Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ánh Trăng Đoạt Mạng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ánh Trăng Đoạt Mạng

Ánh Trăng Đoạt Mạng
Tác giả: Võ Hoàng Phúc
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: kinh dị, trinh thám, bí ẩn, vườn trường 

"Mỗi đêm trăng tròn tháng chín, ở khu kí túc xá này đều sẽ xảy ra án mạng đó, bạn biết không? Nghe nói đây là chuện có thật, không phải tin đồn đâu. Có một thời gian người ta còn đóng cửa khu này để tu sửa gì đó. Thế mà sau khi mở cửa lại, những vụ án mạng cứ tiếp tục xảy ra. Gần đây nhất là vụ hồi năm ngoài, nạn nhân tuy may mắn sống sót, nhưng thần trí không rõ, điên điên khùng khùng. Còn vụ án mạng kinh hoàng nhất là vào năm 1998, nam sinh viên định tự tử, không ngờ vô tình vướng phải dây điện, xui thay dây điện bị rò rỉ, thế nên chàng trai đó bị điện giật cho tới chết..."
 
Quyển 1 - Chương 1-1: Lời nói đầu


Tác giả Võ Hoàng Phúc (sanh ngày 11 tháng 08 năm 1995) quê ở thôn Trinh Phụ, xã Long Thới, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh.

Năm 2016, bắt đầu viết truyện trên mạng với tác phẩm "Nơi đây có quỷ". Tiếp theo đó là những tác phẩm thuộc thể loại kinh dị, trinh thám, trộm mộ, xuyên không... Thường gắn liền với những câu chuyện ma quái.

Những câu chuyện được viết theo phong cách kinh dị Nam Phái, kết hợp với lối dẫn truyện cổ điển của thế giới, bỏ qua lối truyền thống truyện ma của Việt Nam. Hầu hết các câu chuyện đều là hư cấu, một số dựa trên những đều kỳ lạ đã từng nhìn thấy. Địa điểm của tác phẩm hoàn toàn không có thiệt, chúng được đặc cách tại Miền Nam Việt Nam.

Đều mong mỏi của tác giả chính là muốn thổi một làn gió mới, và hoàn toàn khác biệt vào kho tàng những câu chuyện kinh dị ở Việt nam.

"Ánh Trăng Đoạt Mạng - Tự tử đêm rằm" là một câu chuyện hư cấu. Là quyển một của bộ truyện dài kỳ Ánh Trăng Đoạt Mạng. Được lấy cảm hứng từ những câu chuyện ma quỷ về trường học, pha vào những đó là cuộc hành trình phá án. Bối cảnh chủ yếu của truyện là trường đại học y Dạ Nguyệt, thuộc khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, tác phẩm là bức tranh về năm đầu đại học của một sinh viên điển hình khi đối diện với án mạng kinh dị.

Mọi nhân vật trong truyện đều được tạo dựng chọn lọc tính cách điển hình nhất. Mơ hồ xen lẫn vào sự ma quỷ, cuộc rược đuổi tìm ra sự thật, những sự việc bí ẩn liên tiếp xảy ra, khiến cho người đọc đi từ sự sợ hãi này, tới sự sợ hãi khác. Cũng giống như những tác phẩm khác của tác giả, yếu tố bất ngờ luôn được đưa lên hàng đầu.

Số điện thoại:

Email: [email protected]

Facebook: https://m.facebook.com/100009507985836
 
Quyển 1 - Chương 1-2: Quyển 1: Tự tử đêm rằm - Khu ký túc xá nam


"Bạn có thấy nơi đây kỳ lạ không?".

Tôi đang quan sát xung quanh khu ký túc xá nam của trường Y Dạ Nguyệt thì một giọng nói lành lạnh vang lên.

Một chàng trai với thân hình cao ốm, mặc áo sơ mi trắng, đi từng bước mảnh khảnh tới bên tôi, cũng may bây giờ là ban ngày ban mặt không thôi tôi nghĩ mình đã gặp ma.

"Bạn có nghe kể về những vụ án mạng xảy ra ở khu ký túc xá này vào mỗi đêm trăng tròn tháng chín chưa? Nghe nói chuyện này không phải là tin đồn đâu, đã từng có một thời gian người ta đóng cửa khu ký túc xá nam này để tu sửa gì đó, nhưng mà sau khi mở cửa trở lại, những vụ án mạng cứ liên tục diễn ra, vụ gần đây nhất là hồi năm ngoái, tuy chàng trai kia cơ may sống sót nhưng thần trí bất minh, điên điên sảng sảng, còn vụ án mạng kinh hoàng nhất chắc là năm 1998, nam sinh viên định tự tử vô tình vướng phải dây điện, xui xẻo thay dây điện bị rò rỉ, nam sinh viên bị giựt tới chết "

Càng nghe Từ Dĩ kể, tôi càng cảm thấy câu chuyện rất hấp dẫn, coi bộ cậu ta có khiếu kể truyện ma.

Tôi tên Võ Phúc, quê ở Trà Vinh, đích thực là sinh viên năm nhất trường đại học Y Dạ Nguyệt, nhóm của tôi gồm có tôi, Từ Dĩ, Tống Nhựt và Lý Hoành, chúng tôi đều từ các vùng phía nam khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, lên đây học và được xếp vào một phòng.

"Phòng của tụi mình là 44".

Lý Hoành cầm tờ giấy báo phòng đọc, trong nhóm cậu ta là người chững chạc nhất, cũng vì vậy chúng tôi bầu cậu ta làm trưởng phòng.

"Phòng 44, là nơi có số nạn nhân cao nhất, theo thống kê có tới 11 vụ trên tổng số 18 vụ"

Từ Dĩ vẫn còn tiếp tục kể câu chuyện ma kia, mặc dù chúng tôi đã bước vào trong căn phòng số 44. Tống Nhựt để hành lý vào cái giường tầng một gần cửa sổ mà cười kinh bỉ, hỏi "Ý bạn nói là 11/18 vụ sao? Tỉ lệ này chỉ mang tính tương đối, nếu 18/18 vụ mới đáng lo chứ?".

Tôi vừa trèo lên giường tầng hai vừa quay sang nghe cuộc tranh cãi của hai người kia, thực sự mà nói cuộc sống sinh viên nhờ có những cuộc tranh cãi như vậy mới càng thêm thú vị.

"Bạn Tống Nhựt".

Từ Dĩ ở giường tầng hai cúi đầu xuống nhìn Tống Nhựt mà phản biện lại "Tuy tỉ lệ không phải là 18/18, nhưng nghe hội sinh viên nói lại là những năm nạn nhân không phải là sinh viên phòng số 44 là do cứ tới khi trăng tròn tháng chín là họ được nhà trường cho nghỉ về quê, tuy nhiên án mạng vẫn xảy ra khiến cho ban lãnh đạo trường đau đầu, năm nay nghe nói ban lãnh đạo nhà trường cấm sinh viên vào khu ký túc xá vào đêm rằm tháng chín, điều này cũng chứng minh rằng ban lãnh đạo nhà trường cũng đã nghi ngờ những vụ án mạng kia không đơn thuần là áp lực học tập, mà do có MA đó".

Giọng của Từ Dĩ khi tới chữ "ma" lại phát âm lạnh lẽo nhất có thể, Lý Hoành vừa giúp tôi đưa đồ đạc lên giường tầng 2 vừa cười khẩy, châm chọc "Ô, vậy theo lời bạn Từ Dĩ thì tụi mình chuẩn bị viết di chúc là vừa, lỡ đâu trong tụi mình sẽ có một người bị chết".

Sau câu nói của Lý Hoành, chúng tôi đều bật cười, Từ Dĩ có chút khó chịu, nói "Không tin thì thôi, nhưng ý tưởng của bạn Lý Hoành hổng tệ đâu nha".

"Cạch".

Âm thanh từ phòng tắm vọng ra, nó khiến cho cả bọn giựt mình, Lý Hoành nhanh trí cầm lấy cây chổi lông gà, chầm chậm bước tới gần.

"Không lẽ nào... ".

Từ Dĩ thì thào, khuôn mặt cậu ta lúc này đã đen hơn đít nồi rồi, Tống Nhựt thấy Lý Hoành bước tới đó cũng bám theo.

Cánh cửa vừa bị Lý Hoành đẩy nhẹ ra, vang lên âm thanh kèn kẹt, khiến cho bầu không gian thêm phần ma mị.

"A".

Tống Nhựt hét lớn, rồi lộ ra khuôn mặt sợ hãi, còn Lý Hoành một chút biểu cảm cũng không có, tôi nuốt nước miếng, khẽ hỏi "Là gì vậy?".

"Là thứ dơ bẩn phải hôn?".

Từ Dĩ chen vào câu nói của tôi, cậu ta lộ ra vẻ tò mò, tay chân hình như không chịu yên, cứ quơ tới quơ lui.

Tống Nhựt lùi về sau từng bước, sau đó quay lại, bày ra khuôn mặt mà gật đầu lia lịa.

Thấy vậy, Từ Dĩ liền phi thân từ tầng 2 giường xuống đất, chạy vội vào coi thử.

"A, chỉ là một con chuột".

Vừa nói Từ Dĩ vừa thở dài, coi bộ hắn rất thất vọng, Tống Nhựt bật cười khì khì, bước tới đập con chuột một cái rồi nói "Toang! Đã thành công, dụ được bạn Từ Dĩ của chúng ta rồi".

Nói xong, cậu ta lụm con chuột chết lên, đung đưa trước mặt của Từ Dĩ.

"Thấy ghê quá! Bỏ dùm con đi tía".

Từ Dĩ hằn học quát một tiếng rồi trèo lên giường, nằm bật xuống, đắp mền bít đầu bít đít.

Tống Nhựt còn chưa bỏ cuộc, cậu ta định trèo lên giường Từ Dĩ mà chọc tiếp, ai ngờ Lý Hoành ở phía sau vỗ lên vai một cái, nói "Thôi đừng giỡn nữa, đem nó liệng đi!".

Nói rồi cậu ta cũng bước tới giường mình, nằm bật xuống mà ngủ, Tống Nhựt liếc nhìn tôi một cái, hình như nhận thấy tôi cũng không có hứng thú với trò đùa đó liền đem con chuột chết quăng đi.

Hết chuyện, tôi cũng nằm xuống giường định ngủ, thì Lý Hoành đột nhiên lên tiếng hỏi "Nghe nói bạn Võ Phúc xin vào ban hội họa phải không?".

Giọng nói có chút kỳ quặc nhưng không biết là kỳ quặc ở đâu, nên tôi ừ đáp lại.

"Mình nghe nói... ".

"Toang, mình tắm trước nha".

Tống Nhựt bất chợt lên tiếng, nó khiến câu nói của Lý Hoành bị cắt ngang giữa chừng.

"Cạch".

Không để ai đáp lại câu nào, Tống Nhựt đã đóng cửa, Từ Dĩ ngồi bật dậy liếc nhìn phòng tắm một cái rồi quay sang tụi tôi, nói thầm "Coi bạn ấy kìa, hết nói nổi!".

Tôi nghe Từ Dĩ nói mà chẳng hiểu gì, chỉ đành cười trừ, Lý Hoành thì ầm ừ cho qua.

"À mà!".

Từ Dĩ đột nhiên nói lớn "Mình coi trong danh sách phòng, thấy ghi bạn Võ Phúc vào ban hội họa sao?".

Tôi tròn mắt nhìn Từ Dĩ, rồi gật đầu mà hỏi lại "Bộ có gì hay sao?".

"À! Không có gì lớn, chỉ là nghe các tiền bối nói, ban đó kỳ lạ lắm!".

Từ Dĩ vừa nói vừa hạ giọng xuống thấp, thanh âm bắt đầu lạnh dần, tôi nhíu mày nhìn cậu ta một cái rồi hỏi "Lạ? Là sao? Bạn nói rõ đi!".

Cậu ta tuột xuống giường, bước sát tới giường tôi, nói khẽ "Lâu lâu có người nghe nhìn thấy vài thứ kỳ lạ".

"Bạn đừng có hù bạn ấy nữa, chỉ là do bóng của những bức tượng gây ra thôi!".

Lý Hoành đột ngột xen vào câu nói của Từ Dĩ, tôi nhìn thấy nét mặt của Từ Dĩ lộ ra vẻ dọa người, nên nói "Thôi! Đừng có dọa, mình không sợ ma đâu!".

Từ Dĩ cười ngượng ngạo rồi bước ra khỏi phòng, tôi nhìn sang Lý Hoành khẽ hỏi "Bạn có tin những gì bạn Từ Dĩ kể từ nãy tới giờ không? Mình cảm thấy không phải toàn bộ là dọa người đâu!".

Lý Hoành im lặng một lúc rồi đáp "Thực sự những chuyện kia mình cũng từng nghe đàn anh nói qua, nhưng chính ảnh cũng chưa từng chứng kiến vụ việc nên vấn đề thực hư vẫn không thể làm rõ".

"Nếu vậy, không phải là tỉ lệ 50/50 sao?".

Tôi cúi người nhìn xuống Lý Hoành ở giường tầng 1, cậu ta khẽ lắc đầu ngao ngán, đáp "Chuyện này không thể so sánh theo tỉ lệ được, dù gì đi nữa phải chứng kiến mới có thế xác minh được!".

Nói rồi cậu ta liền nhắm mắt lại, thấy vậy tôi cũng không nói nhiều thêm, coi bộ cậu ta không muốn vướng quá sâu vào chuyện ma quỷ này.

"Rồi, tới lượt ai tắm đi".

Tống Nhựt vừa dùng khăn bông chùi mái tóc ướt sũng vừa dõng dạc lên tiếng, nghe câu nói Lý Hoành liền phóng vào trong phòng tắm, điều này khiến Tống Nhựt ngơ ngác, cậu ta nhìn tôi mà hỏi khẽ "Bạn Lý Hoành làm sao vậy?".

Tôi vội lắc đầu, rồi đáp "Có lẽ muốn tắm!".

Cậu ta cười khẩy một cái rồi quăng cái khăn tắm lên giường, ngước mặt lên hỏi tôi "Nghe nói gia đình bạn Võ Phúc ở Trà Vinh sao?".

"Ừ! Mà sao vậy?".

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, Tống Nhựt ầm ừ vài tiếng rồi trả lời "À, tại vì nghe nói vùng đó có nhiều mộ cổ lắm, không biết bạn có từng vào cái nào chưa?".

"Không".

Tôi lắc đầu, thực sự tôi đã từng vô tình tới gần chỗ đó, nhưng mà khi định bước vào thì trước mắt tôi xuất hiện một con bò bằng vàng vô cùng hung hãn, nó đẩy tôi ra, nên từ đó về sau, tôi đặc biệt kiêng kị các cổ mộ.

"Mà nè!".

Tống Nhựt mở lời, tôi nhíu mày nhìn, cậu ta hạ giọng nói "Thực sự mình không phải là thành viên của phòng này đâu, nhưng câu chuyện về căn phòng 44 này và những vụ án mạng đã khiến mình quyết định chuyển sang phòng này đó".

Nghe hắn nói vậy, tôi ra vẻ ngạc nhiên, hỏi "Bộ bạn cũng tin chuyện ma quỷ ở đây sao?".

"Không!".

Tống Nhựt lắc đầu, đáp "Bởi vì mình muốn tìm ra hung thủ của chuyện này nên mình mới dấn thân vào".

Vừa nói đôi mắt cậu ta vừa sáng rực lên, coi bộ cũng là một fan cuồng của thể loại trinh thám rồi, chắc chắn là muốn làm thám tử đây.

"Choang".

Cái thau trên tay Lý Hoành rớt xuống nền nhà, khẽ vang lên một tiếng khá lớn, tôi cùng Tống Nhựt quay sang nhìn.

Tống Nhựt nhanh nhẹn, châm chọc cậu ta "Ừm ừm, bạn Lý Hoành của tụi mình sao lại vụng về vậy ta?".

Lý Hoành không trả lời lại, một đường lụm cái thau lên rồi tiện thể liệng vào thùng nước trong phòng tắm.

Nhìn thấy cậu ta không có hứng thú đùa giỡn, tôi và Tống Nhựt cũng không nói thêm gì.

"Tèng teng".

Cánh cửa phòng chưa kịp mở ra thì đã nghe thấy tiếng của Từ Dĩ vọng vào, coi bộ hắn sắp kể chuyện gì nữa rồi.

"Mình mới tìm thấy thứ này hay lắm nè".

Vừa nói cậu ta vừa bước lại gần cả bọn, sau đó đưa vội một tờ giấy lên, giải thích "Lúc nãy mình vừa đi khảo sát một hồi, coi bộ hôm nay là thời điểm tốt nhất để tụi mình đi bắt MA nhe".

Thanh âm của Từ Dĩ lành lạnh như thể muốn tăng thêm phần kinh dị, Lý Hoành liếc xéo hắn một cái, hỏi "Cái gì mà bắt ma, mình không có hứng thú với việc này!".

Nói rồi cậu ta cầm ngay cuốn sách trên đầu giường đọc, coi bộ muốn đánh trống lảng rồi đây.
 
Quyển 1 - Chương 2: Dải lụa trắng


Những đêm đầu tháng tám luôn có gió lạnh thổi, tiếng lá cây ở bên ngoài cứ ù ù như thể hát ru đưa người ta vào trong giấc mộng.

Tôi đứng bên dưới khu ký túc xá nhìn chằm chằm lên trên những tầng lầu cao, tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy, giống như có thứ gì đó cuốn hút tầm nhìn của tôi, nhưng mà thứ kia là gì?.

Cành cây điệp chốc chốc lại gõ nhẹ vào mặt kiếng cửa sổ, thanh âm khe khẽ mà âm vang như thể tiếng gõ mỏ, một tiếng hát du dương đột ngột vang lên, thanh âm trầm ấm mà đau đớn, tuy nhiên tôi không nghe rõ lời, hình như có chút giống tiếng than khóc.

Một mảnh lụa trắng bay lững lờ trong không trung, rồi vô tình rớt xuống trước mắt tôi.

"Máu".

Dưới ánh trăng sáng, những giọt máu đỏ tươi hiện lên trên tấm lụa trắng, tôi định lụm lên coi thử thì có ai đó kéo về sau.

"Bạn Võ Phúc, bạn Võ Phúc".

Tiếng Từ Dĩ khe khẽ vang lên bên tai, tôi giựt mình một cái tỉnh dậy, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy toàn bộ căn phòng chìm vào giấc ngủ.

"Sao vậy? Để mình đoán thử nha! Bạn vừa gặp ác mộng phải hôn?".

Từ Dĩ hấp tấp hỏi, hắn nhìn tôi với ánh mắt tự tin, tôi khẽ thở dài rồi gật đầu, đáp "Phải ".

"À, giờ này bạn chưa ngủ mà trèo lên giường mình để làm gì?".

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi liền nghi hoặc hỏi cậu ta, Từ Dĩ cười khẩy rồi trả lời " Rủ bạn đi bắt ma".

"MA?".

Tôi vô ý la lớn lên, nhưng may mắn Từ Dĩ đã ngay lập tức bụm miệng tôi lại, hắn "suỵt" một tiếng rồi nói "Im lặng, bộ bạn muốn cho cái tên Lý Hoành biết hay sao? Tới lúc đó, cả bọn sẽ không thể hành động".

"Cả bọn?".

Tôi mắt bự mắt nhỏ nhìn chằm chằm cậu ta mà hỏi, Từ Dĩ cười khì khì, đáp "Bạn Tống Nhựt cũng đi nữa!".

"Gì mà rủ rê lâu vậy?".

Phía dưới, giọng của Tống Nhựt hằn học vọng lên, Từ Dĩ vội vàng cúi đầu xuống đáp "Đợi xíu!".

Nói rồi cậu ta quay sang tôi, nói "Đi thôi".

Chúng tôi theo sự hướng dẫn Từ Dĩ mà âm thầm bước ra khỏi phòng, rồi dùng chìa khóa mà Từ Dĩ chôm được mở cổng ký túc xá.

Sau đó men theo vách tường tiến tới môt cánh cổng cũ đã rỉ sét của trường đại học Y Dạ Nguyệt, Tống Nhựt xô một cái đã mở ra được.

Dưới sân trường đại học Y Dạ Nguyệt, ba thân ảnh đang cầm điện thoại dò đường, cả ba đi khẽ và rất khẽ.

Đêm nay không có trăng sáng, chỉ có ngọn gió lạnh lẽo chốc chốc lại thổi ùa qua chúng tôi, tôi khẽ run, than thở "Tía ơi, nếu biết ngoài đây lạnh như vầy, mình đã quấn luôn cái mền rồi".

Tống Nhựt cười khì khì, nói "Ây da, trùm mền ra ngoài đây chắc chắn sẽ hù chết người ta đó!".

"Suỵt, hai bạn nói nhỏ thôi!".

Từ Dĩ vừa nói vừa ra hiệu, nét mặt cậu ta trở nên nghiêm túc kỳ lạ, suỵt thêm vài tiếng nữa rồi nói "Phía bên kia là khu vực tiêu bản, âm khí của nơi đó tràn ra đây mới cảm thấy lạnh vậy thôi, đây được kêu là thánh địa kinh dị của các trường đại học y".

Cậu ta nói chuyện như thể đang giảng dạy triết lý, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên liếc chúng tôi một cái thật kinh dị.

"Ê, tụi mình về được rồi, lạnh quá mình sắp đóng băng rồi nè".

Đi thêm một đoạn nữa, cảm thấy càng lúc càng lạnh, tôi vội ngỏ ý, Từ Dĩ nghe thấy câu nói liền quay lại nhìn tôi, ánh mắt hắn có chút mừng rỡ nói "Tới phòng lưu trữ hội họa rồi, mà muốn đi về sao? Quá trễ rồi chàng trai!".

Tôi giựt mình, chiếu đèn pin điện thoại về phía trước, một khu nhà nhỏ nhỏ được xây dựng bằng gạch và hồ, bên ngoài có quét đại khái một chút nước sơn tường màu kem, mấy cánh cửa kiếng đều được đóng kín.

"Vậy đây chính là nơi tụi mình hành động sao?".

Tôi tỏ vẻ e ngại nhìn chằm chằm hai người kia mà nói, Từ Dĩ cười khẩy một cái, đáp "Các tiền bối đều hay nói các chuyện ma quỷ đều bắt nguồn từ phòng lưu trữ hội họa này lúc nửa đêm, mấy khi tụi mình có dịp tới đây vào lúc khuya khoắt như vầy, bạn hổng muốn vào tận nơi, coi thử thực hư ra sao à? Đừng sợ, đừng sợ! Trong hàng chục chuyện ma, có ai chết trong phòng lưu trữ hội họa này đâu? Đêm nay tụi mình phải khám phá cái bí ẩn ma quỷ này! Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, với lại bây giờ là thế kỷ 21 rồi, không lẽ tụi mình còn mê tín sao?".

Tôi cười cười với cậu ta, thì ra đây chính là câu dẫn dụ mà cậu ta làm với Tống Nhựt, vì vậy mới khiến Tống Nhựt hùa theo, nhưng mà nó vô dụng với tôi.

"Không, hai bạn thích thì vào trong đi, mình ở ngoài đợi".

Tôi nghiêm túc nói, Từ Dĩ im lặng, còn Tống Nhựt vỗ vai tôi vài cái, khuyên "Mình nói cho bạn nghe, thực ra tụi mình chỉ muốn tìm ra sự thật, bộ bạn không nghĩ việc mê tín dị đoan như vầy sẽ khiến cho xã hội mục nát sao? Tin mình đi, hiện tại tụi mình đang tìm ra thực hư của tin đồn kia!".

Cậu ta càng nói tôi càng cảm thấy không nên tin, định làm thinh quay về thì Từ Dĩ bất chợt kéo tay tôi lại, nói "Thôi nếu bạn Võ Phúc muốn ở ngoài đợi cũng được".

Từ Dĩ nói xong liền nháy mắt với Tống Nhựt một cái rồi cả hai mở cửa phòng lưu trữ hội họa mà bước vào trong, thanh âm cửa vang lên nghe mà rợn người.

Hai người kia xù xì cái gì đó rồi khe khẽ đóng cửa lại, tôi bước tới bước lui quan sát một chút, lúc này mới phát hiện ra cửa vào phòng lưu trữ hội họa có dáng cái thứ gì đó rất kỳ lạ. Hình như là bùa chú.

Tôi nghe người ta nói rằng những nơi xuất hiện bùa chú dán bên ngoài cửa, đều có vấn đề, chứ không ai rảnh rỗi mà làm như vậy hết, nhất định là muốn phong ấn thứ đáng sợ gì đó, thực sự tôi không biết nên tin vào cái này không nữa.

"Tít tít".

Cái điện thoại báo hiệu pin sắp hết, tôi nghi hoặc nhìn vào chỉ số pin, bởi vì tôi có thói quen trước khi khi ngủ sẽ sạc pin, tính từ lúc nãy tới giờ cũng chỉ xài đèn pin thôi, làm gì hết nhanh như vậy.

Đang suy nghĩ thì ánh đèn chớp chớp vài cái rồi tắt luôn, để lại một vùng tối thui, ngọn gió vô tình thổi hơi lạnh từng đợt liên tục vào người, khiến tôi co rúm lại.

"Nè, cậu kia".

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, tôi ngay lập tức quay về sau, mơ hồ trong vùng tối hiện ra một thân ảnh, nếu không phải hắn mặc đồ sinh viên của trường, tôi đã la lên rằng mình gặp phải ma rồi.

"Sao giờ này cậu còn ở đây? không biết là khu vực này cấm tới vào ban đêm sao?".

Giọng nói của hắn có chút nghiêm túc pha lẫn với lành lạnh như thể hù dọa người ta, tôi nhíu mày hỏi ngược lại hắn "Anh nói là không cho ai tới đây lúc nửa đêm? vậy hiện tại hổng phải anh cũng ở đây sao?".

Hắn im lặng nhìn tôi một cái, ánh mắt của hắn khá lạnh, coi bộ cũng chẳng phải người tốt lành gì, bày đặt ra đây dạy dỗ tôi.

"Sao rồi, hổng phải anh cũng muốn vào đó, coi thử thiệt giả của tin đồn ma quỷ đang lan truyền trong trường đại học này hay sao?".

Tôi nói một hơi, khiến hắn im lặng, ngưng lại một chút định bỏ đi chỗ khác thì hắn lên tiếng "Nơi đây có ma đó, cậu cẩn thận một chút!".

Nói rồi, hắn bỏ đi, cái câu nói đó ý là sao? Tôi nghi hoặc nhìn theo thân ảnh của hắn biến mất trong màn đen.

"Nè bạn Võ Phúc!".

Từ Dĩ ở phía sau vừa gọi vừa đánh lên vai, khiến tôi giựt mình quay lại, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt xanh xao khác lạ của tôi, vội hỏi "Bộ đã xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt bạn khó coi quá".

"Đừng nói là gặp ma rồi nhe!".

Không đợi tôi trả lời, Tống Nhựt ở phía sau Từ Dĩ bước tới, châm biếm tôi, sau câu nói cậu ta còn cười khì khì.

"Chắc vậy".

Tôi thở dài, đáp lại rồi mau chóng chuyển sang họ, hỏi "Còn hai người, có thu hoạch hay là tìm ra sự thật gì chưa?".

Từ Dĩ lắc đầu nói "Ở trong đó chỉ toàn là tượng thạch cao với mùi sơn dầu cay cay lúc nào cũng lan tỏa khắp phòng lưu trữ hội họa, hễ đặt chân vào trong phòng là ngửi thấy ngay".

"Còn nữa".

Tống Nhựt hấp tấp xen vào "Ở trong đó còn có nhang nữa, bạn có thấy kỳ lạ không?".

Nói thật, chuyện trong phòng lưu trữ hội họa có sơn dầu là điều hiển nhiên, nhưng mà còn nhang thì hơi lạ, phòng lưu trữ hội họa thì đốt nhang để làm gì? không lẽ đốt cho ma sao?.

Tôi vô thức co rúm lại khi một cơn gió lạnh thổi qua, Từ Dĩ hình như cũng có cùng suy nghĩ với tôi liền nói "Nhang thì liên quan tới gì?".

Tống Nhựt hiểu ý liền thục vào người cậu ta một cái, nói khẽ "Có chuyện gì thì về phòng nói, nơi này không tiện bàn bạc".

Nói rồi hắn lôi chúng tôi đi, âm thanh của tiếng bước chân khe khẽ vang lên trong đêm tối, cộng thêm câu nói khi nãy của người kia cứ văng vẳng bên tai.

"Bạn Võ Phúc, lại làm sao vậy?".

Từ Dĩ khó hiểu nhìn chằm chằm tôi, Tống Nhựt bày ra khuôn mặt tối sầm, hỏi "Đừng nói bạn đã nhìn thấy gì rồi?".

Tôi cảm thấy họ có vẻ sợ hãi, tôi nghĩ không nên nói về chuyện kia ra, không khéo họ còn quyết tâm tìm kiếm, như vậy chẳng phải là tôi đã đẩy họ vào nguy hiểm rồi sao? Cũng vì vậy, tôi lập tức lắc đầu, đáp "Không có gì, chỉ là gió thổi lạnh quá".

Nói rồi, tôi bước nhanh về khu ký túc xá, bỏ lại hai người kia ở phía sau.

"Cạch".

Tiếng mở cửa vang lên, tôi cố gắng không gây ra tiếng động, lúc bước tới giường, tôi liếc nhìn sang Lý Hoành một cái, thấy cậu ta vẫn ngủ say mới thở phào nhẹ nhõm, coi bộ cậu ta không hay ho chuyện chúng tôi âm thầm trốn ra ngoài.
 
Quyển 1 - Chương 3: Bức tượng kinh dị


Sau vụ việc vừa rồi, tuy Từ Dĩ luôn rủ rê tôi và Tống Nhựt đi lần nữa, nhưng do chúng tôi đều bận rộn nên chẳng ai đồng ý đi cùng với cậu ta.

"Võ Phúc, sắp tới đây có hội văn nghệ trường, em có thời gian rãnh qua bên đó giúp họ".

Giọng của Dương Đình vang lên, anh ấy là hội trưởng ban hội họa của trường, từ lúc tôi vào ban anh ấy luôn chỉ dạy tôi rất nhiều, vì vậy lần này không thể từ chối lời đề nghị kia được.

Trời vào giữa thu, tuy ở miền nam không lạnh cho lắm nhưng cũng cảm nhận được sự thay đổi của bầu trời. Chiếc áo khoác của tôi tung bay trong gió, còn sấp giấy tờ trên tay cứ muốn bay.

Vừa bước vào phòng số 44 đã nhìn thấy khuôn mặt khổ não của Tống Nhựt, không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì mà mặt hắn cứ buồn xo, có đôi lúc Từ Dĩ thử châm biếm nhưng rồi cũng thất bại ê chề.

"Nè, mình chắc chắn bạn Tống Nhựt bị thất tình".

Từ Dĩ vỗ lên vai tôi một cái rồi dõng dạc lên tiếng, coi bộ kỳ này cậu ta rất tự tin với suy luận của mình, tôi khẽ cười, nói "Chắc vậy".

Nói rồi, tôi vội bước tới chỗ Tống Nhựt, đẩy nhẹ hắn một cái, nói "Nghe bạn Từ Dĩ nói bạn đang thất tình hả?".

Câu ta tròn mắt nhìn tôi, rồi ngay lập tức liếc Từ Dĩ mà đáp "Đừng nghe bạn ấy, toàn là suy bụng ta ra bụng người thôi!".

"Vậy tại sao gần đây thấy bạn buồn buồn, bộ đang lo chuyện học hành sao?".

Tôi cố gắng mở lời để vào chuyện chính, thiệt sự mỗi ngày thấy cậu ta cứ buồn bã như vậy, tôi cũng mất hứng.

Tống Nhựt im lặng một chút rồi đáp "Ba má của mình sắp li dị, hai người ai cũng muốn mình về bên họ, thực sự không biết làm sao đây?".

Nếu là chuyện thất tình thì tôi biết cách khuyên giải, nhưng mà còn chuyện gia đình thì tôi chịu thua, dù sao đi nữa cũng là chuyện tế nhị trong tế nhị mà.

Tôi liếc nhìn Từ Dĩ, có vẻ như cậu ta cũng nghe được toàn bộ câu chuyện, cậu ta bày ra khuôn mặt hối hận đã giỡn quá đà, mà càng nhìn cậu ta tôi càng mắc cười.

"À Võ Phúc, nghe nói bạn phụ giúp bên hội văn nghệ phải không?".

Lý Hoành ở trên giường quay sang hỏi tôi, từ nãy tới giờ nhìn thấy cậu ta ở trên giường, tôi cứ nghĩ cậu ta ngủ, ai ngờ chỉ là nhắm mắt để đó.

"Ừ, cũng vì bên đó khá bận nên ban mình qua đó phụ".

Tôi trả lời, Từ Dĩ ở xa chạy tới sát bên tôi, nói "Bạn ở vị trí nào, mình cũng muốn đăng ký hát đó, nhớ nâng đỡ nha!".

Cậu ta nói một lèo, làm tôi chỉ có thể gật đầu cho qua, Tống Nhựt liếc Từ Dĩ một cái rồi nói "Bạn phải công bằng, không thôi bị người ta nói này nói nọ đó".

Nghe Tống Nhựt nói, tôi chỉ biết cười trừ, thiệt lòng mà nói, không có người nào công tâm được đâu, nhất là tôi, miễn ai thân quen chút là tôi giúp đỡ họ nhiều hơn.

Sau cuộc đối thoại, chúng tôi có tiết thực hành trong phòng giải phẫu, đây là lần đầu tiên kể từ lúc nhập học chúng tôi được thực hành.

"Các em cẩn thận cái cánh cửa phòng, có nhiều người đập mặt vào lắm rồi đó!".

Giọng của thầy Bùi vang vang, đây là người đã hướng dẫn trên lý thuyết cho chúng tôi trong những ngày qua, thoạt nhìn thầy rất nghiêm túc nhưng mà buông ra câu nào là lầy câu đó.

Nhìn thấy mọi người đã bước vào phòng giải phẫu hết, thầy Bùi vỗ tay vài cái để mọi người tập trung về phía thầy rồi mới bắt đầu nói tiếp "Hôm nay chúng ta chỉ tham quan sơ bộ thôi, các em phải cẩn thận không được đụng vào các tiêu bản".

Nói rồi, thầy Bùi giới thiệu cho mọi người từng khu vực bên trong phòng giải phẫu, thấy mọi người không chú ý, Từ Dĩ khều tôi một cái, khi tôi quay lại nhìn, cậu ta mới nói khẽ "Qua bên kia đi, à, đừng nói với Lý Hoành, bạn ấy sẽ la ó lên đó".

Tôi mắt bự mắt nhỏ nhìn cậu ta, coi bộ lần này cậu ta định bày trò gì nữa rồi, Tống Nhựt ở phía sau cứ cười bí ẩn.

Thấy tôi không phản ứng gì, Từ Dĩ liền tiện tay kéo tôi đi, cậu ta kéo tôi tới một căn phòng khép hờ, nằm trong phòng giải phẫu.

"Phòng thực nghiệm giải phẫu đồng thời cũng là phòng học, ở tầng trệt của khu nhà lưu trữ gồm hai phòng lưu trữ hội họa và tiêu bản, ở hai hướng tây bắc và đông nam, hai phòng đều rất gần cửa ra vào khu nhà này, đi tiếp vào trong, là phòng lưu trữ hồ sơ, phòng chuẩn bị và căn phòng này không rõ tác dụng".

Từ Dĩ chậm rãi giải thích, tôi tròn mắt nhìn cậu ta, không ngờ chỉ một thời gian ngắn, cậu ta lại có thể nắm rõ mọi thông tin như vậy.

"Tôi nghi ngờ bên trong đó có thứ kinh khủng!".

Tống Nhựt vừa nói vừa bày ra khuôn mặt thám tử, Từ Dĩ gật đầu, nói thêm "Dĩ nhiên, những nơi như vầy cho dù không phải là phim cũng chứa đựng rất nhiều thứ kinh dị nha".

Vừa nói dứt lời, cậu ta đẩy luôn cánh cửa phòng, trong phòng có một cái giường sắt, một cái tủ gỗ, vừa nhìn thấy cảnh này Tống Nhựt tối mặt, cậu ta chầm chậm nhìn sang chúng tôi mà nói khẽ "Đây chỉ là phòng lưu trữ các bức tượng mà các tiền bối nói đã nhìn thấy thứ không sạch sẽ đó".

Câu nói vừa lọt vào tai tôi, đã lan tỏa hơi lạnh khắp người, phòng lưu trữ các bức tượng là cách gọi sang chảnh nhất của căn phòng, thực tế nó dùng để làm nhà kho lưu trữ toàn bộ những thứ không tiên vứt đi.

Từ Dĩ chặc lưỡi vài cái rồi nói "Thật tiếc không được nhìn thấy những thứ kinh dị như mình trông mong".

"Trời ơi! Bạn biến thái quá, kinh dị muốn chết".

Tôi vỗ lên mặt cậu ta rồi chê trách, Từ Dĩ hình như cũng cảm thấy mình đi hơi quá nên xin lỗi tấm tắc.

"Ê, nhìn bên kia kìa".

Tống Nhựt khều tôi và Từ Dĩ một cái rồi chỉ chúng tôi về phía khuất của cái tủ gỗ.

Trong ánh sáng hiu hắt chiếu xuyên qua khe cửa sổ, một bức tượng làm bằng thạch cao cạnh tường, hai con mắt lồi ra,thân hình mảnh khảnh như một cái xác khô, nếu mà gặp buổi tối chắc chắn sẽ sợ chết ngất.

Tôi định lên một tiếng, nhưng Từ Dĩ kịp thời bụm miệng tôi lại, nên âm thanh kia tôi cũng nuốt trở vô.

"Tống Nhựt, cái đó có gì hay đâu mà rủ coi chứ!".

Từ Dĩ hằn học chửi Tống Nhựt, rồi nói thêm "Bỏ đi, cũng chỉ là một bức tượng dị dạng, chắc có gì hay ho hết".

Tôi gỡ bỏ bàn tay của Từ Dĩ xuống, liền nói "Thôi, tụi mình đi đi, thứ kia càng coi mình đột nhiên cảm thấy càng sợ".

Cả Từ Dĩ và Tống Nhựt đều gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng cùng tôi nhập vào nhóm sinh viên đang chăm chú nghe thầy Bùi giới thiệu.

Tiếng chuông hết tiết vang lên gấp gáp, thầy Bùi căn dặn một số thứ rồi cho mọi người tan học, Lý Hoành nhìn thấy tôi có chút thờ thẫn liền lên tiếng hỏi "Sao vậy, bộ vừa nhìn thấy gì sao?".

Tôi liếc nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn Từ Dĩ và Tống Nhựt không có ở đây, mới dám nói "Lúc nãy mình vô tình nhìn thấy một thứ trong phòng lưu trữ các bức tượng, tới tận hiện tại vẫn không hoàn hồn được".

"Bạn cũng nhìn thấy nó sao?".

Lý Hoành âm trầm hỏi, tôi nhìn cậu ta một cái thật sâu, coi bộ cậu ta cũng đã lén lút nhìn trộm vào phòng lưu trữ các bức tượng rồi.

"Ừ".

Tôi trả lời ngắn gọn, Lý Hoành thở dài một cái rồi lôi tôi đi xa khu nhà giải phẫu, sau khi đã cảm thấy đủ xa, Lý Hoành mới dừng lại, nói "Phía sau cái tủ có cái thứ đáng sợ, thập phần kỳ lạ phải không?".

Cậu ta hỏi vậy làm tôi nhớ tới cái bức tượng kinh dị cạnh tường khi đó, đúng thiệt rất kỳ lạ, thông thường, những bức tượng thường mô phỏng theo hình dạng của con người khỏe mạnh, với tư thế thoải mái nhất có thể, còn đằng này lại giống như một cái xác phơi khô, không biết là để làm gì?

Tôi gật đầu đồng ý, Lý Hoành hít một hơi lạnh rồi nói tiếp "Cái thứ kia quá sức hoàn hảo, mình chưa từng thấy cái nào hoàn hảo từng chi tiết như vậy!".

Nghe cậu ta nói khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng, một bức tượng kinh dị cạnh tường làm sao mà hoàn với hảo chứ?

Nhưng mà tôi bất chợt nghĩ tới một phương án, có lẽ bức tượng mà nhóm chúng tôi nhìn thấy và bức tượng mà Lý Hoành nhìn thấy không phải là một, chắc chắn khi chúng tôi vừa rời đi đã có người nào đó vào trong, đem bức tượng kinh dị kia đi và thay vào đó là một bức tượng hoàn hảo mà Lý Hoành nhìn thấy.

"Nè! Hai bạn đang thì thào gì với nhau vậy?".

Từ Dĩ không biết tới từ lúc nào đã đột ngột lên tiếng, làm cho dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.

"Không có gì!".

Lý Hoành trả lời ngắn gọn rồi bỏ đi, Từ Dĩ cùng Tống Nhựt không hiểu đầu beo tai cọp gì, cứ vậy mà nhìn chằm chằm nhau lắc đầu.

Tôi khẽ cười, hai tên này lại bị Lý Hoành chơi một dố rồi, ai biểu rình rập chuyện người khác làm gì?.

Tống Nhựt hình như chưa bỏ cuộc, hắn khẽ hỏi "Ê! Tên Lý Hoành này làm sao vậy?".

Nhìn thấy hai người tụi họ vẫn chưa bỏ ý định muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tôi đành nói "Không có gì đâu, tụi mình chỉ nói chuyện về buổi học hôm nay thôi!".

Không cho hai người họ hỏi thêm gì, tôi đã bước về ký túc xá, coi bộ chuyện bức tượng kinh dị và bức tượng hoàn hảo tới đây kết thúc được rồi, không khéo tụi Từ Dĩ muốn vào đó coi thử thì có chết hay không?.

Tiếng mưa đêm vang lên khe khẽ, tôi nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 12 giờ rồi mà vẫn chưa ngủ được, không biết có phải là do vụ việc hồi sáng vẫn còn âm ỉ trong đầu hay không?.

Cánh cửa sổ hình như chưa được khóa kỹ, nó cứ vang lên âm thanh "cành cạch" liên hồi, tôi bỏ cuốn sách xuống giường rồi trèo xuống bên dưới mà tiến tới cánh cửa sổ kia.

Do trời mưa nên không gian có phần đen tối, vừa định bật công tắc đèn phòng lên thì chợt nhớ ra những người kia đang ngủ say, có khi khiến họ thức giấc.

Mò mẫn tới bên cánh cửa sổ, đưa tay đẩy mạnh, nhưng tôi nhận ra cánh cửa đã được khép kín, lúc này câu hỏi đặt ra trong đầu tôi chính là "cái gì gây ra tiếng động kia".

Vừa nghĩ tới đó, tầm mắt tôi vô tình nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, bức tượng kinh dị trong phòng lưu trữ các bức tượng đang treo trước cửa sổ, chốc chốc lại bị gió thổi mà va đập vào cửa kiếng, gây ra âm thanh. Nhìn nó hiện tại chẳng khác nào một cái xác khô.

Tôi hoảng hốt lui về phía sau, còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tấm lụa trắng bay phiêu đãng bên ngoài cửa sổ.

Trên tấm vải mơ hồ nhìn thấy dòng chữ "ánh trăng" được viết bằng máu.

Tôi giựt mình một cái rồi tỉnh dậy, thì ra chỉ là mơ.
 
Quyển 1 - Chương 4: Bám theo


Sau đêm đó, tôi luôn có cảm giác bất an, hình như có thứ gì đó luôn chần chờ cơ hội xuất hiện trước mặt tôi, nhưng mà thứ đó rốt cuộc là nhằm mục đích gì thì tôi hoàn toàn không rõ.

Gần đây ngoài công việc bận rộn ở ban phát thanh, tôi luôn cố gắng sắp xếp việc học một cách gọn gàng nhất, để có thể ngủ trước lúc 11 giờ đêm, hình ảnh cái xác khô treo bên ngoài cửa sổ và tấm lụa trắng ghi "ánh trăng" bằng máu luôn xuất hiện trong đầu tôi mọi lúc, mặc dù những thứ kia chỉ là tôi mơ thấy nhưng tôi vẫn không tài nào vứt nó ra khỏi đầu đươc.

"Võ Phúc, em sao vậy?".

Giọng của đàn anh Dương Đăng vang lên, tôi khẽ giựt mình một cái rồi nhìn anh ấy mà lắc đầu, nói "Em không sao, chỉ là đang suy nghĩ vu vơ thôi, à mà bộ có chuyện gì hay sao?".

Dương Đăng nhìn tôi một cái thật sâu rồi đáp "À, cái chuyện anh nhờ em qua bên hội văn nghệ đó, ở bên đó báo lại em làm rất tốt, vì vậy họ muốn nhờ em giúp đỡ việc tuyển thí sinh".

Tôi cũng từng nghe về việc này, nghe nói việc tuyển thí sinh dự cuộc thi hát do hội sinh viên khởi xướng rất cực khổ, nào là nhận đơn đăng ký, rồi tổng hợp, sau đó chia tiết mục, mà với trường đại học y lớn như vầy thì ít nhất cũng có hàng trăm đơn.

"Sao vậy? Nếu được thì em giúp đỡ họ đi, nghe nói bên đó lo đủ thứ, nào là sân khấu, phụ kiện, trang trí, âm thanh,...."

Nghe Dương Đăng nói vậy, tôi bắt đầu mềm lòng, rồi đồng ý ngay.

"Rồi, bạn cứ tới lúc 6 giờ tối ngày 4 tháng 9 để thử giọng là được".

Tôi nói câu cuối cùng với anh chàng sinh viên cuối cùng đăng ký vào hôm nay, những ngày qua vì chuyện này mà tôi phải tiếp rất nhiều thể loại người, từ lịch sự tới thô lỗ, từ tự tin thái quá tới nhút nhát, rồi từ kẻ nói thao thao bất tuyệt tới người "chậm tiêu".

Cũng may hôm nay là buổi tuyển thí sinh cuối cùng, sau ngày hôm nay tôi chỉ cần sắp xếp tiết mục vào ngày thi là xong.

Bầu trời ngã sang chiều, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ hằng lên những vệt sáng màu vàng trên bàn làm việc.

Tôi vừa kiểm tra lại đơn dự thi, vừa thu dọn đồ đạc, công việc nhàm chán nhưng cũng nhờ nó mà nhóm Từ Dĩ không có cớ rủ rê tôi đi tìm kiếm thứ kinh dị nào đó.

"Cạch".

Tiếng cửa phòng bị đẩy ta, tôi đưa mắt nhìn sang, phía cửa xuất hiện một chàng trai cao ráo với mái tóc màu hoe vàng, hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.

"Đã hết thời hạn dự thi, anh tới trễ rồi".

Tôi lịch sự nói vọng ra, hắn có chút ngạc nhiên rồi cười, đáp "Tôi không phải tới dự thi, tôi chỉ vô tình đi ngang qua đây!".

"À".

Tôi nói khẽ rồi tiếp tục với công việc của mình, đang định bỏ sấp giấy tờ vào trong cặp thì vô tình bị gió thổi bay tứ tung.

Nhìn công sức nãy giờ bị gió thổi bay, tôi khẽ hừ một cái rồi nhanh chóng lum lại toàn bộ, trong lòng chửi bậy vài tiếng.

"Coi bộ cậu không chỉ sợ ma mà còn vụng về!".

Tên ngoài cửa sổ bất chợt lên tiếng, lúc nãy tôi cứ tưởng hắn đã bỏ đi, ai ngờ vẫn còn đứng đó, nhưng mà câu nói kia của hắn là sao? Không lẽ cái tên nói chuyện với tôi ở cửa phòng lưu trữ hội họa hôm trước chính là hắn?.

"Sao vậy? Không lẽ quên tôi rồi!"

Hắn nói xong liền cười khẩy một cái, tôi nhìn hắn rồi hỏi kỹ lại "Vậy người kia là anh?".

Nghe xong câu hỏi của tôi, hắn cười khì khì, rồi gật đầu, đáp "Phải, tôi không ngờ cậu lại là thành viên của hội văn nghệ".

"Không đâu, tôi là thành viên ban hội họa, gần đây hội văn nghệ nhờ tôi giúp đỡ nên tôi qua phụ họ".

Tôi vừa giải thích với hắn vừa lụm lại những tờ giấy dự thi cuối cùng, hắn ầm ừ vài cái rồi bước đi, thấy vậy tôi liền nhún vai mình mà mặc kệ, không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy hắn có vẻ rất kỳ quái.

"À! Võ Phúc".

Đang trên đường đi về khu ký túc xá, giọng của Lê Quỳnh vang lên, cậu ta và tôi cùng là sinh viên năm nhất, cậu ta thuộc ban phát thanh, do không gặp nhau nhiều nên rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng mà nghe mọi người đều nói cậu ta khá tốt, từ khi tôi chuyển qua giúp đỡ hội văn nghệ thì thường xuyên nhìn thấy cậu ta hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lê Quỳnh, tôi nhíu mày, hỏi "Bộ có chuyện gì sao?".

"Chuyện này..".

Cậu ta ngập ngừng, có vẻ cậu ta đã gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm, nuốt một ngụm nước miếng, cậu ta nói tiếp "Mình lỡ để quên đồ ở phòng phát thanh rồi!".

Tôi giựt mình nhìn chằm chằm cậu ta mà cười khì khì, nói "Bỏ quên thì tới lấy, làm gì căng thẳng vậy?".

Lê Quỳnh đột ngột tối sầm mặt lại, đáp "Chắc bạn không biết về chuyện ma quỷ trên phòng phát thanh đâu! Những người trong phòng phát thanh lâu năm đều kể lại là, cứ 4 giờ chiều ở phòng phát thanh sẽ vang lên tiếng động lạ, âm thanh này sẽ kéo dài tới 4 giờ sáng ngày hôm sau".

Thanh âm của Lê Quỳnh lạnh lẽo còn hơn lúc Từ Dĩ kể chuyện ma, mà nhắc tới Từ Dĩ tôi mới nghĩ, nếu cậu ta nghe được chuyện này thì chắc chắn tối nay sẽ rủ tôi cùng Tống Nhựt đi "tham quan" một vòng.

Thấy Lê Quỳnh có vẻ sợ hãi, tôi đành ngõ ý "A, nếu bạn sợ thì mình sẽ cùng đi tới đó với bạn".

Nét mặt của Lê Quỳnh sáng lạng hẳn lên, cậu ta cảm ơn tôi liên tục, như thể tôi là ân nhân cứu mạng câu ta vậy.

Phòng phát thanh giờ này im ắng hơn, một chút tiếng động cũng không có, thấy xung quanh cũng tương đối sáng nên tôi không bật đèn nhưng Lê Quỳnh kiên quyết bật khiến tôi mặc kệ cậu ta muốn làm gì thì làm.

Sau khi lùng sục một hồi, cậu ta cũng tìm được thứ mình cần, rồi kéo tôi ra khỏi chỗ đó càng nhanh càng tốt.

Vừa đi ra xa phòng phát thanh, tôi đột ngột nghe thấy giọng hát của ai đó, thanh âm thanh trầm ấm lắm mà quen thuộc hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi?

Đêm nay trời lại mưa, rút kinh nghiệm lần trước, tôi đã khóa kỹ toàn bộ cửa sổ của phòng số 44.

Ghi ghi chép chép lại danh sách sinh viên dự thi, sau khi hoàn thành cũng hơn 12 giờ đêm, tôi thu dọn mọi thứ lại rồi trèo lên giường, vừa nhắm mắt thì giọng hát lúc chiều lại văng vẳng bên tai, nó hòa cùng tiếng mưa rơi, nghe mà não lòng.

Không biết tại sao, tôi lại không thể ngủ được, lăn qua lăn lại một hồi, tôi bèn trèo xuống giường, uống một ly nước để dễ ngủ.

Tiếng nước rót vào ly nghe cứ như mơ hồ, đôi mắt tôi bắt đầu sụp xuống như muốn ngủ, sau khi uống xong ly nước, tôi trèo lên giường, lúc này không còn nghe giọng hát nữa, mà lại là một giọng nói khẽ.

"Tại sao là cô ta, tại sao?".

Tiếng nói càng ngày càng lớn, càng ngày giận dữ, càng ngày càng lãnh lẽo, tôi giựt mình một cái, mở bự đôi mắt nhìn quanh, thì ra lại là nằm mơ.

Do buổi tối tôi mơ thấy giấc mơ kỳ quái kia mà không thể ngủ ngon được, tới khi trời sáng Lý Hoành phải kêu tôi cả buổi mới thức dậy nổi.

Sau tiết học, tôi thẩn thơ với dĩa cơm trước mặt, Từ Dĩ thấy tôi như vậy liền hỏi "Sao vậy, bộ công việc bên hội văn nghệ cực nhọc lắm hả?".

Tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu ta, cảm thấy không nên nói nhiều, không khéo cậu ta sẽ lo lắng, vì vậy tôi lắc đầu, đáp "Không đâu, tại gần đây mình ăn không ngon".

"Hay là tối nay tụi mình ăn lẩu đi".

Tống Nhựt hí hửng nói, hình như mọi người cũng không cảm thấy ý tượng này tệ nên đều đồng ý.

Do thầy Bùi bệnh nên một giáo viên trẻ dạy thay, người này tốt nghiệp ở một trường danh tiếng nước ngoài, dáng vẻ bắt mắt, với chiều cao lý tưởng, coi bộ cũng là mỹ nam của trường, anh ta giới thiệu mình tên là Ngô Vĩ, là người ở miền Tây Nam Bộ.

"Nghe giọng là biết người phương nam rồi, không biết có giúp đỡ cho đồng hương không?".

Tống Nhựt thì thào bên tai tôi và Từ Dĩ, thấy cậu ta có vẻ mơ mộng quá cao, Từ Dĩ liền thuận miệng đáp "Phương nam chưa chắc là đồng hương đâu, nhìn thầy Ngô khá cao, coi bộ là người Long An".

Khuôn mặt của Tống Nhựt buồn bã mà khiến tôi nhịn cười không nổi, Từ Dĩ bên kia thì cười khì khì.

"Rồi, trước tiên vào bài mới, tôi muốn nói một thứ với các bạn, hiện trạng học không đi đôi với hành ở nước ta vẫn còn, nhất là đối với môn giải phẫu, các em thử nghĩ coi, nếu không được thực hành thì làm sao hiểu hết toàn bộ kiến thức đã học".

Ngô Vĩ nghiêm túc nói, một bạn nam giơ tay xin phát biểu "Dạ thưa thầy, những gì thầy nói hoàn toàn đúng nhưng với điều kiện của nước ta hiện nay thì không thể đòi hỏi thêm nhiều".

Nghe vậy, Ngô Vĩ liền gật đầu đồng ý, rồi mau chóng nói thêm "Cũng chính vì vậy, thầy muốn các em phải tìm tài liệu bên ngoài sách giáo khoa, một mặt để bổ sung thêm kiến thức, một mặt tìm hiểu kỹ hơn về môn giải phẫu".

"Dạ thưa thầy, những tài liệu kia đa phần được đăng trên các tạp chí nước ngoài, vậy làm sao tụi em có được.

Một bạn nữ chững chạc lên tiếng hỏi, Ngô Vĩ ầm ừ vài tiếng rồi đáp "Do các kiến thức mới luôn được đăng trên các tạp chí nước ngoài nên một số thành tụ chúng ta luôn tiếp thu khá trễ, vậy nên thầy mong muốn các em chú ý những bài giảng của thầy, ngoài dạy trong sách thầy còn giảng dạy thêm một số kiến thức mới bên ngoài"

Sau tiết học, ai cũng bám chặt lấy Ngô Vĩ, coi bộ thầy ấy đã trở thành trung tâm của môn giải phẫu học, tôi cũng muốn hỏi thêm vài thứ nhưng thấy nhiều người quá nên thôi.

"Cái gì? Lý Hoành bị xỉu và đang nằm ở phòng y tế sao?".

Tôi ngạc nhiên khi nghe Từ Dĩ nói, thực sự mà nói, sau những tiết học tôi đều tới phòng phát thanh để đọc một số mẫu tin, cũng vì vậy mà ít tụ họp với nhóm Từ Dĩ hơn.

"Bạn ấy bị sao mà xỉu vậy?".

Vừa đi tới phòng y tế, tôi vừa gấp gáp hỏi Từ Dĩ, cậu ta lắc đầu đáp "Mình không biết, nghe mọi người kể lại, bạn ấy đột ngột ngất xỉu trước phòng giải phẫu".

Phòng giải phẫu sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy, không lẽ bạn Lý Hoành cũng bị thứ kia bám theo, không đúng, gần đây bạn ấy cũng bình thường mà!.

"À, Lý Hoành bị hạ huyết áp nên xỉu, chỉ cần cho em ấy nghĩ một chút là khỏe thôi".

Nghe cô Vương nói vậy, tôi cũng an tâm nhiều, thì ra do tôi nghĩ nhiều thôi, Lý Hoành chưa gặp thì làm sao bị ám được.
 
Quyển 1 - Chương 5: Giọng hát


Do Lý Hoành đột ngột bị bệnh nên chúng tôi cũng không còn hứng thú đi ăn lẩu, nét mặt của ai cũng lo lắng, nhất là Từ Dĩ, cậu ta luôn nhắc khéo về việc liên quan tới vụ án mạng đêm trăng tròn.

Tôi bởi vì cuộc thi văn nghệ của trường chỉ còn một ngày nữa sẽ diễn ra, nên luôn bận bịu mà quên béng đi những thứ kinh dị kia.

"Anh Dương".

Tôi đứng ở phía xa kêu lớn, Mạc Dương nghe thấy liền quay lại nhìn, anh ấy là thành viên ban phát thanh, nghe nói ảnh hát hay lắm, chất lượng giọng hát của ảnh thì khỏi phải bàn.

Mạc Dương chờ tôi tới gần rồi hỏi "Võ Phúc, bộ có chuyện gì sao?".

Tôi gật đầu, đáp "Sắp tới sẽ diễn ra cuộc thi văn nghệ, em muốn mượn dàn âm thanh của anh để test giọng mẫu trước khi duyệt".

"À, được thôi! Nhưng mà em biết sử dụng không?".

Mạc Dương khẽ hỏi, tôi gật đầu lia lịa, trả lời "Đương nhiên biết, cái này cũng dễ mà!".

Tôi vừa nói dứt lời, anh ấy vội vàng dẫn tôi tới ban phát thanh, trong lúc chờ đợi ảnh tìm cái máy, tôi quyết định tham quan phòng phát thanh một lượt.

Khác xa với tưởng tượng của tôi, phòng phát thanh không ồn ào, nó cực kỳ im lặng, ngoài những dụng cụ cơ bản ra, còn có vài tấm hình chụp.

Lướt qua một lượt, bất chợt có một tấm hình khiến tôi nghi hoặc, trong bức hình có một chàng trai ăn mặc theo kiểu thập niên 90, cùng với vài người nữa đứng cạnh một khu nhà, tươi cười, nhưng mà chàng trai kia chẳng phải là thầy Ngô Vĩ hay sao?

Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào một tấm hình, Mạc Dương nghi hoặc hỏi "Sao vậy? Bộ bị ấn tượng với thứ gì sao?".

"Người này giống với thầy Ngô Vĩ quá".

Tôi nghi hoặc chỉ vào chàng trai kia trong hình, Mạc Dương ầm ừ vài tiếng rồi giải thích "Người đó là anh hai của thầy Ngô mà, làm sao lại không giống cho được chứ!".

"À, thì ra là vậy!".

Tôi khẽ gật gật đầu, Mạc Dương định nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi, anh ấy đưa cho tôi cái máy rồi bước đi đâu đó.

Từ Dĩ vừa ăn vội tô mì vừa nói "Ê, không biết khi nào Lý Hoành mới vào học nữa ha?".

"Thì chừng nào hết bệnh thì vào học thôi".

Tôi vừa soạn lại mớ hình chụp hồi chiều vừa trả lời cậu ta, Tống Nhựt thở dài một tiếng, nói "Phòng mình càng lúc càng buồn, ai cũng có công việc hết, nhất là Võ Phúc, suốt ngày cứ bám lấy vụ thi văn nghệ".

Nghe cậu ta nói vậy khiến tôi phì cười, đáp "Đừng trách mình, dù gì đi nữa chỉ còn ngày mai là xong rồi, tới lúc đó bao mấy bạn một bữa, để giải hạn nhe".

Cả Từ Dĩ và Tống Nhựt đều cười ồ lên, coi bộ không khí đã tốt hẳn lên.

Tống Nhựt đột nhiên chạy tới cạnh tôi, khẽ hỏi "Mà nè Võ Phúc, hồi chiều mình thấy bạn vào ban phát thanh, không biết là có chuyện gì?".

"Mình tới đó để mượn dàn máy âm thanh, bạn cũng biết trước khi cuộc thi diễn ra mình phải test lại vài giọng mẫu trước khi duyệt".

Tôi trầm giọng giải thích, cậu ta hình như có điều gì đó liền hỏi tiếp "Bạn có nghe cái gì trong đó hay không?".

Nghe tới đây tôi vô thức giựt mình, ngay lập tức tròn mắt nhìn cậu ta, thấy nét mặt cậu ta không ổn chút nào, tôi nghi hoặc hỏi "Sao vậy? Bộ ở đó có gì sao?".

"Bạn trả lời mình trước đi, có nhìn thấy cái gì không?".

Tống Nhựt khăng khăng muốn tôi trả lời trước, thấy cậu ta quá cố chấp, tôi đành xuống nước, trả lời "Ở trong đó rất im lặng, với lại chỉ có mấy bức hình, à mà có hình chụp của anh hai thầy Ngô Vĩ nữa".

"Chắc bạn ấy nặng bóng vía rồi".

Từ Dĩ nói xong liền húp hết nước trong tô mì, Tống Nhựt thở phào nhẹ nhõm, nói "Vậy thì tốt, không khéo lại có thêm một đứa bị rồi".

Tôi mắt bự mắt nhỏ nhìn chằm chằm họ, những chuyện họ nói tôi không tài nào hiểu tận tường được, vì vậy liền hỏi kỹ hơn "Là sao? mình hổng hiểu gì hết? Giải thích rõ chút xíu đi".

Tống Nhựt nhìn về phía Từ Dĩ một cái, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Từ Dĩ, Tống Nhựt mới kể "Thiệt ra tụi mình nghe nói, trong phòng phát thanh có một thứ mà không phải người nào cũng nghe thấy được, thứ kia chính là một giọng hát cực kỳ trong trẻo, người nào nghe thấy giọng hát đó điều nói rằng họ cảm thấy kỳ lạ, giọng hát trầm và vô cùng ấm, nhưng sau một khoảng thời gian những người kia lại bị bệnh tâm thần, suốt ngày cứ la ó lên, đòi nghe giọng hát đó".

Càng nghe Tống Nhựt kể tôi càng cảm thấy lạnh xương sống, nếu câu chuyện cậu ta kể là thật thì không phải gián tiếp đính chính việc ma quỷ trong trường này là có thiệt hay sao?

Bên trên sân thượng có một chàng trai mặt áo sơ mi trắng, mái tóc hoe vàng đang hát, giọng hát du dương âm vang khắp nơi.

Phía xa xa trong màn đêm có một cô gái với mái tóc rất dài đứng nghe, nhìn nét mặt hạnh phúc của cô ta, tôi có thể cảm nhận được họ là một cặp.

Không gian xung quanh đột ngột vang lên tiếng ai đó khóc, thanh âm đau khổ cùng với tiếng nói nghẹn ngào "Tại sao lại là cô ta, tại sao chứ!".

Tôi vô thức tìm kiếm nơi vang lên tiếng khóc, nhưng không tài nào xác định được, nó giống hệt như vang vọng tứ phía.

"Võ Phúc, Võ Phúc".

Tống Nhựt vỗ vài cái vô mặt tôi, tiếng gọi của cậu ta bắt đầu lớn dần, tôi giựt mình thức giấc, sau đó đưa đôi mắt say ngủ nhìn cậu ta, hỏi "Gì vậy?".

Khuôn mặt Tống Nhựt có điểm lo lắng, câu ta nhìn phản ứng của tôi một chút rồi đáp "Lúc nãy bạn cứ lay hoay, rồi còn nói mớ nữa, bộ đã xảy ra chuyện gì sao?".

Tôi nhìn cậu ta rồi khẽ lắc đầu, nói "Không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi, gần đây mình thường hay mơ thấy ác mộng lắm".

Tống Nhựt thẩn thờ nhìn tôi một cái thực sâu, sau đó không biết tại sao liền bước ra khỏi phòng.

Thấy cậu ta như vậy, tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm, thực ra đã xảy ra chuyện gì rồi, không lẽ cậu ta cũng gặp ác mộng sao?.

Cuộc thi văn nghệ cuối cùng cũng diễn ra vào ngày 4 tháng chín, do gần đây tôi bận rộn quá nhiều nên Dương Đăng chọn Lê Quỳnh phụ tôi dẫn chương trình.

Do dẫn chương trình đêm thi, nên chúng tôi phải ăn mặc chỉnh chu một chút, áo sơ mi trắng, quần jean và giày thể thao.

Bởi vì lần trước tôi giúp đỡ Lê Quỳnh, mà hiện tại chúng tôi cũng hợp tác ăn ý hơn.

"Chào mừng các bạn học và các thầy cô giáo của trường đại học Y Dạ Nguyệt, buổi thi văn nghệ xin được phép bắt đầu".

Tôi cố gắng bình tỉnh để đọc phần mở đầu, vừa nghe tôi đọc xong, Lê Quỳnh vội nói tiếp "Mã số 1, bạn Lưu Thành với ca khúc Ngược dòng ký ức".

Nói rồi, chúng tôi liền lui vào cánh gà để chừa chỗ cho thí sinh, cậu bạn Lưu Thành đúng chuẩn mỹ nam, ăn mặc hợp thời, giọng hát cũng rất hay.

"Nè Võ Phúc, bạn thấy Tống Nhựt đâu không?".

Từ Dĩ không biết từ đâu chui ra, bước thẳng tới chỗ tôi rồi hỏi, tôi ngơ ngác nhìn cậu ta mà lắc đầu.

Nhìn thấy nét mặt cậu ta có phần không ổn, tôi vội hỏi "Sao vậy? Bạn ấy có chuyện gì sao?".

Lắc lắc cái đầu, Từ Dĩ nghi hoặc kể "Hồi sáng nghe bạn ấy nói đã tìm ra được bằng chứng của chuyện ma quỷ rồi, sau đó thì không nhìn thấy bạn ấy nữa!".

Còn định hỏi chi tiết hơn thì Lê Quỳnh đã kéo tôi ra ngoài sân khấu, sau khi giới thiệu xong xuôi mọi chuyện, tôi liền chạy vào cánh gà tìm Từ Dĩ, nhưng mà không biết cậu ta chạy đi đâu rồi.

"Võ Phúc, bạn bị sao vậy?".

Nhìn thấy khuôn mặt tôi có chút lo lắng, Lê Quỳnh lên tiếng hỏi, nghe thấy câu hỏi, tôi liền nhìn sang, suy nghĩ một chút, tôi nói "Mình có chuyện, bạn giúp mình dẫn chương trình nha!".

Tôi bước tới cầu thang dẫn lên sân thượng, không biết vì sao tôi lại tới đây, trong bóng tối bao trùm lấy toàn bộ cầu thang hình như có cái gì đó không đúng.

"Nè, sao lại tới đây?".

Một bàn tay vỗ mạnh lên vai tôi, vừa quay sang, hình ảnh của cái tên kỳ lạ ở trước cửa phòng giải phẫu xuất hiện trước mặt, tôi khẽ nhíu mày, hỏi "Sao lại là anh?".

"Cái gì vậy trời, tôi hỏi cậu, cậu hỏi ngược lại tôi sao?".

Hắn có vẻ bức xúc thì thào trước mặt tôi, thấy hắn hình như không ổn lắm, tôi vội lùi về sau vài bước.

"Nè, sao lại lùi".

Vừa nói hắn vừa định đưa tay ra nhưng rồi lại thôi, tôi nuốt một ngụm nước miếng, nói "Tôi không rảnh ở đây nói chuyện với anh, tôi hiện tại đang muốn tìm người".

Nói rồi tôi một đường bước lên cầu thang, mặc kệ cái cảm giác kỳ lạ của nơi đây, đi được một hồi, tôi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nên liền dừng lại, quay về sau nhìn.

Đoạn cậu thang dài bị bao trùm trong bóng tối, không có tiếng người bước lên, hình như hắn không có đuổi theo, nhưng tôi chợt phát hiện ra, có vẻ như tôi sợ hắn, cảm giác giống hệt như sợ hãi những thứ kinh dị vậy.

"Ngọn gió thổi cánh hoa bay lả lướt trong không trung

Người khẽ chải mái tóc dài rồi điểm trang đợi ai".

Thanh âm vang vang khắp mọi nơi, hình như nó phát ra từ trên sân thượng, thanh âm này như thể có ma lực, một đường cuốn bước chân tôi tới nơi đó.

Đang chìm đắm trong giọng hát ma mị, tôi bất chợt giựt mình khi phát hiện giọng hát này giống hệt những gì tôi nghe thấy trong giấc mơ.

Chân tôi dừng bước, nhưng đã quá trễ bởi vì tôi đã đứng trước cánh cửa sân thượng, đó là một cánh cửa đã rỉ sét, có vẻ như rất ít người sử dụng tới nó.

Từ khi vào học tới giờ, tôi chưa từng bước tới nơi đây, nhưng mà hình như trong ký ức của tôi, nơi đây khá quen thuộc.

"Đừng mở".

Giọng nói của tên kia lại vang lên, tôi nhìn hắn một cái rồi nghi hoặc hỏi "Tại sao?".

Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn sâu vào mắt tôi rồi trả lời "Bởi vì phía sau cánh cửa này có ma đó".

Tôi giựt mình nhìn chằm chằm hắn, nét mặt của hắn rất nghiêm túc, coi bộ không phải đang nói dối.

"Võ Phúc, Võ Phúc, bạn có sao không?".

Lê Quỳnh khẽ lay động người tôi, giọng nói có chút lo lắng, tôi nhìn cậu ta mà lắc đầu, nói "Không sao? Mà sao bạn lại ở đây?".

"Câu này mình hỏi bạn mới đúng, lúc nãy đang nói chuyện sao lại đột ngột chạy tới đây, cho dù mình kêu suốt".

Giọng trách móc của Lê Quỳnh vang lên bên tai, câu nói kia của cậu ta là sao? Rõ ràng lúc nãy tôi đâu có hành xử như vậy?.
 
Quyển 1 - Chương 6: Khuôn mặt nát bét


Sau vụ việc vừa rồi, cuộc thi hát cũng khép lại với kết quả thành công, nhưng mà tôi lại nghĩ gần đây mình đã suy nghĩ quá nhiều về chuyện ma quỷ, rõ ràng Từ Dĩ và Tống Nhựt không hề xảy ra chuyện gì hết, chỉ là tôi ảo tưởng họ gặp phải nguy hiểm.

Có lẽ do áp lực công việc cộng với những cơn ác mộng khiến đầu óc tôi hoạt động sai đi, suy đi nghĩ lại tôi quyết định xin nghỉ một ngày về quê cho thư giãn đầu óc.

Chiếc xe đò chầm chậm lăn bánh, tôi nhìn ra ngoài khung cửa kiếng, mơ hồ trong tầm mắt hiện lên hình ảnh của tên kỳ lạ kia, hắn đứng ở xa xa vẫy tay với tôi, nhìn hắn như vậy làm tôi liên tưởng tới buổi tiễn biệt.

Đang khó hiểu nhìn chằm chằm hắn thì hình như tôi nhìn thấy một bóng người kỳ lạ với khuôn mặt nát bét và quần áo dính đầy máu đứng phía sau hắn.

Tôi nghi hoặc với những gì mình nhìn thấy liền dùng tay xoa xoa đôi mắt, khi nhìn kỹ lại thì hình ảnh của hắn cùng người kia đã biến mất.

Lắc lư cái đầu vài cái, chắc là gần đây suy nghĩ quá nhiều chuyện ma quỷ nên tôi nằm mơ rồi.

"Bạn đang nhìn gì đó?".

Giọng của Lý Hoành vang lên bên tai, tôi ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm cậu ta, tôi nhớ rõ cậu ta bị bệnh mà, cũng vì vậy hiện tại nên ở bệnh viện, làm sao lại xuất hiện ở đây chứ?

"Sao vậy? Không lẽ nghĩ mình là ma?".

Lý Hoành hằn học trách vấn tôi, nghe thấy cậu ta hỏi vậy, tôi liền cười nhạt, đáp "Không phải, chỉ là hơi bất ngờ xíu thôi, lẽ ra bạn đang ở bệnh viện mà?".

Cậu ta cười khì khì rồi trả lời "Mình trốn viện đó, tin không?".

"Trốn viện?".

Tôi tròn mắt khẽ hỏi cậu ta, bởi lẽ Lý Hoành mà tôi quen biết không thể như vậy, cậu ta chưa từng làm những chuyện đó với lại cách nói chuyện nãy giờ của cậu ta cũng có phần khác thường.

Lý Hoành nhìn tôi, rồi nghiêm giọng, nói "Mình muốn điều tra một chuyện!".

Tôi nhìn thấy thái độ này của hắn đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an, tôi hỏi "Điều tra? Mà điều tra chuyện gì?".

"Bí mật của những vụ án mạng trong khu ký túc xá nam".

Lý Hoành kề sát tai tôi mà nói khẽ, tôi giựt mình một cái với câu nói của cậu ta, nhưng bất chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, liền hỏi "Bạn muốn điều tra? nhưng mà sao lại đi trên chuyến xe về vùng Trà Vinh với mình?".

Cậu ta cười cười rồi trả lời "À, bởi vì mình muốn nhờ bạn giúp đỡ, nhưng mà vừa định bước vào khu ký túc xá thì đã thấy bạn lên xe đò, không nghĩ nhiều mình liền bước lên theo".

Vừa nói cậu ta vừa cười hà hà, tôi có cảm giác không đúng ở đâu đó trong toàn bộ cuộc đối thoại nhưng lại không biết nó nằm ở đâu.

Mãi mê nói chuyện, chiếc xe cũng dừng lại ở bến, tôi vội vàng xách hành lí xuống, Lý Hoành bám theo sau tôi.

Tôi nghi hoặc nhìn sang câu ta mà hỏi "Bạn muốn đi theo mình tới khi nào?".

Lý Hoành không trả lời, cậu ta tối sầm mặt lại, thấy hắn bày ra bộ dạng như vậy, tôi không khỏi khó hiểu, hỏi "Sao vậy? Bộ tính đi theo mình về nhà luôn sao?".

"Võ Phúc à, thực ra do trốn viện gấp gáp quá nên mình không đem theo tiền".

Câu ta cố gắng rặng ra những từ này trong thanh âm khe khẽ, khó xử. Tôi cười khẩy một cái, nói "Thôi, coi như là nể tình bạn bè, về nhà mình đi, chắc ghế sô pha không thiếu đâu".

Ngọn gió lạnh lẽo thổi hiu hiu, những cái cây ven đường rì rào theo nhịp gió, tiếng lá xì xào vang vang.

Đi được một đoạn ngắn, Lý Hoành liền mở lời "Chuyện ma quỷ ở khu ký túc xá bạn nghĩ ra sao?".

Tôi liếc nhìn cậu ta một cái rồi đáp "Thiệt sự thì mình cũng không biết là thực hay giả nữa, nó quá sức mơ hồ, ngay cả khoa học còn không giải thích được mà".

"Chuyện ma quỷ chưa chắc là một loại mê tín, bởi vì nó có ở hầu hết các nền văn minh trải dài khắp lục địa, mọi tôn giáo, mọi tính ngưỡng đều có nó, vậy thử nói một điều chính là báo mộng đi".

Lý Hoành trầm giọng nói một lèo, tôi nhíu mày nghe cậu ta nói mà như thể mở mang thêm kiến thức.

Câu ta im lặng một chút rồi nói tiếp "Báo mộng thực chất là một loại mê tín cơ bản, nhưng tại sao lại hầu như đúng hết, không lẽ là do chúng tự tưởng tượng ra sao?".

"Giác quan thứ sáu, chắc có lẽ là nó".

Tôi nghi hoặc trả lời, Lý Hoành lắc đầu nói "Thực sự việc con người có giác quan thứ sáu hay không vẫn còn phải kiểm nghiệm thêm, cũng bởi vì nó không rõ ràng bằng năm giác quan kia, ví dụ bạn chạm vào một tảng băng, bạn sẽ cảm thấy lạnh, đó chính là xúc giác, nhưng đối với thứ bạn vô tình cảm giác được hoặc là báo trước thì không thể chắc chắn nó có xảy ra hay không?".

"Ừ ừ, tới nhà rồi".

Tôi vừa nói, vừa gõ lên cánh cửa, thật sự mà nói, càng nghe cậu ta giảng giải tôi càng cảm thấy khó hiểu, tốt nhất là cứ để tôi từ bỏ chuyện này cho rồi.

"Cạch, cạch".

Gõ một lúc vẫn không thấy ai ra mở cửa, tuy hiện tại đã khá khuya, nhưng mà không lẽ ba má tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa sao?.

"Sao vậy?".

Lý Hoành khẽ hỏi, tôi cười khổ một cái, đáp "Chắc là người nhà của mình ngủ hết rồi, nhưng đừng lo, mình có mang theo chìa khóa".

Nói rồi tôi liền lấy chìa khóa từ trong ba lô, nhanh chóng mở cửa ra, tiếng cửa mở vang lên trong không gian yên tĩnh nghe khá rõ.

"Ba ơi, má ơi, con về rồi, tuy không báo trước".

Vừa vào trong tôi đã hô lớn, ánh đèn ngủ hiu hiu khiến cho mọi vật dụng trong nhà trở nên mờ ảo.

Kêu một lúc chẳng ai lên tiếng, tôi mơ hồ đoán ra họ có vẻ vắng nhà, tôi nhìn vào ngày tháng trên điện thoại mới phát hiện ra, hôm nay là đám giỗ ông ngoại, chắc là gia đình của tôi đã qua đó phụ giúp rồi, năm nào cũng vậy tới sáng hôm sau mới về.

"Thôi để mình bật đèn lên".

Tôi nói với Lý Hoành một tiếng rồi bước tới chỗ công tắc, nhấn mạnh một cái, bóng đèn trần nhà sáng lên, nhưng mà sau một thoáng lại vụt tắt.

"Xui xẻo, tới bóng đèn cũng hư".

Tôi chửi thầm một cái rồi nhìn sang Lý Hoành, nói "Đèn hư rồi, để mình thắp đèn cầy lên".

Lý Hoành cười khẩy với tôi rồi ngồi bệt xuống ghế sô pha, cũng may trong nhà có dự trữ đèn cầy phòng ngừa cúp điện, không thôi thì ở thầm rồi, cũng bởi vì giờ này có còn tiệm tạp hóa nào bán đâu.

"Ăn mì không? để mình nấu!".

Sau khi đốt xong đèn cầy, tôi quay lại hỏi, Lý Hoành lắc đầu, đáp "Không, mình vẫn còn no lắm".

Nấu mì thực sự là món ruột của tôi, bởi vì khá đơn giản, chỉ cần mì và nước sôi.

"Võ Phúc, tụi mình bàn tiếp chuyện kia đi".

Tôi vừa đặt tô mì lên bàn thì Lý Hoành liền vô đề, thấy hắn có vẻ hứng thú, tôi không còn cách nào, đành phải gật đầu đồng ý.

Lý Hoành gõ ngón tay lên bàn vang lên vài tiếng rồi bắt đầu nói "Trước tiên nói về sự trùng hợp của các vụ án đi".

Thấy tôi gật đầu, Lý Hoành liền nói tiếp "Đầu tiên, những nạn nhân đều là nam và hầu hết đều là sinh viên phòng số 44".

Chuyện này Từ Dĩ từng nói qua, nên tôi đại khái hình dung được, Lý Hoành im lặng một chút rồi nói tiếp "Còn một điểm chung nữa, mình điều tra được toàn bộ nạn nhân đều là người phía nam thành phố Hàm Võ".

Tôi nghi hoặc, nói "Mình, bạn, Từ Dĩ và Tống Nhựt đều là người phía nam thành phố Hàm Võ, nếu theo bạn nói thì một trong bốn người tụi mình sẽ có một người là nạn nhân của năm nay ".

"Ừ".

Lý Hoành gật đầu rồi nói tiếp "Ngoài ra điểm mấu chốt chính là đều xảy ra vào đêm trăng tròn tháng chín".

"Đúng rồi, nhưng mà đêm trăng tròn tháng chín có ý nghĩa gì mới được?".

Tôi đẩy tô mì sang một bên rồi hỏi, Lý Hoành suy nghĩ một chút rồi suy đoán "Có thể là một ngày đặc biệt, các hung thủ biến thái đều có hành động trùng lặp như vậy, nhưng mà cũng không loại trừ khả năng là do oán khí của ma quỷ cao nhất là lúc đó".

Nghe cậu ta nói vậy tôi cũng thấm thía nhiều điều hơn, sau khi trầm ngâm một lúc để tiêu hóa lượng thông tin kia, tôi liền hỏi tiếp "Vậy còn điểm khác biệt?".

Lý Hoành chặc lưỡi vài cái rồi trả lời "Chuyện này thì có khá nhiều điều mình vẫn chưa hiểu, nạn nhân khác biệt về tính cách, ngoại hình lẫn hoạt động thường ngày, vậy rốt cuộc là do đâu đây? Không lẽ chỉ là người phía nam thành phố Hàm Võ và thuộc phòng 44 là được?".

Tôi nhìn hắn rồi hắn nhìn tôi, cuối cùng vẫn không tìm ra lời giải thích cho chuyện này, tôi liền thở dài, nói "Thôi tối rồi, chắc chắn não ngừng suy nghĩ rồi, hay là sáng mai bàn tiếp".

Lý Hoành gật đầu rồi nằm dài trên ghế sô pha mà ngủ, thấy cậu ta vừa nói ngủ là đã ngủ ngay khiến tôi khẽ cười.

Hôm nay lại là một đêm mưa, cây mai vàng trước nhà cứ xao động trong gió, tiếng mưa văng vào cửa sổ nghe cốc cách.

Tôi lại không thể ngủ được, cứ hễ nhắm mắt lại là nhìn thấy khuôn mặt nát bét đầy máu me kia, càng cố ngủ thì hình ảnh kia càng thêm phần rõ ràng hơn.

Lăn tới lăn lui vẫn không thể ngủ được, tôi đành xuống bếp uống đỡ một ly nước ấm.

Bên ngoài phòng, ánh đèn cầy vẫn còn sáng, tôi bước từng bước thật khẽ để không đánh thức Lý Hoành.

Sau khi uống nước xong, tôi liền theo lối cũ bước về phòng, nhưng mà khi đi qua chỗ Lý Hoành, tôi lại nhảy ra ý định muốn chụp lại hình ảnh cậu ta đang ngủ, có thể sau này tôi sẽ dùng nó để chiêu chọc cậu ta.

Vừa điều chỉnh điện thoại chuyển sang chế độ chụp hình ban đêm, tôi vừa di chuyển sang cậu ta, đang định nhấn nút thì hình ảnh cái mặt nát bét đầy máu hiện lên trên điện thoại.

Tôi giựt mình, buông luôn điện thoại xuống đất, âm thanh va chạm vang lên, tôi vội vàng trấn an bản thân rồi lụm điện thoại lại.

Nhưng vừa ngước mặt lên, tôi đã đối diện với cái khuôn mặt nát bét đầy máu kia, hai con ngươi của nó lướt qua lướt lại mà nhìn tôi.

Mọi sự sợ hãi như thể dồn vào đôi chân khiến nó mềm nhũn đi, tôi nuốt một ngụm nước miếng, định xoay người tìm đường thoát thì bàn tay của nó đã chạm vào mặt tôi.

"Lạnh!".

Phải nói là rất lạnh, giống như là tôi vừa chạm vào nước đá vậy, tôi dùng tay gạt bỏ bàn tay của nó ra, không ngờ lại bị nó đẩy một cái té ra xa.

Hình như có ai đó đang hát, thanh âm rất êm tai, như thể đưa tôi vào giấc mộng, đôi mắt của tôi không theo sự điều khiển mà dần dần sụp xuống.
 
Quyển 1 - Chương 7: Sở cảnh sát


"Phúc à, thức dậy đi con!".

Giọng kêu thanh thanh của má tôi vang lên bên tai, tôi giựt mình tỉnh dậy, đưa đôi mắt nhìn xung quanh một chút rồi dừng lại trước má tôi.

Má nhìn tôi rồi khẽ cười, nói "Thằng này, sao vậy? Bộ còn chưa thức sao? Mau đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng".

Tôi khẽ gật đầu, thấy vậy má tôi liền bước ra khỏi phòng, nhưng rồi hình như nhớ ra chuyện gì đó vội quay lại hỏi "À con nè, bộ hồi hôm qua có ai tới nhà mình sao?".

Nghe câu nói, tôi nghĩ ngay tới Lý Hoành, chắc chắn là cậu ta rồi, liền gật đầu, đáp "Dạ, bạn học của con, nhưng mà bạn ấy đâu rồi má?".

"Lúc má về thì không thấy cậu ta đâu, chỉ thấy tờ giấy này trên bàn".

Vừa nói, má vừa đưa cho tôi tờ giấy, tôi nheo nheo đôi mắt vài cái rồi đọc dòng chữ của Lý Hoành, hình như do viết vội vã nên chữ cậu ta xấu hơn bình thường.

"Mình có việc gấp cần phải giải quyết, bạn giúp mình tới sở cảnh sát tìm hồ sơ về các vụ án mạng kia, mình nghi ngờ trong đó sẽ có thông tin giúp ích cho việc phá án".

Cậu ta làm như vậy là sao? Đang muốn trở thành thám tử sao? Tôi cười khì khì sau dòng suy nghĩ đó rồi tiện tay quăng luôn tờ giấy kia ra ngoài cửa sổ.

Lê thân người mệt mỏi, chắc là do ác mộng đêm qua khiến tôi không tài nào ngủ ngon được, mà nhắc tới nó luôn vẫn còn thấy sợ.

"Phúc, sao về mà không báo trước cho ba với má con một tiếng".

Giọng nói hằn học của ba tôi vang lên, ba lúc nào cũng như vậy, nghiêm khắc, rất nghiêm khắc và cực kỳ nghiêm khắc.

"Dạ, tại do đột ngột quá nên con không kịp báo trước".

Tôi cười khổ một cái rồi đáp, ba nhìn tôi một cái rồi gật đầu cho qua.

Hôm nay má tôi chỉ nấu những món bình thường, nhưng lại vô cùng ngon, gần đây ăn mấy món ở phòng ăn trường, tôi cảm thấy ám ảnh, coi như bây giờ bù lại.

"Mà nè má thằng Phúc, bà hay tin con bé Thi Vân có điểm đầu vào trường đại học Huỳnh Dương cao ngất ngưỡng chưa?".

Đang mãi miết ăn cơm, ba tôi đột nhiên nói về Thi Vân, nó là con của chú ba và là em họ của tôi, tuy bằng tuổi, nhưng mà thành tích học tập của nó thì cao ngất.

"Thôi con ăn no rồi".

Tôi bỏ chén đũa xuống bàn rồi bước tới bộ sô pha ở phòng khách, hiện tại trên truyền hình đang chiếu một bộ phim trinh thám nổi tiếng của nước nhà, coi bộ chừng đó năm nước nhà cũng có một bộ phim trinh thám ra hồn.

Sau khi coi xong, tôi cũng chẳng ấn tượng gì nhiều, chỉ là cách dẫn truyện truyền thống, vừa mở đầu đã biết kết thúc ra sao rồi.

Trầm ngâm một hồi, tôi mới nhận ra những gì Lý Hoành ghi trong tờ giấy vẫn luôn chi phối dòng suy nghĩ của tôi, có lẽ nào tôi đã bắt đầu có hứng thú với việc này hay ít nhất tôi đã là một phần của vụ việc.

Tôi quyết định trở lại thành phố Hàm Võ trong buổi trưa cùng ngày, ba má tôi cứ trách móc tôi rằng "Thằng này, thích về thì về, thích đi thì đi, phiền phức!".

Lúc đó tôi chỉ biết cười khổ, thực lòng mà nói, nếu không giải quyết cho xong vụ việc kia, chắc chắn tôi sẽ không làm gì ra hồn.

Sở cảnh sát khu vực Hàm Võ nằm khá xa trường đại học Y Dạ Nguyệt, tuy nhiên lại nằm trên con đường thuận tiện nhất.

Cảnh sát trưởng Trương Lăng nhìn chằm chằm vào tôi rồi nghi hoặc, hỏi "Cái gì? Cậu muốn mượn hồ sơ về vụ án mạng của trường đại học Y Dạ Nguyệt sao?".

"Dạ phải, tôi là Võ Phúc, là một phóng viên, nghe nói vụ việc này khá bí ẩn nên muốn viết một bài về nó".

Tôi chững chạc lên tiếng, bởi vì chuẩn bị từ trước cái lý do này nên tôi ăn bận có phần giống với phong cách của các phóng viên.

"Không được!".

Trương Lăng nghiêm túc trả lời, sau đó chuyển sang hướng khác, nói "Đây là một vụ án còn rất nhiều nghi vấn, do đó chưa thể công khai với báo chí được".

"À à".

Tôi làm bộ ra vẻ thất vọng, sau đó gợi ý "Nếu vậy thì thôi, nhưng mà Trương cảnh trưởng có thể kể sơ lược cho tôi nghe về những vụ án không? Anh cũng biết tôi đã bỏ hết bao nhiêu dự án để tới đây!".

Trương Lăng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của tôi cũng có vẻ mềm lòng, hắn ầm ừ vài tiếng rồi nói "Thôi được rồi, tôi sẽ nói sơ lược cho cậu nghe".

Tôi vội vàng ngồi xuống ghế rồi lấy trong cặp ra một cuốn sổ và một cây viết, làm ra tư thế chuẩn bị ghi chép.

Hắn nhìn tôi một cái rồi cười bí ẩn, kể "Chuyện này thực sự khá kỳ lạ, đa phần các sinh viên viên đều tử tự vào đêm trăng tròn, cũng vì điều này mà chúng tôi không thể đưa ra kết luận thống nhất, có người nói do từ trường ảnh hưởng tới tâm trạng của các sinh viên nhưng mà trăng tròn đâu chỉ có ở tháng chín".

Ngưng lại một chút, Trương Lăng gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, âm thanh vang vang, hắn liếc nhìn tôi một cái rồi nói tiếp "Nghe những người thân quen với họ kể lại rằng, trước khi họ xảy ra chuyện, họ hay hát một ca khúc kỳ lạ, lời bài hát như thể tiếng khóc".

Tôi tròn mắt khi nghe những lời này của hắn, tiếng hát tựa như tiếng khóc sao? Hình như tôi đã từng nghe thấy nó rồi, trong mơ và trong toàn bộ những nơi được đồn đại là có ma quỷ? Điều này chứng tỏ điều gì? Nạn nhân kế tiếp là tôi sao?.

"Võ Phúc, cậu sao vậy?".

Trương Lăng vừa gọi vừa vỗ khẽ lên vai, tôi giựt mình một cái, nhìn hắn rồi lắc đầu, nói "À, tôi không sao, anh cứ kể tiếp đi".

Thấy tôi có vẻ không sao, hắn liền nói tiếp "À, hồi năm ngoái có một nam sinh viên cơ may sống sót, tên cậu ấy hình như là Phạm Ngọc".

"Anh có địa chỉ của anh ấy không?".

Tôi khẽ hỏi, Trương Lăng trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó rồi lắc đầu, đáp "Không có, nghe nói cậu ta chuyển sang chỗ ở mới rồi".

Tôi thở dài một cái, vừa định bước đi thì Trương Lăng cười khì khì, nói "Mai mốt có giả danh phóng viên nhớ đeo thêm thẻ nhân viên nha".

Nghe hắn nói như vậy khiến tôi đứng hình, không ngờ tôi lại bại lộ từ lúc mới vào đây, coi bộ tôi không có khiếu giả danh người khác.

Ánh chiều buông xuống, coi như hôm nay cũng có thu hoạch kha khá nhưng mà chỉ bấy nhiêu chưa thể đủ được, nếu như được coi tập hồ sơ vụ án, chắc chắn sẽ có nhiều thông tin hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn phải đích thân thu thập từng thông tin một từ nhân chứng, mà nơi đầu mối của mọi chuyện chắc chắn chính là khu ký túc xá. Hiện tại chắc là nên đóng giả người của ban phát thanh, để dễ dàng hành động hơn.

"Chú Lương ơi".

Tôi đứng trước phòng bảo vệ kêu lớn, chú Lương tên thiệt là Lương Thư, là bảo vệ của khu ký túc xá nam cũng hơn 10 năm, tính cách của ổng có chút khó khăn.

"Ai vậy? Tới đây mần chi?".

Giọng nói ồ ồ của chú Lương vang lên, tôi vội mỉm cười rồi mở lời "Dạ, con là Võ Phúc, là thành viên của ban phát, gần đây tụi con có một bài viết về đề tài chống mê tín dị đoan, mà ở trường ta, vụ việc án mạng đêm trăng tròn cứ càng ngày càng rầm rộ hơn, vì vậy tụi con muốn làm về nó, để cho mọi người có cái nhìn toàn diện nhất".

"À ra là vậy, nhưng mà chuyện này cũng chẳng có gì đặc biệt, nghe bên cảnh sát phỏng đoán là do áp lực học tập".

Nghe ổng nói vậy, tôi cũng tờ mờ hiểu ra, ổng đang cố ý đuổi khéo, vậy nên tôi khẽ cười, nói thêm "Nhưng mà mọi sinh viên đều phải chịu áp lực hoc tập như nhau, vậy vì sao chỉ riêng ký túc xá nam phòng số 44 là có người nhảy lầu?".

"Ai nói chỉ riêng phòng số 44 là như vậy, để tôi nói cho cậu biết, mỗi năm khu ký túc xá trường ta có tới vài sinh viên tự tử".

Ổng vừa nói vừa đưa vài ngón tay lên làm chỉ số, tôi không còn cách nào liền tìm đại một lý do để hỏi "Không đúng, tỉ số sinh viên tự tử của các phòng trong toàn bộ dải ký túc xá đều xen kẽ còn phòng số 44 thì lại là thường xuyên, đều này có nghĩa là họ đã xảy ra chuyện gì rồi!".

Nghe tôi nói vậy khiến chú Lương biến sắc, ổng vội đốt một điếu thuốc rồi ra vẻ nghiêm trọng nói "Chuyện này tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng mà lại nó phản khoa học, vậy nên chẳng ai đưa vào nguyên nhân xác đáng, cậu cũng biết đó, ban lãnh đạo nhà trường cũng đã cố gắng hết sức mình để giảm thiểu tối đa số vụ án mạng, có năm phải đóng cửa toàn bộ khu ký túc xá nhưng vẫn có sinh viên trèo vào đó mà tự tử, cậu thử nói đi, điều này có đáng sợ không? Tôi khuyên cậu bỏ ngay vấn đề này đi, còn bây giờ tôi mệt rồi, cậu đi đi".

Vừa nói ổng vừa dang tay đuổi tôi đi, khói thuốc lá trôi nhẹ trong không khí rồi biến mất giống hệt như cuộc đối thoại từ nãy tới giờ, mở màn rồi kết thúc, tôi chẳng có thêm thông tin gì.

Trời cũng tối, tôi lê thân người trở về phòng số 44, lúc này Từ Dĩ cùng Tống Nhựt hình như đang chơi game gì đó, nhìn họ chú tâm lắm, ngay cả khi tôi bước vào mà họ vẫn không nhận ra.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, tôi trèo lên giường định ngủ thì chiếc điện thoại vang lên, nhìn vào màn hình, là một số lạ.

"A lô".

Tôi từ tốn bất máy, phía đầu dây bên kia, một giọng nam lên tiếng "Có phải cậu là Võ Phúc?".

Nghe người đó nói, tôi có chút ngạc nhiên, số điện thoại này rất ít người biết, vậy người kia là ai, nghe giọng rất lạ với lại còn biết tên tôi nữa?

"Phải, mà anh là ai?".

Tôi nghi hoặc hỏi, người bên kia ầm ừ vài tiếng rồi đáp "Tôi tên Nguyễn Chí, có một cậu sinh viên nói rằng cậu đang muốn tìm hiểu về vụ án căn phòng số 44 sao?".

Một sinh viên? Người đó là ai? Lý Hoành giới thiệu cho tôi sao? Không đâu, nếu cậu ta biết người này biết chuyện thì đã trực tiếp nói chuyện rồi, làm gì lại chuyển sang tôi? Rốt cuộc là ai mới đúng?.

"Võ Phúc? Cậu còn nghe máy không?".

Nguyễn Chí gấp gáp hỏi, tôi giựt mình một cái rồi đáp vội "Còn, anh cứ nói!".
 
Quyển 1 - Chương 8: Điên loạn


"Tôi là một bác sĩ thực tập tại bệnh viện Dạ Nguyệt, tôi còn nhớ rất rõ, hôm đó là ngày thực tập đầu tiên, bệnh viện đông người lắm, đang lúc theo bác sĩ Lý học hỏi kinh nghiệm thì một bệnh nhân được đưa tới, đó là một chàng trai trẻ tên là Trần Lập, tình trạng của cậu ta cực kỳ phức tạp, nữa điên nữa tỉnh, khi đưa vào bệnh viện, cậu ta luôn hét lên rằng "Tôi không có bị bệnh tâm thần mà, những lời tôi nói điều là sự thực, ở khu ký túc xá nam của trường đại học Y Dạ Nguyệt có ma, có ma thiệt đó".

Cho tới tận bây giờ câu nói đó vẫn còn ám ảnh tôi, sau vài ngày tôi có dịp thực hành tại khu vực bệnh nhân, nhưng trùng hợp thay lại chính là khu vực của chàng trai kia, trong một khoảng thời gian tôi tiếp xúc, tôi vô cùng bất ngờ khi cậu ta tỏ ra rất bình thường, không có một dấu hiệu nào là của một bệnh nhân bị bệnh tâm thần hay bệnh trầm cảm gì hết, ngay cả bác sĩ Lý cũng đưa ra kết luận như vậy, sau đó bệnh viện cho cậu ta xuất viện, nhưng mà không lâu sau, tôi lại hay tin cậu ta đã uống thuốc tự tử, chuyện diễn tưởng tới đó là đã hết nhưng mà một ngày nọ, đang lúc chuẩn bị khám cho một bệnh nhân tôi chợt nghe được nhóm người y tá xì xào với nhau, họ nói rằng khu ký túc xá nam trường đại học Y Dạ Nguyệt có ma, bởi lẽ không chỉ riêng Trần Lập là trường hợp tâm thần kỳ lạ và uống thuốc tự tử, mà con số đó lên tới mười mấy..".

Tôi ngây người, nếu theo anh ta thì điểm chung của các nạn nhân là bị bệnh tâm thần kỳ lạ, rồi sau đó uống thuốc tự tử, tôi biết đối với một người bình thường để mất căn bệnh tâm thần thì có vài trường hợp, trong đó phổ biến nhất chính là áp lực, bị tai nạn và gặp phải một chuyện kinh khủng nào đó, vậy túm lại là những sinh viên này nằm trong trường hợp nào.

"Tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi".

Giọng của Nguyễn Chí vang lên, nó kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ mênh mang kia, tôi khẽ cảm ơn anh ta rồi cúp máy.

Với thông tin vừa nhận, các nạn nhân đều bị tâm thần kỳ lạ trước khi họ uống thuốc tự tử.

Do tối qua tôi mãi miết suy nghĩ mà hiện tại trong giờ học tôi cứ mơ màng, không thể tập trung vào bài giảng của thầy giáo Ngô được.

"Trong cơ thể con đường truyền thông tin từ các bộ phận đều góp phần rất lớn ảnh hưởng tới suy nghĩ và suy luận một vấn đề nào đó của chúng ta, thầy lấy ví dụ, tụi em sơ ý bị đứt tay, phản xạ đau đớn sẽ diễn ra sau đó khá lâu, khi mà thông phải truyền tới não, nhưng mà vẫn có một thứ nhanh hơn tất cả, đó chính là mắt, mắt chuyển thông tin tới não nhanh hơn, vì vậy đối với vài trường hợp mắt đóng vai trò gây ra ảnh hưởng tới não nhiều hơn".

Nghe thầy Ngô giảng dạy, tôi cảm thấy có điều gì đó trong câu nói này, nhưng mà không biết là điều gì.

Giữa mắt và những bộ phận khác sao? Mắt là cơ quan nhìn thấy mọi chuyện, là nơi phản xạ và ảnh hưởng tới não nhanh hơn sao?.

Khoan đã, nếu như những nạn nhân của vụ án mạng kia do đã nhìn thấy điều gì thì chẳng phải cũng đã trực tiếp ảnh hưởng tới não, nhưng mà thứ họ nhìn thấy là gì?.

"Khuôn mặt nát bét sao?".

Tôi vô thức lên tiếng, không thể nào ngờ được, thứ đầu tiên trong đầu tôi chính là khuôn mặt nát bét đầy máu, điều này chứng tỏ có thể tôi chính là nạn nhân kế tiếp sao?.

Tôi bắt đầu liên kết lại mọi sự việc, đầu tiên nạn nhân là nam sinh viên ở phòng số 44, kế tiếp là người phía nam khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, rồi từng nghe thấy một giọng hát, cuối cùng là nhìn thấy khuôn mặt nát bét đầy máu.

Những điều kiện kia tôi đều có, nhưng mà tôi vẫn chưa điên loạn hay ít nhất tôi chưa rơi vào trạng thái nữa tỉnh nữa điên.

Thầy Ngô Vĩ vừa bước ra khỏi lớp, đã bị một người nào đó lôi đi, tôi nghi hoặc nhìn theo, bởi vì còn nhớ rất rõ thầy Ngô vừa mới chuyển tới đây công tác, bản thân của thầy cũng khá khép kín, mọi thông tin đều không tiết lộ, người kia hình như là người bên ngoài, thấy vẻ mặt lo sợ coi bộ đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Nè, Võ Phúc, bạn nhìn gì vậy?".

Từ Dĩ vỗ vào vai, tôi giựt mình một cái rồi quay lại nhìn cậu ta mà lắc đầu, đáp " Không có gì?".

"Mình thấy gần đây bạn hơi lạ".

Cậu ta nghi hoặc nhìn tôi mà nói, tôi cười khẩy rồi làm ra bộ dạng ngạc nhiên, hỏi "Là sao? Mình vẫn bình thường mà".

Nghe tôi nói vậy, cậu ta liền lắc đầu ngao ngán, đáp "Không đâu, gần đây bạn hay có vẻ trầm tư suy nghĩ, lúc đầu mình không để ý, nhưng mà về sau tầng suất trầm tư của bạn nhiều hẳn lên, rồi thêm một số hành động kỳ lạ nữa".

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, trong đầu thầm nghĩ, có khi nào tôi đang dần đi vào lối mòn của những nạn nhân kia mà không hề hay biết không.

"Sao vậy? Bộ công việc ở ban phát thanh nhiều lắm hay sao?".

Nghe Từ Dĩ hỏi vậy, làm tôi nhớ ra, gần đây tôi rất ít tới ban phát thanh trường, những dòng suy nghĩ về vụ án mạng đã kéo tôi đi quá xa với công việc thường ngày, có khi nào chính nó là nguyên nhân khiến cho tôi bước gần tới ý định nhảy lầu không?.

Hành lang dài hiu hiu gió thổi, một bóng người đổ dài trên những miếng gạch men, tôi nhíu mày để hình rõ ràng hơn người đó.

"Sao vậy? Ngay cả tôi mà cậu cũng không nhận ra được sao?".

Giọng nói của cái tên kỳ lạ lại vang lên, tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn, từ khi gặp hắn ở trước khu nhà giải phẫu, hình như tôi bắt đầu mơ thấy những thứ ma quỷ cùng với đó là những hành động khó hiểu, giả sử như hắn chính là kẻ đã gây ra chứng hoang tưởng thông qua lời nói thì sao?.

Tôi còn nhớ rõ ràng, những lần gặp mặt, hắn liên tục nhắc tới "ma", rồi cái ngày tôi về quê, chính mắt tôi đã nhìn thấy phía sau hắn xuất hiện một thứ kinh dị, một khuôn mặt nát bét cùng quần áo bê bết máu, điều này chứng tỏ gì? Không phải là hắn chính là kẻ đứng sau những vụ án mạng đó chứ?.

"Nè, sao lại nhìn chằm chằm tôi như vậy?".

Hắn hỏi rồi cười khì khì như thể tôi là một tên bệnh hoạn, tôi liếc nhìn hắn một cái rồi quẹo đi hướng khác, coi bộ tránh xa hắn ra một chút sẽ có lợi hơn là có hại.

"Ê! hôm nay sao kỳ vậy? Mọi khi thấy cậu vui vẻ lắm mà!".

Tiếng của hắn cơ hồ vang vọng phía sau lưng tôi, tuy nhiên tôi không có ý định quay lại nói chuyện với hắn, cũng bởi vì mọi chuyện càng ngày càng khó hiểu, ai cũng có khả năng khiến tôi điên loạn, hiện tại tôi đang cần thời gian để sắp xếp toàn bộ sự việc.

Sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, tôi tờ mờ đoán ra, rất có thể khi hỏi những người thâm niên trong trường sẽ tìm được chút manh mối.

Khu thư viện trường đại học Y Dạ Nguyệt có lẽ là nơi có số lượng đầu sách lớn nhất cả nước, những cuốn sách từ trước ngày giải phóng cũng có.

Đặc biệt người quản lý toàn bộ thư viện này là chú Lâm, nghe mọi người nói, ổng đã quản lý thư viện này cũng hơn hai thập kỷ, vì vậy tới hỏi ổng về những vụ án mạng kia chắc là không lầm.

"À, cậu là thành viên của ban phát thanh, hôm nay tới đây muốn phỏng vấn tôi để làm đề tài về "thực hư của chuyện ma quỷ với vụ án mạng nhảy lầu đêm trăng tròn tháng chín" đúng không?".

Chú Lâm sau khi nghe tôi nói liền hỏi lại cho chắc chắn, tôi gật đầu, nói "Dạ, chú có thể kể những gì chú biết hoặc là suy đoán cũng được nữa ạ".

Nghe tôi nói vậy, ổng cười khì khì, lên tiếng "Trời ơi, sao giống phim trinh thám tôi mới vừa coi hồi tối quá, cậu giống thám tử hơn là một phóng viên".

Tôi cười cười, coi bộ so với ông chú bảo vệ kia, chú Lâm có vẻ vui tánh và thân thiện hơn.

Sau khi uống một ly trà, ổng bắt đầu nói "Vụ án mạng nhảy lầu vào đêm trăng tròn tháng chín có rất nhiều điểm kỳ lạ, chắc là cậu cũng nghe nói những sinh viên nam ở phòng số 44 sẽ có một người uống thuốc tự tử? Điều này hoàn toàn đúng, tôi còn nhớ năm đầu tiên có sinh viên nhảy lầu phòng đó, thằng nhóc đẹp trai và hát hay lắm, tính tình cũng rất dễ thương, nhưng không biết vì sao càng lúc nó càng khác lạ, có đôi lúc thì thào một mình, rồi chuyện gì tới cũng tới, đêm trăng tròn tháng chín, thằng bé uống thuốc tự tử, cho tới tận bây giờ tôi vẫn không thể tin được nó lại làm điều đó".

Giọng của chú Lâm nghẹn đắng, tôi cũng cảm thấy được ổng đang rất chua xót cho một sanh mạng.

Hít một hơi sâu, ổng bắt đầu kể tiếp "Những nạn nhân tiếp theo cũng có một số đặc điểm như vậy, đôi khi còn điên loạn phải nhập viện nữa, sau đó ban lãnh đạo nhà trường cảm thấy, một phòng không thể nào có sinh viên tự tử liên tục được, vì vậy cho đóng cửa phòng đó, tuy nhiên để tránh dị nghị họ quyết định thông báo rằng sẽ sửa chữa toàn bộ khu ký túc xá nam, thế nhưng họ không lường trước được lại có sinh viên trốn vào trong đó tự tử, thấy như vậy vẫn không ổn, họ cho mở lại khu ký túc xá và cho những sinh viên phòng số 44 về quê vào đêm trăng tròn tháng chín, vậy mà cũng có sinh viên phòng khác, lén vào phòng đó tự tử, trong những nạn nhân của vụ án kỳ lạ kia, tôi còn nhớ một người nữa, chính là Tiêu Thịnh, cậu nam sinh trầm tánh, tuy nhiên hay tới đây tìm sách để đọc, nhất là lúc sắp tự tử, tần suất cậu ta tới rất cao, có khi còn ở trong thư viện nguyên ngày".

Sau khi nói chuyện một hồi, tôi cũng chỉ tìm được điều khả nghi là việc tới thư viện của Tiêu Thịnh, coi bộ hắn đã tìm thấy điều gì đó ở đây.

Giả sử, trong thư viện này còn lưu trữ tài liệu nào đó về nguyên nhân gián tiếp dẫn tới những vụ tự tử thì sao? Và nếu như vậy thiệt thì tại sao hắn vẫn có kết cục như những người khác, tóm lại hắn tới đây là để đọc gì?.
 
Quyển 1 - Chương 9: Ánh trăng bằng máu


Khi hỏi về vấn đề, Tiêu Thịnh tới đây tìm sách gì đọc? Chú Lâm nghĩ ngợi một chút rồi đáp "À, cậu ta hình như tìm sách lịch sử gì đó, mà cậu cũng biết rồi, thư viện này rộng như vầy làm sao tôi chỉ lo chú ý mình cậu ta được".

Khu thư viện khá rộng, nó còn bị chia làm nhiều khu khác nhau nên rất khó quản lý hết, nghe chú Lâm nói, gần đây đã đề nghị lên ban lãnh đạo nhà trường gắn camera theo dõi, lúc đó chỉ cần ngồi một chỗ là có thể quản lý được hết, nhưng mà bên phía lãnh đạo vẫn còn đang xem xét.

Khu lịch sử với hơn hàng ngàn đầu sách, chủ yếu là những quyển sách nói về lịch sử giải phẫu và phát triển của y học.

Lướt qua một loạt các kệ sách, tôi dừng lại trước một quyển sách, bởi vì nó khá sạch sẽ, hình như có người thường xuyên sử dụng.

Tôi đưa tay lấy ra khỏi kệ, lật vài trang coi thử, mới phát hiện ra chẳng có gì đặc biệt, nội dung chỉ đại khái về việc giải phẫu cơ thể người.

Thật sự Tiêu Thịnh đã phát hiện ra điều gì? Hay chỉ là muốn tìm hiểu về giải phẫu học để nâng cao thành tích học tập?.

Vừa định để cuốn sách trở lại kệ thì vô tình tôi nhìn thấy một tờ giấy, tờ giấy khá nhỏ và được đặt bên dưới cuốn sách, nếu không để ý chắc không thể nào nhìn thấy được.

Tưởng rằng đã có thêm manh mối, nhưng mà trên tờ giấy chỉ ghi vỏn vẹn môt dòng chữ.

"Trang hai, dòng ba".

Điều này ám chỉ gì, không lẽ nào là vị trí của thứ gì đó nằm trong cuốn sách giải phẫu?

Nghĩ vậy, tôi liền lật ngay trang hai của cuốn sách giải phẫu trên tay, ở dòng ba có các con số, hình như là số liệu gì đó, nhưng mà điều này nói lên điều này?.

Cảm thấy mình đã đi vào ngõ cụt, tôi đành bỏ cuộc giữa chừng, coi như lần điều tra này đã vô ích.

Căn phòng số 44 gần đây có vẻ khá yên tĩnh, ngoài tôi lo lắng việc điều tra sự thật của vụ án mạng ánh trăng ra thì Lý Hoành nghe nói đang ở bệnh viện điều trị gì đó, Tống Nhựt thì không thấy bóng dáng đâu, trong phòng chỉ còn lại Từ Dĩ.

"Sao buồn vậy?".

Tôi bước tới bên cạnh, vỗ lên vai Từ Dĩ mà hỏi, cậu ta quay sang, âm trầm, nói "Nhìn đi, phòng bốn người mà chỉ có một mình mình ở, không buồn mới lạ, mình còn nhớ trước kia đông vui lắm, sao lại thành ra như vậy? Không lẽ lời nguyền án mạng phòng số 44 đang diễn ra?".

Nghe cậu ta nói vậy, tôi thoáng chốc giựt mình, không ngờ cậu ta lại suy nghĩ về vụ việc đơn giản như vậy, nhưng mà cậu ta nói cũng không phải vô lý, chỉ có điều quá sớm chăng? Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ dùng hết sức tìm cho bằng được nguyên nhân của vụ án này.

"4657890124".

Từ Dĩ đột nhiên đọc lên dải số khiến tôi có chút bất ngờ, nhìn cậu ta một cái, tôi liền hỏi "Dải số gì vậy?".

Nghe tôi hỏi, cậu ta cười khì khì, đáp "Hai lúa quá ông ơi, dải số này là mã số thẻ tín dụng, dùng để chuyển tiền, mấy năm gần đây còn có thêm dịch vụ làm mã số theo yêu cầu của khách hàng".

Tôi giựt mình, liền nghĩ, có khi nào dải số kia của Tiêu Thịnh là ám chỉ mã số của thẻ tín dụng, điều này cũng đồng nghĩ với việc chỉ cần tới ngân hàng là có thể tìm được thông tin.

Không bỏ thêm nhiều thời gian, tôi ngay lập tức chạy tới ngân hàng gần đó, sau khi đưa mã số, họ đã cho tôi biết người đăng ký chính là Tiêu Thịnh và thời gian đăng ký là trước hai ngày cậu ta nhảy lầu.

Trước khi nhảy lầu mà làm thẻ tín dụng để làm gì, tôi mang theo dòng suy nghĩ đó rời khỏi ngân hàng, nghe họ nói, cậu ta còn chuyển một số tiền vào đó, hình như là 251000.

Con số 251 ngàn ám chỉ điều gì? Có khi nào là một con số được in trên gì đó, ví dụ giá sách, mà nói tới sách, tôi lại nghĩ tới khu vực thư viện trường, nhưng mà loại sách với giá 251 ngàn rất nhiều.

"À, những đầu sách trong thư viện điều đánh số thứ tự, trong đây có khoảng 200 ngàn đầu sách và hơn 500 cuốn sách được liệt vào danh sách sắp thanh lý".

Sau khi nghe tôi hỏi, chú Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời, nếu nói vậy thì chắc chắn trong tổng số sách trong thư viện này sẽ có một cuốn sách được đánh số 251 ngàn.

"Vậy chú có biết cuốn sách số 251 ngàn nằm ở đâu không?".

Tôi khẽ hỏi, ổng nghi hoặc nhìn tôi rồi trầm ngâm đáp "251 ngàn sao? Theo ta nhớ hình như là ở trong danh sách thanh lý, đang lưu trữ trong kho phía sau thư viện".

Kho phía sau thư viện, tuy là nói như vậy nhưng thực chất nó nằm ở một khu biệt lập, có thể nói là biệt lập với toàn bộ kiến trúc của ngôi trường, cơ hồ khi quan sát toàn cảnh, người ta sẽ bỏ qua nó.

Đi theo hành lang uốn khúc, đi vào dãy nhà phía tây nam, nằm sau thư viện, cách khu giải phẫu ba dãy phòng, cách khu ký túc xá khá xa.

Nghe chú Lâm nói lại, ổng đã từng có kiến nghị xây dựng và mở rộng khu nhà kho này, nhưng mà không thấy phản hồi, cơ hồ nơi đây không được coi trọng.

Toàn bộ khu nhà khá cũ kỹ, mái ngói phủ đầy rong rêu, tường được quét đại khái bởi một loại nước sơn màu trắng rẻ tiền, toàn bộ cửa sổ đều bị khóa trái.

Sau khi quan sát một lượt rồi nghi hoặc hỏi "Chú Lâm, sao khu nhà kho này xây dựng ở cách xa trường vậy?".

Ổng nhíu nhíu đôi chân mày của mình rồi khẽ trả lời "Chuyện này ta không rõ lắm, nhưng nghe người quản lý thư viện trước nói là do sự sắp xếp của chính kiến trúc sư".

Vừa nói ổng vừa lấy chìa khóa ra để mở cửa khu nhà kho, tiếng cửa mở vang lên kèn kẹt, chắc là nó đã được đóng khá lâu.

Phía trong cửa tối đen như mực, chú Lâm bật đèn huỳnh quang lên, bên trong là hai hàng giá sách, có khoảng hai chục giá sách lớn, các đầu sách chen nhau san sát, chất cao gần sát trần nhà, nếu muốn tìm kiếm một thứ gì đó mà không có người hướng dẫn, thì chẳng khách nào mò kim đáy biển.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng này mà cứ hoa mắt cả lên, thầm than "Tía ơi, sao mà nhiều sách quá, muốn tìm một cuốn sách chắc mệt chết quá!".

Chú Lâm ở bên cạnh cười khì khì, đáp "Đừng lo, đối với người lạ thì nhất định là vậy, nhưng có tôi thì khác, những cuốn sách trong đây đã nằm gọn trong đầu tôi rồi, chỉ cần nói ra tên sách hay là số hiệu, tôi sẽ tìm được ngay".

Vừa đi ổng vừa nói thêm "Các đầu sách trong này sắp xếp khá chỉnh chu, bởi được chia ra làm nhiều khu vực khác nhau, tuy nhiên do là sách sắp thanh lý nên việc ngăn nắp không được chú ý nhiều... ví dụ khu vực này là giải phẫu, nhưng không phân biệt ra các loại giải phẫu".

Ổng chỉ vào khu vực giải phẫu rồi giải thích, tôi càng nghe ổng nói càng đại khái hình dung ra được cách sắp xếp của nơi này.

"Rồi, nó nằm ở đây".

Chú Lâm dừng lại trước một kệ sách, sau khi xem xét một chút liền rút ra một cuốn sách rồi đưa nó cho tôi.

Bên trên bìa sách có ghi hàng chữ "Não Bộ", được ghi kiểu cọ và tô màu sặc sỡ, chú Lâm liếc nhìn tôi một cái rồi nói "Thôi, tìm được rồi thì chúng ta đi, nơi này cũ kỹ lắm, không khéo lại có rắn rết bò vào".

Tôi gật đầu rồi bước đi theo ổng, sau khi khóa chặt cửa, tôi liền xin phép đem cuốn sách về khu ký túc xá đọc cho tiện, lúc đầu ông còn phân vân, tuy nhiên sau đó thấy tôi năn nỉ quá nên cũng đành chấp nhận.

Lúc tôi về tới phòng cũng đã quá chiều, ngày hôm nay cứ chạy tới chạy lui khiến tôi có vẻ mệt mỏi, đôi chân hình như cũng đã đình công không muốn bước đi nữa.

Bật đèn lên, khắp phòng sáng rực, tuy nhiên không một bóng người, coi bộ Từ Dĩ và Tống Nhựt đi đâu đó rồi, nhưng mà việc này chưa từng xảy ra, hay là tụi họ về quê rồi?

Sau khi tắm rửa xong, tôi bắt đầu quay lại với vụ án mạng ánh trăng, vừa mở cuốn sách ra tôi đã nhìn thấy một cuốn sổ được kẹp kỹ bên trong cuốn sách.

Đó là cuốn sổ nhỏ, dùng để ghi lại những điều cần nhớ của sinh viên, tuy nhiên hiện nay việc sử dụng cuốn sổ như vầy đã không còn, thay vào đó là điện thoại.

Lật trang đầu tiên, tôi đã nhìn thấy chữ "ánh trăng" được ghi bằng mực đỏ, nhìn rất giống với hàng chữ trên tấm lụa trắng thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tôi, điều này nói lên gì? Không lẽ những ai mơ thấy dòng chữ này điều là nạn nhân tiếp theo?

Tôi vô thức rùng mình một cái, coi bộ càng đi sâu vào vụ án, tôi càng nhận ra mình chính là nạn nhân tiếp theo.

Trang tiếp theo của cuốn sổ ghi "Chuyện về vụ mưu sát đêm trăng tròn tháng chín" đúng là hơi lạ lùng, tôi cứ như người mất hồn vì nó, để rồi tìm ra những chuyện quá sức tưởng tượng! Chưa biết chừng, trong số người chết đã có người như tôi, cũng có nghĩa là muốn tìm cách ngăn chặn vụ việc xảy ra, nhưng mà cứ quyết dựa theo lịch sử hoặc tự nghĩ ra để thiết kế một kịch bản dẫn mình đến cái chết, có những truyện trinh thám cũng từng có những vụ việc tương tự như vậy, tuy nhiên tại sao tôi luôn cảm thấy nó âm trầm hơn bội phần, tôi thừa biết con người ta nếu quá đắm đuối truy tìm mù quáng sẽ dẫn tới chỗ cực đoan".

Tôi cảm thấy những dòng này giống hệt như những lời tự hỏi chính bản thân tôi, thực sự tôi đang cố gắng ngăn chặn vụ việc hay là từng bước tiến vào vết xe đổ của những người đi trước.

"Gần đây tôi hay mơ thấy những giấc mơ lạ, nhất là dòng chữ "ánh trăng " viết bằng máu, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì? Những điểm chung của vụ việc nói lên điều gì? Là người hay là ma làm nên những chuyện đó?".

Đọc sang trang kế, tôi bắt đầu quay cuồng đầu óc với những câu hỏi, không phải vì tôi không có câu trả lời mà bởi vì đây cũng chính là những gì mình tôi đã từng hỏi chính bản thân mình.
 
Quyển 1 - Chương 10: Bệnh tâm thần


"Võ Phúc, em có trong phòng không?".

Giọng của thầy Ngô vang vọng bên ngoài cửa phòng, tôi giựt mình một cái rồi đem cuốn sổ giấu đi, coi bộ chuyện này càng ít người biết càng tốt vậy.

Tôi bước tới mở cửa, thân ảnh của thầy Ngô hiện ra, hôm nay thầy không có tiết giảng dạy, nên cách ăn bận cũng có phần bình dị hơn.

Vừa nhìn thấy tôi, thầy Ngô liền hỏi "Chúng ta vô trong rồi nói, có được không?".

Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên rồi đáp "Dạ được, mời thầy vào".

Sau khi đã ngồi xuống ghế, thầy Ngô nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi "Võ Phúc, gần đây em có thấy Tống Nhựt kỳ lạ không?".

Tôi có chút bất ngờ khi nghe cậu này của thầy, không lẽ Tống Nhựt đã xảy ra chuyện gì rồi sao?.

"Dạ không, gần đây em lo việc trong ban phát thanh nên không chú ý nhiều tới bạn ấy".

Tôi khẽ trả lời, nhìn thấy vẻ mặt bất an của thầy Ngô, tôi bèn hỏi thêm "Mà bộ bạn ấy bị gì sao?".

Ngô Vĩ chặc lưỡi vài cái rồi đáp "Chuyện này thầy cũng không rõ, nghe một số sinh viên nói lại rằng, Tống Nhựt rất kỳ lạ, gần đây cậu ta hay nổi cáo vô lý rồi cứ thì thào một mình".

Nghe được những lời này tôi vô thức trợn tròn đôi mắt, chuyện này là sao? Thay đổi tính tình, rồi thì thào một mình?.

"Thầy nghi ngờ em ấy bị bệnh tâm thần".

Lời kết của thầy Ngô không khỏi khiến tôi hoảng loạn, bị tâm thần cũng đồng nghĩa với việc Tống Nhựt rất có thể là nạn nhân kế tiếp.

Nhìn thấy nét mặt của tôi vô thức tối sầm, thầy Ngô lo lắng hỏi "Võ Phúc, em sao vậy?".

Tôi nhìn thầy Ngô một cái rồi nghĩ có nên nói những triệu chứng trước khi nhảy lầu của những sinh viên hay không? Nếu nói ra thì thầy Ngô có tin hay không? Khả năng tin tưởng có vẻ rất thấp, bởi vì thầy từng du học nước ngoài, làm sao tin vào một chuyện mê tín như vậy?.

"Nè".

Thầy Ngô đẩy vai tôi một cái khiến tôi giựt mình mà lắc đầu, đáp "Em không sao, chỉ là lo chuyện trong ban phát thanh nên giờ hơi mệt, em muốn ngủ".

Nghe tôi nói vậy, thầy Ngô liền rời đi, nhưng mà cậu nói của thầy khi nãy vẫn luôn ám ảnh lấy tôi? Tống Nhựt bị bệnh tâm thần? Điều này quá nhanh hay sao? Bởi lẽ tôi chưa tìm ra được manh mối nào.

"Nè Võ Phúc, khi nãy thầy Ngô tới đây làm chi vậy?".

Vừa nói, Tống Nhựt vừa đẩy vào người tôi một cái, tôi giựt mình nhìn sang, hiện tại cậu ta có vẻ ốm yếu hơn lúc trước, đôi mắt cũng không còn minh mẫn nữa.

Tôi cảm thấy nếu tỏ ra thái độ kỳ lạ nhất định sẽ bị cậu ta nghi ngờ, với lại cuộc nói chuyện khi nãy với thầy Ngô tuyệt đối không thể để cho cậu ta biết được, vì vậy tôi khẽ lắc đầu, đáp "Không có gì quan trọng đâu, thầy ấy muốn hỏi mình về chuyện tiết giảng của thầy, bạn cũng biết đó, thầy Ngô mới về trường dạy, nên muốn biết phản ứng của sinh viên đối với bài giảng ra sao".

Tống Nhựt liếc nhìn tôi một cái rồi một đường bước tới giường, ngay lập tức nằm xuống, tôi ngỡ ngàng nhìn chằm chằm cậu ta, không biết có phải do lâu quá không chú ý tới cậu ta hay không? Mà hiện tại cậu ta không còn năng động như lúc trước nữa, giống hệt như cọng bún thiu.

"Tít tít".

Đồng hồ báo giờ vang lên, bởi vì hôm nay có chút chuyện bên ban hội họa nên tôi phải tới đó trước lúc vào tiết.

Đèn ngoài hành lang lầu hai đã tắt nên không gian có chút mờ ảo, chiếc áo khoác tung bay trong ngọn gió, mái tóc tôi cũng vậy, nhưng cũng may ngọn gió hôm nay không lạnh cho lắm.

"Giờ này mà đã tới đây rồi, không phải muốn thấy ma sao?".

Giọng nói của cái tên kỳ quái mọi khi lại vang lên, tôi quay người lại cười nhạt với hắn một cái rồi hằn học nói "Anh rảnh rỗi quá đó, sao cứ xía vô chuyện của người khác hoài vậy?".

Hắn cười khì khì rồi đáp "Xía vô chuyện người khác? Không phải đâu, tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu thôi!".

Nhìn thấy nét mặt của hắn tỉnh bơ như cây cơ khiến tôi mệt mỏi, liền thở dài, nói "Nếu vậy thì cảm ơn anh, tuy nhiên tôi chưa từng gặp ma nên chưa tin là có, vì vậy tới khi tôi gặp rồi thì chúng ta cùng đàm đạo nha! Hiện tại tôi có việc nên không rảnh tiếp chuyện với anh".

Nói rồi tôi một đường bước vào phòng hội họa, mặc kệ cái tên kia có bước theo hay không.

Vừa bước vào trong, tôi vội vàng sắp xếp lại dụng cụ vẽ tranh và khung tranh để vẽ bức tranh tham gia hội họa liên trường, gần đây chị Hương khóa 4 bị bệnh nên anh Đăng nhờ tôi thay thế vị trí này.

"Cạch".

Một tiếng động khá lớn vang lên bên ngoài cửa sổ, nó khiến tôi giựt mình, ngay sau đó liền quay về sau nhìn thử.

Phía cánh cửa hình như có cái gì đó đập mạnh vào, làm cho cửa kiếng bị bể một đường khá dài, tôi nghi hoặc bước tới coi sao.

Do không gian có chút yên tĩnh nên tiếng bước chân của tôi vang lên nghe khá rõ, âm thanh như thể tiếng tim đập trong lo sợ.

Giữa mặt kiếng cửa sổ, xuất hiện một vết rạn nứt kỳ lạ, có vẻ như nó bị ai đó dùng vật gì đó liệng vào.

Đang chú tâm quan sát thì một cục đá ở phía dưới sân trường bay thẳng vào mặt kiếng, không khoảnh khắc nó bể tan nát hết, nhưng cũng may mắn đây là loại kiếng chịu lực nên khi bể nó nát ra thành vụn thủy tinh.

Tôi theo phản ứng liền lui ra một chút để tránh né, sau đoạn hoảng loạn, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn xuống phía dưới, coi thử kẻ nào đã gây ra chuyện này.

Phía dưới có một cái cây khá u tùm cành lá, nhưng mà cũng không thể che giấu được kẻ kia, mơ hồ dưới gốc cây có một kẻ đang ngước lên nhìn tôi, đó chính là Tống Nhựt, nhưng mà hôm nay ánh mắt của cậu ta sao lại kỳ lạ như vậy? Nó có chút u mê, có chút điên loạn, vậy rốt cuộc tại sao cậu ta lại hành động như vậy?

"Tống Nhựt...".

Tôi chỉ kịp hô lên như vậy, cậu ta không biết vì sao lại bỏ chạy mất tiêu, nhìn theo hướng cậu ta chạy mà tâm trí tôi loạn hết cả lên.

Tống Nhựt bị gì? Không lẽ như thầy Ngô nói, cậu ta bị tâm thần sao? nhưng mà tại sao cậu ta lại bị tâm thần? Khoan đã, việc cậu ta bị tâm thần và vụ án nhảy lầu đêm trăng tròn, hình như có chút liên quan, điều này chứng tỏ cậu cậu ta là nạn nhân tiếp theo sao?.

"Võ Phúc, Võ Phúc".

Dương Đăng lo lắng kêu tôi một hồi, tôi giựt mình quay lại, nhìn thấy tôi có chút không ổn, hắn liền hỏi "Sao vậy?".

Tôi nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, đáp "Không sao".

Có vẻ như câu nói cùng sắc mặt tôi có chút không tương đồng, khiến hắn nghi hoặc, nhìn tôi một lúc rồi hình như vô tình nhìn thấy cửa kiếng bị bể, hắn liền kéo tôi về phía mình rồi nghiêm túc hỏi "Cửa kiếng bể, thiệt ra đã có chuyện gì?".

"Lúc nãy có ai đó ném đá vào làm kiếng bị bể".

Tôi thì thào đáp, Dương Đăng gấp gáp hỏi tiếp "Vậy em đã nhìn người kia không?".

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Dương Đăng tôi bất chợt có chút lo lắng, nếu như tôi nói là Tống Nhựt thì sao? Chắc chắn cậu ta sẽ bị kỷ luật hay tệ nhất là viết tự kiểm điểm, nhưng chỉ có điều tôi không tận mắt chứng kiến cậu ta liệng cục đá, thì làm kết tội được đây?.

"Dạ, em không nhìn rõ".

Tôi khẽ đáp trong e dè, Dương Đăng ầm ừ vài tiếng rồi nói "Chết tiệt, anh mà biết là kẻ nào thì sẽ lên ban lãnh đạo nhà trường tố giác".

Tôi khuyên hắn vài câu rồi bước về chỗ ngồi khi nãy, Dương Đăng sau khi bớt giận liền tiến tới chỗ tôi, nói "Có lẽ hôm nay chúng ta không thể giải quyết cho xong bức tranh này đâu, bởi trước tiên phải xử lý cánh cửa kiếng bị bể kia trước!".

Nghe vậy, tôi chỉ biết gật đầu đồng ý rồi lụm lặt giấy tờ cho vào cặp, chuyện gì vậy? Rốt cuộc tại sao Tống Nhựt lại liệng đá vào phòng phát thanh?.

Thầy Ngô sau khi hết tiết liền vội vàng bước ra khỏi lớp, nhưng lại bị tôi níu giữ, thầy nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi một cái rồi hỏi "Bộ có chuyện gì sao?".

Tôi khẽ gật đầu, đáp "Chuyện này có liên quan tới bạn Tống Nhựt".

"Tống Nhựt?".

Thầy Ngô ngạc nhiên nhìn tôi, khi thấy tôi gật đầu, thầy liền nói "Vậy chúng ta tới băng ghế đằng kia đi".

Vừa ngồi xuống băng ghế, thầy Ngô liền hỏi "Rồi, có chuyện gì? em cứ nói!".

"Thiệt ra...".

Tôi lắp bắp không biết mở đầu ra sao, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của thầy Ngô, tôi liền một đường, nói vào vấn đề "Từ lúc nói chuyện với thầy, em đã chú ý tới bạn Tống Nhựt, bạn ấy có một số điểm khác biệt so với bình thường".

"Khác ra sao?".

Thầy Ngô hỏi, tôi ầm ừ vài tiếng rồi đáp "Cách hành xử, ánh mắt và sinh hoạt hằng ngày".

Nghe tôi nói vậy, thầy Ngô chìm vào suy nghĩ, sau đó thầy nhìn chằm chằm tôi rồi nói "Gần đây thầy cũng kiểm tra hoạt động của Tống Nhựt, rồi thầy phát hiện những hành động khác thường, ví dụ thường xuyên xuất hiện xung quanh phòng lưu trữ, thư viện rồi đôi lúc lại trốn tiết để đi đâu đó".

Những điều thầy Ngô nói, không phải là những dấu hiệu để nhận biết nạn nhân tiếp theo hay sao? Điều này cũng chứng tỏ Tống Nhựt chính xác là nạn nhân tiếp theo uống thuốc tự tử, vậy hiện tại tôi phải làm gì để ngăn chặn đây?.

"Thầy nghĩ nên đưa em ấy tới bệnh viện, nhưng mà không có lý do gì để làm như vậy?".

Thầy Ngô có chút lo lắng về vấn đề này, tôi nghĩ ngợi một chút rồi ngỏ ý "Thầy Ngô, hay là chúng ta nói khéo với bạn ấy rằng, tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, để tránh bị nghi ngờ, em sẽ rủ thêm vài người đi nữa".

Nghe tôi nói khiến thầy Ngô tròn mắt ngạc nhiên, sau đó liền gật đầu đồng ý.

Tôi và thầy Ngô sau đó đã thống nhất sẽ hành động vào ngày mai, trước đó tôi phải thông báo với vài bạn học.
 
Quyển 1 - Chương 11: Chuyện xưa


Sau khi xử lý xong mọi chuyện, tôi quyết định đem cuốn sổ của Tiêu Thịnh ra đọc, chắc chắn hiện tại là lúc thích hợp nhất.

Ngày 15/08/2004.

Đây là lần đầu tiên tôi viết nhật ký, cũng bởi vì cái tật làm biếng mà hiện tại muốn viết cái gì cũng khó.

Tại sao tôi lại viết nhật ký? Thực ra gần đây tôi cảm thấy mình có chút gì đó kỳ lạ, thường hay mơ thấy ác mộng, những cơn ác mộng với tấm lụa trắng, ánh trăng máu và giọng hát như tiếng khóc than.

Tôi cũng không biết từ lúc nào mình lại như vậy, chỉ là từ khi nhìn thấy cái xác trong phòng phanh thây thì tầng sức mơ thấy nhiều hơn hẳn.

Tuy nhiên cũng chỉ là những hình ảnh mơ hồ, vả lại tôi cũng không phải là người nhát gan nên việc này cũng chỉ là ngày gặp gì đêm thấy đó thôi.

Khi tôi cầm viết định viết gì đó ra hồn ra dáng như lại là những thứ mơ hồ như vậy, hay là ghi gì đó tốt hơn đi!.

Trong căn phòng số 44 này có 4 người, trông số đó tôi thân với Ngô Phong nhất, cũng không biết vì sao lại như vậy, chắc có thể cậu ta hợp tính tôi nhất.

Nhưng mà gần đây bên ban nhiếp ảnh hình như bận bịu lắm, khiến cho cậu ta chẳng thấy đâu, cũng vì vậy hiện tại chỉ còn mình tôi.

Tối hôm kia có một người bạn cùng phòng là Trương Nghiệp, cậu ta rủ tôi vào khu vực phòng hội họa để chứng minh tin đồn ma quỷ kia có thực hay không? lúc đầu tôi không đồng ý nhưng cậu ta cứ nói hoài nên tôi cũng đành chấp nhận.

Đêm ấy là một đêm không trăng hình như do mây mù che mất, ngọn gió rất lạnh như thể thổi từ phương bắc xuống khiến cho tôi mặc bao nhiêu áo cũng không đủ ấm.

Khu vực phòng lưu trữ hội họa nghe nói một năm trước mới cho tu sửa lại, nên có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.

Cửa phòng lưu trữ có hai đạo bùa chú gì đó niệm phong ở cửa, nó thu hút tôi khiến cho tôi nhém chút xíu nữa là đập mặt vào tường rồi, không biết khi tu sửa ai đã dán thứ quái dị này vô cửa? Với mục đích gì? Trước mắt chỉ thấy nó gây hại cho người khác.

Mùi sơn dầu nồng nặc xông vào mũi, nơi này được mệnh danh là vương quốc của mùi sơn dầu của trường, có một vài bạn học do không chịu nổi mùi này mà bị ngất xỉu vài lần.

Trương Nghiệp vừa bước vào vừa chiếu đèn pin một lượt khắp mọi nơi, sau đó cậu ta kéo tôi tới phòng lưu trữ các bức tượng.

Cánh cửa sắt tuy đã lắp mới nhưng cái âm thanh kèn kẹt luôn khiến tôi sợ hãi, sau khi chiếu xung quanh mọi thứ, hắn bất chợt tắt đèn pin, cùng với đó bên ngoài có tiếng bước chân.

"Ai vậy?".

Tôi lo lắng khẽ hỏi, Trương Nghiệp lắc đầu, đáp "Không biết, giờ này còn ai vào đây nữa?".

"Ừ! mình cũng nghĩ vậy, với lại lúc này đi ra cũng không được, hay là tụi mình trốn ở đâu đó đi".

Tôi khẽ đưa ra ý kiến, Trương Nghiệp ngay lập tức gật đầu, bởi vì trong phòng này khá đơn giản chỉ có cái bàn, cùng cái tủ nên cách duy nhất là trốn xuống bàn sẽ an toàn hơn, đâu ai rảnh rỗi cúi xuống sàn làm gì?.

Cái bàn đặt tượng khá nhỏ nhưng chỉ cần co người lại là có thể vừa vặn thân người.

"Ai đó?".

Một giọng nam trung niên vang lên, âm thanh ồ ồ mà có chút lo lắng. Sau tiếng hỏi, cảm thấy không gian yên tĩnh, ổng mới thì thào "Làm ông đây hoang mang thì chuột chạy qua à!".

Nói rồi ổng bước ra ngoài, tôi ngay lập tức nhìn sang Trương Nghiệp, định kêu hắn đi thôi nhưng hắn lại nói trước "Chưa đi đâu, hiện tại tụi mình chờ chút đã, cẩn thận ổng vẫn còn bên ngoài".

Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, nhưng mà lần này có phần nặng nề hơn, hình như ổng đang vác theo cái gì đó.

Rồi sau đó ổng đặt vật kia lên bàn, tới lúc này tôi mơ hồ đoán ra vật kia chính là một cái thùng dựng sơn đầu, mùi của nó bắt đầu nồng nặc hơn bao giờ hết.

"Xì xì..".

Tiếng pha trộn sơn dầu vang lên từng hồi, như tiếng xì xào của ma quỷ, tôi vô thức nhìn sang Trương Nghiệp, hiện tại cậu ta vẫn bình tĩnh, điều này khiến tôi cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.

Từng thùng từng thùng một được rót ra từng can nhỏ, tôi còn nhớ thầy Lương từng nói, những cái can này là vật dùng để phân chia số lượng, quy định dùng cho từng thán.

Sau trận tra tấn bằng ý nghĩ và âm thanh kia, tôi cũng dần dần lấy lại bình tĩnh, cảm thấy ổng đã xử lý xong mọi thứ, tôi và Trương Nghiệp liền rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa mới phát hiện cánh cửa đã bị khóa chặt, thấy tôi có chút lo lắng, Trương Nghiệp mỉm cười, nói "Đừng sợ, mình có tuyệt chiêu".

Nói rồi cậu ta lấy trong người ra một cái que sắt, lúc này tôi liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Ai đó?".

Bỗng phía sau hình như có bóng dáng ai đó, mơ lắm, nó khiến tôi vô thức lên tiếng hỏi.

Trương Nghiệp cũng quay lại sau nhìn, sau đó nghiêm túc nói "Có ai đâu, đừng có dọa mình".

Nói rồi cậu ta tiếp tục mở khóa, tôi tuy đã ổn định sau câu nói của cậu ta, nhưng mà vẫn cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm chúng tôi.

Ngày 22/8/2004.

Đã một khoảng thời gian kể từng vụ việc kia xảy ra, tôi lại gặp phải cơn ác mộng kinh khủng hơn, khi mà những cái thùng chứa sơn dầu kia thay vì rót ra thành từng can nhỏ, nó lại đổ vào trong một cái thùng phi lớn, và tôi nằm ở trong đó, cảm giác đó thật đáng sợ.

Hôm nay mưa rơi khá nhiều, khiến cho không gian mơ hồ phủ trong một tầng hư ảo, bên phòng phát thanh tiếng cãi vã của Ngô Phong vang lên.

"Em nói rồi, tiếng hát buổi phát thanh chiều hôm qua kia không phải là của em, các anh không thể nói vậy được".

"Sao lại vậy, trong phòng thu chỉ có mình em, mà không phải em hát thì ai hát, không lẽ là ma hát sao?".

Giọng của hội trưởng ban phát thanh vang lên, Ngô Phong có chút không phục liền đáp "Nếu em nói phải vậy anh tin không? Kỳ thực em đã chuẩn bị hát một bài khác, nhưng lúc đó em vào phòng, đột ngột có tiếng bước chân bước theo vào phòng, nên em liền nhìn lại, ai ngờ trước mắt em tối sầm lại, sau đó khi tỉnh dậy thì mới phát hiện ra mình đã hát một bài khác, bài hát bị cấm hát".

Trưởng ban phát thanh ngơ ngác nhìn cậu ta, một cô gái trong phòng cười khì khì đáp "Ngô Phong, bạn định dùng lý do này để giải thích cho việc bản thân hát bài cấm sao? Có khi mê tín quá hay không?".

Nghe Võ Thi Tuyết nói vậy, Ngô Phong chỉ ầm ừ vài tiếng rồi bỏ đi, cậu ta luôn như vậy, miễn Võ Thi Tuyết nói là cậu ta liền không đáp trả mà ngay lập tức rời đi, giữa họ hình như có chuyện gì đó.

Tôi thở dài một cái rồi định quay đi thì vô tình đụng phải một cô gái, một cô gái với mái tóc dài thơm mùi bông bưởi, chỉ có điều thời này ai còn gội đầu bằng bông bưởi nữa chứ?.

"Bạn có sao không?".

Cô gái khẽ hỏi, tôi giựt mình một cái rồi đáp "Không sao, còn bạn?".

"Không!".

Nói rồi, cô ta mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và ấm áp nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Thấy tôi không nói gì, cô ta liền mở lời "Hiện tại mình có chuyện gấp lắm, hẹn gặp bạn sau!".

Vừa dứt lời, cô ta đã chạy đi, lúc này tôi mới phát hiện kỳ lạ, chính là cô nàng mặc một bộ áo dài trắng, thời nay rất ít sinh viên nữ còn mặc áo dài trắng nữa, tôi không biết tại sao họ lại không thích mặc, chỉ là tôi cảm thấy cô gái kia bận nó lại tạo cho tôi một cảm giác kỳ lạ.

"Tiêu Thịnh, bạn làm sao vậy?".

Trương Nghiệp nghi hoặc hỏi, tôi vội vàng lắc đầu trả lời "Không sao!".

Nhìn thấy cậu ta chưa tin tưởng, tôi liền đánh trống lảng "À mà nè, bạn trốn tiết hả?".

Cậu ta cười khì khì, đáp "Im đi, mình có một chuyện quan trọng cần phải làm".

Không để tôi hỏi thêm gì, cậu ta đã vội chạy mất dép, càng nhìn thấy cậu ta như vậy, tôi càng cảm thấy kỳ lạ.

Ngày 3 tháng 9 năm 2004.

Trời trong xanh và ít mây, hình như mùa thu phương nam đã tới, tôi gần đây thường xuyên mơ thấy một khuôn mặt nát bét đầy máu, như tới khúc quan trọng nhất lại thức giấc.

Dải hành lang trường hôm nay khá nhộn nhịp, hình như hội văn nghệ đang chuẩn bị cho vài tiết mục vào tối ngày mai.

Tôi không thích nơi ồn ào náo nhiệt nên để tránh né tôi quyết định tới thư viện, nơi nổi tiếng với sự tĩnh lặng.

Khu thư viện gần đây hình như có tu sửa chút ít nên gọn gàng và sạch đẹp hơn, vừa bước chân vào trong, một ông chú khá lớn tuổi mỉm cười với tôi rồi hướng dẫn tôi từng khu vực đọc sách.

Tôi thích đọc sách lịch sử giải phẫu nên vội vàng chạy tới đó, khu vực này khá tối, cũng bởi vì nằm trong vùng khuất sâu của thư viện.

"Cạch cạch".

Âm thanh của tiếng giày gỗ gõ vào nền gạch men vang lên liên tục, do nơi đây yên tĩnh nên âm thanh kia nghe rõ mồn một.

Tôi ngó dòm, người kia chính là cô gái hôm trước tôi đụng phải, cô ta cũng mặc áo dài trắng và để tóc buông lơi.

"Bạn định lấy gì sao?".

Tôi khẽ hỏi, cô gái quay lại ngơ ngác nhìn tôi một lúc rồi trả lời "Mình muốn lấy cuốn sách Não Bộ, nhưng mà nó ở quá cao".

Nghe vậy, tôi cười khẽ rồi ngỏ lời "Để mình giúp".

Cô gái vội gật đầu, rồi nhường chỗ cho tôi, chiều cao của tôi cũng không quá cao, tuy nhiên đối với cuốn sách kia chắc chắn có thể lấy xuống được.

Sau đó cô gái tự giới thiệu mình là Trịnh Minh Ngọc, nói chuyện thêm vài câu, không ngờ chúng tôi lại có quá nhiều điểm chung, cô ấy rất thích vào thư viện đọc sách, còn tôi cũng bắt đầu vào đây để đọc.

Chỉ có một chuyện khá lạ, chú Lâm lúc nào cũng không tỏ ra hảo ý với Trịnh Minh Ngọc, hình như ổng không thích cô ấy lắm, có một lần tôi định hỏi ổng vì sao, nhưng Trịnh Minh Ngọc lại ngăn tôi, cô ấy nói "Chú Lâm không có thiện cảm với tôi, cũng bởi vì trước đó có vài người làm ồn và tôi vô tình nói ra nguyên nhân, khiến ổng không hài lòng, nên...".

Nghe những lời này, tôi cũng hiểu được, chú Lâm nhìn có vẻ thân thiện nhưng lại thù dai như vậy, từ đây về sau chắc là tôi phải thận trọng hơn nhiều mới được.
 
Quyển 1 - Chương 12: Bệnh viện


"Nè, Võ Phúc, sắp trễ giờ tới bệnh viện rồi!".

Giọng của Từ Dĩ vang lên bên tai, tôi giựt mình một cái tỉnh dậy, nhìn cậu ta một chút, mới phát hiện hồi tối do mê mẩn đọc cuốn nhật ký của Tiêu Thịnh tới ngủ lúc nào không hay, sáng sớm còn thức trễ nữa.

Sau khi thay đồ xong, tôi vẫn cảm thấy mình có chút mệt mỏi, hình như tới gần sáng tôi mới vô thức ngủ gật, vậy nên tôi hiện tại là ngủ không đủ giấc rồi.

"Võ Phúc em sao vậy?".

Nhìn tôi một chút, thầy Ngô lo lắng hỏi, tôi lắc đầu, đáp "Không sao, hồi tối em mắc giải quyết một số đề cương nên ngủ hơi trễ".

"Không sao đâu thầy, bạn Võ Phúc luôn như vậy mà".

Từ Dĩ ở phía bên cạnh lên tiếng, vừa nói cậu ta vừa vỗ lên vai tôi vài cái, tôi rùng mình đẩy cậu ta ra rồi nói "Mình hơi mệt, đừng lải nhải".

Cậu ta nhìn tôi khó hiểu một chút rồi cười khẩy, đáp "Biết rồi, anh hai".

Bệnh viện Dạ Nguyệt là bệnh viện duy nhất ở khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, trước đây nó là khu tiếp nhận thương binh tới điều trị và hồi sức, sau khi thống nhất đất nước, nó trở thành một trong những nhà thương trọng điểm ở miền Nam, qua chế độ bao cấp, bệnh viện được tu sửa và xây dựng thêm để tương ứng với một khu vực đang phát triển như Hàm Võ.

Bệnh viện này nằm ở phía Tây Bắc, cách trường đại học Y Dạ Nguyệt rất gần, nhưng khá xa trường đại học Huỳnh Dương, nó nằm trên đường quốc lộ và tương đối thuận tiện cho khu vực Ngũ Đại Kim Môn* tới bất cứ lúc nào.

*Khu vực Ngũ Đại Kim Môn: khu vực dành cho năm dòng họ thương nhân giàu có nhất khu vực Hàm Võ.

"Đây là bác sĩ Lý Hàn Phong, bác sĩ sẽ phụ trách buổi khám hôm nay".

Thầy Ngô vừa dẫn chúng ta vào phòng khám vừa vội vàng giới thiệu, bác sĩ Lý khẽ mỉm cười, khác hẳn với tưởng tượng của tôi, bác sĩ còn khá trẻ hình như độ khoảng 27 thổi.

Sau đoạn chúng tôi cúi chào, bác sĩ nói "Hôm nay, tôi được sự nhờ vả của thầy Ngô để dành chút thời gian khám tổng quát cho các bạn, nào ai trước tiên?".

Tôi ngay lập tức đáp "Bạn Tống Nhựt, gần đây em thấy bạn ấy hơi mệt mỏi, nhờ bác sĩ khám bệnh cho bạn ấy!".

Vừa nói tôi vừa đẩy Tống Nhựt về phía trước, cậu ta khó hiểu quay về sau nhìn chằm chằm tôi, thầy Ngô thấy vậy liền nói thêm vào "Thôi ai cũng sẽ khám hết, bạn Tống Nhựt khám trước cũng chẳng sao?".

"Rồi chúng ta bắt đầu".

Bác sĩ Lý mở lời, rồi ra hiệu cho Tống Nhựt ngồi xuống cái ghế trước mặt, sau đó mới mở lời "Trước tiên, chúng ta sẽ kiểm tra tình trạng não, bây giờ bạn Tống Nhựt hãy vẽ cho tôi một bức tranh".

Vừa nói bác sĩ Lý vừa lấy từ trong ngăn tủ ra một tờ giấy trắng và một cây viết lông màu đèn, Tống Nhựt nhận lấy nó rồi bắt đầu vẽ.

Việc cho bệnh nhân vẽ để chuẩn đoán bệnh tâm thần không phải là hiếm, bởi vì nhìn vào nội dung bức vẽ, trình tự vẽ và cách sắp xếp sẽ biết được bệnh nhân có trở ngại gì về não hay không?.

Tống Nhựt vừa cầm viết lông đã một đường vẽ, những nét vẽ có phần rắc rối và bút lực khá lạ, tôi, thầy Ngô và Bác sĩ Lý cố gắng quan sát thực kỹ cậu ta đang vẽ gì.

Đôi mắt tôi mắt đầu kỳ lạ, nó không nhìn mọi thứ mờ ảo hẳn ra, cảm thấy không ổn, tôi liền lắc lư cái đầu vài cái, không ngờ càng lắc tôi càng cảm thấy chóng mặt.

Ánh trăng hôm nay rất tròn, tôi đi từng bước lên cầu thang, tại sao tôi lại muốn lên sân thượng? Tôi cũng không rõ nguyên nhân, chỉ là có cái gì đó thôi thúc bản thân tôi phải làm như vậy.

Cánh cửa hoen rỉ xuất hiện, chỉ cần mở cánh cửa này ra, tôi có thể tới sân thượng, nhưng mà trong đầu tôi lại âm vang câu nói của cái tên kỳ lạ "Đừng mở, phía sau cánh cửa này có ma đó".

Thật sự có ma? Tôi không mê tín, chỉ là đôi lúc con người ta nên tin là có, tôi chần chừ một chút rồi bất chợt nhớ tới câu nói của Từ Dĩ "Tụi mình là người của thế kỉ 21 làm sao có thể mê tín được!".

Có lẽ Từ Dĩ nói đúng, gần đây tôi liên tục gặp phải những chuyện ma quỷ khiến tâm lý cũng bắt đầu nghi hoặc rằng liệu có ma quỷ tồn tại hay không? Nhưng mà cứ nghi hoặc cũng không không phải là cách, tôi phải tận mắt chứng kiến thì mới có thể kết luận được.

Bàn tay vô thức vặt tay cửa, thanh âm kèn kẹt của những thứ bị hoen rỉ vang lên, tôi đẩy mạnh cánh cửa ra, một không gian quang đãng xuất hiện mơ ảo dưới ánh trăng.

Phía xa xa kia có một ai đó đang đứng cận mép tường, hắn hình như đang hát, giọng ca này có chút quen thuộc, hình như tôi đã nghe nó ở đâu rồi.

Tôi vô thức bước tới gần để nghe kỹ hơn, càng gần tôi càng nhận ra giọng ca chứa đựng biết bao nổi buồn thương.

"Đừng nhảy".

Phía sau tôi, một giọng nữ hô lớn, tôi còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì cái người trước mặt đã nhảy lầu.

Trong lúc hoang mang, tôi đưa tay định kéo lại, nhưng mà chỉ chụp được một tấm lụa màu trắng quấn trên cổ hắn.

Tấm lụa trắng? Tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm vào nó, ánh trăng? Tôi nhớ hiện tại chỉ là cuối tháng 8 âm lịch làm gì xuất hiện trăng tròn? Còn giọng hát kia? Không phải là thứ nhận biết nạn nhân nhảy lầu tiếp theo sao?.

Nếu nói như vậy thì người nhảy lầu vừa rồi là ai? Tống Nhựt sao? Tôi nghi hoặc đưa ánh mắt nhìn xuống phía sân trường, nơi cái người vừa rồi nhảy lầu nằm chết dưới đó.

Trong ánh trăng khá sáng, tôi mơ hồ nhìn thấy người kia nằm trong vũng máu, khuôn mặt do bị đập vào nền sân nên nát bét.

Còn đang chìm đắp trong sự hoang mang, người nằm dưới kia bất ngờ cử động, hắn đưa khuôn mặt nát bét của mình nhìn về phía tôi.

Chân tôi không biết có phải do sợ quá hay không mà nhũn ra không thể di chuyển được, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào hắn như thể mê hoặc.

"Võ Phúc".

Giọng của thầy Ngô vang lên bên tai, làm tôi giựt mình tỉnh dậy, đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh một lượt.

Không gian xung quanh phủ một màu trắng trầm mặc, những rèm cửa được buông lơi, mùi thuốc khử trùng nhàng nhạt khắp mọi nơi, nếu tôi đoán không lầm thì mình đang ở trong phòng bệnh.

"Võ Phúc, bạn sao rồi? Lúc nãy tự nhiên ngất xỉu khiến mọi người hoảng loạn".

Từ Dĩ nhìn thấy tôi tỉnh dậy liền nói một hơi, nhưng mà những gì cậu ta nói cũng phần nào lý giải tại sao tôi lại nằm ở đây.

Thầy Ngô nhìn tôi một lúc rồi mới lên tiếng "Có vẻ em nên nằm ở đây một ngày, bác sĩ Lý nói rằng em bị suy nhược cơ thể, vì vậy phải ở lại truyền nước biển".

Tôi gật đầu, với tình hình hiện tại của mình, không muốn chấp nhận chuyện bản thân bị suy nhược cũng khó, có lẽ tôi sẽ tận dụng thời gian ở đây để đọc cho hết cuốn nhật ký của Tiêu Thịnh.

"À thầy Ngô, việc em ngất xỉu có ảnh hưởng tới chuyện khám tổng quát của các bạn không thầy?".

Tôi cố ý nói khéo chuyện thực hư căn bệnh của Tống Nhựt, thầy Ngô hình như hiểu ý liền lắc đầu, đáp "Không đâu, bạn Tống Nhựt vô cùng bình thường".

Tôi nghe vậy liền có chút ngỡ ngàng, vội vàng liếc nhìn Từ Dĩ ở bên cạnh một cái rồi nói "Vậy thì tốt quá!".

Thầy Ngô cũng mỉm cười đáp lại câu nói của tôi, nhưng mà điều này còn dẫn tới một tình hình căng thẳng mới, rốt cuộc ai mới là nạn nhân tiếp theo nhảy lầu?.

Sau đó thầy Ngô và mọi người nói với tôi một vài chuyện phiếm nữa rồi ra về, tối nay tôi sẽ ngủ ở bên viện này một mình.

Ánh chiều dần ngã xuống, chiếu vài tia sáng yếu ớt trước khi tắt lịm, khung cảnh toàn khu bệnh viện Dạ Nguyệt ngập tràn trong sắc cam đỏ.

Đang định lấy cuốn sổ ra đọc thì một giọng nam vang lên "Cậu là Võ Phúc?".

Một chàng trai trẻ mặc áo ba xơ trắng xuất hiện, hắn hình như là bác sĩ thực tập, vừa lên tiếng hỏi vừa bước tới chỗ tôi.

"Phải, anh là?".

Tôi nghi hoặc hỏi lại, hắn khẽ mỉm cười rồi đáp "Tôi tên Võ An, là bác sĩ ngoại khoa ở đây, theo lời bác sĩ Lý tới đây thay túi nước biển mới".

"Thay túi, mà từ lúc tôi ngất xỉu đã thay bao nhiêu túi rồi?".

Nghe hắn nói vậy, tôi ngu ngơ hỏi tiếp, thực sự tôi cũng không biết đối với bệnh suy nhược của mình cần bao nhiêu túi nước biển mới đủ chuẩn nữa.

"Cái gì mà bao nhiêu túi?".

Võ An cười khì khì, nói "Từ sáng tới giờ mới có một túi, hiện tại thêm một túi là hai, chắc là túi này dùng tới sáng".

Tôi ầm ừ vài tiếng, không ngờ tôi lại nghĩ rằng mình bị suy nhược tới mức phải truyền vài túi nước biển mới đủ.

"Võ An, xong chưa? bồ nhớ hôm nay nhóm tụi mình có hẹn ăn tối không?".

Một giọng nữ vang lên, tôi đưa mắt nhìn ra cửa, bộ dạng của một nữ bác sĩ thực tập xuất hiện, đó là một cô gái khá đẹp, mái tóc thả dài khẽ tung bay trong gió, vừa nói cô ta vừa mỉm cười.

"Rồi, đợi chút Lệ Hằng cô nương!".

Võ An vừa đáp vội vừa hoàn thành những thao tác cuối cùng, sau đó họ cùng nhau bước đi, ở họ hình như tôi có cảm giác quen thuộc khó tả.

"Nhìn gì đó?".

Đang mãi mê mẩn trong suy nghĩ thì giọng nói của tên kỳ lạ vang lên bên tai, tôi theo phản ứng quay sang nhìn hắn.

Thấy vẻ mặt không có chút quan tâm, tôi thở dài một tiếng, hỏi lại "Anh tới đây để làm gì?".

"À, tôi đi vào đây thăm một người bạn, vô tình đi ngang qua đây thấy cậu, nên định hỏi thăm một chút".

Lý do của hắn nghe cũng tạm ổn, chỉ có điều tôi vẫn không thích nói chuyện với người này, liền thuận miệng nói "Tôi buồn ngủ".

Nói rồi tôi nhắm mắt lại, mặc kệ hắn đi liền hay là vẫn còn đứng đó.

Độ khoảng vài phút sau, tôi mở mắt ra thì hắn đã biến mất, tôi không biết có phải do mình nhạy cảm quá hay không? Nhưng mỗi lần gặp hắn tôi liền bị nhiễu loạn giữa thực và ảo.
 
Quyển 1 - Chương 13: Nhảy lầu


Trong phòng bệnh chỉ có mình tôi, như vậy cũng đúng, bởi vì hiện tại đây không phải là thời điểm của những căn bệnh giao mùa nên bệnh viện khá vắng.

Tôi sau khi đã chỉnh lại tư thế nằm một chút liền lấy nhật ký của Tiêu Thịnh ra đọc tiếp.

Ngày 27/ 9/2004.

Trời trong xanh hẳn, không khí hơi lạnh tràn ngập khắp nơi.

Đã rất lâu rồi tôi mới viết lại nhật ký, không phải vì làm biếng viết mà bởi vì không muốn viết, cuộc sống của tôi trong ngừng ấy thời gian thật sự rất đẹp, nhưng bắt đầu từ hôm nay đã thay đổi, tôi được bác sĩ kết luận là đã bị bệnh tâm thần.

Lúc chuẩn đoán, đầu tôi cứ mơ mơ màng màng, nói năng không rõ ràng, nhay cả tôi còn cảm thấy mình kỳ lạ huống hồ là người khác.

Có lẽ nằm trong bệnh viện sẽ là cách tốt nhất để tôi kiểm chứng lại bản thân của mình, coi lại mình có thực sự bình thường như mình nghĩ hay không?.

Từ lúc tôi nhập viện tới giờ, Trịnh Minh Ngọc có vài lần vào thăm tôi, nhưng mà cô nàng chỉ đứng ở phía xa xa mà nhìn, tôi không biết vì sao lại như vậy?

Kể từ lần đầu gặp nhau cho tới nay, chúng tôi có rất nhiều thời gian bên nhau, ấy vậy mà tôi và cô nàng vẫn không thể thành đôi, có lẽ chúng tôi có duyên không phận chăng?

Ngô Phong và Trương Nghiệp cũng có vài ba lần vào thăm, họ ra vẻ nghi hoặc với tôi, tôi nghĩ vậy, ánh nhìn của họ hình như đang quan sát tình trạng nặng nhẹ căn bệnh của tôi.

Ngoài ra còn có Võ Thi Tuyết, tôi và cô ta không thân lắm, chỉ có điều từ khi tôi nhập viện, cô ta thường xuyên vào thăm hỏi, nghe thầy Lương nói, Võ Thi Tuyết rất quan tâm tới vụ việc tôi bị bệnh tâm thần.

Có thể tôi đã bị bệnh tâm thần? Ngay cả bản thân tôi cũng nghi ngờ về điều đó, lúc sáng tôi vô tình nghe được bác sĩ Lê - trưởng khoa Não nói chuyện với thầy Lương, nội dung căn bản là về tính trạng bệnh của tôi, đối với họ căn bệnh của tôi hết sức mơ hồ khó nắm bắt, họ nói theo như cách nói nói chuyện rối loạn và việc xử lý tình huống của tôi, họ không biết tôi có thật bị bệnh tâm thần hay không?.

Ngày 10/10/2004.

Bệnh viện Dạ Nguyệt có vài cơn mưa rào nhỏ

Gần đây tôi hay mơ thấy khuôn mặt nát bét đầy máu, tôi không biết nó có liên quan tới tình trạng căn bệnh đang chuyển biến xấu của tôi hay không?.

Rốt cuộc kẻ có khuôn mặt nát bét kia là ai? Tại sao khi lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, điều này chứng tỏ gì? Là cảnh báo hay là hù dọa?.

Bác sĩ Lê hồi sáng có nói chuyện với tôi, hắn làm bộ hỏi bóng gió để kiểm tra tình hình căn bệnh của tôi, điều này cho thấy hắn đang mất kiên nhẫn dần với tôi.

Hiện tại tôi hay xuất hiện ảo giác, ví dụ nếu tôi nhìn ra ngoài cửa sẽ mơ hồ nhìn thấy một ai đó đang vẫy gọi tôi.

Tôi cũng từng nói chuyện này cho thầy Lương nghe, lúc đó thầy chỉ an ủi tôi nên bình tĩnh và cố gắng không nghĩ về nó, nhưng mà tôi không thể khống chế được hình ảnh đó, nó hệt như không phải là ảo giác mà là một dạng đã lập trình sẵn trong não tôi.

Ngày 8/10/2004.

Trời quang mây tạnh.

Lúc sáng tôi có nghe Trương Nghiệp kể chuyện về vụ án uống thuốc tự tử vào đêm trăng tròn tháng chín, khi xâu chuỗi lại tôi cảm thấy nạn nhân kế tiếp nhất định là tôi, nhưng mà bây giờ tôi phải làm sao đây?.

Nếu nạn nhân tiếp theo là tôi, thì nhất định tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó rồi mới quyết định tự tử, chỉ có điều tôi vẫn chưa tìm ra chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì?

Đầu óc tôi cứ ong ong, nó không thể cố định được để tập trung suy nghĩ một chuyện nào đó, hệt như tâm trí tôi bị phân tán bởi một ai đó vậy.

Có thể là khuôn mặt nát bét hay là bóng người mờ ảo? Tuy không thể xác định được chính xác là do đâu, nhưng với tình hình căn bệnh đang chuyển biến xấu, tôi có lẽ phải thư giãn bản thân để có thể suy nghĩ một cách chín chắn để lôi tâm trí ra khỏi những ảo giác để có thể phân biệt giữa hiện tại và hư ảo.

Ngày 13/10/2004.

Trong khu vực tôi điều trị vừa mới xuất hiện thêm một người đàn bà, bả hình như bị bệnh tâm thần khá nặng, đôi lúc lại rú lên như thể bị ai đó thọc huyết, nhưng mà đôi lúc lại rất bình thường, còn mơ màng hát hò gì đó nữa.

Nhìn thấy bả như vậy, tôi lại nhìn về bản thân mình, không biết tôi có khi nào trong tương lai sẽ như bả không? Nếu mà như vậy thật thì không phải tôi nên chết cho khỏe?

Ý nghĩ tìm tới cái chết không phải chỉ xuất hiện lúc này, thực ra trước đó cũng từng xuất hiện rồi, nhưng mà không rõ ràng như lúc này.

Khi nghĩ tới đó tôi mơ hồ nhận ra bản thân mình đang dần bước đi trên vết xe đổ của những người tự tử trước, có phải hay không? Chính vì cái suy nghĩ này mà họ đã uống thuốc tự tử? Có phải đây là những gì họ suy nghĩ trước khi căn bệnh trầm trọng?

Giọng hát của người đàn bà điên kia bất chợt vang lên, âm thanh có chút quen thuộc, nó như thể kéo người ta suy nghĩ tiêu cực.

Ngày 18/10/2004.

Sau một loạt những xét nghiệm mang tính kết luận, tôi được bác sĩ Lê thông báo tình hình đã khả quan hơn nhiều, có lẽ trong vài ngày tới là có thể xuất viện.

Nghe như vậy, trong lòng tôi vô thức nổi lên một trận hi vọng, tôi hi vọng mình đã suy nghĩ quá nhiều, thực tế tôi không phải là nạn nhân tiếp theo, thực tế bởi vì tôi đã suy nghĩ quá nhiều nên thành ra như hiện tại.

Cảm thấy tình thần có chút đỡ, tôi quyết định đi ra sân dạo một chút, nhưng chưa kịp bước ra ngoài thì người đàn bà điên kia đã nhảy vào người tôi.

Tuy có chút bất ngờ nhưng tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, đẩy người đàn bà điên kia ra khỏi người tôi.

Đang định kêu y tá tới giải quyết thì người đàn bà điên bất chợt khóc thét lên, vừa khóc vừa nói "Kỳ Nhiên đừng đi mà, em xin lỗi, lẽ ra lúc đó em không nên lừa dối anh và Minh Ngọc, là em, là em có lỗi".

Tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì người đàn bà điên kia đã vội đập đầu vào tường ngất xỉu.

Sau đó nghe bác sĩ Lê nói lại, tình hình của người đàn bà điên kia đã ổn định rồi, chỉ có điều thần trí đột ngột hồi phục lại một cách thần kỳ.

Ngày 20/10/2004.

Trời trong gió mát.

Tôi vừa xuất viện hồi sáng, sau đó nhanh chóng về ký túc xá sắp xếp lại mọi thứ để bắt đầu lại mọi thứ.

Ngô Phong và Trương Nghiệp cũng đã hỏi han vài thứ rồi rời đi, có lẽ bình thường tôi không nói chuyện nhiều với họ nên chúng tôi chỉ có thể nói chuyện xã giao như vậy thôi.

Khi đã sắp xếp hết mọi thứ, tôi nghĩ nên tới thư viện, chắc là Trịnh Minh Ngọc đang ở đó, gần đây không nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi có một chút nhớ nhung.

Nhưng mà tìm kiếm một buổi vẫn không thấy cô ấy, tôi đành phải hỏi chú Lâm, chỉ có điều lời tôi nhận được là "Trịnh Minh Ngọc nào? Trường ta làm gì có người tên là Trịnh Minh Ngọc".

Tôi lúc đó ngạc nhiên, nói "Trịnh Minh Ngọc là cô gái hay đi cùng con, cổ và con hay vào trong đây đọc sách, chú nhớ kỹ lại đi".

Chú Lâm bày ra bộ mặt ngạc nhiên, sau đó chuyển dần sang sợ hãi, ổng lắp bà lắp bắp đáp "Làm gì có, mọi khi con tới đây điều chỉ có một mình, vì vậy toàn trường đều chọc con là bị tự kỷ mà".

Nghe ổng nói rất thực, tôi bỗng chốc tối sầm khuôn mặt lại, vậy rốt cuộc chuyện này là sao? Trịnh Minh Ngọc không có thực, vậy người hay nói chuyện với mình là ai? Ma sao?.

Tôi giựt mạnh một cái, bỗng chốc nhận ra chuyện này đã trở nên nghiêm trọng, thực chất ngay từ đầu tôi đã bị hoang tưởng, vậy là tâm trí tôi không ổn, bây giờ phải làm sao?.

Như thể là xác không hồn, tôi từng bước kéo lê bản thân về phòng, tôi hiện tại rất cần an tĩnh để suy xét mọi thứ.

Ngày 22/10/2004.

Mưa rơi.

Sau vài ngày ngẫm nghĩ, tôi thực sự không muốn trở nên điên loạn rồi uống thuốc tự tử hệt như những người trước đó, tôi muốn tìm hiểu chuyện này một cách sát đáng nhất, cho dù sao cùng có tự tử đi nữa, tôi cũng biết được tại sao mình lại làm như vậy.

Suy nghĩ một chút, tôi bỗng dưng nhận ra lần tiếp chuyện với Trịnh Minh Ngọc là ở trong thư viện, có lẽ nơi đó có liên quan tới vụ này.

Lần đó cô ấy một mực muốn lấy được cuốn sách về Não Bộ, điều này rất có thể là bên trong cuốn sách đó có ẩn chứa điêu gì đó về nguyên nhân của những vụ án tự tử.

Khu thư viện từ lúc tôi phát hiện ra vụ việc kỳ lạ kia, nó hình như phủ lên mình một màu quái dị, khiến lòng tôi vô thức có chút sợ hãi.

Cuốn sách Não Bộ, vẫn ở chỗ cũ nhưng lại sạch sẽ hơn những cuốn sách bên cạnh, tại sao lại như vậy? Không lẽ nó đã được những nạn nhân trước đọc nhưng cuối cùng vẫn không phá giải được, mà kết quả chính là uống thuốc tự tử.

Ngày 25/10/2004.

Không mưa.

Đã nhiều ngày qua tôi cứ đi đi lại lại ở khu thư viện để tìm hiểu nguyên nhân, cuốn sách Não Bộ tôi cũng đọc rất nhiều lần nhưng vẫn không tài nào hiểu được, rốt cuộc bí ẩn gì ẩn chứa bên trong.

Những giấc mơ quái dị liên tiếp xuất hiện, nhất là cơn ác mộng về khuôn mặt nát bét xuất hiện với tần suất dày đặc hơn, như thể dự đoán cái kết uống thuốc tự tử sắp tới.

Chỉ còn hai ngày nữa là tới rằm tháng chín, chỉ có điều tôi vẫn không thể tìm ra được nguyên nhân, có lẽ số mạng đã định đoạt như vậy rồi, cho dù trốn tránh ra sao cũng không thể né tránh được, bởi "chạy trời không khỏi nắng" mà.

Tôi nghĩ số của tôi không thể làm gì được, nhưng mà tôi sẽ đem cuốn sổ này để vào cuốn sách Não Bộ, nơi mà những nạn nhân tiếp theo chắc sẽ đọc, tôi muốn để lại cho họ một chút manh mối thực tế nhất, nếu bạn đang đọc cuốn nhật ký này của tôi, thì rất có thể bạn chính là nạn nhân tiếp theo.
 
Quyển 1 - Chương 14: Người đàn bà điên


Phía bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, tôi đưa mắt nhìn ra, hình dáng của Lý Hoành chầm chậm di chuyển tới.

Tôi vẫn còn chưa hiểu mục đích của cậu ta tới đây là để làm gì thì cậu ta đã lên tiếng trước "Võ Phúc, lâu rồi không gặp, lần này gặp lại không ngờ bạn lại nằm trong bệnh viện".

Nghe cậu ta nói vậy khiến tôi có chút ngạc nhiên, những lời kia không phải là thường dùng trong trường hợp cố nhân hay sao?.

"Sao vậy, mới nói mấy câu như phim cổ trang mà bạn đã bỡ ngỡ như vậy rồi?"

Vừa nói Lý Hoành vừa cười khì khì, nhìn thấy cậu ta như vậy khiến tôi vô thức cười theo, đúng là cũng khá lâu rồi mới nhìn thấy cái tính đặc trưng này của cậu ta.

"Sao lại tới đây?".

Sau đoạn, tôi khẽ hỏi, Lý Hoành cười khẩy, đáp "Thì cũng vì chuyện án mạng đêm trăng rằm thôi!".

"Sao? Bộ có thêm manh mối hả?".

Nhìn thấy bộ dạng tự tin của cậu ta làm tôi nghi hoặc hỏi, sau khi ngồi xuống cạnh giường, Lý Hoành liền trả lời "Trong nạn nhân của vụ án này, có một người đã may mắn sống sót, mình nghĩ đây là manh mối duy nhất".

Tôi cười khẩy, nói "Chuyện này mình đã điều tra được rồi, nạn nhân kia tên là Phạm Ngọc, chỉ có điều anh ta ở đâu thì không biết".

"Thực ra mình đã tìm được địa chỉ".

Lý Hoành thản nhiên nói, khiến tôi có chút ngạc nhiên, rốt cuộc cậu ta làm sao mà tìm ra được? Trong khi nhóm người cảnh sát khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, cũng không tìm ra.

"Sao vậy? Bất ngờ sao? Mình nói cho bạn biết, mình đã bỏ ra một khoảng thời gian dài để tìm kiếm đó".

Sau câu nói kiêu ngạo, Lý Hoành cười khì khì, nghe cậu ta nói vậy tôi cũng yên tâm, nếu mọi chuyện có thể diễn ra suông sẻ thì vụ việc nhảy lầu nhất định sẽ được phá giải.

Chúng tôi bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng mà mới đi được một đoạn thì Lý Hoành bất ngờ kéo tôi lại.

Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu ta, nghi hoặc hỏi "Sao vậy?".

Lý Hoành quay tới quay lui vài cái, rồi trả lời "Hình như có tiếng hát, bạn có nghe không?".

Nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của hắn, tôi không muốn tin cũng phải tin, cố gắng lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.

Sau một hồi, ngoài tiếng bác sĩ, bệnh nhân và tiếng dụng cụ y tế ra, thì chẳng có tiếng hát nào như lời Lý Hoành nói.

"Nghe thấy không? Giọng hát rất quen thuộc đúng không?".

Lý Hoành gấp gáp hỏi, tôi ngơ ngác lắc đầu, thực sự tôi không hề nghe thấy giọng hát nào hết, nhưng mà tại sao Lý Hoành nghe thấy nó? Không lẽ cậu ta nghe lầm sao? Không đâu! Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, tôi nghĩ có lẽ tai cậu ta thính hơn tôi chăng?

Không đợi tôi nói thêm gì nữa, Lý Hoành nôn nóng kéo tôi chạy đi một mạch, giống hệt như có thứ gì đó đang kêu gọi cậu ta.

Chúng tôi chạy qua hàng loạt các hành lang, thiệt sự bệnh viện Dạ Nguyệt khá lớn với lại nhiều khu lắm, theo như tôi quan sát, hiện tại chúng tôi đang chạy về khu vực phía tây nam.

Hình như tôi có đọc trên bảng tin khu vực Hàm Võ, khu vực tây nam này mới được xây mới, do vậy tôi không thể xác định được khu vực này rốt cuộc là gì.

"Lý Hoành, rốt cuộc đi tới khu vực tây nam để làm gì vậy?".

Tôi lo lắng hỏi, Lý Hoành im lặng không trả lời tôi, bàn tay cậu ta có chút run rẩy, hình như có một thứ quan trọng nằm ở phía đó, nhưng mà thứ kia là gì? Tại sao lại ở trong bệnh viện?.

Sau một đoạn, Lý Hoành dừng lại trước một phòng bệnh ở tầng ba, tôi xem xét xung quanh một chút, căn phòng cơ bản khá mới, nhưng mà các cửa sổ đều đóng kín, hệt như không muốn cho ai thấy thứ gì ở trong.

"Vào đi!".

Lý Hoành nói, thanh âm vô cùng kỳ lạ, tôi còn chưa kịp hỏi cậu ta vì sao lại đưa tôi vào đây thì đã bị cậu ta đẩy vào trong.

"Ai đó".

Giọng của một người đàn bà trung niên hốt hoảng vang lên, đó là một người có vẻ mặt hung tợn, hai mắt to bự trợn lớn nhìn chằm chằm tôi, mái tóc rối tung như thể chưa bao giờ chải chuốt, thân người ốm yếu và xanh xao.

"Tôi hỏi hai cậu là ai?".

Bả vừa quát lớn vừa đưa tay chỉ thẳng vào tôi, khiến tôi vô thức giựt mình, sau đó nghi hoặc nhìn sang Lý Hoành, khẽ hỏi " Bả là ai vậy? Rốt cuộc kéo mình tới đây để làm gì?".

Lý Hoành im lặng không nói gì, cậu ta đối diện với người đàn bà kia mỉm cười, một nụ cười quái dị, như thể đang muốn ra hiệu gì đó với bả.

"Cậu rất quen thuộc, hình như là.. hình như là... ".

Người đàn bà kia nhìn Lý Hoành rồi thì thào, hình như bả quen biết cậu ta, tôi bắt đầu không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

"A..a..đầu ta...đầu ta đau quá!".

Bả hét rú lên, hai bàn tay vô thức vò vào mái tóc đã rối bù một cách điên cuồng, nhìn thấy tình trạng này của bả, tôi nghi hoặc có khi nào người này chính là một nạn nhân bị bệnh tâm thần không?.

Tôi có chút sợ hãi, đôi chân bắt đầu lùi về sau, nhưng mà không ngờ Lý Hoành lại kéo tôi lại, sức lực của tay vô cùng mạnh, hình như cậu ta ép buộc tôi không được rời khỏi.

"Kỳ Nhiên, là anh, thực sự là anh...".

Người đàn bà kia vừa hét ầm lên vừa chạy tới đẩy tôi ra, rồi thâm tình nắm chặt tay Lý Hoành, miệng thì cứ lầm bầm "Kỳ Nhiên đừng đi mà, em xin lỗi, lẽ ra lúc đó em không nên lừa dối anh và Minh Ngọc, là em, là em có lỗi".

Những lời nói đó hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi, phải rồi, là trong cuốn nhật ký của Tiêu Thịnh có nhắc tới một người đàn bà điên.

Nếu như tôi không lầm, thì chắc chắn người trước mặt tôi đây chính là người đàn bà điên mà năm đó Tiêu Nhiên đã gặp.

"Em xin lỗi, lúc đó..lúc đó em chỉ muốn trả thù... nhưng mà không tài nào ngờ được anh lại..anh lại".

Nói tới đây, người đàn bà điên bỗng dưng sợ hãi, vừa bước lui về sau vừa run rẩy bẩy, miệng thì không ngừng nói "Ma, Kỳ Nhiên sẽ chết, phải, Kỳ Nhiên sẽ chết!".

"Sao tôi lại phải chết?".

Giọng Lý Hoành bỗng chốc trở nên lạ lẫm, cùng với đó là ánh mắt băng lạnh, vừa nói hắn vừa bước tới gần người đàn bà điên.

Nhìn thấy Lý Hoành bước tới, bả la hét inh ỏi, sau đó vừa khóc vừa xin lỗi, coi bộ bả rất sợ hãi, chỉ có điều vì sao bả lại sợ Lý Hoành như vậy được?.

"Lý Hoành, bả sao vậy?".

Tôi vội chạy tới, kéo Lý Hoành quay lại, nhưng mà cậu ta không có ý định đừng bước, sau khi gạt tay tôi ra, cậu ta liền lên tiếng hỏi "Mày nhìn ai đang ở cạnh tao?"

Người đàn bà điên liếc nhìn tôi một cái rồi suy nghĩ một hồi, cuối cùng vô thức co rút người lại, trả lời trong sợ hãi "Là Vu Luân".

Lý Hoành vô thức cười lớn, rồi hỏi tiếp "Vậy, mày có biết cậu ta chết ra sao không?".

Nghe Lý Hoành hỏi vậy khiến bả giựt mạnh vài cái, rồi run rẩy trả lời "Cậu ta bị xô xuống lầu rồi, máu.... á....máu văng tứ tung....á máu...tôi không cố ý hại chết cậu ta đâu, tôi thực sự không cố ý mà.....tôi...".

Từ nãy tới giờ tôi nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ, nhưng mà tôi chẳng hiểu gì hết, rốt cuộc người đàn bà điên kia cùng Lý Hoành có quan hệ gì? Tại sao bả lại kêu Lý Hoành là Kỳ Nhiên? Rồi tôi tại sao lại là Vu Luân, còn nhảy lầu chết nữa?

Trong lúc tình hình đang rất rối loạn, phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, hình như có rất nhiều người đang đi tới đây.

"Chuyện gì vậy?".

Bác sĩ Lê vừa bước vào trong phòng, đã nghi hoặc hỏi tôi, sau đoạn ngạc nhiên, tôi liền trả lời "Tôi không biết, người đàn bà kia hình như nổi điên lên, cứ la hét".

Nghe tôi nói vậy, bác sĩ Lê thở dài, nói "Người kia thiệt sự là bị tâm thần nặng, tốt nhất hai cậu không nên tiếp xúc với bả".

Tôi ầm ừ vài tiếng rồi quay người, cùng lúc đó bác sĩ Lê ra hiệu cho y tế giữ chặt bả lại để tiêm thuốc mê.

Đối với những trường hợp như vậy, thì thuốc mê là cách hiệu quả và nhanh chóng nhất.

"Không, đừng đụng vào tôi!".

Bả cào nhào hét lớn, tay chân cố gắng giãy giụa không để cho y tá khống chế, một cô y tá khẽ khuyên "Bà Đinh bình tĩnh, tụi con không hại bà đâu yên tâm đi!".

"Không, các người là người xấu".

Thanh âm hoảng sợ của bả vang lên, có vẻ tình trạng của bả hiện tại rất không ổn rồi.

Bác sĩ Lê rất chuyên nghiệp, hắn vừa tiến tới vừa khuyên nhủ "Không sao đâu, cô cứ bình tĩnh, tụi con hổng phải là người xấu đâu!".

Người đàn bà điên lắng đọng, có vẻ như những lời của bác sĩ Lê đã có tác dụng, thấy vậy, hắn liền bước tới gần, đưa tay đỡ người đàn bà điên lên, ai ngờ lại bị người đàn bà điên đột ngột đẩy mạnh ra.

Lực đẩy mạnh một cách lạ lùng, làm cho bác sĩ Lê té ra khá xa, tôi còn chưa kịp hoàn hồn với những chuyện đang xảy ra trước mắt, thì người đàn bà điên kia đã chạy tới cạnh cửa sổ.

"Đừng".

Một cô y tá hoảng hốt hét lên, câu nói vừa dứt thì người đàn bà kia đã nhảy ra khỏi cửa sổ, khoảnh khắc quá nhanh, khiến cho chúng tôi không ai kịp thời chạy tới kéo bả lại được.

Sau một giây hoảng loạn, chúng tôi ngay lập tức chạy tới bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, người đàn bà điên đang nằm trong một vũng máu.

Do đây là tầng ba của bệnh viện, nên chấn thương tới chảy máu nhiều như vậy là chuyện dễ hiểu, có thể nói chính xác hơn là nhảy xuống chắc chắn sẽ chết.

"Mau gọi cảnh sát!".

Bác sĩ Lê hét lên, sau đó gấp gáp chạy xuống bên dưới, hai cô y tá hình như vẫn chưa hoàn hồn, họ run rẩy ôm chặt vào nhau.

Còn Lý Hoành, hình như đối với chuyện này cậu ta không có chút hoảng sợ mà ngược lại còn rất hài lòng, khóe miệng mơ hồ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vô thức rùng mình, thực sự những chuyện đang xảy ra là sao? Tại sao Lý Hoành lại hành động kỳ lạ như vậy? Có thực sự người đứng trước mặt tôi đây là Lý Hoành không?
 
Quyển 1 - Chương 15: Người sống sót duy nhất


Sau đó cảnh sát xuất hiện, người dẫn đầu họ là Trương Lăng, khi nhìn thấy tôi, hắn có chút ngạc nhiên.

Chúng tôi được yêu cầu về sở cảnh sát để lấy lời khai, bác sĩ Lê và hai cô y tá nhanh chóng kể lại mọi chuyện, lúc đó tôi chỉ biết gật đầu đồng ý, Trương Lăng nhíu mày nhìn tôi một cái thực sâu, rồi hỏi "Theo như lời của bác sĩ Lê, hai cậu là người tới trước họ, vậy rốt cuộc cậu đã làm gì khiến bà ta trở nên điên loạn như vậy?".

Tôi liếc nhìn Lý Hoành một cái, từ nãy tới giờ hắn chỉ đứng một chỗ gật gù lia lịa mà không nói một lời, thấy tôi nghi hoặc nhìn, cậu ta gật đầu ra hiệu "cứ kể đi".

"Nè, Võ Phúc! Tôi đang hỏi cậu, sao cậu lại nhìn sang cậu ta?".

Trương Lăng có chút bực mình mà hằn học hỏi, tôi khẽ lắc đầu nói "À, tôi chỉ muốn nhớ lại hoàn cảnh lúc đó thôi!".

Nghe tôi nói vậy, Trương Lăng liền cười nhạt, hỏi "Vậy cậu có nhớ ra chưa?"

"Có".

Tôi ra vẻ chắc chắn đáp, sau đó kể "Lúc đó tôi vô tình đi ngang qua, nghe thấy âm thanh, hình như là tiếng hát, rồi khi người đàn bà kia nhìn thấy tôi thì đột ngột phát điên lên".

Vừa kể tôi vừa cố gắng làm cho cậu chuyện ngắn gọn và dễ hiểu nhất có thể, sau khi nghe xong, Trương Lăng ầm ừ vài tiếng rồi cho chúng tôi về.

Bên ngoài sở cảnh sát gió thổi khá mạnh, ánh nắng cũng nóng nực hơn, Lý Hoành chặc lưỡi một cái rồi nói "Thôi, tụi mình tới chỗ đàn anh Phạm Ngọc đi, hiện tại cũng trễ lắm rồi".

Tôi vội gật đầu đồng ý, vừa đi theo cậu ta, trong đầu tôi vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy, thực ra Lý Hoành và người đàn bà điên kia có liên quan gì với nhau? Tôi còn nhớ trong cuốn nhật ký của Tiêu Thịnh cũng có nhắc tới người đàn bà kia, mà bả cũng gọi Tiêu Thịnh và Lý Hoành là Kỳ Nhiên, rồi sau đó Tiêu Thịnh tự tử, chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không? Nếu đây là điểm mấu chốt, thì nạn nhân tiếp theo chính là Lý Hoành, nói vậy tôi mới để ý, Lý Hoành và Tiêu Thịnh có rất nhiều điểm chung, điều này một lần nữa xác nhận Lý Hoành sẽ là Tiêu Thịnh của lần này sao?

Nhưng mà nhìn thấy Lý Hoành mù quáng chạy theo vụ án này, có lẽ nào cậu ta đã biết mình sẽ là nạn nhân tiếp theo, nên muốn ngăn chặn chuyện nhảy lầu xảy ra? Điều này có lẽ không sai, chỉ có điều tại sao tôi lại cảm thấy Lý Hoành rất kỳ lạ.

"Võ Phúc, lên xe buýt đi".

Lý Hoành đẩy nhẹ tôi một cái khiến tôi giựt mình, dòng suy nghĩ ngay lập tức bị dứt đoạn, tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, thấy tôi có vẻ giống người trên mây, cậu ta chiêu chọc "Nè, tụi mình đi điều tra một cách nghiêm túc, bạn đừng có để hồn của mình trên mây chứ?"

Tôi hừ một tiếng rồi đáp "Có trên mây đâu, mình đang suy nghĩ nghiêm túc đó".

Vừa nói tôi vừa bước lên xe buýt, hiện tại khá trưa nên xe hơi vắng, chỉ lác đác vài người, nhưng mà như vậy mới thổi mái chứ, đông người quá nghẹt thở lắm, do người ít nên chỗ ngồi cũng trống nhiều, tôi định ngồi ngoài cửa sổ cho thoáng, ai dè Lý Hoành kéo tôi ngồi ở ghế trong, còn hắn ngồi ở ghế ngoài.

"Nè, bạn đã điều tra được gì rồi".

Vừa ngồi xuống ghế, tôi tranh thủ thảo luận về vụ án, Lý Hoành hình như cũng có hứng, liền nói "Mình đã bỏ mấy ngày để điều tra khắp nơi, có lần còn phải lén coi trộm sổ sinh viên trong phòng hiệu trưởng nữa kia".

"Thôi! Mình biết bạn chịu khổ nhiều rồi, hiện tại vào chuyện chính đi, mình đang nôn nóng lắm nè".

Tôi quyết định bỏ qua phần kể công, một đường đi thẳng vào vấn đề chính, Lý Hoành cười khẩy một tiếng rồi kể "Sau khi tổng hợp điều tra, mình nhận thấy vụ việc này không đơn giản, hình như có một sức mạnh thần bí nào đó xuôi khiến những nam sinh nhảy lầu".

"Là sao? ý bạn là ma quỷ làm?".

Thấy cậu ta nói chuyện có chút quỷ dị, tôi nghi hoặc hỏi, Lý Hoành nhếch mép, đáp "Có lẽ bạn sẽ nghĩ mình mê tín dị đoan, nhưng mà thực sự thì chuyện này có một chút tà ma, ví dụ tại sao lại uống thuốc tự tử đúng vào đêm trăng tròn? Tại sao đã cấm vào khu ký túc xá mà vẫn có người vào trong để tự tử? Giả sử, người đầu tiên tự tử do áp lực học tập đi, vậy những người sau, hổng lẽ cũng như vậy? Đúng thời điểm đó là áp lực xảy ra? Với lại tin đồn về vụ án này đã lan truyền cũng gần 12 năm rồi, bộ những người tự tử không ai biết sao? Bộ họ không sợ chết sao?".

Tôi nghe cậu ta nói một đường, trong lòng cũng bắt đầu nổi lên những trận nghi vấn, rốt cuộc chuyện ma quỷ là có thiệt hay là chỉ do mê tín? Tôi nhớ là ngay cả khoa học cũng chưa chắc chắn rằng ma quỷ là chuyện hoang đường, cũng có nghĩa là chuyện này có thể có thật.

Thấy tôi bắt đầu tin tưởng, Lý Hoành bèn nói vào chủ đề chính "Tiếp đó, mình phát hiện trong những nạn nhân uống thuốc tự tử, có một người còn sống sót, người kia tên là Phạm Ngọc, nghe nói khi uống thuốc tự tử, có người đã vô tình phát hiện ra, nên đưa ngay lập tức vào bệnh viện, nhưng mà kể từ đó thần trí của anh ta có vấn đề, lúc tỉnh lúc điên".

Lý Hoành ngưng lại một chút để nuốt một ngụm nước miếng rồi kể tiếp "Người ta nói rằng, gia đình anh ta rất giàu, sau khi hay tin như vậy đã đưa anh ta ra nước ngoài điều trị, nhưng mà lại không mảy may thành công, vậy là họ lại đem anh ta về, hiện tại anh ta đang sống với một người giúp việc ở khu chung cư cao cấp ở vùng Khang Dĩnh".

Vùng Khang Dĩnh nằm ở phía nam và cách khu vực Hàm Võ hai mươi phút đi xe buýt, nơi này cách đây ba năm vừa mới được quy hoạch để xây dựng rất nhiều công trình, đường xá hiện đại, nghe nói hết năm nay, nó sẽ được sát nhập vào khu vực Hàm Võ để trở thành một vùng trực thuộc, giống như vùng Phiên An, vùng Phụng Hoàng, vùng Kỳ Lân, vùng Vĩnh Thành, vùng Tiên An và khu trung tâm khu vực Hàm Võ.

Khu chung cư cao cấp nơi Phạm Ngọc ở rất rộng, gồm bốn tầng, sau khi hỏi chú bảo vệ của chung cư, chúng tôi biết được phòng của Phạm Ngọc ở lầu 2 phòng 44, nghe ông kể lại, hắn từ khi dọn tới đây chỉ thui thủi một mình, hệt như một tên tự kỉ, những người xung quanh còn nghĩ là hắn bị tâm thần nên bị gia đình xua đuổi tới đây.

"Cạch cạch".

Tôi khẽ gõ vào cánh cửa gỗ trước phòng Phạm Ngọc, sau một lúc cánh cửa được mở ra, trước mặt chúng tôi là một chàng trai trẻ bước ra mở cửa, nét mặt hắn trầm lạnh, không giống như người bị tâm thần chút nào.

Quan sát chúng tôi một loạt, Phạm Ngọc nghi hoặc hỏi "Các người tới đây là có việc gì?".

Lý Hoành đẩy tôi một cái ra hiệu cho tôi trả lời, tôi liếc cậu ta một cái rồi nói "Không nói chuyện lòng vòng nữa, chúng tôi tới đây tìm anh vì vụ án uống thuốc tự tử ở khu ký túc xá".

Phạm Ngọc giựt mình một cái, đưa ánh mắt nhìn sang Lý Hoành, đôi tay hắn có chút run rẩy, thấy hắn như vậy, Lý Hoành khẽ cười lạnh một cái.

"Chuyện này, thực ra thì...".

Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lý Hoành, dường như ở trên người Lý Hoành có cái gì đó khác lạ, làm cho hắn đưa đôi mắt sợ hãi nhìn không rút ra được.

Tôi khẽ đẩy Lý Hoành một cái nhẹ, chọc "Nè, bộ bạn đã làm ra bộ dạng gì mà khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm không dứt ra được hả?".

Lý Hoành khẽ mỉm cười, rồi làm ra bộ dạng vô tội, Phạm Ngọc bất ngờ lên tiếng, âm thanh có chút ngạc nhiên và sợ hãi "Cậu..".

Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Lý Hoành, câu nói còn chưa kịp hoàn thành thì hắn lại chặc lưỡi, nói "Thôi vào trong hả nói!".

Nhìn thấy những hành động vừa rồi của hắn, làm tôi khó hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ Phạm Ngọc bị bệnh rối loạn thần kinh?.

Do tôi bước vào sau cùng nên thuận tiện đóng luôn cách, căn phòng của Phạm Ngọc khá rộng rãi và vô cùng sạch sẽ, nếu tôi bước vào đây mà chưa biết chuyện Phạm Ngọc bị tâm thần, thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ hắn là một người nghêm túc, thích sạch sẽ và hay vận động tay chân.

Phạm Ngọc dẫn chúng tôi tới bên một cái bàn, sau đó mời chúng tôi ngồi xuống để hắn đi rót hay ly nước lọc.

"Ê! Lý Hoành, bạn có cảm thấy tên Phạm Ngọc này kỳ quái không? Nói không chừng anh ta bị tâm thần phân liệt đó?".

Khi nhìn thấy Phạm Ngọc đã đi vào gian bếp, tôi thì thào hỏi nhỏ Lý Hoành, sau khi nghe xong câu hỏi của tôi, cậu ta vô thức cười khì khì, đáp "Bạn nghĩ quá nhiều rồi đó, theo mình thì tánh tình của ảnh chắc là như vậy".

Nghe cậu ta nói vậy, tôi định phản bác nhưng mà lúc này Phạm Ngọc đã trở lại, nó khiến tôi nuốt chửng những những gì muốn nói vào bụng.

Sau khi mời chúng tôi dùng nước, Phạm Ngọc di chuyển xe lăn tới đối diện, hắn nhìn chúng tôi một lượt rồi mở lời "Trước khi tôi nói về mọi chuyện đã xảy ra năm xưa, tôi muốn biết các cậu là ai? Tại sao lại quan tâm tới chuyện này?".

"Không giấu giếm nữa, chúng tôi là sinh viên phòng số 44 năm nay, vụ việc uống thuốc tự tử hằng năm làm chúng tôi sợ hãi, vì vậy chúng tôi muốn tìm kiếm nguyên nhân, để có thể tránh khỏi nó".

Tôi nghiêm chỉnh nói, Phạm Ngọc gật đầu vài tiếng rồi nói "Thì ra là vậy! Thực sự lúc đó tôi cũng như cậu, muốn tìm kiếm nguyên nhân vụ kỳ án này, nhưng mà vô dụng thôi!".

Nghe hắn nói chắc chắn như vậy khiến tôi ngạc nhiên, hỏi "Cái gì? Sao lại vô dụng chứ?".

Phạm Ngọc cười khẩy một tiếng rồi chậm rãi trả lời "Con người luôn tin tưởng vào đôi mắt của mình, nhưng họ lại không nghĩ nó chỉ là ảo giác thôi!".

"Là sao? Anh có thể nói cụ thể hơn không?".

Những lời của hắn nói đúng thiệt là khó hiểu, rốt cuộc cái gì là ảo giác.

Nghe tôi hỏi, Phạm Ngọc cười lớn, hắn đưa mắt nhìn sang Lý Hoành một cái rồi nói "Chuyện này không thể giải thích cụ thể được, tự bản thân cậu suy nghĩ một cách chu đáo mới có thể nhận ra đâu là ảo giác!".
 
Quyển 1 - Chương 16: Phòng hội họa


Càng nghe Phạm Ngọc nói, tôi càng cảm thấy kỳ lạ, hình như có điều gì đó không đúng, tên này tại sao lại ra vẻ tà mị?

"Nè Võ Phúc, cậu đang nghĩ xấu về tôi sao?"

Phạm Ngọc nghi hoặc hỏi, tôi giựt mình một cái, đáp "Không có gì đâu! À nói vào chuyện chính đi!" tôi liếc nhìn Lý Hoành, hiện tại hắn có vẻ rất căng thẳng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Phạm Ngọc.

"Chuyện uống thuốc tự tử sao?".

Phạm Ngọc khẽ hỏi, tôi cùng Lý Hoành gật đầu, khiến hắn cười cười, nói "Chuyện đó không có gì đáng kể đâu!".

Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn, trong lòng nổi lên một trận khó hiểu, liền hỏi "Sao lại là chuyện không đáng kể? Chuyện này có liên quan tới mạng người đó!".

"Vì liên quan tới mạng người nên tôi mới không đáng kể".

Hắn nói trong bình thản, tựa như sống chết mặc người, Lý Hoành định nói gì đó như rồi thôi, một đường kéo tôi đi.

Nhìn thấy chúng tôi sắp rời đi, Phạm Ngọc nói vọng ra "Rõ ràng người uống thuốc tự tử là cậu mà".

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía Lý Hoành, tôi ngạc nhiên nhìn hắn, trong đầu bắt đầu rối loạn. Những chuyện vừa xảy ra xâu chuỗi lại không phải điều nhắm vào Lý Hoành sao? Rốt cuộc thì cậu ta có gặp những chuyện kinh dị kia không?

Lý Hoành kéo tôi đi một đoạn rồi dừng lại, tôi định hỏi cậu ta có gặp chuyện quái lạ gì không? Thì cậu ta đã lên tiếng trước "Mình có chuyện quan trọng phải đi trước!".

Không đợi tôi trả lời cậu ta đã chạy mất, nhìn theo bóng dáng cậu ta, tôi chợt nghĩ, có khi nào cậu ta muốn tự mình điều tra? Có khi nào cậu ta không muốn tôi nhúng tay vào nữa? Có khi nào đây là lần cuối cùng tôi gặp cậu ta? Nhưng mà nếu như vậy thiệt thì không phải cậu ta đang bước đi theo vết xe đổ của những người khác sao? Hiện tại tôi phải làm sao đây?.

Tôi trở về ký túc xá trong nỗi bất an, đang định vào phòng thì thầy Ngô ở phía xa gọi, đợi thầy bước tới gần tôi mới lên tiếng hỏi "Bộ có chuyện gì nữa hả thầy?".

Thầy Ngô cười khì khì, đáp "Không, thầy nghe nói em làm trong phòng hội họa, nên định nhờ em lấy dùm thầy cái máy phát hình trong đó cho thầy mượn, cái máy phát hình ở phòng thực hành bị hư rồi".

Tôi tỏ ra lo lắng, nói "Em cũng không biết hiện tại nó ở chỗ nào trong phòng hội họa nữa, hay là để em giúp thầy tìm vậy".

Nghe tôi nói vậy, thầy Ngô gật đầu, nói "Vậy làm phiền em rồi!".

Hiện tại cũng đã gần bảy giờ tối nên hành lang yên tĩnh một cách kỳ lạ, ánh sáng đèn huỳnh quang cũng từng cái từng cái được bật lên.

"Võ Phúc, chuyện về Tống Nhựt là lỗi của thầy, do thầy đã đoán sai".

Thầy Ngô bất chợt lên tiếng, nghe trong giọng nói có chút tội lỗi, tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì nên vội lắc đầu, đáp "Không đâu, nếu là em nhìn thấy bạn ấy như vậy, chắc là em cũng hành xử như thầy".

Tôi cười một cái cho qua, đi theo một đoạn nữa, chúng tôi dừng lại trước phòng phát thanh, thầy Ngô ầm ừ một chút rồi nói "Bây giờ thầy sẽ tìm ở ngoài đây, em vô phòng lưu trữ tìm đi".

Nói phòng lưu trữ nhưng thực chất chỉ là một phòng khá nhỏ, dùng để lưu trữ những dụng cụ của phòng hội họa. Bình thường buổi sáng tôi cũng hay đi vào, chỉ có điều chưa từng vô buổi tối thôi, nghe những đàn anh, đàn chị nói họ cũng rất ít khi vào đây buổi tối.

Vừa bật đèn lên, mọi thứ hiện ra rõ ràng, giữa phòng có một cái bàn cùng với vài sấp giấy vẽ, hai cái ghế và hai một đóng đồ đạc sắp xếp lung tung.

Tìm một lượt cũng không thấy để đâu, chắc là gần đây mọi người hay sử dụng nó để phát hình, nên có lẽ máy phát hình nhất định ở bên ngoài rồi.

Đưa tay mở cánh cửa, vặn tới vặn lui vẫn không được, cái tay cầm cửa này còn mới làm sao có thể bị rỉ sét được đây? Hay là có ai đó ở bên ngoài đang giữ nó.

Tôi vội lên tiếng gọi "Thầy Ngô, bộ thầy đang giữ tay cầm cửa sao?".

Tiếng tôi vừa dứt, bên ngoài không một tiếng đáp lại, không lẽ tôi nói hơi nhỏ sao? Nghĩ vậy tôi liền la lớn "Thầy Ngô, thầy đang giữ tay cầm cửa sao?".

Tuy tôi đã la lớn nhưng vẫn giống như lần trước, không có tiếng hồi đáp lại và tay cầm cửa cũng không nhúc nhích, điều này khiến trong lòng tôi cảm thấy không ổn, hình như có thứ gì đó đang cố gắng giam tôi ở trong đây.

"Rè... Rè..".

Một thứ âm thanh kỳ lạ vang lên liên hồi, nó rất chói tai, hình như vượt qua bước sóng thường, tôi nhìn quanh để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.

Mọi ngóc ngách trong phòng lưu trữ không có bất cứ thứ gì có thể tạo ra tiếng động kia, "Rè.." một tiếng khá lớn khiến cho tôi giựt mình té về phía cái bàn.

"Tách".

Cái bàn rung động làm rớt vật gì đó xuống, tôi đưa mắt nhìn, thì ra là một cái máy ghi âm nhỏ bị rớt. Nhưng mà tại sao nó lại ở đây? Và có phải âm thanh rè rè lúc này là do nó gây ra hay không?.

Không biết tại sao tôi lại nhớ tới tin đồn về hồn ma trong phòng hội họa, có phải là do cái này không? Nhưng mà như vậy không đúng, câu chuyện này đa phần nói về bóng người không phải là âm thanh, với một cái máy ghi âm nhỏ như vầy, không đủ để rọi bóng lên tường thành thứ kinh dị được.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra lời giải thích xác đáng, tôi liền lấy hết dũng cảm bước tới, lụm cái máy ghi âm lên.

Loại máy ghi âm này khá hiện tại, theo năm sản xuất là năm 2014, nhìn vào cái màn hình nhỏ khiến tôi giựt mình, bởi căn bản cái máy không có mở, nếu vậy thì cái thứ âm thanh kỳ quái hiện tại là ở đâu ra?.

"Đừng mà, đừng mà".

Một giọng nữ hoảng sợ vang lên liên hồi, âm thanh khá lớn và còn vang vọng nữa, tôi nhìn xung quanh, không gian hiện tại chỉ có một đóm sáng.

Tôi hướng cái đóm sáng đó mà bước đi, trong đầu suy nghĩ đủ mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng lại không biết mình tới đó rồi sẽ làm gì tiếp theo? Tình huống này tôi chưa từng nghĩ tới, cũng không nghĩ ra.

Càng bước tới gần, nơi ánh sáng soi chiếu càng rõ ràng hơn, trước mặt tôi, một không gian quen thuộc từ từ hiện lên - khu lưu trữ hội họa.

Đúng rồi, mọi chuyện bắt đầu từ đây, đúng rồi, những tin đồn luôn kể về nơi này, đúng rồi, những án mạng luôn liên quan tới nó. Vậy rốt cuộc ở trong khu lưu trữ hội họa có thứ gì? Cái bức tượng kinh dị kia sao? Không phải, rõ ràng Lý Hoành nhìn thấy một bức tượng hoàn hảo mà?

"A, con khốn này, mày dám cắn tao hả?".

Giọng một người đàn ông hằn học vang lên, trong tiếng hét chứa đựng sự giận dữ kinh khủng, tiếp đó một tiếng tát tay tê răng vang vọng.

Hình như ở bên trong đã xảy chuyện gì đó rồi, nhưng lúc nửa đêm còn có người nào tới đây? Với lại nghe những lời khi nãy, coi bộ không phải là chuyện tốt đẹp gì!.

"Tủm".

Tiếng ai đó rớt xuống nước, tôi cảm thấy chuyện này đang diễn biến xấu đi, nên vội vàng đẩy cửa, nhưng thật xui xẻo cánh cửa bị khóa trái.

Tôi nhớ tới trong phim người ta hay đẩy mạnh vào để phá cửa, hay là tôi cũng thử coi sao? Vừa nghĩ tới đó, chân tôi đã thủ thế rồi nhanh chóng chạy nhào vô.

"Võ Phúc, Võ Phúc".

Tiếng của tên kỳ lạ vang lên bên tai, tôi nheo nheo mắt vài cái rồi nhìn chằm chằm hắn mà bày ra bộ mặt khó hiểu.

Thấy tôi tỉnh dậy, hắn liền thở dài, nói "May phước, cậu không sao chứ!".

"Không" tôi lắc đầu, sau đó nhìn thấy vẻ mặt còn chút lo lắng của hắn, khiến tôi nghi hoặc liền hỏi "Bộ đã xảy ra chuyện gì sao?".

Hắn cười khổ một cái, đáp "Lúc nãy nhìn thấy có tiếng la hét trong phòng phát thanh nên vào coi thử, khi thấy cánh cửa phòng lưu trữ đóng lại, tôi nghi ngờ có người bị nhốt nên phá cửa, cũng vì vậy mà phát hiện ra cậu bị xỉu ở trong đó".

Nghe hắn nói tôi cũng hiểu được vài phần, nhưng mà còn thầy Ngô đâu? Khi nghe tôi hỏi câu đó, hắn bài ra bộ mặt ngạc nhiên, đáp "Lúc tôi tới chỉ thấy mình cậu, không còn ai khác nữa".

Tôi tròn bự mắt nhìn hắn, những điều hắn nói có nghĩa là, thầy Ngô đã rời đi trước sao? Nhưng tại sao thầy ấy lại rời đi, còn tiếng tôi la hét nữa? Bộ thầy ấy không nghe thấy sao?.

"Thầy Huỳnh, bộ thầy biết Võ Phúc sao?".

Cô giáo phòng y tế khẽ hỏi, tôi giựt mình một cái rồi nhìn xung quanh mới phát hiện ra hiện tại mình đang ở phòng y tế trường.

"À, đúng vậy!".

Thầy Huỳnh cười nhạt đáp lại, cô giáo phòng y tế nghe vậy cũng hiểu hắn định đuổi khéo nên rời đi. Tôi nhìn hắn mà khó hiểu, bề ngoài của hắn không khác gì một sinh viên năm ba, làm sao có thể làm thầy giáo đây?.

"Võ Phúc".

Bên ngoài phòng y tế giọng của Lý Hoành vọng vào, tôi vội ngó ra bên ngoài thì nhìn thấy cậu ta đang từng bước đi vào, thầy Huỳnh tối sầm mặt nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Nhận thấy ánh mắt của thầy Huỳnh, Lý Hoành bất chợt trắng bệch mặt mày, hệt như gặp phải thứ đáng sợ nào đó, nhưng mà thầy Huỳnh đâu có gì đáng sợ?.

Thấy bầu không khí có vẻ quái dị, tôi liền lên tiếng "Lý Hoành, bộ có chuyện gì hay sao?".

Lý Hoành liếc nhìn thầy Huỳnh một cái rồi lắc đầu, đáp "Không, không có gì, mình định vào xin thuốc uống, ai ngờ gặp bạn".

Lý do của cậu ta có vẻ thích đáng, chỉ có điều tôi cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng lại không biết nó là gì? Lý Hoành ầm ừ vài tiếng rồi rời đi, tôi định kêu cậu ta không biết vì sao lại thôi.

Trong lòng nổi lên một cảm giác, một cảm giác kỳ lạ, tựa như sắp rời xa một người quen thuộc vậy.

Thầy Huỳnh dặn dò tôi không nên tới những chỗ vắng vẻ nữa, bởi vì có vẻ như tôi bị thiếu máu, nên rất dễ ngất xỉu, nếu không ai phát hiện ra thì nguy hiểm lắm.

Tôi gật đầu lia lịa, thầy Huỳnh cười nhạt đáp lại rồi rời đi, lúc này tôi mới phát hiện ra một chuyện, thầy Huỳnh ngoài vẻ kỳ lạ ra, còn có cái gì đó rất quỷ dị.
 
Quyển 1 - Chương 17: Ánh trăng định mệnh


Sau khi cảm thấy cơ thể hồi phục, tôi liền trở về phòng, trong phòng Tống Nhựt đã ngủ, gần đây không chú ý tới mọi thứ nên giờ nhận ra đã thay đổi quá nhiều, căn phòng số 44 lạnh lẽo một cách kỳ lạ, không còn xôm tụ, vắng đi tiếng đùa giỡn như xưa.

Tôi không biết cho tới khi hết năm nhất, chúng tôi còn có thể trở lại như lúc đầu hay không, mỗi buổi rảnh rỗi lại đem chuyện ma ra hù dọa nhau, rồi bàn kế hoạch ăn uống.

Tôi định bật đèn lên nhưng lại thôi, tâm trạng tôi hơi buồn vì vậy để không gian như vậy sẽ khiến cho nó ổn định hơn.

Tiếng nước nhỏ từng giọt từng giọt, tôi dùng khăn bông chùi khô mớ tóc ướt nhẹp của mình, tôi còn nhớ rất rõ lần đầu khi tới đây tôi cũng đi tắm cho mát, lúc đó tắm xong cả bọn ngồi quay quần cùng nhau ăn lẩu, rồi kể ra những dự tính sẽ làm, còn nói sẽ duy trì hiện tại như vậy cho tới khi ra trường, nhưng mà hiện tại thì sao? Tôi rối bù trong những sự kiện kỳ lạ, Lý Hoành thì bận điều tra nên lúc xuất hiện lúc biến mất, Từ Dĩ và Tống Nhựt gần đây cũng bận rộn với việc riêng của mình.

"Có lẽ những chuyện vừa rồi chỉ là vô tình

Có lẽ gặp nhau là một loại định mệnh

Tí ta tí tách, tiếng mưa rơi hay là tiếng đồng hồ báo thức reo.

Cảm giác ở cạnh người bạn yêu mến thật kỳ diệu".

Bản nhạc chủ đề của bộ phim đang nổi tiếng vang lên, tôi hiện tại cảm thấy nó rất hay, tuy bình thường không có hứng thú với âm nhạc nhưng lúc này lại cảm thấy rất hay, rất hay.

"Reng reng reng".

Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi quơ tay tìm kiếm, sau khi chạm tới nó liền dùng giọng say ngủ nói "A lô, ai vậy?".

"Tôi là Trương Lăng, cảnh trưởng khu vực Hàm Võ".

Giọng nói nghiêm túc của Trương Lăng khiến tôi giựt mình tỉnh ngủ, cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền hỏi "Bộ có chuyện gì sao?".

Trương Lăng đáp "Phạm Ngọc chết rồi, là tự tử, nghe nói cậu là người tới gặp hắn cuối cùng, vì vậy gọi điện mời cậu tới đây để tôi lấy lời khai".

Phạm Ngọc chết, nghe tới câu này trong đầu tôi liền "sẹt" một tiếng lớn, tại sao hắn lại chết? Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tôi thay nhanh một bộ đồ rồi mở cửa bước đi, cánh cửa vừa mở ra, Tống Nhựt liền xuất hiện, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi, cậu ta nghi hoặc hỏi "Có chuyện gì vậy?".

Tôi không biết trả lời ra sao, đành lắc đầu đáp "Không có gì, mình bị trễ giờ rồi".

"Ôi tía má ơi, lại có một thằng bạn đang hẹn hò nữa nè!".

Tống Nhựt đột ngột than thở, tôi nhìn nhìn rồi khẽ hỏi "Là sao, tôi có hẹn hò đâu?".

Nghe tôi nói vậy, Tống Nhựt liền cười khẩy đáp "Bạn còn ế à, làm mình tưởng bạn giống Từ Dĩ, để mình nói bạn nghe, bạn ấy gần đây đang hẹn hò đó, còn kể mình nghe bạn gái của bạn ấy đẹp lắm".

Tuy rất hiếu kỳ muốn biết bạn gái của Từ Dĩ là ai, nhưng mà hiện tại thời gian không có, tôi phải tới sở cảnh sát trước.

Sở cảnh sát hôm nay cũng như bình thường, Trương Lăng vừa nhìn thấy tôi tiến vào liền ra hiệu cho tôi ngồi xuống, sau đó nói "Được rồi, bây giờ cậu hãy kể lại tình hình lúc đó đi".

Tôi gật đầu rồi kể hết toàn bộ câu chuyện của hắn nghe, thấy vẻ mặt thất vọng khi không tìm ra manh mối gì, tôi ầm ừ vài tiếng rồi khẽ hỏi "Phạm Ngọc uống thuốc tự tử chết sao?".

Câu hỏi này thực sự tôi cũng không muốn hỏi, nhưng mà những nạn nhân trước điều uống thuốc tự tử chết, nếu Phạm Ngọc cũng chết như vậy thì chắc chắn sẽ không còn điểm chung, bởi vì những người kia đều tự tử ở khu ký túc xá mà?

Nghe tôi hỏi, Trương Lăng liền lắc đầu, đáp "Không phải uống thuốc tự tử mà là nhảy lầu".

Tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn, nếu như Phạm Ngọc uống thuốc tự tử, thì tôi có thể tìm được điểm chung của các vụ án, đằng này lại là nhảy lầu.

Trương Lăng nhìn thấy tôi vẻ trầm tư, hắn liền nói "Vụ việc này vô cùng kỳ lạ, mục đích Phạm Ngọc chết cũng không tìm ra, với lại nghe nói tâm trạng của hắn gần đây khá tốt nên không có chuyện căng thẳng dẫn tới tự tử".

Theo Trương Lăng suy đoán, chuyện này chắc chắn do một người nào đó gây ra, hắn nói "Phạm Ngọc mặc dù có tiền sử bị bệnh tâm thần, tuy nhiên mấy năm nay đã ổn định rồi. Vả lại vẻ mặt khi chết vô cùng sợ hãi, không giống như một vụ án tự tử thông thường".

Hắn gõ gõ ngón tay lên bàn làm việc rồi nghi hoặc nói "Chỉ có điều những camera trong chung cư không phát hiện ra ai lạ mặt, hiện trường rất ngăn nắp, với lại phía trên bàn còn ghi chữ "Ánh Trăng" bằng máu".

Tôi tròn bự mắt lên ngạc nhiên khi nghe hai từ "ánh trăng", trong đầu liền vô thức hiện ra câu hỏi, rốt cuộc ánh trăng trong hàng loạt vụ án mạng tự tử này có ý nghĩa gì?.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, tôi đi thẳng tới khu chung cư của Phạm Ngọc, dự định sẽ xem xét hiện trường để coi thử có thêm manh mối không, ai dè nơi này đã bị phong tỏa để điều tra.

Chưa vội về phòng trọ, tôi quyết định tới những nơi có manh mối của vụ án mạng kinh hoàng kia, nơi đầu tiên chính là khu vực lưu trữ hội họa.

Do hiện thời không có tiết học nên nơi này không có người, tôi bước vội vào trong, quan sát chi tiết mọi thứ vẫn không tìm thấy gì, liền hít một hơi lạnh, bước tới chỗ phòng lưu trữ các bức tượng.

Tiếng cánh cửa rỉ sét vang lên kèn kẹt, tôi chỉ mở một ít vừa đủ nhìn vào trong, bên trong phòng lưu trữ các bức tượng cũng không có gì đặc biệt, ngoài một chiếc bàn, một cái tủ gỗ như thường khi.

Tìm một buổi vẫn không có manh mối, tôi buồn bã bước ra khỏi khu vực giải phẫu, vừa khép cánh cửa lại thì có người đụng vào tôi. Cú va chạm khá mạnh khiến tôi té ngay lập tức, sau khi bình tĩnh lại, tôi liền đưa mắt nhìn cái tên gây ra tai nạn.

"Từ Dĩ?".

Tôi vô thức lên tiếng khi nhìn thấy người kia là Từ Dĩ, nghe thấy giọng tôi, cậu ta liền liếc nhìn một cái rồi không biết đang nghĩ gì mà bỏ chạy thục mạng.

Nhìn thấy hắn bày ra hành động đó, trong lòng tôi cảm thấy khó hiểu, thường thì mỗi lần gặp tôi, cậu ta sẽ rất vui vẻ, phun ra một đống chuyện trên trời dưới đất, hôm nay sao lại lạ như vậy, không lẽ đã gặp phải chuyện gì rồi sao?.

Tôi phủi phủi quân áo một chút rồi quay lại với chuyện chính, hiện tại vẫn còn ba nơi đáng nghi ngờ, một là thư viện, hai là ban hội họa và ba là phòng phát thanh.

Sau khi đi hết những nơi còn lại, vẫn không có chút manh mối gì, tôi quyết định về phòng, ngủ một giấc tới sáng.

Ánh trăng sáng treo trên bầu trời đen tối, từng ngọn gió lạnh thổi vào người, tôi mơ hồ nhìn thấy có người đứng trên sân thượng, thân ảnh hắn có chút quen thuộc.

Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, hệt như có cái gì đó tác động vào thần kinh, hình như là giọng hát, cũng hình như là tiếng khóc nức nở.

Tôi nghĩ hiện tại phải trèo lên đó coi thử là ai, tuy nhiên đôi chân tôi đột ngột nặng trĩu, tình hình đang rất cấp bách, nếu bỏ lỡ cơ hội này, chắc chắn vụ án uống thuốc tự tử kia sẽ không được phá giải được. Nghĩ vậy, tôi dùng hết sức lực kéo lê đôi chân nặng trĩu của mình di chuyển, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, thấm ướt hết người.

Cầu thang lúc này bỗng nhiên mơ ảo một cách quỷ dị, tôi vừa nương theo tay cầm vừa kéo lê đôi chân nặng của mình trèo lên.

Mồ hôi đổ như mưa, cộng thêm ngọn gió lạnh thổi vào khiến cơ thể tôi run lên từng hồi một. Sau đoạn, tôi cuối cùng cũng bước tới cánh cửa rỉ sét của sân thượng, khác với lần trước, lần này cánh cửa rất dễ dàng để mở ra, có vẻ như nó cố tình cho tôi mở ra.

Tiếng kèn kẹt của cửa sắt vang lên, một luồng gió âm lãnh phả vào mặt tôi, trong nó có chút mùi vị chết chóc.

Phía xa xa dưới ánh trăng mờ, thân ảnh mặc áo trắng đứng sát thành sân thượng hiện ra, nhìn phía sau người này tôi cảm thấy hắn rất giống Lý Hoành.

Đang còn ngơ ngác chưa biết làm gì, thì người kia đột nhiên quay lại, gương mặt của Lý Hoành hiện rõ trong mắt tôi, vậy cũng có nghĩa người tự tử lần này chính là cậu ta sao?

Tiếng bước chân vang lên khiến tôi giựt mình thức dậy, nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện ra mình đang ở trong phòng số 44, những chuyện vừa rồi chỉ là mơ.

Nhìn lại người mình, hiện tại mồ hôi làm ướt nhẹp quần áo, tôi cảm thấy khát nước, chắc là do đổ nhiều mồ hôi quá.

Vừa bước xuống giường, phía bên ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, tôi có chút hoảng sợ, không biết có phải là ăn trộm hay không? Nhưng rồi nhớ ra khu ký túc xá này rất trị an, tuyệt đối không có ăn trộm, cùng lắm chắc là có ai có trong dãy phòng ngủ không được muốn đi hóng mát.

Tôi quơ lấy điện thoại, hiện tại đồng hồ trên màn hình đã điểm 11 giờ đêm, đưa mắt nhìn sang ngày tháng, ngày 3/11/ 2017, hôm nay chẳng phải là đêm rằm tháng 9 sao? Vậy là người kia đang muốn trốn trong phòng để uống thuốc tự tử sao?.

Tâm trạng tôi bắt đầu hỗn loạn, vội vàng nhìn một loạt mấy cái giường, Tống Nhựt và Từ Dĩ vẫn đang ngủ say, còn tôi đang đứng ở đây, nếu xét theo cách thức các vụ án nhảy lầu trước đó, thì nạn nhân chắc chắn là phòng số 44, vậy chỉ còn một người không có mặt ở đây, người đó chính là Lý Hoành.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi mau chóng mở cửa xong ra ngoài, trong ánh trăng sáng, Lý Hoành với cái áo trắng xuất hiện rõ mồn một, cậu ta đang quay lưng về phía tôi và đang từ từ lấy trong người ra một cái lọ kỳ lạ.

Không cần nói tôi cũng biết hắn định làm gì, uống thuốc tự tử, chắc chắn là vậy rồi, tôi ngay lập tức lên tiếng "Lý Hoành, bạn đang làm gì vậy?".

Lý Hoành từ từ quay lại, khuôn mặt của hắn nhạt nhòa một một trắng bệch, đôi mắt vô thần, khóe miệng cong lên, đáp "Võ Phúc à, có người cho mình cái này, người đó nói nó ngon lắm, nên mình muốn uống thử".
 
Quyển 1 - Chương 18: Thực và ảo


Tôi tròn bự đôi mắt của mình, nhìn chằm chằm vào cậu ta, những lời này là sao? Không lẽ những nạn nhân trước đó cũng vậy? Cũng nghe thấy tiếng mời mọc của ai đó sao?.

Thấy Lý Hoành như thể có xác không hồn, tôi liền chạy tới kéo cậu ta về phía mình, Lý Hoành đưa ánh mắt vô thần nhìn hành động đó của tôi rồi thẳng chân đá vào người tôi.

Tôi bị cậu ta đá khiến cho bản thân té vào vách tường, tiếng va chạm vang lên trong không gian vắng lặng, tay tôi vô thức ôm lấy bụng, cơn đau bắt đầu lang tỏ khắp mọi nơi.

Tôi nhíu mày, nhìn hành động kế tiếp của Lý Hoành, hiện thời hắn có vẻ không quan tâm tới tôi nữa, một đường mở nắp lọ thuốc ra. Cậu ta muốn uống thuốc tự tử ngay trước phòng số 44 trong đêm rằm tháng chín.

Nghiến răng một cái, tôi chạy tới kéo lấy tay của cậu ta, do cậu ta không để ý tới nên bị tôi dễ dàng hành động. Vừa thở hồng hộc tôi vừa cố trấn an tinh thần cậu ta.

Lý Hoành quay về phía tôi, nhếch mép cười nhạt rồi thuận tay đấm vào mặt tôi một cái, tuy khá đau nhưng hiện tại tánh mạng là quan trọng nhất nên tôi cố gắng không cho cậu ta cơ hội tiếp với lọ thuốc.

"Mày muốn ngăn cản nó sao?".

Một giọng nữ vang lên, tôi ngạc nhiên khi giọng nói đó phát ra từ miệng của Lý Hoành, vậy chuyện này là sao? Đầu tôi lại ong ong lên.

"Nghe tao nói nè, đừng có xen vào chuyện này, không thôi người chết kế tiếp là mày đó".

Vừa nói Lý Hoành vừa đạp vào người tôi vài cái, cú đạp rất đau khiến tôi vô thức buông tay mình ra khỏi áo của cậu ta.

Lý Hoành cười khẩy, nói "Như vậy thì tốt, còn bây giờ hãy coi cảnh tượng tuyệt vời nhất năm nay, cảnh tượng thằng nhóc này uống thuốc tự tử".

Lời nói vừa dứt, Lý Hoành liền mở nắp lọ định uống, nhưng mà không may cho cậu ta, tôi ở đằng này dùng điện thoại ném văng lọ thuốc trên tay, sau đó lấy cây chổi gần đó, đập mạnh vào gáy của cậu ta.

Lý Hoành ngất xỉu, tôi thở từng vội vã, mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến tôi rơi vào rối loạn, hiện tại tôi cần một chút thời gian để cố định lại tinh thần.

Trước tiên tôi phải xử lý Lý Hoành làm sao đây? Cứ để cho cậu ta nằm ở đây không phải là cách hay, đem cậu ta vào trong cũng không được, lỡ cậu ta tỉnh dậy nháo loạn một phen trong đó, nhất định sẽ không dễ dàng giải quyết.

Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định đem cậu ta vào trong rồi trói cậu ta vào giường, đợi tới khi trời sáng tôi sẽ đưa cậu ta vào bệnh viện để điều trị.

Lý Hoành tuy thân người khá ốm nhưng thiệt tình rất nặng, với lại tôi đang bị thương nên việc di chuyển cậu ta vào phòng hơi khó khăn.

Sau khi lôi cậu ta lên giường, tôi lấy mớ dây thừng trong ba lô, đây là dụng cụ trong giờ thể dục leo núi của trường, lúc đầu cảm thấy mua nó hơi phí tiền nhưng với tình hình bây giờ thì chắc là không hối tiếc tiền nữa.

Tôi nghĩ trói hắn như vậy chưa đủ phải quấn thêm cái mền bông dày dành cho mùa đông vào, như vậy chắc chắn sẽ an toàn hơn.

Nhìn sang đồng hồ, lúc này đã 11 giờ rưỡi tối, nếu tôi đoán không sai, chỉ cần đợi qua ba giờ sáng thì vụ án uống thuốc tự tử lần này sẽ chấm dứt, bởi vì vụ án này tuân theo một quy luật riêng, đó chính là phải tự tử vào đêm trăng tròn tháng 9.

Thời gian trôi qua khá chậm, tôi pha một ly cà phê để lấy lại tinh thần, mở tin tức lên đọc, dòng tin về vụ án mạng của Phạm Ngọc cũng có đăng. Đang đọc thì một tin nhắn gửi tới, điều kỳ lạ là không hiện thị số điện thoại gửi tới. Tôi cảm thấy nghi ngờ nhưng rồi vì tò mò buộc phải mở dòng tin nhắn ra.

"Vụ án uống thuốc tự tử tại khu ký túc xá khiến một nam sinh chết tại chỗ, tình trạng tử vong vô cùng kinh dị, cơ thể co giật tới tím tái, hai mắt lồi ra, và gương mặt vô cùng sợ hãi. Nhiều giả thuyết được đưa ra để giải thích nguyên nhân cậu ta tự tử nhưng không có một lời giải thích nào thỏa mãn".

Tôi vô thức nổi da gà, chuyện này rốt cuộc là sao? Năm nay chưa ai trong khu ký túc xá uống thuốc tự tử mà? Tại sao lại có tin này được? Với lại hầu hết nạn nhân của những vụ trước chưa từng có người miêu tả kinh dị như vậy hết? Rốt cuộc tin nhắn này là sao?.

"Đi chết đi".

Một giọng nữ hét lớn, tôi đưa mắt nhìn sang, còn chưa nhìn thấy gì thì đã bị cái ghế đập vào đầu, tâm trí tôi bỗng chốc trở nên mơ hồ, máu trên đầu hình đang chảy ra.

"Võ Phúc, Võ Phúc".

Giọng của Lý Hoành vang lên, tôi chầm chậm mở mắt ra, một khung cảnh đầy màu trắng xuất hiện, cạnh tôi là Lý Hoành, cậu ta có chút nhợt nhạt, phía xa xa còn có vài người nữa nhưng mà tôi không thể nhìn thấy rõ họ.

"Sao rồi?".

Lý Hoành lo lắng hỏi, tôi bày ra vẻ mặt khó hiểu, sao rồi là sao? Bộ tôi bị gì sao? Tôi bỗng nhớ ra chuyện bị ai đó đập ghế vào đầu liền lắc đầu, đáp "Không sao?".

"Không sao hả? May bốn mũi trên đầu mà không sao?".

Tống Nhựt châm chọc, cậu ta bước tới gần giường bệnh, nghe cậu ta nói vậy tôi liền sờ đầu mình, quả nhiên trên đầu đã bị may bốn mũi, chắc chắn là vết thương kia rồi.

"Anh Phúc".

Giọng một cô gái vang lên, tôi ngay lập tức nhìn sang, đó là Võ Thi Vân, nó cười khì khì, nói "Nghe tin anh nhập viện, em phải bỏ hai tiết triết học để tới đây thăm anh đó, anh thấy em thương anh chưa?".

Tôi gật đầu, đã lâu rồi không gặp lại không ngờ nó vẫn không thay đổi gì nhiều, Từ Dĩ không biết từ lúc nào đứng cạnh tôi, lên tiếng hỏi "Hai người là anh em song sinh sao? Nhìn giống nhau quá!".

Tôi cười khẩy, đáp "Không phải, mình và Thi Vân là anh em họ".

Họ ồ lên một tiếng như thể làm quá lên mọi chuyện, tôi vội lách sang chuyện khá "À, Lý Hoành, bạn không sao đó chứ?".

Từ Dĩ cười khì khì, nói "Bạn ấy á? khỏe lắm, hơn hai tháng nay nằm trong viện được bác sĩ và y tá chăm sóc tận tình mà!".

Tôi ngạc nhiên hỏi "Nằm viện hai tháng sao?".

Rõ ràng những ngày vừa qua còn thấy Lý Hoành, kể cả cùng cậu ta đi điều tra khắp mọi nơi mà? Sao lại nói nằm viện.

Lý Hoành nghe tôi hỏi có chút khó hiểu, cậu ta nhìn sang Tống Nhựt và Từ Dĩ, khẽ hỏi "Bộ Võ Phúc không biết mình bị viêm gan B phải nằm viện điều trị sao?".

"Phải, cũng tại bạn ấy lúc nào cũng có việc bận, nói được vài câu là chạy mất tiêu làm sao tụi mình có cơ hội nói được chứ!" Tống Nhựt ra vẻ tức giận nói.

Từ Dĩ ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, những điều họ nói gián tiếp nói lên một điều, người đi cùng tôi những ngày qua không phải Lý Hoành, ngay cả người nhảy lầu khi tối cũng không phải, vậy rốt cuộc người kia là ai? Mục đích lôi kéo tôi là gì? Không lẽ hắn muốn tôi trở thành nạn nhân tiếp theo? Và quan trọng nhất là tại sao hắn lại giống Lý Hoành một cách hoàn hảo vậy?.

"Võ Phúc, bạn sao lại trầm ngâm một mình vậy? Bộ không khỏe sao?".

Lý Hoành lo lắng hỏi, tôi nhìn cậu ta, từ nãy tới giờ mới nhận ra, Lý Hoành này cùng với tên Lý Hoành giả kia rất khác biệt, tên kia không có tính cách trầm lặng, mà ngược lại có phần nóng nảy.

"Nè, sao vậy?".

Tống Nhựt đẩy mạnh tôi một cái khiến tôi giựt mình, tôi thờ dài một cái rồi đáp "Mình hơi mệt, mọi người để mình nghĩ ngơi một chút đi!".

Thiệt sự mà nói, đầu óc tôi hiện tại đang rối tung rối mù lên hết, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo.

Thấy tôi có vẻ mệt mỏi, nhóm người Lý Hoành đành rời đi, Thi Vân trước khi đi còn dặn dò tôi đủ thứ chuyện, nó nói nó sẽ quay lại trường Huỳnh Dương gấp, vì vậy tôi phải tự lo cho bản thân mình.

Nhìn thấy mọi người đã rời đi hết, bây giờ xung quanh khá yên tĩnh, tôi sẽ bắt đầu xâu chuỗi lại toàn bộ cậu chuyện. Trước hết là phòng lưu trữ, cái bức tượng kỳ lạ, những cơn ác mộng cùng với ánh trăng và giọng hát trong tiếng khóc, phòng hội họa, phòng phát thanh, thư viện, cuốn nhật ký của Tiêu Thịnh, người đàn bà điên, khuôn mặt nát bét, giọng la của một cô gái, vụ án của Phạm Ngọc, sự biến mất của thầy Ngô, sự bí ẩn của thầy Huỳnh và đặc biệt là tên Lý Hoành giả kia.

Nạn nhân của toàn bộ vụ án đều là nam sinh phòng số 44, là người phía nam thành phố Hàm Võ, đều nhìn thấy bức tượng trong phòng lưu trữ, mơ thấy ác mộng cùng tấm lụa có chữ ánh trăng, gặp khuôn mặt nát bét. Còn về phần người đàn bà điên, cô gái kỳ lạ, thư viện, phòng phát thanh và phòng hội họa thì tôi không dám khẳng định.

Đêm trăng tròn tháng 9 là điều chắc chắn, chỉ có điều hôm nay đã qua rồi và chúng tôi đều sống sót, đây không phải là tin tốt lành rằng vụ án mạng kia không xảy ra sao?.

Buổi chiều sau khi kiểm tra lại, bác sĩ Lý cho tôi xuất viện, cùng lúc rời khỏi bệnh viện tôi nhận được tin nhắn của Từ Dĩ, cậu ta nói gần đây tình bạn của chúng tôi có vẻ đã bị rạn nứt, nhân cơ hội Lý Hoành sắp trở lại học, tôi thì vừa xuất viện nên định xả xui, cùng nhau bắt đầu lại những ngày tháng đại học vui vẻ.

Nơi hẹn gặp là một quán ăn khá xa bệnh viện, khi tôi tới cũng đã gần 7 giờ chiều, lúc bước vào cửa tôi có nhìn thấy thầy Huỳnh ở xa xa, nhìn vẻ mặt tối sầm của thầy ấy trong lòng tôi bỗng cảm thấy có điều không lành sẽ xảy ra.

Định bước tới hỏi thì thầy Huỳnh rời đi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thầy như vậy, những lần trước một là do tôi đuổi thầy đi hai là tôi tự mình rời đi.

"Võ Phúc".

Từ Dĩ vỗ lên vai tôi một cái, tôi quay sang nhìn, hiện tại cậu ta hình như có điều rất vui hay sao mà lại bày ra bộ mặt tươi như hoa, nói "Mau vào đi, hai người kia đang đợi bạn, mình đi mua thêm nước ngọt quán hết nước ngọt rồi".

Tôi cười cười rồi bước vào, trong lòng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn nhưng mà lại không biết nó nằm ở đâu?

Vừa thấy tôi bước vào, Tống Nhựt liền kéo tôi ngồi cạnh cậu ta rồi nói "Bạn tới hơi trễ đó, tụi mình ở đây đang nói về bạn nè".

Tôi ngạc nhiên hỏi "Mình có gì đâu mà nói hả?".

Tống Nhựt cười khì khì, đáp "Bạn có rất nhiều đó, nhất là cái vụ hay bận rộn chuyện bên ban hội họa".

"Thôi uống một ly rồi hứa với tụi mình sẽ không bỏ rơi tụi này nữa đi" Lý Hoành xen vào, vừa nói cậu ta vừa đưa lên ly bia.

"Ủa không phải tụi mình uống nước ngọt sao?".

Tôi ngạc nhiên hỏi, rõ ràng lúc nãy Từ Dĩ đã nói đi mua nước ngọt mà! Nghe tôi nói vậy cả Tống Nhựt cùng Tống Nhựt đều thờ người ra.

"Đâu có! hôm nay vì vụ tự tử thường niên nên trường cho nghĩ một ngày để sinh viên lấy lại tinh thần, vì vậy tụi mình sẽ uống tới bến luôn mà" Lý Hoành vừa nói vừa ra vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm vào tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom