Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 371: Chuyến tàu không có điểm đến (9)


Edit: Fang 

Beta: Qing

Toa 03.

Chỗ ngồi của Ngân Tô ở phía trong, nhưng hai chân của hành khách mới lại gác lên ghế phía trên, bên dưới còn để một số hành lý.

Khuôn mặt u ám lộ ra nụ cười kì dị, dường như đang đợi chờ Ngân Tô nói chuyện với cậu ta.

Ngân Tô cũng mỉm cười với anh ta sau đó đột nhiên nhấc tay vả một cái, âm thanh chói tai của cái tát vang vọng trong toa tàu.

Quy tắc nói rằng không được nói chuyện với những hành khách không phải là con người của trạm vừa rồi, nhưng không nói là không được bắt nạt hành khách nha.

Hành khách mới bị đánh cho đầu lệch sang một bên, hết sức kinh ngạc trừng Ngân Tô. 

Ngân Tô nhìn bên mặt còn lại của anh ta, nhấc tay vả một cái nữa.

Hành khách mới: “…”

Đánh đến nghiện rồi đúng không!!

Nhưng cô không nói chuyện…

Trên gương mặt trắng bệch của hành khách mới hiện rõ vết tát đối xứng, anh ta thù hận trừng Ngân Tô. 

Ngân Tô chỉ cười với cậu ta, sau đó nhấc tay lần nữa ——

“Bốp!”

“Bốp bốp!”





Thịnh Ánh Thu từ toa tàu khác trở về thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. 

Cô gái áo gió màu đen đứng ở lối đi, đối mặt với quái vật, hai tay thay phiên nhau làm việc, trong toa tàu toàn là tiếng vả vang vọng.

Quái vật đó không giãy giụa không phản kháng, chỉ ngóc đầu, dùng ánh mắt thù hận trừng cô.

Trong tiếng vả, Thịnh Ánh Thu nghe thấy một âm thanh khác, cánh cửa đối diện với cô ta “sầm” một tiếng đóng lại.

“!!!”

Ngân Tô nghe thấy tiếng đó thì chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó rũ mắt xuống như chưa từng có gì xảy ra, chuẩn bị tiếp tục vả…

Hai má quái vật đã sưng lên, cuối cùng cậu ta giống như không chịu nổi nữa, đột ngột đứng dậy nhường đường.

Ngân Tô tiếc nuối buông tay xuống, nghiêng mình đi vào bên trong. 

Thịnh Ánh Thu: “…”

May mà vị trí của cô ta ở bên ngoài. 

Thịnh Ánh Thu nhìn cánh cửa đã đóng một cái, không lập tức ngồi xuống, dù sao tàu cũng đã chạy rồi, lúc này ngồi hay không cũng chẳng quan trọng. 

Thịnh Ánh Thu đi tới lối đi ở hai hàng ghế phía trước Ngân Tô: “Xin chào, vẫn chưa biết nên xưng hô với cô thế nào?”

“Tô Lương Tâm.”

“…” Cái tên này thật sự là vừa nghe đã thấy giả! Thịnh Ánh Thu là một người chơi có kinh nghiệm, tất nhiên sẽ không quan tâm vấn đề tên thật hay giả: “Chuyện lúc trước, cảm ơn nhé.”

“Không cần, cô đã tiêu điểm tích lũy rồi.” Ngân Tô không để tâm.

Thịnh Ánh Thu cảm ơn không phải là mục đích chính, sau khi hàn huyên hai câu thì cô ta thăm dò hỏi: “Có phải người quấn áo choàng đen vừa mới mua manh mối trên sân ga từ cô không? Có thể bán cho tôi không?”

Cô ta nhìn thấy kẻ kỳ quái quấn áo choàng đen đứng cùng một chỗ với cô ở một toa tàu khác.

Ngân Tô giơ một ngón tay.

Thịnh Ánh Thu rất hiểu chuyện, chuyển khoản một vạn cho Ngân Tô. 

“Hành khách cần biết —— 1. Vui lòng không nói chuyện với những hành khách…” Ngân Tô đọc “Hành khách cần biết” cho Thịnh Ánh Thu. 

“Cảm ơn.”

Thịnh Ánh Thu lập tức trở về vị trí của mình, lục tìm đồ vật màu xanh lá trong hành lý.

Tuy quy tắc phía trước nói “Chuyến tàu D4444 không có trưởng tàu” nhưng ông ta cũng có thể là trưởng tàu của chuyến tàu khác tới đây làm thêm, như vậy cũng có thể lý giải được quy tắc “Trưởng tàu ghét người nói dối”.

Hơn nữa lúc lên tàu “đồ vật màu trắng” thuộc hàng cấm, nên đồ vật màu xanh lá chắc hẳn cũng là hàng cấm.





Balo của Ngân Tô vứt trong cung điện, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô lấy nó ra và lục lọi để tìm những món đồ màu xanh lá cây.

Là một cái vòng tay màu xanh lá, trên vòng tay có một số hoa văn kỳ quái.

Ngân Tô nghĩ một lát, vẫn nhét vòng tay vào trong balo, lấy bảng màu ra hướng về phía mặt quái vật, biến toàn thân trên dưới anh ta thành màu xanh lá.

Bộ trang phục ăn xin rách rưới củ con quái vật ngay lập tức trở thành tiêu điểm nổi bật.. 

Quái vật: “…” 

Khuôn mặt Ngân Tô dịu dàng, không tiếng động bày tỏ “Đừng khách sáo”.

Con quái vật không có phản ứng nào khác ngoài việc trừng mắt nhìn cô, nhưng bất kể anh ta trừng thế nào, kẻ đầu sỏ bên cạnh cũng chỉ giữ dáng vẻ mỉm cười.

Con quái vật tức giận đến mức tần suất lồ ng ngực phập phồng cũng nhanh hơn, anh ta đằng đằng sát khí kéo túi du lịch dưới chân ra.

Ngân Tô nhìn một cái, thằng nhóc này, mang nhiều quần áo như vậy —— Quan trọng là đống quần áo này đều rách rưới!

Ngân Tô không thể chịu nổi khi nhìn thấy nhiều bồ đồ rách nát như vậy nên cô lại lấy một bảng màu ra, ngay trước mặt quái vật, biến toàn bộ đồ thành màu xanh lá lần nữa.

Lần này ngay cả túi cũng không buông tha.

Quái vật: “…”

Giết cô!!

Cậu ta muốn giết cô!!





Thịnh Ánh Thu vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý đồ vật màu xanh lá cô ta tìm ra như thế nào, quay đầu liền phát hiện đằng sau lòi ra một người xanh đến mức phát sáng.

“!!!”

Thời gian cô tìm đồ đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không thể rời khỏi toa tàu, ở đây trừ chỗ ngồi ra thì không còn thứ gì khác, Vu Khiết – người có thể dung hợp đồ vật cũng không ở toa này.

Thịnh Ánh Thu nhìn hành khách bên cạnh mình một cái, nhớ lại cảnh tượng Ngân Tô đánh quái vật vừa nãy… Trong lòng nảy ra một cách to gan.

Hành khách quái vật nhận thấy ánh mắt của Thịnh Ánh Thu, chậm rãi quay đầu, ngoác mồm lộ ra một hàm răng đen.





“Két ——”

Cánh cửa đang đóng được mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh da trời đi từ ngoài cửa vào, liếc mắt nhìn cả toa tàu một lượt, sau đó dừng trên người Thịnh Ánh Thu gần ông ta nhất và hành khách quái vật bên cạnh đó.

Người đàn ông đi về phía chỗ ngồi của Thịnh Ánh Thu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Mời xuất trình vé tàu.”

Thịnh Ánh Thu nhìn thấy người đàn ông cài thẻ tên ghi chức vụ “trưởng tàu” trước ngực.

Câu nói kia của trưởng tàu là nói với hành khách quái vật. 

Thịnh Ánh Thu ổn định hô hấp, cũng không dám thở mạnh, cô ta có thể cảm thấy hơi thở kì dị tỏa ra từ người trưởng tàu, rất mạnh…

Hành khách quái vật lấy một tấm vé tàu ra đưa qua đó, trưởng tàu có một cái máy kiểm vé cầm tay giống như nhân viên đồng phục màu xanh da trời.

“Hãy cất kỹ.”

Hành khách quái vật cầm lấy một đầu của vé tàu, nhưng trưởng tàu lại cầm đầu còn lại, không hề buông tay, nụ cười nơi khóe miệng mở rộng: “Hành khách, có vẻ như bạn đã mang theo thứ gì đó mà lẽ ra bạn không nên mang theo.”

Hành khách quái vật nói theo bản năng: “Tôi không có.”

Nụ cười của trưởng tàu càng thêm xán lạn, độ cong kỳ dị đó dường như kéo dài đến mang tai: “Thật sự không có sao?”

“Không… Không có.”

Trưởng tàu buông vé tàu ra, hành khách quái vật lập tức cất vé đi, còn chưa kịp thở phào, cánh tay của trưởng tàu kéo dài một cái kỳ dị, bóp lấy cổ hành khách quái vật. 

Thậm chí hành khách quái vật còn không kịp kêu một tiếng, mắt, mũi, tai cùng lúc chảy ra máu đen, khuôn mặt màu xanh đen vô cùng khiếp sợ.

“Bùm!”

Đầu của hành khách quái vật trực tiếp bị bóp nổ.

Thịnh Ánh Thu ngồi bên cạnh bị máu đen tanh tưởi bắn lên, máu chảy xuống theo sống mũi, mắt có hơi ngứa, bóng dáng của trưởng tàu trở nên mơ hồ.

Tay của trưởng tàu khôi phục bình thường, ông ta nhìn Thịnh Ánh Thu với sắc mặt khó coi: “Hành khách, mời xuất trình vé tàu của cô.”

Trưởng tàu đứng bên cạnh cứ như một ngọn núi lớn, đè đến mức Thịnh Ánh Thu có chút không thở nổi, nói ra mấy chữ từ kẽ răng: “Tôi đã kiểm vé.”

Trưởng tàu giải thích: “Để ngăn chặn tình trạng trốn vé, chúng tôi sẽ kiểm tra lại tại từng ga, điều này cũng nhằm đảm bảo an toàn cho hành khách..”

“…”

Trốn vé…

Mỗi trạm đều sẽ kiểm vé…

Là vì người chơi có vé tàu bị nhân viên lấy mất?

Thịnh Ánh Thu lấy vé ra đưa cho trưởng tàu.

Trưởng tàu trả vé lại cho Thịnh Ánh Thu rất nhanh: “Hãy cất kỹ.”

Thịnh Ánh Thu nhìn dấu ngón tay màu đen dính trên vé tàu, mu bàn tay nổi da gà.
 
Chương 372: Chuyến tàu không có điểm đến (10)


Edit: Fang 

Beta: Alva

Trưởng tàu đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Ngân Tô, nhìn hành khách quái vật toàn thân xanh lá đến phát sáng, đáy mắt lộ ra chút cổ quái vặn vẹo.

“Hành khách, mời xuất trình vé tàu của cậu.” Trưởng tàu không lập tức làm khó mà đòi vé tàu theo quy trình.

Hành khách quái vật đã bắt đầu sợ hãi, anh ta run rẩy lấy vé tàu ra.

Lúc trưởng tàu nhận lấy vé tàu kiểm vé, hành khách quái vật đột nhiên quay đầu chạy về phía cửa vẫn đang mở đằng sau.

“Vù ——”

Cánh tay của trưởng tàu kéo dài lần nữa, từ phía sau túm lấy cổ hành khách quái vật, không chút nể tình kéo cậu ta trở về, giẫm dưới chân. 

“Hành khách, tôi vẫn chưa kiểm vé xong.” Nụ cười của trưởng tàu kéo tới mang tai, giọng điệu u ám: “Cậu chạy cái gì chứ?”

Hành khách quái vật bị trưởng tàu giẫm dưới chân đang run rẩy. 

Ngân Tô ngồi bên trong, vẻ mặt như thường quan sát trưởng tàu, trưởng tàu này mang đến cho mọi người cảm giác kinh hãi khi hắn ta xuất hiện. Những con quái vật bình thường thậm chí không dám chống lại hắn ta.

Dựa theo thiết lập của phó bản, trưởng tàu là cửa ải lớn nhất trên tàu rồi, kiểu gì cũng phải là BOSS chứ nhỉ?

Nhưng BOSS ra sân sớm như vậy?

Vội tan làm sao?

Trưởng tàu kiểm tra vé xong, cúi người đặt vé lên thân quái vật, sau đó đè lên đầu cậu ta.

“Cái đó…” Ngân Tô vẫn luôn quan sát bỗng giơ tay đặt câu hỏi: “Có thể kéo sang bên cạnh rồi giết không, ông như vậy sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm đi tàu của tôi.”

Trưởng tàu hơi nghiêng đầu, muốn nhìn xem ai to gan như vậy, trong lúc ông ta giải quyết hành khách mang theo hàng cấm lại dám lên tiếng. 

Ngân Tô chạm phải ánh mắt u ám của trưởng tàu, nhếch môi cười nhạt, cố hết sức khiến mình trông có vẻ thân thiện.

Tiếc rằng sự thân thiện của Ngân Tô không nhận được sự phản hồi của trưởng tàu.

“Bùm!”

“Cạch!”

Khoảnh khắc đầu hành khách quái vật bị bóp nổ, Ngân Tô bật mở một cái ô, chắn ở bên cạnh mình, hai chân co lên, không bị bắn vào một chút máu nào.

Ngân Tô ló đầu từ sau ô ra nhìn một cái, chỗ ngồi bên cạnh cô bị bắn lên không ít máu màu đen, mùi tanh tưởi trong toa tàu càng trầm trọng hơn.

Rất tốt, rất phản nghịch.

Cô thích NPC phản nghịch như vậy, lúc xử lý sẽ rất thú vị.

Trưởng tàu giải quyết hành khách quái vật xong, khóe miệng nở nụ cười u ám: “Hành khách, mời xuất trình vé tàu của cô.”

Ngân Tô kéo một cái áo từ trong túi của hành khách quái vật đưa cho ông ta, đưa ra đề nghị giống như người bạn chung sống lâu năm: “Ông lau tay trước đi.”

Trưởng tàu: “…”

Cơ mặt trưởng tàu cứng đờ trong chốc lát, cô đang nói gì cơ?

Ai cần lau tay!

“Trưởng tàu, tôi muốn tốt cho ông, ông xem tay của ông bẩn như thế, không vệ sinh.”

Trưởng tàu: “…”

Có phải đầu óc cô có bệnh không?

Trưởng tàu giơ tay lên rồi li3m ngón tay trước mặt cô, hành vi quái dị đó trông vô cùng khiêu khích. 

“…” Ngân Tô duy trì nụ cười, thành khẩn khuyên bảo: “Tôi hiểu và tôn trọng sở thích của ngài, nhưng trưởng tàu đừng trì hoãn công việc của bạn, phía trước vẫn còn có những hành khách khác đợi ông đi kiểm vé.”

Trưởng tàu: “…”

Là ai đang làm trì hoãn công việc?

Trưởng tàu giằng co với Ngân Tô, mùi hôi tanh tưởi bao phủ trong toa tàu, bầu không khí bức bối đến tột cùng. 

Ngân Tô chỉ cười mỉm, tuy cô đang ngồi nhưng trưởng tàu cảm thấy khí thế của cô không yếu hơn mình một chút nào… Không giống những hành khách khác trong toa tàu.

Trưởng tàu nhìn chỗ liên kết giữa toa 02 và toa 03, sau hai lớp cửa kính, có người đang nhìn bên này.

Thời gian ông ta trì hoãn càng lâu, những hành khách kia càng có nhiều thời gian hơn.

Trên người hành khách đáng ghét này có vé tàu, cũng không mang đồ vật màu xanh lá, ông ta hoàn toàn không bắt bẻ được cô. 

Trưởng tàu nghiến nghiến răng, cuối cùng nhận lấy cái áo dơ bẩn đó, lau chùi máu đen trên tay.

“Vé tàu.” Trưởng tàu đã không còn kiên nhẫn nữa.

Ngân Tô lấy vé tàu đưa qua đó: “Cái thái độ này của ông không được, dễ bị người khác khiếu nại.”

Trưởng tàu kiểm vé qua loa xong, cười gằn một tiếng: “Cô đi khiếu nại thử xem.”

Ngân Tô biết lắng nghe mà sửa lại: “Cái thái độ này của ông không được, dễ bị người khác gi ết chết.”

Trưởng tàu: “…”

Vẻ mặt trưởng tàu vặn vẹo, dường như bị chọc tức, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, ông ta nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười kì dị không rõ ý vị, sau đó không nói nhảm với Ngân Tô nữa, quay đầu đi về phía toa 02.

Trưởng tàu rời khỏi toa 03 thì Thịnh Ánh Thu mới thở phào, dùng ánh mắt nhìn dũng sĩ để nhìn Ngân Tô. Lúc mình đối mặt với trưởng tàu còn suýt không nói thành lời, cô lại dám thảo luận vấn đề vệ sinh hay không với trưởng tàu.

Không nói đến chuyện bây giờ trưởng tàu có thể giết bọn họ hay không, mà hơi thở kì dị kh ủng bố tỏa ra từ người trưởng tàu giống như bọn họ chỉ cần nói sai một chữ thì đối phương sẽ lập tức gi ết chết bọn họ.

Ngân Tô đang cau mày nhìn chỗ ngồi bên cạnh, vẻ mặt khó khăn.

Thịnh Ánh Thu khó hiểu hỏi: “Tô tiểu thư, có vấn đề gì sao?”

Ngân Tô thở dài: “Chỗ này lại bị bẩn rồi.”

Thịnh Ánh Thu: “…”

Mỗi thế?

Người chơi lượn vòng trong đống thi thể còn để tâm chuyện bẩn hay không à?

Đặt vào lúc khác sẽ bị người chơi mắng là quái đản. 

Nhưng…

Thịnh Ánh Thu nhớ lại công tích vĩ đại của vị dũng sĩ này, cho dù thế nào thì từ “quái đản” cũng sẽ không trở thành nhãn hiệu của cô.

Có lẽ đây gọi là phong cách của đại lão.

Trưởng tàu không lấy thi thể dưới đất đi, Tô Lương Tâm chỉ đành giúp đỡ dọn dẹp rác, còn cẩn thận hỏi Thịnh Ánh Thu: “Cô cần thi thể đó không?”

Thịnh Ánh Thu nhìn thi thể đột nhiên biến mất, ấp úng một lát: “… Tôi nên cần không?”

Ngân Tô: “Cô muốn ăn không?”

Thịnh Ánh Thu: “!!!!”

Thịnh Ánh Thu quả quyết lắc đầu.

Thế là Tô Lương Tâm tiện tay nhặt cả rác ở chỗ ngồi bên cạnh Thịnh Ánh Thu, cô nhìn cánh cửa hai đầu đang mở, cuối cùng quyết định đi về phía toa 02.

Thịnh Ánh Thu nhìn phương hướng của Ngân Tô, nhưng trưởng tàu ở bên đó…

Bớt gây phiền phức trong phó bản.

Thịnh Ánh Thu không đi theo mà đi về hướng toa tàu đằng sau. Cô ta vừa tới cửa thì nhìn thấy Cát Sơn cũng đi qua bên này, không thấy tung tích của người mặc áo choàng đen cùng toa với Cát Sơn.

“Cô không sao chứ?” Cát Sơn thấy Thịnh Ánh Thu, ba bước hợp thành hai bước, quan sát cô ta trên dưới.

“Không sao.” Thịnh Ánh Thu khó hiểu: “Anh biết quy tắc về đồ vật màu xanh lá thế nào vậy?”

Tin tức của cô ta là mua từ trong tay Tô Lương Tâm, Cát Sơn không mua tin tức… Chẳng lẽ áo choàng đen nói cho anh ta?

Cát Sơn vò đầu: “À, tôi nhìn thấy toa tàu phía sau có người đang giấu đồ vật màu xanh lá.”

Trừ Tô Lương Tâm ra thì vẫn còn một người chơi tên Nhạc Bình xuống tàu, anh ta ở toa 08, tuy lúc anh ta trở về có chút nhếch nhác nhưng chắc hẳn cũng đã nhìn thấy quy tắc.

Có lẽ có người chơi cũng quan sát thấy hành động của Nhạc Bình từ toa tàu khác giống Cát Sơn, từng toa từng toa lan truyền đi.

“Xem ra mỗi trạm đều cần phải xuống tàu.” Mỗi trạm đều sẽ cập nhật quy tắc, mà những quy tắc đó cũng có hiệu lực với người chơi lên tàu từ trạm trước.

“Đi tàu cần biết” là quy tắc chính, sẽ không thay đổi. Nhưng rất có khả năng hành khách cần biết là quy tắc phụ của mỗi trạm, có lẽ quy tắc của trạm này sẽ mất hiệu lực ở trạm tiếp theo.

Thông báo nói người chơi không được tùy tiện đi lại, quả thực có thể tránh việc bọn họ xuống tàu bị thứ trên sân ga tấn công, nhưng cũng sẽ bỏ lỡ manh mối. 
 
Chương 373: Chuyến tàu không có điểm đến (11)


Edit: Fang 

Beta: Alva

Thịnh Ánh Thu cảm thấy phó bản này rất phiền phức, lông mày gần như nhíu lại: “Những người chơi không có vé tàu thì saoi?”

“Không biết, tôi còn chưa đi xem.” Cát Sơn rủ Thịnh Ánh Thu: “Hay là cùng nhau đi xem thử?”

Người chơi không vé vốn đã oán giận bọn họ, Cát Sơn không dám đi chọc xui xẻo một mình.

Phía sau toa 04 là toa ăn, đi tiếp về sau là toa 06 có hai người chơi nữ, một người có vé, một người không vé, bọn họ quyết định đi toa 06.





Trong toa 02 chỉ có một mình Ân tiên sinh, anh ta chính là người chơi lạc loài đó.

Ân tiên sinh không có vé tàu, đối mặt với việc trưởng tàu kiểm vé, anh ta không lấy vé ra được.

Không có vé tàu, trưởng tàu giống như tên biến thái sắp nhận được phần thưởng, không nhịn được bắt đầu cười, bóp lấy cổ Ân tiên sinh: “Người trốn vé không được chào đón trên tàu.”

Ân tiên sinh ngắt lời trưởng tàu và yêu cầu mua bù vé: “Tôi có thể mua bù vé không?”

Trưởng tàu: “…”

Bàn tay bóp cổ Ân tiên sinh của trưởng tàu buông ra, Ân tiên sinh sờ sờ cổ, hơi hơi thở phào, quả nhiên là được mua bù vé.

Trưởng tàu không cam lòng, hung dữ nói: “Mua bù vé vẫn là 200.”

Ân tiên sinh không lấy ra được 200 xu cấm kỵ.

Đương nhiên anh ta có ba vạn điểm tích lũy, nhưng hiện tại anh ta không tìm được ai để mua xu cấm kỵ.

“Đương nhiên, cũng có thể dùng nội tạng trên người anh để mua vé.” Trưởng tàu quan sát Ân tiên sinh từ trên xuống dưới như thể đang xác định xem bộ phận nào trên cơ thể anh ta có đủ khả năng mua vé.

Trưởng tàu không cho Ân tiên sinh thời gian suy nghĩ: “Anh chỉ có mười giây để suy nghĩ, nếu không anh vẫn sẽ là hành khách không có vé và sẽ bị đuổi khỏi tàu.”

Tiếng cười quái dị của trưởng tàu vang lên trong toa tàu, ông ta nhìn chằm chằm Ân tiên sinh, bắt đầu đếm ngược: “10, 9, 8…”

Trưởng tàu đếm vô cùng nhanh, hoàn toàn không phải đếm ngược bình thường. 

Ân tiên sinh nhìn ngoài cửa một cái, toa 03 trống rỗng, không nhìn thấy một người nào cả.

“5, 4…”

“Tôi có thể tự chọn bộ phận nào để sử dụng không?”

“Đương nhiên… Không thể.”

“…”

“2, 1…”

“Tôi mua.”

Trưởng tàu tiếc nuối vì mình đếm chậm rồi, không cam tâm tình nguyện bắt đầu tiến hành mua bù vé.

Trưởng tàu lấy ra một tấm vé mới rất nhanh, đưa cho Ân tiên sinh: “Lần này quý khách phải bảo quản kĩ, đừng làm mất nữa.”

Không cần trưởng tàu nói, lần này Ân tiên sinh cũng sẽ bảo quản vé tàu kĩ càng.

Trưởng tàu bù vé xong liền chuẩn bị đi toa số 1, không hề làm gì anh ta.

“Ông lấy cái gì của tôi rồi?” Ân tiên sinh không cảm thấy cơ thể bất thường, dường như không có thứ gì bị lấy mất.

Trưởng tàu cười quái dị: “Đương nhiên là nội tạng quan trọng của anh.”

Ân tiên sinh: “…”

Không cảm thấy cơ thể bất thường, trái lại càng khiến Ân tiên sinh đề cao cảnh giác.

Rốt cuộc trưởng tàu đã lấy bộ phận nào của anh ta?





Toa 09.

Mặt đất có không ít máu màu đỏ, trong mùi hôi hám xen lẫn mùi máu tanh.

Hai hành khách quái vật trong toa tàu đều vẫn an toàn, ngồi ở chỗ của mình, gương mặt màu xanh đen đang nở nụ cười quái dị. 

Một người chơi khác không ngồi trên vị trí ban đầu mà ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong toa tàu.

Trên vị trí cạnh cửa sổ hàng thứ mười có một cô gái, không thấy tung tích của đầu cô ta, máu thịt ở cổ mơ hồ.

Thân thể của cô gái nghiêng ngả bên cửa sổ, máu tươi chảy xuống theo cửa kính và vách tàu, nhuộm đỏ hơn nửa chỗ ngồi.

Hồ Giai bịt miệng nhịn cảm giác trào ngược dạ dày, cô ta nhớ rằng cô gái này tên Lưu Tiểu Bạch, cô ta có vé tàu.

Nhưng rất có khả năng cô ta đã vi phạm quy tắc “đồ vật màu xanh lá”, bị trưởng tàu giết rồi. 

“Mọi người đều không sao chứ?”

Pháp Sư dẫn một cô gái vào toa 09, nhìn thấy thi thể trên ghế số 48, hơi hơi thở dài: “Đáng tiếc.”

Sắc mặt những người chơi khác cũng lộ ra chút khó coi.

Toa 09 ở cuối cùng, chắc hẳn trưởng tàu bắt đầu kiểm vé từ toa 09.

Lưu Tiểu Bạch trở thành người chơi chết đầu tiên cũng không quá bất ngờ.

Nhưng trong toa tàu này vẫn còn một người chơi chưa chết.

Lúc này anh ta vẫn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, không quan tâm tới nhóm người chơi mới xuất hiện, hoàn toàn không định nói chuyện với bọn họ.

Pháp Sư quay đầu nói với Nhạc Bình: “Nhạc Bình tiên sinh, vẫn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh nhìn thấy quy tắc thì có lẽ chúng tôi đều xảy ra chuyện rồi.”

Nhạc Bình bị nướng cháy đen, khóe miệng hạ xuống, nói: “Không có gì…”

Bọn họ có thể nhìn thấy tình hình trong toa 09 qua cửa kính, toa tàu phía trước của bọn họ tất nhiên cũng có thể quan sát hành động của bọn họ.

Nếu người chơi lâu năm không có chút năng lực quan sát này thì cũng không sống nổi tới bây giờ.

Nhưng mình mạo hiểm tính mạng giành được manh mối, cứ bị người khác dùng chùa như vậy, vẫn có chút không thoải mái. 

Chu Nhiên cùng toa tàu với Pháp Sư mở miệng hỏi: “Có phải mọi người cũng dùng nội tạng mua vé lần nữa không?”

Nhắc đến chuyện này Hồ Giai và Nhạc Bình nặng trĩu trong lòng, bọn họ không ngờ trưởng tàu sẽ kiểm vé lần nữa, bọn họ không có vé tàu chỉ còn một cách là mua bù vé.

Chu Nhiên cũng là người chơi không vé, lúc này hỏi như thế, hiển nhiên cũng đã dùng cách giống vậy để mua vé.

“Tôi cảm thấy cơ thể không có bất thường… Rốt cuộc trưởng tàu đã lấy cái gì từ trên người chúng ta?” Chu Nhiên lo lắng ưu sầu.

Tất nhiên Hồ Giai và Nhạc Bình cũng không trả lời được.

Người chơi mua bù vé sẽ giữ được tính mạng, nếu không việc mua bù vé cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ cũng không biết trưởng tàu đã lấy cái gì.

Đây là một quả bom, một quả bom không biết bao giờ sẽ nổ.

Bầu không khí có chút quái dị, ở đây trừ Pháp Sư và người chơi ở đuôi tàu không tham dự ra thì ba người chơi còn lại đều là người mua bù vé.

Pháp Sư phá vỡ bầu không khí cổ quái: “Nhạc tiên sinh, nội dung anh nhìn thấy trên sân ga, không biết có thể nói cho mọi người hay không?”

Nhạc Bình cau mày, không mở miệng.

Lúc lên tàu, có vé và không có vé trực tiếp tách ra thành hai đội ngũ, Nhạc Bình thuộc đội ngũ không vé, tất nhiên không tín nhiệm Pháp Sư. 

Chủ yếu là anh ta không muốn cho không, cứ như thế mà chia sẻ manh mối không dễ gì mình mới lấy về được.

Giọng điệu Pháp Sư thành khẩn: “Tình hình trong phó bản này anh cũng nhìn thấy rồi, vừa bắt đầu đã nguy hiểm như vậy, tiếp theo sẽ chỉ càng ngày càng nguy hiểm, tốt nhất là chúng ta vẫn nên đoàn kết.”

Chu Nhiên là người chơi không vé, khá thân thiết với Nhạc Bình và Hồ Giai, lúc này cô ta lại chủ động nói giúp Pháp Sư: “Nếu vừa nãy không nhờ Pháp Sư tiên sinh nhắc nhở tôi thì có lẽ tôi đã chết rồi, tôi cảm thấy Pháp Sư tiên sinh nói không sai, chúng ta nên đoàn kết cùng nhau nghĩ cách.”

“…”

Lúc chửi người chơi có vé, cô chửi cũng dữ dằn lắm đấy.

Thấy Nhạc Bình vẫn không định nói, Pháp Sư đưa ra một phương án khác: “Thế này đi, tôi dùng điểm tích lũy mua thông tin từ Nhạc tiên sinh có được không?”

“Anh dùng bao nhiêu?” Cuối cùng Nhạc Bình cũng mở miệng. 

“Năm nghìn đi?” Pháp Sư có chút xấu hổ: “Điểm tích lũy trên người tôi đã không còn nhiều, phải tiết kiệm chút để dùng. Hơn nữa mỗi trạm sau này chắc hẳn đều sẽ xuất hiện quy tắc, trạm này đến trạm tiếp theo, chỉ có hai tiếng mà thôi.”

Hàm ý của Pháp Sư chính là: Anh không thể trạm nào cũng xuống tàu, làm chuyện gì cũng đừng tuyệt tình quá.

Nhạc Bình hiểu ý của Pháp Sư: “Chốt.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom