Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Chuyện Lạ Thang Máy Lúc Nửa Đêm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chuyện Lạ Thang Máy Lúc Nửa Đêm

Chuyện Lạ Thang Máy Lúc Nửa Đêm
Tác giả: Hacks Chi (Hacks枝)
Tình trạng: Đã hoàn thành




Chuyện lạ thang máy lúc nửa đêm

Tác giả: Hacks Chi (Hacks枝)

Thể loại: Hiện đại, quy tắc, kinh dị

Thang máy đang đi lên bỗng không khựng lại, ánh đèn theo đó tắt đi; trong tiếng kêu sợ hãi, cửa thang máy sáng lên vài dòng chữ:

[Giới hạn 10 người, nghiêm cấm quá tải.]

[Cấm dựa, xin đừng ẩu đả.]

[Cấm hút thuốc, trông chừng trẻ em.]

Càng đọc những dòng chữ lớn màu đỏ như máu tôi càng thấy... chúng không hề đáng sợ mà chỉ là cảnh báo an toàn, làm tôi sợ bóng sợ gió một hồi.

Lúc này, một giọng nói điện tử thật lớn phát ra từ loa: “Xin hãy tuân thủ quy tắc. Người vi phạm sẽ tự gánh chịu hậu quả.”
 
Chương 1


1.

Nhấn lên số 6 trong thang máy rồi, tôi lùi lại đôi bước và nhường vị trí.

Tôi thầm thắc mắc, đã gần nửa đêm, vì đâu trong thang máy lại có nhiều người đến vậy?

Nhân viên giao đồ ăn bên trái đằng trước đang nghe điện thoại: “Xin chào, bạn có thể nhấn nút đã giao đúng giờ được không? Vừa rồi tôi bị xe tông bị thương ở chân, trễ hơn tí mới giao tới được.”

Tôi vô thức nhìn xuống, thấy cậu ta đứng thẳng người, quần áo sạch sẽ nguyên vẹn.

Bất thình lình thang máy chùng xuống, có một người đàn ông nặng hơn hai trăm cân chen vào, những người khác đành rúc người ở đằng sau, thậm chí còn có người bật ra tiếng bất mãn.

Cuối cùng cửa thang máy cũng đóng lại.

Thang máy bắt đầu chạy.

“Này? Sao mãi chưa tới vậy? Có chỗ sai sai?” Một bà cụ đứng cạnh cửa lẩm bẩm.

“Cái bà này thiếu kiên nhẫn quá, chỉ có một tầng mà bà vội cái gì.” Ông cụ bên cạnh thờ ơ.

Có vẻ hai người họ muốn đi lên tầng hai.

Thang máy đã chạy ít nhất mười giây, sao còn chưa tới tầng hai?

Tôi nhìn lên, màn hình hiển thị số tầng vẫn là [1].

Khốn nỗi thang máy thực sự đang di chuyển.

Những người khác không nói gì, có điều đều đồng loạt nhìn vào màn hình.

“Không đúng,” Một người đàn ông mặc âu phục, mang kính gọng vàng mở lời, “mỗi tầng 3 giây, đoán chừng giờ này chúng ta ở đâu đó giữa tầng 4 đến tầng 5.”

Anh chàng giao đồ ăn nghe xong mà lo lắng: “Tôi lên tầng 4. Tôi nhấn nút tầng 4 đấy. Đơn hàng này sắp hết hạn giao đúng giờ rồi.”

“Đã đến lúc nào rồi mà cậu còn lo lố giờ!”

“Trời ơi, không có việc gì mà đúng không?”

“Anh mập kia, bấm nút báo động đi!”

Bên cạnh tôi, một người đàn ông trung niên dẫn theo một cô nhóc đã nghểnh cổ, la lên với người đàn ông mập mạp trước bảng nút bấm.

“Còn nữa, nhấn hết lên nút tất cả các tầng, trên mạng bảo như vậy.” Một giọng nữ run rẩy bổ sung.

Tôi căng thẳng đến mức toàn thân tê dại, hai tay siết chặt. Cách đây vài phút tôi còn bước vào cư xá lạ lẫm này với một niềm hân hoan, đâu ngờ được có hiểm cảnh nhường này đang chờ đợi mình!

Nhấn nút kêu cứu không có ai phản hồi, thang máy tiếp tục di chuyển lên trên.

“Làm gì bây giờ?”

“Cứu tôi với, điện thoại của tôi không có tín hiệu!”

“Tôi không muốn chết...”

Mập Mạp vừa nhấn nút báo động không ngớt vừa cho hay: “Không sao đâu. Tháng trước xảy ra trục trặc, đến tầng 9 thì nó đã dừng lại rồi mở cửa.”

Những lời này thoáng xoa dịu mọi người đôi phần.

Gã đàn ông đeo kính hỏi: “Anh đã báo cáo với ban quản lý tòa nhà để bảo trì chưa?”

“Báo rồi.” Mập Mạp quay đầu đáp lại, cứ thế thô lỗ nhìn ngó nghiêng, “Không phải Tiểu Đinh ở đây à? Hỏi cậu ta xem có phải tôi đã báo cho cậu ta không?”

Người quản lý tòa nhà tên Tiểu Đinh gật đầu: “Chúng tôi cũng cho người đến xem xét, theo lý mà nói…”

Có người ngắt lời: “Theo lý không theo lý gì chứ, đừng nói cái này lại hỏng nữa đấy? Uổng tiền đóng phí tòa nhà của chúng tôi!”

Những người khác phụ họa.

Tôi thầm đếm từng giây trong đầu, cũng nhìn bọn họ, không biết có nên cho họ hay rằng: xét theo thời gian thì thang máy nên tới nơi.

Tới được cả tầng 14.

Mà tòa nhà này chỉ có 9 tầng.

2.

Mọi người dần dà nhận ra có chỗ quái đản, song đồng thời nào giải thích được tình huống hiện tại, chỉ đành nhìn nhau đầy khó hiểu.

“Bố ơi, thang máy không di chuyển sao? Tại sao chúng ta vẫn ở tầng một?” Cô bé ngước đầu nhìn màn hình và hỏi.

Bố cô bé, một người đàn ông trung niên hói đầu, như thể được nhắc nhở đã giật mình mà rằng: “Chẳng lẽ thang máy không hề chuyển động? Tất cả chỉ là ảo giác, chúng ta vẫn còn ở tầng 1? Vậy cứ mở cửa thang máy ra là được.”

Đây có vẻ là suy đoán hợp lý nhất.

Mập Mạp đứng cạnh cửa nghe vậy bèn muốn ra tay.

“Khoan đã!” Tôi ngăn gã lại, “Thang máy đang di chuyển, cố mở cửa rất nguy hiểm.”

Tôi rất ấn tượng với cảm giác quá cân lúc đầu, sau đó nó đi lên đầy ổn định đâu hề chậm lại.

“Đã bao lâu rồi? Sao có thể được, chả lẽ muốn lên trời luôn?” Gã Đeo Kính cười gằn.

Bà cụ phía trước quay lại nhìn tôi, nheo mắt: “Sao trông cô lạ thế? Cô sống ở đây à?”

Ai nấy đều nhìn tôi.

Tôi toan trả lời, bỗng nhiên thang máy dừng lại.

Mọi người không chú ý, thoáng cái đã ngã trái ngã phải. Sự thật chứng minh vừa rồi thang máy vẫn đang di chuyển thật.

Kế đó đèn tắt.

Bóng tối tràn ngập tiếng la hét đầy muộn màng.

Đèn đỏ.

Có ánh đèn đỏ phát ra từ bên kia cửa thang máy.

Chực như b ắn ra dòng máu, bỗng đâu tạt lên mặt mọi người.

Tôi bị những người phía trước cản trở, chỉ đành thông qua khe hở miễn cưỡng thấy những hàng chữ màu đỏ đang sáng lên từng hàng trên lớp cửa buồng.

Giọng của Mập Mạp vang lên mang theo tiếng khóc nứt nở.

[Giới hạn 10 người, nghiêm cấm quá tải.]

Càng đọc, giọng gã càng bớt run, đến cuối chỉ còn nỗi bối rối.

“Tiểu Đinh, tại sao công ty quản lý tòa nhà của cậu lại đưa ra cảnh báo an toàn đáng sợ như vậy?”

Tiểu Đinh gầy gò lại hứng chịu làn sóng chỉ trích một lần nữa.

Đột nhiên một tiếng kêu bén nhọn phát ra từ loa phóng thanh, cắt đứt sự sợ hãi và tức giận của mọi người.

“Xin các bạn hãy tuân thủ các quy tắc. Người vi phạm tự gánh hậu quả.”

Ai nấy ngớ người.

Lẽ ra đầu bên kia của loa phát thanh là phòng trực nhận tín hiệu cầu cứu, duy có điều lời này mang ý gì? Chẳng lẽ không phải nhằm an tủi chúng ta, để chúng ta chờ cứu viện à?

“Đây không phải là giọng nói của nhân viên trực ban bên chúng tôi.” Tiểu Đinh yếu ớt cho hay.

Không cần cậu ta nói, giọng nói nó là tiếng máy móc trờ trờ, đâu phải tiếng người.

“Có khi nào ai đó đang chơi khăm không...”

Lời còn chưa dứt, thang máy bắt đầu rơi với tốc độ chóng vánh. Giữa cảm giác không trọng lượng mãnh liệt, lần đầu tiên tôi cảm thấy cái chết đã đến gần kề.
 
Chương 2


3.

Hệt trò tháp thả cảm giác mạnh, sau vài giây, thang máy bắt đầu phanh và giảm tốc độ, cuối cùng ổn định dừng lại.

Trước khi có thể thở phào nhẹ nhõm…

“Ầm!”

Trên trần thang máy truyền đến một tiếng vang nghe đến là lớn, thang máy chao đảo trước khi lấy lại ổn định.

[1] vẫn hiển thị trên màn hình y như cũ.

“Ôi, tôi muốn đau tim mất.” Ông cụ r3n rỉ.

“Lần này nó ngừng thì cứ mở cửa đi!”

Ai nấy trước mặt tách thành hai bên, ráng sức thử, vậy mà cánh cửa không hề chuyển động.

“Tóc… tóc…”

Có chất lỏng nhỏ giọt.

Tôi giơ cánh tay lên, nhìn những giọt nước trên đó và nghĩ, màu đỏ sẫm trong ánh sáng đỏ có thực sự là màu đỏ không?

Đèn sáng, đáp án được tiết lộ.

Là màu đỏ.

Khuôn mặt tái nhợt của mọi người đều dính giọt máu đỏ.

Máu vẫn đang nhỏ giọt từ trần thang máy.

Cô nhóc tò mò ngước lên, một giọt máu rơi thẳng vào cái miệng đang hé mở của nó, làm nó sặc tới mức ho khan liên tục.

Tiếng kêu gào không kéo dài bao lâu, loa phóng thanh lại vang lên:

[Mỗi tầng dừng lại một lần, mỗi lần cửa mở chỉ có một người có thể ra ngoài. Nếu không có người tình nguyện, tất cả mọi người sẽ bỏ phiếu.]

[Có ba tầng an toàn; nếu thoát ra từ tầng an toàn sẽ trốn thoát được, nếu thoát ra từ tầng không an toàn sẽ chết.]

[Xin các bạn hãy tuân thủ quy tắc, trò chơi bắt đầu.]

4.

“Có quy tắc thì dễ làm.” Gã Đeo Kính có vẻ thở phào một hơi.

Người phụ nữ tóc dài trước mặt lau nhau hỏi: “Anh có cách cứu chúng tôi?”

“Thế thì không, có điều dựa vào chính mình để tìm cách sinh tồn cũng tốt hơn đợi thang máy rơi không ai còn sống đúng không?”

Người phụ nữ lườm anh ta: “Anh không sợ mình bị loại ngay vòng đầu sao?”

Gã Đeo Kính giật mình, sẵn tiện vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Nếu mọi người không có manh mối, thế để tôi nói trước đôi lời.”

Mọi người quay sang nhìn gã.

Gã lau đi giọt máu trên mặt: “Không có nhắc nhở gì về mức độ an ninh từng tầng, cho nên dù có đi ra ngoài trúng lúc tốt hay xấu, tôi đề nghị trước tiên chúng ta thăm dò tình huống ở tầng một đã.”

“Vậy anh đi thăm dò đi.” Mập Mạp đề nghị.

Gã Đeo Kính khẽ mỉm cười: “Đã không có ai muốn đi, chúng ta có bỏ phiếu cũng phải bỏ cho đúng. Bằng không chúng ta cứ dựa theo quy tắc để chọn?”

“Ý anh là sao?”

Gã Đeo Kính nhìn quanh quất, thích thú với vẻ mặt mọi người mong được khai sáng, gã rề rà không đáp.

Tôi không nhịn nổi nữa đã chỉ vào cửa thang máy: “Có lẽ cảnh báo an toàn đó là quy tắc.”

Gã Đeo Kính nhìn tôi: “Đúng vậy.”, đoạn gã quay sang nhìn Mập Mạp, “Căn cứ vào quy tắc quá tải đầu tiên, anh là người cuối cùng.”

“Người này đã vi phạm nội quy nên mọi người nên bỏ phiếu loại anh ta trước.”

Mập Mạp lo lắng: “Lúc tôi đi vào có báo là quá tải đâu, mắc gì nói tôi vi phạm quy tắc?”

“Có mười người, không nhiều hơn đâu.” Tôi cất lời.

Tôi đếm một vòng, một cặp vợ chồng già, hai cha con, người giao đồ ăn, người quản lý tòa nhà, người phụ nữ tóc dài, tôi, gã Đeo Kính và Mập Mạp, đúng mười người.

Gã Đeo Kính ngơ ngác, suy nghĩ một chặp: “Chẳng lẽ… có phụ nữ mang thai?”

Thật nực cười khi tính thai nhi vào danh ngạch có hạn, tôi nghĩ thế.

Mỗi tội đối mặt với vài cái nhìn chòng chọc bất chợt, tôi vô thức làm rõ: “Không phải tôi, tôi độc thân.”

Người phụ nữ tóc dài mím môi, không lên tiếng.

Mập Mạp nhìn thấy cảnh này bèn hưng phấn: “Là cô, là cô vi phạm quy định. Mọi người bỏ phiếu loại cô ta đi!”

Tiểu Đinh vỗ đùi: “Đúng đó đúng đó, tháng trước cô khiếu nại về tiếng ồn trên lầu, nói giấc ngủ của phụ nữ mang thai rất quan trọng.”

Người phụ nữ khóc lóc lắc đầu không ngớt, chỉ vào Mập Mạp: “Cho dù tôi có con thì mẹ con tôi đã thuộc về nhóm 10 người. Mà anh, anh mới là người thứ 11!”

Ngọn lửa chiến tranh tập trung giữa người phụ nữ và Mập Mạp, những người khác đang chú ý bọn họ. Nhìn họ tranh cãi về sự sống và cái chết, trên khuôn mặt những người kia hiện lên nỗi thư thái may mắn, chỉ cần không phải là mình thì tốt.

Tôi cúi đầu và đút tay vào túi quần.

“Đừng tranh cãi nữa!” Người đàn ông đầu trọc hét lên, bịt mắt con gái mình lại và nhìn người giao hàng, “Cậu ta… xong rồi.”

Theo ánh mắt của ông ta, nửa đầu của người giao hàng đã tan chảy, miệng cậu ta há hốc chực muốn nói gì đó. Nhưng rồi rất nhanh cậu ta như thể một ngọn nến không có lửa, toàn bộ phần đầu bị tan chảy bằng sạch, một thứ chất lỏng đặc như sáp từ từ chảy xui xuống từ phần cổ cậu ta.

5.

Cửa mở.

Ngoài cửa đen như hũ nút, ánh sáng trong thang máy không cách gì chiếu xuyên qua nó được.

Ông cụ muốn thò đầu ra nhìn xem.

“Cẩn thận!” Tôi hét lên.

Ông cụ rụt cổ lại.

Không cần biểu quyết, mọi người tức thì đạt được sự nhất trí.

Cậu chàng giao đồ ăn chỉ còn lại phần dưới xương hông đã bị đẩy ra khỏi cửa thang máy.

Cậu ta lập tức bị bóng tối nuốt chửng.

Cánh cửa đóng sầm lại như máy chém khiến những người phía trước bàng hoàng rụt người về sau ngay.

Có tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.

Năng lượng lớn tới mức chực đủ biến cả thảy bên ngoài hóa thành tro bụi.

Thang máy vẫn vững vàng bất động, ngay thời điểm này, chiếc thang máy kỳ lạ đã biến thành con tàu Noah của chúng tôi.

Tim mọi người đập dồn như trống ngặt nỗi đâu ai dám biểu lộ gì.

“Nhìn kìa!” Người Phụ Nữ Mang Thai tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Rõ rành thang máy không hề di chuyển vậy mà con số trên màn hình lại nhảy lên [8].

“Không đi theo thứ tự.” Gã Đeo Kính và tôi đồng thanh nói.

Đã thấy được hậu quả của việc vội vàng đi ra ngoài tùy tiện, bấy giờ chẳng có ai bằng lòng chủ động đi ra.

Thậm chí chẳng có ai dám hỏi “Tầng này ném ai?” vì sợ dắt dây tới mình.

Tôi suy nghĩ một lúc: “À, ở bên ngoài…”

Gã Đeo Kính ho nhẹ: “Tôi nghĩ vòng này cứ bỏ phiếu cho anh mập này đi. Mọi người thấy sao?”

“Tại sao?! Giờ có còn quá tải đâu.” Mập Mạp quýnh quýu, mặt đỏ bừng.

“Cái này để cân nhắc cho mọi người thôi. Một mình anh chiếm không không gian của hai người, không chỉ nặng mà còn tốn rất nhiều khí oxi. Vào thời điểm nguy cấp, loại bỏ anh trước mới là chiến lược tốt nhất.”

Gã Đeo Kính trông đầy khiêu khích: “Hơn nữa anh trông như một con lợn sề, sống có thú vị gì đâu? Thà chết sớm để đầu thai sớm còn hơn.”

“Mày!”

Mập Mạp đẩy những người khác sang một bên, sấn tới trước mặt gã Đeo Kính và đấm gã một cú.

Gã Đeo Kính không né tránh, nhẹ nhàng lau máu mũi, chỉnh lại kính rồi khẽ mỉm cười.

Tình hình đã được quyết định.

Bảo sao khi nãy gã cản tôi nói chuyện.

Gã biết tôi muốn thảo luận về nguyên nhân cái chết của người giao đồ ăn, một khi thảo luận, mạch suy nghĩ của mọi người sẽ quay trở lại quy tắc.

Bắt đầu nghiên cứu, và đây cũng là điều gã không mong.

Bởi vì gã muốn nắm bắt khoảng trống hoảng sợ này, lợi dụng quy tắc, đuổi tiếp một người nữa đi.

[Xin đừng ẩu đả. ]

Mấy người kịp hoàn hồn sít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào Mập Mạp.

Mập Mạp bối rối, tưởng mình đã giải quyết được gã Đeo Kính bèn hừ cười, xoay người.

Tôi nhìn vào bóng lưng gã, đầu tiên là tai trái, kế đó là tai phải.

Đôi tai sưng lên gấp mấy lần kích thước ban đầu. Nhìn từ đằng sau, nó trông như ba cái đầu nhét chung một chỗ.

Người Phụ Nữ Mang Thai bên cạnh liếc nhìn gã và lập tức che miệng quay đầu lại, định nôn.

Mập Mạp xua cánh tay, r3n rỉ thành tiếng u ơ, và quay sang chúng tôi cầu xin giúp đỡ.

Hai con ngươi của gã đã sưng lên bằng cái nắm tay, lồi ra ngoài hốc mắt.

Da mặt gã ngày càng mỏng dần, tưởng chừng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Gã vốn có vóc dáng lớn, giờ cơ thể lại bành trướng từng vòng từng vòng, buộc những người khác phải rúc vào nhau.

Trong đầu tôi không dằn xuống được hình ảnh gã nổ tung trong thang máy, máu thịt dính vào người chúng tôi, tôi thấy trong bụng mình cồn cào.

Hên làm sao cửa thang máy mở.
 
Chương 3


6.

Bên ngoài trời hãy còn tối, ai nấy hợp sức đẩy gã ra ngoài.

Sau tiếng nổ, trong thang máy trở lại cảnh yên tĩnh.

Trên màn hình hiển thị số [4].

Ai sẽ rời đi ở tầng này?

Quy tắc ở trên cánh cửa đã trở lại bằng chữ in thông thường sau khi đèn bật sáng, song lúc này mọi người đều tiến tới, xem trông đến là tỉ mỉ.

Đâu ai ngờ được sẽ có một ngày những cảnh báo an toàn thông thường lại được nghiên cứu nghiêm túc đến vậy.

Bây giờ nó là một cảnh báo dắt dây đến sinh mạng thật sự.

“Đây,” Người quản lý tòa nhà tên Tiểu Đinh chỉ vào phía dưới lời cảnh báo và cho hay, “Đây là thứ chưa từng tồn tại trước đây.”

Dưới dòng cuối cùng [Cấm hút thuốc] có một dòng chữ nhỏ với dấu hoa thị:

[Người hút thuốc chỉ có thể nói thật, người không hút thuốc có thể nói dối.]

Lúc thang máy tối om, dòng chữ vừa nhỏ vừa mờ nên nào có ai nhìn thấy; lúc thang máy có ánh sáng, ai nấy lại nhìn nhau.

Ngay cả ba hình ảnh kinh hoàng lúc nãy cũng không làm ai nhìn kỹ.

Tôi chợt nhận ra, nói: “Thì ra đây là điều mà cậu chàng giao đồ ăn đã vi phạm”.

“Cô biết người giao hàng đó?” Người Phụ Nữ Mang Thai hỏi.

“Tôi không biết cậu ta tuy nhiên tôi nghe cậu ta nói dối về việc bị thương trong một vụ tai nạn xe. Tôi nghĩ tin chắc cậu ta hay hút thuốc.”

Gã Đeo Kính tháo kính, lau giọt máu trên đó rồi đeo lại mà rằng: “Đúng vậy, cậu ta là người đầu tiên bị trừng phạt. Tôi còn đang thắc mắc cậu ta đã vi phạm điều khoản nào. Thông qua thí nghiệm lên Mập Mạp tại một tầng, tôi biết tỏng có những quy tắc mà chúng ta chưa phát hiện ra.”

Gã nói trông nhẹ nhàng làm sao, như thể thứ chết đi chỉ là một con chuột bạch.

Tôi ngước đầu nhìn lên, trên trần vẫn còn giọt máu nhiễu.

Tỏng, tỏng.

Không có nơi để trốn, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi một bông hoa máu có thể bắn vào đầu vào người bất cứ lúc nào.

Tôi nghe gã Đeo Kính phân tích duy có điều trong đầu lại vang vọng điều tôi vừa nói. Cậu chàng giao đồ ăn đã bị trừng phạt có nghĩa là quy tắc có hiệu lực ngay từ khi cậu ta bước vào thang máy này.

Tôi nắm chặt tay đến nỗi móng tay c ắm vào da thịt, máu rỉ ra.

Tiểu Đinh nhìn gã Đeo Kính với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Anh Tiêu, anh còn biết gì nữa? Nói thêm đi, em hứa sẽ không bỏ phiếu loại anh.”

“Vấn đề lớn nhất hiện tại là có tầng an toàn, khốn nỗi tầng an toàn vẫn không có chút gợi ý nào. Tôi đoán tầng an toàn là ba tầng sót lại cuối cùng, là phần thưởng dành cho những người sống sót đến sau chót.”

“Bây giờ các quy tắc đã rõ rành và tất cả chúng ta đều tuân theo, chúng ta sẽ bầu cho ai đây? Ai có thể ở lại đến sau cùng?”

Đúng vậy, vừa rồi khi cánh cửa hai tầng mở ra, những người vi phạm nội quy sẽ bị trừng phạt đã xuất hiện, thế là bị đuổi ra ngoài một cách tự nhiên.

Bây giờ mọi người đều cảnh giác với chuyện phạm lỗi, việc lựa chọn người đã trở thành một nan đề lớn.

Gã Đeo Kính nhìn tôi trước.

Tôi giật mình, có lẽ... cũng không phải là nan đề lớn gì cho cam.

Tôi không sống ở đây, không quen biết một ai trong số họ; nếu thật sự bỏ phiếu, đương nhiên ném người ngoài như tôi ra ngoài là điều tốt nhất.

“Oẳn tù tì đi,” Tôi nói, “thế thì công bằng hơn.”

Tôi nhìn gã Đeo Kính: “Đặc biệt là với các anh.”

“Chúng tôi?”

“Đúng vậy, anh xem với tình huống hiện tại, chúng ta có tám người, còn có bảy tầng chưa mở, số người nhiều hơn số tầng, đến cuối tất nhiên sẽ phát sinh đánh giết tranh giành.”

“Trong đó tổng cộng có năm người bao gồm người già, phụ nữ có thai, cô nhóc và tôi không chiếm ưu thế về thể lực. Theo lời anh nói, ai sống sót đến cuối cùng đều có hy vọng sống sót. Thành thử trước tiên chúng tôi bầu cho ba người thanh niên trai tráng bên anh ra ngoài, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo đảm các bước tiếp theo không bị động. Giả thử không đến lúc đó mấy anh thẳng thừng dùng bạo lực chiếm trước cơ hội, chúng tôi làm sao đây?”

“Cho nên nếu bỏ phiếu, người chết trước chính là các anh.”

Người Phụ Nữ Mang Thai và cặp vợ chồng già vừa nghe vừa gật đầu.

Thấy bị tôi thuyết phục, gã Đeo Kính lấy làm hoảng sợ, cấp bách cho hay: “Chúng tôi nên bỏ phiếu cho cô trước đấy, cô là ai? Tôi chưa bao giờ gặp cô. Có phải do cô giở trò quỷ không? Mọi người hãy nghe tôi đã, trước tiên cứ tống cổ cô ta ra! Chúng ta đều là hàng xóm tốt, có gì cũng từ từ bàn bạc được.”

“Hàng xóm tốt à?” Tôi mỉm cười, “Chả phải anh béo đó là hàng xóm của anh sao? Bản thân anh ta không vi phạm nội quy mà bị chính anh gài bẫy. Có đôi khi, người quen chưa chắc đã đáng tin hơn người xa lạ đâu. Suy cho cùng, càng quen thì càng hay điểm yếu của người ta ở đâu.”

“Đúng vậy, đừng nói hàng xóm, ngay cả người thân thì có mấy ai tốt với nhau thật lòng đâu mà!” Bà cụ than thở.

Tôi làm nhịp tim điên cuồng của mình bình tĩnh lại đôi chút, lời giải thích của tôi có tác dụng, xem ra ít nhất tôi sẽ không phải chết ngay tức thì.

“Nhưng mà…” Bà cụ nhìn tôi, “Cháu gái, cháu là người bên nhà nào?”
 
Chương 4


7.

“601 là nhà bạn con, con tới chơi.” Tôi thành thật trả lời.

“601…” Gã Đeo Kính giao tiếp bằng ánh mắt với Đầu Trọc, đoạn mỉm cười khó hiểu, “Thấy cô nói hay quá còn tưởng có tài cán gì, hóa ra là đi làm ba cái nghề kia.”

Đầu Trọc cười lớn thành tiếng.

Những người khác nhìn tôi có vẻ là lạ,

“Tôi nói phòng 601.” Tôi nhân cơ hội này xác nhận thông tin.

“Đúng rồi, 601, nhà Lôi Tử, chính hắn gọi cô đấy.” Đầu Trọc xáp lại gần, “Nếu có thể ra ngoài, cô thêm tôi trên WeChat, lần tới tôi sẽ săn sóc công việc ‘kinh doanh’ của cô.”

Lòng tôi chùng xuống khốn nỗi không giải thích, chỉ bảo: “Con của anh vẫn còn ở đây đấy, chú ý tí đi.”

“Làm việc chính thôi,” Gã Đeo Kính giơ tay, “oẳn tù tì.”

Mọi người tạo thành một vòng tròn, sau vài bận, cuối cùng Đầu Trọc và ông cụ đối đầu nhau.

Vậy mà cả hai siết chặt tay, chậm chạp không dám ra tay.

Cửa thang máy mở ra, vực sâu vắng lặng cũng theo dõi tình huống sinh tử này.

“3, 2, 1.”

Kéo, búa.

Đầu Trọc thua cuộc.

Ông ta lau giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán, cúi đầu nói với con gái: “Đình Đình, chúng ta về nhà thôi.”

Gã Đeo Kính đưa tay cản ông ta:

“Chỉ có một người có thể ra ngoài, anh đừng có liên lụy chúng tôi!”

Đầu Trọc nhìn thẳng, ra hiệu với gã Đeo Kính rồi gạt tay gã ra.

Cô nhóc sợ hãi tới hoang mang trong thang máy nghe thấy rốt cuộc đã có thể về nhà bèn để lộ ra một nụ cười: “Hay quá.”

Cô nhóc bước đến cửa thang máy, nhìn một vùng đen rầm phía trước: “Bố, con sợ...”

Nó còn chưa kịp nói xong thì ông bố đã dùng cả hai tay đẩy nó ra ngoài.

Cửa thang máy chợt đóng sầm.

Ai nấy ngỡ ngàng.

Đầu Trọc quay lại giải thích: “Dù sao thì nó đã vi phạm nội quy, không được phép dựa vào tường. Vừa rồi tôi thấy nó có dựa.”

“Nó còn nhỏ, chưa hiểu quy tắc, anh nên nhắc nhở nó thay vì dùng nó làm người chết thay mới đúng!” Tôi nói.

Đầu Trọc trừng mắt nhìn tôi: “Sao cô cứ vờ làm người tốt thế? Vi phạm là vi phạm. Tôi chỉ dùng quy tắc để cứu mạng mình, tôi đã làm gì sai?”

Tôi gật đầu: “Có thể anh đã mắc sai lầm khi không đọc thêm một dòng nữa”.

“Cái gì?”

Gã Đeo Kính phá lên cười: “Thiếu điều sau bốn chữ lớn ‘trông trừng trẻ em’ thế kia ghi thêm tên anh vào thôi, còn anh lại chỉ nhìn chăm chú xem con bé có dựa hay không. Tôi mắc cười quá, đồ ngu.”

Đầu Trọc trợn to mắt, vừa lo lắng vừa giận dữ. Ông ta giơ nắm đấm lên, rồi lại nghĩ đến vết xe đổ của Mập Mạp, thế là hậm hực thả tay.

“Vậy tôi... vậy tôi...” Ông ta rơi nước mắt.

Hai người vi phạm đầu tiên đã chết một cách khủng khiếp, và bây giờ mọi người đang nín lặng nhường chỗ, chờ sự trừng phạt sắp xảy ra.

Số trên màn hình nhảy tới [9].

Sóng êm biển lặng, không chuyện gì.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Gã Đeo Kính tự nói một mình.

Tôi kịp phản ứng: “Vừa rồi không có tiếng nổ nào cả!”

Những người khác nhao nhao nhớ lại: “Đúng, không vang lên.”

“Ừ, tôi còn cho rằng thiếu thiếu cái gì đó.”

“Thì ra cái tầng vừa rồi an toàn, con nhóc an toàn, thành thử bố con bé không tính đã lơ là bổn phận sẽ không bị trừng phạt.” Tôi phân tích.

Đầu Trọc nghe vậy đã hưng phấn hét lên: “Con gái tôi không sao cả! Tuyệt, tuyệt, không sao!”

Trong lòng ai nấy đều tỏ tường ông ta reo hò vì chính bản thân mình vẫn ổn.

Người Phụ Nữ Mang Thai hỏi gã Đeo Kính: “Vậy anh nói mấy tầng còn lại sau cùng an toàn là sai rồi?”

Gã Đeo Kính mím môi, không trả lời thẳng, thay vào đó đã bảo: “Lần này chúng ta đã kiểm tra xong. Đầu tiên thang máy chạy tới các tầng không theo trật tự. Thứ hai, sau khi mở cửa thì không cách nào biết bên ngoài có an toàn không, chuyện gì cũng có thể.”

Thấy suy đoán ban đầu của Đeo Kính đã sai, Tiểu Đinh lập tức thu lại lòng ngưỡng mộ dành cho gã: “Anh này, anh nói nhảm quá đấy.”

Gã Đeo Kính lúng túng nhìn sang chỗ khác, nhìn vào số [9].

“Nhưng chúng ta vẫn không biết cách phán đoán có an toàn hay chăng. Có lẽ sẽ có quy tắc, ngặt nỗi số lần thử quá ít, càng sống về cuối càng nhận được nhiều tin tức, và càng cầm chắc đưa ra các quyết định.”

Đèn tắt và thang máy lại chìm vào bóng tối.

Âm thanh điện tử phát ra từ loa:

[Từ giờ trở đi, trong thời gian tắt đèn ở mỗi tầng, mỗi người có thể chọn giơ tay hoặc không.]

[Nếu không có người giơ tay, bên ngoài cửa là tầng an toàn.]

[Nếu có nhiều người giơ tay, bên ngoài cửa là tầng nguy hiểm.]

[Chỉ cần một người giơ tay, người này sẽ thoát ra an toàn, còn ngoài cửa là tầng nguy hiểm.]

[Sau khi hết các tầng nguy hiểm, thang máy sẽ nổ.]

[Tôi nói rõ chưa? Hãy bắt đầu thôi.]

Bà cụ hỏi: “Ông nó, ý này là sao?”

Tiểu Đinh hét vào loa: “Mi giải thích lại đi.”

Không còn âm thanh nào phát ra từ loa nữa, thậm chí không có bất kỳ tạp âm nào.

Cảnh báo an toàn sau cánh cửa thôi không đỏ rực, màn hình cũng im lìm, chúng tôi chìm trong bóng đêm hoàn toàn và tuyệt không thấy được bất kỳ cái gì.

Đương nhiên nào có ai nhìn trông ra những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi.
 
Chương 5


8.

“Anh Tiêu, chúng ta nên làm gì đây?” Tiểu Đinh không dằn lòng nổi đã hỏi gã Đeo Kính.

“Quy tắc chó má, như vậy chúng ta đều đừng giơ tay, đến tầng an toàn thì cùng nhau chạy ra ngoài. Như thế còn không được chắc?”

Gã Đeo Kính cho hay.

Tôi khẽ cười: “Là tính để chúng tôi không giơ tay, mỗi mình anh giơ thôi đúng không?”

“Lòng tiểu nhân!” Gã Đeo Kính tức giận thở hổn hển, “Vậy cô nói xem làm sao đây, cứ để quy tắc dắt mũi?”

“Tôi mặc kệ anh, dù sao tôi ấy à…” Tôi cao giọng, “Tôi sẽ tuân thủ quy tắc!”

Nhìn thấy tôi như vậy, những người khác nhao nhao bày tỏ lòng trung thành của mình với cái loa phát thanh.

“Tôi cũng thế, tôi cũng thế!”

“Đúng đúng, nghe theo.”

“Cháu gái, có cách nào tuân thủ quy tắc mà vẫn sống sót không?”

Không phải quy tắc không chừa đường sống.

Chẳng qua rốt cuộc lòng người là biến số lớn nhất mà thôi.

“Đã biết có 3 tầng an toàn, loại bỏ tầng vừa rồi thì còn lại 2 tầng. Trước hết chúng ta đều không giơ tay trong hai đợt, dùng hết các tầng an toàn, đưa hai người ra ngoài. Về sau mỗi lần để một người giơ tay, ắt sẽ có một người toát ra ngoài an toàn và một người bị ném ra ngoài cứ vậy chết đi. Cứ như thế đến cùng trong 7 người chúng ta sẽ có 5 người sống sót, đó là chiến thắng vĩ đại nhất.”

Vừa nói xong câu cuối, tôi đã nghe thấy gã Đeo Kính giễu cợt:

“Nói chuyện hồi lâu vẫn có người phải chết. Một người chết và mấy người chết đều không có gì khác nhau cả, cô biết chưa? Ai sẽ ngoan ngoãn ở lại tới cuối cùng chờ chết đây?”

“Mười, chín, tám…” Âm thanh đếm ngược điện tử vang lên.

Người Phụ Nữ Mang Thai: “Đừng tranh cãi nữa, dù sao hai người cũng yêu cầu mọi người không được giơ tay, vậy thì đừng giơ tay là được rồi!”

Trong năm giây đếm ngược cuối cùng, không gian im lặng như tờ.

Đồng hồ đếm ngược kết thúc, đèn bật sáng.

Cánh cửa mở ra.

“Là tầng an toàn mà hả, vậy chúng ta tính sao đây?” Tiểu Đinh hỏi.

“Ôi,” Người Phụ Nữ Mang Thai vuốt bụng mình, “tôi thấy hơi khó chịu.”

“Hay là… chúng ta để cô ấy đi trước, dù gì cũng là hai mạng sống.” Gã Đeo Kính đề nghị.

Những người khác không tiện nói gì cả, có lẽ cho rằng tới đợt sau sẽ có cơ hội. Dẫu họ không muốn nhưng vẫn không chịu ra mặt làm người xấu. Sẽ thật tệ nếu họ kích động sự phẫn nộ của quần chúng và bị ném ra ngoài làm mục tiêu.

Thế là Người Phụ Nữ Mang Thai tức thì được nhường đường.

Người Phụ Nữ Mang Thai vừa định cất bước.

“Đợi đã,” Tôi nói, “Còn chưa biết được tầng này có an toàn không.”

Tiểu Đinh khó hiểu quay lại: “Không phải cô đã bảo cùng không giơ tay à?”

“Không có thông báo nào cho thấy có người an toàn. Điều đó chỉ có nghĩa hoặc không có ai giơ tay hoặc ít nhất có hai người giơ tay.”

Người Phụ Nữ Mang Thai nhanh chóng co người lại, dường như bụng đã hết khó chịu rồi.

Tôi nhìn một vòng, hỏi: “Ở đây có ai hút thuốc lá?”

Đến khi được nhắc nhở, mọi người đều nhìn vào dòng chữ nhỏ bên dưới lời cảnh báo an toàn: [Người hút thuốc chỉ có thể nói sự thật, người không hút thuốc có thể nói dối.]

Phụ nữ mang thai và bà cụ là những người đầu tiên lắc đầu nói rằng mình không hút thuốc.

Tôi ra hiệu cho họ đứng cùng nhau phía bên trái.

Những người khác cho biết mình có hút, và di chuyển đứng sang bên phải.

“Còn cô thì sao?” Gã Đeo Kính hỏi tôi.

Tôi nhìn gã, đi một bước sang trái.

“Tôi biết cô muốn làm gì.” Gã Đeo Kính khinh thường lắc đầu, “Tiếp theo cô sẽ yêu cầu mọi người nói xem vừa rồi mình có giơ tay hay không. Mấy người chúng tôi không được nói dối, nếu có ai giơ tay vi phạm thỏa thuận thì hỏi một tí là lộ. Khốn nỗi lỡ bên cô nói dối thì sao? Sao chúng tôi biết được? Không công bằng quá.”

“Không cần hỏi.”

Tôi chỉ vào Đầu Trọc: “Trước tiên cứ ném một người có thói quen nói dối ra ngoài, mọi người thấy sao?

“Tôi không đi ra! Tôi không đi ra! Cô… cô ngậm máu phun người!”

Đầu Trọc mắng tôi xong, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của tôi bèn gấp gáp quay sang những người khác: “Tôi không nói dối, người hút thuốc lá nói dối sẽ bị trừng phạt, tôi nào dám chứ?”

“Cho nên anh không có hút, bằng không ngay tại lúc anh lừa con gái về nhà là anh đã bị phạt rồi.” Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.

9.

Cửa vừa đóng, bên ngoài vang lên tiếng nổ.

“Là tầng nguy hiểm.” Gã Đeo Kính cho hay.

Tiểu Đinh liếc gã: “Anh, đừng nói nhảm nữa.”

Khoảnh khắc tên Đầu Trọc nằng nặc không chịu ra ngoài đã nói lên tầng này có nguy hiểm.

Đầu Trọc biết mình đã giơ tay nhưng lại không được tuyên bố là người an toàn, như vậy chứng tỏ còn có những người khác giơ tay, cũng minh chứng tất nhiên tầng này nguy hiểm, ra ngoài là chết.

Người Phụ Nữ Mang Thai hãy còn sợ hãi nhìn về phía cửa: “Vì đâu anh ta muốn vờ làm người hút thuốc?”

Tôi thở dài và trả lời cô ấy:

“Theo quy tắc, người yếu thế nhất chính là người hút thuốc và không thể nói dối. Bên có ưu thế là bên không hút thuốc, có năng lực lừa dối. Tuy nhiên bên có ưu thế hơn cả là người không hút thuốc nói dối về việc mình có hút, như vậy sẽ tránh bị nghi ngờ có nói dối.”

“Thật đáng sợ.” Người Phụ Nữ Mang Thai vô thức sờ bụng mình.

“Vậy cô có biết ai giơ tay khi nãy không?” Tiểu Đinh phớt lờ gã Đeo Kính bên cạnh, thay vào đó đã hỏi tôi.

“Tạm thời chỉ có thể loại trừ cô ấy,” Tôi nhìn Người Phụ Nữ Mang Thai, “Về phần những người khác, tôi không tin ai được.”

Vừa rồi gã Đeo Kính mang thái độ bất thường nhường cơ hội cho Người Phụ Nữ Mang Thai, từ góc độ này, gần như xác định được gã có giơ tay.

Ngặt nỗi trông đến là khó để mà nói liệu có những người khác hay chăng.

Người không hút thuốc có thể nói dối, nên trong nhóm người có hút có khi còn lẫn người không hút.

“Cái này thì dễ thôi.” Dường như gã Đeo Kính có ý tưởng lóe lên, “Giờ cứ hút đi, ai cũng phải hút, chẳng phải tất cả chúng ta đều sẽ trở thành người hút thuốc, nói sự thật và không còn phải lo lắng về việc bị lừa dối à?”

Ông cụ gật đầu, từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá nhàu nát: “Tôi có thuốc ở đây…”

Tôi bước tới cạnh cửa, dùng ngón tay gõ nhẹ vào dòng chữ [Cấm hút thuốc], quay sang gã Đeo Kính và hỏi: “Anh còn có bao nhiêu ý đồ xấu nữa?”

Tiểu Đinh và ông già bên cạnh đều nhìn gã với ánh mắt khó tin, đồng loạt di chuyển xa hơn.

Gã Đeo Kính thấy vậy, vẻ mặt hằn nỗi hèn mọn quá đỗi: “Là lỗi của tôi. Xin mọi người hãy tha thứ cho tôi. Do trong lúc hiểm nghèo nên đầu óc tôi mới rối loạn tới vậy. Mọi người ngẫm lại xem, nếu mỗi tầng đều là tầng nguy hiểm thì sau chót không ai trong chúng ta còn sống đi ra ngoài, uổng hết cả cơ hội sống sót. Thế nên hiện tại đoàn kết là việc chúng ta nên làm trước hết. Tôi thấy cô gái này, cô… tên cô là gì?”

“Hạ Vũ.” Tôi trả lời.

“Đúng, Hạ Vũ nói đúng. Chúng ta phải cố gắng sống sót càng lâu càng tốt. Hay là vầy, tôi có ý này. Chúng ta hãy xếp thành vòng tròn và nắm tay nhau. Chẳng phải sẽ đảm bảo không ai có thể giơ tay à?”

Tôi thầm nghĩ, cái tên này phản ứng khá nhanh, đồng thời cũng là người linh hoạt. Khi thấy mọi người bất mãn với gã, tôi lập tức thay đổi chiến lược.

Bằng không, ai nấy đều giơ tay trong vòng này tạo tầng nguy hiểm, tiếp đó ném gã ra ngoài là lẽ đương nhiên.

Mọi người nắm tay nhau.

Con số [2] tắt đi, bóng tối lại ập đến.

Cho đến khi đèn bật sáng, ai nấy vẫn không nhúc nhích, bên tai chỉ còn lại tiếng thở từng cơn.
 
Chương 6


10.

“Tầng an toàn, ai đi?” Gã Đeo Kính buông tay ra, hỏi.

Người Phụ Nữ Mang Thai thận trọng mà rằng: “Tôi thấy khó chịu ghê…”

“Tôi có tuổi, thật sự không gắng gượng nổi.” Ông cụ nói.

“Ba người oẳn tù tì đi.”

Gã Đeo Kính mím môi, xem chừng gã thực sự không có ý định tranh tài ở vòng này.

Bao, kéo, kéo.

Người Phụ Nữ Mang Thai thua.

Bà cụ giơ tay lên rồi lại đặt xuống, nói với ông cụ: “Ông nó ra ngoài đi.”

Ông cụ nhìn cửa, rồi nhìn chúng tôi, đoạn nói với bà cụ: “Bà nó ra ngoài đi, tôi đã nói sẽ chăm sóc bà cả đời.”

“Nhanh lên, hai người đã bao nhiêu tuổi rồi mà ở đây diễn phim thần tượng?” Tiểu Đinh thúc giục.

Hai người nhượng bộ, nhượng bộ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định dùng oẳn tù tì.

“Bà ra cái gì?” Ông cụ hỏi.

Bà cụ run người, chậm chạp trả lời: “Kéo”.

[3, 2, 1]

Bà cụ ra cây búa, ông cụ ra cây kéo.

Cả hai đều đứng đấy ngơ ngác như có điều suy nghĩ.

Bà cụ định thần lại, mỉm cười rồi bước ra khỏi cửa.

“Không!” Ông cụ đi theo kéo bà ấy lại.

Bà cụ biến mất trong bóng tối.

Ông cụ dừng lại ngay khe cửa, cả người giãy giụa, không cách gì tiến tới hay lùi lại.

Tiểu Đinh thử kéo ông ta lại vậy mà dẫu có làm kiểu gì cũng vô ích.

Như thể ông ta một mực bị giữ chặt nơi ấy bởi một thế lực vô hình.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Giống như máy chém.

Ông cụ bị chia đôi.

Đoạn, cánh cửa hé mở, nửa bên trong cánh cửa này rơi ra ngoài và mất tăm.

11.

Trong thang máy chỉ còn lại bốn người.

Còn bốn tầng, chỉ có một tầng an toàn.

Chúng tôi vừa nắm tay thì có một giọng nói phát ra từ loa:

“Mệt mỏi quá. Chúng ta tốc chiến tốc thắng cho rồi. Khéo sao số các tầng và số người đều giống nhau nên mọi người cứ chọn một tầng trong số những tầng còn thừa đi. Hãy gặp gỡ định mệnh của mình nào.”

Cơ hội sống sót 75% giảm xuống còn 25%.

“Mi gian lận! Tại sao các quy tắc cứ thay đổi thất thường!” Tiểu Đinh đâm quạu đến mức gần như nhảy dựng.

Người Phụ Nữ Mang Thai ngồi xổm xuống, ôm bụng khóc nức nở.

Gã Đeo Kính bực tức xoa thái dương rồi trừng mắt nhìn tôi dữ tợn:

“Đều là lỗi của cô! Tô thật sự tin rằng cô ác ý, vừa nãy tôi đã nhường phí mất cơ hội rồi. Nếu như không phải không đánh người được, cô đã bị tôi đánh chết từ lâu rồi có biết không?!”

Tôi giữ im lặng, cúi đầu và lùi lại.

Có thể thấy lời gã nói đã đúng, may sao có quy tắc để giữ mạng.

Ba người bọn họ tụ tập lại với nhau theo một cách tự nhiên, gã Đeo Kính không quên quay lại cảnh cáo tôi: “Chúng tôi chọn trước! Đây là điều cô nợ chúng tôi!”

Tôi nhìn lên trần thang máy, một vùng đổ sẫm, tỏa ra mùi máu nồng nặc, nhưng không còn dòng máu nhỏ xuống nữa.

Một lúc sau, gã Đeo Kính đến trước bảng nút bấm.

“Anh muốn chọn tầng nào?” Người Phụ Nữ Mang Thai hỏi.

Gã Đeo Kính không trả lời, cứ thế mau chóng đưa ngón tay ấn vào [6].

Người Phụ Nữ Mang Thai ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên thốt lên: “Tôi cũng muốn chọn số 6. Tôi phải làm sao đây? Tôi cũng muốn chọn số 6!”

Tiểu Đinh nghe vậy, suy nghĩ một chút đã hét lên: “Là 6! Vừa rồi hai tầng an toàn là 4 và 2, đều là số chẵn; trong số 3, 5, 6, 7 còn lại chỉ có mỗi số 6 chẵn!”

“Hơn nữa,” Người Phụ Nữ Mang Thai bổ sung, “hôm nay là ngày 26 tháng 4; 4, 2, 6, chắc chắn là vậy.”

Hai người sấn đến trước bảng nút và ráng sức bấm [6].

Gã Đeo Kính bước sang một bên, mỉm cười nói với họ: “Vô ích thôi. Mỗi người chọn một tầng, ai đến trước được trước.”

Con số trên màn hình nhảy lên [6] và cửa mở.

“Tôi sẽ hóa vàng cho mấy người, ha ha.” Gã Đeo Kính nói rồi bước ra ngoài.

“Không! Muốn chết thì cùng chết đi!” Hai mắt Tiểu Đinh đỏ hoe, quay người thụi một cú vào mặt gã Đeo Kính.

Chiếc kính bay đi.

“Cậu điên rồi! Cậu đã vi phạm quy tắc!” Khóe miệng gã Đeo Kính chảy máu.

“Dù sao cũng chết hết, tôi sợ quái gì?!” Tiểu Đinh giơ chân đá mạnh vào bụng gã.

Gã Đeo Kính đau đớn khuỵu xuống.

Thấy vậy, Người Phụ Nữ Mang Thai từ bên cạnh âm thầm đi về phía cửa. Gã Đeo Kính nhận ra, nắm lấy cổ chân cô ta khiến cô loạng choạng ngã xuống đất.

Tôi đứng ở góc trong nhìn ba người họ đánh thành một đám.

Lúc đầu, gã Đeo Kính không muốn phạm luật và chỉ tự vệ mà không đánh trả, sau đó gã hết đỡ nổi, bắt đầu đánh trả như điên.

Mặc cho ai đến gần cửa, người này sẽ bị hai người còn lại tóm chặt lấy và bắt đầu đánh nhau ngay.

Trên người họ có những vết cắt, máu chảy ra ồ ạt, không rõ do họ bị trừng phạt hay bị đánh đập.

Sau chót, cả ba người mặt mũi bầm dập thoi thóp thống nhất sẽ đi ra ngoài cùng nhau.

Thế là họ bò cạnh nhau, từng chút một tiến vào bóng tối.

Sau khi cánh cửa đóng lại, một tiếng nổ vang lên bên ngoài.

Tôi bước qua đám máu trên nền và ấn [7].
 
Chương 7


12.

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, cảnh sát đã đợi rất lâu cạnh giường bệnh.

“Họ...”

“Vụ tai nạn thang máy khiến bảy người bị thương nặng, chỉ có một bé gái, một bà già, và cô là ba người không bị thương.”

Sau khi viên cảnh sát trả lời, anh ta nhìn tôi: “Nhưng chúng tôi đến đây không phải vì vụ này mà vì vụ khác.”

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống má.

“Tử Tình, phải không?”

“Ngày hôm qua, Trần Tử Tình bị chồng là Lôi Trạch gi ết chết phân thây, chính Lôi Trạch cũng rơi vào thang máy và đã tử vong. Cuộc gọi cuối cùng cô ấy gọi là cho cô.”

“Hắn… cũng chết rồi?”

Trong đầu tôi đêm qua là âm thanh của một vật nặng đập vào trần thang máy và những giọt máu từ trần thang máu rỉ ra nhỏ xuống người chúng tôi.

“Đúng vậy, y đi vào thang máy từ tầng 6 mà không chú ý, bên trong không có thang máy, lúc đó thang máy dừng lại ở tầng một.”

13.

[Trích từ bản ghi chép của Hạ Vũ.]

Tử Tình và tôi quen nhau từ khi còn nhỏ và là đôi bạn thân thiết nhất trong thật nhiều năm.

Chúng tôi học đại học ở những nơi khác nhau, ngay từ đầu hai đứa còn giữ liên lạc thân thiết. Khốn nỗi tiệc vui chóng tàn, cậu ấy nhanh chóng rơi vào bể tình.

Lôi Trạch điên cuồng theo đuổi cậu ấy, sau khi họ quen nhau, hắn gần như chiếm lấy toàn bộ thời gian của Tử Tình.

Tử Tình luôn là một cô gái tốt, tốt bụng và bao dung. Cậu ấy chưa từng yêu ai, trong mớ cảm xúc mãnh liệt, cậu ấy xoay mòng mòng, khó lòng tự thoát ra.

Tuy chưa từng gặp Lôi Trạch nhưng tôi có ấn tượng vô cùng xấu về hắn. Đối với tôi, lắm điều hắn nói với Tử Tình chính là minh chứng của ba cái tên PUA, vậy mà lúc tôi nhắc nhở Tử Tình, cậu ấy đã nổi giận với tôi.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi xảy ra xung đột.

Tôi thất vọng về cậu ấy tràn trề, song mới được mấy ngày, cậu ấy gọi điện cho tôi khóc lóc nói rằng Lôi Trạch suýt đánh mình. Tôi nghe vừa tức vừa đau lòng, tức thì tha thứ cho cậu ấy.

Điều buồn cười là họ làm hòa ngay ngày hôm sau, do Lôi Trạch ghen nên mới kích động tới thế.

Trong thời gian học đại học, họ cứ mãi chia tay rồi tái hợp, đủ cảnh gà bay chó chạy.

Đến lúc tốt nghiệp, cậu ấy nói sẽ kết hôn với Lôi Trạch, tôi còn cố tình bay tới khuyên cậu ấy nên cẩn thận, nhưng cậu ấy lại nói mình đã có thai.

Có thai.

Lôi Trạch luôn biết sự tồn tại của tôi, biết tôi muốn chia rẽ bọn họ, cho nên hắn không thân thiện với tôi là mấy.

Lúc hắn cảnh cáo tôi trước mặt, Tử Tình chỉ ngăn hắn lại chứ nào lên tiếng thay tôi, lòng tôi rét lạnh cùng cực.

“Nếu cậu đã khăng khăng đến thế, tớ sẽ không nói gì nữa, tôn trọng số phận của cậu, sau này có khóc cũng đừng tìm tới tớ.” Tôi nói thế.

“Yên tâm đi, chính tớ tự gánh chịu nghiệp báo của mình. Từ giờ trở đi, cậu đi đường cậu, tớ đi đường tớ, tớ nói đủ rõ chưa?”

Sau cuộc chia tay tồi tệ này, tôi đã xóa hết cách liên lạc với cậu ấy.

Mấy năm nay tôi không có bất kỳ tin tức gì của cậu ấy, có điều hàng năm vào ngày trước sinh nhật, tôi đều nhận được tin nhắn chúc sinh nhật cậu ấy, đây là thỏa thuận của chúng tôi khi còn nhỏ: “Muốn làm người đầu tiên chúc người còn lại một sinh nhật vui vẻ.”

Tôi chưa từng trả lời.

Mãi tới năm nay, có thể chuyện cũ đã quá lâu, hoặc có thể đã đến giai đoạn nói đến hôn nhân, tôi không còn giận nữa, hay nói cách khác, nỗi nhớ cậu ấy còn vượt qua cả tức giận.

Tình cờ tôi đến đây đi công tác, hôm qua khi nhận được tin nhắn chúc phúc của cậu ấy rồi, tôi đã trả lời một câu: [Chúng ta gặp nhau nhé.]

Cậu ấy từ chối tôi một cách lịch sự, tôi cảm thấy kỳ lạ bèn gửi cho cậu ấy một tin nhắn khác, cậu ấy không hồi âm.

Tôi nghĩ có khi cậu ấy bận, có lẽ cậu ấy đã có con rồi, không biết dạo này cậu ấy thế nào. Nhớ lại tuổi trẻ tươi đẹp của chúng tôi, tôi bất giác gọi lại nhưng cậu ấy chẳng bắt máy.

Đến giấc đêm đánh răng rửa mặt xong, tôi mới nhận được câu trả lời của cậu ấy.

[Bây giờ tới nhà tớ đi, đêm nay chúng ta tâm sự thật vui nào.]

Phía sau là địa chỉ nhà cậu ấy.

Tôi hỏi: [Bây giờ?]

Đã mười một giờ rồi.

[Ừ, tớ nhớ cậu quá.]

Tôi không thể từ chối những lời như vậy thành thử ngay lập tức đứng dậy, thay quần áo và đi ra ngoài.

Tôi đã kể cho anh nghe chuyện xảy ra sau khi vào thang máy rồi, có lẽ đúng như những gì anh nói, hoảng loạn và thiếu oxi đã mang đến tư duy hỗn loạn.

À nhân tiện, tôi không biết nhiều về cuộc sống của Tử Tình những năm qua, nhưng hôm qua nghe được vài lời trong thang máy, tôi nghi Lôi Trạch đã ngoại tình sau lưng cậu ấy từ lâu, thậm chí là… gọi cả gái mại dâm.

14.

Tôi được xuất viện sau một ngày theo dõi.

Trên người không có một vết thương nào.

Khi tôi phát hiện ra quy tắc [Người hút thuốc chỉ có thể nói sự thật] ngày hôm qua, tôi có linh cảm rằng mình sẽ an toàn cho dù có chuyện gì đi chăng nữa.

Tôi lấy chiếc nhẫn cưới được giấu trong thang máy ra khỏi túi.

Tôi có hút thuốc và khi được hỏi liệu tôi có thai hay không, tôi đã buột miệng mà rằng: “Tôi độc thân”.

Tôi đã nói dối và chẳng nhận lấy bất kỳ trừng phạt nào.

Tiếp đó tôi lại nói dối mình không hút thuốc, vẫn không hứng chịu trừng phạt.

Nhưng tôi lấy làm lạ, vì sao tôi lại là người may mắn?

Mãi tới sau cùng, tôi nghe loa phát thanh bàn luận: “… Tôi nói rõ chưa?”

Tim tôi lỡ nhịp. Thuở còn đi học, chúng tôi từng đọc quyển tạp chí dạy cách thể hiện trí tuệ cảm xúc cao: Đừng nói “nghe rõ chưa?”, hãy nói “tôi nói rõ chưa?”.

Học được câu này xong, nó trở thành câu thần chú của cậu ấy, thậm chí tôi còn từng chế nhạo cậu.

Tôi giác tỉnh toàn bộ những chuyện này đều là do Tử Tình sắp đặt, như vậy rất có thể cậu ấy đã gặp chuyện không may. Cậu ấy không phải là tên giết người vô tội bừa bãi, mà đang tìm cách trả thù đúng không?

Tôi sẽ hướng dẫn mọi người tuân thủ quy tắc, để mọi người cố gắng hết sức đi theo sự sắp xếp của Tử Tình.

Sau chót khi tất cả bọn họ đều kiên định cho rằng tầng an toàn là [6], tôi có thể là người duy nhất trên thế giới biết tại sao lại là [7].

Ngay cả khi họ có 10,000 cơn cớ để suy đoán rằng đó là [6].

Đều không có gì quan trọng hơn điều này: 4-2-7 là ngày sinh nhật của tôi.

Tử Tình sẽ không bao giờ quên sinh nhật hàng năm của tôi.
 
Chương 8: Hoàn


15.

[Trích nhật ký của Trần Tử Tình]

Sau khi nhận được câu trả lời của Tiểu Vũ, tôi liên tục xác nhận đó đúng là số của cậu ấy.

Tôi vui đến phát khóc.

Không cần suy nghĩ, tôi trả lời cậu ấy: [Không được, tớ muốn cậu hạnh phúc!]

Vừa gửi đi, Lôi Trạch phát hiện ngay có gì đó bất thường bèn giật điện thoại lại.

Chỉ vào ngày này hàng năm tôi mới có thể dùng điện thoại di động để gửi tin nhắn cho Tiểu Vũ.

Tôi nói với Lôi Trạch nếu không cho tôi làm vậy, đoan chắc Tiểu Vũ nhất định sẽ nhận ra có chuyện không ổn và tìm đến tôi.

Thật ra tôi nào tin rằng cậu ấy còn quan tâm đ ến tôi, hên sao Lôi Trạch e dè tính tình tọc mạch của cậu ấy, thấy chúng tôi không nói chuyện thêm nên cũng đồng ý.

Tôi không nhớ rõ mình đã bị hắn cầm tù bao nhiêu năm, gần đây cứ thấy đầu óc mơ màng; có đôi khi thức dậy, tôi còn những tưởng mình là cô bé, đã đến lúc rời giường đi học.

Tôi từng biết hạnh phúc, ngặt nỗi Lôi Trạch có được tôi rồi, tính tình hắn thay đổi chóng mặt, tôi không thể tin được trước đây hắn ngụy trang giỏi đến vậy.

Tử Tình thuyết phục tôi chia tay, Lôi Trạch dấm dúi nhìn thấy tin nhắn đã giận tím mặt, bảo chia tay cũng được, tới lúc đó hắn sẽ giết tôi rồi giết Tiểu Vũ.

Tôi hãi hùng, có liên quan gì đến cậu ấy? Tôi mù quáng, tôi gặp trúng phường bất nhân, nhưng nhất quyết không thể để liên lụy tới cậu ấy.

Thành thử trong lúc đối phó với Lôi Trạch, tôi dần dà xa lánh Tiểu Vũ.

Tôi nghĩ mình có thể xử lý tốt việc này, chờ tới lúc tốt nghiệp là có thể thoát khỏi hắn.

Vậy mà tôi lại có thai, hắn gửi báo cáo xét nghiệm của tôi về cho gia đình tôi, bảo tôi muốn kết hôn.

Bị công kích cả trong lẫn ngoài, cuối cùng tôi đồng ý kết hôn, có lẽ tôi đã quá yếu đuối, cảm thấy con nít vô tội.

Tiểu Vũ ngàn dặm xa xôi chạy tới khuyên tôi để rồi bị tôi làm tức giận và quay đi.

Cũng tốt, tôi hoàn toàn không xứng đáng với lòng tốt của cậu ấy dành cho mình.

Sau khi kết hôn, Lôi Trạch càng tự tin hơn. Tôi vốn đã ốm nghén nặng, mùi khói thuốc lá càng làm tôi thêm phần khó chịu, thế là tôi yêu cầu hắn bỏ thuốc lá.

Nhưng điều đó lại đâm khiến hắn nổi đóa, hắn nói tôi dám kiểm soát hắn và tát tôi một cái bạt tai thật mạnh.

Cuối cùng đứa bé cũng mất vì dị dạng khi tôi sinh non, bác sĩ cho biết nguyên nhân là do hút thuốc thụ động.

Tôi hận lắm, không còn đứa con ràng buộc, tôi quyết tâm rời xa hắn.

Hắn cũng nhận thấy điều này bèn dùng xích khóa tôi lại qua đêm.

Tôi van nài, tỏ ra yếu đuối, để hắn lơ là, chờ cơ hội trốn thoát; tôi đã cố gắng thật nhiều lần.

Thậm chí có mấy bận còn chạy trốn khỏi cửa nhà.

Nhưng hắn đút lót tiền cho bên quản lý tòa nhà, lúc nào cũng thông qua camera giám sát để dễ dàng nhìn ra tung tích của tôi cho được. Tôi chưa kịp chạy ra khỏi cư xá đã bị đám bạn bài bạc của hắn giúp sức bắt lại.

Có người đàn ông mặc âu phục mang giày da đeo kính, trông nhã nhặn lịch sự thế thôi, nào ngờ gã lại mạnh mẽ đến vậy, chỉ một đòn đã ấn tôi xuống.

Ngoài ra còn có một chủ hộ tại tầng 9, người này cũng có con gái đấy. Vậy mà lúc ông ta tới nhà tôi uống rượu, tôi hét lên nhờ giúp đỡ qua cửa, song ông ta làm như không nghe thấy.

Lúc người giao đồ tới mang đồ ăn đi, tôi dùng hết sức kéo sợi dây xích bổ nhào tới cửa phòng, để rồi cậu ta nhìn thấy tôi và hỏi Lôi Trạch: “Có chuyện gì thế?”

Lôi Trạch thì thầm điều gì đó.

Thằng giao đồ ăn cười: “Chúc vui vẻ nhé người anh em.”

Tên béo ở lầu 4 chặn tôi ở lối vào cầu thang, nơi đó là điểm mù của camera mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Có một lần tôi đang trốn thoát có đi ngang qua tầng 2. Tôi thấy cửa mở nên chạy xổ vào cầu cứu, chỉ muốn ở lại thêm một lát để tránh sự truy lùng của Lôi Trạch.

Ông già ở đó trông hiền hòa là thế, an ủi tôi là thế, còn cho tôi uống nước nóng.

Vậy mà tỉnh lại sau cơn hôn mê, thứ tôi nhìn thấy chính là khuôn mặt của Lôi Trạch.

Hắn đưa tôi về nhà và đánh tôi tới nỗi máu me khắp người.

Tôi bỏ cuộc, sau đó sống trong cơn tê liệt một thời gian thật dài.

Tháng trước nghe nói có người thuê nhà mới chuyển xuống tầng dưới, tôi nghĩ mình nhìn thấy chút hy vọng. Lợi dụng lúc Lôi Trạch đi vắng, tôi gõ thật to vào ống nước trong phòng tắm, còn mơ hồ nghe thấy những lời chửi rủa không kham nổi của cô ta.

Quả nhiên ngày đó quản lý tòa nhà lại tìm tới cửa thật, Lôi Trạch biết được tình huống này bèn đi xuống lầu một chuyến.

Khi quay về, hắn vừa đánh tôi vừa bảo: “Tử Tình, tao yêu mày nhiều như vậy, sao mày luôn bỏ chạy? Tại sao?”

Tôi đau đớn gần như bất tỉnh, có lẽ chỉ có cái chết mới cứu được tôi.

Ngày hôm sau khi tôi bắt đầu nghĩ xem nên rời đi bằng cách nào, tôi sực nhớ rằng chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến sinh nhật của Tiểu Vũ.

Đợi cho đến khi tôi nói xong lời chúc mừng sinh nhật cậu ấy lần cuối đi.

Bây giờ tôi vô cùng vui mừng vì mình đã đưa ra quyết định này, Tiểu Vũ đã trả lời tôi thật rồi, cậu ấy không hoàn toàn từ bỏ tôi, thật tuyệt vời.

Dù điện thoại của tôi đã bị lấy đi nhưng không sao cả. Giờ tôi đã tràn đầy sức lực, tôi không muốn chết nữa, tại sao lại phải để kẻ ác tận hưởng thế giới này?

Tôi biết mình không cô đơn, đã lâu rồi tôi không có cảm giác như vậy.

Tiểu Vũ là cọng rơm cứu mạng của tôi, là cọng rơm cuối cùng và duy nhất.

Đến khi tôi thoát khỏi nguy hiểm, hay nói cách khác, đến khi tôi giải quyết được “mối nguy hiểm”, tôi muốn gặp cậu ấy càng sớm càng tốt.

Mong ngày đó sẽ đến sớm.

Mong ngày đó trời tươi sáng.

Cửa phòng mở, Lôi Trạch uống rượu xong đã quay lại, tôi viết tới đây thôi.

—Ngày 26 tháng 4

16.

Kết luận của cảnh sát được đưa ra.

Ngày 26, Lôi Trạch say rượu về nhà đánh Tử Tình, sẩy tay gi ết chết cậu ấy, kế đó chặt xác thành nhiều mảnh tại nhà rồi cho vào túi xách, suy đoán ban đầu là hắn định vứt xác.

Lúc này hắn thấy cuộc gọi nhỡ của tôi. Sợ tôi tiếp tục tìm người ắt việc sẽ bị lộ, hắn giả làm Tử Tình và nhắn tin mời tôi đến nhà.

Dây gai và dao rựa đã chuẩn bị sẵn ở cửa, nếu tôi bước vào là chết ngay.

Thấy tôi mãi vẫn chưa đến, cũng không liên lạc qua điện thoại được (lúc này tôi đang ở trong thang máy, điện thoại không có tín hiệu), hắn sợ có biến bèn định xuống lầu đón tôi. Đâu có ngờ hắn rơi thẳng xuống trục thang máy.

“Có lẽ có liên quan tới những vết thương trên cơ thể y khi y rơi từ trên cao xuống, khiến y suy yếu và sức chú ý rời rạc.”

“Hắn còn vết thương khác?”

“Đúng, toàn là vết thương mới, chính y tự mình băng bó đơn giản mà thôi. Theo phân tích, có thể do Trần Tử Tình ra tay.”

Khi cảnh sát nói điều này, anh ta có vẻ hơi bối rối.

“Theo câu trả lời lúc hỏi hàng xóm, đúng như cô nói, Lôi Trạch thường xuyên gọi gái bán hoa đến nhà. Hàng xóm cũng biết chuyện y bạo hành gia đình và cầm tù vợ mình. Có điều họ đều nói vợ y bị điên, còn y không những không rời bỏ mà còn quan tâm chăm sóc, lý do hợp lý tha thứ được.”

“Thật vớ vẩn!” Tôi tức giận.

“Đây chỉ là lý do chối bỏ của bọn họ. Chúng tôi đã điều tra được bọn họ đều bị Lôi Trạch dùng tiền mua chuộc ở các mức độ khác nhau, tất nhiên đã nhắm mắt làm ngơ.”

Tôi tức giận chửi thề vài câu rồi nhìn người cảnh sát, trông anh ta đang suy nghĩ gì đó.

“Vẫn còn có điểm đáng ngờ?” Tôi hỏi.

“À, không. Tôi chỉ đang nghĩ Lôi Trạch đã bạo hành Trần Tử Tình mấy năm nay mà cô ấy chưa từng chống cự quyết liệt như vậy. Vậy sao lần này… Cô không biết đâu, cô ấy ra tay rất tàn nhẫn, do số Lôi Trạch còn may nên không bị thương chỗ quan trọng, bằng không chỉ sợ chính y mới là người chết trong nhà.”

17.

Có điều này tôi chưa nói với ai.

Trong thang máy, sau khi tôi nhấn [7], cảnh báo an toàn trên cửa lại sáng lên.

Chẳng qua nét chữ đã thay đổi hình thức trông như đang run rẩy.

[Đừng dựa dẫm vào người khác, coi chừng té ngã.]

[Hãy độc lập tự chủ, cảnh giác với bạo lực.]

[Hãy từ chối người chồng tồi, chịu trách nhiệm với bản thân và con cái.]

Đây là lời nhắc nhở cuối cùng của Tử Tình với tôi về cuộc đời tan vỡ của mình.

Tuy nhiên mãi tới khi về nhà và nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng ba câu này tương ứng với hai lời cảnh báo cuối cùng.

Vậy điều 1 [Giới hạn 10 người, nghiêm cấm quá tải] là điều vô nghĩa sao?

Hay cậu ấy trách tôi, trách tôi không phản hồi sớm hơn, không phát hiện ra tình huống của cậu ấy sớm hơn để tới cứu cậu ấy.

Sau nhiều lần tuyệt vọng không được giúp đỡ, tôi lại phớt lờ cậu ấy, liệu tôi có phải là cọng rơm cuối cùng cho cậu ấy không?

Đêm tới tôi không ngủ được thường đến mộ Tử Tình để gặp cậu ấy, mỗi lần gặp là tôi ở đó hồi lâu.

Buổi chiều, có tiếng bước chân đến gần.

Cảnh sát trao nhật ký của Tử Tình vào tay tôi.

“Tôi nghĩ đây có thể là lý do khiến cô ấy phải chiến đấu hết mình vào phút cuối. Xin gửi lời chia buồn.”

Tôi đọc nhật ký nhưng cảm thấy chẳng khá hơn chút nào, đau đớn quá.

Tôi khóc lớn trước mộ.

Có chú bướm đậu trên ngón tay tôi, khi tôi cử động, nó bay lên, tôi đưa mắt nhìn theo nó và ngẩng đầu.

Ánh nắng đầy tươi sáng.

- -HẾT-- 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom