“Cô muốn tôi phối hợp thế nào?” Lục Diễm Chi hoàn toàn không biết nên làm thế nào, khuôn mặt ngơ ngác.

“Dù xảy ra chuyện gì cũng phiền bà phải cố nhịn, cố gắng không cử động lung tung, tôi nói gì làm thế đó, nếu không thứ đó không ra được thì người bị đau đầu và khó chịu cũng chỉ là bà thôi, mà tần suất đau đầu cũng sẽ tăng lên, mức độ cũng sẽ ngày càng nặng. Bà nói xem, bà nhịn một lần lấy thứ đó ra hay là để cho nó mỗi ngày đều hành hạ mình đau đầu sống dở chết dở như thế cả đời? Bà tự chọn đi.”

“Rốt cuộc là thứ gì?” Lục Diễm Chi đã bị lời nói của Tô Nhược Hân kích thích lòng hiếu kỳ, bà ta trở nên hồi hộp, dâu sao thứ đó cũng nằm trong đầu mình.

“Một thứ mà bà sẽ không bao giờ thích, giữ nó lại thì bà sẽ không chỉ đau đầu mà còn gặp ác mộng.”

“Cô gạt Thiên Tường đi là để tôi phối hợp với cô hành hạ tôi à?”

“Bà có thể không phối hợp, dù sao người khó chịu cuối cùng cũng là bà chứ không phải tôi. Hơn nữa từ những việc bà đã làm với tôi trước đây, tôi chỉ mong thứ đó ở mãi trong đầu bà không ra để hành hạ bà thôi, đúng không?”

Lục Diễm Chỉ im lặng, như thể đang suy nghĩ ý trong lời nói của Tô Nhược Hân.

Sau khi cân nhắc một lúc, cuối cùng bà ta gật đầu: “Khi nào thì bắt đầu?”

“Chờ Tưởng Mỹ mang thuốc đến là có thể bắt đầu.” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn về hướng cửa: “Chắc cũng đến rồi đấy.”

Cô vừa dứt lời thì cửa phòng bị đẩy ra, tưởng Mỹ vội vàng chạy tới: “Bác sĩ Tô, thuốc tới rồi: Tô Nhược Hân đưa tay nhận lấy: “Cô ra ngoài trước đi.”

Tưởng Mỹ nhìn Tô Nhược Hân rồi lại nhìn Lục Diễm Chị, hơi lo lắng nói: “Không cần tôi ở lại giúp sao?”

“Không cần, có Hạ Tam ở đây là được rồi.”

Hạ Tam bắt đầu đổ mồ hôi khắp người.

Nghe lời này của Tô Nhược Hân dường như mối quan hệ giữa cô và anh ta rất tốt, có anh ta ở đây cô hoàn toàn yên tâm.

Anh ta có cảm giác nếu Hạ Thiên Tường mà nghe được hay biết được, liệu có chém chết anh ta luôn không?

Với mức độ ghen tuông gần đây của cậu Hạ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tưởng Mỹ nhìn Hạ Tam rồi vẫn đi ra ngoài.

Gô ấy không thể không nghe lời Tô Nhược Hân.

Trong cả đội, người đầu tiên cô ấy phải nghe là lời của Tô Nhược Hân, sau đó mới là lời của cậu Hạ.

Đây là điều mà tất cả mọi người trong đội ngoại trừ Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đều nhận định và công nhận.

Tưởng Mỹ ra ngoài, cửa cũng được đóng lại.

Tô Nhược Hân lơ đễnh mở gói thuốc trong tay ra.

Gói thuốc rất nhỏ.

Bên trong có năm loại dược liệu.

Mà số lượng của mỗi dược liệu đều không nhiều nên trông rất ít, chỉ là một vốc thuốc thôi.

Thật sự không nhiều.
 
Chương 1348


Chương 1348

Lục Diễm Chi không thể cử động, chỉ có thể tò mò quan sát từng hành động của Tô Nhược Hân để xua đi nỗi dẫn vặt khó chịu khi bị trói không thể di chuyển của mình lúc này.

Bà ta hoàn toàn không hiểu Tô Nhược Hân định làm gì.

Mà Tô Nhược Hân cũng không có ý định giải thích.

Nhưng Tô Nhược Hân không nói, Lục Diễm Chi càng tò mò rốt cuộc thứ trong đầu mình là gì.

Bà ta luôn cảm thấy rằng Tô Nhược Hân đang lừa mình, nhưng có Hạ Tam ở đây, bà ta cảm thấy có thể Tô Nhược Hân đã mua chuộc Hạ Tam, nhưng dù Hạ Tam nghe lời Tô Nhược Hân thì cũng không dám phản bội Hạ Thiên Tường đúng không?

Đám thuộc hạ của Hạ Thiên Tường trung thành với Hạ Thiên Tường nhường nào, bà ta là mẹ nên biết rõ nhất.

Bởi vì bà ta đã thử rất nhiều lần.

Bà ta chưa bao giờ đột phá được vòng vây của người của Hạ Thiên Tường.

Bà ta nhìn thuốc trong tay Tô Nhược Hân, Hạ Tam cũng nhìn thuốc trong tay Tô Nhược Hân.

Hai người đều không hiểu Tô Nhược Hân định làm gì.

Đột nhiên Tô Nhược Hân cầm balo lên, sau đó mở khoá đưa tay lấy một thứ từ bên trong ra.

Khi cô cầm thứ đó trong tay, Hạ Tam và Lục Diễm Chi nhìn thấy đều sững người, sau đó đồng thanh hỏi: “Cô đã có lọ vì sao còn bảo cậu Hạ (Thiên Tường) đi tìm nữa?”

Đúng vậy, trong tay Tô Nhược Hân là một chiếc lọ nhỏ trong suốt, không lớn, có nắp.

Chính là lọ thuỷ tinh trong suốt mà Tô Nhược Hân nhờ Hạ Thiên Tường tìm.

“Ha, nếu chủ tịch Lạc đã hiểu thì cần gì phải hỏi nữa. Đúng thế, tôi muốn đẩy anh ấy đi, như vậy nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì, bà không kiên trì được thì dẫu sao Thiên Tường cũng không nhìn thấy, anh ấy muốn trách tôi, tôi cũng không nhận. Ừm, tốt nhất là bà hãy không kiên trì được.”

“Cô… Cô muốn tận mắt nhìn tôi chết đúng không?

Vậy tôi sẽ không làm như ý cô muốn, tôi nhất định sẽ kiên trì cho đến khi Thiên Tường về với lúc đó tôi sẽ bảo nó rời xa cô, không bao giờ gặp lại nữa” Lục Diễm Chỉ hận nghiến răng nghiến lợi.

“Tuỳ bà thôi, dù sao bà muốn kiên trì thì kiên trì, không kiên trì tôi cũng sẽ không khuyên, ha ha, sắp bắt đầu rồi đây.” Khi Tô Nhược Hân nói câu này, cô đã đổ vốc thuốc trong tay vào lọ trong suốt vừa lấy ra từ balo.

Khi tất cả thuốc đều được cho vào trong lọ, Hạ ‘Tam vẫn không kìm được hỏi: “Cô Tô chuẩn bị lọ này từ khi nào vậy?”

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Từ khi ở thành phố T tôi đã có rồi.”

“Cô đã biết trước phải dùng thứ này cho tôi nên vấn luôn mang theo bên người?” Lục Diễm Chỉ ngẩn người, Tô Nhược Hân thật sự định cứu mình ư? Nếu không tại sao lại luôn mang theo bên mình?

“Lúc đầu chỉ là suy đoán, tới đây gặp chủ tịch Lục, tôi mới xác nhận.”

“Cho nên khi cô suy đoán là đã chuẩn bị sẵn lọ thuỷ tinh này để dự phòng bất cứ lúc nào?” Lục Diễm Chi hoàn toàn không ngờ Tô Nhược Hân lại đã biết rõ tình hình của mình từ lâu.

“Đúng.” Tô Nhược Hân điềm đạm đáp, sau đó lắc nhẹ chiếc lọ để thuốc bên trong đều nhau, sau đó cô đột nhiên tăng tốc.

Đúng thế, tốc độ rất nhanh.

Bên trong lọ thuy rtinh trong suốt, những loại thuốc không ngừng quay, quay…
 
Chương 1349


Chương 1349

Ngay khi Hạ Tam và Lục Diễm Chi không đoán được Tô Nhược Hân định làm gì thì bỗng nhiên Tô Nhược Hân mở nắp lọ ra, hơi nhắm mắt lại, nghiêng miệng lọ nhắm chuẩn vào đầu Lục Diễm Chỉ.

Đồng thời, cô vẫn tiếp tục lắc chiếc lọ thuỷ tỉnh nhỏ ấy.

Hạ Tam đã nhìn tới loá mắt.

Lục Diễm Chi thì hoàn toàn mờ mịt.

Bà ta muốn di chuyển nhưng không thể.

Ba người trong phòng ở ba tư thế khác nhau.

Tô Nhược Hân là tư thế ngồi, ngồi ngay trước mặt Lục Diễm Chi.

Còn Lục Diễm Chỉ thì bị trói vào ghế tựa, không thể cử động.

Mà Hạ Tam thì chỉ đứng ở đó.

Tư thế của ba người mang theo phong cách riêng.

Tô Nhược Hân chẳng quan tâm, chỉ lo lắc chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ trong tay, nhưng mỗi lần lắc đều cẩn thận để có thể đổ thuốc bên trong ra ngoài.

Tốc độ trên tay cô càng lúc càng nhanh hơn.

Khi gần về cuối thì đã không còn nhìn rõ thuốc trong lọ thuỷ tinh nhỏ nữa.

Thậm chí đến chiếc lọ nhỏ cũng chẳng thấy rõ.

Chỉ có một thứ cứ xoay tròn rồi lại xoay tròn trong tay Tô Nhược Hân.

“Cô… Cô muốn làm gì?” Lúc này cơn đau đầu của Lục Diễm Chỉ không phát tác, bà ta ngơ ngác nhìn Tô Nhược Hân, hoàn toàn ngây người.

Đồng thời còn hơi hoảng sợ.

Bởi vì hành động này của Tô Nhược Hân hoàn toàn là nhằm vào bà ta.

“Hút thứ trong đầu bà ra.” Tô Nhược Hân hơi nheo mắt, tay vẫn tiếp tục lắc.

“Cô chắc chắn là dựa vào chiếc lọ nhỏ trong tay cô chứ không phải làm phẫu thuật chứ?” Lục Diễm Chi hơi lắc đầu, rất muốn nghiên cứu xem tại sao ‘Tô Nhược Hân làm thế này, nhưng càng nghĩ càng hoang mang, hoàn toàn không nghĩ ra được.

Trong đầu bà ta có vật lạ đương nhiên phải phẫu thuật để rạch đầu ra, sau đó lấy thứ bên trong ra ngoài.

Nhưng bây giờ nhìn Tô Nhược Hân hoàn toàn không có ý đó nên bà ta không hiểu.

“Đúng, chỉ dựa vào chiếc lọ nhỏ này thôi.” Tô Nhược Hân nói chuyện với Lục Diễm Chi câu được câu chăng, dù sao chỉ cần Lục Diễm Chỉ nói thì cô đều sẽ trả lời.

Con người là như vậy, càng không biết sẽ càng tò mò.

Càng tò mò sẽ càng tập trung vào vấn đề này.

Mà điều cô muốn là Lục Diễm Chỉ tập trung vào việc cô đang làm, không nghĩ đến chuyện khác.

Đột nhiên Lục Diễm Chi há to miệng: “Đau…”

Cơn đau đầu của bà ta phát tác rồi.

“Đừng nhúc nhích, cố nhịn đừng nhúc nhích, nếu không thì bà hiểu mà.”

Lục Diễm Chi nghe Tô Nhược Hân nói vậy thì quả nhiên là không dám nhúc nhích nữa.

Nhưng nhịn được mấy giây, sắc mặt của bà ta lại bắt đầu trở nên trắng bệch: “Tại… Tại sao không cho tôi động đậy? Đau, đau quá, đau chết mất.”

Tô Nhược Hân hoàn toàn không bị lay động, cô tiếp tục lắc bình thủy tỉnh trong tay: “Chủ tịch Lục chỉ cần nhịn nửa tiếng nữa là được, chỉ cần bà có thể kiên trì nửa giờ, vật kia sẽ hiện ra.”

“Chỉ cần nửa tiếng, cô chắc chắn?” Lục Diễm Chi không tin hỏi.
 
Chương 1350


Chương 1350

“Chắc chắn.” Tô Nhược Hân lạnh nhạt nhìn liếc mắt nhìn Lục Diễm Chị, lại quét qua Hạ Tam, sau đó dùng ánh mắt tuyệt đối không cho người khác nghi ngờ tiếp tục lắc bình thủy tinh trong tay.

Kết quả là, mới qua một lát sắc mặt của Lục Diễm Chỉ đã trở nên tái nhợt, cả khuôn mặt gần như là đau đến biến dạng.

Có điều bà ta vẫn nhịn đau cắn răng kiên trì nói: “Được, tôi nhịn nửa giờ, nếu nửa giờ sau cô còn chưa lấy thứ trong đầu tôi ra, tới lúc đó tôi tuyệt đối sẽ khiến cô biến mất trước mặt Thiên Tường.”

“Chủ tịch Lục, không chỉ có mỗi mình bà là người trưởng thành đâu, tôi và Thiên Tường cũng vậy, chúng tôi có cách nghĩ riêng của chúng tôi, có giới hạn riêng của mình, vậy nên chuyện đã đồng ý rồi thì dù có đập nồi bán sắt cũng phải làm tới cùng.

Đương nhiên, nếu bà không kiên trì nổi vậy thì chuyện này không liên quan gì tới tôi.

Còn nữa, bà muốn khiến tôi rời khỏi Thiên Tường, thứ nhất cần phải có sự đồng ý của tôi, thứ hai cũng cần có sự đồng ý của Thiên Tường, nếu không thì thật ngại quá, có lẽ bà không thể làm được đâu. Nếu chủ tịch Lục đây có năng lực làm vậy thì tôi và Thiên Tường đã sớm chia tay nhau từ lâu rồi.”

Bị Tô Nhược Hân đốp chát lại, mặt Lục Diễm Chi hết trắng lại đỏ nom vô cùng đặc sắc, một lúc sau mới thở hồng hộc nói: “Được rồi, mau lấy thứ đồ chơi trong não của tôi ra đi.”

Trừ khi bà ta tận mắt nhìn thấy, nếu không ai mà biết được trong não mình có thật là có vật gì đó không kia chứ, nói không chừng là Tô Nhược Hân đang lừa bà ta thì sao.

Chỉ là, phương pháp lấy đồ của Tô Nhược Hân quả thật vô cùng đặc biệt.

Cô vẫn luôn lắc chiếc bình thủy tinh kia, mà thần kỳ chính là, theo sự gia tăng tốc độ lắc bình của ‘Tô Nhược Hân, tần suất đau đầu của Lục Diễm Chi cũng càng ngày càng nhanh, mỗi lần cách nhau cũng chỉ có một hai phút.

Lần này Tô Nhược Hân không để ý tới Lục Diễm Chi nữa.

Cô không có thời gian chơi trò chơi gia đình bà tranh tôi cãi với Lục Diễm Chi.

Tô Nhược Hân vừa lắc bình vừa quan sát tình hình của Lục Diễm Chi.

Lục Diễm Chi vẫn luôn cắn răng nhẫn nhịn nhưng mặt càng ngày càng tái đi.

Có lẽ do càng lúc càng đau thế nên bà ta lẩm bẩm cái gì đó để làm giảm bớt cơn đau.

Bỗng nhiên, Lục Diễm Chi ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Hình như trong đầu tôi có gì đó đang động đậy, Tô Nhược Hân cô nói cho tôi biết đi, có phải vật trong đầu tôi biết chuyển động hay không?”

“Có phải hiện giờ bà cảm thấy vật kia đang bò tới bò lui ?” Tô Nhược Hân vẫn luôn lo lắng Lục Diễm Chỉ không chịu hợp tác, nhưng nhìn tình huống hiện giờ, bà ta vẫn khá là phối hợp, hơn nữa còn rất nhẫn nhịn.

“Đúng, đúng vậy.” Thử cảm nhận một chút tình huống trong đầu mình, Lục Diễm Chi gật đầu đáp, Tô Nhược Hân nói rất đúng. Nhưng vật kia ở trong đầu bà ta chứ không nằm trong đầu Tô Nhược Hân, vậy mà những thứ cô biết không ít hơn bà ta chút nào.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Chuyện mà hiện giờ chúng ta cần làm chính là hút nó ra.”

Lục Diễm Chỉ trợn tròn mắt: “Không thể được, sao mà hút nó ra được chứ? Hút ở chỗ nào?”

“Dù sao thì bà chỉ cần kiên trì là được, chẳng mấy chốc nó sẽ hiện ra thôi.” Phát hiện tốc độ thay đổi sắc mặt của Lục Diễm Chi càng lúc càng nhanh, Tô Nhược Hân biết chỉ cần đợi một lát nữa là thành công rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Tốc độ lắc bình của Tô Nhược Hân ngày càng nhanh, đột nhiên, trong không khí bắt đầu tỏa ra một mùi hương lạ.

 
 
Chương 1351


Chương 1351

Mùi hương lạ này ban đầu chỉ nhàn nhạt, gân như là ngửi không thấy, thế nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi đi, mùi hương này từ nhạt chuyển thành nồng, cả căn phòng nhất nhanh đã bị mùi hương lấp đầy.

Mùi hương lạ này khiến cho tình trạng đau đầu của Lục Diễm Chi càng thêm nghiêm trọng.

Mắt thấy Lục Diễm Chỉ đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi, bà ta không ngừng đập đầu vào ghế nằm của mình.

Tuy rằng ghế nằm làm bằng gỗ, đập đầu xuống cũng không đến mức toi mạng, thế nhưng nếu cứ tiếp tục đập đầu thì sẽ ảnh hưởng đến tiến triển.

Tô Nhược Hân híp mắt, không hề chần chừ nói: “Hạ Tam, giữ đầu của chủ tịch Lục, không được để động đậy.”

“Điều này..” Hạ Tam do dự, đây là Lục Diễm Chi đó, anh ta đúng là có hơi không dám xuống tay.

Tô Nhược Hân cũng không làm khó anh ta mà hỏi Lục Diễm Chi: “Chủ tịch Lục có ý kiến gì không? Nếu bà có ý kiến tôi sẽ lập tức dừng lại, đồ vật trong não bà cứ tiếp tục nằm im ở đó là được, dù sao có giữ nó cả đời thì cũng là việc của bà, tôi cũng chẳng đau chẳng ngứa chẳng khó chịu gì.”

“Hạ Tam, cậu… Cậu tới đây…” Lục Diễm Chi cắn răng gật đầu: “Nhanh… Nhanh lên chút…”

Hạ Tam bội phục nhìn Tô Nhược Hân, có Tô Nhược Hân cưỡng ép Lục Diễm Chỉ đồng ý, vậy thì anh ta có thể yên tâm ấn chặt Lục Diễm Chỉ không cho bà ta động đậy rồi.

Đúng vậy, nếu không phải vì ngại thân phận của Lục Diễm Chi, nhiệm vụ này đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức chút nào.

Sự khác biệt giữa lần này với nhiệm vụ lần trước chẳng qua nằm ở việc đối tượng là Lục Diễm Chi mà thôi.

Nhưng Lục Diễm Chỉ đã tự mình đồng ý rồi, anh ta sẽ không sợ nữa.

Đi tới phía trước giữ chặt đầu Lục Diễm Chi, cho dù là động đậy với biên độ nhỏ cũng không được phép.

Trong phòng, mùi hương càng ngày càng đậm, nồng đến độ như là lúc hoa nhài nở rộ vậy, tuy nhiên mùi hương này lại không giống mùi hoa nhài.

Đầu Lục Diễm Chi không thể động đậy nhưng vẫn có thể kêu gào.

Tô Nhược Hân không chặn miệng của bà ta.

Không cho động đậy đã là một loại cực hình rồi, thế nên cô để cho bà ta kêu.

Coi như là một cách giải tỏa khác.

Nhưng mà cứ gào rồi lại gào, giọng nói của Lục Diễm Chi bắt đầu khàn khàn, cho dù bà ta có muốn kêu gào cũng không có cách nào kêu to được nữa.

Có lẽ là do rất rất đau, khuôn mặt của Lục Diễm Chi đã hơi vặn vẹo.

Cả người đổ mồ hôi như mưa.

Ngay đến Hạ Tam cũng có hơi không nỡ nhìn.

Dù sao cũng là mẹ của anh Hạ, loại khổ sở này đúng là hơi quá.

Nhưng mà mỗi lần nhìn về phía Tô Nhược Hân, biểu cảm của cô luôn là vẻ kiên định, tuyệt đối không bị tình huống của Lục Diễm Chi quấy rầy, vẫn bình tĩnh lắc bình nhỏ trong tay.

Dáng vẻ thong dong thế kia, nếu không phải anh ta biết cô mới vừa tốt nghiệp cấp ba thì thậm chí sẽ không dám tin Tô Nhược Hân chỉ là một cô bé mới lớn.

Hai mươi mấy phút trôi qua.

Hai mươi mấy phút này đối với Lục Diễm Chi mà nói không khác gì chốn địa ngục trần gian.

“Tô Nhược Hân, còn bao lâu nữa?” Lục Diễm Chỉ gào khóc hỏi: “Vẫn chưa tới nửa tiếng sao?”

Nếu không phải từ hôm qua tới giờ bà ta đã được sâu sắc lĩnh giáo chứng đau đầu này đau khổ đến nhường nào thì Lục Diễm Chi nghĩ mình rất khó có thể kiên trì tời bước này.
 
Chương 1352


Chương 1352

“Còn mấy phút nữa, nhanh thôi, sắp xong rồi.”

Đây là câu trả lời của Tô Nhược Hân song lần nào cũng là câu đó, vậy mà từ “nhanh” ấy rơi vào trong †ai Lục Diễm Chỉ lại trở thành âm thanh dễ nghe nhất.

Bởi vì đối với bà ta mà nói đây chính là hy vọng.

“Nhanh là bao lâu?”

“Mấy phút.”

Lúc nói chuyện, bình nhỏ trong tay Tô Nhược Hân đã tới sát đầu Lục Diễm Chi, gần đến mức chỉ còn 3 cm khoảng cách.

Bời vì cách rất gần, mùi hương lạ mà bình thủy tỉnh tản ra xộc thẳng về phía Lục Diễm Chị, ít nhiều cũng phân tán sự chú ý của bà ta khỏi cơn đau đầu như búa bổ.

Hạ Tam vẫn giữ lấy đầu Lục Diễm Chỉ, động đậy chút xíu cũng không được phép.

Bỗng nhiên anh ta phát hiện trên da đầu của Lục Diễm Chi có một vạch nhỏ đang chậm rãi chuyển động.

Đúng vậy, y như là có một con trùng nhỏ đang bò trên đầu vậy.

Chẳng qua vị trí nó bò không phải là trên tóc hay trên da đầu mà là trong da đầu.

Từ từ từng chút một bò về phía bình nhỏ trong tay Tô Nhược Hân.

Hạ Tam kinh ngạc nhìn cảnh tượng phát sinh trước mặt, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, anh ta tuyệt đối sẽ không tin Tô Nhược Hân thật sự có thể hút được vật ra.

Nhưng bây giờ cho dù vật đó chưa ra ngoài thì anh ta cũng tin.

“A…a…” Chỉ thấy tốc độ di chuyển của vật kia càng lúc càng nhanh, quá trình chuyển động có thể nói là khiến cho Lục Diễm Chi đau đầu đến chết đi sống lại, vậy nên bà ta không chịu được mà la to không ngừng.

Cả người như bị dội nước, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống không ngớt, tình cảnh như vầy, người bình thường trông thấy nhất định sẽ bị dọa hết hồn.

Đây cũng là lý do Tô Nhược Hân không để Tưởng Mỹ ở lại.

Cô không sợ.

Hạ Tam là đàn ông, lại từng trải qua huấn luyện đặc biệt, gặp tình cảnh như này đương nhiên càng không sợ.

“Nhanh thôi, thật đấy.” Dùng mắt thường cũng có thể thấy thứ kia lấy tốc độ ngày càng nhanh bò về phía bình nhỏ.

Chỉ cần vật kia bò ra, chứng bệnh của Lục Diễm Chỉ coi như được trị khỏi, hơn nữa từ giờ về sau cũng sẽ không bao giờ bị nó khống chế nữa.

“Rầm” một tiếng, đương lúc Tô Nhược Hân cho rằng sắp thành công rồi thì cửa đột nhiên bật mở, có người vọt vào.

Một trận gió ào tới, Tô Nhược Hân nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên Hương: “Tô Nhược Hân, chị và Hạ Tam đang làm gì vậy? Mẹ em đã làm gì chị?

Sao chị lại đối xử với bà ấy như vậy? Cho dù mẹ có phản đối chị và anh trai em yêu nhau nhưng chị cũng không thể độc ác như vậy được. Chị đang làm bùa phép gì với mẹ em đấy?”

Hạ Tam hơi kinh ngạc trước, sau đó lập tức nhớ ra Hạ Thiên Hương đã không còn nhớ rõ chuyện Lục Diễm Chi làm ra với cô ấy, cũng không nhớ Tô Nhược Hân từng cứu chữa cho mình, cho nên trong nhận thức của Hạ Thiên Hương hiện giờ, Lục Diễm Chỉ vẫn là mẹ của mình, là người mẹ yêu thương cô ấy nhất.

Vì vậy là con gái, cô ấy nhất định sẽ bảo vệ cho mẹ của mình.
 
Chương 1353


Chương 1353

Gô ấy không biết bệnh tình của Lục Diễm Chi, nhận định rằng Tô Nhược Hân đang làm chuyện xấu đối với mẹ mình.

“Cô Thiên Hương, bác sĩ Tô đang chữa bệnh cho chủ tịch Lục.” Mắt thấy Hạ Thiên Hương đang tới gần Tô Nhược Hân, định đoạt lấy chiếc bình trong tay cô, lại liếc mắt nhìn thứ đang chuyển động dưới da đầu Lục Diễm Chỉ cách bình nhỏ càng ngày càng gần, phản ứng đầu tiên của Hạ Tam chính là ngăn cản Hạ Thiên Hương, nếu không tất cả sẽ trở thành công cốc.

Tô Nhược Hân bất đắc dĩ lắc đầu: “Hạ Tam, đưa Thiên Hương đi đi.”

“Chị dựa vào đâu mà bảo Hạ Tam đưa em đi? Hạ Tam là người của anh em, cho dù anh trai em có thích chị thì chị cũng không thể dùng người của anh ấy để bắt nạt chính em gái ảnh! Em nói cho chị biết, em họ Hạ, mang cùng một dòng họ với anh trai em, cả đời này em chính là em gái ruột của anh ấy, còn chị, anh trai em cưới chị thì hai người có quan hệ, chỉ cần anh trai em chưa cưới chị thì chị chẳng là cái gì trong nhà họ Hạ cả, thế nên chị đừng có mơ mà đòi ra lệnh cho Hạ Tam làm gì em.”

“Hạ Tam, đưa Thiên Hương ra ngoài, nhanh lên!”

Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Hương vươn một tay ra định đoạt lấy bình nhỏ trong tay mình thì vội vàng giơ tay còn lại ra ngăn cản, “bộp” một tiếng, Tô Nhược Hân cảm thấy cánh tay như sắp gãy đến nơi rồi.

Thế nhưng cánh tay còn lại vẫn tiếp tục lắc bình nhỏ, không vì Hạ Thiên Hương thình lình xuất hiện mà thả chậm tốc độ.

Không thể chậm lại.

Nếu không tất cả những cố gắng lúc trước đều trở thành vô nghĩa.

Thứ kia thực sự ra rồi.

Hạ Tam thấy Tô Nhược Hân dùng cánh tay ngăn Hạ Thiên Hương thì chỉ đành buông đầu Lục Diễm Chỉ ra, tiến lên kéo Hạ Thiên Hương lại: “Cô Thiên Hương, cô Nhược Hân thực sự đang chữa bệnh cho chủ tịch Lục, cô không thể làm phiền được.”

Giọng điệu của anh ta hơi lạnh lùng, bởi nếu vì chuyện này mà Tô Nhược Hân bị thương, anh †a cũng không có cách nào ăn nói với Hạ Thiên Tường.

Tới lúc đó bị phạt là chuyện nhỏ, Hạ Thiên Tường vì chuyện này mà giận lây sang nhiều người vậy thì đúng là cái mất nhiều hơn cái được.

Còn nữa, rõ ràng là Tô Nhược Hân gần thành công rồi, nếu vì sự xuất hiện của Hạ Thiên Hương mà thất bại thì cuối cùng người gặp xui xẻo chính là Lục Diễm Chi chứ không phải anh ta và Tô Nhược Hân.

Bởi lẽ tới lúc đó chỉ sợ Lục Diễm Chỉ sẽ lại phải trải qua một lần dẫn vặt như này nữa.

Cái loại cảm giác giày vò đầu đau như búa bổ này †uy rằng anh ta không tự trải qua, thế nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của Lục Diễm Chỉ làm có thể cảm nhận được phần nào rồi.

Vô cùng đau đớn.

Hạ Thiên Hương lại nhất quyết cho rằng Tô Nhược Hân đang hành hạ mẹ mình: “Hạ Tam, anh vậy mà lại hợp lực cùng Tô Nhược Hân làm bùa chú với mẹ tôi, anh thật quá đáng, tôi nhất định sẽ bảo anh trai không tha cho anh.” Thân thể bị người ta khống chế, không thể tiến lên cướp bình nhỏ trong tay Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Hương vô cùng sốt ruột.

Giờ khắc này tất cả sự chú ý của Tô Nhược Hân đều đặt lên người Lục Diễm Chỉ.

Hạ Thiên Hương nói gì cô đều mắt điếc tai ngơ.

Tốc độ lắc bình vẫn giữ nguyên như cũ, thế nhưng tốc độ di chuyển của thứ kia lại chậm lại.

Đây là do Hạ Tam buông đầu của Lục Diễm Chỉ ra, mà bởi vì quá đau đầu Lục Diễm Chi theo bản năng bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy.

Bà ta vô thức ngẩng đầu lên rồi cúi xuống, liều mạng đập đầu vào ghế nằm.

Bởi vì cơn đau khi đập đầu vào ghế không sánh bằng cơn đau đầu hiện tại, thế nên chỉ có thể mới làm bà ta quên bớt đi cơn đau đầu kia thôi.
 
Chương 1354


Chương 1354

Mà Tô Diễm Chi đập đầu như vậy, tốc độ di chuyển của thứ kia lập tức chậm lại.

Tô Nhược Hân trơ mắt nhìn vật kia thả chậm tốc độ, chân mày dần dần nhíu chặt: “Hạ Tam, đưa Hạ Thiên Hương ra bên ngoài, sau đó trở về tiếp tục giữ đầu.

Hạ Tam quay đầu nhìn tình trạng của Lục Diễm Chi, hành động lần này của Tô Nhược Hân anh ta tham dự từ đầu chí cuối, thế nên ngay tức khắc phát hiện tình hình của Lục Diễm Chi không ổn: “Được.”

Mạng người hệ trọng, giờ phút này anh ta hơi đâu quan tâm Hạ Thiên Hương có phải cô chủ nhà họ Hạ không, nếu vật trong đầu Lục Diễm Chi không ra được, e rằng hậu quả còn đáng sợ hơn so với sự trả thù của Hạ Thiên Hương.

“Cô Thiên Hương, thật sự xin lỗi.’ Thế là, Hạ Tam không do dự vác Hạ Thiên Hương lên chạy ra khỏi phòng, sau đó trực tiếp vứt cô ấy ở hành lang, xoay người giơ tay khóa cửa.

Cửa này mặc dù là cửa gỗ, thế nhưng dựa vào năng lực và sức lực của Hạ Thiên Hương, trong vòng mấy phút tuyệt đối không mở được.

Trong lúc khóa cửa, Hạ Tam cũng gọi cho mấy người khác bảo đưa Hạ Thiên Hương đi, không được làm ảnh hưởng tới quá trình Tô Nhược Hân chữa trị cho Lục Diễm Chi.

Lúc cúp điện thoại, người của Hạ Tam đã tới bên cạnh Lục Diễm Chi, lần nữa giữ chặt lấy đầu bà ta không cho động đậy dù chỉ là một lần.

Mà lúc này Lục Diễm Chi đã nằm nhữn nhẽo như một vũng nước.

Cả tâm trí Lục Diễm Chi chỉ còn lại cơn đau đầu như búa bổ.

Thậm chí bà ta cũng không nghe thấy Hạ Thiên Hương vừa xông qua kêu Tô Nhược Hân thả bà ta ra.

Bà ta chỉ muốn chịu đựng qua cửa ải này cho xong.

Vì thứ kia di chuyển dưới da đầu thật sự tra tấn người ta quá khủng khiếp.

Mà lúc này, không chỉ Lục Diễm Chi mà kể cả Tô Nhược Hân cũng ướt đẫm mồ hôi.

Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu rơi xuống trán có.

Nhưng Tô Nhược Hân cứ như không hề cảm nhận được, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hút thứ kia ra.

Cô nhìn chằm chằm vào quỹ đạo di chuyển của nó, lắc cái bình nhỏ trên tay càng lúc càng nhanh.

Mùi hương kỳ lạ cũng ngày một nồng hơn.

Đã nửa tiếng trôi qua.

Đột nhiên, Hạ Tam lên tiếng: “Bác sĩ Tô, hình như mùi nhạt đi rồi.”

Tô Nhược Hân ngẩn người, sau đó nghĩ lại mới thấy đúng, thuốc trong cái bình nhỏ cô đang lắc nhạt mùi đi thật rồi.

Không ổn rồi!

Còn một centimet nữa thôi là thứ đó ra rồi.

Nhưng mùi thơm bị phai nhạt thì sẽ không thu hút thứ đó ra được nữa.

Tô Nhược Hân căn răng, nhanh chóng sử dụng phương pháp cửu kinh bát mạch.

Thứ đó lập tức di chuyển nhanh hơn.

Có điều trán Tô Nhược Hân cũng đổ nhiều mồ hôi hơn.

Vốn dĩ việc lắc bình đã làm cô tốn sức lắm rồi, cộng thêm việc phải tập trung theo dõi tình trạng của Lục Diễm Chị, lúc này tinh thần và sức lực của cô đã đi tới giới hạn, giờ đây lại sử dụng thêm phương pháp cửu kinh bát mạch thì chẳng khác gì rút cạn sinh lực của cô.

Tô Nhược Hân thấy chân tay càng lúc càng nhữn ra, không tài nào ngăn cản được cơ thể đang dần yếu đi.
 
Chương 1355


Chương 1355

Đằng nào rồi cô cũng bồi bổ lại được, cô không SỢ.

Cô chỉ cần cố gắng chịu đựng đến khi thứ kia đi ra là được.

Giờ phút này, sắc mặt cô đã trắng tái hệt như Lục Diễm Chỉ.

“Bác sĩ Tô, cô không sao chứ?” Hạ Tam vô cùng sốt ruột. Thật ra nhiệm vụ cố định đầu của Lục Diễm Chi mà anh ta được nhận chỉ là chuyện nhỏ, quá dễ dàng đối với anh ta, nhưng thấy đầu Tô Nhược Hân đổ đầy mồ hôi làm Hạ Tam cũng thấp thỏm theo.

May mà cuối cùng thứ đó cũng đi ra với tốc độ như cũ.

“Không sao.” Tô Nhược Hân cắn môi nhìn thứ dưới da đầu Lục Diễm Chi một cách chăm chú.

Nó đang ngày một gần cô hơn.

Ra rồi!

Tô Nhược Hân mạnh tay thêm lần nữa.

“A…” Trong tiếng la thất thanh của Lục Diễm Chỉ, một con sâu nhỏ đen nhánh thình lình bò ra từ trong lỗ tai của bà ta, rơi vào cái chai nhỏ tỏa mùi hương kỳ lạ đã trực sẵn bên tai.

Thấy con sâu nhỏ đã rơi vào bình, Tô Nhược Hân tức tốc cầm nắp đậy lại, vặn chặt.

Thế rồi cô kiệt sức tựa vào lưng ghế, thở gấp từng cơn.

Lục Diễm Chi trông còn chật vật hơn cả cô.

Nhưng vẻ mặt bà ta đã bình thường trở lại.

Chỉ là nhìn hơi tiêu tụy mà thôi.

Song, đối với Lục Diễm Chỉ, giây phút này tựa như bà ta được đưa đến thiên đường vậy, vì bà ta hết đau đầu rồi.

Đầu không còn bị cơn đau hành hạ chính là cảm giác tuyệt vời nhất.

Lục Diễm Chi chẳng nói tiếng nào.

Bà ta nằm phịch trên ghế dựa, không nhúc nhích, cứ nằm ngay đơ như thế.

Hạ Tam cũng buông đầu bà ta ra rồi ngạc nhiên nhìn cái bình nhỏ trên tay Tô Nhược Hân. Hóa ra con sâu nhỏ vừa rơi vào bình là thứ hành hạ Lục Diễm Chỉ từ đó đến giờ.

Khiến bà ta bị đau đầu, khiến bà ta bị người khác khống chế gây ra chuyện hoang đường hãm hại Hạ Thiên Hương.

May mà bây giờ Hạ Thiên Hương đã quên đi ký ức đó.

Nhưng cũng chính vì đã quên nên đâm ra cô ấy lấy oán báo ơn Tô Nhược Hân.

Hạ Tam yên lặng chờ đến khi Tô Nhược Hân không thở dốc nữa mới hỏi: “Bác sĩ Tô, sao cô biết có sâu trong đầu chủ tịch Lục?”

Lục Diễm Chi đang nằm trên ghế nằm bên cạnh nghe thấy từ sâu thì bừng tỉnh, quay ngoắt lại nhìn chòng chọc cái bình nhỏ Tô Nhược Hân đang cầm mà lòng vẫn chưa hết kinh hoàng: “Thứ trong đầu tôi là sâu? Thứ cô hút ra là sâu?”

Lúc Tô Nhược Hân bắt đầu hút, bà ta luôn tự hỏi Tô Nhược Hân sẽ hút bằng cách nào, không ngờ là lợi dụng mùi hương kỳ lạ tỏa ra từ cái bình của cô để thu hút con sâu nhỏ ấn nấp sâu trong não bà ta đi tới lỗ tai bà ta từng chút một, sau đó rơi ra màng nhĩ, bị hút vào trong cái bình nhỏ.

Chuyện này quá thần kỳ.

Không cần phẫu thuật đã có thể hút con sâu nhỏ đó ra khỏi đầu bà ta.
 
Chương 1356


Chương 1356

Đương nhiên, chính vì là sâu sống di chuyển được nên mới bị hút ra, nếu là vật tĩnh như linh kiện thì chắc chắn sẽ không hút ra được.

Tô Nhược Hân tuể oải gật đầu: “Là nó, đây là sâu độc.

Dứt lời, cô đứng dậy lại gần Lục Diễm Chi tự mình cởi trói cho bà ta.

Đột nhiên được cởi trói nên Lục Diễm Chi vẫn chưa quen.

Bà ta nằm ở đó khoảng ba giây mới chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn cái bình nhỏ trên tay Tô Nhược Hân.

Giờ phút này, hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra, bà ta thấy chúng chẳng khác nào một cơn ác mộng vậy.

Ngoài phòng, có lẽ Hạ Thiên Hương đã thoát ra khỏi người đưa cô ấy ra khỏi đây rồi quay về, cô ấy đang vừa gõ cửa vừa kêu mẹ.

Lục Diễm Chi nghe từng tiếng gào “Mẹ ơi” kia thì rơi lệ: “Tô Nhược Hân, Thiên Hương nó quên hết mọi thứ rồi thật sao?”

Nếu không thì đời nào Hạ Thiên Hương chịu gần gũi với bà ta chứ?

Chắc chắn Hạ Thiên Hương cực kỳ căm hận bà ta.

“Đúng vậy, tôi đã thôi miên cho cô ấy quên đi ký ức không vui đó rồi.” Tô Nhược Hân gật đầu, Lục Diễm Chỉ của lúc này mới là bình thường.

Vậy ra những biểu hiện khác thường lúc trước của bà ta là do con sâu trong bình.

Lục Diễm Chỉ giàn giụa nước mắt: “Tô Nhược Hân, cô thôi miên cho cả tôi luôn được không?” Bà ta không muốn nhớ lại chuyện mình đã gây ra với Hạ Thiên Hương, lúc này nghe Hạ Thiên Hương gọi bà ta là mẹ thì bà ta bất giác nhớ về ký ức ấy, chỉ ước gì có thể chết đi cho xong.

Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, không thể tin được bà ta lại bị sâu độc khống chế làm ra chuyện vô nhân tính với con gái ruột thịt của mình.

“Bà muốn thôi miên thật à?” Tô Nhược Hân không ngờ bây giờ Lục Diễm Chi lại có yêu cầu như vậy.

“Phải, tôi muốn làm, làm ngay bây giờ!” Nếu không, cả đời này bà ta không còn mặt mũi nào gặp con gái ruột của mình nữa.

Dù con gái đang ở ngoài cửa, bà ta cũng không có tư cách gì để gặp con bé.

Hạ Thiên Hương không nhớ song bà ta lại nhớ.

Trước đây, Lục Diễm Chỉ chẳng buồn quan tâm một cách vô liêm sỉ như thế là do trong đầu có một giọng nói luôn bảo với bà ta rằng, tất cả những gì bà ta làm với Hạ Thiên Hương đều là lẽ đương nhiên, là chuyện thường tình.

Còn giờ đây, sâu độc đã bị Tô Nhược Hân hút ra khỏi đầu nên tâm trí Lục Diễm Chi đã bình thường trở lại, không còn bị khống chế nữa.

Bà ta hiểu mình yêu thương Hạ Thiên Hương biết nhường nào.

Hai đứa con một trai một gái, một là Hạ Thiên Tường, một là Hạ Thiên Hương, đều là sinh mạng của bà ta.

Là động lực để bà ta kiên trì sống đến ngày hôm nay.

Nếu không thì chỉ với việc Hạ Sâm đi lăng nhăng khắp nơi, có lẽ bà ta đã vứt bỏ thân phận và địa vị của bà Hạ, không có được thành tựu như bây giờ rồi.

Lục Diễm Chi tỏ ra quyết tâm là thế nhưng Tô Nhược Hân lại lắc đầu.

Nhận ra cô lắc đầu, Lục Diễm Chi thoáng chốc hoảng hốt: “Tô Nhược Hân, phải làm gì cô mới chịu thôi miên cho tôi?” Nói chung, dù sao chăng nữa bà †a cũng không muốn nhớ lại tất cả những gì mình đã gây ra cho Hạ Thiên Hương.
 
Chương 1357


Chương 1357

Chỉ cần bà ta còn nhớ thì bà ta sẽ không dám gặp Hạ Thiên Hương.

Giống như lúc này vậy, tiếng Hạ Thiên Hương ở ngoài kia rõ mồn một như thế vậy mà bà ta lại không dám đi ra gặp con.

Bà ta thật sự không dám.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lục Diễm Chỉ giàn giụa nước mắt. Bà ta bất chấp tất cả, thình lình quỳ xuống trước mặt Tô Nhược Hân…

Tô Nhược Hân đang quan sát con sâu độc trong cái bình nhỏ trên tay thì bỗng cảm nhận được có một làn gió vút qua, bấy giờ cô mới phát hiện Lục Diễm Chi đang quỳ với mình, vội vàng nắm lấy tay bà ta. Từ lúc con sâu độc bị hút ra, Tô Nhược Hân đã biết tất cả những chuyện Lục Diễm Chỉ đã gây ra với mình gần đây là do bà ta bị sâu khống chế. Cô không còn trách Lục Diễm Chi nữa, thêm việc bà †a là mẹ của Hạ Thiên Tường, sao cô có thể để Lục Diễm Chỉ quỳ với cô được? “Chủ tịch Lục, bà đừng làm vậy.”

“Không, tôi phải làm! Nếu cô không thôi miên cho tôi, tôi sẽ quỳ mãi như này!” Nói rồi Lục Diễm Chi muốn giãy khỏi tay Tô Nhược Hân ra để quỳ tiếp.

Tô Nhược Hân dở khóc dở cười: “Chủ tịch Lục, tôi có nói không thôi miên cho bà bao giờ đâu?”

Lục Diễm Chỉ ngẩn ra: “Cô vừa lắc đầu mà, chẳng lẽ không phải…”

Thế Tô Nhược Hân mới biết Lục Diễm Chi đã hiểu lầm mình, cô ngượng ngùng cười: “Ban nấy tôi lắc đầu nghĩa là bây giờ không thôi miên cho bà được, tôi đang mệt bở hơi tai đây. Giờ tôi yếu lắm, cần phải nghỉ ngơi, phải bồi bổ lại tinh thần và thể lực đã”

Lục Diễm Chi chớp mắt tiêu hóa câu nói của Tô Nhược Hân, cuối cùng bà ta cũng hiểu ra: “Vậy ra ý cô là bây giờ chưa thôi miên cho tôi được, đợi cô khỏe lại cô sẽ thôi miên cho tôi à?”

“Vâng.” Tô Nhược Hân gật đầu.

Cô đã có kinh nghiệm thôi miên cho Hạ Thiên Hương nên làm với Lục Diễm Chi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Vậy khi nào cô thấy khỏe hơn rồi, làm được thì làm liền cho tôi nhé.” Lục Diễm Chi mừng húm, rất muốn Tô Nhược Hân có thể thôi miên cho mình ngay bây giờ.

“Nhưng có một chuyện tôi phải nói rõ với bà, bà suy nghĩ kỹ rồi hãng quyết định có muốn thôi miên hay không.” Giờ phút này, Tô Nhược Hân cũng không muốn cử động nên nói rõ tất cả cho Lục Diễm Chi biết. Sớm muộn gì cũng phải nói, chỉ bằng nói sớm để Lục Diễm Chi có quyết định sớm.

“Chuyện gì? Cô nói đi.” Lục Diễm Chỉ thấp thỏm bất an nhìn Tô Nhược Hân, sợ cô đổi ý.

“Thôi miên có một tác dụng phụ, đó là đoạn ký ức bà bị thôi miên sẽ biến mất nhưng không phải biến mất hoàn toàn mà sẽ đi vào đầu người thôi miên bà, như thế bà có còn đồng ý không?” Tô Nhược Hân nghiêm túc giải thích. Từ khi biết lúc trước Lục Diễm Chỉ đối xử ác độc với mình không phải do ý bà ta muốn thế, cô thấy Lục Diễm Chỉ thuận mắt hơn hẳn.

Lục Diễm Chi sửng sốt một lát rồi nói ngay: “Thế là những gì tôi đã làm với Thiên Hương, bây giờ cô sẽ… cô sẽ…” Hỏi tới đây, bà ta im bặt.

“Đúng vậy, tôi sẽ biết hết tất cả. Cũng chính vì biết đoạn ký ức Thiên Hương không muốn nhớ lại, thấy sự thay đổi về hành động lẫn ánh mắt của bà qua trí nhớ của cô ấy nên tôi mới chắc chắn bà bị ấm sâu độc. Bà bị sâu độc chiếm hữu trí óc nên mới làm ra mấy chuyện đó.”

Lục Diễm Chỉ đã hiểu: “Thì ra là vậy.” Cuối cùng bà ta cũng hiểu vì sao Tô Nhược Hân biết về bệnh nhức đầu của bà ta rồi.

Hóa ra ở giữa nhiều mắt xích như thế.

“Vậy rồi bà có muốn thôi miên nữa không?” Hiếm khi Lục Diễm Chỉ nói chuyện với cô một cách hòa nhã, bình tĩnh thế này, không còn tỏ ra trịch thượng với cô nữa, Tô Nhược Hân cũng muốn giải quyết dứt điểm với bà ta.

“Chỉ là đoạn ký ức liên quan tới Thiên Hương đó thôi, được không?” Sau một lúc đắn đo, Lục Diễm Chi thận trọng hỏi.

“Chủ tịch Lục yên tâm, tôi sẽ không tìm hiểu sâu vào những chỗ khác ngoài đoạn ký ức đó đâu. Tôi sẽ tìm đoạn ký ức đó của bà thông qua trí nhớ của Thiên Hương.”
 
Chương 1358


Chương 1358

“Thế cô đã dò tìm trong trí nhớ của Thiên Hương, biết đoạn ký ức con bé không muốn nhớ lại nhất bằng cách nào?”

“Cô ấy bị điên, nguyên do khiến cô ấy bị điên là đoạn ký ức kia nên nó được cất giữ tại một vị trí đặc biệt trong đầu cô ấy. Cô ấy càng cố gắng giấu nhẹm nó, không muốn nhớ lại, ký ức đó càng dâng lên †ầng trên cùng của tuyến yên có nhiệm vụ lưu trữ trí nhớ trong đầu cô ấy, thế nên chỉ cần tập trung cảm nhận thì sẽ biết là ký ức đó ngay.”

“Được, tôi tin cô, khi nào dành thời gian cho tôi nhé-” Lục Diễm Chi đồng ý.

Cùng lúc đó, bà ta đưa mắt về phía cửa phòng: “Thiên Hương cứ gọi tôi, bảo cô tha cho tôi mãi nhưng bây giờ tôi không muốn gặp con bé. Tô Nhược Hân, cô ra ngoài với Hạ Tam đi, nói với con bé là tôi đã ổn rồi, tôi sẽ gặp con bé sau, nhưng phải là sau khi cô thôi miên cho tôi.” Bà ta chẳng thiết sống nữa nếu phải gặp Hạ Thiên Hương trong tâm trạng như thế.

Bà ta không thể nào tha thứ cho những gì mình đã làm với Hạ Thiên Hương.

Lúc bà ta làm mấy chuyện đó, bà ta chẳng phải con người nữa rồi.

Không, còn không bằng cả heo chó.

Tô Nhược Hân thấy Lục Diễm Chỉ tự trách như thế thì hiểu ý mỉm cười: “Chủ tịch Lục, bà nghĩ Hạ Thiên Hương đã mất đi đoạn ký ức đó, không còn nhớ việc tôi đã cứu cô ấy sẽ nghe tôi nói ư? Vì vậy chỉ có bà mới có thể làm cô ấy bỏ qua cho tôi bây giờ thôi. Tôi mệt lắm, tôi phải nghỉ ngơi”

Cô không muốn vật lộn, tốn nước miếng với Hạ Thiên Hương.

Giờ đây, cô chỉ muốn về phòng mình tắm nước mát rồi nằm lên giường ngủ một giấc thôi.

Để rồi khi cô tỉnh giấc, bầu trời ngoài khung cửa sổ vẫn trong xanh, không khí vẫn mát mẻ, thế giới vẫn tươi đẹp.

Điều cô mong muốn rất đơn giản, sống trên đời chỉ cần bình an vui vẻ là tốt rồi.

Lục Diễm Chi cắn môi, bấy giờ bà ta mới chịu thỏa hiệp: “Để tôi nói vậy, hai người đi đi.”

Thế nhưng, nghĩ lại thì bà ta vẫn phải trải qua sự hồi tưởng như địa ngục trần gian một lần. Thật ra điều đó còn giày vò, khó chịu hơn cả nỗi hành hạ khi Tô Nhược Hân vừa hút sâu độc ra cho bà ta.

Tô Nhược Hân đứng dậy, tiến ra cửa.

Hạ Tam nối gót theo sau cẩn thận che chở cô, sợ cô đi không vững, đột nhiên ngã xuống.

Cửa phòng được mở ra.

Là Tô Nhược Hân tự mở cửa.

Cửa vừa mở thì Tô Nhược Hân đã nghiêng người, nhanh chóng tránh khỏi Hạ Thiên Hương có khi đang kề sát tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Đúng vậy, chắc chắn trước khi mở cửa, Hạ Thiên Hương đã kề tai vào cửa lắng nghe tiếng động bên trong.

Nào ngờ cửa thình lình mở, cô ấy nhào về phía trước theo quán tính.

Hạ Tam thấy Tô Nhược Hân thoát được thì cũng vội vàng nghiêng người tránh né.

Thế là Hạ Thiên Hương nhào thẳng vào phòng, phải kìm liên tục hai bước mới dừng lại một cách khó khăn. Cô ấy ngơ ngác ngoái đầu nhìn Tô Nhược Hân rồi lại đưa mắt về phía Lục Diễm Chỉ: “Hai người… hai người đang…”

“Thiên Hương, hồi nấy Tô Nhược Hân đang chữa bệnh cho mẹ đấy, cô ấy không làm hại mẹ đâu. Cô ấy chữa bệnh cho mẹ xong mệt lắm, con để cô ấy nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy cô ấy: Biết hiện giờ chỉ có mình khuyên được Hạ Thiên Hương, Lục Diễm Chỉ căng thẳng đối diện với cô con gái của mình.

Song, vào giây phút hai người chạm mặt nhau, trong lòng bà ta tràn trê sự áy náy.

Là mẹ của Hạ Thiên Hương mà lại gây ra những chuyện đó với con mình, bà ta có chết cũng không còn gì hối tiếc. Bà ta có lỗi với Hạ Thiên Hương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom